Một ngày tháng năm, ở trong căn phòng khóa kín, tôi đang bị em gái mắng.

“Không.”

“Cơ mà…có…đấy.”

“Bảo không là không!”

Sagiri trong bộ quần áo màu hồng đứng trước mặt tôi, lời lẽ rất kiên quyết. Hôm nay con bé không đeo tai nghe.

“…Đã hẹn với …Elf rồi …”

“….Thì anh hứa với em nữa mà.”

“…Nii-san, đã bảo là anh cả đời này cũng cấm được hẹn hò với ai cơ mà.”

Sagiri bĩu môi, khiến câu này lại hiện lên trong ký ức tôi.

Có thể có bạn đọc đã quên, cho phép tôi nhắc lại. Đây là trong lần gặp mặt đầu tiên của tôi và Muramasa-senpai. Hồi đó để tìm cách cho Cô em gái đáng yêu nhất trên đời được ra mắt mà tôi với Elf phải chạy ngược chạy xuôi khắp nơi. Đồng thời, Elf cũng không quen cho một câu “Đang hẹn hò với Izumi Masamune-sensei ♥” lên twitter, vì thế mới có câu nói lúc nãy của Sagiri.

”—Hừm, em cũng kệ anh. Nii-san hám gái!

Hồi đó nó chui vào trong chăn, bướng bỉnh như thể bản thân là bạn gái tôi vậy. Đúng rồi, còn có ---

”---Nii-san, cả đời cấm anh hẹn hò với gái. Hiểu chưa?”

“---Cả đời?”

“—Đúng. Cả đời…vì…”

“—Vì?”

“—Không có gì cả!”

Có vụ này nữa.

“Ờ, cũng không phải là anh quên mất…”

“…Thế sao còn …hẹn hò với Elf-chan?”

“…Mà này, lúc ấy em nói nghiêm túc đấy à?”

“…Nii-san, tại sao anh lại nghĩ là em không nghiêm túc?”

“Vì khi đó anh hỏi tại sao, em lại cứng họng đánh trống lảng còn gì.”

“Ư…”

Sagiri lùi lại như thể bị đâm chọt trúng chỗ đau. Tôi hỏi lại:

“Tóm lại là lúc đó em giận cái gì?”

Không nói ra thì anh còn chả biết phải xin lỗi thế nào nữa cơ.

“Khỏi, khỏi cần anh lo.”

Sagiri lại quay đầu đi, sau đó liếc xéo tôi một cái.

“Tóm lại…Nii-san, cả đời này cấm anh hẹn hò với gái.”

“..Cả đời…”

“Cả đời. Cấm tiệt!” Nó lặp lại.

Chắc mọi người cũng nhận ra rồi. Đầu sỏ của tình hình vửa rồi chính là “cuộc hẹn của tôi với Elf”.

Đó là hồi Valentine trắng.

“– Quyết định rồi, anh chọn cái này.”

“ – Em chờ nhé ~ Onii ~ chan ♥”

Đây là ngọn nguồn đây. Sau khi biết mục đích của Megumi, Elf cũng chọn quà Valentine trắng là “Đi hẹn hò”

Dù sao tôi cũng thiếu Elf không ít nhân tình, từ chối thì không tiện. Vì thế lập kế hoạch là – tháng năm sẽ đi chơi.

Sau đó là Sagiri biết được, tôi bị mắng một trận.

“Nhưng mà Elf giúp anh bao nhiêu là chuyện…phải chiều người ta chút chứ.”

“Việc gì phải hẹn hò mới được. Đáp lẽ Valentine trắng chứ gì, lấy kẹo mà tặng lại.”

“Cậu ấy ghét tặng lại kẹo dịp này lắm! Cho nên mới phải nhận lời – mà này, anh có hẹn hò yêu đương gì với người ta đâu, chỉ là đi khu vui chơi thôi mà! Có gì không ổn đâu, chuyện bé như con muỗi ấy mà!”

“Không được ! Là ! Không ! Được!”

Bố khỉ, sao mỗi lần mình cứ phải giải thích như thể một thằng bạn trai thiếu chung thủy thế nhỉ!?

“Khu vui chơi…em còn chưa được đi bao giờ…uuuuuu ~~”

Sagiri rên rỉ một chập, sau đó nó đứng lên, đánh ra chủ bài của đám con gái:

“Nii-san…trong mắt anh…em với Elf-chan ai quan trọng hơn?”

“Đương nhiên là em rồi.”

Tôi đáp không chút do dự. Sagiri ngẩn ra “hử”, có vẻ như không ngờ đến đáp án này.

“Cái…cái ~~~~~~~~~~~~~ thật là!!!”

Mắt nó nhắm tít thành hình >.<, tay không ngừng đấm vào bụng tôi.

“Nii-san!! Ghét! Ghét! Ngốc!”

“Cái gì mà…Đau! Biết, biết rồi!”

Tôi duỗi tay phải ra chống lên trán Sagiri, kết quả là em nó cứ vung vẩy hai tay mà không đến được. Trông cũng ngồ ngộ.

“Em không đồng ý thì thôi vậy. Anh đi từ chối.”

“…Thật à?”

“Ừm.”

Tuy nói thất hứa với Elf rất tội lỗi, nhưng cái gì cũng có mức độ ưu tiên của nó. Thằng làm anh không thể để em nó ghét được.

Tôi ngăn Sagiri lại

“Không sao.”

Con bé ừ ừ gật đầu, khí thế hung hãn lúc nãy biến mất, lại trở nên ngoan như cún.

“…Elf-chan chắc sẽ không giận đâu nhỉ?”

“Giận chứ. Chắc chắn là phải bò ra mà xin lỗi rồi, sau đó còn phải nghĩ cách đền bù cho người ta nữa.”

“…Thế…để em giúp….tuy không biết…làm được đến đâu….”

“Ừ, để anh chuyển lời.”

Tóm lại là sau đó, tôi xách đít chạy đến cung điện pha lê (Nhà Elf). Hôm nay không phải ngày nghỉ gì, buổi chiều chắc cậu ta có nhà.

Ấn chuông, chỉ một chốc sau đã thấy cậu ta ra mở cửa.

“A, Masamune! Hà hà, tôi đoán nhé…anh quyết định xem mấy hôm nữa đi hẹn hò ở đâu rồi hả?”

“Không, không đâu.”

“?”

Elf nghiêng đầu. Tôi cúi gập người:

“Xin lỗi! Vụ hẹn hò này có thể hủy được không!”

“……………….Vào nhà rồi nói.” Elf lên tiếng, giọng lạnh như băng.

“Ực…”

Trong phòng khách xa hoa, tôi nửa quỳ trước mặt Elf, ra sức dỗ dành cậu ta (đang khóc hu hu)

“Híc…híc…tôi…mong đợi…..”

“Rất vô cùng xin lỗi! Hoàn toàn là lỗi của tôi hết!”

Thì đúng thế rồi, giải thích khỉ gì nửa. Tôi chỉ có thể cúi gập đầu

“Xin lỗi! Tôi nhất định…nhất định sẽ bồi thường cho cậu!”

“Bồi thường…*híc*…thật không?” Elf rưng rưng nước mắt nhìn tôi.

“Ừ. Chỉ cần có thể làm được, cậu muốn gì tôi đều nhận lời!”

“..Nhưng mà…ngoài hẹn hò ra…phải không?”

Elf nói câu này tựa như đã biết trước tôi và Sagiri nói gì rồi, dù bản thân tôi chưa nói ra lý do từ chối.

“À…ừ…trừ hẹn hò ra, gì cũng được.”

“Thế à…vậy thì…ngày kia…không đi hẹn hò nữa…sang nhà tôi chơi không?”

“Ở đây?”

“Ừ.”

“Thế có khác gì lúc bình thường đâu? Thật sự cậu chỉ cần vậy thôi à?”

“Ừ.”Elf gật đầu vui vẻ như con nít.

“Vì…chuẩn bị hẹn hò, nên cũng có rảnh…vốn là chuẩn bị trong khi hẹn hò lấy tài liệu…gần đây cũng không bận rộn quá…thế…không được à?”

“Không, không đến mức ấy.”

Cậu ấy luôn luôn tràn đầy sức sống, vậy mà giờ ngoan ngoãn dịu dàng thế khiến trái tim tôi nhảy lên một hồi.

“Không có vấn đề gì…cùng nhau chơi đùa cũng được.”

Chỉ là thay đổi vị trí thôi, có khi vẫn tính là hẹn hò – trong chớp mắt, một ý nghĩ đó xẹt qua đầu tôi.

“Tốt rồi”

Nhưng nhìn khuôn mặt của Elf, lập tức ý nghĩ đó tan biến không còn tăm tích.

“Vậy là này coi như là hẹn hò luôn! Hai người! Không cho ai chen vào hết!” Elf cười rạng rỡ

“Mặt, gần quá!”

Tôi vội lùi lại phía sau. Vô tình, ánh mắt dừng lại ở tay của Elf, ở thứ cậu ấy cầm trên tay – nước mắt nhân tạo.

“Cậu lại giở trò rồi!”

“Aha, bị lộ rồi.”Elf lè lưỡi

“Hóa ra là giả khóc hả?”

Hại mình thấy tội lỗi quá trời.

“Đương nhiên. Tôi đã tính rồi, tình trạng của anh khả năng cao là sẽ thành ra thế này. Sagiri mà biết là sẽ cáu um lên, sau đó thằng super ultra great siscon khốn kiếp nào đó sẽ hốt hoảng 「 không đi nữa 」!”

Có cần phải nói đến mức đó không.

Nhưng mà …kinh thật…đoán đúng hết…cậu ta thực sự không cần nghe cuộc hội thoại của tôi với Sagiri sao?

“Dù sao thì so với Elf-chan đáng yêu như ánh ban mai, chắc anh quý trọng em gái anh hơn hả, Masamune-nii-san!

Elf quay đi, khó chịu. Tôi cũng đáp luôn

“Đúng thế. Cậu không thích à?”

“Không. Đây mới là anh chứ.”

“Hơ?”

Vẫn cứ nói mấy câu đầy thâm ý như trước.

Elf quay người, liếc tôi, sau đó lấy tay làm súng chĩa vào ngực tôi nói:

“Hè hè…chờ đi, sẽ cho anh thấy toàn lực của tôi mạnh thế nào…cứ rửa cổ chờ sẵn đi.”

“Nói sao nhỉ….ý cậu là thế nào…”

Đến ngày đó.

Chủ nhật buổi sáng, tôi đã đến nhà hàng xóm.Nhân tiện, hôm nay “thay hẹn hò” đương nhiên cũng phải báo cho Sagiri.

“….Hừm….thế à……………..cũng được.”

Nó đồng ý, tuy rằng mặt mũi cũng không vui vẻ gì.

Thế rút cục em muốn gì! Làm anh không an lòng tý nào!

Tôi vừa gãi đầu gãi tai, nhấn chuông. Chỉ một chút sau, cửa mở, Elf hiện ra với một nụ cười trên môi.

“Xin chào! Cuối cùng anh đã đến.”

“Ờ….cái này….bộ đồ này của cậu khá là….”

“Fufufu, thế nào ~”

Đai lưng ngắn, áo không tay, tất chân cao quá gối, trên đầu còn cái kính mắt, kiểu tóc mới – tất cả khiến cậu ấy hiện lên còn tràn đầy sức sống hơn cả mọi ngày.

“Thế nào, hôm nay trông tôi thế nào! Xinh lắm phải không!? Anh thích không?”

“Rất…rất tuyệt.”

Tôi tránh nói thẳng ra là cực kỳ đáng yêu, mà chọn một câu có vẻ bình tĩnh nhất:

“Sao cậu lại đổi hình tượng?”

Nghe hỏi, Elf hơi nhắm mắt lại.

“Vốn là định mặc thế này đi hẹn hò với anh, cho anh một niềm vui bất ngờ…nhưng vì thằng siscon nào đấy mà kế hoạch bị hỏng, phải mặc thế này ở nhà!”

“Vâng, tôi sai rồi mà!”

“Hừm, bỏ đi, tôi cũng không muốn ghi hận vụ này làm gì. Hôm nay đằng nào anh chả bồi thường tôi.” Elf thân thiết nắm lấy tay tôi.

“Ui.”

Mềm mại thích thật. Ánh mắt của cậu ta như có thể nhìn thấu tim gan người khác.

“Định rủ anh đi chơi rồi lấy tài liệu viết truyện luôn, lần này anh phải bồi thường đấy.”

Thì ra là thế….tức là hôm nay bồi thường hả….coi như một cuộc hẹn ở nhà…

Nhưng mà nếu thế thì ---

“Đi thôi nào! Masamune!”

Một chút xíu nghi ngờ trong lòng lập tức tan biến không tăm tích.

“Đằng này nè!”

“Cậu định kéo tôi đi đâu vậy!?”

Elf kéo tôi vào hành lang, như một đôi người yêu dắt nhau đi chơi.

Bình thường thì đã đi thẳng vào phòng khách – nhưng hôm nay cậu ấy dẫn tôi qua luôn, hưng phấn chỉ phía trước:

“Đầu tiên, là đằng kia – triển lãm thế giới khác!”

“…Cậu nói gì cơ?”

Sao nghe câu này sặc mùi light novel thế nhỉ?

Elf chỉ hướng khu triển lãm thế giới khác, một bên vui vẻ nói:

“Trước khi đi hẹn hò là phải lần lượt đi những chỗ giải trí phải không?”

“…Sau đó thì sao?”

“Tôi đã chuẩn bị sẵn nhiều chỗ chơi thú vị trong nhà rồi.” Elf ngẩng đầu đắc ý “Cuộc hẹn hôm nay – không không, cuộc vờ hẹn hôm nay, đầu tiên là hai người cùng đi một vòng những chỗ như thế này.”

“Ý cậu là….cậu chuẩn bị tất cả những món này để cho ngày hôm nay?”

“Không hẳn là toàn bộ nhé. Ví dụ triển lãm thế giới khác là tôi vừa mới hoàn thành thôi.”

“….Có cực lắm không?”

“Có, nhưng chả mấy khi được anh đền bù cho một lần thế này.” Elf bình thản trả lời.

“Nhưng cậu không thấy đáng lẽ đứa đi đền bù như tôi phải chuẩn bị cái này mới hợp lý à?”

“Có sao đâu mà, dù sao cũng là một phần của buổi hẹn. Cho dù hôm nay theo đúng lịch mà đi ra ngoài hẹn hò, tôi cũng vui vẻ chuẩn bị cả, như là làm bentou hay gì đó.”

“Thế à.”

Rất có phong cách nữ sinh – đúng hơn là có phong cách Elf.

“Nhưng hôm nay tôi không chỉ đáp lẽ cậu nhân ngày Valentine trắng, còn muốn trả ơn cậu giúp đỡ mấy lần nữa, nên ---“

“Nên muốn làm tôi vui hết mức phải không?”

Elf lại nắm chặt tay tôi.

Đây là một cuộc hẹn giả vờ, nên thế cũng chấp nhận được phải không nhỉ? Nhưng thế mà tôi phải tập trung ý chí toàn thân mới trấn tĩnh lại, khó khăn lắm mới trả lời được.

“Chỉ cần có thể, đương nhiên tôi sẽ làm.”

Thấy kế hoạch của mình đã thành công, Elf cười thích thú:

“Fufufu ~ anh nói lời phải nhớ giữ lời đấy nhé.”

Trên cánh cửa trước mặt có một tấm biển viết mấy chữ “Fantastic Gallery”. Bản thân cánh cửa cũng có vẻ cổ kính, không phải cổ kính kiểu Elf cố ý lộ ra, mà vốn nó là như thế.

Gian phòng này hồi trước tôi cũng chui vào một lần rồi, nhưng hồi đó nó còn chất đầy thùng giấy chưa mở cơ. Dù sao khi đó Elf cũng mới dọn đến đây mà.

“Chờ đấy, tôi sẽ cho anh mở rộng tầm mắt!”

Tuyên bố một câu thật oai, Elf mở tung cửa. Căn phòng hiện ra trước mặt tôi đã hoàn toàn khác hẳn khi xưa.

“Wahh….!! Cái gì đây ta!”

Tôi cảm thán. Quả thật, chỗ này…đúng là một “triển lãm thế giới khác”

Phải miêu tả như thế nào nhỉ…được rồi, bắt đầu từ vách tường trước đi.Bên tường đặt đủ loại tác phẩm, chủ yếu là kiệt tác của Yamada Elf-sensei “Dark Elf bùng cháy”, đại đa số là đồ thủ công. Nhưng nhìn những thứ ở đây hoàn toàn không giống đồ bán ngoài tiệm, cảm giác càng quý giá hơn.

Giải thưởng Sega, figure, đất nặn…ở góc phòng hình như còn có bàn chế tạo nữa thì phải? Chỉ nhìn qua cũng có thể thấy mấy chục sản phẩm còn đang thành hình.

Nhìn phản ứng của tôi, Elf cười rất hài lòng:

“Fufufufu! Tuyệt không?”

“A..ah…quá hay. Figure này, tranh vẽ này, tượng này – có bao nhiêu tất cả thế?”

“Cái này hả? Tổng cộng bốn mươi ba cái.”

“Nhiều như vậy?”

“Ừ, bộ 「 Dark Elf 」 của tôi rất hợp để chế figure, nên có rất nhiều người thử làm theo. Vì thế thành ra yêu cầu cũng nhiều, rồi – cứ thế mà thành như vậy.”

Elf có chút xấu hổ, tựa như bà mẹ khi thấy con mình được người ta khen ngợi.

“Ha ~~”

Anime của tác phẩm này vừa kết thúc mà sản phẩm bán theo đã nhiều như vậy là rất hiếm. Quả là tác phẩm nóng nhất năm có khác.

Tôi không tiện nêu đích danh, nhưng tác phẩm của người khác luôn thỉnh thoảng xuất hiện trường hợp “figure của nhân vật nhiều một cách bất thường”. Cho dù người chế tác cũng không phải quá quen thuộc, cũng giúp tác giả tuyên truyền. Tôi cũng từng tự đặt câu hỏi “Vì sao chỉ có cô bé này là như vậy, tác phẩm hết rồi mà vẫn còn bán được figure”, “Tác phẩm mới này là dựa trên bản web novel từ bao giờ rồi” hoăc “Má ơi, sản phẩm bán theo cái này nhiều quá trời” các loại.

Câu trả lời cho những vấn đề vừa rồi đều ở trước mặt tôi.

Những nghệ nhân làm ra những thứ này có cái nhìn khác với tiểu thuyết gia chúng tôi. Khi gặp nhân vật có thể khiến linh cảm của họ nổi lên, họ sẽ lựa chọn nhân vật đó để tập trung chế tạo sản phẩm.

Những gì dưới đây chỉ là quan điểm cá nhân của tôi mà thôi.

Bộ ngực. Tạo hình loại “chị gái”. Áo tắm. Gothic loli. Áo giáp loại siêu “thiếu vải”. Đồ lót mỏng dính. Cái mông đủ để khiến người ta tròn mắt. Cosplay dâm dật --- vân vân…

Tóm lại mấy tên nghệ nhân chế tạo ấy khoái nhất là mấy cái vừa nêu tên. Xin nhắc lại, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi.

Army-sensei lúc sáng tác tranh vẽ cho “Dark Elf bùng cháy” cũng vừa khéo thỏa mãn nhu cầu của những người chuyên chế tạo figure.

Ngoài những figure của nhân vật nữ chính trong bộ dạng thiên thần, ác ma, tinh linh, gothic loli các loại, ngoài ra còn có hàng của Ma kiếm sư thuộc tộc Dark Elf, có mẫu nhân vật nam chính trong chiến giáp tướng quân cũng không ít. Ngoại trừ vóc dáng hoàn mỹ cái nào cũng có, còn có quần áo, các tiểu tiết nhỏ -- đều cần họa sĩ bỏ ra rất nhiều tâm huyết hoàn thành. Dù sao bọn họ cũng cần chế tạo những món đồ ba chiều cả mà.

”Army-chan làm ma kiếm sư đẹp lắm! Ngay cả những chỗ nhỏ nhất cũng không bỏ qua, tuyệt vời luôn”.

Tôi từng khoe với Eromanga-sensei như thế, nó còn cáu mà bảo là:

“Chị ấy! Lại chị ấy chứ gì! Em là em! Anh thích thế thì qua nhà Army-chan mà ở! Ma kiếm hay bảo cụ gì anh cứ để chị ấy làm!”

“Fufufufu, nhân tiện, trong số mấy tác phẩm liên quan đến Dark Elf thì tôi thích cái này nhất!”

Elf chỉ tay. Cái này là….một thiếu nữ xinh đẹp uy phong lẫm liệt, lưng có mười hai cánh?

“Figure nhân vật kích thước 1-1, phục chế phẩm Emily!”

“Lại còn lấy luôn tên cậu nữa! Diện mạo cũng giống hệt nhau luôn!”

“Thì lấy tôi làm mẫu mà!”

“Tôi biết mà! Biết ngay mà! Lúc trước đã nghi lắm rồi mà ngại không dám nói, nhưng giờ thì không nhịn nổi nữa! Cậu không biết chứ lúc nãy nghe cậu giới thiệu tôi suýt sặc luôn!”

Thấy tôi gào lên, Elf ưỡn ngực đáp:

“Nhưng để anh cảm kích vậy, tôi thấy cũng xứng đáng.”

“Ý tôi không phải thế!”

“….Xem thử cánh tay thánh khiết để trần này! À, còn có lông cảnh mờ ảo như ánh sáng nữa! Fufufufu – anh còn chờ gì mà không quỳ xuống trước mặt người thật đi!”

Bơ mình luôn rồi.

Tôi thở dài:

“…Nghe tôi nói nè…tôi thấy tác giả mà tự cho mình làm thần trong tác phẩm của chính mình thì cũng coi như cực hạn của nhà văn các loại rồi.”

Cái này cũng không bình thường, không đơn giản đâu. Ít nhất tôi không làm được.

Ví dụ đơn giản, đầu óc bình thường chắc chả ai lại mặt dày đến mức làm trò này. Trong số những người tôi biết, chắc chỉ có một hai tác giả vĩ đại là làm được. Chính vì điểm này tôi mới nói Yamada Elf-sensei giỏi thật.

“Nếu Dark Elf mà có phần hai anime, chắc chắn lồng tiếng cho vị thần này phải là tôi rồi!”

“Nhận vật mấu chốt có tầm quan trọng đặc biệt lại được chính nguyên tác tác giả lồng tiếng, cái này đúng là từ trước đến nay chưa từng có.”

“Thấy chưa! Tôi cũng bắt đầu luyện tập rồi đó!”

Elf rất vui vẻ, còn phần tôi đã hết lời để nói rồi.

Sao trên đời lại có người có thể vừa ngây thơ vừa chân thành như vậy, nói chuyện với cậu ấy luôn khiến trong lòng tôi có chút dao động không kiềm chế nổi.

“Hình figure lấy cậu làm mẫu này….”

Tôi cúi xuống, dí mặt vào phần ngực của nó cẩn thận quan sát.

“Làm phải tốn công đến mức nào…”

Đang định nói, đột nhiên cậu ấy cốc đầu tôi một cái.

“Đau quá !?”

“Đồ, đồ dâm tặc! Đừng có dí mặt vào đấy!”

“Người chế ra nó là cậu, cậu còn có tư cách nói gì ai?”

Tôi che đầu kêu ca, Elf đỏ mặt, quát:

“Vì ánh mặt hạ lưu của anh nên tôi mới thấy ngại thế chứ! Đồ biến thái!”

“Biến thái là cậu thì có…cái này trước khi làm ra cậu cũng phải nghĩ đến chứ?”

Thế là, tôi với Elf lại đứng ngay cửa mà đấu khẩu.

Tóm lại – “Triển lãm thế giới khác” bắt đầu là như thế. Nhưng vẫn còn không phải toàn bộ.

“Ờ mà này…Elf…từ nãy đến giờ tôi đã để ý….cái kia….”

“À…cái đó hả? Lại gần mà xem nhỉ?”

“Đi thôi!” Tôi hào hứng trả lời.

“Hm, con trai chỉ thích mấy cái này ~”

Elf hạ “cái đó” từ trên giá xuống, bảo “cầm nè” rồi đưa cho tôi.

“Ui…nặng quá…! Đúng là kim loại thật à?”

“Đương nhiên. Chế tạo phỏng theo ma kiếm Red Sword đấy!”

Ma kiếm Red Sword là một món vũ khí khá nổi danh trong tác phẩm “Dark Elf bùng cháy” của Elf. Nó là một thanh kiếm dùng một tay, thân kiếm màu đen, loại Flamberge [note2686]

Trong nguyên tác, đối thủ của nhân vật chính, Hắc Kỵ Sĩ [note2687] cầm thanh này lên, thân kiếm sẽ bùng lên ngọn lửa đen – nhưng đây là thực tế, không làm thế được. Dù vậy, cũng ngầu lắm rồi.

“Aaaggrhhhhh ~~ Tuyệt vời! Cái này, cái này ~~!!!!!!!!!!!”

Tôi tay cầm ma kiếm, hâm mộ nhìn lưỡi gươm sáng loáng. Elf đứng bên cạnh ngẩn người ra.

“Hử? Trông anh có vẻ khoái món này nhỉ? Nhưng sao lại có thể khoái món đó hơn tượng figure to bằng người thật của tôi được? Nhìn cánh tay trần này anh không thấy sướng mắt à? Hơi khó chấp nhận đấy….”

“Đương nhiên! Tôi là đàn ông mà! Gươm đao súng đạn là tôi khoái hết. Nhân tiện, không hiểu cậu lấy đâu ra cái ý tưởng tay trần > > > > ma kiếm được ! Thanh kiếm này là giấc mơ của tất cả tiếu thuyết gia viết truyện đánh đấm! Cho dù là bản nhái thôi cũng là kiếm thật rồi!”

“Thế…kích động đến thế cơ à?”

“Cậu không cảm nhận cảm xúc dào dạt của tôi hay sao! Ví dụ này, nếu trong truyện của tôi mà có mấy món như Long Vương Đao Kajakt, Neitonono Shana hoặc Quyền trượng Ainz Ooal Gown thì chắc người ta sẽ bỏ công bỏ sức mà làm! Tôi sẽ mừng đến phát khóc mất! Thậm chí còn nhảy cả xuống sông Arakawa….ơ….phản ứng cậu sao thế? Đang nghĩ gì thế?” [note2688]

“Anh nghĩ cái gì ấy, sao hẹn hò với gái mà cứ cắm mặt vào đao với kiếm hả?”

“……….…………..Vô cùng xin lỗi.”

Nói đúng quá không cãi được rồi.

“Ừm….cậu cứ nhớ thanh kiếm này rất ngầu là được.”

“……..Vẫn cố chốt lại một câu à. Bỏ đi, anh thích thì tôi cho đấy.”

“….Muốn lắm chứ, nhưng có lẽ thôi, cảm ơn.”

“Tại sao?”

“Vì nó nên đặt ở đây mới đúng.”

Tôi thành thật đáp. Đặt ở nhà tôi thì có để làm gì, ai mà thấy được nó đâu.

Nhưng Elf cũng không cười.

“Hiểu rồi. Xin lỗi vì đã lỡ lời.”

“Ừm.”

Tôi bật cười.

“Sẽ có ngày, tôi cũng viết ra một tác phẩm mà trong đó có những vũ khí ngầu như vậy.”

“Anh đang viết truyện tình cảm lãnh mạn, cái này có vẻ khó đấy….”

“Nói cũng đúng…”

Elf nói chuẩn quá, tôi chỉ biết ngửa mặt thở dài.

“Chán thế…Sekaimo không phải truyện đánh đấm, làm sao mà nhét đao kiếm súng đạn hay robot vào được bây giờ!”

“…Truyện của anh mà chưa bao giờ có robot à?”

“Ừm, lắm lúc tôi muốn đối thoại với nhân vật của mình lắm chứ. Nếu làm anime rồi mà có cảnh mở đầu đánh nhau hoàng tráng thì sướng phải biết! Tôi muốn tổ chức gặp mặt ngay khi anime lên sóng! Muốn bơ luôn mấy đứa không đọc truyện mà cũng comment! Muốn từ từ giải thích từng chi tiết một từng cảnh đánh nhau!”

Linh hồn lại đang gào lên rồi.

“Tôi cứ cố đi. Tác giả nào chả vậy.”

“Đúng…cậu nói rất đúng.”

Có phải viết xong Sekaimo là không viết nữa đâu. Còn có thể tiếp tục viết cơ mà.

“Với cả truyện tình cảm cũng đâu có mặc định là không có cảnh đánh nhau được. Giờ hay có kiểu kết hợp các thể loại mà. Ngoài bộ thần tác Dark Elf của tôi, ai mà muốn viết nhân vật nào thì cứ làm truyện tình cảm là dễ nhất.”

“Hừm…tôi không đồng ý lắm…”

Tôi không nghĩ mình là trường hợp cá biệt. Theo ý tôi, không có bao nhiêu người trở thành độc giả là vì nó muốn một thiếu nữ mình tạo ra trở thành người thật.

“Những người ấy còn dễ nói! Cứ nghĩ mà xem, viết một nhân vật nữ chính thật đang yêu, sau đó lên 3D rồi đến tay người đọc…”

“Ừm….thế chắc sẽ hạnh phúc lắm…”

Tôi khoang tay trước ngực, thử tưởng tượng cảnh mà Elf vừa nhắc đến.

“Ví dụ ở trung tâm trò chơi, mấy cô gái mà Izumi Masamune tạo ra xuất hiện trong máy gắp thú.”

“Ừm ừm, ngon.”

“Đương nhiên là tác giả, anh có quyền giữ bản gốc. Thậm chí là những bản giới hạn số lượng nữa.”

“Tốt. Nghe thích đấy.”

“Sau đó, anh học tôi mang tất cả bọn chúng vào phòng – có thấy tuyệt vời không?”

Tôi đưa mắt nhìn quanh. Nếu quanh phòng chất đầy những nhân vật mà Izumi Masamune tạo ra thì sao?

Cảm giác cũng giống như tạo ra một thanh bảo kiếm vậy!

“…Cảm thấy…cũng hay…”

“Đương nhiên vẫn phải chờ đến lúc thực tế đạt được vậy mới biết.”

Cái này không tưởng tượng ra được đâu. Elf nhe răng cười:

“Chờ đến lúc Sekaimo của anh có được một cô xinh như nữ thần Emily của tôi thì anh mới làm được cái phòng như vậy.”

“Đương nhiên…tôi sẽ…cơ mà đặt ở đâu nhỉ….trong phòng bố mẹ chắc là không được rồi…để vào phòng Sagiri thì lại khó mà thưởng thức được.”

Elf đề nghị:

“Cứ để ngay cửa ra vào được không?”

“Cô Kyouka mà thấy thì chắc đời tôi lên thớt mất!”

Nghĩ đến thôi đã muốn khóc rưng rức rồi.

“Thôi đành để phòng anh vậy.”

“….Cũng hết cách. Dù sao thì cũng là chuyện tương lai, bây giờ còn phải cố nhiều.”

“Cố lên nhá! Rồi, đi chỗ tiếp theo thôi!”

Lúc đầu còn lo đi hẹn hò vờ sẽ lúng túng lắm, hóa ra đâu lại hoàn đấy cả. Có lẽ vì cả hai bọn tôi rất hợp nhau là khác.

Rời khỏi Khu triển lãm thế giới, chúng tôi lên tầng hai.

Đi đến trước một gian phòng, Elf giơ tay tuyên bố:

“Đây là Memoria Theather – Nơi ở của thiếu nữ xinh đẹp!”

“Là phòng làm việc của cậu chứ gì.”

“Lắm mồm, hôm nay nó là Memoria Theather. Nhanh nhanh vào đi.”

Cậu ấy kéo tôi vào trong. Tôi nhìn quanh một lượt, nói.

“…Trống trơn. Bàn ghế của cậu đâu rồi? Dọn đi rồi à?”

“Ừm. Vật cản là dọn hết rồi!”

Gọi bàn làm việc là vật cản…thiệt là…

“Thế…chỗ này với Memoria Theather thì có liên quan gì đến nhau? Cậu định làm gì ở đây?”

Nghe câu hỏi này, Elf chỉ về phía chiếc ghế đơn trong phòng, ở đó đã đặt sẵn một cái máy ảnh. Loại này tôi cũng biết, khá đắt đấy.

“Lấy cái đó chụp hình thiếu nữ xinh đẹp. Để kỷ niệm ngày hôm nay của chúng ta!”

“Hiểu rồi.”

“Anh chụp đấy nhé. Hiểu thật không?”

“Hiểu chứ!”

Tôi vui vẻ cầm máy ảnh lên.

“Hử, chả mấy khi thấy anh hợp tác dữ vậy. Biết dùng cái này không đấy?”

“Không vấn đề gì. Nhà tôi cũng có một cái kiểu này, khi nào cần tài liệu tôi lại lấy dùng hoài mà.”

Tôi cũng không phải dân chuyên nghiệp, nhưng rất nhanh đã chỉnh máy bắt hình “thiếu nữ xinh đẹp”

“Bắt đầu nào!”

Nhấn nút! Tạch tạch!

“Khoan đã!”

“Tốt tốt ~ thêm một bức nữa!”

Tách tách!

“Nghe tôi nói này!”

Cùng với tiếng hét của Elf là màn hình tối om. Cậu ta che ống kính lại.

Đang vui vẻ chụp ảnh nên tôi cũng bực mình, đáp:

“Cậu làm cái gì đấy?”

“Anh làm cái gì đấy? Anh chụp cái gì đấy hả?”

“Sagiri! Tôi thấy con bé mà!”

“Anh phải chụp tôi chứ!”

“Nhưng cậu bảo chụp thiếu nữ xinh đẹp….”

“Im đi! Đừng có nhìn ra ngoài, có thiếu nữ xinh đẹp ngay trước mặt anh đây này!”

“…..Elf xinh mà.”

Cho dù đang giận nhưng vẫn xinh.

“Cái…cái…sao lại tự nhiên khen người ta…”

“Nhưng vẫn không bằng em gái đang lăn qua lăn lại trên giường của tôi!” [note2689]

Elf nói, đồng thời kéo rèm lại.

“Cậu làm gì vậy!”

“Cấm anh chụp hình của ai khác trong hôm nay! Đưa đây tôi xóa!”

“…Ực…cậu nói đúng…tuy chả mấy khi được thấy mặt em gái đáng yêu …nhưng cậu nói đúng….”

Tôi lau khô nước mắt, đưa máy ảnh ra:

“Nè, xóa đi.”

“…..Cường điệu nhỉ. Được, xóa thôi.”

Tạch tạch – ôi, xóa hết rồi.

“Rồi, làm lai!”

Elf trả máy ảnh cho tôi, đứng tạo dáng của người mẫu.

“ – Cho anh chụp đó! Nhớ chụp nữ tác giả nổi tiếng là tôi đây nè!”

“Mà nè!”

“Hử?”

“Cậu muốn tất cả những vụ này để đền bù cho buổi hẹn phải không?”

“Ừ.”

Vừa nãy cái Fantasic Gallery có thể coi là đi công viên với Elf. Nếu thế cái Memorial Theather này ….

“Thế hai đứa chụp cùng nhau nhỉ?”

“Hơ?”

Elf giật mình tròn mắt. Tôi nâng máy lên ngang mặt, nhe răng cười.

“Thì chụp ảnh kỷ niệm mà.”

“………….”

Cậu ta đờ ra trong giây láy, nhưng nhanh chóng bật cười.

“Kể cả anh cũng lâu lâu nói được một câu chí lý nhỉ. Được lắm, đã đi hẹn hò thì phải chụp ảnh kỷ niệm chứ!”

Tuy rất ngượng, nhưng rõ ràng là thích lắm.

“Hà, hóa ra anh muốn chụp ảnh với tôi thế cơ à?”

“Ừ. Nếu cậu đồng ý.”

“Đành chịu thôi ~~ anh đã muốn vậy thì chụp ảnh với nhau nào ♪”

Elf nhảy chân sáo đến bên cạnh, nắm tay tôi.

“Gần..gần quá.”

“Tôi cũng ngượng lắm chứ! Cố nhịn đi!”

“Khoan đã, tôi không cầm máy ảnh một tay được. Kiếm hộ tôi cái giá ba chân hay gì tương tự cái!”

“Ôi trời, chả biết tận hưởng không khí gì cả. À, cơ hội kiếm có, cosplay đi!”

“Co…cosplay?”

“Ừ. Trong Fantasic Gallery có đồ cosplay đấy!”

“À ừ…nhưng mà….”

“Đi mà! Chụp hình cosplay đi mà! Nhé! Nhé!”

Elf nài nỉ, cặp mắt như đang làm nũng.

“………..”

Không thể từ chối được. Elf đang làm nũng thế không thể nói không được!

“Thôi đi, thay đồ vậy.”

“Nào nào!”

Thế là --

Chúng tôi bắt đầu “chụp ảnh kỷ niệm cosplay”. Không chỉ thân mật ngồi bên nhau, còn tái hiện những cảnh trong truyện nữa. Có cả một tấm hình phỏng theo đoạn mở đầu của Dark Elf, trong đó nữ Tiên dùng cung tên chiến đấu với Hắc Kỵ Sĩ cầm ma kiếm. Ngay cả tôi cũng thấy ngượng khi nhìn lại.

“…Elf….cậu định cho cả thiên hạ xem mấy cái hình này à?”

“Sao lại không? Đương nhiên là phải khoe rồi!”

“Đừng mmmmmmmmmmmmmmà!! Tôi ngượng chết mất!”

“Anh ngượng cái gì! Anh cũng trông khoái lắm mà!”

“Đừng mà…không…không ngờ là vào nghề rồi mà vẫn còn tham gia mấy mảng lịch sử đen tối này!”

“ --- Nhưng vui mà?”

“--------“

Tôi thở dài, mặc kệ không thèm quản nữa

“Ừa, vui. Cực kỳ vui!”

“Tôi cũng thấy thế!”

Không biết là ai bắt đầu, cả hai đều bật cười.

Cứ thế -- phòng làm việc của Elf – Memorial theather – tràn ngập tiếng cười.

Tiếp theo là cơm trưa!

Sau buổi cosplay, thay vì về phòng khác, chúng tôi ra vườn ăn trưa. Elf đã làm sẵn một đóng sandwich.

“Ngon quá đi! Ui, nóng nóng!”

Nhìn tôi đang ra sức cắn một miếng sandwich gà, Elf cười khúc khích:

“Tôi thêm gia vị vào bên ngoài thịt rồi. Chắc sẽ ngon hơn.”

“Tuyệt vời!”

Nếu đi hẹn hò thật thì làm gì có nhiều sandwich nóng như vậy mà ăn chứ.

“Đây cũng là kế hoạch của cậu à?”

“Đây – anh coi chỗ này như khu vườn Tiên – Elven Garden là được.” Elf nói, đưa mắt nhìn quanh.

Chúng tôi được bao quanh bởi hoa cỏ, không khí mùa xuân.

“Nào Masamune, thử cái này tiếp đi.”

Elf đợi tôi ăn hết rồi đưa ra một cái sandwich khác, lần này nhân là cà chua và lá đinh hương.

“Cảm ơn. À, cái lá này cũng là cậu chuẩn bị à?”

“Ừa. Còn hơi non, chắc khoảng tháng bảy mới ăn được, anh nhớ đợi nhé.”

“Đương nhiên.”

“Còn nữa này, anh cứ ăn từ từ.”

Elf nhìn quanh, cười vui vẻ.

….Thật là một thiếu nữ tươi vui.

“Nhân tiện, cậu cố tình không cho tôi vào trong phòng khách phải không?”

Từ sáng đến giờ đã có hai lần Elf kéo tôi tránh phòng khách rồi. Đương nhiên là trông có vẻ như có lý do cả…

Nghe câu hỏi này, Elf hơi nhếch khóe miệng lên.

“Hôm nay tự nhiên anh thông minh dữ. Bộ định vứt bỏ danh hiệu là nhân vật chính của light novel hả?”

“Tôi làm gì có cái danh hiệu đó – thế trong phòng có cái gì?”

“Nếu đã nhận ra thì để tôi nói hco mà nghe. Giờ phòng khách của cung điện pha lê đã thành một phần trong kế hoạch của chúng ta rồi.”

“Nói cách khác, cũng là một thứ tương tự Fantasic Gallery và Memorial Theather?”

“Ừm. Tên tạm thời phải giữ bí mật.”

“Ừ, tôi rất mong đi xem đấy.”

Sau đó, chúng tôi còn đi 2 chỗ nữa. Phải đến tầm ba giờ chiều mới đi hết.

“Nghỉ uống chút trà nhỉ.”

Elf dẫn tối đến phòng khác.

Đúng như đự đoán, nơi này đã thành quán café, nhưng mà ---

“Cái, cái gì thế này?”

“Quán trà nhật của Izumi đó”

“Sao cậu lại lấy tên tôi – không không, giờ không phải lúc! Cái phòng khách của cậu đi đâu rồi?”

Salon đã biến thành đêm. Bình trà đổi thành loại truyền thống. Thậm chí còn có rèm tre, đèn trúc nữa!

Mọi thứ thay đổi hoàn toàn luôn! Phòng khách kiểu Tây đã biến mất không tăm tích

“Hôm nay chuẩn bị tốn nhiều công sức lắm đấy. Tôi còn phải nhờ Army-chan giúp một tay.”

“…..Cậu nói với tôi cái này làm gì – cậu muốn tôi có phản ứng kiểu gì đây?”

“Cứ thấy vui là được. Hôm nay chuẩn bị thế để cho lúc này mà thôi.”

“…………”

Cảm thấy hôm nay như mình được người ta hoan nghênh hơi quá vậy.

Elf bước vào phòng khác đã thay đổi hoàn toàn, chỉ lên nệm:

“Ngồi đi, Masamune.”

“Chỗ này hả?”

“Đúng, thích ngồi đâu cũng được.”

Cậu ta đi vào bếp, lấy trà bánh đặt lên khay mang ra. Bình thường Elf khoái đồ ngọt và hồng trà, nhưng hôm nay không phải ngày thường

Mũi đã ngửi thấy mùi trà thơm thoang thoảng đâu đây

“Trông không giống bình thường lắm…món gì đây? Bánh trứng à? Không…”

“Bánh dâu tây mochi đấy, tôi tự làm. Đáng yêu không?” [note2690]

“Wow…tuyệt ghê…”

Tôi cầm một miếng lên cắn thử. Ngon quá đi mất. Cũng từng tự mình nấu nướng nên tôi biết ngay tay nghề Elf rất cao

“Ngon tuyệt. Cậu còn làm được cả bánh ngọt nhẹ thế này à?”

“Đương nhiên…anh có vẻ khoái cái món này mà. Tôi còn phải đi mượn bản ghi hình hướng dẫn nấu ăn của mẹ anh để tập nữa cơ… Tóm lại anh thích là được rồi.”

Chăm chỉ quá.

“Masamune, thấy tôi quan tâm anh chưa. Nhanh nhanh cảm ơn đi.”

“Cảm ơn rất nhiều.”

Cơ mà không nên nói thẳng ra mồm thế.

Nhân tiện “mẹ anh” mà Elf nhắc đến không phải là mẹ của Sagiri – tôi gọi bà là “cô”. Gọi “mẹ” là chỉ mẹ đẻ của tôi cơ.

Trước đây cũng từng nói qua rồi. Khi còn sống, mẹ tôi là giáo viên dạy nấu ăn.

“…Thảo nào mà vị này quen thế…hóa ra cậu học từ mẹ tôi.”

Đây là lần đầu tiên tôi ăn món này…nhưng thế cũng đã đủ để hiểu rồi.

“Có…giống trong ký ức của anh không?”

“Có…ừm…mẹ tôi cũng chưa bao giờ làm món này, nói thật là thế….nhưng tôi nghĩ là…nếu có làm thì chắc nó sẽ giống như vậy.”

“…Thế à. Tốt rồi. Anh coi….”

Elf ấp úng nói không nên lời. Có lẽ chủ đề vừa rồi cũng không phải dễ dàng gì.

“Đừng lo, mọi thứ bình thường mà. Cũng lâu lắm rồi, tôi không sao.”

“Thế…vậy tôi nói thẳng nhé…trong tiếng Nhật có từ nào có nghĩa là mùi của mẹ không?”

“Có chứ.”

“Thật là một ý tưởng tuyệt vời…bố mẹ tôi…thì, chả bao giờ nấu nướng cho tôi ăn cả, tôi nào biết mùi của mẹ nó như thế nào, chỉ có chút xíu xíu ký ức ngồi ăn với bố trước khi ông qua đời thôi….nhưng chắc anh thì biết nhỉ?”

“À, ừ. Thật ra tôi toàn nhớ về mẹ qua các món ăn bà nấu mà thôi.”

“Thế nên tôi mới hỏi….”

Vẻ mặt của Elf có vẻ như cậu ta ngại nói ra thì tôi sẽ giận, nhưng cuối cùng vẫn nói :

“….Tôi ngại là nếu tôi tái hiện mùi vị trong ký ức của anh….liệu anh có giận không?”

Giận? Hỏi cái gì kỳ vậy, sao đang yên đang lành mình lại giận được?

“…Rất hoài niệm. Tôi nhớ lại rất nhiều ký ức mà mình đã quên.”

Cả nhà quây quần quanh bàn, dùng cơm mẹ nấu

Trong lúc nghỉ ngơi, mẹ dạy tôi cánh nấu nă.

Sau khi mẹ đi rồi, bố con chúng tôi theo đó mà làm theo.

“Nếu anh vui thì tốt rồi.”

“Ừm. Thank you.”

Đột nhiên, tôi muốn cảm ơn Elf.

“Không cần cảm ơn đâu…tôi định nấu cho anh một bữa cơm đầy đủ chứ không phải mấy món ăn vặt này.”

“Nếu cậu nấu sợ là tôi không cảm nhận được mùi của mẹ đâu.”

“Tôi cũng thử một lần rồi, nhưng vì bản thân chưa ăn thử bao giờ nên thất bại. Mẹ anh bảo là nấu cơm ở nhà hơi khác nên tôi nghĩ bà làm cơm theo khẩu vị của mọi người.”

Chính xác. Nấu nướng phải hợp khẩu vị người ăn nữa. Bài nấu mẹ dạy thì ai cũng làm được, trường hợp nào cũng ổn, không giống lúc mẹ nấu cho gia đình.

“Vì thế tôi nghĩ mình cả đời này chắc không thể cảm nhận được mùi của bà nữa…nên bỏ cuộc.”

“Nếu anh chưa từng ăn cơm mẹ nấu, có khi tôi cũng có thể làm được món gì gần giống, đủ để đánh lừa vị giác anh đấy.”

Trong các buổi dạy nấu ăn, mẹ nhắc đến tôi khá nhiều nên Elf đoán được Izumi Masamune thích ăn gì cũng dễ hiểu thôi.

“Không cần đâu, thế này là đủ lắm rồi. Hoài niệm quá, mẹ tôi mà còn sống chắc cũng sẽ làm món giống thế này.”

Những lời vừa nói là thật lòng không chút tâng bốc, nhưng Elf không có vẻ là chấp nhận điều đó. Cậu ta trả lời, mắt trống rỗng vô hồn.

“…Nói thật, tôi còn không chấp nhận được đâu…Giờ còn chưa nấu được, nhưng sẽ có ngày tôi sẽ cho anh nếm thử mùi vị nhà Izumi lần nữa.”

“Hà hà, nói cái gì thế.”

Nhìn bản mặt không đổi của Elf, tôi không khỏi bật cười.

“Nhưng nếu cậu làm được…thì cố lên nhé.”

Mùi vị này tôi không còn nếm được nữa rồi. Mùi vị của mẹ.

“Cứ để tôi lo! Tôi sẽ đảm bảo anh được hưởng mùi vị đó lần nữa.” Elf tuyên bố đầy tự tin

“Sao…tự dưng nhiệt tình thế?”

Rút cục là thế nào ?

“Hừm, tôi gặp thử thách nào cũng dốc toàn lực khiêu chiến. Người chết cũng không phải là ngoại lệ nhé!”

Không hiểu lắm, nhưng nghe có vẻ lợi hại. Chắc máu hiếu thắng lại nổi lên rồi.

Elf ho mấy cái, nhấp một ngụm trà, lên tiếng:

“…Hiện giờ tôi cũng chưa hẳn là yên tâm với mấy cái bánh này, nhưng hôm nay đã cố hết sức rồi…tóm lại cứ thưởng thức cái đã.”

“Đương nhiên.”

Tôi gật đầu.

Nhưng mà…hôm nay đáng lẽ mình phải trả ơn Elf vụ Valentine trắng, cuối cùng lại được người ta đãi. Không ổn không ổn.

Nhất định phải nghĩ cách báo đáp mới được!

“…Nhân tiện, tôi cũng có cái này cho cậu nè.”

“Hử? Gì thế?”

“Cái này nè.”

Tôi lấy mỗi đĩa game ra khỏi túi.

“ – Cái này! Mới tháng trước!!!”

“Tôi phải hỏi trước…cậu đã mua cái này chưa?”

“Chưa! Anime làm tôi bận túi bụi nên không có thời gian – mà sao anh biết tôi thích game này?”

“Cậu từng nói rất nhiều lần là muốn mua game ngay khi xong việc…nên tôi nghĩ món này chắc làm quà là hợp.”

Giọng tôi đã càng lúc càng nhỏ, nhưng Elf chỉ ngây ra mà không nói gì.

Hử? Bộ làm hỏng rồi à?

“……………………”

“……….E…Elf?”

“……………..Cái…cái này….cho tôi hả?”

“Đương nhiên. Quà cho cậu đó, Elf.”

Tôi giơ cả hai tay đưa đĩa game ra.

“Cảm ơn cậu đã chiếu cố bấy lâu nay.”

“Ừm, tốt!”

Elf hơi do dự, nhưng rồi cũng nhận

Tôi nói tiếp:

“Cảm ơn cậu vì đã làm anime.”

“Ừm..cảm ơn.”

Cuối cùng, cậu ấy từ từ mỉm cười. Một nụ cười châm chích, tựa như đang đùa cợt.

“Nè, bộ anh mỗi ngày đều theo dõi tôi à ~ Ahaha, ghê ta.”

“Ừa ừa. Mua cái game này cũng tốn phết đấy.”

Thấy tôi đỏ mặt nói lấp liếm, Elf cũng không đùa nữa:

“Tôi vui lắm.”

“Thế thì tốt rồi. Với tôi cũng mua cho mình một cái”.

Tôi ho mấy cái cho đỡ ngượng, giơ máy chơi game của mình lên.

“Có dịp thì cả hai cùng chơi nhé!”

“Chơi luôn đi!”

“Hử?”

“Chơi luôn đi còn đợi gì nữa! Tôi mang máy của tôi ra cùng luôn.”

Elf đã vui lại được rồi. Xem ra món quà này đúng loại đây.

Chúng tôi chơi trong phòng trà một lúc lâu, sau đó ngừng lại nghỉ vài phút.

Kế bên, Elf lên tiếng:

“Nè…Masamune.”

“….Gì? Elf?”

“Nói nè…”

Cậu ấy ngồi xuống nệm, chỉnh lại tư thế.

“Sao thế?”

“Nếu anh cưới tôi, hàng ngày anh thích gì tôi chiều nấy đó.”

“ --- Hả?”

Anh là một trong số các ứng viên làm chú rể cho tôi

Tôi nhớ cậu ấy từng nói câu này.

“Khoan..khoan đã.”

Nhận ra ánh mắt kinh ngạc của tôi, Elf thì thầm:

“Anh thích quần áo kiểu gì tôi mặc cho xem. Là gia chủ, tôi sẽ cấp cho anh tiền tiêu vặt hàng tháng nữa…xem nào…mỗi tháng ¥1.000.000 thì sao [note2691]”

Nhiều thế!? Khoan đã, giờ không phải lúc!

“Cậu, cậu nói cái gì thế?”

“Tôi sẽ kể cho anh tất cả mọi chuyện. Đương nhiên việc nhà cũng là tôi làm hết, anh thích gì tôi cũng mua cho, không cần dùng tiền của mình mua đâu. Tôi sẽ tôn trọng không gian cá nhân của anh, nếu anh muốn làm gì một mình tôi cũng không cản.”

“Thiếu nữ không nên nói mấy cái này!”

Bình thường phải là chồng bảo vợ kiểu này chứ nhỉ?

“Thế…nào?”

“Chờ…chờ….gần quá.”

Mặt của Elf rất gần. Rất rất gần. Đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của cậu ta rồi.



“Nếu chúng mình kết hôn…tôi, anh và Sagiri có thể sống cùng nhau. Chúng mình có thể đi bất kỳ đâu mình thích. Nếu có ngày chứng hikikomori của đứa bé đó khỏi hẳn, cả ba có thể đi du lịch cùng nhau. Suối nước nóng, biển, trượt tuyết….anh thấy có tuyệt vời không? Mình có thể sống ở đây nữa! Sửa lại chút xíu là cung điện Pha Lê có thể thành nhà, thành phòng trưng bày của chúng mình. Mọi chỗ trong nhà sẽ thành nơi trưng bày kỷ niệm, thành công của hai đứa!”

Những lời của Elf về cuộc sống sau khi kết hôn quả thật quá hấp dẫn, bao gồm cả những chi tiết mà tôi không thể nghĩ ra. Thật sự cũng có chút chờ mong đấy.

“Anh thấy sao?”

“……..Ngày nào cũng thế….cũng không tệ.”

“Đúng không! Anh thích chứ!”

“…..Ừ.”

“Biết mà…”

Cậu ấy đưa mặt đến gần. Đôi mắt xanh ngọc nhìn thẳng vào tôi.

“…………….”

Hôm nay cậu ta sao thế nhỉ….mãnh liệt tấn công quá, hơn hẳn ngày thường….

“Nè, cậu đang định lén lén đặt tay lên đùi tôi đấy àh?”

“Ừm, chiêu này có vẻ có tác dụng mà.”

“Ai dạy cậu cái trò này thế hả? Megumi phải không?”

“Tuy nói thế, nhưng mà…Masamune, anh đang đỏ mặt kìa.”

“Đương nhiên rồi. Tôi là một nam sinh khỏe mạnh bình thường!”

Thấy phản ứng mãnh liệt, Elf tròn mắt:

“Hô, phản ứng mãnh liệt nhỉ….cơ mà chiêu này dùng rồi cũng thấy ngượng thật, cái này hơi bị ngoài ý muốn. Còn tưởng chiêu này chả có tác dụng gì đâu, nhưng xem ra có nhỉ.”

“Đừng có cọ cọ đùi tôi kiểu đó!”

Tôi cố đẩy Elf ra xa để đứng dậy, nhưng cậu ta cười tinh quái và tiến tới dồn tôi vào chân tường.

“Anh định đi đâu à?”

“Tôi từ chối.”

“Anh bảo anh sẽ giúp tôi lấy tài liệu cơ mà?”

“Tình huống này cũng tính là tài liệu hả?”

“Đúng, tài liệu đấy.

Hồi ở bãi biển cũng có vụ này rồi. Nếu nhớ không nhầm anh Chris cũng từng thấy tôi với em gái anh ấy chơi trò dịch nhờn nữa.

“Dưới trời xanh mây trắng, nhân vật chính ngu ngốc bị nhân vật nữ chính xơi tái. Fufufu, Masamune…ngoan ngoan làm con mồi đi!”

“Giờ này mà cậu còn nói được mấy câu sặc mùi light novel thế thì tôi cũng đến chịu!”

Tôi vội chuồn thoát khỏi thú săn mồi Elf, tiện tay xoa xoa đùi cho đỡ ghê chân.

“Tóm lại, hẹn hò một buổi không đủ để cấp tài liệu cho Ngọn Lửa Dark Elf đâu.”

“Giờ anh mới nhận ra à? Nếu đây là light novel, độc giả đọc đến dòng 14 trang 171 thấy chú thích của tác giả Yamada Elf là đã đủ hiểu rồi.”

“Đã bảo cậu thôi mấy cái ẩn dụ khó hiểu đi…khoan đã, lẽ nào….”

“Đúng.” Elf gật đầu tuyên bố “Tôi dự định sẽ viết tiếp một quyển light novel tình cảm lãnh mạn.”

“Hả????????”

Tôi gào lên:

“Còn bộ Ngọn Lửa Dark Elf thì sao? Chả lẽ cậu định….”

“Tôi không định cho dừng đâu. Bộ này vẫn sẽ được tiếp tục riêng rẽ.”

“Tại sao? Cậu cũng đâu phải là viết cực nhanh hay gì đâu. Cho dù anime của cậu sắp hết, cho dù cậu không định làm tiếp luôn, nhưng với doanh số 200.000, mùa hai sẽ nóng lắm đấy. Cậu sẽ bận tối tăm mặt mũi đấy, sao lại còn chọn lúc này viết một bộ truyện khác?”

Thật sự không hiểu nổi. Elf ưỡn ngực đáp:

“Vì tôi thích thế.”

“…………..Hiểu rồi.”

Ngẫm nghĩ một lúc, tôi nói thêm:

“Nếu cậu thích viết….thì đành vậy.”

Cho dù thời điểm không hợp cũng chả quan trọng. Thích là làm thôi. Cũng như Muramasa-senpai từng nói đấy.

”Nếu phải nêu một lý do viết truyện thì chỉ là vì thích viết thôi”

So với một loạt lý do loạn xạ, lý do duy nhất kia lại dễ hiểu hơn. Ít nhất cá nhân tôi cho là nó có thể sinh ra một tác phẩm hay.

“Ừm. Chỉ có lý do thế thôi.”

Elf ngồi xuống, lấy tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh. Cái này nghĩa là “Tôi còn nhiều cái muốn nói, ngồi xuống đi” phải không nhỉ?

Tôi làm theo, thuận miệng hỏi:

“Bối cảnh của bộ này là thời hiện đại à?”

“Ừ. Thời hiện đại, không đánh đấm gì cả. Lối tả thực, truyện tình cảm lãnh mạn.”

“Hơ…thế cậu có lý do nào chọn loại truyện này không?”

“………..”

“Thế nào?”

“Không có gì.”

Elf cười bí hiểm, đồng thời đổi chủ đề

“Ngoài ra…lấy tài liệu cho mình tôi cũng không hay lắm…hay lấy luôn cho anh nhé?”

“Cho tôi?”

Thấy tôi còn chưa hiểu, Elf lườm một cái:

“Anh đang viết truyện tình cảm lãnh mạn về em gái anh còn gì. Đương nhiên với thằng siêu cấp vô địch đại siscon như anh thì chắc toàn viết những thứ mà anh với đứa nhỏ đó muốn làm thôi. Có điều tôi đoán anh không tưởng tượng mà viết hoài được, vẫn phải có kinh nghiệm thực mới được.”

“Cậu nói cũng có lý.”

Nghe Elf nói ngại quá.

Dùng ngay em gái làm nhân vật chính để viết rồi lại nhờ nó vẽ hình minh họa. Chắc ý Elf là điểm này không ổn đây.

Nhưng biết làm sao được! Cậu ấy nói đúng, tôi chỉ viết được những gì về chính bản thân mình thôi! Thề có chúa, tôi chỉ hỏi em gái giúp (thỉnh thoảng mấy cái nóng nóng tý) vì truyện thôi mà.

“Fufufu, tôi nghe cô bé nói kha khá truyện đó nha.”

“Cậu….nghe được những gì?”

Elf không trả lời ngay mà nói bằng giọng đùa cợt:

“Ví dụ như lấy danh nghĩa thu thập tài liệu để dòm trộm em gái tắm.”

“Khoan đã! Sagiri mới là đứa dòm trộm!”

Thế quái nào mà lại thành mình đi dòm trộm em gái tắm? Sagiri, em cố ý phải không?

Tôi đang định giải thích, nhưng…

“Thế à? Tôi cũng đoán vậy mà.”

Elf có vẻ đã biết hết mọi sự rồi.

“Nếu cậu đã biết thì làm ơn đừng có nói kiểu lúc nãy…”

Thấy tôi lúng túng, Elf cười ưu nhã “Tôi muốn chọc anh mà”

Thiệt là…

Tôi không hẳn là chấp nhận chuyện em gái ba xạo về bản thân mình, nhưng việc không có tôi mà nó cũng kết bạn được thì lại là chuyện tốt

“Nghe này, Masamune. Giờ tôi sẽ tuyên bố một chuyện rất quan trọng.”

“…Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người lại nói thẳng thế ra đấy. Thôi cứ nói đi.”

Elf hai tay chống nạnh, ưỡn ngực (hơi nhỏ) nói:

“Từ giờ, tôi sẽ đóng vai em gái của anh!!”

“Hả? Elf? Làm em gái tôi?”

Tôi thử tưởng tượng về cảnh đó một chút:

“Onii-sama! Onii-sama! Chơi với em đi Onii-sama! Ôm em đi! Chơi với em đi! Xem anime với em! Hẹn hò cùng em đi mà, Onii –sama, Onii-sama ♥”

Mẹ ơi, đáng yêu quá. Tuy lúc nào cũng dính vào thì hơi cực, nhưng mà đáng yêu quá….

“Ôi chào, ba tác phẩm mới của anh chỉ bán được chưa đến 200.000 bản? Còn thấp hơn một quyển của em nữa ! Fufufu!!”

Phiền quá, thôi không muốn làm anh cậu nữa đâu.

“Masamune, anh vừa tưởng tượng cái gì bậy bạ với em gái là tôi đây hả?”

“Làm gì có. Chắc chắn trên đời này không có cô em gái nào hơn nổi Sagiri.”

“Thế à? Ghét!”

“Tùy cậu. Sao tự nhiên cậu lại đưa ra đề nghị này?”

Elf cười xấu xa, nói:

“Có mấy cái đề nghị của anh bị Sagiri loại. Có muốn làm thử không?”

Lại quay về cái chủ đề này à.

“Có chứ.”

“Thế làm thử luôn với tôi đây nè.”

“Ờ…Elf, làm em gái tôi sẽ phiền lắm đó.”

“Không sao không sao ! Tôi là cô em gái cực kỳ đáng yêu nè.”

“Thật hử?”

“Chứ còn gì nữa? Anh tha hồ mà vui vẻ đi.”

“Lý do của cậu không hợp lý lắm…nhưng nếu đã giúp tôi thay Sagiri thì..cảm ơn.”

“Không có gì.”

“Nào…xem nào…cái gì muốn làm với em gái nhỉ…bất ngờ quá không nghĩ ra được gì.”

Nhiều quá nên không chọn được thì đúng hơn. Tôi gật gù, trầm ngâm.

“Nè…Masamune…à không, Onii-sama.”

“Ừm?”

Cậu ta lại bắt đầu diễn rồi.

Em gái (giả) Elf đỏ mặt…nói:

“Em…có thể…tắm cùng anh không, Onii-sama?”

“Cái…cái…”

Nói cái gì thế? Tôi sợ lắm rồi, nhưng miệng lưỡi cứng đờ không nói nên lời.

Elf có vẻ đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, ánh mắt cậu ta quét liên tục:

“Vì…Sagiri nên anh không muốn?”

Đừng có kể cả cái này ra nữa! Sagiri, em chả coi thanh danh của anh ra gì cả!

“Không muốn…thử sao?”

“Cái này…”

Không phải là không muốn thử…Không không không không!!!! Lúc mình nửa đùa nửa thật bảo Sagiri câu này là đã dự định nếu nó đồng ý thì cũng phải mặc áo tắm, nên Elf cũng phải mặc như thế -- khoan khoan giờ không phải lúc cái này!!!

“Đừng, đừng có đùa thế! Đau tim lắm…!”

“Tôi…cũng đâu có đùa đâu….”

Mặt Elf cũng đỏ hết rồi, hai tay run rẩy.

“Nhưng mà…”

Tôi chỉ có thể cố hết sức lùi lại phía sau…thế là cuối cùng thàng Elf nằm đè cả lên người.

“Tới luôn đi nào, Onii-sama!!”

“Cho dù Shiba Miyuki-chan cũng không hành xử thế này!!” [note2692]

Cậu ấy còn không định thay đồ! Hoàn toàn là tắm truồng luôn!

Elf ra sức cởi cúc áo tôi, còn tôi thì tìm mọi cách ngăn lại.

“Xong!! Fufufu, cởi hết cúc rồi!!!”

“Aaaaaaaaaa!!! Biến thái! Cứu anh! Cứu anh Sagiri !!”

Có vẻ như ông trời có mắt, đúng lúc Elf sắp lột áo tôi ra -- địa thoại cậu ấy đổ chuông như kháng nghị

Beep beep beep beep beep beep beep

“………………….”

“………………….”

Cả hai chúng tôi dừng lại nhìn cái điện thoại. Elf khó chịu bắt máy, lên tiếng:

“Ai đấy.”

“Sagiri đây.”

Mặt hai bọn tôi rất gần nhau, nên nói gì qua điện thoại là nghe thấy hết.

“………Sagiri? Sao? Tự dưng gọi điện thế?”

“Nii-san ở chỗ cậu phải không?”

“…Phải. Thì sao?”

“…Elf-chan, tại tớ mà buổi hẹn của cậu bị hỏng. Xin lỗi.”

“Được rồi. Thế có chuyện gì?”

“Đền bù.”

“Hả?”

“Tớ cũng muốn đền bù.”

“…Gọi để nói mấy cái này?”

“Ừ.”

“….Cậu nhìn thấy được bọn này đang làm gì ở đây à?”

“Không, đâu có?”

“Thật không? Sao nghe giọng có vẻ cáu?”

“Thật mà, tớ không giận đâu…..ờ….giờ nếu tớ thấy được bên đó sẽ phiền toái lắm à?”

“Không hẳn. Sau này nhớ đền bù lại là được rồi.”

“Thế nhé, gặp lại sau.”

“Gặp sau.”

Tích.

“……………..”

Elf mặt tối sầm nhìn điện thoại một lúc lâu rồi mới quay qua tôi:

“………Masamune, anh cài máy ghi âm vào điện thoại à? Vừa nãy chớp thời cơ quá chuẩn.”

“Đó là sức mạnh của tình yêu.”

“Kuh ~ hỏng mất không khí ngon ăn này rồi.”

Không khí nào là không khí ngon ăn?

Elf đứng dậy ưỡn người, nói:

“Thế, Onii-sama, có muốn thử cái gì không? Làm gì đó với em gái chẳng hạn.”

Tôi cài cúc áo, nói:

“Vì cậu mà giờ trong đầu tôi chỉ nghĩ được toàn chuyện bậy bạ thôi.”

“Chuyện bậy bạ cũng được mà.”

Elf lầm bầm, nhưng rõ ràng là cũng biết ngượng.

……..Nói thật, nhìn cậu ấy ngượng còn khiến tôi hồi hộp hơn nhiều so với tấn công trực diện như ban nãy. Nhưng không nói ra đâu.

Tôi cố ra vẻ lạnh lùng để che giấu nội tâm, nói:

“Tôi có người mình thích rồi. Không làm thế nữa đâu.”

“Ý anh là Sagiri? Anh bị đá rồi mà.”

“…..Đá cũng không vấn đề gì.”

“Tình cảm của anh với Sagiri có phải là tình cảm anh em bình thường không?”

“…………”

“Vậy đây là chỗ anh thấy khó nói chứ gì.”

“Không hẳn….”

Cũng hơi ngạc nhiên vì Elf nhìn ra điểm này…nhưng trong lòng tôi đã có tính toán rồi nên cũng không sao.

“Phải. Tôi thích Sagiri kiểu thích một cô bé con ấy.”

“Kể cả bây giờ.”

“Ừ. Lúc nó từ chối cũng hơi đau lòng…nhưng có lẽ thế cũng tốt, tôi có thể tập trung làm anh trai tốt. Cho dù không phải anh em ruột.”

“Tôi muốn một gia đình.”

Tôi lặp lại lần nữa. Đây là tình cảm thực sự.

Elf nhìn tôi, ánh mắt tính toán, sau đó chỉ hỏi một câu:

“Thật không?”

Cậu ấy dừng một chút, cắn môi nói tiếp:

“Để tôi xem tôi có hiểu đúng không nhé. Bây giờ, anh thích Sagiri theo kiểu thích trẻ con. Vì thế anh không định đẩy mối quan hệ đi xa hơn, cũng không làm gì bậy bạ. Anh muốn gia đình, nên anh chỉ cầu một mối quan hệ anh em bình thường thôi. Đúng không?”

“Đúng cả.”

“Thật không?”

“Ý cậu là sao? Cậu làm như tôi nói dối không bằng. Thật hết mà.”

“Tôi biết anh đang nói thật….thế nên mới là vấn đề. Nói thẳng ra thì đời thật vẫn hơn light novel nhiều….tỏ tình với anh tôi cũng tiêu mà không tỏ tình cũng tiêu luôn. Tận dụng quan hệ cũng không được, giả ngốc để nói thật cảm nghĩ của mình cũng không tồi đâu, nhưng còn chưa đủ…Cảm giác Masamune route khó quá ….Cứ như chơi visual novel lại không cho lưu game ấy…”

“Cậu đang nói cái gì mới được chứ?”

“Nếu tất cả những gì anh nói đều là thật thì đơn giản rồi.”

Elf chỉ ngón tay vào mặt tôi:

“Thích tôi đi.”

“…………..”

“Nếu anh thích tôi hơn Sagiri thì anh có thể trở thành một đôi anh em bình thường với đứa nhỏ ấy.” Elf đổi chiến thuật

“Thế là thế nào?”

“Anh từng nói là Anh trai không có tình cảm yêu đương gì với em gái phải không? Nhưng trường hợp của anh không dùng được, không thành anh em bình thường được, thế nên anh mới phiền lòng. Tôi có cách giúp anh đây. Anh muốn Trở thành một đôi anh em bình thường với Sagiri còn tôi muốn Anh thích tôi rồi tỏ tình . Hai cái này cùng đồng thời xảy ra được mà.”

“…………….”

“Anh không thấy mục đích của chúng ta giống nhau sao?”

Rất thuyết phục. Có vẻ thế thật.

“Tôi còn cái này phải bổ sung: Sự thật đơn giản nó là như thế này: Anh có thích tôi đi nữa cũng không sợ mối quan hệ của anh với Sagiri bây giờ xấu đi đâu ”

“Sao cậu có thể khẳng định điều đó?”

Sagiri quý tôi như một người em gái

Nhưng nó cũng khẳng định nó không muốn tôi hẹn hò với ai khác. Nếu tôi hẹn hò với Elf chả phải sẽ gây khó khăn cho cả hai sao? Thật sự không chắc lắm.

“Cái này…”

Elf nghiêm túc trả lời:

“Con bé cũng quý anh mà. Cho dù anh hẹn hò với ai nó cũng không ghét đâu, cũng sẽ vì anh mà cố - với tư cách một cô em gái - giống như cách anh ủng hộ tình yêu của nó ấy.”

“…………..”

Chả hiểu sao đột nhiên thấy trong tim nhói đau một cái.

“Hơn nữa…tôi cũng khoái Sagiri. Chúng tôi không cãi vã đâu. Đảm bảo sẽ hòa thuật.”

…Ngược lại thì đúng hơn

“Cứ để tôi lo. Để tôi đảm bảo hạnh phúc của hai anh em anh.”

Elf vỗ ngực tự tin. Vẫn luôn đáng tin cậy như trước.

Có vẻ nói một hồi cũng ngượng, cậu ta giơ một ngón tay, nhẹ nhàng bảo:

“Nhân tiện, vừa nãy là hai lý do một và hai trong danh sách Mười lý do Izumi Masamune và Yamada Elf nên lấy nhau ”

“Đừng bảo là kiểu định mệnh an bài nhé.”

“Thỉnh thoảng giới nhà văn cũng lôi định mệnh ra để dẫn dắt câu chuyện mà. Tôi thì không xài đâu.”

“Cậu đừng có nói thẳng ra thế…”

“Fufufu, cạnh tranh công bằng là con đường ngắn nhất dẫn đến thành công .”

Chúng tôi vừa đùa vừa tán gẫu…nhưng xen lẫn trong tiếng cười, tôi nhận ra lòng tốt của Elf.

“Tôi muốn kể cho anh mọi lý do chúng mình nên kết hôn, nhưng nói dài quá sẽ phản tác dụng nên chỉ nói lý do chính thôi.”

Elf đột nhiên tiến đến gần, dí mặt vào nói một câu quan trong nhất.

“Bời vì anh thích tôi rồi.”

“Hả….!!”

“Tôi có ép anh, nhưng anh cũng không ghét bị thế phải không?”

“……………”

Không ghét thật. Đúng hơn mà nói tim đập rộn ràng là khác. Từ đầu đến giờ có vô số lần tim đập rộn ràng thế này rồi.

“Thế là tốt rồi. Anh mà bảo không thích chắc tôi khóc mất.”

Elf thở phào nhẹ nhõm, lấy tay vuốt ngực.

Vừa tấn công ào ạt, vừa tranh thủ bảo vệ. Không dùng một từ một chữ mà vẫn hiệu quả vô cùng.

Tôi cố đẩy cậu ấy ra xa, nói:

“Cậu….có rất nhiều điều làm tôi không thích, có rất nhiều lúc làm tôi khó chịu…Nhưng cậu là người bạn tốt, đáng yêu, tin cậy…tôi chắc chắn sẽ không bao giờ ghét cậu được.”

Để đáp lại thành ý của người ta, tôi cũng phải nói thật rõ ràng.

“Nếu được một người như cậu thích, chắc chắn tôi cũng sẽ thích.”

Nếu…tình huống khác đi, chắc tôi đã tỏ tình rồi/

Tôi sẽ làm theo ý cậu ta, sẽ gọi tên cậu ấy, cầu hôn cậu ấy.

Nếu. Nếu.

Elf hơi run người một chút. Cậu ấy đặt tay lên ngực, đau đớn nói:

“Thế à…cảm ơn.”

“Không có gì.”

Mình nên nói gì bây giờ.

“…………………”

“…………………..”

Không được, phải tập trung. Nếu không khí này mà bị phá hỏng thì tiêu, nhưng mình không nghĩ ra được gì để nói cả.

“…Khác với light novel, làm tsundere trong đời thật ngốc quá.”

Elf mặt đỏ hồng như táo chín, nói một câu không đầu không đuôi.

“Nói thẳng tình cảm thật của mình cho đứa con trai mình thích thì ngượng quá, nên lắm người giả ngốc cứ đùa đùa thật thật. Nếu là truyện thì độc giả có thể thấy hay, nhưng thật sự thì làm thế bên kia làm sao mà hiểu được. Tôi nghĩ ai không làm được thì không có tư cách thắng trong tình yêu đâu. Tôi không muốn thua một đứa nhóc nhát gan không dám nói ra tình cảm của mình.”

Vì thế, tôi nói ra đây.

Elf đột nhiên đứng dậy, nở một nụ cười rạng rỡ:

“Tôi yêu anh, Masamune.”

~~~~~~~~~~~~~

Tôi có cảm giác như ai đó cầm gậy phang vào đầu mình – như bị ai đó đánh chết tại chỗ.

Nhưng dù khó khăn, vẫn cố rặn ra được một câu trả lời:

“Tại sao?”

Nguy hiểm quá. Quá nguy hiểm. Suýt nữa là đổ rồi.

Còn chưa đổ người ta thật – nhưng cũng chưa hết nguy hiểm. Tôi cúi gằm, không dám đối mặt với Elf.

“Sao…cậu lại thích tôi? Tôi …làm gì với cậu à?”

Tại sao lại là mình? Không hiểu. Nếu đây là truyện thì độc giả có thể nhận ra, chứ mình làm sao hiểu nổi.

“Àh….”

Elf thở ra một hơi.

“….Nói chút về truyện quá khứ nhé.”

Bây giờ cậu ta chắc chắn là đang ngượng lắm rồi. Đương nhiên tôi cũng không khá hơn là bao.

“Lần đầu gặp nhau…anh có nhớ anh đã nói những gì không?”

“Lần đầu gặp nhau?”

Nếu nhớ không nhầm thì đó là hai đối thủ gặp nhau…có khiêu khích nhau thì phải?

“Anh nói, anh được truyện của tôi cứu vớt…nhớ không?”

“…À, nhớ rồi.”

Đó là sau khi bố mẹ qua đời, Sagiri biến thành hikikomori, chúng tôi sống một mình với nhau.

Ngày nào cũng buồn lặng đến phát sợ.

Sau đó…nhờ đọc truyện của Elf mà lần đầu tiên trong một thời gian dài, tôi mới bật cười được.

Đó là tình tiết hài hước, nhưng tôi vừa cười vừa khóc. Cười để phục hồi lại tinh thần.

Tôi thật lòng nghĩ ràng…mình được truyện của cậu ấy cứu vớt.

Và sau đó tôi kể cho Elf nghe.

“Đó là lúc…tôi nhận ra anh.”

“Chỉ vì…như thế?”

“Chắc anh cũng gặp rồi, những lúc có sự kiện ký tên, đột nhiên anh cảm thấy mình có hảo cảm đặc biệt với một ai đó.”

Có không?

Muramasa-senpai là ví dụ tốt nhất. Lúc đầu tôi còn ghét chị ấy, nhưng từ lúc chị ấy bảo là người hâm mộ thì lại thích ngay được.

“Từ lúc đó hình ảnh của anh trong lòng tôi đã từ người xa lạ thành người mà mình nhận ra. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ anh là fan sống cạnh nhà…nhưng sau đó, chơi cùng nhau, nói chuyện cùng nhau, hiểu nhau hơn…tôi bắt đầu nghĩ về anh.”

“……………”

“Nói chuyện với anh, trêu chọc anh…thích lắm. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ gần gũi với ai như thế. Aniki…anh ấy hơn tuổi tôi nhiều quá, với cả anh cũng biết tính anh ấy rồi…nên chỉ có anh là người đầu tiên cùng tuổi mà tôi chơi cùng được…Tóm lại…rồi nó thành thế này. Tôi cũng không hiểu tại sao!”

Một thiếu nữ cực kỳ đáng yêu đang nói tại sao cô ấy thích tôi. Thích ở điểm nào, nhiều ít ra sao.

Mắt Elf đã rơm rớm. Mặt đỏ đến mức sắp bốc hơi nước lên rồi!

Đây quả thực là khoảng khắc kích thích nhất đời tôi!

“Nhưng nếu phải nói một lúc, một nơi nào đó tôi bắt đầu thích anh ---“

Đôi môi nhỏ nhắn của cậu ấy hơi nhúc nhích --

“Đó là lúc tôi bị Sagiri đánh bại.”

“Sagiri? Lúc nào? Tôi với cậu có đấu với nhau …”

Lúc đó tôi và Elf đấu với nhau, ai thắng sẽ có Eromanga-sensei. Cuối cùng cậu ta nhận thua.

“Lúc đó đấy. Tôi không bị anh đánh bại, mà bại bởi Sagiri. Anh có nhớ không….”

Elf nhắm mắt lại, run rẩy…

“Uuuuuuuuuu…nghĩ đến lại bực mình. Bắt đầu thích anh rồi mà anh lại bắt tôi đọc thư tình của anh….”

“---------“

Ra là thế…đó là lý do cậu ta nhận thua.

“Còn tưởng ngất mất chứ! Anh viết bao nhiêu cảm xúc dạt dào! Làm sao mà thắng được! Đây là lần đầu tiên tôi thua thảm thế!”

Elf giờ mới xổ hết bực bội khi đó ra.

“Ừm, nói sao nhỉ, xin lỗi.”

“Rồi! Thế nên tôi mới nghiêm túc! Tôi định thắng! Lần tới tôi sẽ thắng -- sẽ dốc toàn lực luôn!”

“Nghĩa là…cậu học chiến ý của Sagiri?”

“Cũng có, nhưng không phải trọng yếu. Anh nhầm ở các khoản khác.”

Elf lắc đầu.

“Lúc đó tôi đã hiểu – anh thích Sagiri lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm !! Không ai như anh tồn tạitrên đời, cả trong truyện cũng không!! Thế nên …”

Đột nhiên, cậu ấy thở dài.

“Tôi cảm thấy nếu muốn kết hôn, tôi phải học hỏi anh.”

Đó là lý do …

”Anh là một trong số các ứng viên cho vị trí chú rể của tôi.”

Hồi đi nghỉ, cậu ấy từng nói vậy.

“Bố tôi cũng thế. Ông yêu mẹ của tôi lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm ấy! Cả hai hạnh phúc lắm, nhiều lúc tôi ghen với mẹ nữa! Trước khi ông qua đời, ông nói ông hy vọng tôi sẽ được hạnh phúc.”

Cũng giống tôi, cha của Elf cũng không còn nữa.

Elf nói, giọng đầy quyết tâm:

“Tôi phải có hạnh phúc.”

“Tôi cũng thế.”

Tôi gật đầu.

Vì bố mẹ đã qua đời. Vì người cô mà tôi hiểu nhầm lâu nay. Vì em gái. Vì bản thân.

Tôi phải có hạnh phúc.

Elf tự tin tuyên bố:

“Để tôi được hạnh phúc nhất định phải có anh. Kết hôn với tôi, anh em anh sẽ hạnh phúc.”

“Tôi cũng đồng ý.”

“Masamune, yêu tôi đi.”

“Từ chối.”

Elf đột nhiên đứng lên

“Tại sao?”

“Vì tôi có người trong lòng rồi.”

Tôi đáp, mắt nhìn thẳng vào cậu ta.

“Mwu…”

Elf bĩu môi, lườm:

“Còn tưởng bắt được anh rồi.”

“Vì một đôi tất.”

“Hả?”

“Tôi được một đôi tất.”

Tôi kéo quần lên. Hôm nay đang đeo đôi tất quen thuộc.

Đôi này do Sagiri tặng. Con bé tự làm, còn kèm theo ít hình.

Lúc nãy khi ngồi xuống, ánh mắt tôi thấy nó.

“Tôi thích cậu. Rất thích là khác. Tôn trọng nữa. Tôi đã làm phiền cậu rất nhiều. Được cậu yêu…tôi rất tự hào."

”Nhưng có người khác tôi còn thích hơn cậu cơ”

“………….”

Elf nghe tôi nói, mặt mũi khó chịu.

“Lại nữa.”

Cậu ấy cắn môi, bực tức.

“Đã đánh boss còn một mẩu máu bé tẹo, mà cuối cùng vẫn không ăn được.”

Mấy câu này không hợp tình huống cho lắm nhỉ?

“Cuộc sống chính là một trò chơi mà.”

Cậu ta đột nhiên ưỡn ngực, ra bộ bình thường.

“Không khó một chút cũng không vui.”

Chỉ vài giây.

Vài giây thôi là cậu ta cười được.

“Cậu sống cũng vui vẻ nhỉ.”

“Nè, anh. Lần đầu gặp nhau, chắc anh không nghĩ sẽ có ngày anh thích tôi hả?”

“…………..”

“Vậy thử đoán xem, sang năm quan hệ của hai đứa sẽ thế nào?”

“Ai mà biết.”

Nhưng chắc chắn sẽ khác đi.

Giống như quan hệ của chúng tôi bây giờ đã khác trước rồi.

“Mong đợi nhỉ.”

“Tôi cũng thế.”

“……Nhân tiện, Masamune, Sekaimo của anh đến mấy quyển rồi?”

“Hử? Quyển 4 sẽ ra mắt tháng sáu này.”

“…….Vậy là…giấc mơ cũng sắp thành nhỉ?”

“Nếu mọi thứ thuận buồm xuôi gió. Nhưng làm gì có tin gì – mà sao nghe giọng cậu như thể giấc mơ của tôi không đến càng tốt thế.”

Tôi lườm sang. Elf bình thản đáp:

“Quyết định rồi. Tôi sẽ dứt điểm vụ này trước khi giấc mơ của anh em Izumi thành sự thật!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện