Nhà của Hachikuji là một căn hộ bình thường như bao căn hộ bình thường khác --- Hơn nữa, bởi họ Hachikuji là một họ khá không thường gặp cho nên tôi cũng không cần phải lo về việc nhầm sang nhà của ai đó cùng họ.
Bởi vì lúc chúng tôi đến nơi đã là nửa đêm (mặc dù vừa rồi nói rất hay, nhưng mà cuối cùng thì tôi vẫn lạc đường), cho nên cả con phố đều đã chìm vào yên tĩnh.
Gần như không có nhà nào sáng đèn cả.
Ánh sáng duy nhất đến từ những ngọn đèn đường.
- Nếu có cơ hội, anh hi vọng có thể nhìn thấy Hachikuji ngay trong đêm, nhưng mà có vẻ anh đã tới trễ.
- Hừm. Từ việc trong nhà không có bật đèn, có lẽ con nhóc đi lạc và cha của nó đã ngủ rồi. À mà, nhà chỉ có mỗi hai người thôi hả ?
- Ừ. Anh cũng không nghe cô bé nói gì về việc có anh chị em hay cha cô bé đã tái hôn... Cũng có thể là có chuyện đó nhưng anh đã không nghe được, nhưng nếu thật sự là vậy mà anh lại không nghe được thì lại kì cục quá.
Không hợp lô-gíc.
Tất nhiên, cũng có khả năng là hai cha con cô bé sống chung với ông bà nội --- Chậc, cho dù là như vậy đi nữa, sai lầm này cũng quá ngớ ngẩn.
- Anh cho rằng chỉ có hai cha con cô bé sống ở đó. Cho dù trong trường hợp vạn vạn nhất là cha cô bé tái hôn, và mẹ kế cô bé dẫn theo một cô bé khác, và cho dù cô bé đó và Hachikuji cùng một tuổi --- Anh vẫn tự tin là mình sẽ nhận ra Hachikuji.
- Cho dù hai con nhóc đó giống nhau như chị em sinh đôi đi nữa ?
- Cái này...
- Ta cũng hiểu như thế này là suy nghĩ hơi quá, tuy nhiên, sẽ không thừa nếu chúng ta chuẩn bị sẵn sàng trong trường vạn vạn nhất hay là vạn vạn vạn nhất việc đó xảy ra.
"Bởi vì chúng ta không biết vận mệnh sẽ gây ra trở ngại gì", Shinobu nói thêm.
Bản thân Shinobu sẽ không bao giờ tin vào những điều gần như sẽ không bao giờ xảy ra như thế, nhưng cô bé không thể không đưa ra cảnh cáo.
Bởi vì cũng vì một chuyện gần như sẽ không bao giờ xảy ra.
Mà cô bé đã theo một cách thần kì.
Lọt vào hoàn cảnh hiện tại.
- Ok. Vậy tối nay chúng ta sẽ chuyên tâm nghĩ cách đối phó với toàn bộ các tình huống có thể xảy ra. Shinobu, mấy giờ rồi ?
- Ờ...
Shinobu nhìn vào chiếc đồng hồ mà cô bé đang đeo trên cổ tay phải. Bởi vì đồng hồ vốn là dành cho nam, cho nên dây đeo hoàn toàn không hợp với cổ tay của cô bé. Trong trường hợp này, thay vì nói đồng hồ, gọi nó là vòng tay có khi sẽ chính xác hơn.
- Mười một giờ đêm.
- Ừm.
- Không biết 7-Eleven của thời đại này đã hết giờ bán hàng chưa nhỉ ?
- Chúng ta không có trở về quá khứ xa đến vậy đâu.
Run: 7-Eleven là chuỗi cửa hàng tiện lợi lớn nhất thế giới, xem thêm:
- Tiện thể nói luôn, thưa ngài. Người ta thường cho rằng vào thời kì đầu, 7-Eleven cơ bản là như ta nói vừa nãy, sáng bảy giờ mở cửa, tối mười một giờ đóng cửa. Vì thế nên nó mới có cái tên là "7-Eleven". Thế nhưng mà ngài có biết là trên thực tế thì đến sau này, nó mới có cái tên như vậy không ?
- Hả ?
- Sự thực là những người sáng lập đương thời của 7-Eleven đã lấy ý tưởng từ tên một đội bóng đá mà họ cũng đồng thời là người sáng lập. Chính vì vậy, số 7 trên lô-gô trong năm năm đầu khởi nghiệp của họ mới có sự khác nhau.
- Ồ, ra là vậy !
Tôi chưa từng được nghe về điều này !
Ra thế, là đội bóng đá sao !
Vậy vậy, cái chỗ khác nhau ở số 7 trên lô-gô là sao !?
- Chậc, ta nói xạo đó.
- Tại sao em phải nói xạo hả !
- Ta thử xem có lừa được ngài không.
- Em đừng có dùng lý do đó để lừa anh !
Dù sao đi nữa, xem ra bây giờ là mười một giờ.
Tại sao chỉ hỏi thời gian thôi mà cũng đã tốn vài chục dòng rồi hả ? Tại vì cứ để xảy ra mấy chuyện thế này mà vị trí người kể chuyện của tôi mới bị Hanekawa đe dọa.
Tôi phải chú tâm mới được.
- À mà thưa ngài, cái từ chú tâm này nếu chỉ viết bằng Hán tự thì chẳng thể nào truyền đạt được sắc thái ngữ nghĩa nhỉ. Mới nhìn lại cứ tưởng vô tâm.
Run: 恙無い (Tsutsuganai, chú tâm), nếu bỏ phần trên của 恙 ta sẽ được 心無い (Kokoronai, vô tâm).
- Anh đã nói là em đừng chăm chăm dò từng chữ nữa mà ! Nếu không thì có viết bao nhiêu dòng cũng không hết chuyện được đâu ! Ờ, để xem nào, chúng ta cũng không thể đứng ở đây mãi được.
Có cột điện.
Hơn nữa còn là một cây cột điện rất phù hợp.
Cây cột điện tuyệt vời đến mức khiến bạn cứ ngỡ nó là một vị thần (đây đơn giản chỉ là một câu đùa để đem các vị thần đếm thành đơn vị một cây, hai cây mà thôi. Nhưng mà thử nói ra thì mới thấy nó thật khó hiểu và chẳng hài hước chút nào cả, hơn nữa lại còn rất bất kính).
Dù sao thì chúng tôi cũng không thể cắm ở đây suốt đêm được.
Thực ra thì tôi cho rằng dựa theo quang cảnh chung quanh, chúng tôi có cắm rễ một đêm ở đây cũng chẳng có vấn đề gì lớn. Nhưng mà cảm giác của tôi mách bảo không thể mai phục ở một con phố yên tĩnh, tối đen như mực thế này được.
Ít nhất phải tìm chỗ nào đó tạo cảm giác phức tạp hơn một chút.
Đúng vậy.
Phải tìm chỗ nào tạo cảm giác phức tạp --- Như kiểu yêu quái sắp nhảy ra chẳng hạn.
- Được rồi, dựa theo kế hoạch đã định, chúng ta đi kiếm chỗ nào ngủ thôi.
Để chắc ăn, tôi xác nhận lại nhà của Hachikuji một lần nữa --- Tôi đến gần nhìn vào biển số nhà, làm xong, tôi rời khỏi chỗ đó.
Vẫn ôm Shinobu trong tay.
Chậc, các bạn hỏi tôi là cứ ôm liên tục từ nãy tới giờ mà không thấy nặng sao ?
- Chỉ cần có cái cảm giác xương sườn cọ xát vào lồng ngực này, tôi không cảm thấy nặng chút nào cả...
- Thưa ngài, ngài vừa nói ra khỏi miệng một điều không thể tha thứ đối với nhân loại đấy.
- Mà nói đến bé gái thì người ta thường nghĩ tới xương bả vai và xương sườn nhỉ. Úi chà, không được, không được. Ở thời đại này không được nói câu đó.
- Cho dù là ở thời Edo thì ngài cũng không được nói câu đó.
- Không phải thời đó người ta rất cởi mở về vấn đề loli sao ? Nghe nói tuổi kết hôn thấp đến đáng sợ, mà hình như shota cũng giống vậy. Nếu anh nhớ không nhầm thì được gọi là "nam sủng" thì phải.
- Chà, cũng gần gần như vậy.
Shinobu gật đầu.
Ngoan ngoãn khác thường.
- Từng thời đại khác nhau đều đó những sự khác nhau về những điều được xem là bình thường.
- Nếu như ở đây có cái công viên nào lớn như cỡ công viên 浪白 thì tốt quá --- Chúng ta sẽ có thể qua đêm ở đó mà không gây phiền toái, hay nói cách khác là không gây khó chịu cho người khác.
- Ừm. Chà, ta định đề nghị ngài chui vào máng nước bên cạnh đường ngủ, như vậy rất có phong cách ma cà rồng ngủ trong quan tài. Nhưng mà làm thế thì sáng mai mấy thằng nhóc đi đưa báo sẽ phát hiện chúng ta, mà ta thì lại không muốn vừa mới sáng sớm đã khiến người khác cảm thấy khó chịu, thế nên không làm vẫn hơn.
- ... Đúng thế.
Anh rất vui là em đã bắt đầu hiểu được sự tinh tế của việc đối nhân xử thế, nhưng mà nhân loại tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ ra việc chui vào máng nước ngủ đâu...
Cái này giống như đang định đào đường hầm.
Nhưng mà thật đáng tiếc là gần nhà Hachikuji không có công viên nào như thế cả. Cũng có thể là có, nhưng những người không quen địa hình ở đây như chúng tôi sẽ khó mà tìm ra (biết thế này tôi đã hỏi bà cô cảnh sát luôn rồi). Và cuối cùng, khi chúng tôi đến được công viên phù hợp với điều kiện, thời gian đã qua mười hai giờ khuya.
Nói cách khác, bây giờ đã là ngày "đó".
Ngày của mẹ.
- Góc có thể bạn không biết của Shinobu-chan. Bạn có biết là trên thực tế thì ngày của cha sớm hơn ngày của mẹ không ?
- Không tin.
- Chậc, bị lộ rồi sao.
Chà, bởi vì chúng tôi toàn có những cuộc nói chuyện kiểu này ("góc có thể bạn không biết của Shinobu-chan nói xạo") nên mới tốn thời gian đến vậy. Trên thực tế, có lẽ nhà của Hachikuji cũng không đến nỗi xa xôi gì cho lắm.
Nếu bây giờ có thể sử dụng chức năng GPS, tôi đã có thể biết mình đang đứng ở đâu rồi... Chúng ta thường dễ dàng nói ra kiểu "ngày xưa thế này thế nọ, ước gì lại được như xưa", nhưng mà khi thực sự quay về mười một năm trước, tôi mới thấy những điều bất tiện tồn tại khắp mọi nơi.
Ngày xưa cũng chẳng hề tốt đẹp đến vậy đâu.
Đúng là như vậy.
Nhưng cũng không phải là toàn chuyện xấu.
Trong công viên này (khác với công viên浪白, nó là một công viên có cái tên rất dễ đọc), có rất nhiều trò chơi --- Có nhiều loại trò chơi thân thuộc mà gần đây đã bị loại bỏ khỏi Nhật Bản rồi.
Oa, đám trò chơi xoay vòng kìa.
Ra là vậy, giờ nhìn lại mới thấy chúng đúng là loại trò chơi nguy hiểm.
- Không xong. Tự dưng nổi hứng. Shinobu, chúng ta đi xích đu thi xem ai đá giày văng xa hơn không ?
- Bởi vì có những kẻ như ngài nên mấy trò chơi này mới bị loại bỏ khỏi Nhật Bản đấy.
Nam sinh cấp 3 kích động trước những trò chơi trong công viên, bị một cô bé trông như mới tám tuổi khiển trách.
Chậc, nếu chúng tôi chơi trò chơi trong công viên vào lúc nửa đêm, chúng tôi sẽ bị báo cho cảnh sát mất. Vì vậy, giả dụ trong trường hợp Shinobu cũng tự dưng nổi hứng thì có lẽ tốt hơn hết là chúng tôi không nên chơi.
- À, nhưng mà anh muốn thử đu xà lộn một vòng quá. Hồi tiểu học anh thường chơi kiểu đó. Chúng đều làm từ que sắt, giờ mà liếm thì không biết có vị máu không nhỉ...
- Vị máu ?
Mắt Shinobu sáng lên.
Có vẻ tôi vừa gãi đúng chỗ ngứa của một ma cà rồng.
Tôi không biết cái gì khiến cô bé cảm thấy hứng thú như vậy.
- Ra vậy, bởi vì sắt cũng là một thành phần của máu... Nếu vậy thì khi ta đói bụng, ta có thể đem sắt ra gặm sống.
- Thứ thức ăn thay thế này thật đáng sợ...
Anh nghĩ em đi uống nước sẽ giống với uống máu hơn đấy.
Có lẽ vậy.
Chậc, đương nhiên là chúng tôi còn chưa ngu ngốc đến mức mất tự chủ đi chơi trò chơi trong công viên --- Dù vậy, cũng nhờ ở đây có rất nhiều dụng cụ chơi trò chơi, chúng tôi đã được lợi không nhỏ.
Chúng tôi có thể chui vào trong mấy cái ống nước nằm ngủ, ở trong đó sẽ tạo cảm giác có cả tường và mái nhà, như vậy chúng tôi có thể xoay sở qua một đêm.
- Nhưng mà chật thật đấy. Hai chúng ta sát nhau quá, như thế này thì ta chẳng biết ngài đang làm chăn cho ta hay ta đang làm chăn cho ngài nữa.
- Chẳng thế nào cả. Nếu chật quá thì em chui vào cái bóng của anh mà ngủ.
- Ngài đừng nói chuyện mất hứng thế chứ. Ngài phải để ta cảm thụ xương sườn của ngài.
- ...
Biết nói thế nào nhỉ.
Nhưng mà, chậc, nếu nhìn từ quan điểm một "quái dị" sống sáu trăm năm như Shinobu, thì có lẽ tôi, một người mới mười tám tuổi vẫn được xếp vào loại shota.
Xương sườn và xương bả vai của tôi đang gặp nguy hiểm !
Tôi đang bị săn đuổi !
Đại loại như vậy.
Sau khi chỉnh lại chức năng báo thức trong điện thoại (bởi vì thời gian của đồng hồ trong điện thoại vẫn được chỉnh là thời gian của thời hiện đại, thời gian mà tôi vừa đặt báo thức là thời gian sau khi đã tính toán sai lệch), chúng tôi ôm nhau ngủ chờ tới ngày mai.
Bởi vì tôi đang khiến Shinobu, vốn là một ma cà rồng, đảo lộn sinh hoạt ngày đêm, tôi thật sự hi vọng ngày mai cô bé vẫn nói chuyện với tôi.
Bởi vì lúc chúng tôi đến nơi đã là nửa đêm (mặc dù vừa rồi nói rất hay, nhưng mà cuối cùng thì tôi vẫn lạc đường), cho nên cả con phố đều đã chìm vào yên tĩnh.
Gần như không có nhà nào sáng đèn cả.
Ánh sáng duy nhất đến từ những ngọn đèn đường.
- Nếu có cơ hội, anh hi vọng có thể nhìn thấy Hachikuji ngay trong đêm, nhưng mà có vẻ anh đã tới trễ.
- Hừm. Từ việc trong nhà không có bật đèn, có lẽ con nhóc đi lạc và cha của nó đã ngủ rồi. À mà, nhà chỉ có mỗi hai người thôi hả ?
- Ừ. Anh cũng không nghe cô bé nói gì về việc có anh chị em hay cha cô bé đã tái hôn... Cũng có thể là có chuyện đó nhưng anh đã không nghe được, nhưng nếu thật sự là vậy mà anh lại không nghe được thì lại kì cục quá.
Không hợp lô-gíc.
Tất nhiên, cũng có khả năng là hai cha con cô bé sống chung với ông bà nội --- Chậc, cho dù là như vậy đi nữa, sai lầm này cũng quá ngớ ngẩn.
- Anh cho rằng chỉ có hai cha con cô bé sống ở đó. Cho dù trong trường hợp vạn vạn nhất là cha cô bé tái hôn, và mẹ kế cô bé dẫn theo một cô bé khác, và cho dù cô bé đó và Hachikuji cùng một tuổi --- Anh vẫn tự tin là mình sẽ nhận ra Hachikuji.
- Cho dù hai con nhóc đó giống nhau như chị em sinh đôi đi nữa ?
- Cái này...
- Ta cũng hiểu như thế này là suy nghĩ hơi quá, tuy nhiên, sẽ không thừa nếu chúng ta chuẩn bị sẵn sàng trong trường vạn vạn nhất hay là vạn vạn vạn nhất việc đó xảy ra.
"Bởi vì chúng ta không biết vận mệnh sẽ gây ra trở ngại gì", Shinobu nói thêm.
Bản thân Shinobu sẽ không bao giờ tin vào những điều gần như sẽ không bao giờ xảy ra như thế, nhưng cô bé không thể không đưa ra cảnh cáo.
Bởi vì cũng vì một chuyện gần như sẽ không bao giờ xảy ra.
Mà cô bé đã theo một cách thần kì.
Lọt vào hoàn cảnh hiện tại.
- Ok. Vậy tối nay chúng ta sẽ chuyên tâm nghĩ cách đối phó với toàn bộ các tình huống có thể xảy ra. Shinobu, mấy giờ rồi ?
- Ờ...
Shinobu nhìn vào chiếc đồng hồ mà cô bé đang đeo trên cổ tay phải. Bởi vì đồng hồ vốn là dành cho nam, cho nên dây đeo hoàn toàn không hợp với cổ tay của cô bé. Trong trường hợp này, thay vì nói đồng hồ, gọi nó là vòng tay có khi sẽ chính xác hơn.
- Mười một giờ đêm.
- Ừm.
- Không biết 7-Eleven của thời đại này đã hết giờ bán hàng chưa nhỉ ?
- Chúng ta không có trở về quá khứ xa đến vậy đâu.
Run: 7-Eleven là chuỗi cửa hàng tiện lợi lớn nhất thế giới, xem thêm:
- Tiện thể nói luôn, thưa ngài. Người ta thường cho rằng vào thời kì đầu, 7-Eleven cơ bản là như ta nói vừa nãy, sáng bảy giờ mở cửa, tối mười một giờ đóng cửa. Vì thế nên nó mới có cái tên là "7-Eleven". Thế nhưng mà ngài có biết là trên thực tế thì đến sau này, nó mới có cái tên như vậy không ?
- Hả ?
- Sự thực là những người sáng lập đương thời của 7-Eleven đã lấy ý tưởng từ tên một đội bóng đá mà họ cũng đồng thời là người sáng lập. Chính vì vậy, số 7 trên lô-gô trong năm năm đầu khởi nghiệp của họ mới có sự khác nhau.
- Ồ, ra là vậy !
Tôi chưa từng được nghe về điều này !
Ra thế, là đội bóng đá sao !
Vậy vậy, cái chỗ khác nhau ở số 7 trên lô-gô là sao !?
- Chậc, ta nói xạo đó.
- Tại sao em phải nói xạo hả !
- Ta thử xem có lừa được ngài không.
- Em đừng có dùng lý do đó để lừa anh !
Dù sao đi nữa, xem ra bây giờ là mười một giờ.
Tại sao chỉ hỏi thời gian thôi mà cũng đã tốn vài chục dòng rồi hả ? Tại vì cứ để xảy ra mấy chuyện thế này mà vị trí người kể chuyện của tôi mới bị Hanekawa đe dọa.
Tôi phải chú tâm mới được.
- À mà thưa ngài, cái từ chú tâm này nếu chỉ viết bằng Hán tự thì chẳng thể nào truyền đạt được sắc thái ngữ nghĩa nhỉ. Mới nhìn lại cứ tưởng vô tâm.
Run: 恙無い (Tsutsuganai, chú tâm), nếu bỏ phần trên của 恙 ta sẽ được 心無い (Kokoronai, vô tâm).
- Anh đã nói là em đừng chăm chăm dò từng chữ nữa mà ! Nếu không thì có viết bao nhiêu dòng cũng không hết chuyện được đâu ! Ờ, để xem nào, chúng ta cũng không thể đứng ở đây mãi được.
Có cột điện.
Hơn nữa còn là một cây cột điện rất phù hợp.
Cây cột điện tuyệt vời đến mức khiến bạn cứ ngỡ nó là một vị thần (đây đơn giản chỉ là một câu đùa để đem các vị thần đếm thành đơn vị một cây, hai cây mà thôi. Nhưng mà thử nói ra thì mới thấy nó thật khó hiểu và chẳng hài hước chút nào cả, hơn nữa lại còn rất bất kính).
Dù sao thì chúng tôi cũng không thể cắm ở đây suốt đêm được.
Thực ra thì tôi cho rằng dựa theo quang cảnh chung quanh, chúng tôi có cắm rễ một đêm ở đây cũng chẳng có vấn đề gì lớn. Nhưng mà cảm giác của tôi mách bảo không thể mai phục ở một con phố yên tĩnh, tối đen như mực thế này được.
Ít nhất phải tìm chỗ nào đó tạo cảm giác phức tạp hơn một chút.
Đúng vậy.
Phải tìm chỗ nào tạo cảm giác phức tạp --- Như kiểu yêu quái sắp nhảy ra chẳng hạn.
- Được rồi, dựa theo kế hoạch đã định, chúng ta đi kiếm chỗ nào ngủ thôi.
Để chắc ăn, tôi xác nhận lại nhà của Hachikuji một lần nữa --- Tôi đến gần nhìn vào biển số nhà, làm xong, tôi rời khỏi chỗ đó.
Vẫn ôm Shinobu trong tay.
Chậc, các bạn hỏi tôi là cứ ôm liên tục từ nãy tới giờ mà không thấy nặng sao ?
- Chỉ cần có cái cảm giác xương sườn cọ xát vào lồng ngực này, tôi không cảm thấy nặng chút nào cả...
- Thưa ngài, ngài vừa nói ra khỏi miệng một điều không thể tha thứ đối với nhân loại đấy.
- Mà nói đến bé gái thì người ta thường nghĩ tới xương bả vai và xương sườn nhỉ. Úi chà, không được, không được. Ở thời đại này không được nói câu đó.
- Cho dù là ở thời Edo thì ngài cũng không được nói câu đó.
- Không phải thời đó người ta rất cởi mở về vấn đề loli sao ? Nghe nói tuổi kết hôn thấp đến đáng sợ, mà hình như shota cũng giống vậy. Nếu anh nhớ không nhầm thì được gọi là "nam sủng" thì phải.
- Chà, cũng gần gần như vậy.
Shinobu gật đầu.
Ngoan ngoãn khác thường.
- Từng thời đại khác nhau đều đó những sự khác nhau về những điều được xem là bình thường.
- Nếu như ở đây có cái công viên nào lớn như cỡ công viên 浪白 thì tốt quá --- Chúng ta sẽ có thể qua đêm ở đó mà không gây phiền toái, hay nói cách khác là không gây khó chịu cho người khác.
- Ừm. Chà, ta định đề nghị ngài chui vào máng nước bên cạnh đường ngủ, như vậy rất có phong cách ma cà rồng ngủ trong quan tài. Nhưng mà làm thế thì sáng mai mấy thằng nhóc đi đưa báo sẽ phát hiện chúng ta, mà ta thì lại không muốn vừa mới sáng sớm đã khiến người khác cảm thấy khó chịu, thế nên không làm vẫn hơn.
- ... Đúng thế.
Anh rất vui là em đã bắt đầu hiểu được sự tinh tế của việc đối nhân xử thế, nhưng mà nhân loại tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ ra việc chui vào máng nước ngủ đâu...
Cái này giống như đang định đào đường hầm.
Nhưng mà thật đáng tiếc là gần nhà Hachikuji không có công viên nào như thế cả. Cũng có thể là có, nhưng những người không quen địa hình ở đây như chúng tôi sẽ khó mà tìm ra (biết thế này tôi đã hỏi bà cô cảnh sát luôn rồi). Và cuối cùng, khi chúng tôi đến được công viên phù hợp với điều kiện, thời gian đã qua mười hai giờ khuya.
Nói cách khác, bây giờ đã là ngày "đó".
Ngày của mẹ.
- Góc có thể bạn không biết của Shinobu-chan. Bạn có biết là trên thực tế thì ngày của cha sớm hơn ngày của mẹ không ?
- Không tin.
- Chậc, bị lộ rồi sao.
Chà, bởi vì chúng tôi toàn có những cuộc nói chuyện kiểu này ("góc có thể bạn không biết của Shinobu-chan nói xạo") nên mới tốn thời gian đến vậy. Trên thực tế, có lẽ nhà của Hachikuji cũng không đến nỗi xa xôi gì cho lắm.
Nếu bây giờ có thể sử dụng chức năng GPS, tôi đã có thể biết mình đang đứng ở đâu rồi... Chúng ta thường dễ dàng nói ra kiểu "ngày xưa thế này thế nọ, ước gì lại được như xưa", nhưng mà khi thực sự quay về mười một năm trước, tôi mới thấy những điều bất tiện tồn tại khắp mọi nơi.
Ngày xưa cũng chẳng hề tốt đẹp đến vậy đâu.
Đúng là như vậy.
Nhưng cũng không phải là toàn chuyện xấu.
Trong công viên này (khác với công viên浪白, nó là một công viên có cái tên rất dễ đọc), có rất nhiều trò chơi --- Có nhiều loại trò chơi thân thuộc mà gần đây đã bị loại bỏ khỏi Nhật Bản rồi.
Oa, đám trò chơi xoay vòng kìa.
Ra là vậy, giờ nhìn lại mới thấy chúng đúng là loại trò chơi nguy hiểm.
- Không xong. Tự dưng nổi hứng. Shinobu, chúng ta đi xích đu thi xem ai đá giày văng xa hơn không ?
- Bởi vì có những kẻ như ngài nên mấy trò chơi này mới bị loại bỏ khỏi Nhật Bản đấy.
Nam sinh cấp 3 kích động trước những trò chơi trong công viên, bị một cô bé trông như mới tám tuổi khiển trách.
Chậc, nếu chúng tôi chơi trò chơi trong công viên vào lúc nửa đêm, chúng tôi sẽ bị báo cho cảnh sát mất. Vì vậy, giả dụ trong trường hợp Shinobu cũng tự dưng nổi hứng thì có lẽ tốt hơn hết là chúng tôi không nên chơi.
- À, nhưng mà anh muốn thử đu xà lộn một vòng quá. Hồi tiểu học anh thường chơi kiểu đó. Chúng đều làm từ que sắt, giờ mà liếm thì không biết có vị máu không nhỉ...
- Vị máu ?
Mắt Shinobu sáng lên.
Có vẻ tôi vừa gãi đúng chỗ ngứa của một ma cà rồng.
Tôi không biết cái gì khiến cô bé cảm thấy hứng thú như vậy.
- Ra vậy, bởi vì sắt cũng là một thành phần của máu... Nếu vậy thì khi ta đói bụng, ta có thể đem sắt ra gặm sống.
- Thứ thức ăn thay thế này thật đáng sợ...
Anh nghĩ em đi uống nước sẽ giống với uống máu hơn đấy.
Có lẽ vậy.
Chậc, đương nhiên là chúng tôi còn chưa ngu ngốc đến mức mất tự chủ đi chơi trò chơi trong công viên --- Dù vậy, cũng nhờ ở đây có rất nhiều dụng cụ chơi trò chơi, chúng tôi đã được lợi không nhỏ.
Chúng tôi có thể chui vào trong mấy cái ống nước nằm ngủ, ở trong đó sẽ tạo cảm giác có cả tường và mái nhà, như vậy chúng tôi có thể xoay sở qua một đêm.
- Nhưng mà chật thật đấy. Hai chúng ta sát nhau quá, như thế này thì ta chẳng biết ngài đang làm chăn cho ta hay ta đang làm chăn cho ngài nữa.
- Chẳng thế nào cả. Nếu chật quá thì em chui vào cái bóng của anh mà ngủ.
- Ngài đừng nói chuyện mất hứng thế chứ. Ngài phải để ta cảm thụ xương sườn của ngài.
- ...
Biết nói thế nào nhỉ.
Nhưng mà, chậc, nếu nhìn từ quan điểm một "quái dị" sống sáu trăm năm như Shinobu, thì có lẽ tôi, một người mới mười tám tuổi vẫn được xếp vào loại shota.
Xương sườn và xương bả vai của tôi đang gặp nguy hiểm !
Tôi đang bị săn đuổi !
Đại loại như vậy.
Sau khi chỉnh lại chức năng báo thức trong điện thoại (bởi vì thời gian của đồng hồ trong điện thoại vẫn được chỉnh là thời gian của thời hiện đại, thời gian mà tôi vừa đặt báo thức là thời gian sau khi đã tính toán sai lệch), chúng tôi ôm nhau ngủ chờ tới ngày mai.
Bởi vì tôi đang khiến Shinobu, vốn là một ma cà rồng, đảo lộn sinh hoạt ngày đêm, tôi thật sự hi vọng ngày mai cô bé vẫn nói chuyện với tôi.
Danh sách chương