Một cô bạn khác đang hát sau khi Mishima đã hát xong.
“Fuhe, fuhehe, fuhehehehe….”
Mishima thì đang ngồi trên đùi tôi cười nắc nẻ, thế này làm tôi còn bối rối hơn cả việc chấm điểm cô bạn nữ đang hát trên kia…
Tôi không thấy mặt Mishima, nhưng không khó để hình dung cậu ta đang há hốc miệng cười to đến độ nào. Dẫu sao, nếu chỉ ngồi trên đùi tôi thôi mà cậu ta lại vui sướng như vậy thì có lẽ, phần thưởng của tôi cũng không đến nỗi. Nhưng nghĩ sao thì chớ, ngồi lên đùi của một ai đó không phải người yêu thì quả là khó coi – ở cả thế giới này lẫn kiếp trước của tôi.
Giá như Mishima cảm ơn tôi một tiếng nhỉ.
Maegashira ngồi bên cạnh nhìn vào Mishima tỏ vẻ không vui chút nào.
Người ta nói ánh mắt là lời nói thầm lặng, và minh chứng rõ nhất chẳng phải ở ngay đây sao.
Cô gái ngồi với Maegashira đang cố hết sức làm cậu ta chú ý đến mình.
“Tôi muốn ăn khoai tây.”
Ồ, Maegashira muốn ăn khoai tây hở, cậu ta định làm gì đây…
Cô gái ngồi cạnh Maegashira, Kurita, vội lấy miếng khoai tây đút cho cậu ta.
Khi món khoai gần dâng tới miệng, Maegashira mở to cặp môi chờ khoai tây bón vào.
…… Đây là cái người ta gọi là “nói ‘Aa—’ đi nào”.
Hờ, thằng này, rõ là cậu ta bảo không thích con gái, nhưng giờ lại cư xử như không vậy…!
“Ngon chứ?”
“Tạm được—”
“Ừ đúng thật nhỉ! Chỗ thế này làm sao có khoai tây đủ tầm cho cậu được! Chỉ tạm tạm thôi nhỉ?”
“Tôi muốn uống cola.”
“Ừm… đây.”
Kurita nắn ống hút đút tận miệng cho cậu ta.
Không được nói chuyện qua lại gì nhiều, nhưng Kurita vẫn vui vẻ phục vụ Maegashira.
Chuyện này cứ gở gở ra sao ấy nhỉ? Nếu là kiếp trước của tôi, chuyện này sẽ tương tự như việc một cô gái liên tục đòi hỏi người đàn ông từ thứ này đến thứ khác, vắt kiệt sức anh ta với những yêu cầu vô lý nhất, rồi sau đó đá anh ta sau khi hết người đàn ông chỉ còn là cái xác khô.
Hóa ra thế giới nào cũng có mặt tối của nó cả.
Đang mải nhìn hai người họ, bỗng tiếng chuông từ đâu réo lên, in ỏi cả phòng.
“Ể, chuyện gì thế?!”
Tôi bàng hoàng thốt lên.
Không phải một tiếng chuông, mà là rất nhiều tiếng chuông trùng lên nhau.
“Hatano à, không sao đâu, chỉ là tiếng chuông báo thôi.”
Một cô bạn trấn an như vậy khi thấy tôi cuống lên.
“Chuông báo? Báo gì?”
“Ể? Thì là chuông báo một phút đã qua rồi đấy.”
Cô bạn đó nghiêng đầu, nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
Cứ như thể, “Cậu có vấn đề gì không đấy?”
Nhưng một phút ư? Là gì nhỉ?
Chẳng mất bao lâu để tôi có câu trả lời.
“Đi ra đi Mishima, hết giờ rồi.”
“Rồi rồi, tớ biết rồi mà.”
“Tớ cũng muốn ngồi…”
Ồ, ra là một phút đó. Hở mà, mọi người bấm giờ thật luôn à…?
Cứ như thể tuyên bố thẳng thừng “Ở đây, ta không cho phép bất kỳ kẻ nào được hạnh phúc!” vậy. Mà nói thì chắc lại nổ ra cuộc chiến ngớ ngẩn nào đấy rồi…
Trước sức ép của xung quanh, Mishima buộc phải rời khỏi đùi tôi, cơ mà mặt vẫn phởn ra như người trên mây. Cậu ngồi lại sát bên tôi, là chỗ cũ của cậu ấy.
“Fuhehehehe….”
Mishima đã rời khỏi, nhưng vẫn vui như vậy.
“Nhìn nó vui chưa kìa…”
“Chứ còn gì nữa, trước giờ được ngồi trên đùi con trai họa chăng chỉ có mấy nhân vật trong manga thôi đấy.”
“... Ừ, không thể tin nổi.”
“Đồ khốn Mishima, đã vậy còn được học chung lớp nữa, chắc ở trường cậu ta cũng…”
Những cô gái khác có vẻ khá ghen ăn tức ở với Mishima.
“Nhưng cậu cũng chung trường với bọn tôi còn gì?”
Úi, Saegusa đã tham chiến. Nếu xử lý không tốt thì coi như xong! À mà nhắc mới nhớ, cô bạn mới lên tiếng cũng học cùng trường, nhưng do chưa từng gặp lại lần nào nên tôi cũng quên béng mất.
“Ừ đúng, như Saegusa nói đó, lẽ ra cậu phải gặp cậu ấy ở trường rồi chứ? Còn tớ chẳng thấy nổi mặt cậu ấy đây này.”
“Aha! Ahaha!”
“Sa-Sao thế?”
“Tớ cũng đã từng nghĩ là, nếu vào chung trường thì bọn tớ sẽ ít nhất có gì đó đồng hợp với nhau!”
“Ừ, tớ cũng cho là thế…”
“Nhưng vỡ mộng rồi! Bọn tớ học khác dãy nhà, mặc dù chung một khối với nhau cơ đấy. Tớ còn chẳng thấy nổi cậu ấy trong giờ ăn trưa nữa là!”
“Khác dãy nhà ư…?”
Mấy cô gái quay sang Saegusa nhìn hỏi.
“À ừ. Trường rộng lắm, nên các lớp được bố trí ở nhiều dãy khác nhau.”
“Chao, nghe tuyệt thế…”
“Tớ nghe đồn là trai đẹp nằm hết ở lớp 1, nhưng tớ còn chẳng được nhìn bọn họ một lần! Tớ có thể kìm nén được sự ham muốn chỉ đơn giản bởi vì tớ chẳng biết gì bọn họ cả. Nếu ở trường khác thì tớ đã có thể dễ dàng buông xuống rồi. Nhưng…, tớ đã biết, ở ngay trong khuôn viên đó, Hatano ở đó… Tớ bị khiếm khuyết!... Tớ bị khiếm khuyết Hatano!”
Đừng có lấy tôi ra làm bệnh lý chứ…
“Cứ chờ đó Saegusa, sau bài kiểm tra xếp lớp, lớp cậu cứ chờ mà đón thành viên mới này đi!”
“Ái chà chà, bạo thật nhỉ. Nhưng học sinh của lớp 1 còn lâu mới bị vượt qua dễ dàng thế.”
Cả hai bọn họ đều cười với nhau bằng vẻ mặt đầy thách thức.
Mà nói mới nhớ, bài kiểm tra xếp lớp sắp tới rồi, tôi quên béng mất từ khi nào luôn.
“Hatano, cậu thấy sao?!”
Đang để tâm về bài kiểm tra thì bỗng dưng bên kia loa gọi tên tôi.
Có vẻ bạn nữ trên đó đã hát xong.
“Hở?”
“Ừm… bài hát của tớ! Cậu có rung động không? Tớ tự tin lắm đấy.”
Khẩn thiết đến thế, rõ là cậu ta đang nhắm đến cái đùi của tôi.
Ừ nhưng… tôi nên nói thế nào nhỉ?
“Xin lỗi tớ không nghe được…”
“Khônggg—!!!”
Ấy, hét to thật.