…Tôi vẫn còn nhớ rất rõ.

Khi tôi đã lên sáu, còn Chimari thì mới bốn tuổi. Lúc ấy hai chúng tôi vẫn còn học mẫu giáo.

Mẹ chúng tôi đột ngột ngã bệnh.

Tất nhiên, bố tôi đã phải chăm sóc bà ấy và cũng quán xuyến những chuyện khác nữa…

Nên chỉ có tôi và Chimari ở nhà đợi họ trở về.

Bố tôi để lại một ít tiền, bảo rằng “Hai con dùng tiền để mua đồ ăn trưa nhé.” nhưng…

Thật sự thì, tôi không nuốt nổi thứ gì vào bụng cả. Tôi đã quá lo lắng và sợ hãi, đến nỗi run cầm cập mà quên đi cái đói của mình.

Và khi tôi còn đang trong tình trạng đó…

“Onii-chan, anh phải ăn gì đó đi!”

Chimari nắm tay lại và nói với tôi như thế. Rồi em ấy đi mua sắm và bắt đầu nấu ăn.

Tôi hoang mang thật sự, Chimari đã từng nấu ăn bao giờ đâu…

Và thậm chí tôi còn nghĩ rằng, “Bây giờ không phải là lúc cho chuyện đó.”

Nhưng rồi, biết gì không?

Vùng vẫy một hồi, thì cuối cùng Chimari cũng hoàn thành món nhìn như omelet nhưng mà nhão nhoét của em ấy, và nói rằng,

“Đây, Onii-chan, anh ăn đi nè? Anh thấy sao rồi? Nếu anh không khỏe, em sẽ buồn lắm đó… nhé?”

Rồi mỉm cười như thể bản thân em ấy đang gặp rắc rối.

Một đứa trẻ như tôi khi ấy đã nghĩ rằng, “Oh.”

Em ấy đã cố hết sức vì mình.

Em ấy nhỏ hơn mình tận hai tuổi.

…Là thiên thần sao? Tôi thật sự đã nghĩ thế. Tôi bị rung động bởi em gái mình.

Thế rồi, tôi đã ăn sạch món omelet của Chimari.

Tất nhiên, đó là lần đầu em ấy vào bếp. Mùi vị không được như omelet của mẹ…

Nhưng tôi đã rất hạnh phúc, cực kỳ hạnh phúc. Và tôi thấy món omelet đó rất ngon.

“Ehehe~...”

Bởi vì Chimari đã mỉm cười vui vẻ bên cạnh tôi khi tôi đang ăn.

Một lần nữa tôi nhận ra rằng em gái mình là thiên thần.

Tôi nghĩ đó là lý do tôi yêu Chimari.

Nhưng còn nữa.

Không sớm thì muộn, tôi cũng đã nhận ra.

Rằng khi Chimari mỉm cười với tôi như một thiên thần.

Tay em ấy… tôi để ý rằng chúng đã run rẩy từ nãy đến giờ.

Dù tôi khi ấy vẫn còn rất nhỏ, nhưng tôi cũng ngay lập tức nhận ra.

Trước khi Chimari làm omelet cho tôi, đôi tay tôi cũng đã run như vậy…

“Fuha…?”

Khi nhận ra chuyện đó, tôi vươn tay ôm lấy Chimari.

Tôi nghĩ là đến lượt của mình rồi. Không sao cả, vì có anh ở đây mà.

“O-Onii-chan… ueehhh, fuhaaaaa~~~!!”

Chimari bắt đầu gào khóc trong vòng tay tôi, có vẻ em ấy không chịu đựng được nữa rồi.

“Onii-chan, Onii-chan, em sợ lắm, em sợ…!!”

Biết ngay mà… Chimari cũng đã rất lo lắng.

Đó là tại sao em gái tôi cố hết mình làm món omelet, vì đó cũng là cách để em ấy kìm nén nỗi lo âu.

Nhận ra điều này, tôi chỉ có thể ôm chặt lấy Chimari.

“Anh ổn rồi, cảm ơn em, nhờ có Chimari cả đấy… Giờ đến lượt anh giúp Chimari nhé. Anh sẽ giữ thế này đến khi em thấy ổn hơn.”

“Kuchu… Onii-chan… cảm ơn…”

Chimari vùi gương mặt ướt nước mắt của mình vào ngực tôi…

(...Mình phải bảo vệ em ấy. Mình chắc chắn sẽ bảo vệ em ấy.)

Tôi tự nhủ với bản thân một cách đanh thét, như thể một lời thề.

—Và đến giờ vẫn thế.

Chimari là thiên thần của tôi, là người tôi yêu hơn hết thảy…

Và là người con gái duy nhất trên cõi đời này mà tôi thành tâm muốn bảo vệ.

***

Hôm sau. Ở cổng trường, trong giờ nghỉ trưa.

Ngôi trường mà chúng tôi theo học, học viện Kiyoshikan, là một trường liên thông cấp 2 và cấp 3, nên đây là trường chung của cả học sinh sơ trung lẫn cao trung.

Vậy nên…

“Onii-chan~, xin lỗi vì để anh chờ lâu!”

“A, đâu có. Anh cũng mới tới thôi.”

“Fufu… nghe như đang đi hẹn hò nhỉ.”

“Anh cũng thích thế lắm.”

“...Ehehe~, phấn khích quá… cảm ơn anh, Onii-chan!”

Đây cũng là một địa điểm tốt để tôi, nam sinh cao trung, và Chimari, nữ sinh sơ trung, đến gặp nhau.

“Vậy… hôm nay anh được ăn bento của Chimari à?”

Tôi hỏi Chimari như một người bạn thân.

Bởi vì khi chúng tôi tạm biệt nhau hôm qua, tôi có hứa là ngày mai sẽ cùng Chimari ăn trưa.

“Tất nhiên rồi! Ehehe~, lâu rồi chúng ta mới được ăn cùng nhau!”

Chimari giơ cái túi của em ấy về phía tôi rồi cười thật tươi.

Lâu rồi mới ăn cùng nhau, lý do bởi vì lần cuối chúng tôi ăn bento của Chimari là khi tôi còn ở nhà.

Tất nhiên, mặt ngoài, chúng tôi chỉ là một cặp “anh em thân thiết” mà thôi…

Nhưng trong thâm tâm, tôi tự hỏi mọi thứ thế này có ổn không.

Tôi từng nghĩ rằng Chimari đang để mắt đến tôi, và cảm thấy khó chịu vì tôi gây ra quá nhiều rắc rối cho em ấy.

Nhưng thật sự không phải vậy, vì bây giờ tôi đã biết rằng em ấy cũng muốn như thế…

“...Anh rất xin lỗi vì đã né tránh em suốt một tháng qua.”

Tôi xin lỗi một lần nữa.

Chimari lắc đầu dữ dội, bím tóc hai bên trôi nổi trong không trung.

“Không đâu, Chima cũng đã trì trệ chuyện này suốt một tháng qua, nên cũng là lỗi em. Nhưng từ nay ta có thể cùng nhau lấy lại quãng thời gian đó. Đúng chứ?”

“Phải… đúng thế, cảm ơn em.”

“Haha… đi thôi, Onii-chan!”

“Ừm, đi thôi.”

Khi chúng tôi đang định rời đi—

“Vi phạm nội quy trường!! Đã phát hiện!!”

“Hả——!?”

Đột nhiên, một tiếng gào lớn phát ra, khiến chúng tôi đứng khựng lại.

Cái quỷ gì vậy!? Một nhóm người mang băng tay đang vây quanh hai người nam nữ nọ.

(Là ủy ban kỷ luật…!)

“Năm hai cao trung, Souta Murohata và Rika Randou, sẽ được đưa đến phòng kiểm điểm vì đã vi phạm nội quy 21 của nhà trường!”

“Hả… tụi mày nói gì vậy, có chứng cứ gì không!?”

“Đúng thế! Chúng tớ không có—”

“Bằng chứng thì đầy ra. Nhìn xem?”

Một thành viên của ban kỷ luật ném mớ tài liệu về phía đôi nam nữ (năm hai) đang bất bình kia.

Khi họ nhìn thấy nó, mặt hai người họ tái đi.

“Mẹ nó… có ai đó đã báo chuyện này cho tụi nó!”

“Thông tin chúng tôi nhận được từ một học sinh năm hai khác, Asahi Yasukuni.”

“Nè… Souta! Chẳng phải anh đã từ chối con nhỏ đó rồi sao!?”

“Làm rồi! Không lý gì anh lại chia tay Rika để hẹn hò với con nhỏ tầm thường như nó!”

“Chuyện gì với anh vậy? Như kiểu anh đang cay tức gì đó—”

“Chúng tôi nhận được hình ảnh hai người hôn nhau và cùng đi đến những khách sạn thô tục. Đi theo chúng tôi, không có chối cãi gì nữa.”

“C-Chỉ vì như thế mà… Tao không muốn bị bắt đến phòng kiểm điểm đâu…!”

“A chờ đã, Souta—!”

Rồi cậu trai đó chạy khỏi vòng vây của ủy ban kỷ luật.

“Đến phòng kiểm điểm, một là bị đình chỉ học, hai là biến thành một con người hoàn toàn khác! Đùa tao à, làm gì có ai muốn đi đến đó—!”

Ngay khi họ đang định thoát thân như những chú thỏ bị săn đuổi thì…

“Thêm nữa, hai người cũng vi phạm điều luật số 28 của nội quy trường, liên quan đến việc học sinh phải có sự trung thành với ủy ban kỷ luật.”

“Cái mẹ gì!?”

Khi tiếng nói thanh tao đó vang vọng, bỗng có sợi dây thừng nọ quấn lấy chân của tên đàn anh đang bỏ chạy kia.

Rồi anh ta ngã phịch xuống và bị thành viên kỷ luật bắt giữ.

“Tôi rất xin lỗi. Cảm ơn vì sự giúp đỡ của cô, chủ tịch ủy ban kỷ luật.

“Không vấn đề gì, miễn là các cậu có thể bắt giữ họ lại là được.”

Cô gái nhỏ nhắn vừa mới trả lời với phong cách xưa cũ nhưng có phần thư thái ấy là một người có tiếng trong ngôi trường này.

Người đứng đầu ủy ban kỷ luật, Yukariko Kanomiya.

Đó là một cô gái xinh đẹp và nhỏ nhắn, nhỏ cỡ một đứa trẻ ấy, nhưng bởi vì ánh nhìn lạnh lẽo đó, đôi môi lúc nào cũng bĩu lên đó, và cả bầu không khí mà cô ấy toát ra nữa, mọi người đã gán cho cô cái tên “Băng lãnh chủ tịch của ủy ban kỷ luật.”

“Khôngggggggggg~ Cứu tôi vớiiiii~!”

Cuối cùng thì ban kỷ luật được dẫn dắt bởi cô ta đã đưa hai học sinh vi phạm nội quy kia đi.

Những học sinh thấy họ rời đi liền bắt đầu thì thầm với nhau.

“Thật luôn, ngôi trường này đã có thể rất tuyệt nếu không có điều luật số 21 đó...”

“Dù sao thì, người vi phạm luật là người có lỗi… Họ tự nguyện theo học ngôi trường này mà.”

“Đành chịu thôi… thế giới giờ đây quá lỏng lẻo rồi, tốt nhất là nên có một nơi nghiêm khắc như thế.”

“Mà trước hết, đây là trường dự bị đại học mà… nên có điều luật số 21 thì cũng hợp lý thôi…”

Giữa những tiếng xì xào đó, Chimari và tôi nhìn nhau.

“C-Chima chưa từng thấy ai vi phạm điều số 21 mà bị ban kỷ luật bắt đi cả…”

“Lần cuối anh thấy là khoảng 6 tháng trước lận… Chứng kiến chuyện này bao nhiêu lần rồi vẫn kinh hãi thật…”

“N-Những người bị họ bắt đi sẽ làm sao ạ?”

“Anh nghe nói là nếu người đó chia tay người yêu mình, và viết cam kết sẽ không bao giờ vướng vào những mối quan hệ thiếu lành mạnh nữa, thì họ sẽ được trả về để giáo dục lại…”

“Giáo dục kiểu gì cơ?”

“Anh chẳng biết nữa. Anh chỉ biết là những người bước ra từ đó đều trở nên nghiêm túc và đứng đắn hơn, như thể là một người khác vậy.”

“Okay, vậy nếu em từ chối bị giáo dục, thì chuyện gì sẽ xảy ra…?”

“Nhẹ thì bị đình chỉ, nặng thì bị đuổi học.”

Điều lệ 21 của học viện Kiyoshikan chúng tôi.

Nó khá là lạc hậu rồi. Và rất là vô lý.

Nhưng đó cũng là lý do mà ngôi trường này rất nổi tiếng với các bậc phụ huynh.

Đó là một điều luật mà chúng tôi phải tuân thủ nghiêm ngặt.

Đúng vậy. “Học sinh trong trường tuyệt đối không được có những hành vi thiếu đứng đắn”—

(Ta thật sự không thể để họ phát hiện ra được, Onii-chan.)

Gương mặt tái mét lại, Chimari thì thào với tôi.

(Nhắc lại này, mối quan hệ của chúng ta không chỉ là thiếu đứng đắn thôi đâu.)

Quan hệ trai gái là đã không được rồi, nếu thêm chữ “giữa anh em ruột” vào, thì ta chắc chắn sẽ bị tống cổ khỏi trường, quên cái phòng kiểm điểm đi đi.

Và như thế, bố mẹ chúng ta chắc chắn sẽ phát hiện ra…

Nói thật thì, tôi còn chẳng thể hình dung nổi viễn cảnh khi bố mẹ biết được chuyện này…

Nhưng tôi dám khẳng định rằng họ rất là nhạy bén.

Nếu chuyện đó xảy ra, khả năng cao là chúng tôi sẽ bị chia tách, vì đó là điều tất yếu mà.

Nếu không cẩn thận, suốt phần đời còn lại chúng ta sẽ không bao giờ được gặp nhau nữa… và Chimari, khi lớn lên, em ấy sẽ bị ép cưới một gã đàn ông khác…

(Ahhhhh, đùa thế này chả vui chút nàooooo!)

Tôi không nhìn được mà gào lên trong đầu mình.

(Mình biết rồi! Chỉ cần không bị phát hiện! Chỉ cần chúng ta vượt qua chuyện này mà không bị bắt được—!!)

Khi tôi siết tay lại với sự quyết tâm, Chimari bỗng thì thầm vào tai tôi khiến tôi hơi nhột.

(Giờ thì… Onii-chan, ta nên làm gì đây? …Hay là hôm nay tạm dừng ở đây nhé?)

(Không cần phải thế! Anh vẫn sẽ cùng Chimari ăn bento! Chimari làm nó cho anh mà! Một tháng rồi đó! Không lý gì anh lại bỏ qua nó cả!)

(Onii-chan—!)

***

Vài phút sau. Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế giữa những lùm cây. Nơi này nằm giữa tòa nhà của học sinh cao trung và tòa nhà câu lạc bộ, chúng tôi từng đến đây ăn vài lần rồi.

“Yeah… chỗ này chắc là ổn rồi.”

Những cái cây sẽ che đi bớt tầm nhìn từ khu cao trung, còn chỗ hành lang tầng hai của khu câu lạc bộ, cũng là chỗ duy nhất nhìn rõ nơi này, thường rất ít người qua lại.

Chúng tôi tìm thấy nơi này vì Chimari muốn ngồi ở một nơi yên tĩnh, giờ nhìn lại thì, có lẽ thật ra em ấy muốn tìm một nơi để chúng tôi vui vẻ bên nhau mà không phải lo lắng.

Và sự thật, là chẳng có băng ghế nào trên đời hoàn hảo cho chúng tôi đến vậy. Rất ít người biết chỗ này, chúng tôi đã gặp ai bao giờ đâu.

Nhưng tức là Chimari đã nghĩ về tôi suốt từ đó đến giờ.

Không, chắc chắn là trước đó nữa. Vì chúng ta đã ở bên nhau từ khi còn là những đứa trẻ mà…

“E-Em tự hỏi là Onii-chan có ổn không nếu có thành viên ban kỷ luật nhìn thấy chúng ta ăn trưa cùng nhau.”

Chimari hỏi tôi, vẻ mặt vẫn còn căng cứng.

Khi nhìn thấy gương mặt đó, tôi cảm thấy như muốn bảo vệ em ấy…! Những cảm xúc đó không ngừng đầy tràn trong tôi.

Rồi tôi mỉm cười và đáp lại với vẻ đáng tin cậy.

“Nói thật thì, anh cũng không quá lo về chuyện đó. Tại vì, chúng ta là anh em mà, và chúng ta đã ăn trưa cùng nhau từ lâu lắm rồi. Nên cứ nói “Anh em ruột ăn trưa chung với nhau thì lạ lắm à?” là được.

“Ưm… vâng, đúng thế.”

“Hơn nữa, người ta thường quan niệm rằng anh em ruột thì không yêu nhau kiểu đó được, và đấy cũng là một lợi thế cho chúng ta. Và kể cả chúng ta có tán tỉnh nhau một chút, nếu mình nói là, ‘Tại vì anh em chúng tôi rất là thân nhau’, thì người ta cũng chỉ có thể đáp lại, ‘Ờm, hai người gần gũi quá rồi, nhưng tại anh em nhà này thân nhau quá mà, nên chắc là cũng bình thường…’”

Chà, khá chắc là chúng ta sẽ bị gọi là siscon và brocon, nhưng mặc khác, nếu chúng ta có thể lách luật ở mức độ đó, thì cũng là chuyện tốt.

“Vậy em có thể ‘ahn~’ với anh được không?”

“Được chứ, kể cả khi ban kỷ luật phát hiện ra chuyện này, anh vẫn có thể cãi lại mà.”

“Whoaah… Onii-chan thật đáng tin cậy… và ngầu… yêu anh quá…”

“Ahaha, cảm ơn em nhé. Giờ cùng ăn bento của Chimari nào.”

“Vâng…! Đây, và đây, xong rồi!”

Chimari mở chiếc túi trên đùi mình ra, và cả chiếc hộp hai tầng bên trong nữa.

“Oh… em thật sự cố hết sức vì bento hôm nay nhỉ.”

“Cũng lâu lắm rồi em mới ăn cùng anh mà, và đây còn là bữa trưa ‘tình yêu’ đầu tiên của hai ta nữa.”

“Đúng thật… cảm ơn em, anh vui lắm. Nhìn ngon thật… toàn là món anh thích không à.”

Tầng đầu tiên có cơm nắm kèm với dưa ngâm, và tầng thứ hai là gà rán, trứng scotch, rau hầm, và rau trộn mộc nhĩ kiểu Trung.

“Hôm nay em dậy sớm là để làm những món này cho anh, đúng chứ? Cảm ơn em nhiều lắm… anh yêu em, Chimari.”

“Ah, vâng ạ… ♪ Ehehehe~...”

Và khi tôi vươn tay xoa nhẹ lên má em ấy, Chimari dụi sự mềm mại đáng yêu của mình vào tay tôi, có vẻ như em ấy đang vui lắm. Thật là dễ thương quá mà.

“Ừm rồi… anh ăn thử đi! Như vậy là được rồi, đúng chứ!?”

“Được thôi!”

“Ừm! Vậy mình bắt đầu từ món gà rán nhé… Đây, aaahn~♪”

“Aaahn~... mhmm! Nom nom…”

“T-Thế nào ạ? Được không? Onii-chan, có ngon không anh?”

Tôi nuốt miếng gà xuống bụng rồi quay mặt đi.

“Ehhhhh!? Không ngon ư!?”

“Không… nó ngon lắm nên anh vui quá mà xém ngất đi.”

“Mou~, Onii-chan! Đừng có hù em như thế mà!”

“Ahahahaha!”

“Fufu~... Mou~, nếu như vậy hoài thì em sẽ không cho anh ăn cơm nắm đâu nha.”

“Căng đấy! Anh không được bỏ lỡ miếng cơm nắm nào do Chimari làm đâu!”

“Vậy thì… đây, aaahn~♪”

“Aaahn~! Nom, nom… ừm, có vị như Chimari vậy…”

“Oh, chỉ vậy thôi sao?”

“Anh nghĩ đây là nó rồi. Lưỡi anh đã được huấn luyện để nếm được Chimari mà.”

“Huấn luyện á? Onii-chan, nghe kinh lắm đó.”

“Còn cách nào khác đâu. Với lại… em cũng đâu thấy phiền với kiểu bày tỏ này đâu, đúng không?”

“K-Không có. Ngược lại ấy, em rất vui và phấn khích, vì chỉ có Onii-chan “người yêu”

của em mới nói câu đó thôi.”

“Yeah, đúng ý anh rồi. Bởi vì anh là anh trai, và cũng là bạn trai của Chimari mà.”

“Ehe~... Ehehe~, em vui lắm, hạnh phúc nữa. Vì Chima là em gái nhưng cũng là bạn gái của Onii-chan~...♪”

Chimari mỉm cười và lấy tay nắm chặt đôi bím tóc hai bên.

Đó là một thói quen từ nhỏ của em ấy, khi bản thân cảm thấy vui.

Thế nên tôi cũng vui lây, và cũng mỉm cười với em ấy.

“...Hửm?”

Đó là lúc tôi để ý thấy chuyện đó.

Nơi cửa sổ hành lang tầng hai, nối giữa khu cao trung và khu câu lạc bộ.

Có một nữ sinh đang nhìn vào chúng tôi.

Mình biết là nơi nay không hoàn toàn vắng người mà.

(Nhưng chẳng phải đó là Juujigahara-senpai năm hai sao?)

Dù ở xa như vậy, chị ấy vẫn lộ rõ vẻ ngoài lạnh lùng nhưng tuyệt đẹp đó. So với phụ nữ thông thường thì chị ấy khá là cao.

Chị ấy là người tiền bối được mệnh danh là cô gái xinh đẹp nhất trường, Juujigahara Kii.

(Và họ cũng gọi chị ấy là “đóa hoa ngoài tầm với” nữa, một người không chút hứng thú gì với xung quanh… Vậy sao chị ấy lại nhìn về hướng này chứ…?)

Nhưng khi tôi còn đang suy nghĩ bâng quơ thì…

(Eh!?)

Đột nhiên, chị ấy lấy điện thoại ra, hướng về phía tôi, và dừng lại một lúc.

Không thể nào, chị ấy… chụp hình của chúng ta sao?

(Không, cũng chưa thể chắc chắn được… nhưng nếu đúng là vậy, thì thật luôn, sao chị ấy lại làm vậy chứ…?)

Vì chuyện đó mà trong lòng tôi có chút lo sợ.

“Mouu~, Onii-chaaannn. Đừng nhìn về phía cái chị xinh đẹp kia nữa, nhìn Chima đây này!”

“Ah, khoan!”

Mugyuu! Em ấy tựa người sát vào tôi hơn nữa, như vừa đâm sầm vào vậy.

“K-Không, không phải là lúc—”

“Có ai thấy thì vẫn ổn thôi mà? Onii-chan sẽ bảo vệ chúng ta, đúng chứ? Nên Chima mới được anh nuông chiều mà không phải lo nghĩ gì cả.”

“......”

Những câu chữ đó, nụ cười đáng yêu đó, tôi cảm nhận được sự tin tưởng từ tận đáy lòng của em ấy.

Nếu vậy thì, tôi cần phải giữ hình tượng của một người anh trai-bạn trai!

Vậy đó, giờ thì chị định làm gì hả, Juujigahara-senpai!? Chị muốn cái gì từ tụi em hả—

“Eh… ah, hả?”

Trước khi tôi kịp nhận ra, hình bóng nơi hành lang trên đó đã biến mất.

“Onii-chan?”

“Ah, không… chẳng có gì đâu, Chimari.”

Tôi cố trả lời một cách tử tế và dịu dàng.

Kể cả khi Juujigahara-senpai có chụp ảnh chúng ta rồi báo cáo lại cho ủy ban kỷ luật thì…

“Anh nói rồi, có chuyện gì xảy ra thì để anh lo cho. Nên là Chimari à, đừng ngại, cứ thẳng thắn nói anh nghe những tâm tư mà em đã phải kìm nén đi.”

“O…Onii-chan…!”

Jiwaa~,

đôi mắt dễ thương của Chimari dần trở nên ướt át. Cơ thể nhỏ nhắn của em ấy co chặt lại.

“Ah mouuuuuu~, Onii-chan, em yêu anh nhiều lắm! Đây, ăn nữa đi!”

Vì quá phấn khích nên em ấy bắt đầu mời tôi hết món này đến món khác.

“Hahaha, anh không ăn nhiều vậy cùng lúc được đâu.”

Trong khi ăn và cười nói, một góc nhỏ trong tâm trí tôi lại nghĩ về chuyện đó.

Phải, chỉ cần không đi quá giới hạn cho phép, chúng ta chắc chắn có thể vượt qua mọi chuyện, với tư cách là “cặp anh em thân thiết”.

Và tôi cũng cảm thấy có lỗi vì đã để Chimari cô đơn suốt một tháng qua…

Nên giờ tôi muốn giải tỏa mọi thứ mà tôi đã giữ lại suốt trong đầu.

Kể cả nếu có ai phát hiện ra chúng ta… tôi phải đảm bảo mình và Chimari vượt qua chuyện ấy bằng mấy cái lý lẽ vớ vẩn gì đó!

Đây là nghĩa vụ mà một người anh lẫn một người bạn trai của Chimari dễ thương nhất thế giới phải làm—

***

Và tôi đã dành cả giờ nghỉ trưa cùng Chimari. Chúng tôi tạm biệt nhau sau một bữa trưa nồng thắm.

“Tối nay em sẽ lại đến chỗ của Onii-chan nhé! Anh toàn đi ăn ngoài hoặc là ăn đồ ở cửa hàng tiện lợi không à, đúng chứ? Không tốt chút nào. Anh phải ăn món do Chima nấu chứ!”

Chúng tôi đã hứa với nhau như thế, sự phấn kích trong lòng tôi mỗi lúc một dâng trào.

Tôi đã nghĩ đến trường hợp bị tra hỏi bởi ủy ban kỷ luật, nhưng chuyện đó đã không xảy ra…

Nên tôi đã dành cả buổi học chiều để ngóng trông chuyện tối nay…và cả khi ra về nữa!

Rồi! Tôi đứng dậy, nhưng bỗng nghe thấy tiếng gọi từ bên cạnh mình.

“Ê, Chiharu, hôm nay tao qua nhà mày chơi nha?”

“A, tao nữa!”

Một nhóm bạn trong lớp bắt chuyện khi tôi đang sửa soạn đồ ra về.

Tôi ngập ngừng một lúc, nhưng…

“À ừm…”

Cuối thì tôi chẳng có lựa chọn nào khác.

Là bởi vì trong một tháng qua, phòng tôi đã thành chỗ tụ tập chơi bời của cái đám này rồi.

Bất kể lý do gì đi nữa, một đứa thỏa hiệp với mọi chuyện như tôi mà nói “Hôm nay không được đâu” thì kiểu gì cũng bị hỏi này hỏi nọ cho xem.

Hơn nữa, không chỉ hôm nay thôi đâu, Chimari có thể sẽ lại đến làm bữa tối cho tôi trong tương lai…

Quả nhiên, tôi nên giới thiệu em ấy với bọn họ càng sớm càng tốt, và khiến tụi nó nghĩ rằng chúng ta là cặp anh em bình thường.

Thế nên—

“Chỉ là, hôm nay em gái tao ghé chơi, hy vọng tụi mày không phiền.”

“Em gái? Mày có em gái á?”

Người đầu tiên tiếp cận tôi với vẻ ngạc nhiên nhưng cũng có chút bận tâm đó là Hakamada Muneshige, một đứa mà chúng tôi hay đi chơi cùng.

Cậu ta là học sinh chuyển trường từ cấp cao trung, và chỉ mới làm quen với tôi có một tháng thôi, nên cậu ấy không biết là tôi rất thân với em gái mình.

“Ừ, em ấy định tối nay làm bữa tối cho tao.”

Tôi chêm vào bằng cái giọng như thể đó là lẽ thường tình.

Rồi Muneshige lắc đầu, vẫy vẫy phần đuôi tóc của cậu ta, vì tóc dài nên cậu ấy đã cột nó lại ở phía sau.

“Hả…!? Không thể tin được, hóa ra là có loại anh em như thế trên đời…”

Cách cậu ta trả lời như thể chưa thông hiểu được lời tôi nói vậy.

…Tới mức đó luôn à? Tôi tự nhủ với chính mình.

“À thì đó… nên là tao sẽ về nhà sau khi đi mua sắm với em ấy. Muneshige với mấy đứa khác sẽ đi thẳng tới nhà tao luôn đúng không? Nếu vậy thì, chìa khóa đây.”

“Oh, cảm ơn nhé.”

Tôi không muốn cậu ta hỏi quá nhiều về chuyện này, nên tôi đưa chìa khóa nhà cho cậu ta luôn.

Chuyện này cũng thường xảy ra thôi, và chúng tôi chẳng có vấn đề gì với nó cả. Đây là một mối quan hệ thoải mái, hay nói đúng hơn là một mối quan hệ có sự tin tưởng lẫn nhau.

***

Sau khi tạm biệt Muneshige và những người khác, tôi rời khỏi phòng học và nhanh chân tiến đến cổng trường.

Đến đó, tôi thay giày và bước ra phía trước khu trường học.

“Ah… Onii-chan!”

…Nơi Chimari đứng đợi như thể đang bừng sáng vậy.

Chúng tôi đã gặp nhau rất nhiều lần rồi, kể cả là vào buổi chiều— nhưng đây là lần đầu tiên hai ta đợi nhau để cùng đi về.

Nên tôi không khỏi cảm thấy lo lắng. Mặt ngoài, chúng ta vẫn là anh em ruột với nhau, nhưng bên trong thì không chỉ có thế. Sự thật rằng chúng ta người yêu—

“Xin lỗi, anh để em chờ à?”

“Fufu, Chima cũng vừa mới tới thôi.”

Hoàn toàn ngược lại với trưa nay nhỉ. Nó làm tôi cười sặc sụa.

…Đây chính xác là điều mà mình thích ở Chimari.

Luôn vui tươi, năng động, dễ thương và thông minh. Ở bên em ấy làm tôi cảm thấy vui và hạnh phúc.

“Hahaha… yeah, quá hoàn hảo.”

Rồi, ta đi thôi— tôi định nói thế thì…

“Hai người có chút thời gian chứ?”

Chúng tôi bị người bên cạnh ngăn lại.

Khi quay lại nhìn, tôi thấy đó là một học sinh đang đeo… băng tay của ủy ban kỷ luật.

(!!—)

Tôi biết là kiểu gì chuyện đó cũng sẽ xảy ra, nhưng thật luôn, sao lại là lúc này!?

Tôi biết nó sẽ tới, nhưng bắt buộc phải là bây giờ à!

“C-Có chuyện gì không?”

Tôi cố hết sức giấu đi vẻ lo lắng và bình tĩnh đáp lại.

Chimari nhanh chóng trốn ra sau lưng tôi. Tay em ấy siết chặt lấy áo tôi.

—Cú chạm đó khuấy lên trong tôi cảm giác muốn bảo vệ em gái mình!

“Tôi muốn kiểm chứng lại báo cáo này. Hai người không tham gia thực hiện bất kỳ hành vi thiếu đứng đắn nào, đúng chứ?

“Ah… đành chịu thôi? Tại vì chúng tớ là anh em ruột mà!”

Tôi tự hào nói thế.

Tất nhiên trong thâm tâm tôi cũng có phần lo lắng, nhưng mà…

“Cậu có thể kiểm tra lại hồ sơ học sinh của trường để tìm hiểu thêm. Tôi là Yuma Chiharu, cao trung năm nhất lớp 3, và đây là Yuma Chimari, sơ trung năm hai lớp 1… Ừ thì, tụi tớ có hơi thân thiết với nhau quá thật, dù đã từng tuổi này rồi, nên tớ rất xin lỗi nếu có gây hiểu nhầm cho cậu nhé.”

“Fumu… tôi đã kiểm tra lại rồi.”

Thành viên ban kỷ luật chắc hẳn vừa mới kiểm tra thông tin đăng ký trường học bằng chiếc tablet đang cầm trên tay kia. Bạn ấy gật đầu rồi nhìn chúng tôi.

“Vậy thì tôi xin lỗi vì đã làm phiền hai người.”

“Không sao đâu.”

Yeah, có vẻ như chúng ta ổn rồi—

“Nhưng kể cả hai bạn có là anh em ruột đi nữa, tôi muốn cả hai hạn chế tiếp xúc với nhau kiểu đó, vì nó gây ảnh hưởng tiêu cực đến những người xung quanh. Dù không vi phạm điều số 21, nhưng nếu hai người làm gì quá đáng, chúng tôi vẫn sẽ xử phạt.”

“!!... V-Vậy à, được thôi…”

Vậy từ giờ họ sẽ để mắt đến chúng ta…!

Tôi nghiến răng.

“Cứ để anh em ruột được thân thiết với nhau đi chứ!?”

Chimari nhòm ra từ sau lưng tôi và hét lên.

“Như thế vẫn đỡ hơn những cặp anh em liên tục cãi vã nhau chứ. Em không nghĩ trường mình có cái luật nào nghiêm cấm em gái không được yêu thương anh trai cả!!”

“Đ-Đúng… là thế…”

Trước những lời thẳng thắn của Chimari, người ủy ban kỷ luật đó không biết đáp trả thế nào.

“D-Dù sao thì, trong tương lai tới hai người vẫn phải để ý chuyện này!”

Cuối cùng thì người ủy ban kỷ luật ấy đã rời đi sau khi nói câu đó.

Còn lại hai chúng tôi đứng đó nhìn nhau.

“Ehehehe~... em cãi với người đó rồi, nên là…!”

Chimari cười bẽn lẽn, cái tay em nắm áo tôi vẫn còn run rẩy, như thể đang lo lắng.

—Nhưng em ấy vẫn nói điều đó với tôi. Thật là một cô em gái vui vẻ và dễ thương mà…!

“...Oh. Em thật sự rất đáng tin cậy đó.”

“Tại vì Onii-chan là người đã mở lời trước. Thế nên Chima cũng phải thật cố gắng mới được.”

“Hiểu rồi… thật tốt vì anh đã cố gắng.”

“Ehehe~... vâng, Onii-chan cũng đáng tin cậy… và ngầu nữa…”

Tôi chạm vào má Chimari, em ấy dụi chúng vào tay tôi, và rồi chúng tôi sánh vai ra về.

Tôi đã hơi lo lắng về những ánh nhìn xung quanh chúng tôi… nhưng không sao cả, vì cặp brocon và siscon nào cũng làm vậy mà! Chúng tôi chỉnh lại tư thế rồi dõng dạc bước đi.

***

Trên đường về, chúng tôi ghé qua siêu thị để mua đồ cho bữa tối.

“Vậy, Onii-chan, anh muốn ăn gì tối nay?”

“Để coi… trưa nay mình ăn xa hoa quá rồi, nên tối nay ăn gì nhẹ nhẹ chút sẽ ổn hơn.”

“Awawa. Onii-chan, anh thẳng thắn quá đó. Nhưng Chima biết rồi, Chima hoàn toàn hiểu ý anh mà!”

“Oh, quả là Chimari có khác.”

“Chima đã là em gái của Onii-chan suốt 14 năm rồi. Cá nướng, củ cải bào, củ cải khô… à, cả nấm Shiitake nữa, phải có mấy món đó cho Onii-chan, đúng chứ?”

“Em thật sự biết rất rõ nhỉ.”

“Chima mà lị! Ehehe~”

Chúng tôi bỏ nguyên liệu vào giỏ, cảm giác hai ta như một đôi anh em thân thiết, nhưng cũng tựa tựa cặp vợ chồng mới cưới.

Nhân tiện, nãy giờ Chimari vẫn đang giữ lấy cánh tay tôi.

Em ấy ốm nhưng cũng rất mềm mại, cảm giác khi tiếp xúc cơ thể em ấy, thứ đang từng chút một trở nên phụ nữ hơn, thấm qua làn da tôi…

Nó thật sự đáng quý và khiến tôi phấn khích không ngừng.

Quả là một trải nghiệm mua sắm tuyệt vời, nó khiến tôi cảm thấy như hai ta là cặp đôi mới cưới.

Sau khi rời khỏi siêu thị, chúng tôi sóng bước bên nhau về nhà.

“Em có nói mẹ là sẽ ghé qua chỗ anh chưa?”

“Rồi chứ! Mẹ khá là ấn tượng với sự kiên nhẫn của em trong một tháng qua đó.”

“Vậy là mẹ có biết rằng Chimari muốn ghé qua để chăm sóc anh… quả là mẹ mà.”

“Nhưng mẹ lại không biết rằng Chima đang yêu Onii-chan♪.”

“...Chà, thật tốt vì chúng ta đã luôn thân thiết với nhau.”

“Còn Chima thì đã luôn yêu Onii-chan.”

“...Anh cũng thế thôi. Nên hồi trước nó mới đau vậy đó.”

“Chima không còn để tâm đến chuyện đó nữa rồi… Vì giờ em đang rất hạnh phúc!”

Chimari ôm lấy cánh tay tôi chặt hơn, ấn cơ thể mình vào tôi.

Ah, vui quá… Ước gì sự hạnh phúc này cứ kéo dài mãi…

—Dù con đường sắp tới sẽ rất chông gai, nhưng…

***

“Em ấy đây hả!?”

Đó là lời đầu tiên mà cậu ta thở ra khi tôi vừa mới về nhà.

Tất nhiên, người tôi đang nói là Muneshige, đứa mà tôi tin tưởng giao chìa khóa nhà để đến đây chơi.

“S-Sao mày phải la lên như thế!?”

“Tại vì chẳng ai lại tay trong tay với em gái của mình như thế cả! Hơn nữa, em ấy lại là người xách túi mua sắm! Đó rõ ràng là nước đi của cô bạn gái đến nhà bạn trai mình để nấu ăn mà!”

Những người khác xì xào với nhau, chỉ trừ Muneshige đang cố nêu lên luận điểm của mình.

“Whoa, whoa, whoa, whoa! Em gái Yuma dễ thương thật nhỉ!?”

“Ôi không, tao hơi phấn khích quá rồi!”

“Tao cũng muốn có đứa em gái dễ thương như vậy!!”

…Đúng hơn là, tụi nó hứng lên hết rồi.

Mà, cũng tại Chimari dễ thương quá mà… Không lạ gì.

Tôi hơi vui về chuyện này.

“Onii-chan, đây là bạn anh ạ?

Chimari từ tốn nhìn tôi và hỏi.

“À, ừ… anh quên giải thích chuyện này với Chimari, nhưng nơi này là chỗ tụi anh tụ tập suốt một tháng qua rồi.”

Tầng một là bãi đậu xe và nhà kho, và tầng hai này, vào ban ngày là văn phòng làm việc của doanh nghiệp bố tôi, công ty xây dựng Yuma…

Nhưng khi bố tôi và nhân viên của ông tan làm về nhà, thì đây căn phòng rộng 20-tatami có đầy đủ bàn, sofa, TV lớn này sẽ là nơi để tôi ở và ngủ nghỉ.

Một căn phòng lớn, nằm ngoài tầm kiểm soát của bố mẹ—

Rõ ràng là bạn bè tôi sẽ ghé chơi thôi.

Kể từ khi tôi chuyển đến đây, gần như ngày nào cũng có đứa đến đây chơi.

…Gặp nhiều chuyện vui quá nên tôi quên kể lại việc này cho Chimari.

“Hiểu rồi, vậy là Onii-chan phải nổi tiếng lắm!”

“Thật ra căn phòng này còn nổi tiếng hơn anh nữa…”

“Dù sao thì… chào mừng mọi người! Em là Chimari, em gái của Onii-chan! Em xin lỗi nếu hôm nay có lỡ làm phiền mọi người, hy vọng mọi người không để tâm!”

““...Ah, chào em…!””

Muneshige và những người khác có vẻ ngạc nhiên với lời chào sáng chói và tươi vui của Chimari.



Và mọi người cũng nhiệt tình hơn. “Em gái Yuma không chỉ dễ thương mà còn ngoan ngoãn nữa!” kiểu vậy.

(Fuu~... Chimari đã đẹp người rồi còn đẹp nết nữa. Không một lỗ hổng nào…)

Là một người anh, thâm tâm tôi tự hào về con bé.

Và rồi.

“Oh? Chi-chan, lâu rồi không gặp~!”

“Ah, Miyu-chan!”

Chimari nhảy cẫng lên và cười khi cô bé tóc đỏ ngồi trên sofa phía sau phòng bắt chuyện.

“Oh, hôm nay em lại ghé chơi à, Miyuka?”

“Vâng, xin lỗi vì đã làm phiền~”

Để cuốn sách đang mở lên đùi, em ấy trả lời tôi. Cô bé là Tsui Miyuka, bạn thuở nhỏ của anh em chúng tôi.

Từ bầu không khí điềm tĩnh và cơ thể đầy đặn của em ấy, ta có thể nhận ra em ấy là một người tốt bụng…

“Haha, biết ngay là cậu đang ngồi đọc sách mà, Miyu-chan.”

“Ừa… ở nhà tớ không đọc được.”

Em ấy đọc sách rất nhiều.

“Haha, nhà hàng của gia đình Miyu-chan đang rất phát đạt nhỉ? Nếu cậu mà ở nhà thì kiểu gì bố mẹ cậu cũng “Miyu-chan, giúp bố mẹ với!”

“Chính xác~, nên tớ mới phải tị nạn sang đây… cảm thấy có lỗi với anh lắm Chi-kun.”

“Đừng lo mà. Nơi đây luôn chào đón em ghé chơi đó.”

Và, cùng với Muneshige, em ấy là một trong những người đầu tiên thường xuyên ghé chơi nhà tôi…

Theo một cách nào đó, thì đây là chuyện tốt. Chimari sẽ thấy vui hơn khi có một cô bạn ở cùng, thay vì là một đám chỉ toàn đực rựa.

“Vậy là Chi-chan hôm nay tới làm bữa tối cho Chi-kun à?”

“Phải! Tại vì Onii-chan nói là kể từ khi ở một mình, anh ấy toàn ăn cơm hộp và đồ ở ngoài cửa hàng tiện lợi không à.”

“Awawa… nên tất nhiên Chi-chan phải lo lắng nhỉ. Nhưng tớ khá bất ngờ vì một tháng qua cậu không hề ghé thăm anh ấy.”

“Ừm, thì cậu thấy đó? Tại tớ cũng có việc này việc nọ mà.”

Muneshige và những người khác nhìn với vẻ “Ra vậy” khi lắng nghe cuộc trò chuyện của 2 cô bé.

“Bé Tsui đã nói vậy rồi, thì tức là hai người họ trước giờ luôn thân nhau như thế… Anh em nhà Yuma ảo thật. Nhìn sơ qua cứ tưởng người yêu không đó chứ.”

“C-Chả phải thế đâu. Chimari cũng mạnh mẽ đấy, nhưng gặp tao là cứ nhõng nhẽo suốt thôi. Chưa đủ lớn cho chuyện đó đâu.”

“Onii-chan, đó không phải là cách anh nói về người sắp nấu bữa tối cho anh ăn đâu.”

“Khỉ thật… đúng là như thế…!”

“Ủa tao sai hả bây!”

Mọi người cười lớn bởi trò tsukkomi [note46769] của Muneshige.

Nhưng rồi cậu ta nói…

“Umu, nhưng biết gì không? Trực giác của tao chưa bao giờ là sai cả.”

“Về cái gì cơ?”

Tôi nghiêng đầu nhìn Muneshige, người đang bắt chéo tay nghĩ ngợi.

“Không, tao có linh cảm hai người đang hẹn hò với nhau.”

“!!—”

B-Bén thật đấy, Muneshige! Kinh nghiệm đầy mình đến mức thấy được mấy chuyện này luôn hả?

Chà, quả thật cậu ta là một người đẹp trai, và vì học một trường sơ trung khác chúng tôi, nên có thể cậu ta đã trải qua nhiều mối quan hệ…

Không phải là lúc cho chuyện này!

“Hỏi tao thì tao sẽ nói là bầu không khí này có hơi quá đối với một cặp anh em bình thường…”

“Nói cách khác, đó không phải em gái, mà là bạn gái tao…?

“Nếu được thì tao cũng mong như vậy, Yuma à! Chimari-chan là một cô bé rất dễ thương mà!”

Và những người khác bắt đầu xì xào với nhau! Mình vui vì Chimari được khen, nhưng mà—

“Oh, ý là mày thấy tụi tao quá thân nhau, đến mức gây hiểu lầm à!?”

Bằng mọi cách, tôi tuyệt vọng bẻ lái câu chuyện.

“Tao khá là từ hào vì mày nhận xét như thế! Sau cùng thì—”

“Không, như tao nói hồi nãy đó. Dù thân nhau đến đâu thì chẳng có anh em nào lại tay trong tay đi mua sắm cả.”

Muneshige điềm tĩnh nêu luận điểm.

“L-Làm gì có!? Ở nhà mình thì chuyện đó bình thường mà!? Ha, Chimari!?”

“V-Vâng! Thì đó, Onii-chan cao quá nên giữ tay anh ấy rồi di chuyển sẽ dễ cho em hơn, và em cũng vui nữa—”

Chimari cũng giữ tay tôi và cố hết sức hỗ trợ tôi.

Nhưng mà.

“Nói cách khác, em yêu Yuma, đúng chứ, em gái?”

“V-Vâng! Em yêu anh ấy!?”

Khoan, Chimari! Em phản ứng thái quá rồi! Nhưng nghe câu đó anh vui lắm!

“Nhưng vậy, Yuma cũng…”

“Ah ừ! Tao thấy yêu thương em gái mình thì có gì lạ đâu!”

Ôi không… lỡ mồm! Tôi vội vàng quá rồi!

Nhưng làm sao mà tôi nói “Không, không hề…” được! Chimari đã nói là em ấy yêu tôi mà!

““Yuma tuyệt thật! Nhưng cũng tất nhiên thôi! Em ấy dễ thương đến vậy mà!””

Mọi người đồng tình với tôi. Cảm ơn rất nhiều!

“...Quả là một cặp anh em siscon và brocon.” [note46984]

Muneshige thì gây cho tôi khá nhiều khó khăn.

“...Đừng nói là hai người vượt rào rồi nha!?”

“C-Chả có! À thì—”

“À thì?”

“Không… chẳng gì cả…”

Xém nữa… là lỡ nói “Vẫn chưa” rồi…

Không, nhưng nếu ta cứ tiếp tục vui vẻ với nhau thế này, rồi cũng có ngày… chuyện đó sẽ xảy ra…

(Làm chuyện dâm dâm với Chimari… Không, không, đầu tiên ta phải hôn nhau đã… Uwoooooooooh~ Có ổn không, có khả thi không vậy… chắc là có, chắc vậy… vì tụi mình cũng có phải cặp anh em bình thường đâu…)

“...Yuma.”

“!? Muốn gì!?”

Cảm giác như thể bị cậu ta đọc được suy nghĩ, làm tôi lên giọng một chút.

“Yep, không thể tin được. Mày và em gái thân nhau quá rồi.”

Cậu ta nói rồi thở dài.

T-Ta ổn rồi đúng không? Họ không nhìn thấu chúng ta, đúng không…?

***

Tôi đã có hơi lo lắng. nhưng mọi người rời đi mà không bàn luận thêm về mối quan hệ của chúng tôi.

Cảm giác như được giải thoát, tôi nhờ Chimari nấu bữa tối cho mình…

“Nè, Onii-chan.”

Hai chúng tôi đang ăn cùng nhau.

“Có phải là Mune-kun có em gái không?”

Vừa di chuyển đũa, Chimari vừa nghiêng đầu hỏi tôi.

Nhân tiện, Mune-kun chính là Muneshige.

Cậu ta bảo Chimari là cứ thoải mái gọi tên cậu ta đi, nên em ấy bắt đầu gọi như thế.

“Em gái của Muneshige à? Không, anh chưa từng nghe tới chuyện đó, nhưng… tại sao?”

“À, vâng, anh biết không? Mune-kun nói là anh ấy không thể tin được Chima và Onii-chan lại thân nhau đến vậy đúng chứ?”

“Ah, phải… cậu ta có nói thế.”

Điều đó lại khiến tôi bận tâm lần nữa.

Nhưng Chima thì ngược lại hoàn toàn với những gì tôi nghĩ.

“Em cảm giác như Mune-kun chỉ đang so sánh tụi mình với chuyện của anh ấy thôi.”

“Ý là Muneshige không hòa thuận với em gái của nó à? Anh không biết nữa, cậu ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó…”

“Onii-chan, anh đến nhà của Mune-kun bao giờ chưa?”

“Chưa từng. Toàn là nó đến đây chơi không à.”

“Hừm~...”

Chimari ăn một miếng cơm.

“Có cảm giác anh ấy đang ghen tị với tụi mình.”

Em ấy nói chuyện như thể đang tự nhủ với bản thân.

Mà như thế thì lại hoàn toàn trái ngược với ấn tượng của tôi về cậu ta rồi.

Dù sao, tôi cũng đã có thể giới thiệu Chimari với mọi người mà không gặp vấn đề gì—

Tôi mừng vì biết rằng mình có thể tiếp tục chuyện này mà không bị phát giác (dù rằng Muneshige khả năng cao vẫn sẽ nói này nói nọ).

—Nhưng không được quên.

Rằng con đường hai ta sóng bước sẽ vô cùng chông gai và đầy trắc trở.

Tôi không được phép quên…

(Mà nếu mọi thứ vẫn ổn, thì mình không cần lo lắng quá làm gì… chắc vậy…)

Ngày hôm sau, trong lớp học.

*Ting Ting♪*

『Onii-chan, hôm nào đó ta chụp hình chung đi! Chima muốn đặt nó làm màn hình khóa!』

『Oh, được đó. Mình làm màn hình khóa đôi luôn nhé.』

『Vâng! Gặp anh vào giờ nghỉ trưa nha!』

(...Hừm~, chỉ nhắn tin thôi mà mình cũng tưởng tượng được gương mặt cười hạnh phúc của Chimari rồi… Phải chăng Chimari là thiên tài ở khoảng đáng yêu…?)

Giờ giải lao, tôi bí mật nhắn tin với Chimari và mỉm cười, cho đến khi…

Bỗng lớp học trở nên ồn ào.

Chuyện gì thế? Tôi ngước lên nhìn thì thấy cả lớp đang hướng mắt về cánh cửa lớp học.

Nên tôi cũng đảo mắt nhìn theo— ở đó có một bầu không khí khác biệt tỏa ra.

Một học sinh nữ. Dựa vào màu đồng phục và nơ, thì chị ấy có lẽ đang học cao trung năm hai.

Chỉ gương mặt thôi đã có thể gọi là tuyệt đẹp rồi. Tôi xét chị ấy thuộc hàng mỹ nhân. Mái tóc xoăn nhẹ, suôn dài, và rực rỡ. Chị ấy cao và ốm, nhưng đó lại là một cơ thể phải khiến phái nữ ghen tị.

Nói cách khác, một “đóa hoa ngoài tầm với”, chị ấy như thể đang sống ở thế giới khác vậy…

(Juujigahara-senpai…!!!?)

Có người nổi tiếng dạo quanh khu năm nhất thế này, bảo sao mọi người lại phấn khích đến thế, nhưng mà—

Buwa~, tôi đổ mồ hôi lạnh.

(Mình không nghĩ Juujigahara-senpai đến gặp mình vì chuyện hôm qua đâu…)

Hôm qua thì, chả có gì xảy ra cả (trừ chuyện bị nhắc nhở bởi ủy ban kỷ luật ra)...

Đó là tại sao một người đáng ra không nên ở đây, giờ lại đến chỗ này làm tôi lo lắng đến vậy.

Chắc mình nghĩ nhiều quá rồi. Chắc mình để ý quá rồi.

Nhưng nếu xét về lý do mà chị ấy đến gặp tôi, thì làm gì còn cái nào khác…

Rồi chị ấy đi thẳng đến chỗ tôi.

Chỉ bằng cách bước đi cũng đủ chứng tỏ chị ấy khác biệt với những người xung quanh.

Tựa như một người mẫu, chị ấy khiến đôi mắt chúng ta không thể cưỡng lại mà phải nhìn vào mình…

Một người như thế đang đứng trước mặt tôi đây.

“Em là Yuma-kun, đúng chứ?”

“V-Vâng…”

Chị ấy biết tên tôi. Tức chị ấy đã bõ công đi tìm tôi.

Từ thời điểm đó, tôi đã biết… là chị ta muốn nói về chuyện ấy…

“Chị là Juujigahara Kii, cao trung năm hai.”

“...Em biết.”

“Hiểu rồi. Vậy giờ, chị nói này—”

Juujigahara-senpai, xứng danh người đẹp lạnh lùng, giữ biểu cảm của mình không đổi.

“Ta hãy đến chỗ hôm qua nhé.”

“!!—”

Lời nói đó làm tôi càng thêm lo lắng, mồ hôi lạnh đổ đầm đìa.

***

Tim đập thình thịch, tôi theo sau những bước chân duyên dáng của chị ấy.

Chuyện quỷ gì đây? Chị ấy định nói gì với mình?

Tôi không đọc được chị ấy, nên hoàn toàn chẳng thể dò hỏi được gì.

Cuối cùng thì chúng tôi dừng chân ở địa điểm hôm qua… mà không nói năng gì với nhau.

Đây là nơi mà tôi cùng Chimari ăn trưa hôm qua.

…Là nơi mà con người này đã hướng điện thoại về phía tôi từ hành lang tầng hai.

“V-Vậy chị muốn cái gì chứ?”

Cuối cùng tôi cũng có thể mở lời. Dám chắc lông mày tôi đang nhíu lại lắm đây.

Tôi và chị ta đã phải cất công đi đến tận đây, tức là vẫn chưa biết tụi mình có vi phạm điều số 21 hay không.

Nếu vậy thì, mình cần phải phản pháo hết mức có thể. Mình bằng mọi giá phải bảo vệ Chimari, và quan trọng nhất, là mối quan hệ giữa mình vì Chimari—

Khi tôi vừa định hình tư tưởng trong đầu thì…

“Đây.”

Senpai lấy điện thoại ra và đưa cho tôi xem.

Tấm hình không được rõ lắm vì lúc chụp đã phải phóng to ra, nhưng đúng như tôi nghĩ, đó là hình của hai chúng tôi đang ve vãn lẫn nhau.

“C-Chuyện này là sao?”

Tôi không còn cách nào khác ngoài lên tiếng đáp lại.

(Chị định dọa tôi hay gì…?)

Đó là điều tôi đang nghĩ.

Nhưng rồi, Senpai nói,

“Là hình chụp em với em gái. Nhưng xa quá nên không được đẹp lắm.”

H-Hử?

Biểu cảm chị ấy có dịu đi đôi chút…?

“Nhưng khung cảnh đó rất đẹp.”

“...E-Ermm?”

“Chị đã rất lo vì một thời gian dài không thấy hai em ở cùng nhau nữa. Chị cứ tưởng là hai người cãi nhau hay gì đó.”

“C-Chị lo ư…?”

“Phải. Nhưng hai người đã làm lành rồi, phải chứ?”

“Làm lành…?”

“Ừ. Hôm qua, sau một thời thì hai em đã cùng nhau ăn trưa. Trông còn thân nhau hơn lúc trước nữa.”

“......”

Hả? Là sao?

Chị ấy đang nói cái quái gì vậy? Chị đang muốn nói gì? Đang ẩn ý cho điều gì?

Nhưng có vẻ… như chị ấy không định chỉ trích mối quan hệ của tôi và Chimari…?

“Chị…”

“S-Sao!?”

*Fu~asa* Senpai vuốt mái tóc dài, hơi xoăn, và đẹp tuyệt đó.

Và— chị ấy nhìn vào tôi.

Khóe miệng nhoẻn lên rồi cười khúc khích.

(......Eh?)

Trong lúc tôi còn đang hoang mang, Senpai đã hành động.

Khi tôi để ý rằng đôi môi quyến rũ đó đã hé mở…

Chị ấy nói.

“Chị thích em. Em sẽ hẹn hò với chị chứ?”

“............Gì nữa đây?”

Lúc đầu tôi không hiểu ý chị ấy là gì.

Nó quá bất ngờ.

Nhưng rồi, não tôi dần dần thông ra…

“Ehhhhhhhhhhhhhhhhhhhh~!!!?”

Tôi không khỏi hét lên—



***

“Ehhhhhhhhhhhhhhhhhhhh~!!!?”

Trên đường đi, lúc chạng vạng.

Chimari đang trên đường đến siêu thị, nghe câu chuyện đó cũng hét lên y hệt.

Tôi tự nhủ với bản thân, “Mình cảm nhận được liên kết ruột thịt của anh em ta…” mà khoan, chờ đã, giờ không phải là lúc cho chuyện đó.

“Anh đang tự hỏi có nên kể Chimari nghe không, nhưng giữ bí mật như vậy là thiếu trung thực rồi.”

“S-Sao anh không nói em nghe vào giờ nghỉ trưa?”

“Thì lúc đó… anh chưa tiêu hóa xong chuyện ấy mà.”

“Cũng đúng ha… được cô gái xinh đẹp nhất trường tỏ tình, dù chị ấy chưa từng nói chuyện với anh trước đây… Tại sao? Tất nhiên là anh phải ngạc nhiên rồi…”

Tôi rất biết ơn vì em ấy hiểu cho tôi. Và thật sự là lúc đó đầu tôi chỉ toàn dấu hỏi không thôi…

“Nên anh đã ngồi ăn trưa với Chimari mà không suy nghĩ gì về chuyện này. Anh thật sự xin lỗi.”

“V-Vâng, không sao mà… được ở bên Onii-chan là em đã vui rồi…”

Kuh…! Câu đó quá dễ thương… nếu không phải đang ở giữa đường, thì chắc tôi đã ôm em ấy rồi.

“Nhưng đó chuyện khác! Onii-chan này!”

“Ah, sao?”

“...Anh đã từ chối chị ấy rồi, nhỉ!? Anh nói không, đúng chứ!?”

Ah… phải rồi, đó mới là cái Chimari quan tâm nhất.

Tạm thời thì đầu óc tôi vẫn chưa ổn định lắm. Tại pha tỏ tình đó sốc quá đi…

“À thì… khi đó anh không thực sự hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.”

Tôi đổi biểu cảm trên mặt mình rồi nhìn thẳng vào Chimari.

“Nhưng anh đã từ chối rồi. ‘Em xin lỗi, em không thể’, kiểu kiểu vậy.”

“Ah… thật mừng quá.”

Chimari thở phào nhẹ nhõm.

Tôi hơi bất ngờ về chuyện đó, nên đã nói chêm vào.

“Thì tất nhiên anh phải nói vậy thôi? Tại vì anh đã có một cô bạn gái tên Chimari tuyệt nhất thế giới này rồi mà.”

“Wah…!? O-Onii-chan…!!!?”

Chimari bước loạng choạng, rồi ôm lấy ngực mình.

Tôi vui khi thấy em ấy thế này, nên quyết định bồi thêm một phát nữa.

“Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, anh vẫn sẽ mãi yêu Chimari… Nên đừng lo nhé, anh sẽ không phải lòng chị ta chỉ vì chị ấy là cô gái xinh đẹp nhất trường đâu.”

Tôi trưng ra bộ mặt ổn nhất có thể và nói với chất giọng trầm nghiêm túc hơn bình thường.

“!!!?~~~~!!!!!”

Chimari nắm lấy tóc mình và run rẩy, hơi nén người lại một chút…

“Onii-channn!!!”

*Gaba~!*

Em ấy nhảy cẫng lên như bị đạn bắn.

—Nhưng không chỉ có thế.

“Em yêu anh!... *Chun~!!!*”

“!?!?!?!?!?!?!?!?”

Mọi thứ như nhẹ bẫng.

Nhưng đúng là đôi môi đáng yêu và xinh đẹp đó của Chimari đã chạm vào môi tôi…

Cái cảm giác ngọt ngào và mềm mại ấy khiến đầu tôi nóng lên.

—Tôi đã được hôn.

Sốc một lúc tôi mới nhận ra được.

“Ehehe~ …lỡ làm vậy rồi!”

“...Nè! Khoan đã, chúng ta đang ở giữa đường đó!”

“Đừng lo mà, chẳng có ai ở gần đâu. Kể cả có người đi nữa thì cũng đành chịu thôi, làm sao mà em không hôn anh được khi anh dám nói ra những lời ấm lòng đó chứ.”

Chimari trông vô cùng hạnh phúc khi ép mình vào người tôi.

“Đó là nụ hôn đầu của hai ta, đúng chứ!? Nụ hôn giữa Onii-chan và Chima… giữa những người yêu…”

Em ấy thì thầm một cách quyến rũ, rồi dụi má mình vào má tôi.

Như thế đang nhâm nhi niềm vui này.

(DỄ THƯƠNG QUÁ TRỜI ƠI…!)

Phần lớn tế bào não tôi đang gào thét trong sung sướng. Dễ thương đến mức đó đó.

Nhưng cùng lúc đó— phần còn lại của não tôi vẫn đang suy nghĩ.

(Chimari mà cao hứng lên rồi thì không cách nào ngăn em ấy lại cả…)

Là bởi sự cuồng nhiệt mà em ấy dành cho tôi, và cũng vì em ấy vẫn còn nhỏ tuổi.

(Nên mình, với tư cách là anh trai-bạn trai, phải trông chừng em ấy. Mình cần nhắc nhở em ấy về thời gian, địa điểm khi tán tỉnh nhau…)

May thay, có vẻ như lần này không ai nhìn thấy chúng ta cả, nhưng không có nghĩa là ta sẽ được an toàn trong tương lai.

(Yeah… lặp lại nào… đây là trách nhiệm của mình…)

…Những suy nghĩ đó lướt qua trong đầu tôi.

“Nggh~, Onii-chann~ …iu anh…! Iu anh nhiều lắm…! Churi-churi~♪”

Em gái, và cũng là bạn gái rồi, siêu cấp dễ thương—!!!!!!

Dần dần những suy nghĩ đó xâm chiếm não tôi.

…Và tôi không ngờ con đường chông gai của hai ta lại bắt đầu một cách long trọng như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện