Rốt cuộc thì tôi cũng chẳng thể tìm ra Hachikuji.

Sau khi chia tay với Ononoki-chan rốt cuộc cũng chịu hỏi đường tôi vào phút cuối (sau đó, sau khi nghe cô bé nói : "Ăn đồ ngọt xong thì người ta sẽ muốn ăn đồ mặn nhỉ", tôi phải đi mua mấy cái bánh gạo tại cùng cửa tiệm hồi nãy cho cô bé. Cô bé đúng là người biết tiêu tiền), tôi đã tìm khắp mọi nơi, dù vậy, ngay cả một góc của cặp đuôi ngựa đó tôi cũng chẳng thấy đâu.

Run: Bánh gạo Nhật hơi khác chút xíu với bánh gạo Việt, có thể tham khảo thêm ở đây:

Có vẻ cô bé đã về nhà rồi.

Không --- Cách nói về nhà có lẽ không đúng, bởi vì đối với cô bé thì một chốn đi về, một con đường về cũng không còn nữa rồi.

Nếu là thế, vậy thì nên nói một cách đơn giản là cô bé đã đi rồi chăng.

Hay là đã rời khỏi rồi ?

Hoặc nói một cách thẳng thắn là, cô bé đã biến mất rồi chăng.

Chỉ mới nghĩ như vậy, tôi đã cảm thấy buồn.

Không thể không thấy buồn.

Cho dù Ononoki-chan không chất vấn, thì điều đó lúc nào cũng quanh quẩn trong đầu của tôi.

Cho dù hành động của cô bé kiên cường đến thế nào, cho dù lời nói của cô bé vui vẻ đến thế nào, thì cái cảm giác không rõ nguồn gốc đó vẫn truyền tới tôi, mặc cho tôi muốn tránh cũng tránh không được, rằng cô bé vốn đã không còn sống mang tên Hachikuji Mayoi, đang bị bao phủ bởi những bi kịch.

Không, cho dù nói thế nào đi nữa.

"Chết" là một điều rất tàn khốc.

Bức tường mang tên "cái chết" rất cao, rất dày.

Ví dụ như tôi, vào kì nghỉ xuân, tôi đã bị hút máu bởi ma cà rồng và không còn là con người, tôi đã đạt được sức mạnh kinh khủng, tôi đã trở nên yếu đuối kinh khủng trước ánh Mặt Trời và thập tự giá, và cho dù là tới bây giờ, với cái cơ thể vẫn còn tàn dư của những di chứng kinh khủng đó, tôi vẫn tiếp tục bị bao quanh bởi những "quái dị" kinh khủng --- Những điều đó, chà, chắc chắn sẽ không phải là hạnh phúc.

Nếu có ai đó hỏi tôi là liệu tôi có hạnh phúc hay không, tôi sẽ không thể trả lời dứt khoát.

Đó là bởi vì nhờ có cơ thể này mà tôi đã được cứu rất nhiều lần, mà nói thẳng ra là tôi đã lợi dụng những di chứng đó vào rất nhiều việc. Nhưng dù thế nào đi nữa --- bất hạnh vẫn là bất hạnh.

Ở trước mặt Ononoki-chan, tôi đã giả vờ tỏ ra kiên cường và nói những điều như vậy. Thế nhưng mà, cho dù đúng là có điểm tốt đi nữa, thì bản thân bất hạnh vẫn không thể đảo ngược thành hạnh phúc được --- Tai họa không thể trở thành điềm may được.

Tôi biết rõ hơn ai hết.

Sự bi ai của việc phải từ bỏ tư cách là một con người.

Tuy nhiên, cho dù là vậy, cho dù là tôi có di chứng gì, cho dù tôi có là bất tử một phần hay không --- thì tôi vẫn có một cơ thể.

Một cơ thể bằng xương bằng thịt.

Mà Hachikuji lại không có.

Không chỉ cơ thể, cô bé cũng không có linh hồn --- Liệu cô bé có một trái tim hay không cũng đã là một điều bí ẩn.

Nói cho tận cùng thì cô bé chỉ là một hình bóng.

Đúng vậy.

Cô bé chỉ --- vừa "quái" vừa "dị".

Cho nên cô bé là "quái dị".

Không phải một "quái dị" đang sống --- mà là một "quái dị" đã chết.

Vào ngày của mẹ, cái ngày tôi trở thành bạn trai của Senjougahara, nhờ có kế sách của Oshino mà cô bé đã được giải thoát khỏi một loại nguyền rủa, tuy nhiên, cho dù là vậy, tôi vẫn không thể cho rằng tình hình hiện tại là đúng đắn.

Run: Thông tin thêm về ngày của mẹ (Mother's Day):

Mặc dù vậy, nếu bạn hỏi tôi "vậy thế nào mới gọi là đúng đắn", thì tôi cũng chỉ có thể trả lời là tôi không biết.

Tôi hoàn toàn không biết.

Đối với hồn ma, được yên nghỉ chưa hẳn đã luôn là một điều hạnh phúc --- Tôi cũng không rõ lắm, tuy nhiên, nó giống như kết hôn hay là tìm việc làm, ai cũng cho rằng đó là một điểm trên đường đời mà ai cũng phải đi tới, dù vậy, có lẽ không nhất thiết phải là như thế.

Cứ rong chơi chưa hẳn đã luôn là điều xấu.

Thỉnh thoảng bị lạc cũng là một việc tốt.

Bởi lẽ có những người thích hợp với việc lúc nào cũng cà lơ phất phơ, ví dụ như Oshino --- Bản thân tôi thì có lẽ là bởi vì tôi đã trở thành một nửa ma cà rồng nên ý nghĩ này của tôi cũng mạnh lên, dù vậy nó không liên quan gì đến góc độ tôn giáo, dựa trên ý nghĩ đó, tôi không cho rằng đối với Hachikuji thì yên nghỉ là một điều hạnh phúc.

Khái niệm cho rằng cứ yên nghỉ là con đường đúng đắn, thì tùy theo cách suy nghĩ của từng người mà nó sẽ trở nên cực kì áp đặt.

Với lại, theo ý tôi thì, việc cô bé cứ tiếp tục tồn tại như bây giờ, như thể cô bé là một vị thần bảo hộ của thị trấn này, không phải là một loại hạnh phúc sao.

Dù sao việc khẳng định tính chính xác của điều này cũng là rất vô nghĩa, mà cũng chẳng cần thiết phải khẳng định nó.

Bởi vì, ít nhất thì ở hiện tại, dường như cô bé rất vui vẻ.

Trông cô bé rất hạnh phúc.

... Mà thực sự thì tôi cũng đã biết từ lâu là suy nghĩ về những điều này rất vô nghĩa.

Cho dù tôi nghĩ thế nào, cảm thấy thế nào.

Cho dù tôi biết được điều gì, thì nó cũng chẳng hề liên quan tới việc đó.

Đó không phải biện pháp tu từ hay là tôi đang cẩn thận gì cả, chúng thật sự là không liên quan gì.

Dù sao thì, điều quan trọng nhất chính là cảm xúc của Hachikuji --- Hiện tại, cô bé đang cảm thấy thế nào, đang nghĩ gì về bản thân, chỉ có những điều đó mới là quan trọng, còn cảm xúc của tôi, hay là của Hanekawa, người vẫn luôn yêu quý cô bé, thì phải nói thực là chẳng ai thèm quan tâm.

Chẳng ai thèm quan tâm.

Đến mức ngay cả tôi cũng cảm thấy buồn.

Nếu như cô bé cảm thấy việc trở thành một hồn ma lang thang thay vì một hồn ma ám vào một chỗ, nói chuyện với những người bắt chuyện với cô bé trên đường là một việc vui vẻ --- Nếu là vậy, mọi việc đều ổn cả.

Tôi không nên chỏ mũi vào việc của người khác.

Kagenui Yozuru, bà chị thợ săn quỷ mà tôi từng giao đấu lần trước, "chị hai" của Ononoki-chan, người được gọi là hiện thân của "chính nghĩa", có cái nhìn thù địch với tất cả những " 'quái dị' có tấm thân bất tử" như là ma cà rồng --- đã tuyên bố thẳng thừng rằng "điều đó" là sai lầm.

Và tôi công nhận điều đó.

Mặc dù lúc đối mặt với chị ta, tôi thật sự đã không cho là như vậy, nhưng mà khi bình tĩnh lại và suy nghĩ, tôi có thể hiểu được điều mà chị ta muốn nói.

Không phải bởi vì Ononoki-chan rất dễ thương mà tôi có ý nghĩ đó, tôi thật sự nghĩ như vậy, bằng cả tấm lòng.

Bất kể tôi ý chí của tôi có hi vọng điều đó hay không.

Dù sao thì nó cũng rất đơn giản để hiểu được.

Đây không phải kết quả được suy ra từ những lý luận cực đoan hoặc lý thuyết được đưa ra dựa trên cảm tính một cách cực đoan --- Nếu như thử nghiên cứu nguyên lý hành động của con người, câu trả lời sẽ là "cái gì tốt là tốt", "cái gì không tốt là không tốt".

Ít nhất thì đối với tôi, tôi không nghĩ là mình muốn người khác cảm thấy thương hại cái cơ thể bất tử một nửa này của tôi, chứ đừng nói gì đến đồng tình.

Chỉ có tôi mới được quyền thương xót tôi.

Chính vì vậy, nếu như có một chuyên gia như Oshino, hay như bà chị Kagenui xuất hiện trước mặt tôi, hoặc lấy một ví dụ càng thêm cực đoan cho dễ hiểu, cho dù có một kẻ gọi là Thần đứng trước mặt tôi, và nói "Hãy để ta giúp cậu hoàn toàn trở lại làm người" đi nữa --- Có lẽ tôi cũng sẽ chỉ im lặng và lắc đầu từ chối. Giống như lúc tôi chỉ nhận tấm lòng của người muốn giúp đỡ. Nếu phải nói thật tâm hơn, thì đó chính là "Cảm ơn, nhưng tôi không cần sự giúp đỡ đó".

Tôi đã quyết định con đường mà tôi đi.

Tôi sẽ gánh trên vai điều đó cả đời, và bước đi cho đến hết quãng đời mình.

Cho dù đứng trước mặt tôi là Thần đi nữa thì tôi cũng sẽ không để ông ta xen vào chuyện của tôi.

Chính vì thế --- Chuyện của Hachikuji cũng như vậy.

Dĩ nhiên, mọi chuyện sẽ khác nếu như cô bé nhờ tôi thay đổi tình huống hiện tại --- Nhưng mà đối với tôi, tôi thật sự không hiểu cô bé đang nghĩ gì, nghĩ như thế nào.

Không gì cả.

Cho dù tôi và cô bé nói chuyện thật vui vẻ, cho dù chúng tôi có những buổi trao đổi thật thú vị, tôi thật sự không hiểu một chút gì về cô bé cả.

Tôi không thể hỏi cô bé điều quan trọng nhất.

Chắc chắn tôi sẽ không thể hỏi cô bé câu hỏi mà Ononoki-chan đã nhờ tôi --- Tôi không thể hỏi cô bé bất kì điều gì.

Bởi vì cô bé sẽ không cho tôi biết bất kì điều gì.

Em muốn làm như thế nào ?

Em đặt tình cảm của mình ở đâu ?

Em không có gì muốn anh làm cho em sao --- Rõ ràng tôi muốn cô bé cho tôi biết nhiều điều như vậy, tôi lại không thể hỏi.

Rõ ràng là tôi muốn thực hiện nguyện vọng của cô bé ---

- Đã vậy thì đi thực hiện là được chứ gì. Đồ đần, đang giả bộ lo lắng cái gì thế hả. Ngài định kéo dài tuổi dậy thì của mình đến bao giờ vậy, chủ nhân của ta.

- ...

Sau khi ăn xong cơm tối, tôi trở lại phòng của mình, và trong lúc suy nghĩ về nhiều điều, đã đến nửa đêm mà tôi vẫn chưa nhận ra, và rồi khi tôi phục hồi tinh thần, một ma cà rồng có hình dạng một bé gái với mái tóc vàng kim đã hiện ra trước mặt tôi, cứ như thể cô bé là bóng đèn cảm ứng sẽ tự động bật lên khi xung quanh tối đi.

Các bạn không thấy cô bé quá tùy tiện sao ?

Hình tượng nhân vật ít nói, ít vận động vào thuở ban đầu đã chẳng còn lại một chút nào.

- Thiệt tình, đúng là chướng tai gai mắt. Ban ngày ban mặt mà ngài cứ đem con nhỏ đi lạc về nhà rồi làm toàn mấy trò chút cha chút chít.

- Đừng có dùng cái cụm từ xưa lắc đó.

- Úi chà, xin lỗi xin lỗi. Thói xấu từ thời Edo của ta lại lộ ra nữa rồi.

Run: Thời Edo là một thời kì ở Nhật, bắt đầu từ năm 1603 sau chiến thắng của Tokugawa Ieyasu trong trận Sekigahara, kết thúc vào năm 1868 sau chiến tranh Mậu Thìn, dẫn đến Minh Trị Duy Tân.

- Nó vẫn chưa có xưa đến mức đó !

- Ngài muốn xem ta nhại Tokugawa Ietsugu không ?

- Đó là lão nào. Anh chẳng biết Shogun đời thứ bảy của họ Tokugawa là ai cả.

- Không phải ngài vừa nói xong đó sao ?

Chà, cũng đúng thôi.

Đằng nào thì tôi cũng đang học ôn chuẩn bị cho kì thi quan trọng sắp tới.

- "Này này, cái đó không phải gần giống như là 'sắc lệnh thương xót sinh vật' sao !".

Run: "Sắc lệnh thương xót sinh vật" là tập hợp một loạt những điều lệnh cấm sát sinh (ban đầu là chó, về sau mở rộng ra các loại sinh vật khác như mèo, chim, cá, sò, hến, sâu bọ,... Cuối cùng còn là trẻ em và người già) của Tokugawa Tsunayoshi (Shogun đời thứ 5), về sau bị con nuôi là Tokugawa Ienobu (Shogun đời thứ 6) hủy bỏ. Ban đầu sắc lệnh này được xem là một điều luật quá hà khắc và ảnh hưởng không tốt đến xã hội, tuy nhiên, sau khi được hậu thế xem xét lại, nó được nhận định là có nhiều điểm giống với luật bảo vệ quyền lợi động vật, luật bảo hộ người cao tuổi, và luật phòng chống ngược đãi trẻ em của thời hiện đại.

- Cái gì ? Người đó đã dùng chính sách của ông nội mình để cai trị một thời sao ?

Đừng có nói toàn mấy cái chuyện chẳng liên quan gì với nhau như thế chứ.

Với lại, tôi có cảm giác niên đại không phù hợp với nhau... Nếu như đối chiếu thời điểm tới Nhật Bản của bé gái tóc vàng kim này, hay còn gọi là Oshino Shinobu, đã từng là Kiss Shot - Acerola Orion - Heart Under Blade, không phải thời gian hơi trước thời Ietsugu một chút sao ?

- Chà, chuyện đó là ta nghe được khi đang ở nước ngoài đó. Dù sao thì lời đồn về Ietsugu cũng từng lưu truyền khắp năm châu bốn bể.

- Ông ta là nhân vật thú vị đến vậy sao...?

Run: Tokugawa Ietsugu là con trai của Tokugawa Ienobu, thượng vị lúc năm tuổi, băng hà lúc tám tuổi.

Lúc đó hẳn là đã thi hành chính sách bế quan tỏa cảng rồi mà nhỉ.

Chẳng lẽ là được truyền ra từ Nagasaki sao ?

Run: Chính sách bế quan tỏa cảng của Nhật giống với của Việt Nam thời Nguyễn, với mục đích là ngăn chặn sự thâm nhập của phương Tây, dù vậy, họ không đóng cửa hoàn toàn với nước ngoài mà mở hai cảng Nagasaki và Dejima cho thương nhân Hà Lan vào buôn bán và trao đổi tri thức.

- Này, em đừng có vì chẳng có ai biết về chuyện này mà ăn nói tầm bậy tầm bạ. Việc này sẽ gây rối loạn tri thức về lịch sử Nhật Bản của một người sắp đi thi như anh đấy.

- Chà chà, nói thực ra thì ta chẳng biết gì về Ietsugu cả.

- Không biết sao ?

- Câu nói lúc nãy về Ietsugu là do ta tham khảo từ bài giới thiệu mà ta đã nghe được tại lâu đài Nagoya.

Có nghĩa là, trước kì nghỉ xuân, trước khi đến thị trấn này, cô bé đã đi tham quan lâu đài Nagoya sao...

Thật là biết hưởng thụ !

Còn nữa, tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà cái sê-ri này dường như toàn chọn những thứ của Nagoya như là máy đạp với Doala.

Run: Nguyên văn là 蹴ったマシン (Ketta Machine), cách gọi xe đạp của người Nagoya, Doala là linh vật của một câu lạc bộ bóng chày chuyên nghiệp ở Nagoya, tạo hình theo loài gấu Kaola.

Có khi sắp tới tôi lại bắt đầu nói "Lâu quớ hổng gặp mậy".

Run: Nguyên văn là やっとかめ (八十日目, Yattokame) phương ngữ của người Nagoya cho câu Hisashiburi (lâu quá không gặp), nghĩa đen là ngày thứ 80, nó bắt nguồn từ câu lời đồn về một người chỉ tồn tại 75 ngày (đã giải thích ở quyển Nise), cộng thêm 5 ngày thành 80 thì không còn nghe gì về người đó nữa nên trở thành "lâu quá không gặp"

Hoặc là đi ăn mì ống dâu tây ở Mountain.

Run: 喫茶マウンテン (Kissa Mountain) là một quán cà-phê rất nổi tiếng ở Nagoya.

- Dù sao thì, điều ta muốn nói là cái thói lăng nhăng của ngài thật xốn mắt, chủ nhân của ta. Gahara-san cũng thế, mà chị Basa cũng thế.

- Một ma cà rồng như em đừng có gọi tên hai người bọn họ như vậy, cái gì mà "Gahara-san" với "chị Basa" chứ.

Cô bé quá thích ứng với thế giới loài người rồi.

Với lại trong nguyên tác không có cái cách xưng hô "chị Basa".

Run: Cách xưng hô "Basa-nee (chị Basa)" xuất hiện đầu tiên ở phần bình luận giữa các nhân vật trong Bake bản anime, cho đến tập này thì cách gọi Basa-nee chưa từng được sử dụng chính thức trong nguyên tác.

Ở bản crossover thì còn có lý.

- Ơ ? Nói vậy hồi trưa khi Hachikuji đến phòng anh, em vẫn còn thức à ?

- Ta đang mơ mơ màng màng, nhưng mà vì cảm xúc của ngài đột ngột tăng vọt, rốt cuộc ta đành thức nguyên từ chiều tới giờ. Chà, tóm lại là giống như ngủ đứng một chân ấy.

- Em đừng có tiến hành kiểm tra thể lực trong bóng của anh như vậy chứ.

Từ khi nào cái bóng của tôi trở thành phòng gym rồi vậy.

Chà, dù vậy, tôi đang xài chung cái bóng của tôi cùng với Oshino Shinobu, bởi vì cảm xúc --- hoặc nói chính xác hơn là trạng thái tinh thần của chúng tôi cũng là xài chung, cho nên đối với việc tôi mừng hết nậy trước một tình huống không thể xảy ra là Hachikuji đến nhà tôi, cảm giác tinh thần của tôi sẽ trở nên giống như vào đêm trước khi đi dã ngoại, và nếu thế thì có lẽ Shinobu đã không thể ngủ được.

Nói như vậy, dù chưa đến mức bắt ma cà rồng ngày đêm đảo lộn, nhưng mà đằng nào thì điều đó cũng có thể xem như là tôi đã ép cô bé sinh hoạt không điều độ, vì thế, tôi thật sự cảm thấy có lỗi với cô bé.

Tuy nhiên, tôi sẽ không xin lỗi cô bé.

Tôi không thấy cô bé đề cập tới, nhưng mà chắc hẳn là cô bé đã lại lăn ra ngủ thẳng cẳng lúc tôi chạy ra ngoài đuổi theo Hachikuji, và sau đó là lúc mà tôi có cuộc hẹn hò kem lạnh với Ononoki-chan.

Thật may quá.

Dù sao thì quan hệ Shinobu và Ononoki-chan cũng như chó với mèo, Ononoki-chan thì có chấn thương tâm lý bởi vì Shinobu, mà Shinobu cũng cực kì không thoải mái bởi vì Ononoki-chan.

Tôi thật sự bó tay không biết làm sao nếu như bị cô bé giận cá chém thớt.

... Mà nói đi cũng phải nói lại, mới đánh nhau chết đi sống lại với người ta mấy ngày trước mà giờ đã hòa thuận rồi, tôi thực sự cho rằng tốt hơn hết là tôi nên sửa lại cái tật xấu này.

Nhưng mà không phải chuyện hồi trước với Shinobu cũng y chang vậy sao ?

- Chà chà, đứng một chân là nói giỡn thôi, nhưng mà cái chuyện nhắm mắt là sự thật. Ta cũng vừa nói đấy thôi ? Cái tình huống khi đó thật khiến ta muốn che mắt lại.

- Chà...

Quả thực, tôi phải thừa nhận là chứng kiến cảnh tượng "chủ nhân" của mình rên rỉ gào rú như lên cơn trước một cô nhóc chẳng phải chuyện hay ho gì cả.

- Đặc biệt là cái cảnh ngài run lẩy bẩy như một con gà, chẳng dám đụng một ngón tay vào con nhóc đang ngủ ngon lành, không hề phòng bị trên giường của ngài lúc sáng thật sự khiến ta cực kì thất vọng. Cứ làm mie con nhỏ là xong rồi, lằng nhà lằng nhằng.

- Em đang hi vọng anh làm là làm cái gì hả !

Mặc dù bề ngoài là một bé gái tám tuổi, nhưng mà trên thực tế thì cô bé đã năm trăm tuổi rồi, khi so sánh với một ma cà rồng cáo già và lão luyện như Shinobu, cho dù là Kanbaru thì cũng sẽ phải xách dép chạy dài trong vấn đề tự do khi nói tới mấy thứ liên quan đến tình dục.

Tuổi tác và giới tính hoàn toàn không là vấn đề gì lớn trong mắt cô bé.

Không nói đến chuyện của Ietsugu hồi nãy, cô bé biết rất nhiều thời đại khác nhau, chà, điều này cũng tự nhiên thôi mà. Ai sống lâu như vậy thì cũng sẽ biết nhiều cả.

- Mười tuổi rồi, hoàn toàn kết hôn được rồi.

- Kết cái đầu em á. Bây giờ là Nhật Bản hiện đại !

- Ta nói thế này có thể khiến người khác hiểu nhầm, nhưng mà ta cho rằng nếu xét từ góc độ duy trì nòi giống, loài người chỉ cần bắt đầu có chu kì sinh lý là có thể kết hôn được rồi.

- Nhân vật như em không thể nào chuyển thể lên anime được !

Vì thế mà một câu cũng không được nói.

Tôi nghe nói ở Drama CD cô bé còn bị bắt nói chuyện giống như Vocaloid...

- Chà chà, đây là chuyện phải dọn dẹp sinh lý gọn gàng.

- Em là lão già sao hả !?

Run: Nguyên văn Shinobu dùng 生理整頓 (seiri seiton), là chơi chữ của từ 整理整頓 (cũng đọc là seiri seiton), có nghĩa là dọn dẹp ngăn nắp gọn gàng.

Chẳng hài hước chút nào cả.

Em nhanh bị bắt bỏ tù đi.

Loại em ra rồi bắt đầu season 2 thôi.

- Tuy nhiên.

Shinobu đột nhiên nói.

Vừa cười vừa nói.

Cười một cách thê thảm.

Sự chênh lệch này, nói thế nào nhỉ --- sự đối lập này thật quá lớn.

Người ta không thể chuyển thể lên anime nụ cười này được.

- Nói đúng ra thì con nhóc kia --- Mặc dù quả thật nó không thể so sánh với ta đã năm trăm tuổi, nhưng mà tuổi của nó cũng không giống như bề ngoài. Hình dạng hiện tại của nó chỉ là hình dạng nó chết mà thôi, trên thực tế thì chắc nó còn lớn tuổi hơn cả ngài.

- Chà...

Hachikuji Mayoi.

Cô bé đã chết mười năm trước.

Bị xe tông khi qua đường lúc đèn tín hiệu là màu xanh --- Kể từ đó, cô bé vẫn luôn, trong mười năm kể từ ngày đó, cô bé vẫn luôn tiếp tục đi lạc tại thị trấn này ---

Bởi vì tôi chưa từng hỏi sinh nhật của cô bé, tôi không biết chính xác là cô bé bao nhiêu tuổi, nhưng mà hẳn là đã hơn hai mươi, nói cách khác, cô bé lớn tuổi hơn tôi.

Tôi phải gọi cô bé là chị.

- Đúng thế. Vì thế cho dù đặt ở thời hiện đại thì cũng chẳng có vấn đề gì về mặt pháp luật cả.

- Dù sao thì hồn ma cũng không bị ràng buộc bởi pháp luật.

Hơn nữa, chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Lúc cô bé chết đi, tuổi của cô bé đã bị cố định.

Nói như vậy thì cô bé còn bị cố định hơn nhiều so với Shinobu --- Có thể nói Hachikuji sở hữu một tấm thân bất tử hơn cả những kẻ có tấm thân bất tử.

Cho dù cô bé đang tiếp tục sống, nhưng đó không phải bởi vì cô bé được hồi sinh --- Mà là vì cô bé đã chết, vì thế cô bé không thể sống hay chết được nữa.

Ngay cả ma cà rồng cũng già đi --- Ngay cả Shinobu cũng đã năm trăm tuổi.

Thế nhưng mà Hachikuji, Hachikuji lại sẽ...

Vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười một.

Dừng lại vào lúc cô bé chết đi.

- Chà chà, dù sao thì như vậy cũng còn tốt hơn là vĩnh viễn dừng lại ở tuổi cdsht, đúng không ?

- Đừng có so sánh như vậy !

Cô bé chẳng giúp được gì cả.

Cái gì mà tuổi cdsht chứ.

Cô bé đang nói tôi hả ?

- Trước nhất, điều quan trọng hơn cả là tâm tình của Hachikuji chứ không phải mấy cái thứ pháp luật gì gì đó, không phải sao ?

- Ngài đừng có phỏng đoán ý muốn kết hôn của một cô gái một cách nghiêm túc như thế.

- Ư. Vị trí của chúng ta đảo ngược rồi sao.

- Dù sao thì điều ta muốn nói là thế này, thưa ngài. Cho dù ngài có lo lắng vì chuyện đó thì nó cũng chẳng giúp giải quyết được vấn đề gì cả đâu.

- Ơ ? Đó là điều em muốn nói hả ?

Làm gì có chuyện đó chứ.

Không phải em chỉ cố kích động anh tấn công Hachikuji sao ?

Em phỏng đoán sự lo lắng của anh từ khi nào vậy.

Đến giờ phút này rồi thì em đừng có làm như là em đã nghiêm túc ngay từ đầu như thế chứ, làm vậy không phải trông anh sẽ y hệt một thằng ngốc sao ?

- Con nhỏ đó muốn làm gì, nó muốn tồn tại như thế nào, cho dù ngài suy nghĩ về những việc đó thì cũng chỉ vô ích mà thôi. Lại càng đừng nói đến việc đi hỏi.

- Lại càng đừng nói tới việc đi hỏi sao...

- Cho dù ngài có hỏi đi nữa, ngài cũng chẳng thể làm được gì cả. Đương nhiên, cho dù ta bảo ngài cứ thực hiện nguyện vọng của con nhỏ đó, thì việc đó cũng là không thể đối với ngài, hẳn là ngài hiểu rõ điều đó hơn bất kì ai, đúng không ?

- ...

- Trong chuyện của Gahara-san cũng thế mà chị Basa cũng thế, ngài đã chẳng thể giúp được gì cả, không phải sao ? Cuối cùng thì hai người họ cũng chỉ đành dựa vào sức của chính họ để vượt qua tất cả.

- Cái gì ? Em trở thành bạn của hai người đó từ khi nào vậy hả ?

Thật sự là thân thiết quá mức rồi đó.

Quan hệ giữa em với Hanekawa nói đúng ra phải là thù địch mới đúng chứ, còn nói đến Senjougahara, em hẳn là còn chưa nói một câu nào với cô nàng đó kia mà.

Từ khi nào mà thiết lập nhân vật của mấy người này lại trở nên thân thiện đến như vậy rồi hả.

- Chà, ngay cả ta cũng cảm thấy kì lạ. Chẳng hiểu vì sao mà bản thân ta chẳng thể ghét được hai người đó. Ta nghĩ có lẽ việc bị ghép đôi với ngài đã khiến cho ta cũng chịu ảnh hưởng từ sự yêu ghét của ngài.

- Hưm...

Chúng tôi được liên kết với nhau đến mức đó sao --- Nhưng mà tôi cảm thấy nếu đã đến mức đó thì nó giống như là thần giao cách cảm chứ không còn là ghép đôi nữa rồi.

- Cái cảm giác muốn "làm" con nhóc đó của ta có lẽ cũng là do ảnh hưởng từ ngài.

- Anh không có sở hữu cái cảm giác thô tục đó !

Đừng đổ lỗi cho người khác !

Là do em tự dưng lên cơn thì có !

- ... Khoan đã. Nếu thật sự là vậy, từ khi em bị phong ấn vào cái bóng của anh và chúng ta gắn kết với nhau, nói cách khác là từ kì nghỉ xuân, chúng ta đã trở thành một cặp. Là em trở thành một cặp với anh. Còn vào lúc ban đầu, em là chủ nhân của anh, anh là người hầu của em. Nói cách khác, bây giờ em chịu ảnh hưởng từ anh, còn vào kì nghỉ xuân, anh chịu ảnh hưởng từ em. Như vậy, lý do việc tạo hình nhân vật ngầu đời của anh bị tan vỡ kể từ kì nghỉ xuân là do...

- Ặc.

- Em vừa mới "ặc" xong phải không !

Vì sê-ri tiếp tục mà sự thật không ngờ tới đã được đưa ra ánh sáng.

Kéo dài cũng có cái lợi của nó.

- Chà chà, chúng ta trở lại chủ đề lúc nãy đi. Nói nhảm nhiều quá sẽ khiến độc giả bỏ đi đấy.

- Vậy sao ? Anh vẫn muốn tiếp tục chủ đề này một chút nữa...

Tôi có cảm giác đây là một chủ đề cực kì quan trọng.

Đến mức có thể làm dao động nền tảng của cả câu chuyện.

- Nhưng mà, chúng ta mà cứ toàn nói nhảm thế này sẽ khiến cho bạo loạn tái diễn đấy. Ta nghe nói câu chuyện hoàn toàn không có nói nhảm mà chị Basa kể đã được đánh giá rất là cao.

- Ừ-m, đúng thiệt...

Lần này cũng thế, nghe nói là định kể chuyện theo góc nhìn của Hachikuji.

Không những thế, vấn đề này còn thực sự được đem ra cân nhắc nghiêm túc nữa.

Tiện thể nói luôn, nếu bạn muốn biết tại sao mà ý tưởng đó lại không được chấp thuận, chà, lý do thì có nhiều lắm, nhưng mà nghe nói một trong những lý do quan trọng là vì hình tượng nhân vật của tôi, khi đem so sánh câu chuyện triển khai từ góc nhìn của Hanekawa dịu dàng với góc nhìn của Hachikuji, thì bởi vì hình tượng của tôi có một sự khác biệt quá lớn, cho nên ý tưởng này đã không được chấp nhận.

Tôi bị người khác lo lắng...

Thật là buồn.

- Chà, tạm thời không nói đến những chuyện chưa diễn ra theo trình tự thời gian nữa. Nhưng mà, quả nhiên là vậy. Chẳng có việc gì mà anh có thể làm cho Hachikuji cả.

Chẳng hề có kẻ địch nào cả.

Nếu như có ai đó để tôi chiến đấu, vậy thì vấn đề sẽ trở nên rất đơn giản, và tôi chỉ cần đánh bại kẻ đó là được. Tuy nhiên, giống như phần lớn trường hợp diễn ra trong hiện thực, chẳng hề có kẻ địch nào cả.

Đánh bại cái gì đó, chiến thắng ai đó, sau đó thay đổi thế giới một cách đầy kịch tính, những chuyện đó chỉ xảy ra trong trò chơi điện tử hoặc thể thao mà thôi --- Trong hiện thực thì một điều dễ hiểu như vậy sẽ không thể nào xảy ra.

Thứ mà tôi --- Hay chúng ta thường phải đối mặt, không phải là những thứ vớ vẩn bất hợp lý hay phi lý --- Trong phần lớn trường hợp, thứ đó đơn giản chỉ là hiện thực.

Hiện thực là kẻ địch của chúng ta, là đối thủ ta phải chiến đấu.

Và chẳng có ai chiến thắng được hiện thực cả.

Từ trước đến nay, chưa từng có một ai làm được điều đó.

Ai rồi cũng sẽ gục ngã trước hiện thực.

Việc chúng ta đang sống đã là một cuộc chiến tất bại rồi.

- Chà, nếu như chủ nhân của ta có dự định trở thành người đầu tiên, ta sẽ không ngăn cản ngài.

- Không, em đừng hi vọng vào chủ nhân của em quá mức như vậy...

- Ngài cứ mặc kệ đi là được rồi.

Shinobu nói.

Bằng một giọng lạnh như băng.

- Đừng nghĩ quá nhiều, đừng đào sâu. Ngài chỉ cần để mọi việc diễn ra tự nhiên theo cách của nó --- Giống như ta và ngài. Ít nhất, đây không phải là chuyện mà người ngoài nên chỏ mũi vào. Ta và ngài đã phải chịu nhiều thất bại cay đắng vì điều này rồi, không phải sao --- Kể cả con nhóc cựu lớp trưởng kia cũng thế.

Quả nhiên Shinobu.

Sẽ không dùng cách gọi chị Basa vào lúc này.

- Hẳn là ngài vẫn còn nhớ những kinh nghiệm đau thương vì thói lắm chuyện --- Mèo hay cái gì đó meo.

- Em vừa nói "meo" phải không.

- Cái gì đó khác.

- Lỗi in ấn sao...

Nhầm "meo" với "khác" sao, như vậy có nghĩa là quyển tiểu thuyết này không phải là bản đã được biên tập mà là bản viết tay sao ?

Như vậy làm sao mà chuyển thành bản điện tử được chứ.

Run: Nguyên văn là にゃ với じゃ, hai chữ này khi viết ngoáy sẽ dễ nhầm.

- Chuyện này không liên quan lắm, anh thường nghe người ta nhắc nhiều về sách điện tử nhưng lại không thấy bao nhiêu sách được xuất bản theo kiểu này. Em có nghĩ nếu chúng ta thay từ "sách điện tử" bằng từ ngoại lai nào dễ nghe thì nó sẽ dễ thâm nhập hơn vào đời sống xã hội không.

- Từ ngoại lai sao. Chà, có thì cũng có... Nhưng mà ý ngài không phải loại nửa ta nửa Tây như là "book điện tử" mà là loại toàn bộ chữ cái đều dùng tiếng nước ngoài có phải không ?

- Ừm. Giống như kiểu Light Novel hồi trước ấy, anh cũng muốn làm điều tương tự với sách điện tử.

- Plasma Type.

- Nghe hay phết !

Cực kì có phong cách cdsht.

Hơn nữa lại còn tạo sự liên hệ đặc biệt giữa "type" trong phân loại với "type" trong chuyên ngành in ấn.

- Text.

- Hay đấy, đột nhiên có cảm giác khoa học viễn tưởng.

- Back Board.

- Đem góc nhìn đặt lên Reader rồi sao ?

Run: Reader là một thiết bị đọc sách điện tử của SONY.

- Light Novel.

- A, cái này nghe được nhất !

Vừa vẽ xuống một dấu chấm tròn xinh đẹp để kết thúc câu chuyện ( ?), Shinobu nhún vai nói:

- Chà.

Cách chuyển chủ đề của cô bé hơi quá rõ ràng một chút.

- Tóm lại là, thưa ngài. Điều ta muốn nói là có những việc khác cần ngài lo lắng hơn là chuyện này.

- Ừ.

Đúng vậy, cho dù tôi lo lắng về chuyện của Hachikuji bao nhiêu đi nữa thì, nói vô dụng thì hơi quá, thì nó cũng không đi đến đâu cả.

Tôi rất rõ ràng chuyện đó.

Cho dù không có ai nhắc nhở tôi đi nữa.

Nhưng mà, có những việc khác cần tôi lo lắng ?

Là việc gì ?

Đời tôi chẳng có gì để mà lo lắng cả.

Tất cả mọi thứ đều thuận lợi.

- Không không. Ngài đang nghiêng đầu nghĩ ngợi cái gì vậy. Ngài là học sinh cấp 3 đúng không ? Nhiệm vụ của học sinh là học tập.

- ...

Ơ...

Em đang nói về một điều bình thường như vậy sao ?

Không không, điểm nào của em còn là ma cà rồng hả.

Như thế này không phải giống y chang mấy con em gái nhiều chuyện lắm mồm sao.

Em làm anh liên tưởng tới Karen với Tsukihi hồi xưa đấy.

- Anh có học mà, nghiêm túc luôn ấy chứ.

Tôi nói.

Giống như một ông anh đang bị làm phiền.

- Một người núp trong bóng của anh suốt mùa hè như em hẳn là phải biết rõ điều đó hơn ai cả chứ. Cùng với sự kèm cặp của Hanekawa và Senjougahara, anh đã học ôn vô số thứ. Không chỉ Ietsugu, bây giờ anh có thể kể ra toàn bộ thân tộc của họ Tokugawa hay là họ Minamoto.

- Chà, ta biết chứ ? Chủ nhân của ta không chỉ lịch sử Nhật Bản mà ngay cả Ngữ Văn, Toán, Anh, Hóa, ngài cũng học hành rất bận rộn. Ta thật sự cảm thấy rất bội phục ngài đấy chứ ? Ta còn cổ vũ ngài từ trong cái bóng theo đúng nghĩa đen nữa. Nhưng mà, chủ nhân của ta.

Ngừng lại ở đó một nhịp, Shinobu.

Nói ra một câu cực kì thẳng thắn, cực kì hiệu quả.

- Ngài chưa làm một tí tẹo bài tập hè về nhà nào cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện