034
Sau khi cắt điện thoại, tôi cứ thế làm thủ tục rời khách sạn rồi ra ngoài. Những thứ như sổ sách hay quần áo, tóm lại là những vật dụng sinh hoạt hằng ngày cũng tăng khá nhiều nên tôi không thể nào tay không mà làm thủ tục rời đi được. Thế là phải kéo lê theo cái vali tôi vừa mua.
Không thể nào xách theo vali mà leo lên núi được nên tôi đã gửi nó lại trong tủ chứa đồ dùng xu ở ga. Mà không, giờ đây đâu thể nói là tủ chứa đồ dùng xu được, thực tế thì tôi cũng dùng chip IC trong điện thoại để khóa tủ mà.
Dù sao nữa thì sau khi xong việc hôm nay, trong cái vali đó cũng chỉ chưa toàn đồ cần bỏ đi thôi, có vứt cái vali luôn cũng được. Nhưng ai biết được trong cuộc sống sẽ xảy ra chuyện gì.
Có một câu là “Chưa về nhà thì chưa hết lo”, nghĩ kĩ ra thì hẳn đó là một loại bệnh hơn là một câu có ý nghĩa sâu xa gì, nhưng tôi vẫn tin là nó đúng.
Sự thực thì hôm đó, cho đến lúc tôi đi đến đền Kitashirohebi thì tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý trước rồi. Không biết chuyện gì có thể xảy ra, đó là linh cảm của tôi.
Sau khi nhét vali vào tủ đồ, tôi leo lên xe điện, hướng về phía thị trấn của cô cậu ta thì, chính xác là trong lúc ngồi trên xe điện, lúc đó đang giờ cao điểm, tàu bị trễ, trên chiếc xe điện ồn ào đó, một bé gái ngồi ngay cạnh tôi.
Là Shikikami Shoujo, Ononoki Yotsugi.
“Oh yeah”
Tạo dáng tay chữ V ngang mắt.
Vô cảm.
“….Còn việc gì nữa hả?”
Tôi không liếc qua, cứ nhìn về phía trước mà nói chuyện với cô ta.
“Tôi đã bị Gaen-sempai cắt đứt quan hệ rồi còn gì”
“Không, người cắt quan hệ với ông là Gaen-san kia, tôi thì khác. Với tôi thì Kaiki Oniichan vẫn là Kaiki Oniichan thôi, không thay đổi.”
“Cái đó thì đổi đi”
Gọi là Kaiki, tôi nói.
Tôi hiểu rồi, cô ta nói,
“Như vậy là ông thật sự chống lại Gaen-san hả”
Ononoki tiếp tục nói. Một cách vô cảm. Rất rất, phải nói là, cực kì vô cảm.
“Tôi đã nghĩ hay là ông sẽ thay đổi quyết định vào phút cuối. Tôi đã mong đợi điều đó.”
“Không phải là Gaen-sempai bảo cô đến đây à?”
“Không phải. Ông nhầm rồi. Tôi đến chỗ Oniichan chơi thôi.”
“……….”
Oniichan có lẽ là biệt danh của Araragi rồi ------- Ononoki cũng có khiếu đặt tên đấy.
“Cậu ấy quý tôi lắm. Nên tôi gặp Kaiki thế này chỉ là ngẫu nhiên thôi.”
“……..Ngẫu nhiên như thế này là một điều kì lạ trên thế giới đấy”
“…..Ừm, kì lạ. Rất kì lạ”
Tôi suy nghĩ.
Nếu suy theo cách thông thường, Ononoki có thể được bảo nói vậy, dù không phải bởi Gaen-sempai thì có thể là Kagenui hoặc ai đó, để cảnh báo tôi lần cuối cùng chăng.
Nhưng tôi cũng đã nghĩ có lẽ thực sự chỉ là ngẫu nhiên.
Thường thì tôi tuyệt đối không bao giờ nghĩ như vậy cả, nhưng toàn những lúc như thế này thì tôi lại nghĩ như thế.
Hoặc là Ononoki, thần vật ----- là một tử thi, hầu như không thể có ý chí riêng của bản thân, đã tự hoạt động theo ý muốn, và đến đây cảnh tỉnh tôi.
Tôi đã nghĩ vậy.
Không thể có chuyện đó được, nhưng có thì khỏe quá.
Tôi đã nghĩ vậy.
“Ba trăm vạn yên. Tôi nghĩ chống lại Gaen-san chỉ vì món thưởng thế thì rẻ quá đấy….,Kaiki, dù có không chống lại Gaen-san đi nữa thì từ bây giờ ông cũng khó sống trong thế giới này đấy.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ sống trong thế giới này là dễ dàng cả. Còn nếu là chuyện bản thân tôi quá rẻ mạt thì tôi đã nghĩ thế nhiều lần rồi.”
“………”
“Cả Gaen-sempai cũng không phải là không có thế lực nào chống đối đâu. Cứ lừa những kẻ như thế mãi rồi cũng nhanh chóng bị xem thường thôi.”
“…..Chuyện người yêu của kẻ khác thật sự quan trọng vậy sao”
Ononoki chuyển sang vòng vo một cách kì cục ------- Quả nhiên giao hảo với người xấu thì tính cách cũng bị ảnh hưởng.
“Người yêu của kẻ khác -------- và là người con gái lúc xưa”
“Hình như cô có hiểu lầm gì ở đây rồi. Nhưng tôi cũng không định đính chính đâu.”
Hiểu lầm của con người thì tốt nhất cứ để vậy.
Hiểu lầm của những quái dị cũng vậy.
Một Ononoki lầm tưởng, vẫn tiếp tục cho cái sự lầm tưởng lệch lạc đó,
“Thế không giống ông chút nào cả, Kaiki. Làm những việc không giống với bản thân thì không gặp chuyện gì tốt lành đâu. Những thất bại như thế trước kia đâu phải là ông chưa từng trải nghiệm đâu đúng không?”
Cô ta nói.
“……….”
“À nhưng mà cũng không thể nói là không giống ông được nhỉ. Hai năm trước à? Kaiki đã phá lừa đảo và phá hủy cả một đoàn thể tôn giáo có quy mô lớn còn gì.”
“……….”
“Tôi cũng có giúp một cách gián tiếp nên vẫn còn nhớ mà. Cái đó cũng là vì Senjougahara đúng không? Cái đoàn thể tôn giao ác đức đã cho mẹ cô ta vào tròng, hay phải nói là bà ấy tự chui vào, vì cô ta ông đã phá nát nó dù không nhận được tiền là bao cả. Ừ mà cuối cùng thì mẹ cô ta cũng đi theo một tổ chức cao cấp hơn cùng hệ thống đó, nên cũng chả giải quyết được vấn đề gì.”
“…..Đừng có nhìn theo kiểu hài hước đấy. Tôi chỉ là đang làm việc này tự nhiên lại thành việc kia thôi, một đoàn thể tôn giáo đang muốn kiếm lời từ phần của tôi trong lúc đang làm việc nên tôi đành phải ra tay. Mà cũng đúng là tôi chẳng nhận được bao nhiêu, cô có nghĩ sao về tôi cũng được. Nghĩ tôi tốt thì cũng chẳng có hại gì cho tôi cả. À mà như vậy tức là thất bại trong công việc thật.”
“Lần này cũng thất bại chứ gì? Gaen-san thật sự lo lắng chuyện đó đó. Không phải là chuyện duyên nợ, quan hệ hay chuyện một thị trấn không quen biết gì cả….Gaen-san là lo cho bản thân ông, lo cho linh hồn ông đó. “Không lẽ Kaiki lại đi làm những việc không giống cậu ta nữa à””.
“Bị một sempai như thế quản thúc thì không dễ chịu tý nào đâu”
“Phá hủy cả gia đình Senjougahara ------- kết cuộc dẫn đến tình thế họ phải ly hôn, toàn những chuyện như thế không phải sao? Ông nghĩ nếu không chia cắt bà mẹ ra khỏi gia đình Senjougahara thì đứa con gái sẽ không có tương lai chứ gì?”
“Ừ, đúng rồi đấy. Đúng y vậy đấy, thật ra tôi là một kẻ rất tốt bụng. Một người luôn nghĩ cho những đứa trẻ như thế bằng cả con tim. Một kẻ chỉ luôn giả vờ là mình xấu xa. Cô hiểu rõ đấy. Biết hết về tôi nhỉ. Nhưng đừng nói với ai nhé, xấu hổ lắm.”
“………Đó cũng là thất bại của ông. Ông không hiểu được nỗi nhớ mẹ của một cô gái.”
“Đúng rồi, đúng vậy đó. Chà----- thật không thể hiểu nổi tôi lúc đó nữa. Phải cẩn thẩn không để lập lại sai lầm cũ thôi. Ừm, đời còn dài lắm, từ nay tôi sẽ cố gắng hơn.”
“……Ông sẽ sống cả đời với cái tính vậy à?”
“Đúng vậy, một đời tôi vẫn cái tính thế.”
“Thật ra thì bản thân ông cũng không biết mình đang làm gì đúng không?”
“Làm gì có ai biết mình đang làm cái gì kia chứ. Cô cũng vậy thôi, tại sao lại nói chuyện với tôi, tại sao lại nói những chuyện như thế, cô cũng đâu có hiểu đúng không?”
“Tôi nghĩ khả năng thành công là rất lớn. Chắc chắn Kaiki sẽ dễ dàng lừa được Sengoku Nadeko, thông thường sẽ là vậy. Nhưng, những lúc như thế này, thì chắc chắn sẽ thất bại. Đã thất bại.”
“……….”
“Ít ra thì chắc Gaen-san cũng nghĩ như vậy nhỉ……Tôi chỉ có thể nói như vậy được thôi.”
“Vậy à”
Tôi chỉ nói có thế. Không phản ứng, cũng không nói lên suy nghĩ. Sau đó, cho đến lúc tàu điện đến ga, tôi đã hỏi về tình trạng gần đây của Kagenui. Cô gái đó dường như chẳng thay đổi gì. Vẫn sống theo cách của riêng mình, không hề thay đổi.
Sau khi cắt điện thoại, tôi cứ thế làm thủ tục rời khách sạn rồi ra ngoài. Những thứ như sổ sách hay quần áo, tóm lại là những vật dụng sinh hoạt hằng ngày cũng tăng khá nhiều nên tôi không thể nào tay không mà làm thủ tục rời đi được. Thế là phải kéo lê theo cái vali tôi vừa mua.
Không thể nào xách theo vali mà leo lên núi được nên tôi đã gửi nó lại trong tủ chứa đồ dùng xu ở ga. Mà không, giờ đây đâu thể nói là tủ chứa đồ dùng xu được, thực tế thì tôi cũng dùng chip IC trong điện thoại để khóa tủ mà.
Dù sao nữa thì sau khi xong việc hôm nay, trong cái vali đó cũng chỉ chưa toàn đồ cần bỏ đi thôi, có vứt cái vali luôn cũng được. Nhưng ai biết được trong cuộc sống sẽ xảy ra chuyện gì.
Có một câu là “Chưa về nhà thì chưa hết lo”, nghĩ kĩ ra thì hẳn đó là một loại bệnh hơn là một câu có ý nghĩa sâu xa gì, nhưng tôi vẫn tin là nó đúng.
Sự thực thì hôm đó, cho đến lúc tôi đi đến đền Kitashirohebi thì tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý trước rồi. Không biết chuyện gì có thể xảy ra, đó là linh cảm của tôi.
Sau khi nhét vali vào tủ đồ, tôi leo lên xe điện, hướng về phía thị trấn của cô cậu ta thì, chính xác là trong lúc ngồi trên xe điện, lúc đó đang giờ cao điểm, tàu bị trễ, trên chiếc xe điện ồn ào đó, một bé gái ngồi ngay cạnh tôi.
Là Shikikami Shoujo, Ononoki Yotsugi.
“Oh yeah”
Tạo dáng tay chữ V ngang mắt.
Vô cảm.
“….Còn việc gì nữa hả?”
Tôi không liếc qua, cứ nhìn về phía trước mà nói chuyện với cô ta.
“Tôi đã bị Gaen-sempai cắt đứt quan hệ rồi còn gì”
“Không, người cắt quan hệ với ông là Gaen-san kia, tôi thì khác. Với tôi thì Kaiki Oniichan vẫn là Kaiki Oniichan thôi, không thay đổi.”
“Cái đó thì đổi đi”
Gọi là Kaiki, tôi nói.
Tôi hiểu rồi, cô ta nói,
“Như vậy là ông thật sự chống lại Gaen-san hả”
Ononoki tiếp tục nói. Một cách vô cảm. Rất rất, phải nói là, cực kì vô cảm.
“Tôi đã nghĩ hay là ông sẽ thay đổi quyết định vào phút cuối. Tôi đã mong đợi điều đó.”
“Không phải là Gaen-sempai bảo cô đến đây à?”
“Không phải. Ông nhầm rồi. Tôi đến chỗ Oniichan chơi thôi.”
“……….”
Oniichan có lẽ là biệt danh của Araragi rồi ------- Ononoki cũng có khiếu đặt tên đấy.
“Cậu ấy quý tôi lắm. Nên tôi gặp Kaiki thế này chỉ là ngẫu nhiên thôi.”
“……..Ngẫu nhiên như thế này là một điều kì lạ trên thế giới đấy”
“…..Ừm, kì lạ. Rất kì lạ”
Tôi suy nghĩ.
Nếu suy theo cách thông thường, Ononoki có thể được bảo nói vậy, dù không phải bởi Gaen-sempai thì có thể là Kagenui hoặc ai đó, để cảnh báo tôi lần cuối cùng chăng.
Nhưng tôi cũng đã nghĩ có lẽ thực sự chỉ là ngẫu nhiên.
Thường thì tôi tuyệt đối không bao giờ nghĩ như vậy cả, nhưng toàn những lúc như thế này thì tôi lại nghĩ như thế.
Hoặc là Ononoki, thần vật ----- là một tử thi, hầu như không thể có ý chí riêng của bản thân, đã tự hoạt động theo ý muốn, và đến đây cảnh tỉnh tôi.
Tôi đã nghĩ vậy.
Không thể có chuyện đó được, nhưng có thì khỏe quá.
Tôi đã nghĩ vậy.
“Ba trăm vạn yên. Tôi nghĩ chống lại Gaen-san chỉ vì món thưởng thế thì rẻ quá đấy….,Kaiki, dù có không chống lại Gaen-san đi nữa thì từ bây giờ ông cũng khó sống trong thế giới này đấy.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ sống trong thế giới này là dễ dàng cả. Còn nếu là chuyện bản thân tôi quá rẻ mạt thì tôi đã nghĩ thế nhiều lần rồi.”
“………”
“Cả Gaen-sempai cũng không phải là không có thế lực nào chống đối đâu. Cứ lừa những kẻ như thế mãi rồi cũng nhanh chóng bị xem thường thôi.”
“…..Chuyện người yêu của kẻ khác thật sự quan trọng vậy sao”
Ononoki chuyển sang vòng vo một cách kì cục ------- Quả nhiên giao hảo với người xấu thì tính cách cũng bị ảnh hưởng.
“Người yêu của kẻ khác -------- và là người con gái lúc xưa”
“Hình như cô có hiểu lầm gì ở đây rồi. Nhưng tôi cũng không định đính chính đâu.”
Hiểu lầm của con người thì tốt nhất cứ để vậy.
Hiểu lầm của những quái dị cũng vậy.
Một Ononoki lầm tưởng, vẫn tiếp tục cho cái sự lầm tưởng lệch lạc đó,
“Thế không giống ông chút nào cả, Kaiki. Làm những việc không giống với bản thân thì không gặp chuyện gì tốt lành đâu. Những thất bại như thế trước kia đâu phải là ông chưa từng trải nghiệm đâu đúng không?”
Cô ta nói.
“……….”
“À nhưng mà cũng không thể nói là không giống ông được nhỉ. Hai năm trước à? Kaiki đã phá lừa đảo và phá hủy cả một đoàn thể tôn giáo có quy mô lớn còn gì.”
“……….”
“Tôi cũng có giúp một cách gián tiếp nên vẫn còn nhớ mà. Cái đó cũng là vì Senjougahara đúng không? Cái đoàn thể tôn giao ác đức đã cho mẹ cô ta vào tròng, hay phải nói là bà ấy tự chui vào, vì cô ta ông đã phá nát nó dù không nhận được tiền là bao cả. Ừ mà cuối cùng thì mẹ cô ta cũng đi theo một tổ chức cao cấp hơn cùng hệ thống đó, nên cũng chả giải quyết được vấn đề gì.”
“…..Đừng có nhìn theo kiểu hài hước đấy. Tôi chỉ là đang làm việc này tự nhiên lại thành việc kia thôi, một đoàn thể tôn giáo đang muốn kiếm lời từ phần của tôi trong lúc đang làm việc nên tôi đành phải ra tay. Mà cũng đúng là tôi chẳng nhận được bao nhiêu, cô có nghĩ sao về tôi cũng được. Nghĩ tôi tốt thì cũng chẳng có hại gì cho tôi cả. À mà như vậy tức là thất bại trong công việc thật.”
“Lần này cũng thất bại chứ gì? Gaen-san thật sự lo lắng chuyện đó đó. Không phải là chuyện duyên nợ, quan hệ hay chuyện một thị trấn không quen biết gì cả….Gaen-san là lo cho bản thân ông, lo cho linh hồn ông đó. “Không lẽ Kaiki lại đi làm những việc không giống cậu ta nữa à””.
“Bị một sempai như thế quản thúc thì không dễ chịu tý nào đâu”
“Phá hủy cả gia đình Senjougahara ------- kết cuộc dẫn đến tình thế họ phải ly hôn, toàn những chuyện như thế không phải sao? Ông nghĩ nếu không chia cắt bà mẹ ra khỏi gia đình Senjougahara thì đứa con gái sẽ không có tương lai chứ gì?”
“Ừ, đúng rồi đấy. Đúng y vậy đấy, thật ra tôi là một kẻ rất tốt bụng. Một người luôn nghĩ cho những đứa trẻ như thế bằng cả con tim. Một kẻ chỉ luôn giả vờ là mình xấu xa. Cô hiểu rõ đấy. Biết hết về tôi nhỉ. Nhưng đừng nói với ai nhé, xấu hổ lắm.”
“………Đó cũng là thất bại của ông. Ông không hiểu được nỗi nhớ mẹ của một cô gái.”
“Đúng rồi, đúng vậy đó. Chà----- thật không thể hiểu nổi tôi lúc đó nữa. Phải cẩn thẩn không để lập lại sai lầm cũ thôi. Ừm, đời còn dài lắm, từ nay tôi sẽ cố gắng hơn.”
“……Ông sẽ sống cả đời với cái tính vậy à?”
“Đúng vậy, một đời tôi vẫn cái tính thế.”
“Thật ra thì bản thân ông cũng không biết mình đang làm gì đúng không?”
“Làm gì có ai biết mình đang làm cái gì kia chứ. Cô cũng vậy thôi, tại sao lại nói chuyện với tôi, tại sao lại nói những chuyện như thế, cô cũng đâu có hiểu đúng không?”
“Tôi nghĩ khả năng thành công là rất lớn. Chắc chắn Kaiki sẽ dễ dàng lừa được Sengoku Nadeko, thông thường sẽ là vậy. Nhưng, những lúc như thế này, thì chắc chắn sẽ thất bại. Đã thất bại.”
“……….”
“Ít ra thì chắc Gaen-san cũng nghĩ như vậy nhỉ……Tôi chỉ có thể nói như vậy được thôi.”
“Vậy à”
Tôi chỉ nói có thế. Không phản ứng, cũng không nói lên suy nghĩ. Sau đó, cho đến lúc tàu điện đến ga, tôi đã hỏi về tình trạng gần đây của Kagenui. Cô gái đó dường như chẳng thay đổi gì. Vẫn sống theo cách của riêng mình, không hề thay đổi.
Danh sách chương