- Ai mà ngủ được chứ hả !?
Cùng với lời quát tháo đó, tôi mở mắt ra.
Sớm hơn ba mươi phút so với thời gian mà tôi đã đặt báo thức.
Shinobu cũng ngồi dậy cùng với tôi, nói đúng hơn thì cô bé bị tôi làm cho giật mình nên thức dậy.
- C-Cái gì đấy, thưa ngài... Có chuyện gì vậy ?
- Không có gì, xin lỗi vì đánh thức em Shinbobu...
Bởi vì lưng đau nhức cả lên, tôi mới bật dậy châm chọc theo phản xạ.
Làm sao mà tôi có thể đa sầu đa cảm nghĩ ra được câu "thật tốt là những trò chơi này vẫn chưa bị loại bỏ" chứ. Cho dù là lúc ngủ chung với Sengoku và Kanbaru ở cái phế tích của ngôi trường học thêm, tôi cũng không cảm thấy đau nhức đến từng khớp xương như thế này.
Vào kì nghỉ xuân, bởi vì vẫn còn là một ma cà rồng, tôi không nhận ra việc này... Nhưng mà, phải công nhận là Oshino kinh khủng thật đấy. Hoặc có lẽ là sau khi sống một quãng đời dài lang bạt kì hồ, ai cũng có thể quen với việc ngủ trên nền cứng.
Dù sao đi nữa, lựa chọn ống nước làm chỗ ngủ là một trong những sai lầm lớn nhất đời tôi. Cứng không chưa nói, quan trọng là bề mặt của nó lại còn cong nữa.
Tôi cho rằng lý do tôi khát khao được ngủ một lần trong ống nước như vậy, về cơ bản là được sinh ra từ Doraemon. Như vậy, có thể nói là toàn bộ nguồn cơn của việc này là tại Doraemon.
Doraemon đáng chết.
- Nobu-chan, em không sao chứ ?
- Cái tên Nobu-chan có thể là một phiên bản rút gọn từ Nobuemon, mặt khác, đó cũng là cách gọi tên thân mật của người lớn Nhật Bản đối với trẻ em khi rút gọn Shinobu. Hơn nữa, nếu ngài hỏi ta, ta sẽ nói là cái tên này rất giống Nobi-chan.
- Thế nào, em không sao chứ ?
Trước câu hỏi của tôi, Shinobu trả lời: "Không, ta không sao.".
Ừm, mặc dù hiện tại đã mất sức mạnh nhưng mà dù sao thì Shinobu cũng từng là một ma cà rồng. Có lẽ những hoàn cảnh khắc nghiệt thế này chẳng ăn nhằm gì với cô bé.
- Không không, ta không có ý đó. Cơ bản thì ta chẳng ngủ được một chút nào cả.
- Ơ ? Tại sao ? Em không thể đảo ngược sinh hoạt ngày đêm hả ?
- Không, không phải như vậy. Bởi vì ngài cảm thấy khó ngủ nên ngài cứ ôm lấy ta, làm ta chẳng thể ngủ được.
- ...
Tôi thật sự xem cô bé là gối ôm sao ? Là chăn của tôi sao ?
- Ngài biết là trong lúc ngủ, ngài vừa sờ sờ xương sườn của ta như đang đánh đàn güiro vừa rên rỉ "Hanekawa... Hanekawa... Hanekawa loli... " chứ ?
- Em đang nói xạo phải không !
Lại còn đàn güiro !
Run: güiro là một loại nhạc cụ của vùng châu Mỹ La-tinh, có các ngấn song song nhìn như xương sườn. Xem thêm:
- Chậc, nghĩ tới việc có lẽ ngài đã cảm thấy rất áp lực khi quay về quá khứ như thế này, cho nên ta cũng không đành lòng gạt ngài ra và đã để ngài làm nũng như vậy.
- Chuyện này không thể nào là sự thật được !
Nếu đây là sự thật, vậy thì tôi thật có lỗi với Shinobu, có lỗi với Hanekawa, có lỗi với Senjougahara !
Tôi đúng là một nhân vật đáng kinh tởm nhất, ngày mai tôi sẽ đi chết !
- ... Phù. Nhưng mà hôm nay anh phải sống bằng mọi giá. Bởi vì hôm nay, vào ngày của mẹ, anh phải giúp Hachikuji.
- Ngài đang định làm cho hình tượng của ngài trở nên thật hào nhoáng, sau đó đem tất cả chuyện vừa xảy ra trở thành một trò đùa phải không ? Đừng có hòng, trên xương sườn của ta vẫn còn in rõ dấu tay của ngài đấy. Đây, ngài thử nhìn đi.
- Thật đáng tiếc, đây là một quyển tiểu thuyết, anh chẳng có cách nào để xác nhận cả ---
- Vậy thì thêm tranh minh họa vào là được.
- Cái gì ? Vẽ tranh minh họa một bé gái vén váy lên để lộ cơ thể ấy hả ?
- Vẽ bằng phong cách Alice ở xứ sở diệu kì phiên bản IPad ấy.
- Ý em là sờ một cái là hình chuyển động phải không ?
- Dùng ngón tay là có thể vén váy của ta lên.
- Nghe dâm quá... Được rồi, chuyển chủ đề, chúng ta tới nhà Hachikuji thôi. Không ăn sáng chắc cũng không sao cả. Em cũng nhịn một chút nhé, trở về thời hiện đại anh sẽ chiêu đãi em một bữa Mister Donut no nê.
- Không, ta đã nói là ngài đừng có tùy tiện chuyển chủ đề như vậy mà. Với lại, ta cho rằng việc ngài mang MisDo ra đây sẽ gây hiểu nhầm. Không phải chúng ta đã quyết định là ngài sẽ chiêu đãi ta một bữa MisDo thay cho cái giá của việc du hành thời gian sao ?
- Ặc...
- Nếu ngài muốn ta bỏ qua chuyện cái dấu tay này, ngài phải mời ta một bữa tại Andonand.
Run: Cafe Andonand, một chuỗi cửa tiệm bánh vòng cao cấp với các sản phẩm bánh vòng hướng tới đối tượng người lớn.
- Làm sao mà em lại biết được loại cửa tiệm Mister Donut cao cấp này hả...
Ai đã nói cho em biết hả ?
Nhưng mà dù sao thì loại cửa hàng cao cấp như thế cũng sẽ không xuất hiện ở thị trấn của tôi, bây giờ cũng không, sau này càng không.
- Anh nói cho em biết, loại dấu tay mà sau một lúc sẽ biến mất đó không thể trở thành chứng cớ được.
- Vậy ngài dùng điện thoại chụp cho ta một pô đi, vậy là có bằng chứng ngay chứ gì.
- Nếu như trong điện thoại của anh có loại ảnh đó, vậy thì khoan nói cái gì bằng chứng, trước tiên anh sẽ bị Hanekawa chặt đứt mọi quan hệ, sau đó là nhận lời chia tay từ Senjougahara.
- Và rồi ngài sẽ bị người nữ cảnh sát kia bắt vào khám.
- Bà cô đó không biết ở thời hiện đại vẫn có làm cảnh sát không nhỉ...?
Nếu vẫn làm thì có thể chúng tôi đã từng gặp nhau ở thế giới đó.
Dù sao thì duyên phận giữa người với người là thứ rất khó hiểu.
- Nhưng mà, nghĩ lại thì trong số ma cà rồng, chắc cũng chỉ có mỗi mình em là có thể sử dụng một cách tự nhiên cụm từ "chụp một pô đi" như vậy.
- Ngày nảy ngày nay, ở trên xương sườn của một ma cà rồng nọ, đã có ai đó...
- Anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi, em đừng lôi chủ đề này ra nữa mà !
Mặc dù tôi không nhớ mình từng làm một việc như vậy, thế nhưng mà khi cân nhắc tới sự khó ngủ trong cái ống nước này, tôi không thể tin tưởng bản thân sẽ không làm ra một chuyện đáng sợ như vậy, vì thế rốt cục thì tôi đành thẳng thắn nhận tội.
- Chà, dù sao thì ta cũng không định kết thù với ngài, người đã hứa từ bây giờ, mỗi ngày sẽ mời ta ăn vô số bánh vòng.
Shinobu cười thỏa mãn.
Nhìn thấy nụ cười đó của cô bé, tôi có cảm giác mình vừa bị cho vào tròng một cách gọn gàng sạch sẽ.
Dù sao thì nếu chỉ là dấu tay thì chính bản thân cô bé cũng có thể tự tạo ra được.
- Chà, thôi kệ... Chỉ cần có khả năng anh từng thưởng thức no mắt xương sườn của Shinobu thì một cái giá như vậy cũng không sao, mất tiền nhưng đổi lại anh sẽ có được cảm giác hạnh phúc.
- Ngài đúng là một người lạc quan...
Chúng tôi bò ra khỏi ống nước.
Bầu trời trong vắt không một gợn mây, y hệt hôm qua.
Ngày hôm qua mà tôi đang nói ở đây là ngày hôm qua của mười một năm trước.
Bởi vì nếu như trời mưa, độ khó của việc bám đuôi sẽ hạ thấp (mưa sẽ che dấu tiếng bước chân và thân hình chúng tôi. Với lại khi mang dù thì người ta cũng ít chú ý tới phía sau), cho nên tôi cũng từng hơi kỳ vọng là hôm nay sẽ mưa, nhưng mà có vẻ như không phải lúc nào cũng cầu được ước thấy.
Với lại, nếu tôi nhớ không nhầm thì Hachikuji cũng chưa từng nói ngày hôm đó là một ngày mưa.
Tôi và Shinobu đứng trước quảng trường của công viên, thực hiện một số động tác thể dục nhẹ để làm thư giãn cơ thể cứng đờ của mình (tôi không rõ là liệu Shinobu có cần phải làm vậy không, nhưng mà cô bé vẫn cùng làm với tôi), sau đó chúng tôi đi về hướng nhà của Hachikuji.
Bây giờ là tám giờ sáng.
Thời gian thích hợp.
Trước tiên, có một vấn đề mà tôi phải cân nhắc, cũng không phải là trong lúc ngủ tôi nghĩ ra vấn đề này, chỉ là cái nhiệm vụ núp sau cột điện, theo dõi nhà Hachikuji, nghĩ thế nào đi nữa cũng thấy quá khả nghi.
Mặc dù thời đại này khá cởi mở, nhưng nếu thời gian mai phục kéo quá dài, cũng không phải là không có khả năng tôi sẽ bị những người hàng xóm thiện lương bắt chuyện.
Từ dữ kiện hôm nay là ngày Chủ Nhật, tôi cho rằng Hachikuji sẽ ra khỏi nhà vào buổi sáng, nhưng dù sao thì đối thủ của tôi cũng là Hachikuji, cô bé có lẽ không dễ bị nhìn thấu như vậy.
Rất có khả năng xuất hiện tình huống ngoài ý muốn là cô bé sẽ xuất phát vào năm giờ chiều.
Bởi vì cô bé từng nói bên trong ba lô của mình chất đầy nhu yếu phẩm, cho nên nếu suy luận theo hướng này, cho dù cô bé có thực hiện kế hoạch xuất phát muộn, ở qua đêm, rồi về sớm cũng không có gì lạ.
Trong đầu cô bé đó khả năng là sẽ không có những suy nghĩ kiểu ở lại quá lâu sẽ gây phiền toái cho người khác.
- Thiệt tình, con nhóc này thật phiền phức. Nó mà chết quách đi thì hay biết mấy.
- Thì không phải nó sẽ chết nếu ngài bỏ mặc nó sao ?
Mặc dù nói thế, nhưng tôi vẫn nghĩ ra một đối sách hợp lý cho vấn đề này.
Đối sách giúp cho tôi không bị những người hàng xóm bắt chuyện, cho dù tôi đứng rình hơn mười hai tiếng đi chăng nữa --- Đó là cho Shinobu hút máu.
Hút máu của tôi.
Các bạn hỏi tôi dù sao thì sắp tới cũng chẳng hề có trận chiến nào xảy ra, tại sao lại phải thực hiện nghi thức truyền thống này ? Đó là bởi vì một khi hút máu của tôi, sức mạnh ma cà rồng của Shinobu sẽ tăng lên, và kết quả của việc đó là bộ dạng của cô bé cũng sẽ có thể thay đổi.
Trên thực tế, Shinobu có thể lựa chọn thay đổi hình dạng tùy thích sau khi hút máu của tôi --- Chính vì vậy, tôi muốn để cho cô bé biến thành hình dạng khác với hình dạng bé gái hiện tại.
Bây giờ cô bé đang mang hình dạng của một học sinh tiểu học tám tuổi.
Tôi sẽ để cô bé biến thành ít nhất là mười ba tuổi, trở thành hình dạng một học sinh cấp 2.
Thực ra trong trường hợp này, để cô bé biến luôn thành hình dạng trưởng thành sẽ phù hợp với mục đích hơn. Tuy nhiên, nếu như vào ban ngày ban mặt mà Shinobu thu hồi lại được nhiều sức mạnh đến mức quay trở lại hình hài gần với "hình hài ban đầu", thì cả tôi và cô bé sẽ không thể chịu được ánh nắng Mặt Trời.
Cơ thể chúng tôi sẽ bắt lửa.
Cho dù không đến mức đó thì chúng tôi cũng sẽ có những vết bỏng lớn.
Dù thế nào đi nữa, chúng tôi phải giữ lại phần con người.
Để có thể sống dưới ánh Mặt Trời.
- ? Thế trở thành học sinh cấp 2 để làm gì, thưa ngài ? Ta nói trước là từ quan điểm xã hội, ra tay với một học sinh cấp 2 cũng hoàn toàn nằm trong phạm vi lolicon đấy.
- Không, anh đã nói không phải vậy mà.
Chậc, xét từ việc một học sinh lớp 12 đi hẹn hò với một học sinh lớp 7 bị người đời nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, thì những gì Shinobu nói hoàn toàn đúng, nhưng mà tôi không phải, về cơ bản thì tôi không có ý định đó.
Không phải tôi đang muốn chiêm ngưỡng các phiên bản tuổi tác khác nhau của Shinobu.
- Em còn nhớ mấy cô bé nữ sinh hôm qua không ?
- Ta quên rồi.
- Mau nhớ lại cho anh !
- À, mấy con nhỏ đó hả ? Ra thế, ta hiểu ngài định làm gì rồi.
- Hồ hồ. Em cũng thông minh đấy chứ, Shinobu.
Tôi vừa nghĩ trong đầu chắc chắn cô bé chẳng hiểu gì đâu, vừa thúc dục cô bé giải thích.
Dù sao thì cả tôi và Shinobu đều là những cao thủ trong việc miệng thì nói hiểu chứ thực ra chẳng hiểu gì cả.
- Nói tóm lại thì bởi vì hôm qua ngài nói chuyện với mấy con nhóc nữ sinh đó, cho nên ngài bắt đầu có hứng thú với những nữ sinh cấp 2 chứ gì.
- Anh đã nói là không phải mà !
- Sau khi trở về thời hiện đại, ngài sẽ đến thăm nhà con bé tóc lòa xòa trước trán hả... À không, ngài không cần phải làm như vậy, dù sao gì ở nhà của ngài cũng có hai bộ đồ chơi nhân vật em gái là nữ sinh cấp 2.
- Em đừng có dùng đơn vị "bộ đồ chơi" để đếm em gái của anh !
Tạm thời không bàn tới Sengoku, sẽ chẳng hay ho gì nếu tôi bắt đầu xem em gái mình là đối tượng khiến tôi cảm thấy hấp dẫn.
- Tạm thời không bàn tới Sengoku sao ?
- Hửm ? À, thì em xem, cô bé đó đã lớp 8 rồi. Với lại dạo gần đây trông cô bé cũng ra dáng người lớn một cách lạ thường.
- ... Không ngờ hành động của kẻ đó lại thu hoạch thành công...
- Kẻ đó mà em nói là ai vậy ? Nghe em nói mà anh cứ liên tưởng tới trùm cuối... Là Kaiki hả ?
- Không, cũng không có việc gì. Ta không muốn đụng chạm tới vấn đề này nữa. Vậy, tại sao ngài lại muốn ta biến thành một nữ sinh cấp 2 ? Lại còn bắt ta nhớ lại mấy con nhóc đó nữa ?
- Thì anh đã nói rồi mà, nếu như anh dẫn theo một bé gái như em, việc đó sẽ có thể dễ dàng trở thành lý do để người khác bắt chuyện với anh. Nhưng mà em thì lại muốn cùng đi trông chừng với anh bằng mọi giá. Và thế là Koyomi-kun thông minh đã nảy ra một sáng kiến. Nếu như anh để cho em lớn ngang một học sinh cấp 2, ngoại hình dễ thương, à không, ngoại hình lộng lẫy của em sẽ toát ra một sự cao quý khiến cho không ai dám lại gần bắt chuyện, em sẽ là một mỹ nữ với vẻ đẹp yêu diễm cướp đi trái tim của bất kì ai.
- ...
Ơ ?
Tôi chỉ nói điều đương nhiên thôi mà, sao hai má của nữ sinh trung học Shinobu lại đỏ bừng lên rồi ?
Chẳng lẽ cô bé cảm thấy không khỏe sao ?
Quả nhiên là sau khi lấy lại sức mạnh ma cà rồng, Mặt Trời sẽ trở thành kẻ địch.
Mặc dù tôi vốn cho rằng cô bé có lớn thêm năm tuổi nữa cũng chưa phải vấn đề gì to tát...
- Em không sao chứ ?
- Hử ? Hửm ? À, à ờ, ta không sao. N-Nào, ngài tiếp tục nói đi. Tán dương ta thật nhiều, thật nhiều nữa đi.
- ? Không, anh đâu có tán dương em đâu... Ờ, xem nào, anh nói tới đâu rồi nhỉ ? À đúng rồi, tóm lại thì nếu anh đi cùng với hình dạng bé gái của em, người khác sẽ dễ tới bắt chuyện. Nhưng ngược lại, nếu anh đi cùng với hình dạng học sinh cấp 2 của em, người khác sẽ không dám lại gần. Mặc dù vẫn rất khả nghi, nhưng mà nói chung là nếu làm như thế, người khác sẽ khó bắt chuyện hơn.
- Khó bắt chuyện hơn ? Tại sao thế tại sao thế ?
- Chậc, anh vừa nói rồi mà, là do vẻ đẹp lộng lẫy của em...
- N-Ngài phải nói cụ thể là lộng lẫy thế nào chứ, nếu không làm sao ta biết được.
- ? Chà, nói cụ thể thì hơi khó, vì dù sao thì toàn thể đã lộng lẫy rồi. Xem nào, mái tóc vàng kim bồng bềnh trong gió này, làn da mềm mịn trắng muốt này, bờ môi này, ánh mắt này, dĩ nhiên là cả phong thái chững chạc nhưng vẫn lưu lại chút gì đó ngây thơ nữa, còn cả tỉ lệ tay chân cân bằng một cách hoàn hảo. Nếu như Leonardo Da Vinci còn sống, chắc chắn người ông ta vẽ sẽ không phải nàng Mona Lisa mà chính là em.
- Á !?
Tôi vừa bị đá.
Bị Shinobu dùng sức mạnh của ma cà rồng đá.
Dù sao thì bây giờ tôi cũng chuyển hóa một phần thành ma cà rồng rồi, nên nếu cân bằng lại thì chắc cũng không đau lắm --- Đó là điều tôi nghĩ trong đầu, tuy nhiên tôi vẫn nhận đủ sát thương để dùng thân đo đường, mắt hướng nhìn trời.
Cô bé thật sự dùng toàn lực đá tôi.
Cái gì chứ, em tức giận cái gì hả ?
- Ơ ? Anh, vừa nói sai điều gì sao ?
- Không có không có. Ngài chẳng nói sai gì cả. Được rồi được rồi, nếu ngài đã nói đến như vậy, ta cũng không ngại gì mà hỗ trợ ngài một tay. Ta sẽ dùng toàn lực hỗ trợ ngài.
Khi tôi ngồi dậy, học sinh trung học Shinobu đã thay đổi trang phục mới --- Khi mà đã lấy lại từng này sức mạnh, Shinobu có thể tùy-thích-đùa-bỡn với hiện thực ở trình-độ áo quần.
Và, trang phục mà cô bé thay đổi lần này là...
Đồng phục của mấy cô bé nữ sinh cấp 2 mà chúng tôi gặp hôm qua.
Phong cách áo liền váy, y chang Sengoku, hay nói cách khác, đồng phục của trường cấp 2 mà tôi từng theo học.
Oa, thẻ bài siêu hiếm này từ đâu ra đây.
Shinobu mặc đồng phục...
Run: Super Rare Card, ai từng chơi mấy trò CCG (Card Collection Game) thì chắc không lạ gì.
- Như thế này thì người khác sẽ khó bắt chuyện đúng không ? Với lại ở đất nước này, đồng phục cũng là một dạng chứng minh thân phận.
- ... À, ừ, đúng thế.
Không phải là tôi chưa từng cân nhắc tới phương án này.
Chỉ là, tôi vốn không cho rằng Shinobu, vốn rất khắt khe về việc ăn mặc giống như một cô bé lớp trưởng siêu nổi tiếng nào đó, sẽ chịu mặc một bộ đồng phục bình thường mà ai cũng mặc. Thế nên phương án này đã bị loại bỏ ngay trước khi được đưa ra.
Run: Ở đây đề cập đến một bộ manga có tên là 極上 !!めちゃモテ委員長 (Gokujou !! Mecha Mote Iinchou) của tác giả Nishimura Tomoko.
Nhưng ai mà ngờ được cô bé lại nhiệt tình hợp tác đến thế này chứ... Rõ ràng tôi không hề dùng Mister Donut để nhử cô bé, rốt cuộc là cái gì đã khiến cô bé có hứng thú đến vậy ?
Tôi hoàn toàn không có chút manh mối nào.
Một vấn đề hóc búa, bí hiểm.
Nếu như tôi giải quyết được vấn đề này, vậy thì trong quan hệ giữa tôi và Shinobu từ nay về sau, tôi sẽ vô cùng chiếm ưu thế...
- Nếu ngài muốn, ta cũng có thể chuẩn bị đồng phục cho ngài ?
- À, ừ, cảm ơn em.
Tôi quyết định ỷ lại vào lòng tốt của cô bé.
Chỉ cần mặc đồng phục, độ khả nghi sẽ hạ thấp, mỗi lần nghĩ tới việc này, tôi lại cảm thấy lo cho hệ thống an ninh từ mười một năm trước vẫn không thay đổi của đất nước.
Tôi để cho Shinobu tạo ra một bộ đồng phục của trường cấp 3 Naoetsu (phiên bản nam), sau đó lại chui vào trong ống nước để thay quần áo --- Thế là bộ đôi nhìn thế nào cũng không thấy khả nghi, được kết hợp từ một nam sinh cấp 3 bình thường và một nữ du học sinh cấp 2, đã ra đời.
Tiện thể nói luôn, trong lúc tôi thay đồ, Shinobu đã thực hiện một số thay đổi trong phong cách của cô bé, ví dụ như đeo thêm một cặp kính, và tết tóc thành hai bím treo lủng lẳng phía sau đầu, trông rất giống Hanekawa mà chúng tôi gặp lúc trước. Có lẽ cô bé muốn tạo cho người khác ấn tượng cô bé là một học sinh chăm chỉ.
Chậc, nhưng mà nghĩ kĩ lại thì việc một nam sinh cấp 3 đi cùng với một nữ sinh cấp 2 cũng khá kì lạ... Vạn nhất có người bắt chuyện với tôi vì việc này, chúng tôi sẽ nói là cô bé đang homestay tại nhà tôi. Trong khi thông đồng với nhau để đối phó các tình huống có thể xảy ra, chúng tôi đã đến trước cửa nhà Hachikuji.
Mặc dù chẳng có ai chú ý tới chúng tôi, những vì để cho chắc ăn, chúng tôi vẫn đứng cạnh cột điện và bắt đầu mai phục.
Shinobu đang cầm đọc quyển sách mà ngày hôm qua Hanekawa loli quăng trúng cô bé sau đó bỏ quên (trông cô bé cứ như một cô nàng mọt sách kì lạ nào đó).
Run: Bungaku Shoujo, tác phẩm thành danh của Nomura Mizuki, tranh minh họa Takeoka Miho.
Tôi thì đang giả vờ loay hoay gì đó với cái điện thoại (mặc dù ở thời đại bây giờ vẫn chưa có mẫu điện thoại này, nhưng mà có lẽ vì vậy mà nhìn từ bên ngoài, trông tôi sẽ giống như một học sinh cấp 3 đang chơi trò chơi).
Chúng tôi đang đợi Hachikuji ra khỏi nhà.
Chúng tôi đang đợi Hachikuji Mayoi, lưng cõng một cái ba lô bự chảng, trong lồng ngực tràn ngập sự lo âu và chờ đợi để đi thăm nhà mẹ.
Theo dự đoán của tôi, thì chắc cô bé sẽ xuất phát vào buổi sáng --- Nếu vậy thì chúng tôi sẽ không phải chờ quá lâu.
Có lẽ chưa đến ba mươi phút nữa --- Chúng tôi sẽ được gặp nhau.
Tôi sẽ được gặp Hachikuji Mayoi lúc còn sống trên cõi đời này.
Cùng với lời quát tháo đó, tôi mở mắt ra.
Sớm hơn ba mươi phút so với thời gian mà tôi đã đặt báo thức.
Shinobu cũng ngồi dậy cùng với tôi, nói đúng hơn thì cô bé bị tôi làm cho giật mình nên thức dậy.
- C-Cái gì đấy, thưa ngài... Có chuyện gì vậy ?
- Không có gì, xin lỗi vì đánh thức em Shinbobu...
Bởi vì lưng đau nhức cả lên, tôi mới bật dậy châm chọc theo phản xạ.
Làm sao mà tôi có thể đa sầu đa cảm nghĩ ra được câu "thật tốt là những trò chơi này vẫn chưa bị loại bỏ" chứ. Cho dù là lúc ngủ chung với Sengoku và Kanbaru ở cái phế tích của ngôi trường học thêm, tôi cũng không cảm thấy đau nhức đến từng khớp xương như thế này.
Vào kì nghỉ xuân, bởi vì vẫn còn là một ma cà rồng, tôi không nhận ra việc này... Nhưng mà, phải công nhận là Oshino kinh khủng thật đấy. Hoặc có lẽ là sau khi sống một quãng đời dài lang bạt kì hồ, ai cũng có thể quen với việc ngủ trên nền cứng.
Dù sao đi nữa, lựa chọn ống nước làm chỗ ngủ là một trong những sai lầm lớn nhất đời tôi. Cứng không chưa nói, quan trọng là bề mặt của nó lại còn cong nữa.
Tôi cho rằng lý do tôi khát khao được ngủ một lần trong ống nước như vậy, về cơ bản là được sinh ra từ Doraemon. Như vậy, có thể nói là toàn bộ nguồn cơn của việc này là tại Doraemon.
Doraemon đáng chết.
- Nobu-chan, em không sao chứ ?
- Cái tên Nobu-chan có thể là một phiên bản rút gọn từ Nobuemon, mặt khác, đó cũng là cách gọi tên thân mật của người lớn Nhật Bản đối với trẻ em khi rút gọn Shinobu. Hơn nữa, nếu ngài hỏi ta, ta sẽ nói là cái tên này rất giống Nobi-chan.
- Thế nào, em không sao chứ ?
Trước câu hỏi của tôi, Shinobu trả lời: "Không, ta không sao.".
Ừm, mặc dù hiện tại đã mất sức mạnh nhưng mà dù sao thì Shinobu cũng từng là một ma cà rồng. Có lẽ những hoàn cảnh khắc nghiệt thế này chẳng ăn nhằm gì với cô bé.
- Không không, ta không có ý đó. Cơ bản thì ta chẳng ngủ được một chút nào cả.
- Ơ ? Tại sao ? Em không thể đảo ngược sinh hoạt ngày đêm hả ?
- Không, không phải như vậy. Bởi vì ngài cảm thấy khó ngủ nên ngài cứ ôm lấy ta, làm ta chẳng thể ngủ được.
- ...
Tôi thật sự xem cô bé là gối ôm sao ? Là chăn của tôi sao ?
- Ngài biết là trong lúc ngủ, ngài vừa sờ sờ xương sườn của ta như đang đánh đàn güiro vừa rên rỉ "Hanekawa... Hanekawa... Hanekawa loli... " chứ ?
- Em đang nói xạo phải không !
Lại còn đàn güiro !
Run: güiro là một loại nhạc cụ của vùng châu Mỹ La-tinh, có các ngấn song song nhìn như xương sườn. Xem thêm:
- Chậc, nghĩ tới việc có lẽ ngài đã cảm thấy rất áp lực khi quay về quá khứ như thế này, cho nên ta cũng không đành lòng gạt ngài ra và đã để ngài làm nũng như vậy.
- Chuyện này không thể nào là sự thật được !
Nếu đây là sự thật, vậy thì tôi thật có lỗi với Shinobu, có lỗi với Hanekawa, có lỗi với Senjougahara !
Tôi đúng là một nhân vật đáng kinh tởm nhất, ngày mai tôi sẽ đi chết !
- ... Phù. Nhưng mà hôm nay anh phải sống bằng mọi giá. Bởi vì hôm nay, vào ngày của mẹ, anh phải giúp Hachikuji.
- Ngài đang định làm cho hình tượng của ngài trở nên thật hào nhoáng, sau đó đem tất cả chuyện vừa xảy ra trở thành một trò đùa phải không ? Đừng có hòng, trên xương sườn của ta vẫn còn in rõ dấu tay của ngài đấy. Đây, ngài thử nhìn đi.
- Thật đáng tiếc, đây là một quyển tiểu thuyết, anh chẳng có cách nào để xác nhận cả ---
- Vậy thì thêm tranh minh họa vào là được.
- Cái gì ? Vẽ tranh minh họa một bé gái vén váy lên để lộ cơ thể ấy hả ?
- Vẽ bằng phong cách Alice ở xứ sở diệu kì phiên bản IPad ấy.
- Ý em là sờ một cái là hình chuyển động phải không ?
- Dùng ngón tay là có thể vén váy của ta lên.
- Nghe dâm quá... Được rồi, chuyển chủ đề, chúng ta tới nhà Hachikuji thôi. Không ăn sáng chắc cũng không sao cả. Em cũng nhịn một chút nhé, trở về thời hiện đại anh sẽ chiêu đãi em một bữa Mister Donut no nê.
- Không, ta đã nói là ngài đừng có tùy tiện chuyển chủ đề như vậy mà. Với lại, ta cho rằng việc ngài mang MisDo ra đây sẽ gây hiểu nhầm. Không phải chúng ta đã quyết định là ngài sẽ chiêu đãi ta một bữa MisDo thay cho cái giá của việc du hành thời gian sao ?
- Ặc...
- Nếu ngài muốn ta bỏ qua chuyện cái dấu tay này, ngài phải mời ta một bữa tại Andonand.
Run: Cafe Andonand, một chuỗi cửa tiệm bánh vòng cao cấp với các sản phẩm bánh vòng hướng tới đối tượng người lớn.
- Làm sao mà em lại biết được loại cửa tiệm Mister Donut cao cấp này hả...
Ai đã nói cho em biết hả ?
Nhưng mà dù sao thì loại cửa hàng cao cấp như thế cũng sẽ không xuất hiện ở thị trấn của tôi, bây giờ cũng không, sau này càng không.
- Anh nói cho em biết, loại dấu tay mà sau một lúc sẽ biến mất đó không thể trở thành chứng cớ được.
- Vậy ngài dùng điện thoại chụp cho ta một pô đi, vậy là có bằng chứng ngay chứ gì.
- Nếu như trong điện thoại của anh có loại ảnh đó, vậy thì khoan nói cái gì bằng chứng, trước tiên anh sẽ bị Hanekawa chặt đứt mọi quan hệ, sau đó là nhận lời chia tay từ Senjougahara.
- Và rồi ngài sẽ bị người nữ cảnh sát kia bắt vào khám.
- Bà cô đó không biết ở thời hiện đại vẫn có làm cảnh sát không nhỉ...?
Nếu vẫn làm thì có thể chúng tôi đã từng gặp nhau ở thế giới đó.
Dù sao thì duyên phận giữa người với người là thứ rất khó hiểu.
- Nhưng mà, nghĩ lại thì trong số ma cà rồng, chắc cũng chỉ có mỗi mình em là có thể sử dụng một cách tự nhiên cụm từ "chụp một pô đi" như vậy.
- Ngày nảy ngày nay, ở trên xương sườn của một ma cà rồng nọ, đã có ai đó...
- Anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi, em đừng lôi chủ đề này ra nữa mà !
Mặc dù tôi không nhớ mình từng làm một việc như vậy, thế nhưng mà khi cân nhắc tới sự khó ngủ trong cái ống nước này, tôi không thể tin tưởng bản thân sẽ không làm ra một chuyện đáng sợ như vậy, vì thế rốt cục thì tôi đành thẳng thắn nhận tội.
- Chà, dù sao thì ta cũng không định kết thù với ngài, người đã hứa từ bây giờ, mỗi ngày sẽ mời ta ăn vô số bánh vòng.
Shinobu cười thỏa mãn.
Nhìn thấy nụ cười đó của cô bé, tôi có cảm giác mình vừa bị cho vào tròng một cách gọn gàng sạch sẽ.
Dù sao thì nếu chỉ là dấu tay thì chính bản thân cô bé cũng có thể tự tạo ra được.
- Chà, thôi kệ... Chỉ cần có khả năng anh từng thưởng thức no mắt xương sườn của Shinobu thì một cái giá như vậy cũng không sao, mất tiền nhưng đổi lại anh sẽ có được cảm giác hạnh phúc.
- Ngài đúng là một người lạc quan...
Chúng tôi bò ra khỏi ống nước.
Bầu trời trong vắt không một gợn mây, y hệt hôm qua.
Ngày hôm qua mà tôi đang nói ở đây là ngày hôm qua của mười một năm trước.
Bởi vì nếu như trời mưa, độ khó của việc bám đuôi sẽ hạ thấp (mưa sẽ che dấu tiếng bước chân và thân hình chúng tôi. Với lại khi mang dù thì người ta cũng ít chú ý tới phía sau), cho nên tôi cũng từng hơi kỳ vọng là hôm nay sẽ mưa, nhưng mà có vẻ như không phải lúc nào cũng cầu được ước thấy.
Với lại, nếu tôi nhớ không nhầm thì Hachikuji cũng chưa từng nói ngày hôm đó là một ngày mưa.
Tôi và Shinobu đứng trước quảng trường của công viên, thực hiện một số động tác thể dục nhẹ để làm thư giãn cơ thể cứng đờ của mình (tôi không rõ là liệu Shinobu có cần phải làm vậy không, nhưng mà cô bé vẫn cùng làm với tôi), sau đó chúng tôi đi về hướng nhà của Hachikuji.
Bây giờ là tám giờ sáng.
Thời gian thích hợp.
Trước tiên, có một vấn đề mà tôi phải cân nhắc, cũng không phải là trong lúc ngủ tôi nghĩ ra vấn đề này, chỉ là cái nhiệm vụ núp sau cột điện, theo dõi nhà Hachikuji, nghĩ thế nào đi nữa cũng thấy quá khả nghi.
Mặc dù thời đại này khá cởi mở, nhưng nếu thời gian mai phục kéo quá dài, cũng không phải là không có khả năng tôi sẽ bị những người hàng xóm thiện lương bắt chuyện.
Từ dữ kiện hôm nay là ngày Chủ Nhật, tôi cho rằng Hachikuji sẽ ra khỏi nhà vào buổi sáng, nhưng dù sao thì đối thủ của tôi cũng là Hachikuji, cô bé có lẽ không dễ bị nhìn thấu như vậy.
Rất có khả năng xuất hiện tình huống ngoài ý muốn là cô bé sẽ xuất phát vào năm giờ chiều.
Bởi vì cô bé từng nói bên trong ba lô của mình chất đầy nhu yếu phẩm, cho nên nếu suy luận theo hướng này, cho dù cô bé có thực hiện kế hoạch xuất phát muộn, ở qua đêm, rồi về sớm cũng không có gì lạ.
Trong đầu cô bé đó khả năng là sẽ không có những suy nghĩ kiểu ở lại quá lâu sẽ gây phiền toái cho người khác.
- Thiệt tình, con nhóc này thật phiền phức. Nó mà chết quách đi thì hay biết mấy.
- Thì không phải nó sẽ chết nếu ngài bỏ mặc nó sao ?
Mặc dù nói thế, nhưng tôi vẫn nghĩ ra một đối sách hợp lý cho vấn đề này.
Đối sách giúp cho tôi không bị những người hàng xóm bắt chuyện, cho dù tôi đứng rình hơn mười hai tiếng đi chăng nữa --- Đó là cho Shinobu hút máu.
Hút máu của tôi.
Các bạn hỏi tôi dù sao thì sắp tới cũng chẳng hề có trận chiến nào xảy ra, tại sao lại phải thực hiện nghi thức truyền thống này ? Đó là bởi vì một khi hút máu của tôi, sức mạnh ma cà rồng của Shinobu sẽ tăng lên, và kết quả của việc đó là bộ dạng của cô bé cũng sẽ có thể thay đổi.
Trên thực tế, Shinobu có thể lựa chọn thay đổi hình dạng tùy thích sau khi hút máu của tôi --- Chính vì vậy, tôi muốn để cho cô bé biến thành hình dạng khác với hình dạng bé gái hiện tại.
Bây giờ cô bé đang mang hình dạng của một học sinh tiểu học tám tuổi.
Tôi sẽ để cô bé biến thành ít nhất là mười ba tuổi, trở thành hình dạng một học sinh cấp 2.
Thực ra trong trường hợp này, để cô bé biến luôn thành hình dạng trưởng thành sẽ phù hợp với mục đích hơn. Tuy nhiên, nếu như vào ban ngày ban mặt mà Shinobu thu hồi lại được nhiều sức mạnh đến mức quay trở lại hình hài gần với "hình hài ban đầu", thì cả tôi và cô bé sẽ không thể chịu được ánh nắng Mặt Trời.
Cơ thể chúng tôi sẽ bắt lửa.
Cho dù không đến mức đó thì chúng tôi cũng sẽ có những vết bỏng lớn.
Dù thế nào đi nữa, chúng tôi phải giữ lại phần con người.
Để có thể sống dưới ánh Mặt Trời.
- ? Thế trở thành học sinh cấp 2 để làm gì, thưa ngài ? Ta nói trước là từ quan điểm xã hội, ra tay với một học sinh cấp 2 cũng hoàn toàn nằm trong phạm vi lolicon đấy.
- Không, anh đã nói không phải vậy mà.
Chậc, xét từ việc một học sinh lớp 12 đi hẹn hò với một học sinh lớp 7 bị người đời nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, thì những gì Shinobu nói hoàn toàn đúng, nhưng mà tôi không phải, về cơ bản thì tôi không có ý định đó.
Không phải tôi đang muốn chiêm ngưỡng các phiên bản tuổi tác khác nhau của Shinobu.
- Em còn nhớ mấy cô bé nữ sinh hôm qua không ?
- Ta quên rồi.
- Mau nhớ lại cho anh !
- À, mấy con nhỏ đó hả ? Ra thế, ta hiểu ngài định làm gì rồi.
- Hồ hồ. Em cũng thông minh đấy chứ, Shinobu.
Tôi vừa nghĩ trong đầu chắc chắn cô bé chẳng hiểu gì đâu, vừa thúc dục cô bé giải thích.
Dù sao thì cả tôi và Shinobu đều là những cao thủ trong việc miệng thì nói hiểu chứ thực ra chẳng hiểu gì cả.
- Nói tóm lại thì bởi vì hôm qua ngài nói chuyện với mấy con nhóc nữ sinh đó, cho nên ngài bắt đầu có hứng thú với những nữ sinh cấp 2 chứ gì.
- Anh đã nói là không phải mà !
- Sau khi trở về thời hiện đại, ngài sẽ đến thăm nhà con bé tóc lòa xòa trước trán hả... À không, ngài không cần phải làm như vậy, dù sao gì ở nhà của ngài cũng có hai bộ đồ chơi nhân vật em gái là nữ sinh cấp 2.
- Em đừng có dùng đơn vị "bộ đồ chơi" để đếm em gái của anh !
Tạm thời không bàn tới Sengoku, sẽ chẳng hay ho gì nếu tôi bắt đầu xem em gái mình là đối tượng khiến tôi cảm thấy hấp dẫn.
- Tạm thời không bàn tới Sengoku sao ?
- Hửm ? À, thì em xem, cô bé đó đã lớp 8 rồi. Với lại dạo gần đây trông cô bé cũng ra dáng người lớn một cách lạ thường.
- ... Không ngờ hành động của kẻ đó lại thu hoạch thành công...
- Kẻ đó mà em nói là ai vậy ? Nghe em nói mà anh cứ liên tưởng tới trùm cuối... Là Kaiki hả ?
- Không, cũng không có việc gì. Ta không muốn đụng chạm tới vấn đề này nữa. Vậy, tại sao ngài lại muốn ta biến thành một nữ sinh cấp 2 ? Lại còn bắt ta nhớ lại mấy con nhóc đó nữa ?
- Thì anh đã nói rồi mà, nếu như anh dẫn theo một bé gái như em, việc đó sẽ có thể dễ dàng trở thành lý do để người khác bắt chuyện với anh. Nhưng mà em thì lại muốn cùng đi trông chừng với anh bằng mọi giá. Và thế là Koyomi-kun thông minh đã nảy ra một sáng kiến. Nếu như anh để cho em lớn ngang một học sinh cấp 2, ngoại hình dễ thương, à không, ngoại hình lộng lẫy của em sẽ toát ra một sự cao quý khiến cho không ai dám lại gần bắt chuyện, em sẽ là một mỹ nữ với vẻ đẹp yêu diễm cướp đi trái tim của bất kì ai.
- ...
Ơ ?
Tôi chỉ nói điều đương nhiên thôi mà, sao hai má của nữ sinh trung học Shinobu lại đỏ bừng lên rồi ?
Chẳng lẽ cô bé cảm thấy không khỏe sao ?
Quả nhiên là sau khi lấy lại sức mạnh ma cà rồng, Mặt Trời sẽ trở thành kẻ địch.
Mặc dù tôi vốn cho rằng cô bé có lớn thêm năm tuổi nữa cũng chưa phải vấn đề gì to tát...
- Em không sao chứ ?
- Hử ? Hửm ? À, à ờ, ta không sao. N-Nào, ngài tiếp tục nói đi. Tán dương ta thật nhiều, thật nhiều nữa đi.
- ? Không, anh đâu có tán dương em đâu... Ờ, xem nào, anh nói tới đâu rồi nhỉ ? À đúng rồi, tóm lại thì nếu anh đi cùng với hình dạng bé gái của em, người khác sẽ dễ tới bắt chuyện. Nhưng ngược lại, nếu anh đi cùng với hình dạng học sinh cấp 2 của em, người khác sẽ không dám lại gần. Mặc dù vẫn rất khả nghi, nhưng mà nói chung là nếu làm như thế, người khác sẽ khó bắt chuyện hơn.
- Khó bắt chuyện hơn ? Tại sao thế tại sao thế ?
- Chậc, anh vừa nói rồi mà, là do vẻ đẹp lộng lẫy của em...
- N-Ngài phải nói cụ thể là lộng lẫy thế nào chứ, nếu không làm sao ta biết được.
- ? Chà, nói cụ thể thì hơi khó, vì dù sao thì toàn thể đã lộng lẫy rồi. Xem nào, mái tóc vàng kim bồng bềnh trong gió này, làn da mềm mịn trắng muốt này, bờ môi này, ánh mắt này, dĩ nhiên là cả phong thái chững chạc nhưng vẫn lưu lại chút gì đó ngây thơ nữa, còn cả tỉ lệ tay chân cân bằng một cách hoàn hảo. Nếu như Leonardo Da Vinci còn sống, chắc chắn người ông ta vẽ sẽ không phải nàng Mona Lisa mà chính là em.
- Á !?
Tôi vừa bị đá.
Bị Shinobu dùng sức mạnh của ma cà rồng đá.
Dù sao thì bây giờ tôi cũng chuyển hóa một phần thành ma cà rồng rồi, nên nếu cân bằng lại thì chắc cũng không đau lắm --- Đó là điều tôi nghĩ trong đầu, tuy nhiên tôi vẫn nhận đủ sát thương để dùng thân đo đường, mắt hướng nhìn trời.
Cô bé thật sự dùng toàn lực đá tôi.
Cái gì chứ, em tức giận cái gì hả ?
- Ơ ? Anh, vừa nói sai điều gì sao ?
- Không có không có. Ngài chẳng nói sai gì cả. Được rồi được rồi, nếu ngài đã nói đến như vậy, ta cũng không ngại gì mà hỗ trợ ngài một tay. Ta sẽ dùng toàn lực hỗ trợ ngài.
Khi tôi ngồi dậy, học sinh trung học Shinobu đã thay đổi trang phục mới --- Khi mà đã lấy lại từng này sức mạnh, Shinobu có thể tùy-thích-đùa-bỡn với hiện thực ở trình-độ áo quần.
Và, trang phục mà cô bé thay đổi lần này là...
Đồng phục của mấy cô bé nữ sinh cấp 2 mà chúng tôi gặp hôm qua.
Phong cách áo liền váy, y chang Sengoku, hay nói cách khác, đồng phục của trường cấp 2 mà tôi từng theo học.
Oa, thẻ bài siêu hiếm này từ đâu ra đây.
Shinobu mặc đồng phục...
Run: Super Rare Card, ai từng chơi mấy trò CCG (Card Collection Game) thì chắc không lạ gì.
- Như thế này thì người khác sẽ khó bắt chuyện đúng không ? Với lại ở đất nước này, đồng phục cũng là một dạng chứng minh thân phận.
- ... À, ừ, đúng thế.
Không phải là tôi chưa từng cân nhắc tới phương án này.
Chỉ là, tôi vốn không cho rằng Shinobu, vốn rất khắt khe về việc ăn mặc giống như một cô bé lớp trưởng siêu nổi tiếng nào đó, sẽ chịu mặc một bộ đồng phục bình thường mà ai cũng mặc. Thế nên phương án này đã bị loại bỏ ngay trước khi được đưa ra.
Run: Ở đây đề cập đến một bộ manga có tên là 極上 !!めちゃモテ委員長 (Gokujou !! Mecha Mote Iinchou) của tác giả Nishimura Tomoko.
Nhưng ai mà ngờ được cô bé lại nhiệt tình hợp tác đến thế này chứ... Rõ ràng tôi không hề dùng Mister Donut để nhử cô bé, rốt cuộc là cái gì đã khiến cô bé có hứng thú đến vậy ?
Tôi hoàn toàn không có chút manh mối nào.
Một vấn đề hóc búa, bí hiểm.
Nếu như tôi giải quyết được vấn đề này, vậy thì trong quan hệ giữa tôi và Shinobu từ nay về sau, tôi sẽ vô cùng chiếm ưu thế...
- Nếu ngài muốn, ta cũng có thể chuẩn bị đồng phục cho ngài ?
- À, ừ, cảm ơn em.
Tôi quyết định ỷ lại vào lòng tốt của cô bé.
Chỉ cần mặc đồng phục, độ khả nghi sẽ hạ thấp, mỗi lần nghĩ tới việc này, tôi lại cảm thấy lo cho hệ thống an ninh từ mười một năm trước vẫn không thay đổi của đất nước.
Tôi để cho Shinobu tạo ra một bộ đồng phục của trường cấp 3 Naoetsu (phiên bản nam), sau đó lại chui vào trong ống nước để thay quần áo --- Thế là bộ đôi nhìn thế nào cũng không thấy khả nghi, được kết hợp từ một nam sinh cấp 3 bình thường và một nữ du học sinh cấp 2, đã ra đời.
Tiện thể nói luôn, trong lúc tôi thay đồ, Shinobu đã thực hiện một số thay đổi trong phong cách của cô bé, ví dụ như đeo thêm một cặp kính, và tết tóc thành hai bím treo lủng lẳng phía sau đầu, trông rất giống Hanekawa mà chúng tôi gặp lúc trước. Có lẽ cô bé muốn tạo cho người khác ấn tượng cô bé là một học sinh chăm chỉ.
Chậc, nhưng mà nghĩ kĩ lại thì việc một nam sinh cấp 3 đi cùng với một nữ sinh cấp 2 cũng khá kì lạ... Vạn nhất có người bắt chuyện với tôi vì việc này, chúng tôi sẽ nói là cô bé đang homestay tại nhà tôi. Trong khi thông đồng với nhau để đối phó các tình huống có thể xảy ra, chúng tôi đã đến trước cửa nhà Hachikuji.
Mặc dù chẳng có ai chú ý tới chúng tôi, những vì để cho chắc ăn, chúng tôi vẫn đứng cạnh cột điện và bắt đầu mai phục.
Shinobu đang cầm đọc quyển sách mà ngày hôm qua Hanekawa loli quăng trúng cô bé sau đó bỏ quên (trông cô bé cứ như một cô nàng mọt sách kì lạ nào đó).
Run: Bungaku Shoujo, tác phẩm thành danh của Nomura Mizuki, tranh minh họa Takeoka Miho.
Tôi thì đang giả vờ loay hoay gì đó với cái điện thoại (mặc dù ở thời đại bây giờ vẫn chưa có mẫu điện thoại này, nhưng mà có lẽ vì vậy mà nhìn từ bên ngoài, trông tôi sẽ giống như một học sinh cấp 3 đang chơi trò chơi).
Chúng tôi đang đợi Hachikuji ra khỏi nhà.
Chúng tôi đang đợi Hachikuji Mayoi, lưng cõng một cái ba lô bự chảng, trong lồng ngực tràn ngập sự lo âu và chờ đợi để đi thăm nhà mẹ.
Theo dự đoán của tôi, thì chắc cô bé sẽ xuất phát vào buổi sáng --- Nếu vậy thì chúng tôi sẽ không phải chờ quá lâu.
Có lẽ chưa đến ba mươi phút nữa --- Chúng tôi sẽ được gặp nhau.
Tôi sẽ được gặp Hachikuji Mayoi lúc còn sống trên cõi đời này.
Danh sách chương