Mặc dù còn nhiều chuyện cần giải quyết ở đây, nhưng trong thực tại, cả nhóm cũng có công việc riêng phải hoàn thành.
Hajime lấy ra một khối lập phương màu đen, đặt lên bàn, rồi nói:
"Đây là tớ mượn từ cô Tamamo, Máy Đo Sức Mạnh. Nó có thể thông qua việc quan sát và tác động để đo lường chính xác sức mạnh mà mọi người đang sở hữu. Chẳng hạn như thế này."
Nói xong, cậu hít một hơi, rồi đấm thẳng vào khối lập phương.
Ngay lập tức, một làn khí nén bị nổ tung bởi lực tác động, lan tỏa ra xung quanh. Trên bề mặt khối lập phương, một loạt ký tự màu trắng nhanh chóng hiện lên, hàng loạt công thức tính toán chớp tắt như một bảng điện tử xử lý dữ liệu.
Cuối cùng, kết quả hiện ra, sức mạnh trung bình của Hajime là 100 tấn.
Cả nhóm hơi kinh ngạc nhìn con số xuất hiện. Một cú đấm với lực 100 tấn, đó là sức mạnh có thể dễ dàng đấm xuyên sắt thép, nâng bổng và ném một chiếc xe tải như một viên đá nhỏ. Quan trọng hơn, đây chỉ là sức mạnh trung bình, không phải giới hạn cực hạn của cậu.
Hajime nhìn kết quả, lẩm bẩm:
"Nếu tớ dùng toàn lực, sức mạnh có thể tăng lên gấp năm lần... tức là khoảng 500 tấn."
Nghĩ đến con số này, ngay cả bản thân Hajime cũng hơi giật mình. Nhưng sau một chút suy nghĩ, cậu hiểu rằng con số đó chưa phải là cực hạn của mình, mà chỉ là mức độ cậu có thể phát huy từ sức mạnh kế thừa từ nhóm bạn.
Không chần chừ, Hajime tiếp tục lấy ra hai vật nữa - hai tờ giấy A0 lớn. Cả hai đều được khắc đầy những ký hiệu kỳ lạ, phức tạp đến mức khiến người nhìn có cảm giác như đang đối diện với một ngôn ngữ cổ xưa, mang theo ý nghĩa sâu xa.
Cả nhóm tò mò quan sát, lập tức nhận ra điểm bất thường.
Mỗi ký hiệu trên giấy dường như không chỉ là hình vẽ đơn thuần, chúng mang ý nghĩa rõ ràng. Khi cố gắng diễn giải theo cách thông thường, một số ký hiệu có thể hiểu như một câu ngắn sáu chữ, trong khi có những ký hiệu khác lại truyền tải một ý nghĩa dài đến ba mươi chữ.
Điều kỳ lạ hơn nữa là mặc dù không ai hiểu hình dạng của các ký hiệu này, nhưng khi nhìn vào, họ lập tức "biết" được ý nghĩa của nó.
Cả nhóm quay qua nhìn Hajime, chờ đợi cậu giải thích.
Nhưng cậu không nói gì. Thay vào đó, Hajime chỉ nhẹ nhàng xoay hai tờ giấy một góc sang bên phải một chút, rồi ra hiệu cho nhóm quan sát lần nữa.
Ngay khi thay đổi góc nhìn, cả nhóm đồng loạt sững người.
Ý nghĩa của ký hiệu đã thay đổi.
Nếu khi nãy chúng đại diện cho một kiến thức về điêu khắc, thì bây giờ, dưới một góc nhìn khác, chúng lại biến thành một bài thơ ca đầy nhịp điệu.
Yuichiro như hiểu ra điều gì đó, lập tức nghiêng đầu quan sát kỹ hơn. Đúng như dự đoán, khi thay đổi góc nhìn, ý nghĩa của các ký hiệu lại tiếp tục biến đổi, nhưng chúng không hề lộn xộn hay ngẫu nhiên.
Thay vào đó, tất cả các ký hiệu dường như liên kết chặt chẽ với nhau, tựa như một cỗ máy khổng lồ, chỉ cần dịch chuyển một phần, toàn bộ hệ thống cũng thay đổi theo, tạo ra vô số kiến thức khác nhau.
Điều này làm Yuichiro không khỏi suy nghĩ - đây là một dạng ngôn ngữ sống động, có thể thích ứng và biến đổi theo thời gian và góc nhìn của người quan sát?
Altheris cũng nhanh chóng nhận ra điểm đặc biệt giống như Yuichiro. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, ông còn cảm nhận được nhiều hơn.
Nhẹ nhàng đặt bàn tay lên tờ giấy, ngay lập tức, ông giật mình.
Cảm giác khi chạm vào không giống với bất kỳ vật thể 2D hay 3D nào mà ông từng biết.
Nó không đơn giản chỉ là một mặt phẳng chứa đựng ký hiệu, cũng không phải một bề mặt nổi lập thể thông thường mà là một dạng kết cấu vượt xa những gì ông có thể lý giải.
Nó tựa như một khối không gian siêu hình, một thứ tồn tại ngoài nhận thức thông thường của con người.
Altheris cố gắng phân tích bằng tất cả kiến thức và ma pháp tăng cường trí óc của mình. Nhưng dù có dùng bao nhiêu loại phép thuật, ông vẫn không thể định nghĩa được bản chất thực sự của nó.
Tuy nhiên...
Mặc dù không thể hiểu được hình dạng hay quy tắc của nó, nhưng khi chạm vào, ý nghĩa bên trong tờ giấy lại tự động truyền vào đầu ông như một dạng truyền thừa kiến thức.
Thấy Altheris và Yuichiro đang tập trung nghiên cứu, những người khác cũng nhận ra điều gì đó bất thường, lần lượt thử nghiệm theo cách riêng của mình.
Akito hít một hơi thật sâu sát vào tờ giấy, lập tức cậu kinh ngạc mở lớn mắt.
Cậu không chỉ cảm nhận được hương thơm, mà đó là một mùi hương phức tạp, hòa quyện hàng trăm, hàng ngàn tầng lớp khác nhau, nhưng vẫn thơm ngon một cách kỳ lạ.
Ngay khi cậu tiếp nhận được mùi hương đó, trong đầu lập tức hiện lên một phương thức chế biến và nấu nướng hoàn toàn mới.
Không cần ai dạy, không cần tài liệu tham khảo, cách thức ấy xuất hiện trong tâm trí cậu một cách tự nhiên, như thể cậu đã biết nó từ lâu.
Nanami cũng không chần chừ, cô để bàn tay thực vật của mình chạm vào tờ giấy.
Ngay tức khắc, một cảm giác kỳ diệu xâm chiếm toàn bộ cơ thể cô.
Cô cảm giác như bản thân đang hóa thành một gốc cây khổng lồ giữa một thế giới xinh đẹp.
Ở đó, cô không ngừng sinh trưởng, cành lá vươn rộng, hấp thụ ánh sáng mặt trời và dưỡng chất từ đất mẹ.
Thời gian trôi qua, cô già đi, lá rụng xuống mặt đất, thân cây mục rữa, nhưng từ đó những hạt giống mới lại bay theo gió, gieo xuống mặt đất và tiếp tục nảy mầm.
Cứ như vậy, cô liên tục tái sinh, tuần hoàn qua hàng triệu năm, như thể đang được trải nghiệm dòng chảy bất tận của sự sống.
Mỗi người đều cảm nhận được một loại truyền thừa hoàn toàn khác biệt, nhưng tựu chung lại, tờ giấy này rõ ràng không chỉ đơn thuần là một công cụ ghi chép ký hiệu, nó chứa đựng một dạng kiến thức siêu hình, chỉ có thể cảm nhận chứ không thể diễn giải bằng lời.
Thấy mọi người đều có thu hoạch, cộng thêm cậu cũng có việc gấp cần xử lý, Hajime quyết định nói thẳng.
"Hai tờ giấy này không đơn giản chỉ là văn bản hay ký hiệu bình thường."
Cậu dừng lại một chút, để chắc chắn rằng tất cả mọi người đều đang lắng nghe.
"Chúng là tác phẩm của Koya Kami, chứa toàn bộ tri thức của hai nền văn minh Ko và Ya."
Cả nhóm khẽ giật mình, nhưng không ai lên tiếng, tiếp tục tập trung chờ cậu giải thích.
"Đây không phải là những tài liệu ghi chép thông thường, mà là sự đúc kết của cả một nền văn minh."
"Bất kể là kiến thức vô dụng hay hữu dụng, quan trọng hay nhỏ nhặt, tất cả mọi thứ đều có trong này."
"Nói cách khác, chúng chính là một dạng lưu trữ toàn bộ quá khứ của hai nền văn minh đó."
Hajime quét mắt nhìn mọi người, thấy ai cũng đang dần hiểu được tầm quan trọng của hai tờ giấy này, cậu mới tiếp tục:
"Điểm đặc biệt là mỗi lần mọi người chạm vào chúng, nó sẽ hiển thị loại kiến thức mà bản thân đang cần nhất."
"Nhưng điều quan trọng nhất mà mọi người cần chú ý là hai truyền thừa chính từ hai nền văn minh này."
"Ya Văn Minh Thuật Tu Luyện."
"Ko Văn Minh Thuật Rèn Đúc."
"Đây là hai di sản cốt lõi, thứ tinh túy nhất trong toàn bộ kho tàng tri thức này."
"Nếu có thể, mọi người nên tranh thủ học và luyện tập càng sớm càng tốt."
Nói xong, Hajime không chần chừ nữa, cậu nhanh chóng rời khỏi, tiếp tục công việc của mình.
Trong khi đó, những người còn lại vẫn ngồi tại chỗ, ánh mắt không rời khỏi hai tờ giấy.
Họ hiểu rằng trước mắt mình không chỉ là những ký hiệu đơn thuần, mà là một kho báu chứa đựng cả nền văn minh, chờ đợi họ khám phá.
Tỉnh dậy, Hajime vội vàng hoàn thành công việc nhà giúp mẹ, rồi nhanh chóng chạy đến căn cứ bí mật của nhóm.
Khi cậu đến nơi, cả nhóm Nobita đã chờ sẵn, không chỉ vậy còn có Kuntaku.
Tất cả trang bị đầy đủ, từ quần áo, đạo cụ, đến tinh thần chiến đấu, trông chẳng khác gì một đội quân chuẩn bị ra trận.
Mà thực tế chuyến đi này đúng là một trận chiến thực sự.
Nếu độc giả còn nhớ, trước đây Hajime từng dùng một Bảo Bối Thần Kỳ để vượt qua thử thách ổ khóa của Doraemon.
Lúc đó, cậu đã sử dụng Máy "Cầu Xin Có Điều Kiện".
Và điều mà cậu cầu xin chính là:
"Xin hãy nhờ người giúp chúng tôi vượt qua thử thách này, chúng tôi hứa sẽ giúp lại họ bằng mọi giá."
Khi ấy, chưa ai trong nhóm thực sự nghĩ quá nhiều về điều kiện đó.
Sau đó, cả nhóm đã thành công vượt qua thử thách, giải phóng vương quốc Bouwanko, thời gian cứ thế trôi qua gần một tháng.
Mãi đến tận bây giờ, họ mới chợt nhớ ra được điều kiện mà Hajime đã đặt ra khi dùng bảo bối ấy.
Người đã giúp nhóm vượt qua thử thách, không phải ai khác, mà là một nhóm Doraemon hoàn toàn khác.
