Nếu phải nói về điểm đặc trưng lớn nhất của Sengoku Nadeko - đang học lớp bảy---thì tôi nghĩ rằng ngoại trừ tính cách cực kì ngoan hiền ra, điểm còn lại chính là tóc mái của cô bé.
Tóc mái dài của cô bé không được rẽ sang hai bên, mà rũ xuống trông như kiểu của Rukawa Kaede, càng nhìn tôi càng thấy chúng trông như một tấm màn bảo vệ mắt.[1]
Bản thân Sengoku có thể dùng khe hở giữa những lọn tóc để nhìn xuyên ra bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại gần như không thể quan sát được đôi mắt của cô bé.
Chà, dĩ nhiên là loại kiểu tóc đặc thù đó sẽ khiến người khác cảm thấy hơi kì quặc, nhưng mà nghĩ đến tính cách sợ người lạ của cô bé thì cũng đành phải rộng lượng bỏ qua vậy.
Mà nhắc mới nhớ, bình thường khi đi ra ngoài, Sengoku cũng thường xuyên đội mũ, nói một cách ẩn dụ thì chiếc mũ đó chính là bức tường ngăn cách tâm hồn của cô bé.
Sengoku cũng từng bị Oshino gọi bằng cái tên ‘cô bé xấu hổ’, nhưng mà khi đã đạt đến trình độ này thì thay vì nói là ‘sợ người lạ’ hay gọi là ‘cô bé xấu hổ’, có lẽ dùng từ ‘không tin tưởng người khác’ thì sẽ đúng hơn.
Đứng từ góc độ một người anh trai, tôi thật sự cảm thấy lo lắng cho tương lai của cô bé.
Nếu cứ như vậy thì làm sao sau này cô bé lăn lộn ngoài xã hội được.
Chà, trong khi vẫn còn đang suy tư chuyện đó, tôi nhấn chuông cửa trước nhà Sengoku (dù sao thì cũng nói luôn, nhà Sengoku là một tòa nhà dân hai tầng điển hình. Hoàn toàn khác với căn hộ cổ xưa của Senjougahara, cũng hoàn toàn khác với tòa đại viện bự chà bá của Kanbaru. Nó cực kì bình thường), vừa thấy người ra đón, tôi đã giật hết cả mình.
Không, từ giật hết cả mình cơ bản là không đủ độ biểu đạt.
Phải nói là tôi đã rất kinh ngạc.
Cực kì kinh kinh ngạc ngạc.
Sengoku đã vén tóc mái của cô bé lên.
Cô bé đã dùng một băng-đô màu hồng trông rất dễ thương (không phải loại hồng lòe loẹt, là loại màu hồng tạo cảm giác rất thoải mái) để lật mái tóc ra đằng sau.
Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt của cô bé.
Hay nói đúng hơn là, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cô bé.
Té ra khuôn mặt của con bé là như thế này sao?
Tôi cũng từng tưởng tượng, nhưng mà---khuôn mặt này còn dễ thương hơn cả trong trí tưởng tượng của tôi.
Rõ ràng người trước mặt chẳng khác nào một cô em gái của tôi, nhưng tôi lại đang rất căng thẳng.
Ngày thường cô bé lúc nào cũng cúi đầu, nhưng hôm nay thì lại ưỡn ngực ra đón tiếp tôi.
Cũng không biết có phải tôi tưởng tượng hay không, nhưng mà gò má của cô bé trông hơi ửng hồng.
Cô bé muốn chơi đùa đến vậy sao?
"...Sengoku, ở nhà lúc nào em cũng trông như vậy cả à?"
"Ơ...Ơ."
Cô bé ấp úng.
Ừm, đây đúng là Sengoku lúc bình thường, an tâm rồi.
Tôi vừa nghĩ có lẽ đây là một người khác, nhưng mà vừa đặt ra nghi vấn thì nó đã bị đập vụn, không có gì nhầm lẫn cả, đây chính là Sengoku.
"A-Anh nói vậy, là sao?"
"Chà, thì tóc mái của em ấy."
"T-Tóc mái? C...Có gì khác thường sao."
Khi gặp chuyện khó xử, Sengoku lại giả tảng.
Chà, làm sao tôi lại không biết việc đó chứ.
"K-K-Không có chuyện vì anh Koyomi lần đầu đến chơi nên em mới lấy hết dũng khí làm vậy đâu, Nadeko, không bao giờ làm chuyện đó đâu."
"Phư..."
Chà.
Người trong cuộc đã nói vậy thì chính là như vậy.
Có lẽ, lúc nào ở nhà cô bé cũng mang cái băng-đô đó---Không những thế, Sengoku còn luôn mặc váy ngắn để lộ bắp đùi trắng nõn, áo dây dễ thương, phía trên khoác thêm một cái áo khoác mỏng, tôi chắc chắn đây là đồ cô bé thường mặc lúc ở trong phòng riêng.
Dù sao thì cũng sắp đến tháng Tám rồi, cũng đã giữa mùa hè.
Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, Sengoku vì tôi mà cố hết sức ăn mặc chỉnh tề, vậy mà tôi suýt chút nữa lại hiểu lầm.
Tôi đang nghĩ cái gì vậy, nói thế hóa ra Sengoku xem tôi là người khác phái sao.
Không thể nào, không thể nào.
Khả năng này hoàn toàn bằng không.
"Nào, anh Koyomi. Mau vào nhà, vào nhà đi."
"Ừ, ừm...Ơ?"
Khi tôi cởi giày để bước vào nhà, tôi chợt nhận ra.
Trên kệ hoàn toàn không có chiếc giày nào cả.
Đôi giày ở trường này chắc là của Sengoku?
Ngoài ra còn phải có giày của ba mẹ, nhưng mà...
"...Sengoku, ba mẹ em đâu?"
"Ba mẹ em thứ Bảy cũng phải đi làm."
"Vậy là cũng giống bên anh rồi...chính vì vậy mà Sengoku mới nhận điện thoại sao."
Khoan đã.
Ba mẹ đi vắng, nhà chỉ có một cô con gái, tôi cứ như vậy tự tiện bước vào liệu có được không đây?
Lúc đầu tôi cứ tưởng là ba mẹ của cô bé đều ở nhà...Ôi chết mẹ rồi, đáng lẽ tôi phải lôi Tsukihi theo cùng, không, giờ nói vậy cũng đã quá trễ, trước hết phải sửa chữa lỗi lầm hiện tại đã.
Trong lúc tôi còn đang nghĩ như vậy.
Cạch.
Cạch.
Thì Sengoku khóa cửa lại.
Một cửa hai khóa.
Sau đó cô bé còn cẩn thận cài khóa xích lại.
Hừm, xem ra ý thức đề phòng trộm cắp của Sengoku cũng tốt lắm đây.
...Nếu vậy thì chắc không sao đâu nhỉ.
Cô bé đã tin tưởng tôi đến mức đó.
Thì tôi cũng không được phụ lại sự tin tưởng của cô bé.
Đây chính là nghĩa vụ của người lớn tuổi hơn.
"Phòng của Nadeko nằm ở tầng hai. Cầu thang ở bên này."
"Ừm, phòng của trẻ con phần lớn đều như vậy cả."
"Em chuẩn bị xong cả rồi, chúng mình lên đi."
"Ừm"
Nói xong, chúng tôi bước lên cầu thang.
Phòng của Sengoku rộng chừng sáu tấm tatami, tạo cảm giác rất giống phòng của một cô bé học sinh cấp hai.[2]
Chỗ nào trong phòng (từ tường, rèm cửa đến tay cầm) cũng đều tràn ngập sắc hồng dâu tây của con gái.
Chỉ cần hít một không khí cũng có thể cảm thấy vị ngọt rồi.
Nói thế nào nhỉ, hoàn toàn khác biệt với phòng của hai con em nhà tôi.
Hửm.
Tuy nhiên, chỉ có cái tủ ốp tường đằng kia là không khiến tôi cảm thấy sắc hồng dâu tây của con gái.
Nó hơi...
"Sengoku, cái tủ kia..."
“Xin đừng mở"
Sengoku dùng một giọng cực kì kiên quyết và nhanh gọn nói như vậy.
Tôi có cảm giác là tôi vừa nói ra chữ "tủ" trong "cái tủ kia" thì cô bé đã trả lời, và trước khi tôi nói xong chữ "kia" thì lời của cô bé đã kết thúc.
"Anh mà mở ra thì cho dù là anh Koyomi em cũng không tha thứ đâu."
"......"
Tôi thật không ngờ cái từ "không tha thứ" lại tồn tại trong vốn từ vựng của Sengoku...đúng là không thể tự tiện đi lại trong nhà người khác.
Cạch.
Sau khi thấy tôi đã hoàn toàn tiến vào trong phòng, Sengoku cũng bước vào theo, sau đó cô bé khóa cửa phòng lại.
Quả đúng là con gái vừa vào thời kì trưởng thành đều khóa cửa phòng riêng sao...Ơ, khoan.
Tôi hoàn toàn không hiểu, dù sao cũng đã khóa cửa trước rồi, tại sao còn phải khóa cửa phòng nữa.
Sao tôi cứ có cảm giác là mình đang bị cầm tù nhỉ?
Không không, làm sao có chuyện đó được.
Sengoku không thể nào lại làm chuyện như vậy.
Dù sao cũng chẳng có lý do gì để mà làm thế cả.
Chắc chắn là do thói quen lúc nào cũng khóa cửa của cô bé thôi...Những người biết tính cách hay xấu hổ của Sengoku thì sở thích khóa cửa phòng này cũng không phải là chuyện gì lạ cả.
Trên cái khay đặt trên thảm, đã có chuẩn bị sẵn nước trái cây và bánh kẹo.
Ra thế, vậy ra đây là "Chuẩn bị" mà Sengoku nói tới.
Mấy thứ này trông dễ thương ghê.
"Nào, anh Koyomi---ngồi ở chỗ đó đi."
"Chỗ đó là ở trên giường á? Như vậy có được không?"
"Ừm. Ngoại trừ trên giường thì anh không được ngồi chỗ nào khác."
"......"
Xem ra đối với Sengoku thì chẳng có khái niệm nào gọi là chọn lựa cả.
Cái gì mà ngoại trừ việc này thì hoàn toàn không được làm việc khác chứ.
Cô bé là người theo chủ nghĩa loại trừ sao...chỉ có điều đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy loại chủ nghĩa đó.
Sau khi tôi ngồi lên giường, Sengoku cũng ngồi xuống cái ghế xoay trước bàn học (loại bàn kim loại tròn tròn).
"Phù, phù. Phòng này, hình như có vẻ hơi nóng nhỉ?"
Vừa nói xong, Sengoku cởi áo khoác ra.
Một cách từ từ.
Chà, phòng này chính là phòng của em cơ mà.
"Nóng thì để anh bật cái điều hòa gắn trên tường đằng kia nhé..."
"K…Không được làm vậy! Anh Koyomi không quan tâm tới chuyện gì sẽ xảy ra cho Địa Cầu sao!?"
Địa Cầu bị bắt làm con tin.
Thật là một con tin vĩ đại.
"Sự ấm lên toàn cầu do các-bon-đi-ô-xít gây ra là rất nghiêm trọng...chỉ riêng các-bon bị ô xi hóa đã đủ nghiêm trọng rồi, vậy mà cái này còn gấp đôi lên lên thêm đó."
"V…Vậy sao..."
Từ lời giải thích của cô bé tôi có thể đoán được cô bé hoàn toàn chẳng biết cấu trúc phân tử là cái quỷ quái gì.
Chà, thực tế thì người ta vẫn chưa hoàn toàn biết được nguyên nhân thật sự của sự ấm lên toàn cầu.
Nếu đã có kỉ băng hà thì chắc cũng phải có một thời kì ngược lại, sự thật thì cũng chưa ai biết chắc được nguyên nhân có phải là do các-bon đi-ô-xít hay không.
"H…Hơn nữa, anh Koyomi, thời xưa cũng đâu có điều hòa đâu......chỉ cần tâm trí an tĩnh thì nóng như lửa cũng chỉ như con dế mà thôi."
"Từ lửa tạo ra sinh mạng, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy loại thuật luyện kim như vậy..."[3]
Việc này không phải thuộc đẳng cấp của Thần rồi sao.
Thật là siêu lợi hại.
"A, Anh Koyomi nếu cảm thấy nóng thì cũng cởi áo khoác ra đi?"
"Hửm? Anh á?"
"Cho dù không cảm thấy nóng, anh Koyomi ngoại trừ việc cởi áo khoác ra cũng không còn lựa chọn nào khác đâu."
"Ngoài trừ cởi ra thì không có lựa chọn khác ư..."
Thật là một lời đề nghị đáng sợ.
Kanbaru mà ở bên cạnh thì chắc lúc này đã nhảy cẫng lên rồi.
Chà, nếu đã lên trung học thì việc quan tâm đến các vấn đề môi trường cũng không phải là lạ, lúc này tôi phải thể hiện cho ra dáng một người "Anh" gương mẫu mà tôi luôn gây dựng.
Cũng không phải là tôi không cảm thấy nóng...nói thật thì vừa bước chân vào phòng thì thay vì cảm thấy mát mẻ tôi đã có cảm giác ấm áp.
Phía dưới áo khoác của tôi là một chiếc áo mỏng hoàn toàn để lộ ra cánh tay.
Chiếc áo dây của Sengoku đang mặc cũng để lộ ra hai cánh tay, thật là khiến người ta có cảm giác chúng tôi đang mặc đồ đôi.
Chỉ có điều, chà, tôi thì sao cũng được, nhưng mà trước mặt con trai mà cô bé cũng bình thản mặc đồ hở hang như vậy, xem ra Sengoku vẫn còn là trẻ con.
"Nào, anh Koyomi. Đầu tiên chúng mình uống nước đi...nhưng mà em chỉ có một cái ly thôi."
"Tại sao lại chỉ có một cái thôi!?"
Đã chuẩn bị kĩ lưỡng đến mức này rồi mà còn thiếu sót như vậy là nghĩa làm sao!
"K-Không sao cả, chúng mình cứ thay phiên nhau uống là được mà---dù sao Nadeko và anh Koyomi cũng giống như anh em một nhà với nhau cả."
"Không, chà, anh cũng không ngại, nhưng mà..."
Xem ra tôi không có lựa chọn bây giờ chạy xuống nhà bếp lấy thêm một cái ly.
Không, phải nói là đối với Sengoku thì không tồn tại loại lựa chọn này.
Chắc chắn cô bé sẽ nói ngoại trừ thay phiên nhau uống thì những việc khác đều không được.
Nhưng mà không hiểu tại sao, tôi cứ có cảm giác mình giống như một con thú nhỏ bị nhốt trong lồng...nếu nói con thú nhỏ thì phải là Sengoku mới đúng chứ.
Dù sao thì cứ uống nước cái đã.
Hơi có chút vị cồn.
"....Sengoku. Đây không phải là rượu chứ?"
"Không, không phải đâu."
Sengoku lắc đầu.
"Chỉ là nước Cola thôi."
"Chà, đúng là có vị Cola, nhưng mà…"
"Nhưng mà đây là loại có axít các-bo-nic mạnh."
"Loại này vẫn còn được sản xuất ư!?"
Nước Cola loại axít các-bo-nic mạnh.
Đây là loại đồ uống đáng sợ, chỉ cần dùng axít các-bo-nic là đủ để khiến người ta say mèm.
Nói như vậy mấy món bánh kẹo, sô-cô-la viên này đều được chuẩn bị để phối hợp với nhau để khiến cho vị khách say đến bất tỉnh nhân sự.[4]
Đúng là một sự phối hợp đáng sợ.
Dĩ nhiên là không cần nói cũng biết đây chỉ là do tình cờ, không thể yêu cầu một học sinh trung học tiếp đãi khách tới nhà một cách chu đáo được, vì thế cứ xí xóa cho qua thôi.
Chỉ cần vừa nghĩ như vậy vừa thưởng thức thứ đồ uống hiếm gặp này là được.
"Trong phòng của em không đặt TV nhỉ?"
"Dạ. Em không xem TV nhiều lắm. Xem TV nhiều rất không tốt cho đôi mắt."
"......"
Nếu là vậy thì tóc mái lúc bình thường của cô bé là làm sao?
Lỗ hổng trong lời nói quá lớn, nhưng mà ngược lại thì việc chỉ trích cũng chẳng dễ chút nào.
Có thể là, vì muốn nuôi cho tóc mái dài nên Sengoku lại càng là loại người chú ý đến thị lực tinh tường.
"Vậy thì cũng không chơi được trò chơi điện tử rồi. Chỉ có điều hiện tại cũng có loại máy cầm tay không cần TV cũng có thể chơi được."
"Ừm. Em cũng không có chơi...nhưng mà mấy trò nổi tiếng thì cũng có một chút."
"Vậy sao. Mấy trò nổi tiếng, ví dụ là như trò nào?"
"Như là Metal Gear."
"Ờ-ờ-"
"Trên máy MSX2."
"Hả---!?"
Người chơi MSX2!?[5]
Có loại học sinh trung học như vậy tồn tại sao!"
Cô bé này đúng là người luôn đem lại bất ngờ cho người khác.
"Máy thì để ở phòng khách dưới lầu một...nếu mà anh Koyomi nhất định muốn chơi bằng được, thì dù việc này không có trong dự tính, hay là chúng mình xuống dưới đó chơi đi?"
"Không, đến nhà người khác chơi trò chơi một người có hơi..."
"Nếu vậy, thì em cũng có Popira 2."
"Popira 2 ư!?"[6]
Không có PS2 sao.
"Dù sao thì, Sengoku. Vừa nãy em có nói cái gì mà ‘dự tính’, vậy là em đã chuẩn bị thứ gì đó để chơi rồi à?"
"Ừm."
Sengoku lấy ra hai cây đũa rời.
Một cây trong đó được sơn đầu đỏ.
"Chúng mình chơi trò 'Đức vua' đi."
"......"
Ờ--khoan.
Tôi phải giải thích từ đâu đây.
Khó thật đấy.
"Sengoku...Trước hết anh muốn hỏi là em có biết trò 'Đức vua' chơi thế nào không? Nó chẳng liên quan gì tới quân K trong bộ bài tú lớ khơ đâu đấy?"
"Em biết chứ. Trò này giống như trò 'Mệnh lệnh của thuyền trưởng', đúng không?"
"Ừ-m."[7]
Cũng không phải là đúng hoàn toàn nhưng cũng không khác là bao.
Giống như trò 'Tôi nói tôi nói' hơn.[8]
"Lời của đức vua là, tiếp đãi."[9]
"Quá nhiều tính chính trị!"
Tôi không biết là câu của Sengoku có phải là giả vờ giả vịt hay không, nhưng mà trước tiên phải chọt lại cô bé một phát đã.
Tôi nhìn vào hai cái đũa.
"Chà, anh cũng chưa chơi trò này nên cũng không biết rõ lắm, nhưng mà Sengoku, trò chơi 'Đức vua' đâu phải là trò dành cho hai người chơi đâu?"
"Tại sao?"
Sengoku nghiêng đầu.
"Nadeko không quan tâm bị thế nào đâu. Cho dù em ra lệnh cũng được mà bị ra lệnh cũng được."
"C…Chà, hay là chúng mình đừng chơi trò 'Đức vua' nữa.”
Cô bé vẫn chưa biết gì cả đây.
Mặc dù khi nhìn loại ngây thơ này sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái, nhưng mà thỉnh thoảng khi giao tiếp cũng sẽ rất khó xử.
Thiệt tình, cuối cùng tôi cũng hiểu được tâm trạng của các bà mẹ khi được con cái hỏi phương thức tạo ra trẻ em.
Không biết có phải vì dự định bị phá hay không mà Sengoku để lộ ra một khuôn mặt hơi bối rối, tuy nhiên, cô bé cũng không buồn lâu và đem đôi đũa đặt sang một bên.
"Vậy thì hay là chúng mình chơi trò 'Cuộc sống' đi, anh Koyomi."
Sau đó cô bé nói.[10]
"Trò chơi 'Cuộc sống' sao. Ừm, nghe cũng được đấy."
"Lời của cuộc sống chính là, tuyệt đối"
"Thật sâu sắc!"
Chắc là vì bàn cờ được cất trong nhà kho nên Sengoku ra khỏi phòng một lúc.
"Mặc dù không được mở tủ ốp tường, nhưng mà những thứ khác thì anh cứ tự nhiên. Hay là anh xem thử quyển an-bum đằng kia đi."
Cô bé nói.
Tại sao cô bé lại muốn tôi xem an-bum chứ.
Tôi chẳng hiểu ý cô bé là gì nữa.
Một lúc lâu sau Sengoku mới trở lại---không hiểu vì sao, khi nhìn thấy tư thế của quyển an-bum vẫn không thay đổi, trông cô bé hơi thất vọng, có lẽ đó chỉ là do tôi tưởng tượng.
Nhắc mới nhớ, những tựa sách nằm trên giá sách kia, đều trông khá cá tính.
Nói thế nào nhỉ, không hề có một quyển truyện tranh nào cả, gần như tất cả đều là những quyển văn học cổ điển của nhà xuất bản Iwanami, phải nói là một giá sách hoàn toàn khác với những giá sách của các học sinh cấp hai khác.[11]
Như thể là đang cố tỏ ra bình thường bản thân rất thích đọc sách, thể hiện khía cạnh người lớn của bản thân.
Cũng có thể những quyển sách vốn nằm trong tủ sách của ba cô bé, Sengoku vì thấy tôi đến chơi nên cố tỏ vẻ, ai mà biết được liệu cô bé có phải loại người làm ra loại hành vi thiếu suy nghĩ đó không chứ.
...Nhưng mà cô bé này, tôi nghĩ là cô bé đọc cực nhiều truyện tranh.
Cô bé ngay cả chương cuối của Dodge Danpei cũng biết cơ mà?[12]
Nhưng mà, chà, cũng khá lâu rồi tôi chưa chơi trò chơi 'Cuộc sống'.
Hồi nhỏ, tôi chẳng biết sử dụng phiếu ghi nợ như thế nào, phải vật vã một hồi mới nhớ được.
"A, đúng rồi. Hồi trước, không phải anh, Sengoku và Tsukihi đã cùng chơi trò này sao?"
"Ừm, em vẫn nhớ."
"Vậy à."
"Cơ bản thì em chưa bao giờ quên chuyện gì cả."
"......"
Chà, đúng là Sengoku vẫn còn nhớ rất nhiều chuyện hồi trước.
Còn tôi thì, những kí ức hồi trước về Sengoku khá mơ hồ...tôi chỉ nhớ cô bé là một đứa nhỏ hay cúi thấp đầu.
Tôi xoay bàn quay.
Thực ra thì, trò này lẽ ra phải có càng nhiều người chơi thì mới càng vui, nhưng mà xét cho cùng thì cũng giống như trò Sugoroku mà thôi, vừa quay bàn quay vừa hồi hộp di chuyển quân cờ hình chiếc xe tiến dần, vừa gặp những việc vừa mừng vừa lo, sự hăng hái cũng theo đó tăng dần.[13]
Có cảm giác như tôi được quay lại tuổi thơ.
Nhưng mà, phải nói thế nào nhỉ.
Tư thế của Sengoku khi cúi người nhìn xuống bàn cờ đặt trên thảm khiến cho phần bên trong cái áo dây của cô bé cứ thấp thoáng ẩn hiện, hấp dẫn ánh mắt của tôi.
Hơn nữa, vì cô bé ngồi đối diện với tôi, lúc thời cơ thích hợp tôi còn có cảm giác phần sâu trong váy của cô bé hơi lộ ra một chút.
Thiệt tình.
Cho dù cô bé vẫn còn là con nít, nếu người đối diện không phải là Sengoku thì có lẽ tôi còn hiểu nhầm là mình đang bị quyến rũ, thật đúng là một tư thế nguy hiểm.
Tôi thường thường nghĩ đến việc này, Sengoku hình như là luôn nhầm lẫn trong việc xác định vị trí cần bảo vệ...Ơ? Không phải lúc trước nghĩ như vậy là do Sengoku thường chọn 'vị trí cần bảo vệ' là tóc mái sao? Nhưng mà hôm nay thì ngay cả chỗ đó cũng được mở ra toàn bộ.
?
Thật chẳng hiểu nổi.
Ý tôi là ngay cả dưới áo dây cô bé cũng không có mặc áo ngực.
Có phải vì ngay từ đầu áo hai dây đã tạo cảm giác giống như áo ngực không nhỉ...tôi thật sự không hiểu được.
Hai con em gái nhà tôi, bất kể là con lớn hay con nhỏ, hoàn toàn chẳng có duyên với loại áo quần bình thường hợp thời trang này.
Đồ thể thao và ki-mô-nô.
Chà, dù sao đi nữa, cho dù anh Koyomi thấy được thân thể của Sengoku thì cũng sẽ không nảy sinh tư tưởng bậy bạ.
Anh là một người quân tử, Sengoku à.
"A...là ô kết hôn. Anh Koyomi, nhặt pin đi."
"Ừ."
"...Nếu như Nadeko, được kết hôn với anh Koyomi thì tốt quá."
"Hửm? Ơ, trò chơi 'Cuộc sống' bây giờ cho phép việc kết hôn giữa người chơi sao?"
Hồi tôi chơi trò này thì nó vẫn chưa có luật đó.
"Ưm...không, không có luật đó, nhưng mà, ý em thì đó chỉ là ý tưởng ấy mà."
"Phư…"
À.
Nhắc mới nhớ, Karen và Tsukihi hồi nhỏ cũng thường hay nói 'Khi lớn lên em sẽ cưới anh hai'.
Thật là nhớ quá đi.
Chà, nhưng mà cho dù là Sengoku thì chắc cũng không ngây thơ đến mức đó, chắc câu vừa nãy cũng chỉ là nói đãi bôi mà thôi.
"Nói đãi bôi?"
Nghe tôi nói vậy, Sengoku để lộ ra một khuôn mặt khó tả.
"...là hôn môi một cái sao?"[14]
"Hoàn toàn không phải!"
"Mặc dù rất xấu hổ, nhưng mà nếu anh Koyomi muốn được phục vụ như vậy…"
"Không không không không không."
Tôi là loại anh nào chứ!
Như vậy không phải là biến thái sao---
"Đúng rồi...lúc trước em có nghĩ tới chuyện này, anh Koyomi."
"Ừm? Gì vậy?"
"Cách gọi 'anh Koyomi' này nghe có vẻ hơi trẻ con nhỉ. Dù sao anh Koyomi cũng không phải anh trai ruột của em."
"......"
Không hiểu sao tôi nhớ lại lúc trước hình như tôi cũng từng nói chuyện này một lần với Kanbaru.
Có cảm giác là nó đã không kết thúc với một kết quả thỏa mãn.
Mặc dù có linh cảm rất xấu, nhưng mà nếu tự dưng thay đổi chủ đề thì sẽ rất mất tự nhiên, thôi thì cứ xem tình hình rồi lựa nước theo dòng vậy.
Đối với tôi mà nói, chỉ cần Sengoku gọi tôi bằng 'anh Koyomi' như trước là tôi đã rất hạnh phúc rồi.
"Chà, em thích gọi thế nào thì cứ gọi, anh cũng không bận tâm lắm. Vậy em muốn gọi thế nào?"
Nghe câu hỏi của tôi, Sengoku trả lời ngay, như thể cô bé đã quyết định câu trả lời từ rất lâu rồi.
"Anh---"[15]
"......"
......
Cái gì.
Cái gì cơ.
Không phải chỉ là một đại từ nhân xưng ngôi thứ hai bình thường thôi sao.
Hoàn toàn chẳng có gì mất tự nhiên cả.
Cho dù vừa nói xong chuyện kết hôn rồi nói chuyện này thì đây cũng không phải chuyện khiến người khác phải bận tâm, chà chà, thiệt tình, linh cảm của tôi dạo này mất linh rồi.
Thế mà có một thời kì, tôi từng tự hào là linh cảm của tôi đúng đến một trăm phần trăm cơ đấy.
"Ừm. Em cứ gọi đi, anh không phiền đâu."
"Vậy, vậy thì…"
Không hiểu tại sao hai gò má của Sengoku lại đỏ bừng lên vì xấu hổ một cách kì lạ (nhưng mà phải nói là sau khi Sengoku vén tóc mái lên thì cô bé trở thành một người rất giàu cảm xúc)
"A...Anh…"
Cô bé nói.
Thật là một cô bé kì lạ.
"Anh nói này Sengoku, em..."
"E…Em ư…"[16]
Khuôn mặt của Sengoku lại càng đỏ hơn.
Trông cô bé như đang run rẩy kịch liệt.
"Ngược với anh là em...c…chúng mình, ơ hơ hơ…"
"Hở?"
Đây không phải cũng là một đại từ nhân xưng ngôi thứ hai bình thường sao?
Chẳng hiểu sao tôi có cảm giác là tiếng Nhật của cả hai chúng tôi từ nãy tới giờ hoàn toàn lệch pha với nhau.
Lần sau phải nhờ chuyên gia tiếng Nhật Hachikuji giải đáp mới được.
"Chà, chuyện này thì thế nào cũng được---Sengoku. Dạo gần đây có chuyện gì kì quặc diễn ra không?"
"Ơ, ý, ý anh là sao"
"Chà, thì có chuyện gì giống như chuyện hồi trước xảy ra không ấy?"
Thật ra thì sau khi tôi thấy Sengoku mặc đồ hở hang lỗ chỗ như vậy thì tôi mới chợt nhớ.
Nếu như là lúc tôi gặp lại Sengoku sau vài năm thì chắc chắn cô bé sẽ không thể ăn mặc hở hang như vậy, là vì những điều 'kì quái' gây ra.
Và rồi, là vì con người.
Chà, theo như Oshino thì, bởi vì trường hợp giữa Sengoku với tôi cũng như với Hanegawa, Senjougahara và Hachikuji đều không giống nhau, cho nên không thể suy nghĩ về chúng theo cùng một cách, mặc dù vậy, một điều rõ ràng là bọn họ đều là những người thu hút những chuyện 'kì quái'.
Mặc dù cẩn thận quá thì hóa thừa.
Nhưng mà trong trường hợp này thì có lẽ tôi cũng nên xác nhận một chút.
"Không...Nadeko không việc gì cả."
"Vậy sao?"
"Nhưng mà…"
Nói xong.
Khuôn mặt của Sengoku tối sầm lại.
"'Lời nguyền' kì quái hồi trước dường như lại đang phát tác."
"Ở trường của Sengoku hả?"
"Đúng vậy, nhưng mà không phải chỉ có mỗi trường của em, mà là toàn bộ các trường trung học."
Nói đến đó, Sengoku hơi ngập ngừng một chút.
Sau đó, trông cô bé dường như đã hạ quyết tâm.
"Có lẽ, hiện tại hai người Lala-chan đang làm gì đó."
và nói.
"..."
Lala-chan mà cô bé nói chính là biệt danh của Tsukihi lúc còn học tiểu học, lấy hai chữ 'rara' trong 'Araragi'. Lala-chan mà thêm 'hai người' vào như ở trên thì tức là dùng để chỉ bộ đôi chị em lửa có cả Karen trong đó.[17]
Đang làm gì đó.
Đang làm gì đó.
Đang làm gì đó!
Sao lại có một từ mập mờ, bao hàm đủ loại khả năng, khiến người khác bất an như vậy...đang làm gì đó!
Không, khoan...đừng làm gì cả!
"Hôm trước, vì Lala-chan hỏi em một chút chuyện về rắn...dĩ nhiên là em không thể nói thật toàn bộ mọi chuyện, cho nên câu chuyện chỉ dang dở...nhưng mà dường như cậu ấy có mượn tay người khác để điều tra nhiều điều."
"...Nhiều điều ư?"
Mình muốn biết tường tận mọi chuyện!
Nhưng mà mình cũng không muốn biết!
Nói vậy, hôm nay Karen ra ngoài là do...chuyện liên quan tới việc này ư? Chà, đúng là nếu có chuyện liên quan tới rắc rối giữa các học sinh trung học thì đương nhiên là cặp chị em lửa đó sẽ nhúng mũi vào...
"Nói tóm lại---là chuyện liên quan tới 'lời nguyền'. Nhưng mà, nói cho cùng thì ban đầu lời nguyền đó chỉ là giả thôi mà? Trong trường hợp của Sengoku thì là do cách xử lý của Sengoku sai mà thôi."
Phương pháp xử lý sai lầm.
Phương pháp xử lý của cô bé---đúng, là sai lầm.
Chắc chắn là như vậy.
Nếu nói thẳng hơn nữa, đều là do Oshino Shinobu, còn gọi là ma cà rồng truyền thuyết trong truyền thuyết, ma cà rồng máu lạnh, đầy nhiệt huyết vừa cứng rắn đến viếng thăm thị trấn này--đều là vì nguyên nhân đó.[18]
Nói cách khác.
Vấn đề của phương diện này bây giờ đã được giải quyết, cho dù 'lời nguyền' trong các học sinh trung học có lan truyền thế nào thì cũng chẳng có tác dụng gì cả.
"Ừm…"
Sengoku gật đầu.
"Trường hợp hiện tượng quái dị thực thể hóa thành hình dạng có lẽ chỉ mỗi mình Nadeko gặp. Anh nghĩ vậy."
"Nếu là vậy…"
"Nhưng mà, hai người Lala-chan không coi vấn đề nằm ở kết quả của 'lời nguyền', với lại em nghĩ là hai bạn ấy có lẽ cũng không tin vào các hiện tượng quái dị..."
"Chà...em nói cũng đúng."
Hai đứa đúng là những người thực tế đến đáng sợ.
Cho dù sợ ma quỷ, nhưng lại không tin có ma quỷ.
Lập trường của hai đứa chính là như vậy.
"Thay vì xem vấn đề nằm ở việc khó tin là bản thân 'lời nguyền' tự lan truyền là giả---hai cậu ấy đang muốn tìm xem, ai-là-người-làm-việc-đó."
"..."
Tìm ra nguyên nhân phát sinh của 'lời nguyền' ư.
Hai con em gái của tôi lại suy nghĩ ra những chuyện kinh khủng như vậy sao.
Ý tôi là, chỉ cần suy nghĩ một cách bình thường sẽ thấy việc này là hoàn toàn không thể, không phải sao?
"Không thể cứ nói có người làm là sẽ có người làm...cho dù hai đứa nó có điều tra, cũng không thể nói trách nhiệm của 'lời nguyền' đã được truyền bá kia là của người đó được."
Lời đồn của một người sẽ bị bảy mươi lăm người khác biết, có lẽ không phải vậy.
Người đầu tiên và người cuối cùng đều là hai người khác nhau.
Gần như là trò chơi truyền tin.
"Chuyện đó thì giống với phong cách của Lala-chan...ý em là, giống phong cách của chị em lửa, nhưng mà hai người Lala-chan hình như đã biết 'ai đó' vì 'mục đích nào đó' đã thực hiện 'lời nguyền'..."
"...Thật giống phong cách của hai đứa nó."
Thiệt tình.
Bởi vậy, có lẽ tôi phải tìm Karen nói chuyện ra đầu ra đũa---thực ra thì cứ kệ như vậy cũng không sao, nhưng mà bởi vì trong vấn đề này bao hàm cả 'Sengoku Nadeko' nên nó hơi nhạy cảm một chút.
Nếu lỡ như làm không khéo.
Rất có thể hai đứa sẽ tự đặt một chân vào quan tài.
Không phải chỉ là một chân---có khi còn là cả hai chân.
Hơn nữa.
Có khi còn giống như tôi, chui cả đầu vào---
"A...anh Koyomi?”
Có lẽ vì thấy tôi im lặng không nói gì.
Sengoku lại quay lại gọi tôi---bằng cách gọi cũ.
Tôi giật mình và ngẩng mặt lên.
Sengoku nhìn tôi với vẻ lo lắng---hai khóe mắt của cô bé đã mọng nước.
Có lẽ cô bé đang tự trách mình vì nghĩ rằng chuyện của bản thân cô bé khiến tôi đau lòng chăng.
Cô bé thật sự là một cô bé ngoan.
Tôi thầm nghĩ nếu như Sengoku mà là em gái của tôi thì tốt biết mấy.
Nếu như Sengoku thật sự là em gái của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không gây gổ động tay động chân với cô bé.
"Không có gì cả đâu. Em đừng lo, Sengoku."
Tôi nói.
"Còn một chuyện nữa, nói thế nào nhỉ. Sengoku, em trông như vậy hợp hơn đấy."
"......?"
"Chà, thì là tóc mái của em ấy. Nếu ra ngoài mà em cũng để như vậy thì hay quá."
"N…Nhưng mà, như vậy xấu hổ lắm..."
Như muốn dùng vật thay thế cho tóc mái, Sengoku dùng hai tay che lấy mặt.
"N…Nhưng mà, nếu như anh Koyomi đã nói vậy...thì em sẽ cố gắng."
"Ừm, cố gắng là một việc tốt."
Tôi gật đầu.
Nhìn người khác trưởng thành đúng là một việc tốt.
Nếu như có thể tôi sẽ trông chừng cô bé đến phút cuối cùng, tôi nghĩ như vậy.
"Dù sao thì, trò chơi 'Cuộc sống' xem ra cũng sắp xong rồi, Sengoku, tiếp theo chúng ta chơi trò gì đây?"
"Chơi trò Twister."[19]
"Hờ, anh không biết trò này. Nó chơi thế nào? Dạy anh chơi đi."
"Ừm, để em dạy cho anh chơi...bằng thân thể này."
"Hahaha, thật là đáng trông đợi đây."
Cho dù là vậy.
Bởi vì tóc mái của cô bé bị vén lên nên thỉnh thoảng tôi cảm thấy trong đôi mắt của Sengoku lóe lên ánh sáng như của rắn đuôi chuông, một cái nhìn hoàn toàn không phù hợp với cô bé, có lẽ đây chỉ là do tôi tưởng tượng thôi chăng?
Ghi chú
Rukawa Kaede, ai chưa đọc Slam Dunk thì ra tiệm mượn đọc để biết thằng cu này trông thế nào.
Một tấm tatami bằng 0.9x1.8=1.62 mét vuông.
Đây là hậu quả của việc dốt còn thích sổ Nho của Nadeko, nguyên văn là 心頭滅却すれば火もまた鈴虫, đúng ra thì phải là 心頭滅却すれば火もまた涼しい - tâm trí an tĩnh thì dù nóng như lửa cũng trở nên mát mẻ -, chữ 鈴虫 (con dế) với 涼しい (mát mẻ) có âm đọc gần giống nhau, con dế đọc là suzumushi, còn mát mẻ thì đọc là suzushii.
Hóa hồi cấp 3 của mình cũng lẹt đẹt, không rõ lắm ăn đồ ngọt kết hợp với uống nước nhiều axít các-bo-nic có tăng hiệu quả lên không?
Metal Gear là trò chơi phát hành ngày 13 tháng 7 năm 1987. MSX là máy chơi game cá nhân của những năm 1980, thể loại học sinh tiểu học, trung học gì đó mà chơi cái này thì đúng là...
Popira 2 là trò chơi âm nhạc rất cũ của Konami, nghe quảng cáo thì có thể dùng để luyện tay thon gọn, đầu óc thông minh, hiện tại thì tìm kiếm Popira 2 toàn ra mấy cái phim 3X, ai không rõ có khi còn tưởng nhầm...btw, link sản phẩm Popira
'Mệnh lệnh thuyền trưởng' chơi kiểu như làm tượng hay chơi khi sinh hoạt Đoàn hội ăn chơi lửa trại đại loại gì đó ấy, một thằng quản trò ra lệnh, thằng kia đứng lên nằm ngồi các kiểu, chưa có lệnh thì không được tự tiện hủy động tác, thằng nào sai thì bị bắt lên phạt sê xua ha ra các kiểu.
Google Simon says.
Tuyệt đối <zettai> và tiếp đãi <settai> âm gần giống nhau.
Tương tự trò cờ tỉ phú, đổ xúc xắc, đi đến ô nào thì thực hiện nội dung trong ô đó.
Iwanami là một nhà xuất bản lâu đời thành lập từ đầu thế kỉ XX ở Nhật, chuyên phát hành những loại sách mang tính học thuật, khoa học tự nhiên, bách khoa toàn thư, từ điển.
炎の闘球児 ドッジ弾平, Honoo no Toukyuuji Dodge Danpei, manga xoay quanh chủ đề bóng ném, được in trong CoroCoro Comic, chuyển thể lên anime năm 1991, có bảy tựa game ăn theo manga này.
Sugoroku, cũng là một dạng cờ tỉ phú của Nhật, có thể tham khảo thêm tại.
Nguyên văn Koyomi nói lip service, nghĩa đen nghĩa bóng...dịch ra đãi bôi với hôn môi cho nó có vần vậy.
Nguyên văn Nadeko dùng từ 'anata', là một đại từ bị kiêng dùng khi giao tiếp vì sẽ tạo cảm giác rất xa lạ, tuy nhiên từ này cũng được dùng khi vợ gọi chồng, trong trường hợp đó thì nó lại có nghĩa là 'anh yêu'...
Nguyên văn là 'omae', cơ bản là một đại từ nhân xưng rất thường gặp khi con trai nói chuyện với con gái, người lớn tuổi nói chuyện với người nhỏ tuổi, tuy nhiên vợ chồng thường gọi nhau bằng 'anata - omae', trong trường hợp này thì nó lại mang nghĩa 'em yêu'.
Âm 'r' và 'l' trong tiếng Nhật phát âm giống nhau, dùng 'lala' cho nó dễ thương.
Nguyên văn thì là 'ma cà rồng nhiệt huyết, lãnh huyết, thiết huyết'.
Hai người đứng trên một tấm thảm có những ô tròn nhiều màu, dùng xúc xắc hoặc bàn quay để xác định màu, sau đó thì mỗi người phải dùng bất kì bộ phận nào của cơ thể chạm vào ô có màu đó, uốn éo, quắn quéo, nói chung là con trai chơi với con gái là hết sảy.
Tóc mái dài của cô bé không được rẽ sang hai bên, mà rũ xuống trông như kiểu của Rukawa Kaede, càng nhìn tôi càng thấy chúng trông như một tấm màn bảo vệ mắt.[1]
Bản thân Sengoku có thể dùng khe hở giữa những lọn tóc để nhìn xuyên ra bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại gần như không thể quan sát được đôi mắt của cô bé.
Chà, dĩ nhiên là loại kiểu tóc đặc thù đó sẽ khiến người khác cảm thấy hơi kì quặc, nhưng mà nghĩ đến tính cách sợ người lạ của cô bé thì cũng đành phải rộng lượng bỏ qua vậy.
Mà nhắc mới nhớ, bình thường khi đi ra ngoài, Sengoku cũng thường xuyên đội mũ, nói một cách ẩn dụ thì chiếc mũ đó chính là bức tường ngăn cách tâm hồn của cô bé.
Sengoku cũng từng bị Oshino gọi bằng cái tên ‘cô bé xấu hổ’, nhưng mà khi đã đạt đến trình độ này thì thay vì nói là ‘sợ người lạ’ hay gọi là ‘cô bé xấu hổ’, có lẽ dùng từ ‘không tin tưởng người khác’ thì sẽ đúng hơn.
Đứng từ góc độ một người anh trai, tôi thật sự cảm thấy lo lắng cho tương lai của cô bé.
Nếu cứ như vậy thì làm sao sau này cô bé lăn lộn ngoài xã hội được.
Chà, trong khi vẫn còn đang suy tư chuyện đó, tôi nhấn chuông cửa trước nhà Sengoku (dù sao thì cũng nói luôn, nhà Sengoku là một tòa nhà dân hai tầng điển hình. Hoàn toàn khác với căn hộ cổ xưa của Senjougahara, cũng hoàn toàn khác với tòa đại viện bự chà bá của Kanbaru. Nó cực kì bình thường), vừa thấy người ra đón, tôi đã giật hết cả mình.
Không, từ giật hết cả mình cơ bản là không đủ độ biểu đạt.
Phải nói là tôi đã rất kinh ngạc.
Cực kì kinh kinh ngạc ngạc.
Sengoku đã vén tóc mái của cô bé lên.
Cô bé đã dùng một băng-đô màu hồng trông rất dễ thương (không phải loại hồng lòe loẹt, là loại màu hồng tạo cảm giác rất thoải mái) để lật mái tóc ra đằng sau.
Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt của cô bé.
Hay nói đúng hơn là, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cô bé.
Té ra khuôn mặt của con bé là như thế này sao?
Tôi cũng từng tưởng tượng, nhưng mà---khuôn mặt này còn dễ thương hơn cả trong trí tưởng tượng của tôi.
Rõ ràng người trước mặt chẳng khác nào một cô em gái của tôi, nhưng tôi lại đang rất căng thẳng.
Ngày thường cô bé lúc nào cũng cúi đầu, nhưng hôm nay thì lại ưỡn ngực ra đón tiếp tôi.
Cũng không biết có phải tôi tưởng tượng hay không, nhưng mà gò má của cô bé trông hơi ửng hồng.
Cô bé muốn chơi đùa đến vậy sao?
"...Sengoku, ở nhà lúc nào em cũng trông như vậy cả à?"
"Ơ...Ơ."
Cô bé ấp úng.
Ừm, đây đúng là Sengoku lúc bình thường, an tâm rồi.
Tôi vừa nghĩ có lẽ đây là một người khác, nhưng mà vừa đặt ra nghi vấn thì nó đã bị đập vụn, không có gì nhầm lẫn cả, đây chính là Sengoku.
"A-Anh nói vậy, là sao?"
"Chà, thì tóc mái của em ấy."
"T-Tóc mái? C...Có gì khác thường sao."
Khi gặp chuyện khó xử, Sengoku lại giả tảng.
Chà, làm sao tôi lại không biết việc đó chứ.
"K-K-Không có chuyện vì anh Koyomi lần đầu đến chơi nên em mới lấy hết dũng khí làm vậy đâu, Nadeko, không bao giờ làm chuyện đó đâu."
"Phư..."
Chà.
Người trong cuộc đã nói vậy thì chính là như vậy.
Có lẽ, lúc nào ở nhà cô bé cũng mang cái băng-đô đó---Không những thế, Sengoku còn luôn mặc váy ngắn để lộ bắp đùi trắng nõn, áo dây dễ thương, phía trên khoác thêm một cái áo khoác mỏng, tôi chắc chắn đây là đồ cô bé thường mặc lúc ở trong phòng riêng.
Dù sao thì cũng sắp đến tháng Tám rồi, cũng đã giữa mùa hè.
Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, Sengoku vì tôi mà cố hết sức ăn mặc chỉnh tề, vậy mà tôi suýt chút nữa lại hiểu lầm.
Tôi đang nghĩ cái gì vậy, nói thế hóa ra Sengoku xem tôi là người khác phái sao.
Không thể nào, không thể nào.
Khả năng này hoàn toàn bằng không.
"Nào, anh Koyomi. Mau vào nhà, vào nhà đi."
"Ừ, ừm...Ơ?"
Khi tôi cởi giày để bước vào nhà, tôi chợt nhận ra.
Trên kệ hoàn toàn không có chiếc giày nào cả.
Đôi giày ở trường này chắc là của Sengoku?
Ngoài ra còn phải có giày của ba mẹ, nhưng mà...
"...Sengoku, ba mẹ em đâu?"
"Ba mẹ em thứ Bảy cũng phải đi làm."
"Vậy là cũng giống bên anh rồi...chính vì vậy mà Sengoku mới nhận điện thoại sao."
Khoan đã.
Ba mẹ đi vắng, nhà chỉ có một cô con gái, tôi cứ như vậy tự tiện bước vào liệu có được không đây?
Lúc đầu tôi cứ tưởng là ba mẹ của cô bé đều ở nhà...Ôi chết mẹ rồi, đáng lẽ tôi phải lôi Tsukihi theo cùng, không, giờ nói vậy cũng đã quá trễ, trước hết phải sửa chữa lỗi lầm hiện tại đã.
Trong lúc tôi còn đang nghĩ như vậy.
Cạch.
Cạch.
Thì Sengoku khóa cửa lại.
Một cửa hai khóa.
Sau đó cô bé còn cẩn thận cài khóa xích lại.
Hừm, xem ra ý thức đề phòng trộm cắp của Sengoku cũng tốt lắm đây.
...Nếu vậy thì chắc không sao đâu nhỉ.
Cô bé đã tin tưởng tôi đến mức đó.
Thì tôi cũng không được phụ lại sự tin tưởng của cô bé.
Đây chính là nghĩa vụ của người lớn tuổi hơn.
"Phòng của Nadeko nằm ở tầng hai. Cầu thang ở bên này."
"Ừm, phòng của trẻ con phần lớn đều như vậy cả."
"Em chuẩn bị xong cả rồi, chúng mình lên đi."
"Ừm"
Nói xong, chúng tôi bước lên cầu thang.
Phòng của Sengoku rộng chừng sáu tấm tatami, tạo cảm giác rất giống phòng của một cô bé học sinh cấp hai.[2]
Chỗ nào trong phòng (từ tường, rèm cửa đến tay cầm) cũng đều tràn ngập sắc hồng dâu tây của con gái.
Chỉ cần hít một không khí cũng có thể cảm thấy vị ngọt rồi.
Nói thế nào nhỉ, hoàn toàn khác biệt với phòng của hai con em nhà tôi.
Hửm.
Tuy nhiên, chỉ có cái tủ ốp tường đằng kia là không khiến tôi cảm thấy sắc hồng dâu tây của con gái.
Nó hơi...
"Sengoku, cái tủ kia..."
“Xin đừng mở"
Sengoku dùng một giọng cực kì kiên quyết và nhanh gọn nói như vậy.
Tôi có cảm giác là tôi vừa nói ra chữ "tủ" trong "cái tủ kia" thì cô bé đã trả lời, và trước khi tôi nói xong chữ "kia" thì lời của cô bé đã kết thúc.
"Anh mà mở ra thì cho dù là anh Koyomi em cũng không tha thứ đâu."
"......"
Tôi thật không ngờ cái từ "không tha thứ" lại tồn tại trong vốn từ vựng của Sengoku...đúng là không thể tự tiện đi lại trong nhà người khác.
Cạch.
Sau khi thấy tôi đã hoàn toàn tiến vào trong phòng, Sengoku cũng bước vào theo, sau đó cô bé khóa cửa phòng lại.
Quả đúng là con gái vừa vào thời kì trưởng thành đều khóa cửa phòng riêng sao...Ơ, khoan.
Tôi hoàn toàn không hiểu, dù sao cũng đã khóa cửa trước rồi, tại sao còn phải khóa cửa phòng nữa.
Sao tôi cứ có cảm giác là mình đang bị cầm tù nhỉ?
Không không, làm sao có chuyện đó được.
Sengoku không thể nào lại làm chuyện như vậy.
Dù sao cũng chẳng có lý do gì để mà làm thế cả.
Chắc chắn là do thói quen lúc nào cũng khóa cửa của cô bé thôi...Những người biết tính cách hay xấu hổ của Sengoku thì sở thích khóa cửa phòng này cũng không phải là chuyện gì lạ cả.
Trên cái khay đặt trên thảm, đã có chuẩn bị sẵn nước trái cây và bánh kẹo.
Ra thế, vậy ra đây là "Chuẩn bị" mà Sengoku nói tới.
Mấy thứ này trông dễ thương ghê.
"Nào, anh Koyomi---ngồi ở chỗ đó đi."
"Chỗ đó là ở trên giường á? Như vậy có được không?"
"Ừm. Ngoại trừ trên giường thì anh không được ngồi chỗ nào khác."
"......"
Xem ra đối với Sengoku thì chẳng có khái niệm nào gọi là chọn lựa cả.
Cái gì mà ngoại trừ việc này thì hoàn toàn không được làm việc khác chứ.
Cô bé là người theo chủ nghĩa loại trừ sao...chỉ có điều đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy loại chủ nghĩa đó.
Sau khi tôi ngồi lên giường, Sengoku cũng ngồi xuống cái ghế xoay trước bàn học (loại bàn kim loại tròn tròn).
"Phù, phù. Phòng này, hình như có vẻ hơi nóng nhỉ?"
Vừa nói xong, Sengoku cởi áo khoác ra.
Một cách từ từ.
Chà, phòng này chính là phòng của em cơ mà.
"Nóng thì để anh bật cái điều hòa gắn trên tường đằng kia nhé..."
"K…Không được làm vậy! Anh Koyomi không quan tâm tới chuyện gì sẽ xảy ra cho Địa Cầu sao!?"
Địa Cầu bị bắt làm con tin.
Thật là một con tin vĩ đại.
"Sự ấm lên toàn cầu do các-bon-đi-ô-xít gây ra là rất nghiêm trọng...chỉ riêng các-bon bị ô xi hóa đã đủ nghiêm trọng rồi, vậy mà cái này còn gấp đôi lên lên thêm đó."
"V…Vậy sao..."
Từ lời giải thích của cô bé tôi có thể đoán được cô bé hoàn toàn chẳng biết cấu trúc phân tử là cái quỷ quái gì.
Chà, thực tế thì người ta vẫn chưa hoàn toàn biết được nguyên nhân thật sự của sự ấm lên toàn cầu.
Nếu đã có kỉ băng hà thì chắc cũng phải có một thời kì ngược lại, sự thật thì cũng chưa ai biết chắc được nguyên nhân có phải là do các-bon đi-ô-xít hay không.
"H…Hơn nữa, anh Koyomi, thời xưa cũng đâu có điều hòa đâu......chỉ cần tâm trí an tĩnh thì nóng như lửa cũng chỉ như con dế mà thôi."
"Từ lửa tạo ra sinh mạng, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy loại thuật luyện kim như vậy..."[3]
Việc này không phải thuộc đẳng cấp của Thần rồi sao.
Thật là siêu lợi hại.
"A, Anh Koyomi nếu cảm thấy nóng thì cũng cởi áo khoác ra đi?"
"Hửm? Anh á?"
"Cho dù không cảm thấy nóng, anh Koyomi ngoại trừ việc cởi áo khoác ra cũng không còn lựa chọn nào khác đâu."
"Ngoài trừ cởi ra thì không có lựa chọn khác ư..."
Thật là một lời đề nghị đáng sợ.
Kanbaru mà ở bên cạnh thì chắc lúc này đã nhảy cẫng lên rồi.
Chà, nếu đã lên trung học thì việc quan tâm đến các vấn đề môi trường cũng không phải là lạ, lúc này tôi phải thể hiện cho ra dáng một người "Anh" gương mẫu mà tôi luôn gây dựng.
Cũng không phải là tôi không cảm thấy nóng...nói thật thì vừa bước chân vào phòng thì thay vì cảm thấy mát mẻ tôi đã có cảm giác ấm áp.
Phía dưới áo khoác của tôi là một chiếc áo mỏng hoàn toàn để lộ ra cánh tay.
Chiếc áo dây của Sengoku đang mặc cũng để lộ ra hai cánh tay, thật là khiến người ta có cảm giác chúng tôi đang mặc đồ đôi.
Chỉ có điều, chà, tôi thì sao cũng được, nhưng mà trước mặt con trai mà cô bé cũng bình thản mặc đồ hở hang như vậy, xem ra Sengoku vẫn còn là trẻ con.
"Nào, anh Koyomi. Đầu tiên chúng mình uống nước đi...nhưng mà em chỉ có một cái ly thôi."
"Tại sao lại chỉ có một cái thôi!?"
Đã chuẩn bị kĩ lưỡng đến mức này rồi mà còn thiếu sót như vậy là nghĩa làm sao!
"K-Không sao cả, chúng mình cứ thay phiên nhau uống là được mà---dù sao Nadeko và anh Koyomi cũng giống như anh em một nhà với nhau cả."
"Không, chà, anh cũng không ngại, nhưng mà..."
Xem ra tôi không có lựa chọn bây giờ chạy xuống nhà bếp lấy thêm một cái ly.
Không, phải nói là đối với Sengoku thì không tồn tại loại lựa chọn này.
Chắc chắn cô bé sẽ nói ngoại trừ thay phiên nhau uống thì những việc khác đều không được.
Nhưng mà không hiểu tại sao, tôi cứ có cảm giác mình giống như một con thú nhỏ bị nhốt trong lồng...nếu nói con thú nhỏ thì phải là Sengoku mới đúng chứ.
Dù sao thì cứ uống nước cái đã.
Hơi có chút vị cồn.
"....Sengoku. Đây không phải là rượu chứ?"
"Không, không phải đâu."
Sengoku lắc đầu.
"Chỉ là nước Cola thôi."
"Chà, đúng là có vị Cola, nhưng mà…"
"Nhưng mà đây là loại có axít các-bo-nic mạnh."
"Loại này vẫn còn được sản xuất ư!?"
Nước Cola loại axít các-bo-nic mạnh.
Đây là loại đồ uống đáng sợ, chỉ cần dùng axít các-bo-nic là đủ để khiến người ta say mèm.
Nói như vậy mấy món bánh kẹo, sô-cô-la viên này đều được chuẩn bị để phối hợp với nhau để khiến cho vị khách say đến bất tỉnh nhân sự.[4]
Đúng là một sự phối hợp đáng sợ.
Dĩ nhiên là không cần nói cũng biết đây chỉ là do tình cờ, không thể yêu cầu một học sinh trung học tiếp đãi khách tới nhà một cách chu đáo được, vì thế cứ xí xóa cho qua thôi.
Chỉ cần vừa nghĩ như vậy vừa thưởng thức thứ đồ uống hiếm gặp này là được.
"Trong phòng của em không đặt TV nhỉ?"
"Dạ. Em không xem TV nhiều lắm. Xem TV nhiều rất không tốt cho đôi mắt."
"......"
Nếu là vậy thì tóc mái lúc bình thường của cô bé là làm sao?
Lỗ hổng trong lời nói quá lớn, nhưng mà ngược lại thì việc chỉ trích cũng chẳng dễ chút nào.
Có thể là, vì muốn nuôi cho tóc mái dài nên Sengoku lại càng là loại người chú ý đến thị lực tinh tường.
"Vậy thì cũng không chơi được trò chơi điện tử rồi. Chỉ có điều hiện tại cũng có loại máy cầm tay không cần TV cũng có thể chơi được."
"Ừm. Em cũng không có chơi...nhưng mà mấy trò nổi tiếng thì cũng có một chút."
"Vậy sao. Mấy trò nổi tiếng, ví dụ là như trò nào?"
"Như là Metal Gear."
"Ờ-ờ-"
"Trên máy MSX2."
"Hả---!?"
Người chơi MSX2!?[5]
Có loại học sinh trung học như vậy tồn tại sao!"
Cô bé này đúng là người luôn đem lại bất ngờ cho người khác.
"Máy thì để ở phòng khách dưới lầu một...nếu mà anh Koyomi nhất định muốn chơi bằng được, thì dù việc này không có trong dự tính, hay là chúng mình xuống dưới đó chơi đi?"
"Không, đến nhà người khác chơi trò chơi một người có hơi..."
"Nếu vậy, thì em cũng có Popira 2."
"Popira 2 ư!?"[6]
Không có PS2 sao.
"Dù sao thì, Sengoku. Vừa nãy em có nói cái gì mà ‘dự tính’, vậy là em đã chuẩn bị thứ gì đó để chơi rồi à?"
"Ừm."
Sengoku lấy ra hai cây đũa rời.
Một cây trong đó được sơn đầu đỏ.
"Chúng mình chơi trò 'Đức vua' đi."
"......"
Ờ--khoan.
Tôi phải giải thích từ đâu đây.
Khó thật đấy.
"Sengoku...Trước hết anh muốn hỏi là em có biết trò 'Đức vua' chơi thế nào không? Nó chẳng liên quan gì tới quân K trong bộ bài tú lớ khơ đâu đấy?"
"Em biết chứ. Trò này giống như trò 'Mệnh lệnh của thuyền trưởng', đúng không?"
"Ừ-m."[7]
Cũng không phải là đúng hoàn toàn nhưng cũng không khác là bao.
Giống như trò 'Tôi nói tôi nói' hơn.[8]
"Lời của đức vua là, tiếp đãi."[9]
"Quá nhiều tính chính trị!"
Tôi không biết là câu của Sengoku có phải là giả vờ giả vịt hay không, nhưng mà trước tiên phải chọt lại cô bé một phát đã.
Tôi nhìn vào hai cái đũa.
"Chà, anh cũng chưa chơi trò này nên cũng không biết rõ lắm, nhưng mà Sengoku, trò chơi 'Đức vua' đâu phải là trò dành cho hai người chơi đâu?"
"Tại sao?"
Sengoku nghiêng đầu.
"Nadeko không quan tâm bị thế nào đâu. Cho dù em ra lệnh cũng được mà bị ra lệnh cũng được."
"C…Chà, hay là chúng mình đừng chơi trò 'Đức vua' nữa.”
Cô bé vẫn chưa biết gì cả đây.
Mặc dù khi nhìn loại ngây thơ này sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái, nhưng mà thỉnh thoảng khi giao tiếp cũng sẽ rất khó xử.
Thiệt tình, cuối cùng tôi cũng hiểu được tâm trạng của các bà mẹ khi được con cái hỏi phương thức tạo ra trẻ em.
Không biết có phải vì dự định bị phá hay không mà Sengoku để lộ ra một khuôn mặt hơi bối rối, tuy nhiên, cô bé cũng không buồn lâu và đem đôi đũa đặt sang một bên.
"Vậy thì hay là chúng mình chơi trò 'Cuộc sống' đi, anh Koyomi."
Sau đó cô bé nói.[10]
"Trò chơi 'Cuộc sống' sao. Ừm, nghe cũng được đấy."
"Lời của cuộc sống chính là, tuyệt đối"
"Thật sâu sắc!"
Chắc là vì bàn cờ được cất trong nhà kho nên Sengoku ra khỏi phòng một lúc.
"Mặc dù không được mở tủ ốp tường, nhưng mà những thứ khác thì anh cứ tự nhiên. Hay là anh xem thử quyển an-bum đằng kia đi."
Cô bé nói.
Tại sao cô bé lại muốn tôi xem an-bum chứ.
Tôi chẳng hiểu ý cô bé là gì nữa.
Một lúc lâu sau Sengoku mới trở lại---không hiểu vì sao, khi nhìn thấy tư thế của quyển an-bum vẫn không thay đổi, trông cô bé hơi thất vọng, có lẽ đó chỉ là do tôi tưởng tượng.
Nhắc mới nhớ, những tựa sách nằm trên giá sách kia, đều trông khá cá tính.
Nói thế nào nhỉ, không hề có một quyển truyện tranh nào cả, gần như tất cả đều là những quyển văn học cổ điển của nhà xuất bản Iwanami, phải nói là một giá sách hoàn toàn khác với những giá sách của các học sinh cấp hai khác.[11]
Như thể là đang cố tỏ ra bình thường bản thân rất thích đọc sách, thể hiện khía cạnh người lớn của bản thân.
Cũng có thể những quyển sách vốn nằm trong tủ sách của ba cô bé, Sengoku vì thấy tôi đến chơi nên cố tỏ vẻ, ai mà biết được liệu cô bé có phải loại người làm ra loại hành vi thiếu suy nghĩ đó không chứ.
...Nhưng mà cô bé này, tôi nghĩ là cô bé đọc cực nhiều truyện tranh.
Cô bé ngay cả chương cuối của Dodge Danpei cũng biết cơ mà?[12]
Nhưng mà, chà, cũng khá lâu rồi tôi chưa chơi trò chơi 'Cuộc sống'.
Hồi nhỏ, tôi chẳng biết sử dụng phiếu ghi nợ như thế nào, phải vật vã một hồi mới nhớ được.
"A, đúng rồi. Hồi trước, không phải anh, Sengoku và Tsukihi đã cùng chơi trò này sao?"
"Ừm, em vẫn nhớ."
"Vậy à."
"Cơ bản thì em chưa bao giờ quên chuyện gì cả."
"......"
Chà, đúng là Sengoku vẫn còn nhớ rất nhiều chuyện hồi trước.
Còn tôi thì, những kí ức hồi trước về Sengoku khá mơ hồ...tôi chỉ nhớ cô bé là một đứa nhỏ hay cúi thấp đầu.
Tôi xoay bàn quay.
Thực ra thì, trò này lẽ ra phải có càng nhiều người chơi thì mới càng vui, nhưng mà xét cho cùng thì cũng giống như trò Sugoroku mà thôi, vừa quay bàn quay vừa hồi hộp di chuyển quân cờ hình chiếc xe tiến dần, vừa gặp những việc vừa mừng vừa lo, sự hăng hái cũng theo đó tăng dần.[13]
Có cảm giác như tôi được quay lại tuổi thơ.
Nhưng mà, phải nói thế nào nhỉ.
Tư thế của Sengoku khi cúi người nhìn xuống bàn cờ đặt trên thảm khiến cho phần bên trong cái áo dây của cô bé cứ thấp thoáng ẩn hiện, hấp dẫn ánh mắt của tôi.
Hơn nữa, vì cô bé ngồi đối diện với tôi, lúc thời cơ thích hợp tôi còn có cảm giác phần sâu trong váy của cô bé hơi lộ ra một chút.
Thiệt tình.
Cho dù cô bé vẫn còn là con nít, nếu người đối diện không phải là Sengoku thì có lẽ tôi còn hiểu nhầm là mình đang bị quyến rũ, thật đúng là một tư thế nguy hiểm.
Tôi thường thường nghĩ đến việc này, Sengoku hình như là luôn nhầm lẫn trong việc xác định vị trí cần bảo vệ...Ơ? Không phải lúc trước nghĩ như vậy là do Sengoku thường chọn 'vị trí cần bảo vệ' là tóc mái sao? Nhưng mà hôm nay thì ngay cả chỗ đó cũng được mở ra toàn bộ.
?
Thật chẳng hiểu nổi.
Ý tôi là ngay cả dưới áo dây cô bé cũng không có mặc áo ngực.
Có phải vì ngay từ đầu áo hai dây đã tạo cảm giác giống như áo ngực không nhỉ...tôi thật sự không hiểu được.
Hai con em gái nhà tôi, bất kể là con lớn hay con nhỏ, hoàn toàn chẳng có duyên với loại áo quần bình thường hợp thời trang này.
Đồ thể thao và ki-mô-nô.
Chà, dù sao đi nữa, cho dù anh Koyomi thấy được thân thể của Sengoku thì cũng sẽ không nảy sinh tư tưởng bậy bạ.
Anh là một người quân tử, Sengoku à.
"A...là ô kết hôn. Anh Koyomi, nhặt pin đi."
"Ừ."
"...Nếu như Nadeko, được kết hôn với anh Koyomi thì tốt quá."
"Hửm? Ơ, trò chơi 'Cuộc sống' bây giờ cho phép việc kết hôn giữa người chơi sao?"
Hồi tôi chơi trò này thì nó vẫn chưa có luật đó.
"Ưm...không, không có luật đó, nhưng mà, ý em thì đó chỉ là ý tưởng ấy mà."
"Phư…"
À.
Nhắc mới nhớ, Karen và Tsukihi hồi nhỏ cũng thường hay nói 'Khi lớn lên em sẽ cưới anh hai'.
Thật là nhớ quá đi.
Chà, nhưng mà cho dù là Sengoku thì chắc cũng không ngây thơ đến mức đó, chắc câu vừa nãy cũng chỉ là nói đãi bôi mà thôi.
"Nói đãi bôi?"
Nghe tôi nói vậy, Sengoku để lộ ra một khuôn mặt khó tả.
"...là hôn môi một cái sao?"[14]
"Hoàn toàn không phải!"
"Mặc dù rất xấu hổ, nhưng mà nếu anh Koyomi muốn được phục vụ như vậy…"
"Không không không không không."
Tôi là loại anh nào chứ!
Như vậy không phải là biến thái sao---
"Đúng rồi...lúc trước em có nghĩ tới chuyện này, anh Koyomi."
"Ừm? Gì vậy?"
"Cách gọi 'anh Koyomi' này nghe có vẻ hơi trẻ con nhỉ. Dù sao anh Koyomi cũng không phải anh trai ruột của em."
"......"
Không hiểu sao tôi nhớ lại lúc trước hình như tôi cũng từng nói chuyện này một lần với Kanbaru.
Có cảm giác là nó đã không kết thúc với một kết quả thỏa mãn.
Mặc dù có linh cảm rất xấu, nhưng mà nếu tự dưng thay đổi chủ đề thì sẽ rất mất tự nhiên, thôi thì cứ xem tình hình rồi lựa nước theo dòng vậy.
Đối với tôi mà nói, chỉ cần Sengoku gọi tôi bằng 'anh Koyomi' như trước là tôi đã rất hạnh phúc rồi.
"Chà, em thích gọi thế nào thì cứ gọi, anh cũng không bận tâm lắm. Vậy em muốn gọi thế nào?"
Nghe câu hỏi của tôi, Sengoku trả lời ngay, như thể cô bé đã quyết định câu trả lời từ rất lâu rồi.
"Anh---"[15]
"......"
......
Cái gì.
Cái gì cơ.
Không phải chỉ là một đại từ nhân xưng ngôi thứ hai bình thường thôi sao.
Hoàn toàn chẳng có gì mất tự nhiên cả.
Cho dù vừa nói xong chuyện kết hôn rồi nói chuyện này thì đây cũng không phải chuyện khiến người khác phải bận tâm, chà chà, thiệt tình, linh cảm của tôi dạo này mất linh rồi.
Thế mà có một thời kì, tôi từng tự hào là linh cảm của tôi đúng đến một trăm phần trăm cơ đấy.
"Ừm. Em cứ gọi đi, anh không phiền đâu."
"Vậy, vậy thì…"
Không hiểu tại sao hai gò má của Sengoku lại đỏ bừng lên vì xấu hổ một cách kì lạ (nhưng mà phải nói là sau khi Sengoku vén tóc mái lên thì cô bé trở thành một người rất giàu cảm xúc)
"A...Anh…"
Cô bé nói.
Thật là một cô bé kì lạ.
"Anh nói này Sengoku, em..."
"E…Em ư…"[16]
Khuôn mặt của Sengoku lại càng đỏ hơn.
Trông cô bé như đang run rẩy kịch liệt.
"Ngược với anh là em...c…chúng mình, ơ hơ hơ…"
"Hở?"
Đây không phải cũng là một đại từ nhân xưng ngôi thứ hai bình thường sao?
Chẳng hiểu sao tôi có cảm giác là tiếng Nhật của cả hai chúng tôi từ nãy tới giờ hoàn toàn lệch pha với nhau.
Lần sau phải nhờ chuyên gia tiếng Nhật Hachikuji giải đáp mới được.
"Chà, chuyện này thì thế nào cũng được---Sengoku. Dạo gần đây có chuyện gì kì quặc diễn ra không?"
"Ơ, ý, ý anh là sao"
"Chà, thì có chuyện gì giống như chuyện hồi trước xảy ra không ấy?"
Thật ra thì sau khi tôi thấy Sengoku mặc đồ hở hang lỗ chỗ như vậy thì tôi mới chợt nhớ.
Nếu như là lúc tôi gặp lại Sengoku sau vài năm thì chắc chắn cô bé sẽ không thể ăn mặc hở hang như vậy, là vì những điều 'kì quái' gây ra.
Và rồi, là vì con người.
Chà, theo như Oshino thì, bởi vì trường hợp giữa Sengoku với tôi cũng như với Hanegawa, Senjougahara và Hachikuji đều không giống nhau, cho nên không thể suy nghĩ về chúng theo cùng một cách, mặc dù vậy, một điều rõ ràng là bọn họ đều là những người thu hút những chuyện 'kì quái'.
Mặc dù cẩn thận quá thì hóa thừa.
Nhưng mà trong trường hợp này thì có lẽ tôi cũng nên xác nhận một chút.
"Không...Nadeko không việc gì cả."
"Vậy sao?"
"Nhưng mà…"
Nói xong.
Khuôn mặt của Sengoku tối sầm lại.
"'Lời nguyền' kì quái hồi trước dường như lại đang phát tác."
"Ở trường của Sengoku hả?"
"Đúng vậy, nhưng mà không phải chỉ có mỗi trường của em, mà là toàn bộ các trường trung học."
Nói đến đó, Sengoku hơi ngập ngừng một chút.
Sau đó, trông cô bé dường như đã hạ quyết tâm.
"Có lẽ, hiện tại hai người Lala-chan đang làm gì đó."
và nói.
"..."
Lala-chan mà cô bé nói chính là biệt danh của Tsukihi lúc còn học tiểu học, lấy hai chữ 'rara' trong 'Araragi'. Lala-chan mà thêm 'hai người' vào như ở trên thì tức là dùng để chỉ bộ đôi chị em lửa có cả Karen trong đó.[17]
Đang làm gì đó.
Đang làm gì đó.
Đang làm gì đó!
Sao lại có một từ mập mờ, bao hàm đủ loại khả năng, khiến người khác bất an như vậy...đang làm gì đó!
Không, khoan...đừng làm gì cả!
"Hôm trước, vì Lala-chan hỏi em một chút chuyện về rắn...dĩ nhiên là em không thể nói thật toàn bộ mọi chuyện, cho nên câu chuyện chỉ dang dở...nhưng mà dường như cậu ấy có mượn tay người khác để điều tra nhiều điều."
"...Nhiều điều ư?"
Mình muốn biết tường tận mọi chuyện!
Nhưng mà mình cũng không muốn biết!
Nói vậy, hôm nay Karen ra ngoài là do...chuyện liên quan tới việc này ư? Chà, đúng là nếu có chuyện liên quan tới rắc rối giữa các học sinh trung học thì đương nhiên là cặp chị em lửa đó sẽ nhúng mũi vào...
"Nói tóm lại---là chuyện liên quan tới 'lời nguyền'. Nhưng mà, nói cho cùng thì ban đầu lời nguyền đó chỉ là giả thôi mà? Trong trường hợp của Sengoku thì là do cách xử lý của Sengoku sai mà thôi."
Phương pháp xử lý sai lầm.
Phương pháp xử lý của cô bé---đúng, là sai lầm.
Chắc chắn là như vậy.
Nếu nói thẳng hơn nữa, đều là do Oshino Shinobu, còn gọi là ma cà rồng truyền thuyết trong truyền thuyết, ma cà rồng máu lạnh, đầy nhiệt huyết vừa cứng rắn đến viếng thăm thị trấn này--đều là vì nguyên nhân đó.[18]
Nói cách khác.
Vấn đề của phương diện này bây giờ đã được giải quyết, cho dù 'lời nguyền' trong các học sinh trung học có lan truyền thế nào thì cũng chẳng có tác dụng gì cả.
"Ừm…"
Sengoku gật đầu.
"Trường hợp hiện tượng quái dị thực thể hóa thành hình dạng có lẽ chỉ mỗi mình Nadeko gặp. Anh nghĩ vậy."
"Nếu là vậy…"
"Nhưng mà, hai người Lala-chan không coi vấn đề nằm ở kết quả của 'lời nguyền', với lại em nghĩ là hai bạn ấy có lẽ cũng không tin vào các hiện tượng quái dị..."
"Chà...em nói cũng đúng."
Hai đứa đúng là những người thực tế đến đáng sợ.
Cho dù sợ ma quỷ, nhưng lại không tin có ma quỷ.
Lập trường của hai đứa chính là như vậy.
"Thay vì xem vấn đề nằm ở việc khó tin là bản thân 'lời nguyền' tự lan truyền là giả---hai cậu ấy đang muốn tìm xem, ai-là-người-làm-việc-đó."
"..."
Tìm ra nguyên nhân phát sinh của 'lời nguyền' ư.
Hai con em gái của tôi lại suy nghĩ ra những chuyện kinh khủng như vậy sao.
Ý tôi là, chỉ cần suy nghĩ một cách bình thường sẽ thấy việc này là hoàn toàn không thể, không phải sao?
"Không thể cứ nói có người làm là sẽ có người làm...cho dù hai đứa nó có điều tra, cũng không thể nói trách nhiệm của 'lời nguyền' đã được truyền bá kia là của người đó được."
Lời đồn của một người sẽ bị bảy mươi lăm người khác biết, có lẽ không phải vậy.
Người đầu tiên và người cuối cùng đều là hai người khác nhau.
Gần như là trò chơi truyền tin.
"Chuyện đó thì giống với phong cách của Lala-chan...ý em là, giống phong cách của chị em lửa, nhưng mà hai người Lala-chan hình như đã biết 'ai đó' vì 'mục đích nào đó' đã thực hiện 'lời nguyền'..."
"...Thật giống phong cách của hai đứa nó."
Thiệt tình.
Bởi vậy, có lẽ tôi phải tìm Karen nói chuyện ra đầu ra đũa---thực ra thì cứ kệ như vậy cũng không sao, nhưng mà bởi vì trong vấn đề này bao hàm cả 'Sengoku Nadeko' nên nó hơi nhạy cảm một chút.
Nếu lỡ như làm không khéo.
Rất có thể hai đứa sẽ tự đặt một chân vào quan tài.
Không phải chỉ là một chân---có khi còn là cả hai chân.
Hơn nữa.
Có khi còn giống như tôi, chui cả đầu vào---
"A...anh Koyomi?”
Có lẽ vì thấy tôi im lặng không nói gì.
Sengoku lại quay lại gọi tôi---bằng cách gọi cũ.
Tôi giật mình và ngẩng mặt lên.
Sengoku nhìn tôi với vẻ lo lắng---hai khóe mắt của cô bé đã mọng nước.
Có lẽ cô bé đang tự trách mình vì nghĩ rằng chuyện của bản thân cô bé khiến tôi đau lòng chăng.
Cô bé thật sự là một cô bé ngoan.
Tôi thầm nghĩ nếu như Sengoku mà là em gái của tôi thì tốt biết mấy.
Nếu như Sengoku thật sự là em gái của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không gây gổ động tay động chân với cô bé.
"Không có gì cả đâu. Em đừng lo, Sengoku."
Tôi nói.
"Còn một chuyện nữa, nói thế nào nhỉ. Sengoku, em trông như vậy hợp hơn đấy."
"......?"
"Chà, thì là tóc mái của em ấy. Nếu ra ngoài mà em cũng để như vậy thì hay quá."
"N…Nhưng mà, như vậy xấu hổ lắm..."
Như muốn dùng vật thay thế cho tóc mái, Sengoku dùng hai tay che lấy mặt.
"N…Nhưng mà, nếu như anh Koyomi đã nói vậy...thì em sẽ cố gắng."
"Ừm, cố gắng là một việc tốt."
Tôi gật đầu.
Nhìn người khác trưởng thành đúng là một việc tốt.
Nếu như có thể tôi sẽ trông chừng cô bé đến phút cuối cùng, tôi nghĩ như vậy.
"Dù sao thì, trò chơi 'Cuộc sống' xem ra cũng sắp xong rồi, Sengoku, tiếp theo chúng ta chơi trò gì đây?"
"Chơi trò Twister."[19]
"Hờ, anh không biết trò này. Nó chơi thế nào? Dạy anh chơi đi."
"Ừm, để em dạy cho anh chơi...bằng thân thể này."
"Hahaha, thật là đáng trông đợi đây."
Cho dù là vậy.
Bởi vì tóc mái của cô bé bị vén lên nên thỉnh thoảng tôi cảm thấy trong đôi mắt của Sengoku lóe lên ánh sáng như của rắn đuôi chuông, một cái nhìn hoàn toàn không phù hợp với cô bé, có lẽ đây chỉ là do tôi tưởng tượng thôi chăng?
Ghi chú
Rukawa Kaede, ai chưa đọc Slam Dunk thì ra tiệm mượn đọc để biết thằng cu này trông thế nào.
Một tấm tatami bằng 0.9x1.8=1.62 mét vuông.
Đây là hậu quả của việc dốt còn thích sổ Nho của Nadeko, nguyên văn là 心頭滅却すれば火もまた鈴虫, đúng ra thì phải là 心頭滅却すれば火もまた涼しい - tâm trí an tĩnh thì dù nóng như lửa cũng trở nên mát mẻ -, chữ 鈴虫 (con dế) với 涼しい (mát mẻ) có âm đọc gần giống nhau, con dế đọc là suzumushi, còn mát mẻ thì đọc là suzushii.
Hóa hồi cấp 3 của mình cũng lẹt đẹt, không rõ lắm ăn đồ ngọt kết hợp với uống nước nhiều axít các-bo-nic có tăng hiệu quả lên không?
Metal Gear là trò chơi phát hành ngày 13 tháng 7 năm 1987. MSX là máy chơi game cá nhân của những năm 1980, thể loại học sinh tiểu học, trung học gì đó mà chơi cái này thì đúng là...
Popira 2 là trò chơi âm nhạc rất cũ của Konami, nghe quảng cáo thì có thể dùng để luyện tay thon gọn, đầu óc thông minh, hiện tại thì tìm kiếm Popira 2 toàn ra mấy cái phim 3X, ai không rõ có khi còn tưởng nhầm...btw, link sản phẩm Popira
'Mệnh lệnh thuyền trưởng' chơi kiểu như làm tượng hay chơi khi sinh hoạt Đoàn hội ăn chơi lửa trại đại loại gì đó ấy, một thằng quản trò ra lệnh, thằng kia đứng lên nằm ngồi các kiểu, chưa có lệnh thì không được tự tiện hủy động tác, thằng nào sai thì bị bắt lên phạt sê xua ha ra các kiểu.
Google Simon says.
Tuyệt đối <zettai> và tiếp đãi <settai> âm gần giống nhau.
Tương tự trò cờ tỉ phú, đổ xúc xắc, đi đến ô nào thì thực hiện nội dung trong ô đó.
Iwanami là một nhà xuất bản lâu đời thành lập từ đầu thế kỉ XX ở Nhật, chuyên phát hành những loại sách mang tính học thuật, khoa học tự nhiên, bách khoa toàn thư, từ điển.
炎の闘球児 ドッジ弾平, Honoo no Toukyuuji Dodge Danpei, manga xoay quanh chủ đề bóng ném, được in trong CoroCoro Comic, chuyển thể lên anime năm 1991, có bảy tựa game ăn theo manga này.
Sugoroku, cũng là một dạng cờ tỉ phú của Nhật, có thể tham khảo thêm tại.
Nguyên văn Koyomi nói lip service, nghĩa đen nghĩa bóng...dịch ra đãi bôi với hôn môi cho nó có vần vậy.
Nguyên văn Nadeko dùng từ 'anata', là một đại từ bị kiêng dùng khi giao tiếp vì sẽ tạo cảm giác rất xa lạ, tuy nhiên từ này cũng được dùng khi vợ gọi chồng, trong trường hợp đó thì nó lại có nghĩa là 'anh yêu'...
Nguyên văn là 'omae', cơ bản là một đại từ nhân xưng rất thường gặp khi con trai nói chuyện với con gái, người lớn tuổi nói chuyện với người nhỏ tuổi, tuy nhiên vợ chồng thường gọi nhau bằng 'anata - omae', trong trường hợp này thì nó lại mang nghĩa 'em yêu'.
Âm 'r' và 'l' trong tiếng Nhật phát âm giống nhau, dùng 'lala' cho nó dễ thương.
Nguyên văn thì là 'ma cà rồng nhiệt huyết, lãnh huyết, thiết huyết'.
Hai người đứng trên một tấm thảm có những ô tròn nhiều màu, dùng xúc xắc hoặc bàn quay để xác định màu, sau đó thì mỗi người phải dùng bất kì bộ phận nào của cơ thể chạm vào ô có màu đó, uốn éo, quắn quéo, nói chung là con trai chơi với con gái là hết sảy.
Danh sách chương