Bầu trời trong xanh nhưng lại ngập tràn cái nắng gay gắt của mùa hè.
Những viên đá trong ly từ từ tan chảy, từng giọt nước nhỏ xuống thành ly, tạo thành một vệt mờ lạnh lẽo.
Con đường vắng vẻ, chẳng có mấy người qua lại, ngay cả động vật cũng mang theo vẻ lười biếng.
Thỉnh thoảng, vài cơn gió nóng thổi qua, làm tán lá xào xạc, chuông gió bên cửa sổ cũng lay động khe khẽ.
Trong căn phòng nhỏ của mình, Hajime nằm dài trên giường, quạt điện cũ kỹ chầm chậm quay, tiếng động cọt kẹt nhịp nhàng.
Cậu chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ và quần đùi, tay phải cầm cuốn manga Kimetsu no Yaiba vừa mới xuất bản, tay trái cầm một cây kem, thỉnh thoảng lại ɭϊếʍƈ một miếng, cả người toát ra vẻ thoải mái và lười nhác.
Đã mười ngày trôi qua kể từ khi nhóm Hajime từ vũ trụ song song trở về.
Nhóm chỉ đi có hai ngày, nhưng sau khi trở về lại phải chịu một trận la mắng thường xuyên từ người lớn, đến mức Hajime cảm thấy mọi người dần quen thuộc với những lời mắng đó.
Sau khi mọi chuyện ổn định, mùa hè cũng đến và cả nhóm bắt đầu bước vào kỳ nghỉ hè.
Mỗi người đều có kế hoạch riêng cho mình.
Suneo thì theo gia đình đi Hawaii du lịch, suốt ngày gửi ảnh và gọi điện về để khoe khoang chuyến đi của mình.
Đặc biệt là Nobita và Doraemon, bị Suneo kích thích, cũng quyết định dùng Cánh Cửa Thần Kỳ để đi du lịch khắp nơi.
Ngày nào cũng có ảnh mới gửi về nhóm, từ núi Phú Sĩ, biển Okinawa, đến cánh đồng hoa Hokkaido. Rồi đến những nơi có cảnh đẹp hay thú vị ở nước ngoài.
Jaien thì theo bác để luyện tập võ thuật, nhưng thực ra phần lớn là giúp bác sửa sang lại võ quán.
Việc luyện tập thực chiến không nhiều, nhưng khối lượng vận động lại cực kỳ lớn.
Trong tấm ảnh mới nhất mà cậu ấy gửi về, Jaien thậm chí gầy đi trông thấy, rõ ràng là do làm việc quá sức.
Shizuka thì tập trung vào học nhạc cụ, nhưng có một điều khá thú vị xảy ra.
Đó là phần thưởng ẩn mà nhóm thu được từ thế giới tưởng tượng bắt đầu phát huy tác dụng.
Ban đầu, Shizuka cũng có chút bất ngờ mình trình độ thay đổi, sau đó cô lại không hề kháng cự việc học các kỹ năng này nữa, ngược lại còn tích cực luyện tập.
Kết quả là tài nghệ của cô ngày càng tiến bộ vượt bậc, như thể bật hack vậy.
Rất nhanh, Shizuka đã bỏ xa trình độ người mới học, vượt qua cả nghiệp dư, tiến thẳng vào giai đoạn nghệ sĩ chuyên nghiệp.
Trong thời gian ngắn, cô đã đoạt ba giải xuất sắc cấp thành phố về piano, violin và ca hát. Cả nhóm nghe tin mà trợn mắt kinh ngạc, không ngờ Shizuka lại thăng cấp nhanh đến thế.
Nhắc đến cuộc thi, trên hành trình du lịch, Nobita và Doraemon cũng vô tình lượm được vài giải.
Nobita đạt giải nhất trong cuộc thi bắn súng dành cho học sinh cấp 1 và cấp 2 ở Mỹ. Điều này khiến Hajime không khỏi thắc mắc:
"Mỹ tổ chức cả cuộc thi bắn súng cho học sinh tiểu học và trung học à?"
Ngoài ra, Nobita còn đoạt giải nhất cuộc thi ai ngủ lâu nhất khi bị làm rối và giải nhất cuộc thi ai ngủ nhanh nhất trong môi trường xa lạ.
Doraemon cũng không kém cạnh. Cậu giành giải ba trong lễ hội hóa trang thành robot, không đoạt giải nhất là vì ghi danh robot mèo nhưng đóng vai không đúng.
Này lý do làm mèo máy tức giận cực kỳ, đem cơn giận hóa thành động lực thành công lấy được giải nhì trong cuộc thi vua bánh rán, thi ăn được nhiều bánh rán nhất.
Đặc biệt nhất là giải nhất trong cuộc thi kéo búa bao.
Điều này khiến Hajime không khỏi ngạc nhiên:
"Kéo búa bao mà Doraemon cũng thắng được sao? Mà lại thắng tuyệt đối gần cả trăm thí sinh? Làm thế nào cả đám người không thể ngăn cản một con chỉ ra toàn búa mèo máy?"
Hajime thì lại có một kỳ nghỉ hè tương đối đặc thù.
Mẹ cậu dẫn cậu và em gái về nhà ông bà chơi, dự định đầu tuần mới trở về.
Bố cậu thì bận rộn với sự kiện gặp fan, ký tặng sách cho độc giả yêu thích.
Còn anh trai cậu vốn định về nhà nghỉ ngơi để chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp, nhưng giữa đường lại gặp được bạn gái, thế là quyết định cả mùa hè sang nhà bạn gái phụ giúp việc.
Cuối cùng, căn nhà rộng lớn chỉ còn một mình Hajime ở lại canh giữ.
Thực ra, mẹ cậu cũng định gọi cậu về luôn, nhưng Hajime lại cảm thấy chán nản và không muốn đi, thế là ở lại một mình.
Nói đến đây, chính cậu cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Rõ ràng Hajime vốn là người chăm chỉ, luôn ra sức học tập, luyện tập không ngừng nghỉ.
Thế nhưng, gần đây cậu lại cảm thấy mình lười biếng hơn.
Không phải chỉ là cảm giác, mà thực sự cậu đang lười.
Cậu nghỉ ngơi nhiều hơn, chơi nhiều hơn, nghĩ linh tinh nhiều hơn.
Điều lạ lùng nhất là hiệu suất làm việc của cậu lại tăng lên, nên tiến độ công việc vẫn giữ nguyên như trước, khiến Hajime càng khó hiểu hơn.
Cảm thấy có gì đó không ổn, Hajime đã hỏi thăm cô Tamamo và Koya Kami về tình trạng này.
Thế nhưng, cả hai người chỉ mỉm cười, bảo cậu không cần lo lắng và cứ tận hưởng khoảng thời gian này, mà không hề nói rõ nguyên nhân.
Hajime càng nghĩ càng không ra, nhưng rồi cũng mặc kệ, tự nhủ rằng có lẽ mình đang thay đổi một chút sau những chuyến phiêu lưu liên tiếp.
Dù sao thì, mùa hè như thế này cũng không tệ chút nào.
Nhắc đến nghỉ hè, đây là lần thứ hai Hajime trải qua kỳ nghỉ hè kể từ khi cậu gặp nhóm Doraemon.
Thời gian ở thế giới này luôn khiến cậu có cảm giác khác lạ, đôi khi hơi giống với thế giới Conan.
Trong thế giới Conan, thời gian dường như vừa hỗn loạn vừa đứt quãng. Các sự kiện như Giáng sinh, nghỉ hè, Lễ Tình nhân, rồi lại Tết, cứ tuần hoàn lặp lại.
Nhìn thì có vẻ như ngày tháng trôi qua một cách luẩn quẩn nhưng thực tế là thời gian vẫn tiến triển.
Bằng chứng là khoa học kỹ thuật và kiến thức nền trong thế giới đó vẫn không ngừng đổi mới. Chỉ có các nhân vật là mãi không thay đổi, như thể bị đóng băng trong thời gian.
Trong khi đó, thế giới Doraemon lại có cách vận hành thời gian khác biệt.
Thời gian ở đây giống như một vòng lặp vĩnh cửu: từ mùa xuân sang mùa hè, rồi đến mùa thu, mùa đông và lại trở về mùa xuân.
Nhìn bề ngoài, thời gian có vẻ như trôi đi, nhưng thực chất lại giống một vòng tuần hoàn.
Giống như mưa rơi xuống đất, sau đó bốc hơi, rồi tụ lại thành mây và lại rơi xuống lần nữa.
Cứ như vậy, thời gian xoay vòng, nhưng trải nghiệm của mọi người thì không ngừng tích lũy.
Điều này khiến Hajime không khỏi thắc mắc, bởi vì dù thời gian có luân hồi, nhưng các trải nghiệm và ký ức của nhóm Doraemon lại không mất đi.
Một lần, Hajime quyết định hỏi Tamamo và Koya Kami về vấn đề này.
Cả hai người đều giải thích:
"Em và những người tiếp xúc với nhóm Doraemon thường xuyên ở trong một trạng thái tương tự như khi sử dụng Đồng Hồ Ngưng Đọng Thời Gian.
Điều đó có nghĩa là trong khi thời gian bên ngoài vẫn tiếp diễn, em và họ lại đang ở trong một chiều không gian khác, nơi mà thời gian không tiến lên một cách tuyến tính."
Nói cách khác, khi Hajime và nhóm Doraemon tham gia các cuộc phiêu lưu, họ không thực sự tồn tại trong cùng một dòng thời gian với những người còn lại.
Điều này giải thích tại sao Nobita và các bạn vẫn giữ được ký ức về những trải nghiệm trong các chuyến đi, nhưng lại không thể nhớ rõ thời điểm các sự kiện diễn ra.
Như thể những ký ức đó nằm trong một chiều không gian riêng, không liên kết trực tiếp với thời gian thực.
Hajime sau khi nghe giải thích cũng có chút suy tư.
Cậu nhận ra rằng, trong thế giới này, thời gian không chỉ là dòng chảy tuyến tính, mà có thể phân nhánh, xoay vòng, hoặc thậm chí luân hồi.
Bỏ qua những suy nghĩ rối rắm, Hajime tiếp tục tận hưởng khoảnh khắc bình yên hàng ngày.
Bỗng nhiên, điện thoại của nhà cậu reo lên, trên màn hình hiện số người gọi là Nobita.
Hajime đi xuống nhấc máy, bên kia vang lên tiếng Nobita, giọng hấp tấp:
"Hajime! Cứu bọn tớ với!"
Hajime thở dài, hỏi: "Lại chuyện gì nữa vậy?"
"Thuyền của tớ và Doraemon bị hỏng! Giờ không biết làm sao về được!"
"Thuyền? Các cậu lại đang làm gì trên biển à?" Hajime như thường lệ hỏi.
Ngay lập tức, giọng của Doraemon xen vào, có vẻ như đang cố trấn an:
"À, là như thế này... Hơi đứa tớ đi du lịch quanh biển, nhưng không ngờ thuyền bị hỏng giữa chừng. Mà... Cánh Cửa Thần Kỳ cũng đang đem đi bảo trì vì dùng quá nhiều trong mấy ngày vừa qua."
"Nói cách khác là các cậu đang mắc kẹt giữa biển mà không có cách nào trở về?" Hajime nhanh chóng kết luận.
"Đúng rồi!" Cả hai đồng thanh.
Hajime lắc đầu, mắng lên: "Lần sau làm ơn lên kế hoạch cẩn thận hơn chút đi!"
Nobita nhẹ giọng đáp lại, có chút rầu rĩ.
"Tớ biết mà... Nhưng làm sao mà đoán trước được chứ!"
Doraemon vội hỏi, giọng đầy hy vọng: "Giờ cậu có thể dùng Cánh Cửa Thần Kỳ của mình đến đón bọn tớ được không?"
"Được rồi, đợi đó đi."
Sau khi cúp máy, Hajime lắc đầu thầm trách hai cái đầu đất không biết chuẩn bị trước khi đi, lấy mèo máy núi Bảo Bối, có nhiều cách để cả hai trở về, chỉ là không ai bình tĩnh giải quyết thôi.
Cậu lấy ra Cánh Cửa Thần Kỳ của mình, điều chỉnh tọa độ theo tín hiệu lời nói của Doraemon, rồi bước qua cánh cửa.
Ngay khi vừa bước ra, Hajime nhận ra mình đang đứng trên một con thuyền lớn, nhìn qua như thuyền cướp biển.
Trước mắt cậu là Nobita và Doraemon, cả hai đều mặc đồ hải tặc, với băng bịt mắt, mũ đội đầu và áo khoác da trơn bóng.
Nobita vui mừng chạy lại: "Hajime! Cậu đến rồi!"
Hajime thấy vậy tò mò hỏi: "Trông thú vị đấy! Các cậu đang cosplay hải tặc à?"
"Không phải cosplay, là du lịch theo phong cách hải tặc!" Doraemon chỉnh lại.
"Đúng rồi! Đây là chuyến đi trải nghiệm làm cướp biển! Nhưng ai ngờ thuyền lại bị hỏng..." Nobita phụ họa.
Hajime ngó nghiêng xung quanh, rồi nhìn Nobita và Doraemon: "Vậy còn thủy thủ đoàn đâu?"
Doraemon nhún vai, giải thích: "À... Đây là thuyền tự động. Không có người lái."
Nghe vậy, Hajime không nhịn được buông một câu đùa:
"Vậy các cậu cướp được gì rồi?"
Do đã có Hajime đến giúp, Nobita không còn lo lắng như trước, ngược lại có chút hào hứng kể:
"Bọn mình chưa cướp được ai cả. Mấy cái thuyền khác khi thấy tụi mình đều bỏ chạy hết!"
Nói đến đây, Nobita liền tự hào ngẩng cao đầu:
"Chắc hẳn là vì họ sợ hãi trước vị thuyền trưởng hải tặc vĩ đại Nobita!"
Doraemon bên cạnh cũng phụ họa, làm bộ kiêu ngạo:
"Đừng quên bên cạnh thuyền trưởng vĩ đại còn có phụ tá vĩ đại, thuyền phó của con thuyền hải tặc vĩ đại!"
Hajime nhìn biểu cảm tự hào của cả hai, không nhịn được cười thầm, rồi nghiêm túc lựa lời:
"Có khi họ không phải sợ hai cậu, mà là... đang đi gọi cho cảnh sát biển."
Ngay lập tức, cả Nobita và Doraemon cứng đờ, ánh mắt trợn tròn nhìn nhau.
Doraemon lắp bắp:
"Không... không thể nào!"
Nobita thì toát mồ hôi:
"ch.ết rồi! Doraemon, mau điều khiển thuyền chạy đi!"
Cả hai vội vàng chạy về phía buồng lái, luống cuống điều khiển con thuyền quay đầu.
Hajime đứng bên cạnh, không nhịn được mỉm cười.
Cậu cảm nhận bằng niệm lực và thấy cách đây khá xa, thật có một con thuyền cảnh sát biển đang tiến lại gần.
Trên boong thuyền, các cảnh sát đang bàn tán xôn xao:
"Lạ thật, đã lâu rồi không gặp ai dám treo cờ hải tặc đi lung tung trên biển."
"Đúng vậy, bây giờ bọn hải tặc toàn giả dạng thuyền gặp nạn, buôn bán nhỏ, hoặc làm vẻ yếu ớt để lừa người khác... Ai còn dám phất cờ rầm rộ thế này chứ?"
"Xem ra chúng ta vừa bắt gặp một tên ngốc..."
Hajime lắc đầu, thầm nghĩ:
"Cũng phải thôi... Giờ hải tặc nào cũng phải biết ngụy trang. Cái kiểu hùng hổ phất cờ đi khắp nơi như hai cậu này, đúng là hiếm thấy."
Lúc này, Nobita và Doraemon hớt hải chạy xuống boong thuyền, mặt mày tái mét, hét lên:
"Không xong rồi, Hajime! Bọn mình quên mất con thuyền bị hỏng, không cách nào khởi động được!"
Hajime không vội, vẫn bình tĩnh hỏi Doraemon:
"Khăn Trùm Thời Gian của cậu đâu?"
Doraemon nhanh chóng đáp:
"Mình đã lấy nó từ chỗ Kuntaku về rồi, nhưng cũng đem bảo trì cùng với Cánh Cửa Thần Kỳ."
Hajime hơi nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ:
"Vậy sao không thu nhỏ con thuyền lại, rồi dùng cậu Thần Khí sửa chữa nó?"
Ngay lập tức, cả Doraemon và Nobita như bừng tỉnh, mắt sáng lên như bắt được vàng:
"Đúng rồi!"
Doraemon nhanh chóng lấy ra Đèn Pin Thu Nhỏ, chiếu lên con thuyền khiến nó thu nhỏ lại, chỉ còn kích thước bằng lòng bàn tay.
Nhưng có một vấn đề nhỏ mà cả hai không ngờ tới:
Cả ba đang ở trên thuyền và khi thuyền thu nhỏ, suýt chút nữa cả ba đã rơi xuống biển.
May thay, Hajime kịp thời dùng niệm lực để nhấc cả ba lên không, tránh được cú rơi xuống nước.
Nobita và Doraemon thở phào nhẹ nhõm, rồi cùng nhau loay hoay sửa chữa con thuyền.
Sau một hồi tất bật, cuối cùng con thuyền cũng đã sửa xong, trở lại kích thước bình thường.
Lần này, Nobita và Doraemon có vẻ chín chắn hơn, không còn hứng thú với chuyện làm cướp biển nữa.
Thay vào đó, Nobita hào hứng kể về một tin tức sáng nay:
"Sáng nay, trên bản tin, có nói về một con tàu đắm chở đầy vàng vừa được khai quật!"
"Thuyền đắm?" Hajime tò mò.
"Đúng rồi!" Doraemon tiếp lời.
"Theo tin tức, đó là một con thuyền cổ xưa, chở đầy kho báu nhưng đã chìm từ hàng trăm năm trước. Gần đây có một nhóm nhà nghiên cứu vừa tìm thấy nó."
Nobita phấn khởi giải thích nguyên do của chuyến đi: "Bọn mình nghe tin xong là lập tức đi ngay! Tính tìm thuyền đắm để vớt kho báu, biết đâu lại tìm được nơi chôn giấu của một tên hải tặc nổi tiếng!"
Hajime nhướn mày, có chút hứng thú: "Kho báu của hải tặc? Nghe cũng thú vị đấy. Vậy các cậu đã xác nhận nơi đắm chưa?"
Doraemon lắc đầu:
"Chưa, nhưng có vài giả thuyết nói rằng khu vực vịnh Xương Cá có khả năng cao nhất. Đó là một khu vực nhiều đá ngầm, nước xoáy mạnh, nên thuyền cướp biển dễ bị đắm."
Hajime gật đầu, bắt đầu nổi hứng muốn tham gia:
"Nếu là kho báu thật, không thể bỏ qua được. Nhưng mà chờ cái đã, trước tiên tớ phải về nhà đóng cửa đã. Không để nhà trống mà đi được."
Doraemon đồng ý cười: "Đúng rồi! Phải chuẩn bị kỹ rồi hãy đi!"
Nobita phấn khởi vỗ tay:
"Vậy đi thôi! Lần này nhất định sẽ tìm được kho báu!"
Hajime cười nhẹ, trong lòng lại cảm thấy khá thú vị với chuyến đi bất ngờ này.
Ba người chuẩn bị tư trang, sau đó quay trở về nhà để sắp xếp mọi thứ trước khi bắt đầu cuộc săn tìm kho báu đầy hứa hẹn phía trước.
Nhưng đến khi tụ họp, chỉ có mình Hajime đến điểm hẹn.
Nhìn quanh một lúc, không thấy ai khác, cậu đành quay về nhà, lấy điện thoại gọi cho Nobita.
Ngay khi vừa bấm nút gọi, Nobita đã bắt máy, giọng đầy uể oải: "Hajime... xin lỗi cậu nhé..."
Hajime hơi nghi ngờ:
"Có chuyện gì vậy? Sao hai cậu không ra điểm hẹn?"
Nobita thở dài:
"Mình bị mẹ khóa ở nhà rồi. Dạo này đi chơi quá nhiều, mẹ bảo phải hoàn thành hết bài tập hè mới được ra ngoài."
Hajime không khỏi bật cười: "Ra là vậy... Thế còn Doraemon đâu?"
Nobita ủ rũ trả lời:
"Doraemon cũng bị mẹ mình yêu cầu canh chừng, không cho mình gian lận hay dùng Bảo Bối để làm bài tập. Bây giờ cậu ấy cũng đang ngồi canh mình làm bài đây."
Ngay lập tức, giọng Doraemon từ phía bên kia xen vào: "Phải rồi, Nobita! Đừng có lơ là nữa, mau hoàn thành bài tập đi!"
Nobita vội vã nói thêm:
"Xin lỗi cậu, Hajime! Mình sẽ cố gắng làm xong sớm nhất để có thể ra ngoài. À, với lại... nếu được, cậu có thể mời Shizuka, Suneo và Jaien tham gia cùng không? Để không uổng chuyến đi."
Hajime bật cười, đáp:
"Được rồi, tớ sẽ liên lạc với mọi người. Cậu cố mà hoàn thành bài tập đi nhé!"
"Ừ! Cảm ơn cậu nhiều!"
Sau khi cúp máy, Hajime chỉ biết lắc đầu, vừa buồn cười vừa thông cảm.
"Lúc nào cũng vậy, Nobita lúc nào cũng đợi đến phút cuối mới chịu làm bài."
Nghĩ một lúc, Hajime quyết định ngồi xuống ghế đá trong sân, lấy bài tập hè của mình ra làm luôn.
Dù sao thì cậu cũng không có việc gì gấp. Mà nhân tiện, hoàn thành sớm cũng tốt, để sau này không phải chạy nước rút như Nobita.
. . .
Kagerou kết thúc ngày làm việc, thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay thực sự là một ngày kỳ lạ. Mọi thứ đều diễn ra thuận lợi, không có chút bug nào xảy ra, khiến anh cảm thấy có phần không quen.
Nhưng dù sao thì những ngày suôn sẻ như vậy cũng không phải là chưa từng có. Vì thế, Kagerou quyết định tận dụng cơ hội này để thử nghiệm một thứ mà nhóm anh vừa hoàn thành kiểm tr.a cuối.
Anh lấy ra một thiết bị trông như mũ bảo hiểm, nhưng lại có thiết kế đầy công nghệ cao, trông tương lai và tinh vi.
Đó chính là NerveGear, thiết bị đăng nhập Sword Art Online mà công ty anh vừa hoàn thiện phiên bản thử nghiệm cuối cùng.
Thiết bị này sử dụng điện từ trường cộng hưởng và giả lập cảm giác, chuyển đổi tín hiệu thần kinh từ game đến não, khiến người chơi có thể cảm nhận, nhìn thấy, nghe thấy và tương tác như đang ở trong thế giới thực.
Kagerou kiểm tr.a kỹ càng kết nối và an toàn, sau đó dọn dẹp một khu vực để chuẩn bị đăng nhập.
Mặc dù đây là phiên bản thử cuối cùng, không phải bản chính thức, nhưng Kagerou cũng đã cẩn thận kiểm tr.a mã nguồn, đảm bảo rằng sẽ không có chiêu trò xóa nút thoát như trong vụ việc Kayaba Akihiko sắp gây ra.
"Tốt, mọi thứ đã sẵn sàng."
Kagerou ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt mũ NerveGear lên đầu, điều chỉnh cho vừa vặn, rồi nằm xuống giường để vào trạng thái thư giãn.
Nhịp tim của anh có chút tăng nhẹ vì hào hứng. Cuối cùng, anh hít sâu, rồi nhắm mắt lại, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Link Start!"
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng xanh bao trùm trước mắt anh. Cảm giác như trôi dạt vào không gian, từng dòng dữ liệu mã hóa trôi qua như một cơn lốc.
Xuất hiện trước mắt Kagerou không phải là cảnh tượng kỳ ảo hay kiến trúc nguy nga như anh mong đợi, mà là một khung cảnh quen thuộc, giao diện tạo nhân vật.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, Kagerou vẫn có chút ngỡ ngàng khi nhìn thấy khâu tùy chỉnh nhân vật hiện ra trước mặt.
Khác với một số game nhập vai trực tuyến khác, Sword Art Online không cho phép lựa chọn nhiều chức nghiệp. Chỉ có duy nhất một nghề là Kiếm Sĩ.
Tuy nhiên, sau này tùy theo phong cách chiến đấu của người chơi mà sẽ hình thành các trường phái khác nhau.
Kagerou nhanh chóng điều chỉnh ngoại hình. Anh không thay đổi quá nhiều, chỉ làm bản thân trông trẻ hơn, cao lớn hơn một chút so với ngoài đời thực. Đường nét khuôn mặt cũng được mềm mại và sắc sảo hơn, mang một chút phong trần nhưng vẫn thanh lịch.
Phần tên nhân vật, anh nhập vào tên viết tắt của mình:
"MK" (viết tắt của Maboroshi Kagerou).
Ngay khi xác nhận, màn hình lập tức chuyển sang hiệu ứng ánh sáng, cảm giác như toàn thân nhẹ bẫng, rồi cảnh vật xung quanh thay đổi.
Lúc này, Kagerou mở mắt ra, thấy mình đang đứng giữa một thành phố lớn với kiến trúc trung cổ châu Âu.
Đây là tầng 1 của Aincrad, được gọi là Thành phố Khởi Đầu, nơi bắt đầu hành trình của tất cả người chơi.
Thành phố rộng lớn với những tòa nhà bằng đá xám, những con đường lát gạch uốn lượn, tấp nập người qua lại. Không khí nhộn nhịp như một chợ phiên thực sự.
Kagerou đứng giữa quảng trường trung tâm, nơi có một đài phun nước lớn, xung quanh là những quầy hàng bày bán vũ khí, giáp trụ, thực phẩm, cùng với một số người chơi mới đang trò chuyện rôm rả.
Anh thở phào, mỉm cười:
"Được rồi, xem ra mọi thứ đều ổn. Không có lỗi gì xảy ra."
Thành phố Khởi Đầu là thành phố lớn nhất trên tầng 1 của Aincrad và cũng là nơi diễn ra buổi thông báo của Kayaba Akihiko trong phiên bản chính thức.
Kagerou hít một hơi nhẹ nhõm, cảm giác như đã thực sự bước vào thế giới mới.
Anh mở bảng trạng thái, kiểm tr.a chỉ số và trang bị. Hiện tại, anh chỉ có thanh kiếm gỗ cơ bản và bộ áo vải thô dành cho người chơi mới.
"Tạm ổn, trước tiên nên đến Học viện Kiếm Thuật để làm quen với cơ chế chiến đấu đã."
Ngay khi Kagerou định bước đi, khung cảnh xung quanh bỗng trở nên im lặng. Tất cả người chơi và quái vật đều đứng yên, như thể thời gian ngưng đọng.
Kagerou nhanh chóng nhận ra đây là lỗi mất kết nối, một lỗi mà anh chỉ gặp ba lần trong quá khứ, nhưng vì nó khá thú vị nên anh nhớ khá kỹ.
Anh thử di chuyển, vẫn tự do, nhưng tất cả xung quanh như bị đóng băng.
Tò mò, Kagerou quyết định chạy ra khỏi thành phố, tìm đến bãi luyện cấp gần đó.
Trên đường đi, anh thấy một con thỏ rừng, loại quái vật cấp thấp hay xuất hiện ở tầng 1.
Bình thường, chúng nhảy nhót linh hoạt, khó mà chém trúng, nhưng bây giờ, nó đang lơ lửng giữa không trung, như bị đóng băng hoàn toàn.
Kagerou rút kiếm, nhẹ nhàng vung một đường vào thỏ.
"Chém!"
Ngay khi thanh kiếm chạm vào, một loạt số liệu lập tức hiện lên, biểu thị sát thương và trạng thái của quái vật. Sau một vài cú chém liên tiếp, con thỏ gục xuống, rơi ra một loạt vật phẩm. Có cả những vật phẩm chỉ có tỷ lệ 0,01%.
"Lỗi hệ thống sao? Nếu vậy thì phải tranh thủ! Trước tiên thử lại với mấy loại khác."
Kagerou cẩn thận thu thập vật phẩm, sau đó tiếp tục thử nghiệm với quái vật khác.
Không chỉ thỏ, mà ngay cả những con lợn rừng, cừu hoang hay gà đồng đều có tình trạng tương tự. Chỉ cần hạ gục, chúng sẽ rơi tất cả vật phẩm có thể, kể cả những món hiếm với tỷ lệ cực thấp gần như bằng không.
Kagerou thấy vậy càng nhanh chóng tận dụng cơ hội, càn quét các bãi quái, thu về đầy balo nguyên liệu.
Do biết rằng trạng thái "ngưng đọng thời gian" này sớm muộn cũng kết thúc, nên anh không định bỏ lỡ.
Sau một lúc, thời gian trở lại bình thường, quái vật bắt đầu di chuyển. Đột nhiên, một con sói lao tới. Kagerou né chậm vì balo quá nặng, suýt bị cắn trúng.
"Tham quá rồi..." Anh cười khổ, vứt bớt vật phẩm, hạ gục con sói rồi quay về thành phố để xử lý đống chiến lợi phẩm.
"Dù sao cũng lời to."
Cứ như vậy, ngày thứ nhất của Kagerou trong SAO chính thức bắt đầu.