‘Tâm Độ’ Yêu đao, Sát thủ Quái dị—đúng như tên gọi, là thanh đao dùng để giết quái dị.
Chỉ quái dị mà thôi.
Thứ hung khí chỉ dùng để giết quái dị.
Nói cách khác, nó là thứ hung khí không thể giết người—thực ra cũng không chỉ giới hạn ở con người. Sát thủ Quái dị không thể cắt bất kỳ dạng sống hay đồ vật nào không phải quái dị.
Một thanh đao có sức mạnh vô song đối với quái dị, nhưng nếu đối thủ không phải quái dị thì nó chỉ là một lưỡi đao cùn. Thậm chí có thể nói là tệ hơn cả một lưỡi đao cùn—nó thậm chí còn không tiếp xúc với những thứ không phải quái dị. Như một bóng ma vô hình, nó đi xuyên qua.
Dù nói đúng ra thì thanh ‘Tâm Độ’ mà cô bé vampire sở hữu này là hàng tái chế, là đồ giả, nhưng được tạo ra bởi sức mạnh siêu nhiên của vampire cùng một ý tưởng điên rồ nhất nên đồ giả này có đặc tính như vậy, thanh Sát thủ Quái dị ‘hàng xịn’ có lẽ cũng chỉ giống thanh Zantetsuken của Ishikawa Goemon, có thể cắt vạn vật trừ những loài yêu quái.[1]
Không nói chuyện đó nữa.
Giải thích ý nghĩa của việc có một thanh yêu đao chỉ giết quái dị, chỉ cắt quái dị—là không cần thiết.
Sử dụng Sát thủ Quái dị, tôi sẽ có thể tách phần Mèo Cách trở khỏi Hanekawa Tsubasa—khỏi thân thể và tâm trí Hanekawa Tsubasa.
Chỉ cắt con mèo—cắt bỏ.
Tôi sẽ có thể chia cắt thứ phức tạp như hai nhân cách của cô ấy, vốn là hai mặt trên cùng một đồng xu.
Tôi sẽ có thể chỉ trừ bỏ Mèo Cách trở mà Hanekawa không chịu thương tổn gì—có thể coi là tôi khoác lác, nhưng đây là độ khó “Ultra C”[2] mà đến cả chuyên gia như Oshino Meme cũng không thể làm được.
Về phần Oshino vừa được nhắc tới ở trên, đến cuối Tuần lễ Vàng, ông ấy tiếp tục thua tổng cộng một trăm trận chiến với Mèo Cách trở—và tôi là người duy nhất có thể báo thù.
Tôi có thể.
Nhưng mà đó là đồ đi mượn, hơn nữa lại còn là quỳ lạy một cô bé mới mượn được nên không có gì đáng khoe khoang cả—với lại,
Tôi hoàn toàn không thấy tự hào.
Nhưng.
Tôi có thể kết thúc câu chuyện này.
Hoàn toàn không đếm xỉa gì đến sự mạch lạc hay hợp lý của câu chuyện, tôi có thể trực tiếp đặt một cái kết cho cuốn sách.
Nên—
Thế là đủ rồi.
"Thanh yêu đao đó được chế tạo chuyên dụng cho vampire, do đó tôi không thể sử dụng—chỉ cậu có thể làm được. Thế này không tốt hơn sao. Đúng là một ý kiến hay"
Đánh giá của chuyên gia.
Được đóng dấu chấp nhận—dù có vẻ không phải thế, nếu xét đến cái giọng đùa cợt đó.
Dù đúng là Sát thủ Quái dị được thiết kế chuyên dụng cho vampire, tôi nghĩ một chuyên gia như Oshino nếu cố vẫn có thể sử dụng nó, nhưng cứ coi như là ông ấy có thể thì—
Oshino cũng sẽ không làm.
Thứ đồ tiện lợi đến vậy—sử dụng một công cụ có thể giúp đạt được thành quả mà không phải trả giá gì, với ông ấy đó sẽ là trái luật.
Chơi xấu, gian lận, phá vỡ quy tắc—sự cân bằng, đi chết đi.
"Phải, chính thế. Có vẻ như cậu đã hiểu ra điều đó. Thế vẫn tốt hơn là không nhận thức được"
Oshino cười nhăn nhở nói.
"Là một chuyên gia tôi không còn gì để nói với cậu, nhưng là một người bạn thì có. Là người bạn thân nhất của cậu, tôi muốn cảnh báo cậu"
"Cảnh báo tôi? Về chuyện gì?"
Cái cách nói quá mức thân mật đến buồn nôn với thái độ cợt nhả làm tôi rất khó chịu, nhưng tôi vẫn phải hỏi.
Thế rồi Oshino giơ ba ngón tay lên.
"Cũng không hẳn là cảnh báo, tôi chỉ muốn nêu những điểm tôi thấy không vừa ý. Thứ nhất. Nếu cậu sử dụng thanh đao đó chắc chắn cậu sẽ có thể tách cô lớp trưởng khỏi Mèo Cách trở—thoạt nhìn thì đó có vẻ là cách tốt nhất để loại trừ Mèo Cách trở. Tuy nhiên, chính vì đó có vẻ là cách tốt nhất nên cô lớp trưởng sẽ đề phòng nó nhất. Một trăm trận thua của tôi là do chiến lược, chiến thuật—và hiểu biết của cô ấy. Vì cô ấy có thể nhìn thấu toàn bộ phương pháp của tôi nên tôi phải bó tay. Một ý tưởng đến người như cậu cũng có thể nghĩ ra thì Mèo Cách trở có lẽ đã cân nhắc tới và chuẩn bị sẵn đối sách rồi?"
Ông ấy gập một ngón tay lại.
"...Có thể"
Tôi trả lời Oshino. Tôi do dự không biết có nên phản đối khi ông ấy nói ‘người như cậu’ không, nhưng thôi để sau.
"Nếu nói đến khả năng đó thì đúng là vẫn có. Nhưng tôi có tự tin—có lẽ chuyện sẽ suôn sẻ. Tôi không thể đảm bảo tuyệt đối, nhưng tôi có kế hoạch của mình"
"Một kế hoạch?"
"Ờ—có thể không phải là một kế hoạch. Là mong đợi"
Có thể nói là một ước muốn—tôi tin nếu điều đó xảy ra thì mọi chuyện sẽ ổn.
Không phải tôi có ý tưởng gì lớn.
Nhưng niềm tin là đủ với tôi rồi.
"...Hmmm. Được rồi, đành tin cậu vậy, nếu cậu nghĩ là được"
"Đừng nói lập lờ nước đôi—còn hai cảnh báo kia là gì?"
"À, không—tôi sẽ bỏ qua cái thứ 2. Dù tôi có nói ra cũng vô ích. Tôi sẽ nói cái thứ 3"
Oshino nói, và ông ấy gập hai ngón tay còn lại cùng lúc.
Sự thiếu quyết đoán vào phút cuối này là sao—không, tôi không nghĩ thế.
Vì tôi có thể tưởng tượng cảnh báo thứ 2 của Oshino là gì—tôi hiểu được.
Phải.
Tôi hiểu, Oshino.
Ông không nói—lại tốt hơn.
Dù ông chưa từng có ý định trợ giúp tôi.
Bây giờ và mãi mãi.
Ông sẽ không bao giờ giúp tôi.
"Cái thứ 3, cái cuối cùng. Đây là điều quan trọng nhất, thực tế nhất, tôi nghĩ thế, Araragi-kun. Cậu đã chuẩn bị chiến đấu, được rồi, tôi sẽ không ngăn cậu—nhưng vấn đề thực sự là, làm thế nào cậu tìm được cô lớp trưởng đang trốn đâu đó ở thành phố này? Dù trong Tuần lễ Vàng này tôi luôn thua, nhưng tôi có thể đấu với Mèo Cách trở trăm trận vì tôi là một chuyên gia, tôi biết những thủ thuật theo dấu và phát hiện quái dị—tôi có thể ước lượng được lãnh địa và phạm vi hoạt động của nó. Thế nhưng đến một phần ba số lần nó vẫn thoát được. Chuyện khó khăn bởi vì đối thủ là cô lớp trưởng, đối với người không chuyên như cậu càng khó khăn hơn. Cậu định giải quyết chuyện đó thế nào? Làm sao có thể đấu với nó đây? Sẽ không phải nhờ tôi theo dấu và phát hiện chứ?"
"Ông nói cứ như là ông sẽ nhận lời nếu tôi nhờ vậy, Oshino"
Tôi nhún vai nói.
"Đừng lo. Tôi thực sự có kế hoạch cho chuyện đó, không phải chỉ là một mong đợi hay hy vọng. Tôi sẽ không làm phiền ông. Từ đây chúng ta mỗi người một ngả. Ông cứ tìm Mèo Cách trở theo cách của chuyên gia ông—còn tôi làm theo cách của mình."
"Ha. Cách của cậu sao"
"Ừ. Đây là chuyện ông không thể làm, độ khó Ultra C"
"Hừm"
Thế thì cho tôi thấy cậu có gì nào.
Cứ làm như cậu thích—dù đây sẽ là một cảnh action hoành tráng hay một cảnh cảm động rơi nước mắt, tôi cũng tuyệt đối không nhúng tay vào.
Oshino nói, ông ấy không cố hỏi cụ thể kế hoạch của tôi. Đúng là bạn tốt nhỉ—sau đó.
30 phút sau cuộc đối thoại đó.
Đúng 30 phút.
Tôi không đi ra ngoài tìm Mèo Cách trở như Oshino—tôi đứng ngay chính giữa căn phòng ở tầng 2 của tòa nhà bỏ hoang, có lẽ là phòng học nhỏ nhất của tòa nhà, chẳng làm gì cả.
Tôi đã làm xong những việc cần phải làm.
Tôi chỉ cần đợi.
Có vẻ như nếu tôi ở cách cô bé vampire quá xa thì thanh yêu đao sẽ biến mất trước khi nó được sử dụng, tan thành từng phân tử, do đó tôi cần ở trong tòa nhà bỏ hoang này, với lại việc chọn địa điểm cũng không quan trọng lắm. Phòng học ở trường
cũng được—nhưng mà thu hút sự chú ý quá cũng không tốt.
Hơn nữa, phòng này không ngờ cũng là một lựa chọn tốt.
Kính cửa sổ đã bị vỡ, chỉ còn lại khung, có lẽ là do trẻ con ném đá—do đó có thể nhìn thấy ánh trăng tuyệt đẹp, một mảnh cắt từ bầu trời đêm, như bức tranh do một họa sĩ bậc thầy vẽ—
"——!"
Ngay bên cạnh kiệt tác đó.
Lấy thân thể phá vỡ bê tông, xuyên qua như một viên đạn—Mèo Cách trở xuất hiện.
Không để tâm đến những mảnh vụn vỡ tung tóe.
Làm gãy cả lõi thép trong tường—cùng với một tiếng nổ lớn.
Mèo dễ dàng đem tứ chi tiếp đất ngay trước mặt tôi.
Thậm chí cả sàn nhà nơi nó rơi xuống cũng nứt, tôi nghĩ chấn động do tòa nhà lúc nào cũng có thể sập này bị xuyên thủng đã truyền qua không khí tới chỗ tôi.
Đập vỡ tường xuất hiện. Ở thế kỷ 21 này còn có người bắt chước San Phác trong Ranma ½ sao.
Mà San Phác bị dội nước thì sẽ biến thành mèo nhỉ?
Thế thì thật giống với Hanekawa người cũng đang biến thành mèo đây.
Tóc trắng.
Tai thú mọc trên đầu.
Đồ lót đen—chân trần.
Mắt mèo—Mèo Cách trở.
Chỉ tồn tại của nó đã khiến tôi run rẩy.
Trong khi tôi vẫn đứng bất động, Mèo Cách trở đột ngột ngẩng mặt lên,
"Araragi-kun! Cậu không sao chứ!?"
gọi to, không giấu nổi sự kích động, lo lắng đến mức như sắp khóc, cắn môi nói.
Dù lúc này cô ấy có bộ dạng đáng sợ, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào tôi với lực lượng phá vỡ tường khi nãy—tuy nhiên, khi đã xác nhận bằng đôi mắt mèo của mình là tôi vẫn đang đứng bình thường không thương tổn gì,
"....Cái gì đây?"
Cô ấy nói.
Cô ấy ngẩng mặt lên nhưng lại nhìn xuống đất—trong khi chậm rãi đứng dậy.
"Ta đã bị lừa"
"...Ừ"
Có vẻ thế, tôi nói.
Điều tôi đã làm rất đơn giản.
Hình như trò trốn tìm ở đại lục gọi là “trốn con mèo”[3]—xin lỗi, nhưng tôi không có muốn chơi trốn tìm hay bắt quỷ gì đó.
Nếu có gì thì tôi muốn đá cái chai.
Hơn nữa cái chai là chính mình.
Tôi chỉ vừa gửi một tin nhắn—nội dung là ‘tớ sắp bị vampire giết, cứu tớ với’, gửi tới số di động của Hanekawa.
Đó là một tin nhắn cầu cứu ngắn gọn và không có gì cụ thể—nhưng với Hanekawa thế là đủ.
May mắn làm sao, tôi là ngọn nguồn của vô số lo lắng.
Tôi luôn làm người khác không an tâm.
Huy động kiến thức và trí tưởng tượng của mình, Hanekawa đã suy luận ra nhiều chuyện.
Và rồi—cô ấy vội tới đây cứu tôi.
Như cô ấy vẫn luôn làm.
Kỳ nghỉ Xuân cũng vậy.
Cứ như vậy—dù tôi sắp chết, dù tôi đã bị giết—dù tôi đang cố tự tử, cô ấy sẽ luôn vội tới bên tôi.
Tình huống này, nói đúng ra thì đang lặp lại—nếu chúng ta bỏ qua thực tế nội dung tin nhắn là dối trá.
Tôi vô cùng xin lỗi cô bé vampire vì đã đổ tội cho cô ấy, nhưng hiện nay thì chỉ có cô ấy có thể sắm vai đó.
Đây không phải kế hoạch mà Oshino, người cực kỳ ghét quan hệ người cứu/người được cứu—hay kẻ mù công nghệ như ông ấy có thể sử dụng.
Nếu Hanekawa không nhờ tôi giúp—thì tôi sẽ nhờ cô ấy giúp.
Nếu như có một điểm thiếu sót mà bên thứ ba có thể chỉ ra, thì đó là việc Hanekawa khi đã biến thành Mèo Cách trở liệu có đọc tin nhắn hay không, quan trọng hơn là cô ấy có mang điện thoại di động theo hay không—nhưng tôi không hề lo lắng về khoản đó.
Bởi vì.
Đối với nữ sinh trung học, điện thoại di động—là vật bất ly thân—
Nếu cô ấy có khái niệm về nhà thay quần áo—thì cô ấy hẳn sẽ biết cắm điện để sạc pin.
.............
Tôi không khỏi tưởng tượng liệu cô ấy có để điện thoại ở giữa khe ngực của mình không.
"À—mà cậu đến nhanh đấy, Mèo Cách trở. Chỉ 30 phút đã tới thì thật làm tớ kinh ngạc. Cậu đúng là không tầm thường"
"...Ngươi thật tệ, Araragi-kun.
Mèo Cách trở nhìn về phía này.
Cô ấy trừng mắt.
"Ngươi nói dối làm người ta lo lắng—thế là không tốt"
"Ka ka—"
Tôi—cười vì những lời đó.
Như một nhân vật phản diện.
Như Ashuraman.[4]
Tôi vô tình mỉm cười.
"Cái gì vậy?"
Cô gái nói với giọng đe dọa.
"Người ta đang rất tức giận—có gì đáng cười chứ?"
"À, đó là, cậu thấy đấy,"
Tôi nói. Chỉ vào mèo. Mèo Cách trở.
"Cách nói của cậu không đúng—Hanekawa"
Chỉ tay vào Hanekawa Tsubasa.
"............"
"Sao vậy, học sinh gương mẫu? Không phải Mèo Cách trở luôn phải thêm meo meo vào cuối câu sao...!?"
Mèo–Hanekawa .
Im lặng một lúc sau khi tôi nói câu đó—cuối cùng cô ấy từ bỏ,
"Được rồi"
Cô ấy nói.
Với cùng ngữ điệu cô ấy dùng lúc đầu.
"Hay có lẽ tớ nên nói ‘Được rồi meo meo’ mới đúng nhỉ—thôi kệ. À? Mà cậu biết từ khi nào?"
Thái độ của cô ấy khoái trá một cách kỳ lạ, không có chút áy náy hay ý định nhận lỗi gì.
Phải rồi. Là Hanekawa thường ngày.
Một Hanekawa-giống—Hanekawa.
Không có điểm nào không phải cô ấy.
Không.
Chưa từng có dù chỉ một lần Hanekawa không phải là Hanekawa.
Kể cả khi cô ấy không giống Hanekawa.
Kể cả khi cô ấy không giống Hanekawa một chút nào.
Không bao giờ.
Đại bộ phận ý thức cô ấy còn lưu lại—không có chuyện đó.
Hai nhân cách—cũng không có hai nhân cách gì cả.
Không có bên trong hay bên ngoài, không có đen hay trắng.
Nếu bạn lật mặt sau ra, bạn sẽ có mặt trước.
Phần hắc ám cũng hoàn toàn là Hanekawa.
Dù bạn có cố đảo ngược nó, dù lật tới lật lui thế nào, cô ấy vẫn là chính mình.
Hanekawa—là Hanekawa.
Mọi lúc mọi nơi.
Tất cả những chuyện xấu.
Tất cả những trò đùa.
Mọi thứ—đều là do cô ấy tự làm.
Như trong câu chuyện quái dị về Mèo Cách trở.
Cô ấy không bị thay thế.
Hanekawa chưa từng bị con mèo nhập—
Nếu bạn nhìn kỹ, hồn ma chỉ là cỏ bạc héo úa mà thôi.
"Không hiểu sao tớ đã biết ngay từ đầu. Tớ là bạn cậu mà. Không đời nào tớ nhầm cậu với ai khác được. Do đó—tớ không thể không biết"
Tôi nói một-chuyện-đương-nhiên, không chút tình cảm.
Một giọng đều đều.
Nếu tôi không dùng ngữ điệu đó, tôi sẽ không có cách nào duy trì cuộc đối thoại ngu ngốc này.
Đó hoàn toàn là một cuộc đối thoại ngu ngốc.
"Dù một loài quái dị nhập vào hay cậu hấp thu một loài quái dị—cậu vẫn là chính mình, Hanekawa. Cậu nghĩ thay đổi tính cách thì bản chất sẽ thay đổi được sao. Đó là cậu. Chính là cậu. Nếu một người bạn cần giúp đỡ, không cần biết tình hình thế nào cậu sẽ ngay lập tức chạy tới—như mèo nghịch cuộn len, bản năng của cậu không cho phép cậu không tới! Đó là cậu!"
"...Đó—"
Đó là tớ?
thật sao?
Hanekawa cúi đầu nhìn thân thể mình.
Thân thể đã biến thành một loài quái dị.
Vẻ bề ngoài của một yêu quái.
"Đúng vậy. Dù cậu giận vì tớ nói dối, cậu thực ra đã thở phào nhẹ nhõm, đúng không? Cậu đã thấy an tâm, đúng không? Vì tớ không chết, tớ không bị giết, đúng không? Cậu thấy mừng vì tin nhắn đó là một lời nói dối, đúng không?"
"............"
"Tốt đến không ngờ, mạnh mẽ đến không ngờ. Quá tốt, quá mạnh mẽ. Quá tốt đến nỗi cuộc đời thật mệt mỏi, quá mạnh mẽ đến nỗi cậu bán linh hồn mình cho một loài quái dị. Cậu quá đúng đến nỗi làm người khác chịu áp lực. Tớ biết là cậu sẽ muốn phủ nhận điều đó—tớ không rõ, nhưng tớ hiểu được. Thế nên, Hanekawa.... thế nên, Hanekawa... Hanekawa, đó chính là con người cậu!"
Mang gánh nặng của mình trên vai!
Hãy tự gánh vác nó!
Đừng từ bỏ!
Tôi rút lại lưu ý lúc trước của mình—chết tiệt.
Tôi không thể nói giọng đều đều được, tôi hét lên.
Tôi không thể không đặt tình cảm vào đó.
Tôi không thể khống chế cảm xúc mãnh liệt của mình.
Tôi không thể không nói thật những cảm xúc của mình với Hanekawa.
"Hãy sống cuộc đời mình với bản chất đó! Đừng bao giờ thay đổi! Đừng bao giờ trở thành ai khác, đừng bao giờ trở thành thứ gì khác! Cậu được sinh ra với tính cách đó, cậu lớn lên với tính cách đó, cậu không thể làm gì để thay đổi nó! Cậu đã hoàn chỉnh rồi, đã xong rồi—hãy để những chuyện quá khứ còn vương vấn đến hiện tại qua đi—đó chỉ là thiết lập cho nhân vật của cậu thôi! Dù cậu có phủ nhận nó, cậu không thể biến nó thành chưa từng có chuyện gì xảy ra! Đừng oán trách, cậu chỉ có thể cố gắng thích ứng với nó!"
"...Cậu nói gì vậy, Araragi-kun?"
Hanekawa—bị tôi quát mắng.
Cô ấy bối rối.
Cô ấy hoang mang.
Nghiêng đầu, cô ấy gượng cười.
Một gương mặt tươi cười gượng gạo đến đau lòng.
"Đừng nói vớ vẩn—với tớ cũng rất khó khăn. Cũng có những việc tớ không thể làm được. Tớ cũng chỉ là con người thôi"
"Cậu không phải con người"
Tôi ngắt lời Hanekawa.
"Cậu đã trao thân thể cho một loài quái dị. Giờ đừng gọi mình là con người nữa"
"—thế thật tàn nhẫn, Araragi-kun"
Hanekawa nói—vẫn với gương mặt tươi cười.
Như cô ấy đang trách cứ tôi.
"Cậu nên biết tại sao tớ trở nên thế này. Thế mà cậu vẫn bảo tớ phải tiếp tục sao—thật tàn nhẫn. Quá tàn nhẫn. Araragi-kun, cậu không thương hại tớ sao?"
"Tớ sẽ không"
Tôi cho Hanekawa câu trả lời như vừa nói với Oshino.
"Cậu không biết cha ruột mình là ai, mẹ cậu tự sát, cậu bị chuyền tay qua nhiều gia đình và cuối cùng sống cùng người cha và người mẹ không có quan hệ huyết thống, những người mà cậu không sao thân thiết được, cậu lớn lên trong một gia đình lạnh lẽo, nhưng cậu vẫn ép mình trở nên bình thường, hơn nữa cậu còn làm được—cậu sống không hề gặp rắc rối như thể cậu luôn trong tình trạng thiết quân luật, cậu thực sự không gặp may mắn! Số phận cậu không tốt, cậu quá bất hạnh! Nhưng mà—thế cũng chẳng sao, tất cả những chuyện đó!"
Không sao!
Đừng nghiêm túc thế!
"Được rồi, được rồi, đừng để tâm! Đừng lo! Cậu bất hạnh thì cũng không nhất thiết phải có những suy nghĩ đau buồn, cậu cũng không phải giận dỗi khi không được quan tâm! Dù chuyện tồi tệ xảy ra cũng phải phấn chấn lên! Người như cậu! Người như cậu, sau chuyện này, nên trở về nhà với một khuôn mặt như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục sống với cha mẹ cậu, những người vừa xuất viện, cuộc sống như trước nay vẫn vậy không có gì thay đổi! Tớ đảm bảo cả đời này cậu sẽ không bao giờ hòa giải được
với cha mẹ! Cho dù trong tương lai cậu có thể hạnh phúc thì cũng chẳng ích gì, dù cậu có hạnh phúc thế nào đi chăng nữa, thực tế là quá khứ tồi tệ của cậu sẽ không biến mất! Cậu không thể làm như nó chưa từng xảy ra, nó sẽ vẫn ảnh hưởng tới cậu! Dù cậu có làm gì, dù có chuyện gì xảy ra, bất hạnh sẽ còn mãi trong tim cậu. Khi vừa quên đi cậu sẽ lại nhớ tới nó, cứ mơ cả đời đi! Chúng ta sẽ tiếp tục mơ đến những cơn ác mộng cả cuộc đời này! Chúng ta sẽ mơ về nó—đó là chuyện xác định, do đó đừng trốn tránh thực tế! Cậu có thể trêu đùa người đi đường, hay mặc đồ lót chạy lung tung, nhưng chỉ giải tỏa một chút áp lực như thế thì hiện thực sẽ không thay đổi!"
"...nó sẽ không thay đổi"
Nó sẽ không thay đổi.
Nó sẽ không biến đổi.
Dù cậu có đeo mặt nạ, hay đội tai mèo.
Dù cho cậu có biến thành một loài quái dị—cậu sẽ không thay đổi, không biến đổi gì.
Cậu vẫn là chính mình.
"Tớ hoàn toàn không hề thấy thương hại cậu"
Tôi lặp lại.
Tôi đã đổ lỗi cho Hanekawa Tsubasa.
"Không phải cậu là người đã cải tạo tớ sao!?—nếu cậu đi sai đường thì tớ biết phải làm sao!?"
Đừng có dùng mèo làm lý do.
Đừng có dùng quái dị lấy cớ.
Đừng có dùng yêu quái như một cơ hội.
Đừng có dùng bất hạnh làm động lực để trưởng thành.
Dù cậu có làm thế—cuối cùng cậu cũng chỉ làm tổn thương chính mình mà thôi.
Quái dị—thực sự không ở đó, cậu biết không?
Đó là một lời nói dối.
"Nếu cậu nói muốn giải tỏa áp lực thì tớ sẽ gánh chịu tất cả. Tớ sẽ sờ ngực cậu bất cứ khi nào cậu muốn, tớ sẽ nhìn đồ lót của cậu bất cứ khi nào cậu muốn. Thế nên—cậu hãy cố gắng lên"
Chỉ cần cậu cần tớ sẽ luôn dành thời gian cho cậu.
Bởi vì chúng ta là bạn bè.
Cô ấy im lặng lắng nghe lời đề nghị của tôi—Hanekawa.
Hanekawa Tsubasa.
"...Araragi-kun, cậu thực sự là kẻ tồi tệ nhất"
Đầu tôi bắt đầu đau.
Cô ấy nói.
"Araragi-kun, dù cậu có trở thành một ngôi sao, cậu cũng không thể trở thành một anh hùng ư"
"Tớ không thể trở thành một ngôi sao"
Tôi lắc đầu.
"Tớ chỉ có thể trở thành một vampire"
Thậm chí việc đó cũng không xong.
"Vậy à"
Vậy là cậu sẽ không trở thành—người anh hùng của tớ.
Cậu không phải.
"Có lúc tớ đã từng nghĩ là Araragi-kun thực ra ghét tớ lắm"
"Ừ"
Tôi gật đầu.
"Thực ra tớ rất ghét cậu, Hanekawa"
"Vậy à. Tớ cũng ghét cậu lắm, Araragi-kun"
Nói rồi, Hanekawa,
"Chết đi"
dời tầm mắt khỏi tôi, tỏ vẻ khinh bỉ—và cô ấy thì thầm với giọng nhỏ xíu khó mà nghe được.
"Chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi—người như ta nên chết đi meo meo"
Meooo.
Hanekawa nói như một con mèo—và lại một lần nữa ở vào tư thế tứ chi chạm đất.
20 chiếc móng đã thay đổi hình dạng cắm xuống sàn bê tông. Trước đây cô ấy cũng đã làm chuyện tương tự trong lớp học. Móng mèo có thể bật ra rồi gập lại à?
‘Ưng khôn giấu vuốt’—mèo cũng vậy sao.
Chính những móng vuốt đó là kỹ năng của nó nhỉ.
"Meo ha ha ha. Ngươi sẽ nhận tất cả áp lực cho ta sao, tuyệt vời"
Hanekawa nói, vẫn duy trì tư thế đó.
Trong khi ngẩng đầu nhìn tôi.
"Vậy thì, ta có thể giết ngươi chứ meo meo?"
"Có thể. Đó chính là tâm nguyện của ta"
Tôi trả lời câu hỏi của Hanekawa, dang hai tay.
"Ta muốn bị giết bởi tay ngươi"
"Được rồi"
Thế thì hãy chết đi.
Ngay sau khi tôi miễn cưỡng nghe được những lời đó—hoặc có thể là ngay trước lúc đó.
Không một tiếng động, tôi bị đánh bay đi.
Nói chính xác thì nửa thân trên của tôi bị đánh bay đi.
Tôi không chắc cô ấy đã làm gì mình.
Có thể tôi đã bị cào bởi móng vuốt của cô ấy, có thể tôi đã bị cắn bởi răng nanh cô ấy, hay cũng có thể tôi đã bị cả thân người húc vào.
Dù sao thì các chiêu tấn công của mèo cơ bản chỉ có vậy—và vốn không cái nào trong số đó có thể cắt đôi người ta ra trong một chiêu.
Tuy nhiên, đó là chuyện quái dị làm được.
Với một đòn cực mạnh kèm theo một cú sốc có thể làm tim ngừng đập, phần thân trên của tôi bị cắt cho tới eo, xương cốt cũng gãy hết, và với một tốc độ ngang với tàu tốc hành, lưng tôi đập vào bức tường phía sau.
Như khi Usui-san bị đánh bởi Gatotsu Zeroshiki[5], hay như thời khắc cuối khi Freezer-sama đối mặt với Siêu Saiyan, kiểu như thế.
San Phác của tôi đây sao.
Trong khi đang nhìn vào nửa thân dưới vẫn đang đứng yên tại chỗ của mình—tôi từ trên tường phòng học rơi xuống sàn.
A.
Góc nhìn này thật là thấp.
"Đau"
Bị trì hoãn một chút—cảm giác đau của tôi đã bắt đầu trở lại.
Nhìn nội tạng của mình từ từ chảy ra ngoài, mềm nhũn và dinh dính—một cơn đau chạy khắp thân thể tôi, không chỉ ở vết thương.
"O-OwaA"
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAARGH!"
Tuy nhiên—một tiếng hét thảm thiết hơn vang dội trong căn phòng nhỏ cản trở việc diễn tả nỗi đau đớn của tôi.
Giống như tiếng kêu của một con mèo thời kỳ động dục.
Tiếng hét của cô ấy xóa sạch tất cả.
"Meo.... MEOAAAAAAAAAAAAAA!"
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.
Như sự yên tĩnh vừa nãy chỉ là dối trá.
Tiếng hét đó cả thị trấn có thể nghe thấy, có thể vang vọng toàn thế giới—không nói cũng biết, đó là của Hanekawa.
Không.
Trong trường hợp này—đó là của Mèo Cách trở, tôi nghĩ vậy.
Thời khắc hấp hối của một loài quái dị.
"A-Araragi-kun! Cái gì! Cậu đã làm gì—tớ!?"
Tôi thấy Hanekawa, đang phủ phục trên sàn nhà giống tôi, hỏi câu đó, xen lẫn với tiếng la hét. Chuyện tới nước này mà còn hỏi vậy, thật là ham hiểu biết—nhưng nó đã rất rõ ràng
Tôi chỉ một ngón tay.
Vào phần thân dưới vẫn đang đứng thẳng của mình.
"......! Cái gì!"
Hanekawa không nói nên lời.
Tôi nghĩ đó là—bởi vì ở nửa thân dưới đó, như thể cột sống vẫn còn lại, có một thanh kiếm Nhật đang đứng thẳng.
Ừm, trong trường hợp này nói nửa thân dưới đó được cố định với sàn nhà bằng thanh kiếm Nhật thì đúng hơn.
Một thanh kiếm Nhật.
Đương nhiên là—yêu đao ‘Tâm Độ’.
Sát thủ Quái dị.
"C-cậu đã chuẩn bị một thanh đao"
"Phải. Trước đó tớ đã nuốt nó—như một trò ảo thuật cổ điển”
Như cô bé vampire vẫn làm.
Dù cô bé vampire thực ra làm bằng một cách khác hẳn—dùng năng lực thực thể hóa biến mình thành vỏ đao, còn tôi thì chỉ cắm thanh đao từ miệng vào như một trục cơ thể, dọc theo cột sống, qua dạ dày và xuyên chân trái, cắm xuống sàn.
Nói ngắn gọn là một cái xiên thịt.
Hành động này là không thể nếu không có bất tử thân của vampire—nhưng việc chỗ bị đâm qua bởi Sát thủ quái dị không ngừng hồi phục rồi lại bị phá hủy vẫn là một địa ngục trần gian.
Vì thế nên tôi đứng đợi Hanekawa suốt 30 phút chứ không thể ngồi. Nó đâm xuyên thân thể tôi, chạy dọc theo tủy sống, do đó tôi không thể ngồi—nếu muốn nói tại sao tôi lại làm chuyện khiến mình phải chịu đau đớn sống không bằng chết như vậy, đến nỗi lúc nửa thân trên bị đánh bay tôi còn cảm thấy nhẹ nhõm, tất nhiên đó là để che giấu Sát thủ Quái dị.
Để có thể giấu nó trong thân thể tôi.
Và để cho Hanekawa không phòng bị mà tấn công tôi.
Nói hình tượng thì, giống như nhét một đống mảnh thủy tinh vào bao cát luyện tập—Hanekawa tất nhiên không thể chịu được khi đánh phải thứ như vậy.
Vì đó là một chiến thuật vô nghĩa nếu cô ấy lại tấn công cánh tay tôi như lần trước—thế nên cần khiêu khích cô ấy.
Tôi thật sự xin lỗi vì đã nói những lời biến thái như muốn sờ ngực hay nhìn quần lót cô ấy, tôi thực sự không có ý đó.
"UH, GUH, UUUUUUUUUUUUUGH! N-nhưng! Nhưng—nhưng Araragi-kun, nỗi đau này—"
"Phải. Cậu không bị thương."
Tôi nói.
"Thanh đao tớ giấu trong mình được gọi là Sát thủ Quái dị—tớ mượn nó từ một vampire, đó là thanh yêu đao chỉ chém quái dị. Nó không chém cậu—mà chém Mèo Cách trở trong thân thể cậu"
Hanekawa khom mình và nhìn bàn tay phải của cô ấy—từ điểm đó tôi đoán là nửa thân trên của tôi bị đánh bay bởi một cú đấm tay phải của mèo.
Nhưng không có dù chỉ một vết thương trên bàn tay phải đó.
Đó là đương nhiên.
Nó không làm tổn thương nhân loại—Sát thủ Quái dị chỉ chém quái dị.
Sát thủ Quái dị chỉ giết quái dị.
Không giống đặc tính của Mèo Cách trở đã làm Oshino khó khăn, khả năng hút năng lượng làm một vết xước nhỏ trở thành vết thương trí mệnh.
Suy nhược.
Bất tỉnh.
Không có mấy hiệu ứng vớ vẩn đó.
Đã không còn cách cứu chữa.
Nó giết quái dị chỉ với một vết xước—yêu đao ‘Tâm Độ’.
"C-Cái gì!?"
Nghe lời giải thích của tôi.
Hanekawa thật sự vô cùng ngạc nhiên.
"Sao có thể tồn tại một thanh đao phi lý như vậy?"
"Ừ. Cậu chưa từng nghe nói về nó, đúng không?"
Vì tớ đã không nói cho cậu.
Tớ đã nghe nói về Sát thủ Quái dị trực tiếp từ cô bé vampire đó. Không có truyền thuyết hay gì cả—chỉ là một cuộc nói chuyện bí mật.
Đó là một câu chuyện tớ đã nghe trong Kỳ nghỉ Xuân.
Trên nóc tòa nhà này—cùng với cô bé vampire trong dạng hoàn chỉnh của cô ấy.
Một khoảnh khắc bên nhau.
Giữa những trải nghiệm địa ngục tớ có ở Kỳ nghỉ Xuân thì cuộc nói chuyện với Kissshot Acerolaorion Heartunderblade là một trong số rất ít những hồi ức đáng trân trọng.
Do đó tớ chưa từng nói về bản chất của Sát thủ Quái dị cho bất kỳ ai.
Thậm chí cả cậu.
"Đến cả một chuyên gia như Oshino cũng vừa mới biết cô ấy mang theo một thanh đao khó tin như vậy. Nó thực sự là—một thanh đao vượt quá hiểu biết của nhân loại"
"Cả O-Oshino-san”
cũng không biết về nó sao.
Hanekawa—rên rỉ.
Hanekawa không giấu nổi sự kinh ngạc. Tôi dương dương tự đắc tiếp tục.
"Nếu cậu biết đến sự tồn tại của thứ vũ khí chết người này cậu sẽ không mắc mưu—ai cũng có thể nghĩ đến chuyện giấu thanh
đao trong thân thể, ai cũng sẽ làm thế. Đó là một suy nghĩ nông cạn đến nỗi cậu không thể gọi đó là chiến thuật"
Nhưng Hanekawa đã mắc mưu.
Dễ dàng, dại dột.
Ngay từ lần đầu tiên.
Vì cô ấy không biết về nó.
Vì—cô ấy không biết.
"Thực ra đây chỉ là hy vọng của tớ—vì vẫn có khả năng cậu đã biết đến sự tồn tại của thanh đao dù không nghe được từ tớ. Hãy thoải mái đi, Hanekawa—đến cả cậu cũng không phải cái gì cũng biết"
"............"
"Đến cả cậu cũng không biết tất cả mọi điều"
Tôi thều thào nói.
"Do đó đừng làm bộ như cậu biết tất cả và đã mất hết hy vọng—cậu nói là chết đi, người như cậu nên chết đi sao. Đừng nói kiểu đó, hãy thực tế đi. Cậu vẫn còn rất nhiều điều chưa biết! Thế nên! Hãy nói ‘tớ không phải cái gì cũng biết, tớ chỉ biết những gì mình biết thôi’—nói đi! Nói với tớ câu đó như mọi khi đi!"
Ặc.
Nói xong câu cuối tôi phun ra một lượng lớn máu.
Một lượng lớn máu tuôn ra từ miệng và bụng, thế này tôi có thể chuyển sang biểu diễn xiếc đường phố được.
Không, đây không phải lúc so sánh ngu ngốc như vậy.
Không nói cũng biết, tôi sắp chết.
Tôi sắp chết một cách thê thảm.
Tôi đã tiêu diệt Mèo Cách trở với một vết xước từ thanh yêu đao, nhưng điều kiện tiên quyết là tôi phải nhận một cú đánh xuyên qua thân thể (dù tôi đã không nghĩ đến chuyện thân mình sẽ bị chia đôi thế này).
Và cũng như với cánh tay trái, công kích của Mèo Cách trở đi kèm với hút năng lượng, do đó khả năng hồi phục của vampire sẽ không hoạt động.
Thực tế thì không hề có dấu hiệu hồi phục gì ở phần bụng của tôi—chỉ có máu và nội tạng cứ không ngừng tuôn ra ngoài.
Gượng ép gắn nửa thân trên với nửa dưới đang bị thanh đao cắm qua cũng là một biện pháp, nhưng tình huống này thì không thể nào.
Trước hết, khi tôi nuốt thanh đao và khi nửa thân trên của tôi bị đánh bay, sát thủ quái dị đã làm tôi tổn thương không nhỏ, mà tôi cũng không để ý thương thế nghiêm trọng tới mức nào. Lúc đó thì khả năng hồi phục của bất tử thân vampire đã bắt đầu mất tác dụng rồi—dù sao thì.
Tôi sắp chết.
Tôi sắp chết do Hanekawa giết.
Tôi sắp chết vì Hanekawa.
Thật sự—tôi quá hạnh phúc.
"............"
Tất nhiên, tôi hiểu.
Tôi hiểu hành động của mình chỉ là một trò cười—quá rõ ràng.
Nó vô dụng.
Chuyện này, chuyện tôi làm này, rất vô nghĩa.
Bằng cách sử dụng Sát thủ Quái dị, tôi chắc chắn có thể tiêu diệt Mèo Cách trở—nhưng cũng chỉ thế thôi.
Câu chuyện sẽ kết thúc, nhưng vấn đề không được giải quyết.
Áp lực Hanekawa phải nhận vẫn tồn tại—và mối bất hòa trong gia đình cũng sẽ không biến mất.
Mèo Cách trở sẽ không còn, thế thôi.
Nói cách khác tình hình sẽ trở lại như lúc trước Tuần lễ Vàng.
Không có khác biệt gì lớn với trải nghiệm của mèo tấn công 500 người để giải tỏa áp lực—mà có thể có chút khuây khỏa.
Nếu giải pháp này là ổn—có lẽ Oshino đã không chịu thua đến cả trăm lần. Ông ấy có thể đã giải quyết ngay từ lần đầu tiên. Kết quả của sự thỏa hiệp—tôi chắc đó là điều thứ 2 ông ấy muốn cảnh báo tôi như một người bạn.
Đổ hết trách nhiệm cho quái dị, không thay đổi được tình hình.
Nói cách khác, phương pháp qua màn này là sai, nên cắt nguồn điện của game một lúc rồi chơi lại từ điểm save lần trước.
Trong Animal Crossing, Mr. Resetti[6] sẽ tức giận.
Thế là hèn nhát, là một giải pháp làm qua loa cho xong.
Đó là một sự thay thế tạm thời đúng theo nghĩa của từ.
Nhưng thế cũng tốt.
Tớ không có ý định cứu cậu, Hanekawa.
Những chuyện như ngăn cậu trở thành kẻ sát nhân, ngăn cậu không giết cha mẹ mình, tất cả không hẳn là lý do chính.
Tớ muốn chết vì cậu—không có ý nghĩa hay mục đích gì cả.
Chỉ thế thôi.
À, đúng rồi. Còn chuyện đó nữa, biết nói thế nào nhỉ.
À.... thôi, thực ra tớ đã nói tất cả những gì mình muốn nói.
Phải rồi.
Phải, như tớ đã nói lúc trước.
Cố lên.
Cố lên.
Có rất nhiều chuyện để làm, và có nhiều thứ để ghét, kể cả sau chuyện này cũng vẫn sẽ còn rất nhiều—cố lên.
Cố lên, hãy hạnh phúc.
Tuy rằng tớ sẽ chết, nhưng—tớ là một quái dị, một con quái vật, một vampire, do đó tớ chết thì không tính là giết người, hãy nhanh quên tớ đi.
Giờ cậu chỉ có bản thân mình thôi—hãy sống tốt.
"Ugh...... MEOOAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
Khoảnh khắc tôi nhắm mắt, tự thấy hài lòng và thỏa mãn, chìm vào cảm giác hư vô—một sự kiện làm tôi giật mình đã xảy ra.
Hanekawa lần thứ hai xảy ra biến hóa.
Càng giống mèo hơn—cả tay chân đều có lông trắng bao phủ.
Móng vuốt và răng nanh càng ngày càng dài ra một cách dị thường.
Gì mà mèo nữa, thế này thì giống một con hổ trắng hơn.
"MEOOAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
"............"
Trước khi nến tắt sẽ có một thời khắc lửa bùng cháy mạnh—cũng như vậy, tồn tại của Mèo Cách trở đang hiện ra.
Như nó đã xâm chiếm hoàn toàn Hanekawa.
Dù là một con cá nhỏ, dù là loài hạ đẳng.
Dù sắp chết, dù sắp biến mất.
Nó vẫn hoàn toàn là một loài quái dị.
Con mèo sắp chết giờ đang xé nát tâm trí Hanekawa thành từng mảnh.
Điên lên vì cơn đau do đao chém, nó đang cào xé Hanekawa.
Do thanh yêu đao đã tách Hanekawa khỏi Mèo Cách trở—liên kết giữa họ đã gặp trục trặc.
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
"MEOAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
Tiếng hét của Hanekawa lẫn với tiếng của con mèo.
Chồng lên nhau—đồng bộ.
Tôi không thể yên tĩnh mà chết với tiếng hét của họ được.
"....Ngươi làm gì vậy mèo?"
Thế không đúng.
Nhỡ ngươi làm tổn thương Hanekawa thì sao?
Ngươi đã quên lý do tại sao ngươi nhập vào Hanekawa—lý do tại sao ngươi để Hanekawa chiếm giữ?
Hay có lẽ ngươi không thể nhớ được với bộ não mèo của mình.
Đó tuyệt đối không phải ý nghĩ bất chợt của một con mèo.
Cũng không phải chuyện giống hay không giống bản thân.
Lý do tại sao ngươi quan tâm Hanekawa đến vậy—lý do ngươi cho cô ấy mượn năng lực là vì cô ấy không thương hại ngươi khi ngươi chết trên đường, không phải sao?
Cô ấy tuân thủ những điều lệ, tuân thủ những nguyên tắc.
Hoàn toàn vô cảm.
Đó là những gì ngươi nói, và đúng là thế thật—nhưng không chỉ có vậy.
Kể cả trong tình huống của ta—khi ta bị tấn công bởi một vampire và không còn là con người, Hanekawa chưa từng thương hại ta chút nào.
Cô ấy không thương hại ta, cô ấy không đồng cảm với ta.
Và cô ấy không thấy ta đáng thương—hay xem thường ta.
Cô ấy coi ta bình đẳng.
Phải rồi, Mèo Cách trở.
Dù chúng ta chết trên phố, hay bị vampire tấn công—
"Chúng ta không đáng thương hại chút nào!"
Ta biết.
Đó không phải một ý nghĩ bất chợt.
Đó cũng không đơn giản chỉ là báo ân.
Ngươi cũng thích Hanekawa—thế nên.
Thế nên ngươi hãy dừng ngay việc làm Hanekawa đau đớn như vậy đi.
Hãy dừng lại.
Dừng lại ngay.
Làm ơn hãy dừng lại.
Hãy nghe lời thỉnh cầu của ta.
Nếu cứ tiếp diễn thế này thì tôi sẽ không thể tính là vì Hanekawa mà chết—
"Tên đầy tớ ngu ngốc. Nếu ngươi cứ thế rút dây điện thì đương nhiên máy móc sẽ hỏng"
Đột nhiên, tôi—nghe được một ảo thanh.
Quá đau đớn.
Trên bờ vực của cái chết—tôi nghe phải ảo thanh.
Không phải giọng của Mr. Resetti.
Mà là ảo thanh về việc cô ấy trách mắng tôi.
"............!?"
Thực ra.
Ảo thanh là khái niệm đúng—vì khi tôi ý thức được thì cô ấy đã đột ngột xuất hiện trên đầu tôi, đột ngột đến mức câu hỏi đặt ra là cô ấy đã ở đó bao lâu rồi, nhưng kể cả nếu hiện tại cô ấy ở đó, với sự tồn tại mập mờ của quái dị này—cô ấy không nói.
Bộ váy ngủ này—không.
Cô bé ma quỷ này.
Cái bóng của cựu Kissshot Acerolaorion Heartunderblade, cô bé tóc vàng mắt vàng này.
Không thể nói.
"Nếu ngươi là một kiếm khách giỏi như Miyamoto Musashi thì thậm chí có thể dùng mái chèo thay đao cũng được—nhưng ngươi hoàn toàn đối lập. Thật là một cách sử dụng ngu ngốc cho thanh bảo đao của ta. Ngươi định làm món sashimi quái dị sao. Đừng làm ta buồn cười chứ"
Tôi nghĩ trong ảo thanh này cô ấy sẽ cứ tiếp tục nói mãi như vậy, nhưng với một tiếng rắc, một động tác cực kỳ điên rồ, cô ấy bẻ gãy rời một cánh tay của mình. Như thể nó chỉ là một bộ phận của mô hình bằng nhựa vậy.
Tất nhiên, cánh tay cô ấy không phải một bộ phận của mô hình nhựa—do đó từ vết thương một lượng lớn máu đỏ tươi tuôn ra.
Trong khi trước mắt là cảnh làm tôi nhớ lại chính mình 8 ngày trước, cô bé vampire lấy tay phải vung tay trái và dốc nó xuống, làm nửa thân trên của tôi giờ được tắm máu.
"............!"
Như tôi đã nhắc đến, máu vampire có khả năng hồi phục vết thương—hơn nữa đây lại còn là máu của cô bé vampire, người trước đây từng là một vampire thuần chủng.
Hiệu quả tức thì—từ vết thương ở bụng, nửa thân dưới của tôi mọc lại như thể đuôi thằn lằn.
Cùng lúc đó, ở giữa phòng, nửa thân dưới đang bị thanh yêu đao xuyên qua đã biến mất như thể bốc hơi—chỉ còn lại quần áo, giầy, và thanh đao ‘Tâm Độ’ cực dài kia.
Dù sao thì.
Sao tôi có thể hồi phục được như thế, khi giờ lẽ ra cô ấy chỉ là một vampire nửa mùa—à, phải rồi.
Tôi lập tức trả lời được câu hỏi chính mình vừa đặt ra.
Trong tuần lễ Vàng này tôi đã cho cô ấy quá nhiều máu—tôi lấy cớ cho cô ấy máu để đến thăm Oshino. Kể cả sau khi nhận được thanh đao, tôi cũng đã cho ấy hút rất nhiều máu của mình; không phải để cảm ơn, mà như một món quà tạm biệt—và đó là lý do.
Đó là lý do tại sao bây giờ.
Giờ chính là vì lý do đó.
Cô ấy đã lấy lại được quá nhiều vampire tính.
Dù không bằng lúc ở Kỳ nghỉ Xuân—đương nhiên không thể sánh với khi đó.
Nhưng vẫn đủ để vượt trội khả năng hút năng lượng của Mèo Cách trở.
Tôi đã tính toán sai.
Lượng máu tôi cho cô ấy chủ yếu dựa vào kinh nghiệm—nó đã vượt quá mức ước lượng, còn hơn cả đủ.
"Thật là, vẫn như mọi khi, ngươi chỉ có thể thấy những gì trước mắt, đầy tớ ạ. Ngươi đã bắt ta phải sống—nên đừng nghĩ ta sẽ để ngươi chết."
Đồ ngốc, cô ấy nói.
Cô ấy nói mà hoàn toàn không che giấu sự khó chịu.
Cô ấy nói mà không nở nụ cười đáng sợ.
"Ta sẽ cho ngươi thấy phải làm thế nào. Nhìn kỹ vào, đây là cách sử dụng Sát thủ Quái dị."
Đó là ảo thanh cuối cùng.
Thật ra ngay từ đầu tôi đã chẳng nghe được gì.
Tôi chỉ tưởng tượng là cô ấy đã nói với tôi như vậy.
Một suy nghĩ quá mức lạc quan, hy vọng và ích kỷ.
Tuy nhiên—ảo thanh cũng tốt.
Ảo thanh là tốt nhất.
Trừ khi thậm chí đó còn là một ảo giác nữa—cô gái này.
Cô ấy ở đây.
Cô ấy đến đây vì tôi.
Chỉ thế là đủ để nước mắt rơi.
"Uh—meo meo!?"
Cô bé vampire, lặng lẽ—lặng lẽ như trước giờ vẫn vậy, dù mang ngoại hình của một cô bé nhưng lại có phong thái vương giả, từ từ lại gần Mèo Cách trở. Trên đường cô ấy tùy tiện rút thanh yêu đao đang cắm trên sàn nhà ra, như thể muốn nói giết gà không cần dùng đến dao mổ trâu như vậy.
Không một tiếng itadakimasu.
Thật là thiếu giáo dục, cô ấy cắn cổ mèo.
Đó là một bữa ăn.
Mèo Cách trở đang đau đớn vì vết thương của thanh đao nên không thể tránh được. Khả năng hút năng lượng hoạt động ngay khoảnh khắc răng nanh chạm tới—nhưng thế cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
Hút năng lượng sao có thể tác động tới vampire.
Dù có hút được bao nhiêu năng lượng, cũng lập tức bị hút trở lại.
Tưởng chừng hai bên ăn lẫn nhau, nhưng đẳng cấp của kỹ năng quá khác biệt.
Bộ lông trắng tuyệt đẹp vừa mới bao phủ toàn bộ thân thể cô ấy đã từ từ biến mất—loài quái dị Mèo Cách trở, chỉ loài quái dị, đã bị hút đi.
Nó đã bị cô bé vampire hút đi.
Áp lực của Hanekawa—cũng đã được hấp thu.
"....Tốt quá rồi"
Tôi thì thầm.
Tuy rằng thân thể đã phục hồi như cũ nhưng hoàn toàn không còn sức mà đứng dậy, tôi thì thầm như thể độc thoại.
Nhưng đây không phải độc thoại.
Những lời này là nói với Hanekawa.
"Tốt rồi, Hanekawa. Chúng ta đều không bình thường, nhưng... chúng ta dù có tột cùng bất hạnh, hay không được đánh giá đúng, hoàn toàn không thể cứu chữa, nhưng… chúng ta sẽ thế này cả đời, nhưng thế có gì không tốt!"
Không còn gì để làm, cô bé vampire đã biến mất không còn thấy bóng dáng. Trong phòng học giờ chỉ còn tôi và Hanekawa.
Tai mèo đã biến mất, mái tóc cô ấy đã đen trở lại.
Khi được cô bé vampire thả ra, Hanekawa đã hoàn toàn trở lại như trước, vẫn mặc đồ lót nằm yên như thể đang ngủ—
"Sao đó có thể là chuyện tốt được"
Cô ấy nói, như thể đang gặp một cơn ác mộng.
À.
Đúng là vậy.
Những gì cậu nói luôn đúng mà.
Dù sao thì, cứ như thế này, dù cho hạnh phúc như trong mơ, đẫm máu như trong một cơn ác mộng, hay điên rồ như một giấc mơ tiên tri.
Chúng tôi đã có thể trì hoãn vấn đề này.
Ghi chú
Thanh Tâm độ thực là của thuộc hạ đầu tiên của Kissshot, cái này có được nhắc đến trong Kizumonogatari, hay được kể kỹ hơn nữa trong Onimonogatari; còn Ishikawa Goemon là 1 nhân vật trong Lupin III.
Một thuật ngữ phổ biến trong thể dục dụng cụ nữ, bắt nguồn từ thế vận hội Olympic mùa hè 1964, một vận động viên người Nga đã hoàn thành một động tác cực kỳ khó, hơn mức C, nên gọi là "Ultra C".
Tên tiếng Trung của trò chơi. Ở Nhật thì gọi là trò bắt quỷ. Một loại biến thể của trốn tìm. Trên mặt đất vẽ một cái vòng, đặt một cái chai bên trong. Nếu cái chai còn ở trong vòng thì quỷ có thể bắt người. Còn nếu chai bị đá ra ngoài vòng thì quỷ phải đặt chai trở lại mới có thể tiếp tục chơi.
Ashuraman, 1 nhân vật trong bộ manga về đấu vật Kinnikuman, có 3 đầu 6 tay, là hoàng tử của Quỷ giới. Được đặt tên theo Chiến thần Ashura (Atula).
Gatotsu Zeroshiki (Nha đột), tên chiêu kiếm mà Saitou Hajime trong Rurouni Kenshin thường dùng.
Mr. Resetti là một nhân vật trong Animal Crossing series, luôn khuyên người chơi nhớ save trước khi thoát khỏi trò chơi.
Chỉ quái dị mà thôi.
Thứ hung khí chỉ dùng để giết quái dị.
Nói cách khác, nó là thứ hung khí không thể giết người—thực ra cũng không chỉ giới hạn ở con người. Sát thủ Quái dị không thể cắt bất kỳ dạng sống hay đồ vật nào không phải quái dị.
Một thanh đao có sức mạnh vô song đối với quái dị, nhưng nếu đối thủ không phải quái dị thì nó chỉ là một lưỡi đao cùn. Thậm chí có thể nói là tệ hơn cả một lưỡi đao cùn—nó thậm chí còn không tiếp xúc với những thứ không phải quái dị. Như một bóng ma vô hình, nó đi xuyên qua.
Dù nói đúng ra thì thanh ‘Tâm Độ’ mà cô bé vampire sở hữu này là hàng tái chế, là đồ giả, nhưng được tạo ra bởi sức mạnh siêu nhiên của vampire cùng một ý tưởng điên rồ nhất nên đồ giả này có đặc tính như vậy, thanh Sát thủ Quái dị ‘hàng xịn’ có lẽ cũng chỉ giống thanh Zantetsuken của Ishikawa Goemon, có thể cắt vạn vật trừ những loài yêu quái.[1]
Không nói chuyện đó nữa.
Giải thích ý nghĩa của việc có một thanh yêu đao chỉ giết quái dị, chỉ cắt quái dị—là không cần thiết.
Sử dụng Sát thủ Quái dị, tôi sẽ có thể tách phần Mèo Cách trở khỏi Hanekawa Tsubasa—khỏi thân thể và tâm trí Hanekawa Tsubasa.
Chỉ cắt con mèo—cắt bỏ.
Tôi sẽ có thể chia cắt thứ phức tạp như hai nhân cách của cô ấy, vốn là hai mặt trên cùng một đồng xu.
Tôi sẽ có thể chỉ trừ bỏ Mèo Cách trở mà Hanekawa không chịu thương tổn gì—có thể coi là tôi khoác lác, nhưng đây là độ khó “Ultra C”[2] mà đến cả chuyên gia như Oshino Meme cũng không thể làm được.
Về phần Oshino vừa được nhắc tới ở trên, đến cuối Tuần lễ Vàng, ông ấy tiếp tục thua tổng cộng một trăm trận chiến với Mèo Cách trở—và tôi là người duy nhất có thể báo thù.
Tôi có thể.
Nhưng mà đó là đồ đi mượn, hơn nữa lại còn là quỳ lạy một cô bé mới mượn được nên không có gì đáng khoe khoang cả—với lại,
Tôi hoàn toàn không thấy tự hào.
Nhưng.
Tôi có thể kết thúc câu chuyện này.
Hoàn toàn không đếm xỉa gì đến sự mạch lạc hay hợp lý của câu chuyện, tôi có thể trực tiếp đặt một cái kết cho cuốn sách.
Nên—
Thế là đủ rồi.
"Thanh yêu đao đó được chế tạo chuyên dụng cho vampire, do đó tôi không thể sử dụng—chỉ cậu có thể làm được. Thế này không tốt hơn sao. Đúng là một ý kiến hay"
Đánh giá của chuyên gia.
Được đóng dấu chấp nhận—dù có vẻ không phải thế, nếu xét đến cái giọng đùa cợt đó.
Dù đúng là Sát thủ Quái dị được thiết kế chuyên dụng cho vampire, tôi nghĩ một chuyên gia như Oshino nếu cố vẫn có thể sử dụng nó, nhưng cứ coi như là ông ấy có thể thì—
Oshino cũng sẽ không làm.
Thứ đồ tiện lợi đến vậy—sử dụng một công cụ có thể giúp đạt được thành quả mà không phải trả giá gì, với ông ấy đó sẽ là trái luật.
Chơi xấu, gian lận, phá vỡ quy tắc—sự cân bằng, đi chết đi.
"Phải, chính thế. Có vẻ như cậu đã hiểu ra điều đó. Thế vẫn tốt hơn là không nhận thức được"
Oshino cười nhăn nhở nói.
"Là một chuyên gia tôi không còn gì để nói với cậu, nhưng là một người bạn thì có. Là người bạn thân nhất của cậu, tôi muốn cảnh báo cậu"
"Cảnh báo tôi? Về chuyện gì?"
Cái cách nói quá mức thân mật đến buồn nôn với thái độ cợt nhả làm tôi rất khó chịu, nhưng tôi vẫn phải hỏi.
Thế rồi Oshino giơ ba ngón tay lên.
"Cũng không hẳn là cảnh báo, tôi chỉ muốn nêu những điểm tôi thấy không vừa ý. Thứ nhất. Nếu cậu sử dụng thanh đao đó chắc chắn cậu sẽ có thể tách cô lớp trưởng khỏi Mèo Cách trở—thoạt nhìn thì đó có vẻ là cách tốt nhất để loại trừ Mèo Cách trở. Tuy nhiên, chính vì đó có vẻ là cách tốt nhất nên cô lớp trưởng sẽ đề phòng nó nhất. Một trăm trận thua của tôi là do chiến lược, chiến thuật—và hiểu biết của cô ấy. Vì cô ấy có thể nhìn thấu toàn bộ phương pháp của tôi nên tôi phải bó tay. Một ý tưởng đến người như cậu cũng có thể nghĩ ra thì Mèo Cách trở có lẽ đã cân nhắc tới và chuẩn bị sẵn đối sách rồi?"
Ông ấy gập một ngón tay lại.
"...Có thể"
Tôi trả lời Oshino. Tôi do dự không biết có nên phản đối khi ông ấy nói ‘người như cậu’ không, nhưng thôi để sau.
"Nếu nói đến khả năng đó thì đúng là vẫn có. Nhưng tôi có tự tin—có lẽ chuyện sẽ suôn sẻ. Tôi không thể đảm bảo tuyệt đối, nhưng tôi có kế hoạch của mình"
"Một kế hoạch?"
"Ờ—có thể không phải là một kế hoạch. Là mong đợi"
Có thể nói là một ước muốn—tôi tin nếu điều đó xảy ra thì mọi chuyện sẽ ổn.
Không phải tôi có ý tưởng gì lớn.
Nhưng niềm tin là đủ với tôi rồi.
"...Hmmm. Được rồi, đành tin cậu vậy, nếu cậu nghĩ là được"
"Đừng nói lập lờ nước đôi—còn hai cảnh báo kia là gì?"
"À, không—tôi sẽ bỏ qua cái thứ 2. Dù tôi có nói ra cũng vô ích. Tôi sẽ nói cái thứ 3"
Oshino nói, và ông ấy gập hai ngón tay còn lại cùng lúc.
Sự thiếu quyết đoán vào phút cuối này là sao—không, tôi không nghĩ thế.
Vì tôi có thể tưởng tượng cảnh báo thứ 2 của Oshino là gì—tôi hiểu được.
Phải.
Tôi hiểu, Oshino.
Ông không nói—lại tốt hơn.
Dù ông chưa từng có ý định trợ giúp tôi.
Bây giờ và mãi mãi.
Ông sẽ không bao giờ giúp tôi.
"Cái thứ 3, cái cuối cùng. Đây là điều quan trọng nhất, thực tế nhất, tôi nghĩ thế, Araragi-kun. Cậu đã chuẩn bị chiến đấu, được rồi, tôi sẽ không ngăn cậu—nhưng vấn đề thực sự là, làm thế nào cậu tìm được cô lớp trưởng đang trốn đâu đó ở thành phố này? Dù trong Tuần lễ Vàng này tôi luôn thua, nhưng tôi có thể đấu với Mèo Cách trở trăm trận vì tôi là một chuyên gia, tôi biết những thủ thuật theo dấu và phát hiện quái dị—tôi có thể ước lượng được lãnh địa và phạm vi hoạt động của nó. Thế nhưng đến một phần ba số lần nó vẫn thoát được. Chuyện khó khăn bởi vì đối thủ là cô lớp trưởng, đối với người không chuyên như cậu càng khó khăn hơn. Cậu định giải quyết chuyện đó thế nào? Làm sao có thể đấu với nó đây? Sẽ không phải nhờ tôi theo dấu và phát hiện chứ?"
"Ông nói cứ như là ông sẽ nhận lời nếu tôi nhờ vậy, Oshino"
Tôi nhún vai nói.
"Đừng lo. Tôi thực sự có kế hoạch cho chuyện đó, không phải chỉ là một mong đợi hay hy vọng. Tôi sẽ không làm phiền ông. Từ đây chúng ta mỗi người một ngả. Ông cứ tìm Mèo Cách trở theo cách của chuyên gia ông—còn tôi làm theo cách của mình."
"Ha. Cách của cậu sao"
"Ừ. Đây là chuyện ông không thể làm, độ khó Ultra C"
"Hừm"
Thế thì cho tôi thấy cậu có gì nào.
Cứ làm như cậu thích—dù đây sẽ là một cảnh action hoành tráng hay một cảnh cảm động rơi nước mắt, tôi cũng tuyệt đối không nhúng tay vào.
Oshino nói, ông ấy không cố hỏi cụ thể kế hoạch của tôi. Đúng là bạn tốt nhỉ—sau đó.
30 phút sau cuộc đối thoại đó.
Đúng 30 phút.
Tôi không đi ra ngoài tìm Mèo Cách trở như Oshino—tôi đứng ngay chính giữa căn phòng ở tầng 2 của tòa nhà bỏ hoang, có lẽ là phòng học nhỏ nhất của tòa nhà, chẳng làm gì cả.
Tôi đã làm xong những việc cần phải làm.
Tôi chỉ cần đợi.
Có vẻ như nếu tôi ở cách cô bé vampire quá xa thì thanh yêu đao sẽ biến mất trước khi nó được sử dụng, tan thành từng phân tử, do đó tôi cần ở trong tòa nhà bỏ hoang này, với lại việc chọn địa điểm cũng không quan trọng lắm. Phòng học ở trường
cũng được—nhưng mà thu hút sự chú ý quá cũng không tốt.
Hơn nữa, phòng này không ngờ cũng là một lựa chọn tốt.
Kính cửa sổ đã bị vỡ, chỉ còn lại khung, có lẽ là do trẻ con ném đá—do đó có thể nhìn thấy ánh trăng tuyệt đẹp, một mảnh cắt từ bầu trời đêm, như bức tranh do một họa sĩ bậc thầy vẽ—
"——!"
Ngay bên cạnh kiệt tác đó.
Lấy thân thể phá vỡ bê tông, xuyên qua như một viên đạn—Mèo Cách trở xuất hiện.
Không để tâm đến những mảnh vụn vỡ tung tóe.
Làm gãy cả lõi thép trong tường—cùng với một tiếng nổ lớn.
Mèo dễ dàng đem tứ chi tiếp đất ngay trước mặt tôi.
Thậm chí cả sàn nhà nơi nó rơi xuống cũng nứt, tôi nghĩ chấn động do tòa nhà lúc nào cũng có thể sập này bị xuyên thủng đã truyền qua không khí tới chỗ tôi.
Đập vỡ tường xuất hiện. Ở thế kỷ 21 này còn có người bắt chước San Phác trong Ranma ½ sao.
Mà San Phác bị dội nước thì sẽ biến thành mèo nhỉ?
Thế thì thật giống với Hanekawa người cũng đang biến thành mèo đây.
Tóc trắng.
Tai thú mọc trên đầu.
Đồ lót đen—chân trần.
Mắt mèo—Mèo Cách trở.
Chỉ tồn tại của nó đã khiến tôi run rẩy.
Trong khi tôi vẫn đứng bất động, Mèo Cách trở đột ngột ngẩng mặt lên,
"Araragi-kun! Cậu không sao chứ!?"
gọi to, không giấu nổi sự kích động, lo lắng đến mức như sắp khóc, cắn môi nói.
Dù lúc này cô ấy có bộ dạng đáng sợ, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào tôi với lực lượng phá vỡ tường khi nãy—tuy nhiên, khi đã xác nhận bằng đôi mắt mèo của mình là tôi vẫn đang đứng bình thường không thương tổn gì,
"....Cái gì đây?"
Cô ấy nói.
Cô ấy ngẩng mặt lên nhưng lại nhìn xuống đất—trong khi chậm rãi đứng dậy.
"Ta đã bị lừa"
"...Ừ"
Có vẻ thế, tôi nói.
Điều tôi đã làm rất đơn giản.
Hình như trò trốn tìm ở đại lục gọi là “trốn con mèo”[3]—xin lỗi, nhưng tôi không có muốn chơi trốn tìm hay bắt quỷ gì đó.
Nếu có gì thì tôi muốn đá cái chai.
Hơn nữa cái chai là chính mình.
Tôi chỉ vừa gửi một tin nhắn—nội dung là ‘tớ sắp bị vampire giết, cứu tớ với’, gửi tới số di động của Hanekawa.
Đó là một tin nhắn cầu cứu ngắn gọn và không có gì cụ thể—nhưng với Hanekawa thế là đủ.
May mắn làm sao, tôi là ngọn nguồn của vô số lo lắng.
Tôi luôn làm người khác không an tâm.
Huy động kiến thức và trí tưởng tượng của mình, Hanekawa đã suy luận ra nhiều chuyện.
Và rồi—cô ấy vội tới đây cứu tôi.
Như cô ấy vẫn luôn làm.
Kỳ nghỉ Xuân cũng vậy.
Cứ như vậy—dù tôi sắp chết, dù tôi đã bị giết—dù tôi đang cố tự tử, cô ấy sẽ luôn vội tới bên tôi.
Tình huống này, nói đúng ra thì đang lặp lại—nếu chúng ta bỏ qua thực tế nội dung tin nhắn là dối trá.
Tôi vô cùng xin lỗi cô bé vampire vì đã đổ tội cho cô ấy, nhưng hiện nay thì chỉ có cô ấy có thể sắm vai đó.
Đây không phải kế hoạch mà Oshino, người cực kỳ ghét quan hệ người cứu/người được cứu—hay kẻ mù công nghệ như ông ấy có thể sử dụng.
Nếu Hanekawa không nhờ tôi giúp—thì tôi sẽ nhờ cô ấy giúp.
Nếu như có một điểm thiếu sót mà bên thứ ba có thể chỉ ra, thì đó là việc Hanekawa khi đã biến thành Mèo Cách trở liệu có đọc tin nhắn hay không, quan trọng hơn là cô ấy có mang điện thoại di động theo hay không—nhưng tôi không hề lo lắng về khoản đó.
Bởi vì.
Đối với nữ sinh trung học, điện thoại di động—là vật bất ly thân—
Nếu cô ấy có khái niệm về nhà thay quần áo—thì cô ấy hẳn sẽ biết cắm điện để sạc pin.
.............
Tôi không khỏi tưởng tượng liệu cô ấy có để điện thoại ở giữa khe ngực của mình không.
"À—mà cậu đến nhanh đấy, Mèo Cách trở. Chỉ 30 phút đã tới thì thật làm tớ kinh ngạc. Cậu đúng là không tầm thường"
"...Ngươi thật tệ, Araragi-kun.
Mèo Cách trở nhìn về phía này.
Cô ấy trừng mắt.
"Ngươi nói dối làm người ta lo lắng—thế là không tốt"
"Ka ka—"
Tôi—cười vì những lời đó.
Như một nhân vật phản diện.
Như Ashuraman.[4]
Tôi vô tình mỉm cười.
"Cái gì vậy?"
Cô gái nói với giọng đe dọa.
"Người ta đang rất tức giận—có gì đáng cười chứ?"
"À, đó là, cậu thấy đấy,"
Tôi nói. Chỉ vào mèo. Mèo Cách trở.
"Cách nói của cậu không đúng—Hanekawa"
Chỉ tay vào Hanekawa Tsubasa.
"............"
"Sao vậy, học sinh gương mẫu? Không phải Mèo Cách trở luôn phải thêm meo meo vào cuối câu sao...!?"
Mèo–Hanekawa .
Im lặng một lúc sau khi tôi nói câu đó—cuối cùng cô ấy từ bỏ,
"Được rồi"
Cô ấy nói.
Với cùng ngữ điệu cô ấy dùng lúc đầu.
"Hay có lẽ tớ nên nói ‘Được rồi meo meo’ mới đúng nhỉ—thôi kệ. À? Mà cậu biết từ khi nào?"
Thái độ của cô ấy khoái trá một cách kỳ lạ, không có chút áy náy hay ý định nhận lỗi gì.
Phải rồi. Là Hanekawa thường ngày.
Một Hanekawa-giống—Hanekawa.
Không có điểm nào không phải cô ấy.
Không.
Chưa từng có dù chỉ một lần Hanekawa không phải là Hanekawa.
Kể cả khi cô ấy không giống Hanekawa.
Kể cả khi cô ấy không giống Hanekawa một chút nào.
Không bao giờ.
Đại bộ phận ý thức cô ấy còn lưu lại—không có chuyện đó.
Hai nhân cách—cũng không có hai nhân cách gì cả.
Không có bên trong hay bên ngoài, không có đen hay trắng.
Nếu bạn lật mặt sau ra, bạn sẽ có mặt trước.
Phần hắc ám cũng hoàn toàn là Hanekawa.
Dù bạn có cố đảo ngược nó, dù lật tới lật lui thế nào, cô ấy vẫn là chính mình.
Hanekawa—là Hanekawa.
Mọi lúc mọi nơi.
Tất cả những chuyện xấu.
Tất cả những trò đùa.
Mọi thứ—đều là do cô ấy tự làm.
Như trong câu chuyện quái dị về Mèo Cách trở.
Cô ấy không bị thay thế.
Hanekawa chưa từng bị con mèo nhập—
Nếu bạn nhìn kỹ, hồn ma chỉ là cỏ bạc héo úa mà thôi.
"Không hiểu sao tớ đã biết ngay từ đầu. Tớ là bạn cậu mà. Không đời nào tớ nhầm cậu với ai khác được. Do đó—tớ không thể không biết"
Tôi nói một-chuyện-đương-nhiên, không chút tình cảm.
Một giọng đều đều.
Nếu tôi không dùng ngữ điệu đó, tôi sẽ không có cách nào duy trì cuộc đối thoại ngu ngốc này.
Đó hoàn toàn là một cuộc đối thoại ngu ngốc.
"Dù một loài quái dị nhập vào hay cậu hấp thu một loài quái dị—cậu vẫn là chính mình, Hanekawa. Cậu nghĩ thay đổi tính cách thì bản chất sẽ thay đổi được sao. Đó là cậu. Chính là cậu. Nếu một người bạn cần giúp đỡ, không cần biết tình hình thế nào cậu sẽ ngay lập tức chạy tới—như mèo nghịch cuộn len, bản năng của cậu không cho phép cậu không tới! Đó là cậu!"
"...Đó—"
Đó là tớ?
thật sao?
Hanekawa cúi đầu nhìn thân thể mình.
Thân thể đã biến thành một loài quái dị.
Vẻ bề ngoài của một yêu quái.
"Đúng vậy. Dù cậu giận vì tớ nói dối, cậu thực ra đã thở phào nhẹ nhõm, đúng không? Cậu đã thấy an tâm, đúng không? Vì tớ không chết, tớ không bị giết, đúng không? Cậu thấy mừng vì tin nhắn đó là một lời nói dối, đúng không?"
"............"
"Tốt đến không ngờ, mạnh mẽ đến không ngờ. Quá tốt, quá mạnh mẽ. Quá tốt đến nỗi cuộc đời thật mệt mỏi, quá mạnh mẽ đến nỗi cậu bán linh hồn mình cho một loài quái dị. Cậu quá đúng đến nỗi làm người khác chịu áp lực. Tớ biết là cậu sẽ muốn phủ nhận điều đó—tớ không rõ, nhưng tớ hiểu được. Thế nên, Hanekawa.... thế nên, Hanekawa... Hanekawa, đó chính là con người cậu!"
Mang gánh nặng của mình trên vai!
Hãy tự gánh vác nó!
Đừng từ bỏ!
Tôi rút lại lưu ý lúc trước của mình—chết tiệt.
Tôi không thể nói giọng đều đều được, tôi hét lên.
Tôi không thể không đặt tình cảm vào đó.
Tôi không thể khống chế cảm xúc mãnh liệt của mình.
Tôi không thể không nói thật những cảm xúc của mình với Hanekawa.
"Hãy sống cuộc đời mình với bản chất đó! Đừng bao giờ thay đổi! Đừng bao giờ trở thành ai khác, đừng bao giờ trở thành thứ gì khác! Cậu được sinh ra với tính cách đó, cậu lớn lên với tính cách đó, cậu không thể làm gì để thay đổi nó! Cậu đã hoàn chỉnh rồi, đã xong rồi—hãy để những chuyện quá khứ còn vương vấn đến hiện tại qua đi—đó chỉ là thiết lập cho nhân vật của cậu thôi! Dù cậu có phủ nhận nó, cậu không thể biến nó thành chưa từng có chuyện gì xảy ra! Đừng oán trách, cậu chỉ có thể cố gắng thích ứng với nó!"
"...Cậu nói gì vậy, Araragi-kun?"
Hanekawa—bị tôi quát mắng.
Cô ấy bối rối.
Cô ấy hoang mang.
Nghiêng đầu, cô ấy gượng cười.
Một gương mặt tươi cười gượng gạo đến đau lòng.
"Đừng nói vớ vẩn—với tớ cũng rất khó khăn. Cũng có những việc tớ không thể làm được. Tớ cũng chỉ là con người thôi"
"Cậu không phải con người"
Tôi ngắt lời Hanekawa.
"Cậu đã trao thân thể cho một loài quái dị. Giờ đừng gọi mình là con người nữa"
"—thế thật tàn nhẫn, Araragi-kun"
Hanekawa nói—vẫn với gương mặt tươi cười.
Như cô ấy đang trách cứ tôi.
"Cậu nên biết tại sao tớ trở nên thế này. Thế mà cậu vẫn bảo tớ phải tiếp tục sao—thật tàn nhẫn. Quá tàn nhẫn. Araragi-kun, cậu không thương hại tớ sao?"
"Tớ sẽ không"
Tôi cho Hanekawa câu trả lời như vừa nói với Oshino.
"Cậu không biết cha ruột mình là ai, mẹ cậu tự sát, cậu bị chuyền tay qua nhiều gia đình và cuối cùng sống cùng người cha và người mẹ không có quan hệ huyết thống, những người mà cậu không sao thân thiết được, cậu lớn lên trong một gia đình lạnh lẽo, nhưng cậu vẫn ép mình trở nên bình thường, hơn nữa cậu còn làm được—cậu sống không hề gặp rắc rối như thể cậu luôn trong tình trạng thiết quân luật, cậu thực sự không gặp may mắn! Số phận cậu không tốt, cậu quá bất hạnh! Nhưng mà—thế cũng chẳng sao, tất cả những chuyện đó!"
Không sao!
Đừng nghiêm túc thế!
"Được rồi, được rồi, đừng để tâm! Đừng lo! Cậu bất hạnh thì cũng không nhất thiết phải có những suy nghĩ đau buồn, cậu cũng không phải giận dỗi khi không được quan tâm! Dù chuyện tồi tệ xảy ra cũng phải phấn chấn lên! Người như cậu! Người như cậu, sau chuyện này, nên trở về nhà với một khuôn mặt như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục sống với cha mẹ cậu, những người vừa xuất viện, cuộc sống như trước nay vẫn vậy không có gì thay đổi! Tớ đảm bảo cả đời này cậu sẽ không bao giờ hòa giải được
với cha mẹ! Cho dù trong tương lai cậu có thể hạnh phúc thì cũng chẳng ích gì, dù cậu có hạnh phúc thế nào đi chăng nữa, thực tế là quá khứ tồi tệ của cậu sẽ không biến mất! Cậu không thể làm như nó chưa từng xảy ra, nó sẽ vẫn ảnh hưởng tới cậu! Dù cậu có làm gì, dù có chuyện gì xảy ra, bất hạnh sẽ còn mãi trong tim cậu. Khi vừa quên đi cậu sẽ lại nhớ tới nó, cứ mơ cả đời đi! Chúng ta sẽ tiếp tục mơ đến những cơn ác mộng cả cuộc đời này! Chúng ta sẽ mơ về nó—đó là chuyện xác định, do đó đừng trốn tránh thực tế! Cậu có thể trêu đùa người đi đường, hay mặc đồ lót chạy lung tung, nhưng chỉ giải tỏa một chút áp lực như thế thì hiện thực sẽ không thay đổi!"
"...nó sẽ không thay đổi"
Nó sẽ không thay đổi.
Nó sẽ không biến đổi.
Dù cậu có đeo mặt nạ, hay đội tai mèo.
Dù cho cậu có biến thành một loài quái dị—cậu sẽ không thay đổi, không biến đổi gì.
Cậu vẫn là chính mình.
"Tớ hoàn toàn không hề thấy thương hại cậu"
Tôi lặp lại.
Tôi đã đổ lỗi cho Hanekawa Tsubasa.
"Không phải cậu là người đã cải tạo tớ sao!?—nếu cậu đi sai đường thì tớ biết phải làm sao!?"
Đừng có dùng mèo làm lý do.
Đừng có dùng quái dị lấy cớ.
Đừng có dùng yêu quái như một cơ hội.
Đừng có dùng bất hạnh làm động lực để trưởng thành.
Dù cậu có làm thế—cuối cùng cậu cũng chỉ làm tổn thương chính mình mà thôi.
Quái dị—thực sự không ở đó, cậu biết không?
Đó là một lời nói dối.
"Nếu cậu nói muốn giải tỏa áp lực thì tớ sẽ gánh chịu tất cả. Tớ sẽ sờ ngực cậu bất cứ khi nào cậu muốn, tớ sẽ nhìn đồ lót của cậu bất cứ khi nào cậu muốn. Thế nên—cậu hãy cố gắng lên"
Chỉ cần cậu cần tớ sẽ luôn dành thời gian cho cậu.
Bởi vì chúng ta là bạn bè.
Cô ấy im lặng lắng nghe lời đề nghị của tôi—Hanekawa.
Hanekawa Tsubasa.
"...Araragi-kun, cậu thực sự là kẻ tồi tệ nhất"
Đầu tôi bắt đầu đau.
Cô ấy nói.
"Araragi-kun, dù cậu có trở thành một ngôi sao, cậu cũng không thể trở thành một anh hùng ư"
"Tớ không thể trở thành một ngôi sao"
Tôi lắc đầu.
"Tớ chỉ có thể trở thành một vampire"
Thậm chí việc đó cũng không xong.
"Vậy à"
Vậy là cậu sẽ không trở thành—người anh hùng của tớ.
Cậu không phải.
"Có lúc tớ đã từng nghĩ là Araragi-kun thực ra ghét tớ lắm"
"Ừ"
Tôi gật đầu.
"Thực ra tớ rất ghét cậu, Hanekawa"
"Vậy à. Tớ cũng ghét cậu lắm, Araragi-kun"
Nói rồi, Hanekawa,
"Chết đi"
dời tầm mắt khỏi tôi, tỏ vẻ khinh bỉ—và cô ấy thì thầm với giọng nhỏ xíu khó mà nghe được.
"Chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi—người như ta nên chết đi meo meo"
Meooo.
Hanekawa nói như một con mèo—và lại một lần nữa ở vào tư thế tứ chi chạm đất.
20 chiếc móng đã thay đổi hình dạng cắm xuống sàn bê tông. Trước đây cô ấy cũng đã làm chuyện tương tự trong lớp học. Móng mèo có thể bật ra rồi gập lại à?
‘Ưng khôn giấu vuốt’—mèo cũng vậy sao.
Chính những móng vuốt đó là kỹ năng của nó nhỉ.
"Meo ha ha ha. Ngươi sẽ nhận tất cả áp lực cho ta sao, tuyệt vời"
Hanekawa nói, vẫn duy trì tư thế đó.
Trong khi ngẩng đầu nhìn tôi.
"Vậy thì, ta có thể giết ngươi chứ meo meo?"
"Có thể. Đó chính là tâm nguyện của ta"
Tôi trả lời câu hỏi của Hanekawa, dang hai tay.
"Ta muốn bị giết bởi tay ngươi"
"Được rồi"
Thế thì hãy chết đi.
Ngay sau khi tôi miễn cưỡng nghe được những lời đó—hoặc có thể là ngay trước lúc đó.
Không một tiếng động, tôi bị đánh bay đi.
Nói chính xác thì nửa thân trên của tôi bị đánh bay đi.
Tôi không chắc cô ấy đã làm gì mình.
Có thể tôi đã bị cào bởi móng vuốt của cô ấy, có thể tôi đã bị cắn bởi răng nanh cô ấy, hay cũng có thể tôi đã bị cả thân người húc vào.
Dù sao thì các chiêu tấn công của mèo cơ bản chỉ có vậy—và vốn không cái nào trong số đó có thể cắt đôi người ta ra trong một chiêu.
Tuy nhiên, đó là chuyện quái dị làm được.
Với một đòn cực mạnh kèm theo một cú sốc có thể làm tim ngừng đập, phần thân trên của tôi bị cắt cho tới eo, xương cốt cũng gãy hết, và với một tốc độ ngang với tàu tốc hành, lưng tôi đập vào bức tường phía sau.
Như khi Usui-san bị đánh bởi Gatotsu Zeroshiki[5], hay như thời khắc cuối khi Freezer-sama đối mặt với Siêu Saiyan, kiểu như thế.
San Phác của tôi đây sao.
Trong khi đang nhìn vào nửa thân dưới vẫn đang đứng yên tại chỗ của mình—tôi từ trên tường phòng học rơi xuống sàn.
A.
Góc nhìn này thật là thấp.
"Đau"
Bị trì hoãn một chút—cảm giác đau của tôi đã bắt đầu trở lại.
Nhìn nội tạng của mình từ từ chảy ra ngoài, mềm nhũn và dinh dính—một cơn đau chạy khắp thân thể tôi, không chỉ ở vết thương.
"O-OwaA"
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAARGH!"
Tuy nhiên—một tiếng hét thảm thiết hơn vang dội trong căn phòng nhỏ cản trở việc diễn tả nỗi đau đớn của tôi.
Giống như tiếng kêu của một con mèo thời kỳ động dục.
Tiếng hét của cô ấy xóa sạch tất cả.
"Meo.... MEOAAAAAAAAAAAAAA!"
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.
Như sự yên tĩnh vừa nãy chỉ là dối trá.
Tiếng hét đó cả thị trấn có thể nghe thấy, có thể vang vọng toàn thế giới—không nói cũng biết, đó là của Hanekawa.
Không.
Trong trường hợp này—đó là của Mèo Cách trở, tôi nghĩ vậy.
Thời khắc hấp hối của một loài quái dị.
"A-Araragi-kun! Cái gì! Cậu đã làm gì—tớ!?"
Tôi thấy Hanekawa, đang phủ phục trên sàn nhà giống tôi, hỏi câu đó, xen lẫn với tiếng la hét. Chuyện tới nước này mà còn hỏi vậy, thật là ham hiểu biết—nhưng nó đã rất rõ ràng
Tôi chỉ một ngón tay.
Vào phần thân dưới vẫn đang đứng thẳng của mình.
"......! Cái gì!"
Hanekawa không nói nên lời.
Tôi nghĩ đó là—bởi vì ở nửa thân dưới đó, như thể cột sống vẫn còn lại, có một thanh kiếm Nhật đang đứng thẳng.
Ừm, trong trường hợp này nói nửa thân dưới đó được cố định với sàn nhà bằng thanh kiếm Nhật thì đúng hơn.
Một thanh kiếm Nhật.
Đương nhiên là—yêu đao ‘Tâm Độ’.
Sát thủ Quái dị.
"C-cậu đã chuẩn bị một thanh đao"
"Phải. Trước đó tớ đã nuốt nó—như một trò ảo thuật cổ điển”
Như cô bé vampire vẫn làm.
Dù cô bé vampire thực ra làm bằng một cách khác hẳn—dùng năng lực thực thể hóa biến mình thành vỏ đao, còn tôi thì chỉ cắm thanh đao từ miệng vào như một trục cơ thể, dọc theo cột sống, qua dạ dày và xuyên chân trái, cắm xuống sàn.
Nói ngắn gọn là một cái xiên thịt.
Hành động này là không thể nếu không có bất tử thân của vampire—nhưng việc chỗ bị đâm qua bởi Sát thủ quái dị không ngừng hồi phục rồi lại bị phá hủy vẫn là một địa ngục trần gian.
Vì thế nên tôi đứng đợi Hanekawa suốt 30 phút chứ không thể ngồi. Nó đâm xuyên thân thể tôi, chạy dọc theo tủy sống, do đó tôi không thể ngồi—nếu muốn nói tại sao tôi lại làm chuyện khiến mình phải chịu đau đớn sống không bằng chết như vậy, đến nỗi lúc nửa thân trên bị đánh bay tôi còn cảm thấy nhẹ nhõm, tất nhiên đó là để che giấu Sát thủ Quái dị.
Để có thể giấu nó trong thân thể tôi.
Và để cho Hanekawa không phòng bị mà tấn công tôi.
Nói hình tượng thì, giống như nhét một đống mảnh thủy tinh vào bao cát luyện tập—Hanekawa tất nhiên không thể chịu được khi đánh phải thứ như vậy.
Vì đó là một chiến thuật vô nghĩa nếu cô ấy lại tấn công cánh tay tôi như lần trước—thế nên cần khiêu khích cô ấy.
Tôi thật sự xin lỗi vì đã nói những lời biến thái như muốn sờ ngực hay nhìn quần lót cô ấy, tôi thực sự không có ý đó.
"UH, GUH, UUUUUUUUUUUUUGH! N-nhưng! Nhưng—nhưng Araragi-kun, nỗi đau này—"
"Phải. Cậu không bị thương."
Tôi nói.
"Thanh đao tớ giấu trong mình được gọi là Sát thủ Quái dị—tớ mượn nó từ một vampire, đó là thanh yêu đao chỉ chém quái dị. Nó không chém cậu—mà chém Mèo Cách trở trong thân thể cậu"
Hanekawa khom mình và nhìn bàn tay phải của cô ấy—từ điểm đó tôi đoán là nửa thân trên của tôi bị đánh bay bởi một cú đấm tay phải của mèo.
Nhưng không có dù chỉ một vết thương trên bàn tay phải đó.
Đó là đương nhiên.
Nó không làm tổn thương nhân loại—Sát thủ Quái dị chỉ chém quái dị.
Sát thủ Quái dị chỉ giết quái dị.
Không giống đặc tính của Mèo Cách trở đã làm Oshino khó khăn, khả năng hút năng lượng làm một vết xước nhỏ trở thành vết thương trí mệnh.
Suy nhược.
Bất tỉnh.
Không có mấy hiệu ứng vớ vẩn đó.
Đã không còn cách cứu chữa.
Nó giết quái dị chỉ với một vết xước—yêu đao ‘Tâm Độ’.
"C-Cái gì!?"
Nghe lời giải thích của tôi.
Hanekawa thật sự vô cùng ngạc nhiên.
"Sao có thể tồn tại một thanh đao phi lý như vậy?"
"Ừ. Cậu chưa từng nghe nói về nó, đúng không?"
Vì tớ đã không nói cho cậu.
Tớ đã nghe nói về Sát thủ Quái dị trực tiếp từ cô bé vampire đó. Không có truyền thuyết hay gì cả—chỉ là một cuộc nói chuyện bí mật.
Đó là một câu chuyện tớ đã nghe trong Kỳ nghỉ Xuân.
Trên nóc tòa nhà này—cùng với cô bé vampire trong dạng hoàn chỉnh của cô ấy.
Một khoảnh khắc bên nhau.
Giữa những trải nghiệm địa ngục tớ có ở Kỳ nghỉ Xuân thì cuộc nói chuyện với Kissshot Acerolaorion Heartunderblade là một trong số rất ít những hồi ức đáng trân trọng.
Do đó tớ chưa từng nói về bản chất của Sát thủ Quái dị cho bất kỳ ai.
Thậm chí cả cậu.
"Đến cả một chuyên gia như Oshino cũng vừa mới biết cô ấy mang theo một thanh đao khó tin như vậy. Nó thực sự là—một thanh đao vượt quá hiểu biết của nhân loại"
"Cả O-Oshino-san”
cũng không biết về nó sao.
Hanekawa—rên rỉ.
Hanekawa không giấu nổi sự kinh ngạc. Tôi dương dương tự đắc tiếp tục.
"Nếu cậu biết đến sự tồn tại của thứ vũ khí chết người này cậu sẽ không mắc mưu—ai cũng có thể nghĩ đến chuyện giấu thanh
đao trong thân thể, ai cũng sẽ làm thế. Đó là một suy nghĩ nông cạn đến nỗi cậu không thể gọi đó là chiến thuật"
Nhưng Hanekawa đã mắc mưu.
Dễ dàng, dại dột.
Ngay từ lần đầu tiên.
Vì cô ấy không biết về nó.
Vì—cô ấy không biết.
"Thực ra đây chỉ là hy vọng của tớ—vì vẫn có khả năng cậu đã biết đến sự tồn tại của thanh đao dù không nghe được từ tớ. Hãy thoải mái đi, Hanekawa—đến cả cậu cũng không phải cái gì cũng biết"
"............"
"Đến cả cậu cũng không biết tất cả mọi điều"
Tôi thều thào nói.
"Do đó đừng làm bộ như cậu biết tất cả và đã mất hết hy vọng—cậu nói là chết đi, người như cậu nên chết đi sao. Đừng nói kiểu đó, hãy thực tế đi. Cậu vẫn còn rất nhiều điều chưa biết! Thế nên! Hãy nói ‘tớ không phải cái gì cũng biết, tớ chỉ biết những gì mình biết thôi’—nói đi! Nói với tớ câu đó như mọi khi đi!"
Ặc.
Nói xong câu cuối tôi phun ra một lượng lớn máu.
Một lượng lớn máu tuôn ra từ miệng và bụng, thế này tôi có thể chuyển sang biểu diễn xiếc đường phố được.
Không, đây không phải lúc so sánh ngu ngốc như vậy.
Không nói cũng biết, tôi sắp chết.
Tôi sắp chết một cách thê thảm.
Tôi đã tiêu diệt Mèo Cách trở với một vết xước từ thanh yêu đao, nhưng điều kiện tiên quyết là tôi phải nhận một cú đánh xuyên qua thân thể (dù tôi đã không nghĩ đến chuyện thân mình sẽ bị chia đôi thế này).
Và cũng như với cánh tay trái, công kích của Mèo Cách trở đi kèm với hút năng lượng, do đó khả năng hồi phục của vampire sẽ không hoạt động.
Thực tế thì không hề có dấu hiệu hồi phục gì ở phần bụng của tôi—chỉ có máu và nội tạng cứ không ngừng tuôn ra ngoài.
Gượng ép gắn nửa thân trên với nửa dưới đang bị thanh đao cắm qua cũng là một biện pháp, nhưng tình huống này thì không thể nào.
Trước hết, khi tôi nuốt thanh đao và khi nửa thân trên của tôi bị đánh bay, sát thủ quái dị đã làm tôi tổn thương không nhỏ, mà tôi cũng không để ý thương thế nghiêm trọng tới mức nào. Lúc đó thì khả năng hồi phục của bất tử thân vampire đã bắt đầu mất tác dụng rồi—dù sao thì.
Tôi sắp chết.
Tôi sắp chết do Hanekawa giết.
Tôi sắp chết vì Hanekawa.
Thật sự—tôi quá hạnh phúc.
"............"
Tất nhiên, tôi hiểu.
Tôi hiểu hành động của mình chỉ là một trò cười—quá rõ ràng.
Nó vô dụng.
Chuyện này, chuyện tôi làm này, rất vô nghĩa.
Bằng cách sử dụng Sát thủ Quái dị, tôi chắc chắn có thể tiêu diệt Mèo Cách trở—nhưng cũng chỉ thế thôi.
Câu chuyện sẽ kết thúc, nhưng vấn đề không được giải quyết.
Áp lực Hanekawa phải nhận vẫn tồn tại—và mối bất hòa trong gia đình cũng sẽ không biến mất.
Mèo Cách trở sẽ không còn, thế thôi.
Nói cách khác tình hình sẽ trở lại như lúc trước Tuần lễ Vàng.
Không có khác biệt gì lớn với trải nghiệm của mèo tấn công 500 người để giải tỏa áp lực—mà có thể có chút khuây khỏa.
Nếu giải pháp này là ổn—có lẽ Oshino đã không chịu thua đến cả trăm lần. Ông ấy có thể đã giải quyết ngay từ lần đầu tiên. Kết quả của sự thỏa hiệp—tôi chắc đó là điều thứ 2 ông ấy muốn cảnh báo tôi như một người bạn.
Đổ hết trách nhiệm cho quái dị, không thay đổi được tình hình.
Nói cách khác, phương pháp qua màn này là sai, nên cắt nguồn điện của game một lúc rồi chơi lại từ điểm save lần trước.
Trong Animal Crossing, Mr. Resetti[6] sẽ tức giận.
Thế là hèn nhát, là một giải pháp làm qua loa cho xong.
Đó là một sự thay thế tạm thời đúng theo nghĩa của từ.
Nhưng thế cũng tốt.
Tớ không có ý định cứu cậu, Hanekawa.
Những chuyện như ngăn cậu trở thành kẻ sát nhân, ngăn cậu không giết cha mẹ mình, tất cả không hẳn là lý do chính.
Tớ muốn chết vì cậu—không có ý nghĩa hay mục đích gì cả.
Chỉ thế thôi.
À, đúng rồi. Còn chuyện đó nữa, biết nói thế nào nhỉ.
À.... thôi, thực ra tớ đã nói tất cả những gì mình muốn nói.
Phải rồi.
Phải, như tớ đã nói lúc trước.
Cố lên.
Cố lên.
Có rất nhiều chuyện để làm, và có nhiều thứ để ghét, kể cả sau chuyện này cũng vẫn sẽ còn rất nhiều—cố lên.
Cố lên, hãy hạnh phúc.
Tuy rằng tớ sẽ chết, nhưng—tớ là một quái dị, một con quái vật, một vampire, do đó tớ chết thì không tính là giết người, hãy nhanh quên tớ đi.
Giờ cậu chỉ có bản thân mình thôi—hãy sống tốt.
"Ugh...... MEOOAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
Khoảnh khắc tôi nhắm mắt, tự thấy hài lòng và thỏa mãn, chìm vào cảm giác hư vô—một sự kiện làm tôi giật mình đã xảy ra.
Hanekawa lần thứ hai xảy ra biến hóa.
Càng giống mèo hơn—cả tay chân đều có lông trắng bao phủ.
Móng vuốt và răng nanh càng ngày càng dài ra một cách dị thường.
Gì mà mèo nữa, thế này thì giống một con hổ trắng hơn.
"MEOOAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
"............"
Trước khi nến tắt sẽ có một thời khắc lửa bùng cháy mạnh—cũng như vậy, tồn tại của Mèo Cách trở đang hiện ra.
Như nó đã xâm chiếm hoàn toàn Hanekawa.
Dù là một con cá nhỏ, dù là loài hạ đẳng.
Dù sắp chết, dù sắp biến mất.
Nó vẫn hoàn toàn là một loài quái dị.
Con mèo sắp chết giờ đang xé nát tâm trí Hanekawa thành từng mảnh.
Điên lên vì cơn đau do đao chém, nó đang cào xé Hanekawa.
Do thanh yêu đao đã tách Hanekawa khỏi Mèo Cách trở—liên kết giữa họ đã gặp trục trặc.
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
"MEOAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
Tiếng hét của Hanekawa lẫn với tiếng của con mèo.
Chồng lên nhau—đồng bộ.
Tôi không thể yên tĩnh mà chết với tiếng hét của họ được.
"....Ngươi làm gì vậy mèo?"
Thế không đúng.
Nhỡ ngươi làm tổn thương Hanekawa thì sao?
Ngươi đã quên lý do tại sao ngươi nhập vào Hanekawa—lý do tại sao ngươi để Hanekawa chiếm giữ?
Hay có lẽ ngươi không thể nhớ được với bộ não mèo của mình.
Đó tuyệt đối không phải ý nghĩ bất chợt của một con mèo.
Cũng không phải chuyện giống hay không giống bản thân.
Lý do tại sao ngươi quan tâm Hanekawa đến vậy—lý do ngươi cho cô ấy mượn năng lực là vì cô ấy không thương hại ngươi khi ngươi chết trên đường, không phải sao?
Cô ấy tuân thủ những điều lệ, tuân thủ những nguyên tắc.
Hoàn toàn vô cảm.
Đó là những gì ngươi nói, và đúng là thế thật—nhưng không chỉ có vậy.
Kể cả trong tình huống của ta—khi ta bị tấn công bởi một vampire và không còn là con người, Hanekawa chưa từng thương hại ta chút nào.
Cô ấy không thương hại ta, cô ấy không đồng cảm với ta.
Và cô ấy không thấy ta đáng thương—hay xem thường ta.
Cô ấy coi ta bình đẳng.
Phải rồi, Mèo Cách trở.
Dù chúng ta chết trên phố, hay bị vampire tấn công—
"Chúng ta không đáng thương hại chút nào!"
Ta biết.
Đó không phải một ý nghĩ bất chợt.
Đó cũng không đơn giản chỉ là báo ân.
Ngươi cũng thích Hanekawa—thế nên.
Thế nên ngươi hãy dừng ngay việc làm Hanekawa đau đớn như vậy đi.
Hãy dừng lại.
Dừng lại ngay.
Làm ơn hãy dừng lại.
Hãy nghe lời thỉnh cầu của ta.
Nếu cứ tiếp diễn thế này thì tôi sẽ không thể tính là vì Hanekawa mà chết—
"Tên đầy tớ ngu ngốc. Nếu ngươi cứ thế rút dây điện thì đương nhiên máy móc sẽ hỏng"
Đột nhiên, tôi—nghe được một ảo thanh.
Quá đau đớn.
Trên bờ vực của cái chết—tôi nghe phải ảo thanh.
Không phải giọng của Mr. Resetti.
Mà là ảo thanh về việc cô ấy trách mắng tôi.
"............!?"
Thực ra.
Ảo thanh là khái niệm đúng—vì khi tôi ý thức được thì cô ấy đã đột ngột xuất hiện trên đầu tôi, đột ngột đến mức câu hỏi đặt ra là cô ấy đã ở đó bao lâu rồi, nhưng kể cả nếu hiện tại cô ấy ở đó, với sự tồn tại mập mờ của quái dị này—cô ấy không nói.
Bộ váy ngủ này—không.
Cô bé ma quỷ này.
Cái bóng của cựu Kissshot Acerolaorion Heartunderblade, cô bé tóc vàng mắt vàng này.
Không thể nói.
"Nếu ngươi là một kiếm khách giỏi như Miyamoto Musashi thì thậm chí có thể dùng mái chèo thay đao cũng được—nhưng ngươi hoàn toàn đối lập. Thật là một cách sử dụng ngu ngốc cho thanh bảo đao của ta. Ngươi định làm món sashimi quái dị sao. Đừng làm ta buồn cười chứ"
Tôi nghĩ trong ảo thanh này cô ấy sẽ cứ tiếp tục nói mãi như vậy, nhưng với một tiếng rắc, một động tác cực kỳ điên rồ, cô ấy bẻ gãy rời một cánh tay của mình. Như thể nó chỉ là một bộ phận của mô hình bằng nhựa vậy.
Tất nhiên, cánh tay cô ấy không phải một bộ phận của mô hình nhựa—do đó từ vết thương một lượng lớn máu đỏ tươi tuôn ra.
Trong khi trước mắt là cảnh làm tôi nhớ lại chính mình 8 ngày trước, cô bé vampire lấy tay phải vung tay trái và dốc nó xuống, làm nửa thân trên của tôi giờ được tắm máu.
"............!"
Như tôi đã nhắc đến, máu vampire có khả năng hồi phục vết thương—hơn nữa đây lại còn là máu của cô bé vampire, người trước đây từng là một vampire thuần chủng.
Hiệu quả tức thì—từ vết thương ở bụng, nửa thân dưới của tôi mọc lại như thể đuôi thằn lằn.
Cùng lúc đó, ở giữa phòng, nửa thân dưới đang bị thanh yêu đao xuyên qua đã biến mất như thể bốc hơi—chỉ còn lại quần áo, giầy, và thanh đao ‘Tâm Độ’ cực dài kia.
Dù sao thì.
Sao tôi có thể hồi phục được như thế, khi giờ lẽ ra cô ấy chỉ là một vampire nửa mùa—à, phải rồi.
Tôi lập tức trả lời được câu hỏi chính mình vừa đặt ra.
Trong tuần lễ Vàng này tôi đã cho cô ấy quá nhiều máu—tôi lấy cớ cho cô ấy máu để đến thăm Oshino. Kể cả sau khi nhận được thanh đao, tôi cũng đã cho ấy hút rất nhiều máu của mình; không phải để cảm ơn, mà như một món quà tạm biệt—và đó là lý do.
Đó là lý do tại sao bây giờ.
Giờ chính là vì lý do đó.
Cô ấy đã lấy lại được quá nhiều vampire tính.
Dù không bằng lúc ở Kỳ nghỉ Xuân—đương nhiên không thể sánh với khi đó.
Nhưng vẫn đủ để vượt trội khả năng hút năng lượng của Mèo Cách trở.
Tôi đã tính toán sai.
Lượng máu tôi cho cô ấy chủ yếu dựa vào kinh nghiệm—nó đã vượt quá mức ước lượng, còn hơn cả đủ.
"Thật là, vẫn như mọi khi, ngươi chỉ có thể thấy những gì trước mắt, đầy tớ ạ. Ngươi đã bắt ta phải sống—nên đừng nghĩ ta sẽ để ngươi chết."
Đồ ngốc, cô ấy nói.
Cô ấy nói mà hoàn toàn không che giấu sự khó chịu.
Cô ấy nói mà không nở nụ cười đáng sợ.
"Ta sẽ cho ngươi thấy phải làm thế nào. Nhìn kỹ vào, đây là cách sử dụng Sát thủ Quái dị."
Đó là ảo thanh cuối cùng.
Thật ra ngay từ đầu tôi đã chẳng nghe được gì.
Tôi chỉ tưởng tượng là cô ấy đã nói với tôi như vậy.
Một suy nghĩ quá mức lạc quan, hy vọng và ích kỷ.
Tuy nhiên—ảo thanh cũng tốt.
Ảo thanh là tốt nhất.
Trừ khi thậm chí đó còn là một ảo giác nữa—cô gái này.
Cô ấy ở đây.
Cô ấy đến đây vì tôi.
Chỉ thế là đủ để nước mắt rơi.
"Uh—meo meo!?"
Cô bé vampire, lặng lẽ—lặng lẽ như trước giờ vẫn vậy, dù mang ngoại hình của một cô bé nhưng lại có phong thái vương giả, từ từ lại gần Mèo Cách trở. Trên đường cô ấy tùy tiện rút thanh yêu đao đang cắm trên sàn nhà ra, như thể muốn nói giết gà không cần dùng đến dao mổ trâu như vậy.
Không một tiếng itadakimasu.
Thật là thiếu giáo dục, cô ấy cắn cổ mèo.
Đó là một bữa ăn.
Mèo Cách trở đang đau đớn vì vết thương của thanh đao nên không thể tránh được. Khả năng hút năng lượng hoạt động ngay khoảnh khắc răng nanh chạm tới—nhưng thế cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
Hút năng lượng sao có thể tác động tới vampire.
Dù có hút được bao nhiêu năng lượng, cũng lập tức bị hút trở lại.
Tưởng chừng hai bên ăn lẫn nhau, nhưng đẳng cấp của kỹ năng quá khác biệt.
Bộ lông trắng tuyệt đẹp vừa mới bao phủ toàn bộ thân thể cô ấy đã từ từ biến mất—loài quái dị Mèo Cách trở, chỉ loài quái dị, đã bị hút đi.
Nó đã bị cô bé vampire hút đi.
Áp lực của Hanekawa—cũng đã được hấp thu.
"....Tốt quá rồi"
Tôi thì thầm.
Tuy rằng thân thể đã phục hồi như cũ nhưng hoàn toàn không còn sức mà đứng dậy, tôi thì thầm như thể độc thoại.
Nhưng đây không phải độc thoại.
Những lời này là nói với Hanekawa.
"Tốt rồi, Hanekawa. Chúng ta đều không bình thường, nhưng... chúng ta dù có tột cùng bất hạnh, hay không được đánh giá đúng, hoàn toàn không thể cứu chữa, nhưng… chúng ta sẽ thế này cả đời, nhưng thế có gì không tốt!"
Không còn gì để làm, cô bé vampire đã biến mất không còn thấy bóng dáng. Trong phòng học giờ chỉ còn tôi và Hanekawa.
Tai mèo đã biến mất, mái tóc cô ấy đã đen trở lại.
Khi được cô bé vampire thả ra, Hanekawa đã hoàn toàn trở lại như trước, vẫn mặc đồ lót nằm yên như thể đang ngủ—
"Sao đó có thể là chuyện tốt được"
Cô ấy nói, như thể đang gặp một cơn ác mộng.
À.
Đúng là vậy.
Những gì cậu nói luôn đúng mà.
Dù sao thì, cứ như thế này, dù cho hạnh phúc như trong mơ, đẫm máu như trong một cơn ác mộng, hay điên rồ như một giấc mơ tiên tri.
Chúng tôi đã có thể trì hoãn vấn đề này.
Ghi chú
Thanh Tâm độ thực là của thuộc hạ đầu tiên của Kissshot, cái này có được nhắc đến trong Kizumonogatari, hay được kể kỹ hơn nữa trong Onimonogatari; còn Ishikawa Goemon là 1 nhân vật trong Lupin III.
Một thuật ngữ phổ biến trong thể dục dụng cụ nữ, bắt nguồn từ thế vận hội Olympic mùa hè 1964, một vận động viên người Nga đã hoàn thành một động tác cực kỳ khó, hơn mức C, nên gọi là "Ultra C".
Tên tiếng Trung của trò chơi. Ở Nhật thì gọi là trò bắt quỷ. Một loại biến thể của trốn tìm. Trên mặt đất vẽ một cái vòng, đặt một cái chai bên trong. Nếu cái chai còn ở trong vòng thì quỷ có thể bắt người. Còn nếu chai bị đá ra ngoài vòng thì quỷ phải đặt chai trở lại mới có thể tiếp tục chơi.
Ashuraman, 1 nhân vật trong bộ manga về đấu vật Kinnikuman, có 3 đầu 6 tay, là hoàng tử của Quỷ giới. Được đặt tên theo Chiến thần Ashura (Atula).
Gatotsu Zeroshiki (Nha đột), tên chiêu kiếm mà Saitou Hajime trong Rurouni Kenshin thường dùng.
Mr. Resetti là một nhân vật trong Animal Crossing series, luôn khuyên người chơi nhớ save trước khi thoát khỏi trò chơi.
Danh sách chương