“Không thể để mọi chuyện cứ như này được.”
Phải mất một thời gian Kim Hannah mới có thể nói ra được những lời đó. Vừa dứt lời, tay cô liền với tới cái túi của mình.
“Thực sự, tôi thực sự không muốn can dự vào chuyện đời tư của cậu ở Thiên đường này đâu. Thành ra, tôi không biết có nên đưa cậu cái này không. Nhưng với cái tình hình này, tôi không cho cậu cứ lông nhông như này được.”
Cô nói với giọng đầy quả quyết và đặt một vật lên bàn. Đó là một quả cầu pha lê, kích cỡ chỉ bằng một bàn tay.
“Vật này được gọi là quả cầu liên lạc. Nó được làm từ loại pha lê hàng đầu nên kể cả khi cậu ở Haramark thì nó vẫn dùng tốt. Và trong tương lai, tôi muốn cậu, khi nào có ý định đi đâu, bất kể chỗ nào, phải gọi cho tôi trước tiên. Cậu nghe rõ chưa?”
Nghe cô nàng nói mà Seol chỉ muốn nhảy xổ lên mà gào “Cô là mẹ tôi đấy à?!”, cơ mà cái sát khí tỏa ra từ người cô nàng khiến cho cậu chỉ biết nuốt những lời đó vào trong lòng. Tiếc thay, Kim Hannah lại là dạng người không coi im lặng là một câu trả lời.
“Sao, cậu không muốn lấy quả cầu pha lê này à?!”
Gật, gật.
“À há! Cậu dám gật đầu với tôi như thế à ?! Cậu có biết mình đang trong tình thế như nào không đấy hả ??”
“Thì, cô không thấy chuyện này hơi quá đà rồi sao? Cô đâu phải mẹ tôi, sao tôi việc gì phải xin phép cô mỗi khi muốn đi đâu chứ…” Seol Jihu cẩn thận nói ra tiếng lòng của mình, nhưng chợt một ý nghĩ lóe lên… “Ấy từ từ. Tôi không nói là mình sẽ không lấy cái này đó nha.” Rồi cái tay nhanh như sóc của cậu chộp lấy quả cầu pha lê và gọn gàng bỏ nó vào túi, trước khi khuôn mặt Kim Hannah vì giận mà dần hóa thành quỷ dạ xoa.
“…Đừng có mà nói tôi bất lương nhé. Chính cậu mới là người phá vỡ lời hứa trước tiên đó.” Seol chẳng thể nào cãi lại được, nên đành chịu trận để cô nàng nói tiếp.
“Cậu dọa tôi gần chết đấy có biết không hả! Cậu mà chỉ đi đến ‘Ramman’ thì có cho tiền tôi cũng chả buồn nói gì, cơ mà tới Khu rừng Khước từ? Pháo đài Arden?!” Mặt cô nàng đỏ như gấc, lộ rõ vẻ chưa thể nào nuốt nổi mớ thông tin mình vừa nghe.
“Đi đến tận cùng phía Nam đã đành, đằng này cậu còn tới hẳn chỗ giáp biên nữa chứ! Thật là kì diệu làm sao khi mà cậu vẫn còn lành lặn như này đấy, tên ngốc kia ạ!” Seo Yuhui gật gù ở ngoài như thể tán đồng với những lời kia, rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.
‘Hớ… Cả cô ta nữa à ?’ Chả phải khi nãy cô ta không muốn hai người họ cãi cọ ở đây à? Sao giờ đã làm ra cái vẻ như khi mẹ chồng em dâu cùng hùa nhau tẩn con vợ thế nay. Seol tỏ ra bất bình.
“Ngậm cái miệng thối cậu lại, hiểu không?”
Kim Hannah gầm lên. Rồi cô nàng uống vội một ngụm nước lạnh cho hạ bớt cái ngọn lửa đang cháy rừng rực trong người.
Cơ mà có một điều mà chàng trai của chúng ta không tài nào hiểu nổi, Kim Hannah thì không nói làm gì, tại sao đến cả Seo Yuhui cũng phải uống nước mát làm cái gì cơ chứ? Hai người họ uống một ngụm nước, rồi lại…
“Ài…”
Rồi thở dài một cái, và…
Ừng ực!!
“Ầy chài…”
Rồi lại thở dài một lần nữa.
Hai người bọn họ trông hệt như mấy người trong ti vi, vẻ như đang cố nuốt trôi một cục tức và cố gắng chịu đựng nó. Nên là, lúc này Seol thấy mình giữ mồm giữ miệng thì tốt hơn.
Cả căn phòng giờ đây chỉ còn lại toàn là tiếng ca thán, rên rỉ của hai cô gái đang cố gắng níu kéo cái sự bình tĩnh của mình.
Không biết Kim Hannah muốn uống no luôn hay sao mà giờ cô đã nốc cạn đến cốc nước đá thứ sáu. Lúc này cô nàng mới bình tâm mà bắt đầu nói.
“…Được rồi. Nói tôi nghe, cậu đến đây gặp tôi có chuyện gì?”
Cuối cùng họ mới vào được chủ đề chính. Thấy cái vẻ sẽ cho cậu ăn đòn nếu mà lề mề của Kim Hannah, Seol không giám chần chừ mà lấy ran gay cái cây bằng ngọc báu của mình ra.
“Cô nom xem cái này nó như thế nào?”
Hai mắt Kim Hannah mở to.
“Nó khá là to và… đẹp nữa.”
Cô nàng ngắm nghía nó thật cẩn thận, gật gù tỏ vẻ thích thú với cái cây kia.
“Mặc dầu khá là to, vậy mà không thấy bất kỳ dấu hiệu của tạp chất nào hết. Cái này ắt phải có độ tinh khiết bậc nhất đấy. Thêm vào đó, với cái khả năng trạm trổ điêu luyện như này thì bất kì nhà sưu tầm nào có muốn cũng chẳng thể nào rời mắt khỏi nó.”
“Thế cô nghĩ nó đáng giá bao nhiêu?”
“Nếu là tiền tệ trên Thiên đường này, thì 300 xu bạc là cái chắc. Nếu biết ăn nói và gặp may, có khi cậu còn thu được 500 xu bạc nữa ấy.”
“Được đấy, vậy nếu ở Trái đất thì sao?”
“Thì giá độn lên tận trời cao là cái chắc. Nhưng mà tôi nói này, cậu phải tốn khá nhiều ‘điểm công danh’ để mang cái thứ này đi đấy, nên tôi không khuyến khích cậu làm vậy.”
Chợt Kim Hannah liếc mắt về phía Seol.
“Vậy ra cậu tới là vì cái này à ?”
“Phải.“
“Được thôi. Vậy đưa nó cho tôi nào. Để tôi lo vụ này cho.”
Kim Hannah nhanh chóng cất cây ngọc báu kia đi.
“Với mấy thứ như này, nếu mà cứ cầm nó đi và bán thì chỉ có lỗ mà thôi.”
“Vậy tức là, cô sẽ dùng nó vào mục đích khác à?”
“Đúng rồi đấy. Mà cũng đừng có lo. Tôi sẽ không để cậu chịu thiệt đâu.”
Cậu nào có lo về chuyện này làm gì cơ chứ. Cô nàng là người có thể dễ dàng bỏ hàng trăm triệu Won tiền túi ra, hà cớ gì phải cuỗm mấy viên ngọc cỏn con cao chạy xa bay làm gì. Và phải nhớ là, Kim Hannah không chỉ biết nhìn được mỗi cái lợi trước mắt không đâu.
“Xem ra tôi có thể biến cái họa thành điềm lành rồi. Được rồi, chuyện đó coi như xong. Thế cậu đã ghé qua đền thờ chưa?” “Tôi lên được cấp 2 rồi.”
Và như chỉ chờ có thế, cậu giơ hai ngón tay lên tạo thành hình chữ ‘V’ với vẻ mặt đầy tự tin.
“Ừ rồi. Trông cậu mới oách làm sao.”
Kim Hannah trả lời với cái giọng không-thể-thờ-ơ-hơn-nữa, làm tắt ngúm cái vẻ đắc thắng của Seol.
“Làm đủ thứ trên đời như cậu, không lên được cấp mới là lạ. Thế cậu đã dùng điểm chưa?”
“Tôi chưa có. Tôi định để dành nó về sau.” “Tốt. À mà, chức nghiệp mới của cậu là gì thế?”
“Thương thủ pháp năng.“
“Biết mà, một thương thủ… Hả cái gì cơ?”
Kim Hannah chau mày.
“Nó là một nghề độc nhất đó.”
“Nghề độc nhất? Thế cậu có thể học những kỹ năng nào?”
“Tôi chưa học một cái nào hết cả. Tôi nghĩ là tốt hơn hết là mình nên tự tìm hiểu hơn là dùng điểm của mình để học được chúng.”
Kim Hannah bậm chặt đôi môi của mình, mặt mơ hồ vẻ vẫn chưa hiểu rõ vấn đề.
“Nghề độc nhất cơ à...”
Vô thức, cô gõ gõ nhẹ tay mình xuống bàn rồi lại cất tiếng.
“Tôi chịu chưa tài nào hình dung được nổi cái chức nghiệp của cậu là cái gì được nữa. Mà này, biết muộn còn hơn không, nhưng cậu nên ghé qua điện thờ thêm một lần nữa để kiểm tra xem mình có thể học được những kỹ năng gì đi nhé.”
“Nhưng…”
“Tôi biết cậu định làm thế nào rồi. Nhưng nghe tôi nói đã nào. Chí ít thì cậu cũng nên xem xem hiện tại mình có thể dùng được những kỹ năng gì để mà còn biết đường mà luyện chứ. Chúng được lựa chọn sao cho phù hợp với cấp độ của cậu rồi, nên hẳn cậu sẽ phần nào khơi được chút cảm hứng đấy.”
Thực sự những điều cô nàng nói đều rất có lý.
“Tôi hiểu được là cậu muốn để dành điểm lại cho sau này, nhưng kỹ năng là thứ vô cùng phiền nhiễu đó. Thì, ý nghĩa của việc thăng cấp là gì nếu như cậu không chịu dùng điểm và không thèm học bất kỳ kỹ năng nào chứ?”
Kim Hannah dễ dàng đã chỉ được ra điều mà Seol chưa hề nghĩ tới. Rồi cô nàng lại đột nhiên lục cái túi của mình. Quả cầu liên lạc của cô đang phát sáng.
“Thật chứ. Mấy người kia cứ như thể hóa điên hết lên cả rồi ấy.”
Cô chậc lưỡi thành tiếng một cái, rồi quay ra nói tiếp.
“Vậy, cậu còn điều gì muốn nói với tôi không?”
“À, không. Nếu cô đang bận thì cứ việc đi thôi.”
“Không cần thêm tiền đó chứ?”
“Chà, tôi ổn mà.”
“Nói xem cậu còn bao nhiêu trong người?”
“100 xu bạc cô đưa lúc trước, cộng thêm 270 xu bạc tiền thưởng làm nhiệm vụ nữa, nên là giờ tôi có 370 xu bạc tất thảy.”
“Ơ hơ.”
Kim Hannah tỏ ra khá ngạc nhiên.
“Đi do thám một chuyến, mới cả dính vào một trận ẩu đả nhỏ thôi mà bọn họ thưởng như thế thì cũng hời đấy nhỉ?”
“Cô nghĩ thế à? Thực sự thì chuyện tiền nong tôi vẫn chưa nắm bắt rõ ràng cho lắm.”
“Nghe nè. Tỷ giá hiện tại là 505 Won cho một xu đồng. Cứ gọi là 500 cho chẵn thì....”
Tính toán trong đầu một lát rồi Kim Hannah nói tiếp.
“135,000,000 won.”
Seol Jihu giật nảy mình vì cái con số kia.
“Nhiều đến thế á?!”
“Thì, cậu phải đặt cược cả mạng sống của mình mà, chí ít thì cũng phải được như thế chứ. Cậu không biết chứ, một tổ đội Cao cấp như Carpe Diem nhẹ nhàng cũng có thể kiếm được 100-200 triệu Won một nhiệm vụ đó.”
Giờ cậu mới hiểu tại sao Chohong lại phấn khởi như thế lúc nhận tiền.
“Kể cả thế, cậu không được tiêu tiền lung tung đâu đấy, biết chưa hả? Lên một cấp là giá tiền mua đồ cho cấp độ của cậu cũng lên theo đó. Và phải nhớ một điều là, Thiên đường ở trong thời loạn cũng được một thời gian dài rồi đấy, nên là có vài thứ giá độn lên cả trời xanh đó nha.”
Seol gật đầu răm rắp, Kim Hannah thấy vậy cũng liền đứng dậy khỏi ghế.
“Cảm ơn vì tách trà tuyệt hảo này, thưa tiểu thư Seo Yuhui. Và tôi mong cô lượng thứ cho những việc không phải phép trước đó của chúng tôi, khi mà người đã rộng lòng coi chúng tôi là khách quý.”
“Ồ, nào có chuyện gì đâu. Cô cũng vất vả quá rồi. Hẳn là trước giờ cô đã phải chịu nhiều khổ cực rồi.”
“Ôi, không, không phải thế đâu ạ.”
Seol đứng cạnh bên mà chỉ biết mắt tròn mắt dẹt nhìn một Kim Hannah dịu dàng, lễ phép kia. Giờ thì cậu hiểu cái biệt danh ‘Nàng cáo’ là từ đâu ra rồi.
Một lúc sau đó… Kim Hannah trước khi đi còn không quên cằn nhằn thêm lần cuối, theo sau đó là cái lời thoại khá quen thuộc:”Tôi đi trước đây. Tốt nhất là chúng ta nên chia nhau ra lần lượt mà đi. Và cậu mà không gọi cho tôi thường xuyên thì đừng trách tôi không nương tay đấy”, vân vân và mây mây…, rồi mới chịu rời khỏi căn hộ.
Vậy là chỉ còn lại vỏn vẹn hai người trong cái phong trà trống vắng này. Seol Jihu đang định đứng dậy xin phép rời đi, chợt cậu nhận thấy cặp mắt của người kia đang nhìn chằm chặp lấy mình. Nó mãnh liệt đến độ cậu đứng khựng lại giữa chừng, không giám nhúc nhích.
Cái cổ của cậu tưởng như có bánh răng bên trong, xoay sang một bên thôi mà cũng tạo ra thành tiếng răng rắc. Còn Seo Yuhui thì chỉ đứng đó lặng yên đầy u uất cùng một đôi mắt ngấn lệ chan chứa sự thương cảm. Một cơn rùng mình tự đâu bỗng chốc chạy khắp sống lưng cậu. Cái sự thanh tao, thấu hiểu của một người chị cả giờ đây đã hoàn toàn biến đâu mất – giờ đây cậu lại cảm thấy có phần sợ hãi người đàn bà kia.
‘Mình làm gì sai rồi à?’
Nhưng mà người có lỗi là Kim Hannah mà phải không nhỉ? Hơn nữa, chẳng phải mới nãy cô ấy vẫn bình thường thôi mà? Dẫu thấy có gì đó sai sai, Seol ngỏ lời xin lỗi để dễ bề tẩu tán.
“Tôi thành thật xin lỗi vì chuyện khi nãy.”
“….”
Đột nhiên Seo Yuhui nhắm mắt lại. Bàn tay trắng muốt của cô khẽ đưa lên che đi khuôn mặt đầy khả ái kia.
Hai người yên lặng một hồi lâu, cuối cùng Seol Yuhui đứng dậy lấy cái khăn lau và đi tới chỗ Seol. Hóa ra, cô gái này cao hơn cậu tưởng. Dù rằng cậu cũng thuộc hàng cao ráo, vậy mà cái đầu nhỏ nhắn của cô vẫn vươn ngang tới vai Seol.
Nhìn cái khăn lau trong tay cô, cậu mới chợt nhớ ra là mình vẫn đang ướt nhẹp do bị Kim Hannah hất cả cốc trà vào mặt.
“Ấy, khoan. Tôi tự có thể…”
“Lặng yên nào.”
Cô nàng bảo cậu ngồi yên với một giọng nhỏ nhẹ, còn mình thì cẩn thận lấy khăn lau đi từng giọt nước đang đọng trên khuôn mặt chàng trai đứng trước mình. Tay cô chỉ chạm nhẹ vào làn da của Seol thôi cũng khiến hai má cậu đỏ ửng; còn người con gái kia thì vẫn thản nhiên như không. Và lạ đời thay, nước thì lạnh toát, mà sao cái cảm giác lại ấm áp, thoải mái đến lạ thường.
“…Hẳn cậu thấy tôi là kẻ phiền phức lắm.”
Bỗng nhiên, cô nàng buột miệng tuôn ra những lời đó, mặc dù rất nhỏ như muốn nói chỉ để cho tự mình nghe. Chẳng nhẽ cô ấy bị mấy trò hề của cậu và Kim Hannah làm phiền? Chẳng có nhẽ họ thực sự làm loạn chỗ này rồi à? Cậu liền muốn ngỏ lời xin lỗi thật đàng hoàng, nhưng khổ nỗi vị tiểu thư kia đang tỉ mẩn lau đi vệt nước trên môi cậu, làm cho cậu không giám nói lấy một câu.
“Cậu gây chuyện với Sinyoung à?”
Một câu hỏi đôt gột từ vị tiểu thư.
“Không, không phải như vậy đâu. Thực ra tôi còn đang giúp đỡ bọn họ mà. Tôi chưa làm bất cứ điều gì tồi tệ với họ đâu.”
“Nếu vậy, sao cậu lại rơi vào tình cảnh này?”
“Chuyện này là do Sinyoung muốn tôi thế chỗ cho một người Địa cầu hình như tên là Sung Shihyun… Chà tôi cũng không rõ việc này cho lắm.”
Nghe đến đó tay cô tiểu thư thoáng chốc khựng lại, nhưng nhanh chóng lại quay lại công việc của nó như chẳng có gì xảy ra.
“Tôi nghe thấy là cậu đang hoạt động ở Haramark?”
“Ồ, vâng, đúng vậy. Thì thủ đô là phòng riêng của Sinyoung, tôi sao có thể sống yên ổn ở thành phố này được cơ chứ.”
“Tôi hiểu mà. Chắc hẳn cuộc sống ở Harmark cũng mấy dễ dàng đâu nhỉ. Tôi tự hỏi, liệu có lí do gì khiến cậu cứ tiếp tục quay lại cái Thiên Đường đầy đau khổ này không vậy?”
Một cảm giác khó hiểu trào lên bên trong Seol, cớ sao người này lại hỏi những câu hỏi như vậy ngay vào lần đầu gặp mặt cơ chứ? Cuối cùng, cậu thấy lần này mình nên trả lời thật lòng một chút.
“Bởi chỉ ở đây tôi mới thấy mình đang sống.”
“Đáng sống? Ở đây có thứ gì đó làm cậu vui à?”
“À thì, không hẳn là vui vẻ gì… Chỉ là ở Thiên đường này mới có chỗ cho một người như tôi.”
“Một chỗ cho cậu?”
Seo Yuhui khẽ nhăn mặt. Xem ra cô nàng vẫn chưa hiểu cậu đang nói gì.
“Phải. Có những người ở đây đã chấp nhận bản thân tôi là ai và nhờ cậy tôi giúp đỡ.”
Seol Jihu mỉm cười rạng rỡ. Còn Seo Yuhui lại cau mày. Cô thu tay lại và lặng yên nhìn thẳng vào chàng trai kia. Tuy chỉ thoáng qua, nhưng có vẻ như cô thấy hơi giận giữ vì câu trả lời đó.
“Nói như vậy, tức là cậu cho rằng không còn chỗ nào cho mình ở Trái đất?”
“Vâng, thì …”
Seol cười trừ, tay gãi gãi đầu. Seo Yuhui ngán ngẩm lắc đầu, sắc mặt của cô bỗng chốc trở lên nặng nề khó tả.
“Điều đó là sai hoàn toàn rồi.”
Giọng cô như thể đang quở trách.
“Gia đình cậu, bạn bè cậu không hề có ở Thiên đường.”
“….”
“Làm ơn, xin hãy nghĩ xem gia đình cậu và những người quen biết với cậu sẽ ra sao nếu một ngày cậu bỗng dưng biến mất.” Những lời này của cô không còn là đang thuyết phục cậu nữa, mà là một lời khẩn khoản thì hơn. Tuy thế, Seol chẳng hề thấy có chút động lòng.
Nghe đến hai chữ gia đình, ngực cậu thắt lại như có thứ gì đó đang đè chặt ở đó. Nó nặng nề đến mức, mới nghe đến đây thôi mà cậu chỉ chực muốn chạy đi thật xa nơi này.
‘Ôi mình mới chỉ phần nào quên đi họ thôi mà.’
Chắc chắn một điều rằng họ thà chọn không bao giờ thấy cậu thì hơn. Cậu tin chắc là vậy.
“Về chuyện đó, thì tôi không chắc là vậy đâu. Họ sẽ chẳng buồn nghĩ quá nhiều về tôi đâu.”
“…Nhưng, tại sao lại…”
“…Tôi thấy là cuộc nói chuyện này có hơi kì lạ đối với hai người chẳng hề quen biết gì với nhau, cô không nghĩ thế sao? Ha ha.” Cậu cười to một tiếng rồi rùi lại vài bước về sau.
“Cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi. Xem ra tôi ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, có lẽ tôi nên đi thôi nhỉ.”
Seol Jihu khẽ cúi chào tạm biệt, rồi quay phắt người rời đi như chỉ muốn chạy đi khỏi nơi này. Seo Yuhui bất giác đưa tay cản lại, nhưng…
“…Ah.”
Tay cô ngừng lại trước khi có thể kịp chạm vào người cậu. Suy cho cùng, cô chỉ có thể đứng đây mà nhìn chàng trai trẻ kia rời đi mà thôi.
Phải một lúc lâu sau đó… Vẫn nhìn về hướng cậu thanh niên kia rời đi, đôi mắt của Seo Yuhui bỗng lóe lên một tia sáng lạ thường.
“….Haramark à.”
*
Đã một tháng trôi qua kể từ khi cậu trở về Haramark.
Suốt một tháng qua, cuộc đời của Seol lặng lẽ trôi đi một cách đơn điệu, nhưng cũng không kém phần phức tạp.
Điều đầu tiên cần nhắc đến – quá trình luyện tập của cậu.
Mấy bài rèn luyện buổi sáng thì chẳng hề làm khó cậu rồi. Có hẳn một căn phòng tập với đầy đủ cơ thiết bị ở Carpe Diem, việc của Seol chỉ là bám sát theo chế độ luyện tập là được.
Vấn đề thực sự là nằm ở bài tập buổi chiều, hay là lúc cậu luyện tập cách điều khiển ma lực.
Seol đồng ý với Kim Hannah rằng nếu mà chẳng hề nâng điểm chỉ số hay học kỹ năng thì lên cấp cũng không để làm cái gì cả. Thế là, cậu quay lại điện thờ thần Gula, chi một ít điểm công danh để xem hai kỹ năng mới mà mình có thể học là gì.
Cái đầu tiên là ‘Thương phép’, cho phép cậu tạo ra một cây thương bằng ma lực và ném nó đi. Cái thứ hai là ‘Luân chuyển Ma năng’, một kỹ năng bổ trợ cho việc dùng ma pháp để tăng khả năng vận động.
Seol Jihul cảm thấy khó chịu khi phát hiện ra việc này, rằng sao lại chỉ có hai kỹ năng tệ lậu như này cho cấp độ hiện tại của cậu chứ. Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng thay đổi ngay khi cậu bắt tay vào luyện tập.
Cậu chẳng thể nào mường tượng nổi ‘Thương phép’ là thế nào cả. Chuyện vận ma lực đi khắp cơ thể khác hoàn toàn so với khi vật chất hóa chúng ở ngoài cơ thể.
Và điều đó cũng tương tự với Luân chuyển ma năng. Cậu thử đủ cách mà mình nghĩ ra để phân bổ và vận dụng ma lực, nhưng chẳng hề có tý ty gì là cậu hiểu hay hình dung ra cái kỹ năng này cả.
Cậu tuyệt vọng đi tìm chút lời khuyên, ấy vậy mà không ai có thể giúp được gì cả. Đến lúc này cậu mới hiểu vì sao người Địa cầu lại lệ thuộc hết vào điểm công danh để học những kỹ năng.
Thật sự thì hai cái kỹ năng này cậu có thể học được dễ dàng nhờ vào cái điểm công danh cao ngất ngưởng của mình. Nhưng Seol lì lợm không bỏ, quyết tâm một mình đối chọi với cơn bão dữ giữa vùng biển vô danh.
Và điều thứ hai là… Có một điều mà Seol nhận ra khi đã làm một thành viên chính thức của Carpe Diem, đó là rất khó để tìm việc hay ủy thác cho họ như khi ở Khu rừng Khước từ, nơi mà cậu được vỗ béo bằng tiền công và thêm chút lợi nhuận trên đường đi thám hiểm.
Trừ phi là chiến tranh đột nhiên nổ ra, không thì hoàng tộc sẽ chỉ đưa nhiệm vụ cho Hội Thám hiểm hay các tổ chức hoặc công ty lớn – miễn là chúng không phải là thứ gì đó điên đến mức không ai có thể đảm nhiệm được. Tiếp đó họ sẽ phân phối nhiệm vụ cho các tổ đội có người Địa cầu Cấp cao sao cho phù hợp, cốt là giữ tình giao hảo với họ. Vì thế nên sẽ rất khó để kiếm được việc nào béo bở như trước đó.
Cộng thêm một điều nữa – thủ lĩnh của Carpe Diem, Dylan, là loại người sẽ chẳng bao giờ nhận đi thám hiểm nếu như không chắc ăn. Kết quả là Seol Jihu đành phải kiếm điểm kinh nghiệm thông qua mấy việc vặt như làm người chuyển phát hay làm bảo vệ.
Ngay như tối hôm qua thôi, cậu phải đồng hành cùng Chohong đi tới tận làng ở Ramman. Cậu được thưởng thêm chút ít vì đã theo cô nàng làm cái nhiệm vụ vận chuyển bất chợt này, hoàn thành nó một cách an toàn, và giờ đây đang trên đường trở về. Thì tất nhiên, tiền thưởng cũng chẳng thể bằng số lẻ chỗ cậu kiếm được ở rừng Khước từ.
Vậy là, do không gặp bất kỳ điều gì bất thường khi đi đường, hai người họ đặt chân đến Haramark lúc đã gần trưa.
“Ài sao hôm nay trời nóng thế chứ. Nóng không tài nào chịu nổi~.”
Vừa đi Chohong vừa phẩy phẩy cái tay trước mặt cố xua đi cái nóng. Khi mà gần đến nhà, cô bỗng nhiên bước chậm hẳn lại.
“Cậu thấy lạ không chứ? Hôm nay sao mà lắm người ra đường thế không biết. Tại sao lại đi ra ngoài vào cái trời này làm gì?”
Chohong nhìn quanh một lúc rồi nói. Con đường giờ đây đâu đâu cũng là dấu chân người, tưởng như có chuyện gì xảy ra khi họ không có ở đây vậy.
“Nhìn xem, cái chỗ kia vẫn còn đang sửa chữa nữa kìa… Ê cậu kia. Cậu có nghe tôi không thế hả??”
“Hửm?”
Seol lúc này vẫn đang nghĩ ngợi vẩn vơ về bài luyện tập ma lực của mình. Chỉ đến khi cô bạn đồng hành cố gây chú ý chỗ cậu, cậu mới hoàn hồn thoát khỏi dòng suy nghĩ. Bản tính Chohong là không thể chịu nổi cái chán, nên nếu mà cậu không làm trò tiêu khiển cho cổ ngay, cô nàng sẽ lại mè nheo như trẻ con ngay.
“Đâu cơ?...Ồ.”
Nơi Chohong đang nhắc đến là căn nhà nằm đối diện với văn phòng Carpe Diem. Cậu không biết căn nhà đó có chuyện gì, nhưng bỗng nhiên đến một ngày, khi cậu thức dậy thì phát hiện ra nó đã bị phá dỡ, và đang được xây mới bên trên đống đổ nát.
Haramark chỉ là một thành phố lớn vừa phải. Nếu mà có ai đủ sức mua đứt một chỗ như thế và bắt đầu xây mới chứ không dùng lại tòa nhà cũ, người đó chắc cũng có số có má lắm. Seo Jihu chợt nhớ lại lúc trước Dylan cũng rất sốt sắng, ngày ngày lẩm bẩm không biết ai sẽ là người hàng xóm mới của họ.
Seol bèn nói.
“Tôi mong nó sẽ là một nhà hàng.”
“Tại sao?”
“Thì như thế chúng ta đỡ phải lọ mọ đi xa kiếm cái bỏ bụng.”
“Há há! Này chờ đã. Đang nói thì mới nhớ, sao chúng ta không ghé qua quán ‘Ăn, Uống và Thưởng thức’ đi nhỉ? Cậu xem, cái thời tiết dạo này nóng như đổ lửa ấy. Vào rủ cả Dylan và Hugo đi làm vài cốc cho mát đi. Cậu thấy thế nào?”
Biết tỏng cô nàng sẽ bất chấp mọi thứ chỉ để được nốc rượu, nên Seol nhanh chóng gật đầu và nói lớn.
“Được thôi, ta đi luôn cho nóng nhé, thưa cô Chung Chohong.”
Ngay lập tức, Chohong đứng tựa như hóa đá.
“Ê ê, mẹ cha nó chứ! Đứa nào nói họ của tôi cho cậu hả?!”
“Tôi đã nói rồi kia mà, người qua đường, người qua đường thôi.”
“Đừng có mà bốc phét nữa được không hả? Nôn cái tên đấy ra ngay!” Tự nhiên Chohong gào lên “Hòa chó!”, lao tới chỗ Seol, dùng cả hai tay ôm chặt lấy cổ cậu. Cậu chàng thì khúc khích cười, mặc kệ cô mà đi tiếp. Nhưng rồi… Cả hai người chỉ vừa bước lên tầng ba, lập tức đứng khựng lại ngay tại cầu thang. Có gần mười người Địa cầu đang đứng đợi ở ngoài hành lang tầng ba.
“Cái quái gì thế này?”
Chohong tỏ vẻ phẫn nộ.
“Cái lũ người Sicilia làm gì ở đây thế này?”
Phải mất một thời gian Kim Hannah mới có thể nói ra được những lời đó. Vừa dứt lời, tay cô liền với tới cái túi của mình.
“Thực sự, tôi thực sự không muốn can dự vào chuyện đời tư của cậu ở Thiên đường này đâu. Thành ra, tôi không biết có nên đưa cậu cái này không. Nhưng với cái tình hình này, tôi không cho cậu cứ lông nhông như này được.”
Cô nói với giọng đầy quả quyết và đặt một vật lên bàn. Đó là một quả cầu pha lê, kích cỡ chỉ bằng một bàn tay.
“Vật này được gọi là quả cầu liên lạc. Nó được làm từ loại pha lê hàng đầu nên kể cả khi cậu ở Haramark thì nó vẫn dùng tốt. Và trong tương lai, tôi muốn cậu, khi nào có ý định đi đâu, bất kể chỗ nào, phải gọi cho tôi trước tiên. Cậu nghe rõ chưa?”
Nghe cô nàng nói mà Seol chỉ muốn nhảy xổ lên mà gào “Cô là mẹ tôi đấy à?!”, cơ mà cái sát khí tỏa ra từ người cô nàng khiến cho cậu chỉ biết nuốt những lời đó vào trong lòng. Tiếc thay, Kim Hannah lại là dạng người không coi im lặng là một câu trả lời.
“Sao, cậu không muốn lấy quả cầu pha lê này à?!”
Gật, gật.
“À há! Cậu dám gật đầu với tôi như thế à ?! Cậu có biết mình đang trong tình thế như nào không đấy hả ??”
“Thì, cô không thấy chuyện này hơi quá đà rồi sao? Cô đâu phải mẹ tôi, sao tôi việc gì phải xin phép cô mỗi khi muốn đi đâu chứ…” Seol Jihu cẩn thận nói ra tiếng lòng của mình, nhưng chợt một ý nghĩ lóe lên… “Ấy từ từ. Tôi không nói là mình sẽ không lấy cái này đó nha.” Rồi cái tay nhanh như sóc của cậu chộp lấy quả cầu pha lê và gọn gàng bỏ nó vào túi, trước khi khuôn mặt Kim Hannah vì giận mà dần hóa thành quỷ dạ xoa.
“…Đừng có mà nói tôi bất lương nhé. Chính cậu mới là người phá vỡ lời hứa trước tiên đó.” Seol chẳng thể nào cãi lại được, nên đành chịu trận để cô nàng nói tiếp.
“Cậu dọa tôi gần chết đấy có biết không hả! Cậu mà chỉ đi đến ‘Ramman’ thì có cho tiền tôi cũng chả buồn nói gì, cơ mà tới Khu rừng Khước từ? Pháo đài Arden?!” Mặt cô nàng đỏ như gấc, lộ rõ vẻ chưa thể nào nuốt nổi mớ thông tin mình vừa nghe.
“Đi đến tận cùng phía Nam đã đành, đằng này cậu còn tới hẳn chỗ giáp biên nữa chứ! Thật là kì diệu làm sao khi mà cậu vẫn còn lành lặn như này đấy, tên ngốc kia ạ!” Seo Yuhui gật gù ở ngoài như thể tán đồng với những lời kia, rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.
‘Hớ… Cả cô ta nữa à ?’ Chả phải khi nãy cô ta không muốn hai người họ cãi cọ ở đây à? Sao giờ đã làm ra cái vẻ như khi mẹ chồng em dâu cùng hùa nhau tẩn con vợ thế nay. Seol tỏ ra bất bình.
“Ngậm cái miệng thối cậu lại, hiểu không?”
Kim Hannah gầm lên. Rồi cô nàng uống vội một ngụm nước lạnh cho hạ bớt cái ngọn lửa đang cháy rừng rực trong người.
Cơ mà có một điều mà chàng trai của chúng ta không tài nào hiểu nổi, Kim Hannah thì không nói làm gì, tại sao đến cả Seo Yuhui cũng phải uống nước mát làm cái gì cơ chứ? Hai người họ uống một ngụm nước, rồi lại…
“Ài…”
Rồi thở dài một cái, và…
Ừng ực!!
“Ầy chài…”
Rồi lại thở dài một lần nữa.
Hai người bọn họ trông hệt như mấy người trong ti vi, vẻ như đang cố nuốt trôi một cục tức và cố gắng chịu đựng nó. Nên là, lúc này Seol thấy mình giữ mồm giữ miệng thì tốt hơn.
Cả căn phòng giờ đây chỉ còn lại toàn là tiếng ca thán, rên rỉ của hai cô gái đang cố gắng níu kéo cái sự bình tĩnh của mình.
Không biết Kim Hannah muốn uống no luôn hay sao mà giờ cô đã nốc cạn đến cốc nước đá thứ sáu. Lúc này cô nàng mới bình tâm mà bắt đầu nói.
“…Được rồi. Nói tôi nghe, cậu đến đây gặp tôi có chuyện gì?”
Cuối cùng họ mới vào được chủ đề chính. Thấy cái vẻ sẽ cho cậu ăn đòn nếu mà lề mề của Kim Hannah, Seol không giám chần chừ mà lấy ran gay cái cây bằng ngọc báu của mình ra.
“Cô nom xem cái này nó như thế nào?”
Hai mắt Kim Hannah mở to.
“Nó khá là to và… đẹp nữa.”
Cô nàng ngắm nghía nó thật cẩn thận, gật gù tỏ vẻ thích thú với cái cây kia.
“Mặc dầu khá là to, vậy mà không thấy bất kỳ dấu hiệu của tạp chất nào hết. Cái này ắt phải có độ tinh khiết bậc nhất đấy. Thêm vào đó, với cái khả năng trạm trổ điêu luyện như này thì bất kì nhà sưu tầm nào có muốn cũng chẳng thể nào rời mắt khỏi nó.”
“Thế cô nghĩ nó đáng giá bao nhiêu?”
“Nếu là tiền tệ trên Thiên đường này, thì 300 xu bạc là cái chắc. Nếu biết ăn nói và gặp may, có khi cậu còn thu được 500 xu bạc nữa ấy.”
“Được đấy, vậy nếu ở Trái đất thì sao?”
“Thì giá độn lên tận trời cao là cái chắc. Nhưng mà tôi nói này, cậu phải tốn khá nhiều ‘điểm công danh’ để mang cái thứ này đi đấy, nên tôi không khuyến khích cậu làm vậy.”
Chợt Kim Hannah liếc mắt về phía Seol.
“Vậy ra cậu tới là vì cái này à ?”
“Phải.“
“Được thôi. Vậy đưa nó cho tôi nào. Để tôi lo vụ này cho.”
Kim Hannah nhanh chóng cất cây ngọc báu kia đi.
“Với mấy thứ như này, nếu mà cứ cầm nó đi và bán thì chỉ có lỗ mà thôi.”
“Vậy tức là, cô sẽ dùng nó vào mục đích khác à?”
“Đúng rồi đấy. Mà cũng đừng có lo. Tôi sẽ không để cậu chịu thiệt đâu.”
Cậu nào có lo về chuyện này làm gì cơ chứ. Cô nàng là người có thể dễ dàng bỏ hàng trăm triệu Won tiền túi ra, hà cớ gì phải cuỗm mấy viên ngọc cỏn con cao chạy xa bay làm gì. Và phải nhớ là, Kim Hannah không chỉ biết nhìn được mỗi cái lợi trước mắt không đâu.
“Xem ra tôi có thể biến cái họa thành điềm lành rồi. Được rồi, chuyện đó coi như xong. Thế cậu đã ghé qua đền thờ chưa?” “Tôi lên được cấp 2 rồi.”
Và như chỉ chờ có thế, cậu giơ hai ngón tay lên tạo thành hình chữ ‘V’ với vẻ mặt đầy tự tin.
“Ừ rồi. Trông cậu mới oách làm sao.”
Kim Hannah trả lời với cái giọng không-thể-thờ-ơ-hơn-nữa, làm tắt ngúm cái vẻ đắc thắng của Seol.
“Làm đủ thứ trên đời như cậu, không lên được cấp mới là lạ. Thế cậu đã dùng điểm chưa?”
“Tôi chưa có. Tôi định để dành nó về sau.” “Tốt. À mà, chức nghiệp mới của cậu là gì thế?”
“Thương thủ pháp năng.“
“Biết mà, một thương thủ… Hả cái gì cơ?”
Kim Hannah chau mày.
“Nó là một nghề độc nhất đó.”
“Nghề độc nhất? Thế cậu có thể học những kỹ năng nào?”
“Tôi chưa học một cái nào hết cả. Tôi nghĩ là tốt hơn hết là mình nên tự tìm hiểu hơn là dùng điểm của mình để học được chúng.”
Kim Hannah bậm chặt đôi môi của mình, mặt mơ hồ vẻ vẫn chưa hiểu rõ vấn đề.
“Nghề độc nhất cơ à...”
Vô thức, cô gõ gõ nhẹ tay mình xuống bàn rồi lại cất tiếng.
“Tôi chịu chưa tài nào hình dung được nổi cái chức nghiệp của cậu là cái gì được nữa. Mà này, biết muộn còn hơn không, nhưng cậu nên ghé qua điện thờ thêm một lần nữa để kiểm tra xem mình có thể học được những kỹ năng gì đi nhé.”
“Nhưng…”
“Tôi biết cậu định làm thế nào rồi. Nhưng nghe tôi nói đã nào. Chí ít thì cậu cũng nên xem xem hiện tại mình có thể dùng được những kỹ năng gì để mà còn biết đường mà luyện chứ. Chúng được lựa chọn sao cho phù hợp với cấp độ của cậu rồi, nên hẳn cậu sẽ phần nào khơi được chút cảm hứng đấy.”
Thực sự những điều cô nàng nói đều rất có lý.
“Tôi hiểu được là cậu muốn để dành điểm lại cho sau này, nhưng kỹ năng là thứ vô cùng phiền nhiễu đó. Thì, ý nghĩa của việc thăng cấp là gì nếu như cậu không chịu dùng điểm và không thèm học bất kỳ kỹ năng nào chứ?”
Kim Hannah dễ dàng đã chỉ được ra điều mà Seol chưa hề nghĩ tới. Rồi cô nàng lại đột nhiên lục cái túi của mình. Quả cầu liên lạc của cô đang phát sáng.
“Thật chứ. Mấy người kia cứ như thể hóa điên hết lên cả rồi ấy.”
Cô chậc lưỡi thành tiếng một cái, rồi quay ra nói tiếp.
“Vậy, cậu còn điều gì muốn nói với tôi không?”
“À, không. Nếu cô đang bận thì cứ việc đi thôi.”
“Không cần thêm tiền đó chứ?”
“Chà, tôi ổn mà.”
“Nói xem cậu còn bao nhiêu trong người?”
“100 xu bạc cô đưa lúc trước, cộng thêm 270 xu bạc tiền thưởng làm nhiệm vụ nữa, nên là giờ tôi có 370 xu bạc tất thảy.”
“Ơ hơ.”
Kim Hannah tỏ ra khá ngạc nhiên.
“Đi do thám một chuyến, mới cả dính vào một trận ẩu đả nhỏ thôi mà bọn họ thưởng như thế thì cũng hời đấy nhỉ?”
“Cô nghĩ thế à? Thực sự thì chuyện tiền nong tôi vẫn chưa nắm bắt rõ ràng cho lắm.”
“Nghe nè. Tỷ giá hiện tại là 505 Won cho một xu đồng. Cứ gọi là 500 cho chẵn thì....”
Tính toán trong đầu một lát rồi Kim Hannah nói tiếp.
“135,000,000 won.”
Seol Jihu giật nảy mình vì cái con số kia.
“Nhiều đến thế á?!”
“Thì, cậu phải đặt cược cả mạng sống của mình mà, chí ít thì cũng phải được như thế chứ. Cậu không biết chứ, một tổ đội Cao cấp như Carpe Diem nhẹ nhàng cũng có thể kiếm được 100-200 triệu Won một nhiệm vụ đó.”
Giờ cậu mới hiểu tại sao Chohong lại phấn khởi như thế lúc nhận tiền.
“Kể cả thế, cậu không được tiêu tiền lung tung đâu đấy, biết chưa hả? Lên một cấp là giá tiền mua đồ cho cấp độ của cậu cũng lên theo đó. Và phải nhớ một điều là, Thiên đường ở trong thời loạn cũng được một thời gian dài rồi đấy, nên là có vài thứ giá độn lên cả trời xanh đó nha.”
Seol gật đầu răm rắp, Kim Hannah thấy vậy cũng liền đứng dậy khỏi ghế.
“Cảm ơn vì tách trà tuyệt hảo này, thưa tiểu thư Seo Yuhui. Và tôi mong cô lượng thứ cho những việc không phải phép trước đó của chúng tôi, khi mà người đã rộng lòng coi chúng tôi là khách quý.”
“Ồ, nào có chuyện gì đâu. Cô cũng vất vả quá rồi. Hẳn là trước giờ cô đã phải chịu nhiều khổ cực rồi.”
“Ôi, không, không phải thế đâu ạ.”
Seol đứng cạnh bên mà chỉ biết mắt tròn mắt dẹt nhìn một Kim Hannah dịu dàng, lễ phép kia. Giờ thì cậu hiểu cái biệt danh ‘Nàng cáo’ là từ đâu ra rồi.
Một lúc sau đó… Kim Hannah trước khi đi còn không quên cằn nhằn thêm lần cuối, theo sau đó là cái lời thoại khá quen thuộc:”Tôi đi trước đây. Tốt nhất là chúng ta nên chia nhau ra lần lượt mà đi. Và cậu mà không gọi cho tôi thường xuyên thì đừng trách tôi không nương tay đấy”, vân vân và mây mây…, rồi mới chịu rời khỏi căn hộ.
Vậy là chỉ còn lại vỏn vẹn hai người trong cái phong trà trống vắng này. Seol Jihu đang định đứng dậy xin phép rời đi, chợt cậu nhận thấy cặp mắt của người kia đang nhìn chằm chặp lấy mình. Nó mãnh liệt đến độ cậu đứng khựng lại giữa chừng, không giám nhúc nhích.
Cái cổ của cậu tưởng như có bánh răng bên trong, xoay sang một bên thôi mà cũng tạo ra thành tiếng răng rắc. Còn Seo Yuhui thì chỉ đứng đó lặng yên đầy u uất cùng một đôi mắt ngấn lệ chan chứa sự thương cảm. Một cơn rùng mình tự đâu bỗng chốc chạy khắp sống lưng cậu. Cái sự thanh tao, thấu hiểu của một người chị cả giờ đây đã hoàn toàn biến đâu mất – giờ đây cậu lại cảm thấy có phần sợ hãi người đàn bà kia.
‘Mình làm gì sai rồi à?’
Nhưng mà người có lỗi là Kim Hannah mà phải không nhỉ? Hơn nữa, chẳng phải mới nãy cô ấy vẫn bình thường thôi mà? Dẫu thấy có gì đó sai sai, Seol ngỏ lời xin lỗi để dễ bề tẩu tán.
“Tôi thành thật xin lỗi vì chuyện khi nãy.”
“….”
Đột nhiên Seo Yuhui nhắm mắt lại. Bàn tay trắng muốt của cô khẽ đưa lên che đi khuôn mặt đầy khả ái kia.
Hai người yên lặng một hồi lâu, cuối cùng Seol Yuhui đứng dậy lấy cái khăn lau và đi tới chỗ Seol. Hóa ra, cô gái này cao hơn cậu tưởng. Dù rằng cậu cũng thuộc hàng cao ráo, vậy mà cái đầu nhỏ nhắn của cô vẫn vươn ngang tới vai Seol.
Nhìn cái khăn lau trong tay cô, cậu mới chợt nhớ ra là mình vẫn đang ướt nhẹp do bị Kim Hannah hất cả cốc trà vào mặt.
“Ấy, khoan. Tôi tự có thể…”
“Lặng yên nào.”
Cô nàng bảo cậu ngồi yên với một giọng nhỏ nhẹ, còn mình thì cẩn thận lấy khăn lau đi từng giọt nước đang đọng trên khuôn mặt chàng trai đứng trước mình. Tay cô chỉ chạm nhẹ vào làn da của Seol thôi cũng khiến hai má cậu đỏ ửng; còn người con gái kia thì vẫn thản nhiên như không. Và lạ đời thay, nước thì lạnh toát, mà sao cái cảm giác lại ấm áp, thoải mái đến lạ thường.
“…Hẳn cậu thấy tôi là kẻ phiền phức lắm.”
Bỗng nhiên, cô nàng buột miệng tuôn ra những lời đó, mặc dù rất nhỏ như muốn nói chỉ để cho tự mình nghe. Chẳng nhẽ cô ấy bị mấy trò hề của cậu và Kim Hannah làm phiền? Chẳng có nhẽ họ thực sự làm loạn chỗ này rồi à? Cậu liền muốn ngỏ lời xin lỗi thật đàng hoàng, nhưng khổ nỗi vị tiểu thư kia đang tỉ mẩn lau đi vệt nước trên môi cậu, làm cho cậu không giám nói lấy một câu.
“Cậu gây chuyện với Sinyoung à?”
Một câu hỏi đôt gột từ vị tiểu thư.
“Không, không phải như vậy đâu. Thực ra tôi còn đang giúp đỡ bọn họ mà. Tôi chưa làm bất cứ điều gì tồi tệ với họ đâu.”
“Nếu vậy, sao cậu lại rơi vào tình cảnh này?”
“Chuyện này là do Sinyoung muốn tôi thế chỗ cho một người Địa cầu hình như tên là Sung Shihyun… Chà tôi cũng không rõ việc này cho lắm.”
Nghe đến đó tay cô tiểu thư thoáng chốc khựng lại, nhưng nhanh chóng lại quay lại công việc của nó như chẳng có gì xảy ra.
“Tôi nghe thấy là cậu đang hoạt động ở Haramark?”
“Ồ, vâng, đúng vậy. Thì thủ đô là phòng riêng của Sinyoung, tôi sao có thể sống yên ổn ở thành phố này được cơ chứ.”
“Tôi hiểu mà. Chắc hẳn cuộc sống ở Harmark cũng mấy dễ dàng đâu nhỉ. Tôi tự hỏi, liệu có lí do gì khiến cậu cứ tiếp tục quay lại cái Thiên Đường đầy đau khổ này không vậy?”
Một cảm giác khó hiểu trào lên bên trong Seol, cớ sao người này lại hỏi những câu hỏi như vậy ngay vào lần đầu gặp mặt cơ chứ? Cuối cùng, cậu thấy lần này mình nên trả lời thật lòng một chút.
“Bởi chỉ ở đây tôi mới thấy mình đang sống.”
“Đáng sống? Ở đây có thứ gì đó làm cậu vui à?”
“À thì, không hẳn là vui vẻ gì… Chỉ là ở Thiên đường này mới có chỗ cho một người như tôi.”
“Một chỗ cho cậu?”
Seo Yuhui khẽ nhăn mặt. Xem ra cô nàng vẫn chưa hiểu cậu đang nói gì.
“Phải. Có những người ở đây đã chấp nhận bản thân tôi là ai và nhờ cậy tôi giúp đỡ.”
Seol Jihu mỉm cười rạng rỡ. Còn Seo Yuhui lại cau mày. Cô thu tay lại và lặng yên nhìn thẳng vào chàng trai kia. Tuy chỉ thoáng qua, nhưng có vẻ như cô thấy hơi giận giữ vì câu trả lời đó.
“Nói như vậy, tức là cậu cho rằng không còn chỗ nào cho mình ở Trái đất?”
“Vâng, thì …”
Seol cười trừ, tay gãi gãi đầu. Seo Yuhui ngán ngẩm lắc đầu, sắc mặt của cô bỗng chốc trở lên nặng nề khó tả.
“Điều đó là sai hoàn toàn rồi.”
Giọng cô như thể đang quở trách.
“Gia đình cậu, bạn bè cậu không hề có ở Thiên đường.”
“….”
“Làm ơn, xin hãy nghĩ xem gia đình cậu và những người quen biết với cậu sẽ ra sao nếu một ngày cậu bỗng dưng biến mất.” Những lời này của cô không còn là đang thuyết phục cậu nữa, mà là một lời khẩn khoản thì hơn. Tuy thế, Seol chẳng hề thấy có chút động lòng.
Nghe đến hai chữ gia đình, ngực cậu thắt lại như có thứ gì đó đang đè chặt ở đó. Nó nặng nề đến mức, mới nghe đến đây thôi mà cậu chỉ chực muốn chạy đi thật xa nơi này.
‘Ôi mình mới chỉ phần nào quên đi họ thôi mà.’
Chắc chắn một điều rằng họ thà chọn không bao giờ thấy cậu thì hơn. Cậu tin chắc là vậy.
“Về chuyện đó, thì tôi không chắc là vậy đâu. Họ sẽ chẳng buồn nghĩ quá nhiều về tôi đâu.”
“…Nhưng, tại sao lại…”
“…Tôi thấy là cuộc nói chuyện này có hơi kì lạ đối với hai người chẳng hề quen biết gì với nhau, cô không nghĩ thế sao? Ha ha.” Cậu cười to một tiếng rồi rùi lại vài bước về sau.
“Cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi. Xem ra tôi ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, có lẽ tôi nên đi thôi nhỉ.”
Seol Jihu khẽ cúi chào tạm biệt, rồi quay phắt người rời đi như chỉ muốn chạy đi khỏi nơi này. Seo Yuhui bất giác đưa tay cản lại, nhưng…
“…Ah.”
Tay cô ngừng lại trước khi có thể kịp chạm vào người cậu. Suy cho cùng, cô chỉ có thể đứng đây mà nhìn chàng trai trẻ kia rời đi mà thôi.
Phải một lúc lâu sau đó… Vẫn nhìn về hướng cậu thanh niên kia rời đi, đôi mắt của Seo Yuhui bỗng lóe lên một tia sáng lạ thường.
“….Haramark à.”
*
Đã một tháng trôi qua kể từ khi cậu trở về Haramark.
Suốt một tháng qua, cuộc đời của Seol lặng lẽ trôi đi một cách đơn điệu, nhưng cũng không kém phần phức tạp.
Điều đầu tiên cần nhắc đến – quá trình luyện tập của cậu.
Mấy bài rèn luyện buổi sáng thì chẳng hề làm khó cậu rồi. Có hẳn một căn phòng tập với đầy đủ cơ thiết bị ở Carpe Diem, việc của Seol chỉ là bám sát theo chế độ luyện tập là được.
Vấn đề thực sự là nằm ở bài tập buổi chiều, hay là lúc cậu luyện tập cách điều khiển ma lực.
Seol đồng ý với Kim Hannah rằng nếu mà chẳng hề nâng điểm chỉ số hay học kỹ năng thì lên cấp cũng không để làm cái gì cả. Thế là, cậu quay lại điện thờ thần Gula, chi một ít điểm công danh để xem hai kỹ năng mới mà mình có thể học là gì.
Cái đầu tiên là ‘Thương phép’, cho phép cậu tạo ra một cây thương bằng ma lực và ném nó đi. Cái thứ hai là ‘Luân chuyển Ma năng’, một kỹ năng bổ trợ cho việc dùng ma pháp để tăng khả năng vận động.
Seol Jihul cảm thấy khó chịu khi phát hiện ra việc này, rằng sao lại chỉ có hai kỹ năng tệ lậu như này cho cấp độ hiện tại của cậu chứ. Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng thay đổi ngay khi cậu bắt tay vào luyện tập.
Cậu chẳng thể nào mường tượng nổi ‘Thương phép’ là thế nào cả. Chuyện vận ma lực đi khắp cơ thể khác hoàn toàn so với khi vật chất hóa chúng ở ngoài cơ thể.
Và điều đó cũng tương tự với Luân chuyển ma năng. Cậu thử đủ cách mà mình nghĩ ra để phân bổ và vận dụng ma lực, nhưng chẳng hề có tý ty gì là cậu hiểu hay hình dung ra cái kỹ năng này cả.
Cậu tuyệt vọng đi tìm chút lời khuyên, ấy vậy mà không ai có thể giúp được gì cả. Đến lúc này cậu mới hiểu vì sao người Địa cầu lại lệ thuộc hết vào điểm công danh để học những kỹ năng.
Thật sự thì hai cái kỹ năng này cậu có thể học được dễ dàng nhờ vào cái điểm công danh cao ngất ngưởng của mình. Nhưng Seol lì lợm không bỏ, quyết tâm một mình đối chọi với cơn bão dữ giữa vùng biển vô danh.
Và điều thứ hai là… Có một điều mà Seol nhận ra khi đã làm một thành viên chính thức của Carpe Diem, đó là rất khó để tìm việc hay ủy thác cho họ như khi ở Khu rừng Khước từ, nơi mà cậu được vỗ béo bằng tiền công và thêm chút lợi nhuận trên đường đi thám hiểm.
Trừ phi là chiến tranh đột nhiên nổ ra, không thì hoàng tộc sẽ chỉ đưa nhiệm vụ cho Hội Thám hiểm hay các tổ chức hoặc công ty lớn – miễn là chúng không phải là thứ gì đó điên đến mức không ai có thể đảm nhiệm được. Tiếp đó họ sẽ phân phối nhiệm vụ cho các tổ đội có người Địa cầu Cấp cao sao cho phù hợp, cốt là giữ tình giao hảo với họ. Vì thế nên sẽ rất khó để kiếm được việc nào béo bở như trước đó.
Cộng thêm một điều nữa – thủ lĩnh của Carpe Diem, Dylan, là loại người sẽ chẳng bao giờ nhận đi thám hiểm nếu như không chắc ăn. Kết quả là Seol Jihu đành phải kiếm điểm kinh nghiệm thông qua mấy việc vặt như làm người chuyển phát hay làm bảo vệ.
Ngay như tối hôm qua thôi, cậu phải đồng hành cùng Chohong đi tới tận làng ở Ramman. Cậu được thưởng thêm chút ít vì đã theo cô nàng làm cái nhiệm vụ vận chuyển bất chợt này, hoàn thành nó một cách an toàn, và giờ đây đang trên đường trở về. Thì tất nhiên, tiền thưởng cũng chẳng thể bằng số lẻ chỗ cậu kiếm được ở rừng Khước từ.
Vậy là, do không gặp bất kỳ điều gì bất thường khi đi đường, hai người họ đặt chân đến Haramark lúc đã gần trưa.
“Ài sao hôm nay trời nóng thế chứ. Nóng không tài nào chịu nổi~.”
Vừa đi Chohong vừa phẩy phẩy cái tay trước mặt cố xua đi cái nóng. Khi mà gần đến nhà, cô bỗng nhiên bước chậm hẳn lại.
“Cậu thấy lạ không chứ? Hôm nay sao mà lắm người ra đường thế không biết. Tại sao lại đi ra ngoài vào cái trời này làm gì?”
Chohong nhìn quanh một lúc rồi nói. Con đường giờ đây đâu đâu cũng là dấu chân người, tưởng như có chuyện gì xảy ra khi họ không có ở đây vậy.
“Nhìn xem, cái chỗ kia vẫn còn đang sửa chữa nữa kìa… Ê cậu kia. Cậu có nghe tôi không thế hả??”
“Hửm?”
Seol lúc này vẫn đang nghĩ ngợi vẩn vơ về bài luyện tập ma lực của mình. Chỉ đến khi cô bạn đồng hành cố gây chú ý chỗ cậu, cậu mới hoàn hồn thoát khỏi dòng suy nghĩ. Bản tính Chohong là không thể chịu nổi cái chán, nên nếu mà cậu không làm trò tiêu khiển cho cổ ngay, cô nàng sẽ lại mè nheo như trẻ con ngay.
“Đâu cơ?...Ồ.”
Nơi Chohong đang nhắc đến là căn nhà nằm đối diện với văn phòng Carpe Diem. Cậu không biết căn nhà đó có chuyện gì, nhưng bỗng nhiên đến một ngày, khi cậu thức dậy thì phát hiện ra nó đã bị phá dỡ, và đang được xây mới bên trên đống đổ nát.
Haramark chỉ là một thành phố lớn vừa phải. Nếu mà có ai đủ sức mua đứt một chỗ như thế và bắt đầu xây mới chứ không dùng lại tòa nhà cũ, người đó chắc cũng có số có má lắm. Seo Jihu chợt nhớ lại lúc trước Dylan cũng rất sốt sắng, ngày ngày lẩm bẩm không biết ai sẽ là người hàng xóm mới của họ.
Seol bèn nói.
“Tôi mong nó sẽ là một nhà hàng.”
“Tại sao?”
“Thì như thế chúng ta đỡ phải lọ mọ đi xa kiếm cái bỏ bụng.”
“Há há! Này chờ đã. Đang nói thì mới nhớ, sao chúng ta không ghé qua quán ‘Ăn, Uống và Thưởng thức’ đi nhỉ? Cậu xem, cái thời tiết dạo này nóng như đổ lửa ấy. Vào rủ cả Dylan và Hugo đi làm vài cốc cho mát đi. Cậu thấy thế nào?”
Biết tỏng cô nàng sẽ bất chấp mọi thứ chỉ để được nốc rượu, nên Seol nhanh chóng gật đầu và nói lớn.
“Được thôi, ta đi luôn cho nóng nhé, thưa cô Chung Chohong.”
Ngay lập tức, Chohong đứng tựa như hóa đá.
“Ê ê, mẹ cha nó chứ! Đứa nào nói họ của tôi cho cậu hả?!”
“Tôi đã nói rồi kia mà, người qua đường, người qua đường thôi.”
“Đừng có mà bốc phét nữa được không hả? Nôn cái tên đấy ra ngay!” Tự nhiên Chohong gào lên “Hòa chó!”, lao tới chỗ Seol, dùng cả hai tay ôm chặt lấy cổ cậu. Cậu chàng thì khúc khích cười, mặc kệ cô mà đi tiếp. Nhưng rồi… Cả hai người chỉ vừa bước lên tầng ba, lập tức đứng khựng lại ngay tại cầu thang. Có gần mười người Địa cầu đang đứng đợi ở ngoài hành lang tầng ba.
“Cái quái gì thế này?”
Chohong tỏ vẻ phẫn nộ.
“Cái lũ người Sicilia làm gì ở đây thế này?”
Danh sách chương