Vương thành – Phòng khách.
"..."
Rosalind – đã mặc chiếc áo choàng Nisha đưa – vì cảm nhận được chướng khí tỏa ra từ Karl giả nên trong lòng tràn ngập bất an, không thể rời khỏi vương thành như theo chỉ thị của Raptor.
Trái lại, cô muốn quay lại phòng yết kiến để gặp Raptor.
“Nisha... tôi vẫn còn rất lo... muốn gặp Raptor...”
"Rosalie..."
Nisha cũng đầy lo âu trong lòng, nên đồng ý với Rosalind.
Cả hai đều muốn gặp Raptor và làm nũng với anh để tìm cảm giác an lòng.
"Thôi được rồi. Dù gì thì như thế vẫn tốt hơn là để Rosalie ra ngoài trời nắng gắt như thế này..."
Mình đã trở nên mạnh mẽ hơn, được Sư phụ công nhận. Lúc nãy mình đã đánh bại hàng chục gã đàn ông hung hăng mà không hề bị thương, cho thấy rằng ngoại trừ Sư phụ và Zabi, không còn ai có thể uy hiếp mình ở thủ đô này.
Vì vậy, Nisha quyết định phớt lờ mệnh lệnh của Raptor, quay trở lại phòng yết kiến cùng Rosalind.
-------------------------------
Vương thành – Phòng yết kiến.
"Giờ thì ta hiểu rồi..."
"Vậy là mày đã sẵn sàng chấp nhận cái chết...?"
Tôi cười chế giễu lời đe dọa đó:
"Ha ha... ha ha ha ha ha... Ngươi... chính ngươi là nguồn gốc của cơn ác mộng mà Rosalind, Nisha và ta phải chịu...!"
"Gì thế? Mày điên thật rồi à?"
Không thể kiềm chế, tôi cười lớn, bất chấp cơn đau nhói từ những xương sườn bị gãy.
"A ha ha ha ha ha ha ha!"
Lần đầu tiên trong đời, tôi có thể tâm sự chân thành với một người khác ngoài cô Rosalind và Nisha, thảo luận về cuốn sách yêu thích của cả hai, [Rosalind bất hạnh]. Nhưng luận điểm của hắn, cùng chính con người hắn, lố bịch đến mức tôi phải cười ngặt nghẽo.
Và chỉ cần giết hắn, cơn ác mộng sẽ chấm dứt. Bởi vì hắn chính là Quái vật Sương đen đang âm mưu hiện thực hóa cơn ác mộng đó. Tuy không có bằng chứng, nhưng trực giác mách bảo tôi như vậy.
"Hừ! Mày thực sự đã điên rồi, mau chết đi!"
Karl giả lao tới chém tôi, nhưng tôi né được và đáp trả bằng một cú đá thẳng vào mặt hắn.
“Gư!?”
Cú đá trúng đích khiến Karl giả bay lên, xoay vòng trên không rồi hạ cánh, giữ khoảng cách an toàn với tôi.
"Ui da! M-máu...! Thằng khốn!!!"
Mới chảy vài giọt máu mũi mà Karl giả đã hoàn toàn mất bình tĩnh, la hét om sòm.
"Đau lắm à? Mới chỉ có thế thôi mà? Trong khi Rosalind đã phải chịu đau đớn hơn gấp trăm lần!! Vậy thì theo luận điểm đó, bây giờ ngươi càng đẹp hơn có phải không?"
“Im đi thằng khốn! Tại sao tao phải chịu đau đớn kia chứ!? Chết đi!!”
"Bỏ cuộc đi..."
"Hự?!"
Tôi đấm thẳng vào bụng Karl khi hắn giơ kiếm lên.
"Khục! T... Tại sao...?!"
"Ngươi đã nói mà. Chính vì bất hạnh nên cô Rosalind mới xinh đẹp..."
"Đúng! Đó là sự thật, là quan điểm chung của độc giả [Rosalind bất hạnh], và cũng là ý định của tác giả!"
"Làm như ta quan tâm!"
Tôi phớt lờ thẳng thừng.
"Hả?!"
"Điều tác giả muốn truyền tải qua tác phẩm? Sự bất hạnh tạo nên vẻ đẹp rực rỡ? Sự khác biệt trong cách diễn giải? Quan điểm chung của độc giả? Ta chẳng quan tâm tất cả những thứ đó!!"
Đúng là Karl giả rất mạnh. Sức mạnh, thể lực, phản xạ, tất cả đều vượt xa giới hạn của con người. Nhưng...
"Hạnh phúc của cô Rosalind là tất cả!!"
Bây giờ, sau khi tôi đã trả giá bằng xương đòn và xương sườn, quan sát và nắm bắt được cách di chuyển và thói quen của hắn, hắn không còn là mối đe dọa với tôi nữa.
"Nụ cười của cô Rosalind quý giá và đẹp nhất trên đời!! Hạnh phúc của cô Rosalind chính là mục đích tồn tại của thế giới này!! Thế giới tồn tại vì cô Rosalind, và thế giới quay xung quanh cô Rosalind!!"
Nếu tất cả đều được quyết định bởi khả năng thể chất vượt trội, thì không có thứ gọi là "kỹ thuật" tồn tại trên đời này. Việc nó tồn tại chứng tỏ nó cần thiết.
Nếu thua kém Karl giả về sức mạnh, thì tôi sẽ bù đắp bằng "kỹ thuật" và "kinh nghiệm". Và đó chính là những thứ hắn không có.
"Mẹ kiếp! Tại sao!? Tại sao tao không đánh trúng được mày chứ!?"
Tôi dễ dàng tránh được các đòn tấn công của hắn, đỡ đòn một cách thoải mái.
"Bởi vì ngươi chỉ là đứa trẻ to xác chưa từng chủ động giành lấy thứ gì cho mình, chỉ biết nhận những gì người khác cho!!”
"Mày nói cái... Gư?!”
Mũi kiếm của tôi đâm sâu vào má hắn đang định nói gì đó.
"Ngươi từng tự suy nghĩ thấu đáo về bất kỳ vấn đề gì chưa? Để thực hiện ước mơ, để trở nên mạnh mẽ hơn, để hoàn thiện bản thân hơn! Chắc chắn là chưa! Nếu không muốn chết, hãy dùng đầu đi! Bù đắp những thiếu sót kỹ thuật, kinh nghiệm, ý chí, quyết tâm mà ngươi không hề có! Một kẻ tầm thường như ngươi, dám nói cô Rosalind nỗ lực hết mình là không đẹp!? Mất đi tính độc đáo!? Thật nực cười!! Đừng có định nghĩa giá trị tồn tại của cô Rosalind bằng cách giải thích của tác giả! Cũng đừng diễn giải về cô Rosalind theo ý muốn của độc giả! Những thứ đó vô cùng vô lý!! Cô Rosalind đang sống trong hiện tại! Không còn là nhân vật trong rác phẩm [Rosalind bất hạnh] nữa!! Cô ấy là một con người, một nữ thần!!”
“Đó chỉ là cách diễn giải của cá nhân mày thôi!! Xin lỗi các fan và tác giả đi!!”
Tôi tránh tất cả các đòn tấn công của Karl đang gào thét, rồi tung một cú đá vòng vào hông hắn.
“Hự?!”
Karl bay vèo lên đống xác chết, cùng tiếng xương sườn gãy vụn.
"Nguyên tác?! Cảm xúc của fan?! Nhảm nhí! Những thứ đó liên quan gì đến cô Rosalind cơ chứ!?"
Dù vậy, Karl giả vẫn đứng dậy được.
“Hừ...! Đau đấy...! Chính vì Rosalind bất hạnh... chìm trong bùn nhơ... nên mới rực rỡ và quý giá...!”
Có vẻ dopamine trong não Karl giả vừa được giải phóng, hắn loạng choạng đứng dậy, cầm kiếm và nhìn tôi bằng đôi mắt mở to.
“Gu của ngươi tệ hại hết chỗ nói! Nụ cười của cô Rosalind mới là đỉnh của chóp!”
"Tao sẽ nói mãi! Rosalind hạnh phúc chẳng có giá trị gì cả!! Mày hoàn toàn không hiểu tác giả nghĩ gì và tại sao lại viết cốt truyện như thế!!"
"Ta cũng sẽ nói mãi! Ta chẳng muốn biết, và chẳng quan tâm những chuyện phiếm đó! Ngoài cô Rosalind, Nisha và thế giới này mà tác giả tạo ra, hắn chẳng có giá trị gì cả!"
“Nhiêu đó đủ rồi! Đúng là đéo thể nào nói chuyện được với thằng điên như mày!”
Tôi chế nhạo lời nói của Karl giả:
"Phì, chính ngươi mới là tên điên đích thực. Khoái chí trước nỗi bất hạnh của người khác, ham muốn thấy ai đó bị thương hoặc chết. Nhưng bản thân lại không muốn bị tổn thương dù chỉ một chút. Tự cao tự đại nhưng lại không có tài năng hay thực lực. Miệng luôn chửi bới và ganh ghét những người giỏi hơn mình. Đó chính là con người ngươi. Dù đã tái sinh, bản chất thối nát vẫn không thay đổi."
"Mày!!”
Đôi mắt của Karl giả đỏ ngầu vì tức giận.
"Ngươi nói rằng chính nỗi bất hạnh khiến cô Rosalind trở nên quý giá, đơn giản là vì ngươi nhẹ nhõm khi thấy những người xuất sắc hơn mình sống trong hoàn cảnh tồi tệ hơn mà thôi!"
"Aaaaaaaaa!"
"Thật đáng thương! Ngươi không cố gắng cải thiện bản thân mặc dù biết rõ mình yếu kém! Chắc hẳn ngươi luôn tìm cách biện minh cho sự lười biếng và vô dụng của mình! Mặc dù cuộc đời ngươi không có ý nghĩa gì, ngươi vẫn tuyệt vọng tìm kiếm lý do sống bằng cách đoán mò về những người kém cỏi hơn mình. Kết cục của ngươi ra sao nhỉ? Tự sát? Bệnh chết? Dù thế nào đi nữa, ngươi đã không thể sống một cuộc đời đáng giá. Và bây giờ, đây chính là hậu quả của ngươi!"
"Thằng khốn!!! Mày mới là thằng nên bị nhốt ở bệnh viện tâm thần!! Những thằng như mày mới làm người khác bực mình nhất!!"
"À, ra là ngươi điều trị tâm lý à, hay tâm thần? Vế nào cũng đều hợp lý thôi. Nếu để một kẻ như ngươi lang thang bên ngoài thì sẽ gây phiền phức cho mọi người lắm. Nhưng dù sao thì ngươi cũng chẳng có can đảm để làm thế!"
“Aaaaaaaaa!!”
Tôi tiếp tục mỉa mai Karl giả đang nổi điên, cào cấu đầu mình.
"Dù được tái sinh, ngươi vẫn chỉ là một tên vô dụng... Thậm chí Karl nguyên tác còn tốt hơn ngươi nhiều!"
"Mày căm ghét và chửi bới Karl nguyên tác, thế mà giờ lại bênh vực?!"
"Vì so với ngươi thì hắn vẫn hơn. Ngươi không có gì ngoài thân xác và địa vị mượn tạm. Ngươi không tự mình giành được thứ gì, nhưng cứ ra vẻ như thể chính mình nỗ lực kiếm được vậy. A ha ha! Cảm ơn nhé! Thật buồn cười! Ngươi quả là diễn viên hài đẳng cấp đấy!!"
"Tao không tha cho mày đâuuuuuu!! Chết điiiiii!!!!"
Karl giả lao về phía tôi trong cơn thịnh nộ, tôi bình tĩnh chờ đợi để phản công.
"Ha ha ha! Ngay cả trẻ con cũng biết nói những lời hay hơn thế! Hay là ngươi chưa bao giờ đi học? Thế mà lại có thể đọc được [Rosalind bất hạnh], bất ngờ ha! Đáng nể đấy!"
"Aaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"
Và rồi...
Bịch!
Tôi chém đứt cổ tay phải của hắn khi hắn vung kiếm một cách thô bạo.
"Cái...!?"
Karl giả đứng chết trân trước mặt tôi, đôi mắt trợn tròn vì sốc.
"Tay tao... Tay tao... Aaaaaaa!!"
Hắn kêu la một cách thảm hại. Tôi chĩa mũi kiếm về phía cổ hắn.
“Ối...!”
"Kết thúc rồi, kẻ bi quan..."
"..."
Vẻ tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt Karl giả. Ngay khi tôi đặt lưỡi kiếm lên cổ hắn...
"Raptor!!"
Tiếng gọi vang vọng trong phòng yết kiến. Là giọng nói không thể nhầm lẫn của cô Rosalind đáng lý không nên có mặt ở đây...
------------------------------------------
"Haa... Haa..."
"Rosalie, không cần phải vội vàng đến thế..."
"Nhưng, Nisha..."
Rosalind và Nisha chạy về phía phòng yết kiến. Không ai thúc giục, chỉ đơn giản vì vận mệnh và nỗi lo âu thôi thúc bước chân họ.
Khi bước vào phòng, cả hai nhìn thấy Raptor thương tích đầy mình và một nam nhân giống Hoàng tử Karl đang quay lưng lại.
"Raptor!!"
Thấy Raptor mình mẩy đầy máu me, Rosalind bất giác kêu lên.
----------------------------
"!!"
Trong khoảnh khắc tôi nhìn về phía cô Rosalind, Karl đã nhặt thanh kiếm bằng tay trái, lao về phía cô Rosalind và Nisha...
"Tất cả... Tất cả là lỗi của mày...!!"
Thôi chết!
"!!"
"Rosalie!!"
Nisha che chắn phía trước cô Rosalind.
Tất cả diễn ra chậm chạp từng khung hình...
Chém ngã hắn? Không được, dù chém vào phần nào cũng không thể ngăn kiếm của hắn chạm đến Rosalind. Ném kiếm? Không ổn, nếu trượt thì tiêu mất...!!
Tôi đưa ra quyết định gần như ngay lập tức, nhảy về phía Karl giả đang mất thăng bằng do thiếu tay phải, xen vào giữa hắn và cô Rosalind cùng Nisha trước khi hắn kịp đâm kiếm vào họ...
Phập!!
"Khục... Hự...!!"
Mũi kiếm nhắm vào cô Rosalind và Nisha đã đâm xuyên qua người tôi, từ lưng ra bụng.
"R-Raptor...?"
"Ựa...! C-cô Rosalind không sao chứ...?"
Mặc dù nôn ra máu, tôi vẫn cố nói. Phía sau, tôi cảm nhận được sự tự mãn và đắc thắng của Karl giả.
"Hyahahahaha! Rồi xong, chết đi, thằng điên!!"
"......"
Khi Karl giả rút kiếm ra khỏi bụng tôi, tôi liếc nhìn Nisha...
"!! Sư phụ!!"
Nhận ra ý định của tôi, Nisha lập tức rút con dao mà tôi tặng cô bé vào năm ngoái, đưa cho tôi...
"Chính ngươi mới phải chết!!"
Tôi nắm chặt con dao, rút nó ra khỏi vỏ, xoay người lại và đâm thẳng vào tim Karl giả trước khi hắn kịp vung nhát kiếm tiếp theo.
"Á!? Ư...ự..."
"Nếu ngươi thích bi kịch đến vậy... thì hãy tiếp tục tìm nó ở nơi khác... mãi mãi đi!!"
Tôi xoắn con dao trong tim Karl giả, hắn loạng choạng lùi lại, máu phun ra từ miệng...
"Không... không thể... Tại sao... tại sao tao lại... Aaaaaaaaaa!!!"
Cùng với tiếng thét, luồng khói đen xì bốc lên từ người Karl giả, rồi hắn ngã ngửa ra sàn.