Cứ thế ----

Tôi và Elf lên tàu điện nhằm hướng Tokyo xuất phát.

Ngày chủ nhật nên trên tàu cũng không đông lắm. Có điều kể cả như thế một thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp mặc đồ lolita cũng vẫn rất bắt mắt, mọi người xì xào đủ thứ, nào là “đáng yêu quá” hoặc “y như búp bê Pháp ấy”

Trông cậu ta có vẻ cũng quen với việc được người khác khen rồi. Đứng song song với tôi, Elf từ lúc lên xe đã rất vui vẻ, cứ liến thoắng không ngừng:

“Nè nè, Masamune! Ngày chủ nhật đi chơi với tôi có vui không? Bỏ qua tất cả phiền não chắc chắn phải thấy thoải mái hơn nhiều chứ!”

Mới bước chân lên tàu điện thôi mà, nói lung tung gì đó…

“Tôi chả phiền não tý nào cả. Tôi tin tưởng Eromanga-sensei.”

“Thế à? Tôi còn tưởng anh là kiểu em gái mà ủ rũ là cũng buồn bã không biết phải làm sao cơ đấy.”

Cũng tinh đấy chứ.

“Cứ coi thế cũng được. Tuy không thể lo lắng gì được….ngoài việc tin tưởng ra…nói thật cũng thấy phiền lòng.”

“Đúng không! Thế nên ra ngoài cho thư thái!”

“Cũng…đúng.”

Ra ngoài đi lòng vòng tắm nắng – thế thôi đã là khác nhiều với ru rú trong nhà rồi

Tôi thật bụng cho là thế.

“….Thank you, Elf. Cách giảm căng thẳng này cũng tốt đấy.”

“!” Elf giật mình một chút “Không có gì! Chúng ta là bạn bè mà!”

….Thật là một nụ cười rực rỡ.

Quả thật chỉ cần nói chuyện với nhau thôi đã thấy vui lên rồi.

“Cơ mà tôi bảo hai người cùng đi cơ mà? Anh không đi với Eromanga-sensei à?”

Tôi cẩn thận nâng cái máy tính bảng trước ngực lên.

Eromanga-sensei không ra khỏi phòng được nên dùng cách này để ra ngoài.

Trên tàu điện chạy Skype không được tốt lắm, pin cũng hao nhanh, hiện nên chỉ đang gọi gửi tin nhắn LINE cho nhau mà thôi.[note572]

Tóm lại hôm qua loạn lên một trận, cuối cùng may mà ăn được số liên lạc của con bé.

「Elf-chan muốn bọn tôi đi gặp ai? 」

Eromanga-sensei nhắn hỏi.

Tôi và Elf nhìn chằm chằm smartphone trong tay

“Fufu, đến là biết.”

「Định thần thần bí bí cái gì? Thích tôi kể chuyện hôm nay cậu mặc quần lót sọc hồng ra không? 」

“ --- Hả? Sao, sao sao lại biết?”

Elf hoảng hốt vội gõ tin nhắn đáp. Sau đó là một tiếng chuông, Eromanga-sensei gửi một tấm hình qua.

Đó là hình ảnh đường vân quần lót.

“Oái! Cậu…sao…áh!”

Elf co rúm lại, đỏ mặt rên rỉ:

“Chả, chả chả chả chả lẽ….cậu…cậu…tôi….”

「Vừa nãy lấy trộm đấy. 」

“ ~~~~~~~~~~~ Nya, nyan! Định làm trò gì thế hả!?”

Bộp! Elf vội lấy tay đè mép váy trước lại, sau đó run lẩy bẩy.

“Ôi ôi ôi ôi…trạm xe chốc nữa có đoạn phải xuống thang! Có đứa học sinh tiểu học nào đi vào là nhìn thấy hết của tôi mất à!”

「 -----------Đùa đấy. 」

“Chúng nó sẽ nghĩ tôi là một chị vừa xinh vừa biến thái – hả? Đùa á?”

「Ừ. Cái quần lót này là tranh vẽ đấy. 」

“……………..Thật à?”

Tôi với Elf đực mặt ra nhìn.

Nhìn kiểu gì cũng thấy cái này giống quần lót thật….

“Tranh…à…” “Tranh vẽ….hả?”

「Giỏi chưa! 」

Eromanga-sensei tự hào thêm một câu.

Hừ hừ -- trong đầu tự nhiên nảy ra hình ảnh nó ưỡn ngực đắc ý.

Xem ra đi với Elf ra ngoài không chỉ tốt cho tôi, Sagiri cũng được ảnh hưởng lây.

“Tuy giỏi thì giỏi thật…..nhưng đây có thật là tranh không? Hay là …là lấy trộm…”

…Quần lót của Elf….

“Nếu không…cái này…sao lại…giống hệt với của tôi….”

「Chả cần nhìn trộm cũng biết được! 」

Eromanga-sensei đáp, (giọng văn) tràn đầy tự tin.

「Vẽ lại chính xác quần lót của mấy cô bé xinh xắn mà không cần nhìn là một trong những tuyệt kỹ vẽ tranh mà lão sư dạy tôi đấy! 」

“Đừng có quấy rối tình dục trên xe điện!”

“Đừng có nói câu này khi ngồi ngay cạnh tôi! Tôi có làm gì cậu đâu!”

Thiệt là – Eromanga-sensei đầu tiên chả dạy được cái gì hay ho cả.

Sợ là mấy cái trò tuyệt kỹ này cũng không kém mấy chiêu của Sherlock Holmes là mấy đâu.

「Nhân tiện nói thêm, càng quan hệ chặt chẽ với mục tiêu thì tranh càng giống thật. 」

“Cái này đã vượt quá khả năng của con người rồi! Thậm chí không kém kỹ năng cấp A của tác giả light novel chuyên nghiệp!”

Đừng để tôi phải xem người vừa đặt cho cộng sự của mình mấy cái kỹ năng kỳ quái – Elf ngang hàng với Eromanga-sensei đầu tiên nhé.

Mấy cái “tuyệt kỹ tranh minh họa” này càng lúc càng đậm mùi biến thái.

Rút cục còn những ẩn ý gì đây…tôi nửa muốn biết, nửa không.

「Trong số họa sĩ vẽ tranh minh họa chuyên nghiệp , hình như có con gì đó màu xanh lấy xúc tu lật váy thiếu nữ lên đấy. 」

“Thậm chí còn không giữ nổi hình người nữa sao?”

Cuộc hội thoại của Eromanga-sensei với Elf đột nhiên sôi nổi hẳn lên.

Sau khi đi một lúc, chúng tôi cuối cùng cũng đến một khách sạn trong khu Shinjuku, tiếp đến đi thang máy lên tầng cao nhất.

Trong máy tính bảng vang lên tiếng của Eromanga-sensei qua skype

「Người mà Elf-chan bảo bọn tôi gặp…ở trong khách sạn sang trọng này sao? 」

“Sang trọng? Cũng bình thường thôi mà?”

Không không, trong mắt cậu thì bình thường chứ trong mắt bình dân bọn này thì nó là xa hoa lắm rồi.

…Chắc chắn người Elf hẹn gặp cũng là một chị mặc quần áo sang trọng từ đầu đến chân rồi. Phải chuẩn bị tâm lý mới được.

“Mà này Elf, cậu cầm cái rổ theo làm gì đấy?”

“Hả? Cái này á? Coi như là đồ hối lộ ấy mà.”

“…Hả?”

Ra khỏi thang máy, tôi rụt rè theo bước Elf (đang đàng hoàng bước thẳng tắp về phía trước).

Cậu ta dừng trước cửa một căn phòng:

“Đây, chỗ này đây.”

Nhấn chuông, tiếng kính koong vang lên ---

“Eeeeeeeemily ~~~~~~~~ ❤ Em đến rồi à!”

Cửa bật mở, một người bay từ trong đó ra.

Đó là một chị tóc hồng, thân thể rắn chắc như vận động viên vậy. Áo thun, quần bò ngắn đơn giản. Thân hình cao hơn Elf một chút. Tuổi…chắc đại khái sàn sàn tôi. Chị ấy nhe răng cười hoạt bát, một chiếc răng khểnh hơi lộ ra.

Elf cũng nở nụ cười:

“Hello hello ~ Amelia. Bận rộn vậy mà tớ còn đến quấy rầy, thật xin lỗi.”

“Nói vớ vẩn, lúc nào cậu cũng được hoan nghênh hết! Hôm nay đáng yêu quá!”

“Hừ, đương nhiên. À đây, hôm nay có người muốn giới thiệu với cậu.”

“Hử?...Giới thiêu?”

Amelia tròn mắt – giờ mới nhận ra tôi còn đứng cạnh Elf – sau đó liếc một cái, giọng rất không vui vẻ”

“Hả? Cậu là ai đấy hả? Quan hệ với Emily thế nào? Mà sao trông mặt quen quen….”

Ôi ôi, xem ra rất không được hoan nghênh rồi!

Elf, nhanh nói gì đi – tôi vội ra hiệu. Elf gật đầu, tỏ ý “cứ để tôi”.

“Đây là bạn trai tớ, Izumi Masamune!”

“Cậu cố ý hả!?”

Tuy không biết quan hệ của hai người thế nào, nhưng đảm bảo giới thiệu kiểu này rất rất không ổn!

“Không không, vừa nãy là ---“

Đang cuống quít muốn giải thích, nhưng chị tóc hồng mắt xếch hỏi tỏ ra ngạc nhiên một chút rồi tặng tôi một cái tát

“A à ~ Izumi Masamune! Chính là Izumi Masamune hả!”

“Ờ….đúng….”

“Ra là thế! Thảo nào thấy quen quen!”

“….Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Tuy bị áp đảo hoàn toàn, tôi vẫn ráng hỏi lại. Có điều người ta lờ luôn, dõi mắt nhìn từ đầu đến chân.

“Hừm ~ cậu là anh chàng gần đây cứ lượn lờ quanh Emily như bạn trai chứ gì --- Izumi Masamune à…”

Chị ta xỉa thẳng ngón tay vào mặt tôi --

“Quá dở!”

“Hả?”

“Trông nghèo quá! Hoàn ~ toàn không xứng! Cậu chả xứng làm bạn trai Emily gì cả!”

“Đã bảo em không phải là bạn trai rồi cơ mà! Mà…chị là ai mới được chứ?”

Nếu đã biết tên thật Elf thì chắc là người quen rồi, thậm chí thân là khác.

“À quên, chị chưa giới thiệu nhỉ.”

Chị ấy quay ngón cái chỉ vào mặt mình:

“Bổn đại nhân là Amelia Armeria! Bút danh khi vẽ tranh là Army!”

“Hả? Army-sensei…?”

“Chính là thiếu nữ xinh đẹp, họa sĩ vẽ tranh minh họa Army-chan!”

Chị ấy ưỡn ngực cao ngạo tự giới thiệu.

Khoản tự sướng này so với Elf cũng một chín một mười rồi.

Để tôi giải thích một chút.

Army-sensei là người đảm nhiệm vẽ tranh minh họa cho tác phẩm chính “Hắc Elf bùng cháy” của Yamada Elf-sensei.

Có thể vẽ theo nhiều phong cách, hoạt động rất năng nổ trong giới họa sĩ vẽ tranh minh họa lẫn vẽ manga, hơn nữa mục gì cũng giỏi, được xưng tụng là “họa sĩ vạn năng”.

Army-sensei vẽ ra tranh có nhục cảm, thiếu nữ gợi cảm nên hợp với phong cách của Elf, hai người thành một đôi rất ăn ý. “Hắc Elf bùng cháy” trở nên nổi tiếng, ngoài công sức của tác giả có một phần không nhỏ ở chỗ tranh vẽ.

Tuy nhiên cũng phải công bằng thừa nhận, bản thân truyện đã hay rồi, thêm tranh minh họa vào thì nổi tiếng cũng dể hiểu thôi.

Tóm lại chị này rất giỏi, rất nổi tiếng.

“….Có điều không nghĩ là thiếu nữ trẻ thế này…”

Từ Sagiri đến Elf, rồi Muramasa-senpai, tuy bảo chính bản thân cũng còn trẻ - nhưng quả là hiếm thấy.

「Đáng yêu quá! Áo lót loại nào thế? 」

Trật tự dùm coi, Eromanga-sensei!

Elf vỗ vai Army-sensei, giới thiệu:

“Armeria – Army-chan là bạn thơ ấu của tôi. Anh nhớ tôi từng nói tôi bị ép học nhiều lắm không? Armeria cũng bị phụ huynh đưa đến học cùng. Đại khái chúng tôi cũng xấp xỉ tuổi nhau, vì thế cùng học chung luôn.”

“Mưa dầm thấm lâu thế là tâm đầu ý hợp! Emily là vợ của bổn đại nhân!”

Army-sensei ưỡn ngực ngẩng cao đầu, hai tay bắt chéo trước ngực.

“Army-chan nói tiếng Nhật còn không chuẩn lắm, có gì bỏ qua cho nhé.”

Không chỉ từ tiếng Nhật, mà cả câu đều có vẻ kỳ quái…. Cứ có cảm giác như mấy tiết mục tạp kỹ mà chủ trì là người ngoại quốc ấy, cứ ngang ngang sao đó.

“Người mà cậu muốn giới thiệu….?”

“Đúng, chính là Army-chan đấy.”

「Tôi muốn xem quần lót! 」

Trật tự dùm coi, Eromanga-sensei!

“……..”

“……………”

Tôi lẫn Army-sensei ngây ra nhìn nhau không biết nói gì.

Cơ mà…nhìn mặt chị này xinh xắn chả kém gì Elf cả. Đôi mắt sắc bén và răng khểnh đáng yêu tạo thành nét riêng hiếm có.

--- Cơ mà…sao mình chả thấy động tâm gì cả? Tuy bảo ở lâu với em gái nên gặp gái xinh cũng có sức đề kháng rồi --- nhưng không thể đến mức không có bất cứ phản ứng gì như thế mới đúng. Kỳ lạ thật.

Đương nhiên tôi không bảo mình ghét người ta. Ngược lại mà nói, nhìn mặt chị ta thế này còn thấy hảo cảm tăng cao là khác.

….Thiếu nữ?

Vô tình đưa mắt nhìn bộ ngực chị ấy ---

“Ngươi!”

“!?”

Đột nhiên lên tiếng khiến tôi sợ hết cả hồn.

“Gì, gì ạ?”

“Ngươi thật sự không hẹn hò với Emily à?”

“Không, không mà! Em vừa nói rồi đấy thôi.”

“Hừ hừ, thế à….”

Phản ứng kiểu này không nhìn ra được trong đầu chị ta đang nghĩ gì cả.

Chả biết có hiểu không nữa. Mà liệu người ta có biết mình trộm nhìn ngực không nhỉ? Không đoán nổi.

“Vậy đây nói trước, xưng hô là bổn đại nhân.”

Army-sensei khom người xỉa ngón tay vô mặt tôi:

“Bổn đại nhân không có ý định yêu đương thằng nào hết. Đừng thấy bổn đại nhân đáng yêu mà nảy sinh tình cảm. Đây không có chuyện yêu đương chú em đâu.”

“Biết rồi biết rồi! Không cần phải lặp lại đâu!”

“Không được ~ mấy đứa dâm tặc như chú mày cứ phải nói trắng ra mới xong xuôi.”

Ực, hóa ra là vụ lén nhìn ngực bị lộ rồi.

Giờ đã hiểu….chị này còn ghét con trai hơn cả bình thường nữa… Loại người thế này gọi là gì nhỉ?

“……Đã rõ.”

Tôi giơ hai tay lên trời. Sau đó Army quay qua Elf:

“Rồi sao, Emily, đưa thằng dâm tặc này đến giới thiệu cho bổn đại nhân làm gì?”

“À, đây mới là chuyện chính nè. Ừm – Army-chan, biết Eromanga-sensei không?”

“!”

Army-sensei ngẩn ra một lúc, tròn mắt:

“Đương nhiên là biết.”

“Vậy biết rắc rối gần đây của Eromanga-sensei không?”

“Vụ deathmatch bỏ mặt nạ chứ gì? Biết.”

Xem ra vụ này là đồn khắp trong cái nghề này rồi.

“Thế à? Vậy thì dễ nói rồi. Eromanga-sensei muốn thắng nên luyện tập rất căng, nhưng hình như cũng đang có vướng mắc gì đó thì phải.”

“……….Ồ! Ra là thế à!”

Mặt Army-sensei đột nhiên lãnh đạm thấy rõ. Chắc đang nghĩ đến cái gì đó đây mà.

“Nói thật, Eromanga-sensei giờ cũng đang ở đây đấy.”

“Hả? Ở đâu?”

Army-sensei quay mắt nhìn mọi phía. Elf chỉ cái máy tính bảng trong tay tôi.

“Đây này. Cái người đeo mặt nạ ở đây là Eromanga-sensei đấy.”

「Xin chào ~ nhân tiện tôi chả quen ai có cái tên xấu hổ thế cả. 」

Trên màn hình, Eromanga-sensei giơ tay chào.

“Ờ ờ…chào.”

Army-sensei tròn mắt ngạc nhiên.

Eromanga-sensei tiếp tục bằng một giọng thân thiết vô cùng:

「Lần đầu gặp mặt, Army-chan. Bạn đáng yêu quá ~ không hiểu đang mặc quần lót loại nào thế? 」

“Lần đầu tiên nghe thấy kiểu tự giới thiệu bản thân thế này đấy!”

Tôi đưa tay xoa đầu, sau đó cúi xuống xin lỗi Army-sensei:

“Xin lỗi! Đầu óc người này hơi có vấn đề tý.”

「Izumi-sensei, anh coi cộng sự của mình là gì hả! 」

“Lắm lời quá, đồ biến thái này! Mau xin lỗi đi!”

“À ~ không sao không sao đâu, khỏi cần xin lỗi.”

Cảm kích quá – Army-sensei mỉm cười tha thứ kìa. Khẽ lắc tay tỏ ý bảo tôi không cần cúi đầu nữa, chị ấy quay mặt về máy tính bảng, cười đáp:

“Xin chào, Eromanga-sensei. Quần áo bổn đại nhân mặc từ đầu đến chân đều là đồ thể thao cả.”

Chị ấy rất thoải mái trả lời loại áo lót của mình, sau đó hỏi ngược lại:

“Thế Eromanga-sensei, em thì mặc quần lót loại gì?”

「Ơ….. 」

“Hử? Tuy đã dùng máy biến âm nhưng chắc là biết con gái chứ gì? Hì hì hì ~ thế rút cục là mặc quấn lót loại gì?”

「À…cái này…cái này…. 」

Wow…Eromanga-sensei ăn cú phản kích này đau rồi. Cảnh tượng lúc trước giờ đã đảo ngược hoàn toàn.

Nhưng mà Army-sensei chỉ nói vài câu với Eromanga-sensei mà đã biết ngay giới tính của đối phương….

Nhìn Eromanga-sensei luống cuống, Army-sensei tiếp tục truy kích:

“Sao thế? Bổn đại nhân đã trả lời rồi, đến phiên em đấy.”

“…..Ô…ôi…”

Mặt nạ ngụy trang cũng vô hiệu, giọng nói yếu ớt của Sagiri vang lên:

「…..Nii….I, Izumi-sensei…cứu cứu… 」

“…………………………”

「I, Izumi-sensei!? Định nghe đấy à? 」

“Không, không có.”

「Xạo! Chắc chắn là xạo! Vừa lén lén vểnh tai về phía máy tính bảng chứ gì! Chắc muốn nghe em mặc quần lót gì chứ gì! 」

“Không mà! Oan quá trời!”

Mặc dù đúng là có vụ đó thật! Tuy nghe Sagiri kêu cứu thật, nhưng nhịn làm sao nổi! Làm sao mà nhịn nổi! Tôi cũng dao động chứ bộ!

「Biến thái! Biến thái! Không quản Izumi-sensei nữa! Hừm! 」

Phụt. Cụp máy.

“Sao…lại thế này.”

Tôi hoàn toàn tuyệt vọng, mặt tái mét. Army-sensei lẩm bẩm:

“….Chạy rồi chứ gì.”

Vâng, chạy rồi ạ.

“Masamune, Eromanga-sensei không ở đây thì không nói được đâu, anh nghĩ cách gì đi.”

“Để tôi gọi skepy cho…nhưng chả biết có nghe không nữa.”

Bị Elf thúc, tôi thử gọi skype lại cho Eromanga-sensei, cơ mà…

“….Không thèm nghe.”

“Nhờ anh gửi một tin nhắn bảo sẽ không hỏi vụ đồ lót nữa vậy.”

“Hỏi thế quá bằng quấy rối tình dục. Sao cậu không thử chat bằng LINE qua mạng ấy.”

“Phiền toái quá ----“

Lục cục một lúc, cuối cùng cũng liên lạc lại được với Eromanga-sensei qua skype.

「Kết nối lại rồi ~ 」

Eromanga-sensei hờ hững nói. Elf cũng thỏa mãn gật gật:

“Thế vào chủ đề thôi.”

Army-sensei hỏi Elf:

“Chủ đề…cậu muốn bổn đại nhân làm gì?”

Nói hay đấy, câu này tôi cũng muốn hỏi. Elf định làm gì mà sắp xếp cho tôi với Eromanga-sensei gặp mặt Army-sensei?

“Kufufu ---hỏi hay lắm. Masamune, Eromanga-sensei nghe cho kỹ đây.”

Elf lộ ra một nụ cười bí ẩn, sau đó tạo dáng:

“Army-chan, cho Eromanga-sensei biết một chút về ẩn ý trong tranh minh họa của cậu đi!”

「! 」

“Ẩn ý…của tớ?”

“Đòn tuyệt kỹ - ẩn ý trong tranh minh họa – của họa sĩ vạn năng Army-sensei!”

Này Elf…cái này cậu từng nói với Eromanga-sensei hồi ở trên tàu điện rồi còn gì?

Tuy theo lời Eromanga-sensei nói, họa sĩ chuyên nghiệp đều có tuyệt kỹ riêng của mình, ẩn ý trong tranh minh họa, nhưng cũng phải nói thật, chỉ sợ Eromanga-sensei đầu tiên chỉ nói bừa mấy cái lung tung với Sagiri (mà cũng có thể cả với Great) mà thôi. Tự dưng nhắc đến “ẩn ý” cái gì sợ Army-sensei chả hiểu đâu.

Có điều đáng ngạc nhiên là Army-sensei lại tròn mắt:

“ ---- Giật cả mình. Nói hay đấy!”

Hử? Chỉ mấy câu “ẩn ý trong tranh minh họa” mà hiểu được luôn cơ à?

“Hà hà, tôi mà lại! Thế hiểu rồi chứ gì? Vậy rồi sao? Nhờ cậu được không?”

“Hừm ~~~~~~~ làm sao bây giờ nhỉ ~~~~~~~ ”

Army-sensei khoanh tay trước ngực tự hỏi.

“Lần trước tớ giúp cậu còn gì. Lần này coi như báo đáp đi.” Elf đưa cái rổ trong tay ra “À đúng rồi, đây là bánh tớ tự làm, tặng cậu nè.”

Nghe giải thích với tặng quà, Army-sensei cũng có vẻ mềm lòng, lấy tay chỉ vào phòng:

“Đừng đứng đây nữa, vào đi.”

Bọn tôi bước vào một gian phòng lớn đến mức kỳ cục. Ghế sofa, khay trà, tivi màn hình phẳng…tuy đồ đạc so với phòng khách nhà tôi cũng không sai biệt lắm, chỉ khác là “đắt hơn nhiều” thôi.

Trên bàn có một máy tính màn hình tinh thể lỏng, tai nghe để chỏng chơ ở bên.

“…….”

--- Tôi không khỏi so sánh với phòng của Sagiri.

“Mời ngồi kia – hử? Sao? Để ý mấy cái kia à?”

“À vâng. Đây là dụng cụ để truyền hình trực tiếp phải không nhỉ?”

“Đúng đúng, đây dạo này bắt đầu tập làm phim truyền hình trực tiếp”

「A, giống em 」Sagiri thì thào.

“Có gì mà không được! Chuyện nhỏ nhặt ấy mà!”

Elf chấm dứt ngay đề tài này.

Army-sensei ngồi xuống phía trước tivi, tôi chọn một chỗ ở ghế sofa bên cạnh.

“Tôi đi chuẩn bị trà, chốc nữa vừa ăn bánh vừa nói!”

Elf cầm rổ chạy ra, tựa hồ rất quen thuộc chỗ này.

Army-sensei chăm chút nhìn theo bóng lưng – hay đúng hơn là mông của Elf đến khi cậu ta đi mất mới thôi.

“Ehehe.”

Tươi cười rạng rỡ.

Thế quái nào mà tất cả họa sĩ vẽ tranh minh họa mình biết đều rặt một lũ biến thái thế này? Chả lẽ họa sĩ đều thế cả hay sao?

Lúc trước nghe Eromanga-sensei bảo “Thân là họa sĩ, nhìn thấy gái xinh là lúc nào cũng tưởng tượng xem quần lót thế nào” còn nghĩ là quá bất lịch sự…nhưng giờ chả lẽ là thật…

“……..”

Tôi đã hơi run rồi, đúng lúc đó Army-sensei quay lại:

“Tuyệt không. Hâm mộ không?”

“Gì ạ?”

“Bạn thanh mai trúc mã đáng yêu đến tận phòng chăm sóc chu đáo, lại còn tự mình làm bánh pha trà nữa! Không thấy bổn đại nhân mới là người thắng hay sao?”

Nghe Army-sensei không ngớt đề cao “nhân tình” của mình, Eromanga-sensei cũng gật gù đồng ý.

「Người thắng. Có thể có. 」

“Đúng không? Đúng không?”

Lúc này tôi mới chen vào:

“Dạo này Elf ngày nào cũng đến nhà em.”

“Ớ?”

“Ngày nào cũng mang bánh đến nữa.”

“Hảảảảảảảảảảảảảả!!! Thế này là thế nào! Ui ui ui!”

Hình như là cắn phải lưỡi, chị ấy nhăn nhó đau đớn.

Không ổn rồi, vớ vẩn Army-sensei lại nổi máu hiếu thắng lên mất. Không nên đấu với mấy đứa biến thái, sau này phiền lắm. Vì thế tôi mới bình tĩnh giải thích:

“Có phải hẹn hò gì đâu, chỉ đơn giản là hàng xóm rồi bạn đồng hành nên thân thiết chăm sóc nhau thôi mà.”

“Nhưng mà…bánh….”

Nhìn cái mặt đau đớn của chị ấy tôi thấy tội lỗi quá.

「A, Izumi-sensei làm người ta khóc ~ 」

“Có, có làm gì đâu mà khóc.”

Sao Eromanga-sensei đeo mặt nạ vào lại khoái trêu người khác thế nhỉ!

Mà chưa kể…

Gần đây Elf chăm làm bánh có lẽ là vì nổi máu ganh đua với Shido-kun. Hồi buổi tiệc chúc mừng đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất, mọi người đều khen bánh của người ta ngon…có khi từ đó mới nghiêm túc đáp trả.

Dù sao cậu ta cũng hiếu thắng lắm mà.

Nghĩ một lúc, tôi nói:

“À đúng rồi. Em đoán là đống bánh đó coi như kết quả luyện tập để làm được bánh ngon mà thôi.”

“Ớ?”

“Vì để hôm nay Army-sensei có thể ăn những chiếc bánh ngon nhất!”

“!”

Đang ủ rũ, Army-sensei lập tức trở nên tươi tỉnh như hướng dương dưới nắng hè.

“Đúng thế! Chắc chắn là thế! Thật là, mình còn đi ghen nữa, xấu hổ quá ~”

Chị ấy thu cả hai chân lên ghế, cười hì hì:

“Ehehehe…đáng yêu…đáng yêu quá.”

Phản ứng như chị mới là đáng yêu đấy.

Nhưng chả hiểu sao thế mà vẫn không động tâm gì nhỉ?

Tuy so sánh cũng hơi bất lịch sự với con gái…nhưng nói chuyện với chị này có cảm giác như đang nói chuyện với em trai hoặc bạn cùng giới ấy.

Army-sensei thẹn thùng một lúc rồi vỗ vai tôi bôm bốp:

“Nè! Masamune! Chú em cũng tốt bụng đấy chứ! Cơ mà sao bé tẹo thế?”

“Đâu – đâu có! Chỉ hơi thấp hơn đám con trai trong lớp tý thôi! Em còn cao thêm nữa!”

“Ahaha, nghe cứ như mấy cô nữ chính màn hình phẳng trong light novel ấy!”

“Đừng có chọc vết thương lòng của người khác!”

「…Truyện toàn những loại con gái thế còn gì….báo ứng đấy. 」

Eromanga-sensei cũng lầm bầm.

--- Ực, bị nói thế thì cứng họng không cãi được rồi.

Tôi nhắm mắt lại, tay nắm chặt.

“Kuh, thật xin lỗi…các cô gái thằng này viết ra ơ! Tuy có thường sử dụng đến mấy, gọi các con là ‘màn hình phẳng’ hoặc ‘ngực lép’ cũng đau lòng lắm! Tôi cũng tức giận lắm! Có phải thích ngực nhỏ đâu cơ chứ…Tất cả là lỗi của Eromanga-sensei chưa bao giờ thấy gái ngực to nên không vẽ nổi tranh ngực lớn mà thôi!”

「Đừng có đổ trách nhiệm qua đây… 」

“Còn chả phải vì tranh vẽ toàn ngực như cái thớt hay sao!!!”

「Nhớ mặt nhau đấy nhé! 」

Gaaaaarrr! Trong ngực tôi, tiếng Eromanga-sensei gầm gừ vang lên.

Nhìn bọn tôi cãi nhau, Army-sensei ôm bụng cười:

“Ahahaha, hay quá! Tốt, Masamune! Eromanga-sensei, từ nay về sau gọi đây là Army-chan đi!”

「Ngay từ đầu đã gọi thế rồi. 」

“Còn lâu em mới gọi người chọc em là lùn là –chan!”

“Để ý làm gì, xin lỗi nhé!”

Army-sensei lại vỗ vai tôi bôm bốp – được rồi, từ nay về sau gọi là Army.

Lúc này, Elf bưng trà và bánh quay lại.

“Arara, quan hệ của mấy người đã tốt đến thế rồi cơ à?”

“Cũng chả tốt lắm đâu.” Tôi đáp.

“Đừng khách khí thế chứ!”

Army choàng tay qua vai tôi.

Ực, quả nhiên chả thấy mùi gì cả. Rõ ràng vai mình đang chạm ngực chị ta mà chả thấy động tâm gì hết.

Tôi liếc xéo buông một câu:

“Bỏ tay ra, nóng quá.”

“Tốt, đủ tư cách!”

“Cái gì?”

“Hà hà, đang xem chú em có thích bổn đại nhân không ấy mà. Đứa nào có là không thể nào làm bạn bè được rồi.”

“Làm cái trò gì đấy?”

“Masamune ~ có người yêu chưa?”

“Hả…à…”

“Hà hà, đoán trúng.”

Army hưng phấn đến mức hai chân vung vẩy không ngừng, cặp đùi thon dài khỏe mạnh hoàn toàn lộ ra. Nếu Sagiri mà cũng làm thế trước mặt tôi chắc vỡ tim mà chết mất.

“…..Chị đùa em à.”

Tuy lườm người ta, trong bụng tôi cũng không giận. Tiếng cười trong sáng ấy khiến không ai ghét Army được.

“Thật là, bổn đại nhân đáng yêu quá – nếu không phải đã có người yêu rồi thì con trai chỉ chớp nhoáng là đổ chị luôn.”

….Tự sướng hơi bị quá rồi đấy.

Elf nhìn bọn tôi nói chuyện, vẻ mặt rất thỏa mãn.

“Thế, mọi người đã thân nhau vậy thì – cho bọn em biết ‘ẩn ý trong tranh minh họa’ được chưa?”

Mọi người uống trà và bắt đầu thảo luận.

Tính từ bên trái, lần lượt ngồi trên sofa là Elf, Army rồi đến tôi, Eromanga-sensei “ngụ” ở trên ngực.

「Vậy dự định là cho bọn này xem “ẩn ý trong tranh minh họa” của Army-chan phải không --- 」

Eromanga-sensei lập tức vào chủ đề trọng tâm.

“Cứ từ từ nào. Ăn chút bánh cái đã.” Army vừa há mồm ăn vừa nói. “Ngon quá! Ngon quá! Quá ngoooooooooon!”

Phản ứng kiểu này có vẻ hơi bị khoa trương quá….

Bộ chị là trọng tài trong truyện ẩm thực hả….

“Cảm ơn. Army-chan thiệt là, vẫn y như cũ – “

Elf ưu nhã nếm một ngụm trà, mỉm cười.

“Rồi, Masamune với Eromanga-sensei nữa, đừng làm khách. Thử ăn bánh tôi làm đi.”

“Ờ…nhưng mà…”

Tôi liếc Eromanga-sensei.

「Ku…không thể ăn bánh qua màn hình được. Với cả tôi không quen ai tên như thế cả. 」

“….Chốc nữa mang chút về rồi cùng nhau ăn nhé.”

「…..Muốn ăn một mình. 」

“….Vậy à.”

Trong chốc lát, tất cả đều tận hưởng bánh và trà Elf pha. Eromanga-sensei mặt mũi ỉu xìu chỉ có thể dõi mắt nhìn.

“Thế nào? So với bánh của Kunimitsu thì bánh kẹo của tôi ngon hơn chứ?”

“Quả nhiên là cậu máu ganh đua với Shido-kun”

“Hừ, không được chắc? Thế -- kết quả thế nào Masamune? Tôi với Kunimitsu, anh chọn ai?”

“Làm trò gì mà như lựa chọn trong gal-game thế?”

Nhân tiện nhắc lại chút về Shidou Kunimitsu – Shidou-kun là một tác giả rất giỏi làm bánh kẹo, cũng là hậu bối của tôi.

Nói thật, bánh kẹo cả hai làm đúng là một chín một mười, rất khó phân ra thắng bại. Nhưng mà…xết thật kỹ thì vẫn có chút chênh lệch.

“Được rồi, lần này coi như Elf thắng.”

“Tốt ♪”

Elf vui vẻ tạo dáng thắng lợi, cười rực rỡ.

“Kukukukuh! Thế mới phải chứ! Thế mới phải chứ! Món này của tôi dùng cả trái tim để làm mà! Ngon là phải rồi!”

「Mwu ~ 」

Chả hiểu sao Eromanga-sensei lại kêu một tiếng có vẻ bất mãn.

“Cậu nói – dùng cả trái tim à?”

“Ừ? Sao vậy Army-chan?”

“Không có gì, chỉ là đến cùng bất kể sáng tác hay chế tạo gì thì ‘cái này’ cũng là kỹ năng mạnh nhất thôi.”

Army khẽ cười:

“Tớ không thích ‘cái đó’ lắm đâu nhé. Hồi trước bổn đại nhân có biệt danh là ‘Họa sĩ vô tình’ rồi ‘máy vẽ Armeria’, vân vân…, bảo là tranh của bổn đại nhân chả có tình cảm gì cả.”

“À, hoài niệm thật! Lúc đó chính tớ nhắc nhở cậu mà!”

“Tch, bổn đại nhân không quên đâu mà lo. Lần đầu tiên gặp nhau cũng thế rồi, cứ nhằm ngay chỗ mẫn cảm mà chọc!”

“Đúng đúng, Army-chan cũng thiệt là, rõ ràng là bạn tuổi tác tương đương, có giáo viên dạy kèm ở đây mà nhằm thẳng con gái gia chủ cho một cước. Giờ nghĩ lại chắc chả có buổi gặp mặt đầu tiên nào tệ đến thế đâu nhỉ!”

Không biết chuyện đó là từ bao giờ rồi, nhưng xem ra Elf với Army gặp nhau lần đầu tiên có vẻ không được xuôn xẻ cho lắm.

--- Mình cũng thế thì phải.

Elf nheo mắt, giơ một ngón tay lên:

“Bất kể là yêu cầu tranh vẽ thế nào cũng vẽ được. Cho dù là phong cách vẽ thế nào chỉ cần nhìn một lần là bắt chước được – đúng là thiếu nữ thiên tài tuyệt đỉnh. Nhưng những bức tranh đó không có tâm, không có linh hồn, không thể dao động trái tim người khác được, càng không thể vượt qua nguyên tác ---“

“Lần đầu tiên gặp nhau, Amelia Armeria là một họa sĩ như thế.”

“Cứ như là giống đối thủ của nhân vật chính ấy nhỉ.”

“Hừm hừm, nói rất đúng Masamune. Sao chép kỹ năng của người khác bị đánh giá là một trong ba kỹ năng ăn gian lớn nhất của giới sáng tác văn chương. Gồm có Sharingan[note573], Pride Snatch[note574], Perfect Copy[note575], Skill Hunter[note576]--- thật sự nhiều không kể xiết. Chỉ có điều từ quan điểm của người sáng tác, ưu điểm lớn nhất của Armeria trước kia cũng có mỗi thế mà thôi. Thế nên mới bị cô bé xinh đẹp vừa gặp mặt cười cho một trận!”

“Ahahahahaha!”

Nghe Elf khiêu khích, Army chỉ ôm bụng cười.

“Bổn đại nhân thích cậu ở điểm này – trêu chọc là không thèm nể mặt nhau, kinh thường hết cỡ luôn.”

“……Em cũng biết cảm giác này.”

Giỏi. Giỏi lắm đồ tiên chết dẫm. Tôi nhất định sẽ nghiền nát cậu dưới chân

Tôi cũng từng tuyên bố như thế.

“Thế à? Chuyện đó cũng lâu rồi…giờ nhược điểm ấy đã khắc phục rồi.”

Army cười xấu xa. Chắc ý chị ấy là chỉ mình không còn vẽ lại tranh một cách máy móc không có tâm hồn nữa.

“Đã khắc phục được nhược điểm ~? Thật không? Army-chan giờ không phải cứ thỉnh thoảng lại vô ý vẽ ra một bức thiếu nữ khỏa thân đậm mùi ecchi còn gì?”

“Hả? Cái gì cơ? Ý cậu là bức tranh trong Dark Elf ấy hả? Nguyên tắc của cậu cũng chả kém truyện bậy bạ là mấy, còn trách ai? Không vì tác phẩm nó thế thì làm sao mà có tranh cơ chứ?”

“Cậu nói cái gì? Tuy, tuy khi đó là tớ viết ra thật, nhưng nếu có thể có một bức tranh trần như nhộng siêu siêu nóng của cậu mới khiến tớ nhiệt tình tăng vọt được! Thế mà lại vẽ ra bức nửa kín nửa hở! Cái đó đừng hòng tớ thèm vào!”

“Thèm vào? Thế trym cậu đâu rồi?”

“Trong lòng ấy!”

……….

Nhìn mấy cô thiếu nữ xinh đẹp cãi lộn kiểu này cũng khó nghe --- nhưng ai cũng thấy quan hệ giữa hai người với nhau rất tốt

“Xem ra phải chứng minh tớ đã xóa được nhược điểm của mình mới được. Dù sao cũng ăn xong rồi, bắt đầu đi.”

Army lấy khăn ướt lau sạch tay, nhặt bút lên.

“Cho các người thấy – ý nghĩa sâu xa trong tranh minh họa của bổn đại nhận!”

「Rút cục – tốt. 」

Giọng Eromanga-sensei cũng nghiêm túc hẳn lên. Vốn nó cũng chấp nhận đề nghị của Elf vì bản thân không cách nào đột phá được mà.

“…Mình cũng nên xem cho cẩn thận mới được.”

Tuy bản thân với vẽ tranh thì một chữ bẻ đôi cũng không biết, nhưng xem Army-sensei làm việc biết đâu cũng học hỏi được tý gì đó.

--- Đương nhiên cũng còn một ít tư tâm nữa. Họa sĩ vẽ tranh minh họa tập trung làm việc thì trông mê người luôn.

“Cũng được. Emily, cậu ra kia tạo dáng đi.”

“À, muốn tớ làm mẫu chứ gì. Tốt – thế này được chưa?”

Elf ngồi xuống ghế sofa, vắt chân.

“Ưm, đáng yêu lắm! Đúng là vợ của bổn đại nhân có khác!”

“Ehehehe, đương nhiên rồi! Tớ mà lại!”

Nhìn cậu ta cười rực rỡ, tôi buột miệng hỏi:

“Lúc ở trên tàu điện được người ta khen thì cậu bình thản lắm, sao giờ vui dữ vậy?”

“Được người xa lạ khen với được bạn bè khen là hai chuyện khác hẳn nhau.”

“Thế à?”

“Đương nhiên. Anh cũng khen đi.”

“Ừ ừ. Đáng yêu đáng yêu thật.”

“Hừm hừm ~ dĩ nhiên rồi!”

Elf khoái trí cười híp mắt.

Bọn tôi vừa nói chuyện, bên cạnh Army vẫn cầm bút quan sát Elf, tập trung tựa như thanh kiếm sắp rời vỏ.

“Được – rồi!”

Chị ấy hít sâu một hơi -----

“Bắt đầu!”

Bút trong tay lập tức vẽ thoăn thoắt. Trên màn hình tinh thể lỏng, toàn thân Elf từ từ hiện ra. Không cần sử dụng thủ pháp gì thay đổi, chỉ là tranh tả thực, vẽ đúng những gì trước mặt…dần dần…

“Ặc…ờ…Army…cái này….”

Đã nhận ra tranh đang vẽ là gì, tôi không khỏi sởn da gà.

Chị ấy thậm chí không thèm nhìn, gầm lên:

“Trật tự! Giờ đang là thời cơ đẹp! Rồi..rồi…xong!”

“Tranh thế nào? Không phải nghi ngờ tay nghề của Army-chan đâu, nhưng có thể hiện dung nhan của tôi hoàn hảo không?” Elf hỏi, giọng hào hứng

“Đúng đỉnh cao phong độ luôn! Phải không, Masamune, Eromanga-sensei?”

“Đừng, đừng hỏi em!”

Có một lý do khiến tôi chỉ có thể trả lời như vậy mà thôi. Eromanga-sensei cũng yên lặng không nói.

Thấy thế, Elf nhíu mày, nghiêng đầu:

“Hửm? Trông hơi kỳ kỳ thế nào ấy….”

Chợt Elf như nhớ ra cái gì đó, tròn mắt, đứng bật dậy.

“Chờ…đưa tôi xem cái đã.”

Cậu ta chạy tới nhìn màn hình. Trên đó là ----

“Armiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ~~~~ ! Tại sao trên tranh này tớ lại trần truồng!?”

“Để tớ nói rõ nào! Gặp một cô gái xinh rồi về ra tranh khỏa thân, đây là ý nghĩa sâu xa trong tranh minh họa mà sư phụ dạy cho tớ!”

Tada! Army làm dáng chiến thắng Gutpose [note577]

“Tên nó là Kỹ năng phân tích trần truồng - oái đau!”



Elf lấy tay béo má Army, làm mặt chị ấy biến thành hình ><

“Khoan đã! Emi…đau! Dừng lại…xin lỗi….xin lỗi rồi mà…!”

“Tớ tắm chung với cậu đã lâu lắm rồi cơ mà! Sao cậu có thể vẽ ra bản tớ trần truồng chính xác đến thế được!?”

“Đây chính là chỗ đặc biệt của tuyệt kỹ này đấy! Tớ thích cậu nhất mà!”

“Trả lời thế cũng bằng không trả lời! Tuy đại khái cũng hiểu được nguyên lý…nhưng mà….”

Lúc này, tôi lẩm bẩm một câu:

“À…tranh này là…chính xác hả?”

“!? Đủ rồi! Không được nhìn! Mau xóa đi!”

Lần đầu tiên thấy Elf xấu hổ “như một cô gái bình thường” thế này. Bình thường diễn biến tiếp theo sẽ có nguy hiểm cho người xem. Cũng có lẽ vì thế mà trái tim tôi hơi nhảy lên một chút.

Elf bỏ mặt Army ra, than thở.

“Làm cái trò gì kỳ vậy! Cũng đúng thật, nếu đã yêu cầu cô họa sĩ chuyên vẽ ecchi giải thích nghĩa sâu xa của tranh minh họa thì đáng lẽ phải biết sẽ thế này chứ…! Đúng là tự làm tự chịu!”

“Ôi ôi ôi….đau quá --- theo ý tớ thì hợp tác như vậy là chuẩn rồi còn gì.”

“Tớ cũng có chuẩn bị! Quả thật là có! Nhưng cái này nằm ngoài dự đoán! Ôi thật là, sư phụ của cậu luyện ra cái chiêu tuyệt kỹ thế này đúng là bà cô dâm đãng! Đồ dâm đãng!”

Xem ra sự phụ dạy vẽ của Army là nữ -- cũng chính là người nghĩ ra cái ý nghĩa sâu xa vừa nãy.

Cái này…nói sao nhỉ…Có đầu đất như tôi đi nữa cũng từ từ hiểu được rồi.

Lý do Elf giới thiệu bọn tôi cho Army. Thân phật thật của chị ấy và sư phụ.

Chắc Eromanga-sensei cũng nhận ra rồi. Giọng nó nghiêm túc hẳn lên.

“À…Army-chan, sư phụ của chị…là người như thế nào?”

Army có vẻ nhận ra ẩn ý trong câu này, cười hì hì:

“Để xem nào…nếu nói ngắn gọn thì…”

「Thì? 」

“Còn tệ hơn bổn đại nhân gấp mấy lần!”

Người thế thì đúng là hỏng hẳn rồi.

“Bình thường cũng chả ai hiểu nổi bà ấy đang nói cái gì, đúng kiểu thiên tài trời sinh. Tuy bà ấy vẽ giỏi lắm, nhưng không cần ai dạy dỗ cả. Nghĩ lại cũng không hiểu làm thế nào bà ấy dạy ra được trò giỏi như bổn đại nhân nữa. Mà, đa số những thứ bà ấy dạy có cảm giác cứ dạy bừa hay sao ấy.”

Nhắc đến sư phụ, Army có vẻ rất khoái trá, cười lộ cả chiếc răng khểnh.

Tôi hỏi tiếp:

“…Thiên tài trời sinh…cụ thể là thế nào?”

“Ví dụ rõ ràng định vẽ tranh phong cảnh lại bảo chị đây cosplay mấy cái hở hang.”

“Tức là chỉ muốn chị cosplay chứ gì?”

Tóm lại là chả liên quan khỉ gì đến vẽ tranh phong cảnh hết.

“Bổn đại nhân cũng nghĩ thế, không hiểu bà sư phụ ngốc của mình định giởi trò gì, còn bảo làm bà giận nên bà muốn đánh, vân vân. Nhưng mà – nhưng mà, không hiểu sao, chỉ cần làm như bà ấy nói là tranh vẽ ra tuyệt đẹp luôn.”

“…….”

“Thấy sao? Có rối rắm không? Có thấy đầu óc bà có vẻ có vấn đề không?”

Đồng cảm. Chả hiểu nổi bà sư phụ này nữa.

Nhưng mà ---

Tìm ngay cho em một cô có thể làm em hứng được

Sagiri hồi trước cũng có yêu cầu thế mà.

“Lúc đó bổn đại nhân đến nói chuyện còn chưa thạo nên sư phụ dạy cũng chưa phải là hiểu lắm. Ừm, bà ấy hình như nói là ----“

“ Dùng cả trái tim để vẽ tranh.”

Army có vẻ rất xấu hổ khi nói ra câu này.

“Ai ~ ngượng chết đi được. Bổn đại nhân vốn là người duy vậy, vẽ tranh là phải thực tế. Cái gì là trái tim, tình yêu, tình thương, đồng cảm - toàn những cái mơ hồ khó hiểu chết đi được. Chả khoái mấy cái từ này tý nào.”

“…Cũng hiểu được một chút.”

Sáng tác tiểu thuyết cũng thế thôi.

Người ta bảo “viết bằng cả trái tim” là bí quyết. Mỗi lần nghe thế, tôi chỉ thấy đau đầu thôi. Những cái trừu tượng mơ hồ này không sao hình dung được.

Nhưng đồng thời, tôi cũng thấy lời chỉ dạy này là phi thường chính xác. Vậy mà nếu có người hỏi rút cục nó là gì thì lại không đáp được.

“Vẽ tranh cho đẹp là tích lũy từ vô số kinh nghiệm mà thành, lý thuyết nói ra thì đơn giản. Nhưng đa số người tìm cáchvẽ tranh cho đẹp vẫn chỉ đơn giản là cách vẽ đẹp chứ không phải vẽ ra một bức tranh đẹp”

Làm sao mới vẽ đẹp được – lý thuyết thì đã có.

Nhưng cụ thể làm thế nào để ra một bức tranh đẹp thì lại là vấn đề hoàn toàn khác – ý của Army-sensei là thế.

「Như vậy thế nào mới là một bức tranh đẹp? 」

Eromanga-sensei lập tức hỏi thẳng bản chất luôn.

Army-sensei đáp:

“Đó là một bức tranh có thể khiến người khác động lòng, khiến người khác nhìn nó mà như thấy ánh sáng tỏa ra. Âm nhạc có thể khiến người ta cảm nhận được vui buồn, tranh vẽ cũng có thể làm người ta cảm động. Về mặt khoa học mà nói, giống như một liều thuốc huyết thanh khiến bức tranh có sự biến đổi về lượng. Thực ra thì từ tranh vẽ cho đến ảnh chụp, âm nhạc nói chung, câu hỏi Tại sao loài người lại thấy động lòng, Làm sao để sáng tác ra tác phẩm khiến người khác cảm động đến giờ khoa học vẫn chưa trả lời được. Cho nên tuy không muốn như bổn đại nhân cũng chỉ có thể tin vào mấy câu hâm hấp do sư phụ truyền lại thôi.”

「Dùng cả trái tim để vẽ tranh 」

“Cũng như chơi game đối kháng ấy, cày đến cấp độ cuối cùng rồi là sẽ thành so vận khí mà thôi. Sáng tác nghệ thuật cũng thế, bất kể thế nào cuối cùng cũng bàn về vấn đề tư tưởng thôi.”

Army ngồi xuống ghế sofa, hai chân đạp đạp, nói tiếp:

“Tuy đây chỉ là cách hiểu cá nhân thôi, nhưng có lẽ dùng cả trái tim nghĩa là lấy chính rung động trong lòng mìnhlàm tư liệu. Nghĩ lại cảm xúc lúc sao khi đó tim mình đập rộn ràng vậy -- rồi mô phỏng nguyên nhân lại --- nói thế có hiểu không?”

“Không hiểu.” 「……….Hiểu sơ sơ. 」

“Hiểu hết rồi! Quả là Army-chan có khác, giải thích quá tuyệt vời.”

Mỗi người có đáp án của riêng mình. Đương nhiên trả lời tự tin vậy chỉ có Elf mà thôi.

Có điều như vậy vẫn còn dễ hiểu hơn cả trăm lần so với lối dạy truyền thống. Tôi giơ một ngón tay hỏi:

“Nếu có thể có một ví dụ cụ thể thì sẽ dễ hiểu hơn nhiều.”

“….Ví dụ cụ thể à? Tức là sao?”

“Ví dụ như – Army-sensei muốn dốc toàn lực vẽ một bức tranh thiếu nữ cực kỳ đáng yêu thì sẽ làm thế nào?

“ -------- Sẽ là”

“Là?”

“……Là…thì đó….”

Mặt Army bắt đầu đỏ dần lên.

“…Cái đó…đó đó….”

Đôi mắt vốn mạnh mẽ kiên cường lại lóe lên một tia dịu dàng, một chút u buồn phảng phất.

Vẻ mặt này không phải e thẹn, cũng không phải tức giận.

--- À à…cái này mình cũng biết.

Tôi đã từng thấy vẻ mặt tương tự trong gương không biết bao nhiêu lần. Cảm xúc này ---

“Sẽ phác thảo thiếu nữ đang yêu”

Army-sensei cắn môi, tay đặt trên ngực, đáp.

Tay chị ấy run rẩy cầm bút vẽ lên, nhìn bức vẽ vừa hoàn thành --- Bắt đầu tung bay

“Cứ thế, vữa vẽ -- vừa hồi tưởng lại lúc đang yêu.”

Sinh mạng từ từ được tiếp thêm vào tranh.

“Hồi tưởng lại khuôn mặt người mình thích thích thích thích thích…..cảm xúc rạo rực không sao quên được trong lòng….dùng nó làm tư liệu sống.”

Đau đớn quá. Thở cũng khó khăn. Ngực đau quá.

“Thật ra thì thỉnh thoảng dùng kỹ thuật này trong khi làm việc cũng được, nhưng lần này là hoàn toàn dung nhập tâm trạng vào trong tranh đấy.”

Tâm trí của tôi bị hút vào Army-sensei.

Một bức tranh như thế không cần xem cũng biết

Nii-san, em đã thích một người rồi.

Những cảm xúc kịch liệt ấy còn đang sôi sục trong lòng tôi. Chị ấy chắc cũng từng có trải nghiệm này.

“…Khi trong trí óc có một kỷ niệm không cách nào quên….sẽ từ từ dung nhập vào trong tim…cuối cùng hiện ra trên bức vẽ.”

Đó chắc chắn là kỷ niệm tàn khốc nhất khi bị thất tình.

Không cam lòng chịu thua, nhưng lại không thể làm gì, tình yêu không được đáp lại. Cảm giác như trái tim bị gai đâm, như yêu một người mà mình không thể nào đến được với nhau.

“Vẽ ra một bức tranh như vậy có khả năng cao là sẽ khiến người xem cảm động. Dù sao trên đời này lấy đâu ra người nào sống mà chưa từng yêu một lần ---“

Chị ấy vẽ tranh, đồng thời cũng dung hợp cả nỗi đau như muốn phá ngực trong tim ---

“Phù ~~~~~~ ”

Hít sâu một cái, đứng lên hét:

“Thích cậậậậậậậậậậậậậậậậậậậậậậậậậậậu !!!!!!!!!!”

Hét đến khàn cả giọng --- Army kiệt sức ngã ngồi xuống, nói như sắp chết.

“….Vẽ tranh là như thế…hiểu không?”

Chả có lý thuyết, không cơ sở khoa học gì cả. Nhưng chị ấy làm mẫu lại cho phép tôi hiểu đến tận gốc rễ. Nhiệt huyết thật là đáng sợ

Sau khi hoàn thành một bộ sách, hình như mình cũng thế thì phải. Cũng thấy hơi bận tâm.

“….Mỗi lần Army-sensei vẽ tranh….đều thế này sao?”

“Mỗi lần đều thế…chết mất.”

Đúng thôi. Thần kinh nào mà chịu nổi cơ chứ. Hiểu rồi.

Chị ấy lau mồ hôi, vẫn ngồi bệt đó bảo:

“Vừa nãy là cho mấy đứa dễ hiểu nên mới làm thế thôi – hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu nhé…Ôi mệt quá ~”

Rên rỉ một hồi rồi Army đứng dậy.

“Rồi, đã xong.”

Chị ấy đưa bảng vẽ kỹ thuật số qua. Tôi và Eromanga-sensei cùng nhìn bức tranh này.

“-------“

Trên đó vẫn là bức tranh không thể chấp nhận được của Elf. Nhưng giờ nó đã tràn ngập sức sống.

Giờ mới hiểu một câu của Elf khi nãy lúc Army đang giới thiệu.

“…Thì ra là vậy. Thế này dễ hiểu hơn nhiều.”

Sắc thái tươi đẹp khiến bức tranh như tỏa sáng – như thấm vào mỗi người xem.

Sức mạng từ trái tim truyền cho tranh khiến người ta không khỏi yêu thương thiếu nữ trước mặt.

「……..Hoài niệm thật. Quả nhiên…cái này…」

Eromanga-sensei lẫn Sagiri thì thào bằng một giọng mà tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.

“Là tranh của mẹ.”

Giọng như muốn bật khóc. Vừa hạnh phúc vừa đau thương hối tiếc.

“Thế thì…”

Army nhìn Sagiri gật đầu.

“Đây là ẩn ý mà người đã không có mặt ở đây – sư phụ truyền lại. Dung hợp trái tim vào tranh tạo thành tuyệt kỹ.”

Chị ấy giơ tay ra, nhận lấy cái gì đó đen đen từ phía Elf.

“Eromanga-sensei – cái tên xấu hổ quá – chắc chả mấy ai muốn dùng nó làm tên của mình đâu ---“

Chị ấy cầm cái đó – một cái mặt nạ đen, từ từ đội lên đầu.

“Nhưng đó là bút danh của người dạy bổn đại nhân vẽ tranh – bút danh cực kỳ đặc biệt của vị sư phụ vừa bậy vừa hâm hấp.”

Chị ấy nắm chặt tay – lớn tiêng:

“Nhưng bổn đại nhân sẽ không nhường nó cho bất kỳ ai! Cho dù là con gái của sư phụ cũng không!”

「! Quả nhiên…Army-chan là --- 」

”--- Đầu tiên là vẽ tranh…mẹ dạy em”

“---Eromanga-sensei …..em…em…em…”

“--- người dạy em vẽ.”

「Eromanga-sensei Great! 」

Tất cả đã rõ ràng. Thân phận của vị Eromanga-sensei đầu tiên, của Eromanga-sensei Great, người mách cho “hắc họa sĩ” về bọn tôi, tất cả đều đã rõ như ban ngày.

“Fufu, cuối cùng đã rõ ràng cả rồi – thấy cái bút danh Eromanga-sensei Great thế nào?”

Elf liếc sang tôi, trêu chọc.

“Ý nghĩa là sư tỷ của Eromanga-sensei đấy, do tôi đặt đấy!”

“Elf! Thế có nghĩa là ---“

“Lúc anh mới xuất bản quyển mới, đọc cô em gái đáng yêu nhất trên đời Army-chan đã đề nghị cùng chung chiến tuyến với tôi rồi. Nói là giờ phải tiêu diệt Eromanga-sensei rởm đi thôi.”

Theo lời Elf giải thích thì sau đó cậu ta còn nói chuyện khá lâu với Army-chan nữa.

Nói cách khác, khi Eromanga-sensei và Great gặp nhau lần đầu tiên ----

“Cậu phản bội bọn tôi!”

“Phản bội? Kufufufufu, Masamune, nói gì mà lạ thế --- rút cục thì vĩ nhân như tôi với loại tác giả nhép như anh thành bạn bè từ khi nào? Chỉ đơn giản là nhà gần nhau thành thân quen thôi, đừng có hiểu nhầm.”

“Cái gì…”

Elf phe phẩy tay, giọng sặc mùi kẻ xấu:

“Lần này tôi ở phía đối lập với Eromanga-sensei! Dẫn hai người đến đây để cho cả hai thấy tuyệt vọng thôi – được rồi, Army-chan, không, Eromanga-sensei Great! Kết thúc họ đi!”

“Nghe cho kỹ lần nữa đây – Sagiri!”

「! 」

“Bổn đại nhân sẽ không nhường cái bút danh này cho ai cả! Nếu muốn thì giành lấy nó từ trong tay bổn đại nhân đi!”

「……….Không cần…. 」

「Không cần phải nói, tôi sẽ không thua đàn chị như chị đâu! 」

“---------“

Bị Sagiri chỉ lại, Great ngẩn ra. Con bé kích động nói tiếp:

「Tôi…tôi…! Muốn thực hiện giấc mơ của mình và anh trai! Tôi không thể thua ở đây được! – Cho dù, cho dù xấu hổ đến mấy…tôi cũng làm! Rồi chị xem! Tôi cũng sẽ trút cả trái tim của mình để vẽ! Tôi sẽ không thua chị -- không thua tranh của mẹ đâu! 」

「Đây là linh hồn Eromanga-sensei trong tôi ----! 」

Nói xong – Eromanga-sensei cúp máy.

Army – Great bỏ mặt nạ đen xuống, thì thào:

“Gọi là Onee-chan cơ à.”

“Đã thế -- sao để thua em gái được”

Chiến ý cũng bùng lên rực rỡ trong nụ cười của chị ấy. Đi kèm với đó là một niềm vui không hề che dấu.

Mấy ngày sau – đã đến hôm trước cuộc “deathmatch lột mặt nạ”.

Giờ đã xế chiều.

“Ngày mai nữa là xong.”

Từ trường về, tôi ngồi ở phòng khách lẩm bẩm.

Ngày đó, chúng tôi biết được thân phận thật của Eromanga-sensei Great, lại hạ quyết tâm tỷ thí.

Sau đó Sagiri cứ trốn biệt trong căn phòng khóa kín luyện tập.

Sagiri – không biết có học được kỹ năng đặc biệt gì đánh bại được Great không, có cơ hội thắng không, giờ nó đang nghĩ gì – tôi đều không biết.

Chỉ có chút thay đổi là giờ nó sẽ đập sàn đòi cơm thôi. Mà không, thay đổi thế thôi cũng coi là tốt lắm rồi.

“……….Thật sự là lo quá…”

Có phải tôi đi đấu đâu mà bụng cứ rối cả lên thế này.

Đúng lúc này ----

*Rầm rầm* Trần nhà rung lên. Lần này tiếng đập đã có khống chế, nghe êm tai hơn nhiều.

Là tín hiệu em gái gọi anh trai.

“…Đập sàn mà lại êm tai là thế nào…chính mình cũng chả hiểu nổi mình nữa rồi.”

Nhưng quả thật là có cảm giác này.

Tôi lên cầu thang đi tới căn phòng khóa kín.

“Sao hả Sagiri?”

Gõ cửa, chốc lát sau đã thấy con bé ra. Trong nửa năm nay, chuyện này đã trở nên thường lệ hơn rồi.

Nhưng khi nhìn thấy nó lập tức ngẩn ra không nói được câu nào.

"-------“

Hồi trước, khi nó mặc quần áo đẹp hoặc kimono – tôi đều rất ngạc nhiên.

Nhưng lần này ngạc nhiên còn hơn rất nhiều so với những lần trước. Cảm xúc mãnh liệt dâng trào.

“Sagiri…bộ này là…”

“…Ư.”

Con bé gật đầu, nghịch nghịch ngón tay. Có lẽ là vừa từ phòng tắm ra, mặt nó đỏ như lửa đốt. Trên người vẫn còn hơi nước và mùi thơm thoang thoảng.

Không mang tai nghe.

Đôi môi nó khẽ động, một giọng nói dịu dàng như mơ cất lên ---

“….Bộ đã mặc…lần đầu gặp nhau…”

Áo sơ mi nữ đơn giản kèm váy. Vừa nhìn là biết cô bé đã cố gắng chọn một bộ để đi gặp người thân mới.

Hơn nữa đây là ---

Bộ quần áo Sagiri mặc khi hai đứa mới gặp nhau, khi tôi yêu nó từ cái nhìn đầu tiên

“Bộ này hoài niệm thật…”

“…Cái này…hôm nay…chắc là…”

“?”

Chả hiểu gì cả. Con bé vẫn kém khoản diễn đạt quá.

Sagiri liếc tôi.

Sau đó vội cúi xuống, xấu hổ đỏ mặt. Toàn thân nó căng thẳng cứng đờ, hai vai run rẩy.

“Em không sao chứ?”

“….Cái gì…cũng không..”

Tuy nói vậy nhưng xem ra nó vẫn chưa đỡ hơn tý nào. Gần đầy còn có thể nói chuyện tự nhiên, vậy mà giờ…cảm giác như khoảng cách của hai anh em càng lúc càng xa ra ấy.

Cứ như là quay về buổi gặp mặt đầu tiên.

Chả hiểu tại sao tôi hơi có chút e ngại, giống như là nhớ đến chút kỷ niệm không vui.

“Lần đầu bọn mình gặp nhau cũng được một năm rưỡi rồi nhỉ?”

“…Ừ..đại khái là cỡ đó.”

“Em lớn hơn chút rồi đấy.”

“…Thật không?”

Tôi gật đầu. Thật ra thì hôm nay nhìn nó mặc bộ này mới thấy nó đã lớn hơn trước.

…Tuy chắc vừa tắm xong nên trông cũng ngon lành hơn, nhưng có cảm giác cũng không chỉ đơn giản vậy…

“Thấy hôm nay Sagiri….trông còn xinh hơn ngày thường nữa.”

“……………….Đồ ngốc.”

Tôi khó khăn lắm mới kiềm chế bản thân không nhào lên ôm chặt lấy nó một cái

Mắt vội nhìn đi chỗ khác, đổi đề tài:

“Cái này…em gọi anh là để cho anh xem bộ đồ này à?”

“……..”

Sagiri lắc đầu quầy quậy.

“Không phải à…thế…..”

“Cái này…” Sagiri chắp tay trước ngực, đỏ mặt :”Em có một yêu cầu …dành cho anh.”

“Vậy à. Là gì nói đi.” Tôi trả lời.

Con bé ngẩn lên, tròn mắt:

“Thật không?”

“Nghe giọng điệu này của em chắc là chuyện rất quan trọng phải không?” Tôi vỗ ngực “Thế thì gì cũng được! Anh là anh của em mà lại!”

“Thế à…”

Nó lầm bầy mấy tiếng rồi quay lại.

“Vào đi…tập luyện bí mật….bước cuối cùng.

Do dự một chút, tôi cũng theo chân nó bước vào căn phòng khóa kín.

Sagiri ngồi xuống giường rồi chỉ trước mặt.

“Ni, Nii-san…ngồi đây.”

“À..a….a”

Sao lại phải ngồi lên giường…ngồi như bình thường không được à….

Trong lòng đã nổi lên một đống câu hỏi, nhưng miệng không dám thốt lên một từ. Tôi chỉ lẳng lặng quỳ xuống cạnh giường.

Sagiri hấp tấp yêu cầu:

“…Đừng, đừng nhúc nhích.”

“…Ừ ừ…thế hả?”

“…Đúng…cứ thế…bây giờ…nhắm mắt lại….”

“Nhắm…mắt lại?”

“Ừ.”

…….Định làm gì vậy?

Sagiri muốn mình nhắm mắt lại…làm gì?

“Nhanh lên nào….bảo thì cứ làm đi.”

“…Ừ.”

Dù sao cũng lỡ mồm nói là gì cũng được rồi.

“Thế --- này hả?”

Tôi nhắm mắt lại. Thị giác mất đi vì thế thính giác cũng tự nhiên trở nên tập trung hơn.

Tiếng tim đập thình thịch. Lờ mờ còn có – tiếng thở của Sagiri.

Tiếng thở!?

“Cái…gì?”

Tôi nhận ra mặt mình và Sagiri gần nhau lắm rồi.

“ --- Ặc ---Sa, Sa ----“

“Yên, yên nào…cứ thế.”

“À…a…a…”

Tiếng thở của nó đã bắt đầu thổi vào tai rồi.

Tôi nhắm mắt lại, tay đặt trên gối, toàn thân không khỏi run lẩy bẩy.

Nắm tay quá chặt nên chỉ một chốc là không còn cảm giác gì nữa. Đúng lúc đó thì ---

“!”

Một mùi thơm ngọt tràn vào khoang mũi. Sau đó là một cảm giác mềm mại đặt lên ngực.

“Sa, Sa Sa Sa Sa... Sagiri?”

Không mở mắt cũng biết, con bé đang ôm tôi.

“Được rồi…yên nào…ngồi yên nào.”

Yên làm sao được. Chắc anh chết rồi chứ gì.



Chắc chắn đây là ảo giác trước khi tắt thở rồi. Cảnh này làm sao mà là thật cho được!

“Còn chưa xong….?”

“Chưa xong?”

“Ực…phiền thật…nói rõ một chút! Buổi tập luyện…cuối cùng…!”

Cố gắng rặn ra được một câu, may ra thì biết được lý do con bé lại tự dưng ôm lấy mình như thế.

“….Nạp điện.” Sagiri lẩm bẩm.

“Ế?”

“Nạp điện…để chiến thắng Onee-chan…cần thiết.”

“Là…phương pháp học tập ẩn ý ..à?”

“….Ừ, đúng thế.”

“Thế…sao…cái này…”

Cái này lại liên quan đến ôm?

Bí pháp Army – Eromanga-sensei Great chỉ cho chúng tôi để vẽ ra một bức tranh đẹp. Bí ẩn cuối cùng của Eromanga-sensei đầu tiên, Tia sáng Eromanga. Tất cả đang nhập vào tuyệt kỹ trong tim.

“….Không hiểu à?”

Sẽ phác thảo một thiếu nữ đang yêu

Cứ thế, vữa vẽ -- vừa hồi tưởng lại lúc đang yêu.

“Không, không hiểu.”

Nếu như ôm người mình thích – nếu như đây là nạp điện cho tuyệt kỹ của bản thân thì còn hiểu được. Nhưng người Sagiri thích có phải là tôi đâu, là người khác cơ mà!

Thế nên mới không hiểu!

Nhìn tôi đang ù ù cạc cạc, Sagiri nói:

“….Em từng nói mình muốn làm em gái anh sao…?”

“Ơ…”

Hồi nghỉ hè, khi tôi nói mình muốn làm người nhà của nó…

Em chưa bao giờ muốn coi anh làm người nhà….em không muốn làm em gái anh.

Nhưng thôi đành vậy, em tạm làm em gái anh nhé.

Con bé từng trả lời như thế

“…Anh…hiện giờ anh là…anh trai của em phải không?”

“ ---- Phải.”

Tuy không thể đáp ngay, nhưng tôi cũng trả lời được.

“Thế thì, em gái, được phép…làm nũng nhỉ.”

“……”

Đúng thế. Bọn tôi là gia đình, người nhà, anh em. Làm thế này cũng không có gì lạ cả.

Cho dù trong bụng rối như tơ vò, muốn vứt bỏ tình cảm của mình với Sagiri.

Cho dù không biết hành động này nhằm mục đích gì.

Tôi cũng phải hoàn thành trách nhiệm của thằng làm anh.

“Hiểu rồi --- em muốn làm gì thì cứ làm! Miễn thắng Eromanga-sensei Great là được!”

Tôi nhắm mắt lại nói.

Nghe vậy, Sagiri tựa đầu lên ngực:

“Thế…xoa đầu em đi.”

“Ừ..ừ.”

Từ từ nâng bàn tay cứng đờ lên – bắt đầu xoa đầu nó.

Trước kia đã từng làm vụ này rồi…khi đó không khí rất kỳ quái. Sau lần đó mỗi lần định xoa đầu là nó tỏ vẻ giận.

“Thế này…được chưa?”

“Ưm.”

Quả tim đập rộn ràng không dứt.

Đây là em gái mình cơ mà.

Nhưng yêu vẫn là yêu. Tình yêu sét đánh.

Tôi còn lo Sagiri sẽ nghe thấy tiếng tim đập của mình nữa.

“…….”

Không biết đã bao lâu rồi. Có thể là vài giây, cũng có thể là mấy tiếng. Nhắm mắt lại khiến cảm giác thời gian của người ta thiếu chính xác.

Cuối cùng, Sagiri tách ra khỏi ngực tôi.

Trầm mặc một lúc…tôi hỏi:

“Đã, đã đủ rồi sao?”

“Ưm…có lẽ -- mở mắt ra đi.”

Nghe lời, từ từ mở mắt ra.

Trước mặt là hình ảnh Sagiri đang nửa quỳ nửa ngồi trên giường. Mặt nó đỏ hồng, ánh mắt tràn đầy tự tin.

“Thế này….luyện tập bí mật…đã hoàn thành. Chắc chắn sẽ không thua.”

“Thật không? Anh không hiểu lắm nhưng mà – dựa vào mấy cái vừa rồi là dùng được ẩn ý rồi hả?”

“Đại khái thế.”

“Đại khái….em tự mình mày mò à?”

Phương pháp luyện tìm ra hàm ý.

Tôi còn tưởng nó sẽ gật, nhưng con bé lắc đầu.

“…Vẫn chưa đủ lắm. Nhưng đại khái không vấn đề gì.”

“Thế nghe không ổn lắm thì phải. Cẩn thận vẫn hơn ---“

Tôi vội lên tiếng, nhưng nó gạt phắt ngay.

“Không được.”

“Vì, vì sao?”

Thử ướm hỏi, nhưng đột nhiên toàn thân Sagiri đỏ hẳn lên, thậm chí có cảm giác có thể luộc trứng trên người nó được.

“ ~~~~~~~~~ Không, không tại sao cả!”

“Giờ đâu phải lúc ngượng đâu em! Lỡ thua thì ---“

“Anh nói đúng, nhưng không là không!” Nó vừa nói, vừa vung vẩy hai tay.

………”Phương pháp luyện tập hàm ý”…..đã ngượng thế này mà vẫn còn “chưa đủ lắm” thì…..

“Cấm cấm anh nghĩ lung tung!”

“Đâu, đâu có!”

“Không phải mấy chuyện bậy bạ anh đang nghĩ trong đầu đâu! Cái này, cái này…là tác phẩm thần thánh! Giờ trông thế này, em gái là không được!”

“????”

Không phải chuyện bậy bạ -- mà là tác phẩm thần thánh. Em gái là không làm được.

Rút cục là thế nào? Chả hiểu cái quái gì hết.

“Tóm lại – tuy vẫn chưa đủ, nhưng em có thể khẳng định lần này mình sẽ thắng.”

Sagiri đứng dậy đeo mặt nạ, tuyên bố:

“Vì thế cứ để em lo!”

Hôm sau

Trận ‘ deathmatch bỏ mặt nạ’ – Eromanga-sensei VS Eromanga-sensei G!

Tôi đến một tòa nhà đã chuẩn bị trong Tokyo. Đó là công ty thường cung cấp dịch vụ cho Sagiri làm video trực tiếp. Kế tiếp sẽ ở đây tuyên bố truyền trực tiếp cuộc thi vẽ tranh.

Tuy nói thế nhưng hikikomori như Sagiri không có khả năng đến đây được rồi. Hai người thi sẽ ở nhà mình làm bài. Ở đây sẽ có nhân viên tiếp sóng từ video trực tiếp của hai người rồi tổng hợp lại phát đi. Trong khi thi đấu, Eromanga-sensei và Great có thể tự do liên lạc với nơi này hoặc với nhau.

“………Ực, cảm giác….vụ này càng lúc càng lớn.”

Tôi nhìn phòng thu lấp lánh mà tự nhủ.

Tại sao lại thành thế này? Chắc chắn là Kagurazaka-san chuẩn bị rồi.

Vì Elf với Army tự ý làm ra cái vụ “Hai Eromanga-sensei quyết đấu” khiến cả giới light novel đều biết tiếng, các loại trang tin lập tức nhảy xổ vào.

Thân là biên tập viên của Izumi Masamune, của Eromanga-sensei, làm sao Kagurazaka-san bỏ qua cơ hội này được cơ chứ. Chị ấy (không báo trước cho bọn tôi) đã nhanh nhảu chạy đi liên lạc với Eromanga-sensei Great, chuẩn bị mọi thứ --- kết quả là thế này.

Giờ cuộc “thách đấu deathmatch bỏ mặt nạ của Eromanga-sensei VS Eromanga-sensei G” đã biến thành hoạt động quảng bá của nhà xuất bản rồi.

Nhân tiện, từ đầu đến cuối chả ai thèm hỏi ý tôi lấy một từ. Thân là người trong cuộc không thể không quản, tôi đã thử gọi điện, cuối cùng là ---

「Chả mấy khi có cơ hội để tổ chức hoạt động quảng bá cho Izumi Masamune-sensei! Chắc chắn sẽ có tác dụng tốt đấy! 」

“Tốt ở chỗ nào! Ầm cả lên như thế em chả biết phải ứng xử thế nào nữa!”

「Thì truyện này vốn nó đã rất lớn mà ~ đừng lo đừng lo ♪ Thắng là tốt rồi – thắng là tốt --- thắng là thành cơ hội quảng bá tốt ♪ 」

“Sao lại thế được! Ngộ nhỡ, nhỡ thua thì ---“

「Thua cũng có tác dụng quảng bá chứ bộ. Chỉ là nếu Eromanga-sensei bị lộ mặt thật ra chắc là không chịu nổi đâu, họa sĩ gì mà nhát quá. 」

Cái này tôi buộc phải đồng ý.

“Deathmatch bỏ mặt nạ” --- Eromanga-sensei mà thua phải bỏ mặt nạ ra trước truyền hình cả nước.

Theo ý tôi…nhát như Sagiri thì chắc không thể làm họa sĩ tiếp được rồi.

「Sekaimo[note578] là kiểu tác phẩm không thể thay họa sĩ giữa chừng được. Eromanga-sensei mà không vẽ được tiếp thì tác phẩm của Izumi-sensei cũng coi như xong luôn. Trận chiến này cũng mạo hiểm thật. 」

“Biết thế sao chị còn…”

「Tại Izumi-sensei bảo là --- Eromanga-sensei nhất định sẽ thắng, đừng lo – mà. 」

“Tuy em nói thế thật…..”

Tuy nói ban đầu ầm ỹ cả lên, Eromanga-sensei tránh cũng không tránh được, mà cũng không định tránh, nhưng đâu cần phải làm cho nó còn to hơn cơ chứ. Chuẩn bị cái võ đài to đùng này…thắng thua càng trở nên quan trọng hơn.

Đúng kiểu qua cầu rút ván. Bực thật.

Nghe giọng tôi không tốt lắm, chị Kagurazaka hỏi:

「…Ờ…chả lẽ, em không thật chắc chắn à? Nếu thế thì ngoài dự đoán của chị thật…Có tệ lắm không? Có thể thắng không? 」

Chị nghĩ ai đẩy em vào cảnh này mà giờ lại còn tìm cách an ủi!?

「Nếu khả năng thua trắng quá cao thì phải nói ngay cho chị từ đầu. Là lỗi của em cứ bảo chắc thắng nên chị mới đưa ra quyết định sai lầm thế chứ. Tóm lại tình huống nguy hiểm thế này là lỗi của Izumi-sensei. Đến lúc quy trách nhiệm em sẽ phải chịu tội đấy nhé. 」

Tuy chính tôi bảo “Eromanga-sensei nhất định sẽ thắng” thật, nhưng đó xuất phát từ lòng tin tưởng vào cộng sự mà nói thôi – lần nào nói chuyện với chị ấy cũng loạn hết cả lên thế này.

Là lỗi của mình à….

「Nếu thế thì….để xem nào…lỡ mà Eromanga-sensei thua thì em phải ra mặt đấy, chuẩn bị tranh gì đó đẹp đep nhé…à không, chuẩn bị an ủi cô em gái đang bị kích nặng nề nhé, để cô bé mau bình tĩnh lại. 」

“Rồi! Cái này chả cần chị phải nhắc!”

Vừa nói xong…Úi, tôi nghiêng đầu.

Eh? Vừa nãy…vừa nãy chị ấy nói chuyện gì kỳ lạ lắm thì phải?

“Ờ này, Kagurazaka-san, vừa nãy chị nói cái gì cơ?”

「Hử? Chị bảo em chuẩn bị an ủi cô em gái đang bị kích nặng nề nhé, để cô bé mau bình tĩnh lại. 」

“Vì, vì, vì sao chị bảo Eromanga-sensei là em gái em….”

Tôi thì cuống cả lên, còn chị Kagurazaka thì…

「Vì cái gì? Eromanga-sensei là em gái em, Sagiri-chan chứ gì? Chị đương nhiên là biết chứ, chị là biên tập viên cơ mà. 」

“Nhưng mà! Nhưng mà chị nói chị chưng từng gặp mặt Eromanga-sensei!”

「Chưa từng gặp mặt. Bình thường những lúc cần thương lượng gì đó là dùng tên thật hết – các em chưa thành niên nên lúc có giải là bọn chị vẫn phải nói chuyện với cha mẹ một chuyến. Chị cũng bảo em rồi mà, chị vẫn liên lạc với người giám hộ của em, Kyouka-san mà. 」

“Nhưng em thì chả biết gì cả! Gần đây em mới biết họa sĩ cộng sự ba năm nay của mình là em gái em đấy!”

Vì cái quái gì mà lại không nói cho em!?

Nghe vậy, chị Kagurazaka nói bằng giọng tỉnh queo:

「Bảo đảm bí mật tuyệt đối về đời tư cá nhân là điều kiện kiên quyết để ký hợp đồng. 」

“………!”

Đúng! Đúng là có khoản đó! Tôi nhớ mình cũng có cái đó!

Nhưng mà…không đúng! Quá đáng quá! Nhớ hồi mới quen Sagiri, mấy người lớn này cũng chả nói cho con bé thân phận thật của tôi! Cuối cùng hai đứa phải tự tìm ra bí mật của nhau!

「Bảo đảm bí mật tuyệt đối tức là bí mật với cả người nhà luôn. Ờ, giờ thì em đã biết rồi nên chị mới có thể nói về chuyện thân phận thật được chứ…mà này, Eromanga-sensei cũng trách chị vì ‘giữ bí mật giữ cả anh em với nhau’….hóa ra đến bây giờ em mới biết à? 」

“Kuh….”

Đúng thế thật.

「Đầu đất quá. 」

“Ohhh…”

Khó chịu quá…thật sự không cam lòng tý nào…dù thật ra…bản thân mình cũng biết…

Chỉ cần liên hệ làm việc với nhà xuất bản là biết ngay thân phận của Eromanga-sensei thôi. Cho dù có người giả mạo xuất hiện cũng sớm bị lộ -- Kyaahhhhh!!

Mình đúng là thằng ngu mà! Có nhiều cơ hội vậy mà không nhận ra! Quả thật chả khác gì mấy thằng nam chính đầu đất ngu như bò trong light novel cả!

--- Tóm lại hôm qua có cuộc điện thoại như thế.

Giờ tôi đang đứng trước cửa ra vào trường quay, chuẩn bị bước vào.

Hôm nay đến đây với tư cách khách mời của chương trình, đồng thời là chủ trì, trọng tài của trận đấu bỏ mặt nạ này. Người xem có thể thấy trực tiếp mọi hành động trong cả quá trình.

Trường quay thì đã đi rồi, đã từng được ký giả phỏng vấn rồi, đại khái cảm giác cũng như thế mà thôi.

“Ực…bắt đầu hồi hộp rồi.”

Ý tôi là muốn cố hết sức để không bị lộ thân phận thật với đám bạn bè cùng lớp. Nhưng giờ chỉ có tự mình ra sàn mới có thể ủng hộ Eromanga-sensei được, ngoài ra cũng còn lý do quảng bá như chị Kagurazaka nói nữa nên đành đồng ý.

…Sagiri chắc chắn còn hồi hộp hơn nhiều, sao mình có thể lùi bước được!

Vỗ mặt mấy cái cho lấy lại tinh thần. Đúng lúc này ---

「Mời quý vị nghênh đón các giám khảo của cuộc thi! Xin mời vào! 」

Chị đứng ở cửa đẩy vào. Tôi đành cố gắng lê cái thân xác cứng còng của mình lên sân khấu.

“Xin, xin chào mọi người…Tôi là Izumi Masamune! Hiện tôi đang hợp tác sáng tác quyển Cô em gái đáng yêu nhất trên đời với Eromanga-sensei!”

Fufu, thế là thành chủ trì…vừa tự sướng trong đầu, tôi vừa bình thản giới thiệu rồi lên ngồi vào chỗ của mình.

Ngay trước mặt là một ống kính máy quay lớn đang thu hình trực tiếp. Tôi có thể thấy cái mặt đang méo xệch của mình phản chiếu trong đó.

「Izumi-sensei đến rồi ~! 」「Ủa, không phải thiếu nữ xinh đẹp à? 」 「Trẻ quá nhỉ! Quá trẻ luôn! 」 「Thật sự đang hẹn hò với Yamada Elf-sensei đấy à? 」 「Anh thật là tình nhân của Senjyu-sensei? 」

--- Một lô lốc câu hỏi bay vào mặt. Xem ra cũng có vài câu không có ý tốt gì lẫn vào.

Thật sự đang hẹn hò với Yamada Elf-sensei đấy à? – Cái này cho qua đi, tuy không hay ho lắm nhưng giờ không phải lúc. Có điều – tình nhân? Tình nhân là cái quái gì!?

Chả lẽ trên mạng minh đã được coi là tình nhân của Muramasa-senpai rồi à? Thậm chí bị coi là vừa hẹn hò với Elf, vừa bắt cá hai tay với Muramasa-senpai?

Ôi thiệt là…muốn chết quá ….!!

Đám bạn ở lớp mà biết thì chắc không dám đến trường mất!

“À…ah…”

Trong lúc đang cười gượng, những giám khảo khác cũng lần lượt tiến vào.

--- Nhân tiện, tôi không biết những người khác là ai. Có lẽ là để đảm bảo công bằng.

Tóm lại sau khi tôi đi vào, đến lượt vài họa sĩ nổi tiếng, nhà sản xuất Vocaloid, phát thanh viên lần lượt được gọi vào. Cuối cùng là..

“Yamada Elf đây! Thề trên danh dự Thần Nhãn của mình, nhất định sẽ đưa ra kết quả perfect[note579] nhất!”

Đó là nữ tác giả xinh đẹp nổi tiếng mà bản thân rất quen thuộc.

Tự giới thiệu rất hoành tráng xong, Elf tự nhiên như ruồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Hôm nay xin chiếu có nhiều nhé, Izumi Masamune-sensei ♪”

“….Xin được chỉ giáo.”

Tôi chỉ lạnh lùng nhìn cậu ta nói nhỏ một câu.

“Cũng đúng….nếu tôi là giám khảo đại diện cho Eromanga-sensei…thì cậu đến đây cũng đúng thôi.”

“Kufufu, đương nhiên.”

Bạn thân, đồng thời cũng là cộng sự của Eromanga-sensei Great – Army đến đây mới đảm bảo công bằng. Chị Kagurazaka chắc chắn sẽ không chuẩn bị giám khảo bất công cho phe nào cả, chắc cậu ta tự đến thôi.

Mà bỏ đi. Bất kể trận này thế nào Elf cũng sẽ không thiên vị ai hết. Cậu ta cho rằng thế “không hay”

“Nè nè, Masamune ♪, sau này Eromanga-sensei thế nào? Tôi cất công chuẩn bị cho mấy phát power up [note580], có nghĩ ra được ẩn ý không? Có sức đấu với cánh tay phải của Eromanga-sensei Great của tôi một trận không?”

Coi đi. Cậu ta là thế đấy.

Đấu với cường địch cũng thế, cứ để cho hay là tìm cách tăng cường sức mạnh cho đối phương.

“Không nói được. Xem là biết ngay thôi.” Tôi đáp ngắn gọn.

Elf lộ ra vẻ mặt mất mát, rụt rè hỏi:

“?......Ờ…. Masamune….giận rồi à?”

Tôi hử một tiếng, quay lại:

“Hừ, tôi ghét cậu.”

“!”

Nghe thế, Elf tái mặt.

“Vì, vì sao? Sao anh lại quá đáng như thế?”

“Thông minh như cậu chắc cũng thừa biết rồi chứ?”

“À! Biết rồi! Anh thấy người mình trong mộng của mình phản bội nên giận dỗi chứ gì!”

“Không phải thế, đồ ngốc”

Tại sao mình lại cư xử thế này?

“Eh? Thế…chả lẽ…chả lẽ …là vì tôi cho Great….quá đáng quá với Eromanga-sensei…nên anh giận?”

Còn có thể có lý do gì khác được? Đúng thế đấy. Sao có vẻ cậu đến giờ mới hiểu ra nhỉ?

Bỏ qua cái đồ dở hơi “Thần Nhãn”, bản chất Elf rất nhạy bén sắc sảo, rất biết nghĩ cho người khác --- chu đáo, cẩn thận, dịu dàng.

Tại sao cậu ta lại không hiểu lý do mà tôi tức giận?

Cậu ta gây ra những chuyện tôi thấy khó chịu – với Sagiri, còn hỏi sao lại giận?

Phải không nhỉ? Đại khái có lẽ là một trong mấy lý do đó.

“…Hiểu rồi. Cậu ---“

Cơn giận biến thành ngạc nhiên, tôi nhắm mắt lại.

“ --- Từ quan điểm của cậu thì….chắc là cảm thấy mình vừa đưa ra chuyện gì thú vị lắm nhỉ?”

“Ơ….Hả? Sao lại phải nhắc đến chuyện đương nhiên như thế? Có một đối thủ mạnh không kém bản thân, một cuộc đấu chỉ được phép thắng không thể bại --- quá thú vị còn gì? Đây là cơ hội lớn để đánh bóng tên tuổi – tôi cho anh món quà lớn như thế sao anh lại ghét tôi?”

Elf rơm rớm nước mắt tỏ vẻ không hiểu.

Nghe lý do này, tôi sững người ra vài giây rồi cơn giận tan biến như bong bóng xì hơi.

“À, bực thật, cậu đúng là…! Nói thế nào nhỉ, hâm tỷ độ!”

“Tuy chả hiểu gì cả, nhưng anh lại thích tôi nữa rồi hả?”

“Cậu đúng là đồ đại ngốc! Thiệt là – có thành kẻ địch thì cậu vẫn đáng tin cậy như thế!”

“Khen câu này nghe được đấy chứ.”

Trong lúc chúng tôi thay nhóm Eromanga-sensei đấu khẩu, chị dẫn chương trình chen vào:

“Izumi-sensei ~ Yamada-sensei ~xin lỗi phải chen ngang lúc hai người đang thân thiết ~ chúng ta bắt đầu được chưa ~?”

“Ặc, xin lỗi!”

“Được thôi! Chốc về nhà tiếp tục, Masamune!”

Kuh, cậu nói mấy câu này dễ hiểu nhầm lắm đấy….!

Bên dưới, khán giả cũng ào ào lên là 「Nổ chết mày đi! 」rồi 「Lời đồn là thật kìa! 」, cuối cùng ---

“Tiếp theo là – trận deathmatch bỏ mặt nạ giữa Eromanga-sensei và Eromanga-sensei G! Start!”

Trận đấu vẽ tranh bắt đầu.

Màn hình trước mặt tôi hiện lên tấm vải trắng để vẽ tranh sơn dầu. Một góc hiện lên chữ Eromanga-sensei G. Xem ra đây là tranh của Great.

Trong khi tranh đang vẽ, một cửa sổ nhỏ hơn hiện ra chiếu nửa người của Great. Cửa sổ nhỏ kiểu này thường thấy ở mấy tiết mục tạp kỹ.

「Giờ thì – vừa vẽ vừa tự giới thiệu nào. 」

Do dùng máy biến âm, giọng của Army khác hẳn đi.

「Bổn đại nhân là Eromanga-sensei Great! Là Eromanga-sensei hàng thật giá thật! Hôm nay lấy bút danh và mặt thật để quyết đấu! Vì thế mới gọi là deathmatch bỏ mặt nạ! Xin được chỉ giáo! 」

「Uohhhhhhhhhhhhh」「Cái này xem lần trực tiếp trước rồi! 」「Siêu Ero đáng yêu! 」「Eromanga-sensei thật sự! 」「Tia sáng Eromanga wwwwwwwwww」

Nhìn đống bình luận xem ra khá náo nhiệt đấy.

“Oh oh, nổi tiếng thật đấy ~! Eromanga-sensei Great rút cục là người thế nào đây?”

Chị dẫn chương trình cũng thuận theo không khí mà giải thích.

“Tiếp theo mời quý vị chứng kiến người bị khiêu chiến, Cựu Eromanga-sensei!”

Vớ vẩn, có dễ phân biệt thì cũng đừng thêm chữ “Cựu” vào! Nghe cứ như đã thua rồi ấy!

Màn hình chuyển đến Eromanga-sensei. Một cửa số nhỏ xuất hiện chiếu nửa người.

“Như mọi người đã biết, tôi là Eromanga-sensei.”

Giọng này cũng qua máy biến âm rồi.

“Riêng hôm nay tôi sẽ không bảo là không quen ai có cái tên xấu hổ thế cả. Hôm nay tôi sẽ cho đồ giả mạo kia biết ai mới là hàng thật giá thật! Cứ nhìn cuộc đấu này rồi xem!”

「Cựu Eromanga-sensei lolololol」「Không vấn đề gì lololol 」「Tuy lần trước thua lololol 」「Vẫn tin tưởng Eromanga-sensei sẽ thắng! 」

--- Đống bình luận này có vẻ ác liệt đấy. Dù sao nó cũng thua một trận rồi.

Thế này cũng đương nhiên thôi. Đúng ra mà nói, đồng bình luận không đến mức hoàn toàn một chiều đã nhờ đống người hâm mộ trung thành của nó hỗ trợ không ít rồi.

Nếu khán giả mà biết nếu nó thua, sự nghiệp vẽ tranh cũng biến mất luôn thì chắc sẽ có nhiều người hơn nữa cổ vũ. Em gái tôi được bao người yêu thích.

Nhưng mà – cũng chính vì thế sẽ không còn là đấu công bằng nữa. Eromanga-sensei không muốn thấy điều này.

「Hôm trước tôi thua hoàn toàn. Nhưng giờ đã không giống lần trước nữa rồi. Không nhiều lời, chỉ một câu thôi. 」

Eromanga-sensei ho một cái:

「Tôi sẽ vẽ cô bé đáng yêu nhất, gợi tình nhất, xin mọi người chờ mong! 」

「Uooooooooooooooooooooooooo!!!! 」

Tuy bình luận chỉ là chữ thôi – mà như cảm nhận được tiếng hét gào.

Mặt khác, hai họa sĩ nói xong là yên lặng tập trung vẽ.

Eromanga-sensei lần này vẽ có vẻ tương đối tập trung, bút phát rất nhanh.

Cửa sổ nhỏ chiếu hình họa sĩ, cùng lúc đó quay cận cảnh tranh sơn dầu.

“Thật tuyệt vời, cảm ơn hai vị vì quyết tâm của mình! Những lời bình luận hỗ trở của khán giả cũng đang tới!”

Chị dẫn chương trình giải thích:

“Trong lúc này cho phép chúng tôi được đưa ra quy tắc thi đấu! Eromanga-sensei, Eromanga-sensei G – sẽ sáng tác một bức tranh minh họa với tựa đề “thiếu nữ xinh đẹp”! Sau đó tác phẩm hoàn thành sẽ được chuyển đến năm vị giám khảo để chấm điểm!”

Nguyên tắc chấm điểm – “ai vẽ ra được cô gái xinh hơn là thắng”.

Một nguyên tắc rất đơn giản dể phân định thắng thua, rất hợp với Eromanga-sensei.

“Thắng bại sẽ do số phiếu của giám khảo để quyết định!” Người dẫn chương trình giơ ba ngón tay lên: “Nói cách khác, chỉ cần có ba phiếu là thắng! Người thắng có tư cách kế thừa bút danh truyền thuyết Eromanga-sensei!”

Nhân tiện, vừa nãy có vô số lời bình 「không cần phải thế đâu」

Tuy hiểu ý của mấy người là gì, nhưng trận đấu này cả hai đều muốn, đều rất quan trọng.

Thế là…tóm lại, cuộc thi vẽ tranh tiếp tục.

Cũng giống lúc chào hỏi, cả hai đều chọn một nhân vật để vẽ - nhân vật nữ chính trong tác phẩm mới nhất của Izumi Masamune Cô em gái đáng yêu nhất trên đời

Great cũng không dùng bút pháp của mình mà mượn bút phát của Eromanga-sensei. Tranh vẽ cũng vì thế mà rất giống bìa quyển thứ nhất.

“….Tranh vốn đã rất đẹp rồi.”

Army-sensei vốn rất giỏi tranh thiếu nữ tự vẽ, không ngờ chị ấy cũng bắt chước hoàn hảo bút pháp hoàn toàn mới được.

Chả lẽ chị ấy vẽ tranh minh họa hay manga đều như thế?

Nói đến vẽ thì tôi không biết, chứ trong nghề viết lách mà muốn bắt chước văn phong của nhau là cực kỳ khó. Vì thế muốn bắt chước tranh của người khác cần phải giỏi hơn người ta cơ.

Chuyện khó kinh dị thế này chỉ nghĩ đến đã thấy hãi rồi. Với Sagiri – Eromanga-sensei thì đây chắc chắn là kẻ địch mạnh nhất.

Đang vẽ, đột nhiên một cửa sổ lại bật lên, Great nói:

“Fufufufu….nè, Eromanga-sensei rởm, hỏi nhé….nhóc có biết tại sao bổn đại nhân đến giờ mới thách đấu không?”

….Chị ta..muốn nói gì đây?

“Bổn đại nhân đã sớm biết sự tồn tại của nhóc rồi. Cũng phải ba năm là ít --- lúc nhóc bắt đầu sự nghiệp vẽ tranh ấy. Nhưng tại sao khi đó bổn đại nhân không hỏi đến – mà giờ mới thách đấu?”

Bên này cũng có phản ứng, Eromanga-sensei xuất hiện.

“Vì ba năm trước…sư phụvẫn còn sống?”

“Đó cũng là một lý do.” Great nói tiếp: “Lúc đó chỉ cho là “À, người nào đáng thương quá, phải thừa kế cái bút danh đáng xấu hổ ấy”. Nhưng giờ sư phụ đã không còn nữa rồi…nhóc lại dùng bút danh đó, vứt bổn đại nhân qua một bên…đúng là không chấp nhận được. Đây cũng là một trong các lý do, cũng đã nói với nhóc rồi.”

“Nhưng bổn đại nhân sẽ không nhường nó cho bất kỳ ai! Cho dù là con gái của sư phụ cũng không!”

“Nhưng còn một lý do nữa rất quan trọng đối với bổn đại nhân.”

Một lý do khác để Army, Eromanga-sensei Great đưa ra trận đấu này.

“…Nè Elf, còn nữa à?” Tôi lén lén quay qua kẻ địch bên cạnh, cậu ta cũng lắc đầu.

“…Lần đầu tiên nghe thấy đấy. Nói thật, tôi chỉ góp sức ít lắm. Lý do Army-chan muốn đánh bại Eromanga-sensei thực ra tôi cũng chả rõ đâu.”

“Này, cậu là cộng sự của người ta, giờ là còn là đồng phạm nữa mà không biết?”

Lúc trước nghe cậu ta bảo “Nghe Army kể lại rồi” còn tưởng biết hết chứ, hóa ra không phải thế.

“Thế cái Thần Nhãn của cậu đâu? Lấy ra mà dùng.”

“Thật ra thì…tôi với Army-chan hay cãi nhau lắm…gần đầy mới làm lành thôi.”

“Hả? Thật à?”

Sao không có cảm giác ấy nhỉ? Tuy vì chuyện tranh minh họa mà có chút rắc rối nhưng – thoạt nhìn thì đôi này vẫn còn thân nhau lắm cơ mà?

“Có mấy thứ ~ hơi khó nói. Trong giai đoạn bọn tôi bất hòa thì ngoài công việc ra không thèm nói với nhau một câu – vì thế mấy tháng nay Army-chan nghĩ gì tôi cũng không rõ lắm. Xin lỗi nhé.”

“…Mwu…”

“Cá nhân tôi thấy là – đến giờ Army-chan mới tìm đến Eromanga-sensei là vì cãi nhau với tôi nên không còn ai đến nói chuyện.”

Nhưng thế vẫn không đúng lắm, còn thiếu cái gì đó – Elf bổ sung.

Tuy cậu ta trả lời rất chung chung nhưng thật ra tôi cũng có cảm giác này.

Tuy có chút hiếu kỳ muốn biết lý do Elf với Army cãi nhau, nhưng cũng không nhất thiết phải biết.

Bên dưới lớp mặt nạ, Great nén giận cười:

“Tại sao đến giờ bổn đại nhân lại dùng bút pháp của nhóc để quyết đấu? Vì như vậy phân thắng bại sẽ rất dễ dàng. Cùng vẽ một nhân vật, cùng một loại tranh, ai giỏi ai kém mọi người nhìn phát biết ngay. Điểm này rất quan trọng – rất rất quan trọng.”

--- À à, nhớ rồi.

“Sagi – Eromanga-sensei, bổn đại nhân muốn nghiêm túc đánh bại nhóc, muốn lột mặt nạ của nhóc ra. Tranh của nhóc so với tranh của bổn đại nhân…từ kinh nghiệm đến kỹ thuật đều kém nhiều lắm! Bổn đại nhân học vẽ sớm hơn nhóc nhiều, từ bé đến giờ đã vẽ, bổn đại nhân giỏi hơn nhiều! Sự thật này sẽ được chứng minh ngay lúc này thôi!”

Army không nói tiếp, nhưng tôi hiểu rồi. Chính vì là tôi nên mới hiểu.

Tại sao Army phải chứng minh mình giỏi hơn Eromanga-sensei. Với – người đó.

"Tác phẩm tiếp theo đây muốn nhờ Eromanga-sensei vẽ tranh minh họa hộ!"

"Giờ, mặc dù họa sĩ xinh đẹp thiên tài Army-chan cũng vẽ tranh khỏa thân khiến người ta thấy nứng được -- nhưng vẫn không bằng Eromanga-sensei!”

“Anh có thể nói là đây yêu người ta, yêu cả tranh của người ta rồi”

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, Elf đã nói những lời như vậy.

“Elf ~~~~~~~~~ Hóa ra thủ phạm của vụ này lại là cậu!”

“…Hình, hình như…hình như thế thật.”

Bên cạnh, Elf đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, xem ra cũng đã nhận ra rồi.

Thần nhãn cái của khỉ gì, có dùng được với chính mình đâu!

“Hóa ra nguyên nhân thách đấu là thế này?”

“Ừ, đúng vậy.”

Lại còn khoanh tay trước ngực dương dương tự đắc nữa chứ. Tôi có khen cậu đâu!

“Lúc cãi nhau tôi cũng không có ý là “Sẽ không hợp tác với Army-chan nữa”..nhưng mà cậu ấy không ủng hộ. Phải mấy mấy tháng mới hòa giải được….thực ra thì với tác giả light novel mà nói, nhảy qua hợp tác với họa sĩ nào giỏi hơn là chuyện bình thường mà, còn tưởng cậu ấy sẽ không để ý chứ, hóa ra là có. Army-chan cũng thật là, tuổi thì lớn rồi mà tính vẫn như trẻ con – à, nói thế cũng không hay lắm. Như thế mình phải thấy vinh dự chứ nhỉ? Ehehe, đúng là thấy kích thích rồi đấy.”



Elf đỏ mặt tự biện.

Cậu là thủ phạm, làm ơn tỏ vẻ hối lỗi tý được không nào?

Tóm lại, vì Elf khen tranh của Eromanga-sensei rồi đòi đổi sang hợp tác với người ta nên Army mới giận. Đương nhiên lý do "đừng nghĩ chị sẽ tặng nhóc bút danh của sư phụ cũng là thật". Cho dù đó không phải lý do chính.

Nói thật, theo ý tôi thì động cơ là ghen tỵ thì không được hay lắm. Nhưng cảm giác của chị ta thì hiểu.

Cũng là đồng bệnh tương liên thôi. Army và thằng tôi "không muốn Elf cướp Eromanga-sensei đi" mà hăng hái chiến đấu mà.

「Nhất định sẽ không thua 」, 「Chỉ mình mới xứng 」 --- chấp niệm đó làm sao mà bỏ được.

Kẻ thù lâu năm của mà Army từng nhắc đến hiện giờ khi đó chẳng phải chính là Sagiri sao?

Để tôi tiếp tục giới thiệu chút nào.

Trên sân khấu, tổ trọng tài năm người gồm tôi và Elf ngồi song song với nhau. Bên cạnh là chị dẫn chương trình cầm microphone.

Trước mặt là một màn hình lớn đang chiếu video trực tiếp quá trình vẽ tranh của hai họa sĩ. Giờ nó đang chiếu tranh của Eromanga-sensei.

Sau đó đồng thời mở thêm hai của sổ chiếu hình Eromanga-sensei và Eromanga-sensei Great, di chuyên để không che mất nhau quá nhiều. Cứ như tiết mục nghệ thuật ấy.

Qua cuộc hội thoại lúc nãy, chúng tôi đã hiểu động cơ quyết đấu của Eromanga-sensei Great ---

Đối mặt với chiến ý đó, Eromanga-sensei bình thản đáp:

"Nói thật, lần trước thua chị…tôi không thấy có gì là không cam lòng cả."

"----"

Great hơi ngẩn ra. Tôi cũng giật mình, không ngờ Eromanga-sensei lại đột nhiên nói ra một câu yếu thế như vậy.

"Khi nhìn thấy một bức tranh thực sự tuyệt vời, trong lòng chỉ cảm thấy tôn kính mà thôi. Đối với tôi mà nói, một bức tranh người khác vẽ còn đẹp hơn của mình là chuyện rất hay -- không cam lòng hay nhất định phải thắng, ác ý các loại là hoàn toàn không nghĩ đến. Tranh càng đáng yêu, người trong tranh càng đẹp tôi càng thích…Đương nhiên bắt chước bút pháp để khiêu chiến thì cũng có tức, nhưng chỉ vậy mà thôi."

Họa sĩ vẽ tranh đều thế cả…Eromanga-sensei nói.

Rút cục là sao? Không chừng trong giới họa sĩ cũng có người như Elf thích đi khiêu chiến lẫn nhau.

Nhưng mà..Sagiri đâu phải loại vẽ tranh để so đo với ai?

"Hơn nữa…hoài niệm lắm…rất…vui."

"Cảm giác như gặp lại sư phụ dạy vẽ đã lâu không thấy"

"……."

….Cảm thấy thế sao?

Sagiri như thấy mẹ của mình -- thấy kỹ xảo vẽ tranh của Eromanga-sensei đầu tiên

Cảm thấy rất hạnh phúc

Thế sao…là như thế sao?

"Khi đó, tôi nghĩ nếu có người xứng đáng với cái bút danh này hơn thì cho người ta cũng được…cho dù không có đi nữa cũng đâu ảnh hưởng gì đến giấc mơ…có gì không ổn đâu."

Giọng của Sagiri và Eromanga-sensei lẫn vào nhau, đồng thời cũng bắt đầu tô màu.

"Có điều cuối cùng tôi từ bỏ ý này."

Bút pháp của nó thay đổi, không còn vẽ họa lệ mà thanh thoát như mọi khi. Cũng không giống vẻ mạnh mẽ như Army.

"Tôi có lý do để không được phép thua."

Trên màn hình không chiếu tay của Sagiri.

Dù vậy --- tôi cảm nhận được vẻ dịu dàng êm ái trong bút pháp đó

"Có người bảo tôi nên thắng."

Đồng thời là đấu chí sôi trào.

"Câu trả lời nằm ở tôi."

…Sagiri…

Đừng nói nữa…anh…đang truyền trực tiếp mà…

…Anh sắp khóc rồi…

"Vì thế, hôm nay tôi phải thắng."

Không phải tự sướng, cũng không phải tự giễu. Giọng bình tĩnh vô cùng.

"Thế sao. Vậy - cứ thử xem!"

Army hưng phấn đáp, ào ạt tiến công.

Màn hình chuyển sang tranh của Great. Giờ nó đã không kém bức tranh đánh bại Sagiri khi trước chút nào.

Cuối cùng ---

"Đã xong!"

"Hoàn thành"

Cả hai đồng thời hoàn thành bức vẽ của mình

"Thưa các vị khách quý, giờ đã đến giây phút chúng ta cùng mong đợi ~~~~~~~~~~~ bức tranh thiếu nữ để phân thắng bại cuối cùng cũng đã ----- hoàn thành ~~~~~~~~~~~~ "

Chị dẫn chương trình hoa chân múa tay tuyên bố.

Nhân tiện, chừng mười phút trước khi kết thúc, để tăng tính bất ngờ, người xem (và giám khảo) đều không được xem tranh nữa. Trong khoảng thời gian này, người dẫn chương trình và giám khảo chuyện phiếm cho hết giờ.

Tiếng nhạc nền nhẹ nhàng vang lên, trái ngược với không khí gấp rút của sân khấu.

"Vậy ~~~~~~ bắt đầu thôi! Lần lượt thưởng thức bức tranh thiếu nữ của hai vị nào!"

Chị ta chỉ tay lên màn hình lớn tiếng:

"Đầu tiên là người khiêu chiến, Eromanga-sensei Great! Xin mời!"

*Tạch* Bức tranh của Army -- Eromanga-sensei Great xuất hiện trên màn hình.

Người vẽ lẫn người xem đều cùng chứng kiến một bức tranh duy nhất.

"----"

Từ chị dẫn chương tình đến khán giả, giám khảo đều sợ ngây người.

Một lô lốc bình luận như suối từ đầu đến giờ cũng dừng lại, toàn trường yên lặng như tờ.

"Thật quá --- tuyệt vời! Quá tuyệt quá tuyệt quá tuyệt! Một bức tranh minh họa tuyệt tác! Tôi, tôi vừa á khẩu không nói nên lời! A..a…ảo giác sao? Cứ như tranh đang phát sáng vậy ~~~~~

!"

Chị ta líu lưỡi, chỉ biết cầm microphone lắc lắc nói đứt quãng:

"Đây là ẩn ý mà Eromanga-sensei truyền lại, Tia sáng Eromanga! ~~~~~~ ! Eromanga-sensei Great! Eromanga-sensei Great! Đáp lại lòng nhiệt tình của khán giả bằng sự bùng nổ này! Trong cuộc thi tài truyền thuyết nhằm giành quyền thừa kế bút danh này, anh ấy đã chứng tỏ ~~~~~~~~~~ ! Khụ khụ khụ!"

Bị sặc rồi. Tại chị ta cố quá ấy mà.

"……"

Tôi ngẩng lên nhìn màn hình một lần nữa.

Cũng dùng bút pháp của Sagiri -- Eromanga-sensei, thậm chí kết cấu giống như bìa tác phẩm mới của tôi, quyển một Cô em gái đáng yêu nhất trên đời. Xem ra chủ đê tác phẩm đã trở thành vẽ tranh của Nhân vật nữ chínhEm gái

Định so tài xem ai vẽ ra được em gái đáng yêu hơn à…ra là cuộc đấu này còn một lớp hàm ý nữa.

"…Ặc."

Nhìn qua một cái tôi đã sợ là chả có phần thắng rồi.

Bức tranh này được tiếp thêm sức mạnh từ tình yêu đơn phương, vì thế nhân vật trong tranh có thể rung động tất cả người xem.

Tuyệt kỹ có thể làm mọi người yêu thiếu nữ trong tranh.

Eromanga-sensei không thể nào vẽ ra tranh đẹp hơn thế này được.

Cho dù có học được ẩn ý -- chỉ dựa vào ẩn ý không là không đủ.

Vì…

Tôi là người sáng tác ra nhân vật mà không thể không thừa nhận tranh của Great hiện nay còn đẹp hơn minh họa cho bìa quyển một nữa. Hợp tác với Eromanga-sensei lâu như thế, tận trong đáy lòng mình tôi đã cảm nhận được điều này.

Cảm giác này thật khó chịu, trong lòng rất bứt rứt. Không khỏi đấm ngực, cắn môi ---

"Còn một chuyện nữa chưa nói."

Great lên tiếng. Một cửa sổ nhó hiện ra, chiếc mặt nạ đen xuất hiện.

"Bổn đại nhân sử dụng Tia sáng Eromanga bản chưa hoàn thiện, nhưng cũng yêu cầu điều kiện rất hà khắc -- không phải tranh gì cũng vẽ được. Bổn đại nhân không thể nhập tâm vào tất tần tật mọi bức tranh mà mình thấy được. Đơn giản mà nói, chỉ có cái gì bổn đại nhân rất thích thì mới dùng -- tóm lại!"

Great chỉ vào tôi:

"Izumi-sensei. Bổn đại nhân là người hâm mộ của cậu đấy. Quyển một Cô em gái đáng yêu nhất trên đời viết hay tuyệt! Cảm động thật! Cộng sự của bổn đại nhân tuy cũng viết ra được những cô bé đáng yêu -- nhưng mỵ lực thì đúng là một chín một mười so với cậu thật! Thậm chí có một số mặt nhân vật của cậu còn tuyệt hơn ấy chứ! Thật đấy -- tất cả đều là thật! Bổn đại nhân yêu người ta rồi đấy!"

Đây là lời khen ngợi cao nhất của Great - Army rồi.

…..Chị ấy nói toàn những lời thật lòng.

Vì thế chị ấy mới vui vẻ đọc tác phẩm của tôi, dùng trái tim vẽ tranh -- để sử dụng kỹ năng mạnh nhất trong nghề sáng tác.

"Grr… Army-chan…."

Ánh mắt ghen tỵ của Elf-sensei ngồi bên cạnh là minh chứng tốt nhất.

Army -- Great vẫn đeo mặt nạ, vì thế không ai thấy nét mặt chị ta thế nào.

"Vì thế, nhìn thấy tranh vẽ của Sekaimo, bổn đại nhân cho rằng -- nếu mình dùng tâm để vẽ tranh thì kết quả còn đẹp hơn cơ!"

"-----"

Mặc kệ tôi ngẩn cả ra, Great kết thúc:

"Từ hôm nay trở đi bổn đại nhân chính là Eromanga-sensei. Xin được chỉ giáo, cộng sự."

Cứ để vậy thì có khi thành thật mất.

Tôi cúi mặt, cắn môi không nói.

"Tiếp theo là tranh vẽ của Eromanga-sensei! Giờ đã đến thời điểm quyết định thắng bại rồi ~~~~~~~~ "

Hiện tranh của Eromanga-sensei lên -- sau đó đặt dấu chấm hết cho cuộc đấu này.

Great thắng -- Army sẽ trở thành Eromanga-sensei thật sự, thành họa sĩ vẽ tranh cho tôi.

Chị ta định là như vậy.

Tuy cá nhân rất không hy vọng điều này xảy ra, nhưng trong lòng đang bộn bề tình cảm.

Với một cuốn tiểu thuyết-- với tôi mà nói, có một họa sĩ vẽ tranh tài ba hỗ trợ rất có lợi.

Niềm vui của light novel chỉ có vừa tranh vừa chữ mới thể hiện ra được.

Tôi không thể không nghe tiếng trực giác của một tiểu thuyết gia đang kêu gọi.

Nghĩ lại, hồi mới bắt đầu cũng thế thôi.

Vì thế, khi đó --- Tôi mới bảo "thắng hắn cho anh" Nhưng mà …

"Cái mặt gì đó? Bị ngu à?"

Tiếng cộng sự của tôi vang lên.

Ngẩng đầu lên, chiếc mặt nạ quen thuộc đang nhìn lại. Nó cũng che luôn nét mặt của nó.

"Haha, bộ nghĩ tôi sắp thua à?"

Tiếng máy biến âm khiến người nghe rất khó nhận ra tâm trạng người nói.

"Dù sao người ta cũng là sư tỷ mà, giàu kinh nghiệm, kỹ thuật lẫn lý thuyết đều đã trau chuốt vô số lần, đa tài đa nghệ, vừa gặp đã áp đảo tôi…lại còn là người hâm mộ của Izumi-sensei nữa, có thể dùng tâm để vẽ tranh. Dùng bút pháp của tôi mà vẽ ra được tác phẩm ưu tú thế. Chả thấy phần thắng ở đâu cả thì lo là phải -- cái này tôi hiểu. Nhưng mà…"

Dù không biết nét mặt nó thế nào.

"Tôi đã nói rồi, câu trả lời nằm ở tôi."

Tôi cảm nhận được nụ cười của con bé,

"Tin tưởng tôi. Tôi sẽ thắng cho mà xem."

Không khí như vậy, nhưng nó nở nụ cười.

Một lời thoại mang tính quyết định…tựa như nhân vật chính nói với nữ chính vậy.

"Anh muốn hỏi tại sao tôi khẳng định? Haha, chuyện đương nhiên quá còn gì."

Trong mắt tôi, nhân vật chính ngầu nhất trên đời giơ một ngón tay lên:

"Yếu tô quyết định thắng bại thực sự chỉ có một."

"Đó là, không thể có bức tranh em gái nào lại đáng yêu hơn tôi được!"

"Cuối cùng! Bình chọn đã kết thúc! Người thắng…người thắng là -----------------"

"Người thắng là Eromanga-sensei!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện