“Cái gì cơ!?”

“___ Ra là vậy. Thế thì sẽ không ai cản trở tôi, và nó cũng phù hợp với luật chơi… Được đấy, tôi chấp nhận.”

“Yugura cũng đừng chấp nhận như không chứ!?”

Ừ thì vốn Hắc Tỷ gọi tên đàn ông này từ dị giới nhằm mục đích chiếm đoạt cơ thể. Nếu có sự hợp tác từ Yugura thì chúng tôi nhất định có thể hồi phục ý thức Hắc Tỷ từ cơ thể của cậu ta.

Dù vậy, kẻ này hầu như không có chút ma lực nào. Cùng lắm cũng chỉ là ma lực duy trì thuật Nhập Hồn để giải quyết vấn đề ngôn ngữ cùng ma lực từ ý niệm còn sót lại của chị ấy.

Cho dù nhắm mắt dắt đại một tên con người nào đó cũng có cơ thể tốt hơn. Đừng nói là Bích Vương, chị ấy sẽ thua cả Kim Nữ đấy!?

“Kể cả khi Hắc không thể tự mình hành động thì vẫn có lực lượng hành động theo ý chí cô ấy mà. Ma Giới Serend vẫn còn những sức mạnh ấy còn gì?”

“Nhưng mà bọn họ…”

Ở Ma Giới Serend có những đồng đội mà Hắc Tỷ từng biến thành Ma Tộc khi xưa. Tuy vào thời điểm Hắc Tỷ bị phong ấn thì đại đa số đều đã bị Yugura giết, nhưng mấy người còn sống sót vẫn đang tích luỹ sức mạnh để chuẩn bị chờ Hắc Tỷ phục sinh.

Đám người đó đúng là những người ở cùng thời đại với Hắc Tỷ. Nói theo cách khác thì họ là những người được dẫn đến thế giới hiện tại nhờ Yugura. Nếu Hắc Tỷ muốn giải quyết với nhân loại sử dụng họ cũng là một lựa chọn. Tuy nhiên, bọn họ đã…

“Không cần lo lắng đâu, Tedral. Tôi đã nắm rõ tình hình của họ. Có lẽ nó sẽ khiến Hắc bất mãn đôi chút, nhưng chúng ta đều biết mọi thứ cũng không thể nào vẹn toàn. Hơn hết là nó vừa đủ để cho loài người có lợi thế. Dù tính cách không ổn thì sức mạnh của họ vẫn còn nguyên vẹn.”

“Ừ thì đúng là vậy…”

“Và người nên lo lắng hơn hết chính là cậu đấy, cậu bạn đồng hương. Khi giao quyền khống chế cơ thể cho Hắc, ý chí của cậu sẽ bị nuốt chửng bởi ý thức của cô ấy. Kể cả khi không thể sử dụng ma pháp thì cậu vẫn phải đối mặt với sự hận thù của cô ấy. Người thường như cậu có thể chịu được hay không cũng không rõ lắm đâu?”

“[Tôi] đã sẵn sàng cho chuyện đó rồi. Kiểu gì thì đây cũng không phải cuộc chiến dài hơi như vậy.”

Yugura làm động tác suy nghĩ một chút. Dù tò mò không biết gã đàn ông này đang suy tính điều gì, nhưng anh ta cũng không định đọc suy nghĩ của đối phương. Điều này thể hiện rằng đối với Yugura, trò chơi với người đàn ông này đã bắt đầu.

Tôi không cho rằng không đọc suy nghĩ là ngạo mạn. Trong lập trường của Yugura, sách lược của gã đàn ông này không có tính nguy hiểm nào cả.

Yugura đang nắm giữ những năng lực như khả năng quan sát của Lytial và năng lực cảm nhận nguy cơ của Harkdoc ở cấp bậc cao hơn. Anh ta có thể phân tích thông tin đạt được bằng thị giác từ bản năng, xác nhận kết cục bằng trực giác và ứng phó một cách hoàn hảo. Kể cả khi không đọc từng suy nghĩ của đối phương, những hành động dẫn đến lựa chọn sai lầm trí mạng vẫn sẽ tự động bị hạn chế.

Nếu cảm nhận được nguy hiểm thì tức là anh ta đang sa vào kế sách tất thắng của người đàn ông này. Đến lúc đó lại đọc suy nghĩ thì tình huống vẫn sẽ bị nghịch đảo.

Vì vậy, anh ta hiện đang tận hưởng trận đấu như một người chơi thuần tuý. Và tình huống này cũng chứng minh rằng không có yếu tố nào đe doạ Yugura cả.

“Nhưng có được không đấy? Tôi có thể kéo cậu ra khỏi Hắc và trả về Nhật Bản. Nếu là kẻ dịch chuyển thông thường thì tôi không có nghĩa vụ làm vậy, nhưng một khi đã dính dáng đến Hắc thì tôi có thể làm không công cho cậu.”

“[Tôi] rất vui với đề nghị đấy, nhưng ít nhất thì bản thân vẫn có quan hệ với thế giới này. [Tôi] muốn trả ơn họ nhiều nhất có thể.”

“___ Vậy sao. Thế thì hãy bắt đầu luôn nào.”

Sau khi Yugura đánh vào hư vô thì vô số máy móc liền xuất hiện xung quanh. Anh ta từ từ tìm công cụ mình cần và gắn kết chúng lại.

“Không phải làm theo kiểu ma pháp à?”

“Tính toán ở trình độ cao thì dùng siêu máy tính sẽ nhanh hơn tính nhẩm phải không? Ma pháp cũng được thành lập dựa trên cấu trúc căn cứ vào quy tắc. Dùng công cụ bổ sung vào những chỗ cần thiết sẽ giữ an toàn và không gây ra sự cố.”

“Ra là thế.”

“Nếu xem trọng hiệu suất thì tạo ra cơ sở quy mô lớn là được. Tuy nhiên, nếu đặt tại đại lục thì nền văn minh sẽ phát triển quá mức, còn ở không gian tức thời như thế này thì đặt vật chất có dung lượng lớn sẽ khiến nó trở nên bất ổn định. Nhân tiện thì chúng ta cần một chút thời gian để chuẩn bị, cậu có gì muốn hỏi không?”

Yugura vẫn có thể nói chuyện dù liên tục thao tác mà không hề liếc mắt. Dường như cậu ta cũng không cảm nhận được gì về khung cảnh thao tác của Yugura nên chỉ bình tĩnh quan sát.

Cậu ta có hiểu từng công cụ nằm trên mặt đất đều là những thứ có thể khiến văn minh ma pháp phát triển hàng trăm năm không? Trông vừa hiểu vừa không hiểu ấy chứ.

“Điều muốn hỏi… A, về chuyện của Phi Ma Vương được lưu lại trong truyền thuyết.”

“Vụ anh ta bại trận một cách suýt soát hả? Với tôi thì các Ma Vương ngoài Hắc đều là hàng tép riu cả, nhưng nếu không truyền đạt vài câu chuyện mình khổ chiến thì độ uy hiếp của họ sẽ giảm đi phải không? Tôi cũng phải làm chút hỗ trợ để họ so sánh với Tiêu Chí Anh hùng và tưởng tượng ra sức mạnh của Ma Vương chứ.”

“Vậy là thao túng ấn tượng à.”

“Hồi thành lập Yugura giáo cũng khá là vất vả đó. Tôi phải dùng ma pháp Thứ Nguyên để điều tra thông tin Trái Đất trong tương lai rồi thu thập mấy điểm tốt từ các tôn giáo đấy.”

“Đơn vị tiền tệ cũng trở nên dễ hiểu hơn nữa.”

“Cậu nghĩ xem, nếu có người đến từ cùng hành tinh thì sẽ dễ thích ứng hơn phải không?”

Không biết có phải vì là đồng hương hay không mà hai người mới gặp mặt lần đầu lại trò chuyện khá thân thiết. Tuy rằng vẫn đỡ hơn cảm giác nguy hiểm, nhưng tôi lại thấy bản thân lao tâm khổ tứ cũng chẳng để làm gì.

“Nếu như tăng lượng cung muối thì văn hoá ẩm thực đã phát triển hơn rồi đấy.”

“Tôi cũng từng nghĩ vậy. Chỉ là đám người ở thế giới này được tạo ra để không mang hứng thú với biển nên khó tăng hiệu suất lắm. Vùng tôi từng sinh hoạt ở gần biển nên tự làm sẽ nhanh hơn nhiều.”

“Nó cũng đã lưu thông trong chợ một số rồi. [Tôi] nghĩ nó có khả năng thúc đẩy phát triển văn hoá ẩm thực ấy chứ.”

“Có lẽ thế. Cơ mà tôi là con người sống gần chiến tranh thế giới thứ nhất nên không có hứng thú với việc xa xỉ lắm đâu. Mà Nhật Bản cũng tuyệt thật đấy, thua trận trong cuộc chiến còn lớn hơn nữa mà vẫn phát triển được như vậy.”

“[Tôi] lại thấy người có thể nói chuyện với người Nhật Bản trăm năm sau mới gọi là kinh khủng đấy.”

Yugura đặt một vật giống như chiếc ghế rồi ra hiệu ngồi xuống. Dưới tình huống một cái ghế bình thường cũng có vẻ đáng nghi thì ai cũng sẽ nhăn mặt khi bị bảo ngồi lên một thứ trông có khả năng vọt ra cái gì đó. Ấy vậy mà gã đàn ông này lại không thay đổi sắc mặt và ngồi xuống vững vàng.

“Mãi mới có dịp gặp đồng hương mà chỉ có thể nói chuyện một chút thế này cũng đáng buồn thật nhỉ.”

“Nói lâu thì [tôi] sẽ chỉ phàn nàn thôi.”

“Haha, xin lỗi cậu về chuyện đó. Vậy thì cậu hãy đội cái này và nhắm mắt này nhé.”

Gã nhận lấy thứ giống như mũ trụ, đội lên đầu rồi giao cả người cho Yugura trong tư thế thoải mái. Yugura thở dài một chút rồi bắt đầu truyền ma lực vào thiết bị.

“Này, Yugura, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?”

“Thứ ở trong người cậu ấy là ý niệm còn sót lại của Hắc. Vốn dĩ thì nó sẽ lợi dụng dao động trong cảm xúc của cậu ấy để thúc đẩy xâm thực, gia tăng ma lực bản thân, nắm giữ tài nguyên đủ để hình thành ý chí và sau đó sẽ thực hiện phương pháp cướp đoạt quyền sở hữu cơ thể. Điều tôi làm từ giờ chính là trợ giúp và hoàn thiện đoạn sau theo kiểu mô phỏng. Nói cụ thể hơn là ứng dụng ma pháp Thứ Nguyên và tác động vào linh hồn rồi làm phép mô phỏng___”

“Nhờ anh giải thích mà người thường có thể hiểu ấy.”

“Cậu muốn thông qua phân thân ở Turize để giải thích cho đồng đội cậu ấy nhỉ? Tôi sẽ dùng ma lực của Hắc trong cơ thể cậu ấy làm gốc và cho ý chí đang ở trong ngọn núi kia của cô ấy nhập vào nó. Kiểu vậy đấy.”

“Ờ ờ… Lộ cả rồi sao.”

Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng. Sức mạnh Yugura sử dụng từ khi đến nơi này đáng lẽ chỉ có năng lực đọc suy nghĩ và ký ức mới đúng. Tôi còn nghĩ nếu cảm thấy anh ta thăm dò bản thân thì sẽ lập tức giải trừ phân thân cơ…

Tôi khá tự tin vào kỹ thuật dùng ma pháp, nhưng hoá ra nó vẫn như trò trẻ con khi đứng trước đối tượng đã dạy những thứ ấy à. Tôi đã cố gắng trong lúc tên này không ở đây mà…

“Không phải ma pháp đâu. Đây chỉ là suy đoán sau khi tôi tham khảo ký ức đã đọc từ cậu ấy và tính cách của cá nhân cậu thôi. Cá nhân tôi sẽ không ngăn cản, nhưng Hắc sắp sửa đến đây rồi. Tôi khuyên cậu giải trừ nó trước khi cô ấy nghĩ rằng cậu là nội gián của loài người.”

“Cũng… cũng phải… Có lẽ nên để ngày sau rồi lại giải thích vậy…”

“Làm càng sớm càng tốt. Cậu cũng sẽ trở thành một con cờ của Hắc đấy.”

“… Đúng là thế.”

Khi Hắc Tỷ phục sinh thì đương nhiên tôi sẽ là đồng minh của chị ấy. Nếu Hắc Tỷ huỷ diệt loài người thì chuyện cùng vấy bẩn đôi tay này cũng là điều hiển nhiên. Hơn hết là Hắc Tỷ sẽ phục sinh với cơ thể của con người yếu nhất. Vậy có lẽ tôi sẽ là con bài tẩy của Hắc Tỷ ấy chứ.

Theo cách nói của Yugura thì chắc lời nguyền trong thân phận giám sát của tôi cũng đã được giải trừ. Được như vậy thì đúng là tốt quá rồi.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì Yugura ngừng cung cấp ma lực rồi tháo thiết bị giống như mũ trụ trên đầu cậu ta.

“Rồi xong.”

“Ơ? Xong rồi?”

“Lần này cũng không phải mang cả linh hồn tới đâu. Nó giống như kiểu phản chiếu ý thức đang ở trong ngọn núi kia lên cơ thể này vậy. Gọi là truyền hình vô tuyến___ thì cậu có hiểu không?”

“À. Cái truyền hình ảnh thông qua chiếc hộp nhỉ.”

Tôi cũng biết một ít văn hoá trong tương lai của hành tinh Yugura. Tôi thì thích mấy cái cơ sở phản chiếu màn hình như rạp chiếu phim hơn ti vi. Cái đó vừa có quy mô lớn mà vui nữa.

Tôi dè dặt nhìn khuôn mặt gã. Mặc dù trông như đang ngủ, nhưng dường như bên trong đã trở thành Hắc Tỷ rồi. Đó chính là Hắc Ma Vương được người đời xưng tụng là mạnh nhất.

“Không cần phải sợ đâu. Tuy quyền khống chế cơ thể thuộc về Hắc, nhưng thể xác vẫn là của cậu ta. Cho dù đột nhiên bị tấn công thì cô ấy quằn quại cũng không làm gì được chúng ta đâu.”

“Quằn quại cũng không làm gì được… Lần đầu tôi nghe___”

Khoảnh khắc tôi dời mắt sang Yugura rồi nhìn lại thì sống lưng chợt đông cứng. Mắt gã đang mở ra, đôi tròng đen kia đang nhìn thẳng về phía chúng tôi.

Một bóng tối đen thẫm bị che lấp bởi hận thù và phẫn nộ. Nó khác ánh mắt từ trước đến nay của gã đàn ông kia. Đó là ánh mắt vào lúc ấy của Hắc Tỷ, đôi mắt mà tôi không thể ngăn cản và chỉ có thể đứng nhìn chị ấy.

Gã nhìn chằm chằm bên này mà từ từ đứng dậy. Tầm mắt ấy hướng về phía chúng___ Không, là phía Yugura___

“___ Nariya!”

Gã không thèm nói gì mà vung nắm đấm về phía khuôn mặt của Yugura. Tốc độ thuộc hạng bét nhất, một nắm đấm của người thường mà cả tôi cũng có thể né mười lần trước khi nó đánh trúng. Ấy vậy mà Yugura lại không hề né tránh.

Không những thế, anh ta còn không dùng Cường Hoá Ma Lực, thậm chí còn chịu đựng cú đấm trong trạng thái cơ thể đã bị suy nhược.

“Haha, Hắc, đã lâu không gặp. Khoẻ mạnh thế là tốt, nhưng miễn cưỡng trong cơ thể ấy thì nó sẽ hỏng ngay đấy?”

“Đồ khốn! Đồ khốn như anh có mặt mũi nào mà____!”

“Dư… dừng lại! Dừng lại đi Hắc Tỷ! Đó là tên biến thái mà bị đấm cũng cảm thấy vui đó!”

Tôi dùng hai tay vòng ra sau lưng mà khoá lại Hắc Tỷ đang muốn tiếp tục đấm Yugura. Vì quá yếu nên không có khó khăn gì, nhưng do đây là cơ thể đàn ông nên tôi cũng chẳng thấy vui tí nào.

Yugura vừa chảy máu mũi vừa mỉm cười nhìn Hắc Tỷ. Tên này thật sự vui sướng vì bị đấm luôn cơ!?

“Bỏ ra, Tedral!”

“Chị bình tĩnh lại đi! Với cơ thể này thì không làm gì được đâu! Hãy bình tĩnh nói chuyện đi nào!”

“Chị đang rất bình tĩnh! Nhưng trước khi nói chuyện mà không móc một mắt tên này ra thì chị không thể nào chịu được!”

“Cái đó không gọi là bình tĩnh đâu!?”

Tay phải của Hắc Tỷ đã bị rách da và có thể nhìn thấy cả xương. Nếu cứ để chị ấy đánh tới khi thoả mãn thì cơ thể chết vì mất máu cũng không lạ đâu. Rốt cuộc thì phải làm sao mới có thể dàn xếp____

“Đành chịu vậy.”

“__!?”

Ngay khoảnh khắc tôi không rõ Yugura đặt tay lên mặt mình làm gì thì một dòng máu tươi văng tung toé cùng âm thanh sống động khiến tôi và Hắc Tỷ chợt ngừng động tác lại.

Yugura ném cái gì đó trong tay về phía chân chúng tôi. Một vật thể hình cầu lăn trên mặt đất. Khi nhận ra đó là nhãn cầu của anh ta thì da gà trên toàn thân tôi liền dựng hết cả lên.

“Đó là cơ thể người ta cho mượn nên không được miễn cưỡng đâu đấy?”

Đến khi

tỉnh lại thì tôi đã buông Hắc Tỷ ra. Chị ấy không lao tới, nhưng vẫn đang nhìn chằm chằm khuôn mặt Yugura. Còn tôi thì lại không thể nhìn thẳng khuôn mặt Yugura. Gã hiện đang cắt đứt cả Cường Hoá Ma Lực. Nhất định anh ta vẫn cảm thấy cơn đau giống như người bình thường. Rốt cuộc tên này có thần kinh như thế nào mới có thể vừa moi mắt mình vừa cười chứ?

“___ Đây rốt cuộc là trò gì.”

“Có nhiều chuyện thay đổi lắm. Trước hết thì tôi quyết định sẽ không ngăn cản cô phục thù nữa.”

“Thế thì tại sao lại dùng cơ thể của gã đàn ông này? Anh nhất định phải hiểu phương pháp khiến Ma Thực biến mất mới đúng.”

“Nếu được giải phóng trong trạng thái toàn thịnh thì cô sẽ chọc phá tôi vì tức giận phải không? Tôi vẫn có việc cần làm nên không muốn bị làm phiền. Với lại bị lườm trong bộ dạng đấy cũng không ổn cho lắm nhỉ.”

Khi Yugura búng tay một cái thì con mắt nằm trên mặt đất liền nổ tung, một làn sương xuất hiện và bao bọc lấy Hắc Tỷ.

Làn sương dần dần thu lại và biến đổi thành cơ thể tạm thời. Sau khi chuyển đổi kết thúc, vị trí mà gã đàn ông kia vừa đứng đã trở thành bộ dạng ngày xưa của Hắc Tỷ.

“Ồ ồ…”

Tôi vô thức thốt ra tiếng quái dị. Mặc dù là thể xác được tái hiện bằng ma pháp, nhưng bên trong đích thị là Hắc Tỷ. Cho dù không có cảm giác áp bức từ ma lực thì bầu không khí đặc thù của chính chủ vẫn đang truyền đến rất rõ ràng.

Mặc dù hình thức có hơi khác, nhưng đó chính là Hắc Tỷ mà tôi vẫn luôn muốn nhìn thấy và gặp mặt. Thật cảm động quá đi.

“Tước đoạt sức mạnh từ tôi mà dám bảo tôi đi báo thù sao.”

“Sức mạnh vẫn còn mà phải không? Ma Giới Serend… Trong Ma Giới mà cô từng tạo ra vẫn còn đồng tộc ở đó, những người thức tỉnh đạt đến tầm cao mới nhờ năng lực Toàn Năng của cô.”

“…”

“Haha, cô lại không chê ít nhỉ, tuy rằng những kẻ thức tỉnh ấy cũng chỉ nắm giữ sức mạnh ít ỏi đối với cô. Nhưng cũng phải, sao cô có thể nói vậy được. Bọn họ là những người do cô tạo ra, là hiện thân của phẫn nộ trong lòng cô, là những tay chân được thôi thúc bởi tiếng gào thét của mình.”

Hắc Tỷ căm hận loài người, nhưng cũng không phải không có ý thức đồng đội. Chính vì nghĩ tới đồng đội nên chị ấy mới bị thù hận che mắt như vậy.

Nếu là một con quái vật chỉ mang theo hận thù của bản thân thì tôi cũng có thể tách biệt rõ ràng. Tuy nhiên, Hắc Tỷ lại gánh vác hận thù của mọi người mà dẫn dắt tất cả.

“Đúng đó, còn có cả em nè, Hắc Tỷ.”

“Mọi người còn sống ư?”

(A, bị bơ luôn)

“Ngoài đám người tôi giết khi ngăn cản cô thì tôi chẳng giết ai cả đâu. Còn về sau lại như thế nào thì tôi cũng không biết rõ.”

Tên này biết rõ hiện trạng của Ma Giới Serend mà nói hay nhỉ. Đúng là nơi đó tồn tại không ít ma vật, sức mạnh để xâm lược thế giới con người cũng vẫn còn. Hơn nữa, sức mạnh của họ vượt xa quân đội của Phi Thú, kể cả khi đối đầu Bích Vương thì cũng có khả năng giành chiến thắng. Cơ mà đừng có gọi đám đó là tay chân của Hắc Tỷ. Cái loại đã biến đổi hoàn toàn kia…!

“… Được thôi. Ma Giới Serend… Rốt cuộc thì anh vẫn chọn cái tên đó sao.”

“Tại vì tôi không giỏi đặt tên cho lắm. Thế nên tôi đã dùng tên đá quý theo đề nghị của cô đó.”

“Nariya. Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh, nhưng nếu đã không ngăn cản thì tôi không có gì để nói cả___ Tedral!”

“Vâ… vâng!”

“Đi đến Ma Giới Serend thôi. Tập trung mọi người đi, chúng ta sẽ đốt lửa báo hiệu.”

“Ồ ồ!”

Niềm vui vì đã lâu rồi mới được gọi tên, cùng sự bi thương vì cảm thấy ngọn lửa phẫn nộ vẫn không thể dập tắt dù trôi qua từng ấy năm. Song, ít nhất thì vào lúc này, trái tim tôi cũng đang được lay động mạnh mẽ hơn hết sau vài trăm năm trôi qua.

Tôi không rõ “người Trái Đất” nhắm đến cái gì mà tạo ra diễn biến này. Tuy định hợp tác đôi chút, nhưng nói cho cùng thì tất cả cũng đều vì để ngăn cản Yugura. Thật xin lỗi, tôi sẽ làm việc trong thân phận tay chân của Hắc Tỷ đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện