Tôi mở cửa ra, rồi đóng lại ngay tắp lự.
“… Cô à, đó là gì vậy?”
“Chờ một chút, cô sẽ đi nói chuyện với thứ đó.”
Cô giáo bước vào trong một mình mà không chịu trả lời câu hỏi của tôi.
…..Nhưng, mới nãy cô giáo đã nói thứ đó. Lòng tôi có chút hơi bất mãn.
“Cô làm cái gì thế!? Em ấy có thể nghĩ rằng trường đã giới thiệu với em ấy một kẻ dở người.”
“Kyaa! Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi muốn bày tỏ sự biết ơn cao nhất cho các nam sinh đã quyết định tới đây….”
“Và, thế là cô quỳ rạp xuống đất như vừa nãy à? Ý tứ của cô đi đâu rồi hả!? Cô có thấy vui chút nào không khi đi vào một căn phòng và thấy một người nào đó làm tương tự như cô lúc nãy! Thật bực mình! Tôi phải giải thích thế nào với các nam sinh đến đây cùng tôi? Mới nãy tôi chỉ có thể tỏ ra như nói là “Cô không biết”. Làm ơn để ý chút đi! Trời ạ!”
“Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!”
Tôi có thể nghe tiếng cô giáo đang mắng nhiếc bên trong.
Thì, như cô giáo nói, khi tôi mở cửa phòng, có một người đang quỳ xuống đất, đầu tôi khá choáng khi thấy cảnh đó.
Ý tôi là, theo nhiều nghĩa…người này có ổn không vậy…?
Sau một lúc, cánh cửa mở ra và cô giáo đi ra ngoài.
“Xin lỗi đã khiến em phải đợi. Hãy vào trong nào.”
“À, vâng.”
“Không sao đâu, người này là một nhân viên ưu tú được gửi tới từ ngôi trường ưu tú THPT Kenran. Hãy yên tâm.”
Hơn thế, tôi khá quan ngại khi nghe được người này là nhân viên ưu tú của trường.
Tôi thấy một người phụ nữ với bộ âu phục đang đứng sau cô chủ nhiệm.
Một người phụ nữ trẻ với đôi mắt to và màu tóc hồng quyến rũ. Cô ta là nhân viên mới vào à?
Khi người đó chạm mắt tôi, cổ giới thiệu.
“Tôi xin lỗi đã làm náo lên. Tôi là một nhân viên của trường phổ thông Kenran. Tên tôi là Maki Kaede. Vô cùng xin lỗi đã khiến em chứng kiến cảnh tượng khó coi lúc nãy.”
“Không, không sao. Em tên là Hatano Kohaku.”
Thật lòng, tôi hi vọng cô ấy sẽ tinh ý một chút. Vì tôi nói với giọng đều đều.
“Cảm ơn nhiều, em Hatano. Vậy, xin hãy ngồi đây. Tôi sẽ nói thêm một chút về trường chúng tôi.”
Tôi ngồi ở chỗ đối diện với cô Maki.
Rõ ràng là cô chủ nhiệm đứng sau tôi không có vẻ gì là muốn mở miệng cả, chỉ đứng đó đợi.
Vì, đó chỉ là một lời giải thích.
“Lời đầu tiên, tôi xin cảm ơn em vì đã dành thời gian để đến dự buổi thuyết trình này về trường của chúng tôi. Gần đây, rất khó để mời một nam sinh đến nghe…”
“Vâng. Em đã nghe qua về chủ trương của trường THPT Kenran.”
“Thật hả?... Vâng, tất nhiên. Nhưng em có thể có nhiều hiểu lầm về điều này. Tôi muốn em nghe lại về chúng tôi lần nữa và nắm được các điểm tốt của trường, làm ơn.”
“Được ạ.”
“Đầu tiên, việc mà trường chúng tôi sử dụng nam sinh làm mồi để bồi dưỡng các nữ sinh như trong lời đồn không hẳn là đúng.”
“Nhưng, đúng là nam sinh được dùng để nâng cao học lực của nữ sinh.”
“…Đúng thế, không cần bàn cãi việc chúng tôi có khá nhiều nam sinh ở các lớp giỏi.”
“Tuy nhiên, nhà trường không xếp lớp chúng dựa vào học lực, mà các cô xếp theo tiêu chuẩn ngoại hình của các nam sinh, phải chứ?
Lớp giỏi hơn thì sẽ có các nam sinh ưa nhìn hơn. Giống như trường các cô đang xếp hạng bọn họ vậy.”
“Tôi không có gì để biện luận, nhưng các nam sinh đã đồng ý với điều đó, và trường chúng tôi cũng đã trả tiền cho việc ấy. Trường chúng tôi không hề ép buộc ai phải làm thế cả. Xin hãy hiểu cho.”
“Các nam sinh có yêu cầu thêm điều gì ngoài những điều cô vừa nói không?”
“Không, không có gì thêm ngoài những điều tôi đã đề cập trước đó. Nhưng nói thật thì, việc phân chia theo ngoại hình… chính sách này không được các nam sinh đón nhận cho lắm. Và gần đây chúng tôi ngày càng gặp khó khăn trong việc tuyển thêm nam sinh…”
Tôi đoán vậy. Bởi vì đàn ông con trai trong thế giới này lòng tự trọng rất cao. Họ sẽ không tự tử khi bị cho là có ngoại hình tệ chứ?
“Vì những lí do này, tôi muốn em Hatano đây biết được những mặt tốt của trường THPT Kenran chúng tôi và coi đó là một trong những định hướng tương lai của em.”
“Em hiểu rồi.”
“Tốt lắm, điều đầu tiên, các nam sinh sẽ không có bài kiểm tra đầu vào. Em sẽ được tuyển dưới hình thức tuyển thẳng đặc biệt. Thêm nữa, miễn học phí, miễn sinh hoạt phí, tức là chi phí đi lại và ăn uống tại trường, và nhà trường sẽ chi trả toàn bộ các chi phí nêu trên.”
“Hừm, nhà trường còn trả tiền cho những điều như thế nữa sao, hử?”
“Còn nữa, chúng tôi sẽ cấp một triệu Jenny mỗi năm như là một khoản trợ cấp đặc biệt.”
Thật đáng ngạc nhiên. Tôi có nghe là họ sẽ trợ cấp một khoản tiền, nhưng đến tận một triệu thì…[note46133]
Nhưng, bây giờ phải cố tỏ ra không hứng thú với tiền.
“Hmmm..”
“Vậy thế nào, em có thể xem xét không?”
“Số tiền nhận được có gì thay đổi dựa theo ngoại hình của nam sinh không?”
“Không, số tiền các em nhận được sẽ không thay đổi. Chỉ cần các em đến trường như bình thường là được.”
Ra thế, dù cho ngoại hình của bạn không được đẹp, chỉ cần nói rằng bạn là đàn ông cũng có thể thu hút sự chú ý. Ngoài ra, những nguời có ngoại hình không tốt lại thường được chú ý nhiều hơn, cũng giống như một câu tục ngữ đã nói, cỏ dại thì sẽ dễ hái hơn những bông hoa trên đỉnh núi.
“…”
Cô ấy từ từ đưa ngón trỏ lên rồi giơ ra phía trước.
“?”
Sau khi tỏ vẻ thần bí, cô Maki vồ lấy ngón tay tôi như cô đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Không, tôi không có ý đó!
Tôi gỡ ngón tay bị nắm ra, cô Maki nhìn vào ngón tay bị gỡ và nhủ thầm là cổ đã chạm vào nó…
Sau khi hít một hơi sâu, tôi lại đưa ngón tay lên.
“Mười triệu….”
“Hmm?”
Cô Maki lại có một ánh nhìn khó hiểu.
“Xin hãy tăng khoản trợ cấp đặc biệt lên 10 triệu.”
Tôi yêu cầu như thế
“… Cô à, đó là gì vậy?”
“Chờ một chút, cô sẽ đi nói chuyện với thứ đó.”
Cô giáo bước vào trong một mình mà không chịu trả lời câu hỏi của tôi.
…..Nhưng, mới nãy cô giáo đã nói thứ đó. Lòng tôi có chút hơi bất mãn.
“Cô làm cái gì thế!? Em ấy có thể nghĩ rằng trường đã giới thiệu với em ấy một kẻ dở người.”
“Kyaa! Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi muốn bày tỏ sự biết ơn cao nhất cho các nam sinh đã quyết định tới đây….”
“Và, thế là cô quỳ rạp xuống đất như vừa nãy à? Ý tứ của cô đi đâu rồi hả!? Cô có thấy vui chút nào không khi đi vào một căn phòng và thấy một người nào đó làm tương tự như cô lúc nãy! Thật bực mình! Tôi phải giải thích thế nào với các nam sinh đến đây cùng tôi? Mới nãy tôi chỉ có thể tỏ ra như nói là “Cô không biết”. Làm ơn để ý chút đi! Trời ạ!”
“Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!”
Tôi có thể nghe tiếng cô giáo đang mắng nhiếc bên trong.
Thì, như cô giáo nói, khi tôi mở cửa phòng, có một người đang quỳ xuống đất, đầu tôi khá choáng khi thấy cảnh đó.
Ý tôi là, theo nhiều nghĩa…người này có ổn không vậy…?
Sau một lúc, cánh cửa mở ra và cô giáo đi ra ngoài.
“Xin lỗi đã khiến em phải đợi. Hãy vào trong nào.”
“À, vâng.”
“Không sao đâu, người này là một nhân viên ưu tú được gửi tới từ ngôi trường ưu tú THPT Kenran. Hãy yên tâm.”
Hơn thế, tôi khá quan ngại khi nghe được người này là nhân viên ưu tú của trường.
Tôi thấy một người phụ nữ với bộ âu phục đang đứng sau cô chủ nhiệm.
Một người phụ nữ trẻ với đôi mắt to và màu tóc hồng quyến rũ. Cô ta là nhân viên mới vào à?
Khi người đó chạm mắt tôi, cổ giới thiệu.
“Tôi xin lỗi đã làm náo lên. Tôi là một nhân viên của trường phổ thông Kenran. Tên tôi là Maki Kaede. Vô cùng xin lỗi đã khiến em chứng kiến cảnh tượng khó coi lúc nãy.”
“Không, không sao. Em tên là Hatano Kohaku.”
Thật lòng, tôi hi vọng cô ấy sẽ tinh ý một chút. Vì tôi nói với giọng đều đều.
“Cảm ơn nhiều, em Hatano. Vậy, xin hãy ngồi đây. Tôi sẽ nói thêm một chút về trường chúng tôi.”
Tôi ngồi ở chỗ đối diện với cô Maki.
Rõ ràng là cô chủ nhiệm đứng sau tôi không có vẻ gì là muốn mở miệng cả, chỉ đứng đó đợi.
Vì, đó chỉ là một lời giải thích.
“Lời đầu tiên, tôi xin cảm ơn em vì đã dành thời gian để đến dự buổi thuyết trình này về trường của chúng tôi. Gần đây, rất khó để mời một nam sinh đến nghe…”
“Vâng. Em đã nghe qua về chủ trương của trường THPT Kenran.”
“Thật hả?... Vâng, tất nhiên. Nhưng em có thể có nhiều hiểu lầm về điều này. Tôi muốn em nghe lại về chúng tôi lần nữa và nắm được các điểm tốt của trường, làm ơn.”
“Được ạ.”
“Đầu tiên, việc mà trường chúng tôi sử dụng nam sinh làm mồi để bồi dưỡng các nữ sinh như trong lời đồn không hẳn là đúng.”
“Nhưng, đúng là nam sinh được dùng để nâng cao học lực của nữ sinh.”
“…Đúng thế, không cần bàn cãi việc chúng tôi có khá nhiều nam sinh ở các lớp giỏi.”
“Tuy nhiên, nhà trường không xếp lớp chúng dựa vào học lực, mà các cô xếp theo tiêu chuẩn ngoại hình của các nam sinh, phải chứ?
Lớp giỏi hơn thì sẽ có các nam sinh ưa nhìn hơn. Giống như trường các cô đang xếp hạng bọn họ vậy.”
“Tôi không có gì để biện luận, nhưng các nam sinh đã đồng ý với điều đó, và trường chúng tôi cũng đã trả tiền cho việc ấy. Trường chúng tôi không hề ép buộc ai phải làm thế cả. Xin hãy hiểu cho.”
“Các nam sinh có yêu cầu thêm điều gì ngoài những điều cô vừa nói không?”
“Không, không có gì thêm ngoài những điều tôi đã đề cập trước đó. Nhưng nói thật thì, việc phân chia theo ngoại hình… chính sách này không được các nam sinh đón nhận cho lắm. Và gần đây chúng tôi ngày càng gặp khó khăn trong việc tuyển thêm nam sinh…”
Tôi đoán vậy. Bởi vì đàn ông con trai trong thế giới này lòng tự trọng rất cao. Họ sẽ không tự tử khi bị cho là có ngoại hình tệ chứ?
“Vì những lí do này, tôi muốn em Hatano đây biết được những mặt tốt của trường THPT Kenran chúng tôi và coi đó là một trong những định hướng tương lai của em.”
“Em hiểu rồi.”
“Tốt lắm, điều đầu tiên, các nam sinh sẽ không có bài kiểm tra đầu vào. Em sẽ được tuyển dưới hình thức tuyển thẳng đặc biệt. Thêm nữa, miễn học phí, miễn sinh hoạt phí, tức là chi phí đi lại và ăn uống tại trường, và nhà trường sẽ chi trả toàn bộ các chi phí nêu trên.”
“Hừm, nhà trường còn trả tiền cho những điều như thế nữa sao, hử?”
“Còn nữa, chúng tôi sẽ cấp một triệu Jenny mỗi năm như là một khoản trợ cấp đặc biệt.”
Thật đáng ngạc nhiên. Tôi có nghe là họ sẽ trợ cấp một khoản tiền, nhưng đến tận một triệu thì…[note46133]
Nhưng, bây giờ phải cố tỏ ra không hứng thú với tiền.
“Hmmm..”
“Vậy thế nào, em có thể xem xét không?”
“Số tiền nhận được có gì thay đổi dựa theo ngoại hình của nam sinh không?”
“Không, số tiền các em nhận được sẽ không thay đổi. Chỉ cần các em đến trường như bình thường là được.”
Ra thế, dù cho ngoại hình của bạn không được đẹp, chỉ cần nói rằng bạn là đàn ông cũng có thể thu hút sự chú ý. Ngoài ra, những nguời có ngoại hình không tốt lại thường được chú ý nhiều hơn, cũng giống như một câu tục ngữ đã nói, cỏ dại thì sẽ dễ hái hơn những bông hoa trên đỉnh núi.
“…”
Cô ấy từ từ đưa ngón trỏ lên rồi giơ ra phía trước.
“?”
Sau khi tỏ vẻ thần bí, cô Maki vồ lấy ngón tay tôi như cô đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Không, tôi không có ý đó!
Tôi gỡ ngón tay bị nắm ra, cô Maki nhìn vào ngón tay bị gỡ và nhủ thầm là cổ đã chạm vào nó…
Sau khi hít một hơi sâu, tôi lại đưa ngón tay lên.
“Mười triệu….”
“Hmm?”
Cô Maki lại có một ánh nhìn khó hiểu.
“Xin hãy tăng khoản trợ cấp đặc biệt lên 10 triệu.”
Tôi yêu cầu như thế
Danh sách chương