Trong chốn đông đúc mà bí hiểm của những thân ảnh đang di chuyển qua lại.
Bên dưới chiếc áo khoác phủ kín người được hình thành từ Thuật thức Ám Ảnh Áo Choàng, Nguyễn Trường Sinh bước vào cửa hàng dược lớn nhất của chợ đen có tên Vô Xá.
Nhìn thấy hắn đi tới, một nhân viên cửa hàng nhanh nhẹn tiếp cận chào hỏi:
“Quý khách phải chăng muốn mua gì?”
“Chưa cần, ta muốn bán đồ trước.”
Nguyễn Trường Sinh liền trả lời với sắc giọng trầm ấm.
“Vậy mời ngài theo hướng này.”
…
Theo nhân viên giao dịch những tổ dược tề mà hắn vừa cầm từ trong balo, hơn ba trăm ngàn điểm khoán liền nhanh chóng vào tay.
Đầu to chủ yếu vẫn là dược tề loại ưu có tác dụng phụ trợ tu luyện như Cộng Linh Tề, giá cả mua bán vẫn luôn hời nhất.
Sau khi giao dịch xong, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu chọn mua dược liệu siêu phàm.
Tuy nhiên, ở mỗi một cửa hàng, hắn cũng không mua với số lượng nhiều, đồng thời còn chọn thêm cả một chút dược liệu hơi kém chất lượng để hạ thấp phán đoán của nhân viên và chủ cửa hàng.
Thời điểm đang bước ra khỏi nơi này, kỹ xảo Nghe âm biện hình của hắn đã “thấy” được tên nhân viên vừa nháy mắt với chủ ở quầy thu ngân, sau đó chủ cửa hàng khẽ lắc đầu với biên độ cực kỳ nhỏ.
Làm bộ không biết, Nguyễn Trường Sinh vẫn thong dong rời đi, nhưng ánh mắt giấu dưới lớp áo choàng đã trở nên lạnh lẽo cực điểm.
Suy đoán của hắn thành sự thật.
Chỗ dược liệu bán ra thực sự được dùng làm mồi câu cá, chuyên câu những Dược Tề Sư thâm niên hoặc có tài năng!
Khóe miệng Nguyễn Trường Sinh hơi nhếch lên, mang theo nụ cười lạnh tanh.
Hiện tại chiến lực cùng năng lực bảo mệnh của hắn đã đủ để ứng đối lũ khốn kiếp này!
Chỉ cần không bị tiếp cận, vây chặt thì cho dù gặp phải Linh Tố Sư level 3 truy sát, hắn cũng có tỉ lệ trốn thoát thành công khá cao, chỉ là tổn thất lớn hay nhỏ mà thôi, cho nên Nguyễn Trường Sinh không sợ hãi!
Đi qua ba cửa hàng dược khác để mua thêm mấy chục tổ dược liệu, hắn cũng gặp tình huống tương tự.
Một lần lạ, hai lần quen, sau đó liền không thèm quan tâm.
Trước khi kết thúc buổi giao dịch ở chợ đen hôm nay, Nguyễn Trường Sinh ghé vào cửa hàng vật liệu để mua một chiếc balo không gian mở rộng mới.
Phải luôn mang theo rối ngẫu Hí Hỏa cùng Bộ Thủ bên người, nên không gian còn thừa trong hai chiếc balo trên người đã không có bao nhiêu vị trí trống nữa cả.
Sau khi giải phóng được mấy chục lô dược tề, hắn mới có chỗ trống để cất đặt số dược liệu vừa mua.
Đốt đi hai trăm hai mươi lăm ngàn điểm khoán, trên hông trái của hắn đã có thêm một Tạo tác với hình dạng túi đeo chiến thuật, bên trong là không gian được mở rộng với thể tích 45 mét khối, chiều dài 5 mét, chiều rộng 3 mét, chiều cao 3 mét.
Bởi màu da cùng hoa văn đều là màu đen, còn mạch Linh văn đã được ẩn giấu cùng mã hóa, nên trông nó cùng hai chiếc balo kia của hắn chẳng khác gì đồ dùng bình thường.
Thời điểm Kích linh để đóng mở balo thì gợn sóng linh tính mới xuất hiện đôi chút.
Tạm thời chưa nhét thứ gì vào túi đeo chiến thuật vừa mua, Nguyễn Trường Sinh nhanh chóng rời khỏi chợ đen.
Mới đi được mấy chục bước ra ngoài cổng nhà máy “bỏ hoang” hắn đã cảm nhận được phía xa sau lưng có dấu hiệu khác thường.
Mà lại không chỉ có một dấu hiệu!
Trong lòng hắn oán thầm:
‘Hôm nay lũ linh cẩu thật đông nha!’
Tức tốc rẽ vào góc khuất tăm tối không có camera, Nguyễn Trường Sinh tranh thủ phát động Thuật thức!
Hắc Ám Hành • Song trọng giải phóng:
Tàng Ám Vô Hình!
Vô Thanh Bộ • Song trọng giải phóng:
Vô Pháp Vô Thiên!
Liễm Tức • Song trọng giải phóng:
Vô Tung Vô Tích!
Bao quanh hắn, từng trận quang mang màu đen trong suốt liền tỏa ra gợn sóng mạnh mẽ, nhưng ngay lập tức đã bị Hắc Ám Hành cùng Liễm Tức ẩn giấu triệt để.
Bàn chân đạp mạnh xuống nền đất!
Tựa như một bóng ma quỷ dị ẩn tàng trong hắc ám, hắn đã biến mất tại vị trí vừa đứng lúc nào không hay.
Chỉ còn lại một cơn gió nhẹ nhàng thổi, phát ra tiếng hiu hiu nơi góc khuất…
Đột nhiên mất dấu của Nguyễn Trường Sinh, ba tên săn mồi đã hiện hình và lao tới kiểm tra.
Có câu nói rất hay, đồng hành là oan gia.
Khi phát giác được sự tồn tại của nhau, tất cả đều kiêng kị, lẫn nhau giữ khoảng cách.
Cuối cùng không tìm được dấu vết của con mồi, bọn chúng liền yên lặng rút lui.
Cách đó gần một cây số, dưới tán cây của một con đường nhỏ, Nguyễn Trường Sinh đã hiện hình.
Ba Thuật thức giải phóng đều bị hủy hoại và tan biến trong khoảnh khắc, bất quá thành quả mà bọn chúng mang đến thật quá tuyệt vời.
Tuy Thuật Thức Đồng Khởi khiến uy lực của mỗi Thuật thức đều bị cắt giảm đi mấy phần, nhưng chỉ với một giây, hắn đã dùng tốc độ gấp đôi tốc độ âm thanh, từ ngoài nhà máy chạy trốn được tới nơi này!
Liễm Tức • Tin Tức Gián Đoạn kết hợp với Vô Thanh Bộ trong hình thái cùng tính chất giải phóng, năng lực lừa gạt cảm giác và não bộ của đối thủ càng trở nên đáng sợ hơn rất nhiều.
Nhưng lợi luôn đi đôi với hại, nên giờ linh lực trong Nội cảnh của hắn đã bị thiêu đốt hơn ba phần mười.
Bởi vậy, Thuật thức song trọng giải phóng chỉ có thể vận dụng vào thời điểm quan trọng mà thôi.
Không dừng lại, Nguyễn Trường Sinh đã tiếp tục khởi động Thuật thức và an toàn chạy về khu thương mại Cy-Epermart.
Vào phòng vệ sinh công cộng để thay đồ, đồng thời kiểm tr.a kỹ và dùng Khử Vị Tề xịt lên bản thân cùng tất cả đồ vật một lần xong xuôi, hắn mới yên tâm trở về nhà.
Mỗi lần đi chợ đen đều đơn giản như vậy đấy, khục khục…
Kết thúc một ngày thứ bảy như thường lệ, ngày nghỉ chủ nhật liền đã tới.
Sau khi hoàn thành chương trình tu luyện buổi sáng, tin nhắn trong điện thoại đã vang lên.
Lệnh truy nã của Trần Băng Băng lại đến rồi!
…
Ngồi trên tuyến xe bus tới võ quán tư nhân, Nguyễn Trường Sinh lặng lẽ quan sát khung cảnh xung quanh qua góc cửa sổ.
Bỗng nhiên, một ánh chớp giật lên, cả bầu trời lóe sáng!
Chỉ ba giây sau đó, mưa to đã đánh ập tới.
Tuy nhiên, những cơn gió lại thổi rất dịu dàng.
Lộp bộp! Lộp bộp!
Hơi đất do nước mưa tưới nhuần đã bốc lên lúc mùi hương thoang thoảng.
Hơn mười phút sau, tại điểm dừng, hắn bước xuống xe rồi từ trong balo rút ra chiếc ô cán dài và bật lên.
Đồng thời vận dụng Tố Hình Pháp tạo ra một lớp chắn vô hình ngăn cách toàn bộ nước mưa hắt tới người, Nguyễn Trường Sinh nhanh nhẹn di chuyển đến trước cánh cổng to lớn của võ quán.
Gần mười giây kể từ thời điểm bấm chuông, Trần Băng Băng đã đi ra mở cổng.
Ấn tượng đầu tiên của ngày hôm nay mà hắn được chứng kiến thiếu nữ, đó là—
Thật ướt!
Nhìn thấy Trần Băng Băng khí thế bừng bừng…dầm mưa, mái tóc đỏ xõa tung bồng bềnh cùng bộ võ phục màu trắng đã hoàn toàn ướt đẫm, hắn liền quên đi chuyện chào hỏi mà không nhịn được thắc mắc:
“Ngươi…đang làm trò gì vậy?”
Mặc dù phần sân của võ quán được thiết kế lộ thiên, nhưng Nguyễn Trường Sinh không tin phú bà trước mặt không kiếm được nổi một cái ô để che mưa gió, hoặc không dùng Tố Hình Pháp ngăn cách nước mưa cũng được.
Phía đối diện, Trần Băng Băng cất giọng vô tư mà thanh thoát:
“Tắm mưa thôi.
Đây là một cách rất tốt để bản thân hòa hợp với Linh Tố Thủy cũng như cảm nhận vĩ lực của tự nhiên.
Mau vào đi.”
Biến tướng tăng cường sự hòa hợp với bản năng và ý chí của Linh Tố Thủy sao? Một phương thức tu luyện Hô Hấp Pháp tương đối kỳ lạ…
Tuy nhiên ngươi làm vẫn không đủ triệt để, không đủ thành kính!
Hòa hợp với tự nhiên mà còn bộ quần áo trên người là không được rồi! Phải cởi ra!
Nguyễn Trường Sinh rất muốn ác thú vị nhắc nhở nàng một câu, bất quá vì sợ bị đánh ch.ết nên hắn bèn quyết định dừng cương trước bờ vực.
“Ngươi thích là được rồi…”
Vừa nói chuyện, Nguyễn Trường Sinh vừa bước theo thiếu nữ vào võ quán, cánh cửa to lớn đã tự động đóng lại.
Đi đằng sau bóng hồng, hắn mới bắt đầu quan sát rõ ràng từng chi tiết.
Bước đi trong cơn mưa, nàng phảng phất như đang hóa thành một phần tử của bọn chúng.
Tán thì mềm mại, nhẹ nhàng, linh động.
Tụ thì dồn dập, mạnh mẽ, không gì cản nổi.
Từng dòng Linh Tố Thủy không ngừng được hấp thu theo luật động hô hấp của Trần Băng Băng.
‘Đây là…Tích Thủy Hô Hấp Pháp giai đoạn Hoàn mỹ?
Không đúng, là giai đoạn Tinh thông 90% trở lên.’
Mượn cảm giác hòa hợp hoàn mỹ với Linh Tố Ám, Nguyễn Trường Sinh phát hiện Hô Hấp Pháp của thiếu nữ sắp tấn thăng Hoàn mỹ.
Không hổ là thiên tài cấp S, R2 Thủy Hỏa cấp A nha, thật tròn!
Dù bộ võ phục màu trắng khá dày, nhưng nước mưa thấm ướt khiến lớp vải hoàn toàn bó chặt vào cơ thể Trần Băng Băng, khiến nét ngài nở nang của thiếu nữ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Theo động tác di chuyển, từng giọt nước mưa trơn trượt chảy qua những đường cong sung mãn, lướt trên làn da căng mịn, trắng bóng rồi cuối cùng nhỏ xuống mặt đất.
Vô thức lấy tay làm bộ đo một chút tỷ lệ, nội tâm hắn thán phục:
‘Golden ratio! Sugoi!!!’
“?”
Trực giác của Trần Băng Băng chợt cảm nhận được ánh mắt phảng phất như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, gần như không pha trộn lẫn bất kỳ dục vọng bẩn thỉu của Nguyễn Trường Sinh.
Bình thường thiếu nữ luôn tập luyện một mình ở đây, nhiều nhất có thêm ba của nàng, nên cũng không để ý nhiều hình tượng bên ngoài, đặc biệt là khi nàng vừa mượn trận mưa to để tăng lên Hô Hấp Pháp.
Hiện tại, thiếu nữ rốt cuộc nhận ra vấn đề.
Trần Băng Băng lập tức điều khiển Linh Tố Hỏa hong khô toàn bộ thân thể cùng quần áo, đồng thời tạo ra một lớp Linh Tố Thủy để ngăn cách nước mưa.
Vành tai xinh xắn hơi đỏ lên, cô nàng liền quay đầu, khẽ trợn mắt phượng, nốt ruồi điểm xuyết bên trái khóe mắt khiến biểu cảm của thiếu nữ toát lên vẻ quyến rũ:
“Nhìn đủ chưa?”
“Thật có lỗi.”
Biết mình vừa có cử chỉ bất nhã, hắn bèn khẽ gật đầu nhận lỗi rồi rời đi ánh mắt.
“Không sao, cũng một phần là do ta sơ suất trước.
Nếu ngươi thực sự muốn chuộc lỗi thì chút nữa lên sân tập giao lưu kỹ nghệ nhớ kéo dài thời gian hơn một chút, lần trước ta vẫn chưa thỏa mãn lắm.”
“Yên tâm, một tháng nay độ bền bỉ của ta đã được nâng cao rất nhiều.
Đảm bảo lần này nhất định làm ngươi trợn mắt lè lưỡi, tay chân bủn rủn!”
Nghe câu trả lời của Nguyễn Trường Sinh, đôi mắt hồng ngọc của Trần Băng Băng bỗng trở nên nguy hiểm:
“Hừ! Đừng tưởng ta không biết lời nói của ngươi có ý gì!
Ta cũng biết tìm kiếm từ khóa trên mạng đâu!”
“Nha! Thật có lỗi, ý của ta cũng rất bình thường.”
“...”
Đi tới sân tập lộ thiên, nữ lớp trưởng liền vào phòng lấy cho hắn võ phục để thay.
Lần này, nàng đã chuẩn bị một bộ võ phục có kích cỡ khá vừa với vóc dáng của Nguyễn Trường Sinh.
Đóng chiếc ô lại rồi để trong góc thềm, hắn nhận võ phục và vào phòng thay đồ.
Ba phút sau, hai người đã đứng trên trung tâm của sân đấu lộ thiên.