Điều kỳ lạ là, họ không thuộc về tương lai của nhóm Nobita theo nguyên tác.
Mà đến từ một vũ trụ song song.
Tối qua, khi Hajime đến mượn Bảo Bối Thần Kỳ từ Doraemon, cậu mới biết được rằng nhóm Doraemon kia cũng đang gặp rắc rối lớn và cần sự giúp đỡ của họ.
Nhiệm vụ lần này của nhóm Hajime là hỗ trợ đưa Kuntaku của vũ trụ song song trở về nhà.
Nghe thì có vẻ giống với sự kiện trong nguyên tác, nhưng có một điểm khác biệt rất lớn, đó chính là vương quốc Bouwanko.
Trong nguyên tác, Bouwanko chỉ là một vương quốc thần kỳ, nơi sinh sống của người chó và tồn tại cách biệt với thế giới bên ngoài.
Nhưng ở vũ trụ song song, Bouwanko không chỉ là một vương quốc đơn thuần.
Nó là quốc gia đứng đầu Châu Phi, nền khoa học tiên tiến ngang ngửa nhân loại hiện đại, thậm chí vượt trội hơn hẳn về khí tài quân sự.
Ở thế giới đó, thân phận của Kuntaku không còn là một hoàng tử nhỏ bé, mà là một nhân vật có ảnh hưởng mang tầm quốc gia.
Nếu nhóm Hajime không kịp thời đưa Kuntaku về nước, để giúp cậu lật đổ âm mưu phản loạn của tên đại thần Dabranda, thì vũ trụ song song đó rất có thể sẽ bùng nổ Chiến Tranh Thế Giới Thứ Ba.
Không chỉ vậy, chiến tranh sẽ không phải giữa các quốc gia thông thường, mà là một cuộc chiến giữa hai chủng tộc khác nhau.
Có thể một số người nghĩ rằng, chiến tranh giữa hai chủng tộc và chiến tranh giữa các quốc gia bình thường có gì khác biệt?
Nhưng đừng quên rằng, Trái Đất trong thế giới Doraemon không chỉ có nhân loại.
Nó là nhà của vô số chủng tộc khác nhau, từ người chó, người cá, người chim, cho đến người chuột, thậm chí cả những giống loài chưa từng xuất hiện trong nguyên tác.
Nếu chiến tranh thực sự xảy ra, các chủng tộc khác cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy đó và tình hình sẽ trở nên không thể kiểm soát.
Mà quan trọng hơn cả, khi so sánh nền khoa học kỹ thuật giữa các chủng tộc, nhân loại có lẽ chính là loài lạc hậu gần nhất trong số đó vào thời điểm hiện tại.
Dựa theo tính logic, nhóm hẳn là sẽ thành công.
Nếu không, tương lai nơi tồn tại Doraemon kia có thể sẽ không còn, huống chi là việc họ có thể đến giúp nhóm Hajime.
Nhưng... mọi chuyện không bao giờ đơn giản như thế.
Tương lai vốn dĩ không cố định, nếu nhóm chủ quan, thì chính hành động của họ cũng có thể làm thay đổi lịch sử.
Nếu điều đó xảy ra, tầm ảnh hưởng sẽ không chỉ dừng lại ở vũ trụ song song kia, mà ngay cả vũ trụ của nhóm Hajime cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.
Vậy nên, cuối cùng cả nhóm quyết định dốc toàn lực để thực hiện nhiệm vụ này.
Mọi người bắt đầu tiến hành kiểm tr.a lần cuối.
Nobita kiểm tr.a lại kho đạn của mình, bên trong có hơn bốn mươi loại đạn, mỗi loại hơn năm trăm viên. Cậu cẩn thận sắp xếp để có thể nhanh nhất lấy được loại đạn mình muốn trong tình huống khẩn cấp.
Jaien tiếp tục luyện tập boxing, vận dụng kết hợp với Thần Khí của mình để có thể phát huy tối đa sức mạnh.
Hai cánh tay khổng lồ của cậu vung lên, mỗi cú đấm đều khiến không khí xung quanh rung động, tạo ra từng đợt gió mạnh quét qua.
Suneo tỉ mỉ kiểm tr.a lại toàn bộ quân cờ của mình, đảm bảo chúng đều trong tình trạng tốt nhất. Đồng thời, cậu chăm chú quan sát tấm bản đồ, tính toán các vị trí nhảy dù thích hợp nhất để tác chiến.
Shizuka rà soát lại toàn bộ vật tư, đảm bảo rằng số lượng người tí hon có thể huy động tối đa khi cần thiết.
Doraemon không cần phải nói, nếu cậu không chuẩn bị đầy đủ, nhóm cũng không dám lên đường.
Mà trong cả nhóm, Kuntaku chính là nhân vật quan trọng nhất.
Trong tình huống xấu nhất, nếu vũ trụ song song Kuntaku không thể trở về kịp thời, thì Kuntaku ở vũ trụ này sẽ thay thế, đảm bảo vương quốc vẫn ổn định và giữ vững trật tự.
Mà trong lúc này, ở trong không gian trong những người khác cũng lần lượt tạm biệt ra về.
Người rời đi đầu tiên là Akito, cậu phải dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho ông bà.
Việc này đáng ra cậu nên làm từ mấy phút trước, nhưng vì Hajime lấy ra đồ vật kỳ lạ, nên cậu mới nán lại thêm không ít thời gian.
Tỉnh dậy, Akito quan sát xung quanh, sau đó bước xuống bếp bắt đầu nấu ăn.
Vừa bắt tay vào việc, cậu lập tức cảm giác có điều gì đó rất khác so với ngày thường.
Không chỉ đơn giản là sự tiến bộ, mà càng giống như một sự thăng hoa.
Cảm giác món ăn của mình đang chạm đến một tầng thứ hoàn toàn mới, khiến Akito không khỏi phấn chấn.
Phải biết rằng, trong thế giới này, trình độ nấu ăn của Akito không phải quá cao.
Nếu đem so sánh, thì nó chỉ tương đương với các quán ăn nhỏ ven đường, không phải là không ngon, nhưng vẫn còn thiếu đi một thứ gì đó, giống như sự tinh tế mà các đầu bếp hàng đầu sở hữu.
Dẫu vậy, trong nhóm Hajime, món ăn của Akito vẫn là ngon nhất, vì cậu là người duy nhất có kỹ năng nấu nướng thực sự.
Mà bây giờ, Akito có thể cảm nhận rõ ràng trình độ của mình đã bước lên một bậc mới.
Không còn chỉ dừng lại ở mức "ngon miệng" nữa, mà là đạt đến trình độ đầu bếp chuyên nghiệp.
Cậu cảm giác rằng mình có thể mở một nhà hàng với những món ăn đặc sắc mang đậm dấu ấn cá nhân.
Như Akito đã từng nói, một món ăn thực sự tuyệt vời không chỉ dựa vào nguyên liệu hảo hạng, mà còn cần đến tài nghệ của đầu bếp và cả tâm ý được gửi gắm vào món ăn.
Khi ba yếu tố này kết hợp, đó mới là mỹ vị chân chính.
Lúc trước, cậu chỉ mới chạm đến yếu tố đầu tiên, nhưng giờ đây, cậu đã nắm được yếu tố thứ hai.
Chỉ còn yếu tố thứ ba nữa thôi, Akito sẽ lần nữa vươn lên một tầm cao mới.
Mang theo quyết tâm rèn luyện, cậu tiếp tục chế biến nhiều món ăn hơn, không ngừng phát huy khả năng của mình, hướng đến một sự ổn định và hoàn thiện tuyệt đối.
Người thứ hai rời đi là Kagerou.
Mặc dù sống ở đây mãi cũng không phải là một ý tồi, nhưng anh vẫn còn công việc và cuộc sống ở thế giới thực.
Hơn nữa, anh rất muốn tận mắt nhìn thấy SAO thành công và phát triển từng ngày.
Dù sao, nó cũng là thứ anh đã dốc tâm huyết của mình.
Người thứ ba rời đi là Altheris.
Mặc dù ông cảm thấy tò mò và muốn thử nghiệm thêm vài thứ, nhưng ông vẫn ý thức được nhiệm vụ chính của mình.
Việc tìm kiếm thế giới song song mới là ưu tiên hàng đầu, còn những nghiên cứu khác có thể để sau.
Sau khi hoàn thành được mục tiêu, ông sẽ có rất nhiều thời gian để giải quyết những vấn đề còn lại.
Người thứ tư rời đi là Yuichiro.
Anh vốn không có ý định rời đi sớm như vậy, nhưng bên ngoài vẫn còn Yaku đang đợi anh.
Hơn nữa, Yuichiro đột nhiên nhớ đến một Thuật Âm Dương mà anh từng bỏ xó.
Nó tuy dễ học nhưng lại cực kỳ khó tinh thông, yêu cầu khả năng phong ấn phải đạt đến một trình độ cực cao.
Mà hiện tại, anh vừa vặn phù hợp để nghiên cứu lại thuật này.
Người thứ năm rời đi là Freeman.
Cậu vốn không định rời khỏi không gian quá lâu, mà chỉ đi lấy một ít đồ rồi quay lại. Trong đầu cậu đang có một ý tưởng táo bạo, khiến Freeman muốn thử nghiệm ngay lập tức.
Nếu thành công, sức mạnh của cậu sẽ tăng lên theo một cấp số không tưởng.
Như vậy, trong không gian giờ chỉ còn lại Nanami, Ame, Kyouka và Steingard. Cả ba đồng loạt nhìn về phía Kyouka, ánh mắt mang theo một chút ý dò xét.
Biết không thể tiếp tục giả vờ, Kyouka chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt lạnh nhạt lướt qua từng người, như thể đang đánh giá tình hình.
Sau đó, cơ thể cô dần tan biến trong làn sương, để lại một khoảng trống tĩnh lặng.
Ba người còn lại không quá để tâm đến hành động của Kyouka.
Họ chỉ đơn giản muốn biết cô định làm gì.
Thấy không còn ai khác, cả ba quay sang nhau, rồi đồng loạt tiến về phía "Sân Huấn Luyện".
Đã đến lúc kiểm tr.a khả năng thực chiến của họ trong không gian này.
"Sân Huấn Luyện" lơ lửng giữa bầu trời, nơi mà từ đó cả ba có thể nhìn thấy phía dưới vẫn đang trong quá trình xây dựng kiến trúc.
Khi bước vào trong, họ nhận ra nơi này không chỉ có một khu vực luyện tập mà còn có một khu vực quan sát.
Steingard không vội, ông bước về phía khu quan sát trước tiên. Dù sao, kích thước hiện tại của ông vẫn chưa thể đo lường chính xác, nên trước mắt chỉ quan sát là tốt nhất.
Ame và Nanami liếc nhìn nhau, ánh mắt cả hai ẩn chứa một sự khó đoán.
Họ đều biết rõ điều mà đối phương đang suy nghĩ - có nên tiếp tục trận chiến còn dang dở trước đó hay không.
Sau cùng, sự tò mò về những quân bài cuối cùng của nhau, cộng với sự trỗi dậy của chiến ý, đã khiến họ quyết định hoãn trận đấu lại.
Dù sao, thử nghiệm sân huấn luyện trước rồi đánh nhau sau cũng không muộn.
Để quyết định ai sẽ vào trước, cả hai chơi kéo búa bao.
Kết quả, là Ame thắng. Nhưng cô không thấy vui vẻ gì, bởi vốn dĩ cô muốn quan sát Nanami trước rồi mới vào sau.
Dẫu vậy, việc kiểm tr.a thực lực của bản thân cũng là một trong những ưu tiên của cô.
Ame ôm lấy "Máy Đo Sức Mạnh" mà Hajime để lại, rồi chậm rãi bước vào sân đấu.
Hajime đã dặn trước, thiết bị này sẽ không bị phá hủy, trừ khi hai viên tinh cầu va chạm vào nhau.
Nghĩa là cô có thể thoải mái thử nghiệm toàn bộ sức mạnh của mình, mà không cần lo lắng về hậu quả.
Bước vào sân đấu, Ame cảm giác như đang đứng trên một tinh cầu có kích thước ngang ngửa Trái Đất. Xa xa, hệ thống các ngôi sao và quỹ đạo xung quanh không khác gì một hệ mặt trời thu nhỏ.
Cô đưa mắt quan sát, tự hỏi nên bắt đầu từ đâu.
Sau một lúc trầm tư, Ame đặt thiết bị đo sức mạnh xuống, hít sâu một hơi, rồi bắt đầu vận lực.
Lớp da trên cơ thể cô dần bong tróc, để lộ một lớp vảy đen nhánh lấp lánh như ánh sao đêm. Thân hình ngày càng trở nên rắn chắc, cơ bắp căng tràn sức mạnh, quần áo bị xé toạc, để lộ thân thể mang đậm dấu ấn loài rồng cổ đại.
Chỉ trong chốc lát, một thân rồng phương đông khổng lồ dài hơn mười ngàn mét xuất hiện.
Thân hình cô màu đen làm chủ đạo, phần bụng trắng lấp lánh, quấn quanh bởi làn sương đỏ vàng tựa như mây trời phản chiếu ánh bình minh.
Trên khán đài, Nanami và Steingard sững sờ nhìn hình dáng mới của cô.
Họ chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, thì cảm nhận được sự bất ổn trong không gian xung quanh.
Trọng lực đột nhiên trở nên rối loạn.
Từng mảng đất lớn bị nhấc lên không trung, cây cối bật rễ, động vật hoảng loạn chạy trốn, những ngọn núi nhỏ bắt đầu lơ lửng xung quanh cô.
Khung cảnh ấy tựa như một bức tranh huyền ảo - một con rồng uốn lượn giữa bầu trời, quấn quanh những dãy núi trôi nổi tựa như chốn tiên cảnh.
Nanami và Steingard nhìn nhau, chờ đợi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nhưng rồi, mọi thứ diễn ra nhanh hơn họ tưởng.
Trọng lực quanh người Ame càng lúc càng trở nên dữ dội, đến mức hình thành một hố hấp dẫn khổng lồ.
Mặt đất bên dưới bắt đầu sụp xuống, bị hút vào một điểm duy nhất.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, họ thấy một quả cầu đen nhỏ kích cỡ như một quả bóng chày xuất hiện, không quá một phần mười giây rồi lập tức biến mất.
Nhưng hậu quả mà nó để lại thì vô cùng kinh khủng.
Mặt đất như bị một mảnh vô hình cắt đi, trông tựa như đậu hũ bị vớt mất một phần.
Nhưng đó chỉ là hình dung về quy mô, sự thật còn đáng sợ hơn nhiều.
Cả một lục địa rộng lớn ngay dưới chân Ame đã biến mất một cách triệt để, mất đi hơn trăm mét địa tầng.
Và điều khiến Nanami cùng Steingard kinh hãi hơn cả, chính là bầu trời phía trên.
Mặt trăng đã vỡ ra vài mảnh nhỏ cùng lệch quỹ đạo, đang di chuyển chậm rãi về phía Trái Đất.
Dựa theo tốc độ mà họ quan sát, nếu không có gì can thiệp, chỉ trong vài ngày nữa, hai thiên thể này sẽ va chạm.