Chương 52

Biết được Tần Lãng sẽ cầu hôn Đường Mộc Tuyết trước công chúng, hiện trường nhắc lên một làn sóng oanh động. Ai cũng không dự đoán được Tần Lãng sẽ cầu hôn một người phụ nữ có chồng, hành động này quá điên cuồng rồi.

Trong đó không ít bạn học nữ tức giận bát bình. Không phải Đường Mộc Tuyết chỉ lớn lên xinh đẹp thôi sao? Cô đã gả chồng rồi, tại sao Tần Lãng vẫn nhớ mãi không quên cô?

Không thể không nói, bộ dạng Tần Lãng anh tuấn, người lại thành thục, trọng ổn, gia thế lại tốt. Anh ta trở thành bạch mã hoàng tử không biết bao nhiêu nữ sinh trong lớp.

Ở bên trong lớp, Đường Mộc Tuyết dường như là kẻ thù không đội trời chung của hầu hết tất cả nữ sinh. Cô xinh đẹp, học tập lại tốt, đây là thứ khiến các cô hâm mộ ghen tị hận. May mắn, Đường Mộc Tuyết gả cho một tên phế vật, điều này khiến nội tâm các cô thoải mái không ít.

Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết rất nhanh đến phòng. Trong nháy mắt Đường Mộc Tuyết xuất hiện, toàn bộ đại sảnh đều rơi vào một mảnh tĩnh mịch.

Dường như ánh mắt mọi người đều tỏa định ở trên người Đường Mộc Tuyết. Một số người đàn ông ánh mắt nhìn thẳng, nước miềng rất nhanh chảy xuống dưới.

Đẹp, thật sự quá đẹp. Tiên nữ hạ phàm cũng đẹp như thế nhỉ?

Đường Mộc Tuyết hơi xin lỗi nói: “Thật ngại, tôi tan tầm trễ nên đến trễ.”

“Không muộn, không hề muộn!” Nhìn thấy nhan sắc khuynh thành của Đường Mộc Tuyết, Tần Lãng vô cùng lịch thiệp chủ động tiến lên vươn tay, nói: “Mộc Tuyết, năm năm rồi, chúng ta lại gặp mặt.”

Dương Tiêu đứng ở một bên có thể cảm nhận rõ người trước mặt này có động cơ không tốt với Đường Mộc Tuyết.

Dương Tiêu khế cười nói: “Vị tiên sinh này giống như không hiểu rõ lễ nghỉ xã giao nhỉ? Đâu có người đàn ông nào lại duỗi tay trước chứ?”

Nghe được lời này của Dương Tiêu, sắc mặt Tần Lãng nháy mắt khó coi. Anh ta cố nở một nụ cười nhìn về phía Dương Tiêu: “Mộc Tuyết, người này là…?”

Đường Mộc Tuyết cắn răng, giới thiệu trước mặt mọi người nói: “Anh ấy là chồng của tôi, Dương Tiêu!”

“Wow!”

Lời nói của Đường Mộc Tuyết như bom nổ tung dưới nước, khiến hiện trường to như vậy nổi lên một trận ồn ào lớn.

Không ai nghĩ đến, buỏồi họp lớp như thế này Đường Mộc Tuyết lại mang theo người chồng phế vật của cô đến. Đây chính là không sợ mắt mặt sao?

Không ít nữ sinh ở đây đều cẩn thận đánh giá Dương Tiêu.

Còn tính là đẹp trai, cũng khá cao, chỉ tiếc phế vật vẫn chỉ là phế vật, có gì khác với tiểu bạch kiểm đâu.

Trong nháy mắt, sắc mặt Tần Lãng cứng đờ. Thiếu chút nữa trong nháy mắt cơ tim của anh ta tắc nghẽn. Anh ta tưởng rằng : việc cầu hôn hôm nay sẽ không xuất hiện bắt kỳ cái gì ngoài ý muốn nhưng không dự đoán được người chồng phế vật của Đường Mộc Tuyết lại đến đây.

Nhưng mà Tần Lãng vẫn rất lịch thiệp tự giới thiệu nói: “Xin chào, tôi là lớp trưởng thời đại học của Đường Mộc Tuyết, Tần Lãng.”

Anh ta trực tiếp thu tay về, nhìn như rất lịch thiệp nhưng sự khinh thường sâu trong đôi mắt vẫn tồn tại như cũ.

“Xin chào, tôi là Dương Tiêu, chồng của Mộc Tuyết!” Dương Tiêu lễ phép chào hỏi lại.

Dương Tiêu đã đến, lập tức đánh vỡ sự sắp xếp của Tần Lãng.

Giờ phút này Tần Lãng cũng không ngờ Tư Thiếp đến bên cạnh Đường Mộc Tuyết lôi kéo làm quen.

“Đại ca, chờ chút nữa vẫn tiến hành bình thường sao?” Đàn em tùy tùng hỏi.

Tần Lãng nghiến răng nghiền lợi nói: “Tiến hành bình thường.

Tôi không tin trong lòng Đường Mộc Tuyết, tôi còn không bằng một tên phế vật.”

Nhân viên nối tiếp nhau đến, cái lớp này rất lớn, tính cả người nhà, gần hai trăm người.

Sau ba vòng rượu, thức ăn ngũ vị, Tần Lãng thấy thời gian không sai biệt lắm. Liếc mắt sai sử, lập tức dàn nhạc trên sân khấu bắt đầu diễn tấu.

Nhìn thấy dàn nhạc đã đến, không ít người sốc rồi.

ụ “Đây không phải dàn nhạc Thắm Viên tiếng tăm lừng lẫy sao?”

Một người vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Không ít người khe khẽ nói nhỏ, đều bị kiệt tác của Tần Lãng khiếp sợ. Phải biết dàn nhạc Thắm Viên ở Trung Nguyên là dàn nhạc đứng đầu, muốn mời bọn họ, chỉ sợ mấy chục nghìn cũng không đủ.

Dàn nhạc diễn tấu xong, Tần Lãng búng tay một cái, đàn em tùy tùng lập tức mang lên một bó hoa hồng kiều diễm, ướt át.

Tần Lãng thâm tình đi đến trước mặt Đường Mộc Tuyết, làm lơ Dương Tiêu, quỳ gối xuống đất nói: “Mộc Tuyết, tôi biết em thích nhất hoa hồng Tây Song Bản Nạp. Đây là bó hoa tôi làm người suốt đêm vận chuyển suốt đêm hôm qua.”

“Mộc Tuyết, hy vọng em có thể thích.”

“Wowl!”

Hiện trường to như vậy lại lần nữa rơi vào trạng thái sôi trào.

Dường như tấy cả mọi người bị một màn bắt thình lình này của Tần Lãng làm chắn động rồi.

Nói xong, Tần Lãng lại lần nữa móc ra một chìa khóa xe: “Mộc Tuyết, tôi biết khi học đại học nguyện vọng lớn nhất của em là sau khi tốt nghiệp sẽ có một chiếc xe Maserati thuộc về riêng mình. Tuy rằng chiếc xe Maserati này không đắt, nhưng tượng trưng cho tình cảm sâu sắc của tôi đối với em.”

Tất cả xảy ra bắt thình lình khiến Dương Tiêu đột nhiên không kịp phòng ngừa. Dương Tiêu không dự đoán được lúc này Tần Lãng sẽ thổ lộ với Đường Mộc Tuyết.

“Đồng ý với anh ấy đi!” Giây tiếp theo, một đàn em tùy tùng nói to.

“Đồng ý với anh ấy. Đồng ý với anh ấy đi!” Một người ồn ào, cả nhóm người trong hiện trường đều ồn ào.

Cuối cùng, Tần Lãng quỳ gối xuống đất, móc ra một cái hộp tinh xảo, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp trong suốt: “Mộc Tuyết, đây là chiếc nhẫn kim cương dr tôi vì em chế tạo riêng. Em thích không?”

Nhẫn kim cương dr?

Lời này vừa phát ra, hiện trường nhắc lên những tiếng hét chói tai của nữ sinh.

Nhẫn kim cương Dr tên gọi đầy đủ là Darry Ring, là nhãn hiệu nhẫn kim cương cầu hôn cao cấp quốc tế. Khi nhãn hiệu ra đời sáng lập, toàn cầu thống nhất quy định lãng mạn: “Cả đời người đàn ông chỉ có thể chế tạo một cái, ngụ ý “Là tình yêu – Duy Nhất – Cả Đời”.”

“Gả cho anh ấy. Gả cho anh ấy đi!” Âm thanh ồn ào nối tiếp nhau không dút.

Nhìn về phía Dương Tiêu, nội tâm Tần Lãng châm biếm không thôi. Một tên phế vật kẻ hèn, có tư cách gì đoạt người phụ nữ của mình, không biết tự lượng sức mình.

Dương Tiêu nhìn về phía Đường Mộc Tuyết, nở một nụ cười sáng lạn.

Nhìn thấy nụ cười này của Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết quyết đoán từ chối, nói: “Tần Lãng, cảm ơn ý tốt của cậu nhưng tôi là người đã có gia đình. Hy vọng về sau cậu không làm như vậy nữa, tôi sợ chồng tôi hiểu lầm.”

Cái gì? Sợ chồng hiểu lầm sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện