Dù nhìn bộ dạng đó bao nhiêu lần, đánh giá về sức mạnh của Murlusht mà tôi đưa ra trong thân phận hiệp sĩ vẫn là tương đương với Ekdoic. Xét trình độ kỹ năng thì thậm chí Ekdoic còn mạnh hơn nữa…

Tuy nhiên, người đàn ông trước mặt đã đánh bại Ulffe rồi xuất hiện tại đây. Thoạt nhìn thì tôi không thấy vết thương nào đáng kể.

Hơn nữa, khi nhìn thấy bộ dạng tắm máu của Murlusht vào đêm Toppara chết đi, tôi đã cảm nhận được một chút sợ hãi.

Điều đó giống như thứ tôi cảm nhận được khi nghiêm túc so đấu với các hiệp sĩ Turize. Luồng suy nghĩ muốn giành được chiến thắng cho dù thua kém về năng lực cơ thể.

Sir Ragdo đã nói rằng đó là sức mạnh của sự sẵn sàng. Chuyện bản thân có thể dồn toàn bộ cảm xúc vào thời điểm đó hay không sẽ ảnh hưởng lớn đến thành bại.

“Cô không cần phải phiền não gì đâu. Sau khi giết cô thì tôi sẽ huỷ hoại anh ấy. Không cần tiểu xảo, cứ chơi tới bến nào.”

“… Vậy sao.”

“Nhưng mà mọi người có thể cách xa một tí không? Nếu được thì đứng sát vào tường ấy. Cả Hilmera-sama cũng không muốn bị giết do tuỳ tùng đánh bay phải không?”

Nghe thấy lời đó, anh ấy và vương nữ Hilmera liền giữ khoảng cách. Anh ấy lùi về đến gần cửa ra, nhưng ánh mắt ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào Murlusht.

“Illias, Murlusht không nói dối. Hilmera cũng không định hành động. Không cần nhìn vào [tôi], cô cứ tập trung chiến đấu thôi.”

“___ Đã rõ.”

Một chút do dự còn lại đã được phủi sạch hoàn toàn nhờ lời của anh ấy. Hơi thở cùng thần kinh dần căng lên, và tôi bắt đầu hoành kiếm.

“Vậy thì… tôi lên đây!”

“___!”

Murlusht ở xa thu hẹp khoảng cách chỉ trong một khắc, và tôi lập tức dùng kiếm ngăn cản thanh kiếm mà đối phương đâm ra. Tuy nhiên, bản thân vẫn không thể triệt tiêu đà tấn công và bị đánh bay về phía sau.

Tôi lảo đảo vài bước rồi điều chỉnh tư thế. Chỉ ăn phải một cú mà cánh tay vẫn còn đang tê dại. Tốc độ này có thể hơn cả Sir Ragdo, kiếm áp thậm chí còn vượt trội ngài ấy…!

“Aha, tuyệt quá đi!”

Tôi một lần nữa ngăn chặn cú đâm tiếp theo. Tôi truyền xung kích xuống chân và đẩy Murlusht trở về. Nếu đã biết công kích như thế thì tôi có thể đối phó cú đâm này bằng kiếm thuật.

“Ừm. Cũng có nhiều người đánh trả lại hoặc né tránh, nhưng bị ngăn chặn từ chính diện thì là lần đầu tiên đó! Cô có thật sự là con người không?”

“Đương nhiên rồi.”

Khả năng di chuyển siêu tốc độ của Murlusht không đến từ ma pháp, mà là nhờ Cường Hoá Ma Lực. Đó là công kích được cường hoá với mật độ mà con người bình thường không thể nào chịu đựng nổi.

Từ trạng thái thoát lực đến siêu gia tốc. Nếu muốn phát huy độ nhạy bén này đến mức tối đa, hắn ta cần phải giữ Cường Hoá Ma Lực để bảo vệ cơ thể không bị bật lại ở mức tối thiểu.

“Thế này thì sao?”

Murlusht chạy tới. Lần này thì hắn không lao thẳng tới mà lại nhảy loạn ở xung quanh. Dù đang liên tục di chuyển siêu tốc độ, nhưng tôi lại không cảm nhận được dấu vết sử dụng ma pháp để hồi phục cơ thể.

Vốn dĩ thì đây là kỹ thuật mà vóc dáng hắn ta không thể nào làm được. Phải đạt đến lĩnh vực rèn luyện cơ thể đến mức như gang thép của Sir Ragdo mới có thể cố gắng thực hiện điều đó.

Lý do tôi có thể nghĩ ra là cái gì đó vượt qua cả tài năng thiên bẩm, tức là tài năng của con rơi Yugura như Ulffe, mới giúp Murlusht có khả năng dùng kỹ thuật phi thường thức đến như vậy.

“___ Phù!”

Tôi không thể trực diện ngăn chặn tất cả công kích từ mọi hướng. Đã vậy thì tôi sẽ chuyển sang tư thế chuyển dời lực đánh vào.

Một lần, hai lần, ba lần. Tôi đập kiếm vào những cú đâm ấy và dịch cơ thể bản thân khỏi quỹ đạo đối phương. Nếu trúng một đòn trực tiếp thì cơ thể tôi sẽ không thể nào yên ổn. Tôi đá bay sự gấp gáp đang xâm chiếm trái tim muốn bình tĩnh đối phó và tìm kiếm con đường phản công.

Năng lực cơ thể của đối phương rất dị thường, nhưng tôi lại không cảm nhận được sự thành thục trong kiếm kỹ của gã. Sir Ragdo nhất định sẽ có thể dùng nhiều loại kiếm thuật cho dù ở trong tốc độ này, nhưng đối phương lại chỉ biết đâm tới mà thôi.

Murlusht đang ỷ lại vào cách đánh phát huy tài năng của mình. Vậy nếu lợi dụng điểm đó thì kiếm của tôi sẽ chạm tới hắn!

(____ Là lúc này!)

Ngay thời khắc gạt đi cú đâm, tôi dùng sức mà đẩy phương hướng của đối phương xuống mặt đất. Murlusht đang lao thẳng tới liền chuyển một góc lớn xuống phía dưới và đập vào mặt đất với tốc độ của chính mình.

Tuy đối phương lộ biểu cảm ngạc nhiên, nhưng ý chí trong đôi mắt ấy lại không chút dao động. Song, vì cơ thể bị đập xuống nên chuyển động của hắn sẽ không thể giống như bình thường. Đây chính là… thời điểm truy kích!

“__!?”

Tôi bước thẳng tới, thu hẹp khoảng cách và đâm vào ngực của Murlusht. Hắn ta không hề né tránh, trực tiếp chịu một đòn rồi bị đánh bay về phía bức tường đằng sau.

Tôi rất kinh ngạc. Cú đâm của tôi đã đánh bay Murlusht. Đúng vậy, là đánh bay.

Tôi xác nhận cảm xúc còn lưu lại trên tay. Vốn dĩ nó sẽ xé toạc da thịt và đánh nát xương, ấy vậy mà tôi lại có cảm giác như đánh bay một khối đá quý đầy kiên cố vậy.

“___ Quả nhiên là cô mạnh thật nhỉ.”

Murlusht bị đập vào tường lại đứng dậy như chẳng có gì xảy ra. Phần giáp ở ngực đang bị hỏng, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Mũi kiếm của tôi có dính chút máu, dựa vào số lượng thì tôi có thể biết nó chỉ có thể cắt được một lớp da mỏng.

Nếu đối thủ nương tay hay Cường Hoá Ma Lực còn yếu thì tôi cũng có thể làm giống như vậy. Song, tôi hiện giờ lại không hề lơ lỏng chút nào. Đó là một kích mà tôi đã định sẽ kết liễu đối phương.

Tôi có thể nhận ra mồ hôi lạnh đang chảy dọc lưng mình. Rốt cuộc thì một đòn toàn lực của tôi có thể chém vào cơ thể gã đàn ông này không?

“Được trời phú tố chất như vậy và bản thân nắm giữ kỹ thuật như thế, nhưng cô lại không hề có chút ngạo mạn nào. Thế nhưng, tôi lại không nghĩ mình sẽ thua trận. Cô có biết tại sao không?”

Murlusht lao tới. Thế nhưng, tốc độ ấy lại chậm hơn rất nhiều so với vừa nãy. Một cú vung lớn hệt như bảo tôi hãy chặn lại vậy.

Cho dù thân thể hoá cứng bằng Cường Hoá Ma Lực đến mức nào, hắn ta sẽ không thể phát ra uy lực nếu không có tốc độ. Tôi đón đỡ công kích của Murlusht.

“Hự!”

Công kích ấy yếu hơn rất nhiều so với những cú đâm siêu tốc độ liên tục lặp lại vừa nãy. Thế nhưng, chấn động của nó lại trầm trọng hơn xa dự đoán của tôi.

Lúc kiếm chạm vào nhau, có rất nhiều trường hợp cảm xúc của đối phương sẽ truyền đến bản thân. Song, tôi chưa từng đón đỡ một đòn chứa đựng nhiều cảm xúc đến mức này. Nó không phải kiếm áp, mà tôi đang bị áp đảo bởi cảm xúc nằm trong thanh kiếm ấy.

“Nếu là vì anh ấy thì bản thân sẽ không tiếc mạng mình. Cô chắc hẳn cũng nghĩ như vậy. Về phần biểu hiện thì cô và tôi đều bình đẳng. Nhưng mà nhé, chúng ta vẫn có khác biệt đấy.”

“Khác biệt… gì chứ!”

“Tôi sẽ chết vào hôm nay. Cho dù kết quả thế nào thì tôi chắc chắn vẫn chết. Tôi đã tiếp nhận vận mệnh ấy mà xuất hiện tại nơi này.”

Đến khi nhận ra thì tôi đang bị ép tới. Kể cả khi bản thân dồn toàn bộ sức lực để dùng kinh nghiệm và kỹ thuật, sự khác biệt ấy vẫn đang dần dồn ép tôi.

“Là một hiệp sĩ, sẵn sàng đón nhận cái chết là điều hiển nhiên!”

“Liệu cô có thể kết thúc mọi thứ ở đây không? Liệu cô có thể vứt bỏ mọi thứ không? Liệu cô có thể khẳng định rằng trong lòng không có lý tưởng mơ mộng về tương lai cùng anh ấy không?”

“__!”

Tôi lùi lại, gạt kiếm Murlusht đi và vung kiếm chém xuống tư thế đã mất thăng bằng. Murlusht không hề có ý định né tránh mà đưa cổ về phía kiếm của tôi___

“… Không thể nào.”

Kiếm của tôi ngừng lại tại cổ của Murlusht. Mặt tiếp xúc có một chút máu rỉ ra, nhưng lưỡi kiếm lại hoàn toàn không thể thâm nhập. Kể cả khi đẩy mạnh đến đâu thì nó vẫn bị ngăn chặn bởi cơ thể đó.

“___ Cô dao động rồi.”

“Hả!?”

Ngay sau khi Murlusht xoay một vòng thì tôi liền cảm nhận được chấn động kịch liệt ở sau đầu. Chấn động hệt như bị một tảng đá đập vào. Kiếm của Murlusht vẫn luôn nằm trong tầm mắt của tôi, vậy thứ đó là… cú đá ư!?

Truy kích lại đến, cứ đón đỡ thì không ổn! Ngay khoảnh khắc tôi lùi lại định điều chỉnh tư thế thì kiếm của gã lại lao tới từ chính diện. Tuy nhiên, nếu đã biết rồi thì phòng ngự sẽ rất dễ dàng…!?

“Không cần xấu hổ đâu. Sự trẻ trung đầy mơ mộng ấy không phải sự yếu đuối. Bởi vì nó là nguồn lương thực cần thiết để sinh tồn mà.”

Thanh kiếm tôi ngăn chặn lại nhẹ như lông vũ. Thanh kiếm mà tôi chặn lại cũng chỉ là do gã thả ra…!

“Hự!”

Tôi đã đọc được công kích tiếp theo từ hành động của Murlusht. Gã nắm hai vai tôi và ngửa nửa thân trên về phía sau. Sau khi nhận ra mình không thể né tránh, tôi lập tức húc đầu đối phương để ứng chiến.

Đầu của hai bên bật ra cùng tiếng trầm đục. Song, vì tôi đã điều chỉnh tư thế nên phục hồi nhanh hơn một chút. Giờ thì truy kích___

“___ Ặc!”

Tôi không thể hô hấp mà ho ra một tiếng. Thứ tràn ra không chỉ có mỗi không khí, mà nó còn xen lẫn cả máu. Tôi cảm nhận được nguy hiểm mà nhanh chóng giãn cự ly.

Murlusht ngã về phía sau do chấn động từ cú húc đầu và đang dần đứng dậy. Tầm mắt của tôi nhìn vào ngón tay đẫm máu trên hai tay gã. Ngay khoảnh khắc tôi húc đầu, hắn ta đã bấu vào cổ họng tôi và xé toạc cùng lúc bị đánh bật đi vì chấn động.

Tôi dùng ma pháp Hồi Phục tối thiểu để có thể hô hấp. Tầm nhìn có chút đỏ, dường như máu đang chảy ra từ đầu tôi.

“Ahaha, cô có vẻ cũng quen với kiểu chiến đấu quê mùa này nhỉ, vị hiệp sĩ Turize.”

Murlusht đứng dậy rồi nhặt kiếm của mình. Máu chảy ra từ trán hắn hiện cũng đã ngừng lại. Dường như đối phương cầm máu chỉ bằng Cường Hoá Ma Lực chứ không phải ma pháp Hồi Phục.

Murlusht liếm máu từ trán chảy xuống khoé miệng và cười. Đó là biểu cảm thong thả hay là…

“Nhưng trái tim của cô vẫn đang dao động, chỉ cần khiến nó trở nên lớn hơn là được. Chẳng hạn như___”

Murlusht một lần nữa lao đến với siêu tốc độ. Cú đâm không chút chần chờ từ chính diện, vậy thì tôi sẽ ngăn___!?

Cơ thể căng lên vào thời điểm đón đỡ cú đâm lại đang bối rối. Tôi nhìn khung cảnh trước mặt mà kinh ngạc trong lòng. Murlusht lao đến với tốc độ như thế mà lại đang ngừng phắt lại ngay trước mắt tôi.

“Kìa, cô lại dao động rồi.”

“___!”

Tuy đã né tránh thanh kiếm một lần nữa được đâm tới, nhưng thân mình lại dính phải cú tông của Murlusht vừa gia tốc một lần nữa. Sau khi chịu chấn động mà tôi tưởng như thân thể sẽ bị xé nát, bản thân lập tức đập vào bức tường mà không rõ đâu là trên đâu là dưới.

Không tốt, chuyện này vô cùng tệ. Cho dù không chịu vết thương trí mạng, nhưng tôi lại ăn trọn công kích của hắn. Tính năng của cơ thể cần tốn vài giây để trở lại bình thường. Nếu bị truy kích trong lúc ấy thì tôi sẽ không thể làm gì…

“…?”

Đến khi tính năng cơ thể trở về thì truy kích vẫn không đến. Tôi đứng bật dậy rồi nắm giữ tình huống.

Toàn thân ê ẩm, một số nơi bị co thắt, cần thêm mười giây để tôi hồi phục cảm giác thăng bằng. Và bản thân vẫn có thể chiến đấu.

Ngược lại, Murlusht thì… đang ngồi bệt trên mặt đất. Không, là đang ngã ra mới đúng.

Hai chân của Murlusht đã bị biến dạng, tôi thậm chí còn nhìn thấy xương đâm rách cả da thịt. Đối phương chỉ dùng lực chân để cưỡng ép ngừng cú lao đến với siêu tốc độ. Có thể tưởng tượng được hình dạng ban đầu của nó cũng là tốt lắm rồi.

“Cô kiên cố thật nhỉ. Với lại có thể dùng ma pháp Hồi Phục cũng ăn gian nữa. Chỉ là tôi cũng không hứng thú với kiểu ma pháp không phát động nếu không định hình đâu.”

“… Anh không thể đứng bằng đôi chân đó nữa.”

“Đó đâu phải chuyện cô có thể quyết định phải không?”

Murlusht chỉnh hình đôi chân đã gãy cứ như bẻ cho dây kim loại cong trở nên thẳng lại. Đối phương đang bình thản làm một chuyện mà nếu không dùng ma pháp thì sẽ có nguy cơ mất ý thức vì cơn đau kịch liệt.

Không, không thể nào có chuyện đó. Xương bị gãy, thịt bị xé ra, cả gân cũng đã bị rách toạc. Cho dù có quyết tâm cỡ nào thì dựa trên cấu trúc cơ thể, con người sẽ không thể hành động mới đúng…

“…”

“Chỉ cần tôi vẫn còn ý chí thì bản thân vẫn sẽ tiếp tục tồn tại. Đây là thời khắc cuối cùng của tôi, và bản thân không cần phải lưu lại gì cho tương lai cả. Nào, không cần phải luyến tiếc gì đâu. Hãy tiếp tục nào.”

Ý chí chứa trong đôi mắt ấy không hề dao động. Murlusht cầm kiếm lên và thủ thế hệt như thời điểm ban đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện