“Ông ơi, hôm nay cháu đưa bạn cặp đến rồi ạ.”
“Ta thấy rồi.”
Ông của Shino gật đầu rồi nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cứ ngỡ mình sẽ bị cái ánh nhìn kia làm cho choáng váng, nhưng tôi phải làm cho tròn vai là bạn cặp của cậu ấy, nên tôi, cố chịu đựng khuôn mặt có phần đáng sợ của ông, rồi làm một nụ cười duyên dáng trên mặt mà gửi lời chào.
“Tên cháu là Hatano Kohaku. Hôm nay cháu được bạn Toukain mời tới đây. Cháu biết mình có lẽ hơi tự phụ, nhưng cháu xin bày tỏ lòng biết ơn vì đã chấp nhận cháu tới đây ngày hôm nay, xin hân hạnh được gặp ngài.”
Tôi nói rồi cúi đầu.
Tôi đã không ngẩng mặt lên cho đến tận khi được cho phép.
“Ừm, hãy ngẩng đầu lên đi.”
Giọng nói đó tưởng chừng như có thể thấu qua tim. Khi tôi nghe được ông ấy nói và cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ông ấy nói tiếp.
“Ta là Toukain Housei. Ta rất vui vì một đứa trẻ như cháu sẽ tham dự cùng chúng ta với tư cách là bạn cặp của Shino. Và, cứ tận hưởng ngày hôm nay nhé.”
“Cháu xin cảm ơn.”
Tôi nói cảm ơn, nhưng ông của Shino vẫn cứ nhìn chằm chằm vào tôi…….. Sao ông ấy cứ nhìn tôi mãi vậy? Ông đừng có nhìn nữa được không?
“Ừm, dạ có chuyện gì ạ?”
“....... không có gì.”
Thật sao? Thế cái khoảng lặng đó là gì mới được!?
“À, giờ các cháu có thể rời đi nếu muốn.”
Khi Shino nghe thế, cậu ấy cúi đầu.
“Cháu hiểu rồi, vậy cháu xin phép đi bây giờ ạ.”
Tôi cũng cúi đầu theo rồi không quên cảm ơn ông ấy trước khi rời phòng.
“Cháu cảm ơn rất nhiều.”
“Ừ”
Sau đó, khi tôi rời khỏi phòng của ông Shino và quay lại căn phòng tôi mới ở lúc trước, cuối cùng tôi cũng có thể thư giãn rồi.
“Tớ căng thẳng quáー”
Nghe tôi nói vậy, Shino cũng đáp lời.
“Tớ còn căng thẳng hơn cả cậu cơ! Tớ cứ lo rằng nếu Kohaku không được ông tớ chấp thuận thì phải làm sao chứ!”
Thật lòng, tôi rất vui vì mình đã được công nhận.
“Nhưng, chờ đã…Không biết liệu nhiêu đó đã đử tốt chưa ha?”
“Ừ! Ừ! Cậu đã để lại một ấn tượng cực tốt cực đó!”
…… Nhưng, tôi cảm giác tôi chỉ mới có một cuộc trò chuyện ngắn ngủi cho có lệ.
“Cậu có biết không, đây là lần đầu tiên tớ thấy ông tớ nói chuyện cởi mở như vậy với người ông mới gặp lần đầu đó.”
Thế là nói chuyện cởi mở hử….. Nhưng, ừm, trông nó bình thường hơn tôi tưởng. Lúc đầu, tôi còn lo không biết tính sao nếu lỡ như ông ấy nói, “Sao một tên thường dân như ngươi lại dám đến đây”.
Không biết ông ấy có chấm chỗ nào của tôi không? Dù tôi chỉ mới chào hỏi ông ấy rất đỗi bình thường thôi…
Chà, dù sao, có vẻ cuộc gặp mặt cũng khá suôn sẻ. Hiện giờ, tôi cảm thấy chút an tâm vì chưa có gì bất trắc xảy đến.
….. Thế là, giờ chỉ còn dự tiệc nữa thôi hở…Chà, tại bữa tiệc tôi chắc cũng chỉ cần mỉm cười thật tươi bên cạnh Shino là ổn thôi nhỉ?
Sau đó, tôi nói chuyện với Shino trong phòng một lúc cho đến khi bữa tiệc bắt đầu, rồi chúng tôi quyết định hướng thẳng đến chỗ tiệc.
Khi chúng tôi vào phòng tiệc, ông của Shino, mà lúc nãy tôi mới gặp, bắt đầu phát biểu.
Tất cả mọi người tại bữa tiệc đều hướng mắt về phía ông, nên tôi đã không được chú ý khi bước vào.
Vậy nhưng, mọi người tại phòng tiệc vẫn nghiêm túc nghe ông ấy phái biểu. Bên cạnh việc ông ấy là đàn ông, ông còn được kính trọng như một doanh nhân nghiêm chính. Sau bài phát biểu kết thúc, một người phụ nữ trẻ với mái tóc nâu bắt đầu gửi lời chào hỏi. Hình như Shino trông rất giống cô ấy, tôi có thể đoán cô ấy là mẹ của Shino.
“Shino à, cái người đó, là mẹ cậu sao?”
“Ừm, đúng rồi đó.”
“Chúng ta không đi chào hỏi trước bữa tiệc có sao không đấy?”
“Không sao đâu, mẹ tớ bận chuẩn bị nên không có thời gian.”
“Thế lát nữa đến chào hỏi cô ấy nhé.”
“Ừm, làm ơn.”
Khi bọn tôi đang nói chuyện, bài chào hỏi đã kết thúc và mọi người hưởng ứng chúc mừng. Cạn ly!
Sau khi nâng ly chúc mừng, phòng tiệc bắt đầu huyên náo.
Đầu tiên, tôi định sẽ tới chỗ mẹ Shino để chào hỏi, nhưng cô ấy lại bị vây quanh bởi hàng tá người.
“Oa, cô ấy bị vây kín luôn.”
Khi nghe tôi nói thế, Shino trả lời tôi, ‘không sao đâu’.
“Đầu tiên tớ phải đi chào hỏi mọi người cùng với mẹ. Tớ xin lỗi nhưng cậu có thể đi chào hỏi cùng tớ không?”
“Ô, được,
tớ hiểu rồi.”
À, đừng lo, cậu chỉ cần đi cạnh tớ là được.”
Tôi gật đầu…. Nhưng chỉ cần đứng cạnh cậu ấy thôi thì có đủ không thế? Chà, thế vẫn tốt hơn là làm gì đó hấp tấp và gây rắc rối cho cậu ấy.
…Chà, tôi đoán tôi chỉ cần tươi cười thôi. Khi tôi nghĩ thế trong đầu, mặt tôi nở một nụ cười.
“Mẹ.”
Khi tôi đang suy nghĩ, Shino đã gọi mẹ cậu ấy.
Nhận thấy giọng của Shino, mẹ cậu ấy tiến về phía bọn tôi.
Nhìn từ xa, tôi chỉ có thể đoán thôi, nhưng Shino quả thực rất giống mẹ cậu ấy.
“Ôi! Ôi chao ~.”
Mẹ của Shino tiến tới đây nắm lấy tay tôi rồi hôn lên mu bàn tay tôi trong khi nói như vậy.
Cử chỉ của cô ấy…. Thật là quý tộc!
Khi cảm thấy ấn tượng với cử chỉ của cô ấy trong tim, mẹ của Shino nói nhỏ với tôi.
“Cậu có thể dành chút thời gian với tôi sau bữa tiệc được không? Tôi muốn được dùng bữa tối cùng với cậu.”
Tất nhiên, các bữa ăn đều được phục vụ tại buổi tiệc, nên tôi thắc mắc không biết lời mời này có giống với mấy lời mời ‘tình một đêm’ không…..Nhưng cô ấy lại nói ra một lời mời thế này ngay giữa bữa tiệc…… Cô ấy thực sự gây ấn tượng với tôi theo nhiều cách.
“Ta thấy rồi.”
Ông của Shino gật đầu rồi nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cứ ngỡ mình sẽ bị cái ánh nhìn kia làm cho choáng váng, nhưng tôi phải làm cho tròn vai là bạn cặp của cậu ấy, nên tôi, cố chịu đựng khuôn mặt có phần đáng sợ của ông, rồi làm một nụ cười duyên dáng trên mặt mà gửi lời chào.
“Tên cháu là Hatano Kohaku. Hôm nay cháu được bạn Toukain mời tới đây. Cháu biết mình có lẽ hơi tự phụ, nhưng cháu xin bày tỏ lòng biết ơn vì đã chấp nhận cháu tới đây ngày hôm nay, xin hân hạnh được gặp ngài.”
Tôi nói rồi cúi đầu.
Tôi đã không ngẩng mặt lên cho đến tận khi được cho phép.
“Ừm, hãy ngẩng đầu lên đi.”
Giọng nói đó tưởng chừng như có thể thấu qua tim. Khi tôi nghe được ông ấy nói và cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ông ấy nói tiếp.
“Ta là Toukain Housei. Ta rất vui vì một đứa trẻ như cháu sẽ tham dự cùng chúng ta với tư cách là bạn cặp của Shino. Và, cứ tận hưởng ngày hôm nay nhé.”
“Cháu xin cảm ơn.”
Tôi nói cảm ơn, nhưng ông của Shino vẫn cứ nhìn chằm chằm vào tôi…….. Sao ông ấy cứ nhìn tôi mãi vậy? Ông đừng có nhìn nữa được không?
“Ừm, dạ có chuyện gì ạ?”
“....... không có gì.”
Thật sao? Thế cái khoảng lặng đó là gì mới được!?
“À, giờ các cháu có thể rời đi nếu muốn.”
Khi Shino nghe thế, cậu ấy cúi đầu.
“Cháu hiểu rồi, vậy cháu xin phép đi bây giờ ạ.”
Tôi cũng cúi đầu theo rồi không quên cảm ơn ông ấy trước khi rời phòng.
“Cháu cảm ơn rất nhiều.”
“Ừ”
Sau đó, khi tôi rời khỏi phòng của ông Shino và quay lại căn phòng tôi mới ở lúc trước, cuối cùng tôi cũng có thể thư giãn rồi.
“Tớ căng thẳng quáー”
Nghe tôi nói vậy, Shino cũng đáp lời.
“Tớ còn căng thẳng hơn cả cậu cơ! Tớ cứ lo rằng nếu Kohaku không được ông tớ chấp thuận thì phải làm sao chứ!”
Thật lòng, tôi rất vui vì mình đã được công nhận.
“Nhưng, chờ đã…Không biết liệu nhiêu đó đã đử tốt chưa ha?”
“Ừ! Ừ! Cậu đã để lại một ấn tượng cực tốt cực đó!”
…… Nhưng, tôi cảm giác tôi chỉ mới có một cuộc trò chuyện ngắn ngủi cho có lệ.
“Cậu có biết không, đây là lần đầu tiên tớ thấy ông tớ nói chuyện cởi mở như vậy với người ông mới gặp lần đầu đó.”
Thế là nói chuyện cởi mở hử….. Nhưng, ừm, trông nó bình thường hơn tôi tưởng. Lúc đầu, tôi còn lo không biết tính sao nếu lỡ như ông ấy nói, “Sao một tên thường dân như ngươi lại dám đến đây”.
Không biết ông ấy có chấm chỗ nào của tôi không? Dù tôi chỉ mới chào hỏi ông ấy rất đỗi bình thường thôi…
Chà, dù sao, có vẻ cuộc gặp mặt cũng khá suôn sẻ. Hiện giờ, tôi cảm thấy chút an tâm vì chưa có gì bất trắc xảy đến.
….. Thế là, giờ chỉ còn dự tiệc nữa thôi hở…Chà, tại bữa tiệc tôi chắc cũng chỉ cần mỉm cười thật tươi bên cạnh Shino là ổn thôi nhỉ?
Sau đó, tôi nói chuyện với Shino trong phòng một lúc cho đến khi bữa tiệc bắt đầu, rồi chúng tôi quyết định hướng thẳng đến chỗ tiệc.
Khi chúng tôi vào phòng tiệc, ông của Shino, mà lúc nãy tôi mới gặp, bắt đầu phát biểu.
Tất cả mọi người tại bữa tiệc đều hướng mắt về phía ông, nên tôi đã không được chú ý khi bước vào.
Vậy nhưng, mọi người tại phòng tiệc vẫn nghiêm túc nghe ông ấy phái biểu. Bên cạnh việc ông ấy là đàn ông, ông còn được kính trọng như một doanh nhân nghiêm chính. Sau bài phát biểu kết thúc, một người phụ nữ trẻ với mái tóc nâu bắt đầu gửi lời chào hỏi. Hình như Shino trông rất giống cô ấy, tôi có thể đoán cô ấy là mẹ của Shino.
“Shino à, cái người đó, là mẹ cậu sao?”
“Ừm, đúng rồi đó.”
“Chúng ta không đi chào hỏi trước bữa tiệc có sao không đấy?”
“Không sao đâu, mẹ tớ bận chuẩn bị nên không có thời gian.”
“Thế lát nữa đến chào hỏi cô ấy nhé.”
“Ừm, làm ơn.”
Khi bọn tôi đang nói chuyện, bài chào hỏi đã kết thúc và mọi người hưởng ứng chúc mừng. Cạn ly!
Sau khi nâng ly chúc mừng, phòng tiệc bắt đầu huyên náo.
Đầu tiên, tôi định sẽ tới chỗ mẹ Shino để chào hỏi, nhưng cô ấy lại bị vây quanh bởi hàng tá người.
“Oa, cô ấy bị vây kín luôn.”
Khi nghe tôi nói thế, Shino trả lời tôi, ‘không sao đâu’.
“Đầu tiên tớ phải đi chào hỏi mọi người cùng với mẹ. Tớ xin lỗi nhưng cậu có thể đi chào hỏi cùng tớ không?”
“Ô, được,
tớ hiểu rồi.”
À, đừng lo, cậu chỉ cần đi cạnh tớ là được.”
Tôi gật đầu…. Nhưng chỉ cần đứng cạnh cậu ấy thôi thì có đủ không thế? Chà, thế vẫn tốt hơn là làm gì đó hấp tấp và gây rắc rối cho cậu ấy.
…Chà, tôi đoán tôi chỉ cần tươi cười thôi. Khi tôi nghĩ thế trong đầu, mặt tôi nở một nụ cười.
“Mẹ.”
Khi tôi đang suy nghĩ, Shino đã gọi mẹ cậu ấy.
Nhận thấy giọng của Shino, mẹ cậu ấy tiến về phía bọn tôi.
Nhìn từ xa, tôi chỉ có thể đoán thôi, nhưng Shino quả thực rất giống mẹ cậu ấy.
“Ôi! Ôi chao ~.”
Mẹ của Shino tiến tới đây nắm lấy tay tôi rồi hôn lên mu bàn tay tôi trong khi nói như vậy.
Cử chỉ của cô ấy…. Thật là quý tộc!
Khi cảm thấy ấn tượng với cử chỉ của cô ấy trong tim, mẹ của Shino nói nhỏ với tôi.
“Cậu có thể dành chút thời gian với tôi sau bữa tiệc được không? Tôi muốn được dùng bữa tối cùng với cậu.”
Tất nhiên, các bữa ăn đều được phục vụ tại buổi tiệc, nên tôi thắc mắc không biết lời mời này có giống với mấy lời mời ‘tình một đêm’ không…..Nhưng cô ấy lại nói ra một lời mời thế này ngay giữa bữa tiệc…… Cô ấy thực sự gây ấn tượng với tôi theo nhiều cách.
Danh sách chương