Cuối cùng đã đến ngày chụp ảnh.

Tôi vẫn còn thắc mắc có thật mình chụp ảnh cho tờ quảng cáo trường hay không, nhưng thôi thì tôi sẽ làm hết sức, để dù kết quả ra sao thì hình của tôi vẫn là đẹp.

.

Thời tiết đẹp, một ngày tuyệt vời để chụp ảnh.

Đó là lần đầu tiên tôi đến trường trong ngày nghỉ, nhưng vẫn có bóng dáng học sinh… chắc là đi hoạt động câu lạc bộ.

Đặc biệt là các câu lạc bộ thể thao, bọn họ ở trên sân, mồ hôi đổ ròng ròng. Vừa đưa mắt tò mò xung quanh, tôi vừa hướng tới điểm hẹn.

Điểm hẹn không phải là tại Phòng Hội Học sinh như thường lệ, mà là hội trường nơi các nhân viên thường vụ trường làm việc. Không như cửa phòng hội học sinh, cánh cửa này khá giản dị. Tôi gõ cửa rồi đi vào.

– Em xin phép…

Không có nhân viên nào ở trong, chỉ có sự im lặng, nhưng người ta đã bảo tôi ngồi chờ trong phòng nên tôi cứ mặc nhiên vào trong mà chẳng lo lắng lắm.

Vì trước đây đã được chỉ đường nên tôi đã tới được phòng họp mà chẳng có chút lưỡng lự và gõ cửa.

– Mời vào.

Từ phía bên kia cánh cửa, tôi đã được cho phép vào phòng, rồi khi tôi bước vào trong, thì có cô tóc hồng, nhiếp ảnh gia, và một người nữa chắc là trợ lý.

Khi cô tóc hồng nhìn tôi, cô ấy cười chào tôi và giới thiệu tôi với nhiếp ảnh gia.

– Ôi, Cô đợi em mãi! Thật là, một ngày sao cứ như nghìn năm vậy chứ! Rồi, lại đây nào!

– Ch-Chào buổi sáng. Em cảm ơn ạ.

– Ừm! Chào buổi sáng. Thấy chưa Togashi-san! Thế nào! Em ấy có xinh như tôi bảo chưa này?! Và hơn nữa, tính em ấy tốt lắm! Em ấy nổi tiếng đến mức các nhân viên còn đòi đi làm vào ngày nghỉ cơ mà! Nhưng đừng lo, tôi đã bảo họ không được đến rồi!

Hăng quá… Không chỉ các nhân viên phụ trách cuốn giới thiệu mà rõ ràng là các nhân viên khác cũng trông chờ vào dịp này…

– À, Hatano-san này, đây là nhiếp ảnh gia Togashi-san, là người chụp ảnh cho chúng ta hôm nay, và người phụ tá sẽ giúp cô ấy chụp ảnh. Togashi-san đã chụp nhiều ảnh về con trai nhất thế giới. Cô tin chắc là cả Hatano-san cũng thế, những bức ảnh của em cũng sẽ tỏa sáng nhất trên màn ảnh thôi. Cô mong chờ lắm đấy!

Em nghĩ tốt hơn là cô nên chụp một bức ảnh đẹp cho trường, không phải cho em… mục đích buổi chụp ảnh vẫn chưa đổi đâu phải không…?

Nhưng đã được giới thiệu rồi thì chắc tôi vẫn nên chào đáp lễ nhiếp ảnh gia và người trợ lý.

– Cảm ơn cô đã cất công tới đây hôm nay. Em là Hatano ạ.

– Cô cũng vậy. Cảm ơn em nhiều.

Rồi cô nhiếp ảnh gia lịch sự cúi đầu, người trợ lý cũng làm theo nghiêng mình lịch thiệp. Nhiếp ảnh gia là một người phụ nữ đang giữa tuổi tứ tuần, một người phụ nữ thanh lịch.

Một người phụ nữ điềm tĩnh, một người sẽ không hung hãn tấn công đàn ông. Một tuýp người hiếm thấy trên thế giới này.

Ra thế… có phải nhờ cử chỉ và thái độ nhã nhặn lịch thiệp ấy một phần nên mấy thằng đàn ông mới chịu chụp ảnh không nhỉ.

Cô tóc hồng phấn chấn kể những ấn tượng về tôi.

– Thế nào Togashi-san? Sao chị không thử xin một cái bắt tay? Hatano-san tốt bụng lắm, em ấy có lẽ sẽ đồng ý thôi! Chị sẽ được đường đường chính chính chạm vào đấy!

…Cái cô này, háo hức đến không ngủ được cơ à? Bình tĩnh chút được không? Cô nhiếp ảnh gia trông căng thẳng quá kìa!

– Không không… Tôi khá kiêng kỵ điều đó… Nếu yêu cầu như vậy, người con trai có thể sẽ cảm thấy khó chịu và mất lòng tin, nên tôi phải tránh tiếp xúc vật lý nhiều nhất có thể.

Oồ! Thật chuyên nghiệp! Đây là thứ người ta gọi là “chuyên nghiệp” ư?... Cô ấy thật khác biệt so với ai đó tóc hồng đằng kia.

– A, c-cũng đúng–, Ừm–, suy nghĩ tuyệt thật! Tôi mừng vì đã mời Togashi-san đó.

…Rõ ràng, cô tóc hồng đã bình tĩnh hơn, bằng chứng là mấy lời lắp bắp kia.

Cô nhiếp ảnh gia lắng nghe và mỉm cười dịu dàng đáp lại.

– Cảm ơn chị. Thật vinh hạnh cho tôi quá.

– A~, hahaha…

…Chà, tôi có thể thấy rõ sự tương phản giữa một người lớn trưởng thành và một người lớn trẻ con là như thế nào.

Người lớn trưởng thành nhiếp ảnh gia bắt đầu nói về công việc của mình.

– Có vài người bảo rằng tôi là người chụp ảnh cho đàn ông nhiều nhất thế giới, nhưng ngón nghề của tôi vẫn chưa ấn được như thế đâu, tôi nghĩ là tôi vẫn cần học hỏi và trau dồi thêm nhiều lắm.

– Có gì đâu mà ngại, với Togashi-san được cả thế giới công nhận thì đâu thành vấn đề nhỉ.

– Cảm ơn chị… Tôi nghĩ kĩ năng nhiếp ảnh tốt có thể làm người được chụp ảnh cảm thấy tốt. Và ở mảng này tôi vẫn còn chưa vững tay lắm. Tất nhiên là nếu so sánh với các nhiếp ảnh gia khác thì tôi không nghĩ mình sẽ thua họ, nhưng… nhưng tôi nghĩ mình có thể chụp những bức ảnh tốt hơn nếu tôi có thể khiến người mẫu cảm thấy thoải mái hơn, nên lần này tôi sẽ cố hết sức.

Nói vậy, nhiếp ảnh gia Togashi-san và trợ lý của cô ấy cúi đầu trước tôi và cô tóc hồng.

Tôi hỏi Togashi-san điều tôi thắc mắc trong lòng.

– À, cho em hỏi…

– Được, là gì thế?

Togashi-san nhẹ nhàng đáp lại tôi.

– Khó chụp ảnh cho đàn ông lắm ạ?

– Cái đó… nếu mà nói không thì là nói dối. Rất nhiều nam giới không thích chụp quá nhiều… Không phải tôi nói khoác nhưng, nhiều nguời bảo tôi đã hấp dẫn được hầu hết mọi người.

… Đúng thế, cô quả thật không nói khoác…

Nhưng vì sao… cảm giác bầu không khí như thể có ai đang tự khoác lác ấy nhỉ.

– Nhưng em biết không, tôi mới chụp ảnh cho một buổi xem mắt vào hôm kia. Và người mẫu là một cậu bé xinh lắm, nhưng…

– Nhưng?

– À, thì… Buồn nỗi là cậu bé ây lại bảo rằng về mặt sinh lý là không thể.

– ......

– Hửm? Có chuyện gì ư?

– Không đâu, cảm ơn cô, câu chuyện ý nghĩa lắm.

Là tình cờ! Chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi! Đúng thế, chắc hẳn không thể cùng một người được!

Vì sau cùng, thằng nhóc sẽ không nói một điều như thế với một người điềm tĩnh như cô nhiếp ảnh gia đây chứ?!...Đúng thế! Chắc chắn là thế! 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện