Trên đường đi học sáng nay, tôi đã suy nghĩ về vài thứ.

Vài điều về con gái ở kiếp trước của tôi.

Có rất nhiều loại con gái nổi tiếng với đàn ông ở kiếp trước.

Loại con gái ưa nhìn, loại con gái quyến rũ, loại con gái vui tươi, loại con gái gợi cảm, những loại con gái như thế rất được để ý. Nhưng có một loại con gái còn nổi tiếng hơn thế nữa. Họ có thường có một kĩ năng.

…… Đó là, ‘Đụng chạm cơ thể’.

Họ dùng kĩ năng này để đánh gục một người đàn ông! Một người đàn ông được chạm vào sẽ dần chú ý tới người phụ nữ đã chạm vào anh ta, và vì cái chạm đó, anh ta mất đi tính cảnh giác và càng có tình cảm với người phụ nữ hơn. Và rồi tâm trạng của người đàn ông tốt lên xong anh ta sẽ nghĩ thế này.

‘Cô ấy quan tâm tới mình’.... hay đại loại vậy.

Đó là một kĩ thuật thả thính của nữ giới.

Nhưng đáng buồn thay, phụ nữ lại thường dùng cái kĩ xảo này trên những người đàn ông họ không thích. Còn những người đàn ông bị dính thính thì lại nghĩ cô ta có hứng thú với họ, như tôi nói lúc trước.Và rồi, người đàn ông đã lấy hết can đảm để tỏ lòng với người phụ nữ.

Rồi người phụ nữ nói…..’tôi xin lỗi, nhưng tôi không có bất cứ cảm giác gì với anh cả’.....

Không, tôi nói vậy không phải vì tôi đã từng trải đâu!

……Chà, thật là một kĩ thuật tệ hại, nhưng bạn biết đấy, tôi đã không sử dụng cái kĩ thuật đó ở thế giới này.

Thực ra, tôi cũng đã luôn muốn làm điều đó, nhưng mỗi lúc tôi định làm, tôi lại do dự vào lúc cuối.

Lí do xuất phát từ kí ức kiếp trước của tôi. Kĩ thuật ‘Đụng chạm cơ thể’ này khá hiệu quả khi phụ nữ dùng với đàn ông, còn ngược lại, nếu đàn ông làm thế với phụ nữ thì sẽ ngay lập tức bị coi là quấy rối tình dục.

…….. Kinh khủng thật, phải không!?

Thì chắc rằng nếu tôi làm vậy ở thế giới này, cũng không bị coi là quấy rối tình dục đâu, nhưng cái từ ‘quấy rối tình dục’ cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi khi tôi định làm vậy, và rồi tôi trở nên ngại và xấu hổ, vậy nên tôi đã không dùng cái kĩ thuật đó cho đến nay… Không, là tôi không dùng được mới đúng!...... Nhưng thật phí phạm nếu tôi không dùng kĩ thuật đó dù cho tôi biết hiệu quả mà điều đó mang lại, phải nhỉ!?

Khi tôi đang vẩn vơ suy nghĩ như thế, tôi đã đến gần tiệm “Làng Lúa mì”.

Một nhân viên đang quét dọn trước cửa tiệm. Tôi luôn đi ngang qua tiệm này khi tôi tới sân ga vì tôi đến trường bằng tàu, nhưng lần nào tôi cũng thấy cô nhân viên kia hết. Chà, tôi cũng không còn lạ lẫm gì nữa, nên tôi luôn nói lời chào vào buổi sáng, nhưng…. để tôi thử làm thế trên cô ấy nào.

Khi tôi nghĩ vậy, cô nhân viên cũng đã chú ý đến tôi.

“A, chào buổi sáng , Hôm nay cũng thật là một ngày đẹp trời!”

Cô chào tôi với một giọng thân quen.

“Chào buổi sáng, hôm nay cũng vậy, em thấy chị luôn dọn dẹp từ buổi sáng nhỉ.”

“À, là bởi vì chị muốn thấy Hatano đó.”

Ừm, đúng như tôi đoán. Nhưng giờ, tôi đã luôn đợi chị nói câu này.

“A ha ha, hay đó, hay đó, em thấy chị rất biết nịnh nọt đó.”

Tôi nói vậy rồi nhẹ nhàng chạm vào phần vai của chị nhân viên.

Thế là, chị nhân viên cứ nhìn chăm chăm vào chỗ tôi mới chạm mà đứng nhìn trong giây lát.

“Hử, ừm, sao thế chị?”

Tôi hỏi chị nhân viên trong khi nghĩ rằng có lẽ tôi đã thất bại.

“Đây… nghĩa là, em muốn chị liếm chân cho em sao?”

“Chuyện quái gì? Và sao chị lại nói ra được mấy lời đó vậy?”

Chị nhân viên đã nói gì đó kì cục với biểu cảm hoàn toàn nghiêm túc, nên tôi đã mất kiềm chế và không giữ được những lời lẽ lịch sự.

Rồi, hình như chị ấy nhận ra lời nói kì cục của mình, chị ấy làm một khuôn mặt hoảng hốt.

“Chị xin lỗi! Tại đây là lần đầu chị được đàn ông chạm vào, nên chị có hơi cao hứng quá.”

Nhưng câu đó của chị vẫn rất kì cục nếu chị chỉ đang cao hứng, chị có hiểu không….

“Nhưng giờ chị biết rồi! Ta sẽ có thể bị choáng nếu được đàn ông chạm vào.”

“Choáng…… Thế chị có khó chịu không?”

“Không đời nào! Không khó chịu chút nào hết! Nếu được, chị muốn em làm vậy thật lâu!”

Không biết vì sao mà phần góp ý của chị ấy có hơi đáng ngờ….. Nhưng dù sao, động chạm cơ thể đã được kiểm nghiệm thành công.

Đúng như dự đoán, loại việc như thế được chấp thuận trên thế giới này, và chị ấy cũng khá thỏa mãn….. Chắc tôi nên sử dụng kĩ thuật này từng chút một từ giờ trở đi.

“Thế giờ em phải đi rồi…”

“Ừ, gặp lại sau nhé!”

Chị nhân viên vẫy tay với tôi. Nhưng, nói thật, chị nhân viên đó nghĩ cái quái gì mà ra chuyện phải

liếm chân tôi vậy chứ?... Thật bí ẩn……

Sau đó, tôi đã đến lớp mà không gặp chuyện gì bất thường ngoài việc bị các nam sinh trường Seimei nhìn một cách khinh thường…… Chà, những ánh mắt đó giờ đã trở thành một phần của cuộc sống thường nhật của tôi. Tôi không vui đâu vì tôi không phải là một đứa ‘M’. Nhưng nếu cứ bị nhìn như thế hằng ngày… không lạ gì khi mà các nam sinh của Kenran luôn có tâm trạng tồi tệ. Chà, ngoài chuyện đó ra cũng không còn chuyện gì khó chịu hơn vào buổi sáng.

Tôi vừa đến trước cửa lớp, mở cửa bước vào, và ngay khoảnh khắc tôi bước vào trong, tôi đã nhận được một lời chào buổi sáng.

“Chào buổi s…..”

“Chào buổi sáng!”

Người chào tôi là Shino, và tôi có cảm giác như đã nghe thấy giọng ai đó trước cô ấy, nhưng chắc do tôi tưởng tượng thôi chăng?

“Chào buổi sáng Shino”

“Ưm, Kohaku, à ừm, thật ra, tớ có chuyện muốn nhờ cậu.”

Khi tôi chào đáp lại, Shino nói vậy với khuôn mặt nghiêm túc, và có vẻ hơi khó nói.

“Chuyện muốn nhờ sao? Cũng được, cậu nói đi.”

“Thật sao!? Thế hãy đổi nơi khác nói chuyện đi.”

Shino ra khỏi lớp. Tôi cũng đi theo cô ấy luôn. Cảnh tượng của lớp học lúc tôi rời đi là lớp trưởng, à không, cựu lớp trưởng đang được Saegusa an ủi.

…….. Có chuyện gì thế?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện