Izumi Masamune, mười lăm tuổi. Lớp mười.
Tôi hiện đang vừa đi học vừa kiếm sống bằng nghề viết tiểu thuyết. Bút danh cũng là Izumi Masamune. Vì một vài lý do, từ năm ngoái đến nay tôi hiện đang sống cùng cô em gái hikikomori của mình.
"Mình phải nhanh chóng tìm cách sống tự lập để nuôi con bé mới được." -- Tôi từng tự cho là thế.
Có điều giờ mới thấy nghĩ vậy là sai rồi.
Vì em gái tôi -- cô bé xinh đẹp mắt xanh, tóc bạch kim Izumi Sagiri chính là họa sĩ vẽ tranh minh họa Eromanga-sensei. Thậm chí việc của con bé còn ngon lành hơn tôi ấy chứ.
Để em nuôi anh
Con bé cũng nghĩ giống như tôi.
Đây không phải là giấc mơ của anh -- đó là giấc mơ của chúng ta.
Cùng làm việc, cùng mơ ước với nhau.
Tôi yêu em gái mình từ cái nhìn đầu tiên - rồi sau này, khi nó từ chối, tình cảm đó càng bùng cháy mạnh mẽ hơn. Tôi càng vì thế mà thích Sagiri hơn trước.
Cả ngày lẫn đêm đều thích nó.
"Em đã thích một người rồi."
Nhưng Sagiri đã có người trong lòng rồi. Vì thế tôi đành hạ quyết tâm trở thành anh trai con bé, ra sức bảo hộ, giúp đỡ nó.
…Nghe thì rất thảm, chưa kể tôi cũng chả có sức mà làm thế thật…nhưng mà…Kế hoạch "đưa Sagiri ra khỏi phòng" thì vẫn cứ phải tiến hành. Chỉ có như thế con bé mới gặp được người nó thích.
"Sau đó dẫn em ra khỏi phòng, cùng xem anime! Nguyên tác của anh, tranh vẽ của em, anime của cả hai!"
Đó là giấc mơ của bọn tôi. Đối với tôi đó là niềm hạnh phúc lớn nhất trên đời. Hai chúng tôi có thể bỏ qua tất cả đau thương để ngồi cười với nhau. Tôi muốn hai đứa trở thành một cặp anh em như vậy.
Tháng tám. Nghỉ hè.
Thoát được đống bài vở, mấy ngày nay tôi cũng chả thèm đi xem pháo hoa, chỉ cắm đầu cắm cổ sáng tác. Không phải ngồi trong phòng của mình như mọi ngày, hiện nay tôi gần như sống luôn ở ban biên tập, liên tục chỉnh chỉnh sửa sửa lại bản thảo.
Bạn nào không nhớ để tôi giải thích lại nhé:
Tháng bảy vừa rồi, tôi tham gia 'đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất' và giành giải nhất, từ đó giành quyền xuất bản vào tháng chín. Tác phẩm mới, bộ "Cô em gái đáng yêu nhất thế giới" đã ấn định ngày xuất bản là mùng mười tháng chín.
Oooooooooooooooooooooo!!!!!!! Tôi dốc toàn lực viết lách điên cuồng.
Từ trước đến nay vẫn làm việc kiểu này. Nhưng lần này công việc là "tháng bảy mới quyết định, tháng chín đã xuất bản" nên trong thời gian này khá là gấp - tuy nói thế, chứ chắc chả ai cảm nhận được cái này.
Nhưng cộng thêm vụ ban biên tập có thói quen "khóa bản thảo ba tháng trước khi xuất bản" nên mọi người cũng biết khó thế nào chứ. Rồi, đã hiểu chưa?
Nói mãi từ nãy giờ thì lý do tôi bận tối mắt tối mũi là thế này:
Quyết định xuất bản là ngày hai mươi tháng bảy.
Mười ngày sau là nộp bản thảo tham gia cái đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất. Sau đó thảo luận với biên tập viên của mình, nộp lại tác phẩm đã qua chỉnh sửa. Rồi họp, rồi sửa, rồi kiểm tra, rồi chỉnh, rồi cãi nhau, lại chỉnh, lại cãi….Liên tục như thế đến hôm qua mới sửa xong bản thảo.
"Xong. Xong rồi…."
Không phải nói quá chứ đúng là về đến nhà là tôi đờ cả ra, lăn ra ngủ không biết trời đất gì nữa. Giờ vừa mới tỉnh dậy xong.
"Phù….à….."
Khỏi động một chút cơ thể xong, ngáp một cái. Đồng hồ mới chỉ sáu giờ sáng. Tuy vẫn hơi ngái ngủ, nhưng mà…
"Rồi, dậy thôi!"
Vắng nhà vài ngày tôi đã lo cho em gái mình lắm rồi. Chả biết nó có ăn uống đầy đủ không, có bị ốm đau gì không, trước khi đi ngủ có tắm giặt đánh răng đầy đủ không.
Mà mấu chốt nhất là tôi muốn xem mặt Sagiri, người trong lòng của mình, muốn đi báo cáo với Eromanga-sensei là "đã hoàn thành một bộ tiểu thuyết rất tuyệt vời!"
Sự thật là sau khi sửa xong bản thảo, còn khá nhiều chuyện phải lo trước khi xuất bản một bộ truyện mới, vẫn chưa an tâm hoàn toàn được -- nhưng dù sao cũng coi như đã qua một cửa này.
*Rầm*Trần nhà rung lên một cái.
Một ngày mới của tôi và em gái mình lại bắt đầu.
Tiếng "gọi cơm" của con bé khiến tôi cũng bắt đầu vào nhịp, lấy khay bát, làm điểm tâm, nhẹ nhàng mang lên cầu thang. Thực đơn hôm nay là salad gà và trứng luộc, nước trái cây. Mặc dù khẩu vị con bé khá nhạt, nhưng hôm nay tôi tự cho mình một phần giống hệt như vậy, dù sao toàn ăn bentou mua ở cửa hàng bách hóa đã chán rồi, đổi khẩu vị cũng tốt - mà quan trọng hơn là có đề nghị bí mật.
"Sagiri ~ bữa sáng nè!"
Tôi gọi vọng vào gian phòng khóa kín.
Ngày thường thì đã để khay xuống ngay cửa rồi xoay người bỏ đi rồi. Có điều hôm nay tôi bưng nguyên đó đứng yên.
Tuy biết Sagiri ghét phải gặp người khác --
Nhưng gần đây - thỉnh thoảng bọn tôi cũng gặp nhau.
Có Elf, có Megumi chắc cũng trở thành bạn con bé được.
Vì thế -- ờ…tôi thì không được tính. Tôi chỉ muốn gặp em gái mình chút xíu mà thôi. Chỉ nhìn mặt nó tý thôi cũng được.
"…Thật sự là không ổn."
Từ năm ngoái đến giờ chả mấy khi gặp được nhau. Lần gần đây nhất….
Ôi…bực quá….muốn nhanh nhanh gặp Sagiri quá….
Đầu óc cứ quanh quẩn chuyện đó mà dạo này thấy chán nản quá.
Đang ủ rũ, đột nhiên cửa kẹt mở. Biến cố ngày khiến tôi trở tay không kịp.
" --- Ủa?"
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy gian phòng khóa kín đã mở ra.
Trước mặt tôi là một thiếu nữ xinh xắn trong bộ yukata - Sagiri.
"….Em biết mà…."
Nhìn con bé không có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi ở đây.
Chả lẽ nó đoán được thằng anh nó đang phục sẵn -- không không, giờ không phải lúc nói cái này!
"…Sa, Sagiri? Bộ, bộ đồ này….?"
Hình ảnh người trong lòng mặc yukata đột nhiên xuất hiện khiến tôi không sao dời mắt đi được, cảm giác như sắp chết đến nơi.
Đáng yêu quá! Trong chớp mắt mà đầu óc đã biến thành bình nước sôi ùng ục rồi!
Thậm chí tôi còn thấy ảo giác có thiên thần hạ xuống bên cạnh em gái mình nữa.
Sagiri cúi đầu, nhút nhát thì thào:
"…Cái này…cái này…yukata…."
Đáng yêu đến mức làm người ta thất thần luôn! Đẹp thật. Không ngờ con bé mặc lại đẹp thế.
Nhân tiện, giờ Sagiri không mang cái tai nghe như mọi khi. Giờ bọn tôi đang nói chuyện trực tiếp với nhau.
Con bé lén liếc tôi một chút:
"…U u"
Hình như nó muốn nói cái gì đó thì phải.
Ý em là gì. Không nói anh hiểu làm sao được!?
Tôi đẩy khay đĩa cho nó, ướm hỏi:
"Sao em…lại mặc cái này?"
"……….."
Xem ra hỏi câu này "lựa chọn sai" rồi. Sagiri….bĩu môi. Con bé cầm cái khay của tôi bỏ vào phòng, đáp:
"Vì…."
Nhưng chờ mãi cũng chả thấy "vì…." gì cả. Chả lẽ có chuyện gì khó nói à?
Tôi thử ra sức đoán xem ý nó là gì.
Yukata. Nhắc đến yukata tức là nhắc đến mùa hè. Yukata. Mùa hè. Giờ là tháng tám. Tháng trước là tháng bảy. Nói đến mùa hè…
"Lễ hội pháo hoa phải không?"
"Ơ?"
Sagiri tròn mắt.
Nhắc mới nhớ, chừng mười ngày trước, hôm có kết quả vụ 'đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất', khu Adachi Arakawa cũng có một lễ hội bắn pháo hoa. Hôm đó tôi vừa bắt tay vào làm việc ở ban biên tập nên không đi được.
"Chả lẽ…em muốn…đi xem bắn pháo hoa?"
Nếu thế…e là gay rồi.
Muốn đi xem hội pháo hoa, lại không thể ra khỏi phòng….tôi bỏ mặc em gái mình mấy ngày….
"Không, không phải."
Con bé vội đáp khiến khí thế của tôi như bong bóng xì hơi.
"Pháo hoa các kiểu…ở nhà xem cũng được… Tivi cũng có nữa….em chỉ hơi thích mấy gian hàng thôi."
"Thế là em đột nhiên muốn đi. Xin lỗi, anh ---"
"Nhưng mà! Cái này không liên quan đến bộ này! Thế nên…anh….đừng để ý! Anh cũng đang cố gắng làm việc mà!"
"………"
Sao tự dưng…mình có cảm giác như ông bố bận việc đột xuất không tham gia ngày đến thăm trường được rồi con gái ra an ủi nhỉ?[note415]
Nhưng dù sao, ý Sagiri là "em muốn đi xem lễ hội pháo hoa thật, nhưng cái này không can gì đến chuyện mặc yukata". Cũng chả việc gì nó phải kiếm cớ, vậy đây chắc là thật rồi.
"Thế…tại sao?"
"Không, không tại sao cả."
Sagiri đỏ mặt, hơi có vẻ phấn khích.
Chắc nó sắp trả lời rồi. Mà thôi, kệ. Tôi chỉ cần thấy em gái mình mặc bộ đồ đáng yêu vậy là đủ rồi.
Nhưng dù sao cũng phải tính thử chút vụ đại hội pháo hoa xem sao.
Tháng tám cũng có lễ hội pháo hoa -- nhưng với những người không thể ra khỏi phòng thì vụ này khó rồi. Phải nghĩ cách mới được.
"…Nii-san, anh đang nghĩ cái gì đấy?"
Sagiri ngước mắt nhìn tôi hỏi.
Không muốn để nó đoán ra, cũng không muốn nói dối, tôi đành đáp bừa một câu thật lòng:
"Ừm, anh thấy em mặc yukata rất đẹp."
"….Thế à."
"Nói thế nào nhỉ….."
"Ừm ừm."
"Giống Muramasa-senpai lắm."
"-------------------------------------------------------------------------------------"
Ớ?
…Sao có cảm giác như không khí đóng băng lại nhỉ?
"….Nii-san, anh vừa nói gì đó? Nhắc lại em nghe xem nào?"
"Cái…ờ…cái này…."
Đôi mắt trống rỗng của Sagiri đáng sợ quá! Y như mấy con bạo dâm loli ấy!
"Ý anh là…em mặc yukata…rất đẹp….giống như Muramasa-senpai ấy….em xem, ờ…chắc em không biết chứ người ta bình thường đều mặc cái này, đẹp lắm! Ý anh là, ờ, em cũng giống người ta ---"
"Hm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!"
Ớ? Ớ? Sao tâm trạng nó càng lúc càng kém là thế nào? Mình đang ra sức thật lòng khen mà?
"Bỏ đi….Nii-san…."
"Ừ?"
"Người ta tỏ tình với anh hả?"
"Ặc."
Trúng một câu này khiến tôi nói không nên lời luôn.
Đột nhiên đổi đề tài -- thật sự là trở tay không kịp.
Đúng. Đó là một ngày tháng bảy mà tôi không thể nào quên.
Tôi cùng với -- kình địch lâu năm của mình, cũng là tiền bối, tác giả light novel vĩ đại, Senjyu Muramasa - quyết đấu.
Tôi thích cậu.
Người ta tỏ tình trực tiếp luôn.
Vị tiền bối rất đáng yêu còn kém tuổi đã trở thành người đầu tiên tỏ tình với tôi.
"Sao, sao…sao em…lại biết cái đó…."
Chuyện đó rõ ràng là xảy ra ở tầng một cái nhà này -- trong phòng khách mà. Làm sao Sagiri nghe thấy được.
"Cái đó…em biết là biết. Cảm nhận được. Dù sao người ta…cùng anh….."
Sagiri giận dỗi đáp. Nó chỉ vào đống light novel của JUMP trên giá sách bảo:
"Người ta tỏ tình với anh cũng bằng cách của anh chứ gì?"
"Ờ…ừ….."
Có lẽ trên đời này Sagiri biết rõ hơn ai hết chuyện Muramasa-senpai đã dùng bản tiểu thuyết trăm trang đăng trên tạp chí kia để tỏ tình với tôi. Giống như chính tôi lấy bản thảo ba trăm trang để tỏ tình với con bé vậy.
Chưa kể bản tiểu thuyết của Muramasa-senpai không giấu giấu giếm giếm như tôi….ai đọc kỹ có lẽ là biết ngay.
Cụ thể có tôi, có Sagiri, có Elf -- có biên tập viên, Kagurazaka-san nữa. Không chừng trong đống độc giả cũng có người nhận ra ấy chứ.
Nghĩ lại mới thấy Muramasa-senpai thật đúng là làm mấy chuyện bất ngờ quá. Đúng là yêu làm người ta hóa điên luôn.
"Đọc cái đó --- là em biết người ta….thích anh cỡ nào…..rõ ràng lắm….nhưng em không biết anh trả lời ra sao."
"Từ chối rồi." Tôi thản nhiên đáp "Anh bảo anh đã thích người khác rồi."
Cũng chính những câu Sagiri nói lúc nó từ chối tôi.
"Thế à…Ra là thế."
Lập tức nhìn mặt Sagiri sáng bừng lên -- rồi mới thở ra một hơi.
Phản ứng thật kỳ lạ. Có mấy giây mà sắc mặt đã thay đổi hai lần.
"Hừm. Không phải là em để ý cái này nên mới hỏi đâu nhé….nhưng nếu thế à.."
Tuy thoạt nhìn Sagiri lúc nào cũng lãnh đạm, nhưng chả lẽ nó là loại ruột để ngoài da? Không chắc lắm.
"Thế rồi sao? Người ta….phản ứng thế nào? Em cũng không quản cái này đâu đấy nhé."
"Người ta bảo: chị hiểu rồi."
Hồi trước tôi cũng nói thế. Tôi và Muramasa-senpai thật sự rất giống nhau.
Bút danh khi viết lách là một, phong cách sáng tác là hai, cách viết là ba. Từ chỗ tốt đến chỗ xấu cũng hơn tôi đến vài cấp - nhưng giờ không thể coi chị ta là người ngoài được rồi.
"….Chị ta không hiểu."
"Ơ?"
Nghe tôi hỏi, Sagiri liếc mắt đáp:
"Chắc chắn là không hiểu. Chị ta bảo là hiểu, nhưng thực tế là không. Người ta giống anh mà, chính vì thế dù tình huống có chút không giống nhau, chuyện sẽ khác nhau ngay….có lẽ thế."
"Ý, ý em là sao?"
"Hmm"
Sagiri không đáp, chỉ đặt tay lên ngực:
"Thế -- giờ anh với người ta như thế nào?"
"Thế nào…ờ…có lẽ là thích."
"Hả?"
Sagiri nhíu mày. Con bé nhắc lại bằng giọng trầm đến đáng sợ:
"….Rõ ràng anh vừa từ chối lời tỏ tình của người ta…."
"Từ chố mà. Giờ anh làm sao hẹn hò với người ta được. Anh đang thích người khác mà -- nhưng được tỏ tình thích thật. Lần đầu tiên có người khen truyện của anh là hay nhất thế giới đấy…nên anh cũng thích người ta hơn."
Quả thật tỏ tình đúng là lợi hại.
Kẻ địch căm ghét ba năm mà một cú đã quét sạch ấn tượng cũ. Đến mức giờ nhìn đâu cũng chỉ thấy ưu điểm của người ta thôi. Thậm chí có thể khen người ta bằng những câu vốn để khen em gái rồi.
"Mwu….uuuu…..oh…."
Sagiri rên rỉ, nét mặt rất rối rắm. Đột nhiên nó ngẩng đầu hỏi:
"….Thích đến chừng nào?"
"Ờ…cái này….xem nào….đại khái….thích nhì trên đời?"
Chính tôi còn thấy ngạc nhiên vì mình thích người ta đến mức nào nữa.
"Nhất…thế thích nhất là….?"
"Cái này….."
"Là ai. Nói. Mau."
Nhìn khí thế của nó khiến tôi không thể không bó tay chỉ ngay người trước mặt:
"…Em. Là em."
"~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~"
Sagiri lập tức nhắm tịt hai mắt lại, mặt đỏ bừng.
Chính nó hỏi mà, giờ lại thế này. Thật không sao hiểu nổi.
"Lại, lại nữa rồi! Nii-san…! Sao anh…."
Nhìn Sagiri như sắp khóc, lúng búng không nói nên lời.
"Có bị từ chối đi nữa cũng không thể thích lại nhanh thế được chứ!"
Không biết người khác thế nào chứ tôi thì thế.
"Đánh, đánh, đánh, đánh…….nhưng mà….ư….."
Nắm tay nó đấm tôi không ngừng, nhưng chả đau chút nào cả.
Bất tri bất giác, đề tài đã rẽ sang một hướng bất ngờ.
Ôi ôi không ổn, ngượn quá.
Thôi, để nhân lúc này quay lại chủ đề lúc nãy nào.
"Mà này…Sagiri…sao hôm nay em lại mặc yukata?"
"!"
Sagiri ngây ra trong chốc lát ----
"ĐỒ ĐẠI NGỐC----!"
*Rầm rầm xoảng xoảng*Cửa của gian phòng khóa kín lại sập lại.
"Ơ này Sagiri!? Tự nhiên lại sao thế?"
Tôi gọi cửa, nhưng lần này không mở ra nữa.
"….Thế là thế nào nhỉ?"
Kết quả là --- đề nghị "cùng ăn sáng với nhau nhé" mà tôi khổ tâm nghĩ ra cuối cùng còn chả nói ra được.
"Tôi còn trước cô! Tôi còn thích hơn cô nhiều! Tôi là đầu tiên!"
Khi đó Sagiri nổi giận quát lại Muramasa-senpai không hiểu là có ý gì nữa.
Ăn một mình xong, tôi ra ngoài đi tản bộ cho khuây khỏa.
Tạm thời có chút thời gian rảnh, lúc này tôi đơn giản là đang chờ ngày phát hành "Cô em gái đáng yêu nhất trên đời" vào mùng mười tháng chín.
"Không hiểu…tác phẩm mới của mình…sẽ ra sao đây."
Chắc sẽ được đón tiếp nồng hậu thôi. Có chút tiếng tăm là có thể tiếp tục viết rồi. Hy vọng là được đến mức trở thành 'giấc mơ của chúng tôi'.
Những chuyện này không chờ đến ngày bán, không chờ đến lúc sách đến tay độc giả thì không thể biết được.
Theo tôi, tiểu thuyết -- sau khi hoàn thành rồi vẫn chưa có đủ 'sức mạnh'. Chỉ có thể chờ đến lúc truyện đến tay người đọc, người ta thấy thích thì sức mạnh mới bắt đầu tập trung lại. Sức mạnh này gần như toàn đến từ phía độc giả mà thôi. Tuy nói vậy chứ như Elf với Muramasa-senpai thì mạnh quá, đấy là trường hợp khác hẳn rồi.
Vì thế giờ sách còn chưa đến tay người đọc, trong lòng tôi đầy lo lắng bất an.
Mọi người thích thì tốt rồi. Nếu mọi người thấy chán thì sao?
Tuy từ lúc khởi nghiệp đến nay đã lâu rồi nhưng cứ nghĩ đến chuyện ngày xuất bản, toàn thân tôi cứ run không ngừng. Từ trước đến nay cảm giác này vẫn không thay đổi.
"…………."
Một cơn gió thổi qua mặt tôi.
Mặt nước sống Arakawa phản xạ ánh nắng lấp lánh. Tôi dừng bước, bên cạnh có một chú tập thể dục buổi sáng chạy ngang qua.
Hít sâu, bình tĩnh lại một chút.
"Lo lắng cũng vô ích."
Ở chỗ này trên đê có thể ngắm nhìn sống Arakawa, từ bé tôi đã thích rồi.
Cùng chơi ném bóng với bố, cùng bạn bè bắt bướm, cùng câu cua cá….còn có tập lái xe đạp ở đây nữa.
Mà đây cũng chính là nơi thằng tiểu thuyết gia như tôi tìm ý tưởng.
Tuy giờ đã lớn, rất nhiều thứ đã xảy ra, bố mẹ đã không còn nữa. Còn có cả em gái nữa, nhưng dòng nước sông Arakawa vẫn không vì thế mà thay đổi.
Đúc lúc tôi đang nhè nhẹ thở ra…
"Ah! Đây nè đây nè! Masamune ~~~~~~"
Một giọng nói vang lên gọi tên tôi.
"Wow!"
Quay đầu lại, trước mặt tôi là một thiếu nữ xinh đẹp tóc vàng mặc quần áo thủy thủ.
Yamada Elf -- tác giả nổi tiếng nhà bên….phải không nhỉ?
Bình thường cậu ta toàn mặc bộ gothic loli lùng nhùng, hôm nay lại mặc đồng phục học sinh cấp một. Tại cậu ta chả đi học nên mặc đồ thủy thủ có cảm giác như đang cosplay hơn.
"Hừm hừm, sáng sớm đã ra đây định đứng đến tận hoàng hôn à! Quả là tác giả có khác! Có khí phách! Tốt!"
"Cậu có bị dở không đấy?"
Cậu phá hỏng mất tâm trạng hiếm có này của tôi rồi!
"Mà này, bộ quần áo này là sao đấy?"
"Ơ? Cái này? Hừm hừm -- thấy sao hả? Đáng yêu không? Đẹp hơn Muramasa chứ hả?"
Elf chống nạnh ưỡn ngực hỏi.
Đồng phục ở chỗ này thì nhìn quanh cũng gặp cả đống, nói thật là tôi chả cảm thấy gì cả.
Có điều cậu ta đáng yêu thật, mặc gì cũng đẹp.
"Cậu đi học thiếu buổi nên giờ phải đi học phụ đạo à?"
"Làm gì có vụ đó!"
Elf nhe nanh trợn mắt như con chó điên, lườm tôi:
"Bình thường tôi có bao giờ phải đi học đâu cơ chứ! Chỉ khi nào rảnh rỗi mới mặc đồng phục ra ngoài đường thế này thôi. Bình thường mà mặc đồng phục thế này gặp mấy đứa chạc tuổi mình chán lắm. Nhất là những lúc đi ngoài đường bị người ta nói này nói nọ - đồng phục đáng yêu vậy mà không mặc mọi lúc mọi nơi được anh thấy phí không?"
"Đi học đi cho tôi nhờ."
Elf bơ tôi luôn, nói tiếp:
"Đây là tôi thể hiện bộ đồng phục đáng yêu của mình cho anh đấy."
"…Vì thế mà cậu sáng sớm đi tìm tôi?"
"Làm gì có chuyện đó. Sáng sớm mà không ở nhà tôi biết đại khái anh chỉ loanh quanh chỗ này thôi mà. Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh đây!"
Elf khoang tay trước ngực nói:
"Mấy ngày nay anh cố tình cắt đứt liên lạc với tôi phải không?"
"Ờ….à….."
Tôi rút điện thoại di động trong túi quần ra - quả nhiên là đã cạn sạch pin nên tự tắt rồi.
"Đúng thế thật. Xin lỗi, mấy ngày nay tôi cắm đầu ở ban biên tập thật. Cậu coi -- từ hôm có kết quả đó."
"Từ hôm đó đến nay vẫn cắm đầu làm việc? Thiệt là….chả mấy khi có dịp tôi cho phép anh mời tôi đi dự lễ hội pháo hoa! Chả mấy khi có cơ hội cho anh xem tôi mặc yukata! Cả lễ hội Arakawa lẫn sông Sumida đều hết cả rồi."
"Xin lỗi. Tôi sẽ nghĩ cách bồi thường cho cậu, tha cho tôi lần này đi."
"Hả?"
Elf tròn mắt ngạc nhiên:
"Cái gì đấy? Tự nhiên lại thẳng thắn với tôi vậy? Lần đầu à nha! Tự dưng lại ngoan hiền thế? Hay thích Elf-sensei là tôi đây rồi?"
"Thích cái búa….có gì đâu cơ chứ…chỉ muốn xin lỗi mà thôi."
"Ừm, tôi thấy cũng không giống lắm."
Elf nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt như có thể soi rõ vạn vật một lúc rồi bảo:
"Thôi bỏ đi. Nếu anh định bồi thường thì tôi sẽ nhận. Với cả tôi có câu này muốn chuyển cho anh."
"Chuyển lời? Của ai?"
"Shidou Kuminitsu. Một trong số các tác giả bại dưới tay anh trong cuộc thi đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất đó."
Tôi và Elf vừa tản bộ trên đê vừa tán gẫu.
"Đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất à….."
"Đúng. Người ta gửi tôi một cái tin nhắn trực tiếp nói là ‘nghe bảo Elf-sensei với Izumi-sensei quan hệ rất tốt, nhờ chuyển dùm một cậu’ – kiểu thế.”
Vì tôi chả có blog lẫn twitter, thành ra muốn liên lạc với Izumi Masamune kể ra cũng khó. Nói thẳng là chỉ có đi hỏi ban biên tập hoặc người quen được mà thôi.
Từ trước đến nay ai muốn liên lạc với tôi toàn phải quan ban biên tập.
Dù sao, Shidou Kuminitsu-sensei cũng nhờ dòng thông báo hâm hâmĐang hẹn hò với Izumi Masamune-sensei của Elf mà tìm ra cách liên lạc với tôi.
“Cùng một nhà xuất bản sao không hỏi ban biên tập cho nhanh chứ….”
“Chuyện riêng mà, chắc người ta ngại không muốn nói.”
“Ra là thế.”
Cũng có chút đồng cảm.
“Có điều mười phần chắc chín là muốn mời Elf-sensei xinh xắn đáng yêu đi ăn tiệc mừng rồi.”
Ừ, có lẽ thế.
“Giờ tính ra cộng tất cả những người tham gia cuộc thi đó, có Eromanga-sensei với tôi nữa, tổ chức trong nhà anh dược chứ?”
“Thế hả? Không vấn đề gì.”
Tuy cậu ta có cái kỹ năng dở hơi là “Thần nhãn” (GOD EYE) nhưng quả thật là suy nghĩ rất chu đáo.
Ai mà ngờ lại không đi học cơ chứ.
Tiệc ăn mừng có cả Eromanga-sensei vốn không thể ra khỏi phòng (tuy cũng tham gia qua skype được) nên đành tổ chức ở nhà tôi. Mọi người cùng ngồi ăn uống nói chuyện phiếm – chắc lại làm buổi tiệc như vậy.
Nhưng Eromanga-sensei lại là em gái tôi, nhất định phải tìm nghĩ cách giấu giếm vụ này, tốt nhất là đừng có để xảy ra vấn đề.
Nhân tiện, người tham dự có tôi, Elf, Eromanga-sensei, Shidou-sensei.
Và cả Senjyu Muramasa-senpai nữa.
Giới hạn là năm người. Thảo luận chán chê xong quyết định Muramasa-senpai là do tôi mời.
Tại sao Shidou-sensei lại cho là mình có thể liên lạc được với Muramasa-senpai?
Hơn nữa….
“Thật sự muốn mời những người này tham dự hay sao?”
“Sao? Có gì không tiện à?”
“Ừm….thì cảm thấy Shidou-sensei có chút không hợp….”
Đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất kết quả là chỉ có người đứng đầu mới có quyền xuất bản truyện mới mà thôi. Cũng có nghĩa là tôi đã cản đường Shidou-sensei.
Đổi lại là tôi, trong lòng chắc khó chịu lắm. Không thể có tâm trạng đâu mà đi dự tiệc chúc mừng của người ta. Nói thật là tôi lo không hiểu Shidou-sensei nghĩ gì lắm. Thậm chí bọn tôi còn chả biết mặt mũi người ta như thế nào nữa cơ mà.
“Cũng đúng.”
Elf cũng hiểu vì sao tôi lại ngại.
“Nhưng cuối cùng kết quả lại thành “ba tác phẩm có số phiếu lớn nhất” sẽ được xuất bản.”
“Hả?”
Chờ…chờ đã….
Lý do tôi tham dự cái đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất là vì ----
“Tác phẩm mới của Izumi-sensei sẽ bắt đầu xuất bản vào tháng Năm năm sau! Cũng gần một năm nữa đấy!”
“Vì các tác giả khác cũng rất cố gắng nên lượt của em đã bị đẩy mãi ra sau chứ sao. Mãi đến bây giờ chả có gì để giữ chỗ cho em cả.”
……Kỳ lạ thật. Cả ba tác phẩm đứng đầu đều được xuất bản thì có chút không hợp lý.
Sao tự dưng lại có thể xuất bản lắm thế được nhỉ? Có gì không đúng mới phải chứ.
“Là nhờ nỗ lực của chị đấy ~ Xuất bản nhiều tác phẩm hay như thế là trách nhiệm của chị mà!”
Elf vừa nhại giọng người khác vừa chọc.
“Tôi bắt chước biên tập viên của anh đấy. Đảm bảo chị ta sẽ nói thế luôn,”
“Đồng ý! Chị ấy sẽ nói thế thật cũng nên ấy chứ!”
Ực, rối rắm quá! Tuy chuyện này với tôi trăm lợi mà không có một hại, thậm chí đúng ra còn nên mừng vì tác phẩm tâm huyết của mọi người đều có thể được xuất bản…nhưng mà vẫn rối quá.
Dù sao…tác phẩm của Shidou-sensei lẫn Muramasa-senpai xem ra cũng sẽ bán chạy đấy.
Hay nói cách khác….cho dù 'tác phẩm mới của Izumi Masamune' có thể bán sớm một năm đi nữa, bản thảo của tôi có thể lại phải sửa lại cũng không biết chừng…chưa kể cá nhân tôi chả biết gì về vụ tăng danh sách xuất bản này cả….có cảm giác không ổn thế nào ấy.
"Uuuugghhhhhhhhh….."
"Rồi rồi, dù sao mấy tác phẩm thứ hai thứ ba cũng phải đến tháng mười hai mới bán cơ….tóm lại, bất kể thế nào, anh cũng phải chứng tỏ mình xứng đáng với giải nhất." Elf an ủi.
Tôi với dì có thỏa thuận về điều kiện giữ nguyên cuộc sống như hiện nay đó là 'liên tục duy trì thành quả sáng tác'. Nếu cả năm trời mà không ra được quyển nào thì nghề tác giả coi như vứt -- cũng có nghĩa không thể sống cùng em gái mình nữa.
"Ừ….nói cũng phải….dù sao cũng phải cố thôi….nhưng mà chắc Shidou-sensei cũng không giận tôi đâu nhỉ"
"Nghĩ thông chưa? Không sao đâu mà."
"Không! Có sao đấy!"
"Hả? Còn có gì nữa?"
Elf chán nản nhìn tôi.
"Cái này…đó là…."
"….Mười, chín, tám, bảy…."
Elf liếc tôi bằng nửa con mắt đếm ngược, tựa như muốn giục tôi đừng có ấp úng nữa.
Cẩn thận nghĩ lại câu chữ, tôi nói:
"….Gặp Muramasa-senpai xấu hổ lắm! Lúng túng chết đi được!"
………………
Hử? Tự nhiên trên đê yên lặng dữ.
Tôi chịu không biết mình nên đối mặt với người yêu thích mình - cũng tỏ tình với mình - như thế nào nữa. Xấu hổ đến mức thật không dám nhìn mặt người ta.
Chưa kể còn từ chối lời tỏ tình nữa chứ….
Max điểm 100 có thể viết ra sách hay đáng giá 1.000.000 điểm.
Muramasa-senpai giờ đang đánh giá tôi là như thế đó.
"Mwu….cái này cũng khó đấy."
Elf tay chống cằm nhìn tôi chằm chằm….
"Này này…đừng nhìn tôi thế chứ…."
Bị ánh mắt giống như nhìn thấu nội tâm người khác soi thế này sợ lắm.
"Không, để tôi quan sát một lúc -- cục diện thế này đối với tôi cũng không phải là không chút liên quan."
Nói một câu nghe chả hiểu gì cả, Elf càng lúc càng dí mặt lại gần hơn.
Gần đến sát người rồi. Giờ là dễ hiểu nhầm kỳ quái lắm đây.
"Tôi hỏi câu này rất quan trọng này, anh - rút cục anh định thế nào với Muramasa? Không, phải nói, anh muốn giữ quan hệ như thế nào với người ta?"
Elf hỏi một câu gần giống Sagiri. Nhưng không hiểu sao nội dung hơi thay đổi, ý nghĩa cũng đổi theo.
Nghĩ một lúc, tôi đáp:
"….Tôi muốn cải thiện quan hệ một chút, muốn cùng nhau nói chuyện phiếm, cùng nhau chơi đùa…nhưng mà…"
"Nói cách khác, không thể không gặp nhau."
Elf cắt lời.
"Muramasa vì ngượng nên không đến - anh đang nghĩ thế chứ gì? Dù sao loại như anh toàn vì hai chữ 'có thể' mà nghĩ vớ vẩn đến đau cả đầu, ngu quá vậy! Nói thẳng một lần là xác định được rồi, sao không đi nói đi."
"…Mấy khoản này công nhận cậu thẳng thắn thật đấy."
Nên gọi thế hay là chọn cách hiệu quả nhỉ? Hay chỉ đơn giản là đứa ngốc đơn thuần?
Nhưng mà, nhưng mà…theo lời cậu ta nói thì…
"Tôi nghe cậu phen này. Gần đây đúng là chịu ơn cậu nhiều quá…để tôi cảm ơn cậu lần nữa."
"Khỏi cần khách khí…hôm nay anh cũng đàng hoàng phết nhỉ?"
Thật vậy sao? Tôi thấy hôm nào mình chả thế.
Sau này hồi tưởng lại, lúc đó tôi thấy mình chả khác gì ngày thường.
"Sống cùng với em gái một mình thỉnh thoảng sẽ gặp những chuyện bất khả kháng…có bạn nữ hàng xóm quan hệ tốt với con bé là đại ơn rồi còn gì."
Tôi thật lòng cảm ơn, nhưng Elf đỏ mặt quay đi chỗ khác.
"….Cái…cái gì…đột nhiên…ngượng quá…chả lẽ anh định….cưa tôi à…."
"Không phải thế."
"Không phải….thế là sao?"
"Nghĩa là….cậu mà là chị tôi thì tốt quá."
Lần này khác với mọi khi, tôi nói một câu không hợp lý lắm với cô bạn hàng xóm nhỏ tuổi của mình. Nghe vậy, Elf thở hắt ra một hơi, mặt lạnh đi mấy phần.
"Hừm. Đây cóc cần thằng em như thế."
Cậu ta dí dí trán tôi, làu bàu.
"Ngốc ạ."
Sau khi về nhà, tôi vội lấy di động gọi cho biên tập viên của mình.
Giờ là buổi sáng, Kagurazaka-san chắc vẫn đang ngủ. Có khi nên chờ chốc nữa hẵng gọi -- tạm thời cứ thử vài cú đã, cuối cùng may chị ta lại nghe.
Chào hỏi xong, lập tức vào chuyện chính luôn:
"Bọn em định tổ chức một bữa ăn mừng vụ đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất, cho em xin số hoặc địa chỉ email của Muramasa-senpai với."
Kagurazaka-san trả lời là:
「Muramasa-sensei không có điện thoại di động, cũng chả có email.」
"Hả?"
Vị senpai này là người của thời đại nào vậy trời?
「Nhân tiện chị cũng chả có số điện thoại cố định của người ta. 」
"Chả lẽ Chiba lạc hậu đến mức không có cả điện thoại sao?"
「Em mà nói thế người Chiba người ta đánh cho đấy. Đơn giản là gọi cũng chả mấy khi có người nghe máy thôi…nói thật, bình thường muốn liên lạc với Muramasa-sensei thì điện thoại là không xài được đâu. 」
"Thế rút cục làm sao liên lạc ạ?"
「Đến thẳng nhà người ta là nhanh nhất. Không thì viết thư. 」
Vị senpai này là người của thời đại nào vậy trời?
"…Thôi đê em gọi điện vậy…không đành vác mặt đến gặp người ta thôi."
「À, không cần đâu. 」
"Dạ?"
「Chị đưa máy cho em gặp luôn này. 」
"Ơ, khoan! Để em….."
Không đáp. Đầu bên kia đã đổi máy rồi. Sau đó có giọng nữ vang lên trong điện thoại:
「…Ơ? Đùa à! Sao…sao lại….không không không không….không được…. 」
「Nào nào…nghe đi nào…được rồi! Rồi! 」
Ríu ríu vài giây -- sau đó yên lặng -- lại vài giây nữa.
「…Đã thay xong người nghe! 」
Một giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại.
Đó là giọng nữ, nghe rất căng thẳng.
Tôi nuốt nước bọt hỏi:
"…. Muramasa-senpai?"
「Vâng! Đúng ạ! 」
"Sao….lại dùng kính ngữ?"
「Vì…vì…cậu dùng điện thoại đánh bất ngờ…. 」
Bị giật mình à?
"Không nghĩ chị lại ở chỗ Kagurazaka-san. Hai người đang bàn bạc tác phẩm mới đấy à?"
「Ơ? À à, không, không bàn bạc gì cả! Không có gì cả! 」
Xem ra không muốn nói rồi. Nếu thế tôi cũng không tiện hỏi.
"À này, senpai, thật ra là ----" Nào, đừng run nào --- "Em định tổ chức một buổi tiệc ăn mừng đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất tại nhà. Nếu rảnh mời chị tham gia nhé?"
「-------------------------------- 」
Có vẻ là giật mình. Mãi một lúc lâu sau không thấy Muramasa-senpai đáp gì cả.
"….Không ạ? Ừm cũng đúng, vừa mới …chuyện kia --- xin lỗi, em đường đột quá."
「Đi! Chị đi! 」
Chưa nói xong Muramasa-senpai đã cắt lời tôi.
"Oái!?"
「Sao có thể không đi được! Chả mấy khi cậu mời tôi --- có chết tôi cũng đi! 」
"Ờ….không cần phải chét đâu…tức là đi được chứ gì? Em…ờ…."
「Đồ ngốc… 」
Muramasa-senpai vất vả lắm mới nặn ra một câu, run rẩy nói:
「Cho dù bị từ chối, cảm tình của tôi dành cho cậu vẫn không hề thay đổi. 」
"-----------------"
Một câu này động đúng đến chỗ sâu nhất trong lòng tôi.
「…..Thật là. Cậu đó, giới thiệu về bản thân thì dài như vậy nhưng chuyện của tôi thì chả biết tý gì. 」
Senjyu Muramasa.
Tên thật không rõ, là tác giả trong khi vẫn còn đi học.
Từng có hai tác phẩm được chuyển thể thành anime, doanh số tiêu thụ vượt quá 14.000.000 bản.
Không chút hứng thú với thế tục. Sáng tác chỉ vì muốn tìm bộ tiểu thuyết cho chính mình mà thôi. Ước mơ là viết ra 'bộ tiểu thuyết hay nhất trên đời'.
Nhưng chỉ cần có chút biến động trong cuộc sống là nhiệt tình cũng bùng lên dữ dội.
Thích tôi. Thích tác phẩm của tôi. Là tiền bối mà còn kém tuổi tôi.
"Quả thật là không rõ lắm. Mới gặp nhau ba lần thôi chứ mấy."
「Đúng thế. Nhưng em có cảm giác hai người đã biết nhau từ lâu rồi…. 」
Một lúc sau, Muramasa-senpai ho mấy cái, nói, giọng rất dịu dàng:
「Vậy tôi nói lại ---- 」
「Nhờ cậu chiếu cố, kouhai 」
"Em cũng thế, nhờ senpai chiếu cố."
Không biết chuyện của người ta là gì. Nhưng bây giờ hiểu đến thế đã là ổn rồi.
Hai ngày sau, buổi tiệc mừng đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất.
Tôi đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ trong gian bếp nhà mình.
Giờ đang giữa trưa, cũng là giờ hẹn với mọi người. Chắc cũng sắp đến rồi. Đương nhiên lần mở tiệc này có sự cho phép của Sagiri - của Eromanga-sensei.
「Nếu thế cũng phải cho Izumi-sensei chút mặt mũi chứ. 」
Tuy mồm nói thế nhưng tôi thấy con bé cũng có vẻ khoái.
Tuy có chút bất ngờ…nhưng chỉ cần không phải gặp mặt trực tiếp -- Sagiri cũng không phải loại không có hứng thú với người khác.
Chính vì thế con bé mới có thể tham gia trò truyện trực tuyến được.
Bữa tiệc hôm nay đối với cả Sagiri lẫn Eromanga-sensei đều như nhau, chỉ cần nó thấy vui là được.
"Đại khái cũng ổn rồi….Quả là mẹ có khác, phòng bếp này cái gì cũng có."
Thêm nữa để nó được vui, tôi cũng chuẩn bị vài món. Cụ thể tạm thời vẫn giữ bí mật.
"Hôm nay gồm có…mình này, Sagiri này, Elf này… Muramasa-senpai này, Shidou-sensei nữa này…."
Vừa bày biện phòng khách, tôi vừa đếm đầu ngón tay.
Elf là nhà kế bên rồi, theo lý mà nói phải đến đầu tiên. Nhưng giờ này còn chưa ở đây chứng tỏ khả năng đi trễ là rất cao rồi. Cậu ta là loại hẹn với người ta thì hoặc là đi rất sớm hoặc là đi rất muộn.
Quá mức tùy tiện. Tác giả kiểu đó à.
"Muramasa-senpai ở xa quá….chắc vẫn đang trên đường đi."
Theo lời Elf thì Muramasa-senpai ở tận Chiba cơ.
Nhân tiện, lúc hỏi Elf vì sao biết chỗ ở của Muramasa-senpai, cậu ta đáp "Nhìn đồng phục là biết". Xem ra cậu ta đã lưu toàn bộ đồng phục đáng yêu trên cả nước vào trong đầu rồi.
Đáng sợ thật. Quả là tác giả chuyên viết chuyện tình cảm có khác. Không hổ là công chúa toàn khiến tôi kinh ngạc.
"Eromanga-sensei thì ở tầng trên rồi…như vậy chỉ còn Shidou-sensei."
Rút cục không hiểu người ta sẽ thế nào nhỉ? Cứ dựa vào đề nghị mở tiệc này thì chắc là loại thích tổ chức sự kiện rồi.
Đang suy nghĩ lung tung -----
*Kính koong*
Xem ra đã có người đến rồi.
"Đến đây ~ ♪"
Tôi cố làm giọng thân ái ra mở cửa. Trước mặt là….
"Chào cậu."
Một anh thanh niên lạ mặt đang mỉm cười.
Nhìn hơn tuổi …chắc là sinh viên đại học.
Giọng anh ta khá mượt mà, nhưng nhìn cũng thấy là người rất nghiêm túc. Anh ta khoác một cái áo khoác lông cừu.
"Xin hỏi…anh là…."
"Anh là Shidou Kuminitsu. Xin hỏi đây có phải nhà của Izumi Masamune-sensei không?"
"À vâng. Em đây ạ. Em là Izumi Masamune ----"
"À, biết ngay mà! Chào em, Izumi-sensei."
"Không dám, em mới phải ----"
Wow ~ đứng đắn quá!
Tuy hơi bất kính chút nhưng ấn tượng đầu tiên của tôi với anh ấy là thế. Hà, gần đây đụng phải bạn đồng hành toàn là kỳ nhân dị sĩ khiến người ta ngạc nhiên cả, lần này cũng có chuẩn bị tâm lý rồi….
"Nhờ anh chiếu cố, Shidou-sensei."
"…À hà hà, bỏ hai chữ 「sensei 」 đi hộ anh cái."
Anh ấy cười khổ đề nghị.
"…Được thôi ạ."
….Tôi hiểu mà. Tôi cũng thế, bị người ta gọi Izumi-sensei cứ thấy thế nào ấy.
Tuy thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ, nhưng nói chung gặp người quen trong nghề thì cứ 「san 」 là hợp lý nhất.
"Vậy bọn mình cùng bỏ 「sensei 」đi nhé."
"Được thôi."
"À trước hết -- mời anh vào. Mặc dù chưa có ai đến cả."
"Ừm, quấy rầy rồi."
Tôi mời xong, anh ta mới cời giày ra cẩn thận để trước cửa. Cũng giống Elf, xem ra được giáo dục rất cẩn thận.
Trên đường đi, anh ta tiếp tục nói:
"Về khoản xưng hô, thế gọi Izumi-senpai thì sao?"
"Ờ, bị người hơn tuổi gọi senpai thế em thấy quái quái."
Tuy tôi cũng gọi Muramasa-senpai là 「senpai 」 nhưng người ta rất có khí chất của 「chị gái 」, gọi thế không có gì là không ổn cả.
"Thế Izumi-san nhé?"
"Anh gọi thẳng tên họ cũng không sao đâu. Nói chuyện cũng không cần câu nệ quá."
"Gọi thẳng tên họ vẫn có chút…à, còn cách nói chuyện vẫn giữ nguyên nhé."
Thế là bọn tôi vừa trò truyện vừa đi đến phòng khách.
"Mời anh ngồi."
"Ừm, Izumi-kun."
Cuối cùng là xưng hô kiểu đó. Anh ta ngồi xuống, ho một tiếng ngượng ngừng nói:
"Bạn thân toàn gọi anh là Shido không thôi. Izumi-kun, em thích cứ gọi thế cũng được."
Tôi tròn mắt cười đáp:
"Rồi. Vậy nhờ anh chiếu cố, Shido-kun."
Đây. Chính thế. Đây mới là buổi gặp mặt lần đầu tiên bình thường.
Chứ mấy người họ tên bắt đầu bằng chữ 「Mu 」 chữ 「E」 các kiểu….những lần gặp mặt đầu tiên mà không dẫn đến gây gổ hình như hơi ít.
Cả Elf lẫn Muramasa-senpai đều mãi chả thấy đến, còn Eromanga-sensei thì đơn giản bảo 'có đồ ăn hãy gọi', thật là chả biết phối hợp gì cả.
Hết cách, tôi đành ngồi một chỗ uống trà với Shido-kun.
"Shido-kun, sao anh lại muốn tổ chức buổi tiệc này?"
"Đơn giản là mới vào nghề chưa biết hết đồng nghiệp mà thôi."
Gửi tác phẩm tham gia cuộc thi, cuối cùng vượt qua vòng loại. Sau đó tìm được biên tập, cuối cùng là vào nghề. Tiếp theo, vừa học đại học, vừa luyện bút, đến quyển thứ ba thì có cảm hứng mới, bắt đầu thử phong cách sáng tác khác -- đó là kinh nghiệm của Shido-kun
Còn tôi -- tình huống của Izumi Masamune là do có giải ở cuộc thi cho tân tác giả nên mới vì thế mà khởi nghiệp. Cũng không biết là tốt hay xấu, nhưng vì thế mà tôi tiếp xúc với người trong nghề khá nhiều.
Nào là senpai trao thưởng này, nào là những người cùng đoạt giải này, cơ hội biết mặt nhau nhiều lắm.
Nghĩ lại, những người đó đều hơn tôi nhiều. Chưa kể tính tôi cũng không phải thằng chủ động cho lắm, thành ra sau đó chả kết thân được với ai cả.
"Anh thấy đây là cơ hội không tệ. Cùng tham gia đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất thì đều là tân tác giả cả, chắc là tuổi cũng xấp xỉ nhau. Anh muốn kết giao với Izumi-kun một chút."
"Em đồng ý. Có thể kết giao với đồng nghiệp cùng chí hướng thật là tốt. Tiệc này tham gia cũng chỉ có năm người là em, Shido-kun, Elf, Muramasa-senpai với Eromanga-sensei phải không?"
"Đúng thế."
"Còn hai người nữa cũng tham gia đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất không đến được ạ?"
Không mời sao? Vừa hỏi xong, Shido-kun hơi trầm xuống:
"Anh cũng mời - nhưng người ta từ chối. Hai người họ bảo sẽ từ bỏ con đường này về quê rồi."
"À…."
Chuyện này cũng thường thôi. Tôi cũng thiếu chút nữa là không làm tác giả nổi rồi.
Không phải chỉ mình tôi lấy đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất làm cơ hội cuối cùng để trở thành tác giả. Về mặt nào đó chính tôi đã kết thúc sự nghiệp cầm bút của họ.
Nhưng mà…
"Thế à! Vậy cũng đành chịu thôi."
Tôi cố cười vui vẻ. Cho dù có trầm mặc thì giờ cũng không được tích sự gì nữa rồi -- giờ mà ủ rũ mới thực là bất kính với những người đã dốc toàn lực như họ.
"Ừ, đành chịu thôi."
Chắc nhận ra ý tôi, anh ta cũng đồng ý cho qua chủ đề này.
"Tóm lại, anh muốn tranh thủ để gặp những tác giả cùng tuổi. Izumi-kun, trong số những người sẽ đến đây hôm nay em thấy liệu có ai chừng mười hai mươi tuổi có thể thân với bọn mình được không?"
"….Có là có rồi….nhưng thân được hay không lại là chuyện khác…."
Toàn là quái nhân cả mà. Chả biết có nên để tân tác giả như anh này đi gặp mấy người đó hay không nữa.
"Ừm, nếu anh kiếm thêm được bạn bè nào cùng sở thích sẽ giới thiệu với em."
…Hay đấy. Có khi nhờ anh ta mà mình lại kiếm thêm bạn được cũng nên. Hiện giờ ngoài Tomoe ra tôi chả có ai để chuyện phiếm về light novel cả. Viễn cảnh này đẹp đấy.
Phải biết do sợ lộ thân phận mà ở trường tôi không dám quá mức bàn tán về chủ đề này với ai.
Đang nói đến đó thì ---
*Kính Kooong* Chuông cửa vang lên.
"Ừm, xem ai đến nào."
Tôi đứng dậy ra cửa trước. Ra phòng khách liếc đồng hồ thấy nói được cũng khá lâu rồi. Cũng có nghĩa giờ ai tới cũng coi là đến rất trễ.
"Mấy vị tác giả nổi tiếng này sao chả ai biết đúng giờ cả…."
Hai người này đánh phải nhìn Shido-kun mà học hỏi đây này.
Vừa làu bàu bực tức, tôi vừa mở cửa ra. Cửa vừa mở…
Hai cô thiếu nữ xinh đẹp đang gườm nhau ở cửa.
"Masamune-kun, xin lỗi chị đến trễ."
"Toàn là tại cô ta! Tôi chả có lỗi gì hết!"
Thiếu nữ mặc kimono, Senjyu Muramasa-senpai.
Bên cạnh là đứa ngốc - Yamada Elf mặc yukata. Hình như đã mang máng nghe cái kế hoạch này của cậu ta rồi.
Tóc vàng với yukata không hẳn là hợp…nhưng trường hợp này thì…Mấy đứa con gái xinh kể cũng tiện thật.
Tuy cảnh này khiến người ta có chút không biết làm sao, nhưng tôi vẫn cố ra vẻ hỏi:
"À, đi cùng nhau à?"
“Đúng thế! Tôi còn phải ra bến xe đón cô ta nữa! Hai đứa bọn tôi có rất nhiều cái phải nói riêng với nhau, vì thế định hẹn gặp nhau rồi đi mua quà nữa ----“
Chả hiểu từ lúc nào mà quan hệ của hai người đã tốt tới mức hẹn nhau riêng thế này được rồi.
“Hóa ra cô ta ngoài tiền vé xe ra chả mang một xu nào cả! Thế là phải vòng ra ngân hàng rút tiền, mệt chết đi được!”
“Biết làm sao được. Tuy là phòng ngừa mà bỏ tiền vào ví…nhưng thẻ tín dụng các loại từ bé đến giờ tôi chưa dùng bao giờ.”
Muramasa-senpai giải thích.
Cũng giống lần đầu gặp nhau, nếu không mở mồm ra nói luôn có cảm giác chị ta hơi vụng về thế nào ấy. Thế mà lúc đối mặt làm kẻ địch thì khí thế ép người như ma vương vậy.
Gặp vài lần rồi thì lại yếu đi, cũng giống như đánh mãi thì trùm trong Super Robot War ấy.
Vừa dẫn hai người đến phòng khách, tôi vừa nói:
“Muramasa-senpai nè, lúc viết tiểu thuyết thì chị cực kỳ tập trung, câu từ tỉ mỉ cẩn thận trau chút, thế mà sao ngoài đời lại còn không biết rút tiền nữa.”
Nghe thế, Muramasa-senpai xấu hổ đáp:
“….Những kiến thức trong truyện với thực tế là hai chuyện khác nhau. Đụng tới mấy cái đó là chị chịu không biết.”
Hết thuốc chữa rồi. Kiểu này bị xã hội văn minh bỏ lại phía sau rồi….
Elf lại càng ác khẩu hơn:
“Mau quay về xã hội văn minh đi, đồ người nguyên thủy!”
“Tôi…tôi biết dùng máy tính….biết chút xíu….”
Chắc để xem tiểu thuyết trên mạng đây mà. Cái đó thì đúng là phải biết rồi.
“Rồi rồi, cô giỏi rồi. Thật là, ngân hàng thì đã phải chen rồi cô còn lựa lúc vừa bắt đầu xếp hàng để viết nữa, cô có biết chúng ta phải đợi thế nào không….Sau này không bao giờ tôi xếp hàng với cô nữa.”
Dẫn hai cô thiếu nữ líu ríu đằng sau, tôi quay về phòng khách.
Shido-kun đứng lên cúi đầu với hai cô bé còn ít tuổi hơn mình.
“Khổ cậu rồi.”
“Hừm, để đợi lâu.”
Elf làm bộ dạng như ông trùm băng đảng gặp tiểu đệ. Bên kia, Muramasa-senpai nhìn một chút rồi hỏi tôi:
“Ai đây?”
“Một trong số các tác giả tham gia đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất, Shidou Kuminitsu-sensei.” Tôi trả lời ngắn gọn.
“Có ai tên như thế à?”
“Có một bộ tiểu thuyết thế mà. Đằng kia kìa, anh ở tiệm bánh chuyên viết thể loại healing á…." [note416]
“Không xem.”
….Lại nữa rồi. Cậu ta cũng thật là, cái gì không có hứng thú thì toàn thế thôi.
“Vậy trừ Eromanga-sensei ra còn lại đều đã đến đủ rồi. Như vậy trong lúc chờ đơi, chúng ta hãy tự giới thiệu bản thân ----“
“Trước hết phải quyết định chỗ ngồi cái đã!”
Elf cắt lời, sau đó ôm gìn lấy tay tôi:
“Tôi thích ngồi cạnh Masamune ~ ♪”
*Pup* Thái dương Muramasa-senpai đột nhiên giật một cái.
“Cái…cái này…Yama-gì-đó sensei vô liêm sỉ quá.”
“Cô, cô! Tại sao đến giờ cô còn chưa nhớ tên của tôi! Chả lẽ cô quên công tôi dạy cô sử dụng ATM à?”
“ATM là cái gì?”
“Là cái máy rút tiền ở ngân hàng đấy!!!!!!! Aaaahhhhhh!! Cô! Phiền toái quá đi mất!”
Phiền ở chỗ chị ấy không phải đang kiếm cớ, thực sự là đầu óc ở trên mây như thế.
“Tóm lại, chỗ này tôi không nhường đấy!”
“Thế tôi lấy bên này! Được không, Masamune-kun?”
“Đừng, đừng gần như thế mà, ngượng lắm!”
“Yên cho tôi! Tại sao chỉ đối mặt với Muramasa anh mới ngượng là sao? Tôi xinh hơn chứ!”
Hai cô thiếu nữ xinh đẹp cứ thế kẹp tôi ở giữa ---
….Không ổn, kiểu này chắc xỉu mất.
Thật không hiểu nổi hai người nữa, càng lúc càng loạn. Chưa kể Muramasa-sensei bên cạnh gần quá, thật sự khiến tôi hồi hộp quá, tim đập rộn ràng.
Đúng lúc đó ------
*Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm*
Tiếng đập trần nhà “Một vừa hai phải thôi ----------------!!!” vang vọng khắp phòng khách.
Vài phút sau ----
Tôi ôm máy tính bảng có hình Eromanga-sensei ngồi trên ghế salon ở phòng khách. Bên cạnh là Shido-kun đang đứng người không yên, còn Elf và Muramasa-senpai ngồi ở ghế khác.
「Thế là được rồi. 」
Chỉ định chỗ ngồi xong xuôi, Eromanga-sensei (qua màn hình) gật đầu thỏa mãn.
Để giải thích chút nhé. Sau cú đập sàn rầm rầm ấy, tôi lên lầu một chuyến.
Tiếp đến là bị Eromanga-sensei mắng cho một trận, nhận lệnh 「Đổi chỗ ngồi ngay」sau đó cầm máy tính bảng bật sẵn skype quay lại phòng khách.
“A…hà hà….cái này.”
Chứng tiếng mọi thứ từ đầu đến cuối, Shido-kun nơm nớp hỏi:
“Vừa nãy…tiếng gì ầm ầm trên tầng thế? Có liên quan gì…đến Eromanga-sensei à?”
「Ma ấy mà.」
“Ờ, nhưng mà….”
「Đã bảo là ma mà.」
“…Được rồi….”
Anh ta làm bộ đã hiểu. Có khi phải giấu vụ Eromanga-sensei thực ra là em gái mình mới được. Ở đây biết sự thật chắc chỉ có mình tôi với Elf.
”Không cho phép!”
Muramasa-senpai chỉ sợ cũng sẽ đoán được thôi, lộ cũng đành chịu. Nhưng sau vụ đó không thấy chị ấy nói gì. Với tính chị ấy thì chắc không cần dặn phải giữ bí mật…nhưng có lẽ vẫn phải tìm cơ hội nói chuyện một chút.
“Mà xem ra Izumi-kun cũng đào hoa phết nhỉ.”
Shido-kun nhìn tôi, mắt thoáng cười.
Hm! Lấy đâu ra chuyện đó! Vừa nãy…có phải cái gì hay ho đâu chứ!
Rầm rầm rầm. Trần nhà lại rung lên.
「Hả? Cậu đang nói chuyện gì thế? Chuyện đó thì có gì hay.」[note417]
Một giọng nói cứng ngắc khó chịu vang lên từ cái máy tính bảng trong ngực tôi.
「Vì Izumi-sensei có người trong lòng rồi đấy. Đúng không? 」
“À…ừ.”
「Hả? Sao trả lời gì mà yếu như bún thiu thế? Đùa tôi đấy à? 」
…Eromanga-sensei đáng sợ quá…
「Trừ người mình thích ra, cậu chả động tâm được với bất kỳ ai khác, đúng không? 」
“Dạ.”
*Rầm*
「Nói to lên!」
“Vâng đúng thế! Không động tâm, không có cảm giác gì cả!”
Đáng sợ quá!
Nhìn tôi đối đáp với em gái mình, Shido-kun hỏi Elf:
“Bọn họ là thế nào đấy đấy? Cả hai đều là ….phái nam phải không?"
“Tình hình cũng khá phức tạp.”
Cậu giải thích cái gì đó? Nói vớ vẩn…coi chừng Shido-kun coi tôi là đồng tính mất.
Về phần mình, Muramasa-senpai coi tất cả như không khí, bắt đầu cặm cụi viết. Thật đúng là không màng thế sự.
Sắp hết chịu nổi áp lực từ Eromanga-sensei rồi, tôi vội đứng dậy đặt máy tính bảng xuống:
“Để tôi đi chuẩn bị điểm tâm! Mọi người cứ tự giới thiệu đi nhé!”
Lờ tiếng gọi「Cấm chạy」 từ trong máy tính bảng đi, tôi vội chuồn vào bếp. Sau đó Elf cũng vào theo.
“Để tôi giúp anh.”
“…Cậu, cậu mà cũng vào Eromanga-sensei lại nổi điên lên thì sao?”
“Không sao không sao đâu.”
Elf phẩy tay, kề miệng vào tai tôi thì thào:
“Có cái này….bộ tôi nói chuyện với con trai khác anh ghen hả? Yên tâm đi, ♪ tôi chỉ nói vài ba câu xã giao thôi, không có tình ý gì đâu, đừng lo nghĩ nhé.”
“Hả?”
Nói cái gì đó ta? Elf lúc này đã lùi lại, nhìn bếp một lượt:
“Ừm ~ anh đang chuẩn bị nấu ăn hả? Đơn giản nhỉ.”
“Cũng chỉ nấu nướng tý thôi mà. Một mình tôi đủ rồi, cậu về chỗ ngồi đi.”
Tôi mặc tạp dề, đeo khăn trùm đầu vào.
Elf nghĩ một lát rồi nói:
“Ừm, cứ thế đi. Nhưng cái bếp này cũng tốt thật, còn đầy đủ dụng cụ hơn cả nhà tôi. Lần sau cho tôi dùng nhờ với nhé.”
“Thoải mái, nếu cậu chịu làm luôn phần của Sagiri nữa.”
Elf tuy trông thế chứ nấu nướng rất ngon là khác.
“Tôi đoán anh sẽ đáp thế mà. À đúng rồi đúng rồi, đây là quà tôi và Muramasa mua.”
“Đây là ----“
“Không mua nhầm chứ? Giờ đừng lấy ra, chờ chốc nữa cho em gái anh bất ngờ đi.”
“Thank you! Đúng cái này rồi! Đúng cần cái này!”
“Rồi rồi, không phải khách khí. Thiệt là – muốn anh vui lên xem ra dễ nhỉ.”
Chả hiểu sao Elf lại cười gượng bỏ đi.
Các bạn muốn biết quà Elf mua là gì? Cứ từ từ sẽ rõ.
Cũng đến lúc mang những thứ tôi chuẩn bị ra rồi.
Từ lúc Elf bảo muốn tổ chức tiệc mừng đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất, mở rộng ra một chút là thành tiệc mùa hè luôn.
--- Dù hơi có tiếc mấy gian hàng một chút.
Nói cách khác, chúng tôi chuẩn bị những món ăn thường gặp ở các gian hàng, chuẩn bị nấu nướng như các gian hàng -- mọi người cùng góp sức làm - đương nhiên là không có pháo hoa rồi - nhưng ít ra cũng có chút không khí mùa hè. Như thế dù có ru rú trong phòng Sagiri cũng có chút kỷ niệm được.
Tôi định là định như vậy.
Bàn trà dọn qua một bên, đồ nghề để nấu 'món ăn Nhật Bản' bày la liệt.
Yakisoba, ikayaki, takoyaki, ngô nướng, táo đường, chuối chocolate….
Các loại nguyên liệu nấu nướng đã sớm được chuyển vào trong gian phòng khóa kín
"Oa! Tuyệt vời! Trông cứ y như thật ấy."
"Đẹp thật. Masamune-kun một mình làm hết à?"
"Tuy chỉ là đồ ăn bình dân nhưng thôi, tạm thời cho đạt."
「…Thiệt là…thêm nữa đi… 」
Mọi người túm tụm bàn luận. Kể cả Eromanga-sensei cũng quên mất mình đang ngụy trang.
Bất kể thế nào, nó thấy vui là được rồi.
“Masamune! Là chủ nhà anh nói một hai câu đi xem nào!”
Elf đã có lời như vậy cũng không tiện từ chối. Thôi cứ chào hỏi trước vậy.
“À, rất cảm ơn mọi người có thể cùng có mặt tham dự buổi tiệc mừng đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất lần này.”
Bộp bộp bộp. Mọi người vỗ tay tán thưởng.
“Tuy sau này chúng ta có thể là đối thủ, nhưng ở đây tôi hy vọng tất cả có thể trở thành bạn thân. Tóm lại, nói cũng đơn giản thôi không đồ ăn nguội hết, giờ thì – cạn chén!”
“Dô!”
*Keng*Bọn tôi cụng ly.
“Trong cái rủi có cái may, tác phẩm của chị cũng xuất bản được. Tuy trên đại hội là thua, nhưng chị dự tính sẽ sửa lại tốt hơn. Đến lúc xuất bản mong mọi người đón đọc.”
“Masamune-kun, chúc mừng cậu. Anh rất muốn nhìn bản hoàn chỉnh xem thế nào.”
“Đó là nhờ công tôi giúp anh luyện cấp mới thắng được đó! Mau quỳ xuống cảm ơn đi!”
「Mọi người, thật xin lỗi, hôm nay tôi không đến được. Ở đây Izumi-sensei cũng chuẩn bị đồ ăn tương tự rồi, cho phép tôi tham gia qua skype vậy.」
Em ở ngay tầng trên chứ ở xa xôi gì.
Tuy lúc mở đầu có hơi trắc trở nhưng ở giờ có vẻ ổn rồi. Mọi người đều thoải mái ăn uống. Không khí thập phần thân mật.
Tuy từng người có thể có suy nghĩ khác nhau, nhưng tôi cho rằng ‘đồng hành chứ không phải đối thủ’. Theo tôi, tất cả đều là chiến hữu trong ngành công nghiệp này mới đúng.
Mặc dù cũng có khả năng – tuy là nhỏ - sẽ xuất hiện trường hợp lợi ích của hai bên đối lập với nhau.
Đấu với Elf. Đem cả mạng ra cược với Muramasa-senpai – những trường hợp đó là ngoại lệ. Nhưng đồng thời, tác giả càng cạnh tranh lại càng phấn đấu, người thích light novel cũng sẽ càng nhiều.
Cứ thế, độc giả, người hâm mộ cũng sẽ tăng lên.
Chính vì thế nên không cần phải ghen tỵ với mấy tác giả nổi tiếng – ý nghĩ “không muốn cải thiện quan hệ với địch nhân” chỉ khiến bản thân bị tổn thương mà thôi.
Chính vì thế mà tôi thật lòng hy vọng mọi người có thể cùng nhau nỗ lực, cùng nhau cố gắng.
Đương nhiên tuy biết chứ người ta ai chả có lúc ghen ăn tức ở. Chính tôi cũng vậy, trước đây không lâu còn nghĩ là “Cái loại tác giả bút danh giống mình đi chết đi” rồi “không đội trời chung với Muramasa” cơ mà.
“Cũng đến lúc tự giới thiệu bản thân được rồi nhỉ.”
Theo đề nghị của tôi, Shido-kun giơ tay lên trước:
“Thế để tôi trước. Dù sao mọi người trông cũng có vẻ quen nhau rồi.”
Không ai phản đối.
Shido-kun ho khan hai tiếng, bình tĩnh nói:
“Tôi là Shidou Kuminitsu, vừa mới vào nghề được hai năm. Hiện tôi vừa học đại học vừa viết tiểu thuyết, chủ yếu là thể loại chủ đề là điểm tâm.”
“Từ lúc khởi nghiệp đến nay sở trường của anh cửa hàng bách hóa, mấy em loli và kịch lãng mạn. Hồi tham dự đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất lại chọn thể loại ẩm thực để tham gia - xin hỏi vì sao lại như vậy?"
Tôi hỏi. Vì anh ta quá lịch sự nên dù có mào đầu là cứ hỏi tự nhiên, tôi cũng chả tiện hỏi cái gì quá riêng tư. Giờ cứ giữ ở mức nói chuyện bình thường là ổn rồi.
“Từ bé đến giờ tôi vẫn thích điểm tâm nhất, đặc biệt là đồ ngọt. Mỗi lần đi siêu thị toàn tha về một đống tướng…tôi luôn mong có ngày mình làm ra được những món bánh bích quy, kẹo chocolate ngon lành, ít nhất đám trẻ con cũng phải thích.”
Mỗi người đều có giấc mộng của riêng mình. Nhưng có thể theo đuổi giấc mơ của mình đến cùng thì lại ít đến thương cảm – đại đa số mọi người đều dựa trên năng lực cá nhân và điều kiện thực tế để rồi dần dần điều chỉnh ước mơ.
Ví dụ như người muốn trở thành họa sĩ manga, cuối cùng lại thành tác giả truyện tình cảm.
Có người muốn trở thành tuyển thủ bóng chày, cuối cùng lại thành nhân viên chế tác đồ dùng chơi bóng.
Có người lập chí trở thành tác giả, nhưng rồi lại thành biên tập viên.
Nhưng đương nhiên vẫn có những người đạt tới thành công.
“Ahaha, vừa muốn làm điểm tâm vừa làm những việc khác, bất tri bất giác một hồi lại thành tác giả light novel chuyên viết truyện về ẩm thực.”
Người như Shido cũng không hiếm.
“Hiện giờ mơ ước của tôi là một ngày nào đó sẽ kiếm thương nhân hợp tác, đem nhân vật của tôi bán cùng với điểm tâm.”
Tôi thấy giấc mơ đó cũng quá tuyệt vời. Muốn thực hiện nó nhất định phải viết ra tác phẩm ngang tầm anime rồi. Tuy ước mơ khác nhau nhưng con đường chúng tôi phải đi lại giống nhau.
“Nếu có bán em sẽ đến mua.”
“Cảm ơn.”
Shido-kun hơi tỏ ra ngượng ngùng, nhưng cười tự tin đưa tôi một túi giấy nhỏ. Trong đó là một cái bánh ngọt tròn be bé.
“Đây là quà của tôi.”
“Đây là…anh tự làm à?”
“Đúng. Ăn cái này với đồ nóng có lẽ không hợp lắm nhưng mời mọi người nếm thử.”
“Wow, cảm ơn nhá.”
Elf từng đánh giá ‘tác giả viết truyện tình cảm lãng mãn đều nấu nướng rất ngon’ xem ra đúng cũng nên.
Mình mà muốn thử thể loại chuyện tình cảm có nên tập làm bánh ngọt không nhỉ? Để kiếm lúc nào rảnh rảnh thử chút mới được.
“Rồi! Tiếp đến là tôi!”
Bên cạnh, Elf đã sớm không nhịn được nháo lên. Cậu ta đứng dậy, tạo một tư thế vụng về:
“Tên tôi là Yamada Elf! Là nữ tác giả xinh đẹp sắp có tác phẩm được chuyển thể thành anime!”
“Muramasa-senpai còn nổi tiếng hơn mà.”
“Thằng đằng kia câm miệng ngay!”
Elf chỉ tôi một cái, sau đó ưỡn ngực ngẩng cao đầu:
“Ước mơ của chúng tôi là – viết ra bộ Light novel tuyệt đỉnh để chinh phục thế giới!”
Câu này nghe cứ như của mấy con trùm cuối trong manga dành cho trẻ con vậy.
“…Tính tình của Yamada Elf-sensei quả thật là trên mạng hay ngoài đời thực cũng giống nhau.”
“Đúng đúng, giống quá còn gì.”
Tôi và Shido-kun mặt ngây ra thì thào với nhau.
Nhân tiện, Muramasa-senpai thì vừa ăn takoyaki vừa viết, một chữ cũng không nghe.
「Để hỏi câu này có tính trần thế hơn nhé, dùng light novel chinh phục thế giới được sao? 」
Sao mà chả được, Eromanga-sensei ơi là Eromanga-sensei, hỏi cái đó làm gì?
“Chỉ cần truyện của tôi bán chạy khắp thế giới là được! Chỉ cần có thể khiến cả thế giới tán dụng ngợi ca tôi nghĩa là tôi đã chinh phục thế giới rồi!”
「Tôi nhớ bộ X *beep* cũng đạt doanh số 500.000.000 rồi đấy mà còn đâu có chinh phục thế giới đâu. 」
“Mwu…..”
Tuy nói tác phẩm đó có vô số người hâm mộ, nhưng khoảng cách đến mức “chinh phục thế giới” vẫn còn xa lắm.
「Với cả nếu muốn lấy truyện để chinh phục thế giới, ít nhất cũng phải đánh bại bộ light novel mạnh nhất hiện nay đã.」
“Cái nào? Cái mà sang năm dự đoán sẽ có sức chiến đấu là 600.000.000 á?”
「Theo lời Elf-chan thì cái này có sức chiến đấu 388.000.000.000 đó.」
“Ba trăm tám mươi tám tỷ?”
“Đơn vị tính không phải vạn nữa à?” Elf giật mình. Xem ra cậu ta sợ đến mức chuyển từ kiểu đếm chữ số Ả Rập về kiểu đếm chữ Hán rồi.
“Đại khái Eromanga-sensei nói đó là bộ light novel mạnh nhất thế giới. Mặc dù tôi cũng không muốn gọi thẳng tên nó ra, nhưng nó đã vào sách kỷ lục Guinness rồi đó. Đùa với nó là không được đâu nhá, có khi bị người ta đánh đó. Chính là ‘cái đó’ chứ gì.”
「Đúng đúng.」
Gọi nó là light novel có khi bị người ta đánh chết cũng nên, quả là quyển sách nổi tiếng nhất thế giới.
“Nếu là ‘cái đó’ thì đúng là nhất thế giới thật.”
Mấy câu chuyện không đầu không đuôi mà cũng đỡ được, Shido-kun quả là người tốt.
“….Kuh…Mwu…mwu…..”
Elf tuy nhất thời khiếp sợ trước sức chiến đấu của ‘bộ light novel mạnh nhất thế giới’ nhưng cậu ta nhanh chóng khôi phục, lại nói khoác:
“Đã thế trước khi tiến ra thế giới, lấy mục tiêu là đệ nhất Nhật Bản!”
Ừa, giờ thì mục tiêu này trở nên thực tế hơn rồi.
"Trước mắt là phải đánh bại 「Bát lôi thần 」của giới light novel."
"Nghe cứ như danh hiệu thống lĩnh của Dengeki Bunko ấy nhỉ?"
Nghe tôi chọc, Elf chỉ nhìn về nơi xa xăm rồi đáp:
"Người ta coi đó là tám đại lôi thần chuyển thế của Nhật Bản, doanh số vượt quá 10.000.000 - Arch Novelist."
Lại ăn nói lung tung rồi.
Có điều trong lúc nói nhảm thế này, không biết từ khi nào Muramasa-senpai đã dừng bút chăm chú lắng nghe.
"Ờm, trong số mấy người đó truyện họ viết hay lắm à?"
Xem ra là muốn học hỏi đây. Dù sao chị ta cũng ước ao tìm một bộ phù hợp với bản thân mà.
"Cô nói cái gì đó? Cô cũng là một trong số 「Bát lôi thần 」mà?"
"Ủa?"
Nhìn Muramasa-senpai xanh cả mặt, Elf đắc ý thêm vào:
"Từ nay về sau cô nên đổi tên thành một trong số Bát lôi thần đi, 「Hắc lôi bạo phá Muramasa 」."
"………….."
Muramasa-senpai ngẩn ra nhìn Elf.
"Này Elf. Senpai đừng giận, đừng để ý mấy cái biệt danh dở hơi ấy."
"Dở hơi đâu mà dở hơi…thiệt là, chả có óc thẩm mỹ gì cả, tên nghe kêu thế cơ mà."
"Kêu…à?"
Cái tên này có cho vàng chắc cũng chả ai dám tự xưng cả.
Tôi vừa lắc đầu, Elf vừa quay sang Muramasa-senpai:
"Rồi, đến lượt cô."
"?"
"Tôi bảo đến lượt cô tự giới thiệu bản thân."
Bị Elf giục, Muramasa-senpai cuối cùng cũng có vẻ tỉnh lại, từ từ đứng lên, tự giới thiệu như thể bản thân đang diễn kịch:
"Một trong Bát lôi thần, Hắc lôi bạo phá Muramasa xin lên đài."
"Chị dùng thật?"
Nhìn tôi giật mình trố mắt, senpai nghiêm nghị đáp:
"Ừ, tuy chị thấy cái tên này hơi kỳ kỳ, nhưng nghĩ kỹ lại thì tự mình giới thiệu cũng hay đấy chứ."
"Vâng. Như senpai vừa nãy đường đường chính chính nói ra đúng là ngầu thật!"
Chả lẽ muốn trở thành tác giả nổi tiếng như Elf với Muramasa-senpai cần da mặt dày thế cơ à….mình phải nghiêm túc suy nghĩ cái này mới được.
"Nhưng hay là senpai cứ giới thiệu bản thân bình thường chút đi. Chị xem, lần đầu tiên gặp nhau mà giới thiệu bản thân là 「Hắc lôi bạo phá Muramasa 」cũng không hợp lắm phải không?"
"Không thích hợp à?"
"Vâng."
Có điều chả hiểu sao tôi có cảm giác Muramasa-senpai sẽ chả thể giới thiệu bản thân kiểu gì hợp hơn thế này được.
"Thế thì…."
Chị ấy ho khan mấy tiếng, giới thiệu lại:
"Senjyu Muramasa. Là bạn của Masamune-kun."
Tác giả. Tiểu thuyết gia các loại….đều không nói. Danh hiệu đó với chị ấy có lẽ chả có ý nghĩa gì hết. Chỉ một câu chú thích duy nhất của chị ấy lại khiến trong lòng tôi xao động.
Tôi cười hỏi:
"Senpai, ước mơ của chị là gì?"
"Là viết ra 「bộ tiểu thuyết hay nhất trên đời 」để đọc."
Chị ấy nhìn thẳng vào mắt tôi đáp.
………………Cứ thế một lúc lâu.
*Rầm rầm rầm*Trần nhà lại rung lên ầm ầm.
"Wah!?"
Sagiri sao lại cáu rồi?
Elf nói với cái máy tính bảng trong ngực tôi:
"Eromanga-sensei, cứ yên tâm. Không cần phải cảnh giác thế với cô ta đâu."
「Elf-chan, ý bạn là gì? 」
"Elf, đừng có nhồi mấy cái ý kỳ quái cho Eromanga-sensei đấy."
"Trật tự nghe tôi nói nè. Nghe kỹ đây, hiện tại tôi sẽ truyền kinh nghiệm viết truyện tình cảm yêu đương của tác giả nổi tiếng cho các người."
"Cô đổi đề tài nhanh vậy?"
Muramasa-senpai liếc Elf. Đề tài tự nhiên dính đến mình cho nên cảnh giác là phải.
Elf vừa la "Đừng có lắm lời" vừa lờ Muramasa-senpai đi, giơ một ngón tay lên.
"Keng keng!"
Miệng vừa hô tiếng chuông báo bắt đầu đoán kết quả vừa nói:
"Câu hỏi là: đối với nhân vật nữ chính trong truyện tình cảm lãng mạn, có một thuộc tính mạnh hơn độ moé của 「em gái 」 -- đáp án là gì? Masamune-kun, xin mời!"
"Không có cái gì như thế!"
"Brrrr! Sai!"
Elf lườm tôi như muốn nói "Đồ siscon, đi chết đi."
"Gợi ý này. Thuộc tính mạnh nhấy này hiện giờ Muramasa có, nhưng bản thân Yamada Elf thì cả đời cũng không có nổi. Rồi, anh nghĩ đó là gì?"
"Ngực hả?"
"Không phải!!!"
Wah, la to ghê ta.
Mặt khác, Muramasa-senpai lấy tay che ngực, mặt ửng hồng nhìn tôi:
"…Quả nhiên cậu không biết kiềm chế gì cả."
Tôi cũng thấy ngượng, vội nhìn đi chỗ khác.
"Gợi ý. Thuộc tính này có thể tăng mỵ lực cho phái nữ một khoảng lớn."
"Gợi ý. Thuộc tính này trong đại đa số trường hợp đến lúc tác phẩm gần kết thúc mới xuất hiện."
"Gợi ý. Thuộc tính này trong đại đa số trường hợp sử dụng rồi thì nhân vật đó sẽ cực kỳ ít xuất hiện nữa."
"Gợi ý. Thuộc tính này vì các lý do vừa nói nên rất khó sử dụng cho đúng ----"
" ~~ Từ từ đã. Chắc không cần nói rõ hơn làm gì? Với dân tộc đầy lòng thương người luôn chăm lo kẻ yếu như Nhật Bản thì thuộc tính này có thể nói là rất có mỵ lực, nhưng nói đến cùng thì cũng như một nhân vật phụ nổi bật mà thôi. Nhân vật nữ chính như tôi mới là tiêu điểm của cốt truyện."
Elf nhìn màn hình máy tính bảng đầy thâm ý.
「 --------------- 」
Eromanga-sensei lặng yên không nói gì. Còn tôi thì đơn giản là chả hiểu gì cả.
Muramasa-senpai phá lên cười, lạnh lùng đáp:
"Cô mà cũng dám nói thế cơ à? Nhầm lẫn giữa hiện thực và trí tưởng tượng là không hay đâu nhé. Với cả cô không thấy một chỗ sai lồ lộ à?"
"Sai nào? Làm gì có sai ở đâu."
Con gái nói chuyện đúng là khó cắt lời thật. Tôi và Shido-kun không sao mở miệng ra được.
"Hừm. Vậy cô thì sao, Yamada Elf? Cô cũng chỉ to mồm mà thôi."
Muramasa-senpai lần đầu tiên gọi Elf đúng tên.
"Cô hỏi tôi làm gì? Tuy nói ngồi yên suy ngẫm không phải phong cách của tôi, nhưng tôi thật không hiểu nổi. Vì anh ta -- không hẳn là người yêu, cô hình như còn muốn những thứ khác nữa."
"….Cô thừa cơ lấy những lời bên ngoài ném vào lung tung hả?"
"Có thể thế cũng hơi quá đáng thật. Nhưng tôi thấy phiền quá mức, không phải là không vui nữa."
Elf và Muramasa-senpai lườm nhau tóe lửa, không khí căng thẳng vô cùng.
"Oài oài oài! Đến tôi đến tôi!"
Tôi đành tranh thủ lúc này chui vào.
Có vẻ chọn đúng thời điểm, toàn bộ ánh mắt hướng sang tôi, đồng thời không khí căng thẳng khi nãy đã biến mất.
Thiệt là…sao mấy cô thiếu nữ này cứ thỉnh thoảng lại đấu khẩu vì mấy cái lý do ruồi bu nhỉ.
"Tên tôi là Izumi Masamune, hiện vừa đi học cấp ba vừa làm tác giả. Tác phẩm tiêu biểu là 「Ngân lang chuyển kiếp 」, hiện đang viết tác phẩm mới 「Cô em gái đáng yêu nhất trên đời 」."
Tôi hít một hơi, nhìn Eromanga-sensei nói tiếp:
"Tác phẩm mới này tôi rất muốn chứng kiến nó trở nên nổi tiếng, chứng kiến nó được làm thành anime, sau đó cùng em gái xem chung - đó là 'giấc mơ của chúng tôi'."
Toàn trường yên tĩnh trở lại ---
Sau đó, bắt đầu từ Muramasa-senpai, mọi người lần lượt vỗ tay.
Mỗi người đã giới thiệu bản thân, giới thiệu ước mơ của mình. Tôi cũng bám theo nhịp này luôn.
"Cuối cùng là Eromanga-sensei."
「…..Ơ? 」
Tôi quay màn hình về phía mọi người cho tất cả cùng xem, buông lời khích lệ.
"Xin mời, Eromanga-sensei."
Tất cả đều nhìn Eromanga-sensei và thúc giục.
"Xin mời, Eromanga-sensei."
"…Eromanga-sensei….cũng có hứng đấy."
"Eromanga-sensei --- nhanh nhanh! Cho xem mặt đi!"
Eromanga-sensei! Eromanga-sensei! Eromanga-sensei!
Bị gọi tên không ngừng, Eromanga-sensei phản ứng là…
「Tôi, tôi tôi tôi tôi không quen ai tên thế cả. 」
Vẫn là một câu như mọi lần.
「……….Uuuuuuu. 」
Tuy còn đeo mặt nạ nhưng hành động này cũng đã bỏ lớp ngụy trang đi rồi.
""Nào đủ rồi! Đừng gọi Eromanga-sensei là Eromanga-sensei nữa! Mỗi lần gọi Eromanga-sensei thế Eromanga-sensei xấu hổ muốn chết đó! Phải không, Eromanga-sensei?"
「Ni, Nii-sa, Izumi-sensei nói nhiều nhất…. 」
Hà.
「Tóm, tóm lại….tôi không quen ai tên như thế hết. 」
Sagiri lặp lại lần nữa.
「Ngoài ra…giấc mơ của tôi…Izumi-sensei đã nói rồi….ừm…. 」
Ấp úng. Ngắt gừng. Sagiri vốn không giỏi nói chuyện giờ nhất thời yên lặng.
「Cái này…cái kia… 」
Nhưng không ai tỏ vẻ nôn nóng Chắc chắn Sagiri còn muốn nói tiếp.
Một lúc sau ---
Elf thử đặt câu hỏi:
"…. Eromanga-sensei có ước mơ gì? Chắc cũng phải có chứ?"
Trong hình, Eromanga-sensei ngừng lại không nhúc nhích.
Tôi thật sự không thể đoán nổi sau lớp mặt nạ kia, vẻ mặt em gái mình như thế nào.
Con bé từ từ nói ra ước muốn của bản thân.
「…..Muốn trở thành….cô dâu…người mình thích. 」
Giấc mơ này chắc chắn lớn hơn bất kỳ ai ở đây.
Sau khi tiệc kết thúc, buổi tối, mọi người đã ra về hết. Tôi ngồi trong gian phòng khóa kín đối diện với em gái mình trong bộ đồ ngủ.
"Tiệc hôm nay…em thấy vui không?"
"….Bình thường."
Sagiri không nhìn tôi, lẩm bẩm.
"Thế à…anh thấy rất vui. Mọi người cùng tụ tập…cùng ăn uống…nói chuyện trên trời dưới biển…vui thật. Cảm giác ồn ào sung sướng đó….đến lúc mọi người về rồi….nhà yên tĩnh thế này…chà…."
"………"
Sagiri lẳng lặng nhìn sang. Xấu hổ, tôi vội đứng dậy.
"Rồi - này, em xem nè."
Thôi vào chính sự cho chóng nào.
"….Đây là…cái gì?"
Tôi lấy nó ra, nói:
"Máy làm kẹo đường. Elf với Muramasa-senpai mua đấy. Có cái này mới biết cảm giác mùa hè được chứ?"
"Kẹo đường…oa…."
Sagiri nhỏm dậy nhìn.
Ế, có vẻ hứng thú rồi kìa.
"Sao vừa nãy anh không lấy ra?"
"Cho em bất ngờ chút. Hì hì, thế thì kế hoạch của anh mới thành được chứ."
"….Làm gì…có….chuyện đó…."
Sagiri bĩu môi quay đi.
Tôi cười khổ "thật không" rồi bắt đầu cho máy chạy để thu hút sự chú ý của con bé.
"Kẹo đường tự mình làm mới vui chứ. Em xem nè!"
Tôi mở nắp máy ra bỏ đường cát vào, sau đó ngồi đợi một lúc.
Cuối cùng ---
"Nè."
"Oa."
Kẹo đường bùng lên trong lòng máy như một đám mây.
"Wah….tuyệt quá….."
Sagiri chống tay trên sàn chăm chú nhìn cái máy.
Liệu có thể trở thành linh cảm để vẽ tranh không -- con bé có nghĩ những cái đó không nhỉ?
"Rồi cho đũa vào để tụ chúng lại - là xong."
Tôi thò đũa vào trong máy bắt đầu quay quay. Từng chút từng chút kẹo đường màu trắng bắt đầu cuốn lên đũa và tụ lại, thành hình.
"….."
Đang làm, nhận ra Sagiri đang chăm chú nhìn mình, tôi mỉm cười nói:
"Em thử chút không?"
"Vâng."
Nhìn bộ dạng này con bé mới giống một đứa trẻ con. Tôi vui vẻ đưa cái đũa cho nó:
"Thế này…à…."
Nó vừa càu nhàu vừa di di đũa.
"Em cũng phải tự mình xoay đũa nữa -- đúng, chính thế.."
"……..Ui….hơi mệt à…."
"Được rồi, đưa anh nào."
Từng chút một, kẹo đường dần dần thành hình.
Từng chút một, cảm giác trống trải trong lòng được lấp đầy.
Chúng tôi như trở thành một đôi anh em thực sự vậy.
Cuối cùng, tuy kẹo lấy ra cũng không nhiều nhưng coi như là xong.
"Wow, xong rồi."
"……….Hà hà, xem nè."
Tuy tiệc vừa nãy đồ ăn khá nhiều nhưng chắc không hợp khẩu vị Sagiri. Dù có cố tình bớt gia vị đi nữa nhưng con bé chắc thích đồ ngọt hơn.
Sagiri cắn một miếng kẹo đường hai đứa vừa làm.
"….Ngọt ghê."
Con bé nở nụ cười say lòng người.
"Thế à. Vậy là tốt rồi."
Nhìn nó thế, chắc tôi cũng đang cười như vậy.
"…Nii-san…cho…."
"Ừ?"
"…Cho nè."
Sagiri chìa cái kẹo đường cho tôi.
"….Được không?"
"Được."
Nó gật đầu.
"Thế…."
Tôi nhẹ nhàng cắn một miếng. Vị ngọt đến chảy nước mắt tan ra trong miệng.
"Ngọt quá…à"
"Phải không?"
"….Ừ."
Một khoảng lặng trôi qua. Sau khi tôi gặp Sagiri chưa được bao lâu thì cha mẹ đều qua đời, khoảng lặng thế này có lẽ là lần đầu tiên.
Cuối cùng cả hai đứa ăn sạch cây kẹo. Sagiri nhẹ nhàng nói:
"Nii-san…có cô đơn không?"
"Ủa?"
"…….Mấy hôm trước….anh đi nhà xuất bản…từ lúc quay lại đến giờ…..anh có chút kỳ lạ."
"….À."
Nói thật, mấy bữa nay chính tôi cũng thấy mình có gì đó khác thường. Tuy cảm giác không có triệu chứng gì lạ…nhưng cảm giác kỳ lạ vẫn là có.
"….Cô đơn sao? Vì không thể về nhà sao?"
"Có khi thế thật cũng nên."
Tôi thẳng thắn thừa nhận tâm trạng của mình.
Có thể dễ dàng nói ra như vậy chắc cũng vì không khí êm đềm này.
"…Anh…không thể để mình em ở nhà được."
Đó là bí mật của tôi, bí mật rất xấu hổ mà tôi chưa kể cho ai.
"Mẹ --- mẹ ruột của anh ấy…Hồi đó mẹ để anh ở nhà trông nhà một mình, sau đó bà bị tai nạn giao thông -- không về nữa. Sau đó…anh rất sợ cảm giác này."
Sợ ở nhà một mình. Rất sợ cô đơn.
Nhưng tôi chưa bao giờ kể với ai. Tôi che giấu nó, kìm nó xuống. Tôi không muốn khiến bố phiền lòng.
Nhưng mà….
Masamune. Con sẽ không cô đơn nữa đâu. Chúng ta có người nhà mới rồi.
Chắc chắn bố vẫn biết.
"Vì thế khi có người nhà mới, anh rất vui."
"Thế à…vậy là…đó là lần thứ hai của anh nhỉ."
"…Ừ."
Mẹ kế, bố, mẹ ruột…tôi không cách nào nói "Mừng về nhà" ra mồm được nữa.
"Vì thế….chính anh cũng không nhận ra triệu chứng này nữa….nó càng lúc càng nặng….Anh có cảm giác chỉ vì em luôn ở nhà nên nó không biểu lộ ra mà thôi."
Nhưng một khi ra khỏi nhà thì lập tức nó bộc lộ ngay.
Tôi rất sợ phải tách xa khỏi người nhà. Có thể sẽ không gặp lại họ nữa --- ý nghĩ này thỉnh thoảng vẫn xẹt qua trong đầu khiến tôi đau khổ.
"Vô dụng quá. Anh đã là học sinh cấp ba rồi mà…."
Tôi cúi xuống, đột nhiên thấy một thứ gì mềm mại đặt lên đầu.
Khi nhận ra đó là tay Sagiri, quả tim trong ngực hơi nhảy lên một chút.
"Không sao đâu."
Con bé nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
"Em cũng không….không thể ra khỏi phòng nữa…vì em sợ rất nhiều thứ…Mình phải làm sao bây giờ….nên em cũng thế, anh không phải lo."
"….Mình…một câu 'không cần ép mình phải đi học' nói ra cũng giống như đã chấp nhận lời của nó…."
Liệu có nên trực tiếp nói câu này cho Sagiri không?
Khi Megumi hỏi về con bé -- câu trả lời của tôi là thật lòng.
Đó không phải lời nói dối. Nhưng tuy không nói dối….
"…Nhưng sự thật là anh sợ. Anh sợ cô đơn, anh muốn em ở bên anh mà thôi."
….Nhưng đó chỉ là một nửa mà thôi. Nửa sau xấu hổ lắm, không thể nỏi ra được.
"…………….."
Sagiri yên lặng không nói gì, chỉ xoa đầu tôi.
Cứ thế, một lúc lâu sau…..
"……..Em hiểu rồi. Nii-san, anh muốn có người nhà. Mẹ ruột của anh mất rồi, mẹ kế của anh cũng thế, bố anh cũng không…nên anh rất rất cô đơn."
"……Ừ."
Tôi đồng ý. Đây chắc chắn là sự thật.
Ngẩng đầu, tôi dõng dạc:
"Anh muốn có người nhà."
"Em chưa bao giờ muốn coi anh làm người nhà….em không muốn làm em gái anh."
Sagiri vẫn một câu nói như cũ. Nhưng kế sau đó, nó bật cười:
"Nhưng thôi đành vậy, em tạm làm em gái anh nhé."
"Cảm ơn."
Tôi muốn bật khóc.
Vui quá. Vui quá đi mất, Nhưng sao trong lòng lại đau như vậy.
"Mà này…Sagiri…giấc mơ của em…đã có tiến triển chưa?"
Con bé buông mình ngồi pịch xuống giường, ngửa mặt ---
"Càng lúc càng xa vời hơn."
Nó trả lời như thế.
Danh sách chương