Giờ thì.
Đây là một chủ đề đã được lặp đi lặp lại từ đầu quyển đến giờ, nhưng cho những ai chưa biết, tôi sẽ giải thích một cách dễ hiểu chuyện đã xảy ra trong Kỳ nghỉ xuân.
Nói thật thì không phải hoàn toàn là lỗi ở tôi khi không hứng thú gì với việc kể về hai tuần đó, nhưng để dẫn truyện cho tuần lễ Vàng này thì đó là một chủ đề không thể tránh khỏi.
Kỳ nghỉ Xuân.
Tôi đã bị một vampire tấn công.
Thời đại này khi mà tàu điện siêu tốc đã đi vào sử dụng, ra nước ngoài chơi cũng không có gì là bất thường cả, thật là một sai lầm đáng xấu hổ của tôi, nói tóm lại là tôi bị một vampire tấn công.
Một vampire—vua của các loài quái dị.
Cô ấy làm máu người ta đóng băng. Cô ấy làm máu người ta sôi sục.
Vampire vừa thiết huyết vừa nhiệt huyết vừa lãnh huyết.
Sát thủ quái dị đã từng có vô số tên gọi.
Vampire xinh đẹp với mái tóc và đôi mắt vàng sáng đến mức làm người ta lóa mắt, cắn cổ và hút hết máu của tôi—thế là tôi trở thành một vampire.
Vampire—Bất tử. Vô địch. Siêu mạnh.
Dù là thợ săn vampire chuyên nghiệp, tên vampire đi săn chính đồng loại của mình, hay lực lượng đặc biệt của Giáo hội đều không giúp gì cho tôi—kỳ nghỉ xuân của tôi do đó biến thành một trận chiến để trở lại làm người.
Kết quả là, tôi nhận được sự giúp đỡ của một lão già lôi thôi qua đường và cô bạn lớp trưởng, cuối cùng đã trở lại được làm người.
May mắn.
Bất hạnh.
Còn một số tác dụng phụ.
Ít ra tôi cũng có thể trở thành thứ gì đó tiệm cận nhân loại.
Và sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Kết thúc có hậu.
Tuy nhiên trên cuộc đời và trên thế giới này không có kết thúc dễ dàng như thế, huống chi vốn đã chẳng có cái gì gọi là kết
thúc cả. Nếu như phải có một kết thúc, tôi có thể nói tất cả đã kết thúc khi bị cắn bởi vampire xinh đẹp đó.
Chuyện đó tạm không nói đến.
Tại sao việc chèn câu chuyện đó vào đây lại cần thiết, đó là bởi vì một số ‘tác dụng phụ’ tôi vừa đề cập—tác dụng phụ của việc là vampire.
Tác dụng phụ dễ thấy nhất là khả năng hồi phục, khả năng chữa vết thương—là Bất tử thân của vampire mà mọi người đã quen thuộc trong nhiều manga hay anime hiện nay.
Ví dụ như nếu tôi vấp ngã trên đường và đầu gối bị trầy xước, hay bị đứt tay, hay thậm chí bị thương do đánh nhau với em gái tôi Karen, tùy theo tình huống, nói cách khác là phụ thuộc vào mức độ vampire hóa của tôi lúc đó, một vết thương như thế có thể hồi phục trong nháy mắt.
Nó hồi phục.
Trở lại như trước.
Nó thực sự là một khả năng chữa thương siêu việt nhân loại—và khả năng chữa thương này, tùy vào tình huống, thậm chí còn có thể sử dụng trên người khác.
Nó có thể chữa vết thương cho người khác.
Chỉ cần bôi máu hay nước bọt lên vết thương của người khác—vết thương có thể được chữa khỏi. Nói cách khác bạn có thể nghĩ nó như là một loại kem trị vết thương như Oronain hay Mentholatum.
Nếu tôi bôi chút nước bọt lên đó.
Nếu tôi liếm—có thể chữa khỏi.
Chính là vậy.
"Cảm ơn!"
Hanekawa cảm ơn tôi sau đó.
Nói cách khác ý đồ của tôi lập tức bị bại lộ.
Tôi đã giả vờ thờ ơ, dù có phải hy sinh hảo cảm của cô ấy với mình cũng không sao, ra vẻ chỉ muốn thỏa mãn dục vọng của mình, nhưng cô ấy đã phát hiện ra ý định của tôi là muốn chữa vết thương bên dưới miếng băng cho cô ấy.
Nếu như tôi đưa ra đề nghị này, nhất định Hanekawa sẽ cự tuyệt, kế hoạch của tôi là dùng chính những lời nói của cô ấy để thực hiện, nhưng có vẻ như đã dễ dàng bị nhìn thấu.
Thật xấu hổ.
Tôi muốn tự tử.
Hơn nữa Hanekawa, dù đã nhìn thấu ý đồ của tôi cũng không nói gì và để mặc tôi muốn làm gì thì làm, có vẻ như không phải cô
ấy muốn chữa vết thương mà chỉ để giữ thể diện cho tôi mà thôi.
Uhmmm.
Đây là một trò chơi mà kết cục đã định sẵn, thật đáng buồn.
"Mà cậu nên đặt miếng băng lại chỗ cũ đi."
Tôi nói, như để che giấu sự xấu hổ.
Thực ra thì đúng là tôi đang che giấu sự xấu hổ thật.
"Sẽ thật kỳ quái nếu vết thương của cậu đột nhiên lành lại. Nếu cậu không giả vờ vẫn bị thương—"
"Cha mẹ tớ sẽ nghi ngờ?"
Hanekawa đoán được lời tôi muốn nói.
Và thêm vào đó,
"Tớ không nghĩ vậy."
Cô ấy nói.
"Họ không phải người như vậy. Dù tớ có cạo đầu chắc họ cũng chẳng để ý. Có lẽ hai người đó—thậm chí còn chẳng nhớ mặt tớ."
...Cần giải thích thêm là tôi, một con gà nhút nhát, thực sự đã không dám liếm mặt Hanekawa, mà làm một hành động vô cùng an toàn là lấy ghim băng đính ở cặp đâm đầu ngón tay cho chảy máu rồi xoa lên vết thương của Hanekawa.
Cái ngày tôi có thể trở thành một con gà Nagoya và vỗ cánh còn xa lắm.
Dù sao thì ở Kỳ nghỉ Xuân còn có thể, chứ hiện tại chỉ là một vampire giả với dịch thân thể không thể chữa lành hoàn toàn vết thương—tuy nhiên, nhìn vào kết quả cuối cùng, tôi nghĩ có thể mình đã làm nó sau này không để lại sẹo.
Ngược lại.
Nếu tôi không trị liệu cho cô ấy—
Đó sẽ là một vết thương nặng đến nỗi có thể để lại sẹo vô cùng rõ ràng.
Làm tôi tự hỏi ông ta đã dùng lực mạnh đến mức nào để đánh cô ấy.
Xấu xa.
Ghê tởm.
Cha cô ấy, đánh vào mặt con gái—theo như Hanekawa nói thì ông ta chỉ nhất thời xúc động, nhưng có vẻ không phải.
Dường như ông ta đã đánh cô ấy lặp đi lặp lại—không thương xót, rất rất nhiều lần.
Như vậy mới đúng.
‘Lý do cô ấy bị đánh’ mà Hanekawa nói có thể là một điều vô cùng nhỏ nhặt—nhưng cơ bản thì dù cách cô ấy ‘nói như thể cô ấy biết mình đang nói gì’ có như thế nào đi nữa cũng không thể là lý do thỏa đáng để một người cha đánh con gái, hay một người đàn ông trưởng thành đánh một cô bé.
Vậy mà.
"Tớ đưa cậu về nhà nhé?"
Đề nghị của tôi,
"Không, tớ ổn."
nhanh chóng—bị từ chối thẳng thừng.
Đó là một thái độ có vẻ như cô ấy không muốn người khác can thiệp—đó là tự nhiên thôi.
Vì Hanekawa không định tìm sự giúp đỡ ở tôi.
Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau trên đường.
Chỉ là kết quả của một việc ngẫu nhiên.
Không, kể cả nếu cô ấy nhờ tôi giúp đỡ, có lẽ tôi cũng không thể giúp cô ấy—bởi vì.
Bởi vì mỗi người chỉ có thể tự cứu lấy chính mình—
Vì thế.
Sau đó, chúng tôi đi dạo cùng nhau một lúc nữa và nói những chuyện ngu ngốc như thường lệ, đến khi thấy có điểm không thích hợp, vì lý do nào đó, chúng tôi chia tay không một câu chào. Tôi có nhớ là chúng tôi đã chôn một con mèo trắng bị xe cán trên đường, nhưng tôi không thể nhớ rõ ràng.
Đại khái là thế.
Cuối cùng, tôi không thể không thay đổi kế hoạch của mình—quá trình xây dựng con đập phải dừng lại. Tôi không có tâm tình nào mà đi đến hiệu sách nữa. Sau khi chúng tôi chia tay tôi lập tức đạp xe về nhà.
"A, onii-chan, anh về sớm thế."
Khi tôi về nhà, Karen đang trồng cây chuối đi xuống cầu thang—con em gái này đang làm gì vậy? Thật là một bài huấn luyện ngu ngốc.
"............"
Không muốn trả lời nó, tôi bước qua và đi tới phòng tắm để rửa tay.
"Này, đừng phớt lờ em, onii-chan. Ít ra hãy nói với em gái đáng yêu của anh một tiếng ‘Anh đã về’. Thế anh đã mua được gì chưa?"
"Mua? À—mua?"
Tôi không mua gì cả.
Đừng nói đến việc không tiêu trừ được dục vọng, tôi chỉ càm thấy u ám hơn.
Những suy nghĩ trong đầu tôi chỉ càng thêm nghiêm trọng—
Đây là một chủ đề đã được lặp đi lặp lại từ đầu quyển đến giờ, nhưng cho những ai chưa biết, tôi sẽ giải thích một cách dễ hiểu chuyện đã xảy ra trong Kỳ nghỉ xuân.
Nói thật thì không phải hoàn toàn là lỗi ở tôi khi không hứng thú gì với việc kể về hai tuần đó, nhưng để dẫn truyện cho tuần lễ Vàng này thì đó là một chủ đề không thể tránh khỏi.
Kỳ nghỉ Xuân.
Tôi đã bị một vampire tấn công.
Thời đại này khi mà tàu điện siêu tốc đã đi vào sử dụng, ra nước ngoài chơi cũng không có gì là bất thường cả, thật là một sai lầm đáng xấu hổ của tôi, nói tóm lại là tôi bị một vampire tấn công.
Một vampire—vua của các loài quái dị.
Cô ấy làm máu người ta đóng băng. Cô ấy làm máu người ta sôi sục.
Vampire vừa thiết huyết vừa nhiệt huyết vừa lãnh huyết.
Sát thủ quái dị đã từng có vô số tên gọi.
Vampire xinh đẹp với mái tóc và đôi mắt vàng sáng đến mức làm người ta lóa mắt, cắn cổ và hút hết máu của tôi—thế là tôi trở thành một vampire.
Vampire—Bất tử. Vô địch. Siêu mạnh.
Dù là thợ săn vampire chuyên nghiệp, tên vampire đi săn chính đồng loại của mình, hay lực lượng đặc biệt của Giáo hội đều không giúp gì cho tôi—kỳ nghỉ xuân của tôi do đó biến thành một trận chiến để trở lại làm người.
Kết quả là, tôi nhận được sự giúp đỡ của một lão già lôi thôi qua đường và cô bạn lớp trưởng, cuối cùng đã trở lại được làm người.
May mắn.
Bất hạnh.
Còn một số tác dụng phụ.
Ít ra tôi cũng có thể trở thành thứ gì đó tiệm cận nhân loại.
Và sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Kết thúc có hậu.
Tuy nhiên trên cuộc đời và trên thế giới này không có kết thúc dễ dàng như thế, huống chi vốn đã chẳng có cái gì gọi là kết
thúc cả. Nếu như phải có một kết thúc, tôi có thể nói tất cả đã kết thúc khi bị cắn bởi vampire xinh đẹp đó.
Chuyện đó tạm không nói đến.
Tại sao việc chèn câu chuyện đó vào đây lại cần thiết, đó là bởi vì một số ‘tác dụng phụ’ tôi vừa đề cập—tác dụng phụ của việc là vampire.
Tác dụng phụ dễ thấy nhất là khả năng hồi phục, khả năng chữa vết thương—là Bất tử thân của vampire mà mọi người đã quen thuộc trong nhiều manga hay anime hiện nay.
Ví dụ như nếu tôi vấp ngã trên đường và đầu gối bị trầy xước, hay bị đứt tay, hay thậm chí bị thương do đánh nhau với em gái tôi Karen, tùy theo tình huống, nói cách khác là phụ thuộc vào mức độ vampire hóa của tôi lúc đó, một vết thương như thế có thể hồi phục trong nháy mắt.
Nó hồi phục.
Trở lại như trước.
Nó thực sự là một khả năng chữa thương siêu việt nhân loại—và khả năng chữa thương này, tùy vào tình huống, thậm chí còn có thể sử dụng trên người khác.
Nó có thể chữa vết thương cho người khác.
Chỉ cần bôi máu hay nước bọt lên vết thương của người khác—vết thương có thể được chữa khỏi. Nói cách khác bạn có thể nghĩ nó như là một loại kem trị vết thương như Oronain hay Mentholatum.
Nếu tôi bôi chút nước bọt lên đó.
Nếu tôi liếm—có thể chữa khỏi.
Chính là vậy.
"Cảm ơn!"
Hanekawa cảm ơn tôi sau đó.
Nói cách khác ý đồ của tôi lập tức bị bại lộ.
Tôi đã giả vờ thờ ơ, dù có phải hy sinh hảo cảm của cô ấy với mình cũng không sao, ra vẻ chỉ muốn thỏa mãn dục vọng của mình, nhưng cô ấy đã phát hiện ra ý định của tôi là muốn chữa vết thương bên dưới miếng băng cho cô ấy.
Nếu như tôi đưa ra đề nghị này, nhất định Hanekawa sẽ cự tuyệt, kế hoạch của tôi là dùng chính những lời nói của cô ấy để thực hiện, nhưng có vẻ như đã dễ dàng bị nhìn thấu.
Thật xấu hổ.
Tôi muốn tự tử.
Hơn nữa Hanekawa, dù đã nhìn thấu ý đồ của tôi cũng không nói gì và để mặc tôi muốn làm gì thì làm, có vẻ như không phải cô
ấy muốn chữa vết thương mà chỉ để giữ thể diện cho tôi mà thôi.
Uhmmm.
Đây là một trò chơi mà kết cục đã định sẵn, thật đáng buồn.
"Mà cậu nên đặt miếng băng lại chỗ cũ đi."
Tôi nói, như để che giấu sự xấu hổ.
Thực ra thì đúng là tôi đang che giấu sự xấu hổ thật.
"Sẽ thật kỳ quái nếu vết thương của cậu đột nhiên lành lại. Nếu cậu không giả vờ vẫn bị thương—"
"Cha mẹ tớ sẽ nghi ngờ?"
Hanekawa đoán được lời tôi muốn nói.
Và thêm vào đó,
"Tớ không nghĩ vậy."
Cô ấy nói.
"Họ không phải người như vậy. Dù tớ có cạo đầu chắc họ cũng chẳng để ý. Có lẽ hai người đó—thậm chí còn chẳng nhớ mặt tớ."
...Cần giải thích thêm là tôi, một con gà nhút nhát, thực sự đã không dám liếm mặt Hanekawa, mà làm một hành động vô cùng an toàn là lấy ghim băng đính ở cặp đâm đầu ngón tay cho chảy máu rồi xoa lên vết thương của Hanekawa.
Cái ngày tôi có thể trở thành một con gà Nagoya và vỗ cánh còn xa lắm.
Dù sao thì ở Kỳ nghỉ Xuân còn có thể, chứ hiện tại chỉ là một vampire giả với dịch thân thể không thể chữa lành hoàn toàn vết thương—tuy nhiên, nhìn vào kết quả cuối cùng, tôi nghĩ có thể mình đã làm nó sau này không để lại sẹo.
Ngược lại.
Nếu tôi không trị liệu cho cô ấy—
Đó sẽ là một vết thương nặng đến nỗi có thể để lại sẹo vô cùng rõ ràng.
Làm tôi tự hỏi ông ta đã dùng lực mạnh đến mức nào để đánh cô ấy.
Xấu xa.
Ghê tởm.
Cha cô ấy, đánh vào mặt con gái—theo như Hanekawa nói thì ông ta chỉ nhất thời xúc động, nhưng có vẻ không phải.
Dường như ông ta đã đánh cô ấy lặp đi lặp lại—không thương xót, rất rất nhiều lần.
Như vậy mới đúng.
‘Lý do cô ấy bị đánh’ mà Hanekawa nói có thể là một điều vô cùng nhỏ nhặt—nhưng cơ bản thì dù cách cô ấy ‘nói như thể cô ấy biết mình đang nói gì’ có như thế nào đi nữa cũng không thể là lý do thỏa đáng để một người cha đánh con gái, hay một người đàn ông trưởng thành đánh một cô bé.
Vậy mà.
"Tớ đưa cậu về nhà nhé?"
Đề nghị của tôi,
"Không, tớ ổn."
nhanh chóng—bị từ chối thẳng thừng.
Đó là một thái độ có vẻ như cô ấy không muốn người khác can thiệp—đó là tự nhiên thôi.
Vì Hanekawa không định tìm sự giúp đỡ ở tôi.
Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau trên đường.
Chỉ là kết quả của một việc ngẫu nhiên.
Không, kể cả nếu cô ấy nhờ tôi giúp đỡ, có lẽ tôi cũng không thể giúp cô ấy—bởi vì.
Bởi vì mỗi người chỉ có thể tự cứu lấy chính mình—
Vì thế.
Sau đó, chúng tôi đi dạo cùng nhau một lúc nữa và nói những chuyện ngu ngốc như thường lệ, đến khi thấy có điểm không thích hợp, vì lý do nào đó, chúng tôi chia tay không một câu chào. Tôi có nhớ là chúng tôi đã chôn một con mèo trắng bị xe cán trên đường, nhưng tôi không thể nhớ rõ ràng.
Đại khái là thế.
Cuối cùng, tôi không thể không thay đổi kế hoạch của mình—quá trình xây dựng con đập phải dừng lại. Tôi không có tâm tình nào mà đi đến hiệu sách nữa. Sau khi chúng tôi chia tay tôi lập tức đạp xe về nhà.
"A, onii-chan, anh về sớm thế."
Khi tôi về nhà, Karen đang trồng cây chuối đi xuống cầu thang—con em gái này đang làm gì vậy? Thật là một bài huấn luyện ngu ngốc.
"............"
Không muốn trả lời nó, tôi bước qua và đi tới phòng tắm để rửa tay.
"Này, đừng phớt lờ em, onii-chan. Ít ra hãy nói với em gái đáng yêu của anh một tiếng ‘Anh đã về’. Thế anh đã mua được gì chưa?"
"Mua? À—mua?"
Tôi không mua gì cả.
Đừng nói đến việc không tiêu trừ được dục vọng, tôi chỉ càm thấy u ám hơn.
Những suy nghĩ trong đầu tôi chỉ càng thêm nghiêm trọng—
Danh sách chương