Toukain Shino nghĩ về những người đã đi chung xe với mình.
Một người là Seikagu Yuzuka, người đã lớn lên cùng cô từ nhỏ, và hai người vẫn luôn là bạn tốt cho đến giờ. Dĩ nhiên, cô ấy là người luôn đi chung xe với cô, hai người luôn tới trường và về nhà cùng nhau.
Nhưng mà, hôm nay không chỉ có Yuzuka đi chung, mà còn thêm một người nữa.
Khi Shino nghĩ về người đó, mặt cô bất giác nhếch lên một nụ cười.
Người cô đã đưa về nhà lúc nãy, một người con trai…. Đúng thế, một người con trai.
Shino không bao giờ tưởng tượng được cô sẽ có dịp được về nhà với con trai.
Shino cũng có vài dịp nói chuyện với con trai, nhưng những người con trai mà Shino biết, chỉ luôn tỏ ra thật ngạo nghễ. Dĩ nhiên là nếu cô bắt chuyện với bọn họ, bọn họ sẽ trả lời, nhưng nét mặt họ lại trông rất bực bội.
Hình như họ không hề hứng thú với bản thân chính cô, thứ mà họ hứng thú chỉ là việc cô đến từ nhà Toukain mà thôi.
Chắc rằng, Shino rất vui khi họ đã đáp lại cô cho dù thái độ của họ có ra sao đi chăng nữa. Cô đã cảm thấy rất may mắn khi được họ đáp lại rồi.
Vậy mà cậu con trai cô vừa gặp ở trường Cao trung, Hatano Kohaku, lại hoàn toàn khác với những cậu con trai cô từng gặp trước đó.
Cậu ấy chào lại cô, không hề tỏ ra bực tức hay khó chịu. Cậu ấy đối xử với cô như những cô gái bình thường khác, và hơn hết, cậu ấy đã mỉm cười với cô.
Shino chỉ mới gặp cậu chưa lâu, nhưng chỉ bằng khoảng thời gian ngắn ngủi đó, hình tượng về con trai mà cô đã luôn giữ cho đến nay đã thay đổi.
Shino tự nhiên nghĩ rằng cô muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn nữa, và cô cũng mong cậu cười nhiều hơn với cô.
Shino đảo mắt qua chỗ mà Kohaku vừa ngồi và nhớ lại những biểu cảm của cậu khi ngồi trong xe.
Cậu đã rất bất ngờ với độ êm ái của ghế ngồi và xuýt xoa vì hầu như không cảm thấy độ xốc của chiếc xe, cậu còn để lộ ra nhiều biểu cảm nữa. Nhưng hạnh phúc mà Shino đang cảm thấy hiện tại cũng chỉ là tạm thời.
Khi cô đang quanh quẩn trong suy tư, xe bỗng dừng lại rồi cửa xe mở ra. Cô ấy đã đến nhà rồi.
Tài xế mở cửa xe để cho Shino bước ra ngoài.
“Xin cảm ơn.”
“Không có gi ạ, thế tôi sẽ đi cất xe vào ga ra.”
“Được”
Sau khi Shino cảm ơn tài xế, cô bước vào tòa biệt thự.
Đi dọc qua hành lang vào sảnh lớn, một gia nhân đang làm việc chào cô, Shino cũng chào đáp lại. Rồi cô đi thẳng về phòng.
Vào tới phòng, cô lập tức nhảy lên giường. Chiếc giường đệm mềm êm ái ôm lấy cả cơ thể cô.
Shino vừa đáp người xuống liền lăn qua lăn lại trên giường.
“Fu ~ … Mình mừng vì mình đã được theo học ở trường Kenran, mình chưa từng nghĩ mình sẽ được gặp một người con trai tốt tính. Cứ như một giấc mơ vậy ~”
Shino đã từng nghĩ rằng những mẫu con trai tốt bụng chỉ tồn tại trong các bộ phim, các vở kịch và trong tiểu thuyết. Nếu họ mà thật sự tồn tại, cô cũng muốn có một người…
Nhưng trên thực tế, cô chưa từng gặp qua một người con trai nào như vậy. Những người con trai nổi tiếng được nuông chiều ở nhà, nên lẽ tất nhiên là họ rất ích kỉ. Những người con trai Shino đã từng gặp luôn ích kỉ và khó gần.
“Mình có thể nói chuyện với cậu ấy thật nhiều ngày mai không?”
Shino chỉ vừa mới về, nhưng cô đã lo nghĩ về ngày mai. Trước đây cô chưa từng quá phấn khích về trường học.
“Thưa tiểu thư, tôi vào được chứ?”
Khi Shino đang nghĩ ngợi vậy, tiếng gõ cửa vang lên và giọng cô hầu gái vọng vào từ ngoài cửa.
“Vâng, được ạ.”
Khi cô hầu nghe thấy Shino nói, cô mở cửa vào.
“Tiểu thư còn chưa thay quần áo ạ.”
“A, đúng thật.”
Lẽ tất nhiên, Shino không thể nói việc cô vừa lăn qua lăn lại trên giường khi đang mặc đồng phục được…
“Rồi…thế có chuyện gì?”
Shino đổi chủ đề để ngăn cô hầu gái hỏi thêm.
“Chủ nhân cho gọi người.”
Chủ nhân…đó là ông của Shino, một người đàn ông cao quý trong lịch sử lâu đời của nhà Toukain người đã thừa kế và tiếp quản ngôi nhà. Ông cũng là người đã góp phần làm cho công ty Toukain vươn lên mạnh mẽ và vững vàng. Giờ ông đã truyền lại chức vị cho mẹ của Shino, nhưng ông ấy vẫn người quyền lực nhất.
“... Ông có nhắc gì đến chuyện muốn nói với tôi không?”
“Không, ngài ấy chỉ bảo là gọi người đến, thưa tiểu thư.”
“Thế sao, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đến ngay. Thế giờ tôi cần đến phòng của ông đúng chứ?”
“Đúng vậy ạ”
Và người hầu gái cũng nói thêm, ‘xin người’.
Thở dài một tiếng, Shino thay quần áo rồi đi tới phòng của ông cô.
Thật ra, Ông của Shino đã giao cô một 'đề bài' khá nan giải trước khi cô bước chân vào Cao trung, nên có lẽ….
Shino đôi chút ngập ngừng bước dọc theo hành lang
Khi Shino tới trước phòng ông cô, thì trước mặt cô là cánh cửa gỗ nặng trịch. Khi cô nhìn thấy cánh cửa gỗ đó, Shino lại càng căng thẳng hơn.
‘Được rồi!’, Shino tự nói vậy trấn an bản thân, rồi giơ tay gõ cửa. Cô nghe thấy giọng nói vang lên từ trong phòng, cho phép cô bước vào.
“Vào đi”
“Cháu xin phép ạ”
Khi Shino mở cửa và ngó vào trong phòng, ông cô đang đọc một cuốn sách.
“Ông ngoại, ông gọi cháu ạ?”
“Ừ, nhưng đừng lo, không phải điều gì khó quá đâu, sẽ xong nhanh thôi.”
“... Là về những gì cháu được nghe nói lúc trước ư?”
“Chuyện này khác, còn nữa về chuyện đó nó có thời hạn, ta sẽ không nhắc đến nó nữa cho đến khi thời hạn kết thúc.”
Khi Shino nghe vậy, cô không thể đoán được ông cô muốn nói gì, nên cô bối rối hỏi lại.
“Thế, ông muốn nói về điều gì ạ?”
“Chà, sắp tới sẽ có một buổi dạ tiệc tại công ty Toukain, cháu biết rồi nhỉ? Hãy tới dự tiệc.”
“Nữa ạ? Cháu hiểu rồi.”
Shino thầm nghĩ đây cũng không phải lần đầu cô đi dự tiệc, nên không việc gì mà ông cô phải gọi gặp riêng cô cả. Nhưng rồi, cô lại sững sờ trước lời nói của ông cô.
“Và, dẫn theo một bạn cặp đến bữa tiệc.”
“......Gì chứ? Một bạn cặp sao?”
“Đúng thế, vậy thôi.”
“Khoan đã! Bạn cặp đó phải là nam, phải không ạ?”
“Tất nhiên, ta nghe rằng có khá nhiều nam giới ở Cao trung Kenran. Cháu chỉ cần dẫn theo một người là được.”
“Nhưn-nhưng!”
“Không phải việc này dễ hơn là cái kia sao?”
Trong khi vẫn còn sững người vì những lời của ông, Shino đi ra khỏi phòng vì được ông cho phép đi về phòng.
Và rồi, sau khi Shino ra khỏi phòng và nghĩ rằng cô sẽ mời ai, trong đầu cô chỉ hiện lên một người duy nhất…
Một người là Seikagu Yuzuka, người đã lớn lên cùng cô từ nhỏ, và hai người vẫn luôn là bạn tốt cho đến giờ. Dĩ nhiên, cô ấy là người luôn đi chung xe với cô, hai người luôn tới trường và về nhà cùng nhau.
Nhưng mà, hôm nay không chỉ có Yuzuka đi chung, mà còn thêm một người nữa.
Khi Shino nghĩ về người đó, mặt cô bất giác nhếch lên một nụ cười.
Người cô đã đưa về nhà lúc nãy, một người con trai…. Đúng thế, một người con trai.
Shino không bao giờ tưởng tượng được cô sẽ có dịp được về nhà với con trai.
Shino cũng có vài dịp nói chuyện với con trai, nhưng những người con trai mà Shino biết, chỉ luôn tỏ ra thật ngạo nghễ. Dĩ nhiên là nếu cô bắt chuyện với bọn họ, bọn họ sẽ trả lời, nhưng nét mặt họ lại trông rất bực bội.
Hình như họ không hề hứng thú với bản thân chính cô, thứ mà họ hứng thú chỉ là việc cô đến từ nhà Toukain mà thôi.
Chắc rằng, Shino rất vui khi họ đã đáp lại cô cho dù thái độ của họ có ra sao đi chăng nữa. Cô đã cảm thấy rất may mắn khi được họ đáp lại rồi.
Vậy mà cậu con trai cô vừa gặp ở trường Cao trung, Hatano Kohaku, lại hoàn toàn khác với những cậu con trai cô từng gặp trước đó.
Cậu ấy chào lại cô, không hề tỏ ra bực tức hay khó chịu. Cậu ấy đối xử với cô như những cô gái bình thường khác, và hơn hết, cậu ấy đã mỉm cười với cô.
Shino chỉ mới gặp cậu chưa lâu, nhưng chỉ bằng khoảng thời gian ngắn ngủi đó, hình tượng về con trai mà cô đã luôn giữ cho đến nay đã thay đổi.
Shino tự nhiên nghĩ rằng cô muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn nữa, và cô cũng mong cậu cười nhiều hơn với cô.
Shino đảo mắt qua chỗ mà Kohaku vừa ngồi và nhớ lại những biểu cảm của cậu khi ngồi trong xe.
Cậu đã rất bất ngờ với độ êm ái của ghế ngồi và xuýt xoa vì hầu như không cảm thấy độ xốc của chiếc xe, cậu còn để lộ ra nhiều biểu cảm nữa. Nhưng hạnh phúc mà Shino đang cảm thấy hiện tại cũng chỉ là tạm thời.
Khi cô đang quanh quẩn trong suy tư, xe bỗng dừng lại rồi cửa xe mở ra. Cô ấy đã đến nhà rồi.
Tài xế mở cửa xe để cho Shino bước ra ngoài.
“Xin cảm ơn.”
“Không có gi ạ, thế tôi sẽ đi cất xe vào ga ra.”
“Được”
Sau khi Shino cảm ơn tài xế, cô bước vào tòa biệt thự.
Đi dọc qua hành lang vào sảnh lớn, một gia nhân đang làm việc chào cô, Shino cũng chào đáp lại. Rồi cô đi thẳng về phòng.
Vào tới phòng, cô lập tức nhảy lên giường. Chiếc giường đệm mềm êm ái ôm lấy cả cơ thể cô.
Shino vừa đáp người xuống liền lăn qua lăn lại trên giường.
“Fu ~ … Mình mừng vì mình đã được theo học ở trường Kenran, mình chưa từng nghĩ mình sẽ được gặp một người con trai tốt tính. Cứ như một giấc mơ vậy ~”
Shino đã từng nghĩ rằng những mẫu con trai tốt bụng chỉ tồn tại trong các bộ phim, các vở kịch và trong tiểu thuyết. Nếu họ mà thật sự tồn tại, cô cũng muốn có một người…
Nhưng trên thực tế, cô chưa từng gặp qua một người con trai nào như vậy. Những người con trai nổi tiếng được nuông chiều ở nhà, nên lẽ tất nhiên là họ rất ích kỉ. Những người con trai Shino đã từng gặp luôn ích kỉ và khó gần.
“Mình có thể nói chuyện với cậu ấy thật nhiều ngày mai không?”
Shino chỉ vừa mới về, nhưng cô đã lo nghĩ về ngày mai. Trước đây cô chưa từng quá phấn khích về trường học.
“Thưa tiểu thư, tôi vào được chứ?”
Khi Shino đang nghĩ ngợi vậy, tiếng gõ cửa vang lên và giọng cô hầu gái vọng vào từ ngoài cửa.
“Vâng, được ạ.”
Khi cô hầu nghe thấy Shino nói, cô mở cửa vào.
“Tiểu thư còn chưa thay quần áo ạ.”
“A, đúng thật.”
Lẽ tất nhiên, Shino không thể nói việc cô vừa lăn qua lăn lại trên giường khi đang mặc đồng phục được…
“Rồi…thế có chuyện gì?”
Shino đổi chủ đề để ngăn cô hầu gái hỏi thêm.
“Chủ nhân cho gọi người.”
Chủ nhân…đó là ông của Shino, một người đàn ông cao quý trong lịch sử lâu đời của nhà Toukain người đã thừa kế và tiếp quản ngôi nhà. Ông cũng là người đã góp phần làm cho công ty Toukain vươn lên mạnh mẽ và vững vàng. Giờ ông đã truyền lại chức vị cho mẹ của Shino, nhưng ông ấy vẫn người quyền lực nhất.
“... Ông có nhắc gì đến chuyện muốn nói với tôi không?”
“Không, ngài ấy chỉ bảo là gọi người đến, thưa tiểu thư.”
“Thế sao, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đến ngay. Thế giờ tôi cần đến phòng của ông đúng chứ?”
“Đúng vậy ạ”
Và người hầu gái cũng nói thêm, ‘xin người’.
Thở dài một tiếng, Shino thay quần áo rồi đi tới phòng của ông cô.
Thật ra, Ông của Shino đã giao cô một 'đề bài' khá nan giải trước khi cô bước chân vào Cao trung, nên có lẽ….
Shino đôi chút ngập ngừng bước dọc theo hành lang
Khi Shino tới trước phòng ông cô, thì trước mặt cô là cánh cửa gỗ nặng trịch. Khi cô nhìn thấy cánh cửa gỗ đó, Shino lại càng căng thẳng hơn.
‘Được rồi!’, Shino tự nói vậy trấn an bản thân, rồi giơ tay gõ cửa. Cô nghe thấy giọng nói vang lên từ trong phòng, cho phép cô bước vào.
“Vào đi”
“Cháu xin phép ạ”
Khi Shino mở cửa và ngó vào trong phòng, ông cô đang đọc một cuốn sách.
“Ông ngoại, ông gọi cháu ạ?”
“Ừ, nhưng đừng lo, không phải điều gì khó quá đâu, sẽ xong nhanh thôi.”
“... Là về những gì cháu được nghe nói lúc trước ư?”
“Chuyện này khác, còn nữa về chuyện đó nó có thời hạn, ta sẽ không nhắc đến nó nữa cho đến khi thời hạn kết thúc.”
Khi Shino nghe vậy, cô không thể đoán được ông cô muốn nói gì, nên cô bối rối hỏi lại.
“Thế, ông muốn nói về điều gì ạ?”
“Chà, sắp tới sẽ có một buổi dạ tiệc tại công ty Toukain, cháu biết rồi nhỉ? Hãy tới dự tiệc.”
“Nữa ạ? Cháu hiểu rồi.”
Shino thầm nghĩ đây cũng không phải lần đầu cô đi dự tiệc, nên không việc gì mà ông cô phải gọi gặp riêng cô cả. Nhưng rồi, cô lại sững sờ trước lời nói của ông cô.
“Và, dẫn theo một bạn cặp đến bữa tiệc.”
“......Gì chứ? Một bạn cặp sao?”
“Đúng thế, vậy thôi.”
“Khoan đã! Bạn cặp đó phải là nam, phải không ạ?”
“Tất nhiên, ta nghe rằng có khá nhiều nam giới ở Cao trung Kenran. Cháu chỉ cần dẫn theo một người là được.”
“Nhưn-nhưng!”
“Không phải việc này dễ hơn là cái kia sao?”
Trong khi vẫn còn sững người vì những lời của ông, Shino đi ra khỏi phòng vì được ông cho phép đi về phòng.
Và rồi, sau khi Shino ra khỏi phòng và nghĩ rằng cô sẽ mời ai, trong đầu cô chỉ hiện lên một người duy nhất…
Danh sách chương