Cơn mưa rào vẫn đang rơi, thi thoảng lại có tia chớp lóe sáng trên bầu trời.
Vận dụng Linh Tố tố hình ngăn cách từng giọt nước, Nguyễn Trường Sinh cùng Trần Băng Băng lập tức khởi động màn dạo đầu!
Trận đấu liền cứ thế diễn ra như bình thường…
Bạch! Bạch! Bạch!... (Tiếng mưa rơi vào mái hiên, mọi người đừng hiểu lầm)
Bốn mươi lăm phút sau, mưa đã tạnh được một lát.
Như chó ch.ết nằm ngửa trên mặt đất, Nguyễn Trường Sinh mệt mỏi nắm vuốt lấy tay chân đang bủn rủn.
Lại một lần nữa, hắn bị vắt khô.
Vắt cực khô!
Một giọt cũng không còn.
Quá kinh khủng!
Tuy tố chất thân thể đã được nâng cao lên một bậc nhờ Khoa Học Luyện Thể Pháp, nhưng hắn vẫn chỉ có thể chịu đựng được thêm mười lăm phút.
Nhìn khuôn mặt hồng nhuận với biểu cảm vui thích, khác với vẻ thanh lãnh như mọi khi của thiếu nữ tóc đỏ đang ngồi bên cạnh, Nguyễn Trường Sinh mệt mỏi nói:
“Lần này đã thoải mái hơn rồi chứ?”
Nghe thiếu niên hỏi, Trần Băng Băng vừa chỉnh đốn lại tóc tai cùng bộ võ phục vô cùng xốc xếch trên người, vừa trả lời với thanh âm thỏa mãn:
“Tạm được, bình thường một mình ta phải mất tới gần hai tiếng mới đủ.
Lần sau kéo dài được hơn một tiếng thì tốt nhất.”
Một mình tận hai tiếng, ngươi bổ đủ nước sao?
Khụ khụ…
Nguyễn Trường Sinh bèn cắn răng gật đầu:
“Sẽ!”
Mặc dù không lộ thêm các con bài tẩy khác, nhưng thu hoạch hôm nay của hai người vẫn rất khá.
Có một số kỹ xảo hay năng lực hắn sáng tạo ra, chỉ khi va chạm thực chiến mới có thể phát hiện ra vấn đề và tìm ra cách để hoàn thiện.
Đồng dạng, Trần Băng Băng cũng như vậy.
Thông qua những trận chiến như này, kinh nghiệm thực chiến của cả hai đều đã dần trở nên tốt hơn.
Kết thúc chủ đề nói chuyện có chút là lạ trên, Nguyễn Trường Sinh tiếp tục đặt câu hỏi:
“Ngươi sắp đột phá Linh Tố Sư level 2 rồi à?”
Trong quá trình chiến đấu vừa nãy, hắn cảm giác rõ ràng được thiếu nữ đang khống chế và hạ thấp lượng linh lực vận chuyển nhằm giảm xuống uy lực của Thuật thức, tránh cho việc kỹ xảo chiến đấu của hắn bị lực lượng quá mạnh áp chế.
Nội cảnh được khai phá càng hoàn thiện, thì lượng linh lực cũng như Linh Tố được vận chuyển trong một đơn vị thời gian lại càng lớn hơn.
Thuật thức được ngưng tụ càng nhiều Linh Tố, đương nhiên uy lực cũng sẽ mạnh hơn rồi.
Vì thế, Nguyễn Trường Sinh liền đoán được nguyên nhân.
Đã không phải do Hô Hấp Pháp, Kỹ Pháp hay Thuật thức bước vào giai đoạn Hoàn mỹ, vậy chắc chắn là tiến độ Linh Tố Sư level 1 đã tăng rất cao.
Đúng như hắn suy đoán, Trần Băng Băng lắc đầu:
“Chưa…”
Sau đó gật đầu:
“Cũng tầm một tháng nữa mới lên được cấp.”
“...”
Đúng R2 cấp A có khác.
Trong lòng hắn không ngừng hâm mộ
Nếu không tìm được cách tăng thêm tốc độ tu luyện Linh Tố, thì phải đến tận năm sau hắn mới bước được chân vào level 2.
Nàng nói xong, đồng thời cảm nhận được cảm xúc của Nguyễn Trường Sinh hơi đi xuống một điểm nên khẽ an ủi:
“Ngươi cũng không cần phải thất lạc, R2 cùng cấp bậc Linh Tố Sư tuy quan trọng, nhưng không phải là tất cả.
Ta tin với tài năng cùng quyết tâm của ngươi, việc đuổi theo được cấp bậc của ta chỉ là chuyện sớm muộn.”
“...Cảm ơn vì lời an ủi.”
“Ta không an ủi, đó là ý nghĩ thật sự của bản thân ta, còn cả trực giác mách bảo nữa!”
Nhìn sâu vào đôi mắt màu hồng ngọc đang tỏ ra cực kỳ nghiêm túc và chân thành, con ngươi trong vắt mà không có một chút tì vết của Trần Băng Băng, khuôn mặt điềm tĩnh của Nguyễn Trường Sinh chợt gật đầu và mỉm cười.
Hắn cũng tin mình có thể làm được.
Cho dù không có Đạo Chủng hỗ trợ, cho dù tiềm lực của bản thân không cao, hắn vẫn sẽ tìm tất cả mọi cách để tiếp tục tiến bước!
Chấp niệm của hắn, hay phía cường quốc Đông Minh còn gọi bằng từ “đạo tâm” đó chính là đứng trên siêu phàm, chưởng khống kỳ tích.
Nguyễn Trường Sinh có thể sẽ ch.ết và ngã xuống khi bước đi trên con đường này, tuy nhiên sẽ không bao giờ có chuyện hắn dừng bước và dậm chân tại chỗ.
Chứng kiến thiếu niên mỉm cười và gật đầu với mình, trong ánh mắt của hắn vẫn luôn luôn kiên định như vậy, Trần Băng Băng liền nở nụ cười, đồng thời cũng dùng ánh mắt vô cùng kiên định với chấp niệm của bản thân để đáp lại.
Nội tâm Nguyễn Trường Sinh yên lặng thì thào.
‘Đồng loại sao? Thật sự không tệ…’
Người bạn phú bà này, hắn giao định!
Trong vô tình, mối quan hệ của hai người càng trở nên chặt chẽ hơn.
Cả hai đều không nhắc gì đến việc sinh tồn trong thế giới Tro Tàn sắp tới.
Tựa như đối với bọn họ, chuyện có thể sống sót qua được là điều chắc chắn, chỉ là phương thức sống sót như thế nào mà thôi.
Khi tâm thần (thể lực + tinh thần lực) đã hồi phục được kha khá, Trần Băng Băng liền dẫn Nguyễn Trường Sinh tới phòng chữa thương và thay quần áo.
Trong lúc đang bàn luận về các kỹ xảo chiến đấu, thấy nàng sắp tấn thăng level 2, hắn đột nhiên nhớ tới tên phiền phức Lý Toàn Hưng cũng là R2 cấp A.
Dạo gần đây tuy Nguyễn Trường Sinh không còn bị kiếm chuyện, nhưng thằng này vẫn thi thoảng nhìn hắn với vẻ mắt la mày lém.
Lý Toàn Hưng không phải một kẻ đại gian đại ác, nhưng độ trẻ trâu, sĩ diện mà xấu tính cùng thói ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu thực khó mà thay đổi được.
Một khi thằng này lên cấp, khả năng cao sẽ lại tìm đến hắn để gây gổ.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Trường liền nhờ đến nữ lớp trưởng:
“Băng Băng, ta có chuyện cần ngươi giúp.”
Ở quốc gia Nam Ninh, gọi thẳng tên là biểu hiện của mối quan hệ thân mật giữa hai người.
Cảm nhận được thiếu niên đã thực sự coi nàng là bằng hữu, nôi tâm Trần Băng Băng vui cực kỳ:
‘Ba nói không sai nha! Luyện tập đối chiến với nhau là cách nhanh nhất để kéo gần mối quan hệ á!’
Bất quá mặt ngoài Trần Băng Băng vẫn thanh lãnh phất tay, đối đáp ngắn gọn:
“Nói đi.”
“Ngươi cũng biết xích mích giữa ta và Lý Toàn Hưng rồi đấy.
Nhờ ngươi kiếm chút việc cho tên kia giúp ta, tránh cho hắn rảnh quá rồi đi tìm ta kiếm chuyện.”
“Vậy ta giúp ngươi sắp xếp đối tượng đấu tập trên thao trường là hắn luôn, sau đó hai người giải quyết trực tiếp là được.”
Nghe vậy, hắn bèn lắc đầu từ chối:
“Ta sống vốn thấp điệu, kín tiếng, không thích phiền phức vô cớ dính vào người.
Nhà còn bao việc đâu, đến cả thời gian ngủ nghỉ của chính bản thân ta cũng bị rút ngắn đây.
Việc đánh nhau với hắn không thể giúp ta giải quyết phiền phức và tiết kiệm thời gian được.
Ngươi tìm cách khác đi.”
“...Trường Sinh, tính cách của ngươi thật đủ cẩu.”
Dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nhìn lấy hắn, thiếu nữ khẽ chửi bậy.
Nói hắn cẩu?
Không thể chấp nhận!
Nguyễn Trường Sinh liền phản bác:
“Thấp điệu không phải là cẩu, đấy là một loại quy tắc ứng xử, là một loại thái độ đối với nhân sinh, là một loại biểu hiện của trí tuệ!
Ngươi không hiểu!
Thấp điệu là bình tĩnh, thong dong, nho nhã.
Thấp điệu là sự tu dưỡng về tâm tình, sự bình thản, không trương dương, là một phương pháp đối nhân xử thế—”
“Dừng! Dừng ngay cho ta!”
Trợn trắng mắt nghe tên dở hơi trước mặt đột nhiên nổi điên nổi khùng, Trần Băng Băng vội đánh gãy lời nói của Nguyễn Trường Sinh:
“Ta giúp ngươi đánh hắn mấy trận trên thao trường là được chứ gì!”
“Không đủ, còn phải để hắn không rảnh thời gian để gây sự với ta vào những giờ nghỉ mới được.”
Lắng nghe yêu cầu của thiếu niên, khuôn mặt trái xoan của nàng hơi lộ ra vẻ suy nghĩ, đắn đo.
Tuy bề ngoài, Trần Băng Băng là một nữ sinh, một lớp trưởng vô cùng ưu tú, nghiêm túc, rất có lễ phép và trách nhiệm, nhưng nàng là nữ nhân nha!
Đã là nữ nhân liền không nói đạo lý!
Cộng thêm lối tư duy thanh kỳ, mạnh mẽ mà dứt khoát của Trần Băng Băng, Nguyễn Trường Sinh tin rằng nàng sẽ đáp ứng.
Đúng như hắn nghĩ, sau vài giây, thiếu nữ đã gật đầu:
“Cũng được. Dù sao ta cũng là người quản lý một số việc vặt hàng ngày trong lớp, kéo tên kia đi làm culi không thành vấn đề.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn của nàng, Nguyễn Trường Sinh yên tâm.
Nội tâm hắn yên lặng gửi lời chúc phúc tới Lý Toàn Hưng.
Vừa được nữ thần trong lòng của mình bắt làm làm trâu làm ngựa, còn được nàng đánh cho một trận bán thân bất toại, đó không phải là một loại phúc lợi sao?
Nguyện ngươi có thể an tường dưới ánh hào quang của mười phương chư phật! Amen!
…
Buổi sáng chủ nhật cũng sắp qua đi, Nguyễn Trường Sinh chuẩn bị chào tạm biệt Trần Băng Băng để ra về.
Khi thiếu nữ đưa hắn tới phần sân trước của võ quán, cảnh cổng ra vào màu đen chợt mở rộng.
Một người đàn ông tuổi tráng niên liền mạnh mẽ bước vào.
Thân thể tráng kiện màu đồng cổ trong bộ đồ võ sư màu đen, ngũ quan như tạc tượng, mặt vuông chữ điền, ánh mắt nội liễm.
Nhìn bộ tóc, râu quai nón corporate cùng đôi đồng tử đỏ như lửa, kết hợp với việc có thể thoải mái vào võ quán tư nhân, Nguyễn Trường Sinh liền nhận ra người này là ai.
“Ba!”
Đứng bên cạnh hắn, Trần Băng Băng khẽ cúi đầu chào với biểu cảm giống như sắp phải dính vào thứ gì đó rất phiền phức.
Nguyễn Trường Sinh cũng cúi đầu, lễ phép chào hỏi.
“Quán chủ, chào ngài!”
Khuôn mặt không chút biểu cảm, khí thế mạnh mẽ chợt bộc phát, Trần Bình Bình bước từng bước tới gần hai người.
Tựa như bị một con hung thú kinh khủng để mắt tới, toàn thân thiếu niên bỗng chốc nặng như chì, tâm trí không ngừng vang lên từng tiếng cảnh báo!
Nguy!