Khu vực trưng bày…

Giữa những thiết bị tối tân, tiếng động cơ điện chạy êm ru và âm thanh bàn phím gõ lách cách không ngừng, Tần Hoán vẫn chăm chú vào công việc trước mặt.

Đôi mắt hắn dán chặt vào màn hình điều khiển, những ngón tay lướt nhanh qua bảng giao diện, tinh chỉnh từng thông số của bộ khung xương trợ lực mới nhất.

Hệ thống hiển thị hàng loạt dữ liệu kỹ thuật phức tạp, từng dòng mã liên tục nhảy số, phản chiếu ánh sáng xanh mờ lên gương mặt hốc hác của hắn.

Có thể thấy rõ sự mệt mỏi in hằn trên quầng mắt, nhưng ánh mắt ấy vẫn sắc bén, kiên định. Một người như Tần Hoán, khi đã bắt tay vào việc, gần như quên hết mọi thứ xung quanh.

Đúng lúc này, một giọng nói khẽ vang lên bên cạnh, kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.

“Ngài Tần, cậu Lưu Tinh đã đến.”

Tần Hoán thoáng nhíu mày, tay vô thức ngừng gõ. Hắn vốn không thích bị gián đoạn khi đang làm việc, nhất là khi đang tinh chỉnh các thông số quan trọng.

Nhưng nghĩ đến người bạn đặc biệt này, hắn chỉ thở dài, nhanh chóng lưu lại tiến trình, rồi duỗi thẳng lưng để giảm bớt sự căng cứng sau hàng giờ làm việc không ngừng nghỉ.

Đẩy ghế đứng dậy, hắn bước nhanh ra khỏi khu vực kỹ thuật.

Vừa thấy bóng dáng quen thuộc của Lưu Tinh đứng ở lối vào, khoanh tay quan sát xung quanh, Tần Hoán không nhịn được bật cười.

“Cậu đến rồi à?”

Lưu Tinh lướt mắt nhìn Tần Hoán một lượt, rồi ngay lập tức cau mày.

“Anh có ổn không đấy? Trông như một con thây ma sắp ch.ết vậy.”

Tần Hoán nhướng mày, rồi phá lên cười sảng khoái, vỗ mạnh vào vai Lưu Tinh một cái.

“Đây là diện mạo bình thường của tôi thôi, cậu lo lắng làm gì? Cứ tập quen dần đi.”

Lưu Tinh khoanh tay, nghiêng đầu nhìn hắn đầy nghi hoặc.

“Không phải tôi lo, mà là tôi sợ một ngày nào đó anh gục luôn trước mặt tôi thì tôi phải xử lý thế nào.”

Tần Hoán cười ha hả, ánh mắt lóe lên tia hóm hỉnh.

“Ha! Nếu đến lúc đó thật, nhớ đừng quên lưu lại công việc của tôi trước khi gọi cấp cứu.”

Hai người bật cười, không khí căng thẳng lập tức tan biến. Tần Hoán chỉ tay về phía khu vực nghỉ ngơi dành cho nhân viên.

“Lại đó ngồi đi, vừa nói chuyện vừa uống gì đó.”

Căn phòng có thiết kế tối giản nhưng hiện đại, ánh đèn trần dịu nhẹ tạo cảm giác thư giãn hơn hẳn so với khu kỹ thuật đầy màn hình sáng chói. Những chiếc ghế sofa bọc da nhân tạo màu xám đậm được xếp ngay ngắn, phía trước là bàn kính có tích hợp màn hình cảm ứng.

Vừa đặt mình xuống ghế, Lưu Tinh chưa kịp nói gì thì một con robot phục vụ nhỏ gọn lăn bánh đến.

Bộ khung ngoài của nó làm từ hợp kim nhẹ, với lớp sơn đen bóng và các đường viền LED xanh lam chạy dọc thân.

Đôi mắt camera tròn sáng lên khi phát hiện khách, rồi giọng nói máy móc nhưng vẫn có chút tự nhiên vang lên.

“Xin chào hai vị, các ngài cần phục vụ gì không ạ?”

Tần Hoán không cần suy nghĩ, đáp ngay.

“Một thanh NutriBlock vị thịt bò và một ly cà phê.”

Lưu Tinh quay sang nhìn hắn, nhướn mày đầy châm chọc.

“Vẫn là cà phê à? Tôi tưởng anh sẽ thử mấy thứ nước tăng lực đời mới chứ.”

Tần Hoán nhếch môi cười nhạt, ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ ngây thơ không biết gì.

“Cà phê là nguồn sống của tôi. Còn mấy thứ nước tăng lực đó… tốt thì tốt thật, nhưng tôi không quen dùng. Nó khiến tim tôi đập nhanh quá mức cần thiết.”

Lưu Tinh bật cười, lắc đầu.

“Vậy mà tôi cứ tưởng anh là kiểu người sẵn sàng thử nghiệm mọi công nghệ mới.”

“Công nghệ mới cũng phải hợp với mình thì mới dùng được.” Tần Hoán nhún vai.

Lưu Tinh quay sang robot, suy nghĩ một chút rồi nói.

“Một thanh NutriBlock vị trái cây và một lon NutriFlux.”

Robot xác nhận đơn hàng, ánh sáng xanh nhấp nháy trên thân nó như thể đang xử lý dữ liệu.

“Đã ghi nhận. Đơn hàng hiện không có sẵn, nên sẽ được phục vụ trong giây lát.”

Nói rồi, nó lăn bánh rời đi, để lại hai người tiếp tục câu chuyện.

Lưu Tinh dựa lưng vào ghế, tay gõ nhẹ lên thành ghế theo nhịp.

“Vậy, tình hình tiến độ của bên anh sao rồi? Đừng nói với tôi là anh lại thức trắng ba ngày liên tiếp chỉ để tinh chỉnh một con ốc vít.”

Tần Hoán cười khẽ, đôi mắt ánh lên vẻ thú vị.

“Ba ngày thì chưa, nhưng hai ngày rưỡi thì có.”

Lưu Tinh chớp mắt, rồi thở dài.

“Anh đúng là hết thuốc chữa.”

“Vậy nên mới cần cà phê.” Tần Hoán nhếch môi, tựa người vào ghế, đôi mắt híp lại đầy thư thái khi nghĩ đến ly cà phê sắp tới.

“Nếu không có nó, tôi đã thành con thây ma thực sự từ lâu rồi.”

Lưu Tinh tựa lưng vào ghế, ánh mắt vô thức dõi theo con robot phục vụ nhỏ bé đang lăn bánh rời đi. Hắn khẽ nhếch môi, đôi mắt ánh lên một tia suy tư đầy thú vị.

“Tổ chức của chúng ta đúng là biết cách tận dụng triệt để giá trị của nhân viên.”

Tần Hoán chống cằm, nheo mắt nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy hứng thú.

“Là sao?”

Lưu Tinh nhún vai, giọng điệu thoải mái nhưng không giấu được sự châm chọc nhẹ nhàng.

“Thử nghĩ mà xem, việc tạo ra NutriBlock và NutriFlux chẳng phải để nhân viên có thể bổ sung năng lượng nhanh rồi tiếp tục cày việc sao? Tôi cá là họ đã tính toán hết rồi.”

“Một thanh dinh dưỡng nén nhỏ gọn, đầy đủ dưỡng chất. Một lon nước tăng lực tối ưu hóa hiệu suất. Chỉ cần nuốt xuống là có thể tiếp tục làm việc hàng giờ mà không cần nghỉ ngơi. Quá tiện lợi, đúng không?”

Nghe vậy, Tần Hoán bật cười sảng khoái, vỗ đùi đánh bốp một cái đầy khoái chí.

“Ha! Cậu nói đúng đấy! Dù biết rõ đây là một âm mưu tinh vi để vắt kiệt sức lao động của chúng ta, nhưng có làm gì được đâu?”

“Càng cay hơn là… mấy thứ do tổ chức làm ra đúng là tốt thật.”

Lưu Tinh gật gù đồng tình, ánh mắt ánh lên vẻ suy tư.

“Không thể phủ nhận. Mọi sản phẩm của tổ chức mà tôi từng tiếp xúc, dù là công nghệ sinh học, trí tuệ nhân tạo hay là trang thiết bị tối tân, bất cứ một thứ nào cũng đủ sức thay đổi hoặc gây chấn động cả thế giới.”

Hắn dừng lại một chút, rồi đột nhiên nghiêng đầu hỏi.

“Anh có biết chuyện công ty Kronos Systems của Đức cũng thuộc dưới trướng của tổ chức chưa?”

Tần Hoán thoáng khựng lại, nhướn mày tỏ vẻ bất ngờ.

“Vừa mới biết đây. Tôi không ngờ quy mô của tổ chức lại lớn như vậy.”

Hắn dựa lưng vào ghế, khoanh tay trầm ngâm, ánh mắt sắc bén phản chiếu chút suy tính.

“Mà nghĩ lại thì, lớn cũng đúng thôi. Với những công nghệ cùng thành quả nghiên cứu mà tổ chức đang nắm giữ, việc bành trướng là điều tất yếu. Nhưng có một điều tôi vẫn thắc mắc…”

Lưu Tinh chống khuỷu tay lên tay vịn ghế, nghiêng đầu nhìn hắn.

“Là gì?”

Tần Hoán gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn, chậm rãi nói, giọng điệu mang theo chút cân nhắc.

“Tại sao đến tận thời điểm này những công nghệ đó mới bùng phát ra thế giới?”

Câu hỏi này làm không khí trở nên trầm lặng trong chốc lát. Lưu Tinh im lặng, ánh mắt thoáng hiện lên một tia suy tư sâu xa.

Rồi hắn nhếch môi cười nhẹ, nhưng nụ cười đó lại mang theo một vẻ bí ẩn khó đoán.

“Câu hỏi này không chỉ anh, mà nhiều người trong nhóm tôi cũng đã từng tự hỏi. Và anh biết không…”

Hắn dừng lại một chút, cố tình kéo dài sự hồi hộp, rồi hạ giọng, ánh mắt lóe lên tia tinh quái.

“Có một giả thuyết mà các đồng nghiệp của tôi hay đồn đại với nhau.”

Tần Hoán ngay lập tức bị khơi gợi sự tò mò, hắn nghiêng người về phía trước, ánh mắt sáng lên.

“Nói nghe xem nào.”

Lưu Tinh nhìn thoáng qua xung quanh, như thể đang chắc chắn không có ai nghe lén, rồi hạ giọng nói chậm rãi.

“Họ cho rằng tổ chức đứng sau chúng ta thực chất là một thế lực ngầm khổng lồ, có ảnh hưởng đến toàn cầu. Và những gì chúng ta đang thấy, những gì chúng ta đang làm… chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.”

“Khả năng là bọn họ đang chuẩn bị để đối đầu với thứ gì đó kinh khủng lắm.”

Lưu Tinh cũng tin vào giả thuyết này, nhất là khi chứng kiến những gì đã xảy ra ở công ty bảo vệ.

Không gian xung quanh dường như trở nên tĩnh lặng hơn sau câu nói đó.

Tần Hoán chớp mắt, vẻ mặt vẫn giữ nguyên nét cười nhưng trong mắt lại ánh lên tia suy tư sâu xa.

“Phần nổi của tảng băng chìm à… Nếu thế thì phần chìm sẽ khủng khiếp đến mức nào đây?”

Hắn chống cằm, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn, như đang nghiền ngẫm câu nói kia.

Nếu tổ chức đã có thể thao túng những tập đoàn công nghệ lớn như Kronos Systems, kiểm soát những công nghệ vượt xa thời đại, thì những gì họ biết, những gì họ có… chắc chắn vượt xa những gì một nhân viên như hắn có thể tưởng tượng.

Ngay lúc đó, một âm thanh cơ giới vang lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề.

Con robot phục vụ đã quay trở lại, trên tay nâng một khay đựng đồ ăn và thức uống.

“Đơn hàng của quý khách đã sẵn sàng.”

Cuộc trò chuyện tạm thời bị gián đoạn. Nhưng trong ánh mắt của cả hai, dường như đều có chung một suy nghĩ, tổ chức mà họ đang phục vụ, có lẽ còn bí ẩn và sự thật đáng sợ hơn những gì họ đang biết.

Tần Hoán cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm nhỏ. Hương vị đậm đặc, hơi đắng lan trên đầu lưỡi, nhưng lại khiến đầu óc hắn tỉnh táo hơn đôi chút.

Hắn liếc nhìn Lưu Tinh, người vừa khui nắp lon NutriFlux, chất lỏng bên trong phát ra ánh xanh nhẹ dưới ánh đèn.

Như chợt nhớ ra điều gì, Tần Hoán đặt ly cà phê xuống bàn, quay sang hỏi.

“Này, chuyện lắp đặt thiết bị bên phía công ty bảo vệ gì đó sao rồi? Mọi thứ ổn chứ?”

Giọng hắn có chút quan tâm xen lẫn tiếc nuối. Hắn hừ nhẹ một tiếng, ngả lưng ra sau, tay xoa thái dương.

“Xin lỗi, đáng lý ra tôi cũng phải có mặt ở đó. Nhưng với tiến độ công việc chồng chất ở đây, buộc phải để cậu đi một mình.”

Lưu Tinh bật cười, đặt lon nước xuống bàn, ngón tay xoay nhẹ mép lon như một thói quen vô thức.

“Mọi thứ ổn mà, quá trình chạy thử nghiệm không gặp vấn đề gì cả.”

Hắn ngừng lại một chút, ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch rồi nhếch môi cười.

“Chỉ có điều…”

Tần Hoán ngay lập tức nhíu mày, dựa người lên bàn.

“Gì nữa đây? Đừng bảo là lại có vấn đề phát sinh nha.”

Lưu Tinh cười khẽ, khoanh tay tựa lưng vào ghế, giọng điệu có chút hài hước.

“Dáng vẻ của cậu Trần lúc đó… có vẻ không hài lòng lắm.”

“Sao? Có chuyện gì à?”Tần Hoán nhướn mày, ánh mắt thoáng hiện lên sự tò mò pha lẫn chút lo lắng.

Lưu Tinh lắc đầu, vẻ mặt vẫn thoải mái nhưng trong giọng nói mang theo chút ý tứ.

“À thì… màn biểu hiện của mấy nhân viên chịu trách nhiệm thử nghiệm buồng thực tế ảo ấy. Tôi đoán cậu Trần đã kỳ vọng cao hơn nhiều.”

“Anh cũng biết mà, cậu Trần không phải kiểu người dễ dàng chấp nhận một kết quả ‘đạt yêu cầu’. Cậu ấy muốn mọi thứ phải hoàn mỹ, không tì vết. Mà mấy người tham gia thử nghiệm lần này, à… nói sao nhỉ, vẫn còn kém xa tiêu chuẩn ấy.”

“Hoặc cũng có thể là lý do khác.”

Tần Hoán bật cười, nhưng là kiểu cười bất đắc dĩ, hắn chỉ mới biết về việc ngài Trần là người đứng đầu tổ chức gần đây thôi.

Chưa biết mặt của ngài ấy như thế nào, nhưng cách giao việc cùng tài liệu mà ngài ấy cung cấp thì hắn cũng đoán được một phần tính cách của ngài Trần.

Tần Hoán chống tay lên bàn, gõ nhẹ ngón trỏ xuống mặt gỗ theo nhịp suy nghĩ.

“Nhưng ít ra thì trang thiết bị vẫn hoạt động tốt, đúng không?”

Lưu Tinh gật đầu chắc chắn.

“Không có vấn đề gì cả. Hệ thống chạy ổn định, không lỗi kỹ thuật. Chỉ có con người là chưa theo kịp công nghệ mà thôi.”

Hắn nhấp một ngụm nước, rồi đặt lon xuống, mắt liếc nhìn Tần Hoán một cái đầy ẩn ý.

“Mà thôi, vấn đề bảo mật thông tin ấy mà. Tôi sẽ không tiết lộ quá nhiều đâu, chỉ cần biết rằng thiết bị không gặp trục trặc là được.”

Tần Hoán khẽ thở phào, như trút được một phần gánh nặng. Hắn ngả lưng ra sau, đưa tay bóp nhẹ cổ, thở ra một hơi dài.

“Tốt rồi. Ít nhất thì tôi không cần đau đầu lo lắng về chuyện đó nữa.”

Tần Hoán vừa dứt lời, nhưng ngay sau đó, một tia hứng thú lại lóe lên trong mắt hắn. Hắn chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, giọng nói đầy tò mò.

“Thế còn ngài Trần thì sao? Người thật sự đứng sau mọi chuyện, dáng vẻ thế nào?”

Lưu Tinh không vội trả lời ngay. Hắn cầm lon NutriFlux lên, xoay nhẹ trong tay, ánh sáng phản chiếu trên bề mặt kim loại sáng bóng. Sau một lúc, khóe miệng hắn cong lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Nếu tôi nói, cậu ấy trẻ hơn những gì anh tưởng thì sao?”

Tần Hoán khựng lại, nhíu mày.

“Ý cậu là…?”

Lưu Tinh thản nhiên đáp, giọng điệu dường như cố tình kéo dài, như thể đang thử xem phản ứng của đối phương.

“Cậu Trần chỉ mới 24 tuổi thôi.”

Tần Hoán lập tức sững người. Đôi mắt hắn mở lớn, trong thoáng chốc, hắn tưởng mình nghe nhầm.

“Cái gì?! 24? Cậu đùa tôi à?”

Lưu Tinh nhún vai, uống thêm một ngụm NutriFlux trước khi điềm nhiên nói tiếp.

“Không đùa đâu. Chính ông của cậu ấy nói vậy đấy.”

Tần Hoán khoanh tay, ngón trỏ gõ nhẹ lên cánh tay như một thói quen khi hắn đang suy nghĩ. Ánh mắt hắn đầy hoài nghi.

“Không thể nào… Một người có thể đứng sau hàng loạt tập đoàn công nghệ lớn, điều khiển cả một mạng lưới khổng lồ mà mới chỉ 24 tuổi sao?”

Một cậu trai 24 tuổi có thể làm được đến mức đó ư? Không chỉ là một công ty, mà là cả một hệ thống phức tạp, một thế lực ngầm với những công nghệ có thể thay đổi cục diện thế giới?

Lưu Tinh bật cười trước phản ứng của hắn, chậm rãi lắc đầu.

“Anh nghĩ vậy là bình thường thôi, vì anh chưa gặp cậu ấy.”

Hắn đặt lon nước xuống bàn, đầu ngón tay gõ nhẹ lên nắp lon, tạo ra âm thanh lách cách nhỏ.

“Nhưng tôi khuyên anh đừng khinh thường cậu Trần chỉ vì tuổi trẻ. Đợi đến lúc anh gặp rồi sẽ hiểu.”

“Dù trẻ nhưng cậu ấy không hề đơn giản đâu.”

Không đơn giản?

Hai chữ đó như một nhát dao sắc bén khắc vào tâm trí Tần Hoán. Hắn có thể cảm nhận được Lưu Tinh không chỉ đơn thuần là đang khen ngợi một thiên tài. Đó là một lời cảnh báo.

Lời nói của Lưu Tinh càng khiến sự tò mò trong lòng Tần Hoán dâng cao. Một người trẻ tuổi như vậy, lại có thể đứng sau tất cả những công ty khổng lồ này sao?

Hắn đã nghe nói đến những thiên tài trẻ tuổi, nhưng một người không chỉ nắm trong tay công nghệ, mà còn đủ năng lực điều hành và thao túng cả một mạng lưới toàn cầu thì… đó là một chuyện hoàn toàn khác.

Trong đầu hắn bỗng lóe lên hàng loạt suy đoán. Trần An rốt cuộc là người như thế nào?

Hắn định hỏi thêm, nhưng ngay lúc đó, Lưu Tinh đã nhanh chóng đổi chủ đề.

Hắn hạ giọng, ánh mắt sắc bén đảo qua khu vực triển lãm xung quanh, rồi lên tiếng.

“Mà này, việc trưng bày các sản phẩm của anh đến đâu rồi? Có gặp trục trặc gì không?”

Tần Hoán thoáng ngập ngừng. Hắn vẫn còn hàng tá câu hỏi chưa có lời giải, nhưng cũng bị cuốn theo dòng suy nghĩ về công việc, tạm thời gác lại sự tò mò trong lòng.

Cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang những vấn đề kỹ thuật và quá trình chuẩn bị cho triển lãm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện