001
Tôi nghĩ có lẽ, giờ cũng đã đến lúc kể về chuyện của Kiss-Shot Acerola-Orion Heart-Under-Blade. Tôi gặp cô ấy lần đầu tiên ở kỳ nghỉ Xuân giữa năm lớp 11 - 12 ( thay vì nghỉ Hè giữa 2 năm học thì học sinh Nhật nghỉ Xuân), gọi là gặp gỡ chẳng bằng kêu đó là cuộc chạm trán kinh thiên động địa thì đúng hơn. Nói gì thì nói, xúi quẩy dữ… dĩ nhiên rồi, vì nếu không có vụ đó thì chuyện cũng chẳng ra thế này. Rồi thay vào dưới chân tôi là 1 cái xác thì hợp lý hơn. Tuy nói thế này có hơi vô trách nhiệm nhưng quả thật là xui tận mạng mới dính vào vụ đó, đã thế lại còn tự dưng nhận trách nhiệm về mình nữa chứ. Rốt cuộc thì việc tôi ở đấy vào ngày hôm đó chính là sự khởi đầu của mọi sự kiện sau này
Chuỗi sự kiện đó
Nếu không chấp nhặt tiểu tiết để mà mô tả, thì... tôi cũng chả biết diễn giải thế nào nữa. Đâu mới là mắt xích khởi đầu mọi chuyện? Nó nối tiếp nhau thế nào? Kết thúc ra làm sao? Tôi hoàn toàn không hiểu gì sất. Chắc cũng vì thế mà mọi chuyện vẫn nhì nhằng đến giờ vẫn chưa xong, hay có thể nói rằng, đó mới chỉ là sự khởi đầu…. tôi tin là vậy, mặc cho có nói dõng dạc hay bóng gió đi chăng nữa.
Đó có thể không phải là sự thật, nhưng cũng đủ để nhận ra chuyện gì đang tiếp diễn.
Vậy cũng là quá lắm rồi
Thế nhưng, nếu dùng đầu mà nghĩ (và cũng là điều duy nhất mà tôi nghĩ nổi), Kiss-Shot Acerola-Orion Heart-Under-Blade có vẻ là hạt nhân của mọi việc.
Cái cách cô ta nhìn
Cái cách tôi nhìn cô ta
Nhưng dù cho ai là người giương mắt ra nhìn đi chăng nữa.
Cô ấy vẫn là "Ma cà rồng".
Nhắc đến cụm từ chỉ có thừa hơi mới đi giải nghĩa về ma cà rồng, Họ có ở khắp mọi nơi: trong truyện tranh, phim ảnh, trò chơi, một hình tượng đã quá quen thuộc. Và chắc nó cũng có mối quan hệ nào đó với người Nhật, tuy không hoàn toàn giống với truyền thuyết của đất nước này. Tôi vẫn nghĩ hình tượng cổ hủ đó đơn giản chỉ là lời đồn đại từ xưa cho đến bây giờ.
Thế nhưng, vào mùa xuân ấy
Tôi đã bị một ma cà rồng tấn công, Là cái hình tượng mà tôi cho là cổ hủ đó ý.
Bạn có thể nói: Thần kinh.
Vâng, tôi cũng cho là vậy
Thế nhưng chính nhờ cái được cho là dớ dẩn đó hiển hiện, mà tôi đã có 2 tuần sống trong địa ngục trần gian.
Mùa xuân đó, ngay từ lúc bắt đầu cho đến đến khoảnh khắc kết thúc, cũng chẳng khác địa ngục là bao.
Những tưởng Địa ngục chỉ là vớ vẩn, nhưng thứ vớ vẩn đó đúng là địa ngục
Mắt xích nào khởi đầu mọi chuyện? Nó sẽ dẫn đến đâu ? Sẽ có kết thúc chứ? Tuy cái đầu tôi nó đã thông hơn một chút, thế nhưng câu hỏi đó vẫn mãi là một ẩn số, một nghịch lí chẳng bao giờ kết thúc. Giờ đây, tôi chỉ biết chắc một điều là khi địa ngục đó bắt đầu thì cũng là lúc địa ngục đó kết thúc
Ngày 26 tháng 3 đến ngày 7 tháng 4
Đó là quãng thời gian của kỳ nghỉ Xuân
Cũng dễ hiểu nếu như bạn gọi những sự kì lạ gắn liền với Kiss-Shot Acerola-Orion Heart-Under-Blade là bất thường
Kỳ quặc
Quái vật
Đáng sợ
Dù gọi theo cách nào đi nữa thì, tại thời điểm đó, tại nơi ấy, khi tôi nhìn cô ta… có lẽ đó là nguyên nhân chính khiến tôi rơi vào địa ngục trần gian này. Mà cũng chẳng phải vậy. Là vì sự ngu ngốc của tôi thì đúng hơn.
Khi nghĩ đến cô ta, thì cái sự ngu ngốc đó nó cứ hiện rõ mồn một mới đau… mà bây giờ có ngồi tổng sỉ vả bản thân cũng chẳng ích gì, giờ việc tôi phải làm là nói chuyện với cô ta
Về chuyện cô ấy làm tôi bị thương
Và chuyện tôi làm bị thương cô ấy
Chắc chắn phải nói rõ về chuyện đó
Và tôi tin đó là chuyện bắt buộc phải làm
Vì đó là trách nhiệm của tôi
Tuy phần giới thiệu có hơi dông dài tý, Nhưng chỉ là vì tôi có vài phần muốn kể rõ với các bạn… Rằng tuy mồm kêu trách nhiệm gì gì đó, nhưng tóm lại cũng chỉ tại tôi: Đần. Không biết nên bắt đầu thế nào nhỉ? Thật tình thì tôi cũng không dám chắc có thể kể hết câu chuyện. Thế nên mới lải nhà lải nhải thế này, đúng ra một bản vắn tắt sẽ có lý hơn
Tuy trước đó có nói rằng câu chuyện mới chỉ bắt đầu nhưng cũng gần đến phần kết rồi, chuyện chỉ đơn thuần giống như việc 1 hòn đã lăn từ đỉnh đồi xuống, và khi nó bắt đầu thì ta không thể ngăn cản nó rơi xuống vậy. Tuy nhiên, nếu may mắn, hoặc do tính toán, hay đơn giản chỉ là nhờ có phòng bị trước. Tôi nghĩ rằng mình có thể nói nó sẽ rơi thế nào đấy.
Nhưng dù thế nào thì cũng sẽ là một kết cục thê thảm nếu có dính tới ma cà rồng thôi.
Một kết thúc tẻ nhạt với nhân vật chính luôn bị bất hạnh đeo đuổi.
Chắc chắn là thế rồi, Và cũng phải khẳng định một điều là khi cái địa ngục trần gian này còn tồn tại, thì chuỗi dây các sự kiện nối tiếp nó sẽ còn diễn ra, và hiển nhiên trách nhiệm gặp mặt quý cô ma cà rồng đó của tôi cũng sẽ còn tiếp diễn, mà có khi là đến hết đời cũng nên. Chẹp.
002
Bởi vì tôi không giỏi kết bạn
Tôi chắc là mình đã nói những câu thế này rồi.
Tôi nhớ, hôm đó là Chủ nhật, ngày 25 tháng Ba, ngay trước kì nghỉ Xuân, vào buổi chiều sau lễ bế giảng -- vào lúc đó, tôi đang tản bộ quanh Trường Tư Thục Naoetsu.
Tôi thậm chí còn chả tham gia vào bất cứ hoạt động của bất kỳ câu lạc bộ nào.
Chỉ đơn giản là đi dạo, vì chẳng có chuyện gì để làm cả.
Tôi cũng chẳng thấy vui vẻ hay hào hứng cho lắm với kì nghỉ Xuân bắt đầu từ ngày mai.
Không chỉ với nghỉ Xuân, nghỉ Hè nghỉ Đông, thậm chí kể cả Tuần lễ vàng là điều mà một học sinh chắc chắn sẽ rất vui mừng, nhưng nói thật chứ, với tôi, mặc dù vui vì hết học kỳ thứ 3 và đến kỳ nghỉ Xuân đấy, nhưng... chúng thật quá dài...
Đặc biệt là tôi lại không có bài tập về nhà nào trong suốt kì nghỉ cả.
Vì một vài lí do, tôi không thích ở nhà.
Mọi chuyện chỉ có thế – lễ bế giảng kết thúc, chúng tôi nhận phiếu điểm tại lớp, và rồi một lần nữa lớp học giải tán đến học kỳ sau, nhưng tôi lại cảm thấy không muốn về nhà ngay, và như đã nói đấy, chẳng có chỗ nào để đi, thế là đành lang thang quanh trường với một dáng vẻ trông rất là mờ ám.
Chẳng có chuyện gì để làm.
Giống như là tôi đang giết thời gian hơn là tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi này.
Nói thật, mặc dù tôi đến trường bằng xe đạp, nhưng tôi vẫn đang để trong nhà xe
Nó chứng mình rằng tôi chẳng muốn về nhà chút nào
Bạn có thể nói cuộc tản bộ của tôi là đi dạo.
Tất nhiên, tôi không có ý định tập thể dục.
Nếu tôi muốn giết thời gian. thì có nhiều chuyện đáng để làm ở trường hơn nhiều, nhưng vì tôi đang không có hứng về nhà, nên khu nhà đó tôi cũng không có tâm trạng quay lại nốt-- Nhớ lại buổi chiều sau lễ bế giảng, hình như cũng có khá nhiều người tham gia vào hoạt động của các câu lạc bộ.
Tôi không ưa những người quá chăm chỉ.
Thì... tôi chả ham hố gì mà tham gia câu lạc bộ ở trường đến thế. Ngoại trừ năm ngoái, với một học sinh quái vật vừa mới chuyển vào trường được một năm, và không hiểu sao gia nhập câu lạc bộ bóng rổ nữ, rồi chuyện sau đó xảy ra được tóm gọn trong vài dòng kiểu như "Tham gia là có mục đích" với câu lạc bộ thể thao.
Vậy nên tôi chỉ biết đi dặt dẹo xung quanh trường, mặc dù ý tôi chưa hẳn là vậy, nhưng khi bắt đầu nghĩ là đã đến lúc quay lại chỗ gửi xe để về nhà – dù sao tôi cũng đang đói bụng – thì thật đáng ngạc nhiên, có một người đang đứng ở đó.
Bởi vì đang là kì nghỉ Xuân, nên cũng hơi khó để xác định rằng tôi đang học năm hai hay năm ba, nhưng bây giờ thì, tôi nhận ra rằng một học sinh nổi tiếng cùng năm với tôi – Hanekawa Tsubasa, đang bước đến trước mặt mình.
Tôi ngạc nhiên tự hỏi không biết cô ta để hai tay ra sau đầu để làm gì, mặc dù trông như là cô ta đang thắt bím tóc. Mà mốt thắt bím đã trở nên khá lạ lùng trong khoảng thời gian gần đây, cô ta vẫn để mái trước thẳng.
Vẫn đang mặc đồng phục.
Nó vẫn không thay đổi chút nào. Váy vẫn dài 10 centimét.
Một chiếc váy màu đen.
Một chiếc áo thể thao của trường trong áo khoác
"Và cả đôi giày, đôi vớ bắt buộc của trường
Quả thực là hình ảnh của một học sinh danh dự.
Và cô ta vốn đã là một người như thế.
Một học sinh danh dự tiêu biểu, cũng là một lớp trưởng tiêu biểu.
Năm nhất và năm hai tôi ở khác lớp cô ta, nên có lẽ cô ta không biết tôi là ai, nhưng tôi đã nghe đồn về cách cô ta làm lớp trưởng như thế nào.
Mặc dù chỉ nghe đồn, nhưng chỉ cần phân nửa trong chỗ đó là sự thật thì cô ta đã là một lớp trưởng của lớp trưởng.
Tôi chắc cô ta vẫn đang làm lớp trưởng, thậm chí cho đến tận năm ba.
Và với thành tích học tập cực kỳ xuất sắc.
Có lẽ hơi lạ để nói điều này, nhưng trông cô ta có vẻ rất thông minh, thông minh đến mức bất bình thường. Đạt điểm tuyệt đối ở tất cả các kì kiểm tra dễ như ăn bánh. Và còn vì, ai có lẽ cũng sẽ rất ngạc nhiên nếu mình đứng đầu trong kì thi, nhưng đối với Hanekawa Tsubasa, cô ta đã xếp hạng nhất trong suốt hai năm qua.
Với những thằng theo học một ngôi trường tư thục tân tiến như Trường Trung học Naoetsu, giống như tôi, vất lên vất xuống chỉ với 1 bài kiểm tra, tăm tối như ở cực bên kia của quang phổ, chênh lệch đẳng cấp mới rõ ràng làm sao.
Hừm.
Vậy nên, mặc xác cô ta để ý làm quái gì.
Tôi cứ cho rằng, do hai đứa học khác lớp, và thậm chí nếu tôi biết, và mặc dù tôi không gặp cô ta nhiều lắm – Tôi cũng khá ngạc nhiên khi gặp một người như cô ta, tại đây lúc này, ngay sau buổi lễ bế giảng.
Ôi dào.
Lâu lâu cũng có chuyện ngẫu nhiên xảy ra.
Trông có vẻ như cô ta đang ra khỏi cổng trường, cứ nghĩ kỹ đi, nếu bạn nhận ra rằng tôi la cà quanh trường lâu đến mức nào, thì chuyện đó cũng chẳng có gì là đáng ngạc nhiên.
Tất nhiên, Hanekawa chẳng nhận ra tôi.
Cô ta có vẻ như đang tập trung vào bím tóc của mình, gần như không để ý đến tôi hay mọi thứ xung quanh – dào, thậm chí nếu cô ta có thấy tôi, cùng lắm cả hai sẽ gật đầu chào nhau là hết chuyện.
Ha ha ha.
Đúng hơn là, một học sinh danh dự như Hanekawa sẽ rất ghét bọn ăn bám thảnh thơi giống tôi.
Một cô gái nghiêm nghị,và một thằng lông bông như tôi.
May mà cô ta không biết mình.
Rồi chúng tôi cũng sẽ bước qua nhau mà thôi.
Dù nói vậy, cũng không có nghĩa là tôi cần bỏ chạy.
Thậm chí nếu tôi cứ bước đều đều giả vờ như không để ý đến cô ta ---và nếu cả hai tiếp tục đi thêm năm bước nữa, chúng tôi sẽ vượt qua nhau êm đẹp, đại loại là như thế.
Tôi.
Có lẽ sẽ không bao giờ quên được giây phút ấy trong đời mình.
Chẳng hề có dấu hiệu báo trước, một cơn gió thổi mạnh từ phía trước.
“A…”
Ôi không.
Tôi đã vụt mất giây phút ấy trước khi kịp nhận ra.
Phần trước chiếc váy xếp li dài khoảng 10 centimét của Hanekawa đã bị gió thổi bay lên.
Thường thì, một cô gái sẽ lập tức kéo xuống theo phản xạ - nhưng thời điểm xảy ra thật không may, hai tay cô ta vẫn để đằng sau lưng, và vẫn đang tiếp tục thắt bím theo một kiểu kì lạ. Nếu bạn nhìn từ vị trí của tôi, trông như là cô ta đang làm dáng, vòng hai tay để ra sau đầu. Mọi chuyện trông như thế đó.
Đó là tình huống xảy ra với váy của cô ta.
Mọi thứ bên dưới đều trông thấy rõ ràng.
Không phải do nó quá sặc sỡ -- tuy chỉ là một chiếc quần lót trang nhã, nhưng bạn không thể nào phớt lờ sức quyến rũ của nó đi được.
Nó có màu trắng sạch đầy tinh khiết.
Cũng không phải là nó quá khêu gợi, nhưng mà phần bị phô ra thì khá là lớn. Bề ngang thì rộng, và lớp vải thì sâu – không hẳn là khêu gợi, nhưng ý nghĩa phần nào lại thể hiện sự thiếu hứng thú vào phái khác.
Tuy nhiên, tôi lại nhớ đến ánh hào quang sáng chói từ màu trắng ấy.
Một họa tiết nền màu trắng được may ở ngay chính giữa – có lẽ là một sự phối hợp giữa các bông hoa. Sự đối xứng giữa họa tiết bên trái và bên phải đã tạo nên một sự cân bằng đầy kì diệu. Và ở ngay chính giữa là một dải ruy băng.
Dải ruy băng đó đã tạo nên một ấn tượng đầy cuốn hút.
Hơn nữa, ngay bên dưới quần lót cô ta là một cái khuy bụng đầy xinh xắn. Chiếc váy bị hở quá mức đến độ trông phần đó đầy vẻ dâm tà. Bạn còn có thể thấy rõ đường viền trong của váy, và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng trông chúng lại có thể đầy vẻ khêu gợi đến thế.
Chẹp, tôi nghĩ là lớp vải trong nhìn cũng khá sạch.
Trông cứ như thánh mặc dù nó ở ngay đây, cho tôi một ý tưởng hay về việc tạo nên thứ quần áo các bạn vẫn gọi là váy
Và tuyệt nhất là, cảnh chiếc váy bị thổi bay lên cực kỳ đẹp đẽ.
Bên cạnh đó thì màu trắng thuần khiết của đồ lót kia cũng đáng nói đấy chứ, chiếc váy màu xanh dương cùng với cặp đùi tương phản với nền làm chúng nổi bật hẳn lên. So với váy dài khác mà con gái mặc, đây quả là một thứ nghệ thuật tao nhã khuất sau tấm rèm. Mấy nếp gấp trên váy trông cứ mượt như nhung vậy.
trông như là cô ta để tay ra sau đầu và khoe quần lót của mình với tôi vậy.
Hệt như mong đợi...
Cô ta.
Rốt cuộc, Hanekawa Tsubasa chẳng di chuyển lấy một phân.
Liệu đây là một âm mưu chăng ?
Vẻ mặt cô ta đông cứng lại, trong khi cô ta giữ nguyên tư thế đó,lúc chiếc váy bị gió thổi bay lên.
Tôi nghĩ tất cả chuyện đó chỉ xảy ra trong một giây.
Nhưng tôi lại có cảm giác nó kéo dài tới tận một tiếng đồng hồ -- chà, tôi tưởng mình vừa gặp ảo giác rằng đời tôi sắp đi tong. Những gì tôi thấy trong giây phút đó, tôi sẽ lấy đó làm kinh nghiệm suốt phần đời còn lại, và nó hoàn toàn chẳng phải là lời nói quá theo bất cứ cách nào.
Đến lúc mà bóng nước trong mắt tôi khô cạn
Phần thân dưới của cô ta đã thu hút sự chú ý của tôi.
Vâng, dĩ nhiên tôi hiểu – tất nhiên tôi rất hiểu rằng, nếu là người lịch sự thì tôi sẽ quay mặt đi chỗ khác trong im lặng.
Vì đó là điều bình thường, ngay cả tôi cũng làm được.
Nếu tôi bước lên cầu thang và gặp một cô gái đứng trước mặt mình,
Ít nhất tôi cũng có đủ sự tập trung để nhìn xuống chân mình.
Nhưng, vì tôi không phải là người mà bạn gọi là quý ông hoàn hảo, với một món quà như vậy từ trên trời rơi xuống suýt chút nữa tôi đã xử sự theo cách này, thậm chí ngay cả khi tôi còn chưa sẵn sàng tiếp nhận điều đó.
Có vẻ như hình ảnh của Hanekawa đã hằn sâu vào võng mạc của tôi.
Nếu lỡ tôi có chết ngay bây giờ, và mắt tôi bị đem cấy cho người khác, thì họ sẽ thấy ảo ảnh về đồ lót của Hanekawa tới suốt phần đời còn lại mất.
Tác động của nó ghê gớm đến vậy đấy.
Thôi, dù gì cũng là với đồ lót của một học sinh danh dự cơ mà.
".................."
Ơ này.
Tôi định miêu tả đồ lót của một học sinh danh dự đến lúc nào đây ?
Không sai, váy của Hanekawa hạ xuống rồi.
Đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Và rồi, Hanekawa….
Nhìn tôi --- cứ như thể là đang suy tính điều gì đấy.
Cô ta nhìm chằm chằm vào mặt tôi.
“...... Ừm…”
Ái chà.
Đây không phải là thời điểm tốt để nói chuyện với cô ta.
Tôi nên làm gì ngay lúc này đây ?
“Mình……mình không thấy gì cả, vậy nhé?”
Câu đó hiển nhiên là xạo.
Nhưng Hanekawa phớt lờ điều ấy, cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi, và có vẻ như đã thắt bím tóc xong, liền thả tay xuống, dường như là hơi muộn, cô ta lấy tay phủi thẳng váy mình ra.
Mặc dù quả là hơi muộn.
Và rồi bỗng dưng, cô ta quay mặt đi như đang nhìn lên bầu trời, rồi quay lại nhìn tôi, nói.
“E he he…”
Như thế đấy.
Có gì mà phải e lệ nhỉ ?
…… Ôi.
Bạn cười chuyện này ư?
thật không hổ là một lớp trưởng tiêu biểu.
Cô ấy khá tế nhị đấy
“Chà, mình tự hỏi, không biết nên nói gì đây ?”
Tap, tap, tap, thịch.
Như thể dùng đầu gối cô ta làm đệm bông, Hanekawa tiến đến chỗ tôi ( cả chân cô ấy nữa ).
Từ khoảng cách mười bước chân rút xuống còn ba bước.
Một khoảng cách khá gần.
“Dù cậu nghĩ thế nào về chúng, váy khá kém an toàn để che giấu những gì mà cậu không muốn người khác nhìn thấy. mình nghĩ chắc phải cần mấy cái tường lửa dày như vỏ chai?"
“Mình, mình không …"
Tôi khá khó chịu khi cô ta xài những khái niệm đó.
Vậy ra, tôi là virus à ?
Tôi cũng chả biết chính xác là điều gì – điều làm cho cô ta cảm thấy hạnh phúc đến thế, nhưng rõ ràng là đâu có học sinh nào khác của Trường Naoetsu xung quanh đây đâu nhỉ.
Chỉ có tôi và Hanekawa.
Nghĩa là chỉ có tôi thấy được quần lót của cô ta.
Nó làm tôi thấy tự mãn một tí khi nhận ra sự thật, nhưng chuyện này nằm ngoài vấn đề rồi.
“Vừa rồi mình tính thử nghiệm vài thứ giống như Định luật Murphy. Có lẽ đó là cách giải thích ổn thỏa nhất cho chuyện hồi nãy. Nếu cậu nắm hai tay ra sau lưng, và váy của cậu bị thổi tung lên phía trước, lấy ví dụ vậy --- cậu sẽ che được phía đằng sau, nhưng thật đáng ngạc nhiên là ở đằng trước lại có một điểm mù.”
“Ờ…. Mình nghĩ là vậy.”
Tôi đếch hiểu gì sất.
Hay đúng hơn là, chuyện này thật ngượng nghịu.
Hanekawa chắc chưa tính tới, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, trông có vẻ như cô đang vờn tôi như mèo vờn chuột -- bởi vì, nếu bạn nhìn kĩ, cô ta đâu thể thuyết phục ai đó ngay lúc này, và do tôi đã chứng kiến điều mà phụ nữ “không muốn người khác nhìn thấy”, dù đó chỉ là tình cờ, tôi cảm thấy như mình đã mắc đại tội.
Hơn nữa, nụ cười của cô ta trông thật là…
Đừng kéo dài cuộc thảo luận này nữa.
“À, à này, đừng lo lắng về chuyện đó. Mình đã nói dối bạn là mình không nhìn thấy gì, nhưng thực ra thì mình cũng chỉ thấy chút chút bên dưới thôi.”
Hiển nhiên đây cũng là một lời nói xạo.
Nếu bạn thấy chuyện này, trông tôi cứ như là tội phạm vậy.
“Ừ, ừm, hmm”
Hanekawa nghiêng đầu sang một bên.
“Mình cứ nghĩ nói thẳng ra thường khiến con gái cảm thấy thoải mái hơn.”
“Ch-chà, mình biết bạn muốn nói nhiều điều lắm, nhưng sự thực là mình không lừa bạn đâu.”
“Mình hiểu rồi, ra là cậu nói thật."
“Ừ, và mình xin lỗi đã làm bạn căng thẳng. Mình cứ nghĩ rằng bạn đã nói dối mình đấy.”
Lời của một thằng cha mới nói xạo cách đây vài phút.
"Có phải tại mình khéo tưởng tượng hay không mà mình có cảm giác chi tiết váy của mình kéo dài bốn trang A4 nhỉ?"
"Đúng đấy, đúng đấy, thật mà. Nãy đến giờ, mình... đang diễn tả điều đó theo một khung cảnh đầy cảm xúc và đẹp lung linh."
Điều này thì không phải là xạo, nhưng mà lại khá là tế nhị.
“Thôi, nếu không có gì thì mình đi đây.”
Và rồi nhẹ nhàng giơ tay lên, ý nhắc Hanekawa là tôi không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa, tôi liền bước thẳng.
Với những bước đi thật vội vã.
À, thế này là sao ?
Hanekawa chắc đang về nhà, và rồi có lẽ sẽ email cho đám bạn về việc tôi đã lỡ nhìn thấy quần lót của cô ta. Tôi không nghĩ một học sinh danh dự lại làm như thế, và bởi vì cô ta là một học sinh danh dự, nên chắc rằng cô ta sẽ không làm điều này. Ôi dào, Hanekawa đâu biết tên tôi, nhưng mà... tôi đoán chắc là hai học sinh cùng năm với nhau biết đến thế là cùng.
Tôi nhận ra rằng việc này có thể xem như đã quá cảnh giác
“Đợi chút đã”
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Đó là Hanekawa.
Cái gì, cô ta đuổi theo tôi á!
“Cuối cùng mình cũng đuổi kịp bạn. Bạn đi nhanh quá. “
“… Bạn không định về nhà hả ? “
“Hừm ? Ừ thì mình đang tính vậy, nhưng tại sao cậu quay trở lại trường vậy Araragi-kun ?”
".................."
Cô ta biết tên tôi.
Hảảả?
Nhưng mà tôi đâu bô bô mà đeo bảng tên trên người đâu!
“…….à này, bạn thấy đấy, mình đang định lấy xe đạp.”
“Ồ, cậu đi xe đạp à ?”
“Ừ thì là…….nhà mình cũng khá xa, nên bạn biết đấy ----"
Ê, chuyện đó ngoài lề rồi.
Mặc dù trông như cô ta không biết tôi đến trường bằng xe đạp vậy.
“….. sao bạn biết tên mình vậy ?”
“Hử? Ừ thì dĩ nhiên mình biết chứ. Chúng ta học chung trường mà, phải không ?”
Hanekawa nói cứ như thể điều đó là hiển nhiên vậy.
Cô nói, chung trường á? .... làm như tất cả chúng ta chung một lớp không bằng.
“ Này, có thể cậu không biết mình, Araragi-kun, nhưng mà cái tên ‘Araragi-kun’ thì khá là nổi tiếng đấy.”
“ Cái gì ?”
Tôi hỏi mà không thèm suy nghĩ lấy một giây.
Không phải tên cô mới nổi tiếng đấy ư ?
Vả lại, tại Trường Trung học Tư thục Naoetsu tôi chẳng khác gì viên sỏi nằm bên lề đường cả --- thậm chí sẽ rất là ám muội nếu như ai trong số đám bạn học có thể gọi được tên họ đầy đủ của tôi ra.
“ Này ? Có chuyện không ổn hả, Araragi-kun ?”
"............"
“ Bằng cách viết chữ ‘a’ (阿) từ chữ ‘ka’ (可) trong ‘kanou’ (可能 / khả năng), hai chữ ‘ra’ (良) trong ‘ii ko’ (良い子 / đứa trẻ ngoan) và chữ ‘gi’ (木) trong ‘jumoku’ (樹木 / cây bụi), ta sẽ có được Araragi-kun (阿良々木くん). Và tên của cậu là ‘koyomi’ (暦) trong 'toshitsuki no koyomi' (年月の暦 / lịch năm), đúng không ? Đó là lý do tại sao lại là Araragi Koyomi-kun (阿良々木暦くん)."
"............"
Cô ta còn biết tên họ đầy đủ của tôi và Hán tự hợp thành nữa chứ.
Chắc là cô ta đang đùa ….
Coi như cô ta có tên và khuôn mặt của tôi, nếu cô ta có quyển Death Note thì tôi chết chắc.
À không đằng nào tôi cũng sẽ chết vì cô ta đang đứng ở đây.
“Bạn là ---- Hanekawa. “
Không phản ứng lại lời cô ta nói, không đầu hàng, để trả thù, tôi nói lại với cô ta.
"Hanekawa Tsubasa."
“Woa!”
Hanekawa tỏ ra rất ngạc nhiên.
“Thật ngạc nhiên là cậu lại biết tên mình !”
“Người duy nhất đạt điểm tuyệt đối ở bài kiểm tra cuối khóa, môn giáo dục thể chất và mĩ thuật không ai khác chính là bạn, Hanekawa Tsubasa."
“Hả? Này ….. thôi nào! Sao cậu lại biết nhiều thế ?”
Một Hanekawa trông còn ngạc nhiên hơn tôi gấp vạn lần.
Không có vẻ như là cô ta đang diễn trò.
“Này…..? Cậu không theo dõi mình đấy chứ, Araragi-kun ? Hay là do mình bị hoang tưởng nhỉ ?”
“….. không phải thế đâu.”
Dù là bất cứ lý do gì ---- không có vẻ như cô ta nhận ra là mình khá là nổi tiếng.
Có lẽ cô ta nghĩ mình “bình thường”.
Tôi đoán chắc cô ta cũng bình thường chỉ là trông hơi nghiêm nghị một tí, nhỉ?
Ngay đó thôi, tôi đã cư xử khá tệ với một người nổi tiếng như thế này – chậc, tôi đã đổ cô ta, nên nhận ra cũng là thường
Tuy nhiên, như đã nói, chỉ ra điều này chẳng có ý nghĩa gì …..
Tôi lựa ra câu trả lời phù hợp.
“Mình nghe được từ mấy người bạn ngoài hành tinh."
“Hả? Cậu cũng có bạn sao, Araragi-kun ?”
( Đáng lẽ phải hỏi xem có người ngoài hành tinh không trước đã chứ ! )
Chưa gì đã xỏ xiên nhau rồi.
Tuy nhiên, như thế thì thật thô lỗ, mặc dù cô ấy không có ý gì xấu.
"Ừ, umm,"
Và như tự nhận ra điều này, đúng như tôi nghĩ, trông cô ta có vẻ ngượng khi nói ra điều đó.
“Ừ thì, trông cậu giống kiểu người khoái rong chơi một mình mà, Araragi-kun.”
“Liệu có một thằng tử tế đến vậy sao ?”
Mặc dù tôi biết là đang nói về tôi ngay lúc này.
Có vẻ như cô ta không thể thốt nên lời.
“Ừ thì, như bạn nói đấy, mình không có nhiều bạn bè cho lắm. Bạn khá nổi tiếng mà, đến mức còn biết đến một thằng chẳng có lấy một người bạn."
“Này, thôi nào!”
Hanekawa bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Ra cô ta là loại người có thể cười ngượng nghịu, thậm chí sau khi phô bày táo bạo quần lót của mình như thế.
“Mình không thích kiểu đùa giỡn ấy chút nào. Đừng chọc mình như thế, làm ơn đi.”
“….Mình hiểu rồi.”
Tôi đành gật đầu đại, vì biết rằng nếu phản ứng sẽ dẫn đến cãi nhau.
Ôi trời ạ.
Tôi đang đứng tại đèn đỏ nơi vạch dành cho người đi bộ ở ngay trước cổng trường --- và Hanekawa đang đứng đó với tôi.
............
Sao cô ta lại đi theo tôi ?
Chẳng lẽ cô ta quên thứ gì ở trường sao ?
“Này, Araragi-kun.”
Trong khi tôi đang suy nghĩ,
Hanekawa nói điều này.
“Cậu có tin vào ma cà rồng không, Araragi-kun ?”
"............"
Tôi đang nghĩ. Cô ta đang nói cái quái gì vậy?
Và rồi tôi liền nhận ra ngay tức khắc.
Ờ đúng , thì ra cô nàng cũng ngượng khi tôi thấy quần lót của cô ta, trong cái không khí thanh bình này.
Điều đó thật là hiển nhiên.
Tôi vốn không nổi tiếng nhưng mà, Hanekawa lại biết về tôi --- và thậm chí còn hiểu được mối quan hệ của tôi (biết rằng tôi không có bạn)
Có lẽ cô ta nghe toàn những lời đồn không hay.
Trong trường hợp này, để tôi quan sát quần lót của mình một cách sốt sắng đến thế, với một học sinh danh dự như cô ta ... không, sẽ chẳng lạ nếu gọi đó là một sai lầm khi để tôi vô tình thấy được nó.
Hèn chi cô ta cứ bám theo mình, tôi nghĩ thế.
Vậy ra kế hoạch của cô ta là làm cho tôi quên sạch vụ nhìn thấy quần lót của cô ta và cả hai không chia tay nhau đường đột như vậy,
thế nhưng cô ấy lại bắt chuyện và giờ thì chúng tôi đang nói chuyện
Hừm.
Cưng ngây thơ lắm, học sinh danh dự à.
Trí nhớ của ta sẽ không bao giờ biến mất, dù cưng có lái sang một chủ đề kì lạ như là ma cà rồng đi nữa.
“Ma cà rồng thì sao ?”
Ôi dào, thậm chí nếu vậy,vì nó sẽ khiến cô ta hài lòng, nên tôi quyết định chuyển sang chủ đề cô ta mong muốn. Chuyện đó chẳng có gì to tát lắm, đằng nào cô nàng cũng cho mình xem quần lót rồi cơ mà.
“Ừ thì, dạo này mình có nghe vài tin đồn. Như là, có ma cà rồng trong thành phố, vì thế mọi người không nên ra ngoài một mình vào ban đêm.”
“Hơi mơ hồ đấy….hơn nữa, có vẻ không đáng tin cho lắm.”
Tôi thực tình bày tỏ suy nghĩ của mình về điều đó.
“Sao lại có ma cà rồng trong cái thành phố đầy quê mùa này nhỉ?”
“Mình không biết.”
“Ma cà rồng là quái vật ngoại lai mà, phải không ?”
“Mình không nghĩ cậu có ý đúng khi gọi nó là ‘quái vật’ đâu.”
“Nếu bạn muốn xử lý một con ma cà rồng, mình không nghĩ nó sẽ là vấn đề nếu bạn đi chung với mười người khác, đúng không nào?”
“Ừ, dĩ nhiên rồi.”
Ahaha, Hanekawa cười.
Một nụ cười đầy vô tư.
… hình tượng cô ta trong tôi không hẳn giống như thế này.
Mọi chuyện nãy giờ trông có vẻ không được thoải mái cho lắm.
Do cô ta là một học sinh danh dự và cũng là một lớp trưởng điển hình,
Tôi cứ nghĩ 1 người như cô ấy phải khác hơn mới đúng
Ngược lại, cô ta rất thân thiện, thật đúng là kì lạ.
“Nhưng mà, có rất nhiều nhân chứng đã trông thấy.”
“Nhân chứng thấy tận mắt à? Thú vị thật. Có lẽ họ được đút cho ít tiền với quà cáp, phải không nhỉ?
“Nhưng mà, đâu có tiền bạc hay quà cáp gì ở đây.”
Hanekawa nói rằng đó là một tin đồn trong đám con gái.
“Không chỉ các bạn nữ ở trường đâu --- một số bạn nữ đi học trên con đường này bàn tán khá nhiều về chuyện đó. Mặc dù mình phải lưu ý là hình như tin đồn này chỉ lan truyền trong các bạn nữ mà thôi."
“Một tin đồn chỉ trong đám con gái thôi ư….hình như khá giống một chuyện mà tớ đã từng nghe ở đâu đó hồi trước thì phải.”
Thế nhưng, một con ma cà rồng á ?
Tin đồn ấy lan rộng thiệt, phải không nhỉ ?
“Người ta nói đó là một người phụ nữ tóc vàng rất xinh đẹp --- nhưng lại sở hữu một ánh nhìn lạnh cả xương sống.“
“Đó là một thông tin khá cụ thể đấy. Nhưng làm sao biết được cô ta là ma cà rồng nếu chỉ dựa vào đấy, phải không nào? Có lẽ cô ta cũng chỉ là người bình thường, và khá nổi bật do mái tóc nhuộm vàng chăng?”
Dù gì thì chúng tôi cũng đang ở khu vực ngoại ô của một thành phố đầy vẻ thôn dã.
Ở vùng ngoài của thành phố.
Bạn sẽ không thấy ai khác có mái tóc khác màu nâu cả.
“Nhưng mà…”
Hanekawa tiếp tục.
“Mình biết được rằng -- mái tóc vàng của cô ta toả sáng dưới ánh đèn đường.”
“Mình hiểu rồi…"
Một con ma cà rồng.
Nếu lắng nghe kĩ càng, có cảm giác như bạn đang nghe về một từ ngữ cổ xưa, nhưng mà cả tôi cũng không biết được chi tiết đằng sau chuyện đó. Tuy nhiên, nếu bạn nhắc đến chúng, thì có một điều cần lưu ý – chúng không có bóng.
Bởi vì chúng khá yếu trước ánh sáng mặt trời.
Tuy nhiên, đêm cuối cùng cũng sẽ đến.
Đôi khi chúng ta cũng nhìn nhầm một người nào đó bởi những thứ ánh sáng bao quanh họ
Với lại, chẳng phải chuyện tầm phào này đi quá mức rồi sao, lại còn có khung cảnh như đèn đường nữa chứ?
Một câu chuyện xạo tung chảo, quá rẻ tiền.
“Ôi dào, gì cũng được.”
Mặc dù tôi nói một câu đầy thô lỗ đến thế, nhưng thực sự tôi không có ý làm tổn thương Hanekawa, mà giống như là cách tôi đồng ý với cô ấy.
Tôi khá biết ăn nói, cũng như cũng giỏi lắng nghe.
“Ừ, tin đồn đó trông thì có vẻ rất ngu ngốc. Nhưng cũng nhờ nó mà ít cô gái nào dám ra đường ban đêm, nên tớ nghĩ thế tốt cho trật tự trị an hơn.”
Hanekawa hơi hạ giọng xuống:
“Nếu thực sự có ma cà rồng, mình muốn gặp chúng.”
“… tại sao?”
Thôi nào.
Linh cảm của tôi có vẻ không hiệu nghiệm rồi.
Rõ ràng là, cô ta định dùng một câu chuyện ngu ngốc để xóa trí nhớ của tôi về vụ quần lót --- nhưng mà bên cạnh đó, cách Hanekawa nói chuyện thì quá ư là nghiêm chỉnh.
Hơn nữa, nghĩ xem nào, tự nhiên nói với một thằng con trai như tôi, đang mặc đồng phục, về “một tin đồn trong đám con gái” thì quả là quái lạ.
“Bạn sẽ chết nếu họ hút máu bạn đấy, biết không nào?”
“Ừ thì, mình vẫn chưa muốn chết. Xem nào, có lẽ mình không nên gặp họ. Nhưng mình nghĩ rằng sẽ rất tuyệt nếu như có ---- một sự sống còn cao cấp hơn cả loài người xuất hiện quanh đây.”
“Cao cấp hơn cả loài người, giống như chúa ấy hả ?”
“Không cần thiết phải là chúa đâu.”
Hanekawa im lặng một lúc, như đang tìm từ ngữ thích hợp. Và rồi cuối cùng thì:
“Nếu không thì, rốt cuộc chúng ta cũng chẳng được gì cả, phải không nào?”
Cô ấy nói,
Và rồi, đột nhiên,
đèn giao thông chuyển sang màu xanh.
Nhưng mà, cả Hanekawa, lẫn tôi chẳng buồn cất bước.
Chúng tôi đứng chôn chân ngay tại đó.
Tôi không thể bảo rằng tất cả những gì Hanekawa nói nãy giờ đều là ngu xuẩn, hay điều mà cô ta thực sự muốn nói – trông có vẻ như hai thứ đó có liên quan tới nhau.
“Ôi trời, cho mình xin lỗi nhé!”
Điệu bộ của cô ấy trông có vẻ bối rối khi thấy tôi trầm ngâm
“Araragi-kun, bạn cũng dễ bắt chuyện đấy. Mặc dù có thể mình nói điều này sai, nhưng mình có cảm giác là đã kể bạn nghe một chuyện quái lạ thì phải.”
“À ---- không, ổn mà. Mình không phiền đâu.”
“Thật lạ là dù dễ bắt chuyện thế, bạn lại không hề có một người bạn nào. Sao bạn không thử với ai đó nhỉ?”
Cô ấy trực tiếp hỏi tôi.
Chắc cũng chả ác ý gì.
Không phải tôi không kết bạn, mà đúng hơn là tôi chẳng nghĩ ai là bạn, nhưng mà, thậm chí tôi cũng lưỡng lự khi định trả lời như thế.
Đó là lý do --- ngay lúc đó, tôi đã trả lời như thế này:
“Là bởi vì mình không giỏi kết bạn lắm.”
“…hả?”
Hanekawa – thuỗn mặt ra trước câu trả lời của tôi.
“Mình xin lỗi, thực sự mình không hiểu lắm.”
“Ờ thì … như bạn thấy, nó vốn là như thế.”
Ôi trời.
Chuyện này không thể kết thúc tốt đẹp rồi.
“ Bạn thấy đấy, nếu mình có bạn, mình phải lo lắng cho họ, phải không? Nếu bạn mình bị tổn thương, thì mình cũng vậy, và nếu họ buồn, thì mình cũng sẽ buồn.
Cứ như vậy sẽ thành điều không hay, nó làm cho con người trở nên yếu đuối"
“… Nhưng mà nếu họ vui, thì bạn cũng vui, và nếu họ hạnh phúc, thì bạn cũng hạnh phúc mà, đúng không?
Chẳng phải mọi chuyện đều có 2 mặt của nó đấy thôi ?"
“Ừ thì…”
Tôi đành gật đầu.
“Mình ghen tị khi bạn bè vui, và mình đố kị khi bạn bè được hạnh phúc.”
“…con người nhỏ nhen thật.”
Hanekawa nói một cách dứt khoát.
Tha dùm đi.
“Thậm chí nếu mọi chuyện như bạn cho là vậy, thì mọi thứ chẳng lẽ chỉ là con số không thôi sao? Như vậy dù có bạn hay không cũng đâu ảnh hưởng gì. Nói thật nhé, trên đời có rất nhiều điều xấu xa – nên cuối cùng thì, chẳng phải như thế là quá tiêu cực hay sao?”
“Đừng có tỏ ra sõi đời như vậy.”
Tôi không nghĩ cô ấy thoải mái khi nói chuyện
Mặc dù cô ấy đang cố tỏ vẻ như vậy
Tôi nghĩ chúng ta mất quá nhiều thời gian vào cái chuyện --- ôi dào, gì cũng được.
Mối bất hòa này khó mà có thể giải quyết nhanh chóng được.
“Như bạn biết đấy, mình muốn làm thực vật.”
“Thực vật?’
“Mình chẳng phải nói chuyện, hay đi đứng gì cả.”
"Hmm..."
Giờ thì, Hanekawa lại gật đầu.
“Nhưng ít ra nó cũng muốn một sinh vật sống, phải không?”
“Hử?”
“Thường thì, cậu sẽ nói là cậu muốn làm một chất vô cơ, như là đá hay sắt chẳng hạn.”
Thật đáng ngạc nhiên,có vẻ như cô ta đã chỉ ra được điều đó.
Ban đầu tôi cứ nghĩ mình là một người nhàm chán, nhưng ai mà biết được sự thật không phải như thế
Hừm.
Ra thế ---- vô cơ à ?
Dĩ nhiên là, thực vật cũng là sinh vật sống.
“Mình sẽ đến thư viện ngay bây giờ.”
“Hả?”
“Tự nhiên mình lại muốn đến đó ngay, cũng nhờ nói chuyện với cậu đấy, Araragi-kun."
“……….”
Thật ra cô ta tư duy theo cái kiểu quái gì thế?
Chậc, cô ta rốt cuộc cũng nói là đang trên đường về nhà hay làm cái gì đó tương tự -- nên chắc cô ta cũng chẳng có kế hoạch thực sự gì. Cô ta cũng đang rảnh như tôi, nhưng lại sử dụng khoảng thời gian đó để lang thang quanh trường, hoặc là đi đến thư viện?
Đó có lẽ là sự khác biệt giữa đám bỏ đi như tôi với bọn học sinh danh dự như cô ta.
“Ngày mai, thư viện sẽ đóng cửa do là Chủ nhật, nên hôm nay mình phải đi thôi.”
“Hừm.”
“Đi với mình không, Araragi-kun?”
“Tại sao?”
Tôi cười đau khổ.
Thư viện.
Tôi còn không biết có một thứ như vậy tồn tại trong thành phố này.
“Thế cậu tính làm gì ở đó?”
“Ừ thì, học bài, phải không nào?”
“Ơ kìa, cậu nói…”
Lần này chính tôi lại là người ấp úng.
“Thật không may là, mình không muốn được khen thưởng cho việc học bài trong kì nghỉ Xuân mà chẳng có lấy bài tập về nhà để làm.”
“Nhưng năm sau sẽ có đợt kiểm tra mà, phải không?”
“Kiểm tra hay gì đó…. Mình ghét tốt nghiệp lắm. Mặc dù cũng hơi trễ rồi. Ít nhất thì, mình sẽ cố không bị muộn học vào năm sau.”
“….. hừm.”
Hanekawa ----- lầm bầm trong miệng, theo một vẻ chán ngán.
Như thể cô ấy không có ý muốn tôi đi chung với cô ấy.
Nhưng Hanekawa không nói gì thêm.
Tôi ngạc nhiên.
Đối với một kẻ chẳng bao giờ nghiêm túc chỉnh chu như tôi, cô ta đúng khó là hiểu thật.
Đèn giao thông cứ liên tục chuyển từ đỏ sang xanh.
Giờ thì là đèn xanh.
Có lẽ lúc đèn chuyển xanh tiếp theo sẽ là lúc chúng tôi chia tay nhau, tôi nghĩ vậy – ít ra thời điểm đó cũng tương đối tốt.
Hanekawa có lẽ cũng đang nghĩ vậy.
Cô ta không phải loại người không hiểu được ẩn ý sau mọi chuyện.
“Araragi-kun, cậu có điện thoại không?”
“Hả, điện thoại hở, ờ có”
“Có thể cho mình mượn được không ?”
Vừa nói xong, cô ta liền thò tay ra.
Tôi không chắc cô ta định làm gì, nhưng tạm thời tôi cứ làm theo những gì cô ta nói, lấy điện thoại từ trong túi ra và đưa cho Hanekawa.
“Ồ? Hiệu mới hả.”
"Gần đây người ta lại thay đổi kiểu dáng. Đúng là quá sức với mình... mới hai năm trước người ta cho ra kiểu dáng mới rồi bây giờ lại có mấy chức năng hiện đại này."
"Đừng than thở nghe khổ sở như thế khi còn trẻ chứ. Nếu bạn cứ thế này, đến lúc lớn lên bạn sẽ chậm tiến với văn minh nhân loại đấy. Nếu bạn không sử dụng tốt những vật dụng kĩ thuật số ấy, bạn sẽ không bao giờ thỏa mãn cuộc sống hàng ngày của mình đâu."
“Tính mình nó thế biết sao được, rồi mình sẽ lên núi ẩn cư. Khi nào cái nền văn minh này sụp đổ, mình sẽ quay về thành phố.”
“Thế cậu tính sống đến bao nhiêu tuổi vậy?”
Hanekawa hỏi cứ như thể bị sốc, ngạc nhiên không biết có phải tôi là người bất tử hay không.
Ngay khi nói điều đó, Hanekawa đã bắt đầu táy máy với cái điện thoại.
Một lớp trưởng gương mẫu, có thể gọi là hiện thân của một học sinh danh dự, và thật không hổ là một học sinh nữ, ngón tay cô ta lướt trên bàn phím điện thoại một cách đầy lố bịch.
Tôi không quan tâm đến việc cô có xem thông tin cá nhân của tôi hay không .... nhưng đừng phá điện thoại của người khác, được chứ?
Hay là cô ta đang nghi ngờ, có lẽ, cô ta tự hỏi không biết mình có chụp trộm váy cô ta với cái điện thoại này không ?
Nên cô ta mới muốn kiểm tra cái điện thoại kỹ như vậy.
Tôi muốn xóa tan đi những ngờ vực đáng xấu hổ đó.
Thực ra thì, con gái có rất nhiều chuyện để lo, vậy nên khổ thật, phải không nào?
Giả sử cô ấy là con trai, thì tôi cũng chẳng ngại ngần mà nói rằng vẻ quyến rũ đó vẫn không thay đổi
.... liệu có được không nhỉ?
“Đây này. Cảm ơn nhé.”
Hanekawa ngay lập tức trả điện thoại lại cho tôi.
“Mình không có những bức ảnh như thế, được chứ?”
Nghe nói vậy, Hanekawa
“Ơ?”
nghiêng đầu sang một bên.
“Ảnh gì?”
Hả?
Vậy cô ta tìm thứ khác à?
Chết tiệt, cô làm cái quái gì vậy trời?
Tôi tự hỏi không biết cái thói đa nghi của cô ta có phải là do di truyền hay không, khi cô ta vừa nói vừa chỉ tay vào cái điện thoại ngay trên tay tôi, trong khi tôi chưa kịp bỏ nó lại vào trong túi.
“Mình lưu số điện thoại và email vào rồi đấy.”
“Cái gì?”
“Tệ thật. Cậu có một người bạn rồi.”
Và thế là.
Trước khi tôi kịp nói gì, Hanekawa đã băng qua vạch đi bộ --- đèn giao thông chuyển sang xanh lúc nào mà tôi chẳng hề hay biết.
Tôi đã dự định sẽ chia tay như thế, nhưng mà cô ta lại là người chủ động---- hả ? Cô ta không đến thư viện sao? Không, cô ta đã quyết định đến thư viện trong lúc nói chuyện với tôi ---
Và thiết nghĩ, cũng chẳng có gì là lạ nếu cô ấy thay đổi mục tiêu ban đầu của mình
Hanekawa vẫy tay từ phía bên kia đường, như là đang nói, “Gặp sau nhé!”
Tôi đáp lại theo phản xạ.
Ngay khi cô ta chắc chắn là tôi đã vẫy tay lại (có lẽ trông tôi như một thằng ngốc), Hanekawa xoay người lại, tiến về phía cổng trường, và bước đi theo một kiểu rất buồn cười - ngay khi cô ta rẽ vào góc ngoặt, tôi không thấy cô ta nữa.
Để chắc chắn, tôi kiểm tra lại điện thoại của mình.
Giống như lời cô ta nói
“Hanekawa Tsubasa” đã được lưu trong danh bạ.
Tôi chưa bao giờ sử dụng danh bạ. Tôi nhớ tất cả những số tôi cần biết – như đã nói đấy, trí nhớ tôi không được tốt cho lắm. Giỏi lắm thì tôi nhớ được số điện thoại nhà và số di động của ba mẹ, nên chuyện đó không có gì đáng để bàn cả. Nhớ được nhiêu đó là đủ để gọi và nghe điện thoại.
Vì thế, tôi chỉ có ít bạn.
Chỉ vậy thôi.
Có lẽ cái tên “Hanewaka Tsubasa” sẽ là entry đầu tiên trong sổ danh bạ của tôi.
“Con nhỏ này …”
Cách ứng xử của cô ta ---- làm tôi không tài nào hiểu nổi.
Bạn bè?
Cô nói bạn bè ư?
Liệu bạn có thể gọi cô ta như thế được không?
Bên cạnh đó, bạn sẽ nói ra sao về một cô gái ở độ tuổi đó, người lần đầu tiên nói chuyện với một chàng trai chỉ biết có mỗi tên bạn, và trao đổi thông tin liên lạc thật dễ dàng? Mà, về vấn đề này chắc tôi trở nên lạc hậu mất rồi.
Tôi rõ ràng không hiểu gì cả.
Tuy nhiên - hơn cả chuyện không hiểu này, có lẽ tôi đã hiểu ra được một điều.
Hanekawa Tsubasa.
Một học sinh danh dự điển hình – một lớp trưởng gương mẫu.
Thật khác xa với "ai đó"
“ ----- cô ấy thật tuyệt vời, phải không nhỉ?”
Một lớp trưởng gương mẫu.
Hanekawa Tsubasa.
Tình cờ gặp một người thế này sau lễ tốt nghiệp cũng không tệ, tuy chặng đường cho đến sự kiện tại kì nghỉ xuân vẫn còn xa lắm, nhưng cũng có thể nói đây là một điểm mốc đáng nhớ
Cho dù nó là một điềm báo.
Thì tôi cũng không hề hay biết.
003
Và rồi.
Và rồi, với những ký ức ấy mãi quanh quẩn trong đầu, buổi tối ngày hôm đó.
Đêm tối.
Tôi đi lang thang khi thị trấn đã chìm trong màn đêm mù mịt. Nếu là buổi sáng, chẳng có lý do gì tôi phải đi lòng vòng quanh trường mà không dùng xe đạp cả, nhưng giờ thì lý do không dùng xe đạp đã quá rõ ràng rồi.
Nhân tiện tôi có đến 2 chiếc xe.
Một chiếc xe đạp dạng để mua sắm mà tôi hay dùng để đi học, và chiếc còn lại là chiếc xe đạp leo núi mà tôi yêu thích.
Cái sau là cái xe tôi yêu thích nhất, tôi dùng nó cả khi chẳng có việc gì cần, nhưng hiện thời tôi không thể dùng nó. Nếu chiếc xe đã được khóa chắc ở lối ra vào tự nhiên biến mất, bố mẹ sẽ phát hiện việc tôi trốn ra ngoài lúc giữa đêm.
Không như trước đây, tôi hiện hoàn toàn tự do làm bất kì thứ gì tôi muốn.
Có thể nói rằng tôi bị bố mẹ bỏ bê.
Đúng với nghĩa của từ “bỏ bê”, không như hai đứa em gái, tôi không bị giới nghiêm và cũng chẳng bị cấm ra ngoài vào buổi tối (mặc dù 2 đứa nó có vẻ chẳng mấy khi chấp hành những điều ấy), vẫn có những lúc tôi không muốn mọi người biết rằng tôi ra ngoài.
Ví dụ, những lúc tôi đi mua tạp chí người lớn.
“….”
Khoan, chờ chút.
Nghe có vẻ đáng kinh tởm, nhưng hãy để tôi giải thích.
Tôi không thể quên được hình ảnh chiếc quần lót của Hanekawa tôi đã nhìn thấy hôm nay.
Tôi đang tự đào hố chôn mình à?
Nhưng đó là sự thật.
Dù nói rằng tôi sẽ chẳng thể quên được nó suốt quãng đời còn lại của mình, tôi vẫn không bao giờ nghĩ hình ảnh ấy lại khắc sâu vào tâm trí mình đến thế.
Kể cả khi Hanekawa đã đi khỏi, hình ảnh chiếc quần lót của cậu ấy vẫn không hề rời khỏi tâm trí tôi.Thậm chí, đến hơn mười tiếng sau tôi vẫn có thể khẳng định rằng, nếu có ai đó được cấy giác mạc của tôi, người đó chắc chắn sẽ nhìn thấy chiếc quần lót của Hanekawa.
Chết tiệt.
Dù chúng tôi cũng nói chuyện khá nhiều sau đó, ấn tượng lớn nhất trong đầu tôi vẫn là chiếc quần lót, vậy là sao chứ? Có thể nó chỉ là một kí ức mơ hồ hay gì đó, nhưng một lúc sau đó, tôi gần như chẳng thể nhớ nổi cái gì ngoại trừ chiếc quần lót!
Dù cô ấy là người tốt đến như thế.
Dù Hanekawa là người tốt đến như thế!
Nó khiến cảm giác tội lỗi mà vốn tôi không cần phải gánh chịu càng lớn hơn nữa.
Nó đang hành hạ trái tim tôi.
Hanekawa là người tốt đến như thế, vậy mà tôi lại đang ấp ủ những xúc cảm thú tính trước cô ấy……
Vậy thực ra nó là thế nào nhỉ.
Câu hỏi ở đây phải là đã bao lâu rồi tôi mới nhìn thấy quần lót của một cô gái. Dù trường của tôi là trường tư thục, một nửa học sinh trường trung học Naoetsu là nữ sinh. Có nhiều nữ sinh mặc váy ngắn theo mốt, thế nên tôi cũng thường xuyên thấy thoáng qua, nhưng việc thấy quần lót của một cô gái trực tiếp và rõ ràng đến thế…. thật sự, nó chưa từng xảy ra ngay cả ở thời tôi học cấp 2.
Còn thời tiểu học thì….tôi nghĩ lúc đó không tính.
Vậy ra, đây chính là lần đầu tiên trong đời tôi……
Nói sao đây nhỉ, cảm giác như manga tình cảm hài hước của những năm 80.
Tôi vốn nghĩ Hanekawa chẳng có liên hệ gì với mình, nên tôi chẳng thể tưởng tượng được một sự kiện kiểu này lại có thể xảy ra.
Khỉ thật.
Thế là chơi xấu.
Tôi nghi con gái có thấy quần lót của con trai chắc cũng chẳng có những cảm xúc như thế.
Thật không công bằng!
Hmph, dù thế nghĩ kỹ lại thì chúng tôi cũng chỉ đi ngang qua nhau thôi.
Thậm chí không thể gọi đó là gặp gỡ.
Chắc chắn giờ thì Hanekawa chẳng thể nhớ nổi rằng cô ấy đã nói chuyện với tôi lúc chiều.
Thế nên tôi thực sự không cần thiết phải gánh chịu những cảm giác tội lỗi đó…. Có lẽ tôi thực sự là một kẻ nhỏ nhen.
Thôi bỏ nó qua một bên đi……, sau khi ăn tối tôi nghĩ mình cần phải làm gì đó về việc này. Cứ tưởng tượng việc sau vụ này một thời gian, không, có lẽ suốt cả phần đời còn lại tôi sẽ phải sống cùng những cảm giác tội lỗi này khiến tôi rùng mình.
Cô ấy là một người tốt.
Dù thế nào thì cô ấy là một “người bạn”.
Đó chính là lý do tôi không thể chịu đựng nổi – nhân gian cường độ của tôi rõ ràng đang giảm.
[TLnote: Theo anh Araragi thì có một cái điểm gọi là 人間強度= Ningenkyoudo = Nhân gian cường độ. Mỗi khi tiếp xúc với người khác thì sẽ bị cảm xúc, tâm trạng của mấy người đó ảnh hưởng, và làm cho cái điểm Nhân gian cường độ này của ảnh tụt. Càng ít tiếp xúc thì càng đỡ bị nhiễm. Như vậy nếu kết bạn hay dính vào chuyện người khác thì Nhân gian cường độ sẽ tụt mạnh. Phân tích ra thì khá phức tạp, nhìn theo một khía cạnh nào đó thì nó như là chỉ số thể hiện cuộc sống bình dị, càng dính vào những chuyện rắc rối thì điểm cuộc sống bình dị ngày càng giảm, hay nói cách khác điểm này càng giảm thì cuộc sống bình dị của Araragi ngày càng xa vời. Nhưng đồng thời ở một khía cạnh khác, nó chỉ cái tôi của Araragi, chỉ khả năng tự tư duy, tự quyết định, không bị ảnh hưởng bởi người khác. Do vốn cụm từ này nếu anh Araragi không tự giải thích thì ngay cả người Nhật cũng không hiểu nó nghĩa là cái gì, nên cuối cùng bọn mình đã thống nhất dùng phiên âm hán việt của từ gốc chứ không cố tìm từ thể hiện ý nghĩa của nó nữa. Cám ơn hai bạn Yui và DeltaXIX đã giải thích cụm từ này.]
Chuyện này không thể khiến tôi không suy nghĩ được.
Vì thế nên, ngay khi bầu trời phía sau khung cửa sổ vừa tối đen như mực, tôi lập tức treo biển “đang học” trên cửa phòng và lặng lẽ lẻn ra khỏi nhà.
Để đến hiệu sách lớn nhất thị trấn mua tạp chí người lớn.
Nhiệm vụ đã hoàn thành.Tôi mua hai quyển tạp chí ảnh và đang trên đường về nhà.
Tất nhiên tôi sẽ không làm một hành động không đáng mặt đàn ông trước nhân viên tính tiền bằng việc mua lẫn sách thường vào với tạp chí người lớn. Nếu phải mua, tôi sẽ chỉ mua hai quyển tôi muốn. Tôi là kiểu người như thế. Nếu Hanekawa là lớp trưởng của mọi lớp trưởng, thì tôi là đàn ông của những người đàn ông.
Ừm, thật ra tôi cũng đã chắc chắn trong tiệm sách đó không có người quen nào.
Nói tóm lại.
Kế hoạch của tôi là đọc tạp chí 18+ để ghi đè lại ký ức. Hanekawa cũng định thế khi đuổi theo tôi lúc đó nhỉ, nghĩ vậy tôi áp dụng luôn. Tôi đã nghĩ không thể nào xóa ký ức về Hanekawa bằng phương pháp đó được (dù giờ thì tôi nghĩ Hanekawa vốn cũng chẳng có ý định đó), nhưng kế hoạch ghi đè một hình ảnh ero bằng hình ảnh ero khác có lẽ rất khả thi.
Nếu không thể xóa bỏ, vậy tôi có thể ghi đè chúng.
Nếu nó là duy nhất thì tất nhiên rất khó khăn.
Nhưng nếu nó chỉ là một trong số nhiều kí ức, nó sẽ có thể phai mờ.
Có sự khác biệt rất lớn giữa nhìn một chiếc quần lót ngoài đời thực với nhìn trong ảnh, nhưng thua chất thì tôi có thể bù lại bằng số lượng.
Cả hai quyển tạp chí tôi mua đều là về Nữ sinh Trung học: Tập trung vào Đồ lót. Và hậu quả của việc mua tạp chí người lớn ngay đầu tháng ba là ví tôi chảy máu trầm trọng. Tuy nhiên đây là cái giá mà tôi phải trả.
Nhưng cảm giác thích thú vẫn hơn cảm giác đau đầu.
Chuyện đó là hiển nhiên rồi.
Mà trên hết, tôi không thể có những suy nghĩ không trong sáng về Hanekawa như thế nữa.
Cảm giác tội lỗi giết chết người.
Người ta thường nói sự buồn chán giết chết con người nhưng con người cũng có thể chết vì những mặc cảm tội lỗi.
Thật là….
Đáng lẽ cô ấy chỉ cần tát tôi một cái…
“…Bạn bè à…?”
Một tay tôi cầm túi đựng tạp chí người lớn, tay còn lại cầm điện thoại, tôi kiểm tra danh bạ và thì thầm.
“Đâu…Đâu phải mình cần nó hay gì đâu.”
Thế nhưng nó khiến tôi phải suy nghĩ.
Nếu tôi nói vậy, thì nó khiến tôi phải suy nghĩ.
Rốt cuộc từ khi nào tôi đã trở thành như thế này?
Hồi còn học cấp hai, tôi vẫn là một người bình thường có nói chuyện với những người khác – và cả hồi tiểu học cũng thế.Có nghĩa là điều đó xảy ra khi tôi lên cấp ba và tụt dốc?
Dễ hiểu thôi mà.
Tôi đã chọn bừa một trường cấp ba danh giá, rồi nhầm lẫn gì đấy mà lại thi đỗ, rồi không theo nổi…Tôi không hòa nhập được với những người xung quanh.
Tôi đã thất bại.
Có phải không?
Có lẽ tôi vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu.
Cho dù điểm tôi tệ nhất trường đi nữa tôi cũng vẫn không bị phân biệt đối xử hay xem thường – tôi vẫn có cơ hội để kết bạn.
Người duy nhất cản trở việc đó lại chính là tôi.
“Hmm…”
Nhiều lúc tôi cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa.
Tôi không muốn có bạn, nhưng liệu đó có phải sự biện hộ cho bản thân vì tôi không có bạn?
Không phải đó là bản năng tự vệ của con người sao?
Bạn bè.
Dù không có họ, bạn vẫn sống được.
Những người không có bạn chỉ cần đi chơi với những người cũng không có bạn. Thực tế thì cũng có những người như tôi – một ví dụ điển hình, có những người học cùng lớp với tôi năm một và năm hai mà tôi chưa từng thấy họ trò chuyện với bất kỳ ai.
Thế nên đây cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.
Bạn cũng có thể sống kiểu đó.
Nhưng.
“Mình không muốn có bạn, và thậm chí mình còn chẳng nghĩ đến chuyện có bạn gái, vậy sao mình vẫn có những suy nghĩ đen tối chứ?”
Quả là bí ẩn.
Chỉ một chiếc quần lót mà đã kích thích tôi đến mức phải góp phần vào vòng lưu hành tiền tệ.
Mà không phải nó cũng chỉ là một mảnh vải thôi sao?
Trước đây tôi từng thắc mắc “tại sao phụ nữ lại muốn mặc một thứ không đứng đắn như thế lên người? Cô ta là một kẻ hư hỏng à?” nhưng giờ tôi đã hiểu.
Mà nghĩ lại thì, tôi có thể tự mua chúng mà.
…Khoan, chờ đã!
Nếu tôi mua nó thì tôi thành tội phạm mất.
Dù việc đó không hề phạm pháp, nhưng cũng gần tương tự thế!
Hay thật – Ước gì tôi là một cái cây.
Nếu được thế tôi có thể miễn nhiễm với những dục vọng này.
Trở thành cục đá hay miếng sắt cũng được….
Đó cũng là sự ích kỷ của con người nhỉ….
“….A, đã trễ thế này rồi cơ à.”
Dù tôi đã khẩn trương hết sức đến tiệm sách và nhắm chừng rời tiệm đúng giờ đóng cửa, rốt cuộc cũng vẫn về muộn vì tôi cứ thong thả đi bộ –có nghĩa là, đã qua ngày mới rồi.
Bây giờ đã là ngày 26 tháng ba.
Ngay bây giờ, từ phút giây này, kì nghỉ xuân bắt đầu.
Tôi bỏ lại điện thoại vào túi và nhanh chóng về nhà – thường thì thì từ nhà tôi đến hiệu sách này hơi ngoài tầm đi bộ. Thực tế nó nằm ngay gần trường tôi. Dẫu phải đi bộ một quãng đường mà vẫn hay dùng xe đạp, nhưng nó cũng như nhau.
Đương nhiên là tốn thời gian.
Tuy nhiên, thế này vẫn là quá tốn thời gian.
Chẳng có lý do gì tôi cần phải về nhà thật nhanh, nhưng về muộn quá cũng chẳng hay chút nào… có khả năng hai đứa em gái của tôi sẽ vào phòng tôi mà không xin phép.
Và chúng có thể đoán được tôi đang làm gì từ sự vắng mặt của tôi và chiếc xe đạp lại vẫn còn khóa ở lối ra vào…. Hai đứa nó có trực giác khá tốt.
À, nghĩ lại thì, tôi đã từng nhìn thấy quần lót của hai đứa em gái. Thường mỗi khi tắm xong chúng chỉ mặc mỗi đồ lót. Mà tôi nghĩ cái đó chắc cũng không tính.
Vậy thì bỏ qua.
Dẫu việc tôi sẽ bị phát hiện hay không, giờ cũng đã rất muộn rồi, trời đã tối hơn nhiều so với lúc tôi ra khỏi nhà. Sẽ thật ngớ ngẩn nếu tôi bị một chiếc ô tô nào đó đâm phải.
Tôi tin không chỉ mình tôi, mà bất kỳ thằng con trai nào, cũng không lúc nào đi đứng cẩn thận bằng lúc đang quay về nhà sau khi mua tạp chí người lớn.
Nếu xảy ra tai nạn, người ta sẽ kiểm tra cái túi.
Nữ sinh Trung Học: Tập trung vào Quần lót.
Nếu Hanekawa biết được… cô ấy chắc chắn sẽ hiểu lầm.
Không giống như những gì cậu đang nghĩ đâu….!
Thực ra đây là cách bảo vệ sự trong sạch của cậu khỏi mình…… Mình không hề nghĩ đến chuyện làm việc đó!
…Mà cái kiểu cảm xúc thay đổi như chong chóng một cách vô nghĩa thế này cũng khá thú vị.
Đã tối muộn thế này thì rất nguy hiểm, dù đây là một thị trấn quê mùa nên cũng chẳng có nhiều ô tô qua lại lắm, và bạn có thể lập tức chú ý đến chiếc xe nhờ ánh đèn pha. Nên về cơ bản, đây chỉ là một nỗi sợ vô căn cứ – tuy nhiên….
Kể cả đã muộn thế này đi nữa thì không phải trời hơi tối quá mức sao?
Vừa nghĩ, tôi vừa nhìn lên trời, và tôi lập tức hiểu ra lý do.
Đèn đường không hề sáng.
Hầu như tất cả đèn đường trong bán kính 5 mét đều không phát sáng… thực ra không phải hầu như, chỉ có duy nhất một chiếc đèn đang phát sáng.
Chúng hỏng cả rồi à?
Không thể có chuyện tất cả đèn đường hỏng cùng một lúc được…. hay là cúp điện? Nhưng vẫn có một cái đèn đang phát sáng kia mà?
Trong khi tôi đang suy nghĩ.
Trong khi tôi đang suy nghĩ về việc đó, dù tôi cũng chẳng thực sự bận tâm và chấp nhận rằng những việc như vậy vẫn có thể xảy ra, và tôi vẫn tiếp tục đi.
Tôi nói chẳng có lý do gì tôi phải về nhà nhanh chóng, nhưng nghĩ kỹ lại thì, tôi có nhiệm vụ phải trở về nhà dù chỉ sớm hơn được một phút để đọc lướt qua mấy cuốn tạp chí vừa mua.
Nhiệm vụ này có mức ưu tiên tối cao.
“Ngươi!”
Và đó là lý do.
“Này… người đằng kia. Ngươi.”
Và đó là lý do, kể cả khi có ai gọi tôi như thế, tôi cũng sẽ lờ cô ta đi và…… “ngươi”?
Ai mà lại dùng cách xưng hô cổ vậy?
Tôi phản xạ theo bản năng.
Tôi nhìn theo hướng mà giọng nói phát ra – và tôi đột ngột không nói được lời nào.
Dưới ngọn đèn đường lẻ loi gần đó.
Được chiếu sáng bởi chiếc đèn, “cô ấy” ở đó.
“Ta sẽ… để ngươi cứu ta”
Mái tóc vàng óng không hề phù hợp với một thị trấn quê mùa thế này.
Gương mặt như một tác phẩm điêu khắc – đôi mắt lạnh lẽo.
Cô ấy mặc một chiếc váy rất sang trọng – cũng không hề phù hợp với thị trấn quê mùa này.
Mà không, cũng có chút không phù hợp thật, nhưng trong trường hợp cái váy thì hơi khác.
Chiếc váy đó – chắc chắn đã từng rất thanh lịch, thuộc về giới thượng lưu, nhưng giờ chỉ là những gì còn sót lại của chính nó.
Rách rưới.
Tàn tạ.
Trông như một đống vải chắp vá lại với nhau.
Phải nói ngay cả một cái giẻ lau cũng còn tốt hơn thế…. Nhưng ngược lại, dù trong tình trạng thê thảm như thế nhưng nó vẫn toát ra chút gì đó chứng tỏ nó vốn là một thứ cao cấp.
“Ngươi nghe thấy ta nói không…… Ta đang nói ta sẽ để ngươi giúp ta.”
“Cô ấy”...... đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Cái nhìn sắc lạnh ấy khiến tôi cứng cả người lại – tuy nhiên, nói cho đúng thì, lúc này tôi không hề có cảm giác sợ hãi.
Dù thế nào đi nữa, “cô ấy” trông có vẻ thê thảm.
Lưng dựa vào cột điện.
Ngồi bệt trên nền đường.
Không… dùng từ ngồi không đúng lắm.
Giống như đang nằm hơn.
Nhìn tôi là điều duy nhất “cô ấy” có thể làm.
….Không.
Dù “cô ấy” không thê thảm thế, dù “cô ấy” không nằm bệt trên mặt đường – “cô ấy” vẫn không thể chạm tay vào người tôi, chỉ có thể nhìn.
Vốn “cô ấy” không hề có tay để mà chạm vào tôi.
Cánh tay phải…..bị giật ra ngay chỗ khuỷu tay.
Cánh tay trái…… bị giật ra ngay vai.
“…….!!”
Và không chỉ có thế.
Nửa bên dưới cũng trong tình trạng tương tự.
Chân phải……bị cắt cụt chỗ đầu gối.
Chân trái…….bị cắt cụt cả phần bắp đùi.
Không, chân phải có một vết cắt rất sắc bén – dấu vết cực kì rõ ràng. Nó không nhìn như bị giật đứt ra như tay trái, tay phải và chân trái.
Tuy nhiên.
Trong trường hợp này tình trạng vết cắt không liên quan gì.
Nói cách khác, “cô ấy” không còn chân tay gì cả.
Đó là lí do tại sao…... cô ấy lại nằm bệt dưới cột đèn đường.
Còn tệ hơn cả thê thảm.
Phải nói là như đang gần chết tới nơi rồi.
“N-Này – cô có sao không?”
Tim tôi đập ầm ầm như tiếng chuông báo động.
Tôi cứ nghĩ đó chỉ là cách nói ẩn dụ…… nhưng giờ tôi thực sự đang có cảm giác đó.
Tim tôi đang đập nhanh đến mức làm tôi thấy đau đớn.
Tim tôi… đang đập điên cuồng.
Như thể nó đang cố cảnh báo một mối nguy hiểm cực kỳ khẩn cấp.
Giống như tiếng chuông báo động.
“Tôi gọi xe cấp cứu ngay đây.”
Dù cả tứ chi đã bị cắt cụt, nhưng lượng máu mất đi vẫn rất ít.
Lúc đó tôi thậm chí chẳng để ý đến điều đó, tôi rút chiếc điện thoại vừa nhét vào túi ra, nhưng – những ngón tay của tôi cứ run lên bần bật làm tôi không thể bấm số được.
Mà số gọi xe cấp cứu là gì?
117?
115?
Chết tiệt, đáng lẽ tôi phải lưu số này trong danh bạ.
“Xe cấp cứu…….. ta không cần nó!”
Cô ấy nói.
Ngay cả khi tứ chi đã không còn mà vẫn không hề mất ý thức, với giọng nói mạnh mẽ và thái độ không hề phù hợp với hiện tại tí nào, “cô ấy” nói với tôi.
“Ngươi…., dâng máu của ngươi cho ta.”
“…….”
Những ngón tay đang bấm số của tôi dừng lại.
Và rồi.
Tôi chợt nhớ tới cuộc nói chuyện của tôi với Hanekawa chiều nay.
Một tin đồn chỉ lan truyền giữa bọn con gái.
Là gì nhỉ?
Cô ấy đã nói gì?
Ban đêm.
Đừng ra ngoài 1 mình–
“………Tóc vàng.”
Tóc vàng.
Tóc vàng.
Được chiếu sáng bởi ánh đèn đường, mái tóc vàng đang lấp lánh.
……Và
Cô ấy không có bóng.
“Cô ấy” đang nằm dưới chiếc đèn đường duy nhất còn phát sáng, giống như được chiếu sáng bởi ánh đèn trên sân khấu…..và mái tóc vàng của cô ấy tỏa sáng dưới ánh đèn đến lóa mắt…..thế nhưng.
Thật sự.
“Cô ấy” không có bóng.
Cả thứ có vẻ như bóng cũng không.
Thật sự không có bóng.
“Tên ta”
Và rồi…..”cô ấy” lên tiếng.
“Tên ta là Kisshot-Acelaorion-Heartunderblade…… ma cà rồng nhiệt huyết, lãnh huyết, thiết huyết.”
Với bộ quần áo rách rưới đó.
Với bộ dạng đã mất cả tứ chi đó.
Vẫn kiêu hãnh nói.
Đằng sau đôi môi đang mấp máy, tôi có thể thấy hai chiếc răng nanh sắc nhọn.
“ Ta sẽ uống máu ngươi như ăn một miếng thịt – vì thế, hãy dâng máu của ngươi cho ta.”
“ …Một con ma cà rồng.”
Tôi nói, trong khi vẫn đang cố bắt kịp nhịp thở của mình:
“ Không phải cô – bất tử sao?”
“ Ta đã mất quá nhiều máu. Ta không thể phục hồi hay biến hình nữa. Cứ thế này – ta sẽ chết….”
“………”
“ Một con người vô giá trị như ngươi – nên cân nhắc vinh dự được trở thành một phần của ta”
“………”
Chân tôi không ngừng run rẩy.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tôi đã bị lôi vào chuyện gì thế này?
Tại sao một con ma cà rồng bỗng nhiên xuất hiện trước mắt tôi – và còn đang bên bờ vực của cái chết?
Ma cà rồng đáng lẽ không tồn tại mới đúng.
Một ma cà rồng bất tử đang sắp chết.
Không đùa đấy chứ?
“N-Này”
“Cô ấy” đau đớn nhìn tôi, đang run rẩy không thể mở miệng ra nổi.
Mà có lẽ đó là sự đau đớn vì vết thương cũng nên.
Dù gì “cô ấy”cũng đã mất hết cả tay chân.
“Ngươi… sao vậy? Ngươi có thể cứu ta, ngươi biết chứ? Ngươi nghĩ ngươi có thể nhận được một vinh dự như thế ở nơi nào nữa chứ. Ngươi không cần làm gì cả – chỉ cần đưa cổ ngươi cho ta và ta sẽ lo phần còn lại.
“…Máu…máu à….truyền máu thì sao? Có được không?”
Tôi phải thừa nhận rằng tôi không hề bình tĩnh chút nào lúc hỏi câu đó.
Thật vô nghĩa.
Đùa kiểu gì thế này?
“Cô ấy”…… Kisshot-Acerolaorion-Heartunderblade có lẽ cũng đang nghĩ như thế, nên không đáp lại lời nào.
Không.
Có lẽ cô ấy không còn sức mà trả lời nữa.
“ Cô…cô cần bao nhiêu?”
Câu hỏi này rõ ràng hơn nên cô ấy lên tiếng trả lời.
“…Hiện tại thì, nếu dùng tất cả máu của ngươi ta có thể tạm vượt qua khoảnh khắc hiểm nghèo này.”
“Ra vậy, tất cả máu của tôi…… Chờ đã!”
Vậy tôi sẽ phải chết!
Nhưng tôi nuốt những lời đó lại.
Đôi mắt cô ấy, đang nhìn vào tôi.
Đôi mắt lạnh lùng ấy.
Đó là… đôi mắt đang nhìn vào thức ăn.
Tôi không đùa……Tôi đang nói nghiêm túc.
Tôi - một con người vô giá trị.
Cô ấy sắp chết.
Và cô ấy đang cố tồn tại……bằng cách ăn tôi.
Cô ấy không cố tìm sự giúp đỡ của tôi.
Cô ấy đang muốn ăn thịt tôi.
Cô ấy đang chỉ cố sống sót bằng sức lực của mình.
“……”
Đúng vậy.
Tôi đang nói gì thế này? -- Tôi đang làm gì thế này? Tôi... đang nghĩ gì mà định nghe theo trái tim mình để cứu cô gái này?
Tôi phát điên rồi à?
Cô ta là một con ma cà rồng!
Nói cách khác, cô ấy là một con quái vật.
Tôi không biết tại sao cô ta bị mất cả tứ chi và tại sao cô ấy sắp chết -- đằng nào lí do cũng không quan trọng.
Sao tôi lại phải dính vào chuyện này?
Một người sáng suốt sẽ tránh xa nguy hiểm, đúng không?
Sẽ chẳng ích gì nếu vào hang cọp mà không có cọp con.
Người này không phải là con người -- cô ta là một con quái vật.
Một sinh vật thượng đẳng huyền bí.
Hanekawa đã miêu tả nó như thế.
“Sao vậy… Máu. Cho ta máu. Nhanh… nhanh lên…… Sao ngươi cứ đứng ỳ ra đấy, tên hạ đẳng kia!”
“………”
Cô ấy không băn khoăn gì về điều đó.
Như thể đó là điều đương nhiên mà tôi cần làm.
Tôi lùi lại một bước.
Không vấn đề gì.
Tôi có thể chạy trốn…… tôi có thể thoát khỏi đây.
Cho dù đối phương là ma cà rồng, là một con quái vật.
Nếu chân tay cô ta đã bị cắt cụt, tôi vẫn có thể chạy trốn -- vốn cô ta còn không thể đuổi theo tôi.
Tôi chỉ cần chạy.
Đó là điều tôi vẫn luôn làm.
Chỉ cần vậy, tôi có thể phủ nhận hiện thực này.
Và rồi.
Với một chân đang lùi về phía sau.
“Không….. không thể nào”
Khoảnh khắc đó.
Đôi mắt cô ấy…… nhìn thật yếu ớt.
Như thể sự lạnh lùng trước đó chỉ là dối trá.
“Ngươi sẽ…… không giúp ta ư?”
“……”
Một chiếc váy rách rưới.
Tay và chân bị giật ra một cách tàn bạo.
Cô ta không có bóng ngay cả khi được chiếu sáng bởi ngọn đèn đường, một con quái vật.
Tuy nhiên–
Tôi lại nghĩ cô gái tóc vàng đó thật xinh đẹp.
Tôi đã nghĩ rằng cô ấy thật lộng lẫy
Tôi đã bị cuốn hút…. từ tận đáy tim mình.
Tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy.
Hơn thế nữa, tôi không thể nhấc chân lên nổi.
Không phải vì tôi đang cứng người lại, hay chúng không ngừng run rẩy.
Nó chỉ là tôi không thể nhấc chân nổi.
“Không…khôngg”
Thái độ kiêu hãnh trước đó hoàn toàn biến mất -- từ đôi mắt màu vàng kim giống màu mái tóc của cô ấy – những giọt nước mắt bắt đầu rơi.
Như một đứa trẻ.
Cô ấy khóc nức nở.
“Ta không thích, ta không thích, ta không thích……, ta không muốn chết, ta không muốn chết, ta không muốn chết! Cứu ta, cứu ta, cứu ta! Làm ơn,cầu xin ngươi, nếu ngươi cứu ta, nếu ngươi cứu ta ta sẽ làm mọi điều mà ngươi muốn!”
Cô ấy gào thét trong đau đớn.
Không chút xấu hổ.
Như thể chẳng còn nhìn thấy tôi nữa.
Vứt bỏ thể diện của chính mình, cô ấy gào thét.
Khóc nức nở.
“Ta không thể chết, ta không thể chết, ta không muốn biến mất, ta không muốn biến mất! Khôngg! Ai đó, ai đó, ai đó, ai đóó….!”
Cứu một con ma cà rồng.
Chẳng có ai làm vậy cả.
Bất kể cô ta có gào thét nhiều cỡ nào -- trái tim bạn không được phéo dao động.
Vì nếu thế bạn sẽ chết.
Tất cả máu của bạn.
Dù tôi chưa từng sợ hãi khi hiến máu.
Tôi cũng không thích việc đó.
Tôi còn không muốn hi sinh dù là cho con người với nhau, một con quái vật còn tệ hơn, tôi không thể gánh một gánh nặng lớn thế được.
Cố hi sinh bản thân vì một con ma cà rồng.
Nhân gian cường độ của bạn đã giảm đến mức nào rồi chứ.
[TLnote: lại 1 lần nữa gặp lại từ này, tiếp xúc người thì Ningenkyoudo giảm, đã vậy còn cố tiếp xúc 1 thứ vốn ko nên tiếp xúc như vampire thì sẽ còn tụt thê thảm hơn nữa…]
“Oaaaaaa”
Nước mắt đang trào ra - và bắt đầu chuyển sang màu đỏ như máu.
Tôi không hiểu tại sao.
Tôi không hiểu tại sao, nhưng đó - có lẽ là dấu hiệu của cái chết đang tới gần.
Cái chết của một con ma cà rồng.
Nước mắt máu.
“Xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi……”
Cuối cùng, những lời cầu xin của cô ấy đã trở thành lời xin lỗi.
Cô ấy đang xin lỗi vì cái gì?
Cô ấy đang xin lỗi ai?
Nhưng -- tôi không thể chịu đựng việc đứng nhìn cô ấy như thế.
Nhìn cô ấy xin lỗi vì một điều gì đó tôi không biết, với một ai đó tôi cũng không biết nốt.
Có lẽ.
Cô ấy sinh ra không phải để làm chuyện đó.
Không phải để chết một cách khó coi vậy.
“Aaa......Aaaaaaaaaa!!”
Ngay lúc này.
Hét lên như thế, tôi bắt đầu chạy.
Tôi buộc đôi chân không thể cử động của mình phải di chuyển -- và quay lưng lại với cô ấy, tôi cố hết sức mình chạy trốn.
Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng xin lỗi của cô ấy sau lưng.
Có phải tôi là người duy nhất có thể nghe thấy tiếng cô ấy.
Sẽ không có ai khác nghe thấy tiếng kêu và tới đó ư?
Kisshot-Acerolaorion-Heartunderblade.
Tôi có nên giúp cô ta không?
……Không thể được.
Tôi sẽ chết.
Bên cạnh đó, cô ta là một quái vật.
Một con ma cà rồng.
Đâu cần phải cứu cô ta chứ -- đúng không?
“……Tôi biết rồi!”
Tôi.
Ném chiếc cái túi giấy tôi đang cầm vào một bãi rác gần đó.
Chiếc túi đang chứa hai cuốn tạp chí người lớn.
Về nguyên tắc là phải vứt rác vào buổi sáng theo đúng quy định, nhưng đằng nào người ta cũng không thu gom rác vào ngày Chủ nhật. Tuy nhiên, vẫn nên vứt rác đúng quy định, ít ra là vì lương tâm.
Có lẽ một cậu học sinh trung học may mắn nào đó sẽ nhặt được nó.
Thật phí phạm, nhưng tôi không còn cần nó nữa.
Thực ra, sẽ rất rắc rối nếu giờ tôi cứ giữ nó bên mình.
Tôi sắp chết tới nơi rồi, làm như tôi mang theo được hai cuốn tạp chí người lớn ấy xuống địa ngục ấy -- Ah!
Không có chuyến đi nào phải cẩn thận như khi đi về nhà sau khi mua sách ero - tôi đáng lẽ đã phải nhận ra điều đó rồi.
Giờ thì nhân gian cường độ của tôi chắc chắn tụt sạch cả rồi.
“………”
Khi trở về cột đèn đó -- cả từ mắt tôi, những giọt nước mắt tự nhiên rơi xuống.
Cha mẹ tôi.
Hai đứa em gái của tôi.
Tôi luôn tránh mối quan hệ với những người khác, và trong những lúc thế này đó là những người duy nhất tôi có thể nghĩ tới -- và, cho dù chỉ có bốn người thôi, cũng đủ khiến tôi rơi nước mắt rồi.
Dẫu rằng đó không hẳn là một gia đình thân thiết lắm.
Đặc biệt sau khi tôi vào cấp 3 và trở nên tụt dốc, một khoảng cách kỳ lạ, nhưng cũng không có cách nào khác, đã hình thành giữa tôi và cha mẹ tôi.
Tôi không hề có ác cảm với họ hay ghét họ.
Tôi nghĩ họ cũng vậy.
Chỉ là một khoảng cách đã được hình thành.
Việc này thường xảy ra vào tuổi dậy thì.
Tôi có thể chấp nhận quan điểm này, nhưng nếu tôi biết chuyện này sẽ xảy ra, tôi đã nói chuyện với họ nhiều hơn.
Lặng lẽ trốn khỏi nhà lúc đêm khuya và mất tích.
Ah…… dù nếu tôi đã vứt chúng đi, hai đứa em gái tôi có thể sẽ đoán ra được tôi ra ngoài mua tạp chí người lớn và đã có chuyện xảy ra với tôi trên đường về.
Sẽ ổn thôi.
Nếu không phải tình huống bắt buộc chúng sẽ không bao giờ khiến gia đình phải xấu mặt.
Anh yêu các em.
“………”
Tôi gạt nước mắt đi.
Thật ra, nghĩ kỹ lại thì, kết thúc với chỉ vài người để nhớ vẫn tốt hơn… nếu tôi tự nhiên có nhiều bạn thì thời gian sẽ không kịp mất.
Nói ngược lại, bởi vì tôi chỉ có thể xây dựng ít mối quan hệ với những con người khác như thế nên ngay lúc này đây tôi mới có thể đưa ra lựa chọn này, tôi nghĩ vậy.
Quay trở lại cột đèn.
Con ma cà rồng tóc vàng vẫn ở đó.
Cô ấy không còn khóc nữa.
Cô ấy không còn la hét nữa.
Nhưng vẫn còn đang nức nở.
Có vẻ cô ấy đã buông xuôi.
“Đừng có bỏ cuộc, đồ ngốc!”
Vừa cất tiếng gọi, tôi vừa chạy đến bên cô ấy – tôi khom người trước cô ấy, và rồi.
Tôi tự đưa cổ mình ra.
“Cô lo phần còn lại đi.”
“……Hả?”
Cô ấy…mở mắt ra.
Khuôn mặt đầy ngạc nhiên.
“Tôi…tôi có thể?”
“Cô nghĩ là tôi không cho à, đồ ngốc…..”
Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt………
Tại sao chứ?
Sao chuyện lại thành ra thế này?
“Quá… rõ ràng rồi còn gì, bởi vì tôi chưa bao giờ làm được tích sự gì cả, vì tôi là kẻ luôn chỉ biết sống một cách thiếu suy nghĩ!”
Tôi thét lên.
Tôi gào thét những suy nghĩ thật lòng của tôi.
“Tôi chưa từng có lý do gì để phải sống bằng mọi giá, tôi chưa từng có một lý do gì để ưu tiên cho mạng sống của chính bản thân mình, cho dù tôi chết đi, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thế giới này!”
Cuộc đời tôi không hề đẹp đẽ.
Không hề đẹp tí nào.
Và nếu đã thế, tôi nên chết để giữ tạo vật xinh đẹp này được sống.
Đó là quyết định cuối cùng của tôi.
Tôi là một kẻ vô giá trị.
Trong khi ma cà rồng là thể tồn tại cao cấp hơn -- phải không?
“……Kiếp sau, nhất định tôi sẽ thành công, tôi sẽ có đủ những yếu tố cần thiết, tôi sẽ khéo léo tạo dựng những mối quan hệ với người khác, tôi sẽ không cảm thấy tội lỗi vì những thứ nhỏ nhặt, tôi sẽ có thể làm mọi việc vô tư mà không phải lo lắng, tôi sẽ không phải lo sợ khi thấy mọi việc diễn ra theo đúng ý mình, tôi sẽ có thể đổ tất cả những lỗi lầm lên đầu người khác, tôi sẽ tái sinh thành kiểu người như thế -- thế nên…”
Tôi đã nói.
Ít nhất.
Có thể nói rằng, ít nhất đây là sĩ diện của một sinh vật thấp kém hơn như tôi.
“Tôi sẽ cứu cô…hút máu tôi đi”
“………”
“Tất cả là của cô, đừng bỏ sót giọt nào -- hút hết tất cả đi”
“…….A.”
Cô ấy.
Kisshot-Acerolaorion-Heartunderblade…chỉ là phỏng đoán của tôi, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy cám ơn một sinh vật khác không phải cô ấy.
“Cảm ơn…”
Một cảm giác đau nhói đi qua cổ tôi…... tôi nhận ra tôi đang bị cô ấy cắn.
Tôi dần mất đi ý thức.
Rồi, với chút ý thức cuối cùng, tôi nhớ lại.
Hanekawa Tsubasa.
Nếu tôi tự nhiên có mấy thứ như là bạn bè, thời gian sẽ không kịp.
Suýt chút nữa thì.
Nếu tôi nhớ tới cô ấy sớm hơn chút nữa, e là đã không kịp rồi… phù.
Sao cũng được.
Dù nó chỉ kéo dài gần mười phút, dù nó rất ngắn ngủi, chết trong khi nhớ tới cuộc gặp gỡ bất ngờ với Hanekawa -- có lẽ cũng không tệ lắm…… Không, lần này thì, tôi không hề nghĩ đến quần lót của cô ấy.
Làm ơn tha cho tôi chút đi.
Ít nhất cũng để tôi được cool một chút vào giây phút cuối cùng này chứ.
Và như thế, tôi, Araragi Koyomi, 17 tuổi cùng một cuộc sống ngắn ngủi, quá ngắn ngủi, không có mở màn cũng không có thông báo trước gì, đã kết thúc -- hay đáng lẽ ra phải là như thế.
004
n/a
Danh sách chương