Seol Ji-Hu đứng nhìn chằm chằm về phía hàng trăm con quái thú đang chạy băng băng qua cánh đồng hoang, theo sau chúng là một làn khói bụi bay mù mịt.
“Ở đây!”
Ian vẫy tay gọi lớn. Có ai đó từ trong đoàn người kia vẫy chào lại ông. Rồi đoàn binh dần giảm tốc.
Con quái thú lớn nhất trong số bắt đầu tiến đến gần chỗ nhóm bọn họ. Chẳng mấy chốc, nó đã đứng lại ngay trước mặt Ian.
Người trên lưng con quái ghì dây cương lại, khiến cho sinh vật tựa như một con ngựa kia kêu prrr! một tiếng và nhấc bổng hai chân trước lên.
“Tôi thật không ngờ là ngài đến được trước chúng tôi như này đấy, thưa ngài Ian.” (?)
Người nọ mở lời trước, giọng nom hoạt bát và vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng không kém phần thanh lịch.
Ian chỉ mỉm cười và cúi chào.
“Làm sao mà một quý ông lại có thể chậm trễ khi mà đích thân công chúa Teresa Hussey mời tới được chứ?” (Ian)
“Thật cảm ơn ngài vì những lời đó. Tôi đã sợ rằng ngài sẽ ngó lơ đi lời mời này.” (Teresa Hussey)
Teresa mỉm cười, rồi quay lại nói với người của mình.
“Chúng ta sẽ nghỉ lại một chút! Trừ những binh lính sẽ tiến vào Hẻm Arden, những người khác hãy lập tức trở về Haramark cùng với xe ngựa và lũ horuse đi!” (horuse: cứ coi nó là loài trông na ná ngựa đi, chứ đây là tên do tác giả nghĩ ra)
Ngay lập tức, đoàn quân phía sau hối hả chạy ngược chạy xuôi làm việc của mình.
Ian khẽ vuốt râu.
“Chẳng phải chúng ta có đường đi tới pháo đài rồi hay sao? Cưỡi horuses thì sẽ tới đó nhanh hơn là chạy bộ chứ.” (Ian)
“Về chuyện này thì, liên lạc với lính giao liên trên con đường tới pháo đài cũng đã bị cắt đứt rồi.” (Teresa Hussey)
Teresa rành mạch đáp lại, duyên dáng bước xuống khỏi con horuse. Khi chân cô chạm đất, giáp trụ trên người cô cứ thế va vào nhau mà kêu lên canh cách.
“Tức là…” (Ian)
“Đúng vậy. Đồn canh gác chắc chắn bị chiếm phá rồi. Nguy cơ cao là sẽ có mai phục đang chờ chúng ta ở đó. Thay vì mạo hiểm chạy tới đó, tốt hơn hết là chúng ta nên leo lên đỉnh Ban mai để xem xét tình hình trước.” (Teresa Hussey)
Ian gật gù khi biết được ý định của cô công chúa.
Với khuôn mặt mỏi mệt, Teresa Hussey ngước nhìn về phía tổ đội Carpe Diem đang đứng lặng lẽ ở đằng kia.
“Đã lâu không gặp, Dylan, Cho Hong, Hugo.” (Teresa Hussey)
Dylan khẽ cúi chào, trong khi đó thì Hugo chỉ vẫy tay đáp lại. Còn Cho Hong thì chỉ lườm cô công chúa một cái rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Rồi, Teresa quay người về phía chàng trai đang nhìn chằm chằm vào mình từ nãy giờ; trông cậu ta có phần hơi lơ ngơ.
“…Và quý ngài đây là?” (Teresa Hussey)
“Cậu ấy là người Địa cầu mới đến đây từ kỳ Trung lập tháng ba vừa rồi. Cậu ta là một thành viên trong nhóm đi thám hiểm Khu rừng Khước từ với chúng tôi.” (Dylan)
“Ồ vậy à… Khoan đã? Nếu cậu ta mới đến đây trong năm nay, thế thì chẳng phải cậu ấy mới ở Cấp 1 hay sao?” (Teresa Hussey)
Dylan không biết nói gì thêm, đành quay người lại nhìn Seol.
Seol vẫn đang đứng chôn chân ở đó mà nhìn cô …
…Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, cô có một làn da trắng muốt, tựa như thể chẳng có một tia nắng nào dám làm vấy bẩn làn da ngọc ngà kia.
Đột nhiên, một làn gió thoảng khẽ thổi qua.
Do không đội mũ trụ, mái tóc bồng bềnh màu hồng nhạt của Teresa cứ thế phất phơ bay trong gió. Nó nô đùa cùng ngọn gió, toả ra những ánh vàng đỏ lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đôi mắt cô thăm thẳm tựa như đáy biển sâu, nhưng cũng không kém phần thanh tú, nom như có ai đó đã hái những vì sao trên trời mà gắn chúng lên; chúng sáng lấp lánh, như tô điểm vào một bức tranh đầy mỹ lệ. Seol choàng bừng tỉnh.
Ánh nắng rủ xuống bộ giáp bạch kim kia, từng tia nắng phản chiếu vào mắt cậu, khiến cậu phải khẽ nheo mắt cố tránh những ánh nắng kia.
Cậu bất giác đưa tay lên ngực.
Thình, thịch – trái tim cậu đang đập rộn ràng.
‘Tại sao vậy chứ?’ (Seol Ji-Hu)
Khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ bối rối.
Ngay từ khoảnh khắc gặp cô, lòng cậu ngập tràn một cảm giác cô cùng khó tả. Mặc dù nó không gào thét dữ dội gì, nhưng Seol vẫn không tài nào hiểu được cái cảm giác thân quen này là sao.
‘…Đúng rồi. Hẳn đây là…’ (Seol Ji-Hu)
“Thôi nào! Chúng ta hãy ngồi xuống đây nói chuyện chút nào. Tôi chưa được chợp mắt suốt hai ngày nay rồi đấy… Au ui, mông của tôi cũng nhức hết cả lên rồi này.” (Teresa Hussey)
Teresa đảo mắt đi khỏi chỗ cậu đứng, khẽ vặn mình một cái. Chẳng mấy chốc, khi thấy một tảng đá bằng phẳng ở gần đó, cô liền tới đó và ngồi phịch xuống.
Cô nàng còn niềm nở gọi mọi người tới ngồi cạnh mình nữa.
Ian mở lời trước.
“Thật tốt khi thấy công chúa đã tức tốc đến đây cùng với đội quân tinh nhuệ của mình, nhưng tôi phải nhắc người rằng lực lượng của Ký sinh trùng là thứ không thể nào lường trước được đâu. Nếu chúng đã có thể cắt đứt được đường dây liên lạc, thì chúng ta phải cân nhắc đến cả tình huống rằng pháo đài đã sụp đổ rồi.” (Ian)
“Ta biết. Vì thế chúng ta mới phải leo lên đỉnh Ban mai trước.” (Teresa Hussey)
“Tôi xin tán thành với ý tưởng đó. Nhưng, người sẽ làm gì nếu chuyện kia xảy ra thật?” (Ian)
“Ý ngài là phải coi như pháo đài đã sụp đổ rồi ư? Cứ nghĩ về cái chuyện chó chết đó… Khụ, khụ! A, mẹ nó!!” (Teresa Hussey)
Khạc, Phẹt!
Đôi mắt mĩ miều của Teresa bỗng nhiên nheo lại; cô phun hết ngụm nước trong miệng ra mặt đất.
“Ôi mẹ ơi. Tôi thật lòng xin lỗi. Cổ họng của tôi hơi rát do phải chạy qua cái vùng đất khô cằn này ấy mà.” (Teresa Hussey)
Teresa ‘lịch sự’ che miệng mình lại và rồi nở một nụ cười. Những người khác thì chẳng mấy quan tâm cho lắm, chỉ duy Seol Ji-Hu thì đơ mặt ra như vừa bị sét đánh trúng.
‘Cái quái gì thế?’ (Seol Ji-Hu)
Trông cô ấy hệt như một vị hiệp sĩ từ trong các câu chuyện thần thoại bước ra, ấy vậy mà cách ứng xử của cô lại hệt như những kẻ đầu đường xó chợ.
‘Chẳng nhẽ ý ngài ấy là như thế này sao?’ (Seol Ji-Hu)
Seol Ji-Hu nhớ lại những lời mà Ian nói với mình cách đây không lâu, rồi tự nhủ mình rằng nên cố hiểu cho hoàn cảnh cô ấy một chút.
Dù gì thì, giống như khi gặp Maria và Cho Hong thôi, cậu cũng sẽ dần quen với việc này ấy mà.
“Nếu như thế thì chúng ta làm gì được nữa? Lúc đấy thì chỉ còn nước dắt nhau về nhà mà thôi. Nhưng, tôi nghĩ rằng khả năng đó xảy ra là rất thấp. Pháo đài Arden là nơi tốt nhất để phòng thủ mà. Chỉ cần lợi dụng địa hình xung quanh thì những người trong pháo đài cũng có thể chống cự được với đoàn quân lớn gấp hàng chục lần.” (Teresa Hussey)
“Hơ, nó còn chưa được xây xong đâu đấy.” (Cho Hong)
“Không, nó cũng gần được hoàn thành rồi mà.” (Teresa Hussey)
Cho Hong lạnh lùng nói, nhưng Teresa đã hùng hồn đáp lại ngay. Rồi, cô khoanh tay lại và khẽ cau mày.
“Nhưng, có gì đó không ổn ở đây. Tôi chắc chắn đã đặt rất nhiều đồn trú canh gác quanh đây mà, vậy thì sao chúng có thể tấn công bất ngờ như thế này được chứ…?” (Teresa Hussey)
“Ồ, thần có chuyện cần báo với người về việc này đây.” (Ian)
Ian nhanh chóng tóm lược lại những gì mà họ thu được trong khi thám thính Khu rừng Khước từ. Hai mắt của Teresa nheo lại khi nghe tới chuyện nhóm của họ gặp phải lũ Mãnh sư nhân.
“Thật không thể tin nổi. Chúng sống ở dãy núi kế bên cơ mà, sao lại chạy tới đây được cơ chứ?” (Teresa Hussey)
“Nếu thần đoán không lầm, thì ắt hẳn là chúng đã bị ai đó đuổi đi.” (Ian)
“Đuổi đi?” (Teresa)
Teresa ngay sau đó liền kêu “A!” lên một tiếng.
“Chuyện có lý hơn rồi đấy. Có lẽ biết là có người thường xuyên đi tuần tra, lũ Ký sinh trùng đã đi qua dãy núi bên cạnh khu rừng, khiến lũ Mãnh sư nhân phải bỏ chạy khi thấy nguy hiểm gần kề. Ôi mẹ nó chứ. Đáng nhẽ mình nên kiểm tra cái khu rừng chết bầm kia sớm hơn mới phải.” (Teresa)
“Và cả….” (Ian)
Ian cũng liền báo cáo ngắn gọn về việc tổ đội của Sammuel và Kahn đã bỏ mạng tại khu rừng đó. Chuyện này làm Teresa không giấu nổi vẻ đau buồn.
“Mẹ nó chứ. Mất Vanessa là đã đủ chết rồi, giờ cả đội của Kahn với Samuel cũng đi luôn theo nữa…? Lại ngay lúc cần người tài giỏi nữa chứ…” (Teresa)
“Thần hiểu cho sự lo lắng của người, nhưng thưa công chúa, vẫn nên là giải quyết việc trước mắt đã thì hơn. Hiện tại, binh lính ở pháo đài Arden có lẽ đang phải khổ sở chống cự lại cuộc vây hãm, hi vọng duy nhất của họ là đoàn tiếp viện chúng ta đây mà thôi.” (Ian)
Teresa không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu. Cô khẽ rên rỉ và xoa xoa cái má của mình, bất giác nhìn về phía Dylan.
Lý do để đội quân dừng lại tại đây, mặc dù đang ở trong tình cảnh hết sức cấp bách, đúng là để cho binh lính có thể nghỉ ngơi đôi chút sau chuyến đường dài. Nhưng đằng sau nó cũng có một mục đích cấp thiết hơn nhiều.
“…Dylan, anh nghĩ thế nào về chuyện này?” (Teresa)
Dylan ngồi lặng im chờ cô nói hết câu.
“Tôi biết là cậu đã kiệt sức sau khi thám hiểm Khu rừng Khước từ rồi. Nhưng tôi sẽ thấy an tâm hơn khi có một Luân Xạ thủ đáng tin cậy cùng hai vị Chiến binh lão làng ở dưới trướng mình.” (Teresa)
Cô ngỏ lời mời trong khi lén xem xét biểu hiện của nhóm người của Carpe Diem. Tuy nhiên, Dylan đã thẳng thừng hỏi ngay.
“Có bao nhiêu người Địa cầu tới đây theo lệnh triệu tập của cô vậy?” (Dylan)
“…Chưa tới 100.” (Teresa)
“Thôi nào, cô phải biết con số chính xác chứ.” (Dylan)
“Là 68. 12 người Cấp 4, 56 người Cấp 3. Ian thì là Pháp sư duy nhất, trong khi đó ta chỉ có bốn Mục sư.” (Teresa)
“Thế thì là quá ít rồi.” (Dylan)
Thấy Dylan tỏ vẻ rầu rĩ, Teresa nhắm nghiền mắt lại vẻ đầy thất vọng.
Cho Hong cười phá lên.
“Tất nhiên là ít đứa dám đến rồi. Chuyện này không phải tại cô mà ra à?” (Cho Hong)
“Tại tôi?” (Teresa)
Cho Hong đã chờ thời khắc này từ rất lâu rồi, nên khi thấy Teresa cộc cằn đáp lại, cô liền tấn công tới tấp.
“Đừng có giả vờ là mình không biết nữa đi. Cô toàn bắt bọn tôi làm theo ý riêng cô mà thôi, nên chúng tôi mới quyết định là mặc xác cô thích làm gì thì làm. Nếu tôi nhớ không lầm, thì lúc đầu chẳng có một ai chịu nghe theo lời triệu tập của cô, có phải không hả?” (Cho Hong)
“Nếu cô thật sự nghĩ vậy thì cho tôi xin lỗi nhé.” (Teresa)
Teresa lập tức cãi lại.
“Tôi phải nói bao nhiêu lần thì mấy người mới chịu hiểu hả? Đây không phải là chuyện cỏn con đâu. Một khi xây xong, cái pháo đài này sẽ có thể bảo vệ cả vùng núi này đấy, cô có biết không hả?” (Teresa)
“Thôi cho tôi xin. Cô bị ngu hay sao à, hay là cô thực sự nghĩ rằng lũ Ký sinh trùng sẽ chẳng thèm làm gì và để mặc chuyện này ở đấy à? Nhìn đi, chúng tới để gây chiến rồi đấy! Sao cô không thử…?” (Cho Hong)
“Nhưng, chuyện này không phải là điều xấu.” (Teresa)
Teresa ngắt lời.
“…Cái gì cơ?” (Cho Hong)
“Ít nhất, chúng tôi còn đang cố giúp sức.” (Teresa)
“Thế cô nghĩ mình đang giúp ai cơ hả?” (Cho Hong)
“Cô nghĩ ai vào đây được nữa? Tất nhiên là Liên minh rồi.” (Teresa)
Cho Hong ngớ người.
“Ôi, sao lại có một đứa đầu đất thế này cơ chứ. Thế, cô có cần tôi nhắc lại một điều là lũ trong Liên minh phần lớn là chủng ngoại lai đến xâm lược Thiên đường không hả?” (Cho Hong)
“Tất nhiên là tôi biết điều đó. Tôi đã chiến đấu với chúng rất nhiều lần rồi.” (Teresa)
Teresa thờ ơ trả lời và bắt đầu giải thích.
“Hiện tại, chiến trường giữa Liên minh và Ký sinh trùng đang ngày một căng thẳng.” (Teresa)
“Tôi biết chuyện đấy rồi.” (Cho Hong)
“Tôi thừa nhận rằng mình đã không lường trước được việc lũ Ký sinh trùng sẽ vượt qua dãy núi hiểm trở kia. Nhưng thực sự rằng chúng tôi xây pháo đài này là có chủ đích cả, và cũng đã nghĩ tới việc chúng sẽ tấn công nữa rồi.” (Teresa)
“Ồ, vậy hoá ra cô đang muốn chia tách lực lượng của chúng à?” (Cho Hong)
“Đúng vậy. Liên mình đã tăng cường lực lượng để chống lại Ký sinh trùng, nhưng với sự giúp đỡ từ phía chúng ta thì họ sẽ giảm được áp lực về phía mình. Tất nhiên thế vẫn chưa đủ để dẹp tan lũ Ký sinh trùng được.” (Teresa)
“Ôi trời ~. Cô hẳn phải tự hào về mình lắm nhỉ? Giờ nào rồi mà còn thừa hơi lo chuyện bao đồng nữa vậy?" (Cho Hong)
“Cô không nên coi nhẹ việc này như thế.” (Ian)
Ian cẩn thận cất tiếng sau khi thấy cuộc trò chuyện thân mật của hai quý cô kia bắt đầu đi hơi xa.
“Ta không biết cô nghĩ ra sao, nhưng về việc này thì ta đồng ý với công chúa.” (Ian)
Ian khẽ vuốt bộ râu hoa râm của mình rồi tiếp tục.
“Trước kia, hội Đồng minh Thú nhân từng là lực lượng mạnh thứ hai ở vùng đất này, nhưng cuối cùng họ vẫn không thể chống lại Ký sinh trùng được và phải chịu bị huỷ diệt đấy thôi. Trong khi đó thì loài người chúng ta vẫn đứng ngoài cuộc mà chẳng giúp gì cả. Kết cục là, chỉ còn lại vài tộc Thú nhân là còn sống sót và họ phải gia nhập vào Liên minh để tìm con đường sống cho mình.” (Ian)
“Cuộc chiến của chúng ta đã chia ra thành hai thái cực rồi. Chưa kể Ký sinh trùng hiện tại đã lớn mạnh hơn rất nhiều sau khi làm gỏi được quân Thú nhân nữa.” (Teresa)
Teresa lấy tay nghịch một lọn tóc của mình, rầu rĩ nói. Ian cũng tỏ ra sầu não không kém.
“Mấy cậu hẳn cũng đã nghe tin tộc Tiên động phải gia nhập Liên minh rồi. Và đấy là còn có cả tộc Tiên trời ở trong Liên minh trước rồi đấy.” (Ian)
Nghe chuyện này Seol Ji-Hu mới nhớ ra, cậu có nghe thấy Dylan và Ian có nhắc đến chuyện này trước kia.
“Hai tộc đó thật sự là có cùng chung tổ tiên. Nhưng chúng đã đối đầu nhau suốt cả thế kỷ, suốt cả thiên nhiên kỷ rồi, vậy mà giờ vẫn phải chịu chung tay góp sức lại với nhau. Các cậu thử nghĩ xem chúng đã bị chèn ép và tuyệt vọng đến thế nào khi mà phải làm đến như thế rồi chứ?” (Ian)
Seol Ji-Hu nghe Ian nói mà thầm đồng tình.
Cái này như các cụ thường nói, ‘Môi hở, răng lạnh'.
Hiện tại, nhân loại cùng Liên minh đều đang cùng chung cảnh ngộ, nếu cứ thế để Ký sinh trùng xé toẹt môi đi thì thành ra chỉ còn răng ở lại mà chịu trận mà thôi.
‘Nghe cũng có lý đấy chứ nhỉ.’ (Seol Ji-Hu)
Chuyện này xem ra cũng khá là dễ hiểu.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như họ vẫn quyết định đứng mút ngón tay nhìn Liên minh sụp đổ?
“Nghe tôi lần này đi. Nếu Hoàng tộc chúng tôi mà được làm theo ý mình, thì có lẽ giờ này chúng ta đang đi xâm lăng lãnh thổ lũ Ký sinh trùng rồi ấy. Như thế thì có phải đơn giản hơn không? Nhưng không, chúng tôi đã không làm thế. Thay vào đó, chúng tôi chỉ xây một pháo đài mà thôi. Một khi chuyện này thành, chúng ta sẽ có cho riêng mình một pháo đài vững chắc để dựa vào rồi.” (Teresa)
Teresa bắt đầu năn nỉ nhóm bọn họ, nghe có phần khá tha thiết.
Cho Hong kêu Hứ! một tiếng rồi quay đầu đi, nom như cô ấy chẳng còn biết phải nói gì cho được nữa.
“Vì vậy, làm ơn hãy đi cùng chúng tôi đi. Các vị đều hiểu rõ tình hình hiện tại mà. Dù cho tôi là một người thuộc hạng Cao cấp đấy, nhưng người Địa cầu sẽ không chịu nghe theo lời của một người Hoàng tộc như tôi đâu.” (Teresa)
“……….”
“Ôi Dylan ơi, anh không những thuộc hạng Cao cấp, anh còn là thủ lĩnh của Carpe Diem nữa, có anh chỉ đạo thì tôi sẽ an tâm hơn rất nhiều.” (Teresa)
“Tôi đang lo cho đồng đội của tôi hơn. Chúng tôi đang định trở về Haramark, nhưng chuyện này… Hơn nữa, anh bạn đây mới chỉ Cấp 1 mà thôi.” (Dylan)
Dylan chỉ về phía Seol Ji-Hu, thấy vậy Teresa bèn lắc đầu.
“Tôi không mặt dày và trơ tráo đến thế đâu. Tôi sẽ để anh ấy trở về cùng đoàn xe.”
“Hừm….”
“Dylan ~. Anh sẽ nhận được rất nhiều kinh nghiệm từ trận chiến này đấy, hơn nữa anh sẽ đạt được thành tích lớn vì đã hỗ trợ trong cuộc chiến, rồi còn được thưởng hậu hĩnh từ Hoàng tộc nữa. Nó như là một mũi tên trúng ba con nhạn luôn rồi, thế thì còn phải đắn đo làm gì nữa? Chúng tôi không bao giờ ki bo với mấy anh trong chuyện phần thưởng, đúng chứ?” (Teresa)
Teresa nói mà hai bàn tay xiết chặt lại. Dẫu thế, Dylan vẫn chẳng tỏ vẻ gì là thuyết phục cả. Cô nàng cuối cùng đành thở dài thất vọng, ngẩng mặt nhìn lên trời đầy buồn bã.
Cũng chẳng hiểu tại sao trong thời khắc dầu sôi lửa bỏng này, Seol Ji-Hu lại thấy cái cổ trắng ngần của cô ấy mới đẹp làm sao. (:v)
Một lúc sau, Teresa thất thiểu nói.
“… Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không ép anh nữa. Tôi hứa đấy. Tôi sẽ không bảo anh ra chiến trận làm gì, nên làm ơn, xin các anh hãy bảo vệ ngài Ian giùm tôi.” (Teresa)
“Chuyện đấy thì chúng tôi làm được.” (Dylan)
Cuối cùng thì Dylan cũng vui vẻ đồng ý.
Và như thể chờ có thế.
Hugo miệng cứ úp úp mở mở như muốn nói gì đó, còn Cho Hong, cô chỉ tỏ ra vẻ bực bội, nhưng cũng chẳng nói gì thêm. Dường như Dylan đã bàn bạc với họ từ khi nãy.
“Cảm ơn các anh.” (Teresa)
Cảm thấy phấn khởi vì việc này, Teresa bày tỏ sự biết ơn bằng một giọng nhẹ nhàng và nhấc mình đứng lên.
“Chúng ta sẽ khởi hành sau năm phút nữa. Tôi muốn chúng ta nghỉ lâu thêm một chút, nhưng tình hình hiện tại không cho phép chúng ta chần chừ được nữa rồi. Xin các vị thông cảm.” (Teresa)
Rồi cô nàng nhanh chóng rảo bước đi mất.
Ngay khi cô ấy quay đi, Seol Ji-Hu liền kích hoạt Cửu nhãn.
“Seol à, giờ mọi chuyện thành ra thế này rồi, tôi mong cậu giúp chúng tôi một việc.” (Dylan)
Dylan đột nhiên nói với cậu.
“Anh bảo là việc gì vậy?” (Seol Ji-Hu)
“Ừm. Chúng tôi sẽ rất vui nếu cậu trở về Haramark và bảo vệ đống đồ. Tất nhiên là chỉ đến khi bọn tôi trở về.” (Dylan)
Ian khẽ nhoẻn miệng cười. Có vẻ như là Dylan đang lo đến sự an toàn cho Seol. Nhưng Seol Ji-Hu lại quay người đi nhìn về phía cô công chúa.
“….Seol?” (Dylan)
“Tôi nghĩ mình nên đi với các anh.” (Seol Ji-Hu)
“Không được.” (Dylan)
Dylan lập tức từ chối.
“Nếu cậu đang nghĩ rằng mình cần thể hiện để có thể vào đội của tôi, thì hãy nghe tôi này, cậu đã làm còn trên cả tuyệt vời rồi. Cậu nên nhớ rằng mình mới chỉ Cấp 1 thôi đấy. Lúc này cậu chưa cần phải ra chiến trường vội làm gì.” (Dylan)
“Ý anh là tôi sẽ làm cản trở các anh ư?” (Seol Ji-Hu)
Thật là một câu hỏi quá bất ngờ chăng?
Dylan liền xua xua tay chối.
“Không hề chút nào. Cậu còn có thể chống lại cả một con Mãnh sư nhân cái cơ mà. Không tính đến kỹ năng, chỉ nội cái gan hùm của cậu cũng đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi.” (Dylan)
“Thế thì tốt rồi. Vậy thì cứ để tôi đi cùng các anh đi.” (Seol Ji-Hu)
“Thằng cha này nói cái gì kia? Này cậu kia, cậu nói thật đấy à?” (Cho Hong)
Seol Ji-Hu gật đầu ngay tắp lự.
“Dù có muốn hay không, tôi sớm sẽ phải lên khán đài thôi. Tôi cho rằng sẽ rất tốt nếu mình kiếm được chút kinh nghiệm ‘đầu đời’ trong cuộc chiến này.” (Seol Ji-Hu)
Tất nhiên, đó chỉ là cái cớ cậu bịa ra mà thôi. Còn một lý do nữa mà Seol Ji-Hu không nói cho họ biết.
Teresa Hussey, một người mà cậu không hề quen biết nhưng lại toả ra một sức hút vô cùng mạnh mẽ khiến cậu không thể rời mắt khỏi ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Cậu thấy rất tò mò vì chuyện này.
Cậu còn nghĩ rằng, nếu mà để cô ấy tuột khỏi tầm tay mình lúc này thì sẽ chẳng còn cơ hội nào cho cậu gặp lại cô ấy nữa.
Hay nói cách khác, cậu đang nghe theo cảm tính của mình.
“Hừm… Nếu cậu đã muốn vậy, thì tôi cũng chẳng nói thêm làm gì nữa. Xem ra chúng ta sẽ có thêm một người phải bảo vệ rồi.” (Dylan)
“Này cậu, cậu nên biết là mình không nên cư xử như thế chứ.” (Cho Hong)
Dylan thì nhún vai một cái và nói như thế, còn Cho Hong thì cau mày vẻ cũng đành phải bỏ cuộc.
“Thật tốt khi nghe các anh bảo rằng sẽ bảo vệ tôi, nhưng như thế nghĩa là tôi sẽ phải trả công cho các anh à?” (Seol Ji-Hu)
“Không cần đâu. Chúng tôi còn chưa trả tiền công cho cậu mà.” (Dylan)
Dylan cười trừ.
Dù thế nào đi chăng nữa, anh chàng người Địa cầu này đã cứu mạng họ không biết bao nhiêu lần trong Khu rừng Khước từ rồi. Chính vì thế, cậu chàng đã khiến người khác kỳ vọng rất nhiều vào mình tự lúc nào mà không hề hay.
“Ôi sao tôi lại thấy quý cậu đến thế không biết. Soel à!” (Hugo)
Hugo đột nhiên ôm chầm lấy cậu.
Seol Ji-Hu gắng mãi mới đẩy được anh chàng trọc đầu kia ra và một lần nữa lại nhìn về phía Teresa.
Cô ấy, trong con mắt Cửu nhãn của cậu, không hề có một màu gì.
***
Vậy là đoàn thám hiểm gia nhập vào cùng đội quân được dẫn dắt bởi Teresa Hussey và lập tứ khởi hành tới hẻm Arden.
Dù cho đã biết từ trước, con đường đi tới đỉnh Ban mai quá ư là gian nan, những tảng đá lớn nhỏ nhô lên ở khắp mọi nơi.
Không chỉ thế, họ đang phải chạy với tốc độ nhanh chóng mặt, nên thi thoảng lại có một Mục sư bị tụt lại phía sau. Do không thể bỏ mặc họ lại được nên một vài Chiến binh đã phải quay trở lại để cõng họ đi nốt chặng đường.
Chẳng mấy chốc, mặt trời đỏ rực bắt đầu lặn dần xuống đường chân trời; ánh chiều tà rọi bóng vào đoàn quân, đổ bóng xuống sườn núi dốc đứng.
Trong khi ung dung ngồi trên lưng Hugo, Ian cứ loay hoay mãi với quả cầu pha lê, cố liên lạc với pháo đài.
Trước kia, những quả cầu liên lạc như này có vai trò vô cùng quan trọng trong việc truyền tải thông tin. Nhưng, đó là trước khi Trùng nữ Đế vương xuất hiện và phát triển cách thức làm nhiễu đường truyền.
Vì thế mà Ký sinh trùng cũng dần thay đổi cách chiến đấu của mình.
Trong thuở ban đầu cuộc chiến, chúng chỉ biết tiến về phía trước bằng sức mạnh áp đảo của mình, nhưng cho đến ngày nay, Ký sinh trùng đã biết thực hiện cả những cuộc công kích lén lút sau khi cắt đứt đường truyền liên lạc.
Đối với đồng minh của nhân loại, phát kiến đó thực sự rất là điên rồ, nhưng họ vẫn không thể dừng sử dụng những quả cầu được, bởi cũng chẳng còn cách nào khác.
Dần dà, họ cũng nhận ra một điều. Đó là khi hai quả cầu ở gần nhau đến một mức nào đó, sức mạnh của Pháp lực mà họ truyền qua lại giữa chúng, chưa kể đến việc thời gian kết nối đều được cải thiện đáng kể. Điều đó khiến cho việc vượt qua rào cản kia là có thể.
Bởi thế mà Ian đang cố hết sức để liên lạc được với pháo đài. Họ càng cầm cự được bao lâu thì quân viện binh sẽ càng có thêm thời gian tới ứng cứu họ.
Rẹt!!!
Hai mắt Ian bỗng nhiên mở to đầy ngạc nhiên. Viên pha lê đang phát ra những tiếng nhiễu chói tai.
“Tuyệt quá! Tuyệt quá! Họ vẫn ở đó!” (Ian)
Ian hét lớn.
Ông hét lớn đến nỗi khiến cho Seol Ji-Hu phải giật mình mà đứng khựng lại.
“Công sức của quân tiếp viện được đền đáp rồi. Vậy là mọi chuyện vẫn chưa quá tệ cho lắm!” (Ian)
Ian nói rồi, xong lại tiếp tục truyền Pháp lực vào trong quả cầu. Ngay lập tức, nó bắt đầu phát ra những tiếng rè rè giống những chiếc ti vi cũ.
Dylan liền cất tiếng.
“Thưa ngài Ian. Liệu tôi có nên thông báo cho công chúa và dừng đoàn quân lại không?” (Dylan)
“Không! Cứ đi tiếp đi. Ta sẽ cố liên lạc với họ trong lúc di chuyển cho.” (Ian)
Ian đưa mắt lại gần quả cầu pha lê.
“Có ai nghe thấy gì không? Ta là Pháp sư Ian phụng sự Hoàng tộc Haramark tới cứu các người đây!” (Ian)
– “Ian?”
Cạch, rẹt…
Có lẽ bởi ông vẫn chưa xuyên qua hoàn toàn được rào cản, những tiếng nhiễu vẫn còn khá lớn, nhưng giờ họ đã có thể nghe thấy tiếng người ở đầu bên kia rồi.
Nhưng giọng của người kia lại vô cùng tuyệt vọng.
- “Khoan đã! Nếu ngài đang tới đây, vậy…?!
“Ngay khi liên lạc với pháo đài Arden bị cắt đứt, chúng ta đã triệu tập tất cả những người Địa cầu có thể và lên đường từ Haramark với đội quân tinh nhuệ. Chúng ta đang trên đường tới pháo đài rồi.” (Ian)
- “Nhưng, cái rào cản…!”
Thấy giọng anh ta có phần hoài nghi, Ian liền giải thích tình hình.
“Chúng ta đã đặt chân tới hẻm Arden từ xế chiều rồi.” (Ian)
- "Thật ư? Thật sự là Hoàng tộc Haramark đã gửi quân tiếp viện tới ư? Họ biết chuyện nhanh đến thế ư??”
“Phải. Và công chúa Teresa Hussey còn trực tiếp ra trận nữa.” (Ian)
- “Công chúa đích thân ra mặt ư?!”
Đúng lúc này, một tiếng hò reo đầy hân hoan vang lên từ trong quả cầu.
Oaaaa!!
Đó không phải là tiếng của một hay hai người. Có vẻ như tất thay mọi người ở đó đều đang hò reo trong hạnh phúc khi biết tin có người đang đến cứu mình.
Họ reo vang trong hân hoan, nhưng cũng không đủ để lấn át được tiếng gầm rú đầy man rợ ở ngoài kia.
“Tình hình bên đấy thế nào rồi?” (Ian)
- “Chúng tôi đã dùng mọi thứ có thể để chống lại công kích của kẻ thù, nhưng quân số bọn chúng quá áp đảo quá! Tuyến phòng thủ chắc không chịu nổi được lâu nữa đâu!”
“Hãy cố cầm cự thêm chút nữa đi! Chúng ta sắp leo tới đỉnh Ban mai rồi! Đi đến pháo đài sẽ chỉ còn là một chốc một lát nữa thôi!” (Ian)
- “Thật ư!! Ôi cảm tạ ông trời! Cầu xin các ngài hãy đến đây nhanh đi!!”
Anh chàng kia nức nở nói.
Họ giờ đã nhận ra rằng Hoàng tộc không hề bỏ rơi mình, khiến cho sĩ khí mọi người phấn chấn hẳn lên.
“Anh có thể nói qua cho ta nghe tình hình quân thù không?” (Ian)
- “Đã rõ! Quân Ký sinh trùng…!”
Roẹtttt!
Anh ta chưa kịp nói thêm thì liên lạc đã bị cắt đứt. Ian tặc lưỡi một cái, truyền thêm Pháp lực vào trong quả cầu và hét lên.
“Dylan! Chạy tới chỗ công chúa ngay!” (Ian)
Dylan lập tức hộc tốc lao đi trong gió.
Seol Ji-Hu nuốt nước bọt cái ực.
Trong khi đang hành quân, trong khi đang chật vật leo lên đỉnh núi, cậu chỉ ước sao mình có thể tới đó thật sớm. Nhưng, sau khi nghe cuộc trao đổi kia, lòng cậu cảm thấy căng thẳng tột độ. Những người đó, họ đã phải vật lộn như thế nào mới có thể sống sót được đến giờ này?
Seol Ji-Hu ngước nhìn về phía trước.
Họ đã đi tới được đỉnh Ban mai.
“Ở đây!”
Ian vẫy tay gọi lớn. Có ai đó từ trong đoàn người kia vẫy chào lại ông. Rồi đoàn binh dần giảm tốc.
Con quái thú lớn nhất trong số bắt đầu tiến đến gần chỗ nhóm bọn họ. Chẳng mấy chốc, nó đã đứng lại ngay trước mặt Ian.
Người trên lưng con quái ghì dây cương lại, khiến cho sinh vật tựa như một con ngựa kia kêu prrr! một tiếng và nhấc bổng hai chân trước lên.
“Tôi thật không ngờ là ngài đến được trước chúng tôi như này đấy, thưa ngài Ian.” (?)
Người nọ mở lời trước, giọng nom hoạt bát và vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng không kém phần thanh lịch.
Ian chỉ mỉm cười và cúi chào.
“Làm sao mà một quý ông lại có thể chậm trễ khi mà đích thân công chúa Teresa Hussey mời tới được chứ?” (Ian)
“Thật cảm ơn ngài vì những lời đó. Tôi đã sợ rằng ngài sẽ ngó lơ đi lời mời này.” (Teresa Hussey)
Teresa mỉm cười, rồi quay lại nói với người của mình.
“Chúng ta sẽ nghỉ lại một chút! Trừ những binh lính sẽ tiến vào Hẻm Arden, những người khác hãy lập tức trở về Haramark cùng với xe ngựa và lũ horuse đi!” (horuse: cứ coi nó là loài trông na ná ngựa đi, chứ đây là tên do tác giả nghĩ ra)
Ngay lập tức, đoàn quân phía sau hối hả chạy ngược chạy xuôi làm việc của mình.
Ian khẽ vuốt râu.
“Chẳng phải chúng ta có đường đi tới pháo đài rồi hay sao? Cưỡi horuses thì sẽ tới đó nhanh hơn là chạy bộ chứ.” (Ian)
“Về chuyện này thì, liên lạc với lính giao liên trên con đường tới pháo đài cũng đã bị cắt đứt rồi.” (Teresa Hussey)
Teresa rành mạch đáp lại, duyên dáng bước xuống khỏi con horuse. Khi chân cô chạm đất, giáp trụ trên người cô cứ thế va vào nhau mà kêu lên canh cách.
“Tức là…” (Ian)
“Đúng vậy. Đồn canh gác chắc chắn bị chiếm phá rồi. Nguy cơ cao là sẽ có mai phục đang chờ chúng ta ở đó. Thay vì mạo hiểm chạy tới đó, tốt hơn hết là chúng ta nên leo lên đỉnh Ban mai để xem xét tình hình trước.” (Teresa Hussey)
Ian gật gù khi biết được ý định của cô công chúa.
Với khuôn mặt mỏi mệt, Teresa Hussey ngước nhìn về phía tổ đội Carpe Diem đang đứng lặng lẽ ở đằng kia.
“Đã lâu không gặp, Dylan, Cho Hong, Hugo.” (Teresa Hussey)
Dylan khẽ cúi chào, trong khi đó thì Hugo chỉ vẫy tay đáp lại. Còn Cho Hong thì chỉ lườm cô công chúa một cái rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Rồi, Teresa quay người về phía chàng trai đang nhìn chằm chằm vào mình từ nãy giờ; trông cậu ta có phần hơi lơ ngơ.
“…Và quý ngài đây là?” (Teresa Hussey)
“Cậu ấy là người Địa cầu mới đến đây từ kỳ Trung lập tháng ba vừa rồi. Cậu ta là một thành viên trong nhóm đi thám hiểm Khu rừng Khước từ với chúng tôi.” (Dylan)
“Ồ vậy à… Khoan đã? Nếu cậu ta mới đến đây trong năm nay, thế thì chẳng phải cậu ấy mới ở Cấp 1 hay sao?” (Teresa Hussey)
Dylan không biết nói gì thêm, đành quay người lại nhìn Seol.
Seol vẫn đang đứng chôn chân ở đó mà nhìn cô …
…Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, cô có một làn da trắng muốt, tựa như thể chẳng có một tia nắng nào dám làm vấy bẩn làn da ngọc ngà kia.
Đột nhiên, một làn gió thoảng khẽ thổi qua.
Do không đội mũ trụ, mái tóc bồng bềnh màu hồng nhạt của Teresa cứ thế phất phơ bay trong gió. Nó nô đùa cùng ngọn gió, toả ra những ánh vàng đỏ lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đôi mắt cô thăm thẳm tựa như đáy biển sâu, nhưng cũng không kém phần thanh tú, nom như có ai đó đã hái những vì sao trên trời mà gắn chúng lên; chúng sáng lấp lánh, như tô điểm vào một bức tranh đầy mỹ lệ. Seol choàng bừng tỉnh.
Ánh nắng rủ xuống bộ giáp bạch kim kia, từng tia nắng phản chiếu vào mắt cậu, khiến cậu phải khẽ nheo mắt cố tránh những ánh nắng kia.
Cậu bất giác đưa tay lên ngực.
Thình, thịch – trái tim cậu đang đập rộn ràng.
‘Tại sao vậy chứ?’ (Seol Ji-Hu)
Khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ bối rối.
Ngay từ khoảnh khắc gặp cô, lòng cậu ngập tràn một cảm giác cô cùng khó tả. Mặc dù nó không gào thét dữ dội gì, nhưng Seol vẫn không tài nào hiểu được cái cảm giác thân quen này là sao.
‘…Đúng rồi. Hẳn đây là…’ (Seol Ji-Hu)
“Thôi nào! Chúng ta hãy ngồi xuống đây nói chuyện chút nào. Tôi chưa được chợp mắt suốt hai ngày nay rồi đấy… Au ui, mông của tôi cũng nhức hết cả lên rồi này.” (Teresa Hussey)
Teresa đảo mắt đi khỏi chỗ cậu đứng, khẽ vặn mình một cái. Chẳng mấy chốc, khi thấy một tảng đá bằng phẳng ở gần đó, cô liền tới đó và ngồi phịch xuống.
Cô nàng còn niềm nở gọi mọi người tới ngồi cạnh mình nữa.
Ian mở lời trước.
“Thật tốt khi thấy công chúa đã tức tốc đến đây cùng với đội quân tinh nhuệ của mình, nhưng tôi phải nhắc người rằng lực lượng của Ký sinh trùng là thứ không thể nào lường trước được đâu. Nếu chúng đã có thể cắt đứt được đường dây liên lạc, thì chúng ta phải cân nhắc đến cả tình huống rằng pháo đài đã sụp đổ rồi.” (Ian)
“Ta biết. Vì thế chúng ta mới phải leo lên đỉnh Ban mai trước.” (Teresa Hussey)
“Tôi xin tán thành với ý tưởng đó. Nhưng, người sẽ làm gì nếu chuyện kia xảy ra thật?” (Ian)
“Ý ngài là phải coi như pháo đài đã sụp đổ rồi ư? Cứ nghĩ về cái chuyện chó chết đó… Khụ, khụ! A, mẹ nó!!” (Teresa Hussey)
Khạc, Phẹt!
Đôi mắt mĩ miều của Teresa bỗng nhiên nheo lại; cô phun hết ngụm nước trong miệng ra mặt đất.
“Ôi mẹ ơi. Tôi thật lòng xin lỗi. Cổ họng của tôi hơi rát do phải chạy qua cái vùng đất khô cằn này ấy mà.” (Teresa Hussey)
Teresa ‘lịch sự’ che miệng mình lại và rồi nở một nụ cười. Những người khác thì chẳng mấy quan tâm cho lắm, chỉ duy Seol Ji-Hu thì đơ mặt ra như vừa bị sét đánh trúng.
‘Cái quái gì thế?’ (Seol Ji-Hu)
Trông cô ấy hệt như một vị hiệp sĩ từ trong các câu chuyện thần thoại bước ra, ấy vậy mà cách ứng xử của cô lại hệt như những kẻ đầu đường xó chợ.
‘Chẳng nhẽ ý ngài ấy là như thế này sao?’ (Seol Ji-Hu)
Seol Ji-Hu nhớ lại những lời mà Ian nói với mình cách đây không lâu, rồi tự nhủ mình rằng nên cố hiểu cho hoàn cảnh cô ấy một chút.
Dù gì thì, giống như khi gặp Maria và Cho Hong thôi, cậu cũng sẽ dần quen với việc này ấy mà.
“Nếu như thế thì chúng ta làm gì được nữa? Lúc đấy thì chỉ còn nước dắt nhau về nhà mà thôi. Nhưng, tôi nghĩ rằng khả năng đó xảy ra là rất thấp. Pháo đài Arden là nơi tốt nhất để phòng thủ mà. Chỉ cần lợi dụng địa hình xung quanh thì những người trong pháo đài cũng có thể chống cự được với đoàn quân lớn gấp hàng chục lần.” (Teresa Hussey)
“Hơ, nó còn chưa được xây xong đâu đấy.” (Cho Hong)
“Không, nó cũng gần được hoàn thành rồi mà.” (Teresa Hussey)
Cho Hong lạnh lùng nói, nhưng Teresa đã hùng hồn đáp lại ngay. Rồi, cô khoanh tay lại và khẽ cau mày.
“Nhưng, có gì đó không ổn ở đây. Tôi chắc chắn đã đặt rất nhiều đồn trú canh gác quanh đây mà, vậy thì sao chúng có thể tấn công bất ngờ như thế này được chứ…?” (Teresa Hussey)
“Ồ, thần có chuyện cần báo với người về việc này đây.” (Ian)
Ian nhanh chóng tóm lược lại những gì mà họ thu được trong khi thám thính Khu rừng Khước từ. Hai mắt của Teresa nheo lại khi nghe tới chuyện nhóm của họ gặp phải lũ Mãnh sư nhân.
“Thật không thể tin nổi. Chúng sống ở dãy núi kế bên cơ mà, sao lại chạy tới đây được cơ chứ?” (Teresa Hussey)
“Nếu thần đoán không lầm, thì ắt hẳn là chúng đã bị ai đó đuổi đi.” (Ian)
“Đuổi đi?” (Teresa)
Teresa ngay sau đó liền kêu “A!” lên một tiếng.
“Chuyện có lý hơn rồi đấy. Có lẽ biết là có người thường xuyên đi tuần tra, lũ Ký sinh trùng đã đi qua dãy núi bên cạnh khu rừng, khiến lũ Mãnh sư nhân phải bỏ chạy khi thấy nguy hiểm gần kề. Ôi mẹ nó chứ. Đáng nhẽ mình nên kiểm tra cái khu rừng chết bầm kia sớm hơn mới phải.” (Teresa)
“Và cả….” (Ian)
Ian cũng liền báo cáo ngắn gọn về việc tổ đội của Sammuel và Kahn đã bỏ mạng tại khu rừng đó. Chuyện này làm Teresa không giấu nổi vẻ đau buồn.
“Mẹ nó chứ. Mất Vanessa là đã đủ chết rồi, giờ cả đội của Kahn với Samuel cũng đi luôn theo nữa…? Lại ngay lúc cần người tài giỏi nữa chứ…” (Teresa)
“Thần hiểu cho sự lo lắng của người, nhưng thưa công chúa, vẫn nên là giải quyết việc trước mắt đã thì hơn. Hiện tại, binh lính ở pháo đài Arden có lẽ đang phải khổ sở chống cự lại cuộc vây hãm, hi vọng duy nhất của họ là đoàn tiếp viện chúng ta đây mà thôi.” (Ian)
Teresa không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu. Cô khẽ rên rỉ và xoa xoa cái má của mình, bất giác nhìn về phía Dylan.
Lý do để đội quân dừng lại tại đây, mặc dù đang ở trong tình cảnh hết sức cấp bách, đúng là để cho binh lính có thể nghỉ ngơi đôi chút sau chuyến đường dài. Nhưng đằng sau nó cũng có một mục đích cấp thiết hơn nhiều.
“…Dylan, anh nghĩ thế nào về chuyện này?” (Teresa)
Dylan ngồi lặng im chờ cô nói hết câu.
“Tôi biết là cậu đã kiệt sức sau khi thám hiểm Khu rừng Khước từ rồi. Nhưng tôi sẽ thấy an tâm hơn khi có một Luân Xạ thủ đáng tin cậy cùng hai vị Chiến binh lão làng ở dưới trướng mình.” (Teresa)
Cô ngỏ lời mời trong khi lén xem xét biểu hiện của nhóm người của Carpe Diem. Tuy nhiên, Dylan đã thẳng thừng hỏi ngay.
“Có bao nhiêu người Địa cầu tới đây theo lệnh triệu tập của cô vậy?” (Dylan)
“…Chưa tới 100.” (Teresa)
“Thôi nào, cô phải biết con số chính xác chứ.” (Dylan)
“Là 68. 12 người Cấp 4, 56 người Cấp 3. Ian thì là Pháp sư duy nhất, trong khi đó ta chỉ có bốn Mục sư.” (Teresa)
“Thế thì là quá ít rồi.” (Dylan)
Thấy Dylan tỏ vẻ rầu rĩ, Teresa nhắm nghiền mắt lại vẻ đầy thất vọng.
Cho Hong cười phá lên.
“Tất nhiên là ít đứa dám đến rồi. Chuyện này không phải tại cô mà ra à?” (Cho Hong)
“Tại tôi?” (Teresa)
Cho Hong đã chờ thời khắc này từ rất lâu rồi, nên khi thấy Teresa cộc cằn đáp lại, cô liền tấn công tới tấp.
“Đừng có giả vờ là mình không biết nữa đi. Cô toàn bắt bọn tôi làm theo ý riêng cô mà thôi, nên chúng tôi mới quyết định là mặc xác cô thích làm gì thì làm. Nếu tôi nhớ không lầm, thì lúc đầu chẳng có một ai chịu nghe theo lời triệu tập của cô, có phải không hả?” (Cho Hong)
“Nếu cô thật sự nghĩ vậy thì cho tôi xin lỗi nhé.” (Teresa)
Teresa lập tức cãi lại.
“Tôi phải nói bao nhiêu lần thì mấy người mới chịu hiểu hả? Đây không phải là chuyện cỏn con đâu. Một khi xây xong, cái pháo đài này sẽ có thể bảo vệ cả vùng núi này đấy, cô có biết không hả?” (Teresa)
“Thôi cho tôi xin. Cô bị ngu hay sao à, hay là cô thực sự nghĩ rằng lũ Ký sinh trùng sẽ chẳng thèm làm gì và để mặc chuyện này ở đấy à? Nhìn đi, chúng tới để gây chiến rồi đấy! Sao cô không thử…?” (Cho Hong)
“Nhưng, chuyện này không phải là điều xấu.” (Teresa)
Teresa ngắt lời.
“…Cái gì cơ?” (Cho Hong)
“Ít nhất, chúng tôi còn đang cố giúp sức.” (Teresa)
“Thế cô nghĩ mình đang giúp ai cơ hả?” (Cho Hong)
“Cô nghĩ ai vào đây được nữa? Tất nhiên là Liên minh rồi.” (Teresa)
Cho Hong ngớ người.
“Ôi, sao lại có một đứa đầu đất thế này cơ chứ. Thế, cô có cần tôi nhắc lại một điều là lũ trong Liên minh phần lớn là chủng ngoại lai đến xâm lược Thiên đường không hả?” (Cho Hong)
“Tất nhiên là tôi biết điều đó. Tôi đã chiến đấu với chúng rất nhiều lần rồi.” (Teresa)
Teresa thờ ơ trả lời và bắt đầu giải thích.
“Hiện tại, chiến trường giữa Liên minh và Ký sinh trùng đang ngày một căng thẳng.” (Teresa)
“Tôi biết chuyện đấy rồi.” (Cho Hong)
“Tôi thừa nhận rằng mình đã không lường trước được việc lũ Ký sinh trùng sẽ vượt qua dãy núi hiểm trở kia. Nhưng thực sự rằng chúng tôi xây pháo đài này là có chủ đích cả, và cũng đã nghĩ tới việc chúng sẽ tấn công nữa rồi.” (Teresa)
“Ồ, vậy hoá ra cô đang muốn chia tách lực lượng của chúng à?” (Cho Hong)
“Đúng vậy. Liên mình đã tăng cường lực lượng để chống lại Ký sinh trùng, nhưng với sự giúp đỡ từ phía chúng ta thì họ sẽ giảm được áp lực về phía mình. Tất nhiên thế vẫn chưa đủ để dẹp tan lũ Ký sinh trùng được.” (Teresa)
“Ôi trời ~. Cô hẳn phải tự hào về mình lắm nhỉ? Giờ nào rồi mà còn thừa hơi lo chuyện bao đồng nữa vậy?" (Cho Hong)
“Cô không nên coi nhẹ việc này như thế.” (Ian)
Ian cẩn thận cất tiếng sau khi thấy cuộc trò chuyện thân mật của hai quý cô kia bắt đầu đi hơi xa.
“Ta không biết cô nghĩ ra sao, nhưng về việc này thì ta đồng ý với công chúa.” (Ian)
Ian khẽ vuốt bộ râu hoa râm của mình rồi tiếp tục.
“Trước kia, hội Đồng minh Thú nhân từng là lực lượng mạnh thứ hai ở vùng đất này, nhưng cuối cùng họ vẫn không thể chống lại Ký sinh trùng được và phải chịu bị huỷ diệt đấy thôi. Trong khi đó thì loài người chúng ta vẫn đứng ngoài cuộc mà chẳng giúp gì cả. Kết cục là, chỉ còn lại vài tộc Thú nhân là còn sống sót và họ phải gia nhập vào Liên minh để tìm con đường sống cho mình.” (Ian)
“Cuộc chiến của chúng ta đã chia ra thành hai thái cực rồi. Chưa kể Ký sinh trùng hiện tại đã lớn mạnh hơn rất nhiều sau khi làm gỏi được quân Thú nhân nữa.” (Teresa)
Teresa lấy tay nghịch một lọn tóc của mình, rầu rĩ nói. Ian cũng tỏ ra sầu não không kém.
“Mấy cậu hẳn cũng đã nghe tin tộc Tiên động phải gia nhập Liên minh rồi. Và đấy là còn có cả tộc Tiên trời ở trong Liên minh trước rồi đấy.” (Ian)
Nghe chuyện này Seol Ji-Hu mới nhớ ra, cậu có nghe thấy Dylan và Ian có nhắc đến chuyện này trước kia.
“Hai tộc đó thật sự là có cùng chung tổ tiên. Nhưng chúng đã đối đầu nhau suốt cả thế kỷ, suốt cả thiên nhiên kỷ rồi, vậy mà giờ vẫn phải chịu chung tay góp sức lại với nhau. Các cậu thử nghĩ xem chúng đã bị chèn ép và tuyệt vọng đến thế nào khi mà phải làm đến như thế rồi chứ?” (Ian)
Seol Ji-Hu nghe Ian nói mà thầm đồng tình.
Cái này như các cụ thường nói, ‘Môi hở, răng lạnh'.
Hiện tại, nhân loại cùng Liên minh đều đang cùng chung cảnh ngộ, nếu cứ thế để Ký sinh trùng xé toẹt môi đi thì thành ra chỉ còn răng ở lại mà chịu trận mà thôi.
‘Nghe cũng có lý đấy chứ nhỉ.’ (Seol Ji-Hu)
Chuyện này xem ra cũng khá là dễ hiểu.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như họ vẫn quyết định đứng mút ngón tay nhìn Liên minh sụp đổ?
“Nghe tôi lần này đi. Nếu Hoàng tộc chúng tôi mà được làm theo ý mình, thì có lẽ giờ này chúng ta đang đi xâm lăng lãnh thổ lũ Ký sinh trùng rồi ấy. Như thế thì có phải đơn giản hơn không? Nhưng không, chúng tôi đã không làm thế. Thay vào đó, chúng tôi chỉ xây một pháo đài mà thôi. Một khi chuyện này thành, chúng ta sẽ có cho riêng mình một pháo đài vững chắc để dựa vào rồi.” (Teresa)
Teresa bắt đầu năn nỉ nhóm bọn họ, nghe có phần khá tha thiết.
Cho Hong kêu Hứ! một tiếng rồi quay đầu đi, nom như cô ấy chẳng còn biết phải nói gì cho được nữa.
“Vì vậy, làm ơn hãy đi cùng chúng tôi đi. Các vị đều hiểu rõ tình hình hiện tại mà. Dù cho tôi là một người thuộc hạng Cao cấp đấy, nhưng người Địa cầu sẽ không chịu nghe theo lời của một người Hoàng tộc như tôi đâu.” (Teresa)
“……….”
“Ôi Dylan ơi, anh không những thuộc hạng Cao cấp, anh còn là thủ lĩnh của Carpe Diem nữa, có anh chỉ đạo thì tôi sẽ an tâm hơn rất nhiều.” (Teresa)
“Tôi đang lo cho đồng đội của tôi hơn. Chúng tôi đang định trở về Haramark, nhưng chuyện này… Hơn nữa, anh bạn đây mới chỉ Cấp 1 mà thôi.” (Dylan)
Dylan chỉ về phía Seol Ji-Hu, thấy vậy Teresa bèn lắc đầu.
“Tôi không mặt dày và trơ tráo đến thế đâu. Tôi sẽ để anh ấy trở về cùng đoàn xe.”
“Hừm….”
“Dylan ~. Anh sẽ nhận được rất nhiều kinh nghiệm từ trận chiến này đấy, hơn nữa anh sẽ đạt được thành tích lớn vì đã hỗ trợ trong cuộc chiến, rồi còn được thưởng hậu hĩnh từ Hoàng tộc nữa. Nó như là một mũi tên trúng ba con nhạn luôn rồi, thế thì còn phải đắn đo làm gì nữa? Chúng tôi không bao giờ ki bo với mấy anh trong chuyện phần thưởng, đúng chứ?” (Teresa)
Teresa nói mà hai bàn tay xiết chặt lại. Dẫu thế, Dylan vẫn chẳng tỏ vẻ gì là thuyết phục cả. Cô nàng cuối cùng đành thở dài thất vọng, ngẩng mặt nhìn lên trời đầy buồn bã.
Cũng chẳng hiểu tại sao trong thời khắc dầu sôi lửa bỏng này, Seol Ji-Hu lại thấy cái cổ trắng ngần của cô ấy mới đẹp làm sao. (:v)
Một lúc sau, Teresa thất thiểu nói.
“… Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không ép anh nữa. Tôi hứa đấy. Tôi sẽ không bảo anh ra chiến trận làm gì, nên làm ơn, xin các anh hãy bảo vệ ngài Ian giùm tôi.” (Teresa)
“Chuyện đấy thì chúng tôi làm được.” (Dylan)
Cuối cùng thì Dylan cũng vui vẻ đồng ý.
Và như thể chờ có thế.
Hugo miệng cứ úp úp mở mở như muốn nói gì đó, còn Cho Hong, cô chỉ tỏ ra vẻ bực bội, nhưng cũng chẳng nói gì thêm. Dường như Dylan đã bàn bạc với họ từ khi nãy.
“Cảm ơn các anh.” (Teresa)
Cảm thấy phấn khởi vì việc này, Teresa bày tỏ sự biết ơn bằng một giọng nhẹ nhàng và nhấc mình đứng lên.
“Chúng ta sẽ khởi hành sau năm phút nữa. Tôi muốn chúng ta nghỉ lâu thêm một chút, nhưng tình hình hiện tại không cho phép chúng ta chần chừ được nữa rồi. Xin các vị thông cảm.” (Teresa)
Rồi cô nàng nhanh chóng rảo bước đi mất.
Ngay khi cô ấy quay đi, Seol Ji-Hu liền kích hoạt Cửu nhãn.
“Seol à, giờ mọi chuyện thành ra thế này rồi, tôi mong cậu giúp chúng tôi một việc.” (Dylan)
Dylan đột nhiên nói với cậu.
“Anh bảo là việc gì vậy?” (Seol Ji-Hu)
“Ừm. Chúng tôi sẽ rất vui nếu cậu trở về Haramark và bảo vệ đống đồ. Tất nhiên là chỉ đến khi bọn tôi trở về.” (Dylan)
Ian khẽ nhoẻn miệng cười. Có vẻ như là Dylan đang lo đến sự an toàn cho Seol. Nhưng Seol Ji-Hu lại quay người đi nhìn về phía cô công chúa.
“….Seol?” (Dylan)
“Tôi nghĩ mình nên đi với các anh.” (Seol Ji-Hu)
“Không được.” (Dylan)
Dylan lập tức từ chối.
“Nếu cậu đang nghĩ rằng mình cần thể hiện để có thể vào đội của tôi, thì hãy nghe tôi này, cậu đã làm còn trên cả tuyệt vời rồi. Cậu nên nhớ rằng mình mới chỉ Cấp 1 thôi đấy. Lúc này cậu chưa cần phải ra chiến trường vội làm gì.” (Dylan)
“Ý anh là tôi sẽ làm cản trở các anh ư?” (Seol Ji-Hu)
Thật là một câu hỏi quá bất ngờ chăng?
Dylan liền xua xua tay chối.
“Không hề chút nào. Cậu còn có thể chống lại cả một con Mãnh sư nhân cái cơ mà. Không tính đến kỹ năng, chỉ nội cái gan hùm của cậu cũng đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi.” (Dylan)
“Thế thì tốt rồi. Vậy thì cứ để tôi đi cùng các anh đi.” (Seol Ji-Hu)
“Thằng cha này nói cái gì kia? Này cậu kia, cậu nói thật đấy à?” (Cho Hong)
Seol Ji-Hu gật đầu ngay tắp lự.
“Dù có muốn hay không, tôi sớm sẽ phải lên khán đài thôi. Tôi cho rằng sẽ rất tốt nếu mình kiếm được chút kinh nghiệm ‘đầu đời’ trong cuộc chiến này.” (Seol Ji-Hu)
Tất nhiên, đó chỉ là cái cớ cậu bịa ra mà thôi. Còn một lý do nữa mà Seol Ji-Hu không nói cho họ biết.
Teresa Hussey, một người mà cậu không hề quen biết nhưng lại toả ra một sức hút vô cùng mạnh mẽ khiến cậu không thể rời mắt khỏi ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Cậu thấy rất tò mò vì chuyện này.
Cậu còn nghĩ rằng, nếu mà để cô ấy tuột khỏi tầm tay mình lúc này thì sẽ chẳng còn cơ hội nào cho cậu gặp lại cô ấy nữa.
Hay nói cách khác, cậu đang nghe theo cảm tính của mình.
“Hừm… Nếu cậu đã muốn vậy, thì tôi cũng chẳng nói thêm làm gì nữa. Xem ra chúng ta sẽ có thêm một người phải bảo vệ rồi.” (Dylan)
“Này cậu, cậu nên biết là mình không nên cư xử như thế chứ.” (Cho Hong)
Dylan thì nhún vai một cái và nói như thế, còn Cho Hong thì cau mày vẻ cũng đành phải bỏ cuộc.
“Thật tốt khi nghe các anh bảo rằng sẽ bảo vệ tôi, nhưng như thế nghĩa là tôi sẽ phải trả công cho các anh à?” (Seol Ji-Hu)
“Không cần đâu. Chúng tôi còn chưa trả tiền công cho cậu mà.” (Dylan)
Dylan cười trừ.
Dù thế nào đi chăng nữa, anh chàng người Địa cầu này đã cứu mạng họ không biết bao nhiêu lần trong Khu rừng Khước từ rồi. Chính vì thế, cậu chàng đã khiến người khác kỳ vọng rất nhiều vào mình tự lúc nào mà không hề hay.
“Ôi sao tôi lại thấy quý cậu đến thế không biết. Soel à!” (Hugo)
Hugo đột nhiên ôm chầm lấy cậu.
Seol Ji-Hu gắng mãi mới đẩy được anh chàng trọc đầu kia ra và một lần nữa lại nhìn về phía Teresa.
Cô ấy, trong con mắt Cửu nhãn của cậu, không hề có một màu gì.
***
Vậy là đoàn thám hiểm gia nhập vào cùng đội quân được dẫn dắt bởi Teresa Hussey và lập tứ khởi hành tới hẻm Arden.
Dù cho đã biết từ trước, con đường đi tới đỉnh Ban mai quá ư là gian nan, những tảng đá lớn nhỏ nhô lên ở khắp mọi nơi.
Không chỉ thế, họ đang phải chạy với tốc độ nhanh chóng mặt, nên thi thoảng lại có một Mục sư bị tụt lại phía sau. Do không thể bỏ mặc họ lại được nên một vài Chiến binh đã phải quay trở lại để cõng họ đi nốt chặng đường.
Chẳng mấy chốc, mặt trời đỏ rực bắt đầu lặn dần xuống đường chân trời; ánh chiều tà rọi bóng vào đoàn quân, đổ bóng xuống sườn núi dốc đứng.
Trong khi ung dung ngồi trên lưng Hugo, Ian cứ loay hoay mãi với quả cầu pha lê, cố liên lạc với pháo đài.
Trước kia, những quả cầu liên lạc như này có vai trò vô cùng quan trọng trong việc truyền tải thông tin. Nhưng, đó là trước khi Trùng nữ Đế vương xuất hiện và phát triển cách thức làm nhiễu đường truyền.
Vì thế mà Ký sinh trùng cũng dần thay đổi cách chiến đấu của mình.
Trong thuở ban đầu cuộc chiến, chúng chỉ biết tiến về phía trước bằng sức mạnh áp đảo của mình, nhưng cho đến ngày nay, Ký sinh trùng đã biết thực hiện cả những cuộc công kích lén lút sau khi cắt đứt đường truyền liên lạc.
Đối với đồng minh của nhân loại, phát kiến đó thực sự rất là điên rồ, nhưng họ vẫn không thể dừng sử dụng những quả cầu được, bởi cũng chẳng còn cách nào khác.
Dần dà, họ cũng nhận ra một điều. Đó là khi hai quả cầu ở gần nhau đến một mức nào đó, sức mạnh của Pháp lực mà họ truyền qua lại giữa chúng, chưa kể đến việc thời gian kết nối đều được cải thiện đáng kể. Điều đó khiến cho việc vượt qua rào cản kia là có thể.
Bởi thế mà Ian đang cố hết sức để liên lạc được với pháo đài. Họ càng cầm cự được bao lâu thì quân viện binh sẽ càng có thêm thời gian tới ứng cứu họ.
Rẹt!!!
Hai mắt Ian bỗng nhiên mở to đầy ngạc nhiên. Viên pha lê đang phát ra những tiếng nhiễu chói tai.
“Tuyệt quá! Tuyệt quá! Họ vẫn ở đó!” (Ian)
Ian hét lớn.
Ông hét lớn đến nỗi khiến cho Seol Ji-Hu phải giật mình mà đứng khựng lại.
“Công sức của quân tiếp viện được đền đáp rồi. Vậy là mọi chuyện vẫn chưa quá tệ cho lắm!” (Ian)
Ian nói rồi, xong lại tiếp tục truyền Pháp lực vào trong quả cầu. Ngay lập tức, nó bắt đầu phát ra những tiếng rè rè giống những chiếc ti vi cũ.
Dylan liền cất tiếng.
“Thưa ngài Ian. Liệu tôi có nên thông báo cho công chúa và dừng đoàn quân lại không?” (Dylan)
“Không! Cứ đi tiếp đi. Ta sẽ cố liên lạc với họ trong lúc di chuyển cho.” (Ian)
Ian đưa mắt lại gần quả cầu pha lê.
“Có ai nghe thấy gì không? Ta là Pháp sư Ian phụng sự Hoàng tộc Haramark tới cứu các người đây!” (Ian)
– “Ian?”
Cạch, rẹt…
Có lẽ bởi ông vẫn chưa xuyên qua hoàn toàn được rào cản, những tiếng nhiễu vẫn còn khá lớn, nhưng giờ họ đã có thể nghe thấy tiếng người ở đầu bên kia rồi.
Nhưng giọng của người kia lại vô cùng tuyệt vọng.
- “Khoan đã! Nếu ngài đang tới đây, vậy…?!
“Ngay khi liên lạc với pháo đài Arden bị cắt đứt, chúng ta đã triệu tập tất cả những người Địa cầu có thể và lên đường từ Haramark với đội quân tinh nhuệ. Chúng ta đang trên đường tới pháo đài rồi.” (Ian)
- “Nhưng, cái rào cản…!”
Thấy giọng anh ta có phần hoài nghi, Ian liền giải thích tình hình.
“Chúng ta đã đặt chân tới hẻm Arden từ xế chiều rồi.” (Ian)
- "Thật ư? Thật sự là Hoàng tộc Haramark đã gửi quân tiếp viện tới ư? Họ biết chuyện nhanh đến thế ư??”
“Phải. Và công chúa Teresa Hussey còn trực tiếp ra trận nữa.” (Ian)
- “Công chúa đích thân ra mặt ư?!”
Đúng lúc này, một tiếng hò reo đầy hân hoan vang lên từ trong quả cầu.
Oaaaa!!
Đó không phải là tiếng của một hay hai người. Có vẻ như tất thay mọi người ở đó đều đang hò reo trong hạnh phúc khi biết tin có người đang đến cứu mình.
Họ reo vang trong hân hoan, nhưng cũng không đủ để lấn át được tiếng gầm rú đầy man rợ ở ngoài kia.
“Tình hình bên đấy thế nào rồi?” (Ian)
- “Chúng tôi đã dùng mọi thứ có thể để chống lại công kích của kẻ thù, nhưng quân số bọn chúng quá áp đảo quá! Tuyến phòng thủ chắc không chịu nổi được lâu nữa đâu!”
“Hãy cố cầm cự thêm chút nữa đi! Chúng ta sắp leo tới đỉnh Ban mai rồi! Đi đến pháo đài sẽ chỉ còn là một chốc một lát nữa thôi!” (Ian)
- “Thật ư!! Ôi cảm tạ ông trời! Cầu xin các ngài hãy đến đây nhanh đi!!”
Anh chàng kia nức nở nói.
Họ giờ đã nhận ra rằng Hoàng tộc không hề bỏ rơi mình, khiến cho sĩ khí mọi người phấn chấn hẳn lên.
“Anh có thể nói qua cho ta nghe tình hình quân thù không?” (Ian)
- “Đã rõ! Quân Ký sinh trùng…!”
Roẹtttt!
Anh ta chưa kịp nói thêm thì liên lạc đã bị cắt đứt. Ian tặc lưỡi một cái, truyền thêm Pháp lực vào trong quả cầu và hét lên.
“Dylan! Chạy tới chỗ công chúa ngay!” (Ian)
Dylan lập tức hộc tốc lao đi trong gió.
Seol Ji-Hu nuốt nước bọt cái ực.
Trong khi đang hành quân, trong khi đang chật vật leo lên đỉnh núi, cậu chỉ ước sao mình có thể tới đó thật sớm. Nhưng, sau khi nghe cuộc trao đổi kia, lòng cậu cảm thấy căng thẳng tột độ. Những người đó, họ đã phải vật lộn như thế nào mới có thể sống sót được đến giờ này?
Seol Ji-Hu ngước nhìn về phía trước.
Họ đã đi tới được đỉnh Ban mai.
Danh sách chương