012
Sau khi làm thủ tục nhận phòng, tắm nước nóng, uống một ly rượu nhẹ rồi ngủ một giấc, sáng mai nhất định tôi sẽ làm việc thật hiệu quả. Tôi đã nghĩ vậy nhưng việc đó đã không xảy ra. Hình như cơ thể của tôi hoạt động không liên quan đến ý chí của tôi, của Senjougahara hay bất kì ai khác thì phải. Nếu mà nó thích vậy thì đến tôi cũng không thể cản được.
Là nói dối thôi.
Vì lúc nào tôi cũng muốn từ bỏ thì thà cứ thách thức nó còn hơn. Nếu được thì trong khi làm việc tôi muốn được gặp “kỉ niệm” của Gaen Toue ở đâu đó, nhưng chắc lần này là không thể rồi.
Không lẽ không phải là hoàn toàn không thể, nhưng nên từ bỏ đi.
Khi phải làm một việc tuyệt đối bí mật thì nên tránh các cuộc gặp gỡ không cần thiết. Nên không có hẳn thì tốt. Cứ làm như phương châm từ trước đến giờ, cứ bình tĩnh đợi ngày Kanbaru Suruba ra khỏi thành phố vậy.
Hôm nay là ngày 2 tháng 1.
Vì vậy nên hầu hết quán xá đều không mở cửa - đó là chuyện của ngày xưa. Còn với khu mua sắm quanh khách sạn này, giờ đang là đợt hạ giá mừng xuân.
Tận dụng cơ hội này tôi cũng muốn mua rất nhiều thứ.
Việc bị vây hãm bới đám đông khách đang chen chúc mua các túi quà mừng lễ thì đúng là thực sự ngán ngẩm( Bản thân tôi không ghét sự đông đúc. Tôi thích những nơi có nhiều người, những mà bị bủa vây bởi một đoàn người thế này thì tôi rất ghét), nhưng nếu nghĩ đó là vì công việc thì tôi vẫn có thể chịu đựng được. Lừa đảo không phải là việc kiếm tiền một cách nhàn hạ, mà là việc kiếm tiền một cách gian khổ. Nói chung thứ cần thiết là sự chịu đựng và sự nhẫn nại.
Nếu xét trường hợp này, thì chỉ để lừa một cô nữ sinh cấp hai thôi cũng phải dốc toàn lực ra mà làm thì cũng hơi quá nhưng nói chung cũng cần sự đầu tư công sức. Đầu tư cái gì thì không rõ, nhưng tóm lại, nếu nghĩ là mình có đầu tư thì sẽ nhẫn nhin được trong hầu hết công việc.
Hơn mười giờ, sau khi treo tờ giấy ghi “Xin đừng làm phiền” trước cửa, tôi đi vào thành phố.
Thường thì lúc nào tôi cũng để kiểu tóc vuốt thẳng ra phía sau nhưng hôm nay tôi lại không chải chuốt gì cả. Không phải là do phiền phức mà là cần thiết phải vậy.
Tôi vừa đi mua sắm vừa suy nghĩ.
Cơ bản thì dù công việc nào tôi cũng làm một mình cả, nhưng cũng không phải là không nhờ người khác. Không phải cũng như nhau cả à, có thể bạn nói vậy nhưng nó hoàn toàn khác nhau. Tóm lại là có mượn sức người khác nhưng không cho giúp lại họ, tôi thích kiểu đấy.
Và đặc biệt là lần này (Nếu không nói việc đó chỉ là lừa một cô nữ sinh cấp hai) là một việc lớn nên cũng không phải là tôi không nghĩ đến chuyện nhờ ai đó hỗ trợ.
Việc nhờ vả ở mức cần thiết tối thiểu người biết thông tin sự việc này thì tôi đã làm hôm qua rồi, nhưng nếu có thể, tôi muốn sự trợ giúp của một hai người ở đây. Phải hành động mà không được lộ mình nên cũng không được tự do cho lắm.
Muốn được hổ trợ ở đây, đối với một kẻ lừa đảo thì chỉ là một cách nói khiêm tốn thôi, thật ra chỉ là việc lợi dụng. Nếu không cần thiết thì tôi sẽ không sử dụng thủ đoạn xấu đâu. Nhất là không phải là giúp việc một cách miễn phí. Tôi rất thoáng, trả mười ngàn yên cũng không thành vấn đề.
Người ở đây…..
Đương nhiên người xuất hiện đầu tiên trong đầu tôi là Kanbaru Suruga nhưng lần này tôi đã quyết định bỏ qua việc đó rồi. Nếu vậy thì nên là ai đây.
Tôi nhớ lại những bức vẽ mô phỏng tôi đã vẽ trong sổ hôm qua.
Chỉ em lửa thì sao nhỉ, tôi đã nghĩ đến việc đó. Em gái của Araragi Koyomi, Araragi Karen và Araragi Tsukihi. Tsukihi thì tôi chưa biết mặt….chúng nó là thần tượng của tất cả các nữ sinh cấp hai. Chúng là người đã phát giác ra hành động lừa đảo của tôi lần trước. Mặc dù tôi vẫn không hiểu vì sao giờ hệ thống đó đã bị phá vỡ rồi.
Dẫu có liên quan đến hai người đó, thì cũng giống như Kanbaru, với Kanbaru thì lý do có khác nhưng theo những chuyện tôi đã suy nghĩ hôm qua thì cũng là một người nằm trong phạm vi tuyệt đối tránh những cuộc gặp ngẫu nhiên ( Đặc biệt là cô chị Karen), thế nên tôi lập tức thay đổi suy nghĩ. Nói là đã xây dựng xong kế hoạch nhưng chuyện làm theo kế hoạch không thì lại khác. Không loại trừ chuyện sau này tôi có lẽ sẽ đi gặp Kanbaru ngay cũng nên.
Nói cách khác, với tính cách của tôi, nếu vượt qua đc sự sợ hãi thì, thực tế là nếu được hai người đó giúp sức thì chắc chắn mọi việc sẽ nhanh hơn nhiều. Vì lần trước đã là kẻ thù rồi nên tôi cũng sợ thật nhưng nếu kéo về được làm đồng mình thì đối việc việc đối phương là nữ sinh cấp hai thì không còn sự khích lệ nào tốt hơn.
Mà cũng suy nghĩ thử xem sao.
Dẫu có tìm sự giúp đỡ của họ mà có thể bảo đảm không truyền đến tai Araragi được thì cũng là một việc đáng làm.
Hiện giờ thì đó chỉ là một ảo tưởng thôi.
Chuẩn bị xong, tôi ngày càng tiến gần đến thành phố. Có một chuyện cần phải làm trước, đó là thay đổi trang phục. Không phải là để chống lạnh. Chuyện không chải chuốt đầu tóc cũng là vì thế, nói tóm lại là để vào thành phố thì cần phải cải trang. Nói cách khác nữa, có lẽ đúng hơn là mặc như mọi khi “Đồ tang”- nói theo kiểu của Senjougahara.
Tất nhiên không thể nói là tôi mặc đồ Aloha mới đúng là tôi được nhưng bộ đồ nếu nghĩ cái bộ đồ đen xì đó là một phần của tôi thì cũng khổ thân tôi quá. Mà không, nếu nghĩ thế trong trường hợp này thì lại là có lợi cho tôi rồi.
Mặc một bộ comple màu sáng mà tôi đã mua ở khu phố mua sắm, thắt thêm một cái caravat nữa, có thể nói là đã nhìn rất phong độ, ngày cang giống như một nhân viên gương mẫu, tôi lên xe điện, tiến về thành phố.
Một thành phố hòa bình hiện đang chịu sự chi phối của một vị thần rắn.
Sau khi làm thủ tục nhận phòng, tắm nước nóng, uống một ly rượu nhẹ rồi ngủ một giấc, sáng mai nhất định tôi sẽ làm việc thật hiệu quả. Tôi đã nghĩ vậy nhưng việc đó đã không xảy ra. Hình như cơ thể của tôi hoạt động không liên quan đến ý chí của tôi, của Senjougahara hay bất kì ai khác thì phải. Nếu mà nó thích vậy thì đến tôi cũng không thể cản được.
Là nói dối thôi.
Vì lúc nào tôi cũng muốn từ bỏ thì thà cứ thách thức nó còn hơn. Nếu được thì trong khi làm việc tôi muốn được gặp “kỉ niệm” của Gaen Toue ở đâu đó, nhưng chắc lần này là không thể rồi.
Không lẽ không phải là hoàn toàn không thể, nhưng nên từ bỏ đi.
Khi phải làm một việc tuyệt đối bí mật thì nên tránh các cuộc gặp gỡ không cần thiết. Nên không có hẳn thì tốt. Cứ làm như phương châm từ trước đến giờ, cứ bình tĩnh đợi ngày Kanbaru Suruba ra khỏi thành phố vậy.
Hôm nay là ngày 2 tháng 1.
Vì vậy nên hầu hết quán xá đều không mở cửa - đó là chuyện của ngày xưa. Còn với khu mua sắm quanh khách sạn này, giờ đang là đợt hạ giá mừng xuân.
Tận dụng cơ hội này tôi cũng muốn mua rất nhiều thứ.
Việc bị vây hãm bới đám đông khách đang chen chúc mua các túi quà mừng lễ thì đúng là thực sự ngán ngẩm( Bản thân tôi không ghét sự đông đúc. Tôi thích những nơi có nhiều người, những mà bị bủa vây bởi một đoàn người thế này thì tôi rất ghét), nhưng nếu nghĩ đó là vì công việc thì tôi vẫn có thể chịu đựng được. Lừa đảo không phải là việc kiếm tiền một cách nhàn hạ, mà là việc kiếm tiền một cách gian khổ. Nói chung thứ cần thiết là sự chịu đựng và sự nhẫn nại.
Nếu xét trường hợp này, thì chỉ để lừa một cô nữ sinh cấp hai thôi cũng phải dốc toàn lực ra mà làm thì cũng hơi quá nhưng nói chung cũng cần sự đầu tư công sức. Đầu tư cái gì thì không rõ, nhưng tóm lại, nếu nghĩ là mình có đầu tư thì sẽ nhẫn nhin được trong hầu hết công việc.
Hơn mười giờ, sau khi treo tờ giấy ghi “Xin đừng làm phiền” trước cửa, tôi đi vào thành phố.
Thường thì lúc nào tôi cũng để kiểu tóc vuốt thẳng ra phía sau nhưng hôm nay tôi lại không chải chuốt gì cả. Không phải là do phiền phức mà là cần thiết phải vậy.
Tôi vừa đi mua sắm vừa suy nghĩ.
Cơ bản thì dù công việc nào tôi cũng làm một mình cả, nhưng cũng không phải là không nhờ người khác. Không phải cũng như nhau cả à, có thể bạn nói vậy nhưng nó hoàn toàn khác nhau. Tóm lại là có mượn sức người khác nhưng không cho giúp lại họ, tôi thích kiểu đấy.
Và đặc biệt là lần này (Nếu không nói việc đó chỉ là lừa một cô nữ sinh cấp hai) là một việc lớn nên cũng không phải là tôi không nghĩ đến chuyện nhờ ai đó hỗ trợ.
Việc nhờ vả ở mức cần thiết tối thiểu người biết thông tin sự việc này thì tôi đã làm hôm qua rồi, nhưng nếu có thể, tôi muốn sự trợ giúp của một hai người ở đây. Phải hành động mà không được lộ mình nên cũng không được tự do cho lắm.
Muốn được hổ trợ ở đây, đối với một kẻ lừa đảo thì chỉ là một cách nói khiêm tốn thôi, thật ra chỉ là việc lợi dụng. Nếu không cần thiết thì tôi sẽ không sử dụng thủ đoạn xấu đâu. Nhất là không phải là giúp việc một cách miễn phí. Tôi rất thoáng, trả mười ngàn yên cũng không thành vấn đề.
Người ở đây…..
Đương nhiên người xuất hiện đầu tiên trong đầu tôi là Kanbaru Suruga nhưng lần này tôi đã quyết định bỏ qua việc đó rồi. Nếu vậy thì nên là ai đây.
Tôi nhớ lại những bức vẽ mô phỏng tôi đã vẽ trong sổ hôm qua.
Chỉ em lửa thì sao nhỉ, tôi đã nghĩ đến việc đó. Em gái của Araragi Koyomi, Araragi Karen và Araragi Tsukihi. Tsukihi thì tôi chưa biết mặt….chúng nó là thần tượng của tất cả các nữ sinh cấp hai. Chúng là người đã phát giác ra hành động lừa đảo của tôi lần trước. Mặc dù tôi vẫn không hiểu vì sao giờ hệ thống đó đã bị phá vỡ rồi.
Dẫu có liên quan đến hai người đó, thì cũng giống như Kanbaru, với Kanbaru thì lý do có khác nhưng theo những chuyện tôi đã suy nghĩ hôm qua thì cũng là một người nằm trong phạm vi tuyệt đối tránh những cuộc gặp ngẫu nhiên ( Đặc biệt là cô chị Karen), thế nên tôi lập tức thay đổi suy nghĩ. Nói là đã xây dựng xong kế hoạch nhưng chuyện làm theo kế hoạch không thì lại khác. Không loại trừ chuyện sau này tôi có lẽ sẽ đi gặp Kanbaru ngay cũng nên.
Nói cách khác, với tính cách của tôi, nếu vượt qua đc sự sợ hãi thì, thực tế là nếu được hai người đó giúp sức thì chắc chắn mọi việc sẽ nhanh hơn nhiều. Vì lần trước đã là kẻ thù rồi nên tôi cũng sợ thật nhưng nếu kéo về được làm đồng mình thì đối việc việc đối phương là nữ sinh cấp hai thì không còn sự khích lệ nào tốt hơn.
Mà cũng suy nghĩ thử xem sao.
Dẫu có tìm sự giúp đỡ của họ mà có thể bảo đảm không truyền đến tai Araragi được thì cũng là một việc đáng làm.
Hiện giờ thì đó chỉ là một ảo tưởng thôi.
Chuẩn bị xong, tôi ngày càng tiến gần đến thành phố. Có một chuyện cần phải làm trước, đó là thay đổi trang phục. Không phải là để chống lạnh. Chuyện không chải chuốt đầu tóc cũng là vì thế, nói tóm lại là để vào thành phố thì cần phải cải trang. Nói cách khác nữa, có lẽ đúng hơn là mặc như mọi khi “Đồ tang”- nói theo kiểu của Senjougahara.
Tất nhiên không thể nói là tôi mặc đồ Aloha mới đúng là tôi được nhưng bộ đồ nếu nghĩ cái bộ đồ đen xì đó là một phần của tôi thì cũng khổ thân tôi quá. Mà không, nếu nghĩ thế trong trường hợp này thì lại là có lợi cho tôi rồi.
Mặc một bộ comple màu sáng mà tôi đã mua ở khu phố mua sắm, thắt thêm một cái caravat nữa, có thể nói là đã nhìn rất phong độ, ngày cang giống như một nhân viên gương mẫu, tôi lên xe điện, tiến về thành phố.
Một thành phố hòa bình hiện đang chịu sự chi phối của một vị thần rắn.
Danh sách chương