Mặc dù từng căm hận sự vô lực của bản thân nhiều lần, nhưng [tôi] vẫn tự thoả thuận rằng nó chính là cá tính và có cách để tận dụng nó. Tuy nhiên, chuyện khắc ghi cảm giác này vào đầu lại khiến [tôi] phải căm ghét sự vô lực của chính mình.

Nếu như có thêm chút sức mạnh thì [tôi] đã có thể kết liễu được nó. Nếu như có thêm chút kỹ thuật thì [tôi] đã có thể chia tách ý thức nhằm xử lý mà không để bản thân có thời gian gửi thông tin thừa thãi đến não.

Làn da bị xé toạc, thịt bị moi móc, gân bị cắt xé, xương bị tách rời, những cảm giác ấy cứ cắm thẳng vào cơ thể. Muốn nhớ tới thì nhớ ra bao nhiêu cũng được, cho dù không muốn nhớ tới thì nó vẫn tự tiện xuất hiện trong đầu.

“___ Khốn kiếp.”

[Tôi] vừa ngồi dậy vừa chửi đổng. Mồ hôi lạnh đang thấm ướt tấm lưng, sự lạnh lẽo từ không khí dần hít vào giúp [tôi] hiểu rằng mình vừa mới thở gấp.

Từ trạng thái cơ thể và bầu trời vẫn còn tối bên ngoài, [tôi] đoán lúc này đang ở khoảng từ hai đến ba giờ sáng. [Tôi] đã cố vận động cơ thể vào ban ngày để ép bản thân ngủ vì mệt mỏi, nhưng có lẽ thể lực của [tôi] cũng đã tăng lên. Một chuyện tưởng đáng mừng nhưng lại thật sự không thể vui tí nào.

“Khát quá đi…”

[Tôi] im lặng rời khỏi phòng để uống nước và cố không tạo tiếng bước chân khi xuống lầu.

Bản thân đã cố gắng để họ không biết [tôi] phải tỉnh giấc giữa đêm vì ác mộng, nhưng người trong căn nhà này đều là chuyên gia chiến đấu. Cho dù bỏ qua Lacra thì có lẽ Illias hay Ulffe đều đã nhận ra điều này.

Dù vậy, cứ ngủ tiếp trong trạng thái khát khô cổ họng thì chắc chắn buổi trình chiếu kỷ niệm đáng quên sẽ được tiếp tục. Hành vi này cũng không phải lần một lần hai, có lẽ [tôi] nên chuẩn bị sẵn túi đựng nước trong tầm mắt mới được.

“Hay là uống rượu… Mà chắc không được rồi.”

[Tôi] cũng dùng thuốc ngủ trong một khoảng thời gian sau khi trở về Turize, nhưng vì cơ thể lập tức bị lờn thuốc và phải tăng số lượng nên [tôi] đã hạn chế sử dụng nó. Đây là loại thuốc quý hiếm có thể dùng cho cơ thể không mang ma lực, bản thân cần phải tránh tình huống không còn thuốc vào những lúc quan trọng.

[Tôi] cũng uống rượu một lần mỗi vài ngày, nhưng do số lượng quá ít nên ác mộng lại càng trở nên tệ hơn. Làm không khéo thì cảnh tra tấn của Zuttcho cũng sẽ xuất hiện cùng ký ức với Murlusht mất.

Nếu uống nhiều hơn thì đúng là [tôi] có thể ngủ say, chỉ là đến ngày sau thì lại lộ ra khuôn mặt vàng như đất trước mặt mọi người. Hơn nữa, nó cũng là loại dễ bị lờn như thuốc nên muốn dùng cũng phải để cách ngày mới được.

“Ực… phù…”

[Tôi] lấy nước ở nhà bếp, uống một hơi rồi thở sâu. Động tác có ra sao cũng kệ. Điều quan trọng là nhận thức rằng mình đã chuyển đổi cơ thể và tinh thần bằng những động tác mạnh.

Thực tế thì con người không phải người máy nên không thể chuyển đổi hoàn toàn, trọng yếu nhất chính là khiến cơ thể nghĩ rằng mình có thói quen hằng ngày như vậy.

Được rồi, giờ thì quay lại phòng nào. Tuy rằng vừa tỉnh giấc giữa chừng và chưa thể ngủ lại, nhưng để Kutou thắp đèn để đọc sách thì chắc sẽ ngủ ngay thôi. Dạo gần đây, [tôi] không cần thiết phải dậy sớm nên chắc ngủ nhiều thêm một chút cũng không sao.

“Shishou không ngủ được ư?”

“Ù ôi!?”

[Tôi] khẽ hét lên vì có người đột nhiên phát ra giọng nói từ sau lưng. Thật tốt vì vừa mới thở ra nên [tôi] không phát ra tiếng động lớn.

Khi quay lại thì [tôi] nhìn thấy Ulffe với khuôn mặt bất an. Trang phục em ấy đang mặc không phải thường phục, mà là một bộ đồ ngủ giống như chiếc đầm dài do Saira may cho.

Dường như do hồi phục ma lực trong lúc ngủ nên mái tóc trắng đang phát sáng một chút. Nhìn từ xa chắc em ấy sẽ bị nhầm với vong linh ấy chứ. Vì hiện giờ chưa xuất hiện nạn nhân nào như vậy nên [tôi] cũng không thể nói rõ được.

“Nếu được thì em hãy tạo tiếng động để người thường có thể nhận ra ấy…”

“Thế thì Illias sẽ tỉnh dậy đó, dù chắc Illias đang thức luôn rồi.”

[Tôi] vừa suy nghĩ hay là mình học thuật ẩn thân từ Ekdoic vừa đi đến kết luận rằng mua túi nước sẽ có hiệu quả hơn.

Được rồi, khiến người khác lo lắng và đánh thức như thế này thì phải chịu trách nhiệm mới được. Giả vờ không khéo cũng không có tác dụng, hãy khiến đôi bên đều cảm thấy thời gian này đáng giá nào.

“Giấc mơ của [anh] có hơi tệ thôi. Vì không chắc có thể ngủ được ngay nên [anh] sẽ đi hít khí trời một chút. Ulffe cũng đi theo phải không?”

“Vâ… vâng!”

[Tôi] với lấy một chiếc khăn, cùng Ulffe đi ra ngoài và khoá cửa.

Vì quá khuya nên ngoài ánh trăng ra thì cũng không có ánh đèn gì. Một sự tĩnh lặng đến mức rợn người. Tự xưng dạo phố buổi đêm nghe cũng nên thơ đấy, nhưng [tôi] muốn tránh để người khác nhìn thấy bộ dạng phát quang của Ulffe ở bên cạnh. Do đó, [tôi] ra hiệu chỉ lên mái nhà và nhờ Ulffe cõng lên trên đấy.

[Tôi] quấn khăn lại, đặt mông ngồi xuống cùng Ulffe và ngắm nhìn khu phố Turize được chiếu rọi bởi ánh trăng. Sau khi mắt trở nên quen thuộc thì phong cảnh này trông cũng khá có vị đấy.

“Phải chi chuẩn bị đồ ăn đêm thì tốt rồi.”

“Illias sẽ la đó.”

“Haha, đúng thế nhỉ.”

Khoảng cách hai vai có thể khẽ chạm vào nhau. Cả hai vừa nãy còn đang ngủ, thế nhưng cơ thể bản thân đã hoàn toàn lạnh ngắt, ngược lại thì Ulffe vẫn còn toả ra một chút độ ấm. Vì Ulffe là Á nhân hay là do [tôi] đã đến độ tuổi bị suy giảm trao đổi chất… Thôi cứ xem như là cái đầu đi.

Tuy nhiên, [tôi] lại có chút cảm tạ nhiệt độ thấp của cơ thể mình, bởi vì bản thân có thể cảm nhận được sự ấm áp trong ma lực toả ra từ mái tóc phát sáng của Ulffe.

“Shishou… đang để tâm đến đôi tay này nhỉ?”

“Dĩ nhiên là [anh] toàn thấy tội lỗi thôi. [Anh] đang suy nghĩ làm thế nào để có thể giao dịch với Bích Ma Vương và hồi phục nó. [Anh] còn định thách thức nếu chỉ cần miễn cưỡng một ít đó.”

“… Shishou không giấu nhỉ.”

“Nếu có ý nghĩa thì [anh] sẽ giấu chứ, nhưng em không cần phải lo đâu. Ít nhất thì [anh] không có ý định giao dịch với Bích Ma Vương khi em vẫn không mong muốn. Tên đó cũng có nhắc chuyện này trong lần đến lâu đài vừa rồi, nhưng [anh] đã từ chối đề nghị ấy.”

Tuy không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng [tôi] có thể cảm thấy Ulffe đang cùng ngắm cảnh đã trở nên an tâm một chút.

Điều [tôi] lao lực phần lớn đều nằm ở phương diện tinh thần. Kết cục thì vẫn phải nhờ vả Illias hoặc bọn Ekdoic nên [tôi] không muốn Ulffe e ngại chuyện này.

Song, nếu càng e ngại thì bộ dạng yếu ớt của [tôi] sẽ càng lộ ra nhiều hơn. [Tôi] sẽ khiến em ấy hối hận vì bắt [tôi] phải miễn cưỡng. So với chuyện lấy lại đôi tay bản thân thì em ấy vẫn mong muốn bình yên trong lòng của ân nhân.

“___ Ulffe chắc chắn sẽ không muốn vậy cả đời.”

“Quyết tâm rất hay. Vậy thì chúng ta hãy làm một ván cược nào.”

“… Ván cược?”

“Mục tiêu của [anh] lúc này chính là khiến Ulffe phải nài nỉ [anh] rằng ‘Ulffe muốn chữa cánh tay này, xin Shishou hãy miễn cưỡng vì Ulffe’ đó.”

Và [tôi] cần phải khiến Ulffe an tâm vì điều đó. Cho đến khi cảm xúc không muốn [tôi] bị dằn vặt bởi cảm giác tội lỗi chiến thắng cảm xúc không muốn [tôi] miễn cưỡng, bản thân chỉ cần thể hiện rằng mình vô cùng khoẻ mạnh là được. Mặc dù chưa biết mọi chuyện sẽ như thế nào, nhưng đó chắc hẳn không phải vấn đề không thể nào thực hiện.

“Chuyện đó sẽ không đơn giản.”

“Có lẽ thế, nhưng [anh] nghĩ đó không phải mục tiêu quá tệ đâu?”

[Tôi] vòng tay nhẹ ôm lấy vai Ulffe rồi xoa đầu em ấy. Kể từ khi mang hai cánh tay giả bằng Ác ma, em ấy bắt đầu hạn chế tránh tiếp xúc da thịt với [tôi].

Kim đã đến nhà chúng [tôi] vào hôm qua, và cô ta cho [tôi] vuốt đuôi mình trong lúc huyên náo với Lacra. Bình thường thì Ulffe sẽ tỏ vẻ chống đối, nhưng em ấy lại chỉ nhìn chằm chằm một cách ghen tị vào lúc ấy.

Kể cả khi có thể tự do điều khiển tay giả, cảm giác khi chạm vào vẫn không thể truyền lên bên trên. Vì vậy nên em ấy không muốn chạm vào cơ thể [tôi] và nhớ đến sự thật ấy.

Đây là hành vi hèn hạ đối với sự quyết tâm của Ulffe. Nó nhất định sẽ dao động con tim, khiến em ấy phiền não và khổ sở. Thế nhưng, đây cũng là hành vi cần thiết để đôi bên có thể đạt được kết quả tốt nhất vào thời điểm cuối cùng.

“… Shishou ăn gian quá đi.”

“[Anh] không nghĩ mình sẽ thắng một cách đơn giản đâu… Có lẽ chúng ta nên đi ngủ rồi.”

Nhân tiện thì đây cũng là hành vi khá xấu hổ với [tôi]. Nghĩ tới cảnh ai đó nhìn thấy khung cảnh này lại khiến [tôi] rùng cả mình. A, nhưng mà không chừng Ác ma tay giả của Ulffe sẽ báo cáo cho Tử ấy chứ. Phải làm gì đó để xoa dịu cô ấy mới được…

“Ulffe muốn… thức thêm một chút nữa.”

“Được thôi… Lần tới thì chúng ta làm đồ ăn tối rồi hãy leo lên đây nhỉ.”

“Đã bảo là Illias sẽ mắng mà.”

“Có sao đâu, đến lúc ấy thì chúng ta sẽ cùng nhau bị mắng nhé.”

“… Vâng.”

Khi đó thì [tôi] còn định cuốn cả Lacra không biết gì vào nữa cơ. Kiểu gì thì cô ta cũng dễ dụ quá mà.

-------------------------------------------------------------------

Người bạn đã đưa Kim Ma Vương đến lâu đài. Dường như là do tình hình bên phía Garne đã lắng xuống nên cô ta đến đây để nhân dịp nghỉ ngơi, và cậu ta cũng nhân dịp ấy mà dẫn cô ta đến đây.

“Cho dù nhân tiện thì ta cũng không nghĩ tới chuyện đãi khách đâu.”

“Ài, đến cả thái độ cũng giống hệt Bích luôn. Quả nhiên là những kẻ cùng dòng máu mà.”

“Nếu ta là Bích Ma Vương thì đã xử lý cô lâu rồi.”

“Cái gì đấy hả.”

Không ngần ngại mà ngồm ngoàm ăn hết bánh vợ người khác làm thì còn tệ hại hơn cả Bích Ma Vương nữa. À, người bạn thì không sao. Vốn dĩ nhờ người bạn dạy công thức ấy cho Luco nên giờ nghỉ của tôi mới có ý nghĩa hơn mà.

“Được rồi, cậu không mang cả Sir Ratzel và Ulffe-chan tới đây tức là có chuyện gì đó đáng phải lo lắng phải không?”

“Kiểu thế. [Tôi] có thứ muốn cho anh xem một chút. Kim, có thể nhờ cô dùng năng lực Thống Trị không?”

“Chờ chút dã. Cậu định đưa ta vào thế giới giả tưởng do Ma Vương này sáng tạo ra ư?”

Không phải tôi không có hứng thú, nhưng bản thân cũng không phải không lý giải sự nguy hiểm khi bị dẫn vào thế giới của Ma Vương. Thực tế, Ma Vương này đã sử dụng năng lực đó và thắng áp đảo một Đại Ác Ma có năng lực vượt xa mình.

“Ta cũng có muốn đâu, tại vì cậu ta nhờ cả đó…”

“Đừng lo lắng. Nếu Kim làm gì không đúng thì Haiya sẽ chém đầu cô ấy ngay.”

“Còn ta thì đang muốn rụng lông vì lo lắng đây này.”

“… Haiya, nếu gặp phải bất trắc thì anh có thể cứu ta không?”

Sau khi tôi vừa nhìn Kim Ma Vương đang lục tục chuẩn bị vừa nói chuyện với Haiya ở sau lưng thì anh ta liền giải trừ ma pháp Ẩn Thân và để lộ chính mình. Bộ dạng khiến người khác liên tưởng tới trạng thái trưởng thành của anh hùng Yugura trong truyền thuyết quả nhiên vẫn có áp lực kỳ quặc nào đấy.

“Tôi chưa từng làm vậy nên không thể chắc lắm. Thế nên hãy để tôi xác nhận một chút… Ừm ừm… À, hoá ra là cơ chế này sao. Vâng, tôi có thể cứu ngài mà không thành vấn đề.”

“Đừng có phân tích năng lực của ta như không vậy chứ. Mà với kẻ thay thế Yugura như anh thì chắc cũng không khó lắm. Dù sao thì nó cũng là thứ Yugura có thể dạy cho một con nhỏ nhà quê mà.”

“Tôi hiểu nó, nhưng có hơi khó để tái hiện lại. Dường như có một thứ giống như lõi được chôn trong người cô ấy. E rằng đó là thứ giống như thiết bị hỗ trợ nhằm giúp đối phương cấu trúc nên ma pháp này.”

Một nghi vấn từ trước đến giờ đã được giải đáp. Các Ma Vương vốn là cư dân của thế giới này, cho dù được chỉ dẫn bởi Yugura thì làm sao họ lại có thể nắm được năng lực siêu việt như vậy. Hoá ra lý do là ở đó…

“Khoan đã? Nếu tận dụng lý luận ấy thì chính khái niệm ma pháp sẽ…”

“Tôi nói trước là chắc không thể đâu. Nó là cơ chế lợi dụng ma lực đặc trưng của Ma Vương, người bình thường sẽ không thể làm được.”

“Vậy à. Thế thì tốt rồi.”

Trong trường hợp có thể làm vậy thì các Đại Quốc chắc chắn sẽ mong muốn năng lực Thống Trị. Nếu chỉ như thế thì vẫn còn đỡ, nhưng khi tồn tại phương pháp nắm giữ năng lực phi nhân đạo như Cám Dỗ hay Diệt Vong thì thế giới sẽ không còn bình yên chút nào. Đối với tôi thì năng lực Phồn Vinh của Bích Ma Vương có mị lực khá lớn, chỉ là sống như một con người vẫn là điều tốt nhất.

“Đã tám chuyện xong chưa? Nhanh chuẩn bị đi.”

“Chuẩn bị là chuẩn bị cái gì?”

“Khi bị ta chạm vào thì ý thức sẽ bị mang đi. Nếu muốn đập mặt xuống mặt bàn thì ta cũng không ngại đâu.”

“…”

Tôi im lặng đặt gối lên ghế sofa để ngã xuống lúc nào cũng được. Sau khi Kim Ma Vương xác nhận xong và chạm vào tay thì ý thức của tôi bỗng mất đi trong một chốc.

Đến khi hoàn hồn và nhìn xung quanh thì tôi không còn ở trong phòng làm việc nữa. Bản thân đang ở trong một căn phòng khá rộng. Chính diện chính là bộ dạng của người bạn.

“___ Đây là lâu đài Garne à.”

“Đúng thế. Đây chính là khởi điểm đấy.”

Vì Kim Ma Vương nhỏ xíu đang ở ngay cạnh nên tôi lập tức tóm lấy cổ cô ta. Ồ, tôi từng nghe về chuyện này, nhưng công nhận nó được làm chi tiết thật nhỉ.

“Ù wa! Bỏ ta ra!”

“Marito, anh không muốn để Luco nhìn thấy khung cảnh này đâu.”

“Ái chà. Tại đối tượng đáng hận xuất hiện trong bộ dạng đã yếu đi nên ta lỡ tay.”

“Nhưng vặn xoắn cô ta giống như thử độ cứng của cổ búp bê thì cũng không ổn lắm đâu. Nhân tiện thì trong trường hợp anh muốn bẻ thật sự thì nó sẽ bị xem là công kích và trở nên xuyên thấu đấy.”

“Cậu thử rồi à.”

“Ừ thì mấy lúc rảnh ấy mà.”

Dù sao thì đây cũng là thế giới của Kim Ma Vương. Có lẽ sẽ không thể khiến Kim Ma Vương gặp phải ký ức đau khổ nào đâu.

Khi tôi thả Kim Ma Vương loại nhỏ ra thì nó liền lảo đảo bay sang phía người bạn. Mặc dù nó đang rưng rưng nước mắt, nhưng theo lời kể của cậu ta thì chẳng phải Kim Ma Vương này là cơ thể không có nhân cách bên trong ư?

“Sơ… sơ suất quá rồi…”

“A, có nhân cách thật kìa.”

“Kiểu gì ta ở bên ngoài cũng rảnh nên mới di chuyển tinh thần vào phân thân đấy! Không do dự muốn bẻ cổ người ta luôn, bộ cư dân Turize toàn bọn man rợ hết à!?”

Cách nói chuyện này nghe hơi tệ, nhưng theo báo cáo thì Sir Ratzel từng lao đến chém cô ta, Mix thì cho Ulffe-chan đấm Kim Ma Vương. Điều khó khăn nhất ở đây chính là không thể phủ nhận hoàn toàn chuyện ấy.

Người bạn mở quyển sách do Kim Ma Vương lấy ra rồi dùng ngón tay miết trên bề mặt của nó.

“Vậy thì di chuyển nào. Cô có thể liên kết thao tác của tôi với của Marito không?”

“Ừm, ta liên kết rồi đó.”

“Vậy thì đi tới bên dưới đám mây một chút nhé.”

“Hở? Kh___”

Trước khi tôi kịp đặt câu hỏi thì tầm nhìn đã thay đổi. Nếu đây là khung cảnh lần đầu nhìn thấy thì chắc chắn tôi đã trở nên hỗn loạn rồi. Bởi vì nó gần giống như bức tranh do Kayl vẽ khi cùng di chuyển trên bầu trời với người bạn hồi trước nên đây sẽ là vị trí ở không trung xa xôi bên trên lâu đài Garne. Tôi không rõ chúng tôi đang lơ lửng bằng nguyên lý nào, nhưng dường như cả bọn đang đứng giữa không trung.

“Anh không bất ngờ như ta tưởng nhỉ.”

“Lúc các cô đi Ma Giới Turize thì từng di chuyển vòng qua Garne để tránh núi Sát Hắc Ma Vương còn gì. Nhất định là Kayl đã vẽ lại khung cảnh lúc ấy rồi.”

“Đúng rồi. Có thể nhìn thấy cảnh thật thì ta lại muốn trợ cấp đặc biệt cho Kayl ghê.”

“Chỉ được anh đối xử như em trai đã khiến cậu ta muốn khóc rồi, nhớ chừng mực thôi đấy.”

Luco thì không cần phải nói, còn vị trí của Kayl cũng đang trở nên rất khó xử. Dù sao thì vị vua mà cậu ta thề trung thành lại là chồng của chị gái, là người sẽ trở thành anh rể của mình. Mặc dù tôi đã suy nghĩ cho cậu ấy và bảo Sir Leanor không đối xử đặc biệt với Kayl, nhưng sự thật là đối phương vẫn đang bắt đầu trở nên lạc lõng.

Trông cậu ta yếu ớt chứ sức mạnh ý chí cũng không hề thua kém Luco. Thậm chí tôi còn nghĩ tới chuyện giao cậu ta cho Balastos để giải quyết vấn đề này luôn cơ.

“Vậy thì chúng ta di chuyển lên trên không để làm gì vậy? Ở đây cũng không thể điều hành nội chính như bình thường đâu?”

“Chúng ta sẽ đi lên thêm chút nữa.”

Tầm nhìn dần di chuyển lên trên không, hiện tôi đã có thể thu toàn bộ lãnh địa Garne vào trong tầm mắt. Nhìn sang bên phía Tây một chút sẽ là khu rừng của Turize.

Mặc dù không sợ độ cao, nhưng quả nhiên là nếu rơi xuống từ độ cao này thì tôi sẽ không còn mạng sống. Dường như đầu óc lý giải như vậy nên cảm giác bất an dần dâng lên.

“Rốt cuộc thì chúng ta sẽ đi đến___”

Trước khi kịp hoàn thành câu nói thì chúng tôi đã ngừng di chuyển. Hiện cả bọn đang ở rất cao so với tầng mây, ngay cả hình dáng lâu đài Garne cũng không thể nhìn thấy được nữa. Thứ hiện ra trong mắt là sáu Đại Quốc liên tiếp cùng các Ma Giới kề cận. Đây chính là khung cảnh toàn diện vùng đất này.

“Có vẻ như vị trí có thể nhìn thấy toàn thể đại lục là giới hạn rồi. Thật ra là [tôi] nghĩ cho mọi người xem thì sẽ dễ nói chuyện hơn.”

“Ừ thì đúng là khung cảnh rất tuyệt. Chắc ta chính là con người đầu tiên thuộc thế giới này và có thể nhìn thấy khung cảnh hiện tại nhỉ?”

“Ta cũng từng thấy rồi.”

“Cô là Ma Vương đấy. Vậy cậu muốn nói chuyện gì?”

“Anh nhìn thấy biển không?”

Nghe lời người bạn nói, tôi liền nhìn sang phương hướng của biển. Bốn bề đại lục đều là biển cả. Tuy nhiên, chúng không có cái gì đáng để chú ý cả.

“Thấy thì thấy…”

“Anh có nhìn thấy phía trước không?”

“Không, ta chỉ nhìn thấy biển thôi. Có gì à?”

“Không hề. Chẳng có bất cứ cái gì hết, kể cả tận cùng của biển cũng vậy.”

Tận cùng của biển? Người bạn nói gì… Không, không đúng. Tôi mới là người kỳ quặc. Tại sao tôi lại không nghĩ gì cả? Khung cảnh này vô cùng thiếu tự nhiên. Nếu phía bên kia biển cả không có gì thì hình dạng của thế giới này rốt cuộc sẽ là gì? Bình tĩnh nào, không phải đây là do phạm vi ảnh hưởng của năng lực Thống Trị chỉ gói gọn trong đại lục này thôi ư? Thực tế thì phía bên kia vùng biển này__ Luồng suy nghĩ của tôi không thể vào nề nếp. Rõ ràng tôi không hề giống như mọi khi. Không chỉ lần này, mà trước kia cũng từng xảy ra chuyện như vậy. Hình như là…

“___ Giống với lần ta muốn học tiếng Nhật, ngôn ngữ ở đất nước của cậu. Những ký hiệu đơn giản nhưng vẫn không thể lọt vào đầu, thậm chí còn không thể nhận thức được. Lúc cố suy nghĩ về thứ ở phía bên kia biển cả thì ta lại chịu ảnh hưởng giống như vậy… Không lẽ___”

“Chính là nó đó. Cư dân ở thế giới này đang chịu ảnh hưởng gì đấy và đều không có hứng thú đối với chuyện hướng ra biển cả.”

Khi cố suy nghĩ về phía bên kia vùng biển thì luồng suy nghĩ liền trở nên mơ hồ như mắc phải màn sương. Điều này rõ ràng rất dị thường. Kể cả khi thực sự nhìn thấy khung cảnh phía bên kia biển cả và nổi lên nghi vấn cũng vậy… Không, tôi có thể cố gắng nhận ra sự dị thường này.

“Cậu… đã biết gì ở Serend?”

“Chuyện đó___”

[Cảnh báo, đã vượt quá lượng thông tin mà người thế giới này cần biết. Cảnh báo, đã vượt quá lượng thông tin mà người thế giới này cần biết. Hãy lập tức dừng tiếp xúc và xoá bỏ ký ức vừa đạt được.]

Giọng nói nữ giới trực tiếp vang trong đầu. Tôi không nhớ mình từng nghe giọng nói này, nhưng tôi biết giọng nói này là gì. Trước kia, dường như tôi đã được nghe thứ gì đó khi gọi Vô Sắc Ma Vương___

“Làm ơn đi. Ta đang ở trong trạng thái phiền toái thì đừng có tăng thêm việc vặt___ Ù ôi!? Cao vãi! Đáng sợ vãi!?”

A, đây rồi. Hoá ra tên Vô Sắc Ma Vương này lại sợ độ cao sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện