Những ngày cuối cùng của tháng Tám, trận thi đấu đoạt danh hiệu Nam Ninh Thập Nhân Chúng nhiệm kỳ thứ 76, từ năm 1136-1141 đã dần đi đến hồi cuối.
Mười vị Linh Tố Sư thiên tài trẻ tuổi rốt cuộc bước vào trận chung kết, tất cả đồng loạt có cấp bậc Linh Tố Sư level 4, lực chiến đều cực kỳ mạnh mẽ mà đáng sợ.
Hôm nay, sau khi hoàn thành công việc tại tiệm Tạp Hóa, Nguyễn Trường Sinh liền xin nghỉ phép một hôm, đi siêu thị mini để chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa tiệc tại gia ngày mai.
Cùng bà chủ siêu thị chào hỏi mấy câu, hắn liền thanh toán tiền và mang theo bọc đồ về nhà.
Hôm sau, gần chín sáng, Khỉ Con cùng Gấu Chó đã theo hẹn mà tới.
“Biết gì chưa Cục Đá, Gấu Chó nó giấu anh em mình lên level 2 tại hai tuần trước rồi á!”
Vừa đưa cho Nguyễn Trường Sinh một bọc to chứa đầy đồ ăn vặt, Khỉ Con vừa ấm ức kể tội, thanh âm không giấu được nỗi hâm mộ.
Cũng giơ lên bọc đồ ăn khác, Gấu Chó tỏ vẻ bình thản đáp:
“Không có gì, chỉ là ta muốn chờ các ngươi thăng cấp thì nói một thể để chung vui thôi.”
“Thôi đi, còn không phải muốn chúng ta tự mình phát hiện rồi giở chiêu “vô hình trang bức” khoe khoang như hiện tại sao!?!”
Làm bạn với nhau bao năm, Khỉ Con liền biết tỏng thằng này giấu giếm ý định gì.
“Phỉ báng! Ta cần gì phải khoe khoang!”
“Được chưa, rốt cuộc hai thằng bay có đi vào nhà không đây?”
Đứng chờ Khỉ Con cùng Gấu Chó nãy giờ, có chút mất kiên nhẫn, Nguyễn Trường Sinh lập tức đẩy hai tên dở hơi vào trong nhà, đồng thời không quên chúc mừng một câu:
“Gấu Chó ghê gớm nha, cuối cùng lại trở thành Linh Tố Sư level 2 nhanh nhất trong ba đứa chúng ta rồi.”
“Chỉ là hưởng sái từ điều kiện gia đình thôi, mấy bữa nữa là các ngươi cũng lên cấp à.”
Có ba mẹ là viên chức chính phủ, mặc dù không phải ông to bà lớn gì, nhưng tối thiểu tài nguyên tu luyện cấp thấp của Gấu Chó vẫn luôn luôn sung túc, đầy đủ.
Cho nên tuy có tốc độ tu luyện cơ bản xấp xỉ nhau, nhưng Gấu Chó vẫn phát triển nhanh hơn Khỉ Con một đoạn không nhỏ.
Dù đã được nhà trường cũng như quốc gia hỗ trợ một tổ 10 lọ Cộng Linh Tề loại ưu mỗi tuần, tương đương với việc tăng tốc tu luyện hai ngày rưỡi, thêm 10 lọ loại chuẩn mà ba mẹ đưa cho, Khỉ Con được có năm ngày cắn dược tu luyện mỗi tuần.
Bởi ba mẹ hắn cũng chỉ là công nhân lao động, nên điều kiện trợ giúp cho con của mình cũng chỉ có giới hạn, là người lạc quan mà hiểu chuyện, nên Khỉ Con không hề trách móc ba mẹ mình, mà chỉ lơ đãng than phiền:
“Mỗi tuần được cấp miễn phí có một tổ dược tề để tu luyện, không bõ dính răng tí nào, chẳng lẽ phía trên không coi trọng sinh mạng của chúng ta sao!”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, nội tâm Nguyễn Trường Sinh cũng nổi lên nghi ngờ.
Ngoại trừ lấp thêm vào thư viện một số sách chú giải về việc tu luyện Linh Tố cũng như Thuật thức và một số thông tin cơ bản của thế giới Tro Tàn, cộng thêm một tổ Cộng Linh Tề loại ưu mỗi tuần trước đó được cấp tại trường, bây giờ được máy bay giao hàng tận nơi, thì phía chính thức liền không có thêm bất kỳ động thái nào mới, tựa như đã quên mất bọn họ.
Số lượng trợ cấp đối với từng học sinh như vậy đã tương đương với khoảng ba mươi ngàn điểm khoán một tháng mỗi người, hơn gấp hai, ba lần lương cơ bản của một công nhân kỹ thuật siêu phàm tầng dưới chót, nhưng đối với tài lực của một quốc gia lớn như Nam Ninh thì đây cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông, có tăng gấp đôi, gấp ba trợ cấp cũng không đáng kể.
Dằn xuống nỗi lòng, hắn hờ hững hỏi Khỉ Con:
“Khoảng bao lâu nữa thì ngươi lên cấp?”
“Với tình trạng hiện giờ sao, chắc khoảng nửa tháng nữa.”
“Vậy cầm chỗ Cộng Linh Tề này của ta đi, sau bù dần vào tiền ăn vặt cộng tiền vui chơi là được.”
Nguyễn Trường Sinh từ trong phòng của mình lấy ra hai tổ Cộng Linh Tề loại ưu và dí vào tay Khỉ Con.
Làm “ông trùm” chuyên sản xuất và buôn bán Cộng Linh Tề, hắn cũng không ngại việc thuận tay đẩy thằng bạn mình một cái.
Mặc dù không dám đưa bất kỳ dược tề loại Hoàn mỹ nào ra ngoài, nhưng Công Linh Tề loại ưu thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, không đáng kể.
Nhận lấy chỗ dược tề, người sau cảm động phát khóc:
“Ô ô ô, Cục Đá đúng là con trai ngoan của ta.”
“Ai là con trai ngoan?”
“Không, ta mới là con trai ngoan, ngươi là người bố thứ hai của ta, ô ô ô.”
Nguyễn Trường Sinh cùng Gấu Chó đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Khỉ Con.
“Điều kiện của ngươi cũng không tốt lắm đâu, hay để ta giúp Khỉ Con đi.”
Nghe Gấu Chó đột nhiên chen vào câu chuyện, xung phong nhận việc hỗ trợ, Nguyễn Trường Sinh liền khẽ lắc đầu:
“Chỉ là hai tổ Cộng Linh Tề ta mua dư ra thôi, để Khỉ Con “trả góp” là ổn.
Mới cả không phải ta đã nói mình có việc làm thêm rồi sao, nên yên tâm đi.”
“Nói đến việc làm thêm của ngươi ta mới nhớ, ba mẹ ta đang muốn đặt làm tạo tác cho ta, ngươi có luyện chế tạo tác ở cửa hàng đó không?”
“Có luyện, nói chung chất lượng vật phẩm ở cửa hàng đều rất tốt, ngươi cứ tới địa chỉ này là được.”
Nghe được Gấu Chó muốn đặt làm tạo tác, hắn bèn nhắn cho hắn vị trí của tiệm Tạp Hóa trên bản đồ điện tử.
Đã thống nhất với nhau là giữ bí mật về việc Nguyễn Trường Sinh luyện chế được tạo tác Cơ Sở loại Ưu, nên bọn hắn mới phải đi đường quanh co như này, cũng vừa để phụ huynh của Gấu Chó yên tâm.
Đứng bên cạnh, Khỉ Con liền tỏ vẻ nịnh nọt:
“Cục Đá nha, đã làm người tốt thì tốt tới cùng, ngươi cũng giúp ta miễn phí luyện chế tạo tác đi mà!
Ta không có yêu cầu gì cao đâu, loại Ưu trở lên là được.”
Trợn trắng mắt nhìn tên vô sỉ này một cái, hắn từ chối thẳng thừng:
“Trả nợ xong hết đã rồi tính.”
Tiếp tục nói chuyện cười đùa, Nguyễn Trường Sinh đã dẫn hai thằng bạn vào phòng khách, còn bản thân hắn cầm hai bọc đồ ăn vặt vào bếp.
Thấy Gỗ Mun đang lười biếng nằm xem TV trên ghế sofa, hai mắt sáng lên, Khỉ Con liền chạy lại gần:
“Gỗ Mun đáng yêu cho ta ôm một cái nào!”
Nhìn thấy “tên lùn nô tì” mà con sen hay gọi hình chiếu hội thoại đang muốn lao lên ôm mình, hoàng thượng giận giữ:
“Meow!”
Ai cho phép nô tì ôm trẫm! Tội khi quân, cạo ch.ết ngươi!
Đang sắp xếp và đổ các món đồ ăn vặt ra đĩa, Nguyễn Trường Sinh chợt nghe thấy thanh âm của mèo - người đại chiến.
Trong lòng có chút im lặng, hắn liền làm cho xong rồi mới đi ra ngoài xem xét tình hình.
Lúc này, “trận chiến đấu” đã kết thúc, phần thắng áp đảo thuộc về Gỗ Mun!
Nhìn trên mặt Khỉ Con có mấy vết cào nhưng cánh tay vẫn không kiềm được muốn vuốt mèo một cái, sau đó liền bị đuôi dài của hoàng thượng quất cho một cái, Nguyễn Trường Sinh khẽ cười:
“Chơi đủ chưa? Mau vào bê đồ ăn vặt ra đây.”
Thời điểm cả bọn đã chuẩn bị xong xuôi thì cũng là lúc trận chung kết truyền hình trực tiếp được bắt đầu, dưới ánh mắt không hài lòng của Gỗ Mun, hắn nhanh chóng chuyển kênh TV.
“Đừng nhìn ta như vậy, không phải hôm nay đã thỏa thuận về quyền TV từ trước rồi nha.”
Vừa ôm lấy mèo đen và nhẹ nhàng vuốt ve nó, Nguyễn Trường Sinh vừa cùng lũ bạn tán gẫu.
“Các ngươi cho rằng năm nay ai đứng đầu Thập Nhân Chúng?”
“Còn phải hỏi sao, tất nhiên là vợ yêu Bạch Trà của ta rồi!”
Nghe câu nhận vơ vô liêm sỉ của Khỉ Con, Gấu Chó lập tức phản đối:
“Đừng có dát vàng lên mặt, ai là vợ của ngươi! Bạch Trà là vợ của ta!”
Nửa câu đầu còn chính đáng, nhưng nửa câu sau đã làm Nguyễn Trường Sinh suýt chút nữa ngã ngửa.
Lấy tay bốc lấy miếng bánh vào miệng, đồng thời cho Gỗ Mun một miếng, hắn mới mở lời hòa giải khi hai thằng này sắp sửa vì idol mà đánh nhau đến nơi:
“Được rồi, idol Bạch Trà nha, nàng là vợ của mọi người, các ngươi đều có phần nên không cần phải tranh chấp kịch liệt như thế làm gì.
Thật là!”
Đang cãi cọ tới mức mặt đỏ tía tai, tâm tình bốc lửa của Khỉ Con cùng Gấu Chó lập tức bị chỉnh cho không có.
Biểu cảm của cả hai đều mang theo vẻ khó chịu xen lẫn quái dị, Khỉ Con không kiềm được oán thán:
“Cục Đá, lời của ngươi làʍ ȶìиɦ cảm dành cho idol Bạch Trà của ta có chút biến dạng, khiến cho ta không thể nhìn thẳng nàng được nữa rồi!”
“Vậy sao? Xem TV tiếp đi.”
Không thèm để ý hai tên dở hơi, Nguyễn Trường Sinh tiếp tục quan sát màn mở đầu khiêu chiến sắp tới trên màn hình.
Trước trận chung kết, mười vị Thập Nhân Chúng rốt cuộc đã được định ra và tạm thời xếp theo thứ tự điểm tích lũy thắng được.
Tới trận này, mỗi người bọn họ có ba lần khiêu chiến vị trí cao hơn mình nhiều nhất ba thứ tự, một khi khiêu chiến thất bại liền không thể khiêu chiến lại người đó được nữa.
Ngay khi Nguyễn Trường Sinh đang đoán xem ai sẽ là người mở ra tiếng pháo đầu tiên thì trong màn hình, thần thái điềm đạm, dịu dàng của Bạch Trà đã chuyển thành nghiêm túc, nàng nghiêng đầu về thân ảnh thứ năm.
“Ta xin phép được khiêu chiến vị trí thứ năm - Đặng Thế!”
Thanh âm trong trẻo tựa như kích lên từng tầng sóng ngầm, khiến tâm trạng mọi người bỗng chốc sôi trào.
Nghe được lời khiêu chiến của Bạch Tra, khẽ vuốt mái tóc ngắn màu bạch kim, Đặng Thế hờ hững gật đầu.
Theo sau đó, cả hai đã nhanh chóng di chuyển tới sân đấu hình vòm khổng lồ có bán kính hai ngàn mét.
Đang ngồi xem TV, Khỉ Con vừa vui mừng vừa bồn chồn:
“Bạch Trà lại mở đầu trận chung kết! Nhưng ta thực sự có chút hơi lo lắng cho nàng, bởi Đặng Thế cũng là thiên tài của học viện công lập Bạch Khóa ngang hàng với học viện Lâm Kế, có Đặc Chất cấp S - Ức Chế Tồn Tại nha.
Hắn còn tài tình kết hợp cả phong cách chiến đấu lưu phái Phóng Xạ với ba hệ Linh Tố Quang - Huyễn - Thủy Tinh thì Bạch Trà phải phá giải kiểu gì đây!”
“Nàng cũng là Linh Tố Sư lưu phái Phóng Xạ đấy, ngươi lo cái gì.”
Đã đến trận chung kết, hầu hết tất cả thông tin cụ thể của mười vị Thập Nhân Chúng tương lai đều đã bị lật một cái úp sấp, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng tìm thấy trên mạng.
Đặc Chất cấp S - Ức Chế Tồn Tại khiến tồn tại của chủ thể phai mờ dưới tâm trí sinh vật xung quanh, năng lực sẽ mất tác dụng nếu chủ thể trực tiếp tác động tới sinh vật.
Tinh thần cùng cấp bậc sinh mạng càng mạnh, uy lực của Đặc Chất càng mạnh.
Nói dễ hiểu, Ức Chế Tồn Tại chính là bản nâng cấp + cố hóa gần tương tự với Thuật thức Hữu Vô Hư Thực, bất quá đây lại là Đặc Chất, sẽ không bao giờ xuất hiện tình trạng “lỗi thời” như Thuật thức.
Dựa vào Đặc Chất này làm hạch tâm chiến thuật, Đặng Thế đã vượt qua tất cả các tuyển thủ tài năng mà thành công bước vào vị trí Thập Nhân Chúng.
Thấy hai vị Thập Nhân Chúng tương lai đã chuẩn bị bắt đầu trận đấu, Nguyễn Trường Sinh tức tốc điều chỉnh tốc độ phát hình xuống một phần mười giây.
Linh Tố Sư khi bước vào cấp trung - level 4, thì sinh mạng của bọn họ đều đã hoàn toàn tiến hóa tới một tầng cao mới, trong đó tốc độ tư duy và tốc độ phản ứng tổng hợp được tăng vọt và cố hóa ở mức độ gấp mười lần so với Linh Tố Sư cấp thấp.
Trong mắt bọn họ, mọi hoạt động của Linh Tố Sư cấp thấp đều chậm rãi chẳng khác nào con rùa.
Chỉ có thời điểm cần giao tiếp, tương tác, Linh Tố Sư cấp trung mới tự giảm động thái của bản thân xuống tốc độ bình thường để dễ bề nói chuyện hơn mà thôi.
Nhưng trong chiến đấu, bọn họ tất nhiên sẽ sử dụng tốc độ chân thực của chính mình rồi.
Ngay thời điểm tốc độ phát hình được giảm xuống, trận chiến đã bắt đầu!
Cách đối thủ hai trăm mét, Đặng Thế phảng phất đang phát động Thuật thức nào đó, khiến ánh sáng xung quanh khẽ hiện lên gợn sóng.
Phía đối diện, thân thể tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, Bạch Trà bỗng chốc từ bàn tay rải xuống mặt đất vô vàn hạt mầm Linh Tố màu lục.
Sinh Mệnh Chi Chủng!!