Trên đường, chúng tôi đã nghỉ tại trạm dừng chân trên cao tốc. Và độ vài giờ sau, cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi.

Hiện tại, chúng tôi đã quyết định đi thăm thú một chút trước khi vào nhà trọ, nên chúng tôi đã hướng về một địa điểm nổi tiếng trong khu vực, chỗ đã được một tạp chí mà tôi

tham khảo đề cập đến.

Trong chuyến đi này, tỉ lệ người mặc quần dài cao bất thường, Maria mặc đồ âu, Kikusui-san mặc quần jean với áo phông thụng, còn tôi thì mặc quần jean với áo phông dài tay. Đúng đấy! Tôi đã mua quần để đi du lịch. Cuối cùng thì!

Dẫu vậy, tôi không biết liệu do diện mạo bọn tôi, hay là việc một người con trai đi với ba người phụ nữ có gì bất thường hay không, mà không hiểu sao sự chú ý từ xung quanh lại hướng hết cả vào chúng tôi.

…Hơn thế, chính nơi này đang ra mới phải là thứ thu hút du khách.

Ý tôi là, tất cả mấy người, mấy người cũng đến đây để ngắm cảnh đúng không? Nếu thế thì ngắm cảnh đi kìa!

Vì sao tôi, người đến để ngắm cảnh, lại bị thành cảnh để ngắm thế này chứ!!...Buồn quá đi…

– Này, Kohaku-kun, con không cần quá để ý bọn họ đâu, mà hơn hết hãy nhìn món khoai nưa khối tròn nổi tiếng đằng kia đi, đang giảm giá đó.

– Thôi được, thế thì ăn thử nào!

– Vậy tôi sẽ đi mua. Ngoài khoai nưa, tôi cũng sẽ mua thêm những thứ dễ ăn khác.

– T-T-T-Tôi đi nữa…

Khi Maria và Kikusui-san đi mua đồ ăn nhẹ, mẹ tôi cũng bắt đầu hành động.

– Mẹ sẽ đi mua đồ uống… chủ yếu là đồ có cồn!

Bà ấy nói vậy rồi chạy đi.

…Mẹ không thể bình tĩnh chút được sao… như thế thì sẽ hợp với tuổi mẹ hơn đó?... Chà, có lẽ là không thể.

Nhưng ngoại hình bà ấy trông vẫn rất trẻ, nên tôi đoán thế cũng được đi?... nhưng vẫn…ừm…

Khi tôi đang nghĩ vẩn vơ kiểu vậy, Maria và Kikusui-san đã quay về với vài món đặc sản.

Tôi có khoai nưa tròn, thịt viên băm, và cánh gà rán với mì ống. Tôi nghĩ họ mua có hơi nhiều, nhưng chia phần ra thì lại hơi ít, nên tôi vẫn có chút đói. Mẹ tôi, người đã quay lại với một món đồ uống trước khi tôi nhận ra, đã bắt đầu ăn và uống nước… Này! Mẹ! Con cũng muốn ăn món đó!...

Tiện thể, trong cuốn tiểu thuyết mà tôi nhận được từ Kikusui-san trước đó, tôi nhớ rằng có một cảnh mà một chàng trai sẽ thử đút cho cô gái ăn trong khi nói “Aa—”... Nên tôi có ý chơi khăm Kikusui-san bằng cách đó.

– Kikusui-san

– Kya-! ừm, g-gì thế?

Cơ thể Kikusui-san đã rung lên một chút trước khi cô quay sang tôi. Và tiếp đó, tôi tặng miếng khoai nưa ghim trên xiên vào miệng Kikusui-san.

– Aah…

Và nói như thế.

Kikusui-san ngơ ra trước hành động đột ngột của tôi, nhưng cô ấy ngay lập tức lấy lại ý thức và làm một biểu cảm thật quyết tâm mà tôi mới thấy lần đầu.

– Itadakimasu.

Cô nói vậy.

…Cô ấy không quay đi ư?

Trong khi tôi còn ngạc nhiên bởi phản ứng không ngờ tới kia, Kikusui-san đã he hé miệng tiến lại để ăn món khoai nưa. Từ khuôn miệng mở, cô đưa chiếc lưỡi đỏ xinh xinh ra, đón lấy miếng khoai nưa ở đầu xiên lên lưỡi, rồi cắn lấy một nửa.

– U…, hmm, mmmphh…

Cô ấy phát ra một tiếng quyến rũ rồi ăn nửa còn lại.

– Chép, chép… hmm… aaahhh~

… Lạ thật đấy? Cô ấy chỉ ăn khoai nưa mà những tiếng phát ra sao lại thật dâm dục.

Rồi khi Kikusui-san ăn xong miếng khoai – một Kikusui-san bình thường sẽ chẳng bao giờ nhìn thẳng vào mắt tôi – thì nay lại nhìn tôi với một ánh mắt say đắm. Tuy nhiên, cơ thể cô lại trông yếu ớt như thể cô có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

– Cám ơn, nhó ngun lắm.

Cô ấy cắn phải lưỡi…

… Lạ thật phải không? Ừm, cô ấy quả thực rất lạ. Cô ấy chỉ ăn có miếng khoai nưa. Dù sao đi nữa, tôi không biết rằng hành động nhỏ kia lại rất quyền năng trong thế giới này, dẫu sao tôi mới chỉ làm lần đầu… cả trong tiểu thuyết của Kikusui-san thì cũng không kết thúc thế này.

Chà, khi tôi nghĩ tôi nên ăn tiếp, bỗng dưng có gì chọc vào lưng tôi. Tất nhiên, đó là cái biểu tình trống rỗng của Maria và mẹ tôi, họ ném cho tôi thêm hai cái miệng ăn cùng biểu cảm mong tôi đút ăn giống như tôi làm khi nãy. Lẽ tự nhiên là tôi đã làm thế với cả hai người họ luôn. Và cả hai rất thỏa mãn.

Sau khi có một khoảng thời gian tươi đẹp, chúng tôi tiếp tục đi thăm thú và đến xem gốc cây có hoa thay màu bảy sắc chỉ nở trong vùng này. Trên tạp chí, nó đã được viết rằng vào thời điểm mà những cánh hoa cùng nở rộ, khung cảnh lúc đó rực rỡ chẳng khác gì một “kiệt tác của nghệ thuật”, và tôi đã xác nhận rằng những từ ngữ đó không hề dối trá. Một khung cảnh thật tuyệt đẹp!

Nhưng, dù là với khung cảnh ảo diệu này, vẫn có nhiều người nhìn chúng tôi hơn nhìn hoa… Khoan, trong kiếp trước lúc tôi đi ngắm hoa anh đào, tôi cũng đã thiên về ăn uống hơn là ngắm hoa…

… Và, ái chà, chuyện này cũng chẳng phải lần đầu.

Sau khi xong chuyến thưởng ngoạn, tôi đi về nhà trọ nơi chúng tôi sẽ ở lại hôm nay.

Ryokan mà chúng tôi vừa đặt chân đến rất đẹp và rộng, trông như là mới mở cửa.

– Ồồ, trông có vẻ là một ryokan tốt đây.

– Đúng thế, con khá trông chờ vào suối nước nóng.

Khi tôi vừa đi vào vừa đánh giá nhà trọ cùng mẹ, Nakai-san đã chào mừng chúng tôi. Sau khi đăng ký ở quầy tiếp tân, tôi được dẫn đến phòng và được giải thích về nhà trọ và suối nước nóng.

Suối nước nóng được chia ra cách biệt cho nam và nữ, có bồn tắm trong nhà và bồn tắm lộ thiên.

Rồi Nakai nói thêm: “À, có một bồn tắm lộ thiên nữa với khung cảnh tuyệt vời, nhưng đó lại là bồn tắm chung, nên xin hãy cẩn thận”.

Vì là dịp tiền khai trương, nên có lẽ cũng có khách được mời. Một người khách mà tôi từng gặp qua là một người phụ nữ cao tầm một mét chín, nên cô ta đã để lại một ấn tượng mạnh trong tôi.

Sau khi giải thích xong, Nakai-san mang trà và bánh đến cho chúng tôi, thế nên chúng tôi đã ngừng lại nghỉ ngơi một chút.

Được rồi! Suối nước nóng… ta đến đây!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện