Vị trưởng làng chẳng hề mảy may một chút nào khi đọc tờ giấy ở trên bàn. Seol Jihu liền tiếp tục bước tiếp theo của cuộc điều tra.
“Cho đến hiện tại, chưa hề có một lần thảo phạt nào thất bại cả. Luôn luôn, không cần phải bàn cãi gì.”
Cứ thế cậu bắt đầu tuôn ra một tràng.
“Có hai lần vương quốc gửi quân tới đây để làm nhiệm vụ thảo phạt. Đó là hành động khá dễ hiểu khi mà thực tế họ luôn muốn cải thiện sự ổn định bên trong biên giới Haramark và ngăn chặn sự xuất hiện thường xuyên của dị nhân.”
Ngài trưởng làng im lặng lắng nghe từ đầu đến giờ bỗng chen ngang.
“Tôi vẫn chưa hiểu rằng cậu đang muốn nói điều gì ở đây cả.”
“Tôi được biết là người đề ra những yêu cầu này luôn luôn là ngài.”
“Phải, điều đó là đúng.”
“Tổ đội được phái đến đây ba tháng trước bao gồm bốn người Cấp độ 2, một người Cấp độ 3 và một người Cấp độ 4. Cấp độ trung bình ở Carpe Diem là 3.75. Dù rằng anh ấy không có ở đây lúc này, nhưng như thế cũng đủ làm nên sự khác biệt khi mà chúng tôi có một người hạng Cấp cao trong nhóm.”
“Lý do tôi gửi yêu cầu đến Carpe Diem không chỉ vì các cậu là một nhóm có tiếng, mà cũng là vì các cậu có nhận cả những nhiệm vụ nhỏ nữa.”
Ngài trưởng làng khẽ gật đầu và đẩy tờ giấy lại Seol. Lời ngài ấy cũng không hề sai. Suy cho cùng, cậu và Chohong cũng làm công việc chuyển phát cũng như làm bảo vệ kha khá lần.
“Có lẽ tôi đã quá tự phụ, nhưng…”
Seol Jihu cất lại tờ giấy vào trong túi và cất lời.
“Tôi muốn biết làm thế nào mà ngài, lần nào gửi yêu cầu cũng có thể chính xác đến như thế, trưởng làng.”
Vị trưởng làng lúc này nhướn cao mày.
“Đâu có thông tin chi tiết nào về lũ biến dị, ấy thế mà ngài lại có thể dễ dàng gửi yêu cầu đến những tổ đội có thể xử lý nhiệm vụ đó một cách đơn giản.”
“….”
“Được thôi. Có lẽ ngài đã tìm hiểu rất kỹ về cách hoạt động của Người địa cầu. Và với cương vị là đầu não cho một ngôi làng có hàng trăm người ở, bổn phận của ngài là giữ cho họ an toàn. Tôi ở đây không hề có ý chỉ trích gì. Ngược lại, tôi lại thấy ngài đã đưa ra quyết định hoàn toàn đúng đắn.”
“….”
“Tuy nhiên, tôi có được biết rằng, những dị thể kia một khi đã chết thì cũng sẽ nhanh chóng biến mất. Nên là việc kiểm tra chúng là bất khả thi. Chuyện này cứ như thể là có ai đó đã nói cho ngài thông tin về chúng không chừng.”
Seol Jihu dừng một lúc rồi lại tiếp tục.
“Nhưng ngài lại luôn luôn đưa yêu cầu tới tổ đội có khả năng để giải quyết vấn đề, giống như là ngài có thể biết trước được mọi chuyện sẽ như thế nào. Và đó không phải chỉ là một hay hai lần, những tận hai mươi lần liên tục.”
Đôi mắt trưởng làng khẽ nhắm nghiền. Ông thở dài một tiếng rồi nói.
“Hóa ra, cậu thực muốn điều tra tôi, có phải không?”
“Cũng không hẳn. Không cần biết ngài đã làm những gì, tôi tin rằng đó đều là vì ngài muốn bảo vệ ngôi làng này. Và tôi vô cùng thán phục trước nỗ lực của ngài.”
“Thán
phục cơ à…”
Trưởng làng khẽ cười.
“Thật là một chuyện kỳ lạ. Cậu đã có thể chỉ cần bỏ qua nó thôi mà. Một Người địa cầu mà lại có sự hiếu kỳ như thế này… Cái gì ấy nhỉ? Nhân vật đưa Nhiệm vụ à? Đấy là cái tên mà Người địa cầu đã gọi ta trước kia. Chà, để mà nói thì như thế lại còn tốt hơn ấy.”
“Một nhân vật đưa nhiệm vụ…”
Đối xử với một người sống như là nhân vật ảo… Seol Jihu chỉ đành cười trừ khi nhận ra là có hằng hà sa người như thế ngoài kia.
“Ta nghĩ là cậu đơn thuần chỉ là tò mò mà thôi. Cậu nói rằng cậu không hề muốn cáo buộc ta phạm tội, và ta xin nói thẳng rằng điều đó là đúng. Vì thế cứ cho là cậu chỉ hiếu kỳ và không có gì hơn.”
“Thế nghĩa là…?”
“Tuy nhiên, nó cũng chẳng hề hào nhoáng như cậu tưởng đâu.”
Đôi mắt trưởng làng khẽ nhắm nghiền.
“Bảy năm, bảy năm đã trôi qua kể từ khi lũ dị nhân lần đầu xuất hiện.”
Ngài ấy bồi hồi nhớ lại rồi tiếp tục kể.
“Mới đầu, bọn ta còn chẳng cần phải cầu cứu chi viện. Lực lượng bảo an ở làng cũng là đủ để xử lý bọn chúng rồi.”
“Tôi hiểu.”
“Tuy nhiên, ta nhận thấy rằng, lũ dị nhân mới xuất hiện sau này, sức mạnh của chúng tăng lên từng chút từng chút một. Rồi đến một hôm chính bên bọn ta đã phải chịu thua thiệt. Đó cũng là dấu hiệu rằng bọn ta đã đánh giá thấp mối nguy này, và ta sẵn sàng chịu trách nhiệm về việc đó. Cuối cùng, ta đành phải gửi yêu cầu trợ giúp.’
“Tôi hiểu ngài đang định nói gì. Nhưng…”
“Đừng, hãy để ta nói nốt.”
Đôi mắt trưởng làng bỗng mở ra.
“Ta biết rõ các cậu là giống loài như thế nào. Ta còn được biết các cậu còn có thể trở nên mạnh mẽ hơn nhờ sự chúc phúc của các vị thần. Thật là một điều đáng để ghen tị. Dẫu thế, chúng ta cũng không phải là những người nông dân chân yếu tay mềm chỉ biết chạy đi khắp nơi cầu cứu như kẻ ngốc.”
Bên trong đôi mắt già cỗi của ông lóe lên một tia sáng.
“Bây giờ, ta chỉ là một trưởng làng của một ngôi làng nhỏ bé, tầm thường. Nhưng trước kia, ta đã từng là một người lính trung thành của Đế chế. Ta đã từng đứng ra chống lại bầy Ký sinh trùng đầy bất thường kia. Những kinh nghiệm và hiểu biết ta có không vì tuổi tác mà có thể mất đi được.”
“Tôi không hề có ý đó.”
“Cậu nghĩ như thế là hết ư? Ngôi làng nghèo đói này còn chẳng có thể trả nổi một khoản kha khá để Người địa cầu các cậu để tâm tới. Và cậu nghĩ chuyện sẽ ra sao nếu ta đưa yêu cầu đó tới tay đội đầu tiên ta tìm thấy và khiến họ bị tận diệt? Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với ngôi làng sau đó?”
Seol nín thinh.
“Nếu ta có sai sót gì, thì ta cũng chẳng còn gì để viện cớ nữa. Tuy nhiên, ta tin rằng những tổ đội chẳng quan tâm đến chuyện phần thưởng sẽ nhận lấy yêu cầu của ngôi làng này. Và thế là ta cứ tiếp tục gửi yêu cầu. Đó là lời giải thích của ta đấy.”
Seol Jihu không hề chấp nhận những lời vừa rồi, nhưng giờ thì trưởng làng đã nói hết nước hết cái như thế, cậu cũng chẳng còn gì để mà nói nữa. Và, ngài trưởng làng đã không còn hé môi lấy nửa lời nữa, ắt ông ta đã nói hết những gì muốn nói về chuyện này rồi.
Một hồi im lặng trôi qua, cuối cùng thì ngài trưởng làng lại cất tiếng.
“Liệu còn việc gì mà cậu còn hiếu kỳ không?”
Giọng ông lạnh nhạt như hàm ý muốn tiễn khách đi, nhưng Seol cố giữ bình tĩnh và hỏi thêm một câu khác.
“Ngài nói là ngài từng ở trong quân đội Đế chế.”
“Cậu lại hỏi về chuyện đó à? Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ta từng là…”
“Liệu có khi nào, ngài đã từng nghe đến thí nghiệm bí mật của Đế chế sau khi lũ Ký sinh trùng xâm chiếm và cả cuộc chiến sau đó?”
Đôi mắt ngài trưởng làng mở to. Phản ứng đó còn trên cả mong đợi của Seol.
“Cậu nghe chuyện đó ở đâu chứ?”
“Tôi tìm thấy nó ở trong đống tài liệu cũ. Nó có ghi là, ‘Báo cáo về cuộc thí nghiệm mà Đế chế tiến hành trong cuộc chiến đã được phục hồi. Nghiên cứu đó là về việc sản xuất hàng loạt loại binh sĩ đặc biệt để chiến đấu chống lại Ký sinh trùng. Dù cho có một vài thành công ban đầu, nhưng cuối cùng, thí nghiệm vẫn thất bại, nhanh chóng mệnh lệnh đóng cửa hoàn toàn các cơ sở thí nghiệm đã được ban bổ. Quyết định này bị phản đối kịch liệt, nhưng tất cả các nghiên cứu đã hoàn bị dừng lại.”
“Ta thấy sách lịch sử có vẻ viết khá ngắn gọn và súc tích nhỉ.”
Ngài trưởng làng cười một cách chua sót.
“Có gì không đúng sao?”
“Cũng có đôi chút. Rốt cuộc đó cũng là một bí mật mà ai cũng rõ mà.”
“Liệu ngài có thể chia sẻ với tôi chứ?”
“Ta không biết nữa.
Ngay cả bản thân ta cũng chẳng biết nhiều về nó.”
Ông bất giác vuốt râu mấy cái.
“Những nhà lãnh đạo của Đế chế cảm thấy bị đe dọa bởi khả năng kí sinh của Ký sinh trùng nên đã bắt đầu vào nghiên cứu, phần đó thì là chính xác. Nhưng, theo như ta nhớ, bỗng có một ngày họ đã thông báo về việc thất bại trong cuộc nghiên cứu và ngay lập tức dừng hết mọi hoạt động thí nghiệm trên toàn lãnh thổ.”
“Nếu như làn sóng phản đối mà lại mãnh liệt như thế, ắt phải có tia triển vọng nào đó trong dự án rồi.”
“Ta không bao giờ biết được chuyện đó. Ta rốt cục cũng chỉ là một người lính mà thôi, cậu còn mong đợi được gì ở ta chứ?”
“Ồ. Tôi xin lỗi.”
“Không cần phải thế đâu. Nhưng mà, nếu chỉ là nói về yêu cầu không thôi thì… Nói chuyện lâu như thế này khiến người ta khá mệt mỏi, cậu thấy đấy.”
Ngài trưởng thở hắt một tiếng. Seol lặng im nhìn ông, người đang tỏ rõ sự mỏi mệt, chậm rãi đứng dậy. Cậu vẫn kích hoạt Cửu nhãn từ đầu đến giờ.
“…Được rồi. Cảm ơn ngài vì đã dành thời gian nói chuyện với tôi.”
“Ta không biết tại sao cậu lại lôi chuyện đó ra, nhưng…”
Seol đang định rời đi, một giọng trầm khàn mang theo sự già cỗi của tuổi tác cất lên từ đằng sau giữ chân cậu lại.
“Phần lịch sử đã qua đó chẳng hề liên quan đến làng Ramman cả. Nếu cậu muốn tìm hiểu kỹ hơn về vấn đề đó, có lẽ tốt hơn hết là cậu nên đi tìm bất kì người còn sống sót nào từ Công quốc Delphinion thì hơn.”
“Công quốc Delphinion?”
Seol Jihu ngoái đầu lại.
“Đó là lãnh địa của một vị công tước đã bắt tay với Đế chế để thực hiện nghiên cứu đó. Ta tin là phần chính của nghiên cứu đang ở trong lãnh địa đó cũng nên. Mà dù sao thì, nơi đó giờ cũng đã bị phá hủy hoàn toàn và hiện đã thuộc về lũ Ký sinh trùng rồi.”
Ông thở dài một tiếng.
“Nhưng, ta có nghe đồn rằng có một vị phù thủy từ Delphinion không chịu chấp nhận bỏ dở thí nghiệm, và… Và, ngài ta đã không chịu nghe theo lệnh cấp trên, ăn cắp dữ liệu và những trang bị trọng yếu của thí nghiệm, rồi giấu nó đi chỗ khác. Nếu như ngài ấy không bị giết sau đó, thì ta tin chắc là ngài ấy vẫn sống ở một nơi nào đó.”
“Vậy à…”
“Ta chỉ biết có thế thôi. Mong là những lời nói lan man đó có thể giúp ích cho cậu.”
Seol Jihu cúi đầu chào rồi rời khỏi căn nhà.
Cậu đi thẳng về nơi cả tổ đội đang nghỉ ngơi, vừa về đến là Chohong liền tỏ ra giận giữ.
“Cậu đã đi đâu thế hả? Có biết là đã muộn thế nào rồi không? Tôi còn đang lo sốt vó sợ cậu bỏ mặc bọn tôi rồi cũng nên!”
“Có vấn đề gì à? Hay có chuyện xảy ra rồi?”
“….Không, cũng không hẳn.”
Cô nàng đảo mắt đi chỗ khác, mặt phụng phịu. Trong khi đó, Maria lúc này nom đã hồi lại sức nên trông tốt hơn hẳn lúc mới đến đây.
“Thế, cậu muốn làm gì giờ? Mặt trời vẫn chưa lặn đâu.”
“Hãy bắt tay vào việc luôn đi. Dù gì thì, giải quyết bọn dị thể kia trước sẽ giúp việc giải quyết cái bí ẩn kia dễ dàng hơn nhiều.”
Veronika, người đảm nhận vai trò dẫn đầu, đưa ra ý kiến của mình. Những người khác cũng tỏ ra đồng tình, nên Seol cũng gật đầu chấp thuận.
*
Sau khi quyết định đã được đưa ra, cả đội nhanh chóng rời khỏi làng Ramman.
Họ đi bộ chứ không dùng đến xe ngựa; Maria và mấy người cu li hiển nhiên được đứng ở vị trí trung tâm đội hình, trong khi đó thì Gierszal và Chohong đứng ở hai bên sườn bọn họ. Còn phía tiên phong, là Veronika với vai trò dẫn đầu và Mikhail làm thủ hộ cho cô. Seol đứng ở phía hậu thuẫn đằng sau đội. Cậu cảm thấy có phần kì quặc, bởi vốn dĩ đây là vị trí vốn dành cho Dylan.
Với một đội hình hoàn chỉnh như này, nhanh chóng họ đã đến nơi với chỉ mất hơn một tiếng rưỡi.
Nơi này còn được gọi với cái tên là Dạ Lam Bỉ vì sương mù chốn này dày đến nỗi ánh nắng chẳng thể nào lọt tới, quanh năm mù mịt như đêm đen.
Khung cảnh nơi này khác hoàn toàn so với Ramman. Không còn cái khung cảnh phong thủy hữu tình, ở đây chỉ còn lại những mảng đất thô ráp khô cằn, trơ trụi bao phủ cả một vùng đồi.
Seol Jihu cẩn thận quan sát địa hình xung quanh. Cậu dễ dàng phát hiện được ba, bốn điểm khả nghi quanh chỗ này. Điều đầu tiên, đường dốc khá đứng, bề mặt góc cạnh nhô ra hàng trăm mũi nhọn có thể dễ dàng nhìn thấy. Ngọn đồi này còn vươn cao hẳn lên so với chung quanh, thành ra là có khá nhiều điểm mù cậu không thể thấy ngay được.
Đất đá cũng chứa đầy sự lạ lùng. Cỏ cây thì úa vàng, chỗ này chỗ kia lại có vài cái hố đầy bí ẩn.
Và cuối cùng là….
‘…Nó có màu Vàng.’
Seol Jihu thở hắt không ra hơi sau khi kiểm tra vùng đất này bằng Cửu nhãn. Vùng Dạ Lam Bỉ đang sáng lên một màu vàng, thứ cơ hồ có ý rằng ‘Yêu cầu chú ý’.
“Veronika! Cô có nhìn thấy thứ gì không? Bất kì cái gì cũng được.”
“Chẳng có gì hết. Lũ dị nhân này có một đặc tính cực kỳ khó chịu, đó là chẳng bao giờ để lại một dấu vết nào xung quanh cả.”
“Phải, đến cả một Trác Thám lộ trứ danh, một Cung thủ Cấp cao, còn phải chịu thua không thể lần dấu bọn chúng được mà. Bởi thế chuyện này mới được liệt thành một trong số những bí ẩn kì lạ nhất mà.”
Mikhail cười khẩy và thêm vào. Seol Jihu trầm tư một hồi.
Kế hoạch của cậu đã hoàn toàn đổ bể. Cậu cứ ngỡ rằng, đến được đây rồi thì cậu chỉ cần kích hoạt Cửu nhãn rồi tìm xem có cái gì khả nghi không thôi. Nhưng mà cơ sự lại thành toàn bộ khu này đều có màu lạ….
‘Hiện tại, chắc mình cần phải tập trung cảnh giác xem có gì bất thường không.’
Seol nắm lấy cây thương của mình và nhìn chung quanh. Lo rằng mình sẽ bỏ lỡ điều gì đó, cậu cẩn thận quan sát từng li từng tý một.
Đột nhiên, phía đằng trước Veronika bỗng dừng lại.
“Cái….”
Mikhail chưa kịp nói hết câu, nhưng lập tức anh liền tuốt thanh kiếm bên hông ra khi thấy Veronika lúc này đã cúi thấp người và ra dấu cho đằng sau. Gierszal cũng giữ thế tấn cùng với giáo và khiên ở hai tay, Chohong cũng đã lên tinh thần, liếc nhìn khắp xung quanh. Chỉ độc Maria là vẫn cứ ngáp lấy một cái rồi tặc lưỡi.
Năm phút trôi qua và cả đội bọn họ vẫn đứng yên tại chỗ. Veronika lúc này đứng thẳng dậy.
“Lạ thật đấy. Tôi thề là tôi có nghe…”
Nói đến đây, chợt có thứ gì đó tụt xuống và chộp lấy cái vương miện của cô.
Seol Jihu theo phản xạ cúi người thủ thế, nhưng rồi lại có ai đó kêu lên thất thanh.
Cậu lập tức xoạy mình và đưa mắt nhìn xuống, nhận ra có một vật thể màu xám tro đang cuộn tròn trên đầu và thân Veronika.
Ahahahk!”
Cô ngã nhoài ra và giãy giụa cố thoát cảnh bị bắt gọn như này. Mikhail cạnh đó vội vã cầm kiếm chém thẳng vào vật thể đằng kia. Vết chém khá sâu, nhưng cũng chẳng đủ để tách nó ra khỏi người cô bạn.
“Mẹ kiếp!!”
Mikhail chửi rủa và lại nâng thanh kiếm lên không trung. Tuy nhiên, trước khi anh kịp làm gì, Chohong đã bay đến như đạn bắn và với sự chính xác đáng kinh ngạc, đá phắt thứ kia đi như một quả bóng.
Rítt!! Có tiếng xác thịt bị xé toạc, và cái khối xám xịt như đất sét kia bay đi ra xa kèm theo một đường ‘máu’ phía sau.
“Euuhk!”
Veronika nhăn mặt khi thấy cả cổ và ngực mình nhuốm đầy máu tươi.
“Cái gì thế chứ?! Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Từ, từ trên đỉnh đồi…???”
“Nhưng mà!!”
“Nó, nó như đã học được cách ẩn mình. Chắc chắn thứ đó đã chờ đợi thời cơ để đánh úp chúng ta, tự ẩn mình vào chính ngọn đồi…”
Veronika lắp bắp đầy khó nhọc.
Seol Jihu nhìn về đằng trước rồi lại quyết định đến kiểm tra lại lần nữa. Hai mảnh của vật thể đồ sộ kia bắt đầu cựa quậy và thoáng chốc đã liền lại làm một, rồi nó chầm chậm đứng dậy. Nó hẳn phải cao gần hai mét, và…
‘…Một người đàn ông??”
…Thứ đó bắt đầu nhào nặn bản thân thành hình một người đàn ông. Nhưng có một điểm khác biệt, đó là thay vì có hai cánh tay, nó lại mọc ra thứ có hình thù của một cây giáo. Đó vẫn chưa hết…
Wuuuooooooo…..
Tiến rên rỉ bắt đầu vang lên từ khắp ngọn đồi.
“Mẹ kiếp!!” Là bọn dị thể!!”
Chohong gào lên.
“Thật vô lý! Chúng làm sao có khả năng để ẩn mình cơ chứ!”
“Đừng có đứng đó mà ca thán nữa! Hướng 12 giờ!”
Chohong gầm lên đầy giận giữ. Mikhail theo bản năng liền đưa mắt nhìn về đằng trước, khiếp hãi trước cảnh tượng mình thấy.
Lũ dị thể bắt đầu xuất hiện, không chỉ một hay hai con. Ba mươi? Bốn mươi? Mỗi bọn chúng đều trang bị một loại ‘vũ khí’ nào đó ở nơi đáng ra là những cánh tay. Trong nháy mắt, con đường phía trước đã bị phủ kín màu xám tro.
Vút! Vút!
Veronika bắt mình đứng dậy và bắn ra một loạt tên. Chúng đều nhắm thẳng vào lũ dị biến đang cố phục kích cô, nhưng dẫu tên có trúng hết cũng chẳng thể làm lũ đó bận lòng một tích tắc nào và cứ thế tiến thẳng đến chỗ nhóm bọn họ. Mặt cô trắng bệch không còn một giọt máu.
Nếu chúng mà tiến lại gần hơn nữa, thì tổ đội bọn họ sẽ bị vây kín mất.
“Mẹ kiếp nó chứ! Mikhail! Theo tôi!”
“Chờ đã…”
Chohong chạy tới, trong tay lăm cái chùy. Mikhail không chần chừ, vội vội vàng vàng đuổi theo cô, hàm răng nghiến chặt.
Mái tóc đen dài của Chohong đung đưa nhảy múa trong không trung báo hiệu cho mỗi lần cô vung cây chùy trong tay.
Đùng!!
Đầu một tên dị thể nổ tung thành bùn nhão, cơ thể lảo đảo không đứng vững. Cô vượt lên đằng trước nó và bắt đầu bộc phá xung quanh hệt như một con tê giác cuồng nộ.
Một tay cô hạ năm sáu thứ quái dị kia mà chẳng tốn một giọt mồ hôi, nhưng chợt trực giác mách cô rằng đằng sau quá trống trải.
“Mẹ nó!”
Ngay lập tức cô lăn mình sang bê và đưa tay trái lên.
Bùm!
Một cái khiên tròn xuất hiện trên cánh tay cô, đỡ lấy đòn đánh lén của tên dị thể đang nhắm vào cô. Chohong nhanh chóng thổi bay đầu con quái vật và nghiến răng kèn kẹt.
“Này thằng chết bầm kia! Mày phải bọc hậu cho tao chứ….?!”
Chohong mặt sửng sốt không tin vào mắt mình được nữa. Những tên dị thể mà cô nghĩ mình đã hạ gục giờ đây lại đứng dậy thêm một lần nữa, lành lặn không hề hấn gì và đang vây lấy Mikhail.
Anh ta sợ hãi tột độ, vung thanh trường kiếm lung tung, chỉ để xượt qua người những tên dị thể có thể hồi phục về như cũ trong một cái chớp mắt. Tệ hơn là, con bị cô dùng chùy thổi bay đầu nay chỗ vết thương đang sủi bong bóng tỏ dấu rằng sẽ tái tạo lại cái đầu nhanh chóng.
“Khả năng tái tạo á?!”
Chohong rên rỉ chạy đi như chớp tiếp tục đập nát bấy lũ dị thể đang quây quanh người bạn đồng hành. Rất may rằng cô đã kịp thời cứu được Mikhail, nhưng anh ta lại phải chịu một vết thương sâu và có dấu hiệu đứng không vững.
Chohong cắn răng. Veronika vẫn bắn tên liên hồi nhưng không cái nào tỏ ra hữu ích trong thời điểm này cả. Cô cũng đã biết là lũ dị thể sẽ khó xơi hơn trước kia, lại không ngờ được là chúng có thể tiến xa được đến như này.
“Vẫn cứ lăng quăng như mấy đứa đần cả với nhau.”
Maria lặng thing ở một bên mà quan sát rồi nói một câu chế nhạo. Cô cầm lấy cây thánh giá và đưa nó ra phía trước, miệng hô to.
“Luxu, Lu, Luxuria.”
Bùm! Cái giọng bất cần của cô vang lên giữa khoảng trời hỗn loạn, cùng với đó xuất hiện một tấm lá chắn trong suốt che chở cho hai người đang tiến công với một tiếng nổ lớn đầy uy mãnh. Tấm lá chắn như thế là đã đủ để chống lại lũ dị nhân, những sinh vật mà giờ chỉ còn có thể dùng hết sức mà đập vào lớp màng ngăn cách mà chẳng có lấy một vết xước.
“Đó, tôi câu được chút thời gian cho bọn họ rồi đấy, nhưng mà ý…”
Maria lén nhìn về phía bên.
“Nếu lời đồn không sai, thì hi vọng cậu có thể kiếm đường thoái lui cho hai đứa ngu độn kia.”
Seol Jihu chẳng nói chẳng rằng xiết chặt lấy cây thương. Veronika thì chỉ có thể hỗ trợ bằng việc bắn tên, trong khi đó thì Gierszal phải ở lại để làm bảo kê, một người thủ hộ. Nghĩa là chỉ còn lại duy nhất một Chiến binh thực thụ.
‘Nếu đã như vậy.”
Không chút chùn chân, Seol Jihu phi thẳng đi, tay chĩa cây thương tỏa màu xanh nhạt về phía trước. Cậu vận hết ma năng trong người.
“Này!”
Chẳng để tiếng gào của Chohong vào tai, Seol chém thẳng mũi thương nhằm vào một tên dị thể đang lại gần.
Rítt!!
'Hmm?'
Cậu xé toạc kẻ xấu số, từ đỉnh đầu xuống đến tận hạ bộ, điều này làm cho chính bản thân cậu sửng sốt trước uy lực của đòn đánh. Cái khoái cảm sau khi chém đứt đôi một thứ gì đó rắn chắc vẫn còn vương ở trên hai lòng bàn tay.
‘Chà chà, cảm giác tuyệt thật đấy phỏng?’
Và điềm tốt vẫn chưa hẳn đã hết.
“Cái gì thế kia?”
Chohong kêu lên đầy kinh ngạc khi nhìn thấy sự tình ở bên ngoài tấm lá chắn. Và cả Seol Jihu ngoài này cũng vậy. Cậu biết rằng kẻ địch có khả năng tái tạo, nên bản thân đã lượng định cho lần tấn công tiếp theo, thế rồi…
Rắc, rắc!
Vết thương của tên dị biến kia bỗng xuất hiện một lớp hàn băng màu xanh nhạt, lan rộng ra người nó. Sinh vật đáng thương đó cố gắn bản thân lại, để rồi chẳng làm được gì và tan chảy thành hư vô hệt như bị hút trở lại mặt đất.
‘Hóa băng!’
Hai mắt Seol sáng rực khi nhìn vào cây thương mình đang cầm; từ đầu lưỡi thương đang tỏa ra khí tức lạnh đến thấu xương. Chohong nhìn có chút hoang mang, dường như cuối cùng cũng hiểu sự tình, cô liền lẩm nhẩm một câu niệm chú. Seol thì chẳng có thì giờ mà nhìn về phía bên cô, nơi mà cây chùy trong tay Chohong đang được bao phủ một vầng sáng diệu kì: cậu còn bận đương đầu với cơn lũ màu xám tro đang tiến công về đây.
Chém!
Sau khi chém đứt một cái chân trái của một tên dị thể, cậu cuối cũng cũng an tâm phần nào về phát hiện này của mình. Cậu đâm thủng sọ tên dị thể vừa gục ngã rồi tiếp tục vận ma lực.
Đùng!!
Cậu phi về phía trước nhờ sự hỗ trợ của Bông tai Festina, và bầy dị nhân rẽ ra làm đôi, tưởng chừng như ngài Moses vĩ đại vừa khấn Chúa rẽ nước mở đường. Không những thế, cậu cảm thấy cây thương ngày càng nhẹ đi một khi cậu rót thêm ma lực vào. Cuối cùng, sau suốt một thời gian dài đằng đẵng, cậu mới có thể thi hành những kĩ năng như ‘Đâm’, ‘Đập’, ‘Cắt’ bằng cả con tim mình.
Và cứ thế, cậu tiếp tục nghiền nát mười, rồi mười một tên dị biến trong thoáng chốc, để rồi…
“….!!”
Những tên dị biến còn lại bỏ mặc sự sống còn mà nhảy thẳng vào cậu, những ‘cánh tay’ vươn ra hết mực. Cậu có thể Đập hạ những con đầu, nhưng chúng quá đông nên cậu vẫn bị chúng phong tỏa, từ trái sang phải, từ trước đến sau, ngay cả dưới chân cũng có.
“Mẹ kiếp!!”
Cậu dùng hết sức bình sinh đánh hạ những tên ở hai bên sườn, nhưng lại để lộ ra phần đằng sau và phía dưới mắt cá chân cho bọn dị nhân.
“Hự!!”
Tự nhiên, cậu cảm thấy có một cơn đau nhức dữ dội ở sau lưng. Seol Jihu nghiến răng, hai mắt trợn tròn. Không thể di chuyển, cậu chỉ đành trơ mắt nhìn tên dị nhân có cánh tay hình cây giáo nhắm thẳng ngực cậu mà lao đến!
“Luxu, Lu, Luxuira!”
Chỉ với những từ đó, cơ thể cậu đã được giải thoát một lần nữa. Seol Jihu cảm thấy những kẻ đang cầm chân mình, cũng như là tên đang lao tới, đột ngột bất động rồi sụp xuống. Ở đằng kia, Maria chĩa cây thánh giá về phía cậu, mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo.
“Cảm ơn!”
Seol Jihu nhẹ nhàng kêu lên rồi lại quay lại cắt phăng đầu những con dị biến vừa bị đánh gục. Khi đã xong xuôi, cậu nhanh chóng xoay người. Chỉ với một mình Seol đã giết được mười tên dị nhân cả thảy, nhưng vẫn còn đó hơn ba mươi tên nữa. Và đặc biệt, chúng đã hết hứng với chuyện đập tấm lá chắn, tất cả giờ đều quay về nơi cậu đang đứng. Đâu cần ai làm thiên tài mới biết rằng cậu chính là mục tiêu của chúng.
‘Tệ rồi đây…’
Nếu là dăm mười tên, chắc cậu cũng chẳng thèm bận tâm làm gì, còn đến cỡ này thì….
Đang không biết phải làm sao…
“Đi nào!”
Chohong nhảy thẳng ra khỏi tấm chắn. Cô càn qua những tên dị thể đang quay lưng phía mình.
“Cô ra ngoài sớm như này có ổn không vậy?ì
“Thì, giờ tôi biết phải làm gì rồi. Nhờ có cậu cả đấy.”
Chohong cười khỉnh và chỉ về phía tên dị thể vừa mới bị cô dùng chùy đánh nát đầu, giờ đã phát một ánh sáng trắng nóng rực. Thứ xám tro kia liền lập tức bị thiêu cháy thành than.
“Cậu còn tính ở trong đó bao lâu nữa hả?!”
Maria gọi to đầy khó chịu. Mikhail thì vẫn tập trung cao độ, mồ hôi túa ra đầm đìa. Chấn thương của anh đã được phép chữa trị hồi phục hoàn toàn trước khi Seol để ý đến. Cuối cùng thì Mikhail cũng gọi với lại cô nàng cáu kỉnh kia, sau khi thấy lưỡi gươm của mình đã tỏa ra ánh hào quang.
“Xong rồi đây! Và cô có thể bỏ tấm lá chắn đi được rồi đấy!!”
Thế là tấm lá chắn liền biến mất.
“Cái thằng đốn mạt thơm ngát mùi khai kia. Mày dám động vào bố mày à?”
Mikhail đe nạt và vung cây kiếm tỏa ánh sáng xanh trong giận giữ báo hiệu mình sắp sửa tham chiến.
“Này!”
Chohong, lưng áp vào Seol, và nói.
“Sao chúng ta không cùng nhau phô ra vài cảnh đắt giá bây giờ nhỉ?”
Seol cười nhếch mép khi nghe thấy cái đề nghị đó.
Ngay sau đó, hai người họ liền nhảy đi về hai phía đối ngược.
Cậu múa cây thương trong tay chém đứt tay một tên dị thể đang giận giữ khua tay về phía này, và liền đó lại bồi thêm một phát Đâm vào cổ nó. Sinh vật kia ngã gục xuống trong khi lớp băng giá đang bắt đầu lan ra từ vết thương ở cổ, Seol liền đó dẫn lên người nó, lấy đó làm bàn đạp mà nhảy về trước, quét cây thương ra xung quanh.
Cậu giờ có một đồng đội yểm trợ phía sau cho mình, kèm đó là Maria đang thể hiện sự hỗ trợ đến tuyệt hảo, Seol Jihu liền toàn tâm vào màn trình diễn của mình cùng với cây thương mới trong tay, tập trung hoàn toàn vào cuộc chiến, dẫn dắt mọi người vào một điệu nhảy nơi mà người và thương hóa một. Cậu quên cả việc phải thở.
Cho đến khi lấy lại tinh thần sau cuộc tàn sát, xung quanh cậu đã đầy rẫy những tên dị nhân nằm đó, bắt đầu thi nhau hóa về hư vô.
“Cậu biết không, chắc cậu cần làm một chuyến đến đền thờ một khi về nhà đấy.”
Chohong ‘tắt’ ánh sáng trên chùy đi và khúc khích cười.
“Thực lực cậu bây giờ hẳn phải tầm Cấp độ 3 và 4 rồi ấy chứ. Tôi tin là cậu sẽ lên cấp nhanh thôi.”
Seol điều hòa lại hơi thở, tay hạ thương xuống. Mikhail thì nhìn cậu với sự khiếp hãi, đến khi bốn mắt gặp nhau thì anh liền cúi đầu, hai tay nắm chặt lại.
“Xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi! Tôi hoàn toàn không hay biết được là chúng có thể ẩn mình và tái tạo như thế.”
“Nah, không sao đâu. Nhân tiện, năng lực vừa nãy là như thế nào vậy?”
“Cái nào cơ? A, hay ý cậu là cái thứ ánh sáng màu xanh đó hả”
“Phải, nó là kiếm khí à?”
“Kiếm khí? Ôi ước gì là thế thật. Chỉ có Cấp 7 Bậc thầy Kiếm thuật mới dùng được thôi. Cứ coi đó là hào khí hay gì đó đi.”
Mikhail xuề xòa xua tay, rồi biểu cảm lại lập tức trở nên nghiêm túc.
“Mà này, có chắc cậu mới chỉ ở Cấp 2 không?”
Seol Jihu đã quen rồi với cái hiểu lầm này, nên cậu chỉ cứ thế bỏ qua nó mà thôi.
Những vết thương nhẹ trong trận chiến đã được họ chữa lành bằng những lọ hồi phục, trong khi đó thì Maria lại phải kề cặp cùng Veronika khi mà cô nàng đang chịu một vết thương khá nặng.
Với thế, cuộc chiến đầu tiên của họ đã kết thúc. Mới đầu thì cả đội còn bị kinh ngạc bởi năng lực vượt xa tưởng tượng của lũ dị thể, nhưng sau khi đã biết cách xử lí rồi, thì cuộc hành trình đã có thể diễn ra dàng hơn nhiều. Quan trọng nhất, cuộc chiến hẳn đã đơn giản hơn rất nhiều khi mà Mục sư của họ thể hiện sự căn chỉnh thời gian hỗ trợ tuyệt hảo những khi họ rơi vào hiểm cảnh.
Nhìn Maria có thể chữa lành Veronika chỉ bằng một câu bùa chú, Seol Jihu gật gù đắc ý.
‘Đúng thật, quả là đúng đắn khi mang cô nàng theo mà.’
“Cho đến hiện tại, chưa hề có một lần thảo phạt nào thất bại cả. Luôn luôn, không cần phải bàn cãi gì.”
Cứ thế cậu bắt đầu tuôn ra một tràng.
“Có hai lần vương quốc gửi quân tới đây để làm nhiệm vụ thảo phạt. Đó là hành động khá dễ hiểu khi mà thực tế họ luôn muốn cải thiện sự ổn định bên trong biên giới Haramark và ngăn chặn sự xuất hiện thường xuyên của dị nhân.”
Ngài trưởng làng im lặng lắng nghe từ đầu đến giờ bỗng chen ngang.
“Tôi vẫn chưa hiểu rằng cậu đang muốn nói điều gì ở đây cả.”
“Tôi được biết là người đề ra những yêu cầu này luôn luôn là ngài.”
“Phải, điều đó là đúng.”
“Tổ đội được phái đến đây ba tháng trước bao gồm bốn người Cấp độ 2, một người Cấp độ 3 và một người Cấp độ 4. Cấp độ trung bình ở Carpe Diem là 3.75. Dù rằng anh ấy không có ở đây lúc này, nhưng như thế cũng đủ làm nên sự khác biệt khi mà chúng tôi có một người hạng Cấp cao trong nhóm.”
“Lý do tôi gửi yêu cầu đến Carpe Diem không chỉ vì các cậu là một nhóm có tiếng, mà cũng là vì các cậu có nhận cả những nhiệm vụ nhỏ nữa.”
Ngài trưởng làng khẽ gật đầu và đẩy tờ giấy lại Seol. Lời ngài ấy cũng không hề sai. Suy cho cùng, cậu và Chohong cũng làm công việc chuyển phát cũng như làm bảo vệ kha khá lần.
“Có lẽ tôi đã quá tự phụ, nhưng…”
Seol Jihu cất lại tờ giấy vào trong túi và cất lời.
“Tôi muốn biết làm thế nào mà ngài, lần nào gửi yêu cầu cũng có thể chính xác đến như thế, trưởng làng.”
Vị trưởng làng lúc này nhướn cao mày.
“Đâu có thông tin chi tiết nào về lũ biến dị, ấy thế mà ngài lại có thể dễ dàng gửi yêu cầu đến những tổ đội có thể xử lý nhiệm vụ đó một cách đơn giản.”
“….”
“Được thôi. Có lẽ ngài đã tìm hiểu rất kỹ về cách hoạt động của Người địa cầu. Và với cương vị là đầu não cho một ngôi làng có hàng trăm người ở, bổn phận của ngài là giữ cho họ an toàn. Tôi ở đây không hề có ý chỉ trích gì. Ngược lại, tôi lại thấy ngài đã đưa ra quyết định hoàn toàn đúng đắn.”
“….”
“Tuy nhiên, tôi có được biết rằng, những dị thể kia một khi đã chết thì cũng sẽ nhanh chóng biến mất. Nên là việc kiểm tra chúng là bất khả thi. Chuyện này cứ như thể là có ai đó đã nói cho ngài thông tin về chúng không chừng.”
Seol Jihu dừng một lúc rồi lại tiếp tục.
“Nhưng ngài lại luôn luôn đưa yêu cầu tới tổ đội có khả năng để giải quyết vấn đề, giống như là ngài có thể biết trước được mọi chuyện sẽ như thế nào. Và đó không phải chỉ là một hay hai lần, những tận hai mươi lần liên tục.”
Đôi mắt trưởng làng khẽ nhắm nghiền. Ông thở dài một tiếng rồi nói.
“Hóa ra, cậu thực muốn điều tra tôi, có phải không?”
“Cũng không hẳn. Không cần biết ngài đã làm những gì, tôi tin rằng đó đều là vì ngài muốn bảo vệ ngôi làng này. Và tôi vô cùng thán phục trước nỗ lực của ngài.”
“Thán
phục cơ à…”
Trưởng làng khẽ cười.
“Thật là một chuyện kỳ lạ. Cậu đã có thể chỉ cần bỏ qua nó thôi mà. Một Người địa cầu mà lại có sự hiếu kỳ như thế này… Cái gì ấy nhỉ? Nhân vật đưa Nhiệm vụ à? Đấy là cái tên mà Người địa cầu đã gọi ta trước kia. Chà, để mà nói thì như thế lại còn tốt hơn ấy.”
“Một nhân vật đưa nhiệm vụ…”
Đối xử với một người sống như là nhân vật ảo… Seol Jihu chỉ đành cười trừ khi nhận ra là có hằng hà sa người như thế ngoài kia.
“Ta nghĩ là cậu đơn thuần chỉ là tò mò mà thôi. Cậu nói rằng cậu không hề muốn cáo buộc ta phạm tội, và ta xin nói thẳng rằng điều đó là đúng. Vì thế cứ cho là cậu chỉ hiếu kỳ và không có gì hơn.”
“Thế nghĩa là…?”
“Tuy nhiên, nó cũng chẳng hề hào nhoáng như cậu tưởng đâu.”
Đôi mắt trưởng làng khẽ nhắm nghiền.
“Bảy năm, bảy năm đã trôi qua kể từ khi lũ dị nhân lần đầu xuất hiện.”
Ngài ấy bồi hồi nhớ lại rồi tiếp tục kể.
“Mới đầu, bọn ta còn chẳng cần phải cầu cứu chi viện. Lực lượng bảo an ở làng cũng là đủ để xử lý bọn chúng rồi.”
“Tôi hiểu.”
“Tuy nhiên, ta nhận thấy rằng, lũ dị nhân mới xuất hiện sau này, sức mạnh của chúng tăng lên từng chút từng chút một. Rồi đến một hôm chính bên bọn ta đã phải chịu thua thiệt. Đó cũng là dấu hiệu rằng bọn ta đã đánh giá thấp mối nguy này, và ta sẵn sàng chịu trách nhiệm về việc đó. Cuối cùng, ta đành phải gửi yêu cầu trợ giúp.’
“Tôi hiểu ngài đang định nói gì. Nhưng…”
“Đừng, hãy để ta nói nốt.”
Đôi mắt trưởng làng bỗng mở ra.
“Ta biết rõ các cậu là giống loài như thế nào. Ta còn được biết các cậu còn có thể trở nên mạnh mẽ hơn nhờ sự chúc phúc của các vị thần. Thật là một điều đáng để ghen tị. Dẫu thế, chúng ta cũng không phải là những người nông dân chân yếu tay mềm chỉ biết chạy đi khắp nơi cầu cứu như kẻ ngốc.”
Bên trong đôi mắt già cỗi của ông lóe lên một tia sáng.
“Bây giờ, ta chỉ là một trưởng làng của một ngôi làng nhỏ bé, tầm thường. Nhưng trước kia, ta đã từng là một người lính trung thành của Đế chế. Ta đã từng đứng ra chống lại bầy Ký sinh trùng đầy bất thường kia. Những kinh nghiệm và hiểu biết ta có không vì tuổi tác mà có thể mất đi được.”
“Tôi không hề có ý đó.”
“Cậu nghĩ như thế là hết ư? Ngôi làng nghèo đói này còn chẳng có thể trả nổi một khoản kha khá để Người địa cầu các cậu để tâm tới. Và cậu nghĩ chuyện sẽ ra sao nếu ta đưa yêu cầu đó tới tay đội đầu tiên ta tìm thấy và khiến họ bị tận diệt? Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với ngôi làng sau đó?”
Seol nín thinh.
“Nếu ta có sai sót gì, thì ta cũng chẳng còn gì để viện cớ nữa. Tuy nhiên, ta tin rằng những tổ đội chẳng quan tâm đến chuyện phần thưởng sẽ nhận lấy yêu cầu của ngôi làng này. Và thế là ta cứ tiếp tục gửi yêu cầu. Đó là lời giải thích của ta đấy.”
Seol Jihu không hề chấp nhận những lời vừa rồi, nhưng giờ thì trưởng làng đã nói hết nước hết cái như thế, cậu cũng chẳng còn gì để mà nói nữa. Và, ngài trưởng làng đã không còn hé môi lấy nửa lời nữa, ắt ông ta đã nói hết những gì muốn nói về chuyện này rồi.
Một hồi im lặng trôi qua, cuối cùng thì ngài trưởng làng lại cất tiếng.
“Liệu còn việc gì mà cậu còn hiếu kỳ không?”
Giọng ông lạnh nhạt như hàm ý muốn tiễn khách đi, nhưng Seol cố giữ bình tĩnh và hỏi thêm một câu khác.
“Ngài nói là ngài từng ở trong quân đội Đế chế.”
“Cậu lại hỏi về chuyện đó à? Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ta từng là…”
“Liệu có khi nào, ngài đã từng nghe đến thí nghiệm bí mật của Đế chế sau khi lũ Ký sinh trùng xâm chiếm và cả cuộc chiến sau đó?”
Đôi mắt ngài trưởng làng mở to. Phản ứng đó còn trên cả mong đợi của Seol.
“Cậu nghe chuyện đó ở đâu chứ?”
“Tôi tìm thấy nó ở trong đống tài liệu cũ. Nó có ghi là, ‘Báo cáo về cuộc thí nghiệm mà Đế chế tiến hành trong cuộc chiến đã được phục hồi. Nghiên cứu đó là về việc sản xuất hàng loạt loại binh sĩ đặc biệt để chiến đấu chống lại Ký sinh trùng. Dù cho có một vài thành công ban đầu, nhưng cuối cùng, thí nghiệm vẫn thất bại, nhanh chóng mệnh lệnh đóng cửa hoàn toàn các cơ sở thí nghiệm đã được ban bổ. Quyết định này bị phản đối kịch liệt, nhưng tất cả các nghiên cứu đã hoàn bị dừng lại.”
“Ta thấy sách lịch sử có vẻ viết khá ngắn gọn và súc tích nhỉ.”
Ngài trưởng làng cười một cách chua sót.
“Có gì không đúng sao?”
“Cũng có đôi chút. Rốt cuộc đó cũng là một bí mật mà ai cũng rõ mà.”
“Liệu ngài có thể chia sẻ với tôi chứ?”
“Ta không biết nữa.
Ngay cả bản thân ta cũng chẳng biết nhiều về nó.”
Ông bất giác vuốt râu mấy cái.
“Những nhà lãnh đạo của Đế chế cảm thấy bị đe dọa bởi khả năng kí sinh của Ký sinh trùng nên đã bắt đầu vào nghiên cứu, phần đó thì là chính xác. Nhưng, theo như ta nhớ, bỗng có một ngày họ đã thông báo về việc thất bại trong cuộc nghiên cứu và ngay lập tức dừng hết mọi hoạt động thí nghiệm trên toàn lãnh thổ.”
“Nếu như làn sóng phản đối mà lại mãnh liệt như thế, ắt phải có tia triển vọng nào đó trong dự án rồi.”
“Ta không bao giờ biết được chuyện đó. Ta rốt cục cũng chỉ là một người lính mà thôi, cậu còn mong đợi được gì ở ta chứ?”
“Ồ. Tôi xin lỗi.”
“Không cần phải thế đâu. Nhưng mà, nếu chỉ là nói về yêu cầu không thôi thì… Nói chuyện lâu như thế này khiến người ta khá mệt mỏi, cậu thấy đấy.”
Ngài trưởng thở hắt một tiếng. Seol lặng im nhìn ông, người đang tỏ rõ sự mỏi mệt, chậm rãi đứng dậy. Cậu vẫn kích hoạt Cửu nhãn từ đầu đến giờ.
“…Được rồi. Cảm ơn ngài vì đã dành thời gian nói chuyện với tôi.”
“Ta không biết tại sao cậu lại lôi chuyện đó ra, nhưng…”
Seol đang định rời đi, một giọng trầm khàn mang theo sự già cỗi của tuổi tác cất lên từ đằng sau giữ chân cậu lại.
“Phần lịch sử đã qua đó chẳng hề liên quan đến làng Ramman cả. Nếu cậu muốn tìm hiểu kỹ hơn về vấn đề đó, có lẽ tốt hơn hết là cậu nên đi tìm bất kì người còn sống sót nào từ Công quốc Delphinion thì hơn.”
“Công quốc Delphinion?”
Seol Jihu ngoái đầu lại.
“Đó là lãnh địa của một vị công tước đã bắt tay với Đế chế để thực hiện nghiên cứu đó. Ta tin là phần chính của nghiên cứu đang ở trong lãnh địa đó cũng nên. Mà dù sao thì, nơi đó giờ cũng đã bị phá hủy hoàn toàn và hiện đã thuộc về lũ Ký sinh trùng rồi.”
Ông thở dài một tiếng.
“Nhưng, ta có nghe đồn rằng có một vị phù thủy từ Delphinion không chịu chấp nhận bỏ dở thí nghiệm, và… Và, ngài ta đã không chịu nghe theo lệnh cấp trên, ăn cắp dữ liệu và những trang bị trọng yếu của thí nghiệm, rồi giấu nó đi chỗ khác. Nếu như ngài ấy không bị giết sau đó, thì ta tin chắc là ngài ấy vẫn sống ở một nơi nào đó.”
“Vậy à…”
“Ta chỉ biết có thế thôi. Mong là những lời nói lan man đó có thể giúp ích cho cậu.”
Seol Jihu cúi đầu chào rồi rời khỏi căn nhà.
Cậu đi thẳng về nơi cả tổ đội đang nghỉ ngơi, vừa về đến là Chohong liền tỏ ra giận giữ.
“Cậu đã đi đâu thế hả? Có biết là đã muộn thế nào rồi không? Tôi còn đang lo sốt vó sợ cậu bỏ mặc bọn tôi rồi cũng nên!”
“Có vấn đề gì à? Hay có chuyện xảy ra rồi?”
“….Không, cũng không hẳn.”
Cô nàng đảo mắt đi chỗ khác, mặt phụng phịu. Trong khi đó, Maria lúc này nom đã hồi lại sức nên trông tốt hơn hẳn lúc mới đến đây.
“Thế, cậu muốn làm gì giờ? Mặt trời vẫn chưa lặn đâu.”
“Hãy bắt tay vào việc luôn đi. Dù gì thì, giải quyết bọn dị thể kia trước sẽ giúp việc giải quyết cái bí ẩn kia dễ dàng hơn nhiều.”
Veronika, người đảm nhận vai trò dẫn đầu, đưa ra ý kiến của mình. Những người khác cũng tỏ ra đồng tình, nên Seol cũng gật đầu chấp thuận.
*
Sau khi quyết định đã được đưa ra, cả đội nhanh chóng rời khỏi làng Ramman.
Họ đi bộ chứ không dùng đến xe ngựa; Maria và mấy người cu li hiển nhiên được đứng ở vị trí trung tâm đội hình, trong khi đó thì Gierszal và Chohong đứng ở hai bên sườn bọn họ. Còn phía tiên phong, là Veronika với vai trò dẫn đầu và Mikhail làm thủ hộ cho cô. Seol đứng ở phía hậu thuẫn đằng sau đội. Cậu cảm thấy có phần kì quặc, bởi vốn dĩ đây là vị trí vốn dành cho Dylan.
Với một đội hình hoàn chỉnh như này, nhanh chóng họ đã đến nơi với chỉ mất hơn một tiếng rưỡi.
Nơi này còn được gọi với cái tên là Dạ Lam Bỉ vì sương mù chốn này dày đến nỗi ánh nắng chẳng thể nào lọt tới, quanh năm mù mịt như đêm đen.
Khung cảnh nơi này khác hoàn toàn so với Ramman. Không còn cái khung cảnh phong thủy hữu tình, ở đây chỉ còn lại những mảng đất thô ráp khô cằn, trơ trụi bao phủ cả một vùng đồi.
Seol Jihu cẩn thận quan sát địa hình xung quanh. Cậu dễ dàng phát hiện được ba, bốn điểm khả nghi quanh chỗ này. Điều đầu tiên, đường dốc khá đứng, bề mặt góc cạnh nhô ra hàng trăm mũi nhọn có thể dễ dàng nhìn thấy. Ngọn đồi này còn vươn cao hẳn lên so với chung quanh, thành ra là có khá nhiều điểm mù cậu không thể thấy ngay được.
Đất đá cũng chứa đầy sự lạ lùng. Cỏ cây thì úa vàng, chỗ này chỗ kia lại có vài cái hố đầy bí ẩn.
Và cuối cùng là….
‘…Nó có màu Vàng.’
Seol Jihu thở hắt không ra hơi sau khi kiểm tra vùng đất này bằng Cửu nhãn. Vùng Dạ Lam Bỉ đang sáng lên một màu vàng, thứ cơ hồ có ý rằng ‘Yêu cầu chú ý’.
“Veronika! Cô có nhìn thấy thứ gì không? Bất kì cái gì cũng được.”
“Chẳng có gì hết. Lũ dị nhân này có một đặc tính cực kỳ khó chịu, đó là chẳng bao giờ để lại một dấu vết nào xung quanh cả.”
“Phải, đến cả một Trác Thám lộ trứ danh, một Cung thủ Cấp cao, còn phải chịu thua không thể lần dấu bọn chúng được mà. Bởi thế chuyện này mới được liệt thành một trong số những bí ẩn kì lạ nhất mà.”
Mikhail cười khẩy và thêm vào. Seol Jihu trầm tư một hồi.
Kế hoạch của cậu đã hoàn toàn đổ bể. Cậu cứ ngỡ rằng, đến được đây rồi thì cậu chỉ cần kích hoạt Cửu nhãn rồi tìm xem có cái gì khả nghi không thôi. Nhưng mà cơ sự lại thành toàn bộ khu này đều có màu lạ….
‘Hiện tại, chắc mình cần phải tập trung cảnh giác xem có gì bất thường không.’
Seol nắm lấy cây thương của mình và nhìn chung quanh. Lo rằng mình sẽ bỏ lỡ điều gì đó, cậu cẩn thận quan sát từng li từng tý một.
Đột nhiên, phía đằng trước Veronika bỗng dừng lại.
“Cái….”
Mikhail chưa kịp nói hết câu, nhưng lập tức anh liền tuốt thanh kiếm bên hông ra khi thấy Veronika lúc này đã cúi thấp người và ra dấu cho đằng sau. Gierszal cũng giữ thế tấn cùng với giáo và khiên ở hai tay, Chohong cũng đã lên tinh thần, liếc nhìn khắp xung quanh. Chỉ độc Maria là vẫn cứ ngáp lấy một cái rồi tặc lưỡi.
Năm phút trôi qua và cả đội bọn họ vẫn đứng yên tại chỗ. Veronika lúc này đứng thẳng dậy.
“Lạ thật đấy. Tôi thề là tôi có nghe…”
Nói đến đây, chợt có thứ gì đó tụt xuống và chộp lấy cái vương miện của cô.
Seol Jihu theo phản xạ cúi người thủ thế, nhưng rồi lại có ai đó kêu lên thất thanh.
Cậu lập tức xoạy mình và đưa mắt nhìn xuống, nhận ra có một vật thể màu xám tro đang cuộn tròn trên đầu và thân Veronika.
Ahahahk!”
Cô ngã nhoài ra và giãy giụa cố thoát cảnh bị bắt gọn như này. Mikhail cạnh đó vội vã cầm kiếm chém thẳng vào vật thể đằng kia. Vết chém khá sâu, nhưng cũng chẳng đủ để tách nó ra khỏi người cô bạn.
“Mẹ kiếp!!”
Mikhail chửi rủa và lại nâng thanh kiếm lên không trung. Tuy nhiên, trước khi anh kịp làm gì, Chohong đã bay đến như đạn bắn và với sự chính xác đáng kinh ngạc, đá phắt thứ kia đi như một quả bóng.
Rítt!! Có tiếng xác thịt bị xé toạc, và cái khối xám xịt như đất sét kia bay đi ra xa kèm theo một đường ‘máu’ phía sau.
“Euuhk!”
Veronika nhăn mặt khi thấy cả cổ và ngực mình nhuốm đầy máu tươi.
“Cái gì thế chứ?! Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Từ, từ trên đỉnh đồi…???”
“Nhưng mà!!”
“Nó, nó như đã học được cách ẩn mình. Chắc chắn thứ đó đã chờ đợi thời cơ để đánh úp chúng ta, tự ẩn mình vào chính ngọn đồi…”
Veronika lắp bắp đầy khó nhọc.
Seol Jihu nhìn về đằng trước rồi lại quyết định đến kiểm tra lại lần nữa. Hai mảnh của vật thể đồ sộ kia bắt đầu cựa quậy và thoáng chốc đã liền lại làm một, rồi nó chầm chậm đứng dậy. Nó hẳn phải cao gần hai mét, và…
‘…Một người đàn ông??”
…Thứ đó bắt đầu nhào nặn bản thân thành hình một người đàn ông. Nhưng có một điểm khác biệt, đó là thay vì có hai cánh tay, nó lại mọc ra thứ có hình thù của một cây giáo. Đó vẫn chưa hết…
Wuuuooooooo…..
Tiến rên rỉ bắt đầu vang lên từ khắp ngọn đồi.
“Mẹ kiếp!!” Là bọn dị thể!!”
Chohong gào lên.
“Thật vô lý! Chúng làm sao có khả năng để ẩn mình cơ chứ!”
“Đừng có đứng đó mà ca thán nữa! Hướng 12 giờ!”
Chohong gầm lên đầy giận giữ. Mikhail theo bản năng liền đưa mắt nhìn về đằng trước, khiếp hãi trước cảnh tượng mình thấy.
Lũ dị thể bắt đầu xuất hiện, không chỉ một hay hai con. Ba mươi? Bốn mươi? Mỗi bọn chúng đều trang bị một loại ‘vũ khí’ nào đó ở nơi đáng ra là những cánh tay. Trong nháy mắt, con đường phía trước đã bị phủ kín màu xám tro.
Vút! Vút!
Veronika bắt mình đứng dậy và bắn ra một loạt tên. Chúng đều nhắm thẳng vào lũ dị biến đang cố phục kích cô, nhưng dẫu tên có trúng hết cũng chẳng thể làm lũ đó bận lòng một tích tắc nào và cứ thế tiến thẳng đến chỗ nhóm bọn họ. Mặt cô trắng bệch không còn một giọt máu.
Nếu chúng mà tiến lại gần hơn nữa, thì tổ đội bọn họ sẽ bị vây kín mất.
“Mẹ kiếp nó chứ! Mikhail! Theo tôi!”
“Chờ đã…”
Chohong chạy tới, trong tay lăm cái chùy. Mikhail không chần chừ, vội vội vàng vàng đuổi theo cô, hàm răng nghiến chặt.
Mái tóc đen dài của Chohong đung đưa nhảy múa trong không trung báo hiệu cho mỗi lần cô vung cây chùy trong tay.
Đùng!!
Đầu một tên dị thể nổ tung thành bùn nhão, cơ thể lảo đảo không đứng vững. Cô vượt lên đằng trước nó và bắt đầu bộc phá xung quanh hệt như một con tê giác cuồng nộ.
Một tay cô hạ năm sáu thứ quái dị kia mà chẳng tốn một giọt mồ hôi, nhưng chợt trực giác mách cô rằng đằng sau quá trống trải.
“Mẹ nó!”
Ngay lập tức cô lăn mình sang bê và đưa tay trái lên.
Bùm!
Một cái khiên tròn xuất hiện trên cánh tay cô, đỡ lấy đòn đánh lén của tên dị thể đang nhắm vào cô. Chohong nhanh chóng thổi bay đầu con quái vật và nghiến răng kèn kẹt.
“Này thằng chết bầm kia! Mày phải bọc hậu cho tao chứ….?!”
Chohong mặt sửng sốt không tin vào mắt mình được nữa. Những tên dị thể mà cô nghĩ mình đã hạ gục giờ đây lại đứng dậy thêm một lần nữa, lành lặn không hề hấn gì và đang vây lấy Mikhail.
Anh ta sợ hãi tột độ, vung thanh trường kiếm lung tung, chỉ để xượt qua người những tên dị thể có thể hồi phục về như cũ trong một cái chớp mắt. Tệ hơn là, con bị cô dùng chùy thổi bay đầu nay chỗ vết thương đang sủi bong bóng tỏ dấu rằng sẽ tái tạo lại cái đầu nhanh chóng.
“Khả năng tái tạo á?!”
Chohong rên rỉ chạy đi như chớp tiếp tục đập nát bấy lũ dị thể đang quây quanh người bạn đồng hành. Rất may rằng cô đã kịp thời cứu được Mikhail, nhưng anh ta lại phải chịu một vết thương sâu và có dấu hiệu đứng không vững.
Chohong cắn răng. Veronika vẫn bắn tên liên hồi nhưng không cái nào tỏ ra hữu ích trong thời điểm này cả. Cô cũng đã biết là lũ dị thể sẽ khó xơi hơn trước kia, lại không ngờ được là chúng có thể tiến xa được đến như này.
“Vẫn cứ lăng quăng như mấy đứa đần cả với nhau.”
Maria lặng thing ở một bên mà quan sát rồi nói một câu chế nhạo. Cô cầm lấy cây thánh giá và đưa nó ra phía trước, miệng hô to.
“Luxu, Lu, Luxuria.”
Bùm! Cái giọng bất cần của cô vang lên giữa khoảng trời hỗn loạn, cùng với đó xuất hiện một tấm lá chắn trong suốt che chở cho hai người đang tiến công với một tiếng nổ lớn đầy uy mãnh. Tấm lá chắn như thế là đã đủ để chống lại lũ dị nhân, những sinh vật mà giờ chỉ còn có thể dùng hết sức mà đập vào lớp màng ngăn cách mà chẳng có lấy một vết xước.
“Đó, tôi câu được chút thời gian cho bọn họ rồi đấy, nhưng mà ý…”
Maria lén nhìn về phía bên.
“Nếu lời đồn không sai, thì hi vọng cậu có thể kiếm đường thoái lui cho hai đứa ngu độn kia.”
Seol Jihu chẳng nói chẳng rằng xiết chặt lấy cây thương. Veronika thì chỉ có thể hỗ trợ bằng việc bắn tên, trong khi đó thì Gierszal phải ở lại để làm bảo kê, một người thủ hộ. Nghĩa là chỉ còn lại duy nhất một Chiến binh thực thụ.
‘Nếu đã như vậy.”
Không chút chùn chân, Seol Jihu phi thẳng đi, tay chĩa cây thương tỏa màu xanh nhạt về phía trước. Cậu vận hết ma năng trong người.
“Này!”
Chẳng để tiếng gào của Chohong vào tai, Seol chém thẳng mũi thương nhằm vào một tên dị thể đang lại gần.
Rítt!!
'Hmm?'
Cậu xé toạc kẻ xấu số, từ đỉnh đầu xuống đến tận hạ bộ, điều này làm cho chính bản thân cậu sửng sốt trước uy lực của đòn đánh. Cái khoái cảm sau khi chém đứt đôi một thứ gì đó rắn chắc vẫn còn vương ở trên hai lòng bàn tay.
‘Chà chà, cảm giác tuyệt thật đấy phỏng?’
Và điềm tốt vẫn chưa hẳn đã hết.
“Cái gì thế kia?”
Chohong kêu lên đầy kinh ngạc khi nhìn thấy sự tình ở bên ngoài tấm lá chắn. Và cả Seol Jihu ngoài này cũng vậy. Cậu biết rằng kẻ địch có khả năng tái tạo, nên bản thân đã lượng định cho lần tấn công tiếp theo, thế rồi…
Rắc, rắc!
Vết thương của tên dị biến kia bỗng xuất hiện một lớp hàn băng màu xanh nhạt, lan rộng ra người nó. Sinh vật đáng thương đó cố gắn bản thân lại, để rồi chẳng làm được gì và tan chảy thành hư vô hệt như bị hút trở lại mặt đất.
‘Hóa băng!’
Hai mắt Seol sáng rực khi nhìn vào cây thương mình đang cầm; từ đầu lưỡi thương đang tỏa ra khí tức lạnh đến thấu xương. Chohong nhìn có chút hoang mang, dường như cuối cùng cũng hiểu sự tình, cô liền lẩm nhẩm một câu niệm chú. Seol thì chẳng có thì giờ mà nhìn về phía bên cô, nơi mà cây chùy trong tay Chohong đang được bao phủ một vầng sáng diệu kì: cậu còn bận đương đầu với cơn lũ màu xám tro đang tiến công về đây.
Chém!
Sau khi chém đứt một cái chân trái của một tên dị thể, cậu cuối cũng cũng an tâm phần nào về phát hiện này của mình. Cậu đâm thủng sọ tên dị thể vừa gục ngã rồi tiếp tục vận ma lực.
Đùng!!
Cậu phi về phía trước nhờ sự hỗ trợ của Bông tai Festina, và bầy dị nhân rẽ ra làm đôi, tưởng chừng như ngài Moses vĩ đại vừa khấn Chúa rẽ nước mở đường. Không những thế, cậu cảm thấy cây thương ngày càng nhẹ đi một khi cậu rót thêm ma lực vào. Cuối cùng, sau suốt một thời gian dài đằng đẵng, cậu mới có thể thi hành những kĩ năng như ‘Đâm’, ‘Đập’, ‘Cắt’ bằng cả con tim mình.
Và cứ thế, cậu tiếp tục nghiền nát mười, rồi mười một tên dị biến trong thoáng chốc, để rồi…
“….!!”
Những tên dị biến còn lại bỏ mặc sự sống còn mà nhảy thẳng vào cậu, những ‘cánh tay’ vươn ra hết mực. Cậu có thể Đập hạ những con đầu, nhưng chúng quá đông nên cậu vẫn bị chúng phong tỏa, từ trái sang phải, từ trước đến sau, ngay cả dưới chân cũng có.
“Mẹ kiếp!!”
Cậu dùng hết sức bình sinh đánh hạ những tên ở hai bên sườn, nhưng lại để lộ ra phần đằng sau và phía dưới mắt cá chân cho bọn dị nhân.
“Hự!!”
Tự nhiên, cậu cảm thấy có một cơn đau nhức dữ dội ở sau lưng. Seol Jihu nghiến răng, hai mắt trợn tròn. Không thể di chuyển, cậu chỉ đành trơ mắt nhìn tên dị nhân có cánh tay hình cây giáo nhắm thẳng ngực cậu mà lao đến!
“Luxu, Lu, Luxuira!”
Chỉ với những từ đó, cơ thể cậu đã được giải thoát một lần nữa. Seol Jihu cảm thấy những kẻ đang cầm chân mình, cũng như là tên đang lao tới, đột ngột bất động rồi sụp xuống. Ở đằng kia, Maria chĩa cây thánh giá về phía cậu, mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo.
“Cảm ơn!”
Seol Jihu nhẹ nhàng kêu lên rồi lại quay lại cắt phăng đầu những con dị biến vừa bị đánh gục. Khi đã xong xuôi, cậu nhanh chóng xoay người. Chỉ với một mình Seol đã giết được mười tên dị nhân cả thảy, nhưng vẫn còn đó hơn ba mươi tên nữa. Và đặc biệt, chúng đã hết hứng với chuyện đập tấm lá chắn, tất cả giờ đều quay về nơi cậu đang đứng. Đâu cần ai làm thiên tài mới biết rằng cậu chính là mục tiêu của chúng.
‘Tệ rồi đây…’
Nếu là dăm mười tên, chắc cậu cũng chẳng thèm bận tâm làm gì, còn đến cỡ này thì….
Đang không biết phải làm sao…
“Đi nào!”
Chohong nhảy thẳng ra khỏi tấm chắn. Cô càn qua những tên dị thể đang quay lưng phía mình.
“Cô ra ngoài sớm như này có ổn không vậy?ì
“Thì, giờ tôi biết phải làm gì rồi. Nhờ có cậu cả đấy.”
Chohong cười khỉnh và chỉ về phía tên dị thể vừa mới bị cô dùng chùy đánh nát đầu, giờ đã phát một ánh sáng trắng nóng rực. Thứ xám tro kia liền lập tức bị thiêu cháy thành than.
“Cậu còn tính ở trong đó bao lâu nữa hả?!”
Maria gọi to đầy khó chịu. Mikhail thì vẫn tập trung cao độ, mồ hôi túa ra đầm đìa. Chấn thương của anh đã được phép chữa trị hồi phục hoàn toàn trước khi Seol để ý đến. Cuối cùng thì Mikhail cũng gọi với lại cô nàng cáu kỉnh kia, sau khi thấy lưỡi gươm của mình đã tỏa ra ánh hào quang.
“Xong rồi đây! Và cô có thể bỏ tấm lá chắn đi được rồi đấy!!”
Thế là tấm lá chắn liền biến mất.
“Cái thằng đốn mạt thơm ngát mùi khai kia. Mày dám động vào bố mày à?”
Mikhail đe nạt và vung cây kiếm tỏa ánh sáng xanh trong giận giữ báo hiệu mình sắp sửa tham chiến.
“Này!”
Chohong, lưng áp vào Seol, và nói.
“Sao chúng ta không cùng nhau phô ra vài cảnh đắt giá bây giờ nhỉ?”
Seol cười nhếch mép khi nghe thấy cái đề nghị đó.
Ngay sau đó, hai người họ liền nhảy đi về hai phía đối ngược.
Cậu múa cây thương trong tay chém đứt tay một tên dị thể đang giận giữ khua tay về phía này, và liền đó lại bồi thêm một phát Đâm vào cổ nó. Sinh vật kia ngã gục xuống trong khi lớp băng giá đang bắt đầu lan ra từ vết thương ở cổ, Seol liền đó dẫn lên người nó, lấy đó làm bàn đạp mà nhảy về trước, quét cây thương ra xung quanh.
Cậu giờ có một đồng đội yểm trợ phía sau cho mình, kèm đó là Maria đang thể hiện sự hỗ trợ đến tuyệt hảo, Seol Jihu liền toàn tâm vào màn trình diễn của mình cùng với cây thương mới trong tay, tập trung hoàn toàn vào cuộc chiến, dẫn dắt mọi người vào một điệu nhảy nơi mà người và thương hóa một. Cậu quên cả việc phải thở.
Cho đến khi lấy lại tinh thần sau cuộc tàn sát, xung quanh cậu đã đầy rẫy những tên dị nhân nằm đó, bắt đầu thi nhau hóa về hư vô.
“Cậu biết không, chắc cậu cần làm một chuyến đến đền thờ một khi về nhà đấy.”
Chohong ‘tắt’ ánh sáng trên chùy đi và khúc khích cười.
“Thực lực cậu bây giờ hẳn phải tầm Cấp độ 3 và 4 rồi ấy chứ. Tôi tin là cậu sẽ lên cấp nhanh thôi.”
Seol điều hòa lại hơi thở, tay hạ thương xuống. Mikhail thì nhìn cậu với sự khiếp hãi, đến khi bốn mắt gặp nhau thì anh liền cúi đầu, hai tay nắm chặt lại.
“Xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi! Tôi hoàn toàn không hay biết được là chúng có thể ẩn mình và tái tạo như thế.”
“Nah, không sao đâu. Nhân tiện, năng lực vừa nãy là như thế nào vậy?”
“Cái nào cơ? A, hay ý cậu là cái thứ ánh sáng màu xanh đó hả”
“Phải, nó là kiếm khí à?”
“Kiếm khí? Ôi ước gì là thế thật. Chỉ có Cấp 7 Bậc thầy Kiếm thuật mới dùng được thôi. Cứ coi đó là hào khí hay gì đó đi.”
Mikhail xuề xòa xua tay, rồi biểu cảm lại lập tức trở nên nghiêm túc.
“Mà này, có chắc cậu mới chỉ ở Cấp 2 không?”
Seol Jihu đã quen rồi với cái hiểu lầm này, nên cậu chỉ cứ thế bỏ qua nó mà thôi.
Những vết thương nhẹ trong trận chiến đã được họ chữa lành bằng những lọ hồi phục, trong khi đó thì Maria lại phải kề cặp cùng Veronika khi mà cô nàng đang chịu một vết thương khá nặng.
Với thế, cuộc chiến đầu tiên của họ đã kết thúc. Mới đầu thì cả đội còn bị kinh ngạc bởi năng lực vượt xa tưởng tượng của lũ dị thể, nhưng sau khi đã biết cách xử lí rồi, thì cuộc hành trình đã có thể diễn ra dàng hơn nhiều. Quan trọng nhất, cuộc chiến hẳn đã đơn giản hơn rất nhiều khi mà Mục sư của họ thể hiện sự căn chỉnh thời gian hỗ trợ tuyệt hảo những khi họ rơi vào hiểm cảnh.
Nhìn Maria có thể chữa lành Veronika chỉ bằng một câu bùa chú, Seol Jihu gật gù đắc ý.
‘Đúng thật, quả là đúng đắn khi mang cô nàng theo mà.’
Danh sách chương