Sức ăn của Vu Hướng Tây rất lớn, lúc ăn tuy không nhã nhặn như Trương Tuyền Phong, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn, hai má căng phồng, bên cổ nổi lên vài đường gân xanh.
Khoảng khắc ngửa đầu uống nước, hầu kết trượt lên xuống, có chút gợi cảm.
Phó Nhàn Linh thu hồi tầm mắt, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, trong đầu nghĩ đến không ít cảnh tượng tối qua, hình như cô đã... Hôn lên hầu kết cậu.
Tai nóng bừng lên, cô đứng dậy đi vào bếp rót nước cho mình, Vu Hướng Tây cũng đi tới, cậu ăn xong liền chủ động cầm chén đũa đặt vào bồn chuẩn bị rửa sạch.
“Để tôi.” Phó Nhàn Linh tiếp nhận, mở máy rửa bát bỏ vào.
Cô cúi đầu không nhìn chàng trai, khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ thanh thoát, Vu Hướng Tây đột nhiên cất tiếng “Thật đẹp.”
“Hửm?” Phó Nhàn Linh quay lại nhìn chàng trai, cô gần như bị ngọn lửa tình trong đáy mắt cậu thiêu đốt.
“Em nói.” Cậu trai tiến sát lại gần, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, nụ cười cong cong trên khóe môi, đường nét trên mặt Vu Hướng Tây rất đẹp, khi cười đôi mắt sáng ngời, giọng điệu trầm thấp, thật là một giọng nói quyến rũ “Chị thật xinh đẹp.”
Con tim Phó Nhàn Linh đập loạn nhịp, sắc mặt lại giả vờ bình tĩnh, cúi đầu nhìn đồng hồ, nói “Sắp muộn rồi, cậu mau đi học đi.”
“Ồ.” Vu Hướng Tây gật đầu, mắt vẫn nhìn cô “Em đi nha?”
Phó Nhàn Linh cầm khăn lông lau quầy, bên tai nghe thấy tiếng bước chân, khi cô ngẩng đầu lên, cậu trai đã đứng trước mặt cô rồi, khuôn mặt anh tuấn tỏa nắng kề sát lại, mổ nhẹ vào môi cô một cái.
“Chị ơi, em đi nha.”
Phó Nhàn Linh còn chưa kịp phản ứng, người con trai đã cầm lấy balo và túi rác ở lối ra vào rời đi.
Phó Nhàn Linh đợi cửa đóng lại, mới chạm vào khóe môi mình, khẽ buông tiếng thở dài.
Cô ngủ trưa một giấc, đến bốn giờ mới tỉnh dậy, cho quần áo mặc rồi vào máy giặt, buổi sáng uống viên ngậm, cổ họng đã tốt hơn, đến chiều lại uống thêm hai viên nữa.
Sau khi dọn dẹp phòng xong, trong nhà đúng lúc gọi đến, là mẹ điện đến hỏi tình hình xem bụng cô có động tĩnh gì không.
Trong lòng Phó Nhàn Linh vô cùng chua xót, nhưng miệng thì nói “Không có, mẹ à, con đang đi làm lại, còn chuyện đó thì cứ theo tự nhiên.”
Mẹ Phó đồng ý “À được, con đừng vất vả quá là được, Tuyền Phong đâu?”
“Đi công tác rồi ạ.” Cô trả lời.
“Sau khi thăng chức thằng bé lúc nào cũng bận rộn, hai người các con nhất định phải hiểu cho nhau đó.”
Câu nói khiến nước mắt Phó Nhàn Linh lăn dài, cô rất thông cảm, nhưng Trương Tuyền Phong lại không thông cảm cho cô.
Cô vội chuyển chủ đề “Ba đâu rồi? Thân thể ba sao rồi ạ?”
Ba vừa mới phẫu thuật tim cách đây không lâu và vẫn đang tịnh dưỡng tại nhà, mỗi tháng Phó Nhàn Linh sẽ về thăm nhà một lần, ba mẹ cô mỗi ngày ngoài việc xem tranh chữ, thì là đọc sách giết thời gian, hai người nghỉ hưu tương đối sớm, cuộc sống vô cùng nhàn nhã, thế cho nên mong ngóng cô sinh cháu trai hay cháu gái càng sớm càng tốt.
“Hồi phục khá tốt, ba con bảo con đừng lo lắng, đã gả cho người ta rồi, chăm sóc cho Tuyền Phong nhiều vào, hai đứa nhất định phải thật tốt đấy.”
“Dạ.” Phó Nhàn Linh cố nở nụ cười “Được.”
Sau khi cúp máy, cô thất thần ngồi trên sô pha, tiếp theo là WeChat, song lại thấy tin nhắn đã gửi nửa tiếng trước của Vu Hướng Tây trong WeChat.
【 Chị ơi, chị có muốn đi xem phim không? 】
Đã lâu rồi cô không ra ngoài xem phim, lần xem phim gần nhất cách đây hơn ba tháng trước, vẫn là Thôi Hiểu đã kéo cô đi xem.
Hôm đó là ngày Lễ Tình Nhân, Thôi Hiểu hỏi cô có hoạt động gì không, cô bảo không, Thôi Hiểu liền mua vé rồi dẫn cô đi xem.
Cô còn nhớ rõ đó là một bộ phim ngôn tình, trong rạp chiếu có rất nhiều cặp tình nhân.
Trương Tuyền Phong lúc đó đang đi công tác, mà bây giờ nghĩ lại, có lẽ anh ta đang ở cùng với người tình anh ta đi rạp chiếu phim xem phim, hoặc cũng có thể là anh ta giống như đám con trai trên đường, trong tay cầm hoa hồng, tặng cho cô nàng mà anh ta thích.
Nhưng người phụ nữ đó không phải là cô.
Cô vuốt ngón tay lên màn hình điện thoại, gõ hai chữ【 Không đi. 】vào khung chat, chuẩn bị gửi thì dừng lại, cô từ từ nhấn xóa bỏ tin và gõ một từ khác.
【 Xem. 】
Khoảng khắc ngửa đầu uống nước, hầu kết trượt lên xuống, có chút gợi cảm.
Phó Nhàn Linh thu hồi tầm mắt, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, trong đầu nghĩ đến không ít cảnh tượng tối qua, hình như cô đã... Hôn lên hầu kết cậu.
Tai nóng bừng lên, cô đứng dậy đi vào bếp rót nước cho mình, Vu Hướng Tây cũng đi tới, cậu ăn xong liền chủ động cầm chén đũa đặt vào bồn chuẩn bị rửa sạch.
“Để tôi.” Phó Nhàn Linh tiếp nhận, mở máy rửa bát bỏ vào.
Cô cúi đầu không nhìn chàng trai, khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ thanh thoát, Vu Hướng Tây đột nhiên cất tiếng “Thật đẹp.”
“Hửm?” Phó Nhàn Linh quay lại nhìn chàng trai, cô gần như bị ngọn lửa tình trong đáy mắt cậu thiêu đốt.
“Em nói.” Cậu trai tiến sát lại gần, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, nụ cười cong cong trên khóe môi, đường nét trên mặt Vu Hướng Tây rất đẹp, khi cười đôi mắt sáng ngời, giọng điệu trầm thấp, thật là một giọng nói quyến rũ “Chị thật xinh đẹp.”
Con tim Phó Nhàn Linh đập loạn nhịp, sắc mặt lại giả vờ bình tĩnh, cúi đầu nhìn đồng hồ, nói “Sắp muộn rồi, cậu mau đi học đi.”
“Ồ.” Vu Hướng Tây gật đầu, mắt vẫn nhìn cô “Em đi nha?”
Phó Nhàn Linh cầm khăn lông lau quầy, bên tai nghe thấy tiếng bước chân, khi cô ngẩng đầu lên, cậu trai đã đứng trước mặt cô rồi, khuôn mặt anh tuấn tỏa nắng kề sát lại, mổ nhẹ vào môi cô một cái.
“Chị ơi, em đi nha.”
Phó Nhàn Linh còn chưa kịp phản ứng, người con trai đã cầm lấy balo và túi rác ở lối ra vào rời đi.
Phó Nhàn Linh đợi cửa đóng lại, mới chạm vào khóe môi mình, khẽ buông tiếng thở dài.
Cô ngủ trưa một giấc, đến bốn giờ mới tỉnh dậy, cho quần áo mặc rồi vào máy giặt, buổi sáng uống viên ngậm, cổ họng đã tốt hơn, đến chiều lại uống thêm hai viên nữa.
Sau khi dọn dẹp phòng xong, trong nhà đúng lúc gọi đến, là mẹ điện đến hỏi tình hình xem bụng cô có động tĩnh gì không.
Trong lòng Phó Nhàn Linh vô cùng chua xót, nhưng miệng thì nói “Không có, mẹ à, con đang đi làm lại, còn chuyện đó thì cứ theo tự nhiên.”
Mẹ Phó đồng ý “À được, con đừng vất vả quá là được, Tuyền Phong đâu?”
“Đi công tác rồi ạ.” Cô trả lời.
“Sau khi thăng chức thằng bé lúc nào cũng bận rộn, hai người các con nhất định phải hiểu cho nhau đó.”
Câu nói khiến nước mắt Phó Nhàn Linh lăn dài, cô rất thông cảm, nhưng Trương Tuyền Phong lại không thông cảm cho cô.
Cô vội chuyển chủ đề “Ba đâu rồi? Thân thể ba sao rồi ạ?”
Ba vừa mới phẫu thuật tim cách đây không lâu và vẫn đang tịnh dưỡng tại nhà, mỗi tháng Phó Nhàn Linh sẽ về thăm nhà một lần, ba mẹ cô mỗi ngày ngoài việc xem tranh chữ, thì là đọc sách giết thời gian, hai người nghỉ hưu tương đối sớm, cuộc sống vô cùng nhàn nhã, thế cho nên mong ngóng cô sinh cháu trai hay cháu gái càng sớm càng tốt.
“Hồi phục khá tốt, ba con bảo con đừng lo lắng, đã gả cho người ta rồi, chăm sóc cho Tuyền Phong nhiều vào, hai đứa nhất định phải thật tốt đấy.”
“Dạ.” Phó Nhàn Linh cố nở nụ cười “Được.”
Sau khi cúp máy, cô thất thần ngồi trên sô pha, tiếp theo là WeChat, song lại thấy tin nhắn đã gửi nửa tiếng trước của Vu Hướng Tây trong WeChat.
【 Chị ơi, chị có muốn đi xem phim không? 】
Đã lâu rồi cô không ra ngoài xem phim, lần xem phim gần nhất cách đây hơn ba tháng trước, vẫn là Thôi Hiểu đã kéo cô đi xem.
Hôm đó là ngày Lễ Tình Nhân, Thôi Hiểu hỏi cô có hoạt động gì không, cô bảo không, Thôi Hiểu liền mua vé rồi dẫn cô đi xem.
Cô còn nhớ rõ đó là một bộ phim ngôn tình, trong rạp chiếu có rất nhiều cặp tình nhân.
Trương Tuyền Phong lúc đó đang đi công tác, mà bây giờ nghĩ lại, có lẽ anh ta đang ở cùng với người tình anh ta đi rạp chiếu phim xem phim, hoặc cũng có thể là anh ta giống như đám con trai trên đường, trong tay cầm hoa hồng, tặng cho cô nàng mà anh ta thích.
Nhưng người phụ nữ đó không phải là cô.
Cô vuốt ngón tay lên màn hình điện thoại, gõ hai chữ【 Không đi. 】vào khung chat, chuẩn bị gửi thì dừng lại, cô từ từ nhấn xóa bỏ tin và gõ một từ khác.
【 Xem. 】
Danh sách chương