--- Nii-san, em thích người khác mất rồi.

Đó lần đầu tiên anh em bọn tôi có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau như thế.

“Nii-san…”

“Em có thể….ngừng gọi anh là Nii-san được không?”

“Em có thể…không làm em gái anh được nữa không?”

“Em không muốn….không muốn trở thành gia đình…”

Nhìn con bé khóc, tôi hạ quyết tâm --

“Sagiri – cưới anh đi.”

Cầu hôn nó.

Lời cầu hôn bất chợt này khiến Sagiri --

“…………….Hơ?”

Ngẩn người, vẻ mặt như thể tôi vừa nói cái gì khó tin lắm.

“Cái này…”

Mắt nó vẫn rơm rớm, không nói nên lời.

“…Anh…vừa nói…gì cơ.”

Chắc nó nghĩ mình nghe nhầm. Nhưng dù thế, trong lòng tôi vẫn không chút dao động.

Tôi nhìn vào mắt nó, lặp lại/

“Cưới anh đi, Sagiri.”

“Ahhh….”

Nó ngã ngửa ra đằng sau.

“Anh…anh…anh tự nhiên lại nói cái gì thế?”

“Anh thích em…với tư cách một thằng đàn ông.”

“Ah….”

Miệng nó run run.

“Anh không muốn trao em cho bất cứ ai khác. Cho dù em có thích ai đi nữa anh cũng không chịu thua…Vì thế vốn anh định sau khi giấc mơ của mình thành hiện thực sẽ cầu hôn em một lần nữa.”

“Ôi….”

Sagiri bị bất ngờ không nói lại được câu nào. Mặt nó đỏ bừng trông như sắp xỉu đến nơi rồi.

Chắc tôi cũng không khá gì hơn. Cảm giác tim đang đánh trống liên hồi như sắp nổ tung ấy.

“Sagiri.”

Con bé không muốn làm em gái.

Tôi thì cần có gia đình.

Thế thì chỉ cần nó làm gia đình tôi mà không phải với vai em gái là được. Đơn giản thôi mà.

“Cưới anh đi. Sau đó vĩnh viễn ở bên anh.”

“~~~~~~~~~~~~~”

Mặt nó còn đỏ hơn nữa kìa. Chắc chịu hết nổi, nó lấy tay che mặt lại.

“Chờ…chờ chút! Chờ một chút đã!”

“Ờ, ừm.”

Nhìn phản ứng này tôi cũng hơi tỉnh lại. Tuy nhân cơ hội để tỏ tình là thật nhưng đáng ra cũng nên nói có mức độ thôi.

Tỏ tình kiểu này có được không nhỉ? Hay là đợi giấc mơ thành sự thật đã?

Hay lại xôi hỏng bỏng không? Mà kệ nó thôi…

Dù sao kết quả cuối cùng chỉ là nói ra lúc nào mà thôi. Ít nhất cũng không thể để nó chịu đau đớn thêm nữa.

Chúng tôi ngồi đối mặt nhau một lúc. Sau đó Sagiri lén lén nhìn tôi qua kẽ ngón tay.

“Ừm…”

Sau đó nó buông tay ra, thẹn thùng nói:

“……..Nii-san.”

Vẫn gọi mình kiểu này à.

“Kết hôn…không được.”

“Thế…à.”

Không được à…nghe nó kể chuyện xong, nghe nó kể là nó không muốn làm em gái, tôi đã tưởng mình chính là người nó thích rồi.

Nếu bảo không mơ mộng thì cũng quả là xạo thật.

Nhưng mà..

Thế là sai? Mình hiểu nhầm? Sagiri còn thích ai khác nữa à?

“Không, ý em không phải thế.”

Con bé cuống quít bổ sung:

“Ý em không phải thế! Ý em là… là….ờm….ơ….sớm quá!”

“Sớm?”

“Em, em không thể cưới anh được….vì…vì! Em mới có 13 tuổi à! Không…cưới được đâu!”

“Hả?”

Giờ đến lượt tôi á khẩu không nói được.

Giờ không cưới được nghĩa là…

Chưa kịp rút ra kết luận, Sagiri đã bổ sung:

“Với cả…anh đốt cháy giai đoạn nhiều quá! Kết hôn…sao lại đến ngay được bước cuối cùng! Em cũng phải chuẩn bị chứ! Dọa em sợ! Ngốc!”

“À…ờ, xin lỗi.”

“Nghe không hiểu thì khỏi cần xin lỗi!”

Cứng họng không nói lại được.

Quái. Vừa cầu hôn nó xong…mà sao giờ đã ăn mắng rồi?

“…Phù…phù….”

Sagiri hít sâu một hơi, chống cả hai tay lên sàn, rướn người về phía trước.

“Được rồi, Nii-san, nghe cho cẩn thận này. Lúc này em….nói không được rõ ràng lắm, giờ em nhắc lại này!”

“Ừm….”

Sagiri đổi thái độ, nhìn tôi tha thiết.

Nó thở một hơi, bình tĩnh trở lại.

Năm ngoái, Izumi Masamune tỏ tình bằng một lá thư 300 trang.

Giờ hai vai lại đảo ngược hoàn toàn.

“Em…thích một người.”

Đó là câu nó dùng để từ chối tôi.

Nhưng lần này thì khác rồi.

“Người đó ---“

Còn có phần sau nữa.

“Chính là anh.”

Nó mỉm cười, nhắc lại:

“Em thích anh.”

Tim tôi ngừng đập.

“Từ lần gặp nhau đầu tiên, em đã thích anh rồi.”

Tôi nghe nó nói mà đầu hoàn toàn trống rỗng.

“So với hai năm trước, giờ em càng thích anh hơn.”

Nước mắt trào ra.

Tôi biến mình không thể quay mặt đi, thế mà mọi thứ cứ nhòa dần.

Sagiri cũng bắt đầu khóc.

“Cảm ơn anh đã thích em.”

“…Ah.”

“Em rất vui…khi biết anh đồng ý vĩnh viễn ở bên em.”

“Ừm.”

Tôi lau nước mắt, ngẩng đầu lên.

“…Em không muốn trở thành người nhà của anh, nên…”

Câu trả lời của Sagiri là một lời cầu hôn dành cho tôi.

“Xin anh hẫy ở bên em. Rồi một ngày….xin anh cho em làm cô dâu của anh.”

Nhờ cháu chăm sóc đứa bé này nhé

Tôi nhớ khoảng khắc mà mẹ con bé nhờ tôi chăm sóc Sagiri. Từ ngày đó, tôi luôn nghĩ mình phải làm những gì mới tính là “chăm sóc” được.

Không biết đáp án này có tính không, nhưng mà…

“Ừm…Anh chắc chắn…sẽ khiến em được hạnh phúc.”

Tôi thế bằng cả mạng sống của mình



Và rồi

Tôi và cô em gái không có quan hệ huyết thống trở thành người yêu của nhau.

Cầu hôn. Bị từ chối. Được cầu hôn. Chấp nhận.

Đầu xuôi đuôi lọt – nhưng khi cả hai ngồi đối diện nhau thì lại chả biết phải làm gì.

“Ờ…Sagiri, kế tiếp là thế nào?”

“Anh hỏi thì em cũng…chịu.”

Cả hai nhìn nhau.

Hai bên đều là tác giả hoặc tương đương, cảnh yêu đương cũng không lạ gì, nhưng trong thực tế thì thành người yêu rồi làm gì tiếp lại không biết.

Đây là mà truyện tranh hay novel là đã có đoạn chuyển cảnh rồi

Đáng tiếc là đời không như mơ, không thể nhảy ngay sang đoạn sau được. Trời còn sáng, kể cả có là truyện thì tác giả cũng khó mà bỏ mất nguyên một ngày được.

“Nãy…em bảo có kế hoạch?”

“Thì…những chuyện em muốn làm nếu trở thành bạn gái anh…”

Bạn gái – nghe đã thấy sướng rồi.

“Thế à? Cụ thể thế nào?”

“Không, không phải cái gì bậy bạ đâu nhé!”

“Anh biết mà!”

Thực sự là cũng hơi mong đợi khoản bậy bạ kia, nhưng phải chối thôi.

“Thế…em nói đi.”

Sagiri gật đầu nhìn tôi:

“Thứ nhất…là cách xưng hô.”

“Nghĩa là?”

“Thì hẹn hò rồi, em muốn….gọi nhau kiểu khác…như là dùng biệt danh gì đó.”

…Hơ?

Trong bối cảnh truyện tình cảm lãnh mạn hài thì cách xưng hô này quan trọng lắm nhé.

“Thử phát xem. Hừm, anh chả nghĩ ra được là sẽ gọi em theo cách nào nữa cả. Sagiri-chan được không?”

“Anh gọi kiểu đó nghe kỳ lắm.”

Trông nó có vẻ không hứng thú.

“Thế…em thích thế nào?”

“Cứ gọi em là Sagiri như bình thường là được rồi. Em chỉ cần đổi cách em gọi anh mà thôi.”

“Ừm. Thế em gọi kiểu gì cũng được.”

“Vậy…gọi nè.”

Con bé ho nhẹ một tiếng --

“Muu-kun ♡"

“……………”

“Vì tên anh là Masamune nên biệt danh Muu-kun, anh thấy sao?”

“………………”

“Nè, nói gì đi chứ?”

Anh ngượng quá không nói gì được ấy chứ!

“Ờ, Sagiri? Anh biết em rất cố gắng, nhưng mà đổi cái khác đi nhé? Đừng gọi Muu-kun.”

“Không muốn!”

“Đi mà!”

Cái gì vậy trời? Nó thích kiểu đó?

Tôi quỳ xuống cầu xin đến khi nó chịu đồng ý mới thôi.

“….Nếu thế thì…”

Nó bĩu môi, đưa ra phương án hai:

" Maa-chan♡"

“Đừng có gọi kiểu đáng yêu thế!!”

Nó mà gọi thế lần nữa là mình “Ahh “ theo phản xạ mất. Thích thì thích thật, nhưng mà…

“Anh lại chê nữa rồi.”

“Bắt buộc chứ bộ!”

Tôi nhất quyết từ chối

“Thế thì …Muu-tan ♡?”

“Loại!”

“Masamasa ♡”

“NEXT”

“Được rồi, thôi quay về Maa-kun thì sao?”

“Đã bảo không được là không được!”

Nghe cái nào cũng tệ như nhau cả

“Mwu, thế rút cục anh thích tên như thế nào?”

“Em không chọn cái gì bình thường một chút được à? Từ 「 Nii-san 」 đổi thành 「 Masamune 」, anh thấy đã tốt lắm rồi.”

“Với em thì chả khác gì, dù sao em cũng toàn gọi anh là 「 Masamune 」 trong bụng cả.”

“…Ừm.”

Mặt lại nóng lên rồi.

“Ý em là, em luôn coi anh là một người khác giới?”

“Không, không phải thế.”

Sagiri chối.

“Không?”

“Ư…không sai….nhưng cũng không đúng.”

Thế là sao? Vừa không sai mà cũng không đúng?

Sagiri không đáp, chỉ thì thầm một mình…

“Đã thế…em sẽ gọi anh là ….”

“Ma… Masamune.”

“-------“

Từ đơn thôi mà sức công phá thật mãnh liệt!

Mình đang nằm mơ sao? Đang hẹn hò với Sagiri này…hạnh phúc quá, không thể tin nổi.

Hai mắt Sagiri rơm rớm, nó nhắc lại tên tôi mấy lần sau đó lấy tay đặt lên má.

“Ngượng quá đi mất!”

Mấy thằng cha có bạn gái mà không bị sốc chết cũng giỏi thật. Như tôi vừa rồi là đã gần đi lắm rồi đấy.

Con bé nói tiếp:

“Masamune…lần này…anh có thể nghe một yêu cầu quan trọng của em sao?”

“Được, gì cũng ok hết!”

Làm sao mình có thể từ chối được cơ chứ!

Tôi đồng ý xong, Sagiri nêu “yêu cầu” là:

”Anh đã là bạn trai của em rồi thì phải chấm dứt quan hệ với các thiếu nữ khác.”

“………………”

Mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Cái…cái này….nói sao giờ? Chấm dứt quan hệ…tưởng mấy câu này chỉ xuất hiện trong phim truyện thôi chứ

“…Xin hỏi ý em là soa?”

Tôi hỏi một cách thận trọng hết mức. Sagiri trả lời tự nhiên như không.

“Elf-chan và Muramasa-chan.”

“…………..”

“Chấm dứt.”

Mấy chữ này sao đáng sợ thế nhỉ?

Xem ra bạn gái mình cũng có máu Hoạn Thư đây

“Không, có gì đâu mà không được. Chấm dứt thì chấm dứt thôi!” Tôi đồng ý “Anh cũng không làm gì trái lương tâm, đằng nào cũng nói với cả hai là 「 Thích người khác rồi, không hẹn hò được đâu 」 rồi mà!”

Tôi có thể thề là mình nói thật, nhưng lưng áo vẫn ướt đẫm mồ hôi.

“….Nói khi nào?”

“Hồi đi bãi biển.”

Ít nhất là nói với Elf như thế.

“Anh nói 「Thích người khác rồi, không hẹn hò được đâu 」…?”

“Ừ.”

“Nghĩa là…có người tỏ tình với anh? Cả Elf-chan và Muramasa-chan?”

“À…ờ….đúng thế.”

Đến giờ tôi còn không tin được mình lại có lắm gái theo như thế -- nhất là Sagiri.”

“…Hừm….”

Sagiri nhíu mày lườm tôi một lúc, sau đó làu bàu:

“Anh chả chấm dứt gì cả.”

“Ờ thì…khá là phức tạp….”

“Chắc chắn là chưa chấm dứt” Nó lạnh lùng nhắc lại.

“Anh phải nói rõ với cả hai. Nói rằng anh có em…là bạn gái rồi…nên không hẹn hò được nữa đâu.”

Con bé lúc đầu thì nói to lắm, nhưng đoạn sau thì ngượng nên tiếng cứ bé dần.

Nhưng tôi nghe rõ rồi, vì thế lập tức đứng lên:

“--- Em nói đúng. Anh hiểu rồi. Giờ anh đi nói rõ luôn!”

“Cầm cái này theo.”

Nó ném điện thoại cho tôi. Làm gì mà đa nghi dữ vậy, đã nói là sẽ làm mà.

Tóm lại tôi nhét điện thoại vào túi quần và đi tìm Elf với Muramasa-senpai. Cả hai đang ở tầng một làm cơm.

“Yo, Masamune. Cơm sắp xong rồi.”

Elf vừa lau bàn ăn vừa nói. Hôm nay chắc đến lượt Muramasa-senpai làm cơm. Có mùi cá nướng thớm ngát đâu đây.

“Thực ra, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu và Muramasa-senpai ---“ Tôi thò đầu vào bếp lên tiếng.

“Ừm, Masamune-kun.”

Người mặc tạp dề, tay cầm dao – Muramasa-senpai quay lại nhìn tôi.

Con dao lóe lên một cái.

“Sao, có chuyện gì vậy?”

“…………..”

Muramasa-senpai mà cầm dao thì mình có nên nói ra không nhỉ? Nhìn chị ấy cầm dao thấy hợp thật

“À…ờ….”

Chưa kịp mở mồm, Elf đã chen vào:

“Quan trọng chứ gì? Thế chờ ăn cơm xong hẵng nói.”

Cậu ta nhạy lắm, khả năng cao là đã đoán được tôi định nói cái gì rồi.

Ăn uống dọn dẹp xong, tôi lau bàn, nói với cả hai người:

“Tôi đang hẹn hò với Sagiri rồi.”

Không dài dòng. Nói thẳng vào trọng tâm luôn.

“Vì thế tôi sẽ không hẹn hò với người khác đâu.”

…………

Giờ là lúc chờ phản ứng.

Cả hai không động – không hẳn. Có phản ứng. Rất nhỏ, nhưng có phản ứng.

Muramasa-senpai nhìn tôi một cách kinh ngạc.

Elf thì trầm tư suy nghĩ.

Một lúc sau, cậu ta cười nhẹ nhàng:

“Anh tỏ tình? Hay là đứa bé kia?”

“Tôi. Tôi cầu hôn, em nó bảo là sớm quá…nhưng mà, ờ, hẹn hò rồi.”

“Đúng chất anh lắm – đầu tiên, chúc mừng nhé.”

Cậu ấy nói quá đơn giản khiến tôi không tin vào mắt mình nữa. Elf cười:

“Cái gì thế? Bộ anh nghĩ thiên tài thể loại tình cảm lãnh mạn như tôi không đoán được sẽ thế này hay sao?”

Biết ngay mà. Tôi còn chưa kịp mở miệng ra đã bị -- không, có khi cậu ta còn đoán được từ trước rất lâu rồi cơ.

“Đương nhiên tôi biết chắc là anh em nhà anh còn có lá chủ bài nào đó, nhưng giữ kín được đến bây giờ thì cũng ngạc nhiên đấy. Anh mà dùng sớm hơn thì…chài, thôi, tôi cũng có chuẩn bị tâm lý rồi. Mặc dù tình huống thế này cực kỳ bất lợi cho tôi đấy.”

Cách thể hiện đơn giản như thể tất cả chỉ là một trò chơi. Cậu ta nói tiếp:

“Là thiên tài mảng truyện tình cảm ~ tôi không thích kết thúc câu truyện của mình bằng một lời tỏ tình. Nhân tiện, tôi ghét mấy cái câu kiểu 「 sẽ không bỏ cuộc 」 lắm. Nếu nhân vật nữ chính mà tôi biết thì sẽ thế này cơ ---“

Elf đập bàn cái rầm, đứng lên quát lớn:

“Nghe đây! Kế hoạch của tôi không thay đổi! Tôi sẽ chuyển bại thành thắng, đến mức anh phải cầu xin tha thứ mới thôi!”



Sau đó xoay người định đi ---

Chưa kịp ra khỏi phòng, Muramasa-senpai nói một câu:

“Bất lợi lớn thế thật sao?”

“…………..”

Elf dừng lại không bước.

“…………..Cô vừa nói gì hả Muramasa?”

“Không có gì…dù sao tôi cũng tỏ tình một lần rồi, bị từ chối với lý do đó một lần rồi. Giờ cậu ấy chỉ thông báo về chuyện hẹn hò của bản thân thôi mà.”

“Ừ.”

“Thế thì có gì khác nhau lắm đâu?”

“Có chứ! 「Tôi thích người khác 」 và 「 Tôi có bạn gái 」 là hai cái hoàn toàn khác nhau.”

“Khác nhau thế nào?”

“Ví dụ như trong truyện ---“

“Muramasa-senpai cắt lời:

“Cô toàn lấy truyện làm ví dụ, nhưng thực tế có như thế đâu.”

“…Kuh.”

“Tôi chả nhớ truyện mà cô định dùng làm ví dụ là gì rồi, nhưng biết đâu sau cảnh cuối thì hai nhân vật chính lại chia tay thì sao? Hoặc có một trong hai người lăn ra chết.”

“Này này, cô nói cái gì thế? Truyện của tôi đừng có thêm yếu tố kinh dị vào nhé. Nhân vật của tôi sẽ mãi mãi sống tiếp trong ký ức các độc giả! Không bao giờ họ sẽ chia tay hay chết hay gì gì đó đâu! Đừng hòng tôi viết hậu bản kiểu đó!”

“Tôi hoàn toàn đồng ý. Tác giả có quyền dừng tác phẩm của mình ở đoạn mà họ muốn – để đảm bảo cái kết có hậu. Sau này muốn viết thêm hậu bản hay truyện ngắn gì tùy ý.”

Vì vậy thế mới thú vị. Chính chị ấy nói thế mà.

“Nhưng thực tế thì không được như thế. Đâu phải bị từ chối thì tình yêu biến mất đâu – thế nên người ta mới bảo là tình yêu như lửa. Tôi…gần đây….đã nhận ra điều đó.”

“Cô nói cái gì thế hả?”

“Tôi nói tôi sẽ thắng.”

Muramasa-senpai không lên giọng, chỉ nói rất bình thường.

“Giờ cậu ta thích Sagiri. Thế thôi. Masamune-kun hẹn hò với ai cũng được, miễn sau này cậu ta cùng tôi xây dựng gia đình hạnh phúc là được – tôi tự tin vào khả năng này. Vì –“

Chị ấy mỉm cười:

“Giờ em còn thích chị hơn hồi trước phải không?”

Không thể phủ nhận được câu này.

“Senpai, chị là ân nhân, là bằng hữu, là đối thủ - những từ này cũng không đủ.”

Có điều ---

“Người em thích nhất vẫn là Sagiri, em không nghĩ tình cảm của mình sẽ thay đổi đâu.”

Sau khi cuộc đối thoại vừa rồi kết thúc, chúng tôi tiếp tục bên trong căn phòng khóa kín

"Kuh ~~~~~ Yahhhhhhhh~~~"

Bạn gái đáng yêu của tôi đang dỗi. Con bé ngoáy ngoáy cái mông làu bàu không ngừng.

“Bình tĩnh lại nào, Sagiri!”

“Im đi! Muramasa-chan đã khó đối phó lắm rồi. Elf-chan ngầu quá đi! Còn Masamune….là đồ ngốc!”

Sagiri cắn tay tôi, mắt biến thành hình chữ X.

“Cái gì? Anh nói rõ ràng như em bảo còn gì?”

“Đúng! Nhưng mà….xấu hổ quá! Ngượng chết đi được! Lúc anh nói câu đó em suýt nữa hét lên trong điện thoại!”

Chả biết nó cáu hay thẹn quá hóa giận, nhưng Sagiri cứ cắn xé tay phải tôi.

Tôi trả lời:

“Xin lỗi, nhưng anh là người thật thà! Anh chả biết truyện và thực tế thì khác nhau thế nào, nhưng nếu có được làm lại anh vẫn làm như thế.”

Tôi nắm tay nó, kéo lại gần:

“Anh thích em! Từ nay về sau, mãi mãi không hai lòng! Em có ý kiến gì không?”

“……………..Không.”

Có lẽ tại tôi kéo gần quá, con bé lúng túng thấy rõ.

Chờ nó bình tĩnh lại, tôi hỏi thêm:

“Em thì sao?”

“Hử?”

“Em nghĩ sao?”

“….Anh muốn em nói ra?”

Tôi gật đầu.

“Bắt em nói….anh gian quá.”

“…Cái này.”

Sagiri run lẩy bẩy, đưa mắt nhìn tôi:

-- Em phải nói à?

-- Ừ

Chúng tôi trao đổi ý kiến qua ánh mắt.

“…L…L….”

Nó ngượng và cuống đến mức nói không nên lời nữa rồi.

…Không sao chứ?

Đang lo, may mà cuối cùng bạn gái tôi cũng nói ra được một câu

Tuy cũng tốn khá nhiều sức ---

“*Achoo*”

“………………………”

Pfffff!!! Không không không! Phải nhịn! Nhịn! Không được cười!

Cười bây giờ sẽ thành thảm họa mất!!

“Em, em cũng….*achooo* Masamune!!”

Lại cắn lưỡi nữa kìa!!

Ôi, đau bụng quá! Nhịn cười không nổi mất!!

Cơ mà thích! Thích thật!

Tôi cố dí tay vào bụng, rướn người ra phía trước:

“Kuh!! Ôi, cảm ơn em ~~ Sagiri.”

“Anh, anh không cần phải khóc…”

Nhìn tôi lệ rơi đầy mặt, Sagiri đỏ mặt thẹn thùng.

“…Không ngờ anh lại vui đến mức này…hí hí..”

Vui thì vui, nhưng còn thấy hài hước là chính.

“Ừ, nói sao nhỉ…”

Giờ đến lượt bản thân đỏ mặt.

“Vừa nãy đối thoại…may mà không có ai nghe được đâu.”

“~~”

Sagiri cốc đầu tôi quay đi, nhưng một lúc sau lại quay lại.

“…Được rồi, giờ là đến phần tiếp theo.”

“Ờ…ý em là đoạn 「 những chuyện em muốn làm 」 ?”

“Đúng.” Con bé gật đầu “Tiếp theo là lượt anh.”

“Anh?”

“Ừm. Chỉ làm những gì em muốn thì không công bằng lắm.”

“Không sao, em vui là được mà.”

….Hình như bố cũng từng nói thế. Chắc hồi đó ông cũng có cảm giác giống mình bây giờ.

Tôi nói thật, nhưng Sagiri không tin, nó lặp lại:

“Đến lượt anh.”

“Ừm.”

Tôi mỉm cười, suy nghĩ.

“Hừm…những gì anh muốn làm với bạn gái à….”

“Anh cứ thoải mái đi. Dù sao em cũng đã có hai ước muốn hoàn thành rồi mà.”

“Thế thì…”

Tôi sắp xếp lại câu chữ trong đầu, có điều những cái nói ra lại là ---

“Anh muốn làm mấy chuyện vợ chồng.”

“Chuyện vợ chồng – hả????”

Sagiri lập tức cầm máy tính bảng lên chuẩn bị nện xuống đầu tôi.

“Không không, ý anh không phải thế!”

Lâu lắm rồi không bị đánh kiểu này, nhớ là đã nhắc nó giảm mức độ bạo lực rồi cơ mà. Xem ra phải nói rõ hơn mới được.

“Ý anh không phải cái gì bậy bạ. Ý anh là …”

Nói kiểu gì cho nó hiểu nhỉ…phải diễn tả ý mình không giống “làm mấy trò của các cặp đôi”

“Đúng rôi, những chuyện mà vợ chồng mới cưới hay làm ấy!”

“…Ví dụ?”

“Ờ….ví dụ….thì đặt tên con sau này?”

“Ahhhhhhh!! Còn xấu hổ gấp trăm lần em tưởng nữa!”

Sagiri lại lấy tay che mặt

“Nhưng đấy là giấc mơ của anh! Anh nói rồi, anh không muốn hẹn hò, anh muốn cưới em cơ mà!”

“Làm sao mà 13 tuổi đã kết hôn được!”

“Ý anh là trong tương lai ấy! Giờ không cưới được nên anh muốn làm những thứ giống như các cặp đôi mới cưới! Em có ý kiến gì không!”

“Có cả núi ý kiến đây này!”

Nó cáu, từ chối.

Sao vừa mới hẹn hò đã cãi nhau được nhỉ? Không sao hiểu nổi nữa!

Sagiri lườm tôi:

“Nếu Izumi-sensei mà đặt tên thì thế nào con cũng có tên ngập mùi light novel cho coi.”

“Nè, đừng có dùng tên nhân vật light novel vì nó ngầu, ok?”

“Em bảm bảo sau này anh sẽ đặt tên con gái là Izumi Accelerator, sau này nó sẽ vì thế mà từ mặt anh hàng chục năm cho mà coi.”

“Đừng có kể chuyên kinh dị thế!”

Tương lai này bi thảm quá!

Với trẻ con thì tên quan trọng lắm. Chắc chắn phải chọn cho cẩn thận mới được.

Cẩn thận như kiểu chọn tên cho nhân vật chính ấy.

“Thế…ví dụ nhé, anh sẽ đặt tên con là gì?”

Vừa nghe Sagiri hỏi, tôi lập tức trả lời bằng cái tên đã nghĩ kỹ:

“Nếu là con trai…thì đặt tên là Kirimune.”

“Nghe đã có mùi light novel rồi. Loại.”

Tên con tôi bị gạch bỏ một cách lạnh lùng.

Tôi vội giải thích, giống như những lúc tìm cách cứu bản thảo vậy:

“Nhưng cái tên này là lấy chữ từ tên bố tên mẹ….”

“Biết rồi, nhưng toàn mùi light novel, em không thích.”

“…Toàn mùi light novel?”

“Nhiều lắm. Em nói trước nhé, Shana là cũng cấm luôn đó.”

“Em đọc được cả ý nghĩ của anh?”

Tôi nghĩ nếu là con gái thì chọn một chữ trong tên mẹ làm tên chứ nhỉ.

“Em biết thừa cách Izumi-sensei đặt tên cho nhân vật rồi, tốt nhất không nên để tác giả light novel đặt tên con.”

“Em sao mà ác khẩu với tác giả bọn anh thế.”

Mình thì đương nhiên là nó hiểu rồi. Dù sao cũng quen nhau được 4 năm rồi.

Mà cái tên Shana thật sự không ổn à?

Sagiri khoang tay trước ngực, nghiêm giọng:

“Giờ đặt tên con cũng chưa phải lo chi cho sớm, em –“

Đột nhiên nói được một nửa, nó đỏ mặt:

“Anh anh định lừa em nói cái gì thế hả!!????”

Ngu ngốc! Biến thái! Máu dê! Sagiri lại đấm tôi. Đau thì không đau mà cảm giác như trong lòng chảy máu.

“Giờ đến lượt em.”

Tôi bị nó đá đít ra khỏi phòng, vừa rồi là tin nhắn nhận được.

“Ok! Ngon!”

Tôi đáp. Nó ném ngay một quả bom ra:

“Vậy thì hẹn hò nào.”

“…………….”

Câu này mang hai nghĩa, cả hai đều khiến tôi chấn động vô cùng.

Thứ nhất là vì “đi hẹn hò với gái”

Mà thứ hai ---

“Em ra khỏi phòng được à?” Tôi hét với cánh cửa.

Tin nhắn trả lời là:

“Không.”

Biết ngay mà.

Ơ thế thì…đi hẹn hò kiểu gì được nhỉ?

Tôi hỏi qua tin nhắn ---

“Em có kế hoạch không cần ra ngoài mà cũng đi hẹn hò rồi.”

“Thế hả?”

Mong là có

“Masamune, anh cứ làm theo những gì em nói là được.”

Tôi có cảm giác hẹn hò một cái toàn bị nó đè đầu cưỡi cổ thôi.

“Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của anh phải không?”

“À..ừ?” Tôi đáp.

“Từ mai trở đi là có khi anh phải làm việc mấy tháng trời liên tục đấy.”

Thực ra chắc lâu lâu xin nghỉ một hai buổi cũng được, nhưng khó mà xin nghỉ nguyên ngày lắm.

“Vậy hôm nay đi hẹn hò đi!”

Kẹt một tiếng, cửa lập tức mở ra. Sagiri xuất hiện trong bộ quần áo mới.

“Xin lỗi đã để anh đợi lâu.”

Đúng chuẩn những câu của bạn gái luôn kìa

Con bé mặc bộ trang phục mùa hè. Áo hở vai, da trắng muốt.

“…Cái này là…?”

“Thì…em đã bảo là hẹn hò cơ mà.”

Thế nên mới đổi quần áo mới – ý nó là thế.

Sagiri thẹn thùng lên tiếng:

“…Ma, Masamune…bộ quần áo này…thế nào?”

“À…đáng yêu lắm. Rất hợp với dáng em.”

Sagiri nhìn rất đáng yêu, với cả bộ dáng thẹn thùng này gãi đúng chỗ ngứa rồi. Nhưng chả hiểu sao tôi khen mà nó chả có vẻ vui vẻ gì hết.

Nó ngẩng đầu lên:

“…Masamune, em mặc gì chắc anh cũng nói thế hả?”

“Không…nhưng mà, anh còn nói gì được nữa? Chả lẽ 「 trông hai vai của em ngon vãi 」 à?”

“Anh nhìn đi đâu thế hả? Em thật không thể tin nổi nữa! Anh là tác giả light novel cơ mà, tự nghĩ ra từ ngữ đi!”

“Kuh!”

“Chả lẽ không có cách nào diễn tả được nữa à?”

“Guh!”

Rồi, nói thì nói!

“Được…đừng có coi thường tác giả light novel! Anh sẽ dùng toàn bộ kỹ năng viết lách của mình để miêu tả em.”

Tuy rằng nói thế.

“Nói thì nói thế nhưng cũng chịu thôi. Ngay cả Senjyu Muramasa-sensei cũng không miêu tả được người đáng yêu nhất trên đời.”

Ôi ~ tôi ủ rũ thở dài, nhưng chợt nhận ra Sagiri có vẻ rất ngượng, tay nó run run.

“~~ uuuuuuuuu:

“Ơ? Sao thế?”

“Không biết!”

Nó quay mặt bỏ vào phòng, tôi cuống quít theo sau.

Sau khi đóng sập cửa lại, bạn gái tôi cáu gắt lườm.

“Thế…hẹn hò nào.”

“Ừm…”

Trông nó đáng sợ quá nên chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý.

“Nhắc đến hẹn hò thì nghĩ đến điều gì? Xin mời tác giả light novel mảng tình cảm lãnh mạn hài Izumi Masamune-sensei trả lời!”

Sagiri đột nhiên đá quả bóng trách nhiệm cho tôi

“Ờ…hôn?”

“Tiếp…”

Sagiri đỏ mặt, run run.

“Nii-san, anh chỉ nghĩ được mấy cái bậy bạ thôi à?”

Lại Nii-san nữa rồi. Chắc nó quen thôi ấy mà

“Anh làm sao mà biết được! Đây là lần đầu tiên anh đi hẹn hò với bạn gái mà! Kể cả thằng nhân vật chính trong Sekaimo cũng chỉ làm mấy cái hơi hơi ecchi chứ bộ.”

“Nhưng thằng đó nghĩ về em gái nó.”

“Anh chỉ muốn em gái của anh thôi!”

“Đừng có nói câu đó với cái mặt đắc ý thế! Biến thái!”

Có cảm giác cả hai đều hiểu nhầm nhau rồi --

“Ý anh không phải thế! Ý anh là anh sẽ chân thành với bạn gái còn hơn cả nhân vật trong truyện của mình nữa cơ!”

“Anh lại còn đang so mình với nhân vật trong truyện?”

“Guh!”

Vừa mới thành một đôi đã cãi nhau rồi.

“Thế theo ý em thì nhắc đến hẹn hò người ta nghĩ đến cái gì? Xin mời họa sĩ sở trường vễ ecchi Eromanga-sensei trả lời!”

“Em không quen ai có cái tên như thế cả!”

“Ừ ừ -- thế câu trả lời của em là gì?”

“Được rồi…”

Sagiri ưỡn ngực tự tin. Không hiểu nó sẽ nói gì nhỉ?

Câu trả lời là:

“Em sẽ bảo bạn trai của em cởi hết quần áo ra.”

“Em chỉ nghĩ được mấy cái bậy bạ thôi à?”

Đúng là Eromanga-sensei có khác!

“Không phải!”

Còn tưởng nó sẽ đỏ mặt phản đối, ai dè Sagiri bình tĩnh phản công. Nó ra hiệu “từ từ” rồi chậm rãi nói:

“Có gì đâu mà bậy bạ..đã hẹn hò rồi thì đương nhiên em phải lo vụ quần áo của bạn trai em rồi…vì thế em có quyền lột đồ của bạn trai!”

“Đừng có nói những lời như thế bằng cái giọng bình thản vậy!”

Chắc chắn con gái không nên nói những cái này! Với cả nếu anh mà nói chắc đã ăn cả tấn gạch rồi! Bất công quá!

“Fufufu!!”

Nhịp thở của con bé càng lúc càng nhanh dần.

“Vì thế, Nii-san, mau tự lột đồ đi! Ngay lập tức! Để em còn nhìn toàn thân anh mà vẽ!”

“Sa..Sagiri, lẽ nào em chỉ thích cơ thể của anh sao?”

Tôi sợ đến mức vội lấy tay che người. Ai mà ngờ có ngày mình lại nói ra những câu này cơ chứ.

“Ah ~ anh nói kiểu bậy bạ nữa ồi ~~ Masamune đúng là đồ háo sắc.”

“Em làm gì có tư cách gì nói câu đó! Không có chút nào!”

Sagiri “yah” một cái rồi lao vào tôi. Tôi dùng tay chặn đầu nó lại, nói:

“Cho dù những gì em nói là thật đi nữa thì 「 khoản này 」 chỉ nên diễn ra ở cuối cuộc hẹn thôi. Làm gì có chuyện vừa mới hẹn hò anh đã khỏa thân luôn cơ chứ!”

“Uh….”

Sagiri dừng lại, tay đã đang cởi thắt lưng tôi ra rồi.

“Anh nói đúng!”

“Thấy chưa?”

Sống rồi.

Tôi chạy thoát, thắt chặt dây lưng, nói:

“Thế em còn muốn gì nữa? Ngoài khoản lột đồ bạn trai đi nhé.”

Làm gì có thằng bạn trai nào lại phải nhắc bạn gái nó cau này chứ.

Mà sao Sagiri – bạn gái lại đi lo khoản kế hoạch hẹn hò nhỉ? Thường đó là việc của bạn trai cơ mà!

Sagiri nghĩ một lúc sau đó giơ một ngón tay lên.

“Thôi thì…dạo phố đi.”

Thế là chúng tôi đi dạo.

Vừa đi dạo vừa mua sắm – kể ra cũng là mẹo hẹn hò thông dụng, nhưng vì Sagiri không ra khỏi phòng được nên ---

“Ra ngồi đây đi, Masamune.”

“Ừm.”

“Đi dạo” theo ý của Sagiri có nghĩa là “mua hàng online”. Vì thế chúng tôi mở máy tính và lướt mạng.

Đôi lúc vai cũng chạm nhau…cảm giác không tệ lắm.

“Hôm nay....đi tìm quần áo cho anh đi.”

“Cho anh? Không phải cho em à?”

Thường đi hẹn hò con gái chọn đồ còn con trai móc ví mới đúng chứ nhỉ?

“Ừm, em sẽ chọn đồ cho anh.” Sagiri vừa cười vừa nói.

“Em không cần làm thế.”

“Không sao, quà của em mà. Lần hẹn hò của chúng mình mà lại.”

“Ờ…”

Èo…

Gì thế này…

Đầu tiên là nó lên lịch, sau đó dẫn mình đi…

“Em nghĩ bộ này hợp với anh lắm, Masamune.”

“Thế à?”

“Anh mặc bộ này sẽ ngon ăn lắm.”

Còn tặng quà nữa….hôm nay Sagiri ngầu ghê ta

Tôi là đàn ông mà còn cảm thấy tim đập thình thịch.

“Nhìn nè ~”

Sagiri lấy bút vẽ ký họa ngay hình của tôi trong bộ đồ vừa chọn.

“Anh mặc sẽ trông thế này này. Hôm nay mà đặt thì mai là tới – em muốn nhìn tận mắt.”

“Ừm..Em có vẻ thạo món mua hàng trực tuyến nhỉ….mà cũng đúng.”

“Cứ để em lo khoản này! Em chuyên nghiệp rồi!”

“Thật là…đáng tin…ahahaha!” Tôi bật cười.

“Em nói gì lạ à?”

“Không, anh chỉ thấy vui mà thôi.”

Chỉ là ngồi với nhau mà sao thấy hạnh phúc quá

Tại sao mình thấy xao xuyến thế này…

Có lẽ…đây là phong cách của chúng tôi

“Tuy mới khởi đầu…nhưng có lẽ hẹn hò là thế.”

Làm gì cũng được, miễn là làm cùng nhau.

“……….”

Đột nhiên Sagiri híc tôi một cái. Tôi híc lại, hỏi ý nó là sao.

“Không biết.” Con bé làu bàu.

“Okay, giờ đến lượt anh chưa?”

“Lượt anh?”

“Lượt anh chọn quần áo cho em – kỷ niệm hôm nay.”

“Hơ? Anh mà chọn đồ cho em á?”

“Có vấn đề gì à?”

“Izumi-sensei toàn để nhân vật nữ mặc quần áo quê một cục thôi.”

“Khoan đã! Em nghĩ thế thật à? Sao anh không biết gì cả?”

“Mọi lần đều là trí tưởng tượng của em cứu khoản này còn gì.”

“Sao em không nói thẳng cho anh! Anh còn tưởng Eromanga-sensei chả thèm đọc cách anh miêu tả nhân vật chứ!”

Trong những trường hợp đó anh toàn phải thay đổi cách miêu tả cho hợp với tranh vẽ thôi.

…Nhưng mà vì thế nhân vật lại có quần áo đẹp để mặc, coi như cho qua.

“Thế…coi như em chọn rồi anh trả tiền nhé?”

“Ừm, được đấy. Có trang này em hay vào lắm.”

Sagiri hừng hực khí thế tiếp tục. Tuy không ra khỏi phòng, nhưng hôm nay tôi rất vui.

Đó là buôi hẹn đầu tiên của hai đứa.

Sagiri thở dài:

“Không thể làm hết được rồi.”

“Đương nhiên. Hết được thì kỳ lắm.”

Dù sao cũng còn đang sống chung mà.

“Ờ…anh nói cũng đúng.”

“Hôm nay anh vui lắm.”

“Thế là tốt rồi.”

“Mai phải làm việc lại rồi – nhờ em mà anh thấy mình đã nghỉ ngơi đầy đủ.”

“…Đừng có cố quá đấy.”

“Ừm.”

Đâu phải mình tôi là bận. Sagiri cũng có việc của mình mà.

Con bé nói:

“Đừng có tự đắc vì ước mơ sắp thành hoặc là vì anh có bạn gái đấy.”

Nghe nó cảnh báo, tôi cười đáp:

“Làm sao mà không tự đắc được.”

“Thiệt là…”

“Nhưng anh sẽ cố.”

Như thế chắc sẽ rất vui.

Nhờ cuộc đối thoại này mà bao lo lắng trong lòng tôi tan biến hết.

“Sau khi hoàn thành công việc, anh có chuyện này muốn nói với em.”

“Nói gì?”

Con bé không hiểu. Tôi gật gù:

“Ừ, anh định tỏ tình với em sau khi giấc mơ thành sự thật, nhưng giờ chắc có thể làm sớm được rồi.”

“Ưm.”

Nghe vụ tỏ tình, Sagiri đỏ mặt.

“Anh rất muốn nói với em điều này.”

“….Nghe anh nói thế em lại không muốn nghe nữa.”

“Ahahaha, thế à? Nhưng nghe đi nhé, nếu không được thì anh cũng thôi.”

“Thế…anh định nói cái gì?”

Ánh mắt Sagiri cho thấy nó nghi tôi ra mặt.

Câu trả lời là:

“Anh phải nói trước, cái này cũng quan trọng như truyện cầu hôn vậy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện