Thành Kính Phân Ưu.



Phi Tuyết Liên Thiên Xạ Bạch Lộc Tiếu Thư Thần Hiệp Ỷ Bích Uyên

Dịch nghĩa (Sưu tầm)

Tuyết bay đầy trời bắn (nhìn) hươu trắng Truyện cười thần hiệp tựa uyên xanh

Kim Dung chính là người đã đưa mình vào con đường tiểu thuyết võ hiệp, đặt nền tảng cho việc đọc tiểu thuyết Trung Quốc, và về sau biết tới những thể loại Tiên hiệp, Huyền huyễn., biết về TTV và trở thành những Cvter như hiện tại.

Càng ngày càng lún sâu vào những bộ truyện mạng đánh đấm này.

Bên dưới, là đôi lời của tác giả Cổ Hi về vị đại sư Kim Dung này.

Ta dịch sơ lượt, không có biên lại nên chắc chắn sẽ có đôi chút lỗi chính tả, mọi người thông cảm.

=================================== Kim Dung tiên sinh tại thế, đại sư bất hủ!

Trong lúc vô tình đọc được tin nóng này thì chợt sửng sốt giây lát, còn tưởng rằng là báo lá cải, cho tới khi vào Bách khoa Baidu tìm kiếm thì mới tin đó là sự thật, tâm tình rất khó để diễn tả.

Kim Dung, có thể nói là một Tác gia mà tôi yêu thích nhất, vị khác chính là Cổ Long, chỉ có đúng hai người này mới khiến tôi thần tượng, bội phục. Từ lúc còn nhỏ tầm mười mấy tuổi, khi đó không hiểu biết nên xem thường, nhưng về sau internet phát triển và tìm đọc những bộ truyện của những vị này thì mới từ từ hiểu ra.

Sau đó chuyển thành thích thú, tiếp hơn nữa là am hiểu, từ thích thú chuyển biến thành khâm phục, lại tới tôn kính, cuối cùng là than thở, tựa như cảm nhận được đây chính là tác phẩm nghệ thuật hiếm có không cách nào vượt qua được, không ngờ lại tồn tại ở trên thế gian này, quá tuyệt vời!

Hiện tại, rất nhiều người đều biết tới Kim Dung Cổ Long nhưng là thông qua những bộ phim truyền hình, nhưng chỉ những ai đọc qua nguyên tác của bọn họ, thưởng thức được mùi vị đặc biệt trong đó thì mới biết được sự hấp dẫn tới cỡ nào, vĩ đại tới cỡ nào của những tác phẩm ấy, tuyệt đối không chỉ là một vộ võ hiệp bình thường!

Trên mạng có rất nhiều bài phân tích rất hay về Kim Dung, tình tiết xảo diệu ra làm sao, nhân vật tinh ranh thế nào, giải thích tới từng phương diện một, kỳ thực những thứ này cũng không phải rất quan trọng, bởi vì những bài phân tích này viết quá nhiều mới biết được sự vĩ đại cùng với tầm quan trọng của Kim Dung và Cổ Long, không có bọn họ thì các bạn sẽ rất khó mà tưởng tượng được, ở thập kỷ 90 thì khán giả xem những phim truyền hình gì? Không có bọn họ thì những siêu sao Hồng Kông tên tuổi cao sẽ vào vai những ai?

Không có những bộ truyện của bọn họ thì hệ thống của ngày hôm nay rất có thể sẽ yếu đi rất nhiều, lực ảnh hưởng này không có gì so sánh được, cũng không phải vì bọn họ lớn tuổi nên chẳng gì sánh bằng, mà là vì kinh điển, hay nhất, cho nên mới chẳng gì sánh bằng!

Xưa nay có được mấy Tác gia như là những tấm bia đá to lớn như vầy, đều có thể đếm trên đầu ngón tay, tương lai sau này nếu xuất hiện thì cũng khó như là lên trời cao!

Có khả năng rất nhiều người không tin, cảm thấy đang phóng đại, đưa ra vài ví dụ thì mọi người sẽ hiểu ngày.

Cổ Long đã qua đời, Kim Dung phong bế, võ hiệp sẽ sa sút từ đây, nói đơn giản, Kim Dung và Cổ Long không viết nữa thì mảng Võ hiệp sẽ không còn 'hot' như trước nữa, bởi vì một khi đã đọc qua những bộ truyện của họ và liếc nhìn những bộ Võ hiệp của những người khác, không đọc nổi, không tiếp thu nổi.

Việc này tương đương với việc lúc Huyền huyễn đang thịnh, những đại thần nào đó đã lột cả các động tác võ thuật tới điểm sảng khoái nhất, tới tận cùng nhất và rồi sau đó họ không còn viết nữa, từ đó Huyền huyễn sa sút, dù bất cứ ai viết Huyền huyễn nữa thì cũng không ai tiếp nhận được, dù cho nó có chút hấp dẫn thì cũng là rất nhỏ bé... Hiển nhiên, hiện tượng như thế này, sẽ rất khó.

Các sách của Kim Dung Cổ long đã trải rộng khắp thế giới người Hoa, tuy rằng thời đại trước kia có rất ít thứ để giải trí thế nhưng cũng không phải ít như trong tưởng tượng của mọi người, vả lại sự quảng bá cũng rất khó khăn, ấy vậy như cũ vẫn lưu hành khắp toàn dân, mà trên mạng internet hiện giờ thì có quyển nào đạt tới mức độ như thế?

Chợt nhớ tới, trước đây có một bộ thuộc thể loại Vô hạn lưu tên Mạo Hiểm Xuyên Việt Tới Kim Dung, thành tích rất thế thế nhưng lại bị dừng.

Ngay cả Độc giả cũng không ngừng chửi bới chỉ trích Kim Dung, miệng nói đầy khinh bỉ... Tôi chỉ muốn nói, dù là các hành văn hay là nội dung bộ quyện cũng đều là những thành tích cả, chứ đừng nói là tới thành tích của việc đạt được trăm vạn phiếu đề cử, dù cho có nhiều gấp bội thì cũng không thể so sánh được, thậm chí nếu mang ra so sánh thì đó là đang sỉ nhục.

Nhưng mà bụi phấn não tàn thì mãi mãi cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

Haizz.

Ngẫm lại trước đây.

Cũng ngông cuồng thời niên thiếu, thêm vào tính tình kiêu ngạo, tính khí bướng bỉnh, công tác ở nhiều nơi vẫn không thể thay đổi được, không thích nịnh nọt, thậm chí những cách xưng như Trương ca, Lý ca, lão đại này nọ cũng không thể mở lời.

Cũng rất ít bội phục người khác, cũng chưa bao giờ quan tâm tới việc nhỏ nhặt, theo chủ nghĩa hoàn mỹ, bất luận là người hay sự vật nào cũng sẽ có tì vết, cho nên sẽ cảm thấy không đáng để quá yêu thích, mà dưới cái nhìn của tôi thì đại đa số mọi người đều có chút tì vết, có chút khiếm khuyết, vì lẽ đó nên chỉ xem trọng đôi chút hoặc là ưa thích, rất khó nghĩ tới việc sẽ thần tượng tới mức phát cuồng, bởi vì, làm sao có khả năng lại say mê một ai đó tới mức không phân biệt được trắng đen thị phi chứ.

Giờ tuổi ngày càng lớn, tính cách ngày càng trầm hơn, ngẫm lại những gì mà bản thân thời niên thiếu xem qua bước tiến của Kim Dung Cổ Long, hiểu rõ hết những thành tựu của bọn họ, rồi còn từng nghĩ tới việc phải làm như thế nào để xuất sắc hơn bọn họ, nghĩ rằng nếu như bản thân mình viết tiểu thuyết thì chắc chắn giải Nobel sẽ vào trong tay mình, không chỉ truyền lưu rộng tãi mà còn có chiều sâu đi vào hồn người, đương nhiên, khi đó rất là ngây ngô và cũng rất YY.

Mãi cho tới sau này khi càng ngày càng hiểu rõ thì càng ngày càng biết được, thành tựu của hai vị đại sư là cực hạn tới cỡ nào, tựa như là thái cực, một phức tạp một giản đơn, hoàn toàn chiếu cứ không gian của Võ hiệp, thời kỳ đó tựa như bị niêm phong ngừng lại, chỉ có thể trở thành tình cảm, đi hoài niệm, nghe ca khúc Việt ngữ cũ, đêm sâu người lặng thì tâm tư dạt dào, cảm giác kia chợt ùa về khiến bản thân cảm động không thôi.

Từ nhỏ tới lớn, người duy nhất để tổi khâm phục từ tận đáy lòng, chính là hai vị đại sư này.

Khi còn bé thì nghĩ rằng mình đủ khả năng vượt qua được, sau khi lớn lên thì mới biết, có một vài người vĩnh viễn không thể vượt qua được, bởi vì có những chuyện mà người nào đó làm nên tựa như là một cái nền cái móng, dù bạn có xây dựng tòa cao ốc cao bao nhiêu tầng lầu đi chăng nữa thì cũng phải bắt nguồn từ cái nền cái móng đầy vững chắc này!

Có thể khi bạn sinh ra ở cùng một thời đại, thì bị phân chia thành những thứ vụn rời.

Cũng là loại cảnh ngộ như thế này để cho tôi học được sự kính trọng đối với những người đáng được tôn kính, trên cõi đời này có rất nhiều người đáng để được tôn kinh, họ có những cống hiến vô cùng lớn lao, cũng có rất nhiều người háo thắng, luôn để ý những chuyện nhỏ, mỗi lần gặp người như vầy thì đề khiến tôi nhớ tới mình trước kia, niên thiếu ngông cuồng, luôn cảm thấy mình vượt trội hơn người khác, hoặc tương lai của mình chắc chắn sẽ rất tươi sáng, cứ đinh ninh theo mục tiêu vượt trội của mình.

Nhưng, trước tiên không bàn tới mục tiêu vượt trội ấy có thể hoàn thành được hay không, dù cho có hoàn thành thì cũng chưa chắc sẽ được người khác tôn kính mình.

Từ lúc học được sự tôn trọng với người khác thì có thể đó là thời điểm đã trưởng thành, cái gọi là ngạo khí và ngông cuồng kia thì thầy giáo cũng từng giảng giải qua, thế nhưng vẫn chưa bao giờ có thể hiểu rõ hoàn toàn, mãi cho tới khi chính bản thân cảm nhận qua thì mới có thể hiểu được.

Chính vì thế cũng muốn gửi gắm tới những độc giả còn trẻ tuổi, thử học cách tôn trọng những người làm được một số việc mà bản thân mình không làm được, tôn trọng không mang ý nghĩa bạn sẽ thua kém hơn người ta, mà là thể sự hiểu chuyện cùng với trưởng thành của bạn.

Và, khi bạn còn trẻ đã làm được những việc mà những thiếu niên như mình không làm được, đó là sự biểu đạt của việc bạn đã vượt qua được bọn họ!

Vô tình gõ nhiều chữ như vầy, chợt nghĩ tới việc Cổ Long từ trần, nhân gian không còn gặp được Sở Lưu Hương nữa, Tiểu Lý Phi Đao cũng đã bị thất truyền.

Mà việc ra đi của đại sư Kim Dung chẳng phải cũng là thất truyền hay sao, hai vị đại sư mà tôi mến mộ nhất trên thế gian lại cứ thế ra đi, haizz, nhưng thật đáng tiếc, cảm giác tựa như là hai vị lão sư vô cùng giỏi giang rời đi vậy.

Vợ tôi còn nói sao vẻ mặt của ông lại đau thương, như muốn khóc lóc như vậy hả, tôi cũng chỉ nở nụ cười rồi nói làm gì khóc lóc đâu, nói thì là vậy nhưng trong lòng tựa như có tiếng thở dài vang vọng, dù là thở dài cũng không hình dung đủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện