Sau buổi talk show cho “Cô em gái đáng yêu nhất trên đời” ở Akihabara, lần đầu tiên Eromanga-sensei lộ mặt cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng

Cùng ngày, trong một gian phòng nhỏ ở đó, tôi đang ăn uống với đám đồng nghiệp của mình.

“Cảm ơn, vất vả rồi.”

“Hm, hy vọng có thế có nhiều người biết đến tác phẩm của tôi hơn.

Ngồi đối diện tôi là một cậu thanh niên tóc vàng mặc quần áo nhẹ mùa xuân, Kunimitsu Shidou. Bên cạnh là đàn anh của tôi, Kusanagi-senpai.

Lúc xuống sân khấu, tuy cũng đụng phải Elf và Muramasa-senpai, nhưng tôi nói mình có “chuyện quan trọng giữa đàn ông với nhau” nên bỏ đi ra đây.

“Cảm ơn nhiều. Nhờ mọi người cả đấy.”

Tôi gãi đầu gãi tai nói. Thật ra thì lần này bản thân có làm gì đâu cơ chứ, toàn nhờ công Eromanga-sensei (đúng hơn là nhờ cô Kyouka cả mà)

“Thế….cái chuyện quan trọng giữa đàn ông với nhau mà các anh nói là cái gì?”

Đã có linh cảm không lành rồi…nên vừa hỏi vừa chuẩn bị tinh thần.

“Ờ thì…về Kunimitsu.”

“Về Shidou-kun?”

Tôi lặp lại một lần, đưa mắt nhìn Shidou-kun.

Bình thường trông sáng láng dễ coi, hôm nay lưng còng, vai tụt, sắc mặt rất kém. Bộ mất ngủ hay sao vậy?

“Thật ra…gần đây anh mệt mỏi lắm.”

“Mệt mỏi? Bí ý không viết lách được à?”

“Cũng không hẳn là không viết được, nhưng viết chậm như rùa bò…cố mấy cũng chỉ rặn ra được vài chữ…” Anh ta thở dài.

“Đang viết viết, tự nhiên tỉnh lại lại thấy mình đang google làm sao để lên tinh thần, truyện còn chưa viết được một chữ!”

Wow wow wow!

Mấy thằng làm việc ở nhà hay gặp cái này lắm nhé. Học sinh chắc cũng không ít.

“Nếu là em thì em đi ngủ cho xong.”

Ngủ một giấc, dậy đi tắm – cho dù không thể khôi phục được thì ít nhất cũng có động lực làm việc. Học tập hay công tác đều hiệu quả như nhau.

Nghe đề nghị này, Shidou-kun chỉ lắc đầu.

“Ngủ cũng không có tác dụng ấy chứ. Chả viết được…sau đó rồi cũng chả hiểu nổi sao lúc trước mình viết được…tiếp đến là thao thức hàng đêm….”

“Hừm, bệnh nặng đấy. Có chuyện gì xảy ra à?”

Chả biết mình có làm được gì không, nhưng cứ hỏi thử cái đã.

“Nhiều chứ…Izumi-kun có nhớ Đại hội light novel thiên hạ đệ nhất không?”

“Nhớ. Sao?”

Đại hội light novel thiên hạ đệ nhất

Đúng ra cái này là một cuộc thi cho đám tác giả mới vào nghề, nhưng vì một bà nữ tác giả nháo lên nên suýt nữa hỏng hết, cuối cùng người thắng là một thằng chả mới mà cũng chả nổi tiếng. Event loạn lung tung benh hết cả lên.

“Lúc đó, nếu anh cố viết thì truyện ngắn đã thành truyện dài được rồi.”

Hồi ấy Elf cũng nói thế. Bảo là Shidou-kun vẫn quen viết series truyện ngắn, cả đống đều khiến người đọc thấy ấm lòng.

“Cả nửa năm sau, vẫn cố viết viết…nhưng bị loại hết, chả in được quyển nào cả.”

Cái này lại rất bình thường, nhưng tôi cũng không nỡ nói ra.

Dù sao viết không được thì không có tiền, nhịn đói nhé.

Đây là một trong những lý do Shidou-kun thấy nản “công việc không thuận lợi”.

“Anh nói là còn nhiều, thế tức là còn lý do khác à?”

“Ừ. Lý do khác là….Valentine trắng làm tim anh chảy máu….”

Tôi chỉ biết chút chút vụ này thôi, nghe đâu như Shidou-kun thích bà biên tập viên Kagurazaka thì phải.

Có lẽ các bạn cũng quên mất rồi, để nhắc lại nhé:

Hồi Valentine, tôi, cùng Army và Shidou-kun lập ra một kế hoạch tác chiến ngày Valentine , khiến Shidou-kun thành công nhận kẹo ừ Kagurazaka-san (kẹo bạn bè thôi)

Một tháng sau, Valentine trắng, Shidou-kun bỏ bao công sức ra làm một cái bánh thật ngon báo đáp, kết quả Kagurazaka-san đem chia cho mọi người luôn.

Nói cách khác, tâm ý của anh ta đem đổ sông đổ biển hết. Trái tim tan vỡ, thế là uống sau rồi bò đến nhà tôi.

Lý do Shidou-kun thấy nản thứ hai “tình cảm không thuận lợi”.

“Ra là thế. Thảo nào thấy nản.”

“Còn nữa cơ!”

Còn cơ à?

Anh ấy nói tiếp:

“Hôm nay, anh định đi một chuyến này để cải thiện tâm trạng, cuối cùng…gặp một đống tác giả, tác phẩm mới. Bọn họ nhìn vui vẻ quá…cảm thấy còn tệ hơn ấy. Như anh này, chưa từng nhận được một lá thư nào của độc giả hết.”

Anh ấy nói mà tay chống lên bàn, thân nghiêng về phía trước, bộ dạng có thể ngã lăn ra bất cứ lúc nào.

Kusanagi-senpai cười, bảo:

“Chú phải như anh này, lấy oán khí làm động lực! À, chúc mừng nhé, Izumi-sensei, Sekaimo đã bán được 100.000 bản! Rõ ràng tác phẩm thất bại của anh không bì được rồi. Thế chú có kế hoạch cho nó lên anime chứ?”

“Ahahahaa, cũng không chắc lắm.”

Phiền quá đi.

Từ trước đến giờ tôi làm gì có bán được nhiều thế, nên chả biết làm sao. Đâu có mà bạ đâu nghịch đó như Elf được, nên đành cười trừ.

Dù sao thì ---

Lý do Shidou-kun thấy nản thứ ba “So sánh với người khác, công việc không có tiến triển”.

…Tóm lại là thế.

“Hà….giờ anh chả còn sức để mà ghen tỵ ấy chứ…chỉ có thể chìm nghỉm thôi….”

Shidou-kun cười vô lực. Cạnh đó, Kusanagi-senpai gật đầu.

“Chú thấy đấy, mấy bữa nay anh cũng nói chuyện vài lần rồi nhưng không thể cứ để thế này được. Izumi-kun tới giúp sức một phen đi.”

“Cho dù anh nói thế….”

Giúp thì cũng muốn đấy, nhưng tôi không nghĩ mình có thể làm được cái gì. Cảm giác việc này vẫn là mỗi người tự lực cánh sinh là tốt nhất.

Ví dụ nếu Elf hay Muramasa-senpai mà thấy tôi kêu ca thế này, nhất định hoặc là sẽ trêu chọc hoặc sẽ mắng mỏ một trận. Đó là cách bọn họ giúp tôi lấy lại tinh thần, để có thể tự mình giải quyết cái nan đề này.

Cái này tôi còn không làm được. Thậm chí nếu cố có khi còn phản tác dụng.

Kusanagi-senpai quay qua bảo:

“Izumi, cơ hội của chú đến rồi.”

“Cơ hội? Em làm được gì?”

“Để giúp Kunimitsu, đi làm một phát group date đi!”

“G, group date?”

Thật không ngờ Kusanagi-senpai lại đưa ra đề nghị này đấy.

Cạnh đó, cả Shidou-kun cũng tròn mắt ngạc nhiên

“Group date…ý anh là….số lượng nam nữ bằng nhau, nói chuyện rồi…tạo cơ hội đặt quan hệ lâu dài?”

“Đúng! Nếu có cô nào xinh xinh tham gia tha hồ mà lên tinh thần!”

Vèo một tiếng, Shidou-kun nhỏm dậy ngay lập tức.

“Đúng thế! Hồi Kusanagi-senpai dẫn đi bar, tôi cũng thấy hưng phấn lăm!”

“Anh nói trước là không có rượu lần này đâu đấy nhé, Kunimitsu.”

“Sao? Vui mà? Tuy là em chả nhớ gì cả.”

“Ngậm mồm vào! Tóm lại, không rượu là không rượu!”

“Eh? Ehhhhhhh?”

Quan hệ giữa bọn họ cũng không tệ đấy chứ

Bạn nào quên thì để tôi nhắc lại vậy, từng có lần Kusanagi-senpai (cùng tôi và Elf) vì Shidou-kun say quá mà được một kỷ niệm rất muốn quên.

Kusanagi-senpai bắt chéo tay thành hình chữ X, nói:

“Lần này group date có Izumi còn là trẻ vị thành niên, cấm rượu.”

“Nghe em cái đã, Kusanagi-senpai, Shidou-kun! Đừng có lập kế hoạch mà bỏ qua em thế có được không. Em KHÔNG đi đâu! Em có người trong mộng rồi!” Tôi phản bác, không quên bỏ một câu “Với cả Shidou-kun cũng đang thích Kagurazaka-san, làm sao mà đi được cơ chứ!”

“Hmmm, nói cũng đúng.”

Ủa, ông anh này cũng dễ gật ghê nhỉ.

Kusanagi-senpai mỉm cười:

“Để anh nói cho chú nghe xem Kunimitsu đang nghĩ gì này. Công việc vô vọng. Tình cảm khó khăn. Cái gì cũng dở. Mình cũng chả bỏ Kagurazaka-san đâu, nhưng có cơ hội đi gặp gái thì cũng phải nắm lấy chứ. Biết đâu được em nào trẻ tuổi thì sao.”

“Em, em đâu có nghĩ thế!” Shidou-kun cuống quít cãi.

“Thật không?”

“……………”

Bị hỏi câu này, Shidou-kun chỉ có thể quay mặt đi chỗ khác.

Nói trúng tim đen rồi chứ gì?

Kusanagi-senpai nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh ta, nói với tôi:

“Cho dù chú thích ai rồi đi group date vẫn được mà. Sao phải khó khăn thế Izumi.”

“Anh cho mấy thằng nhân vật chính của light novel nói câu đó xem, không bị độc giả ném gạch đến chết mới là lạ!”

Gần đây độc giả đã bắt đầu yêu cầu các nhân vật là phải có chút thanh danh rồi.

Kusanagi-senpai nhún vai:

“Anh với Kunimitsu có phải là nhân vật chính của light novel quái đâu mà lo ~”

“Em nghĩ cái này người bình thường cũng phải để ý rồi.”

“Anh chả cần nghe chú lý do lý trấu. Chả ai để ý đâu, nhỉ Kunimitsu.”

“Ờ…cái này…làm sao bây giờ…”

Không ổn. Shidou-kun bị lây anh này rồi.

Kusanagi-senpai đấm bàn, nói:

“Izumi…Izumi Masamune-sensei đang học cấp ba, chả lẽ chú không định giúp hậu bối đang tan vỡ trái tim hay sao? Anh chỉ muốn chú giới thiệu vài em xinh đẹp trẻ trung thay cho mấy bà già thôi mà.”

“Đừng gọi Kagurazaka-san là bà già!”

Shidou-kun có khác, vẫn phản ứng ngay được. Tôi thừa cơ phản pháo:

“Chờ đã! Thế rút cục anh muốn em làm gì!?”

“Đi giới thiệu cho anh mấy em cấp ba đi.”

Kusanagi-senpai mặt không đổi sắc đáp.

Cảnh sát! Em gọi cảnh sát nhé!

“Làm, làm sao em có thể giới thiệu bạn em cho mấy người đáng nghi như anh được!”

“Đáng nghi? Chỗ nào? Bọn anh chỉ muốn vui vẻ một chút thôi.”

“Dối trá!”

Bị tôi cương quyết từ chối, Kusanagi-senpai tóm gáy Shidou-kun dí vào, lên tiếng:

“Izumi! Nhìn đôi mắt này xem! Thấy trong sáng chưa? Đây mà là ánh mắt của một đứa suốt ngày nghĩ đến eroge à?”

“Chả biết nghĩ đến eroge hay không chứ mắt này đục ngầu à! Nhìn như mắt cá chết ấy!”

“Ừ thì đáng thương, đúng chưa?”

“………..Làm ơn đừng kéo em vào được không…”

Shidou-kun thì thầm. Tôi quay mặt đi, quay lại Kusanagi-senpai.

“Thế anh thì sao? Anh chẳng giới thiệu được ai chắc?”

“Anh chả quen ai trong sáng đủ để chữa bệnh này cả. Chỉ có chú mới tìm được một bé vừa xinh vừa trẻ.”

Giọng này đột nhiên nghiêm túc khiến tôi cảm thấy hơi bị áp đảo.

“Đi group date sẽ cho chú kinh nghiệm sáng tác chuyện tình cảm lãnh mạn! Cơ hội bằng vàng thế mà chú bỏ qua được à!”

“Ực…..”

Nếu suy nghĩ tỉnh táo thì sẽ thấy anh này chỉ nói lung tung, nhưng đáng tiếc lúc đó hơi bị váng đầu thành ra lại thấy có lý.

“Được rồi Izumi – nhanh nhanh đi tìm mấy em tươi trẻ đi nào! Anh đảm bảo là sẽ vui! Lại còn giúp được Kunimitsu nữa! Nếu chú không tin, cứ đến tham gia theo dõi bọn anh!”

“Tươi trẻ…group date..”

“Đúng đúng! Mấy em trẻ tuổi! Học sinh cấp ba!”

“Đi tìm mấy em trong sáng một tý đi, Izumi-kun!”

Ặc! Cả Shidou-kun cũng tham gia? Sao tự dưng lại máuthees ?

“Nếu có thể tìm một thiếu nữ văn chương ấy.”

“Người như thế có mà lên trời kiếm…làm sao mà em tìm được…”

“Izumi-kun, tôi tin tưởng cậu tìm được hai nữ tác giả light novel nổi tiếng! Tôi tin tưởng với cậu thì chuyện này dễ như trở bàn tay, dù sao cậu cũng hàng ngày gặp Eromanga-sensei, chị ấy vừa xinh vừa gợi cảm!”

Ủa, sao hôm nay Shidou-kun khác thế nhỉ?

“Ah ~ định ra tay với đồng nghiệp đấy à Izumi-kun? Lợi hại quá, anh không làm nổi!”

“Anh thì có tư cách gì nói câu này!”

Nói xem người anh thích tên gì nào?

“Ôi lần đi du lịch đó vui quá. Izumi-kun cùng hai thiếu nữ xinh đẹp cứ liếc mắt tán tỉnh nhau, tôi và anh Chris chỉ có thể căng ra làm việc…”

“Hả?”

Giờ đã xuân rồi mà anh còn nhớ chuyện từ hè năm ngoái?

“Izumi! Sao chú có thể nhẫn tâm như thế! Senpai gì mà chán vậy!?”

Kusanagi-senpai, anh làm ơn đừng diễn trò nữa có được không?

“Nói thật, tôi nghĩ lần đó mình phối hợp biết ý như thế là Izumi-kun thiếu tôi một lần đấy.”

“Không không không, Shidou-kun uống say rồi gây phiền toái lại cho mọi người là hòa.”

“Ớ? Lúc nào?”

“Đừng bảo là quên rồi nhé!?”

Quên thật à? Hay lại giả bộ ngốc đây?

Kusanagi-senpai nghiêm giọng nói:

“Chắc chắn là không nhớ.”

“Ự….!”

Khi Shidou-kun đến nhà tôi say, anh ta cũng có mặt mà.

“Tuy không biết mọi người đang nói chuyện gì, nhưng giờ là lúc đòi phần nhân tình Izumi-kun nợ mình. Giới thiệu một thiếu nữ trong sáng thích light novel cho anh đi.”

“Có, có nợ gì đâu…”

“Nhắc lại nào: trẻ hơn, trong sáng! Izumi! Nhớ chưa! Trẻ!”

“Đừng có hiểu nhầm, anh chỉ cần một tình bạn thuần túy thôi cũng được…Không cần gì hơn…chỉ cần chữa khỏi trái tim là đủ.”

Anh muốn nói chuyện với nữ sinh đến mức ĐÓ cơ à? Chả phải anh còn là học sinh vài năm trước sao?

“Rồi rồi! Sẽ cố gắng hết mình!”

Bị cả senpai lẫn kouhai ép bẹp thế này --

Cuối cùng, tôi đồng ý với yêu cầu của họ

Vấn đề tiếp theo là…đi đâu mà kiếm “nữ sinh” bây giờ…

Một tuần sau, ở phòng học. Tôi đang nằm vật ra bàn nghĩ cách thì có người gọi.

“Mune-kun, Mune-kun.”

Đây là bạn cùng lớp của tôi, Takasago Tomoe. Mái tóc đen dài mượt mà. Bộ ngực đầy đặn gần như bật ra khỏi đồng phục học sinh.

“Vất vả rồi. Tớ cũng xem talk show của cậu đó.”

“Ừm…cảm ơn.”

“Không ngờ Eromanga-sensei lại là một chị đẹp như thế đấy.”

“Ahahahaha …”

Cô ấy có phải người thật đâu – đương nhiên không thể nói ra được rồi.

Tomoe khom người xuống, thì thầm:

“…Nè, thế cậu thích Eromanga-sensei à, Mune-kun?”

“Ờ…phải nói thế nào nhỉ…”

“Tớ nói đúng à?”

“Không hẳn….”

Đúng là thích Eromanga-sensei thật, nhưng không phải là cô Kyouka. Câu hỏi của Tomoe khó trả lời quá!

“Xin lỗi, làm ơn đừng hỏi” Tôi đổi chủ đề “Nè…”

“Ừm?”

“………………….”

“Sao thế? Sao nhìn tớ ghê thế?” Tomoe bối rối hỏi.

“Cái này…..có chút nguyên nhân, tớ đang tìm mấy người hợp điều kiện.”

“Điều kiện?”

Nhìn cậu ấy vẫn chưa hiểu, tôi nói tiếp:

“Ừ. Trẻ trung, xinh xắn đáng yêu, trong sáng, thích light novel, dễ làm thân với mọi người.”

“À, là tớ phải không.”

Tomoe cười, đúng kiểu mèo khen mèo dài đuôi. Cũng đoán được mà.

“Hừm…thật ra thì…đúng là cậu phù hợp đấy.”

Cơ mà…nên nói sao nhỉ…

“…Tớ đùa thôi mà cậu làm như thật. Láu thế.”

Tự khen mình chán rồi giờ lại xấu hổ kìa.

“Thế rút cục cầu cần chuyện gì?”

“Group date.”

“Ớ?”

“Tớ đang tìm thành viên tham gia một lần group date. Thế nên mới cần những thiếu nữ phù hợp yêu cầu vừa rồi.”

“……………………..Hừ.”

Tự dưng thấy lạnh hết cả người!

Nè nè! Cậu đang xem thường tớ phải không?

“Rõ ràng cậu bảo cậu có người trong lòng rồi…. mwuuuuuuuuu”

“Kuh!”

Kusanagi-senpai! Shidou-kun! Thấy chưa!? Thiếu nữ trong sáng thật sự còn LÂU mới đi group date.

“Không, không từ chối nổi à! Người ta đang ủ rũ thê thảm lắm ---“

Tôi cuống quít giải thích cho Tomoe nghe, còn trọng điểm nói rõ là lần này group date rất bình thường, vui vẻ mà thôi.

Nghe xong, cậu ấy vẫn có vẻ không vui:

“Ý cậu là sao, group date bình thường kiểu bạn bè? Tớ không hiểu.

“Theo lời người ta thì đây là một buổi gặp mặt để tất cả cùng vui vẻ mà thôi.”

“…Hừm, người ta của cậu nghe cứ như hikikomori ấy nhỉ.”

Cũng không sai đâu.

Tomoe nghĩ một lúc, sau đó lườm tôi:

“Người trong lòng cậu có biết vụ này không?”

“Ai cơ?”

“Tớ ~ bảo ~ là ~ người trong lòng cậu có biết cậu sắp đi group date không?”

“Không, chưa biết.”

“Hoh ~ ~”

Bạn ấy bắt tay trước ngực, nhìn thẳng vào tôi.

“Mune-kun ~ đã có người trong lòng rồi ~ mà còn dám đi group date.”

“……Ực.”

“Cậu thấy sao?”

“Aggghrr! Tớ thấy mình có lỗi lắm! Tớ còn không dám đi gặp người ta nữa cơ!”

Chả hiểu sao Shidou-kun có thể bình thản thế được. Đúng là hikikomori chuyên nghiệp có khác

Tôi không làm được. Không thể lén lút phản bội người mình thích được.

”Sao thế…Nii-san…đau bụng à?

Có thể tưởng tượng ra cảnh Sagiri đang nhìn mình. Ôi giờ đau bụng thật rồi!

Tôi ảo não ôm đầu cúi xuống. Tomoe nhìn tôi nghiêm mặt, sau đó thở dài.

“Nếu đã phiền thế vậy cậu từ chối đi! Đi đi! Nhanh! Sao mà vô dụng thế!”

Bạn ấy dừng một chút, vỗ vai:

“Thôi được, để tớ giúp cậu một tay vậy.”

Tôi tròn mắt ngạc nhiên:

“Giúp tớ một tay…cậu định đi lần group date này sao?”

“Hả? Còn lâu nhá! Sao tớ lại phải đánh đổi danh tiếng trong sáng của mình cho cậu?”

“Thế nhưng…”

“Vừa rồi ý tớ không phải là thế. Ý tớ là tớ sẽ giúp cậu hai việc:1. xóa đi mặc cảm tội lỗi vì lén đi group date mà không nói cho người mình thích và 2. Giúp cậu tìm người giải quyết phiến toái.”

“Cậu làm được những thứ này cơ á?”

“Trước hết, xóa đi mặc cảm.”

“Ừm?”

“Chủ yếu cái này vẫn dựa vào cậu mà thôi. Tớ chỉ có thể giúp chút ít, dù sao thì người cậu thích là ai, như thế nào tớ còn chả biết cơ mà.”

Đương nhiên rồi.

“Có điều, nếu tớ là bạn gái của cậu…”

“Nếu Tomoe là bạn gái tớ à?”

Chả biết có phải cả nghĩ không, giọng tôi hơi run. Tomoe cũng đỏ mặt:

“Nếu. Nếu thôi nhé.”

“Ừ ừ.”

“…Tốt rồi…* khụ khụ*…thế thì…nếu…nếu tớ là bạn gái của cậu…những lúc thế này tớ hy vọng cậu sẽ nói cho tớ biết.”

“Nói ra hử…”

“Đúng, giải thích như cậu làm lúc nãy ấy. Vì có đàn anh nhờ quá nên mới phải làm, giúp đỡ đàn em đang ủ rũ…nói rõ ra. Như thế ít nhất tớ sẽ hiểu rằng bạn trai mình cũng không có ý gì xấu.”

“Nhưng nếu nói ra rồi bị giận thì sao?”

“Bị giận là chắc luôn.”

Thấy chưa---

“Tomoe-san, phải làm sao bây giờ?”

Tôi thành tâm cầu Tomoe-san trong sáng thỉnh giáo.

Soạt một cái, cậu ấy chĩa tay vào mặt :

“Lấy quà cáp hối lộ đi!”

“Tưởng cậu trong sáng ngây thơ?”

“Trong sáng mà! Nghe kỹ này! Nghe đi, Mune-kun ngốc! Thiết luật là khi con gái giận, con trai phải tặng vài món quà!”

“Vài món quà? Số nhiều?”

“Ít nhất cũng phải có cái gì quý giá đó!”

“Cậu thì trong sáng chỗ nào! Đừng có nói như thể người tớ thích chỉ biết đến tiền vậy!”

Tôi lặp lại lời của mình vừa nãy. Tomoe bình tĩnh mở rộng hai tay:

“Dù sao tớ có biết người ta là người như thế nào đâu. Nếu thích cậu thật thì quà gì mà chả được ~ Mune-kun, cậu không biết chứ nếu tâm ý mà cứ dấu trong lòng thì làm sao ai rõ được.”

Nói cách khác, tâm ý mà không chuyển thành hành động thì cũng là công cốc. Vì thế phải có quà.

Tóm lại cách của Tomoe là thế.

“Hiểu chưa? Giải thích rõ ràng, sau đó mua quà tặng. Nhớ đấy.”

“Thank you! Nhẹ hết cả người.”

Tôi xoa ngực, cảm ơn Tomoe.

“Tốt rồi. À à – lúc tặng quà nhớ nói thế này này:”

Bạn ấy cười, tạo dáng thật đáng yêu:

“Anh thích em nhất trên đời!”

“Nói xong đi gặp ông bà luôn đó!”

“Hả? Làm sao?”

“Ngượng lắm! Người ta sẽ bảo tớ đang đùa gì thế rồi cáu cho mà xem!”

“Ố ~ ra là quan hệ còn kiểu này nữa à ~ Hà hà, hiểu hiểu!” Tomoe đảo mắt một vòng.

“Tóm lại – để tớ thử một phát.”

Ít nhất tôi cũng biết nên mua gì cho em gái mình rồi.

“Còn về vấn đề thứ hai!”

Tôi cắt ngang chủ đề lúc nãy. Tomoe cũng có vẻ không để ý.

“Ừm, theo cậu nói thì cái group date này không có gì nguy hiểm phải không? Tớ có thể tin tưởng cậu được chứ, Mune-kun? Với cả tớ cũng khoái light novel mà, để giúp tác giả light novel thì tớ rất sẵn lòng”

Tomoe thì thầm vào tai tôi mấy chữ.

“Hả?”

“Thì anh tác giả hikikomori ấy muốn một thiếu nữ trẻ tuổi, thích light novel, trong sáng ngây thơ phải không?”

“Ừ đúng.”

“Hừ hừ…thế thì tớ biết mấy đứa rất phù hợp.”

Tomoe vừa nói, vừa nở nụ cười xấu xa.

Chủ nhật tiếp theo.

Chúng tôi dự định sẽ tổ chức group date ở phòng khách nhà Masamune.

Tại sao lại ở nhà mình? Cái này tôi sẽ giải thích sau – giờ phải nói cái khác đã.

Tại sao tình huống lại hóa thành cơn ác mộng “đi tham gia group date ngay dưới phòng người mình thích”?

Tôi cố nhị không òa khóc, dù sao giờ ván đã đóng thuyền cả rồi, chỉ có thể cắn răng vượt qua mà thôi.

Các bên nam nữ đều đã đến cả rồi.

Nam gồm có tôi – Izumi Masamune, Kusanagi Ryouki, Kunimitsu Shidou. Ba người cả thảy.

Nữ thì gồm có ---

“Jinno Megumi, 13 tuổi ~☆”

“….Natsume Aya….11 tuổi.”

“Shiratori Ageha! 8 tuổi!”



“…………………………………..” <- Kusanagi-senpai.

“…………………………………….” <- Shidou-kun.

So với các cô bé đang cười tỏa sáng, ba đứa con trai đang ngồi tái xanh, hóa đá cả lũ.

Cuối cùng, Kusanagi-senpai túm vai tôi, nói:

“Izumi-kun ~~ đi vệ sinh với anh cái.”

“Toa lét nhà em từng người một thôi ạ, senpai.”

“Yên nào. Đi thôi, Kunimitsu.”

“Đau đau…đừng kéo!”

“Ơ? Em cũng đi ạ?”

Cả tôi và Shidou bị anh ấy kéo ra hành lang.

Trong lúc đó, Megumi vui vẻ chỉ bọn tôi nó:

“Em biết rồi ~ Là hội nghị tác chiến group date phải không!? Hm hm, xin mời ♪ đằng nào bọn anh mà muốn thành công cũng cần nỗ lực chứ. Nào mọi người, bọn mình cũng lập hội nghị tác chiến đi ♥!”

Hiểu nhầm lớn rồi đây.

Sau đó…cuộc hội thoại này diễn ra:

“Từ trái sang phải, 70 điểm, 40 điểm, 10 điểm. Mọi người nghĩ sao.”

“Cậu định chọn ai?”

“Anh ngồi giữa.”

“Mắt cậu có làm sao không thế?”

Nghe thô quá trời luôn.

Đương nhiên, nhóm của Megumi đang nói về bọn tôi đấy.

“Kusanagi-senpai, anh thấy chưa? Vì anh mà giờ các em ấy có ấn tượng xấu với bọn mình rồi.”

“Im mồm.”

Anh ấy đóng cửa phòng lại, dòn tôi vào góc tường.

“Izumi…trò gì thế hả?”

“Ơ? Anh nói cái gì? Em nghe không hiểu?”

“Đừng có giả ngu! Mấy đứa ấy là thế nào hả?”

“Izumi-kun, cậu bảo sẽ giới thiệu những thiếu nữ xinh xắn mà…”

Tôi liếc mắt về phía phòng khách, đáp:

“Đúng như mấy anh yêu cầu còn gì. Trẻ trung xinh xắn. Còn đòi gì nữa?”

“Quá trẻ!”

“Lại còn tìm nữ sinh cấp một cấp hai nữa để đi group date…bọn anh nhờ chú đấy à?”

“Chờ chút…hai anh…đừng có bóp cổ em! Đau!”

“Chú còn đang giả ngu nữa đi!”

“Bọn anh nhờ chút vì chú là học sinh cấp ba, bọn anh muốn gặp một em nữ sinh cấp ba thích light novel! Thế mà chú lại…!”

“Con nhóc ấy mới có 8 tuổi à!”

“Thì em ấy sau này sẽ lớn lên, sẽ đi học cấp ba. Anh cứ chờ đến tương lai đi.”

“Tương lai cái đầu chú! Hiện tại! Quan trọng là hiện tại!”

“Hiện tại giờ phải làm sao? Làm sao qua được cái group date như ác mộng này!”

“Thì cứ vui vẻ nói chuyện không được à?”

Tôi cố tỏ vẻ “em vẫn chả thấy vấn đề gì cả”

“Chú mày ngu ***. Ngu vừa thôi! Chú còn tưởng việc không liên quan đến mình à?”

Thấy tôi vẫn chối tội, Kusanagi-senpai cáu tiết:

“Ý anh là sao ạ?”

“Giờ thì trẻ con nó cũng có smartphone. Cho dù nó không biết Internet nguy hiểm thế nào, nhưng nếu chú bảo chúng nó giữ bí mật cái gì, nó sẽ vui vẻ thông báo công khai qua SNS, sẽ nói cho tất cả những người nó biết. Sẽ dùng Line, dùng Instagram nữa…”

“Thì sao ạ?”

“Vẫn còn chưa hiểu? Lỡ hôm nay chúng nó chụp ảnh lại thì sao? Nghĩ xem một cái hình có tựa đề 「 Đi group date với tác giả light novel 」 sẽ lan ra nhanh như thế nào! Đây là bằng chứng không thể chối cãi! Bọn anh đã hơn 20 rồi, chúng nó còn học cấp 1. Cả thế giới sẽ biết đấy!”

Hai mắt anh ấy đã đỏ ngầu lên rồi.

“Ờ…anh có nói quá không…”

“Đồ ngốc này, là đàn anh, anh cảnh báo chú này: chú phải chuẩn bị tinh thần cho trường hợp 「 Tất cả thông tin cá nhân trên mạng bị một bên thứ ba có ác ý lấy hết, sau đó dùng để bôi xấu bản thân vào lúc khó khăn nhất 」. Mã hóa, đặt thông tin chỉ cung cấp cho bạn bè các loại hoàn toàn không có ý nghĩa trong thời đại này đâu. Anh cũng nhận được không ít ảnh khỏa thân của các tác giả light novel, đại đa số đều chưa gặp bao giờ -- đó chính là bằng chứng! Chú định xử lý những thứ đó thế nào đây?”

“Em hiểu ý anh rồi ạ! Đừng dùng những ví dụ bẩn thỉu đó nữa cho em nhờ!”

Internet đáng sợ quá. Quá mức đáng sợ!

Có điều, theo lời anh ấy nói thì cho dù đi group date với nữ sinh cấp ba cũng nguy hiểm ngang nhau.

“Thế…giờ sao, Kusanagi-senpai?”

“Anh đang cố nghĩ cách đây…chờ một chút.”

Ít ra anh ấy không nói “anh chuồn đây” đã chứng tỏ nội tâm bất khuất rồi.

Bọn tôi quay về phòng khách, nơi mấy cô nhóc đang chờ. Ít nhất cũng nên nói rõ mục đích của cái group date này.

“Bọn anh ~ chậm quá ~ Onii-san ♪”

Giọng ngọt như mía lùi này không thể là ai ngoài Jinno Megumi rồi.

Mười ba tuổi. Lớp trưởng của Sagiri, cũng là một trong số những người bạn ít ỏi của con bé.

Megumi mặc áo khoác xuân, váy ngắn, đôi chân chắc khỏe của cô nhóc lộ cả ra ngoài.

Chắc mọi người đoán được cả rồi chứ, mấy cô nhóc này toàn là bạn của Megumi hết. Tomoe nhờ tụ tập lại đấy.

Đương nhiên, bọn tôi cũng có nói sơ qua tình huống cho mấy đứa rồi.

“…Megumi nói cả ba anh đều là tác giả light novel.”

Cô nhóc đeo kính là Natsume Aya, mười một tuổi. Trán cao, kẹp tóc rất hợp với váy.

Theo lời Megumi thì – “Aya-chan sau này muốn trở thành tác giả light novel”.

Nghe bảo cô nhóc này cũng tham gia mấy cuộc thi light novel hạng hai, thảo nào có vẻ hơi căng thẳng.

“Chào các anh, Onii-chan.”

Người vừa lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ đó là Shiratori Ageha, tám tuổi.

Tóc nâu nhạt, đồng phục hơi có chút không hợp tuổi. Mặt mũi khả ái, sau này chắc cũng nghiêng nước nghiêng thành lắm đây.

Đúng như Megumi tuyên bố từ trước – “Trong số bạn của em, Ageha-chan được nhiều bạn trai thích nhất”

Không ngờ cô nhóc lại có thể tuyên bố bạn mình còn nổi tiếng hơn mình.

Ừm…đáng yêu thì đúng..nhưng..”bạn trai” cái tuổi này chắc chỉ cùng lứa thôi. Ít nhất với tôi mà nói thì chả cảm thấy gì.

Đây là người thứ ba của cuộc group date này, cũng là chủ bài -- ừm, chốc nữa nói.

Megumi nhìn chúng tôi, nói:

“Tốt, giờ đến lượt các anh rồi đấy, Onii-san ♥”

Phần này cũng không có gì lạ trong một cuộc group date, nhưng mà…

Ba bọn tôi nhìn nhau, lặng lẽ trao đổi bằng ánh mắt.

(…Ui, không muốn lộ tên thật cho mấy đứa này đâu)

(Không muốn bị gọi là lolicon…không muốn bị gọi là lolicon…không muốn bị gọi là tác giả lolicon)

(……….Bút danh của em lộ rồi)

Cả ba đứa đều lo bị lộ bút danh và tên thật.

Cả ba cũng biết là không thể đảm bảo bí mật ở cái trò group date này.

“…Thế để anh trước.”

Kusanagi-senpai tự tin giơ tay phải lên.

Định làm gì đây….mấy đứa kia đều biết anh là tác giả cả rồi…có rất ít thứ mà anh ấy có thể làm bây giờ..

“Xin anh giới thiệu bút danh trước!”

Aya-chan có vẻ căng thẳng, tựa như người hâm mộ tham dự hoạt động ký tên vậy.

Đến rồi!

Cô nhóc này chắc chắn sẽ hỏi!

Không hiểu cái anh ăn mặc như hoàng tử Noctis [note2376] là sở trường viết light novel gì? Là người hâm mộ, chắc chắn cô nhóc phải muốn biết.

“Ừm….”

Kusanagi-senpai và bọn tôi bị dồn vào chân tường. Megumi còn không quên tát nước theo mưa:

“Với cả ngoài tên ~ anh nhớ nói tác phẩm tiêu biểu nhé.”

Đừng có làm ra vẻ lớp trưởng vào lúc này! Ranh con!

Kusanagi-senpai! Làm sao bây giờ? Đường cùng rồi, phải làm sao bây giờ?

Tôi đưa mắt cầu cứu vị tác giả áo đen bên cạnh.

Anh ấy trả lời, mặt tỉnh bơ:

“Kadono Koukei, tác phẩm tiêu biểu là series Boogeipop. [note2377]”

“Hả…?”

Tròng mắt tôi suýt nữa thì bắn cả ra ngoài.

“..Anh, anh nói cái gì…”

Miệng làu bàu mấy chữ với chính mình. Anh ấy cũng thì thào lại:

“Giờ anh đang mạo danh Kadono Koukei-sensei.”

“Không không không không!”

Anh đang mạo danh người khác đấy! Lại còn dùng tên ấy nữa! Quá quá quá sức mạo hiểm!

Vì anh ấy mạo danh tác giả nổi tiếng, Aya-chan “Ớ” một tiếng rất to. Kusanagi-senpai nhân cơ hội ra hiệu cho tôi:

“Phối hợp đi Izumi, bắt buộc phải thế thôi. Anh không thể để group date giữa bọn mình và đám học sinh tiểu học này lộ ra được. Đừng lo, không sao đâu mà.”

“Nếu anh mà thành công thì Kadono Kouhei-sensei sẽ thành người đi hẹn hò với học sinh tiểu học đấy, chắc chắn là không sao chứ?”

“Làm sao Kadono Kouhei-sensei lại giận vì chuyện nhỏ này được. Boogeipop mà!”

Cái này thì liên quan gì đến Boogiepop?

“Cho dù anh có nói thế cô bé cũng biết ngay thôi. Anh chả giống người thật chút nào cả!”

“Sống qua được hôm nay là tốt rồi, dù sao cũng không gặp lại nhau nữa đâu! Với cả anh đoán cô nhóc này cũng không biết mặt người thật, thêm chút may mắn là ổn thôi. Tệ lắm thì mình bảo có tin hay không cũng không quan trọng là được!”

“Anh nghe anh nói kìa!”

Kế hoạch gì mà sơ hở tùm lum!

“Khụ khụ khụ khụ…..”

Vì bút danh quá nổi của Kusanagi-senpai mà Aya-chan trở nên rất kích động.

“Thật…thật sao! Xin cho em chữ ký ạ!”

“Phét đấy. Anh này có bút danh là Kusanagi Ryouki, tác phẩm nổi danh là 「 Pure Love 」 chứ không phải 「 Boogiepop 」 .”

“Izumi!”

Kusanagi-senpai đứng bật dậy, nhưng tôi bơ luôn.

“Anh là Izumi Masamune.”

“Anh là Kunimitsu Shidou.”

Shidou-kun nói, giọng đã bỏ cuộc. Tôi giơ tay với Megumi:

“Xin lỗi, em có thể giữ bí mật lần này được không?”

“Được ạ! Em đảm bảo mà!”

Megumi đồng ý ngay. Lúc Kusanagi-senpai bốc phét, cô nhóc cũng không có phản ứng gì cả mà.

Nhân tiện, Ageha-chan vẫn đang nghiêng đầu không hiểu gì hết.

“Tuy Megumi có thêm mắm thêm muối một ít, nhưng cô bé rất giữ lời hứa. Giới thiệu bình thường cũng không sao.”

“…Thật không?”

Có lẽ thế.

Dù sao tuy biết Sagiri là Eromanga-sensei, cô nhóc này vẫn giữ bí mật mà…chắc là ổn. Dù những lời của Kusanagi-senpai khi trước vẫn khiến tôi hơi sợ, nhưng vẫn còn hơn là trắng trợn ba xạo.

Tôi đưa mắt nhìn Megumi, thấy cô nhóc đang dùng tay ôm mặt ra vẻ ngượng.

“Ôi ~♥ không ngờ Onii-san tin tưởng em đến thế ♪ Tim em đập rộn ràng cả nè ~~!”

“Rồi rồi.”

…Có lẽ không nên nhắc đến vụ talk show, xem xong Megumi thêu dệt nên không ít.

“Đến lúc cạn ly nào! Onii-chan, hãy để em đổ đầy ly của anh bằng tình yêu ~~”

“Nè nè, không cần sang chỗ này ngồi đâu.”

Theo tiết tấu của Megumi, cuộc group date chính thức bắt đầu.

Đúng lúc này, trần nhà vang lên mấy tiếng rầm rầm.

Mấy cái *rầm rầm* này có nghĩa là “một vừa hai phải thôi.”

“…………………….Anh có chút việc riêng phải giải quyết, mọi người cứ tự nhiên nhé.”

Tôi đứng dậy ra khỏi phòng khách, chạy lên lầu.

“Toi rồi…Sagiri lại nổi giận rồi.”

Như hiện giờ thì em nó cáu đến mức nào, chỉ nghe tiếng cũng đoán ra được.

Cuối cùng, tôi đi đến cửa căn phòng khóa kín. Chả biết có phải ảo giác không mà thấy hắc khí như ẩn như hiện phun ra từ khe cửa.

“…Ực.”

Vì thế, tôi run run mà vào gặp em gái mình.

Giờ, cho phép tôi kể lại lý do lại phải chọn chỗ này để tổ chức group date.

Ba ngày sau khi nói chuyện với Tomoe, sau khi tan học, tôi vào trong căn phòng khóa kín nói chuyện với em mình:

“…Nii-san, sao thế. Anh tự dưng nghiêm túc nói là có việc cần…”

“…Trước khi anh trả lời, em nhận cái này đã.”

“Cái gì? Ah, đây là !!!!”

Sagiri hưng phấn nhận quyển sách tôi mua tặng.

“Đây là…đây là…thần khí….”

“Là bộ 「 bách khoa toàn thư quần lót 」 đã ngừng xuất bản !”

Con bé cầm nó giơ lên cao như lúc Link [note2378] lấy được thanh Master Sword. Bên tai tôi tự dưng lại văng vẳng âm thanh quen thuộc.

“Nii-san! Làm sao anh mua nổi cái này!?”

“Anh hỏi Tomoe, bạn ấy cùng anh đi mấy nhà sách cũ tìm thử, hôm qua đến một tiệm sách cá nhân thì còn. Đây là quyển em muốn nè.”

“Ừ! Ừm!”

Con bé gật đầu liên tục, tay ôm chặt quyển sách. Nếu bỏ qua cái tiêu đề sách thì cảnh tượng này thật là ấm lòng người. Sagiri cười thật thoải mái.

“………………Cảm ơn, Nii-san.”

“Không có gì, Sagiri.”

Ôi…bỏ đống tiền mua quyển sách tựa đề bậy bạ thế này cũng đáng….nhưng thật không ngờ câu tiếp theo con bé nói là thế này:

“Thế, lần này anh phạm tội gì?”

“Ơ?”

“Anh phạm tội gì…Nii-san?”

Nó hỏi, vẫn mỉm cười.

Nhận ra rồi à.

Nụ cười trên mặt con bé biến mất, nó bĩu môi:

“Nói nhanh. Anh đã làm gì…mà phải lấy lòng em?”

“Cả em cũng nhìn anh bằng ánh mắt ấy sao?”

“Nếu nhầm em sẽ xin lỗi.”

“Em cũng không nhầm đâu.”

“Đó!?”

Sagiri lấy chân đá tôi không ngừng. Tuy không đau nhưng nó vừa đá vừa la:

“Nhanh nói * đá *cho em đi! Nii-san *đá* ! Lần này anh *đá* lại gây chuyện gì!”

Mệt rồi à? Nhưng cũng đáng yêu ghê.

“Biết rồi biết rồi, để anh kể! Nhưng mà…em phải nghe anh nói đã nhé. Anh nói một nửa thế nào em cũng cáu, nhưng em phải nghe anh nói hết đã. Phải cho anh nói hết.”

“Đừng có kiếm cớ nữa. Anh làm gì?”

“Thì…lần này…muốn đi….”

“Đi đâu?”

“Group date.”

“C..cái gì cơ?”

“Group date.”

“……………………….”

“…………………………..”

Đột nhiên có một khoảng lặng khó chịu giữa hai đứa.

“Sa, Sagiri?”

“Onii-sama….vừa nãy…em nghe nhầm thì phải, không hiểu gì cả. Anh vui lòng nhắc lại có được không?”

“Anh đã bảo mà, em đừng hiểu nhầm!!”

Nụ cười dịu dàng cộng thêm khí chất đại tiểu thư đáng sợ quá!!

“Group date, nhưng là kiểu group date bạn bè thôi!”

“Anh đang kiếm cớ thì có!!! Mwuuuuuuuuuuuuu ~ ghét anh!”

Ôi thôi! Toàn bộ đều là lỗi Shidou-kun hết cả!!

Đồ Hikikomori đáng ghét!

Tôi vội khóc lóc giải thích:

“Anh không muốn đi group date đâu! Shidou-kun bị Kagurazaka-san đá, sau đó lại gặp chuyện này chuyện nọ nên buồn rầu, muốn gặp nữ sinh cấp ba cho lên tinh thần! Người ta khóc hu hu luôn! Kusanagi-senpai quỳ xuống cầu xin, anh không đồng ý không được! Xin hãy tin anh!”

Giải thích xong xuôi, Sagiri mới bĩu môi:

“…Anh muốn đi group date….với nữ sinh cấp ba?”

“Không không! Sau khi thảo luận với Tomoe, bọn anh quyết định không phải là group date bình thường mà là group date vờ thôi.”

“Group date vờ?”

“Ừ. Rồi anh nhờ Tomoe, Megumi tìm mấy cô bé.”

Nhân tiện, vào lúc này tôi đã có sanh sách người tham gia từ phía Megumi rồi.

“Mwu, anh đi group date có cả Megumi-chan?”

“Group date vờ thôi mà.”

“Vờ đi nữa….có gì khác group date thông thường?”

“Tuổi của bên nữ không phù hợp.”

“Hơ? Bao nhiêu tuổi?”

“Có ba cô bé tất cả, số tuổi từ lớn đến bé là mười ba tuổi, mười một tuổi…và….”

“Và? Người cuối cùng thì sao?”

“…………..”

“Nói. Mau!”

Áp lực này không thua gì cô Kyouka cả, tôi lắp bắp:

“Tám, tám tuổi.”

“……………………..Hả? Nói lại….lần nữa….”

“Tám tuổi.”

“………….Đồ vô dụng.”

Có một thằng anh, vì đi dự group date với nhóc con tám tuổi mà bị em gái nó nhìn với ánh mắt đầy khinh miệt.

Chính là tôi đấy.

“Không không phải thế! Đây là âm mưu của cô chủ hiệu sách xấu xa!”

Sagiri mắt rơm rớm, đáp:

“….Em biết mà, Nii-san là lolicon…”

“Em biết mà là thế nào!? Ở đâu có cái tin đồn này?”

“Em kệ! Cứ để quyển tiếp theo của Izumi-sensei lấy tựa đề là 「Gặp nhau ở trường tiểu học 」 đi!”

“Làm sao anh có thể đặt cái tựa như thế được! Trong tình huống đó là nhân vật chính là giáo viên, để đảm bảo cuộc sống nên mới phải --- ! Khoan khoan khoan, anh nhắc lại, anh không phải là lolicon! Em nghĩ thế nào mà lại hỏi câu đó?”

“…Vì….vì…Nii-san….nói là….anh thích em….”

“Ực.”

Cứ đánh ra là chủ bài này là tôi lại cứng họng.

Thật không hiểu sao lại nhắc đến nó lúc này…

Sagiri đỏ mặt, nói:

“…Em…em…trông thế này…thấp bé….ngực phẳng….nên …Nii-san chắc là thích thế….”

“Không đúng, Sagiri” Tôi phủ định “Anh không thích con gái nhỏ người. Cũng không thích ngực phẳng.”

“Ớ?”

Hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau ---

“Anh thích em cơ.”

“ ~~~~~~~~~~~~~ Hừm hừm hừm….thế…thế à!”

Giọng này hoặc là đang rất giận hoặc là…sao đó. Toàn thân nó hơi run, cúi đầu.

“Đúng vậy. Anh không phải lolicon! Đúng ra mà nói anh thích ngực bự cơ.”

“À! Ra! Là! Thế!”

Nó quay mặt đi luôn.

Hử? Sao lại tự dưng nổi giận nhỉ?

Sagiri lườm tôi:

“….Nii-san không phải lolicon…hiểu rồi. Group date là vờ thôi. Cũng hiểu rồi. Anh có lý do không từ chối được…đã rõ. Muốn em tha lỗi cũng có thể.”

“Thật không?”

“Ủ rũ….cũng không dễ chịu.”

Giọng con bé có chút lo ngại, tựa như chính nó đang nhớ lại kỷ niệm của mình.

“Em cũng có…những lúc không vẽ được hình loli…”

“À à….”

Cái này có tính là giống Shidou-kun không nhỉ?

“Nhưng…có một điều kiện.”

Điều kiện mà con bé đưa ra là --

“Làm ở nhà.”

“Hả hả hả hả????”

“…Nếu làm ở nhà…em cho phép….Nếu anh thực sự không định ra tay với học sinh tiểu học, yêu cầu này cũng không quá đáng.”

“Không không, không vấn đề gì! Nhưng …có ổn không? Sẽ ồn lắm đấy.”

“Không sao. Em không thích thật, nhưng còn tốt hơn là không biết chút nào.”

“…Hiểu rồi. Xin lỗi.”

Tôi cúi đầu. Em gái cũng quay mặt đi, nhưng sau đó lại đưa mắt lại ngay:

“Dù sao lần này anh cũng giải thích trước…lần sau cấm đấy.”

Tóm lại mọi thứ là thế.

Cảnh vật quay lại hiện tại, khi tôi bị lôi cổ đến căn phòng khóa kín.

“….Sa…Sagiri…anh đến rồi ~.”

Lòng đầy lo sợ, tay đưa lên gõ cái cửa đang tỏa ra hắc khí

Kẹt một tiếng, cửa mở ra. Sagiri đã chờ sẵn tôi, cặp mắt trống rỗng vô hồn.

“Nii-san.”

“G, gì cơ?”

“Thế nào?”

“Cái gi thế nào?”

“….Group date.” Nó bĩu môi, giọng rất khó chịu.

“À…đang giới thiệu bản thân” Tôi đáp, thở phào nhẹ nhõm.

“Thế sao trông anh đã mệt lử thế?”

“Em phải có mặt thì mới hiểu được…ủa mà em có biết Kusanagi-senpai với Shidou-kun không nhỉ?”

“….Nghe anh kể rồi. Một ông say và ông bạn của ổng.”

“Đúng đúng, chính họ đấy.”

Họ cũng đến nhà một lần rồi, chẳng qua vì tránh ảnh hưởng đến con bé mà tôi không cho gặp mà thôi.

“Các bạn nữ thì sao?”

“Hử?”

“….Các bạn nữ Megumi dẫn đến…đáng yêu không?”

“Ờ….đáng yêu hả? Có lẽ. Nhỏ quá nên, cũng không hẳn…”

Dù sao với nam sinh cấp ba, trẻ con kiểu đó thì cũng chả có hứng thú chút nào.

Tuy bảo trong anime với light novel thì nhân vật đó lại không vấn đề gì, nhưng thực tế tôi nghĩ đa số đều đồng ý thôi. Cá nhân tôi nghĩ rằng chỉ cần đề phòng những cô hơn kém mình ba tuổi trở lại là đủ.

“Hừ…thật à?”

“Thật!”

“….Nii, Nii-san…yêu từ cái nhìn đầu tiên…hồi đó em vẫn là học sinh tiểu học thì phải…”

“Ngày đó anh còn trẻ hơn bây giờ! Hứng thú cá nhân cũng thay đổi khi con người ta lớn dần lên!”

Mà sao tự dưng mình lại nói về cái chủ đề này nhỉ?

Ngượng quá trời! Hèn hạ!

“Mwu….vẫn không tin được anh.”

“Hơ? Hả?”

“….Em có thể tưởng tượng cảnh anh chơi trò chơi nhà vua với Megumi-chan, sau đó chờ không khí tốt rồi ra lệnh cho bạn ấy cởi đồ.”

“Làm gì có chuyện đó! Người ra cái lệnh đó là em, là Eromanga-sensei cơ mà!”

“Em, em không quen ai tên như thế cả!”

“Thế rút cục phải làm sao em mới tin anh đây?”

“Muốn em tin anh thì…..nhắm mắt lại.”

“Hử?”

“Nhắm…mắt lại.”

“-----------“

Vì con bé vừa nói vừa đỏ mặt nên tôi khá là rối trí, nhưng vẫn làm theo lời nó.

“Thế này được chưa?”

“Ngồi xổm xuống. Đầu hạ thấp nữa.”

Hả? Chả lẽ ---

Tôi tập trung toàn bộ tinh thần vào môi mình

Sau đó – một tích tắc sau ---

Trên --- không phải môi – trán, đột nhiên có cảm giác gì đó. Thô thô hơi ráp.

“………Sa, Sagiri? Em đang làm gì thế?”

“Yên nào đừng nhúc nhích. Hỏng hết bây giờ.”

“………”

Tôi chỉ có thể ngậm mồm lại mặc cho con bé muốn làm gì thì làm.

Cuối cùng, nó nói:

“Rồi xong. Anh mở mắt ra được rồi.”

Tôi làm theo, và thấy trước mặt là… Eromanga-sensei đang cầm bút đánh dấu.

“Sagiri! Em viết cái gì lên trán anh thế này?”

“Thần chú để đảm bảo Nii-san không được ai hoan nghênh ở group date cả.”

“Rút cục là cái gì?”

“Nếu chỉ để cho đàn em của anh lên tinh thần….cho dù không được hoan nghênh cũng không sao cả.”

Eromanga-sensei cười trộm, sau đó nghiêm mặt:

“Thôi quay về group date đi, Nii-san.”

“Không! Ít ra cũng nói cho anh biết em viết cái gì lên mặt anh đã!”

“Không cho! À, cũng cấm xóa, cấm nhìn luôn.”

“….Em nói thật đấy hả?”

“Ừ! Có thế em mới yên tâm được!”

Kiểu này thì làm sao mà từ chối yêu cầu này được rồi.

“…………………”

Mang theo cái trán bị Eromanga-sensei “yểm bùa”, tôi quay lại phòng khách. Chưa kịp vào, Megumi đã chạy ra.

“Chào anh về Onii-chan ~~ phewwwwwwwww, cái gì trên trán anh thế?”

“Ờ…cái này…à….”

Biết ngay mà! Con bé nó viết gì khiến người ta cười nhạo mình!

“À thôi, em hiểu rồi. Anh không cần phải nói đâu ~”

Megumi vẫy tay cắt đứt lời tôi

“Em hiểu cả rồi, ahahaha, Onii~ chan ~ đáng yêu quá. Anh thắng, anh thắng rồi ♥”

Cô nhóc vừa nói vừa chọc cùi chỏ vào bụng tôi

“….Nhân tiện, anh cũng không biết trên trán mình có những chữ gì…”

“--- Em không nói cho anh biết đâu.”

“Ừm ~”

“Group date xong để Izumi-chan giúp anh lau nhé. Đừng có soi gương đấy nha.”

“….Sẽ cố.”

Nhưng có điều, không biết trên trán mình có chữ gì thì làm sao mà hiểu được tình huống nó như thế nào.

Tôi đổi chủ đề:

“Thế giờ group date thế nào rồi em?”

“Đang cạn chén. Anh chậm quá, Onii ~ chan.”

“………Nói thật anh nghe….có ổn thật không?”

“Có mà. Em chủ trì mà, anh cứ yên tâm.”

“…Thật không đấy.”

Cảm thấy sau màn tự giới thiệu trời ơi đất hỡi đó thì chả có thể có gì tốt lành cả.

“Thật mà ~ Onii ~ chan, nếu vẫn lo anh tự mình nhìn xem ♪”

Từ góc này, tôi có thể thấy hai người đang có vẻ dòm dòm điện thoại….khá là khả nghi.

Nhích đến gần Kusanagi-senpai, hỏi thử:

“Kusanagi-senpai, anh với Aya-chan đang làm gì thế?”

“Izumi…hử, trán chú hay nhỉ.”

“Anh làm ơn đừng để ý, thế bọn anh đang làm gì –“

“À, cô nhóc này đang muốn thành tác giả light novel nên lập một blog, anh đang bắt nạt nó đây.”

“Anh bắt nạt cả trẻ con à? Anh định làm gì thế hả?”

Không thấy Aya-chan đã sắp khóc òa lên đấy à?

“Kusanagi-senpai….sao anh lại biết cái blog của em ~”

“Tại em lấy tên thật mở blog chứ sao. Nghe này, giờ lên mạng gặp gái thì phải kiểm tra xác thực thông tin ngay, cái này là chuyện tất yếu phải làm rồi. Nhất là lại còn gặp nhau qua group date nữa.”

“Ý anh là sao!?”

“Thì kiểm tra xem liệu có cơ hội tán tỉnh được gì không chứ sao. Cho dù là với nhóc, vài năm sau gặp lại anh có thể mở đầu câu chuyện bằng mấy chữ 「chúng ta có chung sở thích 」 một cách đơn giản.”

“Ra…ra là thế.”

Anh này dạy học sinh cấp hai cái gì vậy trời.

“Học được gì chưa? Đã thế giờ để anh xử lý mấy cái bình luận nhóc chê 「 Pure Love 」 của anh nào.”

“Ahhhhhggghhhhhhhhhhhhhh”

Aya-chan ôm đầu hét lên.

Hiểu mà. Viết bình luận chê bai rồi gặp tác giả thì lúng túng lắm.

“Sao, sao anh lại đọc cả blog? Anh là tác giả light novel cơ mà?”

“Trật tự nào, tác giả light novel mới cần đọc blog chứ sao. Phải đọc mới biết thiên hạ nói gì về truyện của mình chứ, Izumi nhỉ?”

“Không, em thì không.”

Đọc vào thấy sợ lắm.

“Thế hử? Anh thì phải đọc. Không những đọc blog cá nhân mà các trang ẩn đi anh cũng đọc.”

“Hà…”

“Nói thật nhé, mấy bình luận khen ngợi Kusanagi Ryouki đa số đều là anh viết đấy.”

“Vô liêm sỉ dữ vậy !?” *2

Cả tôi và Aya-chan la. Anh ấy có vẻ cũng chả quan tâm.

“Có gì quan trọng đâu. Ai mà chả làm thế.”

“Làm gì có vụ ấy!”

Ước gì ông đàn anh này đừng có bôi tro trát trấu lên mặt tác giả light novel nữa…

Thật đáng thương, Aya-chan đã đỏ hết mặt rồi.

“ Ôi ~ thiệt là! Chán quá! Em nghe nói đến đây sẽ gặp tác giả light novel nên mới đi, ai dè lại thế này…”

“Anh đùa thôi. Xin lỗi nhé.”

Kusanagi-senpai xoa đầu Aya-chan. Tôi nhíu mày, hỏi:

“…Lạ nhỉ, Kusanagi-senpai mà lại hiền thế. Anh bảo anh ghét mấy lời bình luận ác ý nhất cơ mà?”

“Anh nói thế bao giờ?”

“Hồi trước khi anime của anh lên sóng đấy.”

“Xin lỗi, nhưng đẳng cấp của anh đã khác xưa rồi. Lên anime xong anh cũng lên cấp.”

Hừm….nghe cũng có lý.

“Dù sao thì người đọc cũng bỏ tiền mua sách, họ cũng có quyền viết cảm tưởng mà. Thỉnh thoảng những review của họ cũng khiến anh cải thiện kỹ năng hơn. Với cả nể mặt ¥600 tiền thuế, anh sẽ không trút giận lên độc giả. Cùng lắm chỉ nổi điên lên mà thôi.”

“Tức là tha thứ cho họ hả?”

Anh ấy dõi mắt nhìn về phương xa.

“Hừm…lúc anime được chiếu cũng có rất nhiều cái tương tự…vô số bình luận ác ý, review chê tơi tả….hộp thư thì mở lên toàn thấy những lời nguyền rủa độc địa xấu xa….người hâm mộ thì vừa nhỏ vừa ít, đã thế lại bị đám fan của Yamada Elf bắt nạt….”

Thì đành chịu thôi, anime của anh là mới mà.

Anh ấy thở dài thường thượt, xoa đầu Aya-chan, nói tiếp:

“Bình thường người ta mua truyện của anh đọc xong, sau đó hoặc khen hoặc chê. Người đọc bình thường như em thực ra rất đáng quý, cái đó anh rất rõ ràng. Anh chỉ ghét cái đám chả bỏ tiền ra mua mà lại lên mạng đọc sau đó tát nước theo mua như đúng rồi mà thôi.”

“Anh làm ơn đừng nói về mấy cái đó nữa có được không ạ?”

Ví dụ này….cũng không sai, đám viết review vớ vẩn toàn làm tác giả bọn tôi sôi tiết lên thôi.

“Đó là nhờ sức đề kháng mà anh có được sau khi đọc xem người ta nói gì về anh trên mạng. Sức đề kháng đã qua thử lửa, đã chống chịu vô số lời nói ác ý. Nhất là mấy thằng reviwer ngu nhu ****, đám trẻ trâu chả biết gì!”

Lại nữa rồi…

“Aaaagrh ~ cứ nghĩ đến chúng nó là lại thấy điên hết cả lên! Giá mà có đủ kiên nhẫn! Giá mà đừng có bước vào con đường này

“Anh càng nói càng lạc đề rồi!”

“Nào có lạc đề! Tóm lại, ý anh là nhóc có ghét chuyện của anh cũng được, chê bai cũng không sao. Anh không vì thế mà khó chịu với độc giả của mình đâu.”

Anh ấy quay đầu, dịu dàng nhìn Aya-chan.

“Hiểu chứ?”

“Ừm, ừ.”

“Tốt.”

Kusanagi-senpai cười hì hì.

Nhìn cảnh này, Megumi vui vẻ nói:

“Ehehh ~ Kusanagi ~ senpai ~ dịu dàng quá ~~ Hì hì ~ nào, cạn chén cạn chén ♪”

“Tch.”

Kusanagi-senpai tặc lưỡi, lạnh lùng nói với Aya-chan:

“Nè nhóc.”

“….Dạ?”

Giọng cô nhóc có một chút phản kháng. Anh ấy cũng chỉ đơn giản nói:

“Lần sau nhớ tiếp tục mua sách của anh mà đọc nhé.”

“….Em sẽ viết bình luận nữa đấy.”

“Tùy.”

“….Được thôi.”

“Cảm ơn đã mua sách.”

Nói xong, cả hai đều quay mặt đi.

Nhìn đoạn hội thoại hài hước này, Megumi không nhịn nổi quay sang tôi, cười:

“Anh xem, rất thuận lợi mà.”

Sau đó, cô nhóc chỉ tay sang ghế sofa.

“Tiếp theo ~ là ~ đằng kia ♪”

Đằng kia gồm có Shidou-kun và Ageha-chan (tám tuổi). Cả hai ngồi đối diện và nói chuyện.

Tôi lặng lẽ nhìn sang:

“Vui lên đi ~ Onii-chan! Cạn, cạn!”

“Không…không phải….anh đâu có buồn….gì đâu?”

“Thật không?”

Ageha-chan dí mặt vào mà hỏi. Ở khoảng cách gần như vậy thì đủ để bóp chết bất cứ thằng lolicon nào.

Shidou-kun nghiêm mặt, giơ tay muốn tách cô nhóc ra.

“Thật…”

“Nhưng Ageha nghe nói cuộc group date này là để giúp Kunimitsu-sensei vui lên mà.”

“…………..cái này…”

Xin lỗi nhé, Shidou-kun, sự thật là….tôi cùng Kusanagi-senpai đã quyết định nói cho đám con gái hết lý do lần group date là thế rồi.

Ageha-chan nhìn anh ta, tiếp tục:

“Ageha biết mà! Onii-chan bị cô gái mình thích bỏ nên không viết được nữa.”

“*Phụt!*”

Shidou-kun bị sặc. Ageha-chan giơ cả hai tay lên đầu, nói:

“Ageha sẽ giúp anh vui lên! Ngoan ngoan!”

“Mwu muw mwuuuuuu…..”

Wow….

Bé gái cấp một an ủi một tác giả light novel (người lớn) đang tan vỡ trái tim…

Cảnh tượng này thật là kỳ lạ!

“….Ực…..Cái gì mà…Izumi Masamune …em làm toàn những thứ dư thừa….”

Giờ thì giận lây sang cả mình. Thôi tránh mặt đi cái đã.

Tôi quay qua Megumi:

“Thấy chưa Onii ~ chan. Em đã bảo rồi, ổn cả mà.”

“Là một trong số chủ mưu của vụ này…anh thấy kế hoạch của em cũng không hoàn toàn ổn đâu….”

Cảm thấy có vẻ sắp tiêu rồi. Tôi mà là Shidou-kun thì chắc đã đập đầu vào tường từ lâu.

Nhưng Megumi lại nói, giọng đầy tự tin:

“Không sao không sao ♪ Anh xem tiếp đi”

“Tự dưng em tự tin dữ vậy….”

“Bởi vì ~ đây là kế hoạch của anh em mình mà ~”

“----------“

“Onii-chan bảo cứ làm theo cách của anh thì Kunimitsu-sensei sẽ vui lên ~ em tin tưởng anh ♥!”

Cô nhóc nháy mắt, tựa như một con tiểu quỷ tinh nghịch.

“Thế thì…thôi cứ xem sao đã rồi tính tiếp.”

“Vâng,”

“Anh cũng tin tưởng vào lựa chọn Ageha-chan của em.”

“Vâng.”

Thế em thì sao nhỉ? Còn chủ mưu thứ ba Tomoe sao không thấy em nêu tên?

Tóm lại, tôi và Megumi cùng đặt niềm tin vào kế hoạch của mình và tiếp tục theo dõi Shidou-kun cùng Ageha-chan.

“Onii-chan --- không, Kunimitsu-sensei!”

“…Cái…cái gì?”

Nhìn Shidou-kun nghiêm mặt, Ageha-chan cười cười đưa ra một món.

“Cho anh này.”

“Món” đó là một phong thư đáng yêu, bìa màu hồng.

“Cái…cái này là…?”

“Thư của người hâm mộ, Ageha viết ~ cho Kunimitsu-sensei đấy!”

“Hả? Ôi ôi ôi ôi ôi?”

Đây chính là quân chủ bài mà tôi nhắc đến lúc trước.

“Shiratori…em…cũng đọc truyện của anh?”

“Vâng. Ageha ~~ thích truyện của Kunimitsu-sensei nhất!”

Nụ cười trẻ con quả là rực rỡ!

“……………..”

Mặt khác, một chiêu bất ngờ này quả thật khiến Shidou-kun trở tay không kịp.

Tôi cũng hiểu tâm trạng anh ta. Chắc đang không ngờ lại có người biết đến một tác giả tôm tép như mình.

Kunimitsu-sensei tính đến nay vẫn là tác giả gần như không có danh tiếng gì. Không giải thưởng, không tác phẩm tiêu biểu. Ngay cả ở ban biên tập cũng không phải cá nhân nổi bật, cho đến nay không có gì khiến người ta chú ý.

Cũng không khác tôi hồi mới vào nghề được hai năm là mấy.

Nhân tiên nhắc lại, hồi đó đại đa số thư của tôi toàn là từ một người duy nhất (chắc là Muramasa-senpai), ngoài chị ấy ra chỉ còn có ba lá thư.

Ba lá thư thôi nhé.

Tuy không muốn đi tính thử…nhưng mà tỷ lệ này…đại khái cứ ngàn người đọc thì có được một lá thư duy nhất.

Ít nhất lúc đó Izumi Masamune cũng chả khá hơn Kunimitsu Shidou là mấy.

Đến giờ còn chưa nhận được lá thư nào của người hâm mộ nè

Tuy có tác phẩm, nhưng lại không có người ủng hộ. Thảm quá.

Ít nhất cảm nghĩ của tôi là thế. Có lẽ một phần là vì bản thân cũng không dám lên mạng xem người ta nói gì về truyện của mình, nhưng có lẽ đến giờ Shidou-kun vẫn không biết niềm vui của tiểu thuyết gia. Anh ấy không nghĩ có ai thích truyện của mình cả.

Đương nhiên tác giả làm sao mà biết người đọc vui thích thế nào khi đọc truyện. Trừ khi độc giả tự mình nói ra thì khác.

Đó là lý do --

Dần dần chả hiểu làm sao mình lại tiếp tục sáng tác

Shidou-kun đã nói thế đấy

Đối với tôi mà nói, nếu người khác đang buồn rầu – nghe có vẻ lạnh lùng – nhưng tôi không cho là người khác nên chen vào. Bạn bè tốt cũng không nên.

Nhưng nếu được hỏi được nhờ thì lại là chuyện khác.

Tôi muốn viết ra những câu truyện tuyệt vời như món điểm tâm, để biến cuốn sách của mình thành một bàn ăn thịnh soạn.

Khi trước, anh ấy từng nói thế.

Thế nên --

”Trong bạn em có người thích truyện của Kunimitsu-sensei đấy!”

Đó là lý do Megumi dẫn Ageha-chan theo.

“Kunimitsu-sensei miêu tả món ăn nghe thích lắm! Em với mẹ cùng nấu thử rồi đấy!”

Cũng có lần anh ấy ghi cả công thức nấu nướng vào trong sách mà.

“…Với mẹ em?”

“Vâng. Mẹ bảo công thức của Kunimitsu-sensei rất tốt. Mẹ nói đọc xong khiến mẹ nấu nướng tốt hơn. Còn bảo sẽ nấu nữa đấy.”

“…Thế à…lần sau à…”

“Vì thế, anh hãy vui lên và tiếp tục sáng tác đi!”

Ageha-chan cứ xoa đầu Shidou-kun, tựa như đang chia sẻ một phần sức sống của mình.

Shidou-kun mặt rất mãn nguyện, có thể nói là sắp vui mừng đến phát khóc rồi.

“Thế à. Cảm ơn em nhé, Shiratori-san. Để anh đọc…lá thư này nhé.”

“Gọi em là Ageha cũng được, Onii ~ chan.”

“Ừm, Ageha-chan.”

“Ehehe…ngượng quá.”

Cô nhóc cười gãi mặt, lén lén nhìn Shidou-kun hỏi:

“Anh…thấy khá hơn chưa ạ?”

Không biết thư của mình có hiệu quả thế nào. Tôi có thể cảm nhận câu hỏi chưa nói ra “liệu có tác dụng không”.

Shidou-kun gật đầu.

“Anh thấy khá hơn rồi…có lẽ thế.”

Làm ơn quyết đoán tý dùm cái! Thế nên mới không được người ta đánh giá cao đấy!

“Có lẽ….”

Ageha-chan cũng lộ ra vẻ khó xử.

“Xin lỗi. Nhưng anh thấy…cho dù có em, anh cũng không lên tinh thần ngay được.”

“Nhưng ngoài Ageha ra còn nhiều bạn nữa thích sách của Kunimitsu-sensei lắm mà!”

“Thật không?”

“Thật!”

“Thế à! Vậy anh phải vì họ mà phục hồi rồi!”

“Cố lên nhé!”

“Ừm.”

Shidou-kun cúi đầu một lúc. Sau đó anh ta ngẩng lên:

“Ageha-chan, chúng ta sống cùng nhau đi!”

“Hảảảảảảảảảả !??”

Bỏ xừ rồi!!!!!!!!!!

Tôi vội lao đến lấy tay đập đầu anh ta một cái.

“Đau!? Làm gì thế hả?”

“Cái này em nói mới đúng! Anh nói gì với học sinh cấp một đấy?”

“Ơ…đùa thôi mà.”

“Đùa? Anh không thấy nó nghe giống lời cầu hôn thế nào à?”

“Ahaha, có lẽ thế?”

“Có lẽ cái đầu anh ấy!”

Đáng sợ….không thể rời mắt khỏi tên lolicon này được…vái trời anh ta biết kiềm chế…

“Nè, Izumi-kun, trán cậu là sao thế? Trò chơi trừng phạt mới à?”

“Bỏ qua nó đi” Tôi che đầu “Thế anh đã xem cái anh nhận được từ Ageha-chan chưa?”

“Cái này…là cậu chuẩn bị à?”

“Ờ….bọn em chuẩn bị thì đúng hơn. Thế nào, viết tiếp được không?”

“Nói thế nào nhỉ…ít nhất cũng thấy có chút ý tưởng…”

Xem ra cũng chưa phục hồi hẳn đâu.

Nhưng thế cũng là thường. Cho dù Kusanagi-senpai muốn khỏi ngay nhưng đâu phải muốn là được.

Nhưng dù sao ---

“Cảm ơn, Izumi-kun. Đến đây quả là lựa chọn chính xác.”

Ít nhất, đây cũng là dấu hiệu tốt.

Tôi rời khỏi chỗ Shidou-kun và quay về cạnh Megumi. Cô nhóc chỉ đứng một chỗ cười mãn nguyện với mọi người. Tôi nói:

“Lạ thật đấy.”

“Gì cơ ạ?”

“Anh nghĩ những lúc thế này em mới là trung tâm của cuộc vui mới đúng.”

“À ~”

Megumi tỏ ra đã hiểu, quay người một vòng, đặt hai tay lên ngực nhìn tôi kiều mị:

“Hè hè, nói cho anh biết, người ta gọi em là 「Thần Cupid của năm hai 」 đó [note2379]. Group date các loại là nghề của em mà!”

Chắc lần sau cũng nên rủ cô nhóc này đi group date – không không không! Không thể có lần sau được nữa.

“Đúng rồi, nhờ đôi mắt thần tình yêu của em mà mấy đôi này ngon rồi! Nhưng nếu chụp vài tấm hình để công khai thì chắc hình tượng của cả lũ tan nát mất!”

“Hì hì ♥”

Còn lè lưỡi nữa! Bộ em định làm mặt đáng yêu cho qua chuyện à?

“Ahahaha ♪, kế hoạch là group date nhẹ nhàng, người tham gia thấy thoải mái mà. Em thấy vậy là ổn rồi.”

“Anh cũng nghĩ thế. Tuyệt lắm.”

“Ehehe, đương nhiên!” Megumi ưỡn ngực “Nhưng để thành công hơn….cơ hội cho em với Onii ~ chan.”

Cô nhóc nhảy lên bám lấy tay tôi

“Ê này…”

“Nhân tiện này mình làm những trò cho có vẻ group date đi!”

“Em, em định làm gì…”

Tôi rất muốn rút tay ra, đáng tiếc lại không có đủ lực.

“Ví dụ như….”

Megumi kéo tôi ra bàn, lấy một món ăn vặt đưa lên miệng cắn.

“Chơi pocky game nhé?” [note2380]

…………………..

Tôi ngần ngừ nghĩ một lúc

“Không, không thể được!”

“Ơ ~ Sao ~ Anh không thích à?”

Nhìn phản ứng của tôi, Megumi cười khúc khích cắn Pocky.”

“Nè ~ nè ~”

“Cái…cái này…”

“Ừm ~”

“------“

“Nào ~~”

………….

…………………………….

“Thôi không chơi nữa!”

“Ớ?”

“Em đùa thôi mà ♪ Anh định làm thật à?”

“Em…em! Đừng có chọc anh!”

Đừng làm trò đó nữa! Anh suýt đau tim mà chết đấy!

“Ahahahaha ~ Onii ~ chan đỏ mặt rồi kìa ! Đáng yêu quá~~ ♥”

Megumi bỏ đi, vừa đi vừa cười. Cô nhóc bẻ gãy thanh pocky, chĩa một nửa vào tôi.

“Em sẽ không chơi eroge trong đời thật với ai có cái chữ đó trên trán đâu. Đáng tiếc quá, Onii ~ chan ♥”



Cảm giác vừa an tâm vừa tiếc nuối, tôi thở dài, lấy tay xoa đầu.

“…Hà…viết gì trên này không biết.”

Cuối cùng, vẫn chả biết đáp án là gì. [note2381]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện