Thủ đô – Căn cứ bí mật của Salome tại đường nước ngầm.
Vào cuối tuần lễ thứ 2 của đại hội, nghe tin Logos đã thuộc quyền kiểm soát của Profligate, ông trùm của Salome - Tepris Samothrace - đã chuyển đến ẩn náu tại căn cứ bí mật ở hệ thống cống rãnh rộng lớn trong thủ đô mà chỉ có các thuộc hạ thân tín nhất mới biết.
Với kiến thức trong nguyên tác và các phụ truyện liên quan đến Logos và Salome mà tôi đã đọc và ghi nhớ cẩn thận từng chữ một, tất nhiên tôi biết chính xác vị trí căn cứ ấy. Hiện tôi và Zabi đang tiến đến đó.
“Đúng là chỉ có bọn chuột cống mới trốn ở nơi bẩn thỉu như thế này Sư phụ nhỉ?”
Tôi lườm Zabi đang cầm đuốc.
“Đừng bao giờ dùng từ 'chuột cống' trước mặt tôi nữa. Cũng cấm thuộc hạ dùng luôn, nghe chưa?”
Zabi e sợ, gật đầu lia lịa.
“V-vâng, xin lỗi Sư phụ...!”
“Biết lỗi là được rồi.”
Rồi chúng tôi đã tới trước cửa căn cứ bí mật của Salome.
“Làm sao... các ngươi biết chỗ này...?”
Bọn lính canh kinh ngạc nhìn chúng tôi.
“Mở cửa. Nếu chống đối, các ngươi sẽ chết.”
"Tsk...! Có chết thì cùng chết...!!"
“Ha ha, được đấy! Đúng lúc ta đang cần thứ gì đó để giải trí!"
Zabi rút mã tấu ra.
“Khoan đã, chúng mày! Sếp cho phép họ vào!"
Một gã mặc đồ đen chạy ra can ngăn.
Bọn lính miễn cưỡng thu vũ khí lại.
“Cô Zabi và Sư phụ phải không ạ? Sếp tôi đang chờ các vị. Mời vào.”
“Chà... Sếp của các người hiểu chuyện đấy. Hay là có mưu đồ gì?”
“Không hề, thưa Ngài.”
Chúng tôi bước vào căn phòng rộng thấp thoáng ánh nến và đuốc. Nơi đây có đủ nhu yếu phẩm để sinh hoạt, nhưng bẩn thỉu, thiếu vệ sinh hơn nhiều so với hầm ngục mà trước đây cô Rosalind bị giam giữ.
“Phải rồi... Chỉ trong một ngày đã giết tất cả thành viên phe Hiếu chiến của hai băng đảng lớn, rồi tấn công dinh thự Macmillan chỉ với hai người... Không biết chỗ này thì chẳng phải rất lạ sao?”
Tepris ngồi trên ghế sofa một mình lẩm bẩm, nhấp một ngụm brandy, trông có vẻ chấp nhận thực tại.
“Vậy là ông đã bỏ cuộc? Định phục tùng tôi?”
“Hầy! Nếu ta phục tùng cậu mà chẳng làm gì thì e rằng sẽ bị các thuộc hạ giết mất.”
Tepris mỉm cười tự giễu rồi uống cạn ly rượu, ném ly xuống đất.
“Hãy đấu với ta.”
Giọng hắn vang lên mạnh mẽ, ánh mắt kiên định, thần thái của một tay cờ bạc sành sỏi.
“Đấu á? Ông sẽ bị Sư phụ tôi giết trong vòng một giây đấy.” Zabi nói.
"Đúng vậy. Nhưng, bọn ta là những con bạc. Salome phát triển nhờ kinh doanh cờ bạc. Vì vậy, ta thách đấu cờ bạc với cậu."
“Hả? Mắc mớ gì Sư phụ ta phải chấp nhận...?"
“Được, tôi đã thấy quyết tâm của ông rồi. Tôi nhận lời thách đấu đó, Tepris."
“Sư phụ...”
Zabi định can ngăn, nhưng bị tôi giơ tay ngăn lại.
“Cậu quả là nhân vật kiệt xuất đương thời. Nhận lời mà không cần biết nội dung.”
“Tất nhiên, tôi cũng không đấu vô điều kiện. Tôi sẽ không lột chiếc áo choàng này đâu nhé?”
“Được, ta sẽ cho cậu lợi thế đó.”
“Vậy, ông sẽ cược cái gì, và muốn gì từ tôi?”
Tepris nhìn thẳng vào tôi dưới lớp áo choàng, trả lời:
“Ta sẽ cược Salome. Nếu cậu thắng, Salome sẽ phục tùng cậu. Nếu ta thắng, cậu phải để Salome độc lập và ký hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau.”
Tôi đáp lại ngay lập tức:
“Được. Vậy tôi cũng cho ông lợi thế. Ông quyết định nội dung thi đấu, cũng như chọn nhà cái nếu cần.”
“Thật à...?”
Tepris kinh ngạc, tôi mỉm cười gật đầu:
“Tất nhiên... nếu gian lận thì sẽ bị trừng phạt thích đáng đấy.”
“Được, vậy thì theo ta.”
Tepris dẫn chúng tôi đến một căn phòng chỉ có hai ghế đối diện, ở giữa một cái bàn thủy tinh tròn cao.
“Chúng ta sẽ chơi Draw Poker. Tất nhiên là mỗi người một bộ bài riêng.”
“Ơ? Tôi tưởng sòng bạc của các người chơi Texas hold ‘em cơ mà?”
“Đó chỉ là chơi vui thôi. Đấu nghiêm túc thì chúng tôi chơi Draw Poker.”
"Được thôi."
Tôi ngồi đối diện Tepris.
“Người chia bài sẽ là anh này. Tay giỏi nhất Salome đấy.”
“Tôi tên Badoy.”
Gã mặc vest đeo nơ trước cổ, tóc vuốt keo ngược, tự giới thiệu.
“Này, người chia bài (dealer) giỏi có liên quan gì đến Poker không? Nếu có thì quả là bất lợi cho tôi đấy.”
“Yên tâm đi, ta không bao giờ để ai xen vào việc cờ bạc, cho dù là đồng minh. Đó là nguyên tắc của ta.”
“Tôi không nghi ngờ điều đó. Luật đấu thế nào?”
Tất nhiên là tôi nghi ngờ rồi. Theo tính cách nhân vật, hắn chỉ giả vờ độ lượng để ra dáng ông trùm băng đảng. Khi bị dồn vào đường cùng, hắn sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn xảo quyệt.
“Mỗi người chỉ được đổi bài một lần. Cược bằng những đồng chip này. Cược (bet), theo (call) và tăng (raise) tối đa mười chip. Ai hết chip trước sẽ thua. Thời gian giới hạn mỗi lượt là một phút, thời gian suy nghĩ tối đa năm phút. Được chứ?"
Rồi chúng tôi được chuẩn bị cho hai đống chip bằng vàng thật.
"Được rồi. Nhường ông cược trước. Việc xáo bài sẽ luân phiên giữa Zabi và người chia bài của ông. Đồng ý chứ?”
“Đồng ý.”
Ván đầu tiên, bài được chia. Tôi quan sát kỹ người chia bài, không thấy có gì khả nghi. Tôi có đôi Át và đôi Đầm.
Tôi quan sát kỹ Tepris, từ đỉnh đầu đến ngón chân.
“Cược, mười chip.”
Ngay lập tức, Tepris đặt cược mức tối đa, 10 chip. Thông thường thì nghĩa là bài của hắn rất tốt, nhưng tôi không thể khẳng định điều đó. Poker là trò vừa may rủi, vừa tâm lý chiến.
“Theo.”
Tôi cũng đẩy 10 chip về trước.
“Đổi bài.”
“Đổi bài.”
Tepris đổi 2 lá, tôi đổi 1 lá. Tôi vẫn giữ nguyên đôi Át và đôi Đầm.
“Tăng, mười chip.”
Tepris lại cược thêm 10 chip.
“...”
Theo số lá đổi, có thể Tepris đang có bộ tam trở lên. Nếu đúng là vậy thì tôi sẽ thua.
Vẻ mặt tự tin của Tepris cũng cho thấy hắn khá đắc thắng.
“...”
Nhưng chỉ là vẻ mặt thôi.
Đúng là Tepris đã hoàn toàn thành thạo kỹ năng poker face. Nhưng phần còn lại vẫn quá non.
Có vẻ trong thế giới này, ngôn ngữ cơ thể vẫn chưa được nghiên cứu và lý thuyết hóa. Tay phải cầm bài và biểu cảm của Tepris tự tin, nhưng khi tôi cược theo, tay trái hắn xoa nhẹ đầu gối trái.
“Theo.”
Tôi theo thêm 10 chip. Lần này, tay trái Tepris xoa cổ. Đó là động tác tự vỗ về khi căng thẳng.
“Ha ha...”
“...Cậu cười cái gì?”
“Bài tệ à? Lừa phỉnh kiểu đó vô ích thôi. Ông nên bỏ ván này đi.”
“Ha ha! Câu đó dành cho cậu đấy! Tăng, mười chip!”
“Theo.”
Thêm 20 chip nữa, tổng cộng 60 chip đã được cược. Khi tôi cược theo nhanh như chớp, ngón chân Tepris hướng sang hướng khác.
“...Kiểm tra (check).”
“Kiểm tra.”
Cả hai thả bài xuống. Tepris chỉ toàn bài lẻ, tôi thắng với hai đôi.
“Cậu khá đấy...”
Hiểu tôi là đối thủ mạnh, Tepris nhíu mày căng thẳng.
“Ván tiếp theo đi.”
Đến lượt tôi cược trước. Tôi có bài lẻ.
“Cược, một chip.”
“Tăng, mười chip.”
Tepris lại cược tối đa ngay lập tức. Biểu cảm vẫn không đoán được, nhưng lần này đôi chân hắn rung nhẹ, tỏ vẻ hài lòng.
“Bỏ (fold).”
“!?”
Tepris hơi ngạc nhiên khi tôi bỏ bài ngay lập tức. Phản ứng ấy chứng tỏ quyết định của tôi là đúng.
“...”
Tepris dường như muốn nói gì đó, nhưng lặng thinh, tiếp tục chơi. Cuối cùng, tôi đọc vị được hầu hết bài trong tay Tepris, khi nào nên bỏ thì bỏ, khi nào nên tấn công thì tấn công. Chưa đầy 10 phút, toàn bộ chip của Tepris đã hết sạch.
“Vậy là tôi thắng rồi nhỉ?”
“Kh-không thể nào...! Mày gian lận...!"
Tepris cay cú trước thất bại của mình.
“Thực ra tôi cũng tính làm thế nếu mình lâm vào thế thua, nhưng rất tiếc là lần này tôi chẳng làm gì cả. Nếu nghi ngờ thì cứ đổi bài, hoặc đổi người chia bài. Nhưng dù sao thì ông cũng hết chip rồi.”
“...! Chờ đã! T... tôi dùng mạng sống của mình để đặt cho ván cuối cùng!”
“Hảả? Ông đang nói cái gì vậy?”
Tôi giơ một tay ngắt lời Zabi.
“Được thôi, Tepris. Nhưng, vì ông đặt cược mạng sống, nên đây là cơ hội cuối cùng, không có lần sau. Ông hiểu chứ?”
“Ưm, cảm ơn cậu...”
“Vậy, tôi sẽ đặt toàn bộ chip.”
“Thật ngại quá...”
Tepris cảm ơn với vẻ áy náy rồi liếc sang người chia bài.
“Nào, bắt đầu đi.”
“A ha!”
Zabi cầm mã tấu đâm xuyên qua mặt bàn kính, chọc thủng lòng bàn tay người chia bài đang chia bài.
“Áááááááááááááá!!”
“L-làm gì vậy hả!?”
“Làm gì à? Ngay từ đầu Sư phụ tôi đã nói mà? Gian lận sẽ bị trừng phạt...”
Zabi rút mã tấu ra, hai lá bài dính máu rơi xuống bàn, một là bài phát cho tôi, một là bài dự phòng cho Tepris.
“Rõ ràng là gian lận. Cần phải trừng phạt. Nhưng, Tepris, tôi biết là người chia bài này tự tiện làm vậy. Chứ một tay cờ bạc đẳng cấp như ông sẽ không hạ mình làm trò bẩn thỉu đó đâu nhỉ?”
Tepris mất hết bình tĩnh, mồ hôi lạnh đầm đìa, gật đầu lia lịa.
“Đúng... Đúng vậy... Thật không thể tin nổi hắn lại phá đám trận đấu quan trọng như thế này...”
“S-sao Sếp lại...”
“Zabi.”
“Rõ!”
Ngay lập tức, Zabi chém đứt cánh tay phải của người chia bài đang bộc lộ vẻ mặt tuyệt vọng.
"Ááááááááá!!!!"
“Này, đừng quay mặt về phía này chứ! Lỡ làm văng máu trúng người Sư phụ ta thì sao!"
Zabi đạp người chia bài về phía Tepris, máu bắn tung tóe lên người hắn.
“Zabi, khó coi quá. Kết liễu...”
Trước khi tôi dứt lời, Zabi đã chém đôi mặt người chia bài từ trán xuống cằm. Dịch não và máu bắn ra càng làm bẩn Tepris thêm.
“Logos đã giết Macmillan và phục tùng chúng tôi... còn ông, Tepris? Tôi nên sử dụng chip mạng sống của ông thế nào cho phù hợp nhỉ?”
Tepris lập tức đứng dậy và quỳ xuống trước mặt tôi.
“Tôi thề trung thành! Từ giờ, Salome hoàn toàn thuộc về Ngài, thưa Chủ nhân!”
“Ừm. Đúng như tôi nghĩ, ông rất thông minh và sáng suốt. Từ giờ hãy làm việc dưới trướng của Zabi vì tôi nhé."
“R... rõ!”
----------------------------
Tại căn cứ Profligate, có mặt Zabi, Az và các cán bộ cấp cao khác của Profligate, cùng ông trùm mới của Logos là Jade và ông trùm của Salome, Tepris.
Raptor đứng trước mọi người với danh nghĩa Chủ nhân bí ẩn.
“Logos, Salome, như đã hứa, các người được giữ nguyên quyền lợi và lãnh địa cũ. Chỉ cần nghe theo chỉ thị của tôi, các người vẫn được tự do làm những gì mình muốn.”
““Vâng, thưa Chủ nhân!””
“Tất nhiên, tôi sẽ không tha thứ nếu các người phản bội.”
Tôi nhìn sang Zabi, cô bé cười toe toét.
“Zabi, em hiểu rồi chứ? Từ giờ những người này là thuộc hạ của tôi, và cũng là thuộc hạ của em. Không được giết bừa bãi đâu đấy.”
“Vâng, nếu Sư phụ đã nói vậy.”
“Tuy nhiên, vẫn có thể kỉ luật. Còn kỉ luật như thế nào thì do em tự quyết.”
Các cán bộ Profligate biết rõ tính hung bạo của Zabi. Logos và Salome cũng tái mặt, thề sẽ không bao giờ phản bội.