Sau khi tất cả các tiết học đã kết thúc, thầy Sumita để lại mấy lời dặn dò rồi rời khỏi lớp.

Tôi duỗi tay vươn vai, trong khi thầm nhủ ‘Humm, buổi hôm nay đã học xong rồi.’.

Nhưng tôi đã lên kế hoạch dạo quanh một vòng các hoạt động câu lạc bộ nên tôi vẫn chưa đi về nhà.

Khi tôi đang sửa soạn chuẩn bị ra khỏi lớp và tự vấn nên đi đâu tiếp theo, cặp tiểu thư nhà quý tộc, Shino-san và Yuzuka-san, gọi tôi lại.

“Kohaku-kun, để tớ đưa cậu về nhé, cậu có muốn về chung với tớ không?”

Rõ ràng đó là một lời mời đi về nhà cùng nhau, nhưng hôm nay tôi phải từ chối vì tôi vẫn còn phải ghé qua mấy câu lạc bộ trước.

“Xin lỗi nhé, hôm nay tớ định sẽ đi xem vòng quanh các hoạt động câu lạc bộ đã.”

“Ồ, hoạt động câu lạc bộ sao, nếu sau giờ học mà bọn tớ không bận việc thì bọn tớ có lẽ đã được tham gia cùng câu lạc bộ với cậu rồi…”

Shino-san buồn bã thõng vai xuống. Rồi Yuzuka-san tới dỗ cậu ấy với một nụ cười cay đắng khi thấy Shino-san dần trở nên ủ rũ.

“Cũng không thể khác được. Bọn tớ có rất nhiều thứ phải học cho tương lai sau này.”

Rõ ràng, họ cần học nhiều điều về xã hội thượng lưu….. nghe khó khăn thật…

Rồi họ nói, ‘mai gặp lại nhé’, và đi về nhà. Khi tôi sắp sửa rời khỏi lớp học, tôi có cảm giác có ai nhìn chằm chằm đằng sau lưng. Tôi quay lại rồi kiểm tra qua bên trong lớp học, nhưng tôi chẳng thấy điểm nào bất thường cả. Tôi rời khỏi lớp học và nghĩ rằng có lẽ chỉ do tôi tưởng tượng thôi.

Trên hết, tôi đang băn khoăn không biết đi đâu, nên tôi giở tờ quảng cáo tôi nhận được khi các câu lạc bộ đi tuyên truyền cho các học sinh mới đến. Tên của rất nhiều câu lạc bộ được liệt kê ở đây. Cả khi tôi đã xem qua rất nhiều lần, đúng thật là vẫn quá nhiều…..Thật khó để thu hẹp được danh sách những nơi tới thăm. Tuy thế, tôi đã quyết định được hoạt động câu lạc bộ tôi muốn xem đầu tiên. Đúng, chính là câu lạc bộ của môn thể thao rất nổi tiếng, câu lạc bộ Super Arts, và có lẽ cũng là niềm tự hào của ngôi trường này. Tôi có lẽ sẽ không tham gia vào câu lạc bộ, nhưng… tôi rất có hứng thú với nó, ngoài ra…….. tôi chắc rằng Minori-san cũng đã tham gia vào câu lạc bộ rồi. Có lẽ tôi có thể xem cậu ấy chiến đấu.

Nghĩ vậy trong đầu, tôi đã đi tới nơi câu lạc bộ Super Arts sinh hoạt.

Nhưng ngay tiếp đó, tôi cảm thấy có một tiếng động phát ra từ phía sau lưng, nên tôi quay lại nhìn, nhưng chẳng có gì ở đó cả….. Chắc lại do tôi tưởng tượng thôi…

Sau khi đi bộ được một lúc, tôi cuối cùng cũng đã đến nơi. Và lại một lần nữa, tôi đã cảm thấy rằng ngôi trường này thực sự rất rộng. Nhưng như thế có lẽ cũng tốt cho tôi, và tôi có thể thấy các câu lạc bộ khác trên đường tới đây…….. Câu lạc bộ quần vợt trông có vẻ vui.

Rồi tôi nhìn tới bên câu lạc bộ Super Arts. Nó được chia thành hai nơi, một nơi có thể chiến đấu một cách toàn diện và được gọi là Đấu trường, nơi còn lại là để tập luyện các kĩ năng võ thuật thuần tuý, được gọi là Sảnh Võ Thuật đệ nhất. Tôi không được phép tới thăm chỗ có trang bị máy móc, nên tôi đã đi xem chỗ Sảnh Võ Thuật đệ nhất.

Nhưng, nếu tôi thản nhiên mà bước vào, tôi có thể tưởng tượng được rằng vì tôi là con trai, bọn họ sẽ bị mất tập trung vì tôi, nên tôi sẽ chỉ liếc vào xem thôi. May mắn là, cánh cửa đã được mở sẵn nhằm thông gió, nên tôi có thể nhìn lỏm qua mà không có vấn đề gì.

Tôi tới sát cánh cửa rồi rón rén nhìn vào bên trong mà không bị ai chú ý. Sảnh Võ Thuật được lót bằng chiếu để hấp thụ chấn động, và khá nhiều người đang hoạt động ở chỗ kia.

“Oa, rất nhiều người đang đấu tập với nhau… Chà, thật là một nơi tràn đầy sinh khí..”

Lúc tôi đang lẩm bẩm mấy điều như thế, tôi nghe thấy giọng của những người đứng gần cửa.

“Này, nhìn kia kìa.”

“Gì? Ồ cô nàng đó hử…”

“Đúng, đó là ‘Quỷ tức sát’.”

“Đến giờ cô ấy đã thắng tất cả các trận đấu nhỉ?”

“Đúng thế, nhưng còn hơn thế nữa, tất cả đã bị hạ trong thời gian chỉ tính bằng giây…”

“Cô ấy chắc hẳn sẽ vào hạng A…”

“...Tớ đoán thế"

“Thật ghen tị mà, nếu vào được hạng A thì bọn mình có thể dùng trang bị máy móc bên Đấu trường thoải mái~”

“Bực thật! Tớ không thể thua cô ta được!”

….Có vẻ họ sẽ xếp hạng các thành viên mới. Và hình như những người sở hữu biệt danh nghe như thể đến từ kỉ nguyên tận thế thì rất mạnh. Khi tôi kiểm tra xem họ đang nhìn ai, đằng đó là một người xinh đẹp thanh lịch và một người tóc ngắn đang chuẩn bị cho trận đấu của họ.

Ừm, đó là Minori-san… Từ những gì tôi nghe được, một trong hai người họ là người mang cái biệt danh nguy hiểm kia, nhưng không biết sao…….. Tôi nghĩ chắc biệt danh đó là của Minori-san.

Ồ, bắt đầu rồi.

Người đầu tiên di chuyển là người tóc ngắn với một cú xông lên cực nhanh vào mạn trái. Nhưng mà, Minori-san đã nắm được cánh tay người đó rồi kéo giật ra! Tiếp đó, khi đối thủ thất thế, cậu ấy dùng lòng bàn tay đập vào cằm đối thủ từ bên dưới, đồng thời nắm lấy cổ đối thủ rồi vật cậu ta xuống sàn.



………Những động tác đó quả là một chuỗi đòn liên hoàn cực kì mượt mà…..Hửm? Người kia có sao không thế? Mới chỉ qua vài giây, nhưng tôi tự hỏi không biết nguời tóc ngắn có thể an toàn qua tất thảy mấy đòn đó hay không. Và theo bản năng, tôi hỏi người đứng gần cửa.

“Xin lỗi cho mình hỏi, người kia có sao không vậy?”

Cả hai bọn họ rất bất ngờ vì tôi hỏi quá đột ngột.

“Ể, êêêểểể? Con trai sao? Cậu làm gì ở đây thế?”

“À, tớ xin lỗi. Vì cửa mở nên, tớ chỉ định ghé qua nhìn chút thôi. Thế người đó có bị sao không?”

Họ bị bối rối vì sự xuất hiện đột ngột của tôi, nhưng tôi đã lái câu chuyện để họ trả lời câu hỏi của tôi.

“Ưm, trang bị quấn quanh tay cô ấy đóng vai trò như một tấm đệm bảo vệ, nên cũng không nghiêm trọng như cậu thấy, vì thế người đó sẽ không bị sao cả đâu.”

Một người vừa nói thế rồi vừa giơ cho tôi xem tấm băng màu đen được quấn quanh tay cô ấy. Còn người kia thì chỉ tay về phía sân đấu, cho thấy cảnh người tóc ngắn mà vừa bị đo ván đã được Minori-san đỡ tay đứng dậy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cảnh ấy. Và tôi thực sự cho rằng việc xem trên TV và tới xem trực tiếp quả là khác biệt, và hơn nữa, nếu bạn chơi trong một trận đấu với các trang bị đặc dụng, ấn tượng sẽ còn mạnh mẽ hơn nhiều! Nên không có gì khó hiểu khi ấn tượng mà bạn nhận được khi xem trực tiếp trận đấu là một phần khiến môn thể thao này trở nên phổ biến.

“Chà, nếu cậu muốn xem thì, có cần tớ chuẩn bị ghế hay gì khác không?”

Một trong số những người tôi vừa nói chuyện đề xuất như thế, hình như cô ấy quan tâm tôi.

“Ờ, à thì, tớ đã xem đủ rồi, nên cũng sắp sửa rời đi đây.”

Tôi cảm ơn bọn họ rồi rời Sảnh Võ Thuật.

… Và trong thâm tâm, tôi nghĩ rằng….. Từ giờ tôi không nên chọc tới Minori-san nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện