Sau buổi gặp ở trường, tôi đi về nhà.

Dù đã muộn nhưng mặt trời vẫn còn trên cao và xung quanh vẫn còn sáng rõ, chắc mùa hè cũng đang đến rồi.

Tôi mua một cái bánh bao thịt ở một nhà hàng Trung Hoa trên đường về nhà rồi vừa đi vừa thưởng thức. Miếng bánh bao thì nhỏ vừa đủ lót dạ, giá mỗi cái 100 Jenny, khiến mặt hàng này bán rất chạy cho cả người lớn và trẻ em.

Dạo này tôi hay tự đi mua một mình, nên những người trong cửa hàng ai cũng ngạc nhiên vì có một chàng trai đến mua bánh. Cảm giác cứ sảng khoái thế nào đấy.

Tôi mua hai cái bánh bao thịt, nhưng dù ăn hết cả hai thì tôi vẫn còn dư sức ăn tiếp bữa tối. Tôi đã ăn xong một cái nên định đưa tay vào cặp lấy cái thứ hai, nhưng đột nhiên có thứ làm tôi chú ý.

Chỉ thoáng ở cạnh công viên. Một công viên nhỏ chỉ có một người vào lúc ấy, một nơi yên lặng với chỉ vài ba người trên đường. Ở đó mắt tôi bắt gặp một cậu bé. Cậu bé ngồi một mình trên xích đu hướng mặt nhìn hoàng hôn buông xuống. Cậu nhóc… tầm mười ba, mười bốn tuổi. Vẻ ngoài trông khá được.

Biểu cảm của cậu bé, dù còn nhỏ nhưng trông thật u buồn, một vẻ gì đó khêu gợi khiến tôi nghĩ nếu ở đây có người phụ nữ nào thì cậu bé sẽ cướp đi những ánh mắt ấy.

…Cậu nhóc là học sinh sơ trung à…?

Tôi nhìn quanh.

…Chẳng có ai cả.

…chỉ có một cậu nhóc đang ngẩng mặt nhìn hoàng hôn.

Cậu nhóc không bị bắt cóc đấy chứ?... Dù con người ta có tốt đến thế nào thì cái ác chắc chắn vẫn còn hiện hữu.

Hừm… Để em ấy lại đây khiến tôi cảm thấy lo đến lạ.

…Giờ thì tôi có nên thử bắt chuyện với em ấy không? Nếu em ấy bực mình thì tôi chỉ cần để em ấy lại mà đi chỗ khác thôi?

Khi đã quyết, tôi vào công viên rồi tới gần chiếc xích đu của cậu nhóc.

Cậu nhóc chẳng có vẻ gì là để ý tới tôi. Hình như nhóc ấy đang nghĩ về gì đó.

– Em nên về nhà đi, mặt trời sắp lặn rồi.

Khi tôi cất lời, em ấy hơi rùng mình rồi nhìn sang tôi. Và khi thấy tôi, em ấy nhẹ lòng thở phào.

– Cảm ơn anh đã lo lắng cho em.

Ồ! Cậu nhóc lịch sự thật.

– Nhưng giờ em không muốn về nhà…

Hình như ở nhà có gì đó làm em ấy không vui.

– Vậy sao, nhưng em ở đây mãi sao được?

– …

– Chà, gặp em ở đây thì chắc cũng là định mệnh, nên nếu có khó khăn gì, thì em cứ nói với anh… Mà tất nhiên là anh không ép em đâu… nếu em không chê thì anh có bánh bao thịt đây, ngon lắm đó.

Cậu nhóc đón lấy chiếc bánh bao thịt, ngại ngùng nhìn tôi rồi nhìn vào chiếc bánh bao chữa thẹn. Một lúc sau, nhóc ấy cắn thử một miếng.

– …Ngon quá.

– Đúng chứ? Món này khá nổi tiếng đó.

Sau đó, cậu nhóc hình như trầm tư điều gì đó, nhưng em ấy đã quyết định nói với tôi… và từng chút từng chút một, em ấy bắt đầu nói.

– Thực ra, em, em sắp phải đi xem mắt…

Rõ là em ấy lo lắng vì không muốn đi xem mắt.

“...Rắc rối đây", đó là những gì tôi đã nghĩ.

Nếu ở trong kiếp trước của tôi thì chẳng phải chuyện gì to tát. Nhưng ở đây thì có cả chuyện đàn ông tự tử vì bị ép đi xem mắt. Nên tâm lý đàn ông ở đây có hơi… rắc rối.

Đàn ông trong thế giới này là một đám phiền phức, nên tôi phải xử trí cho cẩn thận. Cẩn thận như thể… xử lý một di tích tự nhiên hệ trọng.

– Nhưng vì sao thế?

Ý tôi là, tâm lý đàn ông ở thế giới này đã như vậy rồi thì đừng nên ép họ chứ, phải không nào?...

– Cha em bảo, ‘Con có muốn đi xem mắt không? Ý cha là, con không muốn làm bạn với người khác giới sao?’, nhưng em…

Ồ, nhẹ nhàng hơn tôi tưởng.

– Em…ừm…

Tôi định nói là: “Sao em không tới xem người đó thế nào đã rồi quyết định?”

Nhưng em ấy lại tiếp tục nói. Có lẽ là chuyện hơi khó nói đây.

– Phụ nữ… đáng sợ lắm…

– À, anh hiểu rồi.

Nếu là thế, dĩ nhiên là em ấy muốn tránh xa bọn họ rồi.

Có lẽ bố em ấy muốn em vượt qua nỗi sợ đó.

– Cha em và mẹ em có quan hệ rất tốt với nhau, nên em chắc chắn cha mẹ cũng muốn em xây dựng một gia đình tương tự… nhưng… em sợ lắm.

Nên bản thân em đã hiểu được. Nhưng em sợ quá nên chạy đi hả…

Nhưng xui thay, hầu hết mọi người trên thế giới này là nữ, nên em có chạy đi đâu thì cũng chỉ toàn là phụ nữ thôi.

Mà nói thì, đàn ông ở lì mãi trong phòng không ra ngoài cũng được… Nhưng thế không tốt đâu.

– Sao em lại sợ phụ n…

– Cái cách họ nhìn em.

Cậu nhóc trả lời trước cả khi tôi kịp nói hết câu.

– Ánh mắt của những người phụ nữ nhìn em cứ như thể thú dữ rình mồi vậy.

…Chắc cũng đúng.

Cậu bé cũng khá xinh. Đôi mắt sáng màu anh đào đó trông cũng rất tuyệt.

Nên tất nhiên mọi người đều muốn ă… muốn gần gũi hơn với em ấy.

Nhưng nếu gác điều đó sang bên, thì em ấy không thích phụ nữ chính vì nỗi sợ chủ quan của mình.

Thế tôi nên làm gì đây?...

Tôi quyết định sẽ cho cậu nhóc đang trầm tư một ít lời khuyên.

– Đầu hàng đi.

– Hả?

– Đầu hàng cái cách phụ nữ sẽ nhìn em đi.

– Nhưng em nên làm gì chứ…?

– Làm quen với nó.

– L-làm quen ư…?

– Đúng vậy, thế giới nhiều phụ nữ lắm, không khác được đâu. Và với lại…

– Với lại gì ạ?

Cậu nhóc thích thú nghe tôi nói.

– Dù họ có nhìn em thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng dám làm gì em đâu.

Chà, đàn ông của thế giới này tâm lí hơi có bệnh một chút nên phụ nữ biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ tác động không cần thiết.

– Nên nếu em sẵn sàng tới xem mắt, em có thể kết bạn nếu muốn, nhưng nếu không thể, em không cần ép bản thân, cứ nói lại với bố mẹ là được…

“Nói là, về mặt tâm sinh lý là không thể…”, Tôi nói thêm.

Cậu nhóc gật đầu như thể đã được thuyết phục.

Sau khi nghĩ ngợi một lúc, nhóc ấy bảo.

– Em hiểu rồi… Đúng thế, không nên cứ sợ hãi mãi. Em sẽ tới buổi xem mắt và coi đó là một cơ hội tốt.

– Cố lên nhé.

Tôi gửi lời động viên tới cậu nhóc đang tràn đầy quyết tâm.

– Vâng! Em vẫn còn sợ, nhưng em sẽ cố hết sức để nói… Về mặt sinh lý là không thể!”

– Hử?

– Cảm ơn anh đã dành thời gian khuyên nhủ em.

Cậu nhóc vừa nói vừa cúi đầu rồi chạy đi.

Hử??... ý anh không phải thế. Anh bảo nhóc nói thế chỉ trong trường hợp tâm sinh lý của em không chịu được.

Em không thể lạm dụng lời nói lung tung rồi trở thành một kẻ gieo rắc hiểu lầm được… em hiểu anh đang nói gì đúng chứ?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện