“Tinh tang tinh tang, tinh tang tinh tang”

Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, điện thoại Yuri phát tiếng nhạc chuông có người gọi đến.

Không có gì là lạ. Yuri sau cùng cũng đã là một học sinh cao trung, nên thỉnh thoảng cô cũng liên lạc với bạn bè.

Yuri là lớp trưởng thời sơ trung, nên đến giờ dù đã tốt nghiệp nhưng cô vẫn thường lắng nghe các vấn đề của bạn bè – những người bạn đã mỗi người tới một ngôi trường cao trung khác nhau.

Cuộc gọi đúng thật đến từ một người bạn sơ trung của cô, nên cô nghĩ chắc là mời đi chơi hay tâm sự gì đó và tự nhiên bắt máy.

– A lô?

– Yuri, cậu rảnh không?

Người gọi cho Yuri là Maeda Tomo, lớp phó lớp cô thời sơ trung. Thời đó Tomo là bạn tốt của Yuri, vì dầu sao thì hai người đã làm việc cùng nhau với tư cách là lớp trưởng và lớp phó của lớp.

– Có, tớ rảnh. Sao thế?

– …

– Hử?

Yuri được hỏi có rảnh hay không, đối với Yuri, đó là tín hiệu bắt đầu một câu chuyện dài. Nhưng lúc cô hỏi bạn cô muốn nói gì, thì đáp lại chỉ có sự im lặng.

– Tomo, cậu sao thế? Xảy ra chuyện gì ư?

Giọng Yuri nhẹ nhàng hơn thường lệ.

Yuri có hơi lo vì hành vi kỳ lạ của cô bạn, nhưng nếu bạn cô bị cuốn vào rắc rối và tìm tới cô để giãi bày tâm tư, thì cô ấy sẽ dễ nói hơn và cảm thấy an tâm hơn nếu cô nhẹ giọng đi.

Chắc cậu ấy chưa quen trường mới, nên định tâm sự với mình chăng… Nếu thế thì phải giúp cậu ấy hết mình mới được.

Nhưng sự việc lại khác với những gì cô nghĩ.

– Không, không, không phải đâu…, ngược lại cơ…

– Ngược lại à?

Một dấu hỏi mọc trên đầu Yuri.

…Ngược lại với xảy ra chuyện… nghĩa là không có gì xảy ra cả…

Thế có nghĩa là cậu ta vẫn sống tốt.

…Nếu thế thì cái thái độ lúc nãy sao kỳ vậy nhỉ?

Yuri nghĩ ngợi, nhưng chẳng thể tìm ra câu trả lời.

– Thứ lỗi cho tớ. Tớ không rõ lắm nhưng không xảy ra chuyện gì thì không phải là chuyện tốt sao?

– Không, không phải thế. Nếu không xảy ra chuyện gì thì tớ càng bối rối không biết phải làm sao đấy.

Yuri thật tình chẳng biết làm gì với tình huống hiện tại nữa.

– …Ờ, thế cậu muốn làm gì đó à?

– … Đúng thế, tớ muốn lắm rồi. Không phải chỉ mình tớ, mà cả lớp sơ trung chúng ta đều muốn hết á.

Nghe đến đây, Yuri cuối cùng cũng hiểu điều Tomo muốn nói.

– Ch-chắc là thế…

– Như cậu nghĩ đó. Tớ sẽ tổ chức họp lớp. Về việc này, tớ muốn Yuri mời Hatano-kun. Cậu học chung trường, đã thế lại còn chung lớp với cậu ấy nữa chứ…, bằng mọi giá cậu phải mời được cho tớ…

‘Bằng mọi giá…’, giọng của Tomo khi nói câu đó thật khó tả, cứ như một con sói đói vậy.

– Này chờ đã, chúng ta mới vừa tốt nghiệp thôi mà.

– Chẳng sao hết. Đã đến lúc mọi người nói với nhau ‘thật hoài niệm’ rồi. Ngoài ra những người khác cũng đồng ý chuyện này.

– Tớ, tớ biết rồi mà.

Rồi Tomo im lặng trầm ngâm một lúc.

– …

– …Tomo?

– Thời Sơ Trung… vui thật…

– À ừ, đúng thế thật.

– Ừ đấy… nhưng chắc Yuri không hiểu tớ nói gì đâu…

– Này? Sao cậu lại nói thế? Tớ nghĩ thế thì có sao đâu?

– Vì Yuri chung lớp với Hatano-kun mà, đúng vậy không?

– Thì đúng…

Yuri cùng lớp với Kohaku. Nhưng thật khó để nói Yuri đã tận dụng được lợi thế đó.

– Nếu trong đời tớ mà không có quãng thời gian học Sơ Trung, thì tớ nghĩ tớ đã có thể tận hưởng cuộc sống Cao Trung như bao người khác.

“Nhưng…”, Tomo tiếp tục.

– Cuộc sống bây giờ của tớ, tớ không sao thỏa mãn nổi…

– …

– Con người tớ đã được ăn món ngon nhất trên thế giới, và giờ thì không còn được ăn nữa… nhưng, tớ vẫn nhớ hương vị của món ăn đó, tớ khao khát nó…

“Giờ mọi người ai cũng giống như thế cả…”, Tomo nói thêm.

Yuri nghe đến đó, cô liền vô thức đồng ý rồi cúp máy.

Yuri ném điện thoại lên giường rồi ngồi vật xuống giường.

Không phải Yuri ghét họp lớp. Ngay từ đầu, bọn họ đã quy định với nhau rằng nếu như có một người được chung lớp với Hatano-kun thì người đó chính là người sẽ mời cậu ấy.

Nhưng…

Nhưng, ít nhất hãy để chuyện này sau khi mình và Kohaku thân nhau thêm một chút đã chứ…

Không hề nói ngoa, lớp mình kỳ thực là một lớp ưu tú, nhưng dù có thế… thì cái tầm nó cao quá rồi. Đặc biệt là Tứ đại Gia tộc, có tới hai người…

Thật là, không hiểu nổi tại sao bọn họ lại phải chung lớp với mình nữa… Đã thế cả hai còn có mặt đẹp, tính tình tốt, và còn đáng tin nữa… làm ơn, ai đó… hãy làm gì đi…

Và Kohaku đang khá thân với hai người họ… và cậu ta cũng thân với một quý cô tóc xoăn và một cô gái loli nữa.

Thực ra, lý do mình cảm thấy bản thân có thể tạo ra bước ngoặt chỉ là vì mình được ở chung lớp với cậu ấy hồi sơ trung.

Vì thế nên mình mới muốn họp lớp sau khi đã thân hơn với Kohaku…

Sau hàng dòng suy nghĩ, Yuri lấy hai tay vỗ mặt.

Một tiếng vỗ vang vọng khắp phòng.

– Aaahh! Nghĩ khác đi xem nào! Chỉ cần làm thân với cậu ấy tại buổi họp lớp là được rồi!...Tiến lên, gắng lên nào Yuri!

Vừa nói, Yuri vừa vung tay lên. Rồi chầm chậm hạ xuống xoa mặt.

– …Đau!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện