Đùng!
Thanh âm trầm đục vang lên.
Trần Băng Băng bị đánh bay ra ngoài!
Ngón tay đen nhánh đáng lẽ phải va chạm với bàn tay của nàng, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, nó lại đột nhiên xuất hiện tại vị trí giữa ngực!

Tại thời điểm cuối cùng, nàng chỉ kịp xoay người qua phải một tấc, làm Đan Chỉ Điểm Tinh đánh trúng vào vai trái.
Thấy đòn tấn công xuất bất kỳ ý của bản thân thất bại trong gang tấc, Nguyễn Trường Sinh có chút tiếc nuối.

Kỹ xảo lừa gạt cảm giác cũng như não bộ chính là quá trình của động tác chuyển hoán giữa tính và động một cách tương đối.

Khi sử xuất chỉ lực, hắn liền vận dụng Liễm Tức • Tin Tức Gián Đoạn vào cục bộ cánh tay, đồng thời kết hợp với Lưu động lực tạo ra nhị trọng biến hóa, khiến quỹ tích của Thuấn Kính Ám • Đan Chỉ Điểm Tinh đột ngột thay đổi!

Ngay lập tức, não bộ kẻ địch vừa nắm bắt lấy hình ảnh trước đó của chiêu thức sẽ xảy ra phán đoán sai lầm, từ đó hành động đối ứng cũng sai lầm theo.
Nguyễn Trường Sinh gọi năng lực này là Hư thực giao thái.

Hư thực giao thái mới chỉ áp dụng được vào việc cận chiến cùng né đòn, hắn còn phải hoàn thiện và cải tiến thêm rất nhiều vấn đề mới được.
Bất quá, trực giác chiến đấu của Trần Băng Băng quá nhạy bén, nên kết quả không được như mong muốn.



Nghiêng người sang trái một góc bốn mươi lăm độ để né tuyến đao lửa vừa xẹt qua, Nguyễn Trường Sinh tiếp tục áp sát và tiến công chớp nhoáng!
Ngón chân vừa chạm đất, thiếu nữ liền đặt trọng tâm xuống hạ thân để cân bằng cơ thể.

Ánh mắt thiêu đốt chiến ý, Lưu Đao Thủ trên tay trái cấp tốc đón đỡ chiêu thức của đối thủ!
Tiếng động va chạm liên tiếp vang vọng!
Hai thân ảnh nhanh như chớp giật trong sân tập đang không ngừng giao thoa rồi lại tách ra, công thủ chuyển đổi trong thoáng chốc!

Mới chỉ qua năm phút, dù không thiếu những lần bị Nguyễn Trường Sinh điểm trúng, Trần Băng Băng đã dần quen thuộc việc bỏ đi suy tính phức tạp, chỉ dựa vào bản năng thân thể cùng trực giác chiến đấu để giao thủ với hắn!

Đồng thời, nàng còn bắt đầu có ý thức thay đổi tần số rung động của Nhiên Đao Thủ và Lưu Đao Thủ một cách thất thường, gây ra khó khăn trong quá trình phân tích và tính toán giao thoa triệt tiêu của Nguyễn Trường Sinh.
Nội tâm hắn âm thầm kinh hãi:

‘Khả năng thích nghi và ứng biến quá nhanh! Thiên phú chiến đấu của cô nàng thật quá mẹ nó đáng sợ!’
Phía đối diện, Trần Băng Băng cũng thán phục không ngớt.
Mặc dù nàng đã thành công tìm ra và áp dụng phương pháp ứng đối, nhưng đối thủ cũng đang tiến bộ nhanh chóng vô cùng.

Năng lực Liệu địch tiên cơ cùng Hư thực giao thái vốn chưa có kiểm nghiệm thực chiến, bây giờ đã và đang được Nguyễn Trường Sinh từ từ thuần thục, hoàn thiện!
Bởi vậy, quá trình ứng đối của thiếu nữ cũng trở nên khó khăn hơn.
Trận chiến càng ngày càng hung hiểm và phức tạp.

Tuy thỉnh thoảng Nguyễn Trường Sinh đánh trúng được nàng, bất quá những điểm yếu chí mạng trên cơ thể đều bị Trần Băng Băng tránh né tránh trong gang tấc, làm hắn không thể nhanh chóng thành công kết thúc cuộc đấu tập.

Nữ lớp trưởng cũng mang đến cho Nguyễn Trường Sinh rất nhiều phiền phức, bất kỳ đòn trảm kích nào của nàng đều có lực sát thương to lớn tới cực điểm.
Nếu như không cẩn thận dính một nhát là hắn phải nằm xuống.

Đấy là nếu như, Nguyễn Trường Sinh sẽ không để chuyện ấy xảy ra, hắn vẫn đang liên tục cắt đứt tiết tấu Vô Hạn Liên Trảm của nàng, đồng thời không ngừng quấy đục nhịp điệu chiến đấu.
Cuối cùng, không ai làm gì được ai.

Nhưng kinh nghiệm thức chiến và kỹ xảo cận chiến của cả hai đều đang tiến bộ từng bước.

Nửa tiếng sau…
Ngốc mao ỉu xìu, Nguyễn Trường Sinh nằm ngửa trên mặt đất thở hồng hộc, tay chân bủn rủn.

Tuy đã biết khả năng bền bỉ cùng tốc độ hồi phục của Trần Băng Băng rất đáng sợ, nhưng đáng sợ thì cũng chỉ có độ thôi chứ!
Hắn không thể nào ngờ rằng.
Mình lại bị vắt khô.
Vắt cực khô!
Đến một giọt cũng không còn!
Quá kinh khủng!

Ngồi bên cạnh hắn, thần thái của thiếu nữ vẫn vô cùng xán lạn, rạng rỡ.
Cùng Nguyễn Trường Sinh làm xong một trận thoải mái, làn da của nàng đều trở nên căng mịn, trắng bóng tựa mỡ đông, hai má hồng hào vẫn còn vương lại hơi nước.

Mi mắt cong vút hình nguyệt nha như lộ nét xuân thủy kết hợp với nốt ruồi son trên khóe mắt trái, làm khuôn mặt của thiếu nữ hiện ra vẻ quyến rũ, mỹ lệ như đóa hoa tường vi đỏ thắm giữa núi rừng.
“...”
Nhìn biểu hiện của Trần Băng Băng, hắn liền im lặng tột độ.

Chẳng lẽ tinh lực của hắn đều bị nàng hút sạch hết rồi?
“Giờ ai mới là kẻ trợn mắt lè lưỡi, tay chân bủn rủn đây?
Ngươi không được nha, mới nửa tiếng mà đã kiệt sức. Ta còn chưa hoàn toàn thỏa mãn đâu.”
Trần Băng Băng mỉm cười đắc thắng nói.

“Ăn gian! Đặc chất của ngươi quá ăn gian!”
Gân xanh trên trán nổi lên, Nguyễn Trường Sinh tức giận kháng nghị, đồng thời không kiềm được nghi vấn, bất quá giọng nói lại mang tính khẳng định:
“Đặc chất cấp S của ngươi là Siêu Tốc Hồi Phục, đúng không?”

“Không phải ngươi đã đoán được rồi sao, còn hỏi ta làm gì.”
Thiếu nữ vừa vuốt gọn lại mái tóc rối do chiến trận, vừa thản nhiên thừa nhận.
“Quả nhiên…”
Siêu Tốc Hồi Phục, một Đặc chất cấp S vô cùng mạnh mẽ.

Tuy không trực tiếp tăng cường năng lực chiến đấu, nhưng nó có thể trợ giúp Linh Tố Sư tại rất nhiều mặt.
Đặc chất này có hai tác dụng.
Một là cấp tốc tự phục hồi tất cả các loại tổn thương.
Hai là tăng tốc độ hồi phục tổng thể của bản thân, trong đó có thể lực, linh lực, tinh thần, linh hồn,...

Có thể chủ động tiêu hao năng lượng và linh lực dự trữ trong thân thể và nội cảnh để thúc đẩy quá trình hồi phục.
Căn cơ của Siêu Tốc Hồi Phục là cấp độ của Linh Tố Sư, nói đúng hơn là, bản chất cũng như cấp bậc sinh mạng càng cao, thì cường độ và tốc độ hồi phục mới càng mạnh.

Chẳng trách Trần Băng Băng có thể phóng đại chiêu như đánh thường, chẳng trách những tổn thương hắn gây ra đều không khiến nàng xi nhê.
Muốn chiến thắng Trần Băng Băng chỉ có hai cách, một là có lực chiến áp đảo, nhất chiêu giết, hai là có năng lực phong ấn, khống chế mới được.

Thấy Nguyễn Trường Sinh đang ngẫm nghĩ, cảm giác có chút thua thiệt, Trần Băng Băng liền hỏi lại:
“Ta đã tiết lộ Đặc chất của mình rồi, giờ đến lượt ngươi!”
Bị nàng đánh gãy suy nghĩ, bất đắc dĩ, hắn bèn gọn gàng đáp:
“Cấp B - Chưởng Khống Nhập Vi.”

“Nha! Thể nào tốc độ học tập, tu luyện các loại Kỹ Pháp, Thể thuật, Thuật thức của ngươi lại nhanh đến vậy, thậm chí còn nhanh hơn ta gấp mấy lần, thì ra là bởi khả năng khống chế nhập vi.”

Tiếp tục cùng Trần Băng Băng thảo luận, hắn đã hiểu được tại sao nàng lại có thể bắn ánh đao thành tuyến ra xa ba mét.
Hỏa Nhận là Thuật thức lưu phải Tố Hình kết hợp Phóng Xạ, muốn biến hóa hình thái của Hỏa Nhận thành tuyến trảm kích thì Tố Hình Pháp ít nhất phải đạt tới giai đoạn Tinh thông!

Đánh với Trần Băng Băng hai trận, Nguyễn Trường Sinh đã xác định nàng là Linh Tố Sư chủ tu lưu phái Cường Hóa và kiêm tu các lưu phái Kỹ Pháp khác.

Chỉ trong vòng ba tháng, Cường Hóa Pháp của nàng cũng đã đạt tới giai đoạn Tinh thông, điều này rất phù hợp với lẽ thường của một vị thiên tài cấp S, không có gì để nghi ngờ.

Tuy nhiên, mức độ khó khăn khi tu luyện những Kỹ Pháp kiêm tu khác là gấp mười, thậm chí gấp trăm lần so với khi tu luyện lưu phái Kỹ Pháp chủ tu.

Nửa năm khiến Kỹ Pháp kiêm tu tấn thăng giai đoạn Tinh thông, cho dù là thiên tài cấp S đi nữa cũng làm không được, trừ phi kẻ này có Đặc chất liên quan đến năng lực học tập, tu luyện.
Bất quá, Đặc chất của Trần Băng Băng là Siêu Tốc Hồi Phục nha!
Nghe nàng giải thích sơ qua, hắn rốt cuộc rõ ràng.

Thiếu nữ cũng không hề dùng Thuật thức Hỏa Nhận, Thủy Nhận, mà Trần Băng Băng chỉ kết hợp một chút kỹ pháp Tố Hình và Phóng Xạ vào Nhiên Đao Ba Động Trảm cùng Lưu Đao Cao Tần Trảm để phát xạ ánh đao mà thôi.
Phương thức tuy thô ráp, nhưng rất thông minh và đột xuất.

Cùng với đó, nữ lớp trưởng cũng biết được năng lực liệu địch tiên cơ và hư thực giao thái của Nguyễn Trường Sinh là kỹ xảo diễn sinh từ Thuật thức cùng Đặc chất mà thành.
Khụ khụ, còn cả năng lực Siêu Trí Lực của Đạo Chủng trợ giúp nữa, nhưng hắn không nói ra.

Bí mật chỉ có một người biết thì mới được gọi là bí mật, bí mật có người thứ hai biết được thì bí mật đã thành bật mí mất rồi.
Mặc dù Nguyễn Trường Sinh nói thiếu, nhưng một nửa sự thật vẫn là sự thật nha!
Vượt qua được cuộc kiểm tr.a từ trực giác của nàng là tốt rồi.

Biết hắn sáng tạo được hai năng lực diễn sinh tinh vi mà thực dụng như thế, mắt phượng của Trần Băng Băng liền toát ra vẻ khâm phục.
Vậy mới đúng là đồng loại của nàng nha! Đồng thời là một đồng bạn, đối thủ rất tốt nữa.

Phải kéo hắn chiến đấu nhiều hơn để tăng tiến tình cảm mới được!
Tư duy thanh kỳ của thiếu nữ cũng chỉ đơn giản như vậy…

Trao đổi kỹ xảo cận chiến và nghỉ ngơi thêm một lát, Trần Băng Băng vội mang Nguyễn Trường Sinh đến phòng chữa bệnh để kiểm tr.a và chữa trị một số tổn thương gây ra từ trận đấu.
Đã đến gần trưa, hắn bèn đổi lại trang phục vốn có và chào tạm biệt lớp trưởng.

Trước khi ra về, Nguyễn Trường Sinh nói:
“Ngươi nhớ giúp ta giữ bí mật về năng lực chiến đấu của ta ngày hôm nay, nhớ là xóa những đoạn giám sát trong sân đấu nếu có, ta cũng không muốn bị phiền phức tìm đến mình đâu.”

“Hiểu rồi, chỉ ta với ngươi biết bí mật thôi đúng không? Vậy tháng sau đến đây đấu tập hai lần nha!”
“Không được, vẫn một lần mỗi cuối tháng, ta còn rất nhiều việc bận.”
Nghe hắn lắc đầu từ chối, biểu cảm thanh lãnh trên khuôn mặt thiếu nữ chợt hiện lên vẻ đáng tiếc.
“Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”
Bước ra khỏi võ quán, hình bóng Nguyễn Trường Sinh từ từ biến mất khỏi tầm mắt của Trần Băng Băng.
Cùng lúc đó, một người đàn ông có độ tuổi thành thục ngồi đối diện võ quán đã thấy được cảnh vừa xảy ra.

Ngoại hình cùng trang phục của người đàn ông lại rất thời thượng, thậm chí có phần quá mức sành điệu.
Lông mày hơi nhướng lên, hắn tức tốc cầm điện thoại cho bộ phận an ninh:
“Từ camera giám sát của võ quán triết xuất ra hình ảnh, sau đó điều tr.a ngay cho ta thiếu niên này là ai!”

Dập máy, hắn tiếp tục gọi cho một người khác.
Năm giây sau, phía bên kia nghe máy:
“Băng Băng có chuyện gì sao?” âm thanh già dặn mà mạnh mẽ, uy nghiêm.
“Chưa xác định, nhưng khả năng cao là—
Áo bông nhỏ của ngươi sắp chạy theo trai rồi á!”
“...”
“!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện