Tầng dưới này lạnh đến không tưởng, mặt tường và sàn nhà đều bị đóng băng cả.
'Cái quái gì đây?'
Cứ như vừa từ vùng khí hậu cận nhiệt bước sang Nam Cực ấy. Mặt đất phủ đầy băng giá, đám đệ tội nghiệp của tôi không chịu nổi cái lạnh nên không xuống tầng này được. Ở gần cầu thang thì cũng không đến nỗi, nhưng đi ra càng xa thì càng lạnh hơn.
[Học được Kháng Hàn khí Lv1]
'Các ngươi đợi ta ở đây.'
Giá rét là điểm yếu của côn trùng, với cả tôi cũng không muốn bắt ép tụi nó quá.
Ngoài ra, tôi cũng muốn thám thính trước để tránh mắc vào những tình thế nguy hiểm.
'Chúa tể, chúng thần vẫn...'
'Cứ đợi ở đây đi, và chuẩn bị đối phó với kẻ thù có thể xuất hiện. Ta không biết hiểm họa nào đang rình rập phía trước, vậy nên khi ta bắt buột phải rút lui, các ngươi sẽ đứng đây yểm trợ ta.'
'...'
Chúng im lặng không hồi đáp, cảm thấy hổ thẹn vì chẳng giúp ích được gì.
Tôi tiến vào đại sảnh, bỏ lại các thuộc hạ sau lưng.
Đi được một chập, tôi bắt gặp một cánh cổng kì dị.
'Trông có vẻ giống cổng dẫn tới phòng của mấy con trùm ghê.'
Ở cuối cái sảnh này là một cánh cổng vô cùng tráng lệ. Cánh cửa sắt, đen, dày được chạm trổ những hình miêu tả nhiều loại sinh vật bằng vàng bạc vô cùng hoa mỹ. Trong một khắc, tôi cứ ngỡ mình đang đứng trước Cổng Thiên đàng.
'Mình không thể Thẩm định được gì từ bên ngoài này cả...'
Tình tôi vốn cẩn thận, vì vậy tôi quyết định tạo ra một cái bẫy phức tạp đề phòng tình huống xấu nhất.
'Một khi đã làm bẫy thì phải cháy hết mình.'
Nhiệt độ ở đây luôn ở mức âm. Không ngờ cũng có lúc kỹ năng vô dụng đó lại có đất dụng võ.
"Thủy Cầu! Thủy Cầu!..."
[Thủy Cầu Lv1 ➢ 2]
. . .
[Thủy Cầu Lv5 ➢ 6]
Hễ cứ phun nước xuống đất là tạo thành một lớp băng dày. Ngoài ra, dù hơi tốn chút thời gian, tôi cũng có thể tập trung phép này lại một chỗ để xây thành tượng băng. Cái này có thể tận dụng để đánh lừa kẻ thù hoặc làm nơi ẩn nấp giữa những trận chiến khốc liệt. Tôi bỏ thời gian ra để đắp thật nhiều tượng băng hết sức có thể trong đại sảnh.
'Thứ này sẽ giúp ích được ít nhiều đây.'
Tôi ép bản thân phải suy nghĩ tích cực, dù cho tôi đã hơi quá lố và tạo ra cả đống tượng băng. Tôi đã biến đại sảnh trống không này thành một mê cung băng khổng lồ, chà, ít ra thì cũng còn đỡ hơn là không có gì.
Tôi dành cả ngày xây mê cung băng thật hoành tráng. Tôi cũng đã thạo dùng băng thuật hơn rồi, thậm chí bây giờ tôi còn có thể tạo ra ảnh ảo quang học đánh lừa thị giác kẻ địch cũng được nữa.
'Hừm, giờ thì mình sẵn sàng rồi.'
[Nghiên cứu Ma pháp đã hoàn tất]
[Nghiên cứu Ma pháp Lv1 ➢ 2]
[Học được Thao túng Trọng lực Lv1]
'Ồ, đúng phép mình đang cần!'
Một lần đập nhau với mấy con quái khủng tôi đều ước có kỹ năng đó.
'Nghiên cứu Ma pháp đúng là hữu ích thật. Hừm... nên chọn cái nào tiếp theo đây ta?'
[Đã chọn Niệm chú]
'Ồ, cái này mà cũng được nữa à?!'
Tăng tốc độ niệm phép là yếu tố then chốt trong mọi trận chiến, tôi có thể ra chiêu liên tục không ngừng nghỉ miễn là mana của tôi vẫn theo kịp. Tôi cũng khá trông chờ vào ma pháp mới có thể nhận được sau khi nghiên cứu xong Niệm chú.
'Vậy, cũng đến lúc mở cổng ra rồi nhỉ?'
Cánh tay xương xẩu của tôi run cầm cập.
'Đằng sau cánh cửa này có thể là một con quái vật cực kì hùng mạnh, nhưng nếu rút lui lúc này có lẽ sau này mình sẽ rất hối hận.'
Hầu hết những kẻ thù tôi từng đối mặt đều vô cùng khủng khiếp và tôi lại không thể trốn tránh được. Tôi đứng tự cổ vũ lòng mình trước khi bước qua cánh cửa. Đây có thể là tình huống nguy hiểm đến tính mạng đầu tiên mà tôi cố tình chuốc lấy. Trận chiến với Bianca lúc trước không tính, bởi lúc đó tôi nắm hoàn toàn thế trận. Còn giờ, đằng sau cánh cửa này, tôi không biết mình sẽ đối mặt với thứ gì cũng như cơ hội sống sót của tôi ra sao. Chưa kể, chỉ cần nhìn cánh cổng tráng lệ này là viết thứ ở sau này ắt hẳn phải vô cùng mạnh mẽ.
'Rốt cục ý nghĩa của cái Hầm mộ này là gì?'
Nếu dừng lại suy ngẫm một chút thì ta sẽ nhận ra rất nhiều điểm kì lạ, từ ngọn núi lâu sọ mà tôi xuất hiện lần đầu, đám Gargoyle, quân cờ đá, cho đến đại sảnh đường băng giá này. Ý nghĩa của chúng là gì?
'Chà, có lẽ cách duy nhất để biết là mở cánh cửa này ra!'
Kééétt
Cánh cổng khổng lồ đã sừng sững trấn giữ ở đây suốt một thời gian dài, lại dễ dàng mở tung chỉ với một cú chạm nhẹ.
Quang cảnh đằng sau cánh cửa tựa như một thánh đường vô cùng tráng lệ. Chính giữa căn phòng, là nơi một chiếc ngai vàng xa hoa tọa lạc, ngự trị ở đó là một con quái vật khoác trên mình áo choàng phù thủy vô thường.
"Cuối cùng thì, kẻ thù năm nào cũng đã đến!"
Chomp Chomp
Ngạc nhiên thay, đó là một tên Lich. Hàng trăm con skeleton ngồi trên băng ghế dài xếp xung quanh, như những tín đồ dự lễ Chúa Nhật, cũng khẽ thức giấc.
Tôi cũng có thể coi Bảng trạng thái của hắn, chắc vì do cùng chủng tộc. Tôi vội kiểm tra sức mạnh của kẻ thù.
★
Tên: Soleste
Giới tính: Không
Tình trạng: Bình thường
Chủng tộc: Archlich/ Undead
Class: Wizard
Rank: C+
Level: 634/999
HP: 24,170/24,170
MP: 125,455/125,455
Tấn công: 3,233
Phòng thủ: 9,999
Nhanh nhẹn: 724
Trí tuệ: 10,240
✧ Kỹ năng đặc biệt:
[Dạ quan LvMax] [Niệm Chú LvMax] [Thẩm định Lv3] [Tinh thông Hỏa thuật Lv3] [Tinh thông Băng thuật Lv5] [Tử Nhãn LvMax] [Hỏa Cầu LvMax] [Hỏa Ngục LvMax] [Thiên Thạch LvMax] [Bão Tuyết LvMax] [Tường Băng LvMax] [Độ không Tuyệt đối LvMax] [Triệu hồi Âm binh Lv7] [Ban Sinh mệnh Lv5] [Vỏ chứa Sinh mệnh Lv1] [Chiêu hồn thuật LvMax] [Hút máu LvMax] [Hồi MP LvMax] [Thần giao cách cảm Lv1] [Đọc tâm trí Lv1]
✧ Danh hiệu:
[Vị Vua của Xứ sở Lụi tàn] [Bá chủ Hầm mộ]
✧ Danh tính:
[Triệu hồi sư Lv2] [Archlich Lv3] [Bá chủ Lv1]
★
'Cái gì thế này? Archlich[note19382]? Còn mấy cái tùy chọn kia là gì vậy?'
Đẳng cấp của gã Soleste này hoàn toàn vượt xa bất cứ một Lich thông thường nào.
Gác sức mạnh khủng bố của hắn sang một bên thì chỉ cần đám lính của hắn là quá đủ đè chết người khác rồi. Hơn hai trăm lính skeleton ở đây là hỗn hợp của đủ loại binh chủng khác nhau, pháp sư, linh mục, kỵ sĩ và đạo tặc, hơn nữa mỗi tên còn được vũ trang đầy đủ khí giới khắp người. Tôi còn không dám chắc mình có thể cân được đám này không nữa là.
'Cái... chuồn là thượng sách!'
"Tường Băng!"
Như thấy được ý định của tôi, tên Soleste vung tay tạo ra một bức tường băng giá chặn mất lối ra duy nhất.
"Hỏa Ngục! Hỏa Ngục!"
Tôi hoảng loạn tung bừa Hỏa ngục, với hy vọng là phá được bức tường băng nhằm giữ khoảng cách với đội quân skeleton đang đến.
'Sao, chỉ làm tan chảy được ngần này thôi á?'
Bức tường băng chỉ bị tan chảy một nửa dù lãnh trọn mấy chiêu Hỏa ngục liên tiếp.
Chomp Chomp
Đằng sau tôi, tiếng hô hoán của đội quân đang xông tới ngày một rõ hơn.
'Khỉ thật!'
Ngoái đầu lại, tôi chợt bắt gặp khuôn mặt đắc thắng của Soleste, như thể hắn đang ngắm nhìn một con chuột nhỏ đang vùng vẫy khi bị dồn vào chân tường.
Tôi hướng lại sang phía đội quân kia.
"Hỏa Ngục! Hỏa Ngục! Hỏa Ngục!..."
Oanh tạc hàng tiền tuyến của chúng bằng cơn bão lửa, tôi đã tiêu diệt được một vài tên, nhưng nỗi lực đó cũng như muối bỏ bể. Đám skeleton linh mục ở phía sau nhanh chóng hồi phục lại cho chúng một cách dễ dàng.
'Hừ, có làm gì với bọn chúng cũng vô ích cả.'
Tôi quay lại bức tường băng.
"Hỏa Ngục! Hỏa Ngục! Hỏa Ngục!..."
"Tường Băng."
Chỉ với một ma pháp đơn giản của Soleste, mọi cố gắng của tôi đều tan thành mây khói. Giống như một đứa trẻ đang hành hạ một con kiến nhỏ, cho nó một tia hy vọng mong manh để rồi thẳng tay chà đạp, vùi dập đến mức tận cùng.
'À... ra vậy, cách biệt của hai chúng ta đúng là một trời một vực. Mi chỉ đang đùa giỡn với ta thôi đúng không? Ta là sâu kiến, còn mi là người khổng lồ.'
Tôi phẫn uất nghiến chặt hàm răng.
"Thao túng Trọng lực! Hỏa Ngục!"
[Thao túng Trọng lực Lv1 ➢ 2]
'Nếu đã không thể phá được tường, ta chỉ việc đào xuống dưới!'
Kooooooong
Tôi làm lệch trọng tâm của bức tường băng, khiến cho nó đổ sập về phía mình. Đám skeleton đã đuổi sát nút rồi, thời gian là vàng. Tôi nhảy thẳng vào cái lỗ hổng dưới chân bức tường băng mà tôi đã đào bằng Hỏa ngục.
"Độ không Tuyệt đối!"
Khi thấy tôi sắp tẩu thoát, Soleste liền tung ra một ma pháp hệ băng vô cùng cường đại, nhưng đã quá muộn. Tất cả mọi thứ sau lưng tôi lập tức bị băng giá bao trùm, nhưng tôi đã kịp thời tránh được trong gang tấc.
'S-sống rồi!'
Tôi phóng vụt qua cánh cổng và chạy hết tốc lực về phía cầu thang.
'Bay đâu, rút! Rút nhanh!'
Hiện giờ chúng tôi không cửa đánh lại gã Archlich đó, thế nên rút lui là quyết định sáng suốt nhất.
'Thưa Chúa tể, chúng thần đã phá sẵn cửa thép dọn đường, để dự trù tình huống xấu nhất.'
Đến chân cầu thang, đập vào mắt tôi là một pháo đài tạm thời mà đám nhóc đó xây cùng với một cánh cửa đã bị phá tan. Tôi rất mừng vì sự tiến bộ của chúng, nhưng giờ không phải lúc để mà khen ngợi.
'Lập tức rút quân về Hố Sâu!'
'Tuân lệnh Chúa tể.'
Tôi thấy khá xấu hổ khi dám vỗ ngực tự xưng Chúa tể với chúng nó trong khi vừa mới tháo chạy để giữ mạng trước kẻ thù một cách thảm hại.
Song, tôi cũng chẳng còn bất cứ lựa chọn nào khác khi phải đối đấu với thứ sức mạnh áp đảo tuyệt đối đó.
Ptuii Tssshh
Trên đường rút quân, lũ nhện với mối có giăng thêm một vài cái bẫy, để cản bước quân địch truy sát.
Một lúc sau, Arin bẩm báo với tôi.
'Thưa Chúa tể, thần nghĩ không có truy binh đuổi theo chúng ta đâu ạ.'
'Sao ngươi chắc chắn vậy?'
'Thần có thiết lập một số bẫy trên đường bằng tơ ngũ sắc đặc biệt của mình, nhưng đến giờ thần vẫn chưa phát hiện bất kì rung động nào cả.'
Tơ ngũ sắc là một khả năng độc nhất của Arin. Nghe vậy, tôi cũng thấy yên tâm hơn hơn phần nào.
'Tốt quá, không biết tại sao nhưng có vẻ kẻ thù không có theo dấu quân ta.'
Nhờ sự trợ giúp đám côn trùng, tôi cũng đặt thêm một số bẫy nữa để đề phòng, cho chắc ăn, rồi quay trở vê khu vực Hang rừng. Công cuộc thám hiểm chỉ kéo dài vỏn vẹn vài ngày, nhưng sau những hiểm nguy vừa trải qua, tôi cảm thấy như mình vừa tổn thọ mấy chục năm.
[Nghiên cứu Ma pháp đã hoàn tất]
[Nghiên cứu Ma pháp Lv2 ➢ 3]
[Học được Tinh thông Hỏa thuật Lv1]
'Cái kỹ năng này đúng là không bao giờ làm mình thất vọng.'
'Alpeon, mau lại đây giúp ta lấp lại cái hố này.'
Tôi gửi thần giao cách cảm về phía ngọn đồi mối. Thật tiện lợi khi cảm quan Tâm linh của Alpeon rất nhạy, dùng tôi sử dụng thần giao cách cảm từ khoảng cách rất xa mà cô ấy vẫn nghe được.
'Tuân lệnh Chúa tể.'
Tôi cho chặn lối vào hang rồng và tiếp tục theo dõi tình hình bằng bẫy tơ ngũ sắc của Arin. Song, vài ngày rồi mà chẳng phát hiện được bất cứ dấu hiệu gì của phe địch.
'Có lẽ là mình còn chẳng đáng để tên Soleste đó để mắt tới.'
Tôi chưa bao giờ cận kề với cái chết như lúc đó. Đương nhiên, tôi cũng từng đứng trên lằn ranh sinh tử không ít lần, nhưng tôi đều tìm cách vượt qua được.
Nhưng lần này là ở một cấp độ hoàn toàn khác, cứ như Soleste là trùm cuối của một trò chơi nào đó. Tính đến giờ, tôi cũng đã đối diện với vài tên trùm khác nhau, nhưng chưa lần nào phải đương đầu với thứ quyền năng tuyệt đối như thế.
'Mà ngẫm lại thì, hắn có gọi mình là 'kẻ thù năm nào' là ý gì nhỉ? Với lại vì sao hắn ta không thể rời khỏi nơi đó?'
Vô số nghi vấn nảy sinh trong đầu tôi, nhưng lại chẳng nghĩ ra bất kì câu trả lời nào.
Đường hầm đã được đám mối lấp lại, sẽ tốn kha khá thời gian nếu muốn thông hầm.
Sau khi quay về và kiểm tra một chút tình trạng của Gwyn và Mallepi, tôi đến tổ mối để hỏi Alpeon một vài chuyện.
'Alpeon, ngươi có biết gì về tên Bá chủ Hầm mộ không?'
'Xin thứ lỗi vì thần không biết gì nhiều, ngay cả cựu Chúa tể cũng rất dè chừng khi nhắc đến Hầm mộ.'
Đến cả hắn cũng e dè nơi đó, nhưng cũng chẳng biết thêm được thông tin gì... Ắt hẳn phải có nguyên do đặc biệt nào đó. Suy cho cùng, ai đủ sức để giam cầm cho quái vật khủng khiếp đó chứ?
Tôi hoàn toàn mù tịt, nhưng có một dự đoán rằng, đến một ngày nào đó Soleste cũng sẽ phá vỡ được thứ xiềng xích đã gông cùm hắn. Đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, hy vọng rằng đến lúc khi đó, Nữ thần May mắn vẫn chưa bỏ rơi tôi. Tôi phải lên kế hoạch đối phó với hắn.
'Soleste, mối nhục này, ta nhất định sẽ trả đủ.'
Tôi quyết tâm sẽ mài sắc nanh vuốt của mình[note19383], rồi tiến vào phòng Chúa tể đã chất đầy sẵn thứ chất lỏng thần thánh, mật của Rễ Thế Giới.
'Cái quái gì đây?'
Cứ như vừa từ vùng khí hậu cận nhiệt bước sang Nam Cực ấy. Mặt đất phủ đầy băng giá, đám đệ tội nghiệp của tôi không chịu nổi cái lạnh nên không xuống tầng này được. Ở gần cầu thang thì cũng không đến nỗi, nhưng đi ra càng xa thì càng lạnh hơn.
[Học được Kháng Hàn khí Lv1]
'Các ngươi đợi ta ở đây.'
Giá rét là điểm yếu của côn trùng, với cả tôi cũng không muốn bắt ép tụi nó quá.
Ngoài ra, tôi cũng muốn thám thính trước để tránh mắc vào những tình thế nguy hiểm.
'Chúa tể, chúng thần vẫn...'
'Cứ đợi ở đây đi, và chuẩn bị đối phó với kẻ thù có thể xuất hiện. Ta không biết hiểm họa nào đang rình rập phía trước, vậy nên khi ta bắt buột phải rút lui, các ngươi sẽ đứng đây yểm trợ ta.'
'...'
Chúng im lặng không hồi đáp, cảm thấy hổ thẹn vì chẳng giúp ích được gì.
Tôi tiến vào đại sảnh, bỏ lại các thuộc hạ sau lưng.
Đi được một chập, tôi bắt gặp một cánh cổng kì dị.
'Trông có vẻ giống cổng dẫn tới phòng của mấy con trùm ghê.'
Ở cuối cái sảnh này là một cánh cổng vô cùng tráng lệ. Cánh cửa sắt, đen, dày được chạm trổ những hình miêu tả nhiều loại sinh vật bằng vàng bạc vô cùng hoa mỹ. Trong một khắc, tôi cứ ngỡ mình đang đứng trước Cổng Thiên đàng.
'Mình không thể Thẩm định được gì từ bên ngoài này cả...'
Tình tôi vốn cẩn thận, vì vậy tôi quyết định tạo ra một cái bẫy phức tạp đề phòng tình huống xấu nhất.
'Một khi đã làm bẫy thì phải cháy hết mình.'
Nhiệt độ ở đây luôn ở mức âm. Không ngờ cũng có lúc kỹ năng vô dụng đó lại có đất dụng võ.
"Thủy Cầu! Thủy Cầu!..."
[Thủy Cầu Lv1 ➢ 2]
. . .
[Thủy Cầu Lv5 ➢ 6]
Hễ cứ phun nước xuống đất là tạo thành một lớp băng dày. Ngoài ra, dù hơi tốn chút thời gian, tôi cũng có thể tập trung phép này lại một chỗ để xây thành tượng băng. Cái này có thể tận dụng để đánh lừa kẻ thù hoặc làm nơi ẩn nấp giữa những trận chiến khốc liệt. Tôi bỏ thời gian ra để đắp thật nhiều tượng băng hết sức có thể trong đại sảnh.
'Thứ này sẽ giúp ích được ít nhiều đây.'
Tôi ép bản thân phải suy nghĩ tích cực, dù cho tôi đã hơi quá lố và tạo ra cả đống tượng băng. Tôi đã biến đại sảnh trống không này thành một mê cung băng khổng lồ, chà, ít ra thì cũng còn đỡ hơn là không có gì.
Tôi dành cả ngày xây mê cung băng thật hoành tráng. Tôi cũng đã thạo dùng băng thuật hơn rồi, thậm chí bây giờ tôi còn có thể tạo ra ảnh ảo quang học đánh lừa thị giác kẻ địch cũng được nữa.
'Hừm, giờ thì mình sẵn sàng rồi.'
[Nghiên cứu Ma pháp đã hoàn tất]
[Nghiên cứu Ma pháp Lv1 ➢ 2]
[Học được Thao túng Trọng lực Lv1]
'Ồ, đúng phép mình đang cần!'
Một lần đập nhau với mấy con quái khủng tôi đều ước có kỹ năng đó.
'Nghiên cứu Ma pháp đúng là hữu ích thật. Hừm... nên chọn cái nào tiếp theo đây ta?'
[Đã chọn Niệm chú]
'Ồ, cái này mà cũng được nữa à?!'
Tăng tốc độ niệm phép là yếu tố then chốt trong mọi trận chiến, tôi có thể ra chiêu liên tục không ngừng nghỉ miễn là mana của tôi vẫn theo kịp. Tôi cũng khá trông chờ vào ma pháp mới có thể nhận được sau khi nghiên cứu xong Niệm chú.
'Vậy, cũng đến lúc mở cổng ra rồi nhỉ?'
Cánh tay xương xẩu của tôi run cầm cập.
'Đằng sau cánh cửa này có thể là một con quái vật cực kì hùng mạnh, nhưng nếu rút lui lúc này có lẽ sau này mình sẽ rất hối hận.'
Hầu hết những kẻ thù tôi từng đối mặt đều vô cùng khủng khiếp và tôi lại không thể trốn tránh được. Tôi đứng tự cổ vũ lòng mình trước khi bước qua cánh cửa. Đây có thể là tình huống nguy hiểm đến tính mạng đầu tiên mà tôi cố tình chuốc lấy. Trận chiến với Bianca lúc trước không tính, bởi lúc đó tôi nắm hoàn toàn thế trận. Còn giờ, đằng sau cánh cửa này, tôi không biết mình sẽ đối mặt với thứ gì cũng như cơ hội sống sót của tôi ra sao. Chưa kể, chỉ cần nhìn cánh cổng tráng lệ này là viết thứ ở sau này ắt hẳn phải vô cùng mạnh mẽ.
'Rốt cục ý nghĩa của cái Hầm mộ này là gì?'
Nếu dừng lại suy ngẫm một chút thì ta sẽ nhận ra rất nhiều điểm kì lạ, từ ngọn núi lâu sọ mà tôi xuất hiện lần đầu, đám Gargoyle, quân cờ đá, cho đến đại sảnh đường băng giá này. Ý nghĩa của chúng là gì?
'Chà, có lẽ cách duy nhất để biết là mở cánh cửa này ra!'
Kééétt
Cánh cổng khổng lồ đã sừng sững trấn giữ ở đây suốt một thời gian dài, lại dễ dàng mở tung chỉ với một cú chạm nhẹ.
Quang cảnh đằng sau cánh cửa tựa như một thánh đường vô cùng tráng lệ. Chính giữa căn phòng, là nơi một chiếc ngai vàng xa hoa tọa lạc, ngự trị ở đó là một con quái vật khoác trên mình áo choàng phù thủy vô thường.
"Cuối cùng thì, kẻ thù năm nào cũng đã đến!"
Chomp Chomp
Ngạc nhiên thay, đó là một tên Lich. Hàng trăm con skeleton ngồi trên băng ghế dài xếp xung quanh, như những tín đồ dự lễ Chúa Nhật, cũng khẽ thức giấc.
Tôi cũng có thể coi Bảng trạng thái của hắn, chắc vì do cùng chủng tộc. Tôi vội kiểm tra sức mạnh của kẻ thù.
★
Tên: Soleste
Giới tính: Không
Tình trạng: Bình thường
Chủng tộc: Archlich/ Undead
Class: Wizard
Rank: C+
Level: 634/999
HP: 24,170/24,170
MP: 125,455/125,455
Tấn công: 3,233
Phòng thủ: 9,999
Nhanh nhẹn: 724
Trí tuệ: 10,240
✧ Kỹ năng đặc biệt:
[Dạ quan LvMax] [Niệm Chú LvMax] [Thẩm định Lv3] [Tinh thông Hỏa thuật Lv3] [Tinh thông Băng thuật Lv5] [Tử Nhãn LvMax] [Hỏa Cầu LvMax] [Hỏa Ngục LvMax] [Thiên Thạch LvMax] [Bão Tuyết LvMax] [Tường Băng LvMax] [Độ không Tuyệt đối LvMax] [Triệu hồi Âm binh Lv7] [Ban Sinh mệnh Lv5] [Vỏ chứa Sinh mệnh Lv1] [Chiêu hồn thuật LvMax] [Hút máu LvMax] [Hồi MP LvMax] [Thần giao cách cảm Lv1] [Đọc tâm trí Lv1]
✧ Danh hiệu:
[Vị Vua của Xứ sở Lụi tàn] [Bá chủ Hầm mộ]
✧ Danh tính:
[Triệu hồi sư Lv2] [Archlich Lv3] [Bá chủ Lv1]
★
'Cái gì thế này? Archlich[note19382]? Còn mấy cái tùy chọn kia là gì vậy?'
Đẳng cấp của gã Soleste này hoàn toàn vượt xa bất cứ một Lich thông thường nào.
Gác sức mạnh khủng bố của hắn sang một bên thì chỉ cần đám lính của hắn là quá đủ đè chết người khác rồi. Hơn hai trăm lính skeleton ở đây là hỗn hợp của đủ loại binh chủng khác nhau, pháp sư, linh mục, kỵ sĩ và đạo tặc, hơn nữa mỗi tên còn được vũ trang đầy đủ khí giới khắp người. Tôi còn không dám chắc mình có thể cân được đám này không nữa là.
'Cái... chuồn là thượng sách!'
"Tường Băng!"
Như thấy được ý định của tôi, tên Soleste vung tay tạo ra một bức tường băng giá chặn mất lối ra duy nhất.
"Hỏa Ngục! Hỏa Ngục!"
Tôi hoảng loạn tung bừa Hỏa ngục, với hy vọng là phá được bức tường băng nhằm giữ khoảng cách với đội quân skeleton đang đến.
'Sao, chỉ làm tan chảy được ngần này thôi á?'
Bức tường băng chỉ bị tan chảy một nửa dù lãnh trọn mấy chiêu Hỏa ngục liên tiếp.
Chomp Chomp
Đằng sau tôi, tiếng hô hoán của đội quân đang xông tới ngày một rõ hơn.
'Khỉ thật!'
Ngoái đầu lại, tôi chợt bắt gặp khuôn mặt đắc thắng của Soleste, như thể hắn đang ngắm nhìn một con chuột nhỏ đang vùng vẫy khi bị dồn vào chân tường.
Tôi hướng lại sang phía đội quân kia.
"Hỏa Ngục! Hỏa Ngục! Hỏa Ngục!..."
Oanh tạc hàng tiền tuyến của chúng bằng cơn bão lửa, tôi đã tiêu diệt được một vài tên, nhưng nỗi lực đó cũng như muối bỏ bể. Đám skeleton linh mục ở phía sau nhanh chóng hồi phục lại cho chúng một cách dễ dàng.
'Hừ, có làm gì với bọn chúng cũng vô ích cả.'
Tôi quay lại bức tường băng.
"Hỏa Ngục! Hỏa Ngục! Hỏa Ngục!..."
"Tường Băng."
Chỉ với một ma pháp đơn giản của Soleste, mọi cố gắng của tôi đều tan thành mây khói. Giống như một đứa trẻ đang hành hạ một con kiến nhỏ, cho nó một tia hy vọng mong manh để rồi thẳng tay chà đạp, vùi dập đến mức tận cùng.
'À... ra vậy, cách biệt của hai chúng ta đúng là một trời một vực. Mi chỉ đang đùa giỡn với ta thôi đúng không? Ta là sâu kiến, còn mi là người khổng lồ.'
Tôi phẫn uất nghiến chặt hàm răng.
"Thao túng Trọng lực! Hỏa Ngục!"
[Thao túng Trọng lực Lv1 ➢ 2]
'Nếu đã không thể phá được tường, ta chỉ việc đào xuống dưới!'
Kooooooong
Tôi làm lệch trọng tâm của bức tường băng, khiến cho nó đổ sập về phía mình. Đám skeleton đã đuổi sát nút rồi, thời gian là vàng. Tôi nhảy thẳng vào cái lỗ hổng dưới chân bức tường băng mà tôi đã đào bằng Hỏa ngục.
"Độ không Tuyệt đối!"
Khi thấy tôi sắp tẩu thoát, Soleste liền tung ra một ma pháp hệ băng vô cùng cường đại, nhưng đã quá muộn. Tất cả mọi thứ sau lưng tôi lập tức bị băng giá bao trùm, nhưng tôi đã kịp thời tránh được trong gang tấc.
'S-sống rồi!'
Tôi phóng vụt qua cánh cổng và chạy hết tốc lực về phía cầu thang.
'Bay đâu, rút! Rút nhanh!'
Hiện giờ chúng tôi không cửa đánh lại gã Archlich đó, thế nên rút lui là quyết định sáng suốt nhất.
'Thưa Chúa tể, chúng thần đã phá sẵn cửa thép dọn đường, để dự trù tình huống xấu nhất.'
Đến chân cầu thang, đập vào mắt tôi là một pháo đài tạm thời mà đám nhóc đó xây cùng với một cánh cửa đã bị phá tan. Tôi rất mừng vì sự tiến bộ của chúng, nhưng giờ không phải lúc để mà khen ngợi.
'Lập tức rút quân về Hố Sâu!'
'Tuân lệnh Chúa tể.'
Tôi thấy khá xấu hổ khi dám vỗ ngực tự xưng Chúa tể với chúng nó trong khi vừa mới tháo chạy để giữ mạng trước kẻ thù một cách thảm hại.
Song, tôi cũng chẳng còn bất cứ lựa chọn nào khác khi phải đối đấu với thứ sức mạnh áp đảo tuyệt đối đó.
Ptuii Tssshh
Trên đường rút quân, lũ nhện với mối có giăng thêm một vài cái bẫy, để cản bước quân địch truy sát.
Một lúc sau, Arin bẩm báo với tôi.
'Thưa Chúa tể, thần nghĩ không có truy binh đuổi theo chúng ta đâu ạ.'
'Sao ngươi chắc chắn vậy?'
'Thần có thiết lập một số bẫy trên đường bằng tơ ngũ sắc đặc biệt của mình, nhưng đến giờ thần vẫn chưa phát hiện bất kì rung động nào cả.'
Tơ ngũ sắc là một khả năng độc nhất của Arin. Nghe vậy, tôi cũng thấy yên tâm hơn hơn phần nào.
'Tốt quá, không biết tại sao nhưng có vẻ kẻ thù không có theo dấu quân ta.'
Nhờ sự trợ giúp đám côn trùng, tôi cũng đặt thêm một số bẫy nữa để đề phòng, cho chắc ăn, rồi quay trở vê khu vực Hang rừng. Công cuộc thám hiểm chỉ kéo dài vỏn vẹn vài ngày, nhưng sau những hiểm nguy vừa trải qua, tôi cảm thấy như mình vừa tổn thọ mấy chục năm.
[Nghiên cứu Ma pháp đã hoàn tất]
[Nghiên cứu Ma pháp Lv2 ➢ 3]
[Học được Tinh thông Hỏa thuật Lv1]
'Cái kỹ năng này đúng là không bao giờ làm mình thất vọng.'
'Alpeon, mau lại đây giúp ta lấp lại cái hố này.'
Tôi gửi thần giao cách cảm về phía ngọn đồi mối. Thật tiện lợi khi cảm quan Tâm linh của Alpeon rất nhạy, dùng tôi sử dụng thần giao cách cảm từ khoảng cách rất xa mà cô ấy vẫn nghe được.
'Tuân lệnh Chúa tể.'
Tôi cho chặn lối vào hang rồng và tiếp tục theo dõi tình hình bằng bẫy tơ ngũ sắc của Arin. Song, vài ngày rồi mà chẳng phát hiện được bất cứ dấu hiệu gì của phe địch.
'Có lẽ là mình còn chẳng đáng để tên Soleste đó để mắt tới.'
Tôi chưa bao giờ cận kề với cái chết như lúc đó. Đương nhiên, tôi cũng từng đứng trên lằn ranh sinh tử không ít lần, nhưng tôi đều tìm cách vượt qua được.
Nhưng lần này là ở một cấp độ hoàn toàn khác, cứ như Soleste là trùm cuối của một trò chơi nào đó. Tính đến giờ, tôi cũng đã đối diện với vài tên trùm khác nhau, nhưng chưa lần nào phải đương đầu với thứ quyền năng tuyệt đối như thế.
'Mà ngẫm lại thì, hắn có gọi mình là 'kẻ thù năm nào' là ý gì nhỉ? Với lại vì sao hắn ta không thể rời khỏi nơi đó?'
Vô số nghi vấn nảy sinh trong đầu tôi, nhưng lại chẳng nghĩ ra bất kì câu trả lời nào.
Đường hầm đã được đám mối lấp lại, sẽ tốn kha khá thời gian nếu muốn thông hầm.
Sau khi quay về và kiểm tra một chút tình trạng của Gwyn và Mallepi, tôi đến tổ mối để hỏi Alpeon một vài chuyện.
'Alpeon, ngươi có biết gì về tên Bá chủ Hầm mộ không?'
'Xin thứ lỗi vì thần không biết gì nhiều, ngay cả cựu Chúa tể cũng rất dè chừng khi nhắc đến Hầm mộ.'
Đến cả hắn cũng e dè nơi đó, nhưng cũng chẳng biết thêm được thông tin gì... Ắt hẳn phải có nguyên do đặc biệt nào đó. Suy cho cùng, ai đủ sức để giam cầm cho quái vật khủng khiếp đó chứ?
Tôi hoàn toàn mù tịt, nhưng có một dự đoán rằng, đến một ngày nào đó Soleste cũng sẽ phá vỡ được thứ xiềng xích đã gông cùm hắn. Đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, hy vọng rằng đến lúc khi đó, Nữ thần May mắn vẫn chưa bỏ rơi tôi. Tôi phải lên kế hoạch đối phó với hắn.
'Soleste, mối nhục này, ta nhất định sẽ trả đủ.'
Tôi quyết tâm sẽ mài sắc nanh vuốt của mình[note19383], rồi tiến vào phòng Chúa tể đã chất đầy sẵn thứ chất lỏng thần thánh, mật của Rễ Thế Giới.
Danh sách chương