Để tránh hiểu lầm ở đây, tôi sẽ nói trước điều này, tôi và Karen hoàn toàn không phải là anh em tốt---nếu nói con em gái út, tức là nói Tsukihi và Karen, thì mức độ thân thiết của hai đứa nó rất là cao, nhưng mà thật đáng tiếng là tôi lại không có quan hệ tốt với hai đứa nó đến như vậy.

Thực ra thì phải nói là quan hệ rất xấu.

Xấu đến mức đáng sợ.

Karen và Tsukihi hay Tsukihi và Karen đều phản kháng lại tôi, mà tôi thì cũng cực kì chán ghét cách suy nghĩ trẻ con của hai đứa nó.

Đặc biệt là tôi đã chán ngấy với trò giả làm đồng minh chính nghĩa của Liệt Hỏa Tỉ Muội---xem ra sự việc xảy ra với Kaiki Deishuu vẫn chưa thể khiến hai đứa nó mở mắt ra.

Thật sự thì thằng cha Kaiki đó chẳng đươc tích sự gì cả.

Toàn gây phiền phức rắc rối.

Chính vì vậy, chà, tôi với Karen đi cùng nhau ra ngoài như thế này là một việc rất là hiếm---nói ngược lại, Karen và Tsukihi không hành động cùng nhau cũng là một việc hiếm tương tự.

Chính vì thế.

Tôi vẫn luôn cẩn thận chọn lựa đề tài.

Thế nhưng kết quả của việc cẩn thận này là cái đuôi ngựa của nó bị cắt béng, sau đó tôi cưỡi lên cổ nó, thiệt tình, anh em đúng là một mối quan hệ phức tạp.

Chà, chẳng thể không giống như trong phim hoạt hình hay truyện tranh sao.

Đúng là tìm em gái moe trong hiện thực còn khó hơn tìm đường lên trời.

Mặc dù nói loạn luân rất được giới thượng lưu ưa chuộng, nhưng mà nhà Araragi của tôi chỉ thuộc tầng lớp trung lưu mà thôi, vì thế đương nhiên sẽ không có chuyện đó.

Nói vậy xong, vậy nhưng mà tại sao, hôm nay, hôm nay.

Ngày hôm nay.

Thứ Hai ngày mười bốn tháng Tám, tôi và Karen lại cùng nhau hành động---xin các bạn hãy an tâm, việc này đều có lý do chính đáng của nó cả.

Ít nhất sẽ không phải là lý do kiểu như vì nhà tôi tự dưng trúng vé số nên trở thành giai cấp thượng lưu.

Nếu như có lời đồn là Araragi Koyomi và em gái trở nên thân thiết thì tôi sẽ gặp rắc rối, vì vậy tôi phải giải thích rõ ràng việc này.

Từ đây trở xuống là cảnh hồi tưởng.

Chuyện bắt đầu vào sáng hôm nay.

"Anh hai. Anh có chuyện gì muốn em làm không?"

Tôi quên nói chuyện này, tôi là học sinh lớp mười hai, sắp thi tốt nghiệp, vì thế cho dù đang là nghỉ hè, tôi cũng không được nghỉ.

Đối với tôi đây chỉ là mùa hè mà thôi.

Mặc dù đối với mọi người thì trung tuần tháng Tám là thời kì diễn ra hội Bon, nhưng mà đáng tiếc là vì phải chuẩn bị tham dự kì thi, tôi cũng chẳng được cái vinh dự tham gia vào lễ hội.[1]

Chà, cho dù không phải như vậy thì gia đình tôi cơ bản cũng chẳng coi trọng lắm những nghi lễ cổ truyền Nhật Bản.

Nếu như để cho Oshino biết được chuyện này, lão chắc sẽ nổi giận.

Nếu như Hanekawa biết được chuyện này thì chắc cậu ấy cũng sẽ tức giận---nhưng mà cơ bản thì trong trường hợp của Hanekawa, nếu như tôi lấy cớ tham gia hội Bon để trốn học thì chắc chắn cậu ấy sẽ nổi giận.

Chà, nhưng mà nếu Hanekawa tức giận thì tôi sẽ cảm thấy rất khỏe khoắn, thật sự muốn cậu ấy tức giận với tôi nhiều hơn.

Bởi vì tức giận cho nên bờ vai sẽ run rẩy, bờ vai run rẩy sẽ khiến cho bộ ngực run rẩy theo, tôi thật sự muốn cậu ấy tức giận với tôi nhiều hơn.

Tạm thời không nói chuyện này.

Hôm nay cũng thế, sau khi thức dậy sớm, ngay trước khi tôi chuẩn bị lao vào dùi mài kinh sử trước khi đi ăn sáng, thì đột nhiên (không gõ cửa) cửa bật mở ra, sau đó Karen xông vào.

Em gái.

Araragi Karen.

Cô nàng thể thao, học lớp chín.

"...Không có."

Tôi trả lời.

Tiện thể nói luôn 'Cửa bật mở ra' thực ra là một cách nói trái với sự thật.

Nếu như từ này xuất hiện tiểu thuyết trinh thám kì bí tự thuật, chắc sẽ bị những nhà phê bình chê là unfair, có lẽ việc này cũng không công bằng.[2]

Trên thực tế, Karen, giống như cảnh sát tông cửa xông vào nơi ẩn náu của tội phạm, đạp tung cửa phòng của tôi ra.

Đối với con nhỏ thì cách mở cửa này là phương thức tiêu chuẩn.

Trong nền văn hóa lẫn lộn giữa cổ truyền và Tây phương mà Araragi Karen sinh ra, thì cửa là thứ dùng lòng bàn chân để mở ra.

...Không.

Nếu nói nền văn hóa mà nó được sinh ra thì tôi và Tsukihi cũng giống y chang nó, vì thế tôi sẽ rút lại câu phát ngôn vừa rồi.

"Ế---. Phải có cái gì đó chứ---"

Vừa nói một cách bất mãn như vậy, Karen vừa quấn lấy tôi (chẳng thèm quay lại nhìn) đang ngồi trên bàn học

Trong trường hợp này thì 'quấy lấy' cũng không phải mang hàm ý như mấy câu 'bám riết không tha', 'dốc hết sức lực' hay là 'hàng long phục hổ', nó chỉ mang nghĩa đen mà thôi.

Karen dùng hai tay quấn quanh cổ của tôi như khăn quàng.

Cơ thể cũng chẳng hề ngần ngại dính lấy lưng của tôi như hồ dán.

Nói theo một cách nào đó thì thay vì nói 'quấn lấy', dùng 'dính chặt lấy' có lẽ sẽ chính xác hơn.

Rắc một tiếng.

Cây bút chì HB trong tay phải tôi gãy làm đôi.

Cây bút chì ngũ giác được phát cho các học sinh sắp dự thi với hàm ý chúc thi đậu bị gãy làm đôi.

Đây là một điềm gở.

Tôi lặp lại một lần nữa (đối với tôi thì sự thật này cũng chẳng vinh quang, hạnh phúc gì cho cam nên nếu được tôi cũng chẳng muốn lặp lại nó), em gái của tôi, Araragi Karen, có chiều cao vượt xa chiều cao trung bình của một nữ sinh lớp chín---hơn nữa hiện tại chiều cao của nó vẫn đang phát triển, hôm nay sẽ cao hơn hôm qua, ngày mai sẽ cao hơn hôm nay, chiều cao sẽ được cập nhật mới mỗi ngày.

Chà, chiều cao của Karen là mấy cen-ti hay mà mấy mét cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều tới tôi---nhưng mà vấn đề ở đây là, việc Karen cao hơn tôi là một sự thật khiến tôi cảm thấy cực kì không muốn chấp nhận.

Những người vượt trội về mặt thể hình thì dù cố tình hay vô ý cũng sẽ khiến những người xung quanh tự nhiên có cảm giác bị áp bức.

Đó là chưa kể việc Karen còn luyện tập võ thuật.

Trình độ nhị đẳng Karate.

Nói tóm lại, Karen có phần cứng là thể hình trời phú, sau đó được cài đặt thêm phần mềm kĩ năng Karate, có lẽ cho dù phải đối đầu với động vật hoang dã thì nó vẫn có thể dễ dàng ứng phó.

Trên thực tế, tôi từng chứng kiến Karen dùng nắm đấm đấm xuyên qua bức tường nhà dân làm bằng thạch cao.

Cứ như bức tường đó là đậu phụ.

Sau khi đấm xuyên qua thì phát hiện không thể rút tay ra lại được, Karen liền dùng biện pháp giải quyết là đập nát phần tường xung quanh.

Quả thật là không thể tin được.

Nhìn quang cảnh đó cứ như mấy màn thưởng thêm trong trò chơi song đấu thời xưa.

Chà, tại sao tôi lại nói chuyện này ư, là vì con em gái lưng hùm vai gấu của tôi đang 'quấn lấy' tôi từ phía sau, 'quấn lấy' thật chặt.

Các bạn có biết tôi đang run rẩy đến mức nào không.

Có lẽ cũng chẳng cần phải nói để truyền đạt việc này, nhưng mà tôi vẫn muốn giải thích một chút.

"Này, anh hai. Em muốn làm điều gì có ích cho anh hai mà. Nhìn em như vậy thôi chứ em thực ra là một cô em gái rất đáng để dựa vào đó? Là một cô em gái rất tận tụy đó? Là một cô em gái sẽ hết lòng phục vụ đó? Đừng lo gì cả, anh cứ nói đi, việc mà anh muốn em làm. Để cho em làm việc có ích với anh hai---?"

"Không có. Anh đã bảo là không có cơ mà. Mới sáng tinh mơ thế này thì có việc gì muốn em gái làm được chứ. Anh chẳng có việc gì muốn nhờ mày làm cả, với lại mày cũng chẳng thể làm được. Dù sao mày cũng là người đã sống mười lăm năm và chưa từng giúp ích cho anh mày dù chỉ một lần." し

Nói đúng hơn là đừng quấy rầy anh mày nữa.

Bây giờ anh mày đang bận nhớ từ vựng.

Vừa nghĩ như vậy, tôi hất tay của Karen ra khỏi cổ.

Bởi vì nếu như nó tự dưng nổi sướng, nói tóm lại là nếu Karen nảy ra ý nghĩ 'tự dưng muốn thử một chút' sau đó dồn lực vào hai tay siết lấy cổ của tôi thì tính mạng của Araragi Koyomi sẽ về theo tổ tiên, tôi thật không muốn tiếp tục tư thế này mãi.

Trận chiến với ma cà rồng trong truyền thuyết.

Tử chiến với 'mèo'.

'Cua', 'ốc sên', 'khỉ', 'rắn'.

Còn có 'ong'.

Đã trải qua bao nhiêu việc như vậy, thế nhưng Araragi Koyomi thân kinh bách chiến này lại chết vì bị em gái kẹp cổ, tôi không muốn nhận kết cục như thế.

Với lại.

Cho dù bỏ qua chuyện đó, thì tôi cũng không có hứng thú thân mật với em gái.

Thường sẽ rất buồn nôn.

"Mày không thấy là anh mày đang tập trung học bài à, anh không có thời gian chơi với loại sinh vật hạ đẳng như mày---đồ động vật đơn bào. Nếu như mày rảnh quá thì đi ra ngoài chơi đi. Cho dù không trở về cũng không...sao..."

Có lẽ là lại cãi nhau gì đó với Tsukihi thành ra giờ rảnh rỗi quá nên mới chạy đến tìm tôi gây sự. Khi tôi cuối cùng cũng quay người lại để đuổi Karen ra ngoài, thì---

Tôi mất đi ngôn từ.

Bây giờ tôi đã hiểu được tường tận cảm giác của nhân loại trước khi sở hữu ngôn ngữ.

Cha mẹ ơi, đây đúng là một cú sốc.

Thật không ngờ một vật mà bản thân không thể hình dung được xuất hiện trước mắt lại gây ra một áp lực lớn đến như thế lên thần kinh của các sinh vật sống.

Hơn nữa, nếu buộc phải nói.

Nếu như phải đặt cược danh dự của loài linh trưởng để dùng ngôn ngữ diễn tả quang cảnh phi thực tế hiện ra trước mắt này.

"Ừ---m..."

Araragi Karen.

Em gái của tôi mặc váy.

......

Có lẽ sẽ nghĩ tôi bị làm sao.

Nói em gái tôi mặc váy cộng thêm mấy dấu cảm thán thì có lẽ sẽ truyền tải được khoảng hai mươi phần trăm cú sốc mà tôi đã nhận.

Nhưng mà ngay cả việc thêm vào mấy dấu cảm thán tôi cũng quên mất.

Tôi đi lạc.

Như tôi đã từng nói, Karen là một con nhỏ chuyên mặc đồ thể thao.

Cho dù nói ngoại trừ đồ thể thao ra nó chưa từng mặc gì khác cũng được.

Đối với nó, đồ thể thao là y phục dùng cho chiến đấu, ví như thánh y với thánh đấu sĩ.

Thế mà Karen lại cởi thánh y ra để mặc váy.

Cặp giò dài quá mạng của nó.

Hoàn toàn được phô ra.

Không chỉ nửa thân dưới, mà nửa thân trên cũng có thể ghi nhận hiện tượng tương tự.

Không phải là áo thể thao, không phải là áo gió.

Càng không phải áo bó khi chạy bộ.

Cùng với một cái khăn quàng chẳng hề mang tính thể thao nào, là một cái áo khoác cộc tay cổ cao.

Tay dài quá!

Cổ nhỏ quá!

Còn có...còn có.

Còn có, cô bé ăn mặc hợp thời trang này là ai!?

Napoleon đệ nhất từng nói 'thân phận của con người do quần áo quyết định', như vậy theo như câu nói đó, Araragi Karen hiện tại đang đứng ở trong phòng của tôi, đang đứng trong nhà chúng tôi cũng không phải là Araragi Karen.

Chà.

Dù sao đi nữa thì Karen cũng là nữ học sinh cấp hai.

Mặc dù nó hiếm khi mặc đồng phục váy, áo sơ-mi do nhà trường quy định, nhưng mà cũng không phải là không có (xác suất nhìn thấy việc đó cũng thấp tương tự việc tình cờ ngửa mặt lên trời thì thấy một trận mưa sao băng), nhưng mà thật đáng tiếc là đây cũng không phải đồng phục của trường học.

Nói như vậy thì cũng không phải là không thể hiểu được.

Chà, dù sao nếu chỉ hơi trật ra ngoài lề một chút thì có thể tha thứ, mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao Karen cũng có nhiều nỗi niềm riêng tư---nếu chỉ là như vậy thì có thể bao dung.

Nhưng mà hiện tại bộ đồ mà Araragi Karen có độ hở hang đến quá đáng.

Trái với quy luật của tự nhiên.

Con nhỏ này...có thể mặc thứ gì đó không phải đồ thể thao sao!?

Mày, không phải mày vừa nhận được áo giáp Thiên Không như Cristo chứ!?[3]

Tôi nuốt nước miếng đánh ực một cái.

Cái nóng vô tận của mùa hè đã biến mất không còn tăm tích.

Đây có lẽ là đồ của Tsukihi, từng xuất hiện trong tạp chí thời trang, được gọi là bộ đồ được thiết kế tổng thể một cách thông minh.

Tsukihi là một con nhỏ mê đồ truyền thống đến mức đáng sợ, đến mức vì câu lạc bộ trà đạo mặc kimono nên gia nhập, nhưng mà trường hợp của nó cũng không đến mức cực đoan như Karen (nói cách khác, tư tưởng về phục sức của nó cũng không phải một đường thẳng tắp), ít nhất thì nó cũng sở hữu quần áo thường ngày.

Chỉ là, thể trạng của Karen và Tsukihi khác nhau quá nhiều.

Một cách tự nhiên, áo cao cổ đã trở thành áo bó chữ T, để lộ ra những đường cong của cơ thể, cái váy vốn là được thiết kế dài quá gối nhưng bây giờ lại biến thành váy mini siêu ngắn.

Đừng nói vớ dài, ngay cả tất cũng không mang, cặp giò dài tới nách tươi mơn mởn lộ ra không còn gì cả, tôi bây giờ đã hiểu được trọn vẹn cảm giác có tên là kinh khủng.

Kinh khủng.

Vô số tổn thương tinh thần hồi sinh bên trong tôi.

Cái đó, cái này, cái kia...khoan, không phải toàn bộ đều là chuyện trong vài tháng nay thôi sao!

Trong vài tháng nay tôi đã suýt chết không biết bao nhiêu lần!

......

Nhưng mà những tổn thương tinh thần của tôi cũng không quan trọng.

Bây giờ là chuyện của Karen.

"Karen-chan...Nếu mày bị bắt nạt thì phải nói với anh chứ! Tại sao trước khi chuyện trở nên tồi tệ thế này mày không tới tìm anh!"

"Không, em đâu có bị bắt nạt đâu."

Bởi vì kích động, tôi đứng bật dậy khỏi ghế xoay, sau đó chụp lấy vai của Karen lắc lấy lắc để, còn Karen thì vừa lắc lấy lắc để vừa kinh ngạc giải thích.

"Nếu như buộc em phải nói thì người bắt nạt em là anh hai đó."

"Mưư."

"Mặc dù hiện tại em có thể vừa cười vừa nói, nhưng mà lúc học tiểu học, em từng vì bị anh hai nói những câu vô tình mà muốn tự sát đó."

"Mưmưư."

Quá xa xưa.

Nhưng mà cho dù hiện tại nó thổ lộ với tôi điều đó.

Tôi từng có nói những câu vô tình như vậy sao.

"Cũng nhờ việc đó nên em mới có ý định trở thành đồng minh của chính nghĩa đó---sự oán hận sâu thẳm bên trong người em là do anh hai mà sinh ra đó."

"Cái gì chứ."

Đừng có đẩy loại trách nhiệm to lớn đó lên lưng anh mày.

"K-Không, nhưng mà...nhưng mà Karen-chan, nếu như không phải bị ai đó đe dọa thì làm sao mày lại có thể ăn mặc thành như thế này chứ! Aa, thật đáng thương...ép mày mặc vào loại áo quần hở hang không phải đồ thể thao này, sau đó chụp hình rồi lén lan truyền trên website nội bộ..."

Tôi ôm lấy đầu, trước mắt trở nên tối sầm lại.

Làm sao chuyện như vậy lại xảy ra được chứ.

Làm tôi có thể không nhận ra em gái đã lâm vào hoàn cảnh khốn khổ như thế, chỉ lo học hành thi cử của bản thân chứ...

Bị nền giáo dục thiên lệch của xã hội bằng cấp bắt giữ, tôi chứng kiến điều thật sự quan trọng của mình biến mất mgay trước mắt.

Những ý nghĩ tự trách cứ vỗ vào tâm trí tôi như sóng dữ.

Nếu như không sở hữu ý chí kiên cường, có khi bây giờ tôi đã nổi điên và tấn công bất kì ai.

Thứ giúp tôi không gục ngã cũng chỉ có sự tức giận này.

Đó là sự tức giận đối với chính bản thân tôi, đồng thời cũng là sự tức giận của tôi đối với thế giới này.

"An tâm đi, Karen-chan! Anh sẽ làm được! Mọi chuyện về sau cứ giao toàn bộ cho anh mày! Hiện tại mày mau nói địa chỉ và số điện thoại của những kẻ dám bắt nạt mày, sau đó là tên của giáo viên chủ nhiệm đã làm ngơ chuyện này cho anh biết! Anh sẽ khiến bọn chúng phải trả giá thích đáng!"

"...Anh hai có khi còn nóng hơn cả lửa đây."

Còn cứ như vậy em sẽ thật sự yêu anh mất, Karen cười nói.

Một nụ cười hiền hòa.

Mư ư.

Nhìn phản ứng này thì xem ra dự đoán của tôi đã trật lất.

Nhưng mà ngoài việc đó ra thì còn có khả năng nào chứ.

Loại đi những khả năng không hợp lô-gíc, thì kết luận còn lại cho dù nghe có vô lý thế nào cũng chính là sự thật, không phải ngài Sherlock Holmes đã từng nói vậy sao .

Hay là tôi đã bỏ qua khả năng nào sao.

Ừ-m.

Đại khái thì trên mặt phương pháp loại trừ, những lời của ngài Holmes cũng quá giản lược.

"Aa---anh biết rồi, là cosplay!"

"Đừng có nói con gái mặc váy là cosplay...cho dù là em cũng sẽ cảm thấy bị tổn thương đó. Nếu như anh nói như thế lúc em còn học tiểu hoc, em sẽ muốn đi chết đó."

"Hêê, hừ-m. Thì ra mày cũng từng có một thời kì yếu đuối."

Tôi nói như thể đó là việc của người khác.

Chẳng nhìn thấy một chút tự kiểm điểm nào, thật không hổ là tôi.

"Chẳng phải bị bắt nạt cũng chẳng phải cosplay, vậy rốt cuộc là cái gì chứ."

"Chà, thì anh không thấy mặc thế này rất dễ thương sao."

A ha! một tiếng.

Karen dùng hết sức tạo dáng.

Nhưng mà chẳng có chút gợi cảm nào cả.

Ngược lại nhìn giống như đang tập tư thế quyền thuật đẹp mắt.

Nếu như dùng thân thể làm trục, sau đó vặn người thì đương nhiên sẽ tạo cảm giác như vậy.

"N...Nhưng mà, cho dù mày nói dễ thương thì."

"Rất dễ thương đúng không?"

Tôi bị đe dọa.

Vừa tạo dáng vừa đe dọa.

Nhìn kĩ lại thì đây là một tư thế rất khó giữ thăng bằng, là một tư thế không thể làm được, chỉ cần nhìn thế cũng biết năng lực cơ thể của nó cao đến thế nào.

Tiện thể nói luôn, vì sĩ diện một ông anh trai, tôi chẳng muốn công bố sự thật này ra ngoài, nhưng mà bị Karen đe dọa một cách nghiêm túc là một việc siêu đáng sợ.

Con em gái của tôi sở hữu truyền thuyết chiến thắng sư tử được vũ trang bằng súng trong vườn bách thú.

Tôi liếc mắt sang chỗ khác,

"T-Thật là dễ thương---"

Sau đó nói vậy.

K-Không, tôi rõ ràng không có bị áp lực khuất phục, tôi chỉ định nói '(cổ họng) thật là khô' mà thôi !

Giống như Hachikuji, chỉ cắn nhầm phải lưỡi mà thôi!

Xin lỗi, tôi cắn nhầm phải lưỡi!

"......"

Karen vẫn tiếp tục đe dọa, vừa tạo dáng.

Ưoa, thật là vô cùng đáng sợ.

Bởi vì chuyện 'ong' lúc trước, tôi từng bị Karen dần cho một trận tơi bời, có lẽ đó đã trở thành vết thương tinh thần mới nhất khắc sâu vào tâm khảm của tôi.

Cơ thể của tôi run rẩy không ngừng một cách rất tự nhiên.

"Thật dễ thương, dễ thương chết được, siêu dễ thương."

Tôi lặp lại những từ vừa rồi.

Dĩ nhiên, đây cũng là do tôi cắn nhầm lưỡi, đúng ra là '(da) thật khô, (không khí) khô chết đi được, (đầu lưỡi) siêu khô', không hơn không kém.[4]

Nếu như là Hachikuji thì có thể cắn lưỡi giỏi hơn một chút, nhưng mà đây đã là giới hạn của tôi.

Mà cắn lưỡi giỏi đúng là một từ kì quái.

"......"

Im lặng bao trùm.

Lúng đúng đến cực điểm.

Một lúc sau,

"Ê hê hê!"

Đột nhiên.

Thật không ngờ Karen lại bay về phía tôi.

Nữ học sinh lớp chín bay về phía mình, có lẽ sẽ có người liên tưởng việc này thật là dễ thương.

Nhưng mà hiện thực hoàn toàn ngược lại.

Đó chỉ là nói dối.

Tôi vừa nói chuyện sư tử trong vườn bách thú, nhưng mà nếu nói về chủ đề đó, thì chắc hẳn sẽ có người liên tưởng tới loài động vật sống hoang dã săn mồi ăn thịt ở châu Phi trên các chương trình ti-vi, đúng không?

Chuỗi động tác liên tiếp của Karen tạo cho tôi cảm giác y chang như vậy.

Nhanh nhẹn, dứt khoát.

Chỉ cần bước một bước là đã đạt đến tốc độ tối đa.

Khi xảy ra tai nạn giao thông, người ta cũng thường nói chuyện này, khi cơ thể con người cảm thấy nguy hiểm thật sự thì nó sẽ cứng đơ lại.

Không, cho dù cơ thể của tôi không trở nên cứng ngắc thì đối với việc tránh thoát đòn tấn công của Karen, lúc ở kì nghỉ xuân tôi có thể làm được, nhưng mà vào kì nghỉ hè thì đó việc hoàn toàn không thể đối với tôi.

Cuối cùng Karen.

Lao trực diện vào người tôi như thể đánh bom tự sát.

Một năm trước, tôi từng chứng kiến Araragi Karen lao người phá hủy hàng rào sắt, mặc dù đã bị biến chất, của trường học---cảnh tượng đó giờ đang tái hiện rực rỡ trước mắt tôi.

May mắn là số phận của tôi cũng không có noi theo cái hàng rào đó.

Nhưng mà lực chấn động cũng đủ để khiến tôi tắt thở.

Những dẽ xương sườn không phải làm từ sắt thép kêu lên răng rắc.

Chẳng thèm quan tâm tới tình trạng ruột gan phèo phổi của tôi lúc này, Karen dùng đôi tay vừa quấn lấy tôi từ phía sau, lần này là dùng tay vòng quanh đầu của tôi từ phía trước.

Bám chặt.

Bám chặt hai mươi bốn giờ.

Không, ai chịu được bị bám chặt hai mươi bốn giờ chứ.

Phải nói là một phút cũng không chịu được!

Nếu như lúc này Karen dùng sức chơi một chiêu Saba Ori, có lẽ cơ thể của tôi sẽ bị chia làm hai mảnh.[5]

Chiêu thức đó, cho dù là Shinobu lúc nghỉ xuân cũng thế, mà 'mèo' lúc tuần lễ Vàng cũng thế, chưa từng được sử dụng.

Đây mà không phải là run rẩy thì tôi cũng chẳng biết nên gọi là gì nữa.

"K-Karen-chan...?"

"Cảm ơn! Được anh hai khen ngợi em hạnh phúc quá! Hạnh phúc quá, hạnh phúc quá! Wa-iii!"

Vừa ôm chặt lấy tôi.

Ôm càng lúc càng chặt.

Karen vừa nói một cách vui sướng;

Tôi càng lúc càng sợ hãi.

Sợ hãi hết mức có thể.

"......"

Hỏng bét rồi.

Em gái lên dere mode.

Không, cũng chẳng phải là hỏng bét, chỉ là lạ một cách bình thường mà thôi.

Dù sao ngay từ đầu nó đã rất kì quái.

Có việc gì muốn nó làm không, cho dù là rảnh đến đâu thì Karen cũng chẳng bao giờ nói những lời như vậy.

Vì rảnh rổi nên có thể đập vỡ?[6]

Bình thường đúng là có nói như vậy (nhưng mà em gái tôi cũng quá đáng sợ).

"Chà---, ôm anh hai xong thì tự dưng bình tĩnh lại nhiều. Quả nhiên ôm lấy anh hai đầy lòng bao dung có cảm giác thật khác hẳn---. Có lẽ cảm giác ôm lấy gối Tempur cũng giống thế này---"[7]

"Dừng lại, thật buồn nôn. Thật buồn nôn, thật buồn nôn, thật buồn nôn. Xin lỗi, thật sự, thật sự rất buồn nôn, vì thế mau dừng lại đi."

Tôi phát điên.

Tuy nhiên, về mặt vật lý thì tôi không phải đối thủ của Karen, vì thế tôi chẳng thể chạy trốn được.

Đây không còn là vấn đề lực tay nữa.

Nói thế nào nhỉ, có cảm giác cũng không phải là là thuộc về vấn đề vật lý, mà là vấn đề cấu trúc trói buộc.

"Vì sao vậy? Đây là kiểu quấy rồi gì? Karen-chan, loại tính cách này rốt cuộc là chuyện gì?"

Thật sự không bị bắt nạt chứ?

Hay đây là trò chơi trừng phạt của bạn bè thân thiết.

Nhưng nếu là trò chơi trừng phạt thì tại sao người bị bắt nạt lại là tôi?

Tôi đã làm chuyện gì khiến cho mình phải chịu sự bắt nạt từ học sinh cấp hai sao?

"Cái gì thế, anh phải vui lên chứ. Anh đang được em gái dễ thương ôm lấy đó."

"Em gái dễ thương ư!"

"Không phải anh hai vừa khen em là dễ thương sao. Đại trượng phu không nói hai lời đó---"

"Đối với mày bây giờ anh chẳng nói được một lời chứ đừng nói hai---"

Chỉ có điều.

Chà, thực tế mà nói thì, cũng có chút bất ngờ, nhưng mà mày mặc váy trông cũng hơi hơi được.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì. Mày mau giải thích rõ ràng cho anh. Không phải việc mày đang làm gì, mà là lý do sâu xa tại sao mày làm như vậy, mau giải thích đi."

"Cho dù anh nói thế thì...ừm, từ bây giờ em sẽ chuyển đổi tính cách thành em gái tuyệt đối phục tùng, hết lòng yêu thương anh trai."

"Cho dù mày muốn chuyển thì anh cũng không chấp nhận! Còn nữa, đó là tính cách của Kanbaru!"

Mặc dù cô bé không phải là em gái tôi.

Nhưng mà vị thế là đàn em cho nên cũng gần gần như vậy.

"Kanbaru."

Đột nhiên.

Soạt một tiếng---Karen thả tay ra khỏi người của tôi.

Cảm giác thoải mái thanh thoát như thể được tháo còng tay (thực ra tháng trước tôi từng trải qua chuyện thật, cho nên đây là ví dụ mang tính thực tế rất cao)---sau đó, Karen lùi lại ba bước, giữ cự li với tôi.

Lùi ba bước, không đạp bóng thầy.[8]

Cảm giác giống như vậy.

Ừm.

Sao tôi lại có cảm giác đó nhỉ.

Vẻ mặt của Karen cũng hơi lạ.

Mặc dù lúc nãy cũng rất lạ, nhưng mà khác với cái lạ lúc ban đầu, lần này kì lạ một cách nghiêm chỉnh (chỉ có điều nói lạ một cách nghiêm chỉnh đúng là rất kì lạ).

Mặc dù tôi rất hạnh phúc là nó đã thả tôi ra, nhưng mà Karen tự dưng trở thành như vậy khiến tôi cũng rất ngạc nhiên.

Bởi vì tôi muốn chỉ trích nó, cho nên tự dưng nói ra tên của một người mà nó không biết, có phải vì thế mà nó ngạc nhiên không nhỉ.

"À, ừm, Karen-chan---Kanbaru không có quan hệ gì với khách viếng thăm Baoh đâu, cô bé là đàn em học dưới anh một khóa---"[9]

Bởi vì cảm giác có thể đánh lạc hướng câu chuyện, cũng như khiến việc Karen mặc váy đi vào dĩ vãng, nên tôi mở miệng giải thích về nhân vật Kanbaru, nhưng mà vừa nói xong, tôi lại chẳng biết giải thích từ đâu.

Đàn em Kanbaru.

Học sinh lớp mười một trường trung học phổ thông Naoetsu.

Nguyên là con át chủ bài của câu lạc bộ bóng rổ.

Nói theo một cách nào đó, không tồn tại người nào dễ nhận ra hơn cô bé, nhưng mà nói theo một cách khác, không tồn tại người nào khó mô tả như cô bé.

Tôi phải giải thích thế nào đây.

Giống như phải giải thích cách bước đi của con rết.

Phải giải thích thế nào về tình yêu đây?

Tôi tự hỏi như vậy.

Hơn nữa, nếu như tôi nói hết cảm tưởng của tôi đối với cô bé, thì có lẽ sẽ nghe như tôi đang nói xấu sau lưng người khác.

Như vậy thì chắc chắn thanh danh của Kanbaru sẽ giảm xuống.

Tôi muốn tránh cho điều đó xảy ra.

Ừm---, xem ra vốn từ vựng của tôi thật nghèo nàn.

Cũng vì thế mà việc thành tích môn văn học hiện đại của tôi chẳng nhích lên được tí nào trở thành việc đương nhiên.

"Ừ---m...Kanbaru, cái này, giống như tàu Shinkansen thế hệ E5, là một người có cảm giác như xe lửa chạy bằng đệm từ...không, giống như máy bay chiến đấu...như là, chiếc Phantom F4 chẳng hạn?"[10]

Trong lúc tôi đang suy nghĩ để ra từ nào thích hợp, vừa ấp úng thì.

Một cách đáng ngạc nhiên, Karen lại,

"Đúng, Kanbaru Suruga."

Nói như vậy

Ơ?

Ơ ơ?

Tôi vẫn chưa nói tên đầy đủ mà?

"...Karen-chan?"

"Anh hai! Em có một thỉnh dầu!"

Karen lớn giọng như hạ quyết tâm.

Bởi vì nói quá vội cho nên đến cuối câu thì bị cắn phải lưỡi.

Tuy nhiên, hành động nhanh chóng của nó sau đó khiến cho sai lầm nhỏ nhặt đó chẳng đáng nhắc tới.

Trước mắt tôi cũng chỉ còn những hành động nhanh chóng của nó.

Toàn thân dịch chuyển tức thời.

Hoặc nói là toàn thân gập lại làm hai.

Nhanh chóng quỳ nghiêm chỉnh ở đó, hai tay tạo thành một góc bốn mươi lăm độ đặt sát nền nhà, nửa người trên dẻo dai cong về phía trước như bị cái gì đè xuống, cuối cùng là phần cứng nhất trên cơ thể con người, cái trán hướng về phía mẹ Đất biểu thị sự nổi loạn.

Đúng.

Nói đơn giản là dập đầu.

Không cần nói đơn giản thì đó vẫn là dập đầu.

"Xin anh hãy giới thiệu ngu muội với sư phụ Kanbaru!"

"......"

À.

Ra vậy.

Là vậy sao.

Cũng chẳng phải tính cách gì cả, những hành động khả nghi vừa rồi của Karen, nếu như không phải thực hiện trước mặt người thân trong gia đình thì đã bị cảnh sát hoặc bệnh viện bắt đi, hành động khả nghi đến độ phải gọi điện thoại cho bệnh viện, cảnh sát của nó đã được giải thích.

Kanbaru Suruga---danh tính của nguyên át chủ bài câu lạc bộ bóng rổ đã được viết ở trên, nhưng mà chuyện về cô bé không thể dùng từ ngữ để biểu đạt được.

Không phải là vì quá lộn xộn.

Cô bé là ngôi sao lớn nhất kể từ khi trường chúng tôi thành lập.

Là người có thực lực dẫn dắt đội tuyển bóng rổ yếu kém của một trường chẳng có truyền thống thể thao tới đại hội thể thao toàn quốc.

Nói cho cùng thì trên thế giới này không tồn tại người con gái nào khác ngoài cô bé có thể thực hiện những cú slam dunk .

Bởi vì nhiều chuyện xảy ra cho nên đang học lớp mười một thì cô bé rút lui khỏi câu lạc bộ, nhưng mà việc cô bé là một ngôi sao vẫn không thay đổi, cho đến tận bây giờ thì đối với đám đàn em cô bé vẫn cực kì nổi tiếng .

Trong số đó cũng có nhiều fan hâm mộ cuồng nhiệt.

Cũng bởi vì cô bé, mặc dù chuyện này tôi không muốn nhớ lại, nhưng mà tôi từng bị fan của Kanbaru vây quanh hỏi đủ chuyện về cô bé đến nỗi tý nữa thì bị ép dẹp lép, tôi thật không dám nhớ lại nỗi đau khổ khó tả đó.

Cuối cùng, nhờ Hanekawa và Kanbaru ra tay can thiệp mà tôi thoát được, lúc đó tôi tưởng mình đã bị giết rồi.

Lúc đầu là bị Kanbaru, fan của Senjougahara, giết, sau đó là bị fan của Kanbaru giết, đúng là một vòng luẩn quẩn.

Có lẽ lần này tôi sẽ bị fan của fan của Kanbaru giết.

Dù sao thì.

Tôi đã biết từ lâu sự nổi tiếng của cô bé không chỉ tập trung ở trong trường của tôi.

Nhưng mà cho dù nói vậy thì thật không ngờ ngay cả học sinh cấp hai...

Nói thêm một lần nữa, cô bé thật là kinh khủng

Kanbaru Suruga.

"...Chà, nghĩ lại thì hiện tại cũng có môn gọi là thể thao đối kháng. Vì thế có lẽ việc mày biết được tuyển thủ quốc gia, ngôi sao của quê hương Kanbaru cũng không hoàn toàn là chuyện lạ kì."

Chẳng biết là do quy luật hay quy tắc gì đó mà đạo tràng tôi từng nhắc đến không tổ chức các cuộc thi đấu (hoặc là không thể tổ chức. Bởi vì những chiêu thức mà đạo tràng đó truyền dạy đều mang khuynh hướng thực chiến quá cao, dùng những chiêu thức đó cho hoạt động câu lạc bộ rõ ràng là bị cấm), nhưng mà nếu cỡ Karen mà đi tham gia đại hội gì đó, không nghi ngờ gì cả, không, cho dù có nghi ngờ, nó sẽ là tuyển thủ quốc gia.

Vì thế có lẽ nó biết được Kanbaru.

Nhưng mà, con ngu muội này, hình như vừa gọi Kanbaru sư phụ...

Sau đó.

"Làm ơn, anh hai! Không, đại ca!"

"Chà, đừng nói vậy..."

"Dạ!"

"Không cần trả lời khí thế như vậy!"

Thay cho chỉ trích, tôi dẫm lên đầu Karen.

Tại nơi này có một thằng anh trai dùng chân day day đầu của em gái đang quỳ.

Đây là hậu quả của việc mày dọa anh phát khiếp hồi nãy(mặc dù anh không có phát khiếp!).

"ChSozuoka (talk)à. Được anh hai dẫm lên đúng là một vinh hạnhSozuoka (talk)"

Tuy nhiên, Karen cũng rất kiên cường, nó tiếp tục cúi đầu xuống mặt đất, vừa chẳng chống cự gì, vừa nói.

Đối với người vừa thích luyện tập thân thể vừa nỗ lực rèn luyện ý chí như Karen, thì để đạt tới mục đích, loại sỉ nhục khổ sở này có thể nói chính là niềm vui của nó.

Ừ-m.

Thật không là em gái của tôi, vừa M vừa rất ngầu,

"Chỉ có điều anh mày cũng phát chán nhìn mày quỳ lạy rồi. Đừng có cái gì cũng quỳ cả, chẳng lẽ mày định dùng việc này thay việc chào hỏi buổi sáng sao. Anh mày là lãnh chúa sao. Người hầu chỉ có một người, anh mày là loại lãnh chúa gì hả. Để anh nói cho mày biết, ở xã hội hiện tại, quỳ lạy đã trở thành một hình thức bạo lực rồi đó."

Giống như phương thức ngoại giao Kougatsu.

Mặc dù không có đạp chân lên đầu.

"Em hiểu rồi! Vậy thì em sẽ liếm chân cho anh! Em sẽ liếm lần lượt từ ngón cái!"

"Không phải anh đã nói là thôi cơ mà!"

"Mư ư!"

Karen khẽ ngẩng đầu nhìn tôi.

Vừa nằm gục trên đất vừa ngước lên nhìn tôi.

Trong đôi mắt nó hừng hực lửa cháy, như thể cảm thấy gian nan khó khăn chắn trước mặt rất có giá trị vượt qua.

"Em hiểu rồi! Vậy thì em sẽ dùng lần đầu tiên! Em sẽ cho anh hai lần đầu tiên của em!"

"Ai sẽ lấy đi lần đầu tiên của em gái mình hả!"

Tôi đá vào mặt Karen một phát.

Trên đời thực sự tồn tại người sẽ sử dụng bạo lực đối với em gái đang học lớp chín.

"Gư ô!"

Quả nhiên em gái không thể tiếp tục quỳ.

Dù vậy, việc nó vừa gập hai chân, vừa lộn mèo một vòng ra sau để tránh đòn đúng là một điểm sáng.

Tiếp theo Karen (không biết có phải vì muốn che dấu sự xấu hổ hay không) moon salto, còn gọi là salto trên mặt trăng, một cái trong căn phòng chẳng rộng là mấy của tôi, mặc dù lướt qua trần nhà, nhưng mà tư thế gập người vẫn không đổi.[11]

Mười điểm mười điểm mười điểm mười điểm mười điểm.

Đây là loại năng lực cơ thể đến bậc nào chứ.

Hạ cánh xuống giường của tôi.

Lò xo vang lên âm thanh kẽo cẹt kịch liệt.

Đêm nay không biết có ngủ ngon được không đây.

Con nhỏ này đang làm gì vậy chứ.

"...Karen-chan. Bây giờ mày tự ý làm bừa thì được. Chứ mười năm sau, trở thành người lớn, cơ thể và tinh thân đều đã trường thành, mà mày vẫn quỳ trước mặt anh thế này thì anh tuyệt đối sẽ không thể nào quên được chuyện đó. Anh nói cho mày biết, việc mày quỳ trước mặt anh, anh suốt đời cũng không quên được đâu."

"Phư. Anh hai. Hôm nay quan trọng hơn mười năm sau. Những người không biết có sống sót qua được hôm nay hay không thì cần gì phải nghĩ đến ngày mai chứ."

"Nói rất ngầu, nhưng mà."

Bởi vì thế mà mày quỳ xuống dập đầu sao.

Chẳng hề cảm thấy xấu hổ sao.

Kẻ quỳ xuống dập đầu hôm nay, rốt cuộc sẽ có ngày mai như thế nào chứ.

"Anh phải nhắc mày một chuyện, Karen-chan. Ở bên ngoài mày không được làm như vậy đâu đấy. Nếu đối phương là bạn bè, bạn cùng lớp...hay là thầy cô giáo."

"Làm sao em làm được chứ. Em là thần tượng của mọi người mà."

"......"

Chà, đúng là vậy.

Liệt Hỏa Tỉ Muội của trung học cơ sở Cây thiết sam.

Có tầm ảnh hưởng lên toàn bộ các học sinh cấp hai quanh vùng.

Bởi vì là một phần trong đó.

Hơn nữa vì Karen đảm đương phần thực chiến, nên vị trí so với Tsukihi càng dễ được người khác nhìn thấy.

Nguy hiểm nhất nên dễ được nhận ra nhất, đây là vị trí của những ngôi sao.

"Em đã quyết định rồi, cả đời này em chỉ quỳ gối dập đầu trước anh hai mà thôi!"

"Đừng có quyết định quỳ gối dập đầu trước anh mày."

Quá phiền phức.

Con này, mày mau đi chết một lần để chữa bệnh ngu.

Hoặc là nói bởi vì ngu ngốc nên mau đi chết một lần.[12]

Nhưng mà, chà, cũng chẳng biết là từ khi nào, nhưng mà với sự nổi tiếng bao quanh nó, tôi cảm thấy con nhỏ này có chút 'tương tự' Kanbaru.

Dĩ nhiên là nếu xét về hoàn cảnh bản thân thì sẽ có rất nhiều điểm nhỏ nhặt khác nhau, nhưng mà những điểm giống nhau giữa Kanbaru và Karen cũng có rất nhiều.

Karen sau khi nghe được lời đồn về Kanbaru ở đâu đó, sau đó sinh ra sự thần tượng mãnh liệt đối với cô bé, chuyện đó không phải là tôi không hiểu.

Không phải là tôi không hiểu.

Cho dù nói tôi đã quen nhìn nó quỳ xuống dập đầu, cho dù nói cảnh tượng này là chuyện thường ngày---tuy nhiên, có thể cởi đồ thể thao, mặc vào váy áo bình thường cực ghét (có lẽ cũng vì nịnh bợ anh hai nên định mặc thành kiểu em gái dere), có thể nói Araragi Karen là người đầu tiền trong lịch sử.

Là gì cũng được, danh dự hay cái gì cũng được, cô em gái luôn ghét việc nhờ anh hai giúp đỡ lại có thể cầu cạnh một thành thực như thế này, đúng là việc mà tôi cần có giác ngộ thích hợp.

Hừm.

"Chỉ có điều thật không ngờ Tsukihi-chan lại chịu cho mày mượn quần áo...không phải mày mà mặc vào thì vải sẽ bị giãn ra sao."

"Ừm. Chính vì vậy em mới lén mượn."

"......"

Sau này mày sẽ bị giận đó.

Con nhỏ đó mà giận thì còn đáng sợ hơn nữa.

"Mặc dù lúc nãy anh hai khen em, nhưng mà quả thật váy không có thích hợp với da của em đây---. Cho dù nói không hợp với da, nhưng mà cơ bản thì ngay từ đầu đã để hở ra hết cả. Nhưng mà mặc váy mini kiểu này có cảm giác khi tung cước sẽ dễ hơn."

"Anh nghĩ là vốn ban đầu cái váy này cũng chẳng phải váy mini siêu ngắn đến như vậy."

Đừng có phạm sai lầm mặc cái này leo lên cầu thang đó, sau khi tôi nói như vậy, thì Karen trả lời làm sao có thể mặc bộ đồ xấu hổ như vậy đi ra ngoài chứ.

Tự tiện lấy đồ của Tsukihi ra mặc, sau đó nói một câu như vậy.

Chà, chỉ cần không nói xấu váy áo truyền thống của nó thì Tsukihi cũng chẳng quá tức giận.

Chỉ khoảng tức giận cấp độ 2 mà thôi.

"Tiện thể hỏi chút. Karen-chan, làm sao mày biết được anh và Kanbaru có quan hệ thân thiết vậy?"

Bởi vì bản tính của tôi nên trong lúc chỉ trích Karen dere đã lỡ nói ra một chút, nhưng mà tôi vẫn luôn che giấu sự thật đó.

Bởi vì không muốn tạo ra phiền phức ngoài ý muốn, tôi cơ bản đều giữ bí mật những mối quan hệ của mình với người khác với hai đứa em gái---hai đứa nó cũng chỉ biết được Hanekawa và Sengoku mà thôi.

Đặc biệt là đối với mối quan hệ với Kanbaru, tôi luôn chú ý không để hai đứa em gái phát hiện, thế mà...

"À, ừm. Là vì trong fanclub không chính thức về sư phụ Kanbaru 'Kanbaru Soeur' có cả ảnh chụp, mà anh hai lúc nào cũng thấy xuất hiện trong mấy tấm ảnh đó..."[13]

"Đó không phải là chụp lén sao!"

Fanclub không chính thức ư!

Kanbaru Soeur ư!

À, đúng rồi, hiểu rồi, là điện thoại di động!

Bởi vì nghĩ đến hai đứa em gái lúc nào cũng bày ra đủ trò vì là đồng minh của chính nghĩa, ba má tôi bắt đầu cho hai đứa nó mang điện thoại kể từ mùa hè.

Nhưng mà việc đó lại sinh ra tác dụng xấu.

Tạp chí điện tử cũng được, cái gì cũng được, sau khi có điện thoại di động, lượng thông tin của Liệt Hỏa Tỉ Muội tăng vọt---giống như tin đồn về 'ong' lúc trước cũng là do vậy---bởi vì những liên kết đó, quan hệ giữa tôi và Kanbaru đã bị Karen biết được (ít nhất là nếu chỉ có ảnh thì tôi không nghĩ nó sẽ biết được việc này).

Xã hội thông tin thật là đáng sợ.

Hai đứa nó đang hướng về phía mặt không tốt của thế giới này.

Có lẽ tôi nên thảo luận với ba má, bảo hai người tịch thu điện thoại di động của em gái.

Độ an toàn của hai đứa nó tuyệt đối đang giảm xuống không ngừng.

"Ế---? Nhưng mà anh hai, cách nghĩ đó không phải quá cổ lỗ sao? Mặc dù có rất nhiều người lớn than vãn về việc học sinh sử dụng điện thoại di động trong giờ học, nhưng mà không phải mấy người đó hồi nhỏ cũng chơi trò trao đổi thư tay trong giờ học sao?"

"Chà, đúng là vậy."

Công cụ thay đổi, nhưng hành động không thay đổi.

Loài người thật là.

Người thời đại trước chê người trẻ xao nhãng với văn hóa đọc, nhưng mà nói ngược lại, họ lại tự tách mình với điện thoại và internet.

Nếu như đặt những con em không đọc văn học cổ điển và ba mẹ không đọc light novel lên bàn cân so sánh, có lẽ kết quả thu được sẽ giống nhau đến không ngờ---nếu như phải nói ra một ví dụ cực đoan hơn, cho dù Murasaki Shikibu là một tác giả văn học nổi tiếng đến thế nào, nếu như mang bà ấy đến thời hiện đại, có lẽ bà ấy cũng chẳng đọc được sách ảnh.[14]

Việc so sánh văn hóa một chiều chẳng có ý nghĩa gì cả.

Chà, mặc dù đây cũng chỉ là những điều tôi mượn từ Hanekawa.

"Còn nữa, khi em thử điều tra, thì thấy anh hai được sư phụ Kanbaru hỗ trợ rất nhiều. Em không biết anh sử dụng mánh khóe nào---nhưng mà, xem ra sư phụ Kanbaru rất tôn kính anh hai..."

"À...việc đó không sai, nhưng mà."

Mặc dù không thể nói là sai, nhưng mà.

Chỉ là cách nói đó khác thực tế rất nhiều.

Tôi cũng chẳng sử dụng mánh khóe gì cả, chỉ là Kanbaru tự mình nghĩ như vậy mà thôi.

"Chính vì vậy, anh hai, bây giờ anh đang nhận được sự chú ý của những nữ học sinh cấp hai đó. Kiểu như không biết thằng lùn khiến cho sư phụ Kanbaru hết lòng phục vụ đó là ai."

"Tự dưng bị những nữ học sinh cấp hai không quen biết oán hận..."

Tôi không khiến cô bé phải phục vụ.

Người gặp rắc rối vì những hành động tận tụy đó của cô bé là tôi chứ không phải ai khác.

"Chà, phải nói là anh rất nổi tiếng. Anh hai, bây giờ anh đang tắm trong những ánh mắt cháy bỏng của các nữ sinh cấp hai đấy."

"Anh mày trở nên có mị lực lúc anh mày không biết gì ư..."

Tôi không thích điều đó.

Chỗ đứng là kẻ ác cũng có rất nhiều điểm tốt.

"Dĩ nhiên em vẫn giữ bí mật chuyện chúng ta là người một nhà, nhưng mà anh không nghĩ đây là duyên phận sao, anh hai. Có được mối quan hệ như vậy với sư phụ Kanbaru rõ ràng là duyên phận. Đây chính là duyên trời định đó. Chính vì vậy em muốn thỉnh cầu anh hai có thể giới thiệu em với sư phụ Kanbaru có được không---"

"Duyên phận ư..."

"Mặc dù nói thế này có vẻ mèo khen mèo dài đuôi, nhưng mà em nghĩ mình chắc chắn sẽ rất hợp với sự phụ Kanbaru---"

Karen ôm tay ra sau đầu sau đó huýt sáo, cứ như đang tự nói một mình, nhưng mà nó vẫn len lén nhìn về phía tôi.

Xem ra nó định giả vờ làm như không quan tâm.

Phiền phức chết được.

Huýt gió càng khiến tôi khó chịu hơn.

Nhưng mà, chà, đúng là nó và Kanbaru có lẽ sẽ rất hợp nhau---đều là người thích thể dục, đều là những cô gái rất ngầu.

...Chỉ là.

Chỉ là, nói thật, tôi không có dự định giới thiệu em gái với Kanbaru.

Tôi có một lý do vô cùng kiên định để không thể giới thiệu.

Lý do là vì Kanbaru mà mọi người biết được chỉ là một vận động viên thể thao toàn quốc mà thôi, còn điểm đặc thù của cô bé thì chỉ có đứng ở vị trí của tôi mới có thể nhìn thấy được.

"Karen-chan."

"Cái gì vậy, anh hai."

"Từ bỏ đi."

Bịch.

Bụng của tôi phát ra âm thanh không thể tưởng tượng được.

Âm thanh như thể cắm xẻng xuống nền đất.

Em gái chẳng hề ngần ngại sử dụng bạo lực với anh trai.

Dùng ngón tay trong khoảnh khắc đâm vào khoảng trống giữa những dẻ xương sườn.[15]

Tôi cảm giác mình vừa mất đi lá gan.

"Nào, anh hai. Chúng ta nói chuyện đi."

"......"

Đợi một chút, anh mày hiện tại không thể nói nên lời.

Đây cũng chẳng phải quá đau mà thôi.

Ngay cả âm thanh cũng chẳng thể phát ra được.

"Không nghe thỉnh cầu từ em gái dễ thương hả. Nếu vậy thì em cũng có cách xử lý."

"Gư...gư gư."

Theo cảm nhận của anh mày, mày đã hoàn toàn trở thành một cô gái đầu đường xó chơ.

Mày có biết nghĩ không vậy.

Tại sao ông trời lại trao tài năng tuyệt đối không nên trao cho kẻ tuyệt đối không được trao như vậy chứ.

Ông trời, ông quá khinh suất rồi.

Nếu như lựa chọn nó, thì trước tiên phải trao cho nó khả năng suy nghĩ chứ.

"D...Dập đầu không được liền sử dụng bạo lực ư...không thể nào..."

Mặc dù tôi chỉ thều thào, nhưng mà vì nội tạng rung động quá mạnh gây ra cộng hưởng âm, thành ra những câu của tôi lại vang lên rất rõ ràng.

"Tự dưng bị đánh..."

Bởi vì muốn che dấu cơn đau nên nói ra những lời như vậy, nhưng mà đáng tiếc là kết quả càng khiến cho cơn đau trở nên tồi tệ hơn.

Chà, quả nhiên vẫn thích nhất là thế hệ đầu.

Ngoại trừ tác phẩm đầu ra, những thứ còn lại không phải là Gundam, chẳng thể nhận ra kị sĩ Heisei, tôi từng nghe những ý kiến như vậy, vốn tôi nghĩ đó chỉ là những suy nghĩ hẹp hòi của khán giả, nhưng mà sau khi nhìn thấy Precure thay đổi, tôi cũng hiểu được phần nào cảm giác đó.[16]

Chỉ dựa vào ấn tượng ban đầu, chẳng quan tâm đến những thứ sau này.

"Không thể nào? Vậy anh nói em phải làm sao đây, anh hai. Ngoại trừ nói chuyện ra có phương pháp nào khiến cho anh hai hiểu rõ ý của em sao?"

"Đối với mày nói chuyện có nghĩa là đánh nhau sao..."

Tsukihi cũng từng nói là nhìn từ góc nhìn văn hóa của loài người, đánh nhau cũng là một dạng công cụ trao đổi thông tin, Tuy nhiên đó có lẽ chỉ đúng trong trường hợp hai bên cùng sử dụng bạo lực.

Nếu chỉ có một phía sử dụng bạo lực thì đó không còn gọi là trao đổi thông tin nữa rồi.

Nào, sắp xếp lại câu chuyện cho rành mạch.

Từ hồi còn học tiểu học, tôi đã được dạy là phải giữ cho mọi việc ngăn nắp gọn gàng.

Chính vì vậy tôi sẽ sắp xếp lại câu chuyện.

Mục đích của Araragi Karen là được gặp Kanbaru Suruga---không, nói chính xác là nhờ người khác giới thiệu gặp Kanbaru Suruga.

Mục đích này rất kiên định.

Kiên định không thể lay chuyển.

Con bé là người vì đạt được mục đích sẽ không ngần ngại sử dụng bạo lực.

Là người nghĩ một cộng một bằng ba, không chịu nghe lời ai, quyết làm theo ý mình.

Nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác sẽ phát hiện một việc nữa---Karen rất hiếm khi muốn làm việc gì đó cho bản thân.

Con bé là một người có rất ít hành động ích kỉ.

Bởi vì người khác nên không ngần ngại hành động, nói cách khác là ý chí của bản thân rất yếu.

Có thể nói nó rất yếu đuối.

Đây là một trong những lý do lớn nhất mà tôi coi Karen là 'giả'---chính nghĩa vì người khác, đứng trước chính nghĩa vì bản thân là rất yếu đuối cho nên là giả dối, tôi từng nói với nó như vậy.

Chính vì vậy.

Khi Karen có được mục đích vì bản thân như vậy, vì mục đích đó mà cố chấp như vậy, tôi có cảm giác là mình phải khiến cho mục đích đó của nó thành công bằng mọi giá. Tuy nhiên.

Tuy nhiên---lần này, tôi lại không thể làm như vậy

Tôi không muốn giới thiệu nó với Kanbaru.

Tôi tuyệt đối không muốn giới thiệu Karen với Kanbaru.

Đó là lập trường của tôi.

Là mục đích của Araragi Koyomi.

Chà, thỉnh thoảng cũng nên cho nó biết thế nào là nản lòng.

Tôi cũng không muốn Karen và Tsukihi trở thành loại người vì nản lòng nên bỏ cuộc---cho dù nói vậy, chà, đây là lập trường của tôi.

Giữa hai việc này không có phương án thỏa hiệp.

Hoàn toàn là đối lập với nhau.

Nói tóm lại, đây là vấn đề một hay là không, tất cả hoặc không gì cả, phải lựa chọn một trong hai, không thể thỏa mãn cả hai việc---nhưng mà nếu tôi nghiêng về phía ý của tôi, tôi phải từ bỏ ý của Karen, nhưng mà, tôi phải làm gì đây.

Nếu như đánh nhau thì tôi chắc chắn sẽ thua.

Tôi không thể nào thắng bằng đánh lộn.

Chà, nói một cách nghiêm túc thì nếu nhận được sự trợ giúp của Shinobu, có lẽ tôi sẽ không thua---nhưng mà đối với cách làm của loài người thì việc đó có lẽ thuộc vào phạm trù gian lận.

Tôi vừa nghĩ vừa nhìn vào cái bóng của mình.

Bởi vì ở trong phòng, cho nên bóng rất mờ.

"...Hừm."

Nói chuyện cũng được mà đánh nhau cũng thế, cả hai đều không phải con đường giải quyết vấn đề.

Mặc dù nói thế này giống như việc đó là chuyện của ai, nhưng mà cho dù tôi bị đánh thế nào, có lẽ tôi cũng sẽ không thay đổi chủ trương của mình.

Nếu như em gái muốn bạo lực, vậy thì tôi sẽ chấp nhận toàn bộ.

Bởi vì tôi là anh trai.

Không phải đại ca mà là anh hai.

"...Nếu là vậy, chúng ta đấu một trận đi."

"Hả?"

"Một khi đã bất đồng thì phải tranh đấu, đó là trường hợp của chúng ta."

Nhưng mà nói trước, đây không phải là tranh đấu công bằng đâu, tôi nói với Karen.

Tôi quay lại bàn học, mở ngăn kéo ra.

Buổi học tập sáng sớm phải tạm hoãn.

Tôi sẽ học bù buổi này sau.

Không có từ vựng tiếng Anh nào quan trọng hơn vấn đề gia đình.

"Bởi vì lần này mày là phía yêu cầu, Karen-chan. Cho nên nếu như dùng trò chơi để ví dụ, cũng không phải hai bên ngang ngửa nhau, mà đây là một cuộc đấu mà anh mày chiếm ưu thế."

"...Hêê."

Tông giọng của Karen thay đổi.

Đôi mắt rực cháy theo đúng nghĩa đen.

Không biết trong cơ thể Karen có được gắn cảm biến gia tốc phản ứng vô điều kiện với cái từ 'thi đấu' hay không nữa.

"Tốt thôi, vậy cứ thế đi. Không ngờ anh hai cũng biết chơi đấy. À, đúng rồi, anh thích quyết định luật thế nào cũng được. Để gặp được sư phụ Kanbaru, cho dù là điều kiện nào, em cũng sẽ hoàn tất cả."

Con nhỏ vẫn suy nghĩ đơn giản như từ trước đến giờ.

Quả đơn giản, đơn giản đến mức chỉ cần nhìn cũng khiến người ta nổi da gà.

Nếu như cứ trưởng thành như thế này, con nhỏ sẽ trở thành một người hỏng bét---nản lòng cũng được, cái gì cũng được, nếu như không dạy cho nó một bài học thì quả thật sẽ rất hỏng bét.

Đạt đến trình độ này thì cho dù không phải là em gái cũng sẽ khiến tôi lo lắng, thật sự rất hỏng bét.

Hỏng bét đến mức nguy hiểm.

Chà, cũng không sao.

Bây giờ chỉ cần dạy cho nó một bài học là được.

Nhưng mà, tôi nên làm thế nào đây---mặc dù nó nói muốn đặt ra luật nào cũng được, nhưng mà nếu điều kiện quá khó thì cũng chẳng phải là thi đấu nữa.

Dù sao em gái tôi cũng rất phản cảm với những từ như hèn hạ hay chơi bẩn.

Bỏi vì linh hồn chính nghĩa thiêu đốt như lửa sẽ không tha thứ.

Điều kiện luật đặt ra nằm sát ranh giới có thể hoàn tất ở phút cuối cùng, nhưng lại không thể hoàn tất ở phút cuối cùng, phải thỏa mãn yêu cầu thoạt nhìn sẽ tạo cảm giác rất công bằng.

Tôi không thể nghĩ ra loại điều kiện đó ngay bây giờ.

Đại khái, đối với Karen thì tranh đấu có độ khó thế nào mới gọi là khó đây.

Không phải con nhỏ từng thử Karate trăm người sao?[17]

Hơn lại lại còn thắng nhiều hơn thua.

Sự nhẫn nại của nó khác với người thường.

Bởi vì con tin bị bắt nên nó chịu để cho một đám đầu gấu vây đánh, cho đến cuối cùng của cuối cùng cũng chẳng phát ra thanh âm nào---chà, cuối cùng thì tôi vẫn phải ra tay cứu nó.

Nếu như lúc đó tôi không ra tay cứu giúp, có lẽ sẽ xảy ra án mạng bi thảm...

Nó đang làm cái gì ở một thị trấn thanh bình như thế này chứ.

Nói tóm lại, quá nhẫn nại cũng là một vấn đề.

Khéo quá sẽ thành vụng.

Vấn đề này còn lớn hơn cả mấy chuyện linh hồn chính nghĩa.

Nếu như buộc Karen thực hiện tranh đấu quá mức tàn khốc, đừng nói nản lòng, có khả năng nó sẽ phải chịu tổn thương không thể nào hồi phục.

Nó là người không biết lúc nào thì nên quay đầu.

Không biết lúc nào thì nên buông tha.

Cho dù cơ thể đang mang bệnh cũng vẫn đối đầu với kẻ địch, là một người nhiệt huyết.

...Nói như vậy, tôi thật là nghiêm khắc đây.

Vừa khó, vừa vĩ đại.

Không muốn thừa nhận thua con bé.

Nói đến một mức nào đó, vì cản lại Karen thân đang mang bệnh không đi tìm kẻ thù, tôi đã gây lộn với nó một trận...nhưng mà tôi nhất thiết phải làm đến mức đó sao.

Nó là một người cho dù gặp đau khổ cũng sẽ không từ bỏ, bị sỉ nhục cũng sẽ không cúi đầu.

...Chà, nghĩ lại thì, con nhỏ này thật sự rất kinh khủng.

Bây giờ cũng không thể nói nó vừa M vừa ngầu nữa.

Không biết nó có phải là em gái ruột của tôi không nữa.

Chẳng lẽ nó thật ra vốn là em họ?

Nếu là vậy thì sẽ có thể say mê.

Trước khi thi đấu mà đã cảm thấy yếu đuối như vậy là sao, hay là cứ dứt khoát bỏ cuộc, mau giới thiệu Karen với Kanbaru đi---.

Ừm.

Đúng rồi.

Trọng tâm của câu chuyện là Kanbaru.

Nếu là vậy, trong trường hợp này cứ làm theo phong cách của Kanbaru có khi lại là một ý tưởng tuyệt vời.

"Đợi một chút. Anh đi chuẩn bị đạo cụ."

"Đạo cụ? Cái gì chứ, anh định đi chuẩn bị lá bài chủ à? Đúng là chơi bẩn!"

"Làm sao lá bài chủ lại là hèn hạ chứ..."[18]

Con nhỏ đúng là rất yếu đối với những trò chơi cần trí óc.

Nhưng mà cứ an tâm, anh mày sẽ không sử dụng chiêu đó đâu.

Làm vậy cũng sẽ không khiến mày nhận thua được.

Nếu như không thể khiến cho mày làm vậy thì thi đấu cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa (mặc dù vậy, tôi thật sự rất lo lắng cho tương lại của em gái không hiểu lá bài chủ là gì).

Từ bây giờ anh sẽ cho mày biết thế nào là địa ngục.

Địa nghục giống như anh mày đã trải nghiệm trong kì nghỉ xuân---

Tôi bảo Karen chờ trong phòng của tôi, sau đó chạy đến nhà tắm.

Tôi nhanh chóng phát hiện thứ tôi cần, sau khi cầm lấy nó, tôi trở lại phòng.

Sau khi trở lại thì thấy Karen đang nằm thẳng cẳng trên giường.

Con nhỏ này cũng thật quá tự do.

Hai chân dạng ra, quần lót hoàn toàn bị nhìn thấy.

Khoan đã, con em ngu ngốc này, tại sao ngay cả đồ lót cũng mượn của Tsukihi hả.

Cho dù hai đứa mày cùng là con gái thì việc đó cũng không được phép.

"Ô. Anh hai. Nhanh quá nhỉ."

"Mày đừng cứ hở ra là nằm ngủ...mày là Nobita hả."

"Nhờ ăn ngủ đầy đủ cơ thể mới Notiba ra đó."[19]

"Chẳng giống chút nào cả."

"Anh nói y chang Xê-kô đó."

"Rất giống, nhưng mà không cảm thấy thoải mái!"

"Hửm? Anh hai, anh đang cầm cái gì vậy."

Ánh mắt sắc bén của Karen dễ dàng nhận ra, nó nói, sau đó ngồi dậy.

Nhìn nó dụi dụi mắt như vậy thì xem ra không phải là nằm nữa, mà thật sự đã ngủ một giấc.

Mày là động vật hoang dã sao, cái con này...

Hoặc là bộ đội chiến đấu ở nơi nào sao.

"Đó không phải là bàn chải đánh răng của em sao."

Chính xác.

Vật mà tôi đi đến nhà tắm để lấy chính là bàn chải đánh răng lông nhỏ, thân màu cam mà Karen thường dùng.

Tay còn lại cũng không quên cầm túyp kem đánh răng.

"C-Chẳng lẽ anh hai..."

Karen để lộ ra vẻ mặt khiếp sợ hiếm khi thấy được.

Dường như cả khuôn mặt đều chuyển sang màu xanh.

Mư.

Trực giác rất tốt, vừa nhìn đã nhận ra.

Không hổ danh động vật hoang dã, bộ đội chiến đấu.

Tôi tốn bao công sức định làm nó giật mình, ai ngờ lại biết trước rồi, thật là chán.

"...Định dùng cái bàn chải đó thọc lỗ đít của em sao!"

Karen run rẩy chỉ chỉ ngón tay về phía tôi, sau đó nói như vậy.

......

Tôi giật mình kinh hãi.

Hoàn toàn không phải tưởng tượng, khuôn mặt đều chuyển sang màu xanh.

Cái gì chứ, làm sao lại có ý tưởng điên khùng đó...

"Thật không hổ là anh hai của em, nghĩ ra được việc thật là đáng sợ!"

"Không, anh hai của mày không có nghĩ ra được việc đáng sợ như vậy..."

Đừng đánh giá anh mày cao như vậy.

Anh mày chưa đạt đến trình độ đó.

"Vậy sao? Nhưng mà hồi trước Tsukihi-chan trừng phạt tên bám đuôi bạn gái cùng lớp cũng từng dùng chiêu này."

"Đáng sợ quá!"

Em gái của tôi siêu đáng sợ!

Chà, nhưng mà nói vậy thì chính Tsukihi mới là người nghĩ ra việc đó!

Quả thật Karen không thể nào nghĩ ra được những việc như thế.

"Nhưng mà ngay cả Tsukihi-chan cũng không có sử dụng kem đánh răng. Chà chà, anh hai quả không hổ danh anh hai, trình độ khác hẳn."

"Dừng lại, đừng xếp anh mày ngang hàng với con em gái đó."

"Chính vì vậy em mới nói là trình độ khác hẳn mà."

"Cái gì cũng khác cả."

Nhưng mà cũng thật quá đáng.

Tsukihi còn đầu gấu hơn cả Karen.

Bọn mày là Ladies sao.[20]

Anh hai cũng bị áp đảo rồi.

"Chà, em cũng nghĩ việc đó hơi quá đáng. Nhưng mà anh hai, những kẻ thối tha làm mấy hành động báo đuôi thì có bị trừng phạt kiểu gì cũng đáng, không phải sao."

Karen nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Nhìn ánh mắt tức giận đó của nó, có lẽ tôi không thể nói ra sự thật việc Kanbaru từng bám đuôi tôi.

Chà.

Là một phần của trò chơi giả làm đồng minh của chính nghĩa---sao.

Nhưng mà nếu tôi nói như vậy, nó sẽ nói lại là không phải trò chơi, không phải đồng mình gì gì đó.

"Đúng là một kẻ thối tha---chà, dù sao anh mày cũng sẽ không bảo vệ cho kẻ bám theo nữ học sinh cấp hai."

"À, nhắc mới nhớ. Gần đây hình như Tsukihi-chan đang xác nhận một lời hồn."

"Lời đồn?"

"Ừm. Nghe nói trong thị trấn này có một tên nam học sinh cấp ba vô cùng biến thái chuyên lao từ phía sau tới những học sinh tiểu học tóc thắt đuôi ngựa hai bím, sau đó ôm lấy rồi sờ soạng cơ thể. Mặc dù rất ít nhân chứng nhìn thấy nên không thể xác minh rõ ràng, nhưng mà nếu đó là sự thật thì việc đó tuyệt đối không thể tha thứ được."

"Ô, Ồ."

Đ-Đ-Đ-Đó đúng là một tên biến thái kinh khủng.

Tôi vừa dùng hết sức liếc mắt sang chỗ khác vừa trả lời Karen như vậy.

...Nghĩ lại thì, Hachikuji Mayoi cũng không phải là ảo ảnh yêu tinh chỉ có tôi và Hanekawa nhìn thấy.

Mặc dù nói rất ít, những mà vẫn có nhân chứng.

Xã hội thông tin thật sự quá đáng sợ.

Ở đâu cũng có.

"Nếu như thật sự tồn tại tên khốn kiếp dám quấy rối học sinh tiểu học, thì không cần chờ Tsukihi-chan. Em sẽ đánh cho hắn một trận tuốt xác."

"Ha, ha ha ha ha ha. Hai đứa mày thật là bận rộn. Chà, nếu như biết được thông tin nào đó về sự việc này, anh sẽ báo lại cho bọn mày. Không cần phải gắng sức đâu."

"Ồ ồ, thật hiếm khi anh hai chịu giúp sức. Quả nhiên trong sâu thẳm trái tim của anh hai vẫn có chính nghĩa cháy bỏng đây."

"Đó là việc đương nhiên rồi. Ha ha ha ha ha."

"Ờ, lạc đề mất rồi, anh hai. Nếu như không dùng để chọc lỗ đít thì anh định dùng bàn chải làm cái gì vậy. Bàn chải đánh răng ngoài chọc lỗ đít ra còn dùng vào việc nào khác được sao?"

"......"

Đây là một câu hỏi cực kì kinh khủng.

Từ câu nói này, anh đã biết mày còn biến thái hơn cả anh.

Nhưng mà vẫn chưa bằng được Kanbaru.

Tuy nhiên!

Việc những ý tưởng của Kanbaru còn biến thái hơn cả ý tưởng vừa rồi mới là việc đáng sợ nhất!

Những từ ngữ như kẻ bám đuôi, biến thái đã quá nghèo nàn để dùng mô tả cô bé, cô bé đã vượt xa những từ đó trên mặt tinh thần!

Chính vì vậy tôi mới không muốn giới thiệu!

"Mày không biết sao, Karen-chan. Bàn chải đánh răng đương nhiên là công cụ dùng để đánh răng rồi."

"Ồ, ồ ồ. Đúng là như vậy thật."

"Dĩ nhiên, nói cho đúng ra thì cũng có thể dùng để cọ rửa. Những lúc muốn cọ rửa những chỗ như ống thoát nước thì dùng bàn chải đánh răng rất là tiện..."

Không được.

Lại lạc đề.

Bởi vì nhắc đến chủ đề Kanbaru, cho nên lại liên tưởng đến việc dọn dẹp...bởi vì ngày mai là ngày mười lăm, tôi lại phải đến dọn dẹp phòng cho cô bé.

"Anh hai, đúng là bàn chải đánh răng là công cụ dùng để đánh răng---nhưng mà vậy thì sao. Anh cũng đâu có định bảo em đánh răng ở đây, đúng không?"

"Đúng, anh cũng không nói vậy."

Tôi gật đầu.

"Anh không có nói mày đánh răng...người đánh răng là anh."

"Hửm?"

"Còn nữa, không phải là đánh răng của anh mày. Mà là anh đánh răng cho mày."

"......?"

Karen nghiêng đầu.

Xem ra nó vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

"Chà, em chẳng hiểu gì cả...anh hai đánh răng cho em? Tại sao? Chà, nếu như anh muốn thì em cũng không cản, nhưng mà...như vậy thì làm sao mà phân thắng bại chứ?"

Karen nói với vẻ khó hiểu.

Phư phư phư.

Vừa tưởng tượng tới vẻ mặt vô tư này của nó sau vài phút nữa, tôi cảm thấy một niềm vui mừng từ sâu thẳm trái tim.

"Mày và Tsukihi-chan chắc từng đi cắt tóc ở tiệm phải không. Nhưng mà anh mày rất phản đối việc đó. Bị người lạ sờ vào đầu, mày không cảm thấy khẩn trương một cách kì lạ sao."

"...Ừm. Chà, em có thể hiểu điều đó."

Em cũng không muốn bị thợ cắt tóc mà em không quen cắt tóc cho mình, Karen nói.

"Dựa trên tâm lý học mà nói, sờ tóc là một việc nếu như không phải quan hệ thân mật thì sẽ không được tha thứ. Nghe nói cũng có loại con gái còn ghét việc bị sờ tóc hơn là sờ vào cơ thể."

Giống như Hachikuji.

Khi tôi nắm lấy hai cái đuôi của cô bé giả làm kị sĩ Harley, cô bé đã tức giận đến mức khiến tôi phải giật mình.[21]

Bị Hachikuji giận dữ sau đó khiển trách giống như cô bạn cùng tuổi.

Thật không ngờ cô bé lại có thể tức giận đến mức đó.

Kí ức tự kiểm điểm đó vẫn còn rất mới.

"Ừm...vậy thì sao?"

Không biết có phải vì cảm thấy bất an vì không biết sự tình sẽ diễn ra tiếp theo như thế nào, giọng nói của Karen nghe có chút thận trọng.

Sự cảnh giác của nó thuộc hàng cao thủ.

"Nói 'sờ vào' là dễ hiểu nhất, như việc cắt tóc lúc nãy vậy, có rất nhiều nghề nghiệp như thế. Mày đâu có muốn người không phải chuyên nghiệp mát-xa toàn thân cho mày, đúng không? Một trong số đó."

"Một trong số đó..."

"Một trong số đó chính là đánh răng."

Tôi nói.

Tôi cố gắng nói như đang giảng bài để nó không hiểu rốt cuộc tôi đang nói cái gì.

"Mặc dù lúc nãy mày nói là cũng không quan tâm, nhưng mà bình thường sẽ không có ai để cho người lạ đi đánh răng cho mình cả. Khác với cắt tóc và mát-xa, đó là việc bản thân bình thường có thể tự làm, hơn nữa vốn ra đều là bản thân tự làm."

Câu này của tôi nói với Karen người chỉ vài giờ sau đã cắt phéng cái đuôi ngựa của chính mình thật không có ý nghĩa gì cả, dĩ nhiên lúc đấy tôi chẳng thể nào biết được chuyện đó.

Làm sao tôi có thể tưởng tượng được việc đó xảy ra chứ.

"Nói tóm lại, Karen-chan, để người khác đánh răng cho mình là một hành vi khiến cho tâm sinh lý sinh ra phản kháng rất mạnh. Nếu như mày có thể chịu đựng được sự phản kháng tâm sinh lý đó năm phút đồng hồ thì là mày thắng. Lúc đó anh sẽ giới thiệu mày với Kanbaru. Còn nếu trước năm phút mà mày phát ra thanh âm nào thì là anh thắng. Lúc đó anh sẽ không giới thiệu Kanbaru với mày."

"...Ha ha."

Nghe tôi nói luật, điều kiện đó.

Đối mặt với cuộc tranh tài như vậy---Karen cười.

Cười rất an tâm.

Không, nói thế nào nhỉ, cười một cách thoải mái như thể vừa cho đối phương ăn một chiêu quật dưới nách.[22]

"Cái gì chứ, nghe anh hai nói mãi như vậy em còn bắt đầu thấy hơi sợ đó. Thật có chút thất vọng."

"Vậy sao?"

"Ừ, nói cách khả là anh đã thỏa nguyện vọng của em. Đúng là tưởng tượng thì sẽ không thích người hoàn toàn xa lạ đánh răng cho mình, nhưng mà trong trường hợp này, anh hai là người đánh răng. Cho nên chẳng hề hấn gì cả."

Có khi vì không chịu được sự sỉ nhục vì phải đánh răng cho em gái mà anh hai mới là người phải phát ra tiếng đó, Karen nói.

"Nói cho đúng ra thì bất kể anh hai làm gì với em, em cũng chẳng cảm thấy xấu hổ đâu."

Gì chứ.

Dám nói ra một câu coi thường anh trai như vậy.

"......"

Kư kư kư!

Trúng bẫy rồi!

Ngay cả câu nói khinh thường đó cũng thật dễ nghe!

Mày nghĩ anh sẽ chịu khuất phục vì bị sỉ nhục trước mày ư.

Mày nghĩ anh đã làm anh trai của mày bao nhiêu năm rồi hả.

Nói cho mày biết, trước khi mày ra đời, anh đã là anh trai của mày rồi đó!

"...Nếu như đang đánh răng mà anh phát ra thanh âm thì người thắng là mày."

"Vậy sao? Ừ-m, mặc dù đó là một lợi thế rất lớn để gặp mặt sư phụ Kanbaru, nhưng mà thắng dễ như thế thì thi đấu cũng chẳng còn thú vị gì nữa---thật là băn khoăn. Thật ra thì vốn em muốn anh hai thiết lập độ khó cao thêm một tí nữa. Anh hai thật là KY đó."

"KY?"

"Là viết tắt của không biết nhìn tình hình đó."[23]

"À, đúng là gần đây thường nghe thấy như vậy."

"Nói đúng hơn là SF. Hơi khó hiểu. Tại sao vậy nhỉ."[24]

"Thật không hổ là người dẫn đầu...lúc nào cũng đi trước thời đại."

Thật là khó hiểu.

Chà, sao cũng được.

"Vậy chúng ta bắt đầu đấu. Mày ngồi xuống đó đi."

"Rồi rồi."

Karen ngồi xuống giường.

Chẳng thèm chú ý cho nên váy lật hết cả lên vì động tác này.

Không có thói quen cũng được mà chân quá dài cũng được, nhưng mà quả nhiên con nhỏ này không thích hợp mặc váy.

Vừa nghĩ như vậy, tôi vừa ngồi xuống bên cạnh nó.

Ngay sát một bên.

Sau khi bôi một chút kem đánh răng vào bàn chải, tôi xoay người, dùng tay trái đỡ lấy gáy của Karen.

"A---"

"A---"

Sau khi nó há miệng ra, tôi đưa bàn chải tiến vào.

Nào.

Mày hãy dùng thân thể này để thưởng thức sự đáng sợ của sư phụ Kanbaru đi.

Bại dưới chiêu thức ưa thích của sư phụ Kanbaru cũng là nguyện vọng của mày không phải sao.

"Mô...Mô gư ô!?"

Một phút sau khi cuộc tranh tài diễn ra, Karen cuối cùng cũng hiểu được nguy cơ mà bản thân đang phải hứng chịu.

Vẻ mặt xuất hiện dị biến.

Còn hơn cả dị biến, là kịch biến.

Vẻ mặt để lộ ra sự hoảng hốt---và kinh ngạc mà tôi chưa từng thấy từ trước tới nay.

"Hi...hi ư gư, gư, gư!?"

Bây giờ mới nhận ra sao.

Tuy nhiên đã quá trễ rồi, Karen-chan.

Đường lui đã bị cắt rồi.

Đúng thế.

Nói chuyện cắt tóc và mát-xa vừa nãy cũng chỉ là đánh lạc hướng mà thôi, hai việc đó khác đánh răng một điểm mấu chốt.

Đó là bên trong miệng.

Không phải chạm vào bên ngoài cơ thể, mà là bên trong.

Không phải chạm tới mặt ngoài của cơ thể mà là mặt trong.

Cho nên cơ thể sẽ sinh ra, nói cho dễ hiểu là---sinh ra khoái cảm cực lớn.

Nói ngắn gọi.

Cảm giác sẽ rất sướng.

Bởi vì đánh răng là một hành vi quá thường ngày, vì quá quen cho nên mới sơ ý bỏ qua---cho đến khi Kanbaru nói cho tôi biết điều này, tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc đó.

Nhưng mà đây hiển nhiên là sự thật.

Nói thế nào đi nữa, đây cũng là dùng những sợi lông mềm vuốt ve bộ phận nhạy cảm của cơ thể, làm sao mà lại không sướng cơ chứ.

Hơn nữa đây không phải bản thân làm mà là người khác, làm sao có thể nhịn được chứ.

Karen là một người có sức nhẫn nại rất cao.

Cho dù là đau khổ hay sĩ nhục cũng sẽ không khuất phục.

Nói tóm lại là siêu M.

Là một quý cô siêu siêu M.

Chính vì thế nếu như nó bị người khác dịu dàng trao cho khoái cảm, thì hiệu quả nhận được đối với tâm hồn sẽ rất lớn.

Sự nhẫn nại sẽ sụp đổ trước khoái cảm!

Vì chủ quan khinh địch nên thất bại!

"Gư, gư...gư gư gư."

Sau khi tôi cọ cọ chỗ sâu bên trong, chỗ nối giữa răng và lợi, Karen phản ứng một cách mẫn cảm.

Cơ thể co giật liên tục.

Cặp mắt mở to.

...Nói theo một cách nào đó thì đây cũng rất đáng sợ.

Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi thử, nhưng mà chiêu thức của sư phụ Kanbaru vĩ đại thật quá đáng sợ.

Đừng hận anh, Karen.

Anh làm thế này cũng là vì bảo vệ mày mà thôi!

Mày là người muốn thế nào cũng phải đi gặp Kanbaru, không phải sao!?

"Hi, hiu...hau, hau, hau. Ư...gư, haa, haa."

Tuy nhiên---

Tôi đã nhầm.

Ý chí của người con gái tên là Araragi Karent hật đáng sợ.

Trước khoái cảm mà nó vẫn giữ được tính siêu nhẫn nại như của chú ếch.[25]

Tôi vốn nghĩ chỉ cần chưa đến hai phút là Karen sẽ lên tiếng đầu hàng, nhưng mà đến giờ nó vẫn cắn chặt hàm răng---không, bởi vì tôi đang đánh răng cho nên việc này là việc không thể không làm (đó cũng là một trong những lý do cơ thể vẫn còn chịu đựng được)---đối với công kích, khẩu kích dịu dàng của tôi, nó vẫn tiếp tục kiên nhẫn chịu đựng.

Hoàn cảnh nhận được khoái cảm từ anh trai ruột thường thấy trong truyện tranh dành cho con gái này đáng lẽ sẽ phải cảm thấy trái luân lý, nhưng mà, mư mư, cũng khá lắm.

Vì thế tôi cũng trở nên nghiêm túc.

Tôi (mang theo ý muốn chơi bẩn) cọ cọ lưỡi của Karen.

Hơn nữa còn là mặt dưới của lưỡi.

Nói cách khác là phần thịt non lộ ra trần trụi.

"Mau kêu lên đi, sẽ rất thoải mái đó, Karen---Không! Sẽ hết thoải mái đó!"

Như thể là địa ngục thọt lét.

Sớm hay muộn sẽ không thể chịu đựng được nữa.

Tối đa cũng chỉ có thể chịu đựng một phút nữa!

"......!? C-Cái gì!?"

Nhưng mà.

Người đạt đến giới hạn lại là tôi.

Kanbaru có lẽ nghĩ việc này không nói cũng hiểu nên không nói cho tôi biết---nhưng mà trong cuộc thi đấu này có một lỗ hổng rất lớn (mặc dù có lẽ Kanbaru cũng không nghĩ tới dùng hành động này để thi đấu).

Bởi vì tôi chỉ suy nghĩ tới tâm lý của phía được đánh răng, nên đã quên mất một chuyện quan trọng đối với phía đánh răng, nói tóm lại là tôi, sau đó cứ thế tiến hành cuộc thi đâu này.

Đây đúng là sai lầm chết người.

Không thể sửa chữa.

Không thể quay lại.

Bởi vì---

"A phư...phư, ư ư ư. Ư...ưm."

......

Hỏng bét!

Sau khi nghe được hơi thở nặng nhọc của Karen, tôi tự dưng có một cảm giác rất kì quái!

Tim đập thình thịch, thình thịch!

Bởi vì phản ứng của Karen mà tim đập thình thịch!

Tâm tình phức tạp mách bảo bản thân đang làm một việc bị cấm này là thế nào!

Cảm giác trái luân lý của việc trao khoái cảm cho em gái ruột!

Cùng với những âm thanh bàn đánh răng tạo nên, bọt trào ra từ trong miệng của Karen, cảm giác như đó là ảo ảnh của tôi chứ không phải vì đánh răng nhạy cảm mà sinh ra.

Rõ ràng đang đánh răng cho người khác, tại sao ngược lại tôi mới là người cảm thấy khoái lạc!?

Bởi vì giúp đỡ cho người khác mà vui sướng sao!?

Đây là tinh thần vì cộng đồng mà giáo viên ở trường học thường nói tới sao!?

Không, có lẽ không phải vậy!

Không tốt, bởi vì Karen há miệng cho nên nước bọt chảy ra, mặc dù đáng lẽ phải cảm thấy rất bẩn, nhưng mà bây giờ lại cảm thấy yêu thích một cách lạ kì!

Nếu như không ngay lập tức dừng tay lại thì sự tình sẽ đến mức không thể giải quyết được---mặc dù tôi nghĩ vậy, mặc dù tôi biết rõ ràng như vậy, nhưng mà tay của tôi đã không còn nghe theo ý chí, cứ như thể máy tự động (là bàn chải chạy bằng điện sao), không dừng lại động tác.

Ngược lại càng di chuyển mạnh hơn.

Ngược lại với ý chí.

Karen cũng co giật càng lúc càng mạnh---có lẽ để thay cho việc cắn chặt răng, nó nắm chặt cứng lấy tấm trải giường, dù vậy cơ thể nó vẫn không ngừng run rẩy.

Khuôn mặt của Karen cũng đã đỏ bừng.

"...Ư oa."

Vô tình phát ra âm thanh.

Mặc dù đến phút cuối cùng thì nuốt trở xuống---nhưng mà nghe những lời đã vọt lên tới cổ họng đó cũng đủ để khiến tôi kinh ngạc.

Ư oa.

Cực kì dễ thương.

Tôi đã là anh hai của Karen ước chừng mười sáu năm (tiện thể nói luôn, con số đó bao gồm cả khi thời kì Karen còn nằm trong bụng mẹ. Nói tôi đã là anh hai của nó trước khi nó sinh ra cũng không phải là phép cường điệu mà ngụ ý chính là như vậy), nhưng mà tôi chưa từng cảm thấy Karen lại dễ thương đến như vậy.

Hồi nãy khen nó dễ thương là vì bị uy hiếp, không, là vì cắn phải lưỡi, nhưng mà bây giờ, mặc dù tôi không định nói ra khỏi miệng cái từ dễ thương, tôi lại không thể nào phủ nhận cảm xúc này.

Dữ liệu một khi đã bị tuồn ra ngoài một lần thì không thể nào thu lại được.

Ưoa.

Ưoa ưoa ưoa.

Thật sự hỏng bét.

Vốn dĩ Karen lại dễ thương thế này sao.

Ơ?

Ơ ơ?

Chẳng lẽ em gái tôi mới là người dễ thương nhất thế giới sao?

Mặc dù cho đến hôm nay, tôi vẫn luôn nghĩ người con gái lý tưởng là Hanekawa Tsubasa, nhưng mà có khi nào tôi đã nhầm lẫn không?

Mặc dù không thể vượt qua Hanekawa, nhưng mà con nhỏ này vẫn có thể cùng Hanekawa phân tranh cao thấp một trận...không, không, không!

Chờ đã, bản thân tôi!

Araragi Koyomi!

Mày đang nói cái gì vậy!

Làm sao lại tồn tại người nào có thể cùng Hanekawa phân tranh cao thấp chứ!

Đây là ảo giác, là ảo giác!

Tôi chỉ say mê trong tình huống đặc thù này mà thôi!

Tôi biết, tôi biết chuyện đó!

N-Nhưng mà---

"Ư, ưưưưư"

Tôi cũng phát ra tiếng thở nặng nhọc như cộng âm với Karen.

Gần như là hiệu ứng hiệp trợ.

Tôi chẳng còn biết bản thân đang làm cái gì nữa.

Trong dòng suy nghĩ của, tôi bắt đầu suy nghĩ có khi tôi vì đánh răng cho Karen nên mới sinh ra làm người.

Làm sao tôi lại có suy nghĩ như vậy được chứ.

Đánh răng không ngờ lại là một chiêu gậy ông đập lưng ông đáng sợ như vậy...có lẽ tôi vừa lỡ tay giải khai phong ấn của một cấm chú đáng sợ.

Nhưng mà tất cả giờ đã muộn.

Trong lúc tôi không biết, đã kết thúc rồi.

Trong lúc tôi không biết, đã hoàn toàn xong rồi.

Chẳng thể làm gì được nữa.

Cuối cùng tôi chỉ có thể thuận nước theo dòng.

"Ka...Karen-chan."

Lấy ví dụ như hút thuốc lá?

Đặt điếu thuốc lên môi, châm lửa, sau đó rít một hơi.

Đó là thứ cực kì nguy hiểm sẽ gây ra ung thử phổi, và nhiều ảnh hưởng xấu khác lên cơ thể con người.

Nhưng mà nếu như thứ đó là thứ càng hút càng có lợi cho sức khỏe, là một loại thực phẩm siêu tuyệt vời thì sao?

Nó có thể nào phổ biến như bây giờ được không?

Chà, dù sao tôi cũng chưa thành niên, cho dù thành người lớn cũng không có ý định sẽ hút thuốc, nhưng mà tôi thường thấy Oshino ngậm ngậm điếu thuốc (mặc dù không châm lửa) trên môi, cho nên ấn tượng của tôi về nó rất sâu sắc.

Tôi nghĩ thế này.

Bởi vì thứ đó không tốt cho sức khỏe---chính vì nó là một thứ không tốt.

Cho nên ngày nay nó mới trở nên phổ biến như vậy.

Hiện tại nhiều nơi cấm hút thuốc.

Đó là việc không nên và cũng không thể làm được.

Nói như vậy là vì.

Con người bị những thứ mình ghét hấp dẫn.

Con người bị những thứ mình ghét mỵ hoặc.

Con người bị những thứ mình ghét khiến cho lạc lối.

Lúc tôi nhận thức trở lại.

Lúc tôi nhận thức trở lại---tôi đã đè Karen xuống giường từ lúc nào không biết.

Tay trái vẫn đỡ phía sau gáy của nó.

Cơ thể của tôi đè lên Karen.

Mặc dù vóc người của tôi không bằng được nó, ít nhất trên mặt trọng lượng thì tôi vẫn hơn---nhưng mà nó chẳng hề chống cự, cứ thế mặc cho bị đè xuống.

Tôi nhìn Karen.

Tôi nhìn chằm chằm vào Karen.

Vẻ mặt của Karen.

Như thể bị thôi miên.

Như thể đang bị hòa tan.

Như thể thiên đường.

"Karen-chan. Karen-chan. Karen-chan---"

Tôi lặp đi lặp lại tên của em gái,

Mỗi lần gọi, trong thâm tâm tôi lại như bừng lên một ngọn lửa.

Cơ thể của Karen cũng trở nên nóng bừng.

"A-Anh hai."

Karen nói với một cặp mắt lạc thần.

Bởi vì trong miệng vẫn có một cái bàn chải đánh răng cho nên nó nói không được rõ ràng, không, cho dù không có bàn chải đánh răng, nó cũng chẳng thể nào phát âm rõ ràng được.

Dù vậy nó vẫn nói.

Dù vậy Karen vẫn nói một cách dũng cảm.

"Anh hai...không sao đâu."

Cái gì!?

Cái gì không sao đâu!?

Nếu là bình thường tôi sẽ chỉ trích như vậy, nhưng mà bây giờ não của tôi cũng đã mềm nhũn cả ra.

Nhũn cả ra.

Rỉ nước.

Ướt đẫm.

Đầm đìa.

Ào ào.

Ầm ầm.

Lạo xạo.

Run rẩy.

Tôi.

Arargi Koyomi, nhẹ nhàng lấy tay trái đang đỡ sau gáy Araragi Karen sau đó từ từ vươn về phía ngực---

"...Hai người đang làm cái gì vậy hả."

Đột nhiên.

Đầy bất nhã.

Đầy thô lỗ.

Ảo tưởng tan vỡ.

Không, thanh âm cứu trợ xen vào.

Nếu như quay lại nhìn, sẽ thấy đang đứng trước cánh cửa mà tôi để mở, còn có một đứa em gái nữa, là em gái bé, nói tóm lại là Tsukihi trong bộ đồ kimono---đang đứng chết lặng ở đó.

Mắt trợn trừng.

Miệng há hốc.

Giống như cột chống trời.

Nên nói là chết lặng hay là bàng hoàng đây.

Cằm như rớt ra.

Bộ dạng như không biết nói gì.

"Anh dai, Karen-dan...chuyện lày là sao."

Chẳng hiểu tại sao Tsukihi lại nói bằng giọng Kyoto.

Hơn nữa còn mang hơi hướng Gion.[26]

Xem ra đầu óc của nó hoàn toàn hỗn loạn.

"K-Khoan đã Tsukihi-chan...không phải như vậy đâu!"

Tôi hét lên.

Không.

Cho dù tôi hét lên, thì rốt cuộc cái gì không phải vậy chứ.

Nói thật thì chỉ cần nhìn một cái là hiểu được ngay.

Trong tình huống này mà muốn hiểu nhầm còn khó hơn.

"Tại sao anh hai nhìn như vừa đang đánh răng cho Karen-chan vừa lộ ra vẻ mặt âu yếm đè Karen-chan xuống giường? Vì sao Karen-chan lại vừa mặc quần áo của em vừa lộ ra vẻ mặt say mê để cho anh hai đè xuống giường?"

Xem ra nó đã quay lại trạng thái bình thường có thể sử dụng tiếng phổ thông, nhưng mà vấn đề bằng tiếng phổ thông đó cũng thật khó giải thích.

Cặp mắt trợn tròn của Tsukihi cũng trở về hình dạng bình thường, chỉ có điều ánh mắt chuyển từ hình tròn sang hình tam giác, như thể đó là ánh mắt khinh rẻ mà người ta thường nói.

Bị Tsukihi nhìn bằng ánh mắt như vậy, cả tôi và Karen đều tỉnh táo trở lại.

Sau khi tỉnh táo trở lại.

Sự việc đúng là như những gì Tsukihi đã nói.

Nói tóm lại, là một vấn đề khó giải thích.

"Ư ô! Tại sao anh lại nhìn như vừa đang đánh răng cho em gái ruột vừa lộ ra vẻ mặt âu yếm đè nó xuống giường!?

"Ế ế ế ế ế ế---tại sao mình lại vừa mặc quần áo của em gái ruột vừa lộ ra vẻ mặt say mê để cho anh hai đè xuống giường chứ?"

"Giật hết cả mình---!"

"Giật hết cả mình---!"

Giật hết cả mình.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra tôi giật mình đến như vậy.

Thật ・ Nguy ・ Hiểm!

Thiếu chút nữa là vượt qua ranh giới!

Quá cấm đoán!

"C...Cũng nhờ Tsukihi-chan cứu! Cảm ơn!"

"C...Cũng nhờ Tsukihi-chan cứu! Cảm ơn!"

Tôi và Karen đồng thanh nói.

Không, không chỉ giọng nói, ngay cả cử chỉ dùng ngón tay chỉ về hướng Tsukihi cũng y hệt nhau.

Không hề sai lệch một chút nào cả.

Nếu như đây là cuộc thi phối hợp đồng bộ, chắc chắn chúng tôi sẽ đoạt huy chương vàng.

Tuy nhiên, trong trường hợp này, kết quả của động tác đồng bộ như vậy lai chỉ khiến cho Tsukihi sinh ra ấn tượng xấu chứ chẳng giúp được gì cả.

Có lẽ đây là lần đầu tiên chúng tôi đạt được huy chương ở trung tâm trò chơi.

Nhưng mà, cơ thể của tôi vẫn còn đè lên người của Karen.

"Hừm...hừm."

Cuối cùng Tsukihi.

Gật đầu một cái đầy thâm ý.

Đôi mắt khinh rẻ của nó.

Đôi mắt hình tam giác của nó cũng đã nhắm chặt cứng lại.

Khuôn mặt không biểu lộ chút tình cảm.

Tôi và Karen lại vì một lý do hoàn toàn khác trước mà tim đập thình thịch.

Chờ đợi phán quyết.

Lo lắng.

Bởi vì tinh thần lo lắng cho nên mồ hôi chảy khắp toàn thân.

"...Ừm."

Sau đó, Tsukihi ngẩng đầu lên.

Gương mặt tươi rói.

Là một phán quyết ôn nhu sao, sẽ xem xét giảm án sao, hay là hoãn thi hành án, tôi và Karen ôm hy vọng.

"Hai người có thể giữ nguyên tư thế như vậy một chút không? Em đi cửa hàng tiện lợi mua dùi rồi sẽ về ngay."

Vô vọng.

Là án tử hình.

Dùi ư.

Vừa cười rạng rỡ, Tsukihi với mức độ tức giận 99 đi ra hành lang sau khi đóng của cái 'ầm!' một tiếng với đầy đủ lực phá hoại.

"Tsukihi-chan! Chị nghĩ cửa hàng tiện lợi không có bán dùi đâu! Nếu không đi cửa hàng dụng cụ chuyên dụng thì không mua được đâu!"

Karen nhìn về hướng hành lang gọi, nhưng mà tôi cảm thấy nó đang trật đường rầy.

Giọng nói của nó hoàn toàn bị bỏ qua.

Đáp lại chỉ có những tiếng bước chân ầm ĩ đi xuốn cầu thang, sau đó chẳng còn lại âm thanh nào.

Ư oa---.

Một màn cực kì kinh khủng sắp xảy ra.

Nói dễ hiểu là Tu La Tràng.

Cho dù ở cửa hàng tiện lợi không bánm thì nó chắc chắn vẫn sẽ có được dùi trong tay.

Phải làm sao bây giờ.

Thay vì hỏi phải làm sao bây giờ, có lẽ quan tâm tới việc nó sẽ làm gì chúng tôi trong trường hợp này sẽ là một chủ đề quan trọng hơn,

"...Anh hai. Nặng quá."

Trong khi tôi còn đang suy nghĩ, Karen nói.

"A, xin lỗi."

Tôi vội vàng tránh ra.

Karen cũng ngồi dậy, tay nắm chặt mép váy mini kéo mạnh xuống.

Trông hơi xấu hổ.

Thật hiếm khi thấy Karen xấu hổ.

Cơ bản nó là một người rất phóng khoáng.

"Vậy anh hai. Chuyện thi đấu thì sao."

"Ơ?"

Thi đấu?

Cái từ mà tôi không hiểu được đó có nghĩa là gì?

Là tên của một loài thực vật sao?

Là một từ vựng tiếng Anh mà tôi học sáng sớm hôm nay sao.

Trong lúc tôi còn đang nghiêng đầu suy nghĩ.

"Năm phút đã qua từ lâu rồi."

Karen tiếp tục nói.

Sau khi nghe vậy, à, đúng là tôi và Karen có thi đấu, sau khi nhớ lại mục đích, tôi nhìn vào đồng hồ trong phòng để xác nhận.

Đúng là đã trôi qua năm phút.

Nói đúng hơn là đã qua mười lăm phút.

Đương nhiên sẽ bị Tsukihi phát hiện.

"Ư oa---..."

Xong rồi.

Tôi thua rồi.

Không, thay vì thừa nhận thất bại, có lẽ tôi nên thẳng thắn khen ngợi sự nhẫn nại của Karen.

Nên thẳng thắn bày tỏ sự tôn kính với Karen.

Mặc dù giữa chừng ý thức của tôi trở nên không rõ ràng, nhưng mà có thể chịu đựng được đến mức này cũng thật đáng khâm phục.

Hơn nữa còn là mười lăm phút.

Chẳng khác nào quái vật cả.

"Hàà. Đành vậy...giao ước là giao ước. Okay okay, Karen-chan. Anh sẽ giới thiệu mày với Kanbaru."

Mặc dù tôi thật sự không cam tâm tình nguyện.

Nhưng mà nếu như nó đã muốn gặp thì tôi cũng chẳng có lý do gì để cản.

Thay vì nói lý do, thì phải nói là tôi chẳng có quyền để làm vậy.

Có lẽ hai đứa nó sẽ rất 'hợp'.

Dù sao thuộc tính của hai đứa cũng tương tự nhau.

"Mày làm tốt lắm, Karen-chan. Mày thắng rồi. Ừm, hôm nay đúng là anh đã thua. Anh thừa nhận."

"Ừm, ừm."

Được tôi khen ngợi nhưng Karen lại phản ứng chẳng chút tích cực nào cả.

Nó làm sao vậy chứ.

Tôi vừa nghĩ như vậy thì Karen 'e hèm' một tiếng.

E hèm, e hèm.

Vừa tiếp tục ho khan như vậy---Karen vừa cuộn tròn thân thể to lớn lại.

"A-Anh hai."

"Cái gì."

"C-Chà, nếu như anh hai cứ khăng khăng đòi ba trận thắng hai thì cũng không sao đâu."

"......"

"V-Vừa rồi là do Tsukihi-chan nửa đường quấy rối. Bình thường thì kết quả đó cũng không được tính, đúng không. H-Hơn nữa, trước khi Tsukihi-chan trở về vẫn còn một chút thời gian, em có thể đánh hiệp phụ với anh hai đó."

Con nhỏ này giả bộ cũng siêu không tự nhiên.

Karen vừa nói ra phương án, hai vừa vừa đỏ bừng lên.

Nhìn tôi bằng ánh mắt quyến rũ.

"Ừ-m..."

Tôi.

Tôi lại nắm chặt bàn chải đánh răng trong tay.

"V-Vậy thì...đấu lại...nhé?"

"Ừ-Ừ. Nếu như anh hai khiêu chiến, e-em sẽ thẳng lưng...tiếp nhận...tiếp nhận khiêu chiến!"

"L-Lần này thử đổi bên đi?"

"Ư-Ừm. N-Như vậy mới công bằng!"

Chúng tôi.

Chúng tôi cùng nhìn vào mắt nhau---vừa tiến hành ba trận thắng hai.

Vì thế sáng sớm hôm nay.

Quan hệ giữa tôi và Karen trở nên hòa thuận hơn một chút.

Ghi chú

Hội Bon tương tự lễ Vu Lan ở Việt Nam.

Tiểu thuyết trinh thám tự thuật, đây là một cách nói khá khái quát, có thể nói đây chỉ là một trò chơi chữ để chọc độc giả. Thực tế thì nói đúng ra, mẹo tự thuật là mẹo mà tác giả viết truyện khai thác từ quan điểm chủ quan của độc giả, lợi dụng sự tin tưởng của độc giả vào một vấn đề nào đó. Mẹo này rất khó sử dụng vì nếu dùng quá mức thì sẽ phản tác dụng, bị chê. Còn unfair thì vốn mang nghĩa không công bằng, nhưng mà có lẽ ở đây còn có nghĩa đen, từ 10/01 đến 21/03/06 cũng có một phim truyền hình tên là Unfair được phát ở đài truyền hình Kansai, mà Unfair vốn được Hata Takehoko, một nhà văn chuyên viết tiểu thuyết trinh thám, viết kịch bản.

Cristo là nhân vật trong Dragon Quest 4, nghề nghiệp vốn là thần quan, áo giáp Thiên Không là áo giáp truyền thuyết dùng cho dũng sĩ.

可愛い(kawaii, dễ thương) 乾いた(kawaita, khô) phát âm gần giống nhau.

Saba Ori là một chiêu trong đấu sumo, tay ôm lấy eo của đối phương sau đó vật mạnh đầu gối của đối phương xuống đất.

暇潰し(giết thời gian), nhưng mà xét theo mặt chữ thì 暇 là rãnh rỗi 潰し là đập vỡ.

Tempur là một loại gối do NASA phát minh, làm từ vật liệu không gian, co giãn tùy theo nhiệt độ cùng thể trọng của con người để ôm sát lấy cơ thể, cung cấp sự chống đỡ không hề tạo ra áp lực cho người sử dụng.

三歩下がって師の影を踏まず, hàm ý luôn tôn trọng người thầy, lúc nào cũng giữ vững một khoảng cách nhất định.

バオー来訪者(Baoo Raihousha) là một manga do Araki Hirohiko sáng tác, đăng trên tạp chí Shounen Jump từ 1984 đến 1985, có tất cả 17 chương.

Tàu E5 tốc độ cao nhất 320 km/h, F4 Phatom là 2700 km/h.

Moon salto, lộn 180 độ ra phía sau, vì giống như động tác thực hiện trên mặt trăng không có trọng lực cho nên gọi là salto mặt trăng.

Ở Nhật có một câu nói là chỉ có chết mới trị được bệnh ngốc.

Soeur là tiếng Pháp, có nghĩa là chị em gái.

Murasaki Shikibu là tác giả của truyện 'chuyện chàng Genji'(Genji Monogatari) là một trong những tác phẩm văn học nổi tiếng nhất của Nhật Bản.

Đây là một chiêu của Karate, Nukite, vốn là dùng đâm vào hai mắt.

Heisei Rider một series của Kamen Rider, nhưng mà thế giới quan không giống nhau, còn PreCute là một anime của đài Asahi kể về mahou shoujo, phát sóng từ năm 2004 đến nay.

Karate trăm người, là một trong những hình thức thi đấu cao nhất của Karate, liên tiếp đánh với 100 người, mỗi trận 2 phút, những ai đã ra đấu rồi thì không được ra đấu lại.

Trap cùng Trump trong tiếng Nhật phát âm tương tự nhau.

Nguyên văn là 身長がのび太くん (shinchou ga nobita-kun) có thể hiểu thành 身長がのび太くになる (shinchou ga nobi futoku ni naru, cơ thể phát triển phổng phao).

Ladies là tên gọi của những băng đua xe nữ.

Harley là một loại xe gắn máy.

Quật dưới nách Katasukashi là một chiêu trong sumo.

空気読めない(kuuki yomenai, không biết đọc không khí, không biết nhìn tình hình.

少し不思議 (sukoshi fushigi).

ど根性ガエル(Do Konjou Gaeru, chú ếch siêu nhẫn nại) là một manga của Yoshizawa Yasumi đăng trên tạp chí Shounen Jump từ 1970 đến 1976.

Gion là phố của các geisha ở núi phía đông Kyoto.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện