Triệt tiêu cảm xúc. Đó là hành vi giả tạo bản thân rằng mọi thứ “vốn là như thế” và khiến bản thân không hề cảm nhận được bất cứ cảm xúc gì.

Song, trừ khi người đó chỉ là loài thú vật biết suy nghĩ, còn không thì trái tim sẽ luôn đồng hành cùng với đời sống bản thân. Dù hành xử nhằm khước từ tất cả nỗi đau thì nó vẫn sẽ bị bại lộ vào một lúc nào đó.

Bản thân đã dựng lên vị thế tôi nhằm giúp mình không mang cảm giác tội lỗi và chịu tổn thương. Thế nhưng, khi cả hai đều chia sẻ ký ức thì lược bỏ cũng sẽ có giới hạn. Kể cả khi giả vờ dị thường đến mức nào đi nữa, một người bình thường sẽ chẳng thể nào chịu đựng được tra tấn của thời đại Trung Cổ.

“Ư… phù… phù…”

Cố gắng nằm xuống trong lúc bọn Illias đến nơi thật sai lầm. Ký ức của tôi được kiềm nén trong vô thức đã không do dự mà xâm thực đến cả trong giấc mơ.

Bản thân đã cố tình khiến tinh thần trở nên mơ màng và tránh xa màn tra tấn của Zuttcho. Nếu được thì bản thân còn muốn tách rời, không dùng đến tôi và quên đi tất cả những ký ức ấy. Dù có là tôi thì trải nghiệm bị tra tấn cũng không phải thứ tinh thần có thể chịu đựng.

Tuy nhiên, theo tình huống hiện tại thì đối phương là kẻ mà [tôi] khó có thể đối mặt. Kể cả khi buộc phải chia sẻ gánh nặng thì sự hợp tác của tôi vẫn là điều cần thiết.

“… Có lẽ đến lúc rồi.”

Tôi dời mắt sang phía Tysante đang co giật bên cạnh, hắn đang hất tung khăn trải bàn với khuôn mặt vặn vẹo. Nhìn tên này cũng chỉ gây ảnh hưởng xấu lên cơ thể bản thân mà thôi.

Cánh cửa này được bố trí một cơ chế, phải là Tysante và những kẻ thân cận mới có thể mở nó ra. Nếu lý giải suy nghĩ của người làm cửa thì chắc tôi có thể mở được, nhưng tri thức về mấy người thợ lành nghề tại Serend quá ít nên rất khó để thực hiện hành động ấy. Vả lại, do cùng uống thuốc độc với Tysante nên tôi không thể tập trung khi chịu ảnh hưởng bởi loại độc tê liệt này.

Trong bữa sáng của Tysante, tôi đã dùng loại độc phát tác chậm không gây chết người và có triệu chứng giống với thứ chúng đã dùng, còn hai chiếc lọ tôi mang vào là lại độc tê liệt có tác dụng tức thì và chỉ tước đi tự do trong cơ thể. Thật may mắn cho gã đàn ông này, bởi vì nếu không có loại không màu không mùi trong đống chất độc mà Mix dùng khi vô hiệu hoá đối phương thì tôi đã phải dùng hàng thật rồi.

Cánh cửa được đẩy mạnh ra, thuộc hạ của Tysante cùng Illias và Ekdoic xuất hiện. Vì đã giải thích với bọn Illias nên họ chỉ lộ vẻ bất an chứ không hề kinh ngạc.

Khi đến thời gian đã định thì chắc chắn bọn Illias sẽ lao đến. Ban đầu thì ắt hẳn các thuộc hạ của Tysante sẽ ngăn cản, nhưng quả nhiên là nếu không phản ứng suốt vài tiếng thì chúng sẽ trở nên bất an.

“Ty… Tysante-sama!? Tên… tên khốn! Ngươi đã làm gì ngài___”

“Mấy người biết rằng Tysante sẽ làm gì với tôi rồi cho tôi vào mà giờ lại tức giận thì thú vị thật đấy. Thật ra đổ lỗi cho tôi cũng không thành vấn đề, nhưng mấy người định công bố kiểu gì đây? Vương tử bị một gã đàn ông chỉ có thể đánh ngã trẻ con dùng sức ép uống thuốc độc ư? Hay là biết rõ đối phương sẽ dùng gian kế mà vẫn trơ mắt ra để bị lừa? Tysante sẽ thích cái nào đây nhỉ?”

“___!”

Tôi uống thuốc giải do Ekdoic đưa ra. Vì là thuốc trung hoà độc tố nên tôi vẫn không thể lập tức cử động, nhưng cũng không cần phải lo triệu chứng trở nên nặng hơn nữa.

“Anh ta đã nhận tội mà tự mình uống thuốc độc. May mắn là độc anh ta uống vào cũng không phải thứ tước đoạt tính mạng như anh ta nghĩ. Kể chuyện hay ho thế này thì sao?”

“Ngươi… ngươi lại dám bày ra trò đó…!”

“Trước khi cắn người thì nên nhanh trị liệu cho tên đàn ông đó đi. Đáng tiếc là thuốc giải bên này chuẩn bị đã hết sau lần uống vừa rồi. Mặc dù không đến mức chết đi, nhưng để lâu quá thì không chừng sẽ có di chứng đấy.”

“Đú… đúng rồi! Nhanh mang Tysante đi mau!”

Tôi mượn vai Ekdoic mà nhìn Tysante được mang đi. Thông thường thì đối phương sẽ phải bắt giữ tôi, nhưng trong trạng thái số người bị giảm sút thì chúng không thể dùng sức mạnh với Illias và Ekdoic, những người có thể ngăn cản chúng ám sát.

“… Anh không đoạt mạng hắn nhỉ.”

“Giết mấy tên như thế thì chúng sẽ không thể hối hận những gì mình đã làm. Phải tước đi tự tôn cùng quyền lợi rồi để chúng tự nhấn chìm phần đời còn lại của mình mới được.”

Hai người Tysante và Yumes đều là nhân vật có vấn đề về nhân tính, nhưng vì có thể thành lập chuyện buôn người và bí mật lưu hành thuốc phiện ở thời đại này nên khả năng đánh hơi tiền tài cùng quyền lực của chúng đều thuộc hàng số một.

Song, không cần nói đến Yumes bị những quý tộc từng hợp tác phản bội, phía lưu thông thuốc phiện cũng sẽ sụp đổ phần lớn trong lúc Tysante không thể hành động. Hậu thuẫn của chúng ắt hẳn sẽ bị tê liệt toàn bộ cơ năng sau náo động lần này.

“… Ai đã uống thuốc độc trước?”

“Là Tysante.”

“Vậy thì chẳng phải anh không cần uống sao?”

“Nếu chỉ giết hắn thì không cần phải uống. Tuy nhiên, một khi đã tha đối phương sống thì tôi cần phải uống trước mặt hắn. Bởi vì đây là chất độc mà chỉ tôi mới có thể khiến hắn uống được.”

Lý do bản thân uống thuốc độc trước mặt Tysante dù đã nói ra thứ bên trong hai chiếc lọ chính là vì khiến trái tim hắn thấm nhuần chất độc là tôi.

Trong vụ việc lần này, hắn đã bị tôi làm một vố giật mình. Tuy nhiên, để hắn sống rồi lại tiếp tục muốn trả thù thì sẽ vô nghĩa. Tôi cần phải dùng phương pháp không hợp lẽ thường nhằm tạo ấn tượng mạnh cho đối phương.

Sau khi Tysante chịu ảo giác rằng mình sẽ thật sự chết đi, mỗi lần nhớ đến tôi sau này thì hắn sẽ lại nghĩ tới cảnh tượng hiện tại. Một gã đàn ông điên cuồng không do dự uống độc chỉ để bức ép bản thân, kể cả đọc vị thắng thì kết cục vẫn sẽ là bản thân chịu thất bại. Đây chính là màn diễn xuất điên cuồng nhằm khắc sâu ấn tượng như vậy vào trong lòng hắn.

“Nếu anh thấy cần thiết thì tôi cũng không nói thêm gì… nhưng quả nhiên là vẫn không cảm thấy tốt đẹp cho lắm. Chuyện tôi chỉ có thể đi theo cũng khiến bản thân khó chịu nữa.”

Không phòng bị là cái bẫy khiến đối phương lơ là cảnh giác. Cơ thể yếu ớt này rất có ích vì có thể khiến bọn Tysante phán đoán sai lầm chỉ vì không có hai người Illias, và chúng sẽ trở nên lơ là vì điều ấy. Mặc dù hiểu rằng điều này sẽ khiến họ chịu gánh nặng, nhưng nếu không gánh vác nguy cơ cỡ này thì tôi sẽ không thể tạo ra kẽ hở trong lòng những kẻ nắm quyền luôn luôn đề cao cảnh giác.

“Chỉ cần các cô có tấm lòng ấy là đã đủ rồi.”

Lời này không phải dối trá. Kế hoạch lần này chính là một kiểu đi trên dây và chỉ suýt soát thành công nhờ bọn Illias ở gần đây. Trong trường hợp tôi chỉ đi một mình, thủ đoạn vừa tha Tysante sống sót vừa bức ép đối phương sẽ vô cùng ít ỏi. Làm thế thì giết chết đối phương bằng thuốc độc trong bữa sáng sẽ là phương án tốt nhất.

“Huynh đệ. Áp chế Yumes và Tysante xem như đã xong rồi, vậy chúng ta sẽ làm gì từ bây giờ đây?”

“Một khi tội trạng đã bị lôi lên thì đất nước này sẽ phải tiến hành điều tra. Người được giao nhiệm vụ điều tra có lẽ sẽ là Washect nên chúng ta phải nhân dịp ấy mà tìm hiểu xem đối phương có phải kẻ hợp tác với bọn Larheit hay không.”

“Nếu là vấn đề nội chính thì chẳng phải Nuhsa sẽ hành động ư?”

“Tại vì Nuhsa có lẽ phải bận rộn với đám quý tộc phe Yumes. Chuyện này nhất định sẽ được chuyển sang Washect đang rảnh tay thôi.”

Sau đó thì đúng như dự đoán, mọi thứ xung quanh Tysante và Yumes đã bắt đầu bị điều tra dưới sự chỉ huy của Washect. Cả hai đều nằm trong trạng thái không thể hành động như bình thường, cả thuộc hạ của chúng cũng phải ứng phó với chuyện buôn người và ngầm lưu thông thuốc phiện nên sẽ không thể che giấu hoàn toàn.

Trong lúc những sự thật bị che giấu dần lộ ra, thứ chúng tôi muốn tìm kiếm rốt cuộc cũng đã xuất hiện. Đó là một công cụ được giấu diếm tại nơi ở của Tysante.

-------------------------------------------------------------------

Tôi nghe thấy tiếng hát. Đó là bài đồng dao mà Washect-sama đã dạy cho Hilmera-sama. Ngài ấy luôn làm những hành động nhằm tưởng nhớ những kỷ niệm với Washect-sama mỗi ngày như vậy.

“Ngài trông vui thật nhỉ, Hilmera-sama.”

“Dĩ nhiên rồi! Sứ Giả-sama đã đưa ra thành quả đến thế này thì chẳng phải là việc cần ăn mừng sao!”

“Thế thì tốt rồi. Bên tôi cũng tiến triển không ít đó.”

Nhờ anh ấy dồn ép các vương tử nên công việc của tôi đã trở nên thoải mái hơn. Những con cờ luôn nghỉ ngơi từ trước đến nay của chúng đã bắt đầu tích cực hành động để dập lửa.

Cho dù năng lực của con cờ cao đến mức nào, nhưng nếu không có người điều động thì bàn cờ sẽ dễ trở nên hỗn loạn. Tysante và Yumes là những kẻ ngạo mạn, thế nhưng tôi không thể không khen ngợi năng lực né tránh nguy cơ của hai người đấy. Vậy thì khi họ không thể hành động như bình thường thì bẫy rập của Hilmera-sama sẽ dụ chúng vào tròng.

Cả tôi cũng chỉ cần di chuyển theo chỉ thị là có thể tiếp xúc đối tượng cần giết chết nên không cần phải ngẫm nghĩ gì cả.

“Chuyện đó thì tốt, nhưng cũng phải xoá mùi máu đi chứ. Mùi hôi cứ như anh chưa đi tắm mấy ngày vậy.”

“Tôi vừa mới tắm lúc nãy đó. Nếu ngài muốn phàn nàn thì xin hãy đổi cho tôi bộ giáp và thanh kiếm mới đi.”

Tôi đưa thanh kiếm vẫn còn nằm trong bao cho Hilmera-sama. Khi ngài ấy rút kiếm thì liền hiểu ra lý do tôi bất mãn.

“Uwa, toàn là máu luôn, cả lưỡi kiếm cũng bị cùn đi quá trời này. Không phải ta vừa mới cung cấp cho anh dạo trước à?”

“Tại vì chúng cũng không phải những kẻ không biết chống cự mà chờ chết. Vẫn có những kẻ tay nghề tốt nên đành chịu thôi.”

Mặc dù bộ giáp cũng được tẩy rửa, chỉ là mấy tảng máu không thể tẩy nằm trong khe hở vẫn đang bám chặt. Mùi máu không thể tẩy đi có lẽ là vì chúng, nhưng nếu phải giết người mỗi ngày thế này thì dĩ nhiên tôi sẽ không thể rửa kỹ càng được rồi.

“Anh không có cách khiến chúng không bắn máu lại ư?”

“Đáng tiếc rằng mục tiêu đều là đám người có máu và nước mắt cả.”

“Nói theo kiểu đó thì chắc chúng cũng sẽ có trái tim nên ta không muốn nghe đâu. Được thôi, về bộ giáp thì ta sẽ cho người đổi bộ khác.”

“Tôi nghĩ kiếm cũng sắp tới lúc thay rồi cơ.”

“Cái đó thì anh cứ cầm kiếm trong kho tàng của ta đi. Thỉnh thoảng cũng phải ban thưởng nữa.”

Tôi có chút vui vẻ sau khi nghe thấy lời đó. Tuy phần lớn kho tàng của Hilmera-sama đều là vật kỷ niệm với Washect-sama, nhưng nó cũng có báu vật mà cha mẹ Hilmera-sama để lại. Trong đó có một thanh kiếm mà một tên kiếm sĩ nửa mùa như tôi cũng cảm thấy say mê.

“Nhưng có được không? Đó chẳng phải là kỷ vật của phụ mẫu ngài sao?”

“Cũng không phải ta không quan tâm, nhưng chắc họ sẽ vui hơn nếu thanh kiếm được anh sử dụng. Anh là hiệp sĩ của ta nên cũng chấp nhận danh dự này đi.”

“Tôi xin phép nghe theo lời của ngài, nhưng có trân trọng hay không thì lại là chuyện khác đó?”

“Ít nhất cũng phải chăm chút nó đi. Dù sao thì nó cũng là danh kiếm mà.”

Tôi cũng đã cẩn thận sử dụng thanh kiếm mà Hilmera-sama đang cầm cơ… Mà kệ đi. Danh kiếm thì chắc sẽ kiên cố và có thể xài lâu hơn.

“Vậy thì tôi cần phải giết mục tiêu nào nữa đây?”

“Về chuyện đó thì xem như đủ rồi. Cả con cờ lẫn hậu thuẫn của Tysante và Yumes đều đã bị huỷ diệt gần hết, tiếp tục hành động nữa thì không chừng Nuhsa sẽ can dự vào. Lần trước tên đó đã dùng Washect-onii-sama để khiến ta ngoan ngoãn đấy? Rốt cuộc hắn có tư cách gì mà lợi dụng Onii-sama đây?”

Trong tư cách con người thì vương tử Tysante và vương nữ Yumes đúng là bọn rác rưởi, nhưng vị công chúa này lại cảm thấy kẻ lợi dụng Washect-sama như vương tử Nuhsa là kẻ khó có thể tha thứ nhất.

Song, tôi cũng hiểu rõ lý do ấy. Bởi vì người đánh gãy tinh thần Washect-sama là vương tử Nuhsa nên điều đó cũng là lẽ dĩ nhiên.

“Vậy lời thật lòng của ngài là?”

“Ta muốn giết Nuhsa, nhưng vì hắn tạo cơ hội để ta gặp mặt Onii-sama nên xem như tha cho hắn vậy.’

“Ngài thành thật như thế thì tốt. Vậy thì ngài sẽ ngoan ngoãn đúng như Washect-sama bảo ư?”

“Ừ, bàn cờ cũng đã được dàn xếp. Có thể nói mục đích của ta đã hoàn thành cũng được đấy.”

Hilmera-sama ngâm nga và mở cửa sổ. Vì là vị trí có thể nhìn bao quát đường phố thành đô Serend nên căn phòng của Hilmera-sama có điều kiện rất tốt. Thậm chí nếu không có Hilmera-sama thì tôi đã rủ anh ấy đến đây rồi.

“Mục đích của ngài là…”

“Đừng bắt ta phải nói mãi. Dĩ nhiên là đưa Washect-onii-sama lên vương vị Serend chứ gì nữa.”

“Nhưng chẳng phải Quốc Vương bệ hạ vẫn còn tại vị sao?”

“Không thành vấn đề.”

“Không lẽ ngài định…”

Điều đáng sợ nhất là vị công chúa này thật sự có thể làm như vậy. Bởi vì không cùng huyết thống nên có lẽ ngài ấy sẽ không thèm do dự.

“Không phải. Vốn dĩ phụ vương cũng sẽ quyết định Quốc Vương tiếp theo trong tương lai không xa. Nhờ xảy ra biến hoá lớn trong sức ảnh hưởng của các vương tử sau vụ việc lần này nên chắc ông ấy sẽ hạ quyết tâm sớm hơn dự định đấy.”

“Là vậy sao?”

“Đúng thế. Vì vậy mà Tysante lẫn Yumes đều muốn dùng thủ đoạn kịch liệt để khống chế Sứ Giả-sama đó.”

Ra là vậy sao. Quốc Vương cho Washect-sama tiếp xúc anh ấy là vì dùng đối phương làm thử thách cuối cùng để đánh giá người thừa kế vương vị… Do đó, các vương tử khác mới tỏ hứng thú với anh ấy, xem đối phương là mối đe doạ và lộ ra địch ý… Lợi dụng ân nhân đã bảo vệ yên bình quốc gia thì đúng là quốc gia thối nát từ ngọn mà.

“Nhưng thế thì chẳng phải vương tử Nuhsa vẫn còn lực ảnh hưởng sao?”

“Bên đó thì không sao đâu. Ta sẽ tự mình ra tay.”

“Ơ? Từ khi nào… Tôi chỉ thấy ngài giả bệnh để vui vẻ ở cùng Washect-sama chứ.”

“Gần đây là thế. Nhưng chất độc mà ta dùng đã bén rễ từ trước rồi. Thế nên phụ vương chắc chắn sẽ chọn Washect-onii-sama làm vua.”

Có vẻ như Hilmera-sama vô cùng tự tin. Tuy nhiên, liệu vương tử Nuhsa ấy sẽ dễ dàng sa vào thủ đoạn ấy không? Nếu nhìn khách quan thì người ưu tú nhất trong các vương tử chắc chắn là vương tử Nuhsa.

Đúng thế. Chỉ mỗi vương tử ấy nhìn nhận tôi là nhân vật nguy hiểm ngay từ đầu. Nhất định người đó cũng thông thạo kỹ năng lý giải mặt bên trong của một người như anh ấy.

Dù thế, vương tử Nuhsa lại không có mị lực giống như anh ấy. Hình thái linh hồn của gã đàn ông đó không hề mỏng manh chút nào. Nó rất kiên cường và mang hình thái như một bức tường thành chứa đựng cái tôi vô cùng mạnh mẽ.

Cá nhân tôi thì nghĩ vương tử Nuhsa sẽ là trở ngại lớn nhất cơ… Nhưng nếu Hilmera-sama đã bảo không sao thì tôi chỉ có thể để ngài ấy gánh trách nhiệm này.

“Vậy tôi phải làm sao đây? Bản thân cũng đang muốn đi xem xét tình trạng của anh ấy đó.”

“Cứ tự nhiên. Sau khi tìm thấy chứng cứ tại chỗ của Tysante thì mục đích của Sứ Giả-sama cũng đã kết thúc rồi. Không chừng anh ta sẽ quay về Turize luôn đấy.”

“À, vậy sao… Nếu mục đích của anh ấy kết thúc thì… sẽ không còn lý do lưu lại Serend rồi nhỉ…”

Thế thì tôi sẽ không còn có thể xem hình thái con tim của anh ấy khi mình muốn nữa. Điều đó thật đáng buồn, chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến tôi muốn khóc.

“___ Vai trò vương nữ của ta cũng sắp kết thúc rồi. Đến lúc đó thì anh không cần làm hiệp sĩ của ta nữa. Anh muốn đuổi theo người ta thì cứ tuỳ thích.”

“Tôi xin nói thật lòng, Hilmera-sama có thể nói vậy sao?”

“Ta đã được cứu rỗi bởi tình nghĩa của anh rồi. Ta chỉ muốn anh trở nên thành thật với trái tim của mình thôi.”

“… Nhưng thành thật mà nói sạch sành sanh thì ngài sẽ không khóc chứ?”

“Ít nhất cũng giữ lễ tiết với ta đi.”

Nếu đuổi theo thì tôi sẽ có thể tiếp tục nhìn ngắm con đường mà anh ấy sống. Đó là một tương lai đầy mị lực, và tôi cũng mong muốn điều đó.

Song, tôi lại có trực giác chuyện này sẽ không thuận lợi như vậy. Cảm giác khi có cảm xúc áy náy thế này của tôi chưa bao giờ sai cả. Nhất định kết quả mà tôi không mong muốn và càng bi thương hơn cả tưởng tượng đang chờ đợi.

Ấy vậy mà không hiểu sao trái tim tôi lại trở nên rộn ràng chưa từng có. Rốt cuộc thì tôi đang chờ đợi một diễn biến như thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện