Vùng trung lập này khác hoàn toàn khi so với nơi diễn ra kỳ Hướng dẫn. Và thứ khác biệt lớn nhất là cơ sở vật chất ở đây. Có những thứ mà Seol không tài nào có thể giải thích được bằng những kiến thức thông thường ở Trái đất.

Cái thánh đường này quả thực là vô cùng đặc biệt – suy cho cùng nơi này được tạo nên bằng sức mạnh của Thất Đại Thần.

Bảy vị thần kia dường như đã rất lưu tâm khi xây nên nơi này, để tiện nghi nhất và thoải mái nhất cho những kẻ sống sót như Seol. Ai ai cũng phải choáng ngợp khi lần đầu tới đây. Nơi này như là chốn ăn chơi của giới nhà giàu, chỗ nào cũng đều xa hoa và tráng lệ cả.

Dù là thế nó vẫn còn rất nhiều hạn chế. Có vô số đồ vật, không còn từ gì mô tả ngoài lỗi thời, không một ai sống ở thời hiện đại phải dùng đến nó nữa.

Cũng dễ hiểu khi mà Thiên đường này kém phát triển hơn Trái đất rất nhiều về phát triển công nghệ kỹ thuật. Ở đây họ còn có văn hoá, tập tục khác hoàn toàn với người ở Trái đất, làm cho Seol-sống-ở-thời-hiện-đại càng thêm ngỡ ngàng.

Tất cả, đến cả những điều nhỏ nhặt nhất, cũng chỉ để phục vụ một điều – để một người Trái đất không bị bối rối một khi đã ra khỏi Vùng trung lập.

Seol bước từng bước lên trên tầng. Đứng cạnh lan can, cậu nhìn xuống để rồi một khung cảnh choáng ngợp hiện ra trước mắt cậu. Cậu không khỏi trầm trồ trước cảnh tượng mà mình thấy.

Maria dẫn cậu đi tới trước một cánh cửa có đề số ‘1’. Cô nhẹ nhàng mở cửa, mời cậu bước vào trong đầy lịch thiệp.

Căn phòng này rộng không tưởng, làm cậu không khỏi tự hỏi là nó còn được gọi là phòng nữa không. Vô vàn những bức tranh đầy mỹ lệ , những bức điêu khắc điêu luyện được bày trí ở mọi nơi, khiến căn phòng càng trở nên xa hoa.

Trong suốt 26 năm cuộc đời mình, Seol chưa từng được đặt chân vào một căn phòng nào có thể sánh được với một góc nhỏ của căn phòng này. Cậu chớp chớp mắt liên hồi, tưởng như mình vừa mới lạc vào xứ sở thần tiên.

Seol e lệ ngồi xuống mép chiếc giường quá khổ đặt ở giữa phòng, giáo giác nhìn ngó khắp nơi. Cậu ngửa người ra sau nằm xuống giường, mỉm cười đầy sung sướng.

Một mình nằm giữa căn phòng rộng lớn, Seol nhanh chóng cảm thấy chán. Trong này không có TV hay máy tính gì cả, cũng chẳng có thứ gì để giải trí trong này. Ngoài cái vẻ xa hoa ra thì nó làm được nữa không cơ chứ?

… Chẳng có gì để làm ở đây cả. Seol đành mở điện thoại ra nghịch. Cậu cũng nhanh chóng vứt nó ra một góc giường khi mà trong đó toàn là thông báo về nhiệm vụ hay thứ gì đó tương tự. Chợt nhớ ra cuốn menu mà Maria đã đưa, Seol nhanh chóng bỏ nó ra và đọc kỹ từng từ được viết trong đó.

- Chào mừng!

The Neutral Zone operates a very special store for those of you with plenty of Survival Points burning a hole in your pocket!

Vùng trung lập đã mở một cửa hàng dành riêng cho những ai có quá nhiều Điểm sinh tồn mà chẳng biết tiêu vào đâu!

Cửa hàng VIP có ba điểm khác hoàn toàn so với những cửa hàng bình thường khác trong Vùng trung lập này:

Thứ nhất, đây là cửa hàng được tạo ra dưới sự chỉ dẫn trực tiếp của Thất Đại Thần.

Hai là, những vật phẩm của cửa hàng một khi đã được mua thì không thể nào hoàn trả.

Và cuối cùng, số người có thể sử dụng dịch vụ của cửa hàng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Dù rằng giá mỗi sản phẩm là vô cùng đắt đỏ, nhưng cửa hàng chúng tôi có thể đảm bảo rằng từng đồ vật của chúng tôi đều tương xứng với cái giá của nó.

Danh sách dưới đây là đồ vật được bày bán trong cửa hàng VIP.

Chúng tôi mong rằng sẽ sớm được gặp lại quý khách hàng!

- Danh sách vật phẩm VIP

1.Thần thức (Món ăn của thần): 30,000 SP một món, x2. (SP là Điểm sinh tồn nhé)

2.Đôi giày của Tinh linh: 50,000 SP một đôi, x1.

3.Kỷ vật của Moirai: 600,000 SP, x1. (Moirai là ba chị em xe chỉ số phận trong thần thoại Hy Lạp)

4.Con dấu sắt nung của Miyal: 100,000 SP, x1.

5.Thánh dược: 30,000 mỗi lọ - Sức mạnh x1, Bền bỉ x1, Nhanh nhẹn x2, Sức chịu đựng x2, Phép thuật x1, May mắn x3.

6.Thánh ấn: 300,000 SP x1.

7.Hạt cây Thế giới: 400,000 SP, x1.

8.Sức mạnh thánh thần của Sidus: 80,000 SP, x1.

9.Hoa dạ thảo của Aphrodite: 150,000 SP một bông, x1. (Aphrodite là vị thần của tình yêu, sắc đẹp và dâm dục trong Hy Lạp)

Giọt lệ tâm tình: 250,000 SP, x1.

Chỉ có mười vật phẩm được bày bán, nhưng mỗi thứ lại có tác dụng không thứ gì sánh bằng. Chỉ có một vấn đề cần lưu tâm, đó là giá của chúng.

‘Đuỵt….’

Seol thầm chửi. Chỉ nhìn mỗi cái số được ghi đằng sau chúng thôi cũng làm cậu chóng mặt rồi.

Càng nhìn chúng Seol càng thấy cái cuốn menu này như đang muốn trêu tức cậu, rằng như muốn nói Úi chao! Mấy cái này rẻ quá nhỉ! Hí hí hí!!

‘Thằng điên nào có thể mua được mấy thứ này cơ chứ?!’

…Quên nó đi, quên nó đi, mày sao mà đủ tiền mua chúng cơ chứ. Seol cố nhủ lòng mình bỏ qua cái cửa hàng kia đi. Nhưng có cố đến mấy thì tâm trí cậu cũng chỉ quanh quẩn nhớ về những món đồ kia. Đặc biệt là hai thứ.

Cái thứ gọi là ‘Thần thức’ kia nó được mô tả như là một giọt sương sớm mai, giúp cho người dùng nó có thể thức tỉnh khả năng của mình lên thêm một bậc. Rồi còn Thánh dược nữa. Thể chất của cậu quá kém, có nó thì sẽ giúp cậu mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Cửu nhãn của cậu có tận năm hướng để phát triển, và cậu đã mở được hai nhánh rồi. Nếu mà giờ cậu được uống trọn hai giọt Thần thức, kích hoạt được thêm hai nhánh còn bị ẩn kia.

Đó sẽ là một bước tiến vô cùng lớn tới cái bí ẩn mà cậu đã sống chung suốt 26 năm cuộc đời của mình.

‘…Mình còn nằm đây làm gì nữa cơ chứ!’

Thời gian chỉ có một tháng. Một tháng đó chớp mắt là trôi qua, sao có đủ thời gian cho Seol mua được những thứ kia cơ chứ?

Không thể nằm đó lâu hơn được nữa, Seol khoác cái túi lên vai, bước thật nhanh ra khỏi phòng.

*

Bước xuống tầng trệt.

Lúc này đây đám đông tụ tập trước cái bảng thông báo cũng đã vãn bớt phần nào.

Seol nhìn xung quanh, cố kiếm xem có gương mặt quen thuộc nào ở đây không. Đã không kiếm được người quen thì chớ, Seol còn phát hiện ra là đám đông kia đang cố tránh cậu như tránh tà. Cứ hễ cậu bước đến gần ai là người đó lại vội vàng lủi đi chỗ khác, không dám đứng gần cậu. Thế thì càng tốt cho cậu, càng đỡ phí thời gian chen lấn ở chốn này. Chẳng mấy chốc mà cái bảng đã ở ngay trước mặt cậu.

Giống như những gì Maria đã kể cho cậu, nó được phủ kín bởi vô số những tờ giấy da. Nếu muốn làm nhiệm vụ nào, thì cậu đơn giản là gỡ tờ giấy nhiệm vụ đó xuống rồi xé đôi nó ra. Việc còn lại là chờ được dịch chuyển đến nơi thực hiện nhiệm vụ nữa là xong.

Có một lưu ý nhỏ là với những nhiệm vụ mà cậu muốn làm theo nhóm, thì lúc xé tờ giấy tất cả thành viên trong nhóm phải có mặt và đặt tay chạm vào người sẽ xé tờ giấy nhiệm vụ. Và những kẻ sống sót có thể tuỳ ý lập đội với nhau, không nhất thiết phải là người từ cùng một khu vực.

Cậu cũng chẳng hề muốn lập đội làm gì cả. Đi một mình lúc này kiếm được nhiều hơn là đi theo nhóm. Cậu nhìn khắp bảng, kiếm xem có nhiệm vụ nào mà mình có thể làm ngay lúc này.

[Sống sót trên vách núi (Số lần thử còn lại: 14/15)]

Cố gắng tránh nanh vuốt của mãnh thú khát máu và trụ lại trong hai giờ kế tiếp trên sườn núi!

Độ khó: Rất dễ

Phần thưởng: +10 Điểm sinh tồn

Hình phạt khi thất bại: N/A

*Không được phép lập đội

‘Không. Cho qua.’

Thứ mà cậu cần là một nhiệm vụ trong khả năng có thời gian ngắn và được thưởng một khoản đáng kể. Thưởng có 10 điểm và mất tận hai tiếng lận là quá ít so với tình trạng của cậu hiện giờ.

Bỏ qua cái nhiệm vụ đó, Seol nhanh chóng tiếp tục kiếm tìm nhiệm vụ được gắn trên bảng. Có đến hàng trăm nhiệm vụ ở đây, nên không sớm thì muộn cậu cũng sẽ tìm được nhiệm vụ mà mình ưng ý.

Một tờ nhiệm vụ lọt vào trong mắt cậu.

[Tim lối thoát khỏi mê cung! (Số lần thử còn lại: 90/90)]

Thoát khỏi mê cung dưới lòng đất trong sáu giờ! Nếu cậu chọn sai đường…

Độ khó: Trung bình

Phần thưởng: +100 Điểm sinh tồn

Hình phạt khi thất bại: Bắt đầu lại từ đầu hoặc chịu chết

*Được phép lập đội (Một nhóm hai người)

Chà cái nhiệm vụ này cũng chẳng thưởng nhiều nhặn gì. Nhưng bù lại là cậu có thể lặp đi lặp lại cái nhiệm vụ này bao nhiêu lần cũng được. Giải mã mê cung á? Đơn giản. Cái kỹ năng Cửu nhãn của cậu để làm gì cơ chứ. Cậu chỉ việcvào đó rồi đi theo con đường toả sáng màu xanh lá là ổn hết.

Cái này đáng để thử đây.

Lòng đã quyết, cậu nhanh chóng giật tờ giấy xuống khỏi bảng. Cậu rút điện thoại ra kiểm tra thời gian; giờ là 11:31 sáng. Rồi cậu xé xoẹt tờ giấy trong tay.

Một ánh sáng trắng loé lên, bao bọc lấy khắp cơ thể cậu. Toàn thân cậu đờ ra, cảm giác như có một thứ gì đó đang hút cậu vào trong người. Trong chớp mắt, Seol nhận ra là mình đã không còn ở trong Vùng trung lập nữa mà là trong một cái hang.

Ngay lập tức, Seol nắm chặt lấy thanh sắt, cẩn thận quan sát khu vực xung quanh. Không có gì xuất hiện cả.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, rồi đưa mắt nhìn về phía trước. Có năm cái hốc lớn trông như lối ra vào bày ra trước mặt cậu.

Nhanh chóng kích hoạt Cửu nhãn, Seol kiểm tra từng cái hốc một. Cái ở tận cùng bên trái thì toả màu xanh lá, trong khi ba cái ở giữa là màu vàng, và cái còn lại ở bên phải lại toả một màu cam.

Seol bước nhẹ nhàng tiến vào cái hốc bên trái.

*

[Bạn đã hoàn thành một nhiệm vụ ‘Trung bình’.]

[Bạn được thưởng 100 Điểm sinh tồn.]

[Số SP hiện tại: 26600 SP]

Seol trở lại tầng trệt thì có một thông báo vang lên trong tai. Ngay khi thoát khỏi mê cung, cậu lập tức được đưa trở về quảng trường của Vùng trung lập.

Cậu nhìn vào điện thoại, bây giờ mới chỉ là 12:56 trưa. Tức là cậu chỉ mất có 1 tiếng 25 phút để hoàn thành nhiệm vụ.

Một khi đã quen với cái mê cung đó, cậu tin chắc rằng mình có thể vượt qua nó trong một giờ thôi. Cậu gật đầu một cái. Kết quả không tồi. Seol nhanh chóng chạy tới cái bảng và tiếp tục xé tờ nhiệm vụ kia thêm lần nữa.

Cứ thế Seol biến mất rồi lại đột ngột xuất hiện trên quảng trường thêm vài lần nữa. Sau sáu lần liên tục như thế, một vài vấn đề bắt đầu xuất hiện.

Đầu tiên là những người chứng kiến cách mà Seol làm nhiệm vụ. Bọn họ thấy cậu hết lần này đến lần khác chỉ độc làm một cái nhiệm vụ, không những thế mà đó là một nhiệm vụ cần đến sáu tiếng hoàn thành chỉ trong chưa đầy một tiếng. Chắc nhẩm rằng có lẽ cái nhiệm vụ này đơn giản hơn những gì họ nghĩ, có vài kẻ cũng bắt đầu thử vận may của mình. 100 Điểm quả thực là thứ gì đó không nhỏ đối với họ. Nhanh chóng số lần thử giảm rõ đi trông thấy.

Và một vấn đề nữa mà Seol gặp phải…

“Oái….”

Một cơn đau nhói lên trong đầu cậu. Chẳng biết làm gì hơn, Seol đành bỏ cái tay đang chực xé tờ nhiệm vụ kia xuống mà ngồi ôm đầu. Quá hiển nhiên rằng cơn đau đầu đó ám chỉ điều gì. Cậu đã quá quen với những cơn đau đầu như này rồi.

Nó đang cảnh báo cậu.

Nó đang cảnh báo rằng, cậu đã dùng ‘Cửu nhãn’ liên tục suốt sáu tiếng đồng hồ, bộ não của cậu không tài nào chịu thêm nổi nữa.

‘Thêm một lần nữa thôi…’

Đến lúc này cậu mới ngộ ra một điều. Như thế này không khác gì với quá khứ của cậu. Cậu luôn bắt ép bản thân, phớt lờ đi những cảnh báo của chính cơ thể mình… Chính vì không lắng nghe bản thân mình mà cuối cùng cậu đã mất đi năng lực và phải chịu bao đau khổ từ những gì mình đã làm.

‘Thôi vậy, về nghỉ rồi mai làm tiếp.’

Cố quá thành quá cố, Seol quyết định sẽ nghỉ ngơi, mặc cho việc phát triển năng lực có cần kíp đến bao nhiêu. Cậu mà lại mất ‘Cửu nhãn’ thêm lần nữa thì mọi thứ cũng thành công cốc dã tràng.

Seol quay đầu, đi về phòng của mình.

*

Seol tỉnh dậy, vươn vai đầy sảng khoái. Cơ thể cậu tràn đầy sức sống, bao nhiêu mệt mỏi nay đã hoàn toàn biết mất.

Cậu nhớ rằng Maria cũng đã nói điều gì đó tựa như là căn phòng này khác biệt vô cùng so với những căn phòng khác trong Vùng an toàn.Những căn phòng rẻ tiền ở đây chỉ có thể dùng để ngủ, nhưng khi nói đến những căn phòng có giá trên trời thì nó phải có một cái gì đó gọi là ‘lợi ích’ dành cho những người nghỉ ngơi trong đó.

Chẳng nói đâu xa, như phòng của Seol, căn phòng độc nhất trong Vùng an toàn, có thể khiến người sử dụng nó hồi phục thể chất và tinh thần nhanh hơn và có thể thoải mái hoạt động suốt cả ngày dài mà không thấy mệt.

Cậu nhìn vào màn hình chiếc điện thoại, nó báo bây giờ là 11:20 tối.

‘Ngủ được có năm tiếng thôi à.’

Seol lấy ra những đồ ăn cậu lấy được ở kỳ Hướng dẫn và bắt đầu ăn. Trong đây cũng có rất nhiều nhà hàng, nhưng để mà đi đến đó thì mất quá nhiều thời gian, vậy nên cậu thà ăn những thứ này còn hơn. Vừa nhai cậu vừa nhẩm lại thành quả của ngày hôm nay.

‘Thế này thì kém quá.”

Hôm nay cậu đã dành tận 11 tiếng làm nhiệm vụ và chỉ thu về có 600 điểm. Vậy là 1200 điểm trong 24 giờ, sau một tháng thì sẽ là 36,000 điểm. Với tiến độ như thế thì sau một tháng, nếu biết dè sẻn thì cậu vẫn có thể mua được hai giọt Thần thức,…

‘Cũng chẳng còn nhiều lần thử nữa rồi.’

Cậu cũng chẳng thể nào mà làm một nhiệm vụ mãi được. Rồi lại còn có những kẻ sẽ cố thử bất kỳ nhiệm vụ nào mà cậu chọn như hôm nay, mặc cho chúng có khó khăn đến dường nào nữa.

Cậu cần phải thay đổi chiến thuật. Cậu vẫn sẽ chọn những nhiệm vụ mà ‘làm ít, lời nhiều’, nhưng lần này sẽ tính cả những nhiệm vụ nguy hiểm vào nữa. Càng nguy hiểm thì ăn càng lớn mà.

Seol sẽ chẳng được quay về Vùng trung lập này nữa một khi cậu đã rời khỏi đây, nên cậu rất rất muốn mua được ít nhất là một thứ trong cửa hàng VIP, nhất là những lọ Thánh dược.

Seol bắt đầu kiểm tra lại những thứ mình có. Cậu định đi mua những đồ cần thiết ở mấy cửa hàng khác, nhưng nhanh chóng gạt bỏ ý định đó. Giờ là lúc nào mà cậu có thể phung phí điểm của mình cơ chứ?

‘Xem nào… Bút lông ngoại cảm này… chả làm được cái gì cả. Kính thấu tâm này… Úi mẹ, chỉ dùng được với lũ xác sống à!’

Làm gì có nhiệm vụ nào liên quan đến xác sống ở kỳ Hướng dẫn đâu chứ, với lại làm như mấy người sống sót có gan đi đánh lại mấy cái xác biết đi đó vậy, nên là nó vẫn nằm gọn dưới đáy túi cậu từ đó đến giờ…

Seol vẫn còn một hộp đầy cầu phép nữa. Mất bốn quả để diệt gọn con Gaeg-gwi, nên chỗ này chắc là dư dùng rồi.

Cậu đếm và phân từng loại pháp cầu ra rồi cho lại mọi thứ vào trong túi. Xong xuôi, cậu bắt đầu đi xuống tầng dưới.

Dù đã khá là muộn, ở đây vẫn còn đến hơn hai mươi người đang lòng vòng quanh quảng trường. Ngay cả Odelette Delphine và Hao Win cũng đang ở đây. Khi thấy Seol xuất hiện, hai người họ nhanh chóng lại gần. Nhưng Seol lại chẳng hề hay, vẫn đăm đăm tiến đến bảng thông báo.

“Xin lỗi.” (Odelette Delphine)

Odelette Delphine cất tiếng.

“À, vâng?” (Seol)

Seol quay đầu lại nhìn. Cô ấy đang lấy tay nghịch một lọn tóc nâu của mình, e lệ như đang có điều gì muốn nói.

“À ừm, cậu có còn nhớ ngài Tong Chai lúc ở nhà hát không?” (Odelette)

“Tong Chai à,… cái người quấn khăn xếp trên đầu đấy à?” (Seol)

“Vâng. Ông ấy là người xếp thứ năm trong kỳ Hướng dẫn. À… tôi nghĩ là ổng gặp hoạ rồi.” (Odelette)

“Gặp hoạ? Ông ta chết rồi à?” (Seol)

Một người sống sót kiếm được hơn 1000 điểm trong kỳ Hướng dẫn mà đã chết ngay trong ngày đầu tiên ở đây rồi á? Chuyện này không thể làm ngơ được.

“Tôi nghĩ ông ta chết trong khi làm nhiệm vụ này.” (Odelette)

Odelette chỉ tay vào cái nhiệm vụ mê cung mà Seol đã làm đi làm lại trong hôm nay.

“Đúng thật, cái nhiệm vụ này cũng báo là có thể chết người mà… Nhưng mà sao cô lại nghĩ là ông ta chết rồi?” (Seol)

“Đã sáu tiếng rồi từ khi ông ấy biến mất, đến giờ vẫn chưa thấy tăm hơi ông ấy đâu.” (Odelette)

“Thế thì vẫn chưa thể chắc được… Bảo ông ta đã chết vì một cái nhiệm vụ đơn giản như thế thì có hơi…” (Seol)

Odelette nhăn

mặt khi nghe Seol nói.

“Đơn giản à… À thì cậu mà lại. Vậy cậu định làm tiếp cái nhiệm vụ này à?” (Odelette)

“À không. Tôi đang nghĩ tới việc thử một nhiệm vụ khác.” (Seol)

Seol quay lại phía cái bảng và bắt đầu tìm kiếm. Odelette Delphine ngập ngừng một lúc rồi cất giọng hỏi.

“Cậu có muốn dành chút thời gian đi uống trà với tôi không?” (Odelette)

….

Một cô gái đang rủ cậu đi chơi vào giữa đêm thế này quả là phúc lắm mới có được. Cơ mà Seol còn có thứ quan trọng hơn phải quan tâm vào lúc này. Cậu còn phải kiếm một nhiệm vụ mới và thử hoàn thành nó ít nhất là một lần.

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi còn có thứ phải làm bây giờ… Nếu không có gì quá nghiêm trọng, tôi xin khước từ lời mời này.” (Seol)

Nghe thấy thế Odelette Delphine tỏ vẻ tiếc nuối.

“Chà nếu là thế thì thôi vậy.” (Odelette)

Cô quay người bỏ đi.

Seol lại cắm cúi vào cái bảng thông báo. Chợt một ý tưởng loé lên trong đầu cậu. Nhỡ đâu bất ngờ, cậu nghĩ và nhanh chóng kích hoạt Cửu nhãn. Gần như tất cả nhiệm vụ được gắn ở dưới bảng đều không toả ra bất kỳ màu nào. Càng lên trên thì cậu thấy màu vàng, màu cam, màu đỏ theo thứ tự mà xếp dần lên trên tận cùng cái bảng.

‘Vậy là ở trên cao thì nhiệm vụ nó khó hơn à?’

Đảo mắt lên, Seol chú ý thấy một tờ giấy đang ngập chìm trong màu đỏ thẫm. Nó được đặt ở tít trên cùng cái bảng, như không muốn một ai đụng vào. Cậu không tin vào mắt mình nổi nữa, cái nhiệm vụ đó có phần thưởng lên đến 172,800 điểm. Thật á, cậu phải đi giết thần hay sao mà được thưởng nhiều thế cơ chứ. Thôi thôi, như thế đủ hiểu là quá xa vời với cậu lúc này rồi, kiếm cái khác dễ hơn đi. Vẫn còn hơi rén khi nghĩ đến cái nhiệm vụ kia, cậu bắt đầu tìm kiếm từ dưới đáy bảng lên. Cậu phát hiện ra, ở giữa những tờ giấy phát sáng màu cam, thì có duy nhất một tờ toả một màu vàng nhạt.

‘Thưởng 1000 Điểm sinh tồn?’

Độ khó chỉ ở mức ‘Hơi khó’ – ‘Khó’. Có nhiêu lần thử? 15 trên 15. Và trên hết, không giới hạn thời gian.

Lòng tham bắt đầu nổi lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện