Vài ngày sau khi tan học, tôi vào trong gian phòng khóa kín gặp em gái mình.

[Nii…hôm nay có chuyện gì?]

Như mọi khi, Sagiri vẫn đeo tai nghe. Trừ áo ngủ xinh xắn in hình hoa, hôm nay nó còn mặc một bộ đồ lông cừu trắng.

Gần đây không hiểu vì sao con bé ở nhà mà cũng mặc quần áo kiểu này, cứ chốc chốc lại xuất hiện trong bộ đồ ngủ.

-- Có cảm giác gần đây quần áo nó càng lúc càng mát mẻ hơn thì phải.

Mặc dù mỗi lần gặp một bộ quần áo cũng khiến tôi vui hơn, nhưng có cảm giác khó tin quá.

Hết Elf rồi Megumi. Vì nó có bạn sao….? Nhưng cái đó thì có liên quan gì đến chuyện thay đổi trang phục chứ?

Thôi bỏ đi. Cũng tốt mà.

“À à….thực ra là có chuyện này anh muốn báo cho em.”

Tôi dấu cái máy tính bảng sau lưng, cười nói.

[Nói…có lâu không?]

“À không, nhanh thôi.”

[Thế à. Để cho anh nói này trước đấy.]

“Anh nói trước?”

Tôi chớp mắt mấy cái.

[…Ừ.]

Trước mặt tôi, Sagiri nở nụ cười.

[….Em cũng có cái này muốn cho anh xem.]

Hơ…trùng hợp thật.

Em gái lại muốn cho mình xem cái gì đó à…hồi hộp ghê…cái gì thế không biết.

Sagiri đột nhiên nhìn tôi bằng đôi mắt trống rỗng:

[……..Nii, anh lại đang nghĩ chuyện gì đó bậy bạ rồi.]

“Đâu, đâu có!”

[….Không, không phải như anh nghĩ đâu.]

Con bé bĩu môi, đỏ mặt.

“Ừm được rồi. Thế để anh nói.”

Tôi chìa cái máy tính bảng sau lưng ra cho nó xem:

“Keng keng ~ Coi nè~!]

[À…đây là…]

“Đúng thế! Bản thiết kế! Cuối cùng anh đã làm xong rồi!”

Trên màn hình máy tính là từng hàng chữ ngay ngắn trong bản thiết kế của tôi.

Ngoài ra còn sử dụng cả tranh minh họa của Eromanga-sensei, có thể nói là rất hào nhoáng. Bên trong cũng sửa lại chán chê rồi, thêm nhân vật nữ chính, sửa nội dung cho dài ra. Chưa kể còn đổ công sức làm một bản thông tin nhân vật, thoạt nhìn cứ như là thiết kế cho manga ấy.

“Cái này anh tự tin lắm. Lần đầu tiên làm một bản thiết kế nghiêm túc thế đấy. Hì hì, nhờ công Eromanga-sensei đấy.”

Tôi vừa chìa ra cho em gái mình xem vừa đưa tay lên gãi mũi.

Sagiri vừa cầm lên xem vừa đáp:

[…Em, em không quen ai tên như thế cả.]

Em còn nói thế nữa. Là công của em mà.

Cũng nhờ công Elf với Megumi chịu làm vật hy sinh cho Eromanga-sensei. Nhờ hai người này mà Eromanga-sensei mới dục vọng đại phát, vẽ ra một mớ tranh minh họa vừa đáng yêu vừa nóng bỏng.

Nhờ đống tranh đó tôi mới thoát khỏi bế tác, cảm xúc dâng trào, hạ bút thành văn – hoàn thành nổi bản thiết kế này.

“Giờ chỉ cần đưa cho ban biên tập rồi ngồi đợt kết quả là xong!”

Tôi đã điện cho Kagurazaka-san rồi, chị ấy nói là [Giờ bản thiết kế này mà ổn là xuất bản ngay được]…nên nếu mọi thứ thuận lợi thì rất nhanh có thể bắt đầu.

[Bwuuuu….]

Sagiri nuốt nước bọt.

Có lẽ vì tôi khuếch đại vụ ‘chiến đấu cùng tử thần’ hơi quá.

“Vì đây là tác phẩm của cả hai anh em mình, nên trước khi nộp anh muốn cho em xem qua thử.”

[…Ừm, hiểu rồi. Để em xem.]

Sagiri gật đầu dịu dàng ôm cái máy tính vào trong lòng.

[Chắc chắn không vấn đề gì đâu. Chúng mình đã cố gắng lắm mà.]

“Ừ, đúng thế.”

Tôi cũng thấy cảm xúc mênh mông.

Mặc dù chúng tôi cùng nỗ lực vì ước mơ chung. Nhưng những bước đầu tiên này luôn khién người ta hạnh phúc vô bờ.

“Cái anh muốn nói đại khái là thế. Thế em định cho anh xem cái gì nào?”

[…Ừm…cái kia…là…]

Sagiri đẩy cái máy tính ra một bên, sau đó chui vào một góc phòng lấy ra một cái hộp, loại hộp nhỏ có bánh xe, thường nhét vào tủ âm tường.

Lần trước tôi tới đây còn chưa có cái này. Nói cách khác nó nhân dịp tôi không có mặt mà lôi cái này về phòng.

“Cái đó – là?”

[Quần áo hóa trang]

Sagiri mở nắp hộp ra.

[Nii…xem nè.]

Con bé hơi đỏ mặt, sau đó lấy ra ---

Một cái áo lót màu trắng.

“Ớ? Ớ?”

Quá bất ngờ khiến tôi không khỏi la lên.

Trong đầu tôi chỉ nghĩ là:

Cái…cái quần áo gì mà bậy dữ vậy? Hay là đồ nửa trong suốt hả trời?

Tôi không tự chủ được mà tưởng tượng được Sagiri mặc món bậy bạ này. Cái loại đồ dành cho người lớn mày mà cho thiếu nữ mặc đảm bảo tha hồ mà hút hồn người khác.

…Bwuuuuu…

“Sa, Sa, Sagiri….cái này là ?”

Tôi run rẩy hỏi. Sagiri tỏ vẻ ‘trông đẹp không’ đắc ý nói:

[Em thấy hợp lắm – anh thấy sao?]

“Thấy thấy thấy sao….là sao?”

Rút cục nên trả lời thế nào bây giờ. Tôi giờ cuống quá, đầu óc loạn cả lên không biết đáp lại thế nào.

Cái này…cái này…

“Mặc dù, mặc dù anh thấy hợp….Nhưng em không được mặc! Bậy bạ quá!”

[Hả?...Ở?]

Sagiri giờ mới phản ứng lại.

Mặt nó đỏ lựng lên, vội vã phản bác:

[Hả? Hả? Biến thái! Nii, nii—san…anh lúc nào cũng! Biến thái quá vậy! Cái này là tài liệu vẽ tranh mà thôi! Không phải em mặc, để mấy cô gái trong truyện của anh mặc!]

Chỉ thích vẽ những gì đã tận mắt thấy là nhược điểm của Eromanga-sensei.

Cho nên có quần áo như thế làm tài liệu tham khảo cũng dễ hiểu – không không!

“Nhưng mà, em định mặc loại quần áo nửa trong suốt này để vẽ tranh chính mình sao?”

[Đúng thế! Nhưng đừng nói ra!]

Sagiri lại vung tay đấm vào bụng tôi.

[Em không bậy! Anh tưởng tượng em…tưởng tượng em gái của anh mặc quần áo như thế làm chuyện bậy ba, anh mới là bậy!]

“Mặc dù anh đúng là tưởng tượng em mặc quần áo thế này, anh cũng chưa nghĩ xa được đến mức chuyện bậy bạ.”

[Thì anh vừa nói đấy thôi!]

“Anh chỉ lỡ mồm nhắc lại những gì em vừa nói thôi mà!”

Ôi thiệt là…..cô em gái này ……………………!

“Với cả bộ này em kiếm đâu ra mới được cơ chứ? Mua à? Đặt hàng qua mạng à?”

Không chỉ cái này, mà vốn ‘quần áo của Sagiri’ là tôi không quản được, nên phải hỏi. Đằng nào cũng là cơ hội tốt, để thử xem ---

“Mẹ mua cho em đấy….”

“Hả…mẹ…mẹ mua?”

“….Vâng.”

“…Thế à.”

Thế giới kia thì không thể dùng Amazon được rồi Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu tôi – nhưng nếu vậy có nghĩa là món này mua khi bà còn sống.

Nhưng mà…nhưng mà…thế thì lạ quá!

“Ý em là người mẹ chỉ hơi lớn hơn em một chút, cực kỳ xinh đẹp ấy à? Đoan trang thanh tú, tình hình hiền lành dịu dàng, luôn luôn mỉm cười như nữ thần? Mẹ mua cho em loại quần áo bậy bạ này? Khi em còn tuổi vị thành niên?”

[Vâng!]

“….Thật không đấy?”

Không thể tin nổi! Ấn tượng khác biệt quá lớn!

[Thật, thật mà! Những thứ này mẹ mặc cũng hợp, nên sau này chờ em lớn mặc cũng hợp chứ sao. Mẹ mua cho em đủ loại quần áo, mọi kích cỡ luôn!]

“Quần áo bậy bạ cũng nhiều chứ?”

[Cũng có nhiều bộ không bậy mà! Như cái bộ áo len liền váy hồi trước ấy!]

Không, cá nhân anh thấy bộ đó rất bậy.

“Ừ…ừ….”

Tôi đưa tay lên xoa đầu.

Thấy tôi có vẻ không tin, Sagiri vội đứng lên định giải thích lại.

[Em nói thật mà, không phải lung tung đâu.]

“Không, em nói cái này anh tin. Em chắc sẽ không nói dối anh rồi. Anh chỉ là hơi…hơi bị đả kích một chút. Chờ anh tý là được.”

À…hà…loại này…có khi có thể xảy ra thật.

Giờ rất nhiều câu hỏi khi trước nay đã có câu trả lời.

Tại sao Sagiri lại có nhiều quần áo như thế.

Tại sao tranh của Eromanga-sensei lại lắm quần áo bậy bạ thế.

Mà lý do chính là….vì mẹ mua cho Sagiri một núi quần áo bậy bạ.

Vì mẹ mặc đống quần áo bậy bạ ấy cho con bé xem.

Mẹ…ôi mẹ ơi….

Mẹ xinh đẹp thật, nhưng sở thích đó thì hơi quá….!

Tôi chỉ có thể ngửa mặt lên trời mà oán trong lòng thôi.

Ăn nói vớ vẩn không chừng ở trên thiên đường, bà mẹ đang phù hộ bọn tôi mất mặt lắm với cái bí mật xấu xa này.

Nghề của Sagiri lại hóa thành Eromanga-sensei hóa ra lại quan hệ rất lớn đến mẹ.

Eromanga-sensei quả là bậy.

Mẹ của Eromanga-sensei cũng bậy không kém.

Tôi cuối cùng cũng nhìn thấu bản chất sự thật của thế giới này rồi.

Trong lòng không khỏi tôn kính cha thêm vài phần. Giữ được vợ như thế mới đáng mặt đàn ông chứ. Tương lai sau này tôi cũng muốn có bà vợ vừa đáng yêu vừa bậy như thế.

“ --- Xin lỗi, anh hơi thất thố. Giờ không sao rồi.”

[….Thoạt nhìn như anh vẫn còn xa mới không sao.]

“Nói thật vẫn thấy chóng mặt hoa mắt, nhưng tóm lại là không sao. Trở lại việc chính đi.”

[Ừm…ờ thì…Khụ khụ…]

Sagiri cầm cái áo lót lên nói:

[Em muốn cho nhân vật dựa trên Elf mặc bộ này – anh thấy thế nào?]

Sagiri cười rất vui vẻ. Còn tôi thì…

“Thế à…theo anh thì màu này dùng với nhân vật nữ chính hợp hơn chứ?”

[Thật không? Em định cho Imouto-chan mặc bộ này…]

Sagiri lại bới ra một bộ mới từ trong hộp.

[Cái này thì sao?]

“Cái, cái gì thế này?”

Mặc dù…mặc dù tôi vừa nhìn đã biết nó là cái gì…nhưng mà…chả lẽ mắt có vấn đề rồi à?

[Mẫu hạm Shimakaze-chan! Bộ này em thích nhất đó!][note271]

“Cái này cũng là mẹ làm hảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảả!!!!!!!!!!”

Tôi rất muốn đưa ra kháng nghị với bà mẹ trên thiên đường của mình vì để lại bộ cosplay nguy hiểm thế này.

Sau đó tôi quay về phòng, một chốc nữa lại thấy Sagiri gọi skype đến.

[Bản thiết kế với bản thảo viết lại em đã xem rồi…rất tuyệt.]

Đánh giá này quả là tốt..

“Thật không! Thế để anh gửi cho ban biên tập!”

Tôi tràn đầy tự tin lấy máy gửi bản thiết kế đính kèm mấy chữ [Em chờ chị!], sau đó tin nhắn hồi âm [Ngày mai đến ban biên tập một chuyến]

Thế là, hôm sau tôi ở đây ngồi đối mặt với biên tập viên của mình.

“……….”

“………..”

Bản thiết kế tôi nộp để trước mặt, không khí trầm đến khó thở.

Chào hỏi xong, chị Kagurazaka-san bắt đầu giở từng trang bản thiết kế.

Lật, lật lật. Lại tiếp tục lật lật lật. Mặt chị ấy dần nở nụ cười.

Vẻ mặt này tôi quen lắm. Kiểu này dám chuẩn bị hét ầm lên ‘loại’ đây mà.

Mặc dù chỉ là xem bản thiết kế thôi…nhưng người phụ nữ trước mặt tôi lại gây cho tôi cảm giác như Diêm Vương lúc phán xét u hồn vậy.

Nhìn nét mặt đó xem…cứ như Tử Thần chuẩn bị đi lấy mạng người ta ấy.

“Izumi-sensei ---“

Tử thần lên tiếng.

Tôi nuốt nước bọt một cái.

Kagurazaka-san đặt bản thiết kế lên bàn.

Trông chị ấy có vẻ chán ghét cực độ, tôi đã mất hết hy vọng rồi --

“--- Cái này được đấy.”

“Ơ? …Thật không?”

Không bị loại?

“Thật. Mặc dù chị rất muốn hỏi sao tự dưng em lại không viết truyện đánh đấm nữa, nhưng bộ này có cái hay của nó. Nhân vật nữ chính có đủ nét quyết rũ để xâm nhập vào lòng độc giả. Hơn nữa cái này còn là hòa giải giữa Izumi-sensei với Eromanga-sensei, loại thì cũng phí quá.”

Kagurazaka-san chợt thu lại vẻ đùa cợt, nghiêm mặt nói:

“Là biên tập của em, chị đảm bảo: bản này sẽ thành công.”

“Thế…thế à.”

“Thật ra là sau khi nhận được tin nhắn em gửi hôm qua, chị đã định gọi cho em…”

“Gọi cho em?”

“Izumi-sensei! Chúc mừng em!”

“Ý chị là…”

“Đúng thế! Nhà xuất bản cũng duyệt rồi!”

“Qua rồi….”

Tôi nắm chặt hai tay lại ----

“Qua rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!!!!”

Tiếng hét vui sướng của tôi vang lên trong ban biên tập.

Qua rồi! Em có thấy không Sagiri! Eromanga-sensei! Cách làm của bọn mình là chính xác!

“Qua rồi, Izumi-sensei!”

“Cảm ơn! Cảm ơn chị!”

Tôi nắm tay biên tập viên của mình, sau đó đi bắt tay chung vui với những người khác

*Wow wow*

Chúc mừng! Chúc mừng!

Những lời chúc chạy dài không dứt.

Một tay đặt sau gáy, tôi chỉ không ngừng gật đầu ‘cảm ơn’ liên tục.

“Chúc mừng em, Izumi-sensei.”

Đang lúc tiếng vỗ tay hơi giảm xuống, Kagurazaka-san lên tiếng.

“Dạ!”

Xem ra tử thần hôm nay lại hóa thành thiên thần cũng nên.

“Nhớ cố gắng chuẩn bị kịch bản nhé, để tháng Năm năm sau xuất bản.”

Hả?

“Ờ…chị vừa nói gì ấy nhỉ?”

Hôm nay là tháng sáu mà….sao tác phẩm của mình lại xuất bản vào tháng trước được?

“Tác phẩm mới của Izumi-sensei sẽ bắt đầu xuất bản vào tháng Năm năm sau! Cũng gần một năm nữa đấy!”

“…………….”

Đảm bảo giờ cái mặt của tôi trông buồn cười lắm.

Có lẽ đại khái là mặt cứng đờ ra rồi.

Đầu óc như quay cuồng…mình vừa nghe cái gì thế này? Có vẻ như nghe đã hiểu, nhưng đầu vẫn đang không chịu hiểu.

Cùng lúc đó, biên tập viên của tôi vẫn vui vẻ chúc:

“Chúc mừng nhé, Izumi-sensei! À ~ quả là tác giả chưa từng bỏ bất cứ tác phẩm nào, mạnh thật đấy! Nhanh thế mà đã ra được một bản thiết kế mới rồi! Trong đám bọn chị tác giả như thế cũng hiếm lắm đấy! Chúc mừng chúc mừng!”

Có cảm giác người ta thật lòng chúc mừng tôi.

Chúc mừng em, lại ra được sách mới nhé.

Người ta quả không có chút ác ý nào cả.

“………..”

“Đương nhiên bản thảo cuối cùng còn phải chỉnh sửa nhiều – đúng rồi, sáu tháng nữa tiến hành thảo luận chính thức tác phẩm mới được không em?”

Đến lúc đó mới bắt đầu làm việc nhé. Câu vừa rồi ý là thế.

“…………..”

Không có việc gì làm đương nhiên cũng có nghĩa thu nhập là số 0 tròn trĩnh.

Cái loại công việc chó chết này. Lúc nào cũng có thể đột nhiên biến thành ngồi chơi xơi nước.

Nhưng mà…kiểu này…cũng không phải mới lần đầu.

Bao lâu nay vẫn thế cả. Nếu nộp ngay thì cũng bị loại thôi. Mà đến lúc thành công rồi thì đã qua năm sau xừ nó rồi.

Người ta có thể cho rằng chỉ cần có thể xuất bản là tốt rồi. Nhưng bọn tôi chả có tiền gửi ngân hàng, chả có quan hệ, chả có gia đình gì cả, sống chỉ bằng tiền viết lách của tôi thôi. Giờ mà mất việc là toi đời.

Hỏng …hỏng bét…hỏng bét rồi.

Mình không thể suy sụp được! Phải…phải làm cái gì đó mới được!

“Cái này….”

“Hửm? Sao thế?”

“Sao lại lâu như vậy? Thì xuất bản đó….”

“Vì các tác giả khác cũng rất cố gắng nên lượt của em đã bị đẩy mãi ra sau chứ sao. Mãi đến bây giờ chả có gì để giữ chỗ cho em cả.”

Thật sao? Nhưng nếu thế thì quả là đành chịu rồi.

“Thế…trước khi xuất bản, chị bảo sẽ dành cho em một xuất mà?”

“Cái xuất đó vài bữa sau là bị mất rồi.”

“Vì, vì sao ạ?”

“À, kể ra cũng ngượng. Vừa gửi tin nhắn cho em được mấy bữa thì có tác giả nổi tiếng khác gửi tác phẩm tới thế là lấy mất rồi.”

“Hử…”

Thế còn nói dành chỗ cho em làm gì! Tôi thật sự muốn bộc phát, nhưng rồi đành nhịn.

Nhất định phải…bình tĩnh…bình tĩnh….tỉnh táo nào.

Tác giả nổi tiếng khác gửi tác phẩm tới….

Ra là thế à…hóa ra là thế…

Chuyện này…sao khó chấp nhận thế…

Tôi trong bụng đã chán lắm rồi, nhưng đành cố bình tĩnh hỏi:

“Nhân tiện cho em hỏi vị tác giả nổi tiếng đó là vị nào thế?”

“Chủ lực của thể loại truyện đánh đấm, Muramasa-sensei.”

“…..Mwu…..”

Tôi đứng dây, ôm đầu ngửa mặt lên ----

“Muramasaaaaaaaaaaa!!!! Biết ngay mà! Lại là thằng chết tiệt ấy! Aaaarghhhhhhh!!!!!!”

Trong ban biên tập vang lên tiếng kêu thảm trước khi chết của Izumi Masamune.

[……Nii-san, anh lại thất nghiệp rồi à?]

“Không, đừng dùng từ đó mà!”

Phản ứng của tôi cũng tương tự như khi Elf bảo ‘chết đi’.

“Đừng gọi một tiểu thuyết gia không có công việc là thất nghiệp.”

[Có nói dễ nghe hơn một chút thì sự thật cũng không thay đổi mà. Giờ anh không có việc làm…giống em.]

"…Cũng đúng."

Lúc này, tôi đang ngồi trong phòng em gái mình - gian phòng khóa kín - trước mặt Sagiri.

"Phong ấn" đã yếu bớt - điều đó chứng tỏ qua việc Sagiri dễ dàng đồng ý cho tôi vào phòng.

Ngoài ra cũng vì lần này cuộc nói chuyện rất quan trọng đối với anh em bọn tôi. Nguyên nhân là vì em gái tôi - Sagiri - cũng là cộng sự Eromanga-sensei của tôi.

Tôi không viết được cái gì mới, thu nhập của Eromanga-sensei cũng về 0.

Con bé vặn tiếng lớn lên, nói:

[Mà này…anh vừa nói đến cái vị Muramasa-sensei…người ta là ai thế?]

"Senju Muramasa-sensei. Cũng là tác giả cao cấp hơn anh."

Sagiri nhìn lướt qua đống sách của nó. Trong đó, ánh mắt nó dừng lại ở bộ đang nổi nhất mùa này, "Fantasy Demon Blade Legend"

"Đúng, thằng cha ấy chính là tác giả bộ đó đấy."

[Cái đó em biết…nhưng mà, người ta giỏi không?"

"Rất giỏi."

[….Rất giỏi cơ à?]

Để giúp con bé hiểu rõ hơn, tôi suy nghĩ một chốc rồi nói.

"So với Yamada Elf-sensei ở nhà bên thì còn nổi tiếng hơn nhiều…nói thế em hiểu không?"

[…Đến mức đó cơ á?]

Sagiri kinh ngạc cũng dễ hiểu thôi. So với Yamada Elf-sensei có vô số tác phẩm được chuyển thể thành anime, nổi tiếng hơn tôi gấp 10 lần mà.

Yamada Elf-sensei --- số lượng xuất bản gần triệu, tự xưng là 'Đại tiểu thuyết gia'

Nhưng mà, Muramasa-sensei…theo tiêu chuẩn của Elf thì lượng xuất bản là 10 triệu, đạt mức 'Tiểu thuyết gia vĩ đại'.

"Nói trắng ra thì anh thua người ta đến mấy bậc."

[….Người giỏi như thế mà cướp mất chỗ của anh à?]

"Ừ. Bao lâu nay cũng thế. Hồi đó thiên tân vạn khổ làm được bản thiết kế, thông qua rồi, thế mà thằng này….!"

Tôi đấm sàn đánh bụp một cái.

"Đã viết được một bộ tuyệt tác rồi, thế mà vẫn cứ thế tiếp tục viết thêm bộ mới nữa. Ngoan ngoan viết 'Fantasy Demon Blade Legend' đi coi nào! Thằng Muuramasa chết tiêt! Chỗ đó phải là của anh! Chỗ xuất bản của anh! Dám gạt anh ra thế à!"

[……Tiên trách kỷ, hậu trách nhân anh ơi]

"Hả!?"

Tôi đau đớn đưa ta lên ngực…Sagiri lại chọt chúng chỗ đau chứ.

"Đâu có chứ! Em coi nè, thằng kia, thằng kia nổi tiếng …rõ ràng nổi tiếng hơn anh nhiều -- nhưng toàn kiếm chuyệt với anh thôi!"

[Kiếm chuyện với anh? Khi nào?]

"Đầu tiên là bút danh na ná nhau này!"

Izumi Masamune. Senju Muramasa.

[….Cũng có chút giống nhau.]

"Đúng không? Sau đó là văn phong gần như y hệt nhau."

[Cùng là loại truyện đấm đá, nhưng có chút nhẹ nhàng…hừm, giống nhau thật.]

Ngay cả không khí của tác phẩm, rồi biệt danh của nhân vật cũng na ná nhau. Hoàn toàn thể loại giống tôi, nhưng Muramasa-sensei hàng năm chả bao giờ tham gia các nghi thức trao thưởng gì cả, chưa bao giờ cho ai thấy mặt…tóm lại, hoàn toàn là người xa lạ. Đọc sách của anh ta có cảm giác 'giống như là sách mình viết ấy, hay tuyệt'.

Đơn giản là….giống như viết ra một quyển xong thì mất trí nhớ - sau đó đọc lại thì cảm thấy thế.

"Hơn nữa kỹ năng 'Viết cao tốc' cũng đạt cấp độ cao, là ‘một tác giả trẻ còn đi học’ giống anh."

Tôi từng nghe nói 'trong số các nhà văn lớp trẻ', chủ lực là Muramasa-sensei.

"Em coi? Toàn là gây sự kiếm chuyện với anh còn gì?"

[Đâu thể nói thế được…chẳng bằng…]

"Chẳng bằng?"

[…Trao đổi?]

"…………..Em, em gái anh ơi. Em vừa nói gì thế?"

Tôi cảm giác như mình sắp đạp phải một bãi mìn.

[Nếu dùng Pokemon làm ví dụ thì, nếu đã có Gible, anh khỏi cần Scizor nữa, hiểu không?]

"Nói tiếng gì anh hiểu được giùm cái."

[Đại khái là anh trình còi đánh không lại Muramasa-sensei, thế thôi]

"Cám ơn ví dụ đơn giản dễ hiểu của em!! Aahhhh!!! Đủ rồi!"

Tôi ôm đầu bịt tai lăn lộn.

"Toàn bị người ta nói thế thôi! Lúc anh bán sách toàn bị người ta nói 'sao chếp Muramasa-sensei' rồi 'yếu mà cũng thích ra gió'! Thế nên anh mới không dám lên mạng tìm thông tin về mình đấy! Đây mà là game Final Fantasy thì Masamune phải mạnh hơn chứ!!"

Hối hận khi trước lại ùa về khiến toàn thân tôi mềm nhũn.

Thấy thế, Sagiri buông một câu:

[….Nii-san, ồn quá. Chướng mắt. Trật tự.]

"………."

Ngậm miệng luôn.

[…Mặc dù còn lâu mới xuất bản được…nhưng *khụ khụ*]

Sagiri ho mấy cái rồi đổi giọng:

[Sang năm mới xuất bản được phải không? Coi như cũng đã đi được một bước. Chúc mừng anh, Izumi-sensei.]

"Eromanga-sensei."

Cảm động quá. Nước mắt như muốn trào ra. Nhưng mà…

Tôi từ từ quay lại.

"Đáng tiếc là bọn mình không thể đợi sang năm được."

[Chẳng lẽ…là hết tiền rồi?]

Sagiri quay về giọng hàng ngày:

[Nếu thế..Nii-san, anh an tâm, không sao đâu.]

Nhìn thằng tôi đang ủ rũ, Sagiri nói bằng giọng dịu dàng như một người mẹ:

[Để em nuôi anh.]

"…………."

Cái…cái này….nên phản ứng thế nào đây!?

Vui vẻ vì em gái suy nghĩ cho mình? Hay đau lòng vì mình vô dụng quá?

[Em vẫn luôn chuẩn bị mà.]

"…Sagiri."

Phải nuôi cô em gái hikikomori của mình.

Con bé…cũng nghĩ đến chuyện đó sao?

[Nii-san, anh vừa học vừa làm….mà em thì cũng không mấy khi nói chuyện với anh.]

Sagiri mỉm cười như Bồ Tát:

[Anh không có việc cũng không sao. Để em thay anh….vẽ tranh minh họa kiếm tiền.]

Để em gái vẽ tranh hentai đi kiếm tiền nuôi anh trai.

Mất mặt quá trời. Vui thì vui đấy nhưng thảm quá.

Nhưng mà ---

"Cái này…Sagiri…tâm ý của em khiến anh rất vui, nhưng mà…"

[Nhưng mà?]

"Anh lo lắng không phải vì chuyện tiền nong. Sau khi cha mẹ mất rồi - anh đã hứa với dì rồi."

Dì -- em gái của bố tôi. Cũng là người giám hộ hiện thời của bọn tôi.

"Anh nói anh sẽ kiếm sống như một tiểu thuyết gia, dùng tiền đó duy trì cuộc sống tự lập."

[--------------------]

Sagiri tròn mắt.

Những lời này…tôi không muốn nói cho nó nghe tý nào.

Đó là chuyện một năm trước, sau khi cha mẹ mất ---

Sau đó, tôi hứa với dì, với người giám hộ của mình của mình. Cũng không đơn giản lắm, nhưng tóm tắt lại thì ---

1. Bài vở và công việc vẫn giữ nguyên, tiếp tục thành quả hiện có.

2. Nghĩ cách cải thiện tình trạng của Sagiri.

Đó là điều kiện để chúng tôi duy trì cuộc sống hiện nay. Đó là điều kiện 'để tôi chủ trì tình huống hiện tại'. Nếu không tuân theo thì sẽ biến thành 'để dì chủ trì tình huống hiện tại'.

Tôi không thể cho phép Sagiri tách khỏi mình. Mặc dù dì cũng rất cố gắng -- nhưng chắc chắn dì sẽ cứng rắn lôi Sagiri ra khỏi phòng.

Tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra. Có chết cũng không.

Vì thế, từ một năm trước, tôi bắt đầu ra sức viết lách, ra sức học hành. Giờ, tôi không thể cho phép công việc của mình quay lại tình trạng như thế. Đó mới là lý do tôi đang lo lắng.

[…Anh cũng hứa với dì à.]

"Em nói 'cũng'. Tức là em cũng có?"

[Ừ. Điều kiện để tiếp tục vẽ tranh.]

Ra là thế. Giờ mới nhớ, làm sao học sinh cấp hai năm một có thể tiếp tục làm việc mà không có người lớn đảm bảo được.

…Để xem…nói cách khác. Không, giờ coi như xong, cái này sau hãy nói.

"Thật sao? Anh cũng không định hỏi nội dung…bên em không vấn đề gì chứ?"

[Ừ, không vấn đề gì.]

"Tốt quá -- vậy thì vấn đề ở bên anh nhỉ.”

Làm tác giả, liên tục duy trì thành quả. Nếu một năm liền không xuất bản -- đảm bảo hứa hẹn sẽ mất đi hiệu lực.

[Phải làm sao…?"

"Ừm ~"

Tác giả khác thì sẽ làm sao nhỉ?

Công việc duy nhất thì năm sau mới có, giờ thì thu nhập bằng 0 tròn trĩnh.

[Thế nếu đổi sang nhà xuất bản khác…thì sao? Có sớm hơn được không?]

Sagiri đưa ra ý này.

"Ý em là….'ăn cây táo rào cây xung'?"

[Ừ. Thế thì sao?]

"…Anh chưa từng làm thế bao giờ."

Nói thật tôi cũng không có ý định chịu chết. Nhưng cụ thể nên làm gì mới phải thì không biết.

Gặp vụ này, nếu có người quen ở nhà xuất bản khác thì nhờ người ta giới thiệu cho biên tập viên - hoặc tận dụng quan hệ tìm chỗ trống các loại. Tôi chỉ nghĩ được thế mà thôi.

"Ở nhà xuất bản khác thì anh chả có người quen nào cả…làm sao bây giờ…."

*Cốc cốc*

"Còn tôi đây mà!"

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Wow!?"

[Wah!]

Cả tôi và Sagiri quay sang hướng vừa nói - ban công. Thản nhiên đứng đó khoang tay trước ngực là một thiếu nữ xinh đẹp trong bộ lolita, Yamada Elf-sensei.

*[~~~~~~~~]*

Sagiri sợ hãi chạy lên giường chui đầu vào trong chăn trốn. Dù đã từng chơi điện tử với nhau, sợ người lạ vẫn là bệnh cố hữu của nó.

Tôi nói với người vừa đột nhập vào ban công nhà mình:

"Cậu, sao cậu có thể ---!"

Mà tưởng vì quên bản thảo mà cậu ta bị biên tập viên nhốt lại rồi chứ.

"Ta chính là Yamada Elf! Ta đã quay lại từ hầm ngục tối tăm!"

Elf hai tay khoang trước ngực cao giọng giới thiệu. Tôi cũng chỉ có thể ngây ra nhìn mà thôi.

"Izumi Masamune…thấy tôi ở đây anh ngạc nhiên lắm hay sao?"

"Bản thảo…đã xong rồi?"

"Đã hoàn thành! Tôi muốn về nhà sớm một chút nên ra sức viết! Tôi vẫn bị biên tập viên của mình giam trong nhà! Đã bảo phải tìm cách cứu tôi cơ mà! Còn nhắn tin nữa! Sao anh không đến hả?"

"À…nhưng tôi cũng muốn mau chóng được đọc tác phẩm mới của cậu mà."

"Công chúa đang chờ hoàng tử đến cứu đấy! Anh không muốn một nụ hôn của công chúa hay sao?"

"Còn khuya nhé! Ai là công chúa hả? À, chúc mừng cậu đã xong bản thảo."

"Chúc mừng cái búa ấy! Thật là, thôi quay lại chuyện lúc nãy!"

Elf chỉ tay vào mặt tôi nói:

"Masamune, Eromanga-sensei - các người hình như đang cần ta giúp thì phải!"

"Hả?"

"Kuh…phản ứng gì mà chán thế! Nếu có nữ tác giả thiên tài xinh đẹp tôi đây trợ giúp, gửi bản thảo của cậu cho biên tập của tôi cũng là chuyện dễ ợt!"

"Thật sao? Công chúa đại nhân!"

Nhanh như chớp, tôi lập tức quỳ xuống trước mặt Elf cầm lấy tay cậu ta.

Hình như vẫn còn giận, mặt cậu ta vẫn thoáng đỏ.

"Thật, thật đấy…mặc dù thế, nhiều nhất cũng chỉ có thể để người ta xem một cái thôi ---"

"Thế là đủ rồi công chúa ơi! Cám ơn người! Cám ơn người vô cùng!"

Tôi cao hứng tới mức rơi nước mắt.

"Công chúa hôm nay còn xinh đẹp hơn cả ngày thường! Sau lưng người như đang tỏa sáng!"

"Này, nịnh vừa thôi chứ. Mà đừng gọi tôi là công chúa nữa. Tôi đề nghị thật nhưng anh gọi thế tôi chỉ thấy buồn nôn thôi."

Lời này thật quá đáng -- nhưng thôi, tha cho cậu.

Thật sự phải cám ơn đề nghị này của Elf. Bất kể thế nào, cuối cùng cũng có cách cho anh em tôi tiếp tục sống cùng nhau rồi. Muốn tôi cảm ơn kiểu gì cũng được.

"Mà này…Elf-sama. Để báo ơn, trái tim và cơ thể của tôi người chọn cái nào?"

"Dừng ngay, tởm quá!"

Elf hất tay của tôi ra.

"………….."

Xem ra không học lỏm được của Megumi rồi.

Đúng lúc đó, không hiểu sao Sagiri…

[Hừ ------------------------------------------------------------------------! Hừ -----------------------------------------------------!"

Vẫn chúi đầu vào trong chăn, con bé bắt đầu đập đập vào thành giường.

"…Sa, Sagiri? Sao thế?"

[Còn phải hỏi à! Ngốc! Đứng núi này trông núi nọ!]

Có giỏi ngôn ngữ đập thành giường cách mấy tôi cũng chịu không hiểu sao con bé lại cáu.

Ngày hôm sau, sau khi tan học, tôi và Elf sóng vai cùng đi về phía nhà xuất bản trong khu Iidabashi.

Không phải đi tới nhà xuất bản Fulldrive của Elf -- mà là về phía ban biên tập vốn có của mình.

Hôm qua, sau khi Elf gọi cho vài chỗ, nói rõ sự tình xong rồi giao điện thoại cho tôi.

[Sự tình bọn tôi đã hiểu rồi. Nhưng trước khi gửi bản thảo sang đây, hy vọng em có thể bàn thêm với biên tập viên của em."

Nghe thế tôi cũng đành chịu.

Dù sao bản thảo tôi định đem xuất bản đã trình qua chị Kagurazaka-san rồi. Nếu muốn mang sang nhà xuất bản khác ít ra cũng phải bảo người ta một tiếng - theo tôi là thế. Nghĩ lại thì thế cũng hợp lý thôi.

Vì tôi rất cần phải xuất bản ngay, do đó mới nghe lời đến gặp biên tập viên của mình.

"….Tôi đến là được rồi, còn cậu đi theo làm gì?"

Quần áo quá mức hoa lệ làm người ta chú ý kìa.

Nhân tiện, hôm nay Elf mặc một bộ loli màu đỏ, khác hẳn mọi khi. Không hiểu có ẩn ý gì không.

Elf rảo bước theo tôi, nói:

"Lo lắng cho anh một mình nên mới đi theo thôi."

"Lo lắng cái gì…tôi chỉ đi báo cáo chuyện mình nhảy nhà xuất bản thôi mà."

"Theo tôi không đơn giản thế đâu -- anh tôi bảo thế."

"Hử? Anh cậu? Ai cơ?"

"Vừa gặp anh hôm qua còn gì. Chính là biên tập viên của tôi đấy."

"Hả? Cái giọng như người mất hồn ấy là anh cậu?"

"Đúng thế."

"Đùa nhau à! Anh trai và em gái lại cùng làm việc với nhau, đâu ra mà ngẫu nhiên thế….!"

"Có gì đặc biệt. Mà anh thì có tư cách gì nói cái này."

Hừm…

Cũng có lẽ không hẳn là ngẫu nhiên. Vì anh trai làm việc ở Fulldrive nên Elf mới vào đó làm việc.

Nhìn cậu ta sống một mình loạn không chịu nổi, tôi không hiểu rồi cha mẹ cậu ta là thế nào. Nghe giọng anh cậu ta cũng đứng đắn đấy, sao em gái lại biến thành thế này nhỉ.

Tóm lại là -- dù vẫn còn nghi ngờ về người nhà của Elf, nhưng tôi cũng không hỏi. Dù sao đây cũng là chuyện nhạy cảm, bản thân không muốn người khác hỏi thì cũng đừng hỏi người ta.

Có điều cậu ta…cứ nói vài cậu lại mồm mép như tép nhảy, liến thoắng không thôi.

"Tóm lại chỉ cần có tôi chống lưng là xong, anh mau cảm ơn đi."

"Đương nhiên là chịu ơn cậu lần này rồi."

Có người nghĩ cho mình ở bên cạnh quả thật rất yên tâm.

"Thế sao…Vậy thì tốt! À ừm…đúng rồi, nếu về sớm được thì bọn mình kiếm quán café ngồi nhé! Tôi muốn ăn bánh ngọt! Anh phải tìm cho tôi một cửa hàng nào hợp khẩu vị đấy…À kìa, ngay trước mặt có kìa! Đúng dịp quá! --- À này, anh thấy thế này có giống hẹn hò không? Có thấy vui vẻ vinh hạnh không? Hà hà, đành vậy thôi ~ con trai tuổi mới lớn mà! Cứ tưởng tượng hoài! Dù chả phải hẹn hò gì đâu, nhưng thôi cho phép anh cứ tự sướng đấy!"

Elf có vẻ rất vui.

Để giết thời gian, bọn tôi vào quán café trước mặt ngồi một lúc.

Trong quán đang phát nhạc cổ điển. Đồ nội thất hào nhoáng khiến quần áo của Elf ở đây lại hợp. Thực đơn viết toàn tiếng anh, giá nhìn thì đau cả ruột.

Để tôi trả tiền cho. Sao có thể để cô bé cỡ tuổi em gái mình trả được.

Tôi đang định nói thế, nhưng mà…

"….Cậu định mời tôi đấy à?"

"………..Còn khuya."

"Thiếu tiền là phạt! Đằng nào thực đơn tôi xem cũng không hiểu, cho cậu goi đấy."

"Hả? Tiểu thuyết gia kiểu gì đấy….dám đối xử với lòng tốt của tôi thế à --- nhân tiện, tôi thạo tám ngoại ngữ đấy."

"Đùa à? Giỏi quá vậy."

Mặc dù nhìn cậu ta tóc vàng mắt xanh thì giỏi tiếng Anh cũng là thường, nhưng không ngờ lại đến mức này.

…Đây chính là người làm sai phép toán cộng cấp một sao?

"…Cậu là loại 'đại tiểu thư' tầng lớp trên đấy à?"

"À há, để ý à? Hì hì."

Elf một tay che miệng khẽ cười. Động tác, khí chất này không phải là một sớm một chiều bồi ra được.

Cậu ấy giơ lên một ngón tay trắng nõn, nhắm một mắt nói:

"….Bí mật của thiếu nữ đó. Nếu anh nhất định muốn biết thì…hì hì, xây dựng quan hệ tốt với tôi đi."

"Tôi còn chưa biết phải làm sao cơ."

"Anh nói cái gì?"

Vài phút sau ---

Lúc bánh ngọt đưa tới, bọn tôi vẫn đang tán gẫu (đa số là Elf chém gió)

Đúng lúc này, cậu ta nhắc đến một cái tên cấm kỵ.

"Fantasy Blade Blueray season 2 không biết bán được bao nhiêu bản nhỉ."

Fantasy Blade chính là tên gọi tắt không chính thức của Senju Muramasa "Fantasy Demon Blade Legend".

"Nhân tiện, theo dự đoán của tôi, kiểu gì cũng không bán chạy được như phần một. Phần một tác giả có vẻ không ăn nhập lắm."

Tôi nói bằng giọng nôn nóng:

"Ngay từ đầu đã nhắc đến doanh số à."

Lại còn là tác phẩm của người khác chứ.

"Chắc cậu phải khoái chủ đề này lắm."

"Hơ? Chả lẽ anh không hứng thú?"

"Không hứng."

"So sánh doanh số với tác giả khác không thấy thú à?"

"Không hứng."

Tôi lặp lại.

So với thằng đó làm gì cơ chứ.

So doanh số các kiểu vốn tôi đã không thích rồi chứ đừng nói đến bây giờ. Ý tứ này nọ của người ta lại càng không phải bàn.

"Theo tôi đọc thư của độc giả có ích hơn."

"Thế à? Hiếm thấy đấy. Có điều theo tôi tán gẫu về lượng xuất bản có cái thú của nó."

Lại nữa rồi, cứ vơ đũa cả nắm.

"Trong mấy hội nghị anime, bên công ty toàn là 'mùa ngày xem ra ngon rồi' với 'hay lắm! Vô cùng hoan nghênh làm tập này! Doanh số thế này là nhất rồi!' rồi 'cái anime kia làm như dở hơi, cứ như nhờ một đám lính mới làm ấy'."

"Có thể đừng đem mấy chuyện nội bộ ấy quấy rối tôi được không?"

"Anh giận cái gì? À, chả lẽ anh là loại tác giả 'xấu hổ vì doanh số của chính mình'? Ừm, cái này hiểu được - chả mấy khi có thể cùng chơi trò chơi thú vị nhất trên đời, thua thì còn nói làm gì nữa."

"Vừa là công việc vừa là trò chơi" - đúng là hợp chất Elf.

Cái nghề tiểu thuyết gia này còn có rất nhiều chỗ quan trọng hay quý giá khác…

Có lẽ cậu ta cũng không phải là không biết. Tại sao cứ thích chọn những chỗ người ta khó chịu để nói nhỉ.

Có điều…những lúc cậu ta đang hứng thế này thì trêu cho đã lại là sở thích của tôi.

"Nói thế thì cậu là loại tác giả 'tsundere với độc giả' hả?"

"Cái, cái này nghĩa là sao?"

Tôi cười mờ ám, nhại giọng Elf:

"Đừng có nhầm. Tôi đây chỉ hứng thú với doanh số và lời khen ngợi mà thôi. Chứ độc giả các loại đều là con sâu cái kiến hết."

Elf lập tức mặt đỏ như gấc:

"Đừng, đừng nói mấy câu như thế! Tsun - tsundere …! Làm sao tôi có thể là loại đó được! Chẳng qua là tiểu thuyết gia chuyên nghiệp, tôi phải giữ đúng khoảng cách với độc giả của mình mà thôi! Không phải là tôi không thích độc giả đâu! Đừng có hiểu nhầm!"

Diễn đạt thật…

"Rồi rồi. Đã biết Yamada Elf-sensei đáng yêu đến đâu rồi."

"Đáng…đáng yêu…."

Elf ấp úng đỏ mặt.

"Nhớ, nhớ đấy…."

Tôi lãi gõ gõ lên bàn, tiếp:

"Nhân tiện, Yamada Elf-sensei, xin hỏi có ý kiến gì về việc doanh số của chính mình thua người khác không?"

Câu này của tôi cũng không thực sự ổn lắm. Còn tưởng cậu ta sẽ tỏ ra không hài lòng, nhưng Elf uể oải trả lời:

"Hừm….so với mấy thằng đó làm gì."

"Thế nghĩa là sao?"

"Nói đúng là không nên so thắng bại với loại đó. Thằng đó…nói thế nào nhỉ…cũng khó diễn tả…nhưng khẳng định là không giống bọn mình làm việc một cách vui vẻ. Cảm giác như thế."

"Cũng chưa hiểu ý cậu lắm…nhưng nghe cậu cứ như đã gặp Muramasa-sensei rồi ấy."

"Gặp thì chưa gặp, nhưng đã đọc truyện của tên kia rồi."

Elf đưa tay lên mặt, sau đó mở tay thành hình cái kéo, lộ ra một con mắt.

" --- Kỹ năng 'Thần Nhãn' của tôi có thể xem thấu mọi sự vật trên đời. Chỉ cần đọc sách của tên kia là biết hắn là hạng người gì."

"………"

Mấy cái kỹ năng Elf nói đến chỉ là đồ vớ vẩn, tuy nhiên tôi cảm thấy cũng có một phần sự thật.

"Ví dụ nhé…Masamune, anh thấy doanh số của anh đánh bị tôi đánh bại hoàn toàn, độc giả cũng xác định là truyện Elf-sensei viết hay hơn anh nhé."

"Ví dụ gì mà thảm dữ!"

Tôi không đợi cậu ta nói hết đã phản đối. Vụ này chỉ nghĩ đến thôi đã tức rồi.

"Ừm ~ sau đó thì sao?"

"…Rất không cam lòng…không cam lòng….đến mức nghẹn lại không thể viết tiếp được…đại khái…."

Hỏi cái này là có ý gì? Tôi chỉ có thể chống cằm nhìn lại.

Elf cũng chống tay vươn người về phía trước, mặt nở nụ cười rực rỡ.

"Ý tôi là, tôi thích anh nhất!"

"……………."

………………

Tôi và Elf đồng loạt chớp mắt.

Mặt của bọn tôi gần tới mức chóp mũi sắp đụng nhau rồi. Phải vài giây sau bọn tôi mới kịp phản ứng.

"Ặc!"

Elf đỏ mặt đến tận mang tai. Cậu ta vội vã lùi lại, hai tay hua hua:

"Ý, ý tôi không phải là thích kiểu đó nhé."

"Ừ ừ."

"Vừa nãy là…ý là….cảm giác không cam lòng từ sâu thẳm trong tim rất thú vị!"

Elf vỗ tay phá lên cười:

"À ~ thằng cha đó chắc đang tức lắm ~ chắc chắn là đang nghiến răng nghiến lợi ghen ghét nhỉ ~? Tôi chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi là đã rất vui vẻ, cười không ngừng được!"

Tính tình cậu ta cũng tốt thật.

Thẳng thắn đến mức này khiến người ta thấy vui vẻ hơn.

"Có điều Muramasa thì --- hoàn toàn không giống! Không giống tý nào! Tôi nói thẳng nhé, thằng đó bất kể là doanh số cao hay không, anime tác phẩm của mình có nổi tiếng hay không cũng coi như không khí. Cho dù anh chạy đến trước mặt hắn diễu võ dương oai cũng không thèm nhìn - so thắng bại với cái thằng chán chết thế so làm gì!"

Làm gì thì làm, đừng có so thắng bại với hắn - Elf phẩy tay nói.

Chưa từng gặp mặt mà dám nói thế, quả là không chút kiêng kị.

"Nhân tiện, biên tập viên của tôi cũng bảo - Muramasa-sensei có quan điểm khác hẳn chúng ta, đúng hơn là không có hứng thú với thế tục đấy, bình tĩnh như thần linh luôn, chưa từng thấy hắn ta nổi giận."

Cũng không khác mấy so với hình tượng mà Elf miêu tả.

Senju Muramasa.

Tuổi còn trẻ hơn tôi, lượng xuất bản tiêu thụ nhiều như quái vật.

Ba năm trước gây cho tôi tổn thương tinh thần đến mức trở thành thiên địch của Izumi Masamune.

…Rút cục anh ta là loại người như thế nào?

Thôi kệ, có nghĩ lung tung cũng vô ích.

Ba năm trời làm tác giả cũng không gặp nhau, chắc cả đời cũng không đâu.

"Thôi, lên đường thôi."

Cũng sắp đến giờ hẹn với Kagurazaka-san , bọn tôi rời quán café đi tiếp.

"Nói chuyện với biên tập xong, thuận lợi là anh cũng thành thành viên của Fulldrive giống tôi rồi."

Thật ra là đám tác giả bọn tôi vốn không có quan hệ chặt với nhà xuất bản. Nhưng cũng không ít người có thói quen ý thức như cậu ta vừa nói.

Nhưng chắc riêng Elf coi toàn bộ ban biên tập là 'đồ trong túi' rồi.

"Trong trường hợp đó, cho anh gia nhập phái của tôi. Nhớ phải phục tùng senpai của mình đấy nhé."

"Elf-senpai vĩ đại mà gây chuyện chắc tôi cũng bị vạ lây, thôi bỏ đi."

Vừa đùa vừa đi, chúng tôi đã đến nhà xuất bản. Ở đó, chúng tôi thấy một cảnh tượng kỳ diệu.

"Ủa…coi kìa…."

Elf và tôi đều nhận ra.

Một thiếu nữ mặc kimono đứng nghiêm tại lối vào. Tay cầm túi, tay cầm bản đổ nhìn. Thỉnh thoảng lại ngẩng lên, ngơ ngác nhìn tòa nhà trước mặt.

"Wow, trang phục bắt mắt quá."

"Cậu thì có tư cách gì nói cái đó -- cô gái kia đến nhà xuất bản làm gì nhỉ?"

Tôi chưa nói hết, Elf đã chạy đến chỗ người ta.

"Này, cậu cũng đến chỗ này à?"

"!"

Toàn thân cô gái kia cứng đờ ra. Có vẻ Elf đột nhiên bắt chuyện từ đằng sau khiến người ta giật mình. Sau đó…

*Bộp bộp bộp*…Cái túi trong tay rơi xuống mặt đất.

"…Ôi."

Cô gái mặc kimono cuống quít cúi xuống nhặt.

"Ơ…xin lỗi."

"Cậu đang làm trò gì thế."

Tôi đến chậm hơn Elf, chỉ có thể cúi xuống nhặt cùng.

"Ủa? Cái này là….?"

Từ trong túi xách cô gái này rơi ra rất nhiều loại sổ ghi chép, lớn có nhỏ có, còn có thứ giống như sách cho học sinh tiểu học.

Trừ sổ ghi chép ra còn có một đống gì trông giống tờ rơi, tài liệu các loại rơi đầy đất.

…Cái gì thế này?

Trong lúc vừa nhặt, tôi nhận ra một chuyện.

Mấy món tờ rơi, tài liệu đều ghi chi chít câu chữ.

Sợ là đống sổ ghi chép kia cũng thế.

Cái này….mấy quyển sổ này này --- toàn là bản thảo viết tay.

"…Bạn là..tiểu thuyết gia?" Elf hỏi.

"!"

Cô giá mặc kimono cầm lại bản thảo ôm kỹ vào trong ngực.

Sau đó ----

"------------------------"

Người ta tròn mắt, ngây ra nhìn chúng tôi. Đến lúc này tôi mới thấy rõ mặt người ta.

Mắt xếch, nhìn vô cùng sắc bén. Ánh mắt đó đang nhìn chằm chằm vào 'tôi'.

"………….."

Thiếu nữ nhìn tôi mà không nói gì.

…Ôi…cái gì…thế này? Lần đầu gặp mặt mà? Sao cô bé này nhìn mình có vẻ sợ hết hồn thế --- không đúng, hay là bị Elf dọa cho sợ?

Elf hỏi lại:

"…Sao thế? Bạn là tiểu thuyết gia à?"

"…………."

"Nghe tôi, đừng có nhìn người ta nữa!"

Tôi cốc đầu cậu ấy.

"Đừng có đột nhiên lên tiếng thế. Cậu xem, người ta bị hù mất vía rồi - thật xin lỗi."

Tôi mỉm cười dịu dàng như với em gái mình vậy. Lúc này thiếu nữ mới tỉnh lại, đỏ mặt nhẹ nhàng lắc đầu.

"…Không sao. Xấu hổ quá. Cám ơn hai bạn đã giúp tớ nhặt đồ."

Giọng nói rất cứng cỏi, đàng hoàng.

Mặc dù nhìn còn nhỏ hơn tôi…chả lẽ lại hơn tuổi à?

"Bọn tôi mới phải xin lỗi. Cái này --"

Đúng lúc tôi đang định nói vài câu thì…

"Ha ha, hiểu rồi! Cậu là tân binh định đóng góp tác phẩm đúng không! Vừa nãy còn nhìn bản đồ, tay cầm bản thảo, làm sao mà nhầm được."

Elf chen vào.

Thực ra thì tôi và Elf cùng có quan điểm như thế với cô gái này.

Giờ này mà đóng góp bằng bản thảo viết tay đã tuyệt chủng hết rồi. Đến thế mà còn không biết, cô gái này chắc còn chưa tính là đồng hành với bọn tôi được.

"Nhất định là cậu vừa từ nông thôn ra, không có hẹn trước nhưng mong kiếm được biên tập viên nào đọc truyện mình viết rồi! Khẳng định luôn! Thỉnh thoảng cũng có lính mới kiểu này! Nghe tôi nói này, giờ nhà xuất bản nào cũng chả quan tâm đến chuyện ai là tác giả. Loại như cậu một mình chạy tới đảm bảo bị đá đít ngay ở cửa."

Quả thật là như thế.

Tiểu thuyết gia thì không cần lý lịch gì đặc biệt, ai cũng được. Nói trắng ra là học sinh tiểu học cũng có thể.

Nhưng nếu muốn kiếm được việc thì 'thực lực', 'quan hệ' và 'kỹ năng giao tiếp' là vô cùng quan trọng.

Có 'thực lực' như đã viết xong tác phẩm. Có 'thực lực' như tác phẩm đã thành anime. Có 'thực lực' như đạt giải thưởng cho tay bút trẻ. Có 'thực lực' đăng truyện trên mạng - đại khái là thế.

Không có cái này đừng mong kiếm được việc. Mà có đi nữa cũng dễ giống tôi 'một năm nữa xuất bản nhé'.

Cho nên, dù rất đáng thương, nhưng cô bé này tự tay mang đi đóng góp tỷ lệ thành công gần như bằng 0.

Tôi đang nghĩ đến đây thì Elf nói tiếp:

"Chỉ có điều, dù sao cũng coi như may mắn gặp bọn tôi. Để tôi dẫn cậu đi một vòng quanh thăm ban biên tập cho biết."

"Nghe, nghe tôi nói nè…."

Sao cậu nghe cứ như sếp thế? Cậu còn chả có tý quan hệ gì với nhà xuất bản này cơ mà.

Chưa kể bọn mình còn đến để nói chuyện 'định đi nhà xuất bản khác' chứ.

Nghe Elf mời, thiếu nữ mặc kimono ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà, sau đó lại quay sang bọn tôi.

"Hai người là…tiểu thuyết gia à?"

"Đúng thế ~"

Elf ưỡn ngực đáp.

"Thế hai người…xuất bản sách ở đây à?"

"Tôi thì ở nhà xuất bản khác! Cậu biết Yamada Elf-sensei không? Chắc chắn là biết chứ!"

Cậu chém đủ rồi đấy.

Đương nhiên là biết rồi! Vị tác giả thiên tài -- chả lẽ….!

Hừ, chính là tôi đấy!

Muốn một màn này chứ gì?

Thiếu nữ mặc kimono yên lặng một lúc rồi lắc đầu.

"Không, không biết."

"…Hả?"

Nhìn vẻ mặt của Elf lúc này khiến tôi không khỏi muốn khắc cốt ghi tâm.

"Vừa nãy…vừa nãy…cậu nói cái gì?"

Cậu ta cố vớt vát một câu nữa, mong một tia hy vọng cuối cùng, nhưng nhận được câu trả lời là…

"Tôi không biết ai tên như thế cả."

"---------------"

Elf nhìn như thể bị đả kích vô cùng lớn vậy.

"Phụt!"

Tôi không nhịn được bật cười, vỗ lưng Elf:

"Người ta nói người ta không nhận ra kìa! Mặt mũi của đại tiểu thuyết gia coi như mất sạch!"

"Kuh…lắm mồm! Không cho phép nói!"

Elf trừng mắt lườm tôi.

Sau đó cậu ta quay sang thiếu nữ mặc kimono, bày ra một tư thế hiên ngang tự giới thiệu.

"Tôi chính là nữ tiểu thuyết gia xinh đẹp nổi tiếng Yamada Elf! Nhớ cho kỹ vào!"

"………….."

Người ta không phản ứng gì luôn.

"Kuhkuhkuh….phản ứng lạnh quá…."

Bộ cậu tưởng là cả thế giới này đều biết đến cậu chắc.

Tưởng tượng thì đẹp, thực tế thì tàn khốc.

"Cho dù cậu có nổi tiếng thế nào, người ta không biết là không biết -- đừng để ý làm gì."

Thiếu nữ mặc kimono không nói gì, chỉ gật đầu.

Elf dí sát mặt vào người ta nói:

"Không đọc tác phẩm của tôi thật là phí của trời! Sắp thành anime, tình tiết siêu siêu siêu siêu hoàn hảo, nhất định phải xem! Xem ngay đi! Sau đó tung hô tên của tôi đi!"

"Nếu thật sự hay như thế, tôi cũng muốn xem. Có thể cho tôi biết tên sách là gì không?"

"The Flame of Dark Elf! Thế nào hả? Nghe tên có thấy kêu không!"

Elf cao hứng nói.

"….."

Thiếu nữ mặc kimono chỉ hơi nghiêng đầu trầm tư một lát…sau đó chợt vỗ tay một cái.

"Quyển đó tôi có."

"Tức là xem rồi! Thế mà sao lại không biết tác giả là tôi hả -- thần tác đấy!"

"Là vì…."

"Vì cái gì? Nói mau!"

"Thôi thôi, đi đi, vừa đi vừa nói."

Tôi bảo vệ tác giả (tương lai) khỏi Elf-sensei nên chen vào.

"Hừm."

Elf khoang tay trước ngực

Còn thiếu nữ mặc kimono không biết có phải sợ hay không mà cúi đầu ---

"Vì…."

Nhỏ giọng nói một câu.

"---------------------"

Tôi cứng họng luôn.

Vốn giọng nói rất nhỏ, người nào cũng không nghe được. Riêng tôi đã quen với kiểu nói chuyện của em gái mình rồi, nói nhỏ thế cũng chả ý nghĩa gì cả.

Vừa nãy…nghe nhầm…thì phải?

Bản thân Elf cũng vỗ đầu tự đưa ra kết luận:

"Quên đi! Coi như có viết chuyện hay mấy cũng có người đọc xong chả biết tác giả là ai! Nếu thế để tôi kể cho cậu nghe sự vĩ đại của mình! Đi nào!"

Elf khôi phục tinh thần chỉ tay về phía cửa thúc bọn tôi vào.

Thế là, sau một hồi náo loạn, bọn tôi dắt thiếu nữ mặc kimono vào sảnh.

Nhận thẻ ra vào xong, bọn tôi đi về phía thang máy. Tiếp đến là lên tầng mười bốn, phòng chờ của ban biên tập.

Nhân tiện, dọc đường Elf không ngừng khua môi múa mép với người ta. Nào là tôi là siêu tác giả có doanh số hơn 2 triệu, nào là tác phẩm sắp thành anime; không thua kém thần tượng các loại, vân vân…

"Hiểu chưa hả? Doanh số chính là lực tấn công của tiểu thuyết gia đó! Lực tấn công của tôi là 2 triệu 3! Sợ không? Mạnh không? Quá mạnh còn gì! Có ngưỡng mộ không?"

Thành thật mà nói, Elf rõ ràng không coi người ta vào đâu.

"Đủ rồi đủ rồi, cậu đang làm phiền người ta đấy."

"Câm ngay cái thằng sức chiến đấu có 220 ngàn! Tôi bán được hai triệu bản, cho nên tôi nói gì các người đều phải nghe, rõ chưa! Doanh số chênh lệch một triệu trở lên là thế! Ok? Hiểu chưa?"

"……….."

Có ai bịt mồm cậu ta lại cái….

Tôi cười khổ với thiếu nữ mặc kimono:

"Xin lỗi, bình thường cậu ta cũng không phải thế đâu…hôm nay đầu óc hơi chạm mạch tý thôi."

Thiếu nữ lắc đầu:

"Chuyện này nghe cũng thú vị đấy."

"….?"

Cô bé này nói gì khó hiểu thế nhỉ?

Ban đầu còn tưởng là thiếu nữ xinh xắn trưởng thành, xem ra cũng hơi nhầm.

Mà từ đầu đến giờ, thiếu nữ này tuy nghe Elf bốc phét nhưng hoàn toàn không quan tâm. Khi đó tôi có bắt chuyện, họa hoằn lắm thì ba câu đáp lại được một.

"………"

'Không nghe thấy người khác nói chuyện' thỉnh thoảng lúc 'linh cảm chợt lóe' tôi cũng bị, thành ra cũng không tiện nói người ta.

Tôi cũng thế, đã có lần đang vui vẻ nói chuyện với em gái mình, bất tri bất giác một cái lóe lên rồi người cứ lâng lâng! Bệnh này thật hết thuốc chữa rồi.

Còn cô bé này cũng chắc vừa mới tập làm tiểu thuyết gia, thỉnh thoảng chìm trong suy nghĩ của mình -- có khi còn giống tôi là khác. Nếu thật thế thì…không tiện coi người ta như người ngoài.

Tôi nảy sinh cảm giác thân cận kỳ lạ với người ta.

Chính lúc này, Elf lại chen vào:

"Wah, sao từ đầu đến giờ mà nhìn nhau ghê thế…anh thích loại con gái thế à?...Thật là, đàn ông gì mà…"

(Nhấn nhấn nhấn nhấn) Elf vừa miệt thị tôi vừa nhấn điện thoại không ngừng.

"Cậu đang làm gì đấy?"

Tôi nhìn Elf, thấy cậu ta đang viết là ---

[Masamune đang tìm cách tiếp cận tân binh mang tác phẩm tới đóng góp]

Tôi lập tức cốc đầu cậu ta.

"Đau! Anh làm trò gì đấy?"

"Đừng có vô duyên vô cớ bêu xấu tôi! Cậu viết cái gì đấy?"

[Đang hẹn hò với Izumi Masamune-sensei]

"Đồ ngốc này! Sagiri nhìn thấy rồi hiểu nhầm thì biết làm sao hả?"

"Dù sao anh cũng bị đá rồi mà, có vấn đề gì?"

"Vấn đề nghiêm trọng là khác! Tôi muốn giữ nguyên hình tượng anh trai của mình!"

"Không sao. Đằng nào cũng vô phương cứu chữa rồi, muộn rồi."

"Làm gì có vụ đó! Còn cứu được!"

Nhân tiện ---

Tôi cũng không định cho thiếu nữ kia tự giới thiệu bản thân.

Người ta có vẻ ngại, mà mình cũng chưa giới thiệu. Từ kết quả giới thiệu của Elf vừa nãy, tôi đã thấy trước được tương lai rồi. Nếu người ta bảo 'Izumi Masamune? Ai thế' thì quả thật là đau lòng quá.

Chưa kể ---

Vừa nãy khi Elf hỏi 'tại sao có sách của tôi mà lại không biết đến tên Yamada Elf', cái câu thì thào kìa.

Thì thào bằng giọng vô cùng bi ai ---

--- Đọc chán lắm.

Tôi lén lút nhìn người ta.

"Đợi lâu chưa ~"

Đúng lúc đó, biên tập viên của tôi, Kagurazaka-san đã tới.

"Chị xem email của em rồi, em bảo muốn sang nhà xuất bản khác thử phải không? À, không được không được không được không được đâu nhé! Bản thiết kế em nộp lần trước thật quá tốt! Tương lai rất không tồi đâu! Bao lâu nay chị em mình hợp tác cùng nhau thân mật mà!"

Đúng là giọng lưỡi của tử thần. Vừa gặp đã muốn lấy đầu tôi rồi.

"…………"

Tôi ngây ra không biết nói gì. Bên cạnh, Elf cũng tròn mắt.

Kagurazaka-san đến bên cạnh bọn tôi cười:

"Chị cũng nói luôn, chị còn phải gặp mấy tác giả nổi tiếng nữa nên khá là bận. Cho nên ---"

"Em, em cũng thế! Em vẫn muốn làm việc ở đây mà!"

Tôi dằn lòng nói ra những lời trong tim.

"Nhưng mà..! Em..! Đừng cản trở em mà!"

"Ủa? Chị có cản trở em đâu?"

"Có mà! Có thật mà! Sao lại bỏ công việc của em đi!"

"Đâu có ~ chị đã bảo là một năm sau sẽ xuất bản truyện của em mà?"

"Ughh…một năm sau không được! Qua email em đã nói rồi còn gì ---"

Ngay lúc này, có người chen vào:

"Đủ rồi đủ rồi đủ rồi đủ rồi, nói thế là xong, xong. Xong!"

Chính là Elf.

"Tôi biết sẽ thế này nên mới theo anh mà. Masamune, cứ để tôi lo cái này."

Sau này nghĩ lại, một câu này vang lên rất không ổn.

"-------------------------------------------------------------------------------"

Nếu không phải nhắc đến tên của tôi thì …chuyện sau này sẽ không xảy ra.

Ở đây còn có một người đi cùng bọn tôi, một người vẫn yên lặng đứng bên cạnh không nói câu nào, một người không ai chú ý. Đúng, có một người mà ngay chính tôi cũng quên mất.

"Ủa, Yamada-sensei, em cũng ở đây à?"

Kagurazaka-san chế nhạo, nhưng Elf coi như không thấy, quay sang tôi nói:

"Rồi nhé? Masamune, cảm giác về thời gian của bác giá này không giống thanh niên như bọn mình. Người ta bảo càng già càng lúc thấy cuộc sống ngắn lại mà. Cho nên với bác gái này một năm chỉ là nháy mắt thôi, hoàn toàn khác hẳn so với một năm của bọn mình. Vì thế mới có thể bình tĩnh bảo anh chờ cả năm rồi hẵng xuất bản nhé. Tóm lại -- loại biên tập viên thế này anh cứ sút béng đi là xong. Sang bên tôi anh có tiền bối vừa xinh đẹp vừa hiền dịu lại còn kém tuổi, tiểu thuyết vừa viết xong là đăng được ngay, lại có ban đồng hành thạo việc nhà đáng yêu chiếu cố, hạn nộp bản thảo có thể giúp anh dàn xếp, cùng mua đĩa anime blueray cũng được giá ưu đãi, có khi còn kiếm được bạn gái trẻ hơn mình nữa."

Nghe sặc mùi mấy cái quảng cáo khả nghi trên báo.

"….Tôi thấy cái vụ 'tiền bối kém tuổi' nghe cũng hay."

Có gọi cậu là Elf-senpai cũng thế. Ở cái nhà xuất bản này, tôi là trẻ nhất, tất tần thật đều là tiền bối với hậu bối hơn tuổi thôi. Kiếm được 'tiền bối kém tuổi' quả là một ước mơ.

"À mà, coi như thế công việc của tôi bên kia cũng không ít đâu nhé - cũng có cả những người cầu mong thêm việc cơ. Thật sự cũng không đơn giản đâu."

Thật là. Thế giới này chả có công bằng gì cả.

"Tóm lại, ý tôi muốn nói là: bất kể anh chọn kiểu gì, lựa chọn kia của anh cũng không biến mất. Mấu chốt là đối với anh, cái gì là quan trọng nhất - anh còn ước mơ của mình phải không?"

Elf mỉm cười dịu dàng nói.

…Đúng thế. Đúng thế thật.

Tôi có chuyện muốn làm. Chuyện cần làm. Những thứ này đã là mong ước của tôi bao lâu nay rồi.

Còn lại chỉ cần nói rõ ràng một lượt với biên tập viên lâu năm của mình mà thôi ---

Không phải tôi đến đây vì thế sao?

"Kagurazaka-san ."

"Ừ hứ, cái gì?"

"Em nhất định phải xuất bản quyển kia. Bất kể thế nào, trong năm nay em phải xuất bản được nó."

Vì thế...

" -- Em hy vọng chị có thể nghiêm túc nói chuyện với em một lần."

Tôi thành tâm cúi đầu một lần.

Tôi cũng biết những gì mình sắp nói là bốc đồng. Nhưng hy vọng có thể dựa vào đó để nghiêm túc đàm phán với người lớn được.

"Izumi-sensei. Em nghe chị nói hết đã nào. Đừng làm chị thành người xấu như thế."

"Ơ?"

"Hôm qua, chị đọc email của em xong cũng tính rất nhiều, nghĩ xem có cách gì giúp được em không, cuối cùng ---"

Ủa? Sao tự dưng không khí thay đổi dữ vậy?

"Sau đó thế nào?"

"Hà hà, cám ơn chị đi. Lần này cho em một cơ hội đặc biệt."

Kagurazaka-san cười sảng khoái, như thể đang ban ơn cho tôi vậy, sau đó ném cho tôi một tập gì đó

"Nhìn đi ~! Ban biên tập của bọn chị đã quyết định tổ chức giải đấu light novel với tên gọi 'Đại hội tỷ thí light novel đệ nhất thiên hạ'[note272]

Đó là một tập sách dày cộp.

"Đại hội tỷ thí light novel đệ nhất thiên hạ?" * 2

Cả tôi và Elf đồng thanh. Kagurazaka-san đắc ý nói:

"Đúng thế! Để tạo cửa cho tác giả trẻ tuổi, bọn chị sẽ cho đăng các truyện ngắn trên báo, sau đó tùy độc giả bỏ phiếu để quyết định xuất bản!"

Sao giống nhái mấy hoạt động gì đó thế nhỉ?

"Thế nào, Izumi-sensei? Muốn tham gia thử không?"

Kagurazaka-san đưa tôi tập tài liệu đó.

Nội dung bên trong là --

Luật tham dự đại hội tỷ thí light novel đệ nhất thiên hạ:

1. Điều kiện tham gia: mới bắt đầu sáng tác trong vòng hai năm, chưa có tác phẩm nào đã thành anime.

2. Số lượng tác giả tham dự: 5

3. Đăng trên tạp chí JUMP light novel hàng tháng từ tháng 7 đến tháng 10

4. Tác phẩm được đăng: truyện ngắn (trong vòng 60 trang trở lại)

5. Thù lao: mỗi trang bản thảo ¥2.500 (một tờ 400 chữ)

6. Phương pháp bình chọn: Độc giả bỏ phiếu quyết định người xuất sắc. Thông báo ngay khi có kết quả trên mạng.

7. Biên tập viên chú ý: vì thời gian có hạn, mong sớm chọn tác giả có thể tham gia.

8. Tác phẩm xuất sắc có thể sửa đổi thành truyện dài, cho xuất bản vào tháng 9

Ngay trang đầu đã ghi thế rồi. Vài trang sau là năm dòng trống để ghi danh. Phía trên đã ghi sẵn tên ba tác giả trẻ mà tôi cũng biết.

Nói cách khác dự thi còn hai xuất nữa -- ngoài ra…

"Trong này ghi là…tác phẩm xuất sắc có thể sửa thành truyện dài, tháng 9 sẽ xuất bản…!"

"Đúng. Ba tháng sau khi có kết quả, tháng chín sẽ xuất bản. Đương nhiên nhuận bút các loại sẽ không quịt của em. Vì vốn để tân binh thi đấu, đúng ra là Izumi-sensei không được tham gia -- cái này là chị nhờ vả được đấy! Cho phép em đặc cách tham dự!"

Kiểu ăn nói cứ như đang ban phát ân tình này khiến tôi khó chịu, nhưng giờ không phải lúc để ý.

"Tóm lại, em cần tham gia cái này, đạt giải xuất sắc…"

"Đúng. Cứ thế là có thể 'đạt được thành quả với tư cách tiểu thuyết gia' như em nói đó thôi."

Chỉ dựa vào nhuận bút mà thuyết phục dì có lẽ cũng không dễ --- Nhưng nếu được giải này thì lại là chuyện khác …

"….Được!"

Nhiệt huyết dâng trào, tôi không ngần ngại ghi bút danh của mình vào.

Được rồi! Thế là ổn rồi! Chỉ cần thắng ở đây…! Sau này có thể tiếp tục sống với Sagiri, có thể tiếp tục làm việc với Eromanga-sensei rồi!

Kagurazaka-san cầm lại bản đăng ký đã có tên tôi.

"Tốt lắm. Izumi Masamune-sensei đã xác định sẽ tham gia 'đại hội tỷ thí light novel đệ nhất thiên hạ'! Cố lên nhé!'

"Cảm ơn..! Nói chuyện với chị thật tốt quá!"

Tôi nắm chặt tay biên tập viên của mình.

Nhân tiện, Elf liếc xéo tôi:

"Mừng hơi sớm đấy! Có đến bốn đối thủ cơ mà, đánh bại họ đã rồi hãy nói."

"Cóc sợ! Tôi chả sợ đứa nào hết!"

Vì tôi chắc chắn mình làm được.

"Đây là bước đầu tiên của 'giấc mơ của chúng tôi'!"

Đây là tác phẩm tôi và Eromanga-sensei hợp sức làm ra, đương nhiên rất tự tin rồi.

"Nhất định sẽ thắng. Chắc chắn luôn!"

"Đừng hòng."

Một giọng nói bén nhọn vang lên cắt đứt lời của tôi.

" -------------!?"

Tôi, Elf, Kagurazaka-san ba người quay sang hướng vừa nói.

Đó là ---

"Izumi Masamune-kun. Giấc mơ của ngươi sẽ không thành sự thực -- không, ta không cho phép nó thành sự thực."

Thiếu nữ mặc kimono nhìn tôi đầy nghiêm túc. Cộng thêm vẻ mặt cũng đoan chính dễ nhìn thành ra nhất thời có cảm giác bị áp đảo.

"Cậu --------"

"------------"

Thiếu nữ mặc kimono giơ tay ra hiệu Kagurazaka-san không nói, sau đó chậm rãi đoạt lấy tờ ghi danh.

"Tại sao à…."

Cô ta lạnh lùng đáp:

"Vì ta cũng tham gia giải đấu này. Người thắng là ta."

Giờ tôi mới nhận ra…

Người này…không phải là lính mới muốn trở thành tiểu thuyết gia.

"Cô…rút cục là ai!"

Đối mặt với câu hỏi của tôi, cô ta chỉ liếc một cái, ghi bút danh của mình lên trả lời.

Bằng tốc độ nhanh đến hoa mắt viết ra.

Bốn chữ to đùng, Senju Muramasa.

"Giấc mơ ngây thơ của ngươi cản trở 'giấc mơ của ta'. Vì thế, ta phải nghiền nát ngươi!"

"------------------------"



Cho dù lửa giận trào dâng, tôi cũng không nói lại được câu nào.

Từ khi vào nghề đến giờ vẫn không xuất bản được quyển nào ra hồn vì thế.

Thủ phạm gây cho tôi vết thương lòng từ ba năm trước, thiên địch của Izumi Masamune ---

"Senju Muramasa…."

"Gọi thẳng tên họ cũng không hay đâu, đàn em ạ."

Miệng Muramasa biến thành chữ へ, tự giới thiệu bản thân:

"Gọi ta là Muramasa-senpai."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện