Sảnh nghỉ ngơi của học viện là một không gian rộng rãi với những ô cửa sổ lớn để ánh nắng chiều len lỏi vào, nhuộm vàng sàn nhà lát gỗ sáng bóng.
Những bộ ghế sofa màu xám nhạt được sắp xếp gọn gàng quanh các bàn kính nhỏ, tạo cảm giác vừa hiện đại vừa ấm cúng.
Sau một ngày huấn luyện căng thẳng, bốn người Ngô Minh, Lâm Phong, Châu Đông Vũ và Triệu Thủy Linh cuối cùng cũng được thả lỏng.
Họ vừa trải qua một buổi tập khắc nghiệt với những bài kiểm tr.a thể lực và chiến đấu giả lập căng thẳng đến nghẹt thở. Mồ hôi và bụi bẩn đã được nước tắm cuốn trôi, chỉ còn lại cảm giác mệt mỏi nhưng cũng đầy sảng khoái khi họ ngồi tụ lại với nhau trong sảnh nghỉ.
Trên bàn là những chiếc đĩa nhỏ đựng bánh ngọt và ly trà thảo mộc tỏa hương nhẹ nhàng, giúp xoa dịu cơ bắp căng cứng sau giờ huấn luyện.
Không khí có phần thư giãn hơn, nhưng trong ánh mắt của mỗi người vẫn phảng phất sự nghiêm trọng, như thể những khó khăn trước mắt vẫn chưa bao giờ rời khỏi tâm trí họ.
Triệu Thủy Linh vừa cắn một miếng bánh, vừa ngả lưng vào ghế, ánh mắt dõi lên trần nhà với vẻ mặt đầy cảm thán. Giọng cô vang lên, nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự ngưỡng mộ.
“Các cậu nghĩ sao? Ngài Trần An… trẻ như vậy mà đã có thể xây dựng một tổ chức lớn thế này. Đúng là không thể tin nổi.”
Cô chống cằm, ánh mắt xa xăm mơ màng, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười đầy mơ tưởng.
“Không biết ngài ấy đã có bạn gái chưa nhỉ?”
Lâm Phong lập tức bật cười, tiếng cười của hắn vang vọng trong không gian sảnh nghỉ, phá tan bầu không khí trầm lắng.
Hắn chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn Thủy Linh với ánh mắt tinh nghịch.
“Ngươi, bớt mơ tưởng lại đi! Ngài Trần ở cái tầm này… còn ngươi thì ở cái tầm này. Ngươi nghĩ ngươi với tới.”
Vừa nói hắn vừa làm động tác biểu thị để trêu đùa.
Triệu Thủy Linh nhíu mày, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ bực bội. Cô nhanh tay ném vỏ bánh vào Lâm Phong, nhưng hắn nhanh chóng né được, để lại một tràng cười khoái chí.
“Xí, biết đâu được! Dù gì ta cũng có vẻ ngoài không tệ mà.”
Lâm Phong phì cười, định nói thêm gì đó nhưng bị Châu Đông Vũ ngắt lời bằng một cái ho nhẹ, ánh mắt nghiêm túc khiến cả nhóm lập tức nhận ra không khí sắp thay đổi.
Châu Đông Vũ nghiêm túc đặt lon nước xuống bàn, giọng trầm ổn nhưng chứa đầy sự cảnh giác.
“Được rồi, nói chuyện nghiêm túc đi. Hôm nay, các cậu có nhận ra điều gì bất thường không?”
Cả nhóm im lặng một lát, tiếng máy điều hòa khe khẽ rì rầm trong không gian tĩnh lặng. Ngô Minh là người phá vỡ sự im lặng đầu tiên.
“Ý anh là về công ty này sao?”
Châu Đông Vũ gật đầu chậm rãi, ánh mắt sắc bén quét qua từng người.
“Chính xác. Các cậu có thực sự tin rằng đây chỉ là một ‘công ty bảo vệ’ bình thường không?”
“Nhất là sau những gì chúng ta được chứng kiến ngày hôm nay.”
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn. Lâm Phong nhíu mày, đôi lông mày rậm rạp chau lại khi hắn nhớ lại những buổi huấn luyện khắc nghiệt và những trang thiết bị tối tân mà công ty này cung cấp.
Kể cả cái cách mà bọn họ vô tình hay cố ý tiết lộ mình là một tổ chức nữa.
Lâm Phong nhíu mày, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên bàn kính.
"Anh nói cũng có lý. Nhưng các cậu có thấy không? Các bài huấn luyện không chỉ đơn thuần là tự vệ hay bảo vệ VIP. Đó là chiến thuật chiến đấu thực sự. Hơn nữa, các huấn luyện viên ấy... họ không chỉ mạnh mà còn có vẻ từng trải qua những trận chiến thực sự."
Triệu Thủy Linh chống cằm, nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt lấp lánh ánh sáng hoài nghi.
“Các cậu có để ý không? Hầu hết các huấn luyện viên đều có xuất thân quân đội, thậm chí một số còn có vẻ từng tham gia những nhiệm vụ bí mật nào đó.”
Châu Đông Vũ gật đầu, giọng hắn trầm hơn, như thể đang chia sẻ một bí mật.
“Chính xác. Tôi nghi ngờ đây thực chất là một tổ chức ngầm của chính phủ, chuyên dùng để huấn luyện các đơn vị lính đặc chủng.”
Ngô Minh trầm mặc một lúc, ánh mắt hắn lướt qua những tấm ảnh trên tường sảnh nghỉ, nơi ghi lại những khoảnh khắc huấn luyện đầy gian khổ. Sau một hồi suy nghĩ, hắn chậm rãi lên tiếng.
“Nếu đúng như vậy, thì mục đích cuối cùng của chúng ta ở đây là gì? Nếu chỉ đơn thuần huấn luyện vệ sĩ thì không cần đến mức này.”
Sau khi bữa ăn nhẹ gần kết thúc, Lâm Phong đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đôi mắt hắn sáng lên. Hắn nói.
"Các cậu còn nhớ các tiền bối không? Những nhân viên chính thức ấy. Họ mạnh đến mức không tưởng!”
“Khúc vòng bo cuối, mặc dù là bị toàn diệt bởi dị thú nhưng tiền bối Lý chỉ dùng tay không đã có thể đối chọi với một con dị thú trong thế giới ảo kia."
Triệu Thủy Linh nhanh chóng phụ họa theo.
"Đúng đó! Lúc đó ta cũng đã thấy một tiền bối di chuyển nhanh đến mức ta còn không kịp nhìn thấy anh ấy tấn công thế nào."
Châu Đông Vũ gật đầu, ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc suy.
"Có khả năng... họ đã trải qua một quá trình cải tạo nào đó. Hoặc có thể đã được cấy ghép một số công nghệ sinh học giúp gia tăng sức mạnh." Ngô Minh nhíu mày, vẻ mặt đầy hoài nghi.
"Cải tạo cơ thể?"
Lâm Phong nhanh chóng phản bác.
"Không phải là không có khả năng đâu! Với công nghệ mà công ty này đang sở hữu, họ có thể đã đi trước thế giới hàng chục năm."
Triệu Thủy Linh bật cười, vỗ tay một cái rõ to khiến mọi người chú ý.
"Tóm lại, nếu muốn tìm ra câu trả lời, chúng ta chỉ có một cách." Ngô Minh tò mò hỏi, "Là gì?"
Cô nở một nụ cười đầy tinh nghịch, ánh mắt sáng lên như thể vừa khám phá ra một điều thú vị.
"Trở thành nhân viên chính thức!"
Lâm Phong gật gù, tán đồng với ý kiến của cô.
"Cũng đúng. Nếu đã đi đây rồi thì không thể bỏ dở giữa chừng. Dù gì đãi ngộ của công ty cũng thật hấp dẫn."
Châu Đông Vũ chậm rãi gật đầu, ánh mắt hắn chứa đựng sự kiên quyết không thể lay chuyển.
"Không chỉ là công nghệ, mà còn là sự thật về thế giới này, thứ mà ngài Trần nói rằng chỉ có những nhân viên chính thức mới được biết. Nếu muốn biết thực sự chuyện gì đang xảy ra, ta phải bước lên một nấc thang cao hơn."
Ngô Minh trầm mặc một lát, rồi cũng khẽ gật đầu. Dù hắn không quan tâm nhiều đến bí ẩn phía sau, nhưng nếu đã đi đến bước này, hắn cũng không định dừng lại.
Ngô Minh thở dài, ánh mắt trôi dạt về những tấm ảnh trên tường. “Vậy thì cứ tiếp tục thôi.”
Trước kia hắn không thực sự quan tâm lắm tại sao công ty này lại có mức độ đãi ngộ cao đến vậy, tuy giờ cũng không khác mấy. Nhưng sau cuộc thực chiến kia, hắn biết rõ một điều nếu cứ tiếp tục mặc kệ như vầy thì không lâu nữa các đồng bạn sẽ vượt qua hắn nhanh thôi.
Cả nhóm im lặng trong giây lát, mỗi người đều đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình. Có người vì tiền mà vào đây, có người vì tình cảnh mà vào. Nhưng giờ phút này họ đều đã có mục tiêu mới cho ngày mai để hướng đến.
…
Bên trong phòng thí nghiệm Khải Hoàn, tiếng máy móc vang lên đều đặn, hòa quyện cùng ánh đèn xanh lam nhấp nháy phản chiếu lên những bề mặt kim loại sáng bóng.
Tiến sĩ Viktor cùng các nhân viên nghiên cứu bận rộn kiểm tr.a lại hệ thống dữ liệu, đôi tay thoăn thoắt điều chỉnh các thông số trên những bảng điều khiển cảm ứng.
Cánh cửa tự động mở ra với một tiếng "tít" nhỏ. Trần An, người lãnh đạo của tổ chức Nova Sanctum, vừa cài xong chiếc áo khoác trắng của phòng thí nghiệm, bước vào.
Ánh mắt sắc lạnh của hắn quét qua căn phòng trước khi dừng lại nơi Tiến sĩ Viktor đang làm việc.
"Tiến sĩ, hôm nay ông có định về nhà thăm phu nhân không?" Trần An hỏi, giọng điệu vừa thân mật vừa ẩn chứa sự dò xét.
Viktor ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch nhẹ thành một nụ cười hạnh phúc khi nghe có người nhắc đến vợ của mình.
"Không cần thiết đâu. Elena đã khỏe hơn nhiều rồi. Cô ấy cũng đang tập thích nghi với cuộc sống ở Việt Nam, không còn gặp khó khăn như trước nữa."
Ông dừng lại một chút, như chợt nhớ ra điều gì đó.
"À, mẹ cậu dạo này cũng hay ghé thăm nhà tôi, nói chuyện với Elena. Xem ra họ khá hợp nhau."
Trần An thoáng sững người, đôi mày hơi nhíu lại.
"Mẹ tôi ư? Dạo gần đây bà ấy lại chịu đi kết bạn thế sao?" Hắn lẩm bẩm như tự hỏi chính mình.
Dù là con trai nhưng Trần An hiểu rõ mẹ mình không phải kiểu người dễ kết giao. Việc bà chủ động nói chuyện với vợ của Viktor thật sự khiến hắn bất ngờ.
Không muốn tiếp tục chủ đề này, Trần An chuyển ánh mắt về phía màn hình dữ liệu trên bàn Viktor.
"Được rồi, không nói chuyện phiếm nữa. Tiến sĩ, nghiên cứu về Genesis-a đã tiến triển đến đâu rồi?"
Nghe vậy, Viktor nhấc chiếc máy tính bảng lên, lướt qua một số thông tin rồi đưa nó cho Trần An.
"Hiện chúng ta đang trong gia đoạn điều chỉnh xung điện sinh học để tối ưu hoạt động của ty thể, giúp tế bào sản xuất năng lượng hiệu quả hơn.”
“Còn về phần nano-protein điều hòa gene, nó đã thành công kích thích các đoạn DNA bị ngủ đông."
Trần An gật đầu, ánh mắt sắc bén khi nhìn các số liệu trong máy tính bảng.
"Tốt, vậy có vấn đề gì không?"
Tiến sĩ Viktor thở dài, gõ vài dòng lệnh trên màn hình máy tính trước khi đáp lại.
"Vấn đề nằm ở hệ thống AI sinh học. Nó vẫn chưa thể phân tích và điều chỉnh chính xác biểu hiện gene, dẫn đến một số phản ứng phụ và đột biến không mong muốn."
Trần An im lặng, ánh mắt chuyển sang quan sát các mẫu chuột thí nghiệm đang được đặt trong những buồng kính đặc biệt.
Trong đó những sinh vật thí nghiệm liên tục ngọ nguậy. Một con chuột với lớp vảy ánh lên dưới ánh đèn xanh lam, đôi mắt nó đỏ rực, phản chiếu ánh sáng như một viên ngọc ruby.
Một con khác, bộ lông trở nên dày và thô ráp, móng vuốt kéo dài, cào mạnh lên mặt kính, để lại những vệt xước chói mắt.
Một số con có chân có màng bơi, số khác thì biến dị tật nguyền.
"Đây là tác dụng phụ của Genesis-a?" hắn hỏi.
Viktor lắc đầu.
"Không. Đây là kết quả từ Genesis-X, hệ thống can thiệp trực tiếp vào bộ gene." Tiến sĩ chỉ vào một đoạn dữ liệu trên màn hình.
"Hệ thống này đang dựa trên lý thuyết mà cậu cung cấp, nhưng vì thiếu thành phần tinh chất biến dị mà cậu từng nhắc đến, nên nó vẫn chưa hoàn thiện.”
“Nếu tinh chất đó thật sự tồn tại, theo lý thuyết nó có thể mang theo đoạn gene cải tiến, giúp thay thế gene lỗi hoặc thêm gene mới một cách có kiểm soát."
Tiến sĩ khẽ cau mày.
"Hiện tại, chúng ta chỉ có thể thử nghiệm bằng phương pháp thay thế, sử dụng phóng xạ để bắn các đoạn gene vào. Nhưng như cậu thấy, nó quá ngẫu nhiên và không thể kiểm soát được."
Trần An gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ.
"Tạm dừng nghiên cứu Genesis-X đi. Trước mắt hãy tập trung toàn bộ vào Genesis-a."
Tiến sĩ Viktor nhìn Trần An một lúc rồi gật đầu đồng ý.
"Tôi cũng nghĩ vậy. Nếu chưa có tinh chất biến dị, nghiên cứu Genesis-X sẽ chỉ lãng phí thời gian."
Viktor nhìn Trần An, ánh mắt lộ rõ sự quan sát.
"Cậu có vẻ không vui. Hôm nay việc ở công ty bảo vệ không thuận lợi à?"
Trần An khoanh tay, khẽ lắc đầu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.
"Không, mọi thứ đều diễn ra đúng như dự đoán." Hắn chậm rãi nhìn Viktor, giọng nói thoáng chút thích thú.
"Tất cả các đội tham gia thực chiến ảo đều bị loại bởi dị thú."
Đôi mắt Viktor mở to đầy bất ngờ.
"Thật sao? Ngay cả những nhân viên chính thức cũng không thể đánh bại chúng?"
"Đúng vậy. Dù công nghệ mô phỏng vẫn chưa hoàn toàn tái hiện được sức mạnh của dị thú, nhưng cong người hiện tại vẫn chưa thể làm gì được bọn nó."
Tiến sĩ Viktor trầm ngâm. Ông biết rõ những nhân viên chính thức của công ty bảo vệ mạnh đến mức nào, và việc họ bị đánh bại bởi dị thú nhân tạo là một thông tin đáng suy ngẫm.
Bất chợt, Trần An nhớ ra điều gì đó, ánh mắt lóe lên hứng thú.
"Có một chuyện thú vị, Viktor." Trần An chậm rãi nói, ánh mắt hắn lóe lên tia hứng thú.
"Leona, cô gái người Đức trong nhóm Phantom-008. Tôi nghi ngờ gene của cô ấy đang trong giai đoạn khai mở."
Viktor hơi giật mình, đôi mắt ông thu lại một thoáng lo âu. "Cậu chắc chứ?"
"Rất chắc." Hắn nở một nụ cười mỏng. "Cô ta có tiềm năng cơ thể đạt gần ngưỡng của một thức tỉnh giả."
Viktor khẽ nhướng mày, hắn hiểu ý của Trần An.
"Cậu muốn thu thập mẫu gene của cô ấy?"
"Phải. Biết đâu, từ cô ta, chúng ta có thể tìm ra cách thúc đẩy nhân loại thức tỉnh mà không cần đến tinh chất biến dị."
Tiến sĩ Viktor gật đầu, nhanh chóng quay sang gọi trợ lý sắp xếp lịch trình. Khi ông vừa định rời đi, Trần An đột nhiên lên tiếng gọi lại.
"À, tiến sĩ này…"
Viktor quay lại. "Sao?"
Trần An thở dài. "Ông có thấy cách đặt tên của tôi có vấn đề không?"
Viktor sững lại một chút, sau đó bật cười lớn. "Không có vấn đề lắm đâu… chỉ là đôi lúc nó có hơi qua loa và tùy hứng thôi."
Viktor cố nín cười nhưng vẫn lắc đầu.
"Cậu từng đặt tên cho dự án lần trước là gì ấy nhỉ? Ah, đúng rồi—‘Project Dơi Lộn Ngược’ phải không?"
Trần An đưa tay che trán, thở dài đầy bất lực. "...Chuyện đó đã qua rồi."
"Ừ, nhưng tài liệu nội bộ vẫn còn ghi lại đấy." Viktor nhún vai, cố nhịn cười.
Trần An trầm ngâm một chút, rồi nheo mắt lại. "Có lẽ tôi nên nghĩ cách đổi tên dự án… và cả người đặt tên."
Viktor giật mình, khẽ hắng giọng. "Được rồi, tôi sẽ cẩn thận hơn khi nhắc lại chuyện này."
…
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.