Từng mảnh đất đá lơ lửng trong không trung tạo thành những cây cầu dẫn đến cõi hư vô vô tận. Hajime bước đi, mỗi bước chân đều mang lại cảm giác như đang chạm vào hư không.
Xung quanh cậu, không có gì ngoài sắc xám trắng trải dài vô tận, không phân biệt được đâu là trên, đâu là dưới, hay bất kỳ phương hướng nào. Nơi đây như không tồn tại bất kỳ khái niệm nào về trọng lực, không gian, hay thời gian.
Mọi thứ dường như đều là sự hỗn độn thuần túy, một trạng thái nguyên sơ vượt ra ngoài tầm hiểu biết của con người.
Trong tâm trí của Hajime, những dòng suy nghĩ kỳ lạ không ngừng hiện lên, như một bản đồ vô hình dẫn lối cho cậu.
Cậu không rõ bản thân đang đi đâu, nhưng những bước chân lại tự nhiên bị thu hút bởi một lực vô hình nào đó. Trái tim cậu đập nhanh, không phải vì sợ hãi, mà vì một sự thôi thúc không thể diễn tả thành lời.
Đột ngột, ở trung tâm của khung cảnh vô tận, một viên đá quý khổng lồ đến bất tận, màu xanh lục xuất hiện, lơ lửng giữa khoảng không. Ánh sáng từ viên đá lan tỏa khắp mọi ngóc ngách của không gian, làm mờ đi sắc xám trắng.
Cậu dừng lại trước viên đá quý, cảm giác vừa ngỡ ngàng vừa kính sợ. Màu xanh lục óng ánh của nó không phải là màu sắc cậu từng thấy trong tự nhiên, nó mang một cảm giác siêu nhiên, như thể mọi vẻ đẹp trên thế gian đều phải cúi đầu trước nó.
Cảm xúc của Hajime trở nên hỗn loạn. Cậu không thể tìm được từ ngữ nào để mô tả cảm giác khi nhìn thấy viên đá quý này. Chỉ có một điều cậu biết chắc: đây chính là đỉnh cao của sự cao quý, một thứ không gì trên đời có thể sánh bằng.
Dần dần, viên đá quý chuyển động, thay đổi hình dạng. Những ánh sáng xanh lục len lỏi và tái cấu trúc, từng chút một biến thành hình dáng một người phụ nữ.
Làn da của bà như được tạo thành từ đá quý trong suốt, luôn phát ra âm thanh nhẹ nhàng như tiếng nhạc từ thiên đường, tỏa ra ánh sáng lung linh như triệu ngôi sao hội tụ.
Mỗi cử động của bà tựa như sự chuyển động của thời gian, vừa mềm mại vừa không thể đoán trước. Bà chính là một phần của vũ trụ này và cũng là cội nguồn của nó.
Hajime hơi thất thần khi nhìn thấy hình dáng của thực thể này. Cậu cảm nhận được sức mạnh to lớn đến mức bản thân gần như bị nghiền nát chỉ bằng sự tồn tại của nó. Nhưng cùng lúc, một cảm giác quen thuộc dần len lỏi trong lòng cậu. Âm thanh quen thuộc vang lên, nhẹ nhàng nhưng tràn đầy uy nghiêm:
"Đây từng là nơi ta sinh ra, cũng như nơi sinh sống."
"Ngươi có thể đến được đây, chứng tỏ ngươi đã hiểu rõ bản chất của ta, Hajime."
Đây chính là Koya Kami.
Hajime gật đầu, lòng vẫn tràn ngập cảm giác kính sợ. Cậu chậm rãi quan sát hình dáng của vị thần. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hình dạng thật sự của bà, một hình thái mà không ngôn từ nào có thể diễn tả được. Hajime nhận ra rằng, những gì cậu từng thấy trước kia chỉ là phân thân của bà, một phần nhỏ trong vô vàn khía cạnh của thần.
Cả hai im lặng trong một lúc. Hajime ngồi đó, ánh mắt dò xét Koya Kami nhưng lại không mở miệng hỏi. Dường như hiểu được sự tò mò thầm lặng ấy, Koya Kami bắt đầu kể về thần lai lịch.
"Ngươi có lẽ đã đoán được phần nào, nhưng sự thật còn hơn thế." Koya Kami mở đầu, giọng bà trầm thấp nhưng lại vang lên như ngân vang khắp không gian. "Ta là một Tiên Thiên Thần Thánh tồn tại, thuộc chủng tộc Tộc Nguyên Thạch."
"Đây là một chủng tộc cực kỳ hiếm có trong Đa Nguyên Vũ Trụ, bởi lẽ mỗi thành viên của tộc ta đều được sinh ra từ mảnh vỡ hạch tâm của một vũ trụ đã sụp đổ. Ta cũng vậy, là một trong số ít những mảnh vỡ ấy, được hình thành từ bản chất sâu xa nhất của vũ trụ."
Hajime không khỏi ngạc nhiên, dù cậu đã đoán được Koya Kami không phải là một tồn tại tầm thường, nhưng những gì bà vừa nói hoàn toàn vượt xa trí tưởng tượng của cậu. Cậu im lặng, lắng nghe tiếp.
"Bản thân ta, khi vừa sinh ra, đã mang theo Thần Thánh cấp thực lực. Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu. Ta không cam tâm chỉ làm một mảnh vỡ mang theo sức mạnh, mà quyết định sử dụng chính bản chất của mình để sáng tạo."
"Ta đã tạo ra một thế giới rộng lớn đến không tưởng, phạm vi của nó thậm chí bằng một phần ngàn vũ trụ hiện tại của ngươi. Thế giới ấy mang lại cho ta danh hiệu Sáng Thế Thần và giúp ta đặt chân vào cấp độ Thế Giới thực lực."
Hajime hít sâu một hơi, cảm thấy kính phục trước sức mạnh và tham vọng của Koya Kami. Nhưng cậu vẫn chưa thể hiểu hết mục đích mà bà muốn truyền đạt.
"Nhưng sáng tạo một thế giới chỉ là bước đầu tiên." Koya Kami tiếp tục. "Ta đã phân tán vô số phân thân của mình, gieo mầm cho nhiều nền văn minh khác nhau trong thế giới ấy. Ta muốn xây dựng một nơi mà mọi sinh mệnh đều có thể chung sống, nơi mà những quy luật vận hành hòa hợp và không bị hỗn loạn phá vỡ. Đó là cách ta tích lũy lực lượng, để chuẩn bị tiến tới một cảnh giới cao hơn - cấp Duy Nhất."
"Cảnh giới cao nhất mà bất kỳ thực thể đơn vũ trụ nào cũng mơ ước đạt được, bởi nếu như không biết còn tốt, nếu biết được thì vũ trụ này hay quê hương của chúng ta, không khác gì một tòa lồng giam. Đó không đơn thuần vì muốn mạnh lên, mà còn là khao khác được trở nên hoàn chỉnh trong bản năng."
Bà dừng lại, ánh mắt trầm xuống, giọng nói đột nhiên hạ thấp. "Nhưng..." bà thở dài, "không phải mọi chuyện đều diễn ra như ta mong muốn."
Hajime khẽ nhíu mày, trong đầu nhớ lại trận chiến mà cậu đã chứng kiến trong quá khứ của hành tinh Koya Koya. Kia sương đỏ, sinh mệnh khổng lồ mà quái dị, mang theo sự hỗn loạn và vô hạn đói khác, xuất hiện như một cơn ác mộng sống. Cậu không khỏi hỏi: "Ngài có sức mạnh sáng tạo một thế giới, lẽ nào không thể ngăn chặn, thậm chí tiêu diệt thứ đó sao?"
Nhưng nhìn thần kia phức tạp khôn cùng sắc mặt, Hajime nhận ra rằng những gì mình chứng kiến chỉ sợ là một góc nhỏ của câu chuyện. Đôi mắt cậu nhìn chăm chú vào Koya Kami, cố gắng tìm kiếm lời giải thích trong im lặng.
Koya Kami dừng lại một chút, ánh mắt thâm trầm như chìm sâu trong ký ức đau thương. Sau đó, thần tiếp tục, giọng bà trầm hơn, mang theo sự nặng nề của thời gian.
"Chúng ta gọi chúng là Tà Thần, những thực thể gắn liền với hỗn loạn cùng hủy diệt." bà nói, ánh sáng trong đôi mắt của bà lóe lên như một tia lửa bùng cháy trong bóng tối. "Tình hình lúc đó, so với những gì ngươi chứng kiến trong quá khứ, còn phức tạp hơn nhiều."
Hajime nghiêng người lắng nghe, từng lời kể như vẽ nên một bức tranh hùng vĩ và đầy bi kịch.
"Thời điểm đó, ta đang tiến gần đến Duy Nhất cấp, chỉ kém một bước nữa thôi là có thể thăng hoa toàn diện. Nhưng đúng vào thời điểm đó, một Tà Thần bất ngờ xuất hiện. Nó không đến từ bên ngoài mà trực tiếp phát triển trong chính thế giới của ta."
"Ban đầu, ta không nhận ra sự hiện diện của nó, bởi vì hầu hết sức lực của ta khi ấy đều tập trung để chống chọi với áp lực bên ngoài, vốn là thử thách không thể tránh khỏi trên con đường tiến tới Duy Nhất."
Bà thở dài, bàn tay mảnh mai của mình lướt nhẹ qua hư không như đang xua đi những mảnh ký ức đau đớn. "Chính điều này đã tạo ra điều kiện lý tưởng nhất để nó phát triển. Tà Thần lợi dụng khoảng trống trong sự chú ý của ta để gieo rắc hỗn loạn. Đến khi ta nhận ra sự hiện diện của nó, thì đã quá muộn."
"Quá muộn?" Hajime không kìm được thốt lên, đôi mắt cậu hiện lên sự lo lắng và khó hiểu.
"Phải, quá muộn." Koya Kami gật đầu. "Tà Thần đã thôn phệ hàng tỉ hành tinh trong thế giới của ta, biến hàng triệu văn minh thành lương thực cho sự bành trướng của nó. Ta không chỉ mất đi nguồn sức mạnh mà còn bị trọng thương nghiêm trọng. Thế giới mà ta từng tạo ra, vốn là niềm tự hào của ta, đã trở thành nơi nó hoành hành và phát triển."
Hajime cảm thấy sống lưng lạnh buốt khi nghe đến đây. Cậu không thể tưởng tượng được sức mạnh khủng khiếp như vậy lại có thể vượt qua cả một thực thể như Koya Kami.
"Cuối cùng." bà tiếp tục, giọng mang đầy sự đau xót: "Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự tay phá hủy thế giới của mình. Ta sử dụng toàn bộ sức mạnh còn lại để biến nó thành đòn chí mạng, tiêu diệt đại bộ phận tồn tại của Tà Thần. Nhưng, ngay cả như vậy, nó vẫn thoát đi một phần. Ta không thể triệt để hủy diệt nó."
Hajime nuốt khan, cậu không biết phải nói gì để đáp lại. Cậu chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi những lời tiếp theo.
"Cuộc chiến mà ngươi chứng kiến trên hành tinh này." Koya Kami nói, ánh mắt hướng về nơi xa xăm như nhìn xuyên qua thời gian.
"Là trận chiến cuối cùng để tiêu diệt phần sức mạnh còn sót lại của Tà Thần. Chính hai văn minh cuối cùng còn sót lại trong thế giới của ta, Ko và Ya, đã đứng lên chống lại phần còn lại của nó. Với sự giúp đỡ của ta, họ đã thành công trong việc tiêu diệt hoàn toàn sức mạnh của Tà Thần tại đây."
"Vậy ngài thì sao?" Hajime hỏi, giọng cậu thấp hơn nhưng không giấu nổi sự quan tâm.
"Ta... không còn như trước." Koya Kami trả lời, một nụ cười nhàn nhạt thoáng qua khuôn mặt bà. "Sức mạnh của ta rơi xuống cấp Thần Thánh. Ta đã không còn đủ khả năng bảo vệ mọi thứ như trước nữa. Vì thế, ta quyết định ở lại hành tinh này, đáp ứng lời cầu nguyện cuối cùng của hai văn minh Ko và Ya. Ta giúp truyền bá di sản của họ, để lại những dấu ấn cuối cùng của họ trong thế giới này. Đó là cách ta bù đắp phần nào cho những gì đã mất."
Hajime im lặng, trong lòng cậu ngổn ngang suy nghĩ. Những gì cậu vừa nghe không chỉ là một câu chuyện về sức mạnh và bi kịch, mà còn là một bài học sâu sắc về sự hy sinh và trách nhiệm.
Đợi Hajime hoàn toàn tiêu hóa những thông tin vừa nghe, Koya Kami mới chậm rãi lên tiếng, ánh mắt thần vẫn bình thản nhưng giọng nói lại chứa đựng sự sâu xa và nghiêm trọng.
"Chuyện cũ đã qua, ta cũng không muốn nói nhiều." thần nói, ánh sáng nhẹ nhàng quanh thân bà lóe lên rồi tan biến. "Thực tế, Tà Thần mặc dù đáng sợ, nhưng chỉ đối với sinh mệnh và vật chất. Còn với thế giới hay thậm chí là vũ trụ, chúng không tính là gì. Dù sao, trong vũ trụ này vẫn còn không ít Tà Thần tồn tại, chúng chỉ như những vết sẹo nhỏ trên bức tranh rộng lớn."
Hajime nghe vậy thì hơi ɭϊếʍƈ môi, cảm giác trong lòng phức tạp. "Không tính là gì sao?" cậu thầm nghĩ, cảm nhận rõ sự bất lực của bản thân so với những thực thể này.
Mặc dù trong thâm tâm cậu thấy Tà Thần không phù hợp với phong cách thế giới của Doraemon, nhưng khi nhớ lại một vài tác phẩm khác của tác giả, cậu liền cảm thấy không quá bất ngờ. "Nghĩ kỹ lại, tác giả của Doraemon cũng từng vẽ truyện kinh dị, hơn nữa bút lực không kém gì." cậu lẩm bẩm trong đầu.
Đột nhiên, giọng nói của Koya Kami kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ. "Chân chính đáng sợ không phải là những Tà Thần này, mà là thứ đã sáng tạo ra chúng."
Tim Hajime không khỏi co thắt lại khi nghe những lời này. Cậu cảm nhận rõ sự nghiêm trọng trong giọng nói của thần, như thể từng từ của bà đều mang theo sức nặng của cả một vũ trụ. Cậu nhìn thần, đôi mắt lóe lên sự tò mò pha lẫn căng thẳng.
Trong thâm tâm, Hajime nhận ra rằng những gì thần sắp nói tiếp theo có thể là điều quan trọng nhất mà cậu từng được biết trong chuyến hành trình này.
"Chúng ta gọi chúng là Ngoại Thần (Outer God)." bà nói, ánh sáng xanh lục trên cơ thể bà như dao động theo lời nói. "Những thực thể đến từ bên ngoài Đa Nguyên Vũ Trụ, vượt qua mọi ranh giới, không chịu sự trói buộc của bất kỳ quy luật nào. Chúng là sự hiện diện của sự toàn năng, vô định và sự bất khả tri. Tà Thần mà ngươi thấy, thực chất chỉ là bầu khí quyển tầm thường của một hành tinh ch.ết, vô tri vô giác, nhưng bị ánh mắt của Ngoại Thần (Outer God) lướt qua, nó liền biến đổi thành Tà Thần. Mọi thứ chỉ bắt đầu từ một ánh nhìn."
Ngay khi những lời này vang lên, tim Hajime đập liên hồi, không cách nào kiểm soát. Trong chớp mắt, trước mắt cậu tối sầm lại, nhưng từ sâu trong linh hồn, những âm thanh kỳ lạ vang vọng. Chúng không phải tiếng nói, mà là sự kêu gọi mãnh liệt, như thể đánh thức một thứ gì đó bị ngủ quên trong cơ thể cậu.
Ngay lập tức, trên người Hajime bùng lên luồng khí tức khủng khiếp, mang theo dục vọng hủy diệt và giết chóc mãnh liệt. Cảm giác ấy không giống với bất cứ thứ gì cậu từng trải qua. Nó như một ngọn lửa thiêu đốt, thôi thúc cậu tiêu diệt tất cả những gì liên quan đến Ngoại Thần (Outer God) như thể đây chính là ý nghĩa tồn tại duy nhất của cậu.
Hajime nắm chặt tay, từng móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay để giữ bản thân tỉnh táo. Cậu ngẩng đầu nhìn Koya Kami, ra hiệu rằng mình không sao, mặc dù cơn chấn động trong lòng vẫn chưa hoàn toàn lắng dịu.
Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, dù cơ thể dường như đang chống lại ý chí của mình. Lòng cậu ngập tràn kinh ngạc. Hajime không thể tin nổi, trong cơ thể mình lại tồn tại thứ sức mạnh và dục vọng mãnh liệt như vậy. Nhưng cùng lúc đó, một suy nghĩ rõ ràng xuất hiện trong tâm trí cậu: tiêu diệt Ngoại Thần (Outer God) chính là cách để cậu đạt được sự hoàn chỉnh.
Mặc dù còn có chút lo lắng về tình trạng bất ổn trong cơ thể Hajime, Koya Kami quyết định chuyển chủ đề, bắt đầu bài giảng đầu tiên của mình. Giọng nói của thần nhẹ nhàng nhưng uy nghiêm, tựa như từng lời nói đều mang theo trọng lượng của cả vũ trụ.
"Hôm nay, ta muốn dạy ngươi về Thần Đạo, về bốn đại con đường..." Thần dừng lại một chút, đôi mắt màu lục như viên ngọc thạch nhìn thẳng vào Hajime. Sau một lúc châm chước, thần khẽ gật đầu, thay đổi cách diễn đạt:
"Với ngươi, có lẽ nên gọi là ngũ đại con đường thì hợp lý hơn. Ngoài năm con đường này ra, còn có nhiều nhánh rẽ khác, nhưng tất cả đều không thể thoát khỏi bản chất của chúng